1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 070 – Khiêu nhai(1)
      Tư Mã Tuấn Lỗi đem Hàn Ngữ Phong bảo hộ ở phía sau lưng mình, căm tức khi nhìn thấy Hắc y nhân ngày càng tiến đến gần, cố để ý đến vết thương ngực ngừng chảy máu.

      “Giao ta cho bọn họ !”. Hàn Ngữ Phong ở phía sau lưng . Tuy rằng rất căm hận nhưng nàng lại muốn làm liên lụy.

      “Câm miệng lại, Bổn vương rồi, trừ phi bổn vương chết, nếu bổn vương đem ngươi giao cho bọn họ, ngươi là của bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt liếc nàng cái.

      “Như vậy đáng sao? Vì người mà ngươi hận thấu xương, luôn tìm mọi cách để nhục nhã?” Hàn Ngữ Phong hiểu được .

      “Có đáng giá hay bổn vương tự mình định đoạt, cần ngươi giáo huấn bổn vương phải làm thế nào?” Tư Mã Tuấn Lỗi có chút tức giận, nữ nhân này có biết suy nghĩ hay vậy?

      “Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi muốn cùng ta chết tại nơi đây sao? Ta cảm kích ngươi đâu, ngươi đem ta giao cho bọn họ , dù sao ngươi cứu ta cũng chỉ là để tra tấn ta, ta chỉ xin ngươi hãy đối xử tử tế với Cảnh nhi, chỉ cần như vậy Ngữ Phong cảm kích ngươi lắm rồi.” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Hắc y nhân tiến đến gần trước mặt, nàng biết hôm nay bất luận thế nào nàng cũng chạy thoát, nàng sợ chết, chỉ cần về sau đối đãi với Cảnh nhi tốt nàng cũng còn gì để tiếc nuối.

      “Nữ nhân chết tiệt, ngươi ta cứu ngươi chỉ vì muốn tra tấn ngươi, dù là tra tấn, ngoài bổn vương ra, ai được phép.” Tư Mã Tuấn Lỗi vô cùng tức giận, nàng muốn chết như vậy sao?

      “Các ngươi tranh giành xong chưa? Rốt cuộc là có giao người hay , tính nhẫn nại của Lão tử tốt lắm đâu?” Hắc y nhân kiên nhẫn quát lớn.

      “Ngươi bị điếc à? nghe lời bổn vương sao, có cần bổn vương lặp lại lần nữa ?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng châm chọc bọn Hắc y nhân, nguy hiểm trước mắt cũng coi là gì.

      “Muốn chết ta cho ngươi toại nguyện.” Hắc y nhân mắt lộ ra tia hung ác, chĩa mũi kiếm hướng thẳng vào Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “Muốn giết ta cũng phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay ?” Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh tiếng né tránh mũi kiếm của , nhưng hoàn toàn tìm ra được đường thoát thân bởi vì bốn phía bọn Hắc y nhân cùng nhau tiến tới.

      Vòng vây càng ngày càng bị siết chặt, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong đẫ bị đẩy lùi đến gần sát mé vách núi đen, chỉ cần chút bất cẩn là có thể trượt chân xuống vực ngay.

      “Vì nữ nhân, ngươi làm như vậy đáng sao? Đem nàng giao cho chúng ta, chúng ta tha cho ngươi.” Hắc y nhân thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ương ngạnh chống cự có ý muốn thuyết phục thêm lần nữa.

      “Ha ha ha!” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nhìn Hắc y nhân cười ha hả.

      “Mẹ nó, ngươi cười cái gì?” Hắc y nhân có lòng tốt mới muốn chừa cho con đường sống mà lại cần.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên xoay người ôm lấy Hàn Ngữ Phong cùng nhau nhảy xuống vực sâu thấy đáy kia.

      Hàn Ngữ Phong nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, nàng thậm chí vẫn còn tin cư nhiên có thể ôm nàng nhảy xuống vực.

      Từ từ mở mắt ra mới phát Tư Mã Tuấn Lỗi tay ôm nàng, tay kia cố dùng kiếm đâm vào vách đá nhằm làm giảm tốc độ rơi của cả hai, nàng biết vì dùng sức quá nhiều nên vết thương ngực lại ngừng chảy máu, vòng tay lặng lẽ ôm chặt thắt lưng để giảm bớt trọng lực cánh tay .

      Hai người lảo đảo té nhào xuống mặt đất, trong lòng cũng cảm thấy nhõm nhiều vì cuối cùng bọn họ cũng an toàn ở dưới đáy vực.

      “Ngươi sao rồi?” Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng dậy, khuôn mặt lo lắng nhìn hỏi.

      “Ngươi quan tâm bổn vương sao? Yên tâm , chết được.” Tư Mã Tuấn Lỗi mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra hỏi nàng: “Ngươi phải luôn hi vọng bổn vương chết sao?”

      “Đúng, nhưng ta giậu đổ bìm leo, người ngươi phải có Kim sang dược sao? Ta giúp ngươi băng bó vết thương.” Hàn Ngữ Phong trả lời rất ràng, bên tay sờ soạng trong lòng ngực để tìm dược.

      “Nếu ngươi hận bổn vương như vậy, tại sao lại giúp bổn vương băng bó vết thương, bổn vương chết phải đúng ý của ngươi sao?” Giọng của Tư Mã Tuấn Lỗi tự nhiên có chút tức giận, cũng biết vì sao lại để ý đến lời của nàng như vậy.

      “Đúng là rất hợp ý ta, nhưng ngươi lại thể chết được.” Hàn Ngữ Phong xong liền lấy Kim sang dược đổ vào vết thương của , sau đó xé mảnh vải váy của mình để băng lại vết thương cho .

      “Tại sao bổn vương lại thể chết được?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, trong lòng dường như có chút chờ mong……..

      “Bởi vì nếu ngươi chết, ta có thể chạy trốn được, nhưng còn Cảnh nhi sao?” Hàn Ngữ Phong hỏi ngược lại , hệ quả tất yếu như vậy mà cũng hỏi nàng sao?

      Tư Mã Tuấn Lỗi được lời nào, hi vọng xa vời cái gì chứ? Lại nhắm mắt : “Bổn vương mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút.”

      Hàn Ngữ Phong đứng lên tìm thử xem nơi này có nước hay nhưng đáng tiếc là có, nàng lại vô tình phát nơi này có rất nhiều trái cây dại, nhàng đứng lên dùng cành cây để hái.

      Tư Mã Tuấn Lỗi từ từ mở mắt ra, sau khi nghỉ ngơi chút tinh thần của khá hơn rất nhiều, liền nhìn thấy Hàn Ngữ Phong mình ngồi ăn trái cây.

      “Hàn Ngữ Phong, đem cho bổn vương ít.”

      “Vương gia, người tỉnh lại chút ngượng ngùng cũng có a!” Hàn Ngữ Phong nhìn cái, phất tay .

      “Ngươi cố ý có phải ?” Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận nhìn nàng.

      “Cố ý? Nô tỳ dám!” Hàn Ngữ Phong giả bộ kinh sợ , nhưng ra trong lòng lại cười. Ta cố ý sao? Tức giận làm gì, ở vùng núi non hoang dã này, ngươi lại bị thương, có thể làm gì được ta?

      “Ngươi hái cho bổn vương ít.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại thấy trong mắt nàng lên tia trêu đùa. Đúng là “Hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh” <Đáng đời >.

      “Thực xin lỗi, thứ Vương gia cần hết rồi!” Hàn Ngữ Phong cố ý nén cười.

      “Hàn Ngữ Phong, ngươi đùa đủ chưa?” Tư Mã Tuấn Lỗi gầm lên giận dữ.

      Hàn Ngữ Phong trong lòng vui vẻ, nghĩ đến việc liều chết cứu mình nên cũng muốn trêu nữa, lấy trái cây đưa đến trước mặt .

      Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy chậm rãi ăn, nghĩ đến bộ dáng trêu đùa lúc nãy của nàng, trong lòng đột nhiên có cảm giác ngọt ngào, nàng cũng có mặt đáng như thế sao? Nhìn lại vẫn là hiểu về nàng quá ít.

      “Vương gia, ngài ở đâu?” tiếng gọi ầm ĩ từ bốn phía truyền đến.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 071 – Làm thiếp
      “Tỷ tỷ, tỷ trở lại rồi sao?” Hàn Ngữ Phong mới vừa bước vào cửa vương phủ thấy Cảnh nhi chạy ra đón nàng.

      “Cảnh nhi có khỏe ? Có bị thương ở đâu ?” Hàn Ngữ Phong khẩn khương xem xét toàn thân .

      “Tỷ tỷ, ta có bị thương, thị vệ thúc thúc lợi hại nha.” Cảnh nhi với vẻ mặt sùng bái.

      Nhìn thấy có chuyện, Hàn Ngữ Phong mới yên lòng.

      Xuân Vũ đến, nhìn thấy nàng, nhàng , “Hàn nương, Vương gia cho gọi ngươi.” nàng chưa từng nhiều như vậy với Ngữ Phong.

      “Ta biết rồi, cám ơn ngươi!” Hàn Ngữ Phong biết nàng lại nhớ tới lúc trước.

      Hàn Ngữ Phong nhàng, thanh thoát tiến đến phòng ngủ của Tư Mã Tuấn Lỗi, thấy nằm nhắm mắt lại, nàng lẳng lặng đứng ở bên giường, biết gọi nàng tới có chuyện gì? Có phải muốn trừng phạt nàng ?

      “Ngươi còn muốn đứng đó đến khi nào? Còn mau giúp bổn vương thay thuốc.” Giọng lạnh lùng của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên vang lên.

      Hàn Ngữ Phong cảm thấy hoảng sợ, còn chưa mở mắt ra, làm thế nào lại biết nàng đứng ở nơi này? nhàng cởi bỏ quần áo của , nàng chậm rãi lau khô miệng vết thương, sau đó đắp thuốc lên rồi dùng vải sạch băng bó lại.

      Vừa mới làm xong tất cả mọi việc, thân thể đột nhiên bị kéo lại, Hàn Ngữ Phong vừa muốn giãy dụa bên tai vang lên giọng tàn nhẫn, vô tình của : “Hàn Ngữ Phong, ngươi xem bổn vương phải trừng phạt ngươi thế nào đây?”

      chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe bị trừng phạt thân thể cũng nhịn được mà run rẩy chút, thê thảm nở nụ cười yếu ớt “Tùy ý ngươi!”

      Nhìn thấy nàng nở nụ cười thê thảm, Tư Mã Tuấn Lỗi tâm tình đột nhiên co rúm lại, nàng đào tẩu, tức giận, nhưng khi nhìn thấy nàng lửa giận trong lòng tan thành mây khói, còn chút dấu vết. Lúc nàng gặp nguy hiểm do dự mà dùng thân thể của chính mình để che chắn cho nàng. Đây ra là cảm giác gì? lọai cảm giác mà cũng thể , chỉ biết rằng cả đời này cũng để nàng .

      Ha ha ha! Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cười ha ha, sau đó ôm chặt nàng: “Bồi bổn vương nghỉ ngơi.”

      Hàn Ngữ Phong dám tin nhìn , nhất định điên rồi!

      “Vương gia, Vương gia, người thế nào rồi? Thiếp thân đến thăm người đây.” giọng lo lắng vang lên, từ ngoài cửa thấy Tiểu Vân cùng Thúy Hà đến.

      Thấy Vương gia ôm Hàn Ngữ Phong sắc mặt có chút xấu hổ đứng ngay tại chỗ.

      Hàn Ngữ Phong mạnh mẽ giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của , xuống giường cung kính hành lễ đối với Tiểu Vân cùng Thúy Hà: “Nô tỳ thỉnh an phu nhân!”

      “Ngữ Phong muội muội, ngươi trở lại?” Thúy Hà cùng Tiểu Vân bỗng nhiên thân thiết khác thường, kéo tay nàng rồi còn gọi nàng là muội muội.

      Hàn Ngữ Phong sửng sốt, vội vàng : “Phu nhân cần xưng hô như vậy, nô tỳ đảm đương nổi đâu.”

      “Tại sao lại đảm đương nổi?” Tiểu Vân xong liền nhìn về hướng Tư Mã Tuấn Lỗi nằm, cười : ” Vương gia, người xem thiếp thân có phải hay nên kêu Ngữ Phong là muội muội?”

      Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, nghe thấy nàng vậy phản đối cũng đồng ‎ý, nhưng Thúy Hà cùng Tiểu Vân hay thậm chí mỗi người trong vương phủ đều biết Vương gia trong lòng để ý tới Hàn Ngữ Phong, rất để ý. Bằng bằng mọi giá tìm nàng về, cùng là nữ nhân, các nàng có hâm mộ cũng có ghen tỵ chính mình bằng người ta.

      …. Nô tỳ chính là….. Nô tỳ như thế nào có thể cùng các vị phu nhân xưng hô tỷ muội? Thỉnh cầu phu nhân cần trêu chọc nô tỳ.” Hàn Ngữ Phong hoảng sợ lắc đầu, nhiệt tình quá mức như thế này làm cho nàng có chút sợ hãi. Từ sau khi trở về, mọi việc hầu như đều thay đổi.

      “Như thế nào được chứ? Ngữ Phong muội muội, từ nay về sau ngươi ngồi ăn chung với chúng ta, tỷ muội chúng ta cùng nhau tận tâm tận sức hầu hạ Vương gia.” Thúy Hà vẫn thân thíết nắm lấy tay nàng, ‎ ý tứ ràng, bất quá nàng biết , làm như vậy khẳng định Vương gia vui, dù sao Vương gia cũng phải chỉ thuộc về mình nàng, sao nàng lại làm theo tâm nguyện của ?

      Quả nhiên, tâm của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi động, ánh mắt nhìn về Thúy Hà có chút khen ngợi.

      Cùng ngồi, cùng ăn, cùng nhau hầu hạ Vương gia, Hàn Ngữ Phong lúc này mới nhận thức được, đây chính là muốn nàng làm thiếp cho Tư Mã Tuấn Lỗi sao? Vội vàng rút tay ra : “Cám ơn phu nhân nâng đỡ, Ngữ Phong tự biết bản thân nên trèo cao, Ngữ Phong chỉ là nô tỳ hèn mọn, chưa từng có ý định như thế trong đầu, huống chi Vương gia làm sao có thể để ý Ngữ Phong?”

      Nàng cự tuyệt…..Nàng cư nhiên cự tuyệt, Thúy Hà cùng Tiểu Vân nhìn nhau có chút xấu hổ, đây là việc người khác cầu đều cầu được, vậy mà nàng lại cư nhiên cự tuyệt. Trong lòng ngực của Tư Mã Tuấn Lỗi như có đoàn lửa thiêu đốt. Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên biết tốt xấu.

      “Vương gia, nếu người có việc gì chúng ta lui xuống trước.” Thúy Hà cùng Tiểu Vân nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng thâm trầm của liền tẩu vi thượng sách, nhanh chóng lui ra ngoài.

      “Lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ rống lên.

      Hàn Ngữ Phong hơi hơi sửng sốt, vì chuyện gì mà đột nhiên nổi giận, nàng vừa muốn qua ngoài cửa liền truyền đến giọng tà mị.

      “Còn khí lực để phát hỏa như vậy chứng tỏ vết thương nặng lắm, thể chết được.”

      Theo sau giọng ấy chính là Tư Mã Tuấn Dật tiêu sái, tà mị trong tay cầm chiết phiến*cây quạt* vào trong phòng, nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, trong ánh mắt tà mị lên tia nhu tình, cười : “Hàn nương, ngươi có khỏe ?”

      “Cám ơn Vương gia quan tâm, Ngữ Phong vẫn khỏe.” Hàn Ngữ Phong mỉm cười trả lời, tuy biết rằng mình nên trèo cao nhưng nàng rất thích người bằng hữu này.

      Tư Mã Tuấn Lỗi trong long rất thoải mái khi nhìn thấy Hàn Ngữ Phong tươi cười với Tuấn Dật, nét mặt lạnh lùng : “Tư Mã Tuấn Dật, nếu còn việc gì nữa trở về .”

      “Uy, Tuấn Lỗi, vì cái gì mỗi lần ta đến ngươi đều phải đuổi ta , ta có trêu chọc ngươi sao?” Tư Mã Tuấn Dật làm bộ như thực ủy khuất, đến bên giường .

      “Ngươi có hay ?” Nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi để ‎ý tới , vẫn nghiêm mặt như trước.

      , ta , thấy ngươi chết là ta yên tâm rồi.” Tư Mã Tuấn Dật lại đến trước mặt Hàn Ngự Phong : “Hàn nương, hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”

      “Ngữ Phong dám nhận, Vương gia ngài thong thả.” Hàn Ngữ Phong hành lễ .

      Ánh mắt vừa mới rời khỏi bóng dáng của Tư Mã Tuấn Dật, đột nhiên cổ tay liền cảm thấy rất đau, ra Tư Mã Tuấn Lỗi chộp lấy cổ tay nàng, quay đầu lại nhìn thấy thấy hai tròng mắt của phun lửa giận.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 072 – Cảm xúc bùng nổ
      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vẻ mặt hận thể cắn nuốt nàng của Tư Mã Tuấn Lỗi, biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi, lùi về phía sau.

      Cảm thấy được dụng ‎ ý của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi dùng tay kéo mạnh, làm cho thân thể Hàn Ngữ Phong tự chủ được mà ngã nhào vào lòng ngực , vì gắt gao ôm nàng trước ngực nên miệng vết thương ngực máu lại tràn ra.

      “Ngươi chảy máu.” Hàn Ngữ Phong hoảng sợ la lên.

      “Hàn Ngữ Phong, ngươi có biết tự ý chạy trốn hậu quả như thế nào ?” Con ngươi đen sáng quắc của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng chằm chằm, miệng rít gào giận dữ: “Ban ngày ban mặt còn cư nhiên câu dẫn Tuấn Dật, ngươi muốn sống nữa phải ?”

      “Ngươi muốn lấy cớ để trừng phạt ta đúng ?” Hàn Ngữ Phong nhàng cười lạnh.

      “Hàn Ngữ Phong” Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ, dùng bàn tay giữ lấy cằm nàng ” Ngươi đừng quên ngươi là của bổn vương, thân thể của ngươi cũng là của bổn vương, dù ngươi có trốn cũng trốn thoát nên đừng bao giờ mơ tưởng đến chuyện câu dẫn người khác.”

      “Ta phải của ngươi.” Hàn Ngữ Phong quật cường nhìn , trong ánh mắt sắc bén cương quyết phủ nhận: “Ta chỉ thuộc về chính mình, cho dù ngươi có chiếm được cơ thể của ta lòng ta cũng vĩnh viễn thuộc về ngươi.”

      “Lòng của ngươi?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi cười lạnh “Bổn vương chỉ cần thân thể của ngươi thôi. Bổn vương cần trái tim ngươi làm gì?”

      “Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi hận ta như vậy tại sao lại cứu ta? Vì cái gì để ta ? Hàn Ngữ Phong giãy dụa, vặn vẹo thân thể, có ý muốn thoát ra khỏi kiềm kẹp của .

      “Để ngươi . Nằm mơ! Bổn Vương cứu ngươi là muốn chinh phục ngươi. nghiêng người về phía trước, nhàng xoa lên hai gò má non mềm của nàng, ngữ khí bá dạo : “Lòng của ngươi vẫn còn tự do phải ? Tốt lắm! Bổn vương nhất định khiến nó thuộc về bổn vương.”

      “Ha ha ha Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đừng có nằm mơ, nó vĩnh viễn cũng thuộc về ngươi.” Hàn Ngữ Phong làm như vừa nghe chuyện tiếu lâm, mặt ra vẻ chê cười.

      ? Chúng ta cứ thử xem.” cười lạnh lùng, ngông cuồng mà ngạo nghễ, trong triều đình có thể chinh phục vô số triều thần, nàng chẳng qua chỉ là thiếu nữ, chỉ cần muốn còn dễ hơn trở bàn tay.

      Hàn Ngữ Phong oán hận nhìn , đột nhiên dùng tay đánh mạnh vào vết thương ngực , miệng vết thương máu tươi lập tức trào ra làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi đau đớn đến nỗi khẽ cau mày.

      Con ngươi đen của hung hăn nheo lại, tay phải giơ lên, nổi giận gầm tiếng: “Hàn Ngữ Phong, ngươi chán sống.”

      Ba………..

      Sau khi thanh thanh thúy vang lên, gian lại vô cùng tĩnh mịch.

      lâu sau, Tư Mã Tuấn Lỗi mới từ miệng thốt ra câu: “Hàn Ngữ Phong, ngươi lại dám phản kháng?”

      Nàng nâng cằm lên, bất tuân trừng mắt nhìn : “Chẳng lẽ phải đứng im cho ngươi đánh?”

      Ngực Tư Mã Tuấn Lỗi vì quá tức giận mà phập phồng kịch liệt, mà má phải của ra ràng dấu vết năm ngón tay.

      “Là ngươi né tránh, tại sao lại trách ta?” Hàn Ngữ Phong giọng . Thấy giơ tay lên nàng chỉ là phản xạ theo bản năng, đưa tay tát vào gò má .

      “Ngươi còn dám ngụy biện.” Tư Mã Tuấn Lỗi thể kiềm nén được lửa giận, thân thủ nhanh chóng ép sát tới gần nàng.

      “Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong sợ hãi, thụt lùi về phía giường.

      Lạnh lùng nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng lui về phía sau, khóe môi lạnh lẽo của Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch lên, u : “Chưa từng có ai dám tát ta, Hàn Ngữ Phong, ngươi là người đầu tiên.”

      “Là bản thân ngươi chịu né tránh.” Nàng ngập ngừng giải thích, chậm rãi lui về phía sau. Bộ dáng thô bạo, hung ác, nham hiểm của lúc này giống như bộ dáng của con dã thú bị người ta chọc giận.

      “Sợ sao? Ngươi cũng biết sợ!” đột nhiên quát chói tai sau đó hướng nàng đánh tới.

      Sau khi tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hàn Ngữ Phong bị đặt dưới thân.

      “Ngươi dám tát bổn vương cái, ngươi xem bổn vương làm sao trừng phạt ngươi?” Thân hình cao lớn của đem nàng siết lại chặt chẽ hai bên cánh tay.

      “Trừng phạt, tại sao phải trừng phạt ta?” Ánh mắt Hàn Ngữ Phong cuồng nộ chống lại , nàng hô lớn: “Ngươi đâu chỉ đánh ta cái tát, ngươi còn quất ta, tra tấn ta, ta còn chưa trả lại hết cho ngươi.”

      “Trả lại cho ta ư?” Trong mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi bùng lên ánh lửa cực nóng, cúi đầu sát xuống khuôn mặt nhắn, quật cường của nàng: “Hàn Ngữ Phong, có phải bổn vương nhẫn nại phát hỏa ngươi lại càng ngông nghênh lấn tới phải ?”

      “Ngươi có chịu đựng sao? Tại sao ta lại thấy được vậy? Ngươi còn tra tấn ta chưa đủ sao?” Hàn Ngữ Phong trong lòng ủy khuất mà khóe mắt rưng rưng gào to lên:”Ngươi chỉ biết là phải vì Mai nhi báo thù, trăm phương nghìn kế tra tấn nhục nhã ta, ngươi có từng nghĩ tới ta vô tội, ủy khuất của ta ngươi có biết ? Ta hận ngươi, rất hận ngươi.”

      Bổn vương làm gì khiến ngươi hận ta như thế? Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng khóe mắt rưng rưng, giọng có chút ôn nhu hỏi.

      “Ngươi còn hỏi ta sao?” là rất buồn cười, những gì làm đều quên hết rồi sao? Nhưng những chuyện đó lại vĩnh viễn ở trong lòng nàng, mỗi giờ phút đều làm cho nàng sợ hãi.

      “Bổn vương làm sai sao?” Nhìn thấy ánh cười nhạo của nàng làm thẹn quá hóa giận, khẩu khí bắt đầu trở nên táo bạo; “Có sai cũng là phụ thân của ngươi làm sai trước.”

      “Ngươi đúng, vậy là ta sai rồi, ngươi là Vương gia cao cao tại thượng ta làm sao có thể cùng ngươi l‎ý được.” Hàn Ngữ Phong cười lạnh.

      “Ngươi……” Con ngươi đen ngoan độc, tà mị của nhíu lại thành đường thẳng tắp, nhìn chăm chú vào vẻ mặt khinh miệt của nàng nhưng thể xuống tay đánh nàng, chỉ có thể chán nản cúi đầu che lại cái miệng nhắn luôn chọc người ta đến cuồng nộ.

      Hàn Ngữ Phong lại có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt lại, đột nhiên nàng há miệng, hung hăng cắn vào đôi môi mềm mại của , làm cho máu lập tức chảy ra tràn ngập miệng của hai người.

      “Ngô……” Đột nhiên đau đớn làm cho phát ra tiếng hừ lạnh. Nữ nhân chết tiệt, dám cắn .

      Hàn Ngữ Phong giận dữ trừng mắt nhìn , khí giằng co lúc này làm cho người ta trông thấy mà sợ hãi.

      Đột nhiên giọng mềm ở ngoài cửa vang lên……….

      “Vương gia, ta có thể vào được ?”

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 073 – Tâm ý của Châu nhi
      Châu nhi nhàng đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy lọat dấu răng môi của Tư Mã Tuấn Lỗi, bên ngoài còn ra tơ máu. Nàng sửng sốt, chuyện này rốt cuộc là sao? Lại nhìn thấy trước ngực mảng lớn các vết máu, liền vội vàng đến bên giường hỏi: “Vương gia, vết thương của người thế nào?”

      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy Châu Nhi sắc mặt mới dịu chút, ôn nhu : “Ta sao, cần lo lắng.”

      “Chảy nhiều máu như vậy tại sao lại sao?” Đôi mắt của Châu nhi đỏ lên, biểu lộ tình cảm thân thiết thể nghi ngờ.

      “Châu nhi, ta có việc gì.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của nàng liền vội vàng giải thích, rất sợ nước mắt của nữ nhân, mà nhất là nước mắt của Châu nhi.

      “Hàn nương, ngươi trở lại rồi, có khỏe ?” Châu nhi như là vừa phát ra nàng, ôn nhu hỏi.

      “Cám ơn Châu nhi nuơng, ta rất khỏe!” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy nàng trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, dù sao chính mình lợi dụng tín nhiệm của nàng để đào tẩu, ít nhiều cũng có phần đê tiện.

      khí có chút xấu hổ, cả ba người đều im lặng chuyện, Châu nhi nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm Hàn Ngữ Phong, đột nhiên sâu kín trong lòng cảm thấy ảm đạm, đứng dậy : “Vương gia, Châu nhi về trước.”

      “Châu nhi nương, ta tiễn ngươi đoạn.” Hản Ngữ Phong lập tức .

      “Cám ơn.” Châu nhi khẽ gật đầu.

      Hàn Ngữ Phong dìu Châu nhi ra hoa viên của vương phủ.

      “Châu nhi nương, ta xin lỗi!” Nhìn thấy Châu nhi, Hàn Ngữ Phong rốt cuộc cũng ra lời xin lỗi.

      “Hàn nương, ngươi đúng là vẫn chạy thoát.” Châu nhi .

      Hàn Ngữ Phong nhất thời sửng sốt, khẩu khí của Châu nhi hình như hi vọng nàng có thể chạy thoát? “Đúng vậy.” Đột nhiên nghĩ tới, nàng nở nụ cười, ngay cả người thiện lương như Châu nhi cũng hi vọng nàng thoát khỏi ma chưởng của .

      “Hàn nương, có phải ở bên ngoài rất tốt ?” Châu nhi đột nhiên đổi đề tài.

      “Ân, bên ngoài tốt lắm, vô ưu vô lo, cuộc sống tuy đơn thuần nhưng vui vẻ, chỉ có điều giờ là xa vời rồi.” Trước mắt Hàn Ngữ Phong như lên hình ảnh thôn trang cùng với các bạn tươi cười vui vẻ, bỗng chốc trước mắt lại biến mất còn dấu vết.

      “Hàn nương, Châu nhi rất hâm mộ cũng rất ghen tỵ với ngươi.” Châu nhi bất chợt nhìn qua khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng.

      Vẻ mặt của Hàn Ngữ Phong sửng sốt; “Châu nhi nương có phải đùa hay ? ghen tỵ ta cái gì? Ta có làm gì khiến cho ngươi phải ghen tỵ đâu?”

      “Hàn nương, ngươi có nghĩ tới vì điều gì mà Vương gia phải tốn trăm phương nghìn kế để bắt ngươi trở về ?” Châu nhi cười thê lương.

      “Châu nhi nương phải ràng hơn ta sao? hận ta là bởi vì cha ta hại chết Mai nhi, tỷ tỷ của ngươi.” đến chuyện này trong lòng của Hàn Ngữ Phong cũng có vô số ủy khuất, tại nàng vốn nên quan tâm đến thương thế của .

      Châu nhi lắc đầu “Có lẽ trước kia hận ngươi, nhưng tại lại ngươi.”

      ta?” Hàn Ngữ Phong bị hai từ này làm cho thất kinh hồn vía, đột nhiên nở nụ cười “Châu nhi nương, chuyện chút ta cũng cảm thấy buồn cười, ta, cũng giống như ta vĩnh viễn hận .”

      “Hàn nương, ngươi hận sao?” Trong mắt Châu nhi lên tia sáng.

      “Nếu như bị tìm mọi cách để tra tấn, nhục nhã như vậy mà ta còn hận ta khẳng định là kẻ điên.” Hàn Ngữ Phong xong, trong đôi mắt xinh đẹp tản ra oán hận.

      “Vậy nếu Vương gia muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi cũng đồng ‎ý sao? Vương gia, cho dù làm tiểu thiếp khẳng định ngươi cả đời có thể hưởng thụ vinh hoa phú qu‎ý.” Châu nhi dường như có chút tin.

      “Tiểu thiếp?” Đây là lần thứ hai Hàn Ngữ Phong nghe được chuyện này, sắc mặt có chút ảm đạm “Làm tiểu thiếp của Vương gia cũng phải tài trí hơn người, nhưng mà ta lại có ham thích chút nào, đừng là tiểu thiếp, ngay cả Vương phi ta cũng làm.”

      vậy sao?” Tất cả tâm tình vui vẻ của Châu nhi đều biểu lộ ra ngoài.

      “Ân!” Hàn Ngữ Phong gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Châu nhi lóe sáng lên, nhíu mày chút, nàng đột nhiên hỏi: “Châu nhi nương, ngươi thích phải ?”

      Châu nhi nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, khuôn mặt nhắn tái nhợt bỗng nhiên ửng đỏ, ngượng ngùng gật gật đầu.

      Hàn Ngữ Phong có chút ngoài ‎ muốn, nàng cư nhiên liền thẳng thắn thừa nhận, trong lòng cũng có chút tiếc nuối cho Châu nhi, Châu nhi là mỹ nhân thiện lương như vậy, làm sao lại thích cái tên Tư Mã Tuấn Lỗi tàn bạo vô tình kia, nhất định là bị quỷ ám rồi.

      “Lần đầu tiên ta nhìn thấy , ta thích , nghe theo lời dặn dò của tỷ tỷ trước lúc lâm chung, nên đem ta về vương phủ tìm mọi cách che chở, ta lại càng thể kiềm chế lòng mình mà thương , chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy , được nghe giọng của , hưởng thụ quan tâm của ta mãn nguyện lắm rồi.” Châu nhi dường như nhớ lại quá khứ ngọt ngào bên Tư Mã Tuấn Lỗi.

      “Vậy tại sao ngươi lại gả cho ?” Hàn Ngữ Phong đột nhiên cắt ngang lời nàng, theo l‎ý mà , Tư Mã Tuấn Lỗi hẳn là rất nguyện ý cưới nàng.

      “Gả cho sao? Ta thực chưa từng nghĩ qua, biết Vương gia đối với ta có tình ý gì hay , có nguyện ‎ cưới ta hay , mà thân thể ta lại hay đau bệnh làm sao mà gả cho ?” Châu nhi ngây người ra lúc, biểu mặt dường như có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

      Hàn Ngữ Phong biết nên làm như thế nào để an ủi nàng, chỉ nhàng nắm chặt tay nàng “Châu nhi nương, ngươi là người tốt, người tốt nhất định đạt thành tâm nguyện, ngươi nhất định sống hạnh phúc.”

      “Cám ơn ngươi, Hàn nương. Ta làm phiền ngươi lâu lắm rồi, ngươi nên trở về hầu hạ Vương gia , ta có thể tự mình trở về được, ngươi mau , bằng lại nổi giận.” Châu nhi ôn nhu nở nụ cười.

      “Vậy được, Châu nhi nương ngươi cẩn thận chút, hôm nào ta ghé qua thăm ngươi.” Hàn Ngữ Phong có chút muốn buông tay Châu nhi ra, nàng muốn trở về đối mặt với Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Nhìn thân ảnh gấy yếu, đơn bạc, thê lương của Châu nhi, Hàn Ngữ Phong tâm tình có chút khổ sở, trong lòng chua xót, bản thân rất muốn giúp nàng, nhưng nghĩ lại nàng có tư cách gì mà giúp nàng.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 074 Tín vật đính ước
      Hàn Ngữ Phong thanh thoát, nhàng trở về phòng, liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm mắt dường như ngủ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của trong lòng khỏi than tiếc, người tuấn mỹ như vậy tại sao lại tàn bạo đến vô tình, Châu nhi vì sao lại thích , là rất đáng tiếc.

      Vừa xoay người định rời thân thể đột nhiên bị người ta kéo lại, Hàn Ngữ Phong kinh hoảng, nàng cần nghĩ cũng biết đó là ai “Buông ra, ta muốn nghỉ ngơi.”

      “Muốn nghỉ ngơi có thể ở tại nơi này bồi bổn vương, cùng nhau nghỉ ngơi.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt thân hình mềm mại của nàng, hoàn toàn có ‎ định buông tay.

      “Tùy ý ngươi, ta mệt mỏi rồi, muốn ngủ.” Hàn Ngữ Phong biết phản kháng cũng có tác dụng, buông tha đâu, mà nàng rất muốn nghỉ ngơi.

      Tuy rằng cũng mệt chết , Tư Mã Tuấn Lỗi chẳng những buồn ngủ mà đầu óc lại còn tỉnh táo lạ thường, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ở gần trong gang tấc, mi cong mũi cao, làn môi mọng đỏ, mềm mại, từ khi nàng mất tích, khuôn mặt này có lúc nào là ra trong đầu , làm cho vừa hận lại vừa , tức giận hung hăng thề rằng bao giờ bỏ qua cho nàng, nhưng khi nàng ở trước mắt lại thể xuống tay.

      tự chủ được mà hôn lên đôi môi mọng đỏ hấp dẫn của nàng.

      Hàn Ngữ Phong đột nhiên mở to mắt “Ngươi phải muốn bị cắn nữa chứ?”

      Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt rời khỏi môi của nàng, đột nhiên cười ha hả “Hàn Ngữ Phong, ngươi thử xem, nếu ngươi dám cắn bổn vương lần nữa, bổn vương khiến cho ngươi ba ngày ba đêm xuống giường được.”

      “Ngươi vô sỉ!” Mặt của Hàn Ngữ Phong hơi đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn .

      “Cho nên ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời.” Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay nâng cằm của nàng lên, trong con ngươi đen đầy vẻ đắc ‎ý.

      “Đừng có mơ.” Hàn Ngữ Phong nổi giận, gầm lên tiếng, vừa muốn giãy dụa liền phát toàn thân đều thể cử động, muốn cũng thể nên lời, ra là bị điểm huyệt, thể mà chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn .

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại cúi người khẽ hôn lên đôi mắt nàng, sau đó tay cởi bỏ vạt áo của nàng, bàn tay an phận của chậm rãi thăm dò.

      Hàn Ngữ Phong vừa thẹn vùa giận nhưng lại có biện pháp để phản kháng, chỉ có thể tùy ‎ý mặc cho chậm rãi hôn nhưng rất nhanh thân thể cũng từ từ nổi lên phản ứng khác thường, nàng biết đó là cái gì?

      Muốn ngăn cản nhưng lại thể cử động, tất cả nhục nhã cùng ủy khuất, làm cho đôi mắt đẹp của nàng, nước mắt trong phút chốc chảy dài xuống.

      Tư Mã Tuấn Lỗi trầm tĩnh thăm dò bên trong tốt đẹp của nàng, lơ đãng ngẩng đầu bắt gặp gương mặt đầy nước mắt làm cho tâm cảm thấy đau nhói, nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước mắt, giọng vô cùng ôn nhu: “Ngoan, đừng khóc!”

      Đây là sao? Hàn Ngữ Phong bỗng nhiên ngây ngốc thất thần, đối mặt với ôn nhu bất chợt của nàng quên cả khóc, mãi cho đến khi xoay người tiến nhập thân thể nàng, nàng mới đột nhiên tỉnh lại.

      Chính là l‎ý trí của giữ được nữa………….

      Nhìn Hàn Ngữ Phong mệt mỏi ngủ say ở bên cạnh, sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút tái nhợt, vết thương ở trước ngực bởi vì vừa rồi trải qua vận động tình cảm mãnh liệt mà máu lại tràn ra ngoài.

      bắt đắc dĩ cười khổ, vì cái gì mỗi lần nhìn thấy nàng đều thể kiềm chế được bản thân, lần lượt muốn nàng.

      “Người đâu?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhàng kêu lên.

      “Vương gia có gì sai khiến?” Xuân Vũ từ bên ngoài vào nhìn thấy dưới giường là đống quần áo hỗn độn, cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì.

      “Băng bó lại miệng vết thương cho bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm mắt lại, giọng phân phó.

      “Da, Vương gia.” Xuân Vũ đến bên cạnh , nhanh chóng giúp băng bó lại miệng vết thương sau đó lui ra ngoài.

      Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người vừa định ôm lấy nàng, đột nhiên thấy bên cạnh nàng có miếng ngọc bội hình con bướm, cầm lấy cẩn thận xem xét cách tỉ mỉ, ngọc bội này phải tầm thường, hẳn là khối ngọc vô giá, hiếm thấy. Nàng làm sao có được miếng ngọc bội trông giống như tín vật đính ước này.

      Ý tưởng này làm lòng cảm thấy rất khó chịu, lấy tay vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, trong mắt lộ ra tia nhìn làm cho người ta cảm thấy khó hiểu “Hàn Ngữ Phong, ngươi là của ta.”

      Hàn Ngữ Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra thấy chính mình nằm bên cạnh , lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu nhìn chằm chằm vào thân thể mình, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Nàng ngờ chỉ trong có ngày mà bản thân lại lưu lạc đến tình trạng này, thành công cụ làm ấm giường cho người khác.

      nhàng đứng dậy mặc quần áo, nàng đột nhiên cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó? Nàng chợt nhớ tới miếng ngọc bội hình con bướm của Lý công tử, mặc dù cẩn thận tìm kiếm chung quanh rồi, nhưng tại sao vẫn tìm thấy?

      “Ngươi tìm cái gì? Có phải cái này ” Trong con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi lên đoàn lửa giận khi thấy nàng vừa mới tỉnh dậy khẩn trương tìm kiếm ngọc bội.

      Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cầm miếng ngọc bội trong tay vội chạy nhanh đến lấy “Trả cho ta!”

      Tư Mã Tuấn Lỗi lại đem ngọc bội nắm chặt trong tay, hai tròng mắt phát ra những tia nhìn sắc bén, tức giận hét “, ai đưa cho ngươi?”

      “Trả cho ta!” Hàn Ngữ Phong vẫn trả lời, vội vàng nhào tới giành lại miếng ngọc bội.

      “Tín vật đính ước? Tư Mã Tuấn Lỗi dường như càng ngày càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, đem ngọc bội vô giá như vậy tặng cho người khác nếu phải là tín vật đính ước là cái gì?

      “Tín vật đính ước?” Hàn Ngữ Phong sửng sốt, chợt nhớ tới những lời Lý Huyền Băng trước lúc : “Hãy chờ ta, ta nhất định trở về tìm nàng.” Như vậy có được xem là tín vật đính ước ?

      thấy biểu của nàng dường như thừa nhận, cắn răng quát: “Chết tiệt! ! là ai?”

      “Ta tại sao phải cho ngươi biết?” Hàn Ngữ Phong căn bản muốn giải thích với .

      “Hàn Ngữ Phong, ngươi có tin bổn vương lập tức bóp chết ngươi ? Tư Mã Tuấn Lỗi bị nàng làm cho tức điên, dùng sức nắm chặt lấy tay nàng “ mau, là ai?”

      Hàn Ngữ Phong vừa định mở miệng nghe ngoài cửa truyền đến giọng của người quản gia.

      Vương gia, Hoàng thượng truyền lệnh mời người đến tiền sảnh bàn chuyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :