1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Ái - Ngạn Thiến (233c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 045: bằng loài cầm thú (tam)

      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lấy cái mền bên cạnh quấn quanh thân hình trần trụi của mình.

      “ Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cảnh cáo ngươi lần nữa, được vọng tưởng câu dẫn Tuấn Dật, ngươi mãi mãi trốn thoát đâu.” Thần sắc xuất khuôn mặt cương nghị của y vẫn lạnh lùng băng đá như cũ, nhưng đương rất tức giận.

      “ Ta phải là nên cảm tạ Vương gia sao, nhắc nhở ta thêm lần nữa, phải câu dẫn Tứ Vương gia, mới có thể bàn tay quỷ dữ của ngươi.” Hàn Ngữ Phong lặng lẽ mở mắt, oán hận trừng mắt nhìn y, đừng tưởng y dừng tay lại, nàng biết ơn y.

      “ Ngươi quá ngây thơ rồi đấy.” Y hừ lạnh tiếng, miệng thốt ra những lời tàn nhẫn: “ Đó là chưa kể đến, Tuấn Dật nữ nhân bé mà đối đầu với ta, cho dù y có thích ngươi chăng nữa, ngươi cũng trốn thoát đâu, bởi vì, ta quan tâm ngươi bị hủy hoại dưới tay ai.”

      Lòng Hàn Ngữ Phong tránh khỏi trận run rẩy, y là tên ác ma, muốn được thấy nàng sống được mà chết cũng xong.

      “ Cho nên, ngươi tốt nhất là thành ngoãn ngoãn cho bổn Vương, chiều ý bổn Vương.” Bạc môi của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhếch lên, nhìn thấy bộ dạng chán nản thể phản bác lại, khiến cho y cảm thấy thực khoái trá.

      “ Ha ha, cho dù ngươi có hủy hoại thân thể của ta, nhưng cũng thể nào hủy được lòng ta đâu, ta cho ngươi biết, rằng ta thích Tứ Vương gia.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười lạnh, thốt ra những lời thiếu suy nghĩ.

      Nháy mắt, căn phòng đột nhiên nặng nề trầm tĩnh đến kỳ lạ, khí ngưng tụ khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình.

      Ngọn lửa trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi lại bùng lên, ánh mắt hiểm nhìn Hàn Ngữ Phong, ngọn lửa trong đáy mắt y bùng lên dữ dội, giống như muốn thiêu đốt nàng.

      Hàn Ngữ Phong rúc rúc vào trong mền, vẻ mặt phòng bị nhìn y.

      “ Hàn Ngữ Phong, đây là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé.” Tư Mã Tuấn Lỗi giật phắt tấm mền quấn quanh người nàng: “ Hôm nay, nếu giáo huấn ngươi, ngươi biết hậu quả của việc chọc giận bổn Vương là như thế nào.” Dứt lời, thân thể áp chế nàng.

      “ Buông.” Hàn Ngữ Phong giãy dụa, cố gắng đẩy y ra, nhưng mà y lại giống như hòn núi cứ đứng đó mà hề nhúc nhích.

      Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, tầm mắt dời lên làn da trắng nõn phấn nộn của nàng, hạ thể càng dán chặt vào người nàng hơn.

      “ Ngươi tránh ra.” Khuôn mặt nhắn của Hàn Ngữ Phong biến sắc, thân thể cảm nhận được kiên quyết mãnh liệt của y, càng bối rối đẩy y ra.

      “ Tránh ra? Vọng tưởng.” Tư Mã Tuấn Lỗi mím môi cười lạnh, thân thể tỏa ra nhiệt khí muốn bức nàng lắm rồi.

      Hàn Ngữ Phong biết có cầu xin cũng vô dụng, chỉ đơn giản là cắn môi, sợ hãi trong ánh mắt ngày càng tăng.

      Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên kéo bàn chân ngọc ngà của nàng, động thân cái, báo động xâm chiếm nàng.

      “ A.” cỗ nhiệt khí nóng bỏng truyền khắp cơ thể, khiến cho nàng nhịn được mà thét lên, nước mắt cũng cầm được nữa mà trào ra.

      Nước mắt nóng bỏng, mảnh tâm băng lãnh, nàng rơi vào tuyệt vọng, nàng sao lại có thể có cốt khí, quật cường, nhưng mà, chung quy vẫn phải đối diện với tàn nhẫn.

      Tư Mã Tuấn Lỗi ở nằm ở người nàng, nhìn nàng rơi lệ, từng giọt từng giọt như chảy xuôi vào trong tâm của y, bộ dáng điềm đạm đáng , khiến cho y cảm thấy thương tiếc.

    2. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 046: Cảnh nhi bị thương

      Thời gian cứ thế trôi , Hàn Ngữ Phong gần như kiệt sức nằm trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi.

      Thân hình gầy yếu ngủ cách vô thức, giống như con chim hoảng sợ, lúc nào cũng co rụt trong vòng tay của y, tựa hồ muốn tìm kiếm che chở.

      Tư Mã Tuấn Lỗi khỏi siết chặt vòng tay, ôm lấy nàng, khuôn mặt ngủ say của nàng xuất nụ cười hồn nhiên.

      Y thầm bất đắc dĩ thở dài, vì cái gì ngươi lại họ Hàn, nếu ngươi phải nữ nhi của y, ta nhất định sủng ái ngươi hết mực, cho người vào phủ, cho dù là ngôi vị Vương phi, ta cũng tiếc, chỉ tiếc là, ý trời trớ trêu, chỉ có thể đối xử với nàng như vậy, vì cái chết của Mai nhi, nên mới hung hăng với nàng, nhưng, tâm lại dao động, thương tiếc nàng……

      Thân thể Hàn Ngữ Phong và Cảnh nhi khá hơn rất nhiều, còn thân phận của nàng có vẻ như đà lên, Tư Mã Tuấn Lỗi bảo nàng ngủ ở sài phòng nữa, hạ nhân ở phòng bếp cũng dám sai bảo nàng, nếu Vương gia hận nàng, nhưng ngày nào cũng qua đêm với nàng, nhưng Vương gia sủng ái nàng, lại cho nàng danh phận.

      Hàn Ngữ Phong thở dài, bất đắc dĩ cười khổ, chắc đây mới đúng là nô tỳ làm ấm giường đây, có được danh phận, cũng được làm việc, chỉ có việc phải làm duy nhất là hầu hạ Vương gia ở giường, mỗi ngày đều phải chịu đựng ánh mắt dị nghị của mọi người, đây là vận mệnh của nàng, nàng có quyền lựa chọn, cũng thể đối mặt với vận mệnh.

      “ Tỷ tỷ, ngươi chúng ta nên làm gì nàng đây? Phu nhân, xứng, nô tỳ hả, hầu hạ Vương gia ở giường, khó xử nha.” thanh dễ nghe, dường như rất ngây thơ, nhưng lại ngầm mang mười phần châm chọc.

      Hàn Ngữ Phong quay lại nhìn, nàng biết, đây chính là ba vị phu nhân của Tư Mã Tuấn Lỗi, Thúy Hà, tiểu Vân và Thính Vũ, tiến vào trong phòng, thanh của Thính Vũ nghe đáng , nhưng tâm địa lại độc ác như loài rắn rết.

      “ Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong biết ngay các nàng giả vờ thân thiện, nhưng vẫn cung kính thỉnh an các nàng.

      “ Mau đứng lên, chúng ta dám để cho ngươi thỉnh an, dù sao tại ngươi cũng là người được Vương gia sủng ái nhất.” Tiểu Vân phu nhân thân thiết đỡ nàng dậy.

      “ Đúng đó, đúng đó, chẳng hay ngươi có thể chỉ dạy cho chúng ta, ngươi ở giường hầu hạ Vương gia thế nào, có dùng mưu mẹo gì ? Mà khiến Vương gia ngày đêm lưu luyến, để chúng tỷ muội ta ngày đêm mong nhớ lâu.” Lời của Thính Vũ mang theo châm chọc, sắc mặt có chút ảm đạm, tựa như rất khổ sở, nhưng mà hai tròng mắt lại băng hàn, tóe lên hận ý, chớp lóe rồi biến mất, nhưng mà Hàn Ngữ Phong vẫn có thể thấy được.

      “ Tỷ tỷ.” Lúc Hàn Ngữ Phong vừa muốn mở miệng đáp trả, Cảnh nhân từ ngoài cửa chạy vào, lúc chạy ngang qua Thính Vũ, nàng lặng lẽ vươn chân.

      “ Cảnh nhi cẩn thân.” Lúc Hàn Ngữ Phong phát giác muộn mất rồi, nàng đỡ Cảnh nhi kịp.

      “ A……” Cảnh nhi hét thảm tiếng, té đập mặt xuống đất.

      “ Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong phát hoảng, vội vàng chạy đến đỡ lấy Cảnh nhi, Cảnh nhi chảy máu cam, từng giọt xuống ngực cậu, bàn tay bị chợt và rỉ máu.

      Tiểu Vân và Thúy Hà khỏi liếc Thính Vũ cái, tựa hồ như trách cứ nàng, sao lại nỡ xuống tay với đứa bé, Thính Vũ lại đáp trả bằng bộ mặt quan tâm.

      “ Tỷ tỷ, đau.” Cảnh nhi tựa vào lòng tỷ tỷ, ủy khuất khóc.

      Hàn Ngữ Phong rút cái khăn tay ra, lau máu mũi cho Cảnh nhi, bế cậu đến bên giường, để cho cậu nằm xuống, cho đến khi máu còn chảy nữa, nàng mới quay lại, phẫn nộ nhìn Thính Vũ, các nàng có thể thương tổn, vũ nhục nàng, nhưng tuyệt đối được tổn thương Cảnh nhi.

      Bước từng bước đến trước mặt Thính Vũ, Hàn Ngữ Phong thoáng chốc tỏa ra hàn khí như muốn giết người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thính Vũ.

      ‘Bốp’ Nàng tát vào mặt Thính Vũ, sau đó hung hăng phản bác: “ Ngươi phải muốn biết cách để hầu hạ Vương gia sao? Ta cho ngươi biết, nữ nhân nham hiểm độc ác như vậy, Vương gia cả đời cũng thèm để ý đến ngươi đâu, ngay cả cái đứa bé mà cũng nỡ xuống tay, ta nguyền rủa ngươi cả đời sống độc, tuyệt tử tuyệt tôn.”

      phản kích của Hàn Ngữ Phong, khiến cho tiểu Vân và Thúy Hà ngây người, Thính Vũ bị đánh đến choáng váng, nàng thể ngờ rằng Hàn Ngữ Phong dám đánh nàng, nghe nàng nguyền rủa xong, mới phản ứng lại.

      ‘Chát’, Thính Vũ tức giận đánh Hàn Ngữ Phong, vì quá tức giận nên mặt có chút khó coi: “ Hàn Ngữ Phong, Vương gia thích ta sao nào? Đừng quên, ta là phu nhân, nhưng ngươi là cái gì hả? Chỉ là con nô tỳ ti tiện, hôm nay ta đánh chết ngươi, xem ai còn coi ta ra thể thống gì nữa.” Dứt lời, nàng đưa chân đá Hàn Ngữ Phong.

      Tiểu Vân và Thúy Hà, đứng ở bên nhưng có động thủ, nhưng cũng ra tay ngăn cản.

      “ Dừng tay, xin hỏi, chúng ta có thể chuyện lát được ?” thanh ôn nhu từ ngoài cửa truyền đến.

    3. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 047: Cơ hội đào tẩu

      “ Dừng tay, chúng ta có thể chuyện lát được ?” thanh ôn nhu vang lên.

      Người trong phòng dừng tay lại, nhìn về phía cửa, thấy Châu nhi nương từ bên ngoài bước vào, bước đến bên giường, nhìn thấy Cảnh nhi bị chảy máu cam, khuôn mặt nhắn nét phẫn nộ.

      “ Châu nhi nương.” Tiểu Vân và Thúy Hà ra vẻ thân thiết tiếp đón, nở nụ cười nịnh, nhưng trong lòng thầm cười lạnh, Châu nhi nàng là cái thá gì ở trong Vương phủ cả, so về địa vị cũng bằng các nàng, cũng chẳng phải người của Vương gia, nhưng lại được Vương gia chiều hết mực, người trong Vương phủ đều sợ nàng đến ba phần.

      “ Châu nhi nương, ta đương thay Vương gia giáo huấn cái con tiện tì biết tốt xấu này.” Thính Vũ nở nụ cười đáng , so với con người hung hăng hồi nãy khác nhau trời vực, mọi người trong Vương phủ đều biết, Vương gia hận Hàn Ngữ Phong, chỉ vì phụ thân của nàng hại chết tỷ tỷ của Châu nhi, Mai nhi phu nhân, Thính Vũ nghĩ, Châu nhi cũng có thể đương rất hận nàng.

      “ Thính Vũ phu nhân, ngươi phải biết quy tắc trong phủ, người của Vương gia sao lại đến phiên ngươi giáo huấn? Ngươi đừng tưởng Vương gia hận Hàn nương, ngươi muốn làm gì làm, Vương gia còn chưa đủ nhẫn tâm thương tổn Cảnh nhi còn , hôm nay, ngươi lại ra tay tổn thương nó, ngươi nghĩ thử xem, nếu Vương gia biết được như thế nào đây? Ngươi có còn muốn giữ lấy địa vị trong Vương phủ , thậm chí đến cả tánh mạng của mình?” Thanh Châu nhi mềm mại dịu dàng, nhưng lại hùng hồn đanh thép.

      Thính Vũ run lên, nghĩ đến tàn bạo vô tình của Vương gia, khỏi lùi lại hai bước, sắc mặt ngày càng khó coi.

      “ Hàn nương, ngươi sao chứ?” Châu nhi quay đầu nhìn Hàn Ngữ Phong, ngữ khí tỏ vẻ quan tâm.

      “ Đa tạ ngươi, Châu nhi nương, ta sao đâu.” Hàn Ngữ Phong cảm động .

      “ Châu nhi nương, chúng ta làm phiền các người nữa, cáo từ.” Tiểu Vân phu nhân vừa dứt lời, kéo tay Thúy Hà và Thính Vũ rời khỏi phòng.

      “ Cảnh nhi, còn đau ?” Châu nhi ôn nhu hỏi han.

      “ Dạ, đau.” Cảnh nhi lắc đầu.

      “ Hàn nương, sau này cần phải dễ dãi với các nàng như vậy, ngươi có thể với Vương gia, ta tin y vì ngươi mà giải quyết.” Châu nhi khuyên Hàn Ngữ Phong, vẻ mặt lộ thương tiếc.

      “ Được ư? Ta dám hy vọng xa vời như vậy.” Hàn Ngữ Phong cười khổ, ánh mắt mờ mịt, nhìn ra đằng xa, miệng lẩm bẩm: “ Hy vọng rằng, ngày nào đó ta có thể rời khỏi nơi này.”

      “ Hàn nương, ngươi vừa gì?” Châu nhi dường như có nghe lời nàng .

      có gì.” Hàn Ngữ Phong hồi thần, rời khỏi đây, chỉ là giấc mộng hão huyền.

      “ Đúng rồi, Hàn nương, hai ngày nữa ta muốn đến Quan miếu ở ngoại thành để cúng tế, ngươi có muốn cùng ?” Châu nhi đột nhiên mở lời mời.

      Quan miếu ở ngoại thành, tâm Hàn Ngữ Phong bỗng chốc rúng động, đây cơ hội để đào tẩu ư, vội vã hỏi: “ Ta có thể cùng sao?”

      “ Ta cũng biết nữa, nhưng mà, nếu ngươi đích thân đến xin Vương gia, y có lẽ đồng ý thôi, nếu , đến với ta tiếng, ta chờ, thôi, ta làm phiền nữa, nhớ chăm sóc Cảnh nhi, ta về trước.” Châu nhi đứng lên, bước từng bước uyển chuyển.

      “ Được, Châu nhi nương thong thả.” Hàn Ngữ Phong tiễn Châu nhi ra đến tận cửa.

    4. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 048: Đổi trắng thay đen
      Tư Mã Tuấn Lỗi vừa định rảo bước đến Lục Bình Uyển, đột nhiên nghĩ lại, mấy ngày nay y đều đến đây ngủ, y giờ mới phát mình ngày nào cũng nhớ mong nàng, , y cho phép mình biến thành loại người đó, rồi y xoay người, đến chỗ Thính Vũ.

      Lúc Tư Mã Tuấn Lỗi tiến vào, Thính Vũ hoảng sợ, chưa kịp che khuôn mặt sưng húp, vội vã đứng dậy nghênh đón: “ Thiếp thân cung nghênh Vương gia.”

      “ Lại đây.” Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi xuống, phen kéo lấy tay nàng, để nàng ngồi đùi mình, Thính Vũ cúi đầu, muốn để y thấy khuôn mặt sưng húp của nàng.

      “ Ngươi sao thế?” Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy nàng hình như đương trốn tránh mình, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, thấy, khuôn mặt trắng ngần, lại có dấu tay hồng hồng, khiến cho người khác lấy làm thương tiếc.

      “ Là ai đánh?” Tuấn mâu đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi trở nên sắc lạnh.

      …… sao đâu, Vương gia, thiếp thân có việc gì.” ThínH Vũ run như cầy sấy, vội vã lấp liếm, lòng thầm cầu y đừng có tiếp tục hỏi nữa.

      “ Ngươi , là ai đánh?” Tuấn mâu sắc lạnh của Tư Mã Tuấn Lỗi bắn về phía tiểu nha hoàn đứng bên cạnh Thính Vũ.

      Tiểu nha hoàn run run, quỳ rạp xuống đất, lắp bắp trả lời: “ Hồi…… Hồi bẩm Vương gia…… Là do Hàn Ngữ Phong…… Ở Lục Bình Uyển…… đánh.”

      Đúng lúc đó, Thính Vũ nhanh chân ngắt lời: “ được .”

      Nhưng mà, muộn mất rồi.

      “ Vì cái gì với ta?” Tuấn mâu sắc lạnh của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm Thính Vũ, là bởi vì nàng thiện lương? muốn y trừng phạt Hàn Ngữ Phong? Hay là vì tình nào khác?

      Thính Vũ thót tim, tình thế, chi bằng……

      Nàng đưa chiếc khăn lụa lên che mặt, khóc nấc lên, thanh kiều mỵ ra vẻ ủy khuất: “ Vương gia, thiếp thân có lòng tốt đến thăm nàng, ai ngờ nàng vì được Vương gia sủng ái, thèm để thiếp thân vào mắt, thiếp thân , chúng thiếp là tỷ muội, ngờ đâu, nàng cư nhiên tát thiếp cái, còn ngươi cũng xứng đáng ư, ra ta cũng biết, gần đây Vương gia sủng ái nàng nhất, cho nên, muốn làm phiền Vương gia, để Vương gia nghĩ thiếp ghen tuông vớ vẩn, thiếp thân khẩn cầu Vương gia đừng nên truy cứu chuyện này nữa.”

      Thính Vũ đổi trắng thay đen mà biết ngượng miệng.

      Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi càng ngày càng trở nên đanh lại, sắc mặt tái , đột nhiên đẩy Thính Vũ qua bên, giận dữ đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát: “ Hàn Ngữ Phong.”

      Bóng dáng y vừa biến mất sau cánh cửa, Thính Vũ ngồi phịch xuống đất.

      “ Phu nhân, Vương gia thay người giáo huấn nàng đó.” Tiểu nha hoàn chạy đến đỡ Thính Vũ dậy, mặt mày hớn hở.

      “ Chát.”, Thính Vũ tát tiểu nha hoàn bạt tai, tiểu nha hoàn giật mình, nhìn vẻ mặt tức giận của phu nhân, hiểu vì cái gì mà nàng lại nổi nóng.

      “ Con nô tỳ chết tiệt nhà ngươi, muốn hại chết ta à, hiểu Vương gia là người thế nào ư?” Thính Vũ hùng hổ mắng, ánh mặt lộ vẻ sợ hãi, biết điều gì chờ nàng nữa đây.

    5. garnet

      garnet Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      2
      Chương 049: buồn giải thích
      Hàn Ngữ Phong thay y phục cho Cảnh nhi xong, rồi dọn dẹp giường, vừa mới ngả lưng nằm xuống, chợt nghe tiếng rống giận: “ Hàn Ngữ Phong.”

      Hàn Ngữ Phong khỏi run lên, tiếng rộng giận này hầu như nghe nghe lại rất nhiều, thấy Tư Mã Tuấn Lỗi sầm sập từ ngoài xông vào, vẻ mặt tái , đôi mắt chớp động lửa giận, bước đến gần nàng.

      Hàn Ngữ Phong ngây người, biết mình làm gì để y nổi giận, hay là y hỉ nộ vô thường muốn tra tấn mình, Cảnh nhi sợ hãi trốn ra sau lưng nàng.

      Tư Mã Tuấn Lỗi bước đến, giáng ngay cho nàng bạt tai, thanh lãnh khốc vang lên: “ Hàn Ngữ Phong, phải ngươi quên thân phận của mình rồi chứ, cư nhiên dám đánh phu nhân của bổn Vương.”

      Hàn Ngữ Phong lúc này mới hiểu ra, hóa ra y là thay Thính Vũ đến trừng phạt nàng, khỏi cười lạnh: “ Vương gia có phải ngươi nhớ lầm chỗ nào rồi chăng, ta có tư cách đó sao?”

      “ Ngươi, còn dám xảo biện……” Đôi mắt khẽ nheo lại, y ràng chỉ tát nàng bạt tai, vì sao mặt nàng lại có đến hai cái? Là Thính Vũ dối, hay vẫn còn tình nào khác?

      Y buông tay nàng ra: “ Bổn Vương cho ngươi cơ hội để giải thích.”

      Hàn Ngữ Phong oán hận nhìn y, nàng muốn giải thích, lời giải thích của nàng, nhất định y tin.

      “ Ngươi cứ như đương cười nhạo ta vậy. Vậy đừng trách sao bổn Vương tàn nhẫn, bổn Vương cho ngươi cơ hội để giải thích, là ngươi tự mình để lỡ mất cơ hội đó đấy, người đâu, mang roi đến.” Đôi mắt sắc lạnh lóe lên tia tàn nhẫn.

      Lại roi, Hàn Ngữ Phong run rẩy đứng dậy, tâm đau như cắt, bây giờ còn muốn đánh nàng ư, rốt cục y vẫn có gì thay đổi, nàng quật cường nhắm mắt lại, thể để cho y thấy dáng vẻ sợ sệt của nàng.

      “ Vương gia, roi đây ạ.” hạ nhân cung kính dâng roi lên.

      được, được đánh tỷ tỷ của ta.” Cảnh nhi đột nhiên chạy ra, ôm chầm lấy tỷ tỷ.

      “ Cảnh nhi, tránh ra.” Hàn Ngữ Phong vội vã đẩy Cảnh nhi ra, nàng sợ nó bị roi quất trúng.

      “ Cút ngay, làm sai phải chịu phạt.” Tư Mã Tuấn Lỗi thô lỗ đẩy Cảnh nhi ra.

      “ Làm sai phải chịu phạt, vậy sao các nàng ấy làm sai, ngươi lại phạt?” Cảnh nhi lòng muốn bảo vệ tỷ tỷ, khiến cho cậu quên cả nỗi sợ hãi, khỏi hỏi ngược lại y.

      “ Các nàng? Là những ai? Các nàng làm sai chuyện gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, quả nhiên là có tình.

      “ Các nàng khi dễ Cảnh nhi và tỷ tỷ, Cảnh nhi chảy rất nhiều máu, các nàng còn đánh tỷ tỷ……” Cảnh nhi khổ sở kể lại, Cảnh nhi hiểu vì sao các nàng cứ khi dễ cậu và tỷ tỷ.

      “ Chảy rất nhiều máu, còn đánh tỷ tỷ của ngươi?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lóe lên những tia sắc thép, chết tiệt, Thính Vũ dám lừa y.

      “ Ân.” Cảnh nhi gật gật đầu.

      “ Vì cái gì ?” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn Hàn Ngữ Phong sợ đến mức phát run nhưng lại tỏ ra quật cường.

      “ Lời giải thích của ta hữu dụng ư? Ta ngươi tin sao?” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng hỏi lại.

      Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc, lời giải thích của nàng, y tin sao? tại vấn đề tin hay tin quan trọng, quan trọng là y căn bản muốn tin nàng.

      “ Ngươi từ trước đến nay đều bị thù hận làm mờ mắt, cho nên ta có giải thích cũng vô ích, vậy nên ta cần gì phải phí lời vì ngươi.” Đôi mắt Hàn Ngữ Phong mang đầy ưu thương, cuộc sống của nàng trước giờ chỉ toàn màu ảm đạm.

      Tư Mã Tuấn Lỗi giận dữ rời , y tuyệt đối cho phép nữ nhân của mình ở trong phủ bàn lộng thị phi, đổi trắng thay đen

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :