1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngưỡng vọng - Lí Nhị Đình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Cảm giác bị người khác tính kế

      Editor: lonbia

      Trần Thủy Mặc vốn dĩ còn oán thầm Cố Duy cố ý mua khóa, lại còn cái gì "Chẳng phải biết sao." Loại chịu trách nhiệm này mà rất đáng giận. Đến khi đến nhà Cố Duy, liếc mắt cái nhìn thấy Từ Bội đứng trước cửa nở nụ cười hiền lành với , hoàn toàn hiểu vì sao Cố Duy lại như vậy, hóa ra đúng liền biết mà!

      "Dì Từ...dì..." Trần Thủy Mặc vẫn còn có chút thận trọng, cúi đầu vặn vặn ngón tay của mình, cực kỳ giống dâu mới vào cửa.

      người Từ Bội vẫn còn mặc cái tạp dề bằng vải bông, trực tiếp đẩy con trai của mình, lên cầm tay của Trần Thủy Mặc, kéo vào trong nhà, nhiệt tình : "Đến rồi, mau vào mau vào!"

      Trần Thủy Mặc cũng cự tuyệt, ngoan ngoãn nghe lời theo sát Từ Bội vào nhà. Cố Duy giống như bất mãn việc bị mẹ mình coi như tồn tại, cố ý đóng cửa mạnh, đến rung trời.

      "Tiểu Trần, cho dì biết con thích ăn cái gì hả?" Từ Bội bất vi sở động ( có hành động), an bài Trần Thủy Mặc ngồi ghế sofa, cười tít mắt hỏi.

      Được xem trọng như vậy Trần Thủy Mặc thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà sợ) mở to hai mắt, trả lời lắp ba lắp bắp: "Đều....Đều có thể ạ! Con kén ăn!"

      Từ Bội hài lòng vỗ vỗ tay Trần Thủy Mặc, xoay người vào phòng bếp khi đến nơi Trần Thủy Mặc nhìn thấy hung hăng trừng mắt nhìn Ddlqd!!!!lonbia!!! con trai của mình cái, Cố Duy mang theo nón cảnh sát ảo não trở lại phòng của mình thay quần áo.

      Kỳ , cả nhà Cố Duy ở chỗ này, chẳng qua Từ Bội cực kỳ thích nhìn mặc đồng phục cảnh sát, cảm thấy sát khí quá nặng, ở trước mặt bà càng thêm lôi thôi, liền dọn dẹp căn phòng trống, để cho khi đến đây có thể thay ra quần áo ở nhà.

      Ngược lại Cố Duy cho là đúng, bất quá muốn làm trái ý bà, hơn nữa, thay quần áo thôi mà, cũng phải chuyện gì phiền toái, như vậy dần dần tạo thành thói quen vừa vào cửa trước hết ngoan ngoãn thay quần áo.

      Thay xong quần áo, từ trong phòng ra lắc lắc cái đầu húi cua, Cố Duy thấy lưng Trần Thủy Mặc cứng ngắc ngồi cách nghiêm chỉnh bộ dáng dè dặt cẩn thận, khỏi "xì" tiếng vui vẻ. Chầm chầm ngồi xuống góc còn lại sofa cách khoảng với Trần Thủy Mặc, lười biếng gác chân lên, Cố Duy rảnh rối mở miệng : "Em khẩn trương?"

      Trần Thủy Mặc quay đầu cứng ngắc nhìn sang Cố Duy, gật đầu mạnh.

      "Tại sao hả?" Cố Duy khó hiểu.

      Tại sao hả? còn dám hỏi tại sao?

      Trần Thủy Mặc cảm thấy bản thân mình chỉ khẩn trương, mà còn rất tức giận! Có loại cảm giác bị người khác tính kế. Chẳng qua, cũng lên được cuối cùng bản thân mình vì mối quan hệ giữa Cố Duy và Từ Bội mà tức giận hay là vì biết mối quan hệ giữa Từ Bội, Cố Duy và Phó Vũ Hiên mà tức giận đây. cẩn thận suy nghĩ, chỉ thể ra mặt, ngược lại là suy nghĩ của bản thân làm cho mình rối loạn, thở dài, nghĩ nữa.

      "Đừng lo lắng, mẹ rất tốt." Cố Duy lấy ra trái táo từ trong mâm đựng trái cây đặt bàn trà đưa cho Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc lắc đầu ý bảo mình cần, Cố Duy cũng khách khí cắn miếng lớn, "Hơn nữa, khi đó em cùng Vũ Hiên phải cũng là do mẹ giới thiệu sao?

      Trần Thủy Mặc hơi thả lỏng chút, hơi hơi dựa vào ghế sofa, " cùng thủ trưởng là cùng nhau lớn lên từ ..."

      Cố Duy căn hai ba cái tiêu diệt xong quả táo, rút Ddlqd!!!!lonbia!!! tờ khăn giấy, bên lau tay, vừa : "Đúng vậy! Trước đây nhà của bọn cũng ở Bắc Kinh! Thân thể cha tốt lắm, đầu tiên rút lui về sau mang mẹ đến đây. A..., đúng rồi, mẹ là người Nam Kinh."

      Người vô tâm người nghe hữu ý, Trần Thủy Mặc lần đầu tiên nghe người khác nhà Phó Vũ Hiên
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Cuộc sống của hai vợ chồng.

      Editor: lonbia

      Trần Thủy Mặc thể nào giấu chuyện này ở trong lòng được, giơ điện thoại lên vờ như muốn đập nó rồi bỏ xuống, vội vàng gọi điện thoại cho Phó Vũ Hiên. Gọi liên tục ba lần, mỗi lần đều là giọng nữ ngọt ngào cho biết: "Số máy quý khách vừa gọi khóa máy...."

      Lần thứ hai trong vòng ngày Trần Thủy Mặc có xúc động muốn đập bể cái điện thoại!

      ra Phó Vũ Hiên cũng biết mình tắt máy, Trần Thủy Mặc tìm khi mang người trong sư đoàn tham gia thi đấu!

      Gần đây trong sư đoàn tổ chức cuộc thi đấu lớn, cầu từng trung đoàn phái ra ba đến bốn người tham dự. là trao đổi lấy kinh nghiệm, nhưng đây đều là những người lính, người nào là kẻ hiếu thắng, làm sao có thể tha thứ cho chính mình khi làm mất thể diện của trung đoàn trước toàn bộ tất cả mọi người trong quân đội cả nước? Cả đám đều xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử, tranh cướp giành giật ghi danh dự thi.

      Trở lại nhìn Phó Vũ Hiên, thí sinh dự thi Phó đoàn trưởng ngược lại sớm quyết định tốt. Cả ngày ở cùng chỗ huấn luyện, mò mẫn lăn lộn, trình độ người nào như thế nào, đấy phải ràng hết rồi sao? Lạc Kỳ, Phương Minh cùng Vương Đại Dũng, toàn bộ người trong trung đoàn tranh đấu kịch liệt, trang thiết bị tối tân mà vượt qua thử thách, ba đội quân mũi nhọn đều cố gắng hết mình để được xuất tên danh sách dự thi.

      Tổng cộng có 20 người dự thi, được chia làm bốn tổ, lấy đánh luân phiên làm đề thi (nhiều người đánh ), trong mỗi tổ chọn ra người chiến thắng. Bốn người chiến thắng tiếp tục đánh luân phiên, đến khi chọn ra được người chiến thắng cuối cùng.

      Phó Vũ Hiên hề lo lắng cho người của mình chịu thiệt, từng vụng trộm mời chiến hữu ban đầu khi vừa mới tham gia quân ngũ của mình, tại Lý Khôn là Trung đội trưởng đại đội đặc chủng đến trung đoàn để hướng dẫn đặc biệt. Mặc dù trình độ của bọn họ đạt đến tiêu chuẩn của bộ đội đặc biệt, nhưng tham gia thi đấu mang tính chất tranh tài này, ngược lại chút vấn đề cũng có.

      Đến buổi chiều, kết quả cuối cùng có chút ngoài dự đoán của Phó Vũ Hiên, phải là Lạc Kỳ luôn luôn đứng nhất, ngược lại là người vẫn luôn vô thanh vô tức ( thầm) Vương Đại Dũng đạt được thắng lợi cuối cùng.

      Sư trưởng ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai của Phó Vũ Hiên, vẻ mặt Phó Vũ Hiên bình thản lời khiêm tốn cùng sư trưởng hồi, mới có thể xem ba người kia lát.

      Phương Minh bị thương , mặt chỉ bị bầm tím chút mà thôi, nhìn qua kinh khủng, ra dễ dàng dưỡng thương nhất, dĩ nhiên, điều này có liên quan trực tiếp đến nhóm thi đấu cùng với cậu. Lạc Kì cùng Du Viễn giống nhau, được may mắn, mặc dù so với Phương Minh nặng hơn chút, nhưng cả ba người đều bị thương nhất. Sau cùng Phó Vũ Hiên nhìn thoáng qua Vương Đại Dũng, chỉ có thể yên lặng mà cảm thán, nổi bật đến như vậy đúng là dễ dàng mà!

      Mang theo ba tên bị thương cùng cờ thưởng xuất sắc, Phó Vũ Hiên hoa hoa lệ lê mà về đoàn.

      Trở lại trung đoàn cũng còn sớm, đến chỗ quân y cho ba người đơn giản xử lý vết thương chút, Phó Vũ Hiên gọi ban cấp dưỡng nấu ăn, làm cho bọn họ vài món ngon. Phương Minh bên vừa thở phì phò vừa ăn, bên ôm mặt đau đến hít khí lạnh, Phó Vũ Hiên thấy vậy tâm tình đột nhiên rất tốt.

      Thu xếp tốt cho bọn họ, lúc Phó Vũ Hiên về đến ký túc xá rất trễ. Hôm nay Trần Thủy Mặc chuyển nhà, buồn bực cả ngày nay Trần Thủy Mặc như thế nào cũng gửi được cái tin nhắn, lấy điện thoại ra mới biết được nguyên nhân là do điện thoại tắt nguồn.

      Nghĩ đến Trần Thủy Mặc cả ngày mệt nhọc sợ là sớm ngủ, Phó Vũ Hiên quyết định ngày mai mới gọi điện thoại. Sạc pin điện thoại, Trung tá Tiểu Phó lo lắng tắm rồi ngủ.

      ****

      Trần Thủy Mặc mất ngủ, đối với , đây là việc thể tin được! lại bị mất ngủ!

      Mới hơn sáu giờ, Trần Thủy Mặc lại lăn qua lăn lại biết bao nhiêu lần, dứt khoát rời giường.

      Trong phòng khách còn mấy thùng giấy cùng đồ đạc linh tinh của , hôm qua Trần Thủy Mặc có tâm tình dọn dẹp lại căn phòng, chỉ là tùy tiện treo quần áo vào tủ đồ trống . Nơi này của Phó Vũ Hiên có điểm nào giống nhà hết, ngay cả bộ quần áo để thay đổi cũng có.

      Vừa nghĩ đến người kia, Trần Thủy Mặc nhìn mình thay xong quần áo buộc tóc đuôi ngựa trong gương, hung hăng nghiến răng.

      Sáng sớm ngày đầu tiên đến nơi này, Trần Thủy Mặc bắt đầu kế hoạch luyện tập buổi sáng của mình.

      Thỉnh thoảng dậy sớm đúng là cảm giác rất tốt, toàn thân đều là mồ hôi sau khi tắm rửa xong, lại nhàn nhã mua đồ ăn về sớm chút, Trần Thủy Mặc cảm thấy cuộc sống gia đình của mình trôi qua cực kỳ dễ chịu.

      Giờ lên lớp vào chủ nhật của Trần Thủy Mặc đều tập trung vào buổi sáng, ngày hôm qua vì bận chuyển nhà cùng giáo viên đổi giờ, hôm nay lại đứng lớp cả ngày.

      Tiết học ngày chủ nhật của học sinh chủ yếu là hoạt động tự do, đứng lớp cũng thoải mái nhất. Buổi sáng Trần Thủy Mặc mang theo các bạn dưới sáu tuổi đến lớp, học, bất quá chỉ là nhận thức từ đơn mà thôi, hát bài hát thiếu nhi bằng tiếng đơn giản. Buổi chiều là lớp phiên dịch trung cấp, khó có được lần Trần Thủy Mặc tập trung hết tinh thần vào, cuối cùng cũng tìm về được cảm giác làm tấm gương tiêu biểu.

      Trần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Cuộc sống ở chung từ từ phát triển

      Editor: lonbia

      Hai tuần này của Trần Thủy Mặc phong phú, hoặc là, vô cùng vô cùng bận rộn.

      Giáo viên giao tiếp ở tổ xin từ chức đến nơi khác làm việc, cấp vốn là muốn phân chia đều lịch dạy của giáo viên kia cho các giáo viên trong trường, Trần Thủy Mặc lại chủ động xung phong nhận hết nửa lịch dạy của giáo @@@ddlqd@@@ viên kia. Cũng phải vì tiền, Trần Thủy Mặc chỉ cảm thấy gần nửa năm nay làm phiền các giáo viên khác giúp đỡ dạy thay cho rồi. tại, có thể làm chút gì đó cho bọn họ, tự nhiên muốn cố gắng hết sức rồi, huống hồ nhờ như vậy có thể thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

      Ân huệ này nọ, tuy nhìn thấy sờ được, nhưng trong xã hội này, ở nơi nào cũng rất quan trọng.

      Nhưng cũng biết có phải lười biếng quá lâu hay , mới hơn mười ngày, cuối cùng Trần Thủy Mặc cũng có cảm giác lực bất tòng tâm. Buổi sáng thứ sau có tiết, rốt cuộc Trần Thủy Mặc cũng thỏa hiệp với ý chí kiên cường của mình, đêm trước khi ngủ, vặn đồng hồ báo thức thêm 3 giờ nữa, quyết định ngày hôm sau làm, ngủ trước rồi sau.

      Lúc đầu ngủ rất ngon, đến hơn nửa đêm, Trần Thủy Mặc bắt đầu nằm mơ.

      Đó là giấc mơ rất bình thường, giống bất kỳ giấc mơ nào của trong quá khứ. Lúc trước khi nằm mơ, phải là đứng trong phim trường chụp ảnh, chính là đứng tạo dáng tại nơi núi rừng sông nước, tóm lại đều là hướng về phía máy ảnh. Nhưng trong giấc mơ này, lại mơ thấy rất nhiều rất nhiều món ăn ngon! Mà giống như là đói bụng nhiều ngày liền, hung ác nhào tới phía những món ăn kia. Đáng tiếc đồ ăn này nọ còn chưa kịp vào trong miệng, liền nhanh chóng biến mất, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng mà tìm khắp nơi cũng thấy. Mùi hương thơm ấy còn mực quanh quẩn chóp mũi của , nhưng những món ngon kia lại ở trước mặt của mà biến mất tiêu!

      Cơn ác mộng.

      Sau khi Trần Thủy Mặc tỉnh lại nhớ tới trong mơ những món ngon chỉ cho nhìn mà được ăn chính xác là cơn ác mộng! ngờ lại mơ thấy cơn ác mộng này!

      Mơ màng cầm lấy điện thoại lên nhìn, mới hơn bảy giờ. Bĩu môi, Trần Thủy Mặc nghĩ lại có chút tiếc nuối, kế hoạch ngủ nướng của hoàn toàn phá sản rồi, Sờ sờ cái bụng , phát mình đói bụng.

      Trần Thủy Mặc ngồi dậy, lại phát dường như có mùi đồ ăn bay vào trong khoang mũi, nghi ngờ ra sức hít hít cái mũi vài cái, xác nhận thể sai, trong phòng chính xác là có mùi thơm!

      Xuyên qua cánh cửa phòng ngủ khép lại nửa, ánh mắt Trần Thủy Mặc bỗng sáng lên, chẳng quan tâm việc mang dép, chân chạy ra ngoài.

      quả có nghe lầm nhìn lầm, trong nhà còn người nữa, hơn nữa người kia còn ở trong nhà bếp nấu ăn!

      "Dậy rồi sao?" Phó Vũ Hiên nghe được tiếng động, quay đầu nhìn Trần Thủy Mặc mỉm cười.

      Trần Thủy Mặc chạy đến bên người Phó Vũ Hiên, ra sức chớp chớp mắt, từ từ vươn tay ra nắm mặt Phó Vũ Hiên, dùng lực nhéo cái.

      "Khàn...."

      Mặc dù đối với đau chút nào, Phó Vũ Hiên cũng rất phối hợp phát ra tiếng rên.

      "Rất đau hả? Vậy phải nằm mơ rồi!" Trần Thủy Mặc cười hì hì, tay vẫn nhéo lên mặt Phó Vũ Hiên như cũ.

      Phó Vũ Hiên bất đắc dĩ kéo tay Trần Thủy Mặc xuống, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhéo lên má có chút hồng của Trần Thủy Mặc, "Thời điểm như vậy phải nên tự nhéo mình hay sao?"

      Trần Thủy Mặc bụm mặt lui về sau bước, phùng má trợn mắt, nhe răng phản kích : "Em ngốc, mới tự nhéo mình đó!"

      Phó Vũ Hiên cười lắc đầu, tiếp tục làm bữa sáng.

      Trần Thủy Mặc thấy Phó Vũ Hiên quan tâm mình, ngược lại chậm rãi lại gần , ra sức hít hít mũi, hơi nịnh nọt hỏi: "Thủ trưởng, buổi sáng chúng ta ăn cái gì?"

      "Cháo gạo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Từ từ chìm trong biển lửa

      editor: lonbia

      Trần Thủy Mặc dẫn Phó Vũ Hiên đến quán ăn nằm sâu bên trong khu phố ăn vặt, bởi vì lúc này là giờ cơm, ở đây buôn bán vô cùng tốt, có thể là đông nghẹt. Chờ lúc lâu mới có được cái bàn trống, Trần Thủy Mặc nhanh chóng kéo Phó Vũ Hiên qua ngồi.

      Chỗ này có rất nhiều quầy, mỗi cung cấp món ăn, thực khách chỉ cần tự mình đến đó lấy thức ăn. (giống ăn buffet)

      Phó Vũ Hiên hoàn toàn kịp kêu Trần Thủy Mặc lại, nhìn thấy bộ dáng cao gầy lẫn vào trong đám đông, cực kỳ vui vẻ bận rộn chạy tới chạy lui khắp nơi.

      Trần Thủy Mặc thể lấy được nhiều món ăn trong lần, chỉ có thể chuyến lại chuyến về về. Mặc dù là thời tiết cuối tháng #d#d#l#q#d năm, nhưng chạy chạy lại nhiều lần như vậy, hai má của sớm ửng hồng, ngay cả chóp mũi cũng toát ra tầng mồ hôi mỏng rồi.

      "Ah? phải bảo ăn trước sao?" Sau cùng Trần Thủy Mặc bưng lồng sủi cảo hấp, hài lòng ngồi vào chỗ đối diện Phó Vũ Hiên.

      Vốn để cho Trần Thủy Mặc chạy tới chạy lui, Phó Vũ Hiên cảm thấy xấu hổ, làm sao còn có thể để bản thân mình ăn trước đây! Phó Vũ Hiên hướng Trần Thủy Mặc mỉm cười, sau khi đợi cầm đôi đũa lên, bản thân cũng nhanh chóng cầm đôi đũa.

      "Hì hì... Chưa từng đến đúng ?" Trần Thủy Mặc giống #d#d#l#q#d như dâng lên vật quý hiếm, hai mắt phát ra ánh sáng thỏa mãn, "Em cùng với Chiêm Hai khi có chuyện gì, thích nhất là khắp nơi tìm những quán ăn trong hẻm như vậy."

      xong, gắp viên sủi cảo hấp đưa đến bên miệng Phó Vũ Hiên, "Nhân lúc còn nóng nếm thử chút , em thích ăn cái này nhất đó!"

      Dường như theo bản năng, Phó Vũ Hiên chỉ biết nghe lời mở miệng mình to ra, cắn viên sủi cảo hấp kia.

      "Ăn ngon ?"

      "Ừ..." Nhanh chóng nhai hai cái, Phó Vũ Hiên gật đầu.

      "Vậy ăn nhanh lên !"

      Trần Thủy Mặc cũng bắt đầu ăn, từ trước đến giờ tướng ăn của cũng dễ nhìn cho lắm, thức ăn ngon trước mặt, cũng muốn giả vờ biểu thục nữ trước mặt Phó Vũ Hiên. Huống chi, cũng biết làm sao, chỉ cần cùng ăn cơm với Phó Vũ Hiên, khẩu vị của giống như trở bên đặc biệt tốt!

      Cân nhắc đến sức ăn kinh người của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc cố ý lấy ít, nhưng khi ăn, lại lo đủ.

      "Thủ trưởng, bằng em lấy thêm cho dĩa cơm chiên?"

      Trong miệng Phó Vũ Hiên chứa thức ăn, bị Trần Thủy Mặc hỏi câu bất ngờ như vậy, nên bị sặc, quay đầu chỗ khác đỏ mặt ho khan hai tiếng, khoát tay : " cần, khụ... đủ rồi đủ rồi!"

      Trần Thủy Mặc đưa tờ khăn giấy qua, " sao chứ, thủ trưởng?"

      Phó Vũ Hiên lắc đầu, vất vả mới dừng ho khan, hắng giọng lại nhấn mạnh lần nữa, " cần."

      Sau khi vừa dứt lời, Trần Thủy Mặc cũng vì #d#d#l#q#d nghiêm túc như vậy "Xì" lên, cắn môi, quay đầu chỗ khác mà cười.

      Phó Vũ Hiên có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, vội vàng đổi đề tài khác: "Ăn cơm xong chúng ta nơi nào?"

      ", xem, phim!" Trần Thủy Mặc thể thừa nhận, đặc biệt thích nghe giọng của Phó Vũ Hiên khi từ "chúng ta" còn mang theo chút ngữ điệu thủ đô, loại cảm giác này rất vi diệu, giống như được người khác thừa nhận, lại giống như tín nhiệm của đôi bên.

      Ăn cơm xong, Trần Thủy Mặc ngựa quen đường cũ mà kéo cánh tay của Phó Vũ Hiên, cùng sóng vai bước ra ngoài. Vừa , vừa líu ríu nhận xét. lúc mang vẻ mặt oán giận mà món nào ăn ngon bằng lần trước, lúc lại tiếc nuối cảm thán quên mua món nào, hôm nay chưa ăn được....

      Tính cách của Trần Thủy Mặc vĩnh viễn chính là như vậy, càng hiếm thấy hơn đó là, dường như mặc kệ cái gì làm cái gì, cũng khiến cho người khác cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

      bấm mặt của để xác nhận là mình phải nằm mơ, thời điểm khi hưng phấn nhón chân hôn lên gương mặt của , ngay cả khi vừa rồi lúc ăn cơm những động tác kia cũng tự nhiên như vậy. Biết rất ở nơi công cộng lại làm ra những hành động ái muội khác thường như vậy, nhưng dường như chỉ cần là Trần Thủy Mặc làm ra, Phó Vũ Hiên cảm thấy bản thân có cách nào cự tuyệt được, đây chính là việc nên tiếp thu.

      Từ trước đến nay tối thứ sáu chính là thời gian tốt để hẹn hò. Kẹt xe , bọn họ tìm được chỗ gửi xe cũng tốn ít công sức, chờ tới lúc bọn họ đến rạp chiếu phim, xếp #d#d#l#q#d thành hàng dài nơi bán vé.

      Đương nhiên cũng chiếu ít phim, 《Cướp biển Caribbean 4 》,《 Kungfu Panda 2》,《 Qúa nhanh quá nguy hiểm 5 》 các tác phẩm lớn , còn có ít các tác phẩm điện ảnh trong nước, cũng được chiếu ở đây.

      Trần Thủy Mặc nhìn màn hình thông báo tên phim cùng thời gian, lại nhìn hàng dài chờ, suy nghĩ vươn tay ra lắc lắc cánh tay Phó Vũ Hiên.

      "Như thế nào?" Phó Vũ Hiên cũng nhớ mình bao lâu rồi chưa đến rạp chiếu phim, lại thấy tình hình này, rất có cảm giác bản thân chệch đường ray so với xã hội. Nhận thấy được Trần Thủy Mặc kéo tay mình, quay đầu lại nhìn, lại phát bộ dáng vừa rồi hết sức phấn chấn nhanh chóng ủ rũ rồi.

      Trần Thủy Mặc có chút mất hết hứng thú, nhưng lại cam lòng!

      Khẩu vị của Trần Thủy Mặc có chút đặc biệt, thích gì đó quá mức được hoan nghênh. Nhìn thông báo thứ tự bộ phim 《 Cướp biển Caribbean 4》 cũng đủ làm cho muốn ở lại xem, tại sao lại là 4? cam lòng đó là bởi vì đây là lần đầu tiên chính thức hẹn hò cùng với Phó Vũ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :