1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 060: đường gặp được người tốt

      nương, tỉnh tỉnh, đến nhà của ta rồi.” Hàn Ngữ Phong đương say giấc nồng bị lay tỉnh.

      nương, rốt cục ngươi cũng tỉnh, xuống xe vào nhà .” Người nông phu bế Cảnh nhi vào nhà: “ Nương, ta về rồi đây.”

      Cánh cửa mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, người phụ nữ ló đầu ra: “ Đại Ngưu, ngươi về rồi, sao về trễ thế, nương lo cho ngươi lắm có biết ?” Đúng lúc đó bà mới để ý về cùng Đại Ngưu còn có Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi: “ Hai người là ai?”

      “ Nương, vào nhà hẳn , hai người là đường được ta cứu về.” Đại Ngưu bế Cảnh nhi vào nhà.

      “ Xin chào Đại nương, làm phiền bà.” Hàn Ngữ Phong lễ phép chào.

      nương, mau vào nhà .” Bà vội , lòng thầm có vài phần hảo cảm với nàng.

      Đại Ngưu bế Cảnh nhi nằm xuống, rồi dắt cái ghế gỗ bên cạnh cho Hàn Ngữ Phong ngồi.

      Đại Ngưu thấy nàng mình mẩy bám đầy đất cát, y phục chỗ rách chỗ nát, vội với nương: “ Nương, người tìm bộ y phục sạch cho nàng thay, rồi chuẩn bị điểm tâm, ta chuẩn bị nước nóng.”

      “ Ờ, được, nương lấy ngay.” Bà gật đầu.

      “ Đại nương, Đại Ngưu ca, đa tạ hai người.” Hàn Ngữ Phong cảm kích đứng dậy, nàng cúi đầu , nàng phải may mắn lắm mới gặp được người tốt ở đường.

      Sau khi Hàn Ngữ Phong tắm rửa, thay bộ y phục sạch xong, lúc nàng xuất trước mặt hai người, Đại nương và Đại Ngưu đều ngơ ngẩn nhìn nàng, cứ như thấy tiên giáng trần, tuy chỉ vận bộ y phục thường dân, nhưng nàng sinh ra vốn đẹp như thiên tiên, nên cách nào che dấu vẻ đẹp mỹ lệ đó được.

      Đại nương nở nụ cười, ngừng gật đầu, mặt Đại Ngưu càng ngày càng đỏ, y ngờ nàng lại đẹp đến thế.

      Hàn Ngữ Phong thấy hai người cứ nhìn chằm chằm mình, nàng cứ tưởng mình chưa ăn vận chỉnh tề, cứ cúi trái cúi phải miết.

      nương, mau đến ăn sáng, vùng nông thôn hẻo lánh này, có gì ngon, ngươi chịu khó.” Đại nương biết nàng hiểu lầm ý mình, vội giữ tay nàng, kéo nàng ngồi xuống.

      “ Đa tạ Đại nương, chờ ta đánh thức Cảnh nhi , nó chắc cũng đói rồi.” Hàn Ngữ Phong đứng dậy bước về phía giường, khẽ lay Cảnh nhi dậy: “ Cảnh nhi tỉnh tỉnh, dậy ăn sáng.”

      Cảnh nhi đương mơ ngủ bị Hàn Ngữ Phong lay dậy, vừa nghe đến thức ăn liền bật người ngồi dậy: “ Tỷ, ta đói bụng, ta muốn ăn chút gì đó.”

      “ Ha ha, cậu bé, mau đến ăn .” Đại nương nở nụ cười.

      Cảnh nhi nghi hoặc nhìn bà, nhưng mùi rau xanh lại xộc vào mũi cậu, liền chạy vội đến bên bàn, cầm lấy bát ăn như hổ đói, rồi lại ho sặc sụa.

      “ Ăn từ từ thôi, Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong vỗ lưng cho Cảnh nhi, đau lòng .

      nương, Đại Ngưu, hai người cũng mau ăn , rồi nghỉ sớm.” Đại nương .

      Đại nương nhìn cách ăn từ tốn của Hàn Ngữ Phong, lòng tự hỏi, nàng chắc là tiểu thư con nhà gia giáo giàu có, bằng , thể nào có phong thái điềm đạm đến vậy, loại phong thái này cho dù có giả bộ cũng thể nào làm được.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 061: Quyết định ở lại

      nương, nhà ta nghèo lắm, mong ngươi thấy phiền.” Đại nương vừa trải giường, vừa ngượng ngùng . Hàn Ngữ Phong nhìn tấm giường đơn sơ, rách nát, nhưng lại sạch , vội : “ Đại nương, ngươi nên vậy, Ngữ Phong rất cảm kích Đại nương và Ngưu Ca giúp đỡ tỷ đệ chúng ta.” “ Ngữ Phong, ngươi tên Ngữ Phong, vậy ta từ nay về sau có thể gọi ngươi là Ngữ Phong ?” Đại nương nắm tay nàng hỏi. “ Đương nhiên là được, Đại nương, chỉ cần ngươi chê ta và Cảnh nhi, chúng ta cảm kích lắm rồi.” Hàn Ngữ Phong rất biết ơn hai người, hai người chất phác và thiện lương. “ Ngữ Phong, ngươi đừng vậy, nhanh nghỉ , nhất định là ngươi mệt rồi phải , Đại nương quấy rầy ngươi nữa.” Đại nương vừa dứt lời, đứng dậy bước ra ngoài. “ Đa tạ Đại nương.” Sáng sớm tinh mơ, Hàn Ngữ Phong ngủ giấc dài xong, liền bật người ngồi dậy, thấy Đại nương và Đại Ngưu đều có ở nhà, bàn có đặt bát cháo và dĩa dưa muối, đúng lúc này, nàng mới cẩn thận đánh giá căn phòng đơn sơ này, ra, nó vẫn còn tốt hơn sài phòng ở Vương phủ nhiều, ở đây có hai căn phòng nhưng lại có lối thông nhau. Hàn Ngữ Phong nhìn căn phòng cũ nát, lòng cảm động vô vàn, xem ra chăn bông mà hai người cho nàng và Cảnh nhi mượn là hai tấm chăn tốt nhất. Vật dụng trong nhà cái cũ cái mới, khiến nàng cảm thấy cuộc sống của họ vô cùng khổ cực, nếu phải tận mắt chứng kiến, Hàn Ngữ Phong chắc thể nào tưởng tượng được đời này lại có người nghèo khó đến vậy. khoảng sân , chất đầy củi gỗ, bên cạnh còn có phòng bếp đơn sơ…… “ Ngữ Phong, ngươi dậy rồi à, ăn sáng chưa?” Đại nương bước đến. “ Ân, Đại nương, ta đương định đánh thức Cảnh nhi dậy cùng ăn.” Hàn Ngữ Phong dịu dàng đáp. Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi chậm rãi từ tốn ăn cháo với dưa muối, Đại nương nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng : “ Ngữ Phong, Đại nương chỉ biết ngươi vốn là tiểu thư con nhà giàu, nhất định là đương gặp chuyện khó xử. Ngươi muốn , Đại nương cũng chẳng thiết hỏi, Đại nương muốn với ngươi là, nếu ngươi có chỗ để , Đại nương bảo Đại Ngưu đưa ngươi , bằng , ngươi cứ ở lại đây, Đại nương rất thích ngươi và Cảnh nhi.” “ Đại nương, đội ơn ngươi, nếu ngươi chê Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi, chúng ta đồng ý ở lại.” Hàn Ngữ Phong cố nén nước mắt, nàng biết phải mang Cảnh nhi đâu, nay Đại nương lại nguyện ý lưu nàng và Cảnh nhi lại, nàng rất biết ơn bà. “ Đồ ngốc, Đại nương mới là người phải cảm tạ ngươi mới đúng, nếu sao ta lại có thêm nữ nhi và hài tử chứ hả.” Đại nương chọc nàng. Hàn Ngữ Phong nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà, lại nhớ đến nương, nhớ lại những ngày chịu oan ức, nàng ôm chầm lấy bà như ôm chầm lấy người thân sau bao ngày nhung nhớ: “ Đại nương.” “ Đại nương, người chờ ta lát.” Hàn Ngữ Phong như nhớ ra điều gì, vội chạy vào trong nhà, đặt nửa số bạc nàng có trước mặt Đại nương: “ Đại nương, cho ngươi.” Đại nương thấy mấy chục lượng bạc, sửng sốt hồi lâu, cả đời bà chưa từng thấy nhiều bạc đến thế, vội vã trả bạc lại cho nàng: “ , , bạc của Ngữ Phong ngươi, Đại nương lấy đâu, ngươi cứ giữ lại, sau này còn có chuyện cần dùng.” “ Đại nương, người cầm, ta và Cảnh nhi nếu ở lại đây, nhất định mang đến nhiều phiền phức cho ngươi, phí sinh hoạt hằng ngày tăng, đây cứ xem như là tiền nuôi chúng ta, mặt khác, ngươi mua cho Ngưu ca hai bộ y phục mới, đồ dùng trong nhà nữa, mua thêm hai bộ đồ dùng, được từ chối, nếu người cầm, vậy Ngữ Phong đành phải mang Cảnh nhi rời khỏi đây.” Hàn Ngữ Phong nhét bạc vào tay nàng. “ Này, thôi được, Đại nương giữ, chờ đến khi nào ngươi cần, Đại nương trả lại cho ngươi.” Thấy nàng vậy, Đại nương đành phải giữ số bạc. “ Ngữ Phong, Cảnh nhi, Đại nương dẫn hai ngươi ra ngoài chơi, được ?” Đại nương cất bạc xong, bước đến hỏi. “ Hay quá, ta muốn ra ngoài chơi.” Cảnh nhi nhảy cẫng lên.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 062: Lệnh truy nã
      Tư Mã Tuấn Lỗi hầm hầm ngồi trong thư phòng, vẻ mặt tiều tụy, y phục nhăn nhúm……

      Bàn tay phẫn nộ vung lên, rầm tiếng, tất cả thức ăn bàn bị hất hết xuống đất, đôi mắt bừng bừng rực lửa như muốn thiêu cháy người khác, Hàn Ngữ Phong, rốt cục ngươi trốn ở đâu?

      Ba ngày, y mang thị vệ đến Quan miếu lục soát lúc nào ngơi những ba ngày, hề để sót ngóc ngách nào, khắp núi rừng đều in dấu chân của họ, thậm chí giằng co với lũ sói, hai bên giao tranh tìm đường sống, rốt cục lại phát , con mồi đáng thương của lũ sói lại là con lợn rừng, thấy đâu đâu cũng là thi thể của lũ sói, và những thị vệ bị thương, máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh rừng.

      Y từ lo lắng chuyển sang phẫn nộ, nhưng phẫn nộ qua , y lại cảm thấy an tâm, nàng sao, sau đó, y lại bạt mạng tìm nàng suốt ba ngày, mà nàng giống như bốc hơi vậy, biến mất mà để lại dấu vết, chết tiệt, nàng hận y đến vậy sao, muốn rời xa y, bàn tay y siết chặt lại thành nấm đấm.

      “ Hàn Ngữ Phong, ngươi chờ đó, bổn Vương nhất định tìm, có nằm mơ mới thoát khỏi bổn Vương dễ dàng như thế.”

      Thị vệ và nha hoàn run run quỳ trước cửa thư phòng, Vương gia đáng sợ, người trong Vương phủ, mỗi ngày bất an hơn, chỉ sợ sơ sẩy cái, liền mất mạng như chơi, thậm chí cũng chẳng dám bước vào để thu dọn bát đĩa rơi vỡ.

      Tư Mã Tuấn Lỗi trải cuốn giấy trắng ra bàn, nhấc bút, tô tô vẽ vẽ, lâu sau, bức họa sống động, giống y người hiển trước mặt y.

      Mái tóc đen nhánh, đôi mày liễu cong cong, chiếc mũi xinh xắn kiên cường, đôi môi đỏ mọng như tựa như cánh hoa đào, đôi mắt hình trái hạnh, tản ra hận ý, đôi mày nhíu chặt, ưu buồn vô hạn.

      Y nhìn kỹ người trong bức họa. Vì sao? Bản thân hề có chút suy nghĩ mà vẽ nàng ra thành cái dạng này, hình ảnh của người mà y tưởng tượng trong đầu luôn luôn mỉm cười, nhưng mà, ở trong trí nhớ của y, nàng chưa bao giờ cười.

      lâu sau, nộ hỏa ngút trời, đôi mắt lóe sáng, y quát: “ Người đâu.”

      “ Dạ, Vương gia có điều gì cần dặn dò ạ?” Thị vệ đứng ngoài cửa vội vã bước vào, cung kính .

      tìm họa sĩ, vẽ bức họa này ra thành mấy bản, sau đó dán lên tường toàn thành, rồi treo giải, vô luận ai tìm ra nữ tử này, cứ chạy đến báo với bổn Vương, bổn Vương trọng thưởng, muốn bạc cấp bạc, muốn quan cấp quan, muốn đất cấp đất.” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng ra lệnh, tiện tay ném bức họa vào người thị vệ.

      “ Vâng, ty chức lập tức làm ngay.” Thị vệ cẩn thận nhặt bức họa lên, cuộn lại xong, mới dời bước ra khỏi phòng.

      “ Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cho ngươi trốn, cho dù có lên trời xuống đất, bổn Vương nhất định bắt ngươi về.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn ra xa xa, tuấn mâu nửa nheo lại, ánh lên vẻ phức tạp.

      “ Ai, Vương gia ngươi là……” tiếng thở dài khe khẽ từ ngoài cửa truyền vào, người đó buồn hết câu.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 063: Buông tay? Tuyệt đối được

      “ Châu nhi, sao ngươi lại đến đây? Sao ở trong phòng nghỉ ngơi?” Tư Mã Tuấn Lỗi cần quay lại cũng biết đó là Châu nhi, y xoay người, sắc mặt dịu rất nhiều, thanh cũng cố gắng ôn nhu hơn.

      “ Vương gia, ngươi muốn trách cứ trách Châu nhi , như vậy Châu nhi cảm thấy thoải mái hơn.” Châu nhi nhìn y, dịu dàng .

      “ Châu nhi, sao bổn Vương lại phải trách cứ ngươi chứ? Là do nàng trăm phương nghìn kế đào tẩu, chẳng qua là lợi dụng lòng tốt của ngươi thôi.” Tư Mã Tuấn Lỗi dịu dàng dìu nàng, kéo ghế cho nàng ngồi.

      “ Nhưng mà, nhìn ngươi lo lắng đến nỗi tiều tụy, Châu nhi áy náy lắm.” Ánh mắt nhu nhược của Châu nhi mang theo tự trách.

      “ Bổn Vương lo lắng?” Tư Mã Tuấn Lỗi dùng ánh mắt thể tin nổi mà nhìn nàng, rồi bỗng cười lớn: “ Hàn Ngữ Phong nàng là ai kia chứ? Bổn Vương mà lo lắng cho nàng ư, buồn cười đấy.”

      vậy ư?” Châu nhi như hỏi y, cũng như đương tự hỏi lòng mình, ánh mắt ưu buồn.

      “ Đương nhiên, nàng chỉ là ả nô tỳ ti tiện thể nào ti tiện hơn của bổn Vương, còn là nữ nhi của kẻ thù của bổn Vương, bổn Vương sao phải lo lắng cho nàng chứ?” Thanh Tư Mã Tuấn Lỗi kiên định, ra vẻ như đương nghe câu chuyện tiếu lâm vậy.

      “ Nếu nàng là người ti tiện đến vậy, sao ngươi lại nhọc công tìm nàng suốt ba ngày, bằng mọi giá muốn tìm cho được nàng, cái này cũng là vì ngươi hận nàng sao?” Châu nhi gượng hỏi.

      sai, ả nô tỳ bé có thể đào tẩu khỏi bổn Vương, nếu để cho người ngoài biết được, rồi chê cười bổn Vương ư? Cho nên, bổn Vương nhất định phải tìm cho bằng được nàng, giết người để răn dạy trăm người, còn nữa, bổn Vương buông tha nàng, bổn Vương còn muốn tra tấn nàng, làm nhục nàng nhiều hơn nữa, để nàng thay cha mình mà trả hết nợ cho bổn Vương.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lộ vẻ ác độc, nắm tay siết chặt lại, chỉ có bản thân y mới biết , y hề ác độc tàn nhẫn như vẻ ngoài vốn có.

      ư?” Khẩu khí của Châu nhi lần này ràng là mang theo chất vấn, sau đó nàng liền quỳ xuống: “ Vương gia, nếu Vương gia chỉ vì bắt Hàn Ngữ Phong về rồi tra tấn làm nhục nàng, thay tỷ tỷ báo thù, vậy Châu nhi xin người, buông tha cho nàng .”

      “ Châu nhi, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên, chẳng lẽ ngươi muốn thay Mai nhi báo thù ư?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay ra đỡ nàng dậy, hiểu vì cái gì nàng lại thay Hàn Ngữ Phong cầu xin.

      “ Châu nhi thay tỷ tỷ thỉnh cầu Vương gia buông tha cho hai tỷ đệ họ, để cho hai người tự sinh tự diệt được ?” Châu nhi nghe lời, mực quỳ ở đó, muốn y đồng ý.

      “ Châu nhi, ngươi đứng lên , bổn Vương đồng ý đâu.” Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi trầm xuống, đưa tay kéo Châu nhi đứng dậy, y buông tha cho Hàn Ngữ Phong đâu.

      “ Nếu Vương gia kiên quyết đến vậy, vậy xem như Châu nhi chưa gì hết, Châu nhi cáo lui.” Sắc mặt Châu nhi có chút tái nhợt, đây là lần đầu tiên y từ chối nàng, đứng dậy định rời , lúc ra đến cửa, nàng mới quay đầu hỏi: “ Vương gia, nếu ngươi bất chấp tất cả để có tìm nàng, lòng ngươi muốn tra tấn nàng chứ?”

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngây ra, y bất chấp tất cả để tìm được nàng, là vì hận nàng sao?

      “ Vương gia, xem ra trong thâm tâm ngươi nghĩ như vậy.” Châu nhi yếu ớt , mang theo sầu muộn, xoay người rời .

      Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩn người, trong thâm tâm, y cũng chẳng biết mình đương nghĩ cái gì nữa, chỉ biết điều rằng, y phải bắt cho bằng được Hàn Ngữ Phong.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 064: Con người bí
      Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi cứ thế mà ở lại căn nhà đơn sơ ở trong thôn sâu trong núi, điều duy nhất khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ nhất, chính là, nơi này xung quanh toàn núi là núi, bên ngoài hầu như có ai đến thăm, cho nên nàng và Cảnh nhi vẫn an toàn, tránh tai mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi

      “ Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi xem ta viết có đúng ?” tiểu nương tầm ba bốn tuổi chạy đến khoe chữ viết xiên xiên vẹo vẹo của mình.

      “ Tiên nữ tỷ tỷ, của ta nữa……” tiểu hài tử cùng tuổi với tiểu nương cũng chạy đến khoe.

      “ Tiểu Hoa, Tiểu Hổ,…… Ta rồi, cứ gọi ta là tỷ tỷ, phải gọi là tiên nữ tỷ tỷ đâu.” Hàn Ngữ Phong cầm lấy tờ giấy của cả hai.

      “ Nhưng mà, cha nương, thúc thúc, thẩm thẩm đều ngươi là tiên nữ hạ phàm, hơn nữa tỷ tỷ lại xinh đẹp như vậy, còn dạy chữ cho chúng ta, chúng ta thích gọi ngươi là tiên nữ tỷ tỷ hơn.” Tiểu Hoa hồn nhiên .

      “ Đúng đó, đúng đó.” Mấy đứa khác cũng phụ họa theo.

      Hàn Ngữ Phong bất đắc dĩ cười cười, người dân ở đây nhiệt tình, chất phác quá, còn đối xử với nàng và Cảnh nhi rất tốt, nàng chỉ có thể dạy chữ cho mấy đứa ở đây, xem như báo đáp.

      “ Được rồi, các ngươi đều viết đẹp lắm, trời còn sớm nữa, mau về nhà .” Hàn Ngữ Phong nhìn ánh tà dương.

      “ Được, tạm biệt tiên nữ tỷ tỷ.” Mấy đứa lập tức giải tán, xếp hàng tuần tự về nhà, Hàn Ngữ Phong lúc này mới sực nhớ, Cảnh nhi đâu rồi?

      “ Tỷ tỷ, ngươi mau đến xem, đằng kia……” Cảnh nhi đột nhiên từ đằng xa chạy đến, vừa hổn hển , vừa chỉ ra đằng xa.

      “ Tỷ tỷ, từ từ , đằng kia xảy ra chuyện gì?” Hàn Ngữ Phong nhìn ra đằng xa, nhưng chẳng thấy có cái gì cả.

      Cảnh nhi kéo nàng , đến đó rồi, Hàn Ngữ Phong mới phát ra có người đương nằm hôn mê bất tỉnh ở đó. Y phục hoa lệ, nhưng mà biết là người của Vương triều nào, khuôn mặt thanh tú, đôi mày rậm, mí mắt nhíu chặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, bộ dạng thống khổ, mũi tên cắm phập vào bên vai trái, vết máu thâm đen.

      Máu thâm đen, tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, có tri thức cũng phải có thường thức, y nhất định là đương bị trúng độc, mũi tên có độc, nhất định phải mau cứu lấy y, bằng y mất mạng, nàng bất chấp y là người tốt hay người xấu, dẫu xây thất bậc phù đồ bằng làm phước cứu cho người, nàng xé bên vai áo của y, dùng sức rút mũi tên ra.

      “ A.” Người đó mê sảng khẽ rên, yếu ớt mở mắt.

      Hàn Ngữ Phong vội giải thích: “ Công tử, mũi tên có độc, ta phải giúp ngươi hút chất độc ra, bằng nguy hiểm đến tính mạng.”

      Dứt lời, Hàn Ngữ Phong đưa miệng hút chất độc, nàng hút từng ngụm máu tươi chứa độc, cho đến khi máu người đó hồng nhuận như bình thường, mới ngẩng đầu hỏi: “ Công tử, có thấy khá hơn chút nào ?”

      Lúc này nàng mới phát , biết từ lúc nào, y lại rơi vào trạng thái hôn mê, Hàn Ngữ Phong vội vàng chạy đến bên bờ suối súc súc miệng.

      Nhìn nhìn người đương hôn mê, Hàn Ngữ Phong do dự, biết nếu đưa y về nhà có gây tai họa gì cho Đại nương và Đại Ngưu nữa.

      “ Cảnh nhi, Hàn Ngữ Phong, hai người ở đâu? Mau về nhà ăn cơm.” Thanh của Đại Ngưu từ xa vọng đến.

      “ Đại Ngưu ca, chúng ta ở đây.” Cảnh nhi nghe thấy tiếng gọi, liền vẫy gọi Đại Ngưu.

      “ Y là ai vậy?” Đại Ngưu đến chỗ hai người, nhìn người đương bất tỉnh.

      biết, Đại Ngưu ca, chúng ta có nên đưa y về nhà ?” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, hỏi ý kiến y.

      “ Ta cõng y cho.” Dứt lời, y đỡ người đó dậy, rồi vác lên lưng.

      Hàn Ngữ Phong dắt tay Cảnh nhi theo sau, nàng biết, Đại Ngưu thấy chết mà cứu, bởi vì y là người rất thiện lương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :