1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngưỡng vọng - Lí Nhị Đình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: dâu mới vào quân doanh

      Editor: becuacon

      Trần Thủy Mặc thề chưa từng có thời khắc thực hi vọng mình có năng lực thân trong nháy mắt giống như bây giờ! Câu kia sao? Sao lại ra khỏi miệng? Sao có thể bị người khác nghe được chứ? Người đó lại còn là lính dưới quyền Phó Vũ Hiên!

      Theo bản năng, Trần Thủy Mặc né tránh sau lưng Phó Vũ Hiên, muốn tránh tầm mắt cậu trai kia.

      "Du Viễn!"

      "Đến ạ!" Nghe đoàn trưởng ra lệnh, Du Viễn vội vàng từ xe xuống, "xoạt" đứng nghiêm ngay ngắn.

      Phó Vũ Hiên mở miệng mới phát ra căn bản mình có gì để , cũng chỉ muốn hóa giải lúng túng của Trần Thủy Mặc, còn khiến Du Viễn thu hồi ánh mắt sững sờ. Khóe miệng bĩu ra cái, phát hình như chỉ khi gặp chuyện có liên quan đến Trần Thủy Mặc, đúng là càng ngày càng trở nên mất bình tĩnh.

      Đưa hành lý về phía trước, Phó Vũ Hiên giọng phân phó : " thôi!"

      Du Viễn nhanh chóng len lén nhìn Trần Thủy Mặc cái, vội vàng nhận lấy hành lý xếp lại tốt rồi ngồi lên ghế lái.

      Trần Thủy Mặc đều cúi đầu dọc theo đường , ngón tay xoắn xoắn tự nhiên, Phó Vũ Hiên chuyện với , cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, tiếng . Từ trong kính chiếu hậu, nhìn đoàn trưởng cùng chị dâu, Du Viễn có chút hậu tri hậu giác mà nghĩ hình như cậu như con nít làm chuyện xấu! Nhưng cậu cũng biết đoàn trưởng mình cưới vợ lại ra mấy câu như thế! Du Viễn nghĩ nghĩ lại, phát mặt mình cũng nhịn được, bắt đầu nóng lên rồi. Dưới chân run lên, thiếu chút nữa cậu đụng vào xe trước mặt. Du Viễn hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân , cậu cảm thấy cái ót mình bị đoàn trưởng bất mãn nhìn chằm chằm. Cũng dám tập trung, Du Viễn rụt cổ cái, trốn tầm mắt sau lưng, nghĩ cố gắng giảm tồn tại xuống thấp nhất. *Hậu tri hậu giác là quá trình từ nhận thức đến hiểu xảy ra khá chậm

      Theo lý thuyết, sắp xếp chuyện đón người như vậy tới đầu cậu, nhưng ai kêu cậu vẫn luôn đầy tò mò với chị dâu đột nhiên xuất chứ? Từ lúc biết được đoàn trưởng gửi báo cáo kết hôn cậu liền bắt đầu mong đợi, đeo bám dai dẳng mới được "nhiệm vụ" lần này. thể , chị dâu vẫn rất xinh đẹp, đứng chung chỗ cùng đoàn trưởng, nhìn qua hết sức xứng với nhau!

      Phó Vũ Hiên thu hồi tầm mắt, có chút nhức đầu nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể làm cho Trần Thủy Mặc mau quên chuyện này. Mặc dù cũng bị lời che đậy của Trần Thủy Mặc làm kinh động, thế nhưng hơn nữa là vui mừng. thể thừa nhận, khi biết Trần Thủy Mặc nguyện ý gần gũi bên cạnh , cảm thấy lòng rất thoải mái.

      ra nhiều khi cũng rất hâm mộ Trần Thủy Mặc, bởi vì có thể trực tiếp hết suy nghĩ của mình, cũng biến thành hành động. là dũng cảm biết sợ, giống như hoa hướng dương sống dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn đều mang cho người ta nụ cười ấm áp, cố chấp mãi mãi hướng về mặt trời, biết mệt mỏi.

      "Đoàn trưởng. . ." thể Du Viễn đúng là kiểu người ngồi yên được, vất vả mới yên tĩnh lát liền ấm ức khó chịu, lại thử mở miệng dò xét .

      "Sao?" Phó Vũ Hiên thu hồi tầm mắt đặt hai tay Trần Thủy Mặc, trầm giọng lên tiếng.

      Du Viễn cười hì hì, hàm rang trắng đều gương mặt ngăm đen có vẻ cực kỳ bắt mắt: "Đoàn trưởng, em còn chưa biết chị dâu tên là gì nữa!"

      Trần Thủy Mặc bị tiếng gọi chị dâu dọa sợ , ngẩng đầu lên, có chút mê mang nhìn Du Viễn lái xe phía trước. Tầm mắt dao động, cuối cùng rơi vào người Phó Vũ Hiên, mặt lại đỏ hết. Phát Phó Vũ Hiên lại hơi mỉm cười, trong lòng buồn bực, giả bộ hung hăn trừng .

      " ấy tên là Trần, Thủy, Mặc." Phó Vũ Hiên gằn từng chữ trả lời tên của Trần Thủy Mặc, cảm thấy bộ dáng bây giờ của Trần Thủy Mặc rất thú vị, xấu hổ cũng có thể được diễn dịch đúng lý hợp tình như vậy.

      Du Viễn thấy Phó Vũ Hiên trả lời mình, lập tức hăng hái, "Chị dâu làm công việc gì ạ?"

      Lần này thấy Phó Vũ Hiên có trả lời, Trần Thủy Mặc hắng giọng, giọng : "Tôi là giáo viên dạy tiếng ."

      "Oa! Chị dâu!" Nghe Trần Thủy Mặc chuyện với mình, thiếu chút nữa Du Viễn lái xe xuống cống.

      "Xì ~" Nghe Du Viễn cả kinh gào lên, đột nhiên Trần Thủy Mặc cười, cảm thấy cậu trai này ra cũng rất thú vị!

      Trần Thủy Mặc là điển hình có tim có phổi, sau hồi chuyện với Du Viễn liền quên mất lúng túng lúc hai người gặp mặt. Đơn giản giới thiệu chút về tình hình với nhau, đề tài của Trần Thủy Mặc cùng Du Viễn liền bắt đầu triển khai vây quanh Phó Vũ Hiên. Trần Thủy Mặc nhìn ra Du Viễn rất sùng bái Phó Vũ Hiên, cậu kể nghe rất nhiều tích hùng của Phó Vũ Hiên. Trần Thủy Mặc vừa
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Hôn lễ dở dở ương ương

      "Thủ trưởng. . ."

      Choáng váng bị Phó Vũ Hiên dẫn ra cửa, lúc vào cửa phòng ăn, chân Trần Thủy Mặc vẫn mềm nhũn.

      Sắc trời cũng chưa quá tối, Trần Thủy Mặc nhìn ngôi sao cầu vai Phó Vũ Hiên, bỗng dưng có kích động muốn lấy hai ngôi sao xuống! Nếu như chỉ là quân nhân bình thường cũng đến nỗi phải đối mặt với " kiến lớn" như thế này!

      "Sao thế?" Phó Vũ Hiên xoay người mấy bước đến trước mặt Trần Thủy Mặc, gương mặt vốn là nho nhã lạnh nhạt hiếm khi lộ ra mấy phần vui vẻ cùng mong đợi.

      "Em… Hay là về thay bộ quần áo ! Cũng xứng với chút!" xong, Trần Thủy Mặc muốn xoay người về.

      "Trần Thủy Mặc. . ."

      Giọng Phó Vũ Hiên lớn, nhưng lại khiến bước chân Trần Thủy Mặc như cố đinh tại chỗ, thể nhúc nhích.

      "Thủ trưởng. . ." Trần Thủy Mặc nghe lời như mèo bị hoảng sợ, mắt to tròn chuyển vòng, chỉ thiếu lo lắng nhe răng về phía thôi.

      "Đừng căng thẳng!" Phó Vũ Hiên được mấy lời an ủi người khác, ngược lại rất muốn gõ đầu Trần Thủy Mặc cái, sợ là vẻ mặt vô tội của nhóc làm thể thực được rồi. Nếu như có thể, dĩ nhiên cũng hi vọng mình có thể giống như Trần Thủy Mặc ngày hôm đó, vỗ ngực, lời thề son sắt "có em ở đây, đừng căng thẳng". Chỉ là, lời như thế, ra khỏi miệng được.

      Trần Thủy Mặc rên rỉ trong lòng, lại vội vàng tự động viên mình. như tên trộm nhìn Phó Vũ Hiên : "Thủ trưởng, cần phải bảo vệ em!"

      Sắc trời từ từ tối, con ngươi Phó Vũ Hiên khóa chặt đôi mắt Trần Thủy Mặc, cặp mắt như lóe ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, có thể hút trọn vào, làm thể chuyển dời ánh nhìn.

      "Đến rồi, đến rồi!" Du Viễn kêu to, cả phòng ăn lập tức reo hò. thanh truyền ra bên ngoài, làm hai người đưa mắt nhìn nhau giật mình, Trần Thủy Mặc quay mặt, cắn môi, khóe miệng từ từ cong lên.

      Vẫn là trước sau, Trần Thủy Mặc theo sau lung Phó Vũ Hiên vào phòng ăn. Dường như Phó Vũ Hiên sớm có chuẩn bị với việc này, mặt đổi sắc nhìn sắc mặt của những người lính hò hét đến đỏ lên, quét mắt cái, thờ ơ ghi nhớ mấy người huyên náo dữ nhất, suy tư xem nên cho bọn họ huấn luyện thêm gì để bọn họ vận động gân cốt chút, tránh kiềm nén đến sợ.

      "Đoàn trưởng!" Du Viễn vội vàng chạy đến bên cạnh Phó Vũ Hiên, cười có ý tốt.

      "Sao?" Phó Vũ Hiên nhíu mày, nhàn nhạt nhìn cậu cái, chỉ có Du Viễn vội vàng lui người về phía sau hai bước, ngay cả phòng ăn cũng hiểu sao lại yên tĩnh.

      Trần Thủy Mặc còn ở trạng thái lơ đễnh, mê mang nhìn cảnh từng tốp màu xanh tách ra thành từng nhóm . Được rồi, Trần Thủy Mặc thừa nhận, căng thẳng. Đều làm lính ít nhiều cũng có chút vô lại, ai biết cuối cùng kiện gọi là hôn lễ tối nay diễn biến như thế nào. Chỉ là xem ra Phó Vũ Hiên vẫn rất có lực uy hiếp, ánh mắt khiến cho mấy lính giống như là rau xanh mắc sương héo rũ, Trần Thủy Mặc ít nhiều cũng an tâm chút.

      "Được rồi, được rồi, đầu tiên đừng có hò hét nữa, để đoàn trưởng vài câu với chúng ta trước!" Đặng Hồng Thạch liếc mắt nhìn Du Viễn, vô cùng đau đớn nghĩ, thằng nhóc cậu đúng là có trí nhớ, đáng đời bị đoàn trưởng xách ra ngoài huấn luyện mình!

      die nda nlequ ydo n <3 < becuacon <3

      ra Phó Vũ Hiên cũng có gì phải , chỉ giới thiệu Trần Thủy Mặc sơ lược lượt, làm cho mặt Trần Thủy Mặc đỏ lên.

      Dù sao cũng ở trong quân đội, là hôn lễ nghi thức cũng thể phức tạp hơn, hai người bị dụ dỗ đọc lời thề giống nhau, giống với lúc lãnh giấy ở cục dân chính, lần này Trần Thủy Mặc
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Đêm gọi là động phòng hoa chúc.

      editor: becuacon

      Đường từ phòng ăn về nhà cũng mới sửa lại năm trước, cây mới vừa trồng ven đường cao ngang người, khoảng cách ở giữa rất lớn, nhìn có vẻ hết sức ít ỏi.

      Hơn mười giờ, đường rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề của Phó Vũ Hiên, từng bước từng bước, mỗi bước đều cực kỳ vững chắc.

      Trần Thủy Mặc nằm ở lưng của Phó Vũ Hiên, nhìn bộ dạng say . Lúc nãy Du Viễn giúp Phó Vũ Hiên đỡ lên lưng, Trần Thủy Mặc cũng mềm nhũn nằm ở đó mặc cho bọn họ loay hoay, khéo léo khác thường.

      Đêm đầu tháng năm vẫn còn chút lạnh, Trần Thủy Mặc như sợ lạnh, hai cánh tay tự nhiên vòng chặt cổ của Phó Vũ Hiên, vẫn còn ở lưng rắn rỏi của , thỉnh thoảng nặng mè nheo. Tuy là hành động sau khi uống rượu say là vô ý, Phó Vũ Hiên vẫn nhịn được bước chậm lại, kéo quãng đường vốn dài như có thể tới thiên trường địa cửu.

      Gió đông thối tung làn váy Trần Thủy Mặc, sắc vàng nhạt cùng màu xanh lá người hòa vào nhau, ánh đèn đường rọi đầu kéo bóng dáng hai người chồng vào nhau, nhìn rất hài hòa. cảm thấy, ra tối nay bọn họ mặc đồ vẫn rất xứng đôi.

      Tuy vóc dáng Trần Thủy Mặc khoảng mét bảy mươi hai nhưng người lại rất . Phó Vũ Hiên cõng cũng cảm thấy mệt mỏi, mạch thẳng lên lầu ba, chỉ là muốn móc chìa khóa mở cửa vẫn khiến hơi nhức đầu.

      Vốn là tay đỡ Trần Thủy Mặc, để phòng cẩn thận té xuống. Nhưng muốn mở cửa, phải bỏ ra tay. Muốn buông Trần Thủy Mặc xuống, để hơi đứng lúc, nhưng cũng biết là hơi sức từ đâu tới, dám ôm cổ của chịu buông tay. Hai người giằng co lúc lâu, thở dài, cuối cùng thể thỏa hiệp.

      "Ôm chắc, đừng té xuống!"

      Dặn dò Trần Thủy Mặc xong, lúc này Phó Vũ Hiên mới lấy tay phải ra, dùng tốc độ nhanh nhất móc chìa khóa từ trong túi ra, vội vàng mở cửa, chỉ sợ lại đột nhiên xảy ra chuyện gì. Hoàn hảo !!!!dđlqđcuaxenhep!!!! cho đến khi đặt an toàn lên giường, Trần Thủy Mặc cũng cực kì đàng hoàng.

      Vừa dính vào giường, Trần Thủy Mặc liền tự động cuộn tròn người lăn vào trong, đôi tay siết ga giường, cau mày như là muốn tìm đồ vật gì.

      Phó Vũ Hiên cúi người cởi giày Trần Thủy Mặc để ngủ thoải mái hơn chút, vừa nhúc nhích mới cảm thấy lung mình ướt cả, quần áo dính vào da, khó chịu. Miệng Trần Thủy Mặc biết lẩm bẩm gì, lật người, làn váy vốn ngay ngắn ở mắt cá vén lên đến đầu gối, da thịt trắng nõn Trần Thủy Mặc lộ ra trong khí hơi men say, Phó Vũ Hiên chỉ có cảm giác mắt mình như bị đâm vào, mùi rượu vẫn tự cố gắng áp chế như hoàn toàn xông lên đỉnh đầu trong nháy mắt.

      Quần áo cần thay, Phó Vũ Hiên vội vàng vọt vào phòng tắm. Đối mặt với vợ mình cũng chỉ có thể nhìn, cảm giác là quá oan uổng.

      Phó Vũ Hiên vội vàng tắm nước lạnh, lúc ra, Trần Thủy Mặc lăn đến mép giường, thiếu chút nữa là té xuống. thở dài, vội vàng ôm đặt vào giữa giường.

      Trần Thủy Mặc vẫn chau mày lại, dáng vẻ rất là khó chịu. Suy nghĩ chút, Phó Vũ Hiên vẫn rót Trần Thủy Mặc ly nước ấm, gọi dậy.

      "Thủy Nhi. . . Thủy Nhi. . ."

      Dường như Trần Thủy Mặc ngủ rất sâu, Phó Vũ Hiên gọi vài tiếng mới chậm rãi mở mắt.

      "Thủy Nhi, dậy uống nước ." Phó Vũ Hiên đỡ Trần Thủy Mặc dậy, để tựa vào người mình, đưa ly qua. Trần Thủy Mặc nắm lấy tay Phó Vũ Hiên, uống ừng ực hết ly nước.

      "Còn muốn!" Trần Thủy Mặc liếm môi cái, nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Phó Vũ Hiên, nhõng nhẽo kêu lên.

      Nghe vậy, Phó Vũ Hiên phải đứng dậy rót nước, Trần Thủy Mặc lại gắt gao dựa vào người , chịu để cho . có chút nhức đầu nhìn cặp mắt mê mang của Trần Thủy Mặc, bất đắc dĩ : " phải em còn muốn uống nước sao?"

      Trần Thủy Mặc cười hì h: "Vâng ạ!"

      "Em buông ra sao rót. . ."

      Lời Phó Vũ Hiên còn chưa hết, Trần Thủy Mặc hơi ngửa đầu, trực tiếp hôn lên.

      Đôi môi kề nhau, môi Trần Thủy Mặc là lửa nóng, môi Phó Vũ Hiên lại có chút lạnh lẽo.

      Trần Thủy Mặc hôn có nguyên tắc gì, là hôn, chẳng bằng Trần Thủy Mặc gặm Phó Vũ Hiên. Môi, lưỡi, răng, Trần Thủy Mặc gần như dùng hết tất cả thứ mình có thể điều động tò mò thăm dò miệng !!!!dđlqđcuaxenhep!!!! Phó Vũ Hiên.

      Phó Vũ Hiên lui né về sau, Trần Thủy Mặc lại ‘gió thổi lọt’ ép tới làm cũng chỗ có thể tránh. biết từ lúc nào, Trần Thủy Mặc lại như hoàn toàn úp sấp người của Phó Vũ Hiên. Hai tay của siết chặt vạt áo , nhắm mắt lại, rất tập trung.

      ra Phó Vũ Hiên cũng tốt hơn Trần Thủy Mặc bao nhiêu, kinh nghiệm hôn môi cũng gần như có. Thời điểm này có lẽ chính là bản năng sai khiến, nào còn có đạo lý từ chối? Phó Vũ Hiên kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của Trần Thủy Mặc, kéo lên người mình, lồng ngực hai người dán sát vào nhau. Lưỡi mang theo cùng nhau trầm luân trong nụ hôn đầu.

      Khi Phó Vũ Hiên buông Trần Thủy Mặc, đôi mắt càng giống như hai viên ngọc cong lên, như có thể chảy ra nước.

      Phó Vũ Hiên lắc đầu cái, lấy trán đụng Trần Thủy Mặc: "Thở."

      "Ờ!" Lúc này Trần Thủy Mặc mới phản ứng được, gần như là mở to miệng hít thở.

      Cũng biết là bởi vì uống say hay là do nín thở trong thời gian dài, gò má của Trần Thủy Mặc đỏ rực, y như mặt trời đỏ mà bọn họ cùng sóng vai ngắm nhìn ở Cổ Lãng Tự, sáng chói mắt.

      Khoảng cách giữa hai người quá gần, sớm biết là tiếng tim của người nào đập điên cuồng trong gian hẹp, "thình thịch -", "thình thịch -" , như trống đánh.

      "Còn muốn. . ." Trần Thủy Mặc giọng câu, môi lại dán vào Phó Vũ Hiên.

      Phó Vũ Hiên thể thừa nhận, Trần Thủy Mặc là học sinh giỏi. gần như làm lại y như vừa làm với . Trong miệng hai người cũng còn vương mùi rượu, cũng biết là say rượu hay là hôn say lòng người.

      Lúc hai người tách ra lần nữa hô hấp của
      [​IMG]
      Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Sinh hoạt hàng ngày sau cưới

      "Tiểu Trần tới rồi!"

      Trần Thủy Mặc tận lực giữ lại mấy phút trước khi lên lớp để đến phòng làm việc, nghĩ đến vừa vào cửa vẫn bị đụng Trương thu dọn đồ đạc lên lớp.

      Vẫy tay cười cười với Trương, Trần Thủy Mặc cúi đầu, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.

      "Nghỉ dài hạn bảy ngày đúng là thoải mái nhỉ!" Chu còn nhất quyết buông tha, ôm bài thi vòng qua bàn bên cạnh Trần Thủy Mặc xử lý, giọng lộ ra vị chua hết.

      Có nhiều thứ, ra Trần Thủy Mặc rất tình nguyện đến mức tích cực, giống như cũng cảm giác mình nghe được ý khác trong lời của Chu. Huống chi, cũng cảm thấy xác thực là Chu có lý do giận . Nửa năm qua, toàn bộ xin nghỉ lặt vặt ít, tiết học của cũng phân ra cho các thầy khác, đối phương có điều bất mãn với mình cũng là bình thường. Đổi lại là , sợ là cũng làm! Suy bụng ta ra bụng người, Trần Thủy Mặc vốn đuối lý cũng chỉ cười cười, hề đáp lại lời Chu.

      Có lẽ Chu cảm thấy thái độ Trần Thủy Mặc quá qua loa, hừ lạnh tiếng, giày cao gót giẫm "cộc cộc" vang dội, hung hăng đóng sầm cửa phòng làm việc lên lớp.

      Trần Thủy Mặc thở ra hơi sâu, thời khoá biểu kiểm tra được dán vào vị trí bắt mắt nhất, cũng kẹp bài thi vội vàng chạy tới phòng học.

      Lúc trao đổi với học sinh lớp học, hiểu sao Trần Thủy Mặc lại nghĩ đến giọng điệu đêm đó Phó Vũ Hiên giọng bên tai , lập tức kịp phản ứng, bỗng dưng đỏ mặt, làm cho học sinh đối thoại với mờ mịt biết làm sao mà nhìn chằm chằm.

      Die nda nleq uydo n <3 becuacon

      là nguy hiểm, sao lại thường xuyên nhớ tới thế này?

      Trần Thủy Mặc lắc lắc đầu, cố gắng chú ý vào lớp học.

      Cũng mặc kệ tự ám thị mình, hiệu suất của tiết học là thấp đến đáng thương. Học sinh nhận thấy lòng của có ở yên đây càng thêm lười biếng.

      vất vả mới tan lớp, Trần Thủy Mặc vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng học, đường trở về phòng làm việc gặp Từ Bội.

      "Tiểu Trần!"

      Từ Bội vẫn hòa nhã cười với , Trần Thủy Mặc lại hơi ngại cắn môi dưới. Dù sao Phó Vũ Hiên là do Từ Bội giới thiệu cho , nhìn thấy Từ Bội, Trần Thủy Mặc ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

      " Từ. . ."

      "Con xem sao nhóc con lại khách sao với như thế!"

      "Dì Từ. . ." Giọng Trần Thủy Mặc rất , giống như là đứa trẻ mới vừa học chuyện, ngập ngừng gọi.

      "Tốt tốt tốt!" Vẻ mặt Từ Bội lập tức hớn hở: "Tiểu Trần, có thời gian đến nhà dùng cơm! Tiểu Vũ rảnh con tự tới! Nghe được ?"

      Trần Thủy Mặc thể từ chối ý tốt của Từ Bội, chỉ có thể khiếm tốn đồng ý. có sức chống cự với người vốn quen thuộc từ trước đến giờ.

      Ngày đầu tiên làm sau khi nghỉ dài hạn, Trần Thủy Mặc chỉ có thể dùng từ "vô cùng tệ hại" để hình dung.

      ***

      Sau khi tan làm, Trần Thủy Mặc gọi điện thoại ho Chiêm Nhất Nhất, hình như ấy lái xe, báo tên quán ăn liền vội vàng cúp điện thoại.

      Trần Thủy Mặc vốn định trở về liền dỗ dành Chiêm Nhất Nhất tốt, cho nên chỗ mà Chiêm Nhất Nhất đều có bất kỳ phản ứng nào, đều có thể vui vẻ tiếp nhận.

      Nghiên cứ thiết bị được lắp đặt ngoài nhà hàng Nhật, Trần Thủy Mặc vừa vặn đụng phải Chiêm Nhất Nhất cùng Cao Bằng trước sau mới từ bãi đậu xe ra.

      "Á, sao hai người cùng. . ."

      Chiêm Nhất Nhất lạnh lùng liếc Cao Bằng cái, kéo cánh tay Trần Thủy Mặc vào quán ăn, " ấy tới trả tiền đấy!"

      Trần Thủy Mặc chưa ăn sushi rất lâu rồi, vừa mới ngồi xuống liền cầm thực đơn lên bắt đầu chọn món. Sushi tính lạnh, cũng tốt cho tiêu hóa, thể ăn quá nhiều lần, nhưng khẩu vị ăn uống Trần Thủy Mặc lại rất tạp, khỏi hơi khó xử.

      Suy nghĩ chút, Trần Thủy Mặc cười hì hì nhìn Cao Bằng cái, đối phương thờ ơ nhíu mày, lại chuyển qua nhìn Chiêm Nhất Nhất, Cao Bằng vẫn biến sắc. Thấy vậy, Trần Thủy Mặc cũng yên tâm, hề băn khoăn nơi ăn . Dù sao Chiêm Nhất Nhất rồi, hôm nay Cao Bằng tính tiền, Cao Bằng lại phủ nhận, vậy cứ mạnh mẽ gọi thôi!

      Đợi đến khi đồ ăn lên bàn, Trần Thủy Mặc mới phát ra cuối cùng mình gọi bao nhiêu, trước mặt là dĩa to hoàn toàn đủ năm sáu người ăn. Chiêm Nhất Nhất liếc , Trần Thủy Mặc làm bộ như thấy, cứ thế chấm salad tương, ăn ngấu nghiến.

      Chiêm Nhất Nhất gọi chén mỳ Odon, hồi thích những nón có nước, nóng hổi, ăn rất đau khổ.

      Tướng ăn phải mất hình tượng như Trần Thủy Mặc, Chiêm Nhất Nhất lại lịch hơn nhiều. Chỉ thấy đầu tiên là dùng chiếc đũa cuộn sợi mì thả vào cái muỗng lớn, múc nửa muỗng súp, cả nước lẫn cái cùng nhau đưa vào trong miệng. Nghe chỉ có cách ăn này mới có thể làm ra vẻ đẹp của gương mặt.

      Nuốt mấy miếng sushi cá hồi xuống bụng, Trần Thủy Mặc vội vàng uống hớp trà lớn để tránh mình bị nghẹn.

      Cao Bằng ngồi ở đối
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Nét độc đáo riêng khi dọn nhà

      editor: becuacon

      Chỉ mất hai buổi tối, Trần Thủy Mặc dọn dẹp gần như ngăn nắp đồ đạc trong phòng . Những đồ vật lớn cần mang , cũng chính là quần áo mà để tất cả đầy trong tủ treo quần áo lớn và đống sách tham khảo đất phải mất nhiều công sức mới đóng gói được.

      Nhìn phòng ngủ của mình bị những thùng giấy lớn chiếm cứ, Trần Thủy Mặc đá đôi dép lê, ngửa mặt té lên giường, thở dài. Mặc dù chưa từng phàn nàn với Phó Vũ Hiên, nhưng cảm thấy làm việc nhà là việc rất vất vả!

      Nắm lấy gối con cáo, hung hăng chà đạp vẻ mặt ngây ngô đáng của cáo lần vẫn cảm thấy trong lòng giống như bị nghẹn, buồn bực, khó chịu.

      Nhìn đồng hồ, Trần Thủy Mặc quyết định tắm trước để cho mình tỉnh táo, nếu sợ lát khống chế được mình, miệng kiềm chế được mà cằn nhằn Phó Vũ Hiên.

      cố ý chỉnh nước ấm thấp chút, nước chảy ở mặt, vẫn nhịn được run thân thể né tránh.

      Từ từ thích ứng với nhiệt độ thấp, Trần Thủy Mặc nhanh chóng chà sữa tắm. hoài nghi bây giờ mình cũng có chút chứng sợ hãi tắm! Vừa nghĩ tới tất cả chuyện đêm đó xảy ra trong phòng tắm chật hẹp, cả người Trần Thủy Mặc giống bốc cháy, nóng đến dọa người. Cho dù nhiệt độ nước thấp như vậy cũng dội được ngọn lửa trong lòng .

      Thẳng thắn mà , cuối cùng đêm đó xảy ra chuyện gì, trong lòng Trần Thủy Mặc vẫn có chút cảm xúc.

      Trần Thủy Mặc mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong liền lấy tư cách người tham dự hoạt động của công ty bị đưa đến nước Mĩ làm trai đổi sinh hơn ba tháng. Trong lúc đó, công bố kết quả thi, điền nguyện vọng, chờ thư thông báo trúng tuyển, loạt chuyện, hoàn toàn ủy thác cho cha mẹ. Cũng chính đoạn thời gian đó, khẩu ngữ của đột nhiên tăng mạnh, ba tháng ngắn ngủi liền luyện tiếng như người da đen ở đầu đường Brooklyn chính gốc.

      qua quầy rượu, mắt thấy bạn dừng thuốc kích thích, tìm hiểu khu nhà ổ chuột. . .Từng điểm rất trong tính tình từng người cũng vô hình bị phóng đại vô hạn. Ở đó trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, những việc nghe nhìn mạnh mẽ đánh đánh thẳng vào Thế Giới Quan vốn có của Trần Thủy Mặc! trải qua rung động, thể tin, đến cuối cùng chết lặng, Trần Thủy Mặc phát trong nháy mắt trưởng thành rất nhiều. Xe tới xe lui ở đầu đường Brooklyn, đột nhiên Trần Thủy Mặc rất muốn về nhà. Cũng chính là thời điểm đó, kết bạn với Chiêm Nhất Nhất mắt đen tóc đen giống , cũng đến từ Trung Quốc ở trong quán bar.

      Cho nên , đoạn thời gian tính là nắng tự do sống theo tính của mình trong hoàn cảnh sống ở nước Mĩ, Trần Thủy Mặc có gì biết. Hơn nữa, cũng gần ba mươi, làm sao có thể hiểu những điều này chứ? Cũng kết hôn, vẫn còn bận tâm điều gì chứ? Trần Thủy Mặc phát mình có chút bận tâm là là phải sức hấp dẫn của mình đủ chứ…

      đúng, thể nghĩ như vậy, như vậy chẳng phải là ra vẻ mình rất chờ mong cùng . . .

      Trần Thủy Mặc vội vàng ngẩng đầu lên uống ngụm nước ở trong miệng, tiếng ừng ực ừng phát ra, xua những ý nghĩ đó.

      Lúc tắm xong ra ngoài, điện thoại di động của cuộc gọi nhỡ, Trần Thủy Mặc vội vàng gọi lại, thầm oán trách tại sao mình tắm lâu như vậy.

      mất bao lâu Phó Vũ Hiên liền nhận điện thoại, giống như là đợi gọi lại.

      "Thủ trưởng, lúc nãy em tắm, nghe thấy!" Trần Thủy Mặc cũng biết mình bị sao, điện thoại vừa kết nối liền vội vàng giải thích .

      Bên kia Phó Vũ Hiên cúi đầu cười, lúc này Trần Thủy Mặc mới cảm thấy ngượng ngùng thôi.

      “À, tìm em có chuyện gì?"

      "Cũng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :