1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 065: Vừa gặp
      Đại Ngưu cõng người bị thương về nhà, rồi lên núi hái ít thảo dược mang về đắp lên vết thương của người đó, sau đó bắt nồi thuốc để Đại nương đút cho y uống.

      “ Đại nương, Ngưu ca biết về thảo dược à?” Hàn Ngữ Phong khó hiểu hỏi.

      “ Ngữ Phong, nông dân, ít nhiều đều phải biết về thảo dược, cứ đời trước truyền cho đời sau, bởi chúng ta có tiền để chẩn bệnh, chỉ biết tự chăm sóc lấy bản thân, bệnh nào cần thảo dược nào, cứ dần dà, mọi người đều biết được chút ít.” Đại nương vừa đút dược vừa giải thích.

      ra là vậy.” Hàn Ngữ Phong bội phục .

      “ Nương, Ngữ Phong, hai người nghỉ , để ta chăm y.” Đại Ngưu từ ngoài bước vào, khẽ .

      “ Được, Ngữ Phong, ngươi nghỉ, có Đại Ngưu chăm y rồi, ngươi mang Cảnh nhi về phòng trước .” Đại nương đứng dậy, với nàng.

      “ Ân, Đại Ngưu ca, vất vả cho ngươi.” Hàn Ngữ Phong thấy y thà chất phác, khách khí .

      , vất vả.” Mặt Đại Ngưu ửng đỏ.

      Hôm sau.

      Lý Huyền Băng chậm rãi mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh xa lạ, đây là đâu? Y chỉ nhớ mình bị người khác đuổi giết, bị trúng tên, cuối cùng chẳng biết mình chạy đến nơi nào, rồi tia sáng lóe lên trong đầu, xuất trước mặt y lúc đó, là người giống như tiên nữ, cứu y, giúp y hút hết máu độc ra, nhưng rồi chưa kịp cảm tạ nàng, y lại lâm vào trạng thái hôn mê.

      “ Công tử, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?” Hàn Ngữ Phong tiến vào phòng thấy y trợn tròn mắt nhìn xung quanh.

      “ Là ngươi.” Lý Huyền Băng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng, sau đó chạy đến : “ Cảm tạ ân cứu mạng của nương.”

      “ Công tử khách khí quá rồi, đói bụng chưa? Ăn chút cháo .” Hàn Ngữ Phong bưng bát cháo nóng đến, Lý Huyền Băng vừa định tiếp nhận, vết thương trở đau, toàn thân đau nhứt, thiếu chút nữa là làm rơi bát cháo.

      Hàn Ngữ Phong tiếp lấy bát cháo: “ Công tử, hay là để ta đút ngươi.”

      Dứt lời, nàng thổi cho nguội, sau đó đút y ăn, Lý Huyền Băng bấy giờ mới có cơ hội được nhìn nàng kỹ, y chỉ có từ duy nhất để diễn tả nàng, là đẹp. Y ngờ ở nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, lại có mỹ nhân, y còn có cảm giác vừa gặp , từ lần đầu tiên gặp nàng, y có cảm tưởng rằng nàng là người mà mình đến hết cuộc đời.

      “ Đa tạ ngươi, nương, ta họ Lý, Lý Huyền Băng.” Lý Huyền Băng nở nụ cười ôn nhu với nàng.

      Hàn Ngữ Phong thất thần, nụ cười của y ấm áp, khiến cho người ta cảm nhận được làn gió xuân mộc mạc, khiến cho người ta chiềm đắm trong ấm áp, khác xa tên Tư Mã Tuấn Lỗi ác ma kia, nụ cười vừa lạnh vừa vô tình, khiến cho kẻ khác có cảm giác như bị nhốt trong hầm băng.

      “ Lý công tử, ta tên Hàn Ngữ Phong.” Nàng cười, lễ phép hồi đáp.

      “ Ngữ Phong, về sau ta có thể gọi ngươi là Ngữ Phong có được ?” Lý Huyền Băng bỗng hỏi, y hề biết rằng bản thân có hơi đường đột.

      Hàn Ngữ Phong ngây ra, để cho vị công tử trẻ tuổi xa lạ gọi thẳng tên của mình, giống như được phù hợp với lễ nghi cho lắm, nhưng mà, nàng biết nên cự tuyệt thế nào đây.

      “ Tỷ tỷ, ngươi đâu rồi, mọi người đương chờ ngươi đó.” Tiếng Cảnh nhi từ ngoài sân vọng đến.

      “ Xin lỗi, công tử, ta có việc phải .” Hàn Ngữ Phong vừa dứt lời, liền chạy ra ngoài.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 066: Quà chia tay
      Ăn cơm chiều xong, Lý Huyền Băng xem chừng vết thương còn trở ngại, đứng dậy thu dọn, y phải nhanh chóng rời khỏi đây, còn có chuyện quan trọng hơn đương chờ y, khắc cũng được chậm trễ, nếu phải tình cảnh cho phép y, y nhất định mang nàng cùng

      Khẽ gõ cửa phòng Hàn Ngữ Phong.

      “ Lý công tử, khuya rồi, có việc gì ư? Ngươi phải sao?” Hàn Ngữ Phong mở cửa ra, thấy y đứng ở ngoài cửa, tựa hồ đương muốn rời .

      “ Ân, Hàn nương, ta có việc phải .” Lý Huyền Băng gật đầu, ôn nhu nhìn nàng.

      “ Ngươi phải à, nhưng còn thương thế của ngươi?” Hàn Ngữ Phong có chút lo lắng.

      “ Chỉ là tiểu thương, sao đâu, Hàn nương phải lo lắng, này đưa cho Đại nương, thay ta cảm tạ bà ấy.” Lý Huyền Băng vừa dứt lời, liền thả vài lượng vàng vào tay nàng.

      Hàn Ngữ Phong nhìn mấy lượng vàng ở tay, biết có nên thay Đại nương nhận , nghĩ ngợi, hay là cứ nhận , Lý công tử là người giàu có mà, Đại nương cũng rất cần tiền, nghĩ vậy, : “ Lý công tử, ta đây thay Đại nương cảm tạ ngươi.”

      “ Còn cái này, ngươi giữ lấy.” Lý Huyền Băng bỗng tháo khối ngọc bội ra, thảy cho nàng.

      Miếng ngọc bội trong tay trong suốt lấp lánh, hình còn bướm, vừa nhìn biết ngay nó được đẽo gọt bằng loại thạch tốt nhất, phải người bình thường nào cũng có được món trang sức đắt tiền như vậy, lễ vật quý như vậy sao lại đưa cho nàng? Nàng vội và đưa tay ra: “ Lễ vật quý như vậy, Ngữ Phong nhận đâu, thỉnh Lý công tử giữ lại.”

      Lý Huyền Băng ngẩn người, đây là lần đầu tiên có nương từ chối tấm lòng của y, y nhìn nàng chăm chú.

      Hàn Ngữ Phong bị y nhìn chòng chọc như vậy, mặt thoáng chốc đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, dám nhìn y.

      Lý Huyền Băng nhìn dáng vẻ e thẹn của nàng, đúng là thiên kiều bá mị, giống dạng người lẳng lơ, rất muốn ôm nàng vào lòng, thực tế y làm như vậy , y thể nào kiềm chế được mình.

      Hàn Ngữ Phong đột nhiên bị y ôm lấy, hơi ngây ra, liền giãy khỏi cái ôm của y: “ Công tử, thỉnh tự trong cho, thứ Ngữ Phong tiễn.” Dứt lời, liền muốn đóng sầm cửa lại.

      “ Chờ .” Lý Huyền Băng đưa tay chặn cửa, giải thích: “ Xin lỗi, thỉnh tha thứ cho ta vì kiềm lòng đậu, Lý mỗ có ý mạo phạm.”

      “ Quên , Lý công tử, đường cẩn thận, Ngữ Phong tiễn.” Hàn Ngữ Phong khẽ thi lễ, xem như lời tạm biệt.

      “ Ngữ Phong, cứ giữ lấy, chờ ta, ta nhất định quay về tìm ngươi.” Lý Huyền Băng dứt lời, người còn thấy đâu nữa.

      Hàn Ngữ Phong chỉ thấy vụt cái, người biến mất, khối ngọc bội được đặt tay mình, nàng lẳng lặng nhìn nó, bên tai vẫn văng vẳng lời hứa hẹn của y: “ Chờ ta, ta nhất định quay về tìm ngươi.”

      Lắc đầu cười cười, nàng xem nó như lời đùa, tay nắm chặt lấy miếng ngọc bội, khi nào gặp lại, vào thời điểm thích hợp, nàng trả lại, cứ xem như nàng thay y bảo quản nó .

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 67: Tiết lộ hành tung

      Hơn mười ngày trôi qua, Tư Mã Tuấn Lỗi tâm tình vẫn như cũ, trầm bức bối , lâu vậy rồi mà vẫn có tin tức của Hàn Ngữ Phong. Mấy hôm trước tin tức giả báo lên nối liền dứt làm cho nổi giận trách phạt, tại ai dám đến gần.

      Bất tri bất giác tới cửa thành, lại nhìn thấy vài bức họa của nàng còn treo ở đó, trong con ngươi huyền hoặc chậm rãi tích tụ lửa giận hét to: Hàn Ngữ Phong! Bổn vương bỏ qua cho ngươi!

      Đại Ngưu vội vàng đẩy ngưu xe lại lần nhanh chóng vào thành , liền thấy vài bức họa Hàn Ngữ Phong dán cửa thành. Tâm cả kinh, nàng quả nhiên là trốn . Lại đột nhiên thấy họ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng tại nơi đó, thân thể sợ hãi có chút run rẩy, đầu tự giác toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng bối rối, có chủ trương vội vàng cho ngưu xe quay đầu lại.

      Ánh mắt của Tư Mã Tuân Lỗi đột nhiên bị hành động khác thường của Đại Ngưu hấp dẫn. Đột nhiên linh quang chợt lóe, đêm đó chính bộ dáng nông phu này xuất . Con ngươi đen bán mị chậm rãi, đứng lên, ra hiệu cho thị vệ.

      -Vương gia có gì phân phó?

      - Lặng lẽ bám theo , đừng làm cho phát giác. Nhớ kỹ, dù có tình huống gì, được hành động thiếu suy nghĩ mà phải lặng lẽ quay về bẩm cáo với bổn vương – Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ vào cái bóng dáng Đại ngưu mệnh lệnh .

      - Dạ! Vương gia, thuộc hạ biết làm như thế nào. Ngài cứ việc yên tâm! – Thị vệ cái lĩnh mệnh phi thân mà .

      Hàn Ngữ Phong ở lại thôn dạy cho bọn biết chữ, từ xa trông thấy Đại ngưu cùng ngưu xe vội vàng trở về.

      - Đại ngưu ca sao nhanh như vậy trở lại? – Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vào liền hỏi.

      - Ân! Ta sợ nương lo lắng nên cũng mau quay về. – Đại ngưu vì sợ nàng lo lắng nên cúi đầu dối rồi nhanh mang củi ném vào góc. Hoàn hảo, tại bọn họ thiếu bạc.

      - Đại ngưu ca vất vả cả ngày, mau về nhà ăn cơm – Hàn Ngữ Phong chút cũng có lòng nghi ngờ.

      Đại ngưu tiến vào nhà liền lo lắng hô to:

      - Nương nương!

      - Phát sinh chuyện gì sao Đại ngưu? – Đại nương tới thấy đầu đầy mồ hôi vội hỏi

      - Nương nương, chúng ta nên làm gì? – Đại ngưu lặng lẽ hồi, đem mọi chuyện ra kể, sau đó hỏi.

      - Đại ngưu, về sau ngươi cần tặng sài (bán củi) nữa. Chúng ta tại thiếu bạc, cũng muốn cho Ngữ Phong biết chuyện. Chỉ hi vọng bọn họ tìm được địa phương hẻo lánh này. – Đại nương suy nghĩ hồi rồi căn dặn. Nàng vẫn là có chút lo lắng.

      Đứng bên nhìn Cảnh Nhân cùng bọn vui đùa ầm ĩ, Hàn Ngữ Phong nở nụ cười vui vẻ. Mỗi ngày trôi qua bình thản nhưng lại hạnh phúc, nàng cầu nguyện, cùng Cảnh Nhân sống hảo vui vẻ, yên bình mãi như thế này.

      - Tỷ tỷ! Đến giúp chúng ta chơi diều – Cảnh Nhân cầm chiếc diều vừa rơi xuống, kêu nàng.

      - Hảo! Hàn Ngữ Phong cười chạy nhanh qua

      - Tỷ tỷ, chạy mau! Cảnh Nhân cùng nhóm tiểu đồng bọn nhìn thấy con diều ưỡn mình lên cao, vừa chạy cùng nàng hô lớn.

      Hàn Ngữ Phong bên chạy, bên quay đầu lại nhìn thấy cánh diều chậm rãi bay lên trời . “Bính”, bỗng nàng đụng vào ổ cứng rắn như tường, vừa muốn lên tiếng hỏi, nàng đứng lên ngẩng đầu nhìn lại.

      Kia đôi dồng tử cương cứng lạnh như băng, hai tròng mắt vô tình, lại tản ra ngùn ngụt lửa giận, thân thể nàng cả kinh kìm được từng trận run rẩy. Dường như khoảng trước mắt nàng bỗng biến nên u ám hoảng sợ, nàng sợ hãi liền lui lại xoay người bỏ chạy.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 068 – Đối đầu

      Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo binh mã đến bao vây toàn bộ thôn trang , vừa đến nơi nhìn thấy Hàn Ngữ Phong vui vẻ đùa giỡn, cười hạnh phúc như tiên nữ núi, xinh đẹp động lòng người, làm cho lửa giận trong mắt càng ngày càng bốc lên ngùn ngụt. Nữ nhân chết tiệt, vất vả tìm kiếm nàng hơn mười ngày vậy mà nàng cư nhiên ở tại nơi này hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, thích thú……..
      Vừa nhìn thấy , Hàn Ngữ Phong liền kinh hoảng xoay người bỏ chạy, tiếng “binh” vang lên, thân thể nàng lại va vào bức tường kia, ngay lập tức bị dùng lực khống chế hai tay, bên tai còn truyền đến giọng phẫn nộ đầy khinh miệt của : “Vì sao vừa thấy mặt liền chạy đến bên ta rồi, ngươi thương nhung nhớ bổn vương lắm sao?”
      “Buông ra! Ai thương nhung nhớ ngươi.” Hàn Ngữ Phong vừa ngượng vừa giãy dụa đáp.
      “Ha ha ha ! Hàn Ngữ Phong, phải là ngươi quá ngây thơ chứ! Buông ngươi ra ư, bổn vương tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nghĩ bổn vương thả ngươi ra sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi cười giận dữ, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận dường như muốn bóp chết nàng, bàn tay ngừng gia tăng lực đạo làm cho nàng cảm thấy đau đớn.
      , ta biết Vương gia sẻ tha ta cho nên ta mới quyết định bỏ trốn, tiếc là nghĩ tới muốn trốn cũng trốn thoát, nếu bị Vương gia bắt lại được, muốn đánh muốn phạt gì tùy Vương gia xử trí.” Hàn Ngữ Phong trong lòng tuy là cực kỳ sợ hãi nhưng lại cố gắng ra vẻ kiên cường, nàng muốn ở trước mặt thể yếu đuối của mình.

      Hàn Ngữ Phong ràng sợ đến run rẩy mà vẫn giả bộ bình tĩnh như có gì xảy ra, còn muốn bổn vương tùy ý trách phạt. Đợi đến khi hồi phủ, xem bổn vương làm thế nào trừng phạt ngươi. Tư Mã Tuấn Lỗi dùng bàn tay siết chặt cổ tay của nàng, nếu nàng nhu nhược mà cầu xin tha thứ có lẽ buông tha nàng, nhưng nàng vì cái gì mà lúc nào trước mặt cũng giả bộ kiên cường, chọc giận .
      “Tỷ tỷ, ngươi buông tỷ tỷ ra!” Cảnh nhi cùng bọn trẻ trong thôn cùng nhau chạy tới bên Tư Mã Tuấn Lỗi mà đánh mà cắn.
      Tư Mã Tuấn Lỗi rất muốn hất chúng ra nhưng thấy tất cả đều là trẻ con nên cố nén tức giận quát “Người đâu, lôi bọn chúng ra.”
      Đám đông xôn xao, tiếp theo thấy thị vệ từ bốn phía tiến đến, lôi Cảnh nhi và bọn trẻ ra.
      “Đừng làm thương bọn chúng.” Hàn Ngữ Phong sợ thị vệ cẩn thận làm các bạn bị thương nên vội vàng hô to.
      “Ngươi tưởng thị vệ của bổn vương là cường đạo thổ phỉ hay sao?”
      Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy vẻ mặt ràng rất lo lắng của nàng, cực kỳ bất mãn, chỉ tay vào Cảnh nhi ra lệnh “Mang theo cùng hồi phủ.”
      “Dạ, Vương gia!” tên thị vệ nhanh chóng ôm lấy Cảnh nhi phi thân lên con ngựa được chuẩn bị từ trước, thị vệ khác cũng buông đứa ra, cả hai lên ngựa cùng hồi phủ.
      “Ta muốn trở về, ngươi mau thả Cảnh nhi ra.” Hàn Ngữ Phong liều mạng giãy dụa nhưng rất nhanh thể cử động được, cũng thể nên lời, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn .
      ” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy Hàn Ngữ Phong phi thân ngồi lên tuấn mã.
      Hý…hý… tiếng ngựa hý dài vang lên làm cho mọi người đều dừng lại. Hàn Ngữ Phong lúc này mới nhìn thấy các thôn dân trong thôn do đại nương cùng Đại Ngưu dẫn đầu trong tay cầm cuốc, liềm, đao cùng chày gỗ đứng chắn ở phía trước.
      Lòng của nàng có chút lo lắng, nàng biết Tư Mã Tuấn Lỗi cần mất nhiều công sức cũng có thể đối phó được nhưng nàng thể để cho bọn họ vì mình mà bị thương.
      “Các ngươi muốn sống nữa phải ? Ngay cả ngựa của Vương gia mà cũng dám chặn lại, còn mau tránh ra!” tên thị vệ nhìn thấy các thôn dân tiến tới liền lớn tiếng quát.
      “Vương gia.” Thôn dân quả hoảng sợ, hành động cũng có chút do dự ánh mắt đều nhìn về phía đại nương và Đại Ngưu, dù sao là người ai mà sợ chết chứ.
      “Vương gia sao? Vương gia có thể phạm pháp sao? Vương gia là có thể bắt ép dân nữ sao? Chỉ cần Vương gia thả Ngữ Phong chúng tôi tự nhiên nhường đường cho ngài, nếu Vương gia để người lại cũng đừng trách dân phụ phân biệt tốt xấu, dân phụ sống hơn nửa đời người rồi, bây giờ dù chết cũng có gì đáng tiếc.” Đại nương ngay cả chút sợ hãi cũng có, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng chắn ở phía trước.

      “Điêu phụ to gan, biết phân biệt tốt xấu, vậy cũng đừng trách ta khách sáo!” Tên thị vệ vừa xong liên vung trường kiếm về phía bà, đại nương cũng có phản ứng gì, chỉ là nhắm mắt chờ đợi.
      “Nương” Đại Ngưu la lên tiếng, liền cầm cuốc xông lên đánh “Ta liều mạng với các ngươi.”
      Đại Ngưu tuy có sức vóc nhưng căn bản phải là đối thủ của những tên thị vệ qua huấn luyện nghiêm khắc, nên mới hiệp bị đánh đến quỳ rạp mặt đất.
      Hàn Ngữ Phong nhìn thấy tình huống trước mắt, vì trong lòng lo lắng mà nước mắt ngừng tuôn rơi, bỗng nhiên nàng hung hăng trừng mắt nhìn về phía Tư Mã Tuấn Lỗi, ánh mắt như ngầm ám chỉ “Nếu ngươi dám tổn thương bọn họ, ta giết ngươi.”
      “Dừng tay! Tránh ra!” Tư Mã Tuấn Lỗi cuối cùng cũng lên tiếng, bọn thị vệ nghe thế lập tức lui sang hai bên. Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người nhảy xuống ngựa, trong ngực vẫn còn ôm theo Hàn Ngữ Phong, đến trước mặt đại nương : “Vị đại nương này, ngươi sai rồi. Thứ nhất, bổn vương có bắt ép dân nữ. Thứ hai, bổn vương cũng thả nàng, bởi vì……” Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý tạm dừng chút, sau đó cười lạnh tiếp: “Nàng chính là nữ nhân của ta.”
      Đại nương, Đại Ngưu cùng với tất cả thôn dân đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Hàn Ngữ Phong, lúc này vẫn còn bị Tư Mã Tuấn Lỗi ôm trong lòng ngực.
      Hàn Ngữ Phong rất muốn phải như vậy nhưng bản thân lại bị điểm huyệt, cơ thể thể động đậy, ngay cả chữ cũng thể ra, nước mắt lưng tròng cuối cùng đành nhắm mắt lại.
      “Các ngươi tin sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi thấy ánh mắt hoài nghi của thôn dân, khoé miệng đột nhiên cười tà ác, ở trước mặt mọi người, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
      Thôn dân nhìn thấy tình cảnh trước mắt ai nấy đều cúi đầu, Hàn Ngữ Phong xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, vì cái gì lại thích nhục nhã nàng như vậy?
      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên thô bạo rời khỏi đôi môi của nàng, chết tiệt, đôi môi của nàng vẫn ngọt ngào, hấp dẫn như vậy, làm thiếu chút nữa khống chế được bản thân.

      “Vương gia, ngài để cho Ngữ Phong chính miệng với ta, nếu nàng nguyện ý cùng theo ngài, chúng tôi ngăn trở, nếu như nàng muốn ngài hãy bước qua xác của lão nương.” Đại nương dù sao cũng là người từng trải chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn ra được biểu khác thường của nàng, cho nên vẫn đứng chắn ở phía trước, có tránh ra.
      Tư Mã Tuấn Lỗi bị chọc giận, con ngươi đen bán mị nhìn chằm chằm vào đại nương, lúc sau mới thấp giọng vào tai Hàn Ngữ Phong: “Ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào? Bổn vương muốn giết người, chỉ cần ngươi bức ta..” xong liền dùng tay giải khai huyệt đạo cho Ngữ Phong.
      Hàn Ngữ Phong hung tợn nhìn , ngoài việc uy hiếp nàng ra còn có thể làm cái gì?

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chính văn 069 – Nửa đường bị tập kích

      Hàn Ngữ Phong đến trước mặt đại nương và thôn dân, cúi đầu : “Ngữ Phong cảm tạ các vị đối đãi với ta và Cảnh nhi những ngày qua tốt, làm cho chúng ta có cảm giác như sống với người thân của mình vậy, ta rất biết ơn các vị.”

      “Ngữ Phong, ngươi phải sao?” Đại Ngưu mặt đỏ bừng dám nhìn vào mắt nàng.
      “Đại Ngưu ca, Ngữ Phong phải cám ơn huynh, cám ơn huynh mang ta cùng Cảnh nhi đến đây sống những ngày vui vẻ” Hàn Ngữ Phong cảm kích nhìn , tâm tư của nàng đều hiểu được.
      “Ngữ Phong, đại nương rất quyến luyến ngươi, nếu ngươi muốn đại nương liều chết giữ ngươi ở lại.” Đại nương nắm lấy tay nàng, nước mắt rưng rưng.
      “Cám ơn đại nương, Ngữ Phong phải rồi, tạm biệt các vị hương thân, tạm biệt các bạn , xin hẹn gặp lại.” Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn mọi người lần cuối, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
      “Tỷ tỷ…….”
      “Ngữ Phong…….”
      Bị thị vệ ngăn lại ở phía sau, thôn dân cùng bọn trẻ đều gọi với theo nàng, Hàn Ngữ Phong phải cố kiềm nén, làm như nghe thấy gì cả.
      hiểu tai sao khi nhìn thấy nàng rơi lệ Tư Mã Tuấn Lỗi lại đột nhiên đau lòng, lửa giận dường như bị từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng dập tắt đến còn dấu vết.
      Ôm lấy nàng phi thân lên ngựa, ra lệnh “.”
      “Chờ chút.” Đại nương đột nhiên hô lên, chút sợ hãi bước đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi : “Vương gia, ngài là người đại phú đại quý, xin ngài về sau đối đãi Ngữ Phong tốt, nàng nương rất thiện lương.”
      Tư Mã Tuấn Lỗi nghe xong cũng gì, đột nhiên gia tăng lực đạo huých vào bụng ngựa, khiến tuấn mã chạy như bay, để lại phía sau bụi tung mù mịt.
      Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong trong lòng ngực, dẫn theo thị vệ chạy mạch, dường như muốn nhanh chóng trở lại vương phủ.

      Tạch… Tạch… Thời điểm ngang qua khu rừng cây đột nhiên xuất sơn tặc, xung quanh bốn phía vô số mũi tên bắn lén được phóng ra, nhắm hướng bọn họ thẳng tiến làm cho ngựa hoảng sợ chạy hỗn loạn, bọn thị vệ rút đao ra ngăn cản những mũi tên bắn lén, đồng thời rống to: “Bảo vệ Vương gia.” xong liền vây quanh Tư Mã Tuấn Lỗi, sau đó từ trong rừng cây liền xuất vô số Hắc y nhân lao vào giao chiến.
      Hàn Ngữ Phong đột nhiên giãy dụa, hoảng sợ kêu: “Cảnh nhi!”. Cảnh nhi tại vẫn còn ở trong lòng ngực của tên thị vệ.
      “Nếu muốn chết đừng có lộn xộn.” Tư Mã Tuấn Lỗi mặt cùng người áo đen giao chiến, mặt lo bảo hộ nàng, sau đó ra lệnh “Ngươi mang theo năm tên thị vệ bảo hộ Cảnh nhi trở về vương phủ, nhớ kỹ phải bình an vô , nếu có gì sơ suất đem đầu đến gặp ta.”
      “Vương gia, còn người sao?” do dự, nếu mang theo năm tên thị vệ rồi, bên cạnh Vương gia chỉ còn hai làm sao có thể bảo đảm an toàn cho ngài?
      “Đừng nhiều lời, mau ngay, nếu trái lệnh lập tức xử trảm.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm.
      Biết Vương gia ra lệnh phải tuân theo, khẽ cắn môi, hung hăng ra lệnh “.”
      Kỳ quái là Hắc y nhân thấy vậy vẫn đuổi theo mà càng liều mạng hơn, vây sát Tư Mã Tuấn Lỗi. Tình huống càng lúc càng khẩn trương, Hắc y nhân có mười mấy người mà phe mình lại chỉ có cùng hai tên thị vệ, lại thêm Hàn Ngữ Phong biết võ công, dường như chỉ cần liếc mắt cái cũng biết ai thắng ai bại.
      Hai tên thị vệ cùng Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy lực bất tòng tâm, dần dần muốn buông xuôi.
      “Vương gia, người trước , nơi này có chúng tôi chống đỡ.” Hai tên thị vệ thối lui về bên người .
      “Bổn vương thể bỏ lại các ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi cự tuyệt chút do dự.
      Vừa xong liền nhìn thấy mũi kiếm hướng thẳng đến trước ngực Hàn Ngữ Phong, hoảng sợ quát to tiếng “Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi muốn kêu to ngăn cản nhưng còn kịp nữa, lập tức lao ra che chắn ở phía trước cho nàng, mũi kiếm tức đâm vào trong ngực .
      “Vương gia” Hai tên thị vệ tức giận, kiếm chém ngay vào đầu tên Hắc y nhân. Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nhìn vào tình huống trước mắt, nàng thể tin được, vì sao lại liều mình cứu nàng?
      “Vương gia, người nhanh lên, người rồi chúng tôi tìm cách thoát thân.” Thị vệ mặt đánh lui địch, mặt bảo hộ cùng Hàn Ngữ Phong.
      “Vậy các ngươi tự mình bảo trọng.” Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cố gắng bịt chặt miệng vết thương chảy máu, nhanh chóng ôm lấy Hàn Ngữ Phong còn đứng ngây người, phi thân lên bạch mã thẳng tiến về phía trước.
      Hai người thị vệ cùng nhìn nhau cười, sau tiếng rống to cả hai liều mạng lao lên chém giết để ngăn cản, nhưng rất nhanh liền bị trọng thương té mặt đất, nhìn theo phương hướng chạy trốn của bọn họ mà : “Vương gia, ty chức cố gắng hết sức.” Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
      Hắc y nhân nhảy lên ngựa lần nữa, điên cuồng hướng Tư Mã Tuấn Lỗi mà đuổi theo.
      Ngựa bỗng dừng lại tiếp, lúc này Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong mới phát trước mặt là đường cùng, là vực sâu muốn quay đầu lại e là kịp nữa, mà phía sau, Hắc y nhân đuổi tới rồi.
      “Các ngươi còn đường lui.” Hắc y nhân xuống ngựa, trong giọng có chút đắc ý.
      cho bổn vương biết vì lý do gì lại đuổi giết ta, để cho bổn vương có chết cũng hiểu được tại sao mình chết.” việc đến nước này rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên tỉnh táo hẳn ra.
      “Đuổi giết ngươi ư? Ngươi nghĩ sai rồi, người chúng ta phải giết chính là nữ nhân bên cạnh ngươi, chỉ cần đem nàng giao cho ta, ta cho ngươi con đường sống.” Hắc y nhân chỉ vào Hàn Ngữ Phong mà .
      Đối mặt với tình huống xảy ra đầy bất ngờ này Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi mặt đều sửng sốt. Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, con ngươi đen bán mị nhìn nàng, tự hỏi nàng đắc tội với ai? Ai lại phái người giết nàng?
      Hàn Ngữ Phong suy nghĩ nát óc cũng nghĩ ra, rốt cuộc kẻ nào lại muốn giết nàng?
      có quyết định chưa?” Hắc y nhân chờ đợi nãy giờ, trong giọng có chút kiên nhẫn.
      “Muốn giết nàng, có thể được, trừ khi ta chết.” Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh tiếng, lập tức cự tuyệt.
      Hàn Ngữ Phong lần thứ hai thể tin được mà nhìn chằm chằm , đây sao?
      “Vậy đừng trách ta khách khí. Tiến lên cho ta.” Hắc y nhân bị chọc giận , ra lệnh tiếng, tất cả các Hắc y nhân khác đều chậm rãi tiến đến gần bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :