1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngưỡng vọng - Lí Nhị Đình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Quân hôn là chuyện phiền toái

      Du Viễn cảm thấy khoảng thời gian gần đây, đoàn trưởng bọn họ khá là bình thường, mặc dù mỗi ngày vẫn mức huấn luyện nhiều như cũ, nhưng hình như đoàn trưởng lại có dùng ánh mắt chăm chú mà phải bất kỳ người bình thường nào cũng chống đỡ được. Cho nên, mặc dù Viễn Du cảm thấy thân thể mình vẫn mệt mỏi như vậy, nhưng trong nội tâm lại vô cùng thoải mái.

      Chỉ là, cuộc sống như thế kéo dài tuần lễ cậu lại cảm thấy cả người nên phải cẩn thận, chẳng lẽ là đoàn trưởng lại nghĩ tới điểm quan trọng chết người của bọn họ? Chỉ là vừa nghĩ như thế, Du Viễn cảm thấy sau lưng của mình như ứa ra lớp mồ hôi lạnh.

      Dùng cùi chỏ thọt Dương Khải, Du Viễn thần bí kề tai Dương Khải : "Này, cậu có cảm thấy gần đây đoàn trưởng chúng ta có điểm đúng hay ?"

      Dương Khải giương mắt nhìn Du Viễn, đôi mắt hẹp dài vẫn chẳng chút gợn sóng. Yên lặng mấy giây, cậu ấy cúi đầu tiếp tục lau súng bảo bối của mình.

      Du Viễn tự làm mất mặt cũng tức giận, tính khí Dương Khải cậu rất ràng, cho dù tự mình cũng được, dù thế nào nữa cậu cũng có gì tổn thất.

      "Chẳng lẽ cậu nhìn ra điều gì đúng sao?" Du Viễn gãi gãi đầu, thở dài tiếng, chuẩn bị giặt quần áo.

      "Ôi, chính trị viên!" Cũng may trời tuyệt đường người, chính trị viên bọn họ là Đặng Hồng Thạch vừa vặn ngang qua, Du Viễn kẹp chậu vội vàng tiếp đón.

      Đặng Hồng Thạch cười, vỗ đầu Du Viễn: "Hình như cao lên phải!"

      Du Viễn dám động đậy, mặc cho Đặng Hồng Thạch sờ đầu húi cua của cậu đủ rồi mới tiến tới hỏi: "Ôi, chính trị viên, gần đây đoàn chúng ta có nhiệm vụ đặc biệt gì ?"

      "Đoàn chúng ta? có!" Đặng Hồng Thạch hiểu nhìn Du Viễn.

      "Vậy sao em có cảm giác gần đây đoàn trưởng chúng ta khác thường như vậy chứ. . ."

      "Ồ, cậu chuyện này à!" Đặng Hồng Thạch lộ ra nụ cười rất phù hợp với thân phận của mình, Du Viễn vụng trộm quyết định định nghĩa nụ cười bỉ ổi này: "Đoàn trưởng mới vừa làm báo cáo kết hôn. . ."

      Nếu như có chuyện mà Du Viễn biết, như vậy có nghĩa toàn bộ trung đoàn đều phải biết. Cho nên ở trong phòng ăn, khi người thứ n+1 dùng ánh mắt thích thú sâu sắc nhìn Phó Vũ Hiên, rốt cuộc trung tá Tiểu Phó đặt đũa ăn nữa. Sau đó, xế chiều hôm nay, toàn bộ trung đoàn bọn họ gia luyện chạy việt dã sức nặng hai mươi kí lô năm cây số.

      Phó Vũ Hiên tuần xét quay trở lại chỗ ở mọi người mệt mỏi thở hồng hộc, rất bình tĩnh mà tỏ vẻ thể lực mọi người hình như giảm sút, bằng ngày mai đổi thành việt dã sức nặng mười cây số.

      Lúc đó, vô số ánh mắt phi đao bắn về phía Du Viễn, mọi người hận thể bắt cậu lăng trì. Quả nhiên bí mật của đoàn trưởng là thể đoán mà, thể đoán mà!

      Vào buổi tối, trước khi nhận được cuộc điện thoại, tâm tình Phó Vũ Hiên đều rất vui vẻ. Điện thoại reo, lại có cách nào nhận. Đầu kia của điện thoại là giọng quen thuộc mà xa lạ, Phó Vũ Hiên nhớ nổi rốt cuộc bao lâu rồi chưa gặp lại người đó.

      "Nghe con gửi báo cáo kết hôn?" thẳng vào vấn đề, tác phong Phó Hằng Khiêm trước sau như .

      Hình như Phó Vũ Hiên còn có thể nghe được tiếng lật sách “xột xoạt” bên kia, quả nhiên đối phương vẫn bận. cảm thấy vấn đề của Phó Hằng Khiêm rất dư thừa, nếu ông biết đáp án, cần gì phải gọi cuộc điện thoại này tới đây? Vì vậy, Phó Vũ Hiên cũng lên tiếng, kiên nhẫn chờ.

      "Trần Thủy Mặc sao?"

      Phó Hiên Vũ vẫn giữ yên lặng, tiếng hít thở lại có dấu hiệu tăng thêm.

      "Nghiêm túc?" Phó Hằng Khiêm chậm rãi , mỗi chữ đều cực kỳ ràng.

      Phó Vũ Hiên cảm thấy vấn đề này mới cần thiết trả lời, bật thốt lên như đinh đóng cột: "Đúng!"

      "Thông suốt rồi sao?"

      " ấy giống."

      Phó Hằng Khiêm tựa như chờ tự với ông xem rốt cuộc Trần Thủy Mặc giống ở đâu, mà Phó Vũ Hiên cảm giác dường như mình tìm ra từ nào có thể dùng để hình dung chính xác Trần Thủy Mặc, trong lúc nhất thời, hai người cũng im lặng.

      Thở dài, Phó Vũ Hiên vẫn thỏa hiệp: "Mẹ con bên kia. . ."

      Nghe vậy, Phó Hằng Khiêm cười ha hả, gì, trực tiếp cúp điện thoại. Nghe tiếng tút tút bên tai, trong lòng Phó Vũ Hiên lại nhõm ít, cứ coi như là sơ hở tí nào. Mặc dù cuối cùng cha của cũng buộc chủ động lên tiếng, chỉ là, đây tính là gì?

      ***

      Nếu như có người đàn ông với là "chúng ta kết hôn" sau đó biến mất nửa tháng, hề có tin tức có tâm trạng gì?

      Nếu như đây là vấn đề của trước đây, Trần Thủy Mặc muốn thoái hôn, hơn nữa nguyền rủa người đó cả đời độc thân! Nhưng sau khi gặp
      [​IMG]
      Last edited: 4/5/17
      Iluvkiwi, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Con rể đẹp trai gặp mặt cha mẹ vợ

      Editor: becuacon

      "Này! Nơi này nơi này!" Trạm xe người đến người , Trần Thủy Mặc vẫn có thể nhìn liền phát bóng dáng của Phó Vũ Hiên đầu tiên, thể , toàn thân quân trang, người lại có khí chất khác thường, đúng là làm cho người ta thể chú ý tới .

      "Đợi lâu." Thuận tay nhận lấy hành lý trong tay Trần Thủy Mặc, Phó Vũ Hiên khẽ mỉm cười với .

      " thôi!" Trần Thủy Mặc cũng cười, sóng vai với Phó Vũ Hiên ra khỏi nhà ga.

      Công hàm chứng minh gửi , qua ngày thứ ba Trần Thủy Mặc nhận được điện thoại của Phó Vũ Hiên, điều này rốt cuộc làm cho hiểu chuyện, có cách biết địa chỉ nhà dĩ nhiên là biết số di động của . Nhưng tại sao liên lạc với ? Trần Thủy Mặc có chút mất mát, ảo não phát mình còn bằng đừng hiểu chuyện này!

      Cho dù phải mặt đối mặt, Trần Thủy Mặc vẫn cảm thấy Phó Vũ Hiên có thể mang đến cho cảm giác bị áp bức rất mạnh, sợ, nhưng cảm thấy sợ.

      Ngày kết hôn được định là ngày mồng tháng năm, mặc dù Trần Thủy Mặc cảm thấy ngày này có chút lãng mạn nào, chỉ là Phó Vũ Hiên xử lý bàn giao công việc ở trung đoàn, nhanh nhất cũng chỉ có thể mời được ngày mồng tháng năm.

      Mặc dù nghỉ dài hạn biến thành ngắn hạn, người lui tới trạm xe lửa vẫn ít, Phó Vũ Hiên muốn giơ tay lên đón xe tắc-xi Trần Thủy Mặc lại cố dắt lên xe buýt. Bởi vì là trạm đầu cho nên người xe cũng nhiều, bọn họ tìm hai chỗ ngồi ở phía sau, Trần Thủy Mặc để Phó Vũ Hiên ngồi dựa vào cửa sổ, muốn để cho biết chút về quê hương của mình.

      Dọc theo đường gần như đều là Trần Thủy Mặc chuyện, con đường này tên gọi là gì, có lịch sử gì; kể tòa nhà này là khi lên đại học mới xây, sau khi tốt nghiệp trở về bị giật mình!

      Thời gian rất lâu rồi, có ai ở trước mặt bỗng chốc nhiều như vậy, Phó Vũ Hiên cũng chán ghét, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Để cho tiện, chỉ cảnh vật ngoài cửa sổ, thân thể Trần Thủy Mặc hơi nghiêng qua phía , mới đầu cảm giác gì, nhưng cúi đầu là có thể thấy vẻ mặt phấn khởi của Trần Thủy Mặc, lúc đó mới ý thức được tư thế bây giờ của hai người bọn họ có nhiều mập mờ. Ho tiếng, Phó Vũ Hiên mất tự nhiên quay mặt lại, theo hướng đầu ngón tay Trần Thủy Mặc khoái chí chỉ, nghĩ ngay sang chuyện khác nhìn nhà cao tầng có gì lạ trong mắt .

      "Này!" Đột nhiên Trần Thủy Mặc bắt lấy cánh tay Phó Vũ Hiên, tốc độ cũng tự giác tăng nhanh chút: " mau nhìn , đó là trường học cũ của tôi!"

      Phó Vũ Hiên cũng rút cánh tay của mình từ trong tay Trần Thủy Mặc ra, mặc dù như vậy có thể có chút ảnh hưởng quân dung, nhưng trước sau đều là thành ghế, dù sao cũng ai nhìn thấy, Phó Vũ Hiên cũng mặc kệ Trần Thủy Mặc.

      *quân dung: tác phong quân đội

      "Tôi nghe, đó là bãi tập mới sửa sau khi tôi tốt nghiệp, Thái hậu. . . à, chính là mẹ tôi, bà ấy lại tôi xui xẻo, chuyện gì tốt cũng gặp được. . ."

      Phó Vũ Hiên quay đầu lại cười với , cũng gì, phải là muốn , chỉ là cũng biết nên tiếp thế nào.

      "À. . ." Lúc này Trần Thủy Mặc mới phát ra mình cùng Phó Vũ Hiên kề quá gần, vội vàng buông tay ra ngồi thẳng người, ngượng ngùng le lưỡi cái: " có cảm thấy tôi rất ồn hay ?"

      " có!" Phó Vũ Hiên nhanh chóng phủ nhận.

      "Ồ, vậy cũng tốt! Nếu có thể vẫn phải chịu đựng, khó chịu!" Trần Thủy Mặc xong thèm để ý chút nào, nhìn chăm chú vào Phó Vũ Hiên, cũng nhịn được cười “xì” ra tiếng.

      Phó Vũ Hiên ngẩn ra, biết Trần Thủy Mặc lại nghĩ tới điều gì, chỉ có thể cúi đầu bất đắc dĩ mấp máy môi, là có chút hiểu nổi rốt cuộc trong đầu Trần Thủy Mặc chứa logic gì.

      Phó Vũ Hiên vẫn cảm thấy mình là chiến sĩ ưu tú có tâm lý vượt qua thử thách, chắc là bị bất kỳ "chiến dịch" dọa lui đâu! Nhưng khi đứng ở dưới lầu nhà Trần Thủy Mặc, trung tá Tiểu Phó của chúng ta thể thừa nhận, luống cuống!

      Yết hầu giật giật, động tác này cũng vừa lúc rơi vào trong mắt của Trần Thủy Mặc. Thẳng thắn , Trần Thủy Mặc cũng rất hồi hợp, thái độ Thái hậu mơ hồ, đến bây giờ cũng biết cuối cùng kết hôn có đúng hay .

      Đưa mu bàn tay chạm vào tay Phó Vũ Hiên cái, Trần Thủy Mặc : " đừng căng thẳng, cha mẹ ta chắc chắn thích ! Hơn nữa, phải còn có tôi ở đây sao, có việc gì!"

      Trần Thủy Mặc vốn cao khoảng mét bảy hai, hơn nữa giày cao gót của cao năm sáu centi mét, nhìn qua càng mảnh khảnh cao gầy. Ở tại trước mặt Phó Vũ Hiên, vẫn còn cần ngẩng đầu lên nhìn . Chính là người như vậy, ở trước mặt "đừng căng thằng", "còn có tôi ở đó”, đột nhiên Phó Vũ Hiên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng chờ đón ngay sau đó chính là cảm giác mà chưa bao giờ nhận thức được, trong lúc nhất thời hung hang níu lấy trái tim , làm cho có cách nào dời mắt khỏi người Trần Thủy Mặc.

      Đây chính là người mà nhận định, quả nhiên giống như với cha mình — giống.

      " thôi!" Phó Vũ Hiên bước trước, tới cầu thang.

      "Vha mẹ, chúng con về rồi!"

      Lần này, câu đầu cũng khác với tất cả những lần trước. Trần Thủy Mặc "chúng ta", từ này khiến Phó Vũ Hiên cảm thấy rất hưởng thụ.

      Ngoài dự đoán là hôm nay mẹ Trần Vu Tuệ vội vàng ra từ phòng bếp, khuôn mặt tươi cười chào đón, cha Trần Trần Kỳ Tiến cũng nghiêm trang ngồi ở ghế sa lon, nhìn cũng nhìn bọn họ cái.

      Trần Thủy Mặc mặc kệ, tới bên cạnh Trần Kỳ Tiến, kéo cánh tay cha, cười hì hì hỏi: "Cha, cha chào đón chúng con à?"

      Trần Kỳ Tiến vỗ vỗ tay Trần Thủy Mặc, mặn lạt liếc mắt nhìn Phó Vũ Hiên còn xách hành lý giống như tư thế hành quân, đứng thẳng tắp, ràng chính là im lặng bày tỏ ông đương nhiên thích con mình trở về, ông là hoan nghênh là “con rể” biết từ nơi nào rơi xuống!

      "Được rồi, được rồi, làm gì vậy!" Vu Tuệ Cương mới vừa vào phòng bếp tắt lửa, vội vàng tới hoà giải: "Tiểu Phó, con để hành lý vào trong phòng Trần Thủy Mặc
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Cuộc sống mới của vợ chồng son

      Editor: becuacon

      Trần Thủy Mặc tắm xong trở về phòng Phó Vũ Hiên nằm ở bên cạnh bàn sách của , biết nhìn gì, đẩy cửa tới cũng có bất kỳ phản ứng nào. Ánh đèn dìu dịu đối diện tô lại hình dáng thân thể của , chiếu bóng dáng lên vách tường bên cạnh, đột nhiên Trần Thủy Mặc cảm thấy căn phòng của mình lập tức trở nên cực kỳ chật chội.

      Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là trong lúc vô tình có người xâm nhập vườn hoa bí mật của , rồi lại như “cây ngay sợ chết đứng”, làm phải tiếp nhận.

      " nhìn gì vậy?" Trần Thủy Mặc đứng ở sau lưng Phó Vũ Hiên, đưa đầu tới. "A! Sao tìm được cái này?" Khi thấy vở bày ra trước mặt Phó Vũ Hiên Trần Thủy Mặc lập tức kêu lên.

      nghiêng người qua giành vở, Phó Vũ Hiên hơi nghiêng, Trần Thủy Mặc vốn là ỷ lại vào , lần này trọng tâm vững, vừa vặn ngã ngồi đùi Phó Vũ Hiên.

      "Thình thịch ——"
      Trần Thủy Mặc nghe tiếng tim mình đập rất ràng, rất nhanh rất nhanh, giống như muốn đánh vỡ lồng ngực.

      Có lẽ là do mới vừa tắm xong, người Trần Thủy Mặc mang theo mùi sữa tắm thơm ngát nhàn nhạt, nước nóng bốc lên mặt của ửng hồng. ngượng ngùng rũ đầu, Phó Vũ Hiên chỉ có thể nhìn gò má ửng đỏ cùng đôi mắt to ẩm nước. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, yếu hầu Phó Vũ Hiên chuyển động, đưa tay vòng lấy Trần Thủy Mặc trống rỗng trong tay. Đó là cảm xúc nguy hiểm, cảm thấy cũng sắp khống chế được mình. *Ôn hương nhuyễn ngọc: người con trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

      Lại lật qua trang giấy, cố giả bộ bình tĩnh nhìn trang giấy đầy chữ tiếng , mà ngay cả từ đơn cũng nhìn thấy.

      Phó Vũ Hiên thể thừa nhận hôm nay đúng là xảy ra quá nhiều tình huống ngoài ý muốn, cho nên hình như trái tim của có chút gánh vác được nữa.

      "Ôi, cho phép xem!" Trần Thủy Mặc ăn vạ, úp sấp bàn, dùng thân thể che kín bài văn tiếng viết hồi cấp ba, cho người phía sau nhìn.

      Phó Vũ Hiên biết nghe lời dựa vào phía sau, mặc cho Trần Thủy Mặc giống như gà mẹ che chở vở của mình.

      "My favorite novelist. . ."

      Trần Thủy Mặc sững sờ, sau lưng càng căng thẳng.

      Giọng Phó Vũ Hiên phát kiểu chính gốc, ràng, Trần Thủy Mặc mờ ảo cảm thấy hình như có phiên dịch.

      Đều nghe tiếng rất thôi miên, Trần Thủy Mặc lắng nghe, lại cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, chậm rãi dựa vào lồng ngực sau lưng, an tâm vùi ở trong ngực Phó Vũ Hiên. Cảm nhận được lồng ngực của rung cái, gần như tần số hô hấp thống nhất với hành động của .

      Chờ Phó Vũ Hiên thuộc hoàn chỉnh bài viết Trần Thủy Mặc nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên, giống như là đắm chìm trong giấc mơ đẹp.

      Phó Vũ Hiên cười : " ra là em còn thích “Harry Potter” nữa."

      Trần Thủy Mặc nhắm nửa mắt suy nghĩ gật đầu cái: "Đúng vậy, lúc học cấp hai đặc biệt thích, nghĩ mình cũng có phép thuật tốt quá!"

      Lần đầu tiên gặp mặt nhất định phải kết hôn, lần thứ hai gặp mặt là phải nhận chứng nhận. tại khí tốt như vậy, ra Phó Vũ Hiên rất muốn trò chuyện cùng Trần Thủy Mặc nhiều hơn chút, muốn biết , hiểu quá khứ của , hiểu sở thích của . Nhưng vừa thấy Trần Thủy Mặc mệt mỏi rũ cụp mắt ở trong lòng mình, lại có chút đành lòng. Sáng sớm liền từ Nam Kinh đến Dương Châu, lại đến trạm xe lửa đón , buổi chiều lại đến cục dân chính xếp hàng thời gian dài như vậy, đúng là mệt mỏi.

      " ngủ !" Phó Vũ Hiên vỗ vỗ mu bàn tay Trần Thủy Mặc.

      "Hả?" Trần Thủy Mặc chống người lên, cầm lọn tóc trong tay vuốt vuốt: "Tóc còn chưa khô!"

      vốn tóc xoăn, sau khi Thanh minh trở lại Nam Kinh cũng biết tính sao, phải duỗi tóc. Màu nâu nhuộm về màu đen, tóc chẻ ngôi giữa biến thành mái ngang ngay ngắn. Vẻ ngoài của vốn rất xinh đẹp, thay đổi như bây giờ, ngược lại làm giảm bớt mị, cả người nhìn qua thanh thuần như là sinh viên đại học vừa bước vào xã hội.

      Phó Vũ Hiên lấy lọn tóc từ trong tay Trần Thủy Mặc ra, ngón tay xuyên qua sợi tóc của , giúp xoắn, cau mày : "Sao sấy khô?"

      Trần Thủy Mặc thờ ơ cười: "Thường sấy tốt cho tóc, em muốn duy trì nó tự nhiên. À, cũng tắm !" xong, nhảy xuống từ người Phó Vũ Hiên.

      Gật đầu cái, Phó Vũ Hiên cầm quân áo liền ra phòng tắm bên ngoài tắm. Trần Thủy Mặc nắm tóc ngồi xuống ghế còn mang vương nhiệt độ của Phó Vũ Hiên, lật lại tờ đầu tiên của quyển vở văn có chút ố vàng.

      Trần Thủy Mặc viết chữ rất ngay ngắn, thể là đẹp hay xấu. thích vẽ "a" và"o" đầy đặn, giống như từng hạt đậu phồng bụng, hết sức đáng .

      Lúc đó viết gì, bây giờ nhìn lại có vẻ non nớt bao nhiêu, Trần Thủy Mặc thầm những câu
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 07: Câu chuyện du lịch kết hôn

      Editor: lonbia

      "Cha mẹ chúng con đây!" Trần Thủy Mặc mang theo cái mũ rộng vành viền màu sáng được bện bằng mây, mặc cái váy dài màu xanh nhạt, tay kéo Vu Tuệ, tay kéo Trần Kỳ Tiến, cười híp mắt .

      " nhanh lên." Vu Tuệ rút tay của mình ra khỏi tay của Trần Thủy Mặc, nét mặt giống như được kiên nhẫn.

      "Cha, người xem mẹ con kìa!" Trần Thủy Mặc bĩu môi, cả hai tay đều khoác lên cánh tay của cha Trần, uất ức thôi.

      Cha Trần vỗ vỗ nón rộng vành của Trần Thủy Mặc, kéo nón của thấp xuống chút, che khuất hơn nửa khuôn mặt . Nhìn Phó Vũ Hiên cái sâu, Trần Kỳ Tiến cách nghiêm túc: "Chăm sóc cho con bé tốt."

      Phó Vũ Hiên sửng sốt, rất nhanh gật đầu cái mạnh. có thể hiểu được cha Trần đối với hữu nghị, dù sao đối với hai người già nhà họ Trần mà , chính là người quen biết. Nhưng đồng thời như thế, lại càng quý trọng cha Trần mẹ Trần áp dụng phương thức nuôi thả từ đối với Trần Thủy Mặc, có lẽ chính bởi vì cách thức giáo dục cởi mở này của hai người, Trần Thủy Mặc mới có thể giống như tại bất đồng so với người khác.

      "Cha, người nào chăm sóc người nào còn chưa xác định đâu! Cha cũng đừng xem thường con!" Trần Thủy Mặc vừa đội nón lại cho tốt, liền nghe thấy lời của cha Trần, có chút buồn bực mà cãi lại.

      "Được rồi, nhanh !" Mẹ Trần đẩy Trần Thủy Mặc đến bên người Phó Vũ Hiên, lần nữa lại thúc giục bọn họ.

      "Ừmh, cha mẹ, chúng con !"

      "Hẹn gặp lại!"

      Phó Vũ Hiên xách hành lý, theo phía sau Trần Thủy Mặc xuống lầu. Phòng bên trong tòa nhà có vẻ hơi cũ kỹ, cầu thang rất hẹp, mỗi bật thang cũng khá cao, Trần Thủy Mặc cách để ý, Phó Vũ Hiên theo sát phía sau nhưng khẩn trương thôi, chỉ sợ cẩn thận té ngã.

      "Thủy Mặc?"

      Hai người vừa đến của toà nhà, Trần Thủy Mặc đột nhiên nghe được có người ở phía trước xác định gọi tên .

      "Dì Đỗ!" Trần Thủy Mặc cũng cả kinh, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

      " đúng là con, Thủy Mặc..." Dì Đỗ thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước nhanh đến trước mặt Trần Thủy Mặc.

      Trần Thủy Mặc cũng biết tính sao, theo bản năng lùi lại, lần này vừa lúc lùi vào trong ngực của Phó Vũ Hiên. Phó Vũ Hiên chân tướng, nhưng mà lại đưa cánh tay nhàn rỗi còn lại bao bọc chặc chẽ Trần Thủy Mặc vào trong lồng ngực của mình.

      theo bên cạnh dì Đỗ còn có người con nhắn xinh xắn, làn da có chút ngăm đen, đôi mắt mặc dù lớn, lại dặt biệt sáng ngời. Trần Thủy Mặc nhìn thấy bé kia, ánh mặt lại càng thêm tối .

      "Thủy Mặc, vị này là...?" Dì Đỗ quan sát Phó Vũ Hiên giống như ôm lấy Trần Thủy Mặc, mang theo vài phần nghi hoặc mà hỏi.

      " ấy là chồng con!" Trần Thủy Mặc trả lời rất nhanh, "Ha ha, dì Đỗ, con kết hôn rồi!"

      Gần như trong nháy mắt, mặc của dì Đỗ thoáng lên thần sắc kì lạ, nhưng mà rất nhanh, bà liền mang theo vẻ mặt kinh hỉ (khinh ngạc vui mừng) chúc Trần Thủy Mặc.

      Trần Thủy Mặc mỉm cười, cúng tiếp tục trò chuyện cùng bà, lập tức : "Dì Đỗ, chúng con vội, phải gấp, lần sau nếu rảnh cùng đến thăm dì!"

      " !" Dì Đỗ khoác tay lời tạm biệt với Trần Thủy Mặc.

      nhắn kia cũng sợ sệt tiếng "Gặp lại", cũng biết cuối cùng Trần Thủy Mặc có nghe thấy hay , cũng có trả lời bé.

      trước sau rời , Trần Thủy Mặc cùng Phó Vũ Hiên thoáng có chút khoảng cách. được là vì cái gì, có lẽ chỉ muốn mình được yên lặng chút mà thôi...

      Rất nhiều thứ, khi bạn cho rằng thời điểm bản thân mình quên , nó vào lúc bạn chút phòng bị nào mà xuất cách sinh động, trong lúc nhất thời kịp tránh né, cũng bị đâmm đến trăm ngàn vết thương.

      ****

      Thời tiết Hạ Môn rất tốt, Trần Thủy Mặc đứng ở trước cửa sân bay khỏi giơ tay để che ánh nắng mặt trời chói chang.

      Đầu tiên ngồi xe buýt đến Nam Kinh, sau đó từ Nam Kinh bay thẳng đến Hạ Môn, đoạn đường này, Trần Thủy Mặc sớm điều chỉnh tốt cảm xúc bản thân. Ít nhất, tại nhìn qua, trở lại là Trần Thủy Mặc mà mọi người quen thuộc kia rồi.

      Trần Thủy Mặc cảm thấy cần phải cái gì đó với Phó Vũ Hiên, cho dù phải là giải thích nguyên nhân vừa rồi trở nên khác thường.

      "Thủ trưởng..." Trần Thủy Mặc giọng gọi người đàn ông bên cạnh.

      "Hả?" Phó Vũ Hiên nghiêng đầu nhìn , vẫn như cũ nhìn ra chút khác thường.

      "Ách..." Trần Thủy Mặc bị nhìn có chút đỏ mặt, cúi đầu, giọng thầm: " có gì, chỉ là muốn kêu mà thôi."

      Phó Vũ Hiên nhàng "Ùhm" tiếng, ngồi xe buýt của sân bay tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. tại có thể tưởng tượng Trần Thủy Mặc nhất định là bĩu môi, hai má hồng hồng, ràng
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Khó khăn ứng phó Hồng Môn Yến

      Editor: lonbia

      Đối với chuyện Phó Vũ Hiên có căn hộ ở Nam Kinh, vẫn còn làm cho Trần Thủy Mặc kinh ngạc thôi.

      Khu vực thuận tiện, phương hướng tốt, tầng trệt rất tốt, căn hộ như thế so với căn phòng trọ phòng ngủ phòng khách của là quá tốt rồi. Trần Thủy Mặc thù phú (bia: ý là chị ghét người giàu á nhoa), nhưng đặc biệt chán ghét lãng phí! Căn nhà này vừa nhìn biết rất lâu rồi có người ở, mặc dù có người quét dọn theo giờ, nhưng dù sao người ngoài cũng nhiệt tình. Nghĩ lại cũng là, ngày thường Phó Vũ Hiên đều ở lại trong đơn vị, nếu có ngày nghỉ chăn nữa, cũng đặc biệt mà chạy đến Nam Kinh ở vài ngày đâu?

      Tuy Phó Vũ Hiên chưa bao giờ qua chuyện này, nhưng Trần Thủy Mặc biết nhà cũng hề ở chỗ này.

      ra , nhà này là do Hoắc Tần kiên quyết đưa cho , cái gì mà cho dù là tạm thời, cũng phải có nơi giống như chỗ ở cố định. Bình thường cũng là vợ của Cố Duy - Dương Thần Tuyết thường thuê người đến quét dọn. Thành , chưa từng ngủ lại ở chỗ này, cho dù là đêm.

      "Em...Khi nào em có thời gian dọn qua đây !" Phó Vũ Hiên cảm thấy có chút khẩn trương, hoặc là sợ Trần Thủy Mặc từ chối.

      Trần Thủy Mặc trừng to hai mắt "A" tiếng, lập tức cười hì hì : "Đồng ý!" Nơi này cách chỗ làm của gần như vậy, Trần Thủy Mặc nghĩ sau này buổi sáng mình có thể ngủ nướng ở giường thêm vài phút rồi.

      Chỉ có thể hai người bọn họ đều chưa cảm thấy được hai người kết hôn.

      Rời khỏi sân bay bật nguồn điện thoại lên, Trần Thủy Mặc nhận được hai tin nhắn, tin nhắn thứ nhất là của Ngô Hoàng gửi đến, là nhìn trúng món quà rất phù hợp làm quà tặng cho Trần Thủy Mặc, đến lúc đó mang về đến tặng cho , còn lại là của Chiêm Nhất Nhất gửi đến, chỉ mấy chữ nhưng lại cực kỳ phù hợp phong cách của Chiêm Nhất Nhất, hỏi chết ở đâu rồi.

      Tin nhắn trước tạm thời có thể bỏ qua, dù sao trong thời gian ngắn Ngô Hoành cũng trở về, hơn nữa kết hôn rồi. Nhưng tin nhắn sau, Trần Thủy Mặc muốn làm bộ như thấy cũng được!

      "Thủ trưởng, cái đó.... khi nào chúng ta đến đơn vị của ?"

      Phó Vũ Hiên rót chén nước bưng đến cho Trần Thủy Mặc, ấm ấm. nhìn đồng hồ treo tường, trả lời: "Buổi chiều có xem đến đón."

      Trần Thủy Mặc thở dài nhõm giống như là trút được gánh nặng, ôm cánh tay Phó Vũ Hiên : "Vậy theo em cùng gặp người nào!"

      Nước ấm trong ly đổ ra ngoài, làm ướt ống tay áo của . Tuy nhiên nóng, hai người đều tự chủ được mà rụt cánh tay lại, giống như là bị phỏng vậy.

      Đúng lúc lại là thời gian ăn cơm trưa, Chiêm Nhất Nhất hẹn gặp mặt ở nhà hàng danh tiếng tồi có cả phòng riêng. Thời điểm Trần Thủy Mặc cùng Phó Vũ Hiên đẩy cửa phòng bao vào thấy được có hai người ngồi ghế trong phòng. Đầu tiên Trần Thủy Mặc có hơi bất ngờ, rất nhanh liền nháy mắt ra hiệu mà tiến đến bên người Chiêm Nhất Nhất, cười đến xấu xa.

      "Rất buồn cười?" Chiêm Nhất Nhất cũng cười, nhưng là cực kỳ nguy hiểm.

      Từ trước đến nay Trần Thủy Mặc là người chuyên bắt nạt kẻ yếu, bắt gặp vẻ mặt này của Chiêm Nhất Nhất cũng dám tiếp tục lỗ mãng. Hơn nữa, cho dù là đùa giỡn, cũng thể làm quá mức được. vội vàng thu lại nụ cười, ngược lại quay lại chòa hỏi Cao Bằng: "Cao thiếu lâu gặp lại trở nên đẹp trai hơn rồi!"

      Cao Bằng ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn thoáng qua Chiêm Nhất Nhất cúi đầu uống trà, tầm mắt mới chậm rãi dời đến người Trần Thủy Mặc, nghiền ngấm mà : "Dĩ nhiên là thể so sánh với người thoải mái ...." xong, còn làm như vô ý liếc nhìn về phía Phó Vũ Hiên.


      Chiêm Nhất Nhất đương nhiên cũng thấy được Phó Vũ Hiên thân quân trang lời nào ngồi hơi xa so với bọn họ, đặt ly trà xuống, xoay qua bên người Trần Thủy Mặc, nhìn như thầm kê sát vào, tiếng vừa vặn làm cho cả bốn người ngồi trong phòng đều có thể nghe thấy: "Mặc Nựu, giới thiệu sao?" (bia: Mặc nựu = Mặc nữu, giống như em mặc, hay mặc bé bổng, những mình thấy Mặc Nựu hay hơn ^^)

      Trái lại giờ phút Trần Thủy Mặc có chút xấu hổ rồi. Ngay từ đầu quả có chút sợ hãi với việc thẳng chuyện mình cưới chui cho Chiêm Nhất Nhất biết, nhưng vừa rồi lại bị Cao Bằng chế nhạo như vậy, ngược lại cũng còn sợ, chỉ cảm thấy có chút...ừm, khó xử thôi!

      "Chiêm Hai, mình....cái đó, ấy..."

      "Hả?" Chiêm Nhất Nhất nhíu mày nhìn Trần Thủy Mặc càng co người lại ghế.

      Trần Thủy Mặc đáng thương nhìn về phía Phó Vũ Hiên, trong đôi mắt viết ra ràng hai chữ "Cứu em". Phó Vũ Hiên nhịn được cong khóe miệng lên, ho tiếng, những cũng vội vã mà mở miệng.

      Chiêm Nhất Nhất thu hết mờ ám của hai người bọn họ vào trong mắt, đặc biệt đưa tay ra sau lưng của Trần Thủy Mặc hung hăng nhéo cái, Trần Thủy Mặc kêu đau tiếng, vội vàng trốn đến bên cạnh Phó Vũ Hiên, ngồi xuống kế bên . Tật xấu thích nhéo người khác của Chiêm Nhất Nhất là rất đáng ghét!

      "Trần Thủy Mặc?" Mặc dù biết người đàn ông kia là ai, nhìn thấy cử chỉ thân mật của Trần Thủy Mặc cùng với ta như vậy có thể hiệu được phần nào, nhưng có thể cũng chỉ là suy đoán, Chiêm Nhất Nhất ngược lại càng cảm thấy khó chịu rồi.

      "Chiêm Hai..." Trần Thủy Mặc hiếu rất , nếu Chiêm Nhất Nhất kêu cả học và tên của , như nghĩa là Chiêm Nhất Nhất bắt đầu nổi giận rồi.

      "Ừ?" cuối cao lên, Chiêm Nhất Nhất giận mà uy.

      Trần Thủy Mặc suy nghĩ, chết chết, dù sao tại ở đây còn có Phó Vũ Hiên và Cao Bằng, cho dù muốn chết,
      [​IMG]
      ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :