1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu hai mặt của Tổng giám đốc - Quý Anh(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:


      Vũ Ái định ở nhờ nhà đồng nghiệp, nhưng lại biết mình ở bên ngoài ở bao lâu, vì vậy liền thuê phòng để ở.

      từ cuộc sống xa hoa giờ chuyển thành cuộc sống đơn giản, bình thản, mới đầu có chút quen, cứ có cảm giác Cù Bộ Ung vẫn ở bên cạnh . Nhưng rồi thời gian trôi qua, cũng dần quen với việc thiếu vắng .

      từng ở nhà lớn, cảm thấy phòng của , giống như có người ở, gian phòng hơn hai chục mét vuông mà thôi, tất cả mọi thứ đều phải nhét vào trong.

      giống nhà Cù Bộ Ung,… thư phòng là thư phòng, có phòng thay đồ riêng, phòng khách, phòng ngủ tất cả đều rất rộng.

      Mỗi tháng phải bỏ ra 8000 tệ tiền thuê lại thêm phí quản lý là 500 nữa, với đó là gánh nặng , nhưng muốn ở nhà nữa, gặp người nhà, gặp Vũ Tiệp nhớ đến Cù Bộ Ung.

      Cho nên, phương pháp duy nhất chính là ở phải xa, thậm chí liên lạc với họ.

      Từ khi Vũ Tiệp cầu đổi lại thân phận, đến bây giờ cũng ba tháng rồi, hai người họ chắc là cũng trải qua cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn rồi. . . . . . luôn nghĩ như vậy.

      "Lệnh giáo sư, may mà nghỉ giữ chức nhận lương, nếu tôi còn sợ. . . . . ." Lâm lão sư xấu hổ .

      "Tôi vốn cũng muốn chuyển công tác đến trường khác, cũng muốn học lên cao, nhưng mà... cứ từ từ vậy!"

      mỉm cười, đeo lại đôi mắt kính cồng kềnh của , chỉ khác biệt là mái tóc của ngắn như tóc Vũ Tiệp rồi, định nhuộm lại màu đen nhưng sợ hỏng tóc nên thôi.

      “Về sau khi tan việc cứ cùng xe với tôi là được, dù sao cũng thuận đường”.

      Vũ Viên cười khổ. Khi nào thuận đường chứ?

      ràng cự tuyệt Lâm lão sư tốt tính này, nhưng Lâm lão sư lại cũng miễn cưỡng, coi như bạn bè là được, hi vọng đối đãi với như người bạn.

      chưa bao giờ phiền toái bạn bè của mỗi ngày chở tan việc, nhưng bởi vì kiên trì, cho nên cũng chỉ có thể tiếp nhận.

      "Đến nhà tôi rồi!" chỉ vào khu phòng cao ốc đơn sơ phía trước, "Lâm lão sư, chính là chỗ này.

      "Ách. . . . . . Tôi biết rồi, tôi biết rồi. . . . . ." Lâm lão chuyển tay lái cái, liền đem xe dừng ở ven đường ."Dừng ở đây được ?"

      "Được rồi, tôi thẳng tới là được, cám ơn ! Ngày mai tôi tự xe là được rồi, luôn phiền như vậy, biết phải sao." Vũ Viên áy náy rồi xuống xe đóng cửa xe lại.

      "Lái xe cẩn thận chút, bye bye."

      "Sao lại vậy? Lệnh giáo sư, sao lại khách khí như vậy, tôi là thuận đường rồi mà. Hẹn gặp lại."

      Nhìn Lâm lão sư lái xe rời , lúc này Vũ Viên mới vượt qua đường, vào đại sảnh bên trong.

      qua phòng bảo vệ, giống như mọi ngày muốn quẹt thẻ thang máy lên lầu, lại bị nhân viên quản lý gọi lại.

      "Lệnh Lão sư, chờ chút, chờ chút. . . . . ." Lão Vương – nhân viên quản lý gọi bằng giọng quê nồng hậu.

      "Chuyện gì vậy, bác Vương?"

      "Có người thanh niên mặc tây trang, dáng dấp rất tuấn tú tới tìm cháu, bác bảo ta đến đại sảnh ngồi trước rồi."

      "Người thanh niên?"

      Vũ Viên nhăn mày lại, biết người thanh niên dáng dấp rất tuấn tú mà lão Vương là ai.

      "Bác Vương, bác ta ở đại sảnh đúng ?"

      "Ừ! Hay là bác dẫn cháu qua đó gặp ta?"

      Lão Vương đối với Vũ Viên có ấn tượng rất tốt, bởi vì Vũ Viên thường nấu chút thức ăn mang đến phòng bảo vệ cho ông.

      " cần, cần, cháu tự mình là được."

      tới đại sảnh, liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc cầm điện thoại di động chuyện, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên, chút suy nghĩ liền xoay người, co cẳng chạy.

      đương nhiên biết là ai, phải là luôn tương tư, mộng tưởng đến Cù Bộ Ung sao?

      dám nhận điện thoại gọi tới, thậm chí dám có bất kỳ tiếp xúc gì với , vì muốn có lỗi với Vũ Tiệp, nhưng bây giờ lại tới đây. . . . . .

      cũng dám nghĩ vì sao lại xuất ở nơi này, có lẽ có thể đơn giản mà nghĩ rằng đến là vì Vũ Tiệp, nhưng, lại dám gặp .

      Tiếng bước chân khiến Cù Bộ Ung ngắt điện thoại di động, quay đầu, vừa lúc thấy Vũ Viên, lập tức sải mấy bước, trước khi thang máy đóng cửa vào trong thang máy rồi.

      Có lẽ, còn nhận ra ! Phản ứng của quá mức kịch liệt! Có lẽ biết gì đâu. . . . . . lấy tâm tình đà điểu mà nghĩ.

      cúi đầu thấp nhìn giày của mình, căn bản cũng dám nhìn Cù Bộ Ung.

      "Ah. . . . . . Tiên sinh, đến lầu mấy?" Tay của run rẩy nhấn tầng 12.

      "Em đến lầu mấy? Em đến lầu nào liền đến lầu đó, em cảm thấy cái quyết định này có được ? Jessica? "

      "Hả?"

      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Vũ Viên cho là mình nghe lầm.

      ngẩn người, miệng há lớn, được nên lời.

      . . . . . . vừa gọi là gì?

      gọi là Jessica sao?

      Chẳng lẽ biết? . . . . . . thể nào a! Dáng dấp của và Vũ Tiệp giống nhau như vậy, người khác sao có thể nhận ra .

      " nên lời sao?" Tiếng thang máy kêu lên, Cù Bộ Ung dắt Vũ Viên còn đờ đẫn ra khỏi thang máy, "Em ở đây?"

      "Ách. . . . . . Em. . . . . . Em ở đây. . . . . ." nâng mắt kính lên, ". . . . . . . ."

      " có thể cùng em vào trong ngồi ? chờ ở đại sảnh rất lâu rồi."

      Sau khi Vũ Viên mở cửa, Cù Bộ Ung rất tự nhiên theo Vũ Viên vào nhà; mặc dù Vũ Viên rất bất đắc dĩ, nhưng cũng ngăn cản được Cù Bộ Ung.

      "Có gì để uống hay ?" hoàn toàn cảm thấy chỗ ở của Vũ Viên , ngược lại rất tự tại ngồi xuống chiếc ghế mây.

      "Ách. . . . . . Có. . . . . . Có. . . . . ." Vũ Viên gật đầu, về phía tủ lạnh, "Nước trái cây được ?"

      rót ly nước trái cây rồi đến trước mặt Cù Bộ Ung.

      "Cám ơn." vươn tay, nhận lấy cái ly Vũ Viên đưa tới, "Jessica, em định đứng trước mặt bao lâu? Bây giờ em có muốn cùng chuyện ?"

      "Em. . . . . . Ách. . . . . ."

      ấp úng. Người đúng là , là lừa Cù Bộ Ung.

      " nên lời sao?" vỗ chân của mình, "Vậy em cảm thấy tới tìm em là vì chuyện gì? Đến đây để đưa thiệp mời của cùng Vũ Tiệp sao?

      Em cảm thấy chị em em chơi ảo thuật quá mức rồi sao? Em xem là con khỉ mà đùa bỡn, còn coi như lễ phẩm tống qua tống lại vậy sao?"

      Mặc dù giọng của trầm ấm, nhưng từng lời ra đều thể tức giân trong lòng , lời của như cây roi dài quất vào tâm tư yếu ớt của Vũ Viện.

      ", em có, em có. . . . . ." lắc đầu, "Em phải cố ý lừa gạt , em. . . . . ."

      "Em đừng nữa, biết em thương , bởi vì là người tàn phế."

      "Em có mà!"

      kích động nắm chặt tay thành quả đấm . Tại sao có thể dùng từ tàn phế để nó về chính mình! ?

      Trong lòng , căn bản phải là tàn phế!

      "Sao có thể mình như vậy, phụ lòng em mỗi ngày cùng tập vật lý trị liệu sao?"

      "Đừng tỏ ra cao thượng như vậy! Nếu phải em cảm thấy là kẻ tàn phế, vì sao lại rời bỏ , hơn nữa còn chơi cái loại xiếc buồn cười thế này." Cù Bộ Ung trầm giọng .

      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì Vũ Tiệp , em. . . . . . em. . . . . ."

      cũng là có nỗi khổ tâm! Nếu Vũ Tiệp gặp phải chuyện kia, nhường Cù Bộ Ung, đây là lần đầu tiên trong đời muốn bảo vệ quyền lợi của mình; nhưng khi nhìn thấy Vũ Tiệp như vậy, thể "", cũng cưỡng cầu nữa.

      "Lời của em phải giống vừa sao, chính là em ." tìm ra sơ hở trong lời của .

      "Em em có mà!" Vũ Viên quát lên.

      "Nếu phải là em thích , , em nhận lấy những khổ sở này sao? có biết , có hiểu hay ? Người cùng quen biết MSN là em!"

      "Phải, biết!" Cù Bộ Ung nắm tay Vũ Viên.

      "Còn em sao? biết người là ai, vậy còn em? Đối với em là gì chứ? Em có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người ta như vật phẩm vậy sao?"

      " phải! Em chưa bao giờ nghĩ như vậy”. nhịn được rơi nước mắt , "Bởi vì người cùng qua lại trước đây là Vũ Tiệp, phải em. . . . . . Vậy em làm sao có thể tin tưởng người là em!" ra sợ hãi trong nội tâm của mình.

      Đúng vậy! Chính vì tin tưởng vào tình của mình mới có thể lùi bước như vậy, thậm chí lui đến tận góc u này, muốn để người ta biết được tồn tại của .

      "Được." gật đầu cái."Vậy đổi cách hỏi, em nghĩ biết các em là hai người sao?"

      "Hả?" sửng sốt, ". . . . . . . . . . . ."

      Do Vũ Tiệp ép nên đầu tóc, ăn mặc của đều thay đổi, các giống nhau đến mức bố mẹ nuôi các bao nhiêu năm cũng nhận ra, sao lại nhận ra chứ?

      "Tính cách của hai người khác xa nhau, sớm hoài nghi, cho đến lần xem ví da của em mới càng thêm xác định chuyện này."

      "Ví da?"

      Vũ Viên nghe được lời của Cù Bộ Ung, lập tức mở ví da ra, bên trong đúng là có ảnh cùng Vũ Tiệp chụp chung.

      ". . . . . . Lúc nào mở ví của em . . . . . ." run giọng hỏi.

      " phải mở! có cái hứng thú dòm chuyện riêng tư của người khác, chỉ là lần giận điên lên, kéo rơi chăn bông của em xuống đất mới phát ví da cũng cùng rơi xuống, thuận tay cầm lên xem thôi." ,

      "Vậy người là. . . . ."

      "Em còn hiểu sao? Jessica mạng làm khuynh tâm, vì cho rằng Vũ Tiệp là em, cho nên mới có thể cùng với ta ở chung chỗ, nhưng sau khi qua lại, bắt đầu hoài nghi chính mình. . . . . .

      Có phải Jessica , hay chỉ là thích nhân vật ảo mạng mà thôi? thực tế Jessica chỉ là như vậy. . . . . ."

      "Sau đó sao? Nếu cảm thấy có vấn đề, vì sao còn đến nhà em để cầu hôn Vũ Tiệp?" ra nghi vấn của mình.

      "Cái này a. . . . . ." Cù Bộ Ung cười cười, "Đây là do nghĩ mình đối với Jessica thực tế cầu quá cao, hơn nữa khi hoài nghi thử cầu ta đánh giá báo cáo thị trường chứng khoán, ta cũng đều có thể giúp xử lý tốt, khi đó dĩ nhiên biết đó là do em làm."

      "Cho nên liền quyết định cưới Vũ Tiệp?"

      "Đây coi như hiểu là hai thế giới hai tính cách ! ra , cũng phải Vũ Tiệp, mà là người chuyện MSN cùng , người có thể chuyện trời dưới đất, mở miệng ngậm miệng đều là giáo điều cùng cổ phiếu, thánh kinh."

      trừng phạt mà siết chặt gương mặt mềm mại của Vũ Viên.

      "Em hại thảm rồi, cho đến khi chân chính gặp được em. . . . . . , phải là , sau khi gặp tai nạn, em tới chăm sóc , cái cảm giác khi chung sống đó giống cảm giác khi ở mạng, biết ngay là em rồi !"

      ". . . . . . Bộ Ung, cảm thấy em khô khan, nhàm chán lại là cổ hủ sao?"

      "Sao lại như vậy chứ?" cười lắc lắc đầu, "Em có điểm nào khô khan lại nhàm chán? Em có thể cho biết , hơn nữa nhớ khi em ở giường rất nhiệt tình, thích em như vậy."

      Vũ Viên nghe được rất cảm động, tay của che miệng mình, dựa vào ngực Cù Bộ Ung mà giọng sụt sùi khóc.

      " ra cũng với Vũ Tiệp, thể nào ấy, đến bây giờ vô cùng cảm kích trận kia tai nạn xe kia, nếu như có trận tai nạn đó, có khi cưới Vũ Tiệp mất rồi! "

      " em sao?"

      là khó tin tưởng, nguyên tưởng rằng người là Vũ Tiệp .

      " em có phải hay ?"

      "Dĩ nhiên!" đến đây sắc mặt Cù Bộ Ung mới tốt dần lên, "Ngược lại em. . . . . . em đúng là độc ác!"

      " được giận em nữa, đàn ông phải có tấm lòng rộng rãi chút."

      "Ngược lại em. . . . . . Rời khỏi mấy tháng có vẻ rất nhàn nhã! còn nghĩ xem em có về tìm , kết quả chớp mắt cái, liền ba tháng trôi qua. Hơn nữa nhìn báo cáo điều tra, em tựa hồ quả rất tốt, thậm chí còn vui đến quên cả trời đất, nghĩ tới tìm em, em có thể lại quên mất người tàn phế như rồi."

      "Nào có! Làm sao lại như vậy chứ!"

      " có sao? Vậy người đàn ông lái xe đưa em về là ai? Đồng nghiệp?"

      Khi nhìn thấy cảnh đưa đón kia hai mắt muốn bốc hỏa, nhất là cái tên “tài xế” đó lại có tình ý với Vũ Viên nhà . . . . . . Nếu phải là còn có chút lý trí, muốn trừng phạt Vũ Viên phen.

      Để mình chịu đựng tưởng nhớ thống khổ, còn ở nơi xa sung sướng, cảm thấy mình là quá đáng sao?

      "Đúng vậy, thời gian này cũng phiền phức ấy đưa đón em, là xấu hổ." cúi đầu.

      " sao, về sau em phiền ta nữa, cũng có cơ hội đưa em về nhà."

      khí phách .

      là gì?"

      "Ý gì? Đạo lý đơn giản như vậy em còn hiểu sao? Em rời chỗ này quay lại nhà , như vậy tốt hơn! Hay là vẫn nỡ bỏ tình nhân cũ!" đầy bụng ghen tức.

      "Dọn về. . . . . ."

      Hai mắt Vũ Viên mở to.

      ", . . . . . . Em muốn, em muốn. . . . . ."

      lắc đầu mà cự tuyệt .

      "Em!"

      Đối với cố chấp của Cù Bộ Ung là tức giận, "Em thông minh chút, tốt nhất ngoan ngoãn theo ý của mà làm, nếu đừng trách hung hăng đánh cái mông của em."

      "Đừng. . . . . . Đừng như vậy!"

      Vũ Viên làm nũng , "Cái mông của em vô tội a! Em cũng phải muốn tiếp tục sống ở đây mình, nhưng mà em nộp cả năm tiền thuê nhà, còn cả hai tháng tiền thế chân, nếu như thuê nữa, những tiền kia. . . . . ."

      " trả cho em!"

      " cần."

      "Cho dù cần em cũng nên làm như , nếu . . . . . ." Khóe miệng của bật ra nụ cười lạnh.

      "Đừng trách mạnh bạo ."

      "Mạnh bạo là sao? có ý gì. . . . . ." hiểu, những lời này của Cù Bộ Ung là rất thâm ảo, nghe hiểu.

      Chẳng lẽ định dùng bạo lực đối với sao?

      thể nào đâu!

      Những ngày đầu khi Cù Bộ Ung bị thương, rất nóng tính, nhưng chưa bao giờ dùng vũ lực với , tại lại càng thể.

      “Mặc dù có những chuyện chỉ có thể hiểu ý thể thẳng ra, ra còn mỹ cảm rồi, nhưng để làm khó em, đặc biệt giải thích cho em nghe.”

      hắng giọng, bộ dáng này là chọc cho Vũ Viên cười chết, toàn thân căng thẳng của thời khắc này cũng được buông lỏng.

      với em liền nhốt mình trong căn phòng này ngừng làm việc tiêu hồn kia… Cho đến khi em gật đầu đồng ý cùng về mới thôi.”

      " rất hài hước." hề tin những lời Cù Bộ Ung .

      " rất nghiêm túc, hay em muốn thử tư vị nằm ở giường như thế nào? "

      Vũ Viên sợ hãi nhảy từ đùi xuống, "Đừng đùa, đừng đùa, em. . . . . . em đầu hàng, em dọn dẹp hành lý."

      "Rất tốt, như vậy mới ngoan!"

      Lúc này mới chân chính lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Chỉ là, hành lý của em dọn cũng được."

      "Sao có thể như vậy chứ?" bắt đầu dọn sách bàn, "Những thứ này cũng rất quan trọng. . . . . ."

      "Vũ Viên, nếu , chúng ta làm lần thứ nhất ở đây, sau đó dẫn em dùng bữa tối, quay về giúp em thu dọn đồ đạc, em thấy đề nghị của có được ?"

      Lúc gặp lại , toàn thân mà trở nên cuồng nhiệt, sớm muốn đè xuống giường mà thương, "dạy dỗ" , xóa cái ý nghĩ muốn chạy trốn trong , xem sau này còn dám hay !

      " được, được."

      Mặt đỏ lựng, "Đề nghị này trăm lần được, hơn nữa gian nơi này lại như vậy. "

      cố tìm lấy lí do rách nát để chống đỡ.

      " gian phải là vấn đề, ngồi trong xe cũng có thể làm rồi, phòng là cái gì!" buông lời ám muội, "Huống chi nơi này còn có giường a."

      " được đâu, đây là giường đơn, thích hợp." đẩy muốn lấn lên thân thể ra.

      "Dù là giường đơn cũng đủ để dùng rồi."

      " được, được. . . . . ."

      lắc đầu, "Ở chỗ này được đâu. . . . . ."

      "Chẳng lẽ em lại cầu động tác có độ khó cao sao? Ừm. . . . . . Rất có tính kích thích, chỉ cần em ra, đều nguyện ý phối hợp."

      cố ý xuyên tạc ý của .

      " đáng ghét! Ý em phải vậy, để cho em thu dọn đồ đạc ! Em. . . . . . Em. . . . . ."

      "Như thế nào?"

      "Em nhớ giường ở nhà nằm rất thoải mái, chúng ta trở về nhà tốt hơn, cái giường cũ này nằm đau lưng."

      "Tất nhiên… lúc ấy muốn làm gì cũng được, ha ha. . . . . ."

      --- ------ ----------Toàn văn hoàn---- ------ ------ ---

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :