1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu hai mặt của Tổng giám đốc - Quý Anh(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.3

      Mà còn lại Cù Bộ Ung tức giận vô cùng, di chuyển xe lăn đến phòng bếp xem trong tủ lạnh còn gì để ăn .

      Vừa mở tủ lạnh ra, mặt của xanh nửa.

      Tủ lạnh trống rỗng…….. có gì cả.

      ngăn bên cánh cửa tủ lạnh có duy nhất hai chai Thụy Tuệ tiên nhũ ( chắc là tên của loại sữa*mình cũng lắm, tìm thấy từ khác mà* *thông cảm nha*), đây cũng là loại mà Vũ Tiệp uống! nghĩ.

      Bây giờ, mặc kệ hai chai này là cái gì, đối với cũng quan trọng nữa, bây giờ rất đói bụng, cần có đồ để lót dạ.

      Mở nắp ra, ngửa đầu uống ừng ực ừng ực.

      Uồng hết hai chai sữa, vất vả mới tạm đủ no, di chuyển xe lăn vào thang máy,

      phải nên xuống tầng làm vật lý trị liệu hay sao? Còn muốn về phòng làm cái gì?”

      Vũ Viên lấy cách thường dùng ra để đối phó với học sinh có thái độ tốt, nếu Cù Bộ Ung đối với tốt, cũng cần phải khách khí đối với .

      Sáng sớm, gõ cửa phòng của , vào phòng , chân của cần làm vật lý trị liệu, đây là việc dì Quý giao phó, vì chân của bị thương, cho nên người nhà đặc biệt mời chuyên gia về vật lý trị liệu vào ở luôn trong nhà, để tiện cho Cù Bộ Ung chữa bệnh, cần phải ra khỏi cửa.

      “Tàn phế chính là tàn phế, làm vật lý trị liệu có hữu dụng hay ?” châm chọc , đối với chuyên gia về vật lý trị liệu được mời tới, cũng thèm liếc mắt cái.

      “Ừ, cũng đúng!” gật đầu, “Nếu phải nhắc nhở tôi, tôi cũng quên là người tàn phế, dù làm vật lý trị liệu thế nào nữa cũng được.”

      ………”

      những lời ác độc để chọc giận Cù Bộ Ung, từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ, mỗi người đối với đều rất cẩn thận, căn bản có ai dám tới vết thương của , cũng rất sợ kích thích , hơn nữa lại càng dám đến hai từ “Tàn phế”, chỉ có dám…..thẳng thắn như vậy!

      “Thế nào? Tôi sai hay sao? sai, là người tàn phế nha! Hơn nữa tim cũng tàn rồi! Tôi xem loại người như , cũng cần thiết phải quan tâm làm cái gì, quan tâm nhiều đến cũng chỉ lãng phí tinh thần và sức lực mà thôi.”

      có thể ra khỏi nhà của tôi.” , “Tôi ép ở đây.”

      “Dĩ nhiên là tôi biết, chỉ là tôi tham luyến nơi này có giường ngủ thoải mái. Nhưng ở nơi này mà làm chút chuyện gì có lỗi quá, cho nên mới đem chuyện của dì Quý cần làm, tôi làm hộ mà thôi.”

      xong, Vũ Viên còn lắc đầu, “Mệnh của rất tốt, nhà của người bình thường cần phải có rất nhiều tiền mới mời được chuyên gia về vật lý trị liệu vào ở trong nhà hay sao? Loại thuốc đắt tiền cũng phải ai cũng được uống đâu đấy!”

      có ý gì?”

      “Ngay cả lời tôi có ý mà nghe hiểu sao? ra trình độ tiếng Trung của cũng chỉ đến giai đoạn tiểu học mà thôi.”

      Nghĩ đến, hôm nay Cù Bộ Ung có kinh nghiệm chút, đem bữa sáng mà chuẩn bị ăn hết rồi, cần phải sợ có gì ăn, sữa cũng phải uống nữa.

      Trời mới biết, hôm nay mở tủ lạnh ra thấy bên cánh cửa trống ! Đem tầm mắt nhìn vào thùng rác để bên cạnh, ngồi xổm mặt đất muốn cười nghiêng ngả.

      chưa bao giờ cảm thấy luống cuống như vậy.

      Ở đây mấy ngày rồi, thấy còn rất tốt, có lẽ……Thời gian ở nơi này, có thể đến gần hơn, ra cũng khó phục vụ giống như lời dì Quý , chỉ là bị bọn họ làm cho hư mà thôi.

      ……”

      muốn đứng lên, nhưng bởi vì chân bị thương mà cả người liền ngã nhào đất.

      Vũ Viên hạ tâm sắt đá, đỡ Cù Bộ Ung, “Thế nào? cho rằng ánh mắt của có thể giết chết được tôi hay sao?”

      Vì tốt cho , phải lấy hết tất cả dũng khí để giằng co cùng với , làm theo ý của chỉ càng làm cho thêm mệt mỏi muốn phấn chấn lên mà thôi.

      người dùng được rồi! Ngay cả đứng cũng đứng lên được.”

      “Tôi hiểu muốn những điều gì, phải là phế nhân à……..Nếu như muốn lời này nên tiết kiệm chút nước miếng ! Tôi cũng muốn nghe…….” Nhìn thấy giùng giằng mặt đất, lắc đầu cái, “Xe lăn cũng leo lên được! Đáng thương……!”

      …….”

      “Đừng có gọi như vậy, lời tôi , sai chứ? Dù sao cũng giống với lời của , có làm vật lý trị liệu cũng làm chân bị thương tốt lên được.” khách khí tiếp tục giễu cợt.

      “Nếu bây giờ tôi giống quản gia của , có quyền quản lý chuyện của , vậy tôi có thể đuổi việc chuyên gia vật lý trị liệu kia, đừng làm lãng phí tiền, ngày là hai ngàn, tháng sáu vạn, năm tôi có thể vì bác trai, bác tiết kiệm bảy mươi, tám mươi vạn.”

      xong, muốn xuống tầng, “ phải nhớ cảm kích tôi đấy, tôi làm như mong muốn của ….”

      “Ai muốn nhiều chuyện như vậy!” hầm hừ, cố gắng leo lên xe lăn, “ cho là mực muốn tôi là phế nhân phải ? cho rằng tôi làm theo ý nguyện của hay sao?”

      ……Tôi nghĩ tôi sớm được như ý của mình, hy vọng tôi gọi mấy lần là phế nhân, tôi đều có thể làm theo, nếu như cảm thấy ít, tôi còn có thể sao ra, để cho tùy lúc có thể nghe thấy hai từ này.”

      Cù Bộ Ung di chuyển xe lăn, muốn vào trong thang máy.

      “Thế nào? Nếu như muốn đuổi theo chuyên gia vật lý trị liệu! Tôi khuyên bỏ bớt việc này , việc này tôi làm tốt hơn.” phất phất tay .

      “Cù Bộ Ung tôi để cho xem thường! Cuối cùng ngày tôi có thể đứng lên được.” chắc chắn.

      “Được, như thế có phải ? những lời này cũng cần mạnh miệng như vậy, tôi lại cảm thấy phải ngày đứng lên được, cả đời của cũng phải gắn với cái xe lăn này mà thôi.” Vũ Viên .

      “Nếu như mà tôi có thể đứng lên được sao? Tôi muốn đồng ý với tôi cầu.”

      cầu? cầu gì?” tò mò hỏi.

      “Chỉ là, bây giờ tôi đồng ý với , bất kể cầu của là gì, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định tôi làm! Nhất định suy nghĩ, vì sao tôi có thể những lời như vậy, phải ? Bởi vì căn bản tôi tin đời này thể thoát khỏi chiếc xe lăn này.”

      Miệng những lời chanh chua, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

      Dù sao lúc trước rất ghét làm vật lý trị liệu mà bây giờ đông ý làm rồi, cái này cho thấy còn có hy vọng, phải sao?

      “Được, tôi làm cho xem.”

      “Tôi mỏi mắt mong chờ.” Vũ Viên dừng lại mới tiếp, “……Đột nhiên nghĩ tới đây tôi thấy công bằng đối với tôi.” phải loại người chịu làm ăn thua thiệt.

      công bằng chỗ nào?” điều kiện với ? có cảm giác điều này giống với Jessica ở MSN.

      “Tại sao chỉ có có thể cầu điều kiện với tôi! Nếu như có thể đứng lên là có thể điều kiện với tôi, như vậy đánh cược cũng công bằng.”

      “Cũng đúng! sai, vậy muốn như thế nào?”

      “Trò chơi cũng có kỳ hạn, hai chúng ta định ra kỳ hạn, thấy như thế nào? Nếu nư trong năm mà thể đứng lên như lời , cũng phải đông ý với tôi cầu.” Vũ Viên ra điều kiện.

      năm sao?”

      ngại lâu sao? Cách vách nhà chúng ta có bác hơn năm mươi tuổi, chân của bác ấy cũng bị thương vì tai nạn xe cộ, đến năm bác ấy có thể bỏ gậy để mình lại, nhìn xem bây giờ chân của bác ấy rất tốt, chẳng lẽ lại kém người già sao? A….Tôi quên!”

      Vũ Viên vỗ vỗ trán, “ chỉ biết mạnh miệng mà thôi, người ta có kiên nhẫn và nghị lực, còn có gì cả, lần đánh cược này, tôi thắng là cái chắc.” cười, “ phải chỉ là phế nhân thôi sao?”

      “Ai nhất định thắng?” Cù Bộ Ung tức giận hầm hừ.

      “Tôi nhớ hai chúng ta hay đánh cuộc MSN, ngày mai bắt đầu đánh cuộc, loại cổ phiếu tốt có thể lấy được bao nhiêu tiền, cái này thú vị hơn nhiều…….Loại đánh thắng ổn ổn này, chơi thú vị.”

      cho rằng tôi thất bại sao?” nheo mắt .

      sao, bởi vì tôi …….. phải chỉ tàn phế mà thôi, ngay cả tâm cũng tàn!” nhấn mạnh lại lần nữa.

      “Tôi làm cho đem lời đó nuốt trở lại!”

      đứng lên được, phải vì người khác…….Làm như vậy để mình có thể thắng trong lần đánh cược này.

      Chương 4: Luôn bị Vũ Viên làm cho bẽ mặt, nhưng ngược lại làm cho Cù Bộ Ung thích đến gần .

      Chương 4.1

      Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, đây là lần đầu tiên mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng ngủ, làm cho cả căn phòng còn thiếu khí nữa. Vũ Viên đến làm cho tòa nhà này có thêm sức sống.

      ấy rất đặc biệt.” Úy Kính Thiên cười .

      Đứng ở sau lưng Cù Bộ Ung, theo tầm mắt của Cù Bộ Ung nhìn về phía Vũ Viên tưới nước ở trong vườn hoa.

      Bằng lương tâm mà , có ấn tượng tốt đối với , bởi vì có cảm giác đến gần Cù Bộ ung là vì tiền tài, Cù Bộ Ung xảy ra trận tai nạn xe cộ này, cho rằng ấy bỏ mặc Cù Bộ Ung, thậm chí còn đưa ra cầu hủy bỏ hôn ước, nhưng…… ấy có.

      còn chấp nhận gánh nặng là chăm sóc cho Cù Bộ Ung, để cho Bộ Ung đồng ý ra ngoài, chỉ là như vậy……. cũng rất cảm tạ .

      “Đúng vậy! Tớ còn đánh cược với ấy nữa.” mặt Cù Bộ Ung mang theo nụ cười , “Đánh cược tớ có thể đứng lên lại hay ?”

      Cũng bởi vì tiền đánh cược đó, mỗi ngày đều chuyên cần ở lại làm vật lý trị liệu, thỉnh thoảng cũng để cho Vũ Viên đẩy ra ngoài dạo chút, để cho tắm ánh nắng mặt trời, để tâm của từ từ trở nên sáng sủa, còn là màu xám nữa.

      “Khi đó tớ còn sợ cậu nhìn lầm người rồi, ấy tốt.”

      “Ừ……..” Cù Bộ Ung gật đầu. “Nếu như tớ có thể đứng lên lần nữa, hơn phân nửa đều là công lao của ấy, luận công ban thưởng, phong quan thêm tước, cậu xem ấy thuộc loại nào đây?”

      “Cái này còn phải hỏi cậu cho ấy thuộc loại nào chứ? Chỉ là, tớ nghĩ cậu muốn ấy phải gả cho cậu mới đúng.”

      Đối với tính Cù Bộ Ung, còn biết sao?

      Cốc cốc cốc……Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

      Úy Kính Thiên vội .

      “Lệnh tiểu thư đến.”

      “Mời vào.”

      vừa mới thấy tưới hoa ở ngoài, còn cầm cây kéo ra ngoài hoa viên đem cây cối cắt sửa lần, cũng trồng thêm rất nhiều bồn hoa .

      nhớ trước kia lúc hẹn Vũ tiệp leo núi, luôn bị từ chối, ghét ánh mặt trời, ánh mặt trời làm cho da của rám đen, cũng thể làm những việc kia, bây giờ lại làm nhiều việc trước đây chưa từng làm như vậy, làm cho cảm thấy rất ngạc nhiên.

      “A, có bạn đến chơi à?” Mới vừa rồi ra vườn trồng cây, chắc bạn của đến lúc đó.

      “Xin chào Lệnh tiểu thư, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”

      “À?” Vũ Viên ngẩn người, “…….Xin chào, lần thứ hai gặp mặt.” biết mình chưa gặp Úy Kính Thiên, nhưng mà vẫn cười qua.

      ở nơi này quen chưa? Người này tính tình được tốt cho lắm, hy vọng tha thứ cho cậu ấy nhiều chút nhé.” vỗ vỗ vai Cù Bộ Ung.

      “Cũng may, khó ở chung như trong tưởng tượng của tôi.” khẽ cười, “Tiên sinh, có muốn ở lại ăn cơm hay , tôi có nấu chút thức ăn, cùng ăn nhé.”

      “Được………” Úy Kính Thiên gật đầu, nhưng mới được nửa liền bị Cù Bộ Ung cắt đứt.

      “Cậu ta rất bận, trong công ty còn rất nhiều việc phải xử lý, cậu ấy tranh thủ tới đây thăm tôi thôi.”

      Cù Bộ Ung biết mình rất có phong độ, nhưng hy vọng chuyện quá thân thiết với người đàn ông khác, nhất là Úy Kính Thiên vừa mới quen biết.

      …….Bộ Ung, bây giờ tớ cũng chưa bận! Sau khi nhận được điện thoại của cậu, tớ nhờ thư ký xử lý giúp số việc rồi, cho nên…….”

      Rất lâu gặp người bạn này rồi, từ lúc Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ, muốn đến thăm đều bị Bộ Ung từ chối.

      Vì vậy, ngày hôm nay nhận được điện thoại của Bộ Ung, liền giao mọi việc cho Phó Bí thư xử lý, liền lập tức lái xe đến nhà Cù Bộ Ung.

      “Cậu quên rồi hay sao? Cậu rất bận! Cậu phải giúp tớ nghiên cứu quyển sách này xem viết có được hay ?”

      di chuyển xe lăn đến trước bàn, tiện tay cầm lên quyển sách đặt ở bàn kín đáo đưa cho Úy Kính Thiên.

      “Bây giờ cậu có thể trở về để nghiên cứu.”

      “Cậu…….Thấy sắc quên bạn!”

      Rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cù Bộ Ung phải đuổi , nghĩ tới cậu ta là người hẹp hòi như vậy, xa xôi mới đến được đây, thậm chí bữa cơm Cù Bộ Ung cũng có mời .

      “E hèm…….” Cù Bộ Ung chau chau mày, “Cửa ở nơi này, lái xe cẩn thận chút.”

      ra cầm quyển sách này , tôi còn biết tôi để nó ở đâu mất rồi mà tìm mãi thấy.” Vũ Viên cười , “Tiên sinh! ở lại ăn cơm sao? Tôi nấu rất nhiều món ăn đó.”

      “Có người hạ lệnh đuổi khách rồi.”

      Kỳ quái! quên rồi hay sao? Nếu như thế nào cứ gọi câu tiên sinh, hai câu tiên sinh, nhớ lần trước Bộ Ung giới thiệu rồi, cũng gọi là Kính Thiên, phải sao?

      “Nếu lại đây ăn chút hoa quả , tôi có mua ít lê, táo cùng ít đào nữa………”

      “Chị dâu, chị đừng hại tôi có được hay ? Tôi mà , có thể bị người đạp cho chết.” cũng tự biết , liền bước nhanh mà rời .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.2

      Làm được rồi! làm được rồi.

      Chưa đến nửa năm, có thể đứng lên được rồi.

      Nhìn mình từ từ đứng lên, cho dù chân của vẫn còn đau chút nhưng cũng đủ để ảnh hưởng đến quyết tâm đứng lên của .

      Hốc mắt của Vũ Viên tràn đầy nước mắt, Cù Bộ Ung có thể đứng lên lại rồi! Thực tốt quá.

      Phanh! té ngã mặt đất, Vũ Viên muốn lại gần đỡ lên, thế nhưng hướng về Vũ Viên lắc đầu cái.

      “Tôi có thể tự mình làm được, cần giúp, từ trước đến nay tôi cá cược chưa bao giờ thua, lần này cũng vậy tôi cũng phải là người thua.”

      Dạ, chính là muốn nhận thua nên mới có thể liều mạng như vậy, dùng thời gian ngắn nhất để có thể đứng lên lại.

      thử bước đầu tiên, mặc dù có chút vững, phải vịn vào tường mới có thể được, nhưng mà so với lúc đầu thực là tốt hơn rất nhiều.

      “Chúc mừng , tôi thực thua rồi.”

      Mặc dù lời của Vũ Viên có chút thở dài, nhưng mà vui mừng thay cho .

      ! cầu của ………” càng càng thuận lợi, thậm chí cần vịn vào bất cứ thứ gì, chỉ dựa hết vào lực đôi chân để lại.

      cầu của tôi?” Cù Bộ Ung chậm rãi đến bên cạnh Vũ Viên, “ sai, là tôi có thể đưa ra cầu với .”

      “Chẳng lẽ quên rồi hay sao?” tốt bụng nhắc nhở , nếu như quên vậy cũng đừng trách quỵt nợ.

      ! Muốn tôi làm trâu làm ngựa hay đóng giả làm hề?” khoanh hai tay ôm ngực .

      “Tất nhiên, trừ cái này, cũng có thể bảo tôi quét dọn hết căn nhà cao cấp này, đất cũng dọn dẹp, bên ngoài sân nhà cũng sửa sang lại…….Mặc dù làm thế này muốn hết nửa cái mạng của tôi rồi.”

      “Mỗi ngày cũng làm những việc này phải hay sao?”

      phát trừ đọc sách, nghe nhạc, ngủ, ở ngoài đều làm những việc vặt này, thậm chí có lúc vì những chuyện này mà rảnh ở bên cạnh bồi , điều này làm cho cảm thấy khó chịu.

      Vũ Viên lắc đầu cái, “ biết được bao nhiêu về chuyện dọn dẹp nhà của ? để ý dọn dẹp ngay ngắn sạch rất lãng phí nơi đẹp như vậy.” Bởi vì thích nơi này cho nên mới vì căn nhà cao cấp này mà làm nhiều việc như vậy.

      “Ai muốn làm những việc này, những việc đó có thể gọi người giúp việc đến làm là được, nếu thuê họ làm cái gì?” xuy .

      thà lãng phí thời gian vào những việc có ý nghĩa kia, cũng nguyện tốn thêm chút thời gian để ở bên cạnh , như vậy là sao?

      Trước kia cho là ở căn phòng lớn là loại hưởng thụ, con người chính là muốn hưởng thụ cuộc sống, lúc nghỉ ngơi muốn được hưởng thụ trọn vẹn, nhưng mà bây giờ…….

      Thế nhưng lại cho là ở đây là loại gánh nặng, nhất là vị hôn thê của luôn đem thời gian sửa sang lại nhà cửa ở , đây mới thực làm cho người tức giận.

      “Làm sao có thể như vậy được? Mình có thể làm được việc gì làm, hơn nữa tôi cũng nhàn rỗi có việc gì làm mà.”

      nhàn rỗi có việc gì làm có phải ?”

      vui nhíu mày, lúc có việc gì làm tựa vào người làm nũng, đọc sách làm cái gì? nhàn rỗi có việc gì làm liền làm việc nhà có phải hay ? Vũ Tiệp thích làm nũng trước kia chạy đâu mất rồi? là làm tức chết!

      “Tôi có việc gì làm mà!”

      Bây giờ từ người bận rộn biến thành người cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm cả.

      Trước kia ngày hai mươi tư giờ đủ dùng, ban ngày đến trường học dạy học, buổi tối mang bài tập của học sinh về nhà sửa, sau đó nghiên cứu chút về thị trường chứng khoán……Nhưng, bây giờ…….Thời gian có nhiều biết nên làm cái gì cho hết ngày.

      “Vậy sao?”

      Giọng của Cù Bộ Ung buồn buồn, biết nên làm gì để giết thời gian, sao đến bồi ? Còn cần phải chủ động đến gần , mới chịu chuyện nhiều với có phải hay ?

      xấu xa……

      nhớ trước kia phải như vậy, trước kia với ở cạnh nhau đều do chủ động đến gần…..Thế nào mà bây giờ, lại biến thành là người chủ động rồi!

      “Nhàm chán có thể xem VCD.” cho đề nghị rất tốt.

      căn bản tôi xem hết tất cả VCD của nhà rồi.” bĩu môi, như vậy nên mới thấy nhàm chán.

      “Vậy cũng nên có hứng thú tham gia bữa tiệc mới phải, cảm thấy thế nào?”

      “Bữa tiệc……….”

      cau mày lại, cũng chưa từng tham gia, nhưng mà nếu là Vũ Tiệp chắc chắn thích, “ phải tham gia bữa tiệc hay sao?”

      khó, căn bản có thể bước chân ra khỏi nhà, bây giờ còn tìm cùng tham gia bữa tiệc?

      “Đúng vậy, trước kia tôi cũng hay tham gia bữa tiệc, chỉ là bởi vì chân bị như vậy, tôi muốn cho giới truyền thông phỏng vấn, bị chế giễu, cho nên cũng ra khỏi cửa.”

      khó cho , chẳng qua là chân bị thương mà thôi liền tự bế mình.” khẽ hừ tiếng, “Ra ngoài dạo cũng tồi.”

      “Nghe rất miễn cưỡng, nếu như muốn, chúng ta cũng cần phải .”

      Tuần trước thư mời được gửi đến, mực muốn tham gia.

      , tôi cũng , nơi chưa từng nên xem chút cũng tồi.” Vũ Viên thuận miệng .

      Nơi chưa từng …………. nhíu mày.

      nhớ trước kia mang Vũ Tiệp tham gia mấy bữa tiệc rồi mà, thế nhưng lại chưa từng ?

      Có thể những ngày sau này quá nhàn rỗi, cho nên cũng quên nhiều chuyện. nghĩ, cũng để những chuyện nhặt này ở trong lòng, chỉ cảm thấy quên rồi mà thôi.

      “Đây là mục lục quý trang phục và trang sức theo phong cách mới nhất, chọn vài bộ mà thích ! Tạm thời quyết định như vậy, bây giờ chúng ta có thời gian để dạo cửa hàng đâu.”

      cầm lên quyển mục lục trang phục và trang sức ở bàn mà mấy ngày trước đưa đến, “Xem chút , thích bộ nào cứ lấy.” dắt tay Vũ Viên từ từ xuống tầng dưới, ngồi ở sofa trong phòng khách.

      “Thích cứ lấy là được hay sao?”

      Dùng phương thức này mua quần áo có phải là có hơi mạo hiểm ? Làm sao biết được chọn mua rồi liệu có vừa người hay ?

      Chỉ là như vậy, cứ làm theo là được rồi.

      mở quyển mục lục ra xem, mỗi bộ quần áo đều rất đẹp, đẹp đến nỗi Vũ Viên lên lời, những bộ này so với quần áo Vũ Tiệp mặc người còn cao cấp hơn mấy lần, giá lên tới 5, 6 con số.

      Bọn họ là người có tiền, chỗ này chính là vung tiền hay sao?

      đảo mắt nhìn, phải là thích, trong quyển mục lục này quần áo giống với đồ mà Vũ Tiệp thường hay mặc rất đẹp, hầu như đều là khí chất cao nhã mà cũng có đủ khiêu gợi, thế nhưng giá tiền khiến cho người ta phải chắc lưỡi hít hà, tay nắm bút bắt đầu khẽ run, căn bản có cách nào mà đánh dấu vào được.

      “Thế nào?” Thấy nét mặt của vừa do dự mà cũng rất thích, vì vậy mở miệng hỏi.

      có, có………Có còn quyển mục lục nào khác ……….”

      Có lẽ giá tiền của những thứ khác thấp hơn chút. nghĩ.

      Từ lúc đến ở đây cho tới bây giờ chưa từng tiêu tốn của nhà họ Cù sợi len, hoa đều là để dành được, ở trong suy nghĩ của , và Cù Bộ Ung liên quan đến nhau, nhận lấy thứ gì đó của người ta chính là đúng.

      thích hay sao?”

      thở dài, đối với cá tính của hiểu , “Quần áo trong quyển mục lục này rất hợp ý mới phải, có mấy cửa hàng đưa đến đây, chẳng qua tôi cũng nhận vì biết thích cái gì.”

      “Như vậy………Vậy, nếu tôi chọn bộ này là được, thấy thế nào?”
      Tay chỉ vào bộ nhìn có vẻ tiện nghi nhất.

      Cù Bộ ung nhìn theo hướng chỉ, liền lắc đầu “ được, nếu tôi giúp chọn.”

      cầm điện thoại lên chờ đầu bên kia thông, liền tên của mình với đầu bên kia điện thoại, sau đó bắt đầu đọc lên mã số của bộ quần áo.

      “AH023, AH052, AH85……..”

      đọc rất nhiều mã số của quần áo, ngồi bên nghe mà Vũ Viên thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Hình như muốn mua toàn bộ chỗ quần áo đó, thế này được! nhịn được giành lại điện thoại.

      “Ách…….Tiểu thư, ngại quá! Tôi muốn xem thêm chút nữa, lát nữa chúng tôi gọi lại cho , có được ? Mới vừa rồi tất cả những đồ kia đều hủy hết.”

      Khi nhận được câu trả lời của đối phương, liền cúp điện thoại, quay lại bắt đầu chỉ trích Cù Bộ Ung hồi: “ có nhiều tiền có phải hay ? có biết chọn mua nhiều quần áo như vậy, hết bao nhiêu tiền ?”

      “Làm sao tôi biết được chứ?” sao cả.

      “Số tiền đó so với mỗi tháng dùng thẻ phụ của tôi cũng sai biệt lắm.”

      “Cái gì?”

      Vũ Viên xanh mặt, biết Vũ Tiệp dùng thẻ phụ của Cù Bộ Ung đưa cho tiêu hoang phí, nhưng cho tới bây giờ cũng biết số tiền đó nhiều như thế này.

      “Tôi……..Ách……… tháng tôi dùng của nhiều nhất là bao nhiêu tiền?” giọng run hỏi.

      quên rồi à?” cười cười, “Cũng đúng, chỉ cần ký tên tờ hóa đơn là được, hóa đơn được gửi đến chỗ của tôi.”

      “Phải……..Đúng vậy! có thể cho tôi biết là bao nhiêu tiền hay ?”

      “Bảy, tám mươi vạn thôi.”

      “Cái gì?”

      Vũ Viên hít hơi sâu. Tại sao Vũ Tiệp có thể làm như vậy? Như vậy rất quá đáng!

      “Tôi vừa nhất định quên rồi, cho nên mới có biểu như vậy.”

      “Tôi……..Tôi………Tôi quên rồi………….Ách, vậy chúng ta quay lại xem quyển mục lục trang phục được rồi, chọn hai bộ này !”

      đánh ký hiệu lên hai tờ mà thích nhất.

      “Tôi cũng phải có cái dạng thưởng thức kia mà thôi, kết hợp với đồ trang sức mà tôi chuẩn bị cho , quá hoàn mỹ!”

      “Đồ trang sức?”

      Vũ Viên ra lời, nghĩ cũng cần biết là trang sức gì, đưa cho , dĩ nhiên đều cảm thấy rất thích, nhưng mang những thứ này, lòng của thấy nặng nề mà thôi, là gánh nặng.

      “Lập tức đồ được mang đến, giá trị tuyệt đối đáng cho mong đợi.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3

      Cù Bộ Ung sai, đích xác đáng giá cho mong đợi!

      Lễ phục của kết hợp với bộ trang sức bằng kim cương, tin tưởng cho dù phải là xuất sắc, cũng có thể dễ dàng trở thành người được chú ý đến.

      Đối với những trường hợp như thế này, chút thích ứng, việc duy nhất có thể làm, chính là bắm chặt tay của Cù Bộ Ung, dựa vào bên cạnh .

      Bên ngoài hội trường vây quanh rất nhiều ký giả, bọn họ chỉ cần qua cửa chính của hội trường, nhất định bị đám người đó vây chặt lại, chụp mấy bức ảnh.

      Như thế này so với cuộc sống trước đây của , là quá khác biệt!

      Cuộc sống của có “Cẩm y ngọc thực”, cũng có ánh đèn flash, cuộc sống của luôn đơn giản mà nghiêm túc qua ngày.

      hiểu bọn họ chuyện của thương giới, còn đối với những thứ như xã giao của giới các quý phu nhân, Vũ Viên cũng khó mà dung nhập vào được, có lẽ so với , Vũ Tiệp mới thích hợp bên cạnh bên người Cù Bộ Ung, chút buồn khi nghĩ đến điều đó.

      mệt mỏi sao?”

      săn sóc hỏi Vũ Viên, cứ có cảm giác ngày càng ít cười, thỉnh thoảng cũng có cười nhưng cũng phải là nụ cười vui vẻ, nụ cười vui sướng.

      ………Tôi sao.”

      lắc đầu, chỉ nhức đầu chút mà thôi.

      “Nếu như cảm thấy mệt, chúng ta có thể rời trước.”

      “Được như vậy sao?”

      là rất muốn rồi, nhưng chỉ sợ như vậy thất lễ quá.

      “Có cái gì được đây!” dắt tay Vũ Viên, mới bước ra khỏi cửa chính của hội trường, liền bị đám ký giả vây quanh.

      Vũ Viên đem thân mình rúc chặt vào sau lưng của Cù Bộ Ung, hy vọng người ta chụp được mặt của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ống kính chụp được hình dáng của .
      “Cù tiên sinh, theo tạp chí bát quái viết, nửa năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa bị tàn phế, có phải như vậy hay ?” ký giả nhìn thấy ánh mắt Cù Bộ Ung dời về phía mình nên lập tức nắm chặt cơ hội hỏi tới.

      Cù Bộ Ung cau mày, sớm biết chuyện mình bị tai nạn xe cộ ở những tờ báo truyền xôn xao, nhưng có tự mình chứng thực.

      sai, mấy tháng trước tôi bị tai nạn xe cộ, chỉ là mọi người thấy có người theo bên cạnh giúp đỡ tôi hay sao?” đến đây, còn lộ ra chút mỉm cười.

      “Cù tiên sinh, vậy xin hỏi ……….” Nếu Cù Bộ Ung trả lời vấn đề của mình, ta lại vội vàng đưa ra vấn đề thứ hai.

      “Vậy xin hỏi , vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi cần đến xe lăn, gậy mà có thể lại tự nhiên như vậy?”

      nắm chặt tay Vũ Viên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn .

      “Những điều này tất cả đều là công lao của vị hôn thê của tôi, tôi vô cùng cảm tạ ấy trong khoảng thời gian này hết lòng chăm sóc cho tôi, ấy là rất tốt.”

      Nghe được lời của Cù Bộ Ung, dựa vào trong ngực của hốc mắt Vũ Viên có chút ẩm ướt.

      cảm kích sao?

      “Là như vậy có phải ? Vậy ngoại trừ ấy ra, Cù tiên sinh, cảm kích nhất là ai?”
      “Bây giờ tôi chỉ muốn mọi người có thể nhường đường cho tôi và vị hôn thê của tôi , tôi rất cảm kích mọi người.” cười .

      Nếu người ta như vậy, bọn họ vây ở trước mặt của người khác cũng được gì nữa, mọi người tự động nhường ra con đường để cho hai người ra.

      “Cám ơn, nếu như Cù gia phát thiệp mừng, nhất định quên mời các vị, đến lúc đó mong rằng các vị vui lòng đến dự.”

      “Nhất định, nhất định, dĩ nhiên…………Cù tiên sinh khách khí.” Mọi người vội vàng .

      Ông chủ lớn muốn đưa thiệp mừng mời bọn họ tham gia tiệc cưới, bọn họ quả thực là thụ sủng nhược kinh* ( được sủng ái mà kinh ngạc), làm gì có chuyện !
      ØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØØ

      “Này, Bộ Ung phải ?”

      “Thế nào? Thế nào mà lại có giọng điệu đó?” Cù Bộ Ung cho là Úy Kính Thiên giả vờ thần thần bí bí.

      “Tớ ở trước cửa nhà cậu, Lệnh tiểu thư có ở đấy ?” hỏi.

      “Nếu ở trước cửa nhà tớ lên đây luôn !” nhấn nút, khiến cánh cổng chạm trổ mở ra.

      chuyện cùng với tớ chút, Vũ Tiệp ra ngoài rồi.”

      ra ngoài sao?”

      Úy Kính Thiên muốn xác định có ở bên trong nhà Cù Bộ ung, mới chịu vào trong nhà.

      biết ở trong lòng Cù Bộ Ung Vũ Tiệp rất quan trọng, bởi vì , cậu ấy mới có dũng khí làm vật lý trị liệu, thậm chí còn có thể lại.

      Tất cả đều là công lao của Vũ Tiệp, cho nên hôm nay đến đây, cũng do dự rất lâu.

      Nhưng mà là bạn thân của Cù Bộ Ung, cần phải đem tất cả những gì mình nhìn thấy cho Cù Bộ Ung biết, tránh cho cậu ấy hay biết điều gì, cuối cùng lún sâu vào trong, tự mình rút ra được.

      “Đừng với tớ là cậu đến tìm ấy nhé.” nghĩ cũng biết là thể nào.

      , tớ đến tìm cậu, nếu ấy ra ngoài, vậy tớ vào liền.”

      đem xe vốn là dừng ở trước nhà Cù Bộ Ung lái xe vào trong nhà, sau đó xuống xe, tự động tiến vào khu nhà cao cấp tìm Cù Bộ Ung.

      “Tại sao cậu đến tìm tớ?” Nghe được tiếng mở cửa, Cù Bộ Ung xoay người đối mặt với bạn tốt.

      Mặc dù bây giờ lại vẫn còn chút cà thọt, nhưng hoàn toàn cần đến xe lăn hay quải trượng nữa.

      Úy Kính Thiên nhìn bạn tốt…….. thể tin được Bộ Ung hồi phục như cũ nhanh được như vậy.

      Bây giờ, có chút hối hận khi đến đây.

      “Tớ……….A! có việc gì, tớ nghĩ tớ về trước là được rồi.”

      “Kính Thiên, chừng nào cậu trở nên thẹn thùng như vậy? chút cũng giống với cậu! Có chuyện gì cứ thẳng ! Cậu với mình về chuyện của Vũ Tiệp phải ? ấy ra ngoài mua thức ăn rồi, còn phải giúp tớ mua thức ăn cho cá nữa, lát nữa mới có thể trở về.”

      “Ừ……..”Úy Kính Thiên gật đầu, “Cậu đối với Lệnh Vũ Tiệp rốt cuộc có ý kiến gì?”

      “Ý kiến?” Nghe được câu hỏi của bạn tốt, Cù Bộ Ung cười lắc lắc đầu.

      “Cậu cảm thấy tớ đối với vị hôn thê của mình nên có ý kiến gì? Tớ rất cảm kích ấy trong khoảng thời gian này chăm sóc cho tớ, hơn nữa đối với tớ xa rời…….Cậu cũng phải biết tớ cầu hôn ấy rồi?”

      Hay cho câu xa rời, như này phải cảm thụ trong lòng của Cù Bộ Ung sao? Từ trước đến giờ cậu ấy là người có ân báo ân.

      “Ý của cậu là, cậu tổ chức hôn lễ.” Lời của là câu khẳng định.

      “Dĩ nhiên! Tớ có bất kỳ lý do nào hủy bỏ hôn lễ, Vũ Tiệp tốt đến nỗi người khác phản đối được.” Ánh mắt của toát ra vẻ dịu dàng.


      tốt làm cho người khác phản đối sao?” Úy Kính Thiên xuy , nếu như ấy tốt như vậy, vậy bây giờ cũng xuất ở đây.

      “Xem ra cậu vô cùng xem thường Vũ Tiệp, lúc trước cậu phải như vậy.”

      nhớ lần trước Úy Kính Thiên đến, phải rất có ấn tượng tốt về hay sao? Thế nào mới có hai tuần lễ, liền thay đổi hoàn toàn rồi?

      “Nếu như đối với ấy, cậu có điều gì vừa ý, cậu cứ thẳng ra.”

      , Bộ Ung! Tớ cho cậu biết số chuyện mà cậu chẳng hay biết gì.”

      “Chẳng hay biết gì?” Ánh mắt của trở nên sắc bén, lạnh lùng, “Ý của cậu là gì? Về Vũ Tiệp sao?”

      “Nếu như cậu quyết định muốn kết hôn với ấy, vậy tớ cũng thể gì hơn, tớ chúc phúc cho cậu! Chẳng qua tớ muốn sau này cậu hối hận.”

      cho ràng.” Tay của vỗ mặt bàn, “Cá tính của tớ chắc cậu hiểu rất ràng.”

      “Cái này, cậu thấy hiểu hết.” đem điện thoại treo bên hông lấy xuống đưa cho Cù Bộ Ung, “Cậu phải dừng !”

      Cù Bộ Ung đương nhiên có thể sử dụng loại điện thoại di động này, bởi vì cũng có chiếc giống như vậy.

      nhấn ấn phím, ảnh chụp điện thoại di động xuất từng bức , quả thể tin được.

      Liên tiếp ảnh chụp đều là Vũ Tiệp dựa vào trong ngực người đàn ông có dáng dấp mặc dù lịch , nhưng vẻ mặt rất bỉ ổi, xem ra hai người vừa vừa cười, hơn nữa tay của đối phương còn để ở hông của .

      Nhìn ra được phải bị ép buộc, nhìn vào trong ảnh, hai người phải là trong tình cuồng nhiệt của nam nữ.

      Đôi tay Cù Bộ Ung nắm chặt, trái tim như bị nhéo đau. rất khó tin vào điều mà thấy.

      “Tớ vô tình gặp được, cậu biết đấy. Nhưng, tớ hy vọng cậu cưới Lệnh Vũ Tiệp.”

      “Đây là cậu chụp khi nào?” hỏi.

      Cảm giác bị phản bội đau lan tràn toàn thân của , như muốn cắn nuốt linh hồn của , coi như là tin tưởng , nhưng chứng cớ cho biết, xác thực bị lừa gạt, bị phản bội rồi.

      Đúng vậy……..Suy nghĩ chút chính là như thế, là vì mình mà trải sẵn đường lui tốt, cũng có quyền lợi cùng những người đàn ông khác lui tới, bởi vì nếu như vĩnh viễn đứng lên được, hạnh phúc của phải bị hủy trong tay của rồi sao?

      Suy nghĩ chút Lệnh Vũ Tiệp thực rất được!

      Mỗi ngày chăm sóc cho , xử lý chuyện ăn uống, cuộc sống hàng ngày của , cùng làm vật lý trị liệu, lại vẫn có thể dành ra chút thời gian riêng tư để gặp những người đàn ông khác.

      Được, rất giỏi………….

      “Gần tối ngày hôm qua, tớ ăn cơm cùng với người nhà ở bên ngoài thấy được, chẳng qua tớ nghĩ ấy cũng nhìn thấy tớ.”

      “Tớ hiểu rồi.” Cù Bộ Ung mặt lạnh gật đầu, đưa điện thoại di động đưa trả lại cho Úy Kính Thiên, “Cậu là bạn bè tốt của tớ!”


      “Quá khen! Cậu định làm gì? Đuổi ấy sao?”

      , tớ biết.”

      lắc đầu, dù sao ở nơi này phải cũng có công hay sao? có quyền được hưởng thụ tất cả.

      “Về vật chất, tớ có thể cho, tớ cũng cho ấy.” từ cho nghe là khá, thẻ phụ của cũng để cho dùng phải hay sao?

      tháng vài chục vạn thậm chí thỉnh thoảng lên đến trăm vạn, cũng thốt tiếng.

      Tốt, ngờ hồi báo như vậy, rất tốt.

      biết mình , cho dù bất trung đối với , cũng thể để cho , điều duy nhất có thể làm chính là khiến cho cả hai cùng thống khổ, trầm luân mà thôi.

      “Bộ Ung, cậu phải suy nghĩ kỹ nha, cưới loại phụ nữ như vậy bất lợi cho mình đó, ta làm cho cậu phải hổ thẹn, thậm chí nếu như ta mang thai, có thể cậu cũng phải là cha của đứa bé.”

      “Tớ hiểu chứ.” phải ngu ngốc, những lời này đương nhiên đều hiểu, “Nhưng mà bây giờ tớ đây thể nào buông tay được nữa.”

      “Đừng hối hận.”

      “Tớ hy vọng tớ biết.” trầm giọng , trong đầu rất đau, chỉ có chính mới có thể thể nghiệm.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Bây giờ thời tiết tệ, có muốn tôi ra đình viện phơi nắng cùng với hay ?

      Chương 5.1

      Trước kia Vũ Viên là loại người bình thường làm, cho nên tinh thần ban ngày luôn là rất tốt, so sánh với Vũ Tiệp là loại người “Dạ miêu” (thích hoạt động về ban đêm), buổi tối của ấy là hỗn loạn.

      Cù Bộ Ung có thể , tính tình của cũng tốt hơn, thường cùng với tán gẫu chuyện đông chuyện tây, hai người ở chung rất tốt.

      đẩy cửa phòng Cù Bộ Ung ra, mỉm cười đỡ .

      làm cái gì vậy?”

      Cù Bộ Ung đẩy ra, đối mặt với bằng ánh mắt khó hiểu, mắt của sắc bén vô tình, lạnh như băng.

      “Ai cho vào phòng của tôi mà gõ cửa? Làm sao có lễ phép như vậy?” lạnh lùng .

      Vũ Viên sợ hết hồn, là người rất nhát gan.

      “Ách……….Đúng…… xin lỗi…….” biết vì sao đột nhiên trở nên dữ dội như vậy.

      “Tôi cho là tôi cần gõ cửa cũng có thể vào……Trước kia phải …….” Trước kia làm như vậy, cũng hung dữ với câu nào.

      “Hừ…….Đấy là do tự cho là……..” hừ lạnh tiếng.

      “Thân phận của là gì, có nghĩ qua hay ? phải biết rằng, trước kia có thể tự nhiên lại đó là do tôi muốn quản , chỉ là cũng phải ngẫm lại xem, thân là vị hôn thê của Cù Bộ Ung tôi, lại ăn mặc tùy tiện ra đường mua thức ăn, bị người ngoài thấy được, người ta nghĩ sao?”

      “Tôi biết, phải tôi vẫn luôn như vậy hay sao?” biện giải cho mình.

      “Đấy là do chút tự giác nào, tôi cũng phải có tiền thuê người giúp việc nên mới để cho làm những việc này, là người bình thường, có biết lần trước cùng tôi tham gia bữa tiệc, người khác như thế nào về hay ? là chim sẻ muốn hóa thành phượng hoàng! Nếu như muốn làm phượng hoàng, cũng đừng làm chút chuyện khiến cho tôi cảm thấy mất mặt!” khinh bỉ .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của Vũ Viên lã chã chực khóc, cảm thấy ghê tởm, làm bộ……Bây giờ chỉ cần nhìn thấy , nhớ tới chuyện Úy Kính Thiên cho xem những bức ảnh kia.

      đối với tốt sao?

      thiếu nợ sao?

      Thế nhưng lại phản bội ! Quả loại đau này so với việc cầm dao đâm vào tim của còn đau hơn rất nhiều.

      hoàn toàn tin tưởng đối với , cho toàn bộ tình .

      Nhưng lại làm cho bị thương nặng như vậy!

      ……. nghĩ về tôi như vậy sao? cảm thấy tôi là chim sẻ, có thể trèo với được người vô cùng tôn quý là , là do phúc phận tôi tu luyện từ kiếp trước hay sao?”

      đúng sao? Vậy cảm thấy tôi sai chỗ nào rồi? Hay là cảm thấy muốn ở cùng chỗ với người tàn phế tôi đây, đối với tổn thất lớn?”

      “Cho tới bây giờ tôi chưa từng như vậy! Tôi cho là phải là người hiểu tôi nhất đấy, tôi cho là nghĩ về tôi như vậy.”

      “Hiểu về cái gì? Hiểu tâm của còn độc hơn cả rắn hay sao? Hiểu ở bên cạnh người tàn phế tôi đây, chỉ là đánh cược xem tôi có thể đứng lên lại lần nữa hay , như vậy sao?”

      “Tâm của tôi còn độc hơn rắn?”

      “Chẳng lẽ phải như vậy sao? Người phụ nữ ti tiện!” cả giận , khinh thường nhìn .

      “Tại sao lại tôi như vậy……..”

      Lần đầu tiên trong đời bị nhục nhã lớn như thế, vung tay lên, muốn hướng về mặt của Cù Bộ Ung đánh, nhưng tay lại bị cầm chặt ở giữa trung.

      “Cù Bộ Ung, buông tôi ra!”

      Cù Bộ Ung buông Vũ Viên ra, trở tay tát cái.

      vuốt lên gò má đỏ lên vì bị đau của mình, thể tin nhìn .

      ….Thế nhưng đưa tay đánh …..

      Nhớ lúc vừa mới đến, bởi vì vết thương ở chân cho nên tính khí của trở nên nóng nảy, nhưng nhiều lắm cũng chỉ ném đồ vật, đối với tức giận mắng, chưa bao giờ động tay đối với , mà bây giờ lại…….

      Tay của nắm nắm chặt, đối mặt với cặp mắt kinh hãi của , liền hối hận.

      biết mình bị tức giận làm cho đầu óc mê muội rồi, cho nên mới động tay đánh .
      “Lệnh Vũ Tiệp, tôi cho biết, tốt nhất nên đem những lời ngày hôm nay của tôi đều nghe lọt vào tai, nhớ. Nếu như bây giờ còn muốn địa vị, ra vào đều được ngồi xe cao cấp, ăn đều là trân hào hải vị, tốt nhất nên ngoan ngoãn chút cho tôi, đừng tùy tiện quyến rũ người đàn ông khác.”

      tôi quyến rũ người đàn ông khác? có chứng cớ gì…….Lấy ra !”

      “Chứng cớ? chút cũng tỉnh lại, cũng biết xấu hổ như vậy sao? Dám cùng tôi tới chứng cớ, là tiện……!”

      “Cù Bộ Ung, xin chú ý cách dùng từ.” nghiêm nghị .

      “Thế nào? cảm thấy tôi sai chỗ nào sao? tóm lại, nếu như hy vọng tôi cưới , tốt nhất từ bây giờ bắt đầu nên học tập làm như thế nào để trở thành quý phu nhân đoan trang ! Đừng giả làm bộ dạng đáng thương đó, lúc tôi xé ra mặt nạ giả, tôi mới biết bẩn thỉu như thế nào, làm người ta muốn nôn mửa, nếu như có thể, tôi tình nguyện……….” Lời của dừng lại.

      “Bộ Ung………..” tình nguyện như thế nào?

      Tại sao đột nhiên ở trong lòng của lại trở nên là người chịu nổi như vậy? Ngày hôm qua còn phải rất tốt hay sao? Thế nào mới qua buổi tối thôi, liền thay đổi rồi!

      Cẩn thận suy nghĩ chút, tối hôm qua nhốt mình ở trong phòng, cũng xuống nhà ăn cơm, lại tưởng cáu kỉnh gì rồi, cho nên mới lên thúc giục , nhưng rất dễ nhận thấy…….. nghĩ lầm rồi.

      “Tôi tình nguyện quen biết mạng, coi như có bị thương cũng cần đến chăm sóc, xem như cả đời tôi là người tàn phế, cũng tốt hơn tôi bây giờ……..”

      xoay người, hốc mắt bởi vì tức giận cùng thống khổ mà ửng hồng, “, cút ra khỏi phòng của tôi, cho phép của tôi, đừng tùy tiện vào, còn có……..Bắt đầu từ bây giờ, chớ tùy tiện ra khỏi cửa nhà tôi bước!”

      “Cù Bộ Ung, phải lúc tuyên bố phạm nhân tử hình, phải đem tội trạng mắc phải tuyên cáo ràng hay sao?” nghẹn ngào .

      “Tôi cho là tôi đủ ràng, xem ra mới là người nghe hiểu! Tặng tám chữ đơn giản, tội trạng của …….. biết liêm sỉ, khánh trúc khó vẽ!”

      “Được, tôi hiểu rồi, về sau ra vào tôi nhớ thân phận của tôi, tôi cũng nhớ để cho ……….Thiếu gia của Tập đoàn Cù thị Cù Bộ Ung phải hổ thẹn.” xong, chậm rãi ra khỏi phòng của .

      “AAAAAA………” lên tiếng rống giận. “Tại sao lại muốn phản bội tôi? Tại sao? Tôi như vậy, mà lại làm………..”

      Chương 5.2

      “Cái gì? tìm được giáo viên dạy thay, muốn tôi tạm thời giúp ?”

      Nhận được điện thoại của thầy Lâm, Vũ Viên muốn dạy thay, nhưng nghĩ lại lúc trước ở trường học cũng nhờ ta chăm sóc, bình thường cũng có rất nhiều chuyện làm phiền ta, vì vậy cũng chỉ có nhắm mắt đồng ý.

      ra bây giờ có thể ra khỏi cửa tốt nhất cũng đừng ra. tháng nay, thái độ của Cù Bộ Ung đối với vẫn tốt, những vung tay hất đổ thức ăn ngon mà khổ tâm nấu, thậm chí còn những lời lạnh nhạt với , thỉnh thoảng còn châm chọc, phát giận với .

      biết nguyên nhân là gì, mỗi khi lấy hết dũng khí muốn mở miệng hỏi, luôn quăng cho biểu tình “Chính biết”.

      cũng nghĩ tới, có lẽ chân của lành, cần tới nữa, cho nên mới dùng đến thái độ này mà đối với , cũng có thể phát là thế thân của Vũ Tiệp……..

      Có rất nhiều khả năng để cho ngày càng có lý do gì để ở lại chỗ này, thậm chí Vũ Viên còn bắt đầu suy tính rời lúc này thôi, đem Cù Bộ Ung trả lại cho Vũ Tiệp, dù sao hai người bọn họ mới là đôi.

      Nhưng mà riêng suy nghĩ này sao lòng của níu chặt lại, thậm chí có cách nào hô hấp.

      Nắm chặt quả đấm , giữ lại chiều dài móng tay giống Vũ Tiệp, đâm vào lòng bàn tay , hơi đau nhói………

      Cho mình thêm mấy ngày nữa ! hy vọng để lại cho Vũ Tiệp là Cù Bộ Ung tốt nhất.

      Mặc dù trong lòng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chính mới biết, chỉ là kiếm cớ ở lại nơi này, ra muốn ………..

      “Có thể được hay ? Tôi hiểu mình thường xuyên làm phiền dạy thay giúp tôi, nhưng mà được, mẹ của tôi vừa mới gọi điện thoại tới, lúc bà xuống cầu thang cẩn thận bị ngã, tôi phải bệnh viện xem bà thế nào, làm phiền rồi………Dạy thay lớp là được rồi.” Thầy Lâm khẩn cầu.

      “Nhưng chỗ tôi ở khá xa………..” lẩm bẩm, “Được, được………..Bây giờ tôi ở ngoài nên tới kịp, tôi cúp điện thoại trước đây.”

      “Cám ơn .”

      “Là đồng nghiệp với nhau, cảm ơn tôi cái gì?”

      vội vàng thay quần áo, sau đó đeo ba lo, hướng tầng xuống.

      “Hy vọng Cù Bộ Ung ở phòng khách………”

      Bình thường vận khí của tốt, nhưng mà lần này Cù Bộ Ung có ở bên ngoài, vì vậy liền vội vã ra cửa.

      cho là lén ra khỏi khu nhà cao cấp này, Cù Bộ Ung cũng biết, nhưng tất cả đều rơi vào đáy mắt của người đứng ở cửa sổ sát đất tầng hai quan sát.

      cho là chỉ cần hạn chế ra vào, có cách nào gặp tình nhân, nhưng….Nghĩ đến, sai lầm rồi.

      Chỉ cần có cơ hội, phải vẫn lén ra ngoài hay sao?

      từng nghĩ tới, chỉ cần cùng tình nhân đoạn tuyệt qua lại, tha thứ cho , có thể xem chuyện này như chưa từng xảy ra, nhưng, làm cho thất vọng rồi.

      Bước xuống tầng, vào phòng của Vũ Viên, có lẽ nên nghe lời của Úy Kính Thiên, độc ác chút đem đuổi ra ngoài.

      Bằng thân thế bối cảnh của nhà , muốn loại phụ nữ như thế nào mà được?

      Đau lòng, bị phản bội, người đàn ông cao ngạo như vậy tại sao có thể cho phép người đối xử với mình như vậy được!

      cầm đồ trang sức để ở bàn trang điểm mơn trớn, nghĩ đưa ra quyết định của mình.

      Nơi này có lưu lại hơi thở của , nếu như đuổi , dấu vết những nơi từng ở có thể biến mất sao? hy vọng như thế, nhưng mà………..

      qua bàn trang điểm, chậm rãi đến bên giường, vẻ mặt của là thống khổ, nặng nề.

      “A………..Rốt cuộc là tôi làm gì có lỗi với chứ?”

      gào thét, dùng sức đem chăn bông giường kéo xuống đất.

      Lúc chăn bông rơi xuống mặt đất đồng thời cũng kéo theo chiếc ví da cùng rơi xuống.

      nhặt lên chiếc ví da đó, vô ý nhìn đồ riêng tư của người khác, nhưng chiếc ví da bị mở ra có bức ảnh làm cho nhìn xong liền kinh hãi.

      “Đây là…………”

      Cù Bộ Ung kinh ngạc đến độ ra lời, chiếc ví da này chuyên dùng để chứa số địa chỉ của số tiệm sách, phòng cà phê……..Có thẻ khách quý, nhưng đây phải là điều quan trọng nhất, trọng điểm chính là bức ảnh kia.

      Trong bức ảnh kia là ảnh của hai người có mặt giống nhau như đúc, nhưng mấy điểm khác nhau chính là kiểu tóc, thái độ, nụ cười…..

      là tóc dài thẳng, còn lại là tóc ngắn nhuộm đỏ, người mặt là e lệ còn đeo cặp mắt kính dày cộm nặng nề, còn lại là người mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp………..

      Sinh đôi! Căn bản hoàn toàn nghĩ đến có khả năng này, họ lại là sinh đôi!

      Vậy…….Rốt cuộc ai là ai?


      nóng nảy, rút ra trong ví da tấm thẻ khách quý, nhìn tên phía .

      Lệnh Vũ Viên.

      người tên là Lệnh Vũ Viên, người là Lệnh Vũ Tiệp.

      Khó trách………. cảm giác có chút kỳ quái, bao gồm cả cách chuyện của hai người bọn họ, hình thức chung đụng của hai người, cứ như vậy, đại khái có thể hiểu chút điều mà mình vẫn nghi ngờ rồi.

      nhớ khi gặp ở trong tòa nhà này, người có mùi thơm nhàn nhạt, mà phải là mùi nước hoa gay mũi……..Đây chính là Vũ Viên.

      Cùng ở dưới mái hiên, để nhớ lại cảm giác lúc ở mạng quen Jessica………Đây cũng chính là Vũ Viên.

      Về phần cùng hẹn hò qua lại, thậm chí còn là đối tượng đính hôn……..Chính là Vũ Tiệp.

      Đúng rồi, hiểu! Rốt cuộc hiểu mọi chuyện rồi! Về phần vì sao hai chị em ấy làm như vậy, bây giờ cũng đoán được rồi.

      nằm ở giường của Vũ Viên, biết mình trách lầm .

      Úy Kính Thiên sai, người mà cậu ta nhìn thấy là Vũ Tiệp, mà phải .

      nghĩ nghĩ như vậy. bận rộn như vậy, thế nào mà còn có thời gian vô ích để gặp người khác ở bên ngoài đây?

      Cù Bộ Ung cười lớn, là nụ cười vui sướng.

      nên tin tưởng Vũ Viên mới phải, ở bên cạnh lâu như vậy, thậm chí chăm sóc lâu như vậy rồi, cũng tìm người đàn ông khác mới phải !

      Cầm chiếc ví da, trong lòng khỏi cảm thấy may mắn, nếu như phải hôm nay tức đến muốn phát điên, muốn đem tất cả đồ của ném ra ngoài, cũng phát được bí mật lớn như vậy.

      “Lệnh Vũ Viên, em thành .” giọng .

      vốn là muốn điều kiện kia với , nhưng bây giờ, đổi ý rồi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3

      Lấy ra điện thoại di động, gọi điện thoại cho Úy Kính Thiên, “Kính Thiên, tớ là Bộ Ung.”

      “Thế nào? Nghe tâm tình của cậu tệ, tớ cho là cậu nên chôn ở trong chăn mà khóc thất thanh chứ, nhớ đến mùi vị bị phản bội.” chế nhạo .

      Nghe được giọng của Cù Bộ Ung vẫn còn có tinh thần, Úy Kính Thiên yên tâm.

      “Vốn là như vậy, trước đó tớ còn phá mấy hồ cá.”

      lắc đầu, có chút vọng động rồi.

      “Cá đáng thương, tớ nên thương tiếc vì những con cá kia, hay là nên vì cậu bi thảm mà thương tiếc đây?”

      “Vì cá ! Mấy con cá vô tội bị chết biết mấy con. Chỉ là, vì sao tớ đây lại gọi điện thoại cho cậu, tuyệt đối phải là để cho cậu giúp tớ siêu độ cho mấy con cá vô tội.”

      “Vậy vì sao?”

      “Tớ chỉ muốn cho cậu biết, ngày hôm đó người mà cậu nhìn thấy đó chính là Vũ Tiệp sai, nhưng mà phải là người cùng ở với tớ.”

      “Cậu có ý gì vậy? Lời của cậu làm cho người khác thấy khó hiểu.”

      rất hàm hồ, khiến người nghe cảm thấy hiểu ra sao cả.

      “Được, tớ dùng phương thức đơn giản để cho cậu biết, ra bọn họ là hai người, là hai chị em sinh đôi.”

      “Hai chị em sinh đôi?” ( ở đây là chỉ Úy Kính Thiên) giương cao giọng , là khó tin tưởng, “Cậu làm người nào là người nào sao?”

      “Dĩ nhiên.” lộ ra nụ cười đắc ý, “Tớ quyết định cưới ấy rồi, làm sao có thể còn biết ai là ai?”

      “Được, vậy tớ cũng muốn biết ai là ai, cậu có thể tốt bụng vì cái người đầu óc bị làm cho mê muội là tớ đây mà chỉ điểm bến mê được ?” hỏi.

      “Được thôi! Ở MSN tớ quen biết Jessica, để cho tớ động tâm là Jessica cũng chính là người bây giờ chăm sóc cho tớ, mà trước kia cùng với tớ hen hò lại là người khác, em của ấy.”

      nhớ lần đến nhà cầu hôn Vũ Tiệp từng ấy có người chị .

      phức tạp, nghe mà đau hết cả đầu, chuyện phức tạp như vậy mà lại xảy ra người cậu, nếu mà xảy ra người của tớ, tớ còn biết chết bao nhiêu tế bào não rồi.”

      Đúng vậy, náo loạn như vậy, quả đầu có rất nhiều tế bào não bị lăng trì mà chết.

      Chỉ là…….. sao cả, tất cả những thứ này đều tính ở người của Vũ Viên, từ từ thu hồi từ người , xem lần sau có dám chơi trò như thế này nữa hay .



      đâu vậy?” Cù Bộ Ung nhìn tờ báo, nhìn thấy Vũ Viên đóng cửa lại, liền lên tiếng hỏi.

      “Ách………Ách…..Tôi…..Tôi …..”

      vặn vặn ngón tay, trong đầu tìm lý do tốt.

      Nhưng bất đắc dĩ, từ biết dối người khác, đứa trẻ thành thực, cũng bị người khác là ngu ngốc, là người thành quá chính là ngu ngốc

      nhớ lời tôi dặn sao? Tôi đem bộ tây trang của tôi đến tiệm giặt, bữa ăn tối tôi muốn ăn thịt bò, còn có……….”

      “Này……….”

      Có sao?

      Cù Bộ Ung có những lời này hay sao?

      Trí nhớ của tốt như vậy cũng có ẫn tượng gì nha! Chẳng lẽ quên hết tất cả rồi chứ?

      hỏng bét……..Bây giờ tính tình của rất tốt, lát nữa chừng lại ném đồ vật rồi!

      quên?”

      Nhìn mặt của là biểu tình nghi ngờ, buồn cười. mặt biểu giận dữ là do cố làm cho thấy, chỉ sợ cẩn thận làm hỏng rồi, “Rốt cuộc bận những việc gì?”

      xin lỗi.”

      “Đúng rồi, tôi thấy đeo bộ vòng tai kim cương mà lần đầu tiên tôi đưa cho ?” chỉ muốn chứng thực lần nữa.

      Mặc dù biết người trước mắt này phải là Vũ Tiệp, nhưng mà vẫn cần phải xác định lại lần nữa.

      “Sao lại đeo nó?”

      “Vòng tai……….” Theo bản năng sờ sờ lỗ tai của mình, nhớ lại Vũ Tiệp có xỏ lỗ tai mà có, “Tôi để ở trong nhà, bình thường cũng muốn đeo vòng tai ra ngoài.”

      Xác thực, phải là Vũ Tiệp. Bởi vì ban dầu Vũ Tiệp cầu đưa là cảnh liên ( mình cũng đây là cái gì, ai biết chỉ mình với nhé: thaks)

      “Hóa ra là như vậy có phải ? Làm cái gì mà vẫn đứng ở đó, cho rằng chiều cao của có thể làm tăng trưởng gian hay sao?” giễu cợt.

      ra ngoài sớm như vậy, quên mình thay thế dì Quý để làm việc nhà hay sao? Sàn nhà quét chưa? Lau chưa? Bên ngoài có mấy cây hoa cỏ tưới hay ? Còn có hồ cá……..”

      “Lúc trước phải với tôi bảo tôi chớ làm những việc như vậy nữa, nếu thuê người giúp việc làm cái gì?” nhịn được cãi lại, cảm thấy lại bắt đầu cố tình gây .

      “Hơn nữa gian lớn như vậy, tuần tôi quét lần, lau lần, như vậy là đủ rồi chứ?”

      tháng chỉ cần ăn bữa cơm hay sao? Có chuyện gì lớn mà làm cho mới sáng sớm ra ngoài?” lại quay lại vấn đề ban đầu.

      “Tôi…..Tôi…….” cà lăm.

      “Thôi, tôi so đo chuyện này với nữa, ngồi ! Luôn đứng ở đó làm cái gì? phải tôi bảo ngồi rồi sao?”

      theo lời ngồi ở bên cạnh , “ cảm thấy mình giống như tra hỏi tội phạm hay sao?”

      có phạm tội sao?” hỏi ngược lại, “Tóc của rơi xuống.” Tay của giúp gảy gảy những sợi tóc rủ xuống, chú ý tới lỗ tai của .

      Xác thực, bọn họ là hai chị em, có thể là giống nhau tới cực điểm rồi, điểm đồng đồng dạng cần phải đến gần như vậy mới có thể phát , tựa như bây giờ……….Nếu như động vào tóc của , cũng phát xỏ lỗ tai.

      Khi bàn tay lướt qua mặt của , liền giống như bị điện giật sợ run cả người.

      có lạnh hay ?”

      “Có thể là do nhiệt độ của máy điều hòa khí tương đối thấp, tôi chỉnh lên cao chút.” Kể từ sau khi lại phát giận, lâu rồi có tiếp xúc thân mật như vậy với .

      ngồi gần bên cạnh , cũng thể lấy tay đụng chạm vào mặt của , luôn giữ khoảng cách nhất định với .

      Hôm nay tính khí khác thường, chẳng lẽ muốn trở lại tính tình như ngày trước sao? chút vui vẻ.

      còn nhớ hai chúng ta từng đánh cuộc ? Tôi có thể điều kiện với .” nhắc nhở Vũ Viên, bàn tay đặt ở sau vai của , ôm vào trong ngực.

      Động tác thân mật của khiến cho Vũ Viên bị dọa sợ, “Ách…..Đánh cược…” Ừ, chưa từng quên.

      Đánh cược là Cù Bộ Ung có thể đứng lên lại trong vòng năm hay ? Bây giờ cần dùng đến quải trượng, vậy là có quyền lợi có thể lên cầu với .

      nghĩ quỵt nợ có phải hay ?”

      có, tôi mới phải loại người như vậy.”

      giống như là loại người chuyên làm những chuyện như vậy vậy.

      có là tốt nhất, bây giờ tôi muốn lên cầu của tôi.” Tay của nghịch lỗ tai của . “Lỗ tai ……….”

      “Làm như vậy tôi bị nhột đó!”

      vung tay đẩy tay của ra, đối với là loại người rất hay sợ nhột, hành động của thuộc loại hành động có đạo đức, chỉ là có thể xác định chuyện- thực đổi tính.

      cần gì cũng có thể được hay sao?” hỏi lại lần nữa.

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy *, tôi rồi chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi đều cố gắng hoàn thành.”

      (* lời của người quân tử ra, bốn con ngựa cũng theo kịp.)

      “Được, là dễ nghe……..Chuyện này đương nhiên ở trong phạm vi năng lực của , hơn nữa cũng cần cố gắng hết sức.” Chỉ cần nằm hoặc muốn ngồi cũng được.

      “Tôi muốn .”

      muốn tôi…….”

      Đây là ý gì? hiểu, chỉ mở to đôi mắt nhìn Cù Bộ Ung.

      “Chính là muốn thân thể của , như thế nào? Đây cũng được coi là trong phạm vi năng lực của , cũng có thể hoàn thành chuyện này chứ? Vậy có cảm thấy chuyện này khó khăn, làm được?”

      “Này………Xem như là thế .” Vũ Viên đỏ mặt, ngập ngừng , khẩn trương.

      “Có phải muốn.”

      Nếu như muốn, vậy cũng miễn cưỡng , dù sao cưỡng bách người con có niềm vui thú gì để có thể .

      “Cũng phải muốn, chỉ là…………”

      Khi ra những lời này, cũng chút nào chán ghét, chỉ là khẩn trương, sau đó là có chút vui vẻ.

      biết mình nên có phản ứng như vậy, nhưng mà ………Khắc chế được.

      “Ý của ………vui vẻ đón nhận.” cố ý xuyên tạc lời của .

      “Tôi nào có như vậy đâu!” vỗ vỗ vai của , “ cũng đừng tùy tiện như vậy.”

      “Được, chính là tối hôm nay .”

      nhìn chân của , “………Chân của ………”

      “Chân của tôi hoàn toàn tốt lắm! Chỉ là nếu như chưa hoàn toàn tốt lắm, cũng ảnh hưởng đến năng lực của bản thân tôi, cảm thấy tôi như vậy có đúng hay ?” cười ám muội, “ miệng có bằng chứng, có số việc phải làm mới biết, haha…..Chính là tối hôm nay, tôi báo trước tiếng cho biết, đừng quên nhé.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :