1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu hai mặt của Tổng giám đốc - Quý Anh(Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.1: Thầy Lâm, có chuyện gì ? đứng ở bên cạnh tôi, tôi rất khó tập trung sửa bài thi…..”

      Chuyện của Vũ Tiệp làm cho lãng phí cả buổi tối, căn bản có thời gian để sửa bài thi, cho nên chỉ có thể tận dụng thời gian khi lên lớp để xử lý đống bài thi này.

      “Ách…có chuyện gì tôi có thể giúp được ? Tôi rất cám ơn vì lần trước giúp tôi dạy thay, thiếu nhiều chuyện như vậy……….” Thầy giáo Lâm xấu hổ .

      , chuyện này tôi để ý đâu, thầy cần để trong lòng.” Vũ Viên mỉm cười .

      “Nhưng mà tôi rất băn khoăn, nếu như vậy là được rồi, tôi……Tôi…..Tôi mời xem phim, cảm thấy như thế nào?” Thầy Lâm lấy hết dũng khí để đưa ra lời mời.

      “Xem phim? Nhưng mà tôi có hứng thú đối với phim ảnh, rất xin lỗi.”

      giáo Lệnh, buổi tối có chuyện gì hay ? Nếu như có việc gì……..” Thầy Lâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

      “Tôi có.” lắc đầu, từ trước đến nay giỏi ứng phó mấy chuyện này.

      “Chẳng qua tôi định thư viện mượn sách…….”

      dự tính buổi tối hôm nay đọc xong chỗ sách kia, lời mới tới đây, điện thoại di động liền vang lên.

      “Xin lỗi…….” nghe điện, “Alo, Vũ Tiệp sao? Có chuyện gì……”

      “Chị, hôm nay Bộ Ung muốn đến nhà chúng ta cầu hôn cho nên chị về trễ chút nhé, đừng quên lúc trước em , em hy vọng ta biết em có chị sinh đôi, biết đến tồn tại của chị.”

      “Nhưng mà chị muốn đến thư viện mượn sách, chị định về để đọc cho xong, ngày mai còn mang trả…….”

      “Chị, chị nên cứng nhắc như vậy! Rốt cuộc chị có hiểu hay ? Em chính là hy vọng chị ở nhà, chị có hiểu …….. Chẳng qua là mấy quyển sách nát mà thôi, làm sao mà so được với hạnh phúc cả đời của em chứ! Nếu tối nay chị có thể ngồi ở tiệm cơm, nhà trọ, em giúp chị trả tiền, như vậy là được rồi chứ! Chị nghe chưa?”

      “Vũ Tiệp……”

      “Như lời của em .” Vũ Tiệp xong liền cúp máy.

      Vũ Viên cắn chặt môi dưới, mỗi khi tâm tình của chút buồn bực, liền có thói quen này.

      Làm sao biết Cù Bộ Ung muốn ở nhà bao lâu, chẳng lẽ muốn dạo ở bên ngoài cả đêm hay sao? Chỉ là…… Muộn nhất cũng vượt qua mười rưỡi chứ!

      Mười rưỡi………. Lúc tan việc đến mười rưỡi, khoảng thời gian dài như vậy, phải vượt qua như thế nào đây………..

      giáo Lệnh?”

      Thầy giáo Lâm thử dò xét liền lên tiếng gọi.

      “Nếu , chúng ta ăn tối trước, sau đó xem phim, tôi đưa về, như vậy có được ?”

      “Có làm phiền đến thầy ?”

      Vũ Viên vô cùng ngượng ngùng, vừa mới từ chối lời mời của ta.

      đâu, đâu.”

      “Vậy……. Được rồi.”

      “Bộ Ung, đây là ba em, còn đây là mẹ……”

      Lệnh Vũ Tiệp kéo tay Cù Bộ Ung, sau đó cùng ngồi ghế salon.

      “Ba mẹ, đây chính là bạn trai của con, người mà con thường hay nhắc đến.” thẹn thùng .

      Ba mẹ của Vũ Tiệp nhìn người mặc tây trang, dáng người bệ vệ - Cù Bộ Ung vô cùng hài lòng, lúc trước bọn họ sớm được nghe Vũ Tiệp ta là người tốt như thế nào, ưu tú như thế nào, hơn nữa lại có gia tài bạc vạn nên càng thể chê vào đâu được.

      “Xin chào bác trai, bác .” Cù Bộ Ung kiêu ngạo tự ti .

      “Hôm nay, con đến là hy vọng hai bác có thể đem……….”

      Lời của mới được nửa liền bị mẹ Lệnh cắt đứt.

      “Bác biết rồi, bác biết rồi.”

      “Cháu muốn lấy con của bác! Lúc trước Vũ Tiệp cũng , bác vốn còn do dự chút! Nó là đứa con mà hai bác thương nhất, từ rất thân thiết với bác, rất thích làm nũng, theo bên cạnh bác hai mươi sáu năm, bây giờ đây lại muốn lập gia đình, thực bác có chút đành……..”

      “ Ừm hừm, mẹ, làm sao mẹ lại như vậy chứ! Con cũng phải gả xa, huống chi bây giờ giao thông rất phát triển, ba mẹ có thể thường xuyên đến thăm con….. Được rồi, được rồi mà, hãy cho con lấy chồng !”

      Bây giờ điều Lệnh Vũ Tiệp muốn làm nhất là gả cho Cù Bộ Ung, đối với , sau khi gả cho Cù Bộ Ung, cái gì nên có cũng có.

      Ngay từ có ước mơ lớn lên trở thành quý phu nhân. Bây giờ đây, ước mơ đó cũng sắp thành rồi.

      Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời, kể từ lúc Cù Bộ Ung muốn cầu hôn, mỗi đêm khi ngủ vui mừng đến nỗi muốn cười trộm! A………..

      Hơn nữa ngay cả công việc cũng xin nghỉ rồi, muốn Cù Bộ Ung đến công ty tìm , tránh cho những người từ trước đến nay luôn ghen tỵ với , ghen tỵ xinh đẹp, ghen tỵ có vận khí tốt, chút còn được, ngộ nhỡ họ lỡ lời ra tình sử huy hoàng trước kia của chỉ sợ Cù Bộ Ung bị dọa chạy mất dép.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.2

      thể để bạch mã hoàng tử dễ dàng chạy thoát như vậy.

      “Ai da! Cù tiên sinh, cháu xem con của bác chút thẹn thùng, lòng chỉ muốn gả cho cháu mà thôi, con của bác cái gì cũng biết, sau này còn hy vọng……….”

      “Mẹ, làm sao mẹ lại như vậy chứ?” Vũ Tiệp nũng nịu .

      “Được rồi, được rồi, con thích như vậy, người làm cha mẹ như chúng ta còn có thể gì nữa đây? Con lớn giữ được, giữ tới giữ lui chỉ biết oán trách cha mẹ mà thôi…….”

      “Như vậy về chi tiết cụ thể trong hôn lễ, mời bác trai và bác cứ ra, vốn là hôm nay ba mẹ con cũng muốn đến nhưng mà hai người bọn họ có ở trong nước, xin lỗi hai bác.”

      “Như vậy làm sao được chứ?”

      mặt hai người tươi cười, nếu như có cảm thấy như thế nào cũng chỉ để ở trong lòng mà thôi, bọn họ làm sao mà dám ở trước mặt Cù Bộ Ung chứ!

      “Nếu như ông bà thông gia thực có việc, như vậy cũng có cách nào khác. Chuyện hôn này để cho những người trưởng bối như chúng ta giải quyết, người trẻ tuổi các con chỉ cần chuẩn bị đồ đạc của mình, như vậy là được rồi.”

      “Đúng rồi, bác trai, bác , mới vừa rồi con nghe hai người ……Hình như Vũ Tiệp còn người chị phải ? Sao thấy người đâu?”

      Cù Bộ Ung cười , đột nhiên thấy thần sắc của hai người kia có chút được tự nhiên, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, hề để ở trong lòng.

      “Nó…..Ách…..”

      Vũ Tiệp trợn mắt nhìn cha mẹ mình cái, lúc trước với bọn họ đừng nhắc tới tồn tại của Vũ Viên, xem ! Chỉ là trong lời điểm sơ hở , Cù Bộ Ung cũng có thể dễ dàng nhìn ra.

      “Chị ấy…..Đúng vậy! Bộ Ung, em có người chị , chị ấy là giáo viên dạy quốc văn, nhưng mà hôm nay đột nhiên có việc, cho nên..….”

      “Được, hóa ra là vậy……… chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà.”

      “Chúng ta biết, khi đến ngày cưới nhìn thấy nó! Cù tiên sinh, cháu có muốn chờ ba mẹ cháu trở lại hay , chúng ta cầm bát tự* xem thầy tìm ngày thích hợp để kết hôn, chuyện như vậy rất quan trọng, bác biết những người trẻ tuổi các cháu đều có ý nghĩ của người trẻ tuổi, cháu có thể cảm thấy bác cổ hủ, nhưng là có lúc………”

      *Bát tự: ngày sinh tháng đẻ.

      “Bác trai, bác , chuyện này cháu hiểu , ba mẹ cháu cũng cầu hai người đưa bát tự của Vũ Tiệp, chúng ta cứ quyết định như vậy, mọi người thấy thế nào?”

      “Được, được, đương nhiên là được rồi.”

      Tất nhiên là hai người vô cùng vui mừng, còn Vũ Tiệp rất hạnh phúc rúc vào bên cạnh Cù Bộ Ung.



      “Tai nạn xe cộ? Bà thông gia, bà là Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này là sao?” Mẹ Lệnh khiếp sợ .

      Ba tuần trước, hai nhà Cù, Lệnh mới vui vẻ thuận lợi làm xong bữa tiệc đính hôn mà.

      Ngày đó tất cả những người có danh tiếng trong thương giới và trong giới chính trị đều có mặt chúc mừng, nhà họ Lệnh cũng biết nhà họ Cù rất có thế lực ở trong hai giới chính – thương, nhưng mà biết cũng chỉ biết vậy thôi, phải đợi đến lúc tận mắt nhìn thấy mới hoàn toàn tin tưởng.

      “Thế nào? Thế nào?” Ngồi ở ghế salon, Vũ Tiệp kinh hoàng hỏi.

      “Ba, thế nào? Có phải Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ hay ?”

      Làm thế nào đây! Bây giờ chuẩn bị làm dâu! Ngày mai kết hôn rồi, thế nhưng Cù Bộ Ung lại xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này làm sao xảy ra được!

      ta có làm sao ? Ba, mau giúp con hỏi .”

      “Xảy ra tai nạn xe cộ” những chữ này cũng khiến cho Vũ Viên ngồi ở salon giống như bị tia sét đánh trúng, như đứng đống lửa, quả muốn kéo dài lỗ tai, nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      sai, Kaven sắp trở thành em rể của , nhưng tình cảm của con người có lúc lý trí cũng có cách nào đè xuống được, vẫn rất thích Kaven chỉ là đem phần tình cảm này chôn giấu ở trong lòng mà thôi.

      Ba tuần trước là lễ đính hôn! Lẽ ra là chị của dâu, nhất định phải có mặt nhưng mượn cớ thân thể có bệnh nên xuất .

      Vì thế Vũ Tiệp cực kỳ vui mừng, thực người chị tốt.

      “Ách…….Bà thông gia, Bộ Ung có làm sao ? Cháu nó có khỏe , chúng tôi muốn đến thăm cháu…….”

      “Này……Ô…..ô……..”

      Điện thoại đầu bên kia truyền đến giọng chần chờ sau đó là tiếng khóc thút thít.

      “Nó thực tốt, thực tốt….. Bộ Ung rất quan tâm đến Vũ Tiệp, trước khi nó hôn mê, trong miệng luôn gọi tên của Vũ Tiệp……….”

      “Hôn mê?” Ba Lệnh kinh sợ kêu lên.

      Hôn mê…….. Vũ Viên giống như có cách nào hô hấp, ở trong ý nghĩ của , với có duyên phận, lòng chúc phúc cho và Vũ Tiệp có thể ở cùng nhau đến đầu bạc răng long, tại sao bây giờ lại như vậy chứ?

      …… có bị nguy hiểm đến tính mạng hay …..

      Tay của nắm chặt dưới làn váy, hơi có vẻ vô dụng, ánh mắt lo lắng nhìn thẳng định hỏi ba .

      ta…..Ách………”

      “Ba, đưa điện thoại cho con.” Vũ Tiệp giành lấy điện thoại , “Mẹ, mẹ Bộ Ung xảy ra tai nạn xe cộ? Bộ Ung ở bệnh viện nào, con và ba mẹ con lập tức đến.”

      Sau bữa tiệc đính hôn, Vũ Tiệp đổi cách xưng hô kêu mẹ của Cù Bộ Ung là mẹ.

      “Được, nó ở bệnh viện XX, vì để tránh ký giả phỏng vấn cho nên chúng ta cầu bệnh viện cho những người khác ra vào, mọi người đến bệnh viện gọi cho mẹ, mẹ đón con ở cửa.”

      “Dạ, được.”



      Lệnh Vũ Tiệp hoàn toàn nghĩ tới Cù Bộ Ung bị thương nghiêm trọng như vậy.

      Lúc cùng với ba mẹ chạy tới bệnh viện để dò xem tình hình của ta, bác sĩ ta vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

      Tay phải của ta bị gãy xương, còn chân phải trừ phi ta cố gắng làm vật lý trị liệu, nếu có thể phải ngồi xe lăn cả đời.

      Ngoài ra, da thịt cũng bị thương chút, bác sĩ còn may mà kỹ thuật lái xe của ta giỏi “Kim đủ cứng”, nếu bình thường chịu được va chạm lớn như vậy.

      Tất cả những điều này Vũ Tiệp đều nghe lọt.

      Điều duy nhất nghe được chính là Cù Bộ Ung có thể bị tàn phế cả đời.

      xinh đẹp như vậy, là ưu tú như vậy, phải gả cho người đàn ông tàn phế cả đời?

      có cách nào tiếp nhận này!

      Đúng, sai coi như Cù Bộ Ung nhưng mà thực tế làm sao có thể cùng người đàn ông tàn phế cùng chỗ?

      Huống chi ta sắp thành chồng của ………

      hoàn mỹ như vậy, nhất định chồng của cũng phải là người đàn ông hoàn mỹ.

      sai, chỉ là ích kỷ chút, thực tế chút, suy nghĩ cho mình nhiều chút mà thôi…….. chính là nghĩ như vậy.

      “Chuyện cười, bị thương nặng như vậy, hoãn ngày cưới lại có tác dụng ? Em nghĩ bằng hủy bỏ thôi, tránh cho liên lụy đến người khác.” Vũ Tiệp vô cùng tức giận .

      tình nguyện gả cho người đàn ông ưu tú như Cù Bộ Ung, cũng muốn gả cho người tàn phế.

      “Làm sao em biết khi nào ta mới bình phục như cũ? Nếu như ta ngồi xe lăn cả đời, vậy em phải làm sao bây giờ?” càng nghĩ càng tức giận.

      “Vũ Tiệp, làm sao em như vậy? ta………. ta là chồng chưa cưới của em đó!”

      Lòng của Vũ Viên như có lửa thiêu, đau như bị roi quất vào.

      “Em nên chăm sóc ta tốt chứ…….”

      “Chăm sóc? Chăm sóc thế nào? Em là thần sao? Chị cho rằng em là người có lòng đại từ bi như vậy à?” Vũ Tiệp tức giận .

      Đem tất cả phản ứng của Vũ Tiệp để ở đáy mắt, nhưng mà cuối cùng vẫn là em của mình, cũng thể cái gì.

      “Nếu như em thực muốn gả cho Cù Bộ Ung, như vậy từ hôn là được.”

      “Từ hôn?”

      “Đúng vậy! Chị chuyện với ba mẹ Cù Bộ Ung, bọn họ nhất định có thể hiểu được, nếu hủy hôn, như vậy đối với tương lai của em xác định……..”

      “Chị, chị biết cái gì?” Vũ Tiệp trợn mắt nhìn Vũ Viên cái. “Chị cũng chỉ biết đọc sách mà thôi, cái gì cũng hiểu, suy nghĩ cũng nhanh nhạy! Em muốn từ hôn là sai, nhưng chẳng may vận khí của em tốt làm sao?”

      “Vận khí tốt? Cái…… Em có ý gì?”

      Vũ Viên hiểu. Đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của người em sinh đôi này cùng với cách nhau là xa!

      “Đần, ý của em muốn là, nếu như ta có thể đứng lên lại, tay phải cũng hoàn toàn bình phục, như vậy phải em thua thiệt lớn sao?”

      “ Vũ Tiệp…..”

      “Cho nên bây giờ em rất là khó nghĩ đây, chị biết ? Em muốn từ hôn, nhưng mà cũng muốn gả cho Cù Bộ Ung tàn phế………”

      “Cho nên?”

      “Cho nên………” Tầm mắt của rơi vào người của Vũ Viên. “Mọi người đều hai chúng ta lớn lên giống nhau, đúng ? Chị luôn là người hiểu em nhất cho nên chị làm ! Giúp em chăm sóc Cù Bộ Ung.”

      “Cái gì? Vũ Tiệp, em mới là vợ chưa cưới của ta……”

      Mắt Vũ Tiệp nhìn về phía Vũ Viên.

      “Em biết nha, em cũng phủ nhận mình là vợ chưa cưới của ta, nhưng mà nếu như cả đời ta bị như vậy, vậy em phải làm sao? Chị là chị của em, chị cũng nên suy nghĩ cho em chút, được ? theo ta có chỗ nào tốt, chị biết ? Lúc em và ta quen nhau, ta tùy tiện tặng cho em sợi dây chuyền cũng tương đương với năm tiền lương của chị rồi….. Hơn nữa, nếu như chị theo bên cạnh ta, em cũng được hưởng lợi! ta cho em lợi ích, em còn cầm được sao…..”

      “Em……..Lợi dụng ta…….”

      “Chị, chị đừng như vậy, em có lợi dụng ta, em là lòng thích ta, cũng chuẩn bị ngày mai làm dâu rồi, nhưng ai mà biết em lại xui xẻo như vậy chứ?” Vũ Tiệp hừ lạnh tiếng.

      “Chị, chị đừng giấu, em hiểu chị cũng thích Cù Bộ Ung, nhưng mà ta lại thích em! ra em đây chính là cũng muốn tốt cho chị đó, cho chị cơ hội đến gần Cù Bộ Ung, tồi nha…..” Bộ dạng của Vũ Tiệp như bố thí cho ân huệ rất lớn.

      “Nếu như ta cả đời đều như vậy, vậy chị theo ta cả đời ! Em hiểu từ trước đến nay chị rất có lòng thương người, nhưng mà nếu như cơ hội này thành công lần nữa chị phải nhường ta cho em!” Vũ Tiệp . “Đừng quên, Cù Bộ Ung vốn là của em đấy, nếu như ta hồi phục như cũ, tuyệt đối chị được độc chiếm ta, phải trả ta lại cho em!”

      “Vũ Tiệp, ta là con người, phải là đồ vật, sao có thể cho là cho?”

      “Em mặc kệ, dù sao chính em quyết định như vậy rồi.”

      vỗ tay, có cảm giác quyết định này của mình thực là rất tốt, bất kể cuối cùng Cù Bộ Ung như thế nào, đều được lợi.

      phải là người con xấu xa, chỉ là suy nghĩ cho mình nhiều chút mà thôi.

      “Nhưng mà chị cũng có công việc phải làm, có cách nào giúp em chăm sóc ta.”

      Chẳng lẽ Vũ Tiệp muốn bôn ba vất vả ngày đêm hay sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.3

      tình nguyện gả cho người đàn ông ưu tú như Cù Bộ Ung, cũng muốn gả cho người tàn phế.

      “Làm sao em biết khi nào ta mới bình phục như cũ? Nếu như ta ngồi xe lăn cả đời, vậy em phải làm sao bây giờ?” càng nghĩ càng tức giận.

      “Vũ Tiệp, làm sao em như vậy? ta………. ta là chồng chưa cưới của em đó!”

      Lòng của Vũ Viên như có lửa thiêu, đau như bị roi quất vào.

      “Em nên chăm sóc ta tốt chứ…….”

      “Chăm sóc? Chăm sóc thế nào? Em là thần sao? Chị cho rằng em là người có lòng đại từ bi như vậy à?” Vũ Tiệp tức giận .

      Đem tất cả phản ứng của Vũ Tiệp để ở đáy mắt, nhưng mà cuối cùng vẫn là em của mình, cũng thể cái gì.

      “Nếu như em thực muốn gả cho Cù Bộ Ung, như vậy từ hôn là được.”

      “Từ hôn?”

      “Đúng vậy! Chị chuyện với ba mẹ Cù Bộ Ung, bọn họ nhất định có thể hiểu được, nếu hủy hôn, như vậy đối với tương lai của em xác định……..”

      “Chị, chị biết cái gì?” Vũ Tiệp trợn mắt nhìn Vũ Viên cái. “Chị cũng chỉ biết đọc sách mà thôi, cái gì cũng hiểu, suy nghĩ cũng nhanh nhạy! Em muốn từ hôn là sai, nhưng chẳng may vận khí của em tốt làm sao?”

      “Vận khí tốt? Cái…… Em có ý gì?”

      Vũ Viên hiểu. Đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của người em sinh đôi này cùng với cách nhau là xa!

      “Đần, ý của em muốn là, nếu như ta có thể đứng lên lại, tay phải cũng hoàn toàn bình phục, như vậy phải em thua thiệt lớn sao?”

      “ Vũ Tiệp…..”

      “Cho nên bây giờ em rất là khó nghĩ đây, chị biết ? Em muốn từ hôn, nhưng mà cũng muốn gả cho Cù Bộ Ung tàn phế………”

      “Cho nên?”

      “Cho nên………” Tầm mắt của rơi vào người của Vũ Viên. “Mọi người đều hai chúng ta lớn lên giống nhau, đúng ? Chị luôn là người hiểu em nhất cho nên chị làm ! Giúp em chăm sóc Cù Bộ Ung.”

      “Cái gì? Vũ Tiệp, em mới là vợ chưa cưới của ta……”

      Mắt Vũ Tiệp nhìn về phía Vũ Viên.

      “Em biết nha, em cũng phủ nhận mình là vợ chưa cưới của ta, nhưng mà nếu như cả đời ta bị như vậy, vậy em phải làm sao? Chị là chị của em, chị cũng nên suy nghĩ cho em chút, được ? theo ta có chỗ nào tốt, chị biết ? Lúc em và ta quen nhau, ta tùy tiện tặng cho em sợi dây chuyền cũng tương đương với năm tiền lương của chị rồi….. Hơn nữa, nếu như chị theo bên cạnh ta, em cũng được hưởng lợi! ta cho em lợi ích, em còn cầm được sao…..”

      “Em……..Lợi dụng ta…….”

      “Chị, chị đừng như vậy, em có lợi dụng ta, em là lòng thích ta, cũng chuẩn bị ngày mai làm dâu rồi, nhưng ai mà biết em lại xui xẻo như vậy chứ?” Vũ Tiệp hừ lạnh tiếng.

      “Chị, chị đừng giấu, em hiểu chị cũng thích Cù Bộ Ung, nhưng mà ta lại thích em! ra em đây chính là cũng muốn tốt cho chị đó, cho chị cơ hội đến gần Cù Bộ Ung, tồi nha…..” Bộ dạng của Vũ Tiệp như bố thí cho ân huệ rất lớn.

      “Nếu như ta cả đời đều như vậy, vậy chị theo ta cả đời ! Em hiểu từ trước đến nay chị rất có lòng thương người, nhưng mà nếu như cơ hội này thành công lần nữa chị phải nhường ta cho em!” Vũ Tiệp . “Đừng quên, Cù Bộ Ung vốn là của em đấy, nếu như ta hồi phục như cũ, tuyệt đối chị được độc chiếm ta, phải trả ta lại cho em!”

      “Vũ Tiệp, ta là con người, phải là đồ vật, sao có thể cho là cho?”

      “Em mặc kệ, dù sao chính em quyết định như vậy rồi.”

      vỗ tay, có cảm giác quyết định này của mình thực là rất tốt, bất kể cuối cùng Cù Bộ Ung như thế nào, đều được lợi.

      phải là người con xấu xa, chỉ là suy nghĩ cho mình nhiều chút mà thôi.

      “Nhưng mà chị cũng có công việc phải làm, có cách nào giúp em chăm sóc ta.”

      Chẳng lẽ Vũ Tiệp muốn bôn ba vất vả ngày đêm hay sao?
      “Làm giáo viên tốt bằng theo bên cạnh Cù Bộ Ung, làm giáo viên tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? ta tùy tiện ra tay, công việc của chị cũng khổ cực mấy tháng.”

      “Chị từ chức.”

      Vũ Viên lắc đầu. Cái cầu này quá đáng, nếu như nghỉ việc ở trường sau này phải làm sao đây?

      “Chị, em nhiều như vậy chị nghe hiểu à? Chị muốn giúp em có phải hay ?”

      Vũ Tiệp tức giận, cảm thấy Vũ Viên cố ý muốn giúp .

      “Ba, mẹ……” mở cửa phòng hướng về phía bên ngoài nhức đầu kêu lên.

      Hai người nghe được tiếng quát tháo của cũng nhanh chóng vào trong phòng.

      “Thế nào? Thế nào? Vũ Tiệp…..”

      “Ba, mẹ……….. Con muốn gả đâu! Hai người kêu chị giúp con gả !”

      Lệnh Vũ Tiệp bắt đầu sử dụng công phu la lối om sòm, sau khi phen khóc lóc, hai người quyết định cho Vũ Viên gả thay.

      Tất cả chua xót trong lòng đều nghẹn ở cổ họng, chỉ cần Vũ Tiệp tìm tới ba mẹ, bọn họ nhất định che chở cho em ấy.

      Vũ Viên gì, biết nên những gì, ràng với Vũ Tiệp là chị em sinh đôi, nhưng ba mẹ chỉ đặc biệt cưng chiều Vũ Tiệp mà thôi.

      ra làm sao có thể oán trách bọn họ, bọn họ sinh , nuôi , cảm kích còn kịp, làm sao có thể oán trách bọn họ……….

      “Vậy công việc của con…….”

      “Nghỉ việc ! Dù sao tháng cũng kiếm được bao nhiêu tiền, mày nghĩ rằng chúng ta còn trông cậy vào mày “Đại phú đại quý”sao? Bây giờ chúng ta đem tất cả hy vọng đều đặt người của Vũ Tiệp, mày có hiểu hay ?”

      Mẹ Lệnh lời chế nhạo, giễu cợt, Vũ Viên biết bọn họ cũng phải là người xấu, chỉ là…………..Thực tế chút.

      “Nghe chưa? Nghe chưa? Ba mẹ cũng như vậy nên chị phải làm theo thôi! Còn có……..Tóc của chị………”

      Dài như vậy, hình như cũng qua eo rồi, hoàn toàn khác với kiểu tóc của , rất dễ bị nhìn ra đấy!

      “Ngày mai cắt ! Chị, cắt tóc ngắn giống em có rất nhiều chỗ tốt, a……….Đừng quên nhuộm màu giống của em, Cù Bộ Ung rất thông minh đấy…….”

      Chết, bây giờ vấn đề chính là Vũ Viên bị cận thị nặng, là hỏng bét!

      “Chị xem cặp mắt kính này , học lại để thành ra như vậy, em thấy chị nên mang kính sát tròng thôi.”

      “Cận thị nặng như vậy rất khó đeo kính sát tròng……” Vũ Viên thực tế .

      “Dù sao suy nghĩ là được, chị tự nghĩ cách ! Suy nghĩ kỹ nhất định có thể giải quyết được vấn đề.”


      giáo Lệnh, đột nhiên làm sao nghỉ việc? phải là người có tâm huyết với giáo dục hay sao?”

      Thầy giáo Lâm vừa nghe được tin tức, đến ngay bên cạnh bàn làm việc của Lệnh Vũ Viên hỏi. Chỉ thấy bàn của để thùng giấy lớn, bên trong chứa nhiều đồ vật riêng.

      “Đúng vậy!”

      Vũ Viên đem quyển sách bản to bỏ vào trong thùng, lộ ra dáng vẻ tươi cười đắng chát.

      “Tôi có chút chuyện riêng cho nên thể từ chức, may mà trường học để cho tôi giữ chức dừng lương trong năm, tôi nghĩ, năm hẳn là đủ rồi!”

      có chuyện gì rắc rối sao? Có lẽ tôi có thể giúp được ….” Thầy Lâm có chút kích động hỏi.

      “Này………” Vũ Viên nhìn thầy giáo Lâm cái. “Thầy giúp được tôi đâu, nhưng mà mặc kệ như thế nào, tôi vẫn là rất cảm ơn thầy trong thời gian này chăm sóc cho tôi, hy vọng sau khi tôi xử lý xong công việc, có thể trở lại đây nhanh chút.”

      “Ừ, hy vọng là như vậy, nếu như cần tôi giúp việc gì, cứ với tôi.”

      “Tôi biết rồi….”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Sau khi Cù Bộ Ung từ bệnh viện về nhà, theo cầu của Vũ Tiệp Vũ Viên vào ở nhà của Cù Bộ Ung để chăm sóc cho .

      Chương 3.1

      nhàng cầm hành lý, Vũ Viên biết ở nhà Cù Bộ Ung đến bao giờ, đứng ở lập trường của , hy vọng Cù Bộ Ung có thể hồi phục nhanh chút, để có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi thuộc về .

      Nhà của …….Vũ Viên giật mình đứng ở chính giữa đại sảnh, nơi này hình như là nhà riêng của .

      “Vũ Tiệp tiểu thư có phải ?”

      người phụ nữ chừng hơn 40 tuổi hướng về phía Vũ Viên : “Phu nhân có gọi điện thoại tới, rằng hôm nay có vợ chưa cưới của thiếu gia đến ở nơi này.”

      “Dạ, là tôi.” chút chần chờ, “Xin hỏi bác là……..”

      “Tôi là dì Quý, tôi là người chăm sóc cho thiếu gia từ đến lớn, công việc của tôi vốn là ở đại trạch (đại trạch: nhà lớn), nhưng mà vào mỗi cuối tuần tôi đến đây quét dọn nơi này, cá tính của thiếu gia cổ quái, đại trạch lớn như vậy, còn rất nhiều phòng để trống ở, lại tự mình ngừng cố gắng mua căn hộ lớn như này chỉ để mình ở thôi.”

      “Đúng vậy, là lớn…..”

      ngẩng đầu, nhìn qua cách bày trí phòng khách cho thấy căn nhà này thuộc khu cao cấp.

      “Bây giờ thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, bị thương thành như vậy cho nên tôi ở lại nơi này chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu gia.”

      “Hóa ra là như vậy………….”

      “Vũ Tiệp tiểu thư, phu nhân biết người thiếu gia bây giờ cần nhất chính là , cho nên mới đưa ra cầu vô lý này, hy vọng đừng chê trách….Phòng của ở tầng hai, tôi dẫn lên.”

      Dì Quý cầm lấy hành lý của Vũ Viên.

      “Biết làm sao được?” Vũ Viên cầm lại hành lý của mình ở trong tay dì Quý, “Tôi tự cầm là được rồi, cái này hơi nặng chút.”

      “Sao như vậy được? Hay là để tôi cầm cho.”

      , tôi quen tự mình làm.”

      Dì Quý dẫn Vũ Viên lên tầng hai, đến căn phòng, “Đây là phòng của , cần gì cứ với tôi.”

      “Cù tiên sinh…….Ách, tôi muốn là Cù Bộ Ung, bây giờ ta ở đâu?”Vũ Viên hỏi.

      Đến nơi này hơn nửa tiếng rồi, cũng nhìn thấy Cù Bông Ung, chẳng lẽ ta ra ngoài rồi sao?

      “Thiếu gia………” Nghe được câu hỏi của Vũ Viên, hốc mắt của dì Quý liền đỏ.

      “Thiếu gia xuất viện đến nay hơn tuần lễ, đều đem mình nhốt ở trong phòng, gọi thế nào cũng đáp………. khiến cho người khác lo lắng mà. Có lúc tôi gõ cửa phòng thiếu gia, muốn xem tình trạng bên trong chút nhưng chỉ nghe được ở bên trong có tiếng đồ vật bị đập vỡ, bây giờ tình tính của thiếu gia thay đổi rất nhiều…..”

      Dì Quý đến đây, ánh mắt lo lắng nhìn Vũ Viên, chỉ sợ mình quá nhiều đem Vũ Viên dọa cho chạy mất.

      “Vũ Tiệp tiểu thư, trước kia thiếu gia phải như thế, người rất hài hước, khôi hài, là đứa trẻ ngoan, tôi là người nhìn thiếu gia lớn lên……”

      “Tôi hiểu , tôi hiểu ………..Dì Quý, về sau cuộc sống thường ngày của Cù Bộ Ung do tôi phụ trách, dì trở về đại trạch .”

      “Này……..Như thế làm sao tôi biết xấu hổ đây?”

      Mặc dù hôm nay dì Quý cũng muốn đem “Củ khoai nóng bỏng tay” Cù Bộ Ung này cho Vũ Viên, nhưng mà suy nghĩ chút vẫn thấy ổn.

      “Phu nhân muốn tôi đến đây chăm sóc thiếu gia………”

      “Những chuyện này để tôi làm được rồi!” khẽ cười, nụ cười dịu dàng rất dễ thu mua được lòng người.

      “Nấu món ăn, nấu cơm tôi cũng biết chút, đương nhiên là so được với tay nghề của dì, nhưng mà tôi nghĩ……….Cũng đến mức độc chết Cù Bộ Ung!”

      “Vậy……..Được rồi. Nếu có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé, số điện thoại của tôi đây.” Dì Quý đưa tờ giấy cho Vũ Viên.

      “Vậy làm phiền .”

      Sau khi nghỉ ngơi lát, Vũ Viên quyết định đến căn phòng của chủ nhân nơi này.

      Lòng của cuồng loạn, có bảy phần khẩn trương, hai phần sợ hãi, có phần nên có là mong nhớ và vui vẻ .

      Cốc cốc………Cốc cốc………..

      Vũ Viên gõ cánh cửa dày cộm nặng nề nhưng bên trong chút động tĩnh, vì vậy tự động đưa tay mở cửa.

      “Cù……….”

      vật nặng bay tới trước mặt, Vũ Viên kịp né tránh, chỉ có thể theo bản năng đưa tay lên ngăn lại.

      “A!” kêu đau.

      đến làm cái gì?” Cù Bộ Ung chuyển động xe lăn, “ cần phải đến đây để theo tên tàn phế như tôi, tôi hiểu đến đây, phải do cam tâm tình nguyện mà do mẹ tôi cầu , đúng ?”

      lạnh lùng nhìn , “Bây giờ tôi tàn phế, yên tâm! Tôi cũng có ý định làm liên lụy đến , nửa đời sau của cần ở bên cạnh người tàn phế như tôi, có thể tìm hạnh phúc khác.”

      Trong mắt của hề có ánh sáng, chỉ có tuyệt vọng mà thôi.

      Tai nạn xe cộ này như đánh nát con người của .

      Bác sỹ với , có thể giữ lại mạng sống kỳ tích, nhưng trong mắt ………..Đời này người tàn phế, còn bằng chết ở vụ tai nạn đó.

      Nhìn Cù Bộ Ung ngồi ở xe lăn, .

      có thể cho tôi biết như thế kia mà được xem là phế nhân sao? Gãy tay, đứt chân rồi hay sao? Tôi xem tay chân của đều đủ cả, cả người rất tốt, làm sao được xem là phế nhân? Hơn nữa bác sỹ cũng , chỉ cần cố gắng làm vật lý trị liệu, có hy vọng đứng lên lại.”

      đừng dễ nghe như vậy, biết cái gì? Hy vọng sao? Hy vọng là bao nhiêu? Mười phần? Tám phần? phần? Hay phần cũng có?” tức giận .

      “Cái gì tôi cũng bị mất, biết ? Lần tai nạn xe cộ này cướp tất cả của tôi………”

      “Tất cả của ?” Vũ Viên lắc đầu bật cười, “Tất cả của ở lần tai nạn đó dễ dàng bị cướp như vậy sao? Vậy cũng rất dễ dàng bị người khác đánh bại! đúng là rất đáng buồn……….Tôi cho là Cù Bộ Ung mà tôi biết phải là người như thế.”

      Cặp mắt Cù Bộ Ung nhìn thẳng vào Vũ Viên, “Cù Bộ Ung mà biết chết từ vụ tai nạ đó rồi, bây giờ tôi chỉ là người tàn phế mà thôi! Bây giờ lập tức , tôi muốn gặp lại .”

      xin lỗi, rất khó làm theo mong muốn của .”

      ngồi xổm xuống, quét dọn những mảnh kính vỡ, “Nếu như tôi khỏi đây, có ai giúp chuẩn bị cho cuộc sống hàng ngày rồi.”

      “Hừ! Có dì Quý, tôi cần , nghe cho tôi, bây giờ tôi muốn giải trừ hôn ước, lập tức khỏi đây cho tôi.”

      Sau tai nạn xe cộ đó làm cho đánh mất ý chí, còn là Cù Bộ Ung hăng hái của trước kia nữa.

      “Tôi với giống như hai người xa lạ, có thể coi như tôi tồn tại, lấy điều kiện của , có thể tìm được người dàn ông tốt hơn.”

      xác định dì Quý có còn ở đây ? Làm sao xem thử ? Nếu tôi ở lại đây, chỉ có chết đói mà thôi.”

      Đối với tức giận của , Vũ Viên chỉ xem như đứa giận dỗi, để loại chuyện nhặt này ở trong lòng.

      “Ý của là gì?”

      “Tôi mời dì Quý khỏi đây rồi, đơn giản dễ hiểu chút, trong căn nhà này chỉ còn và tôi ở mà thôi, toàn bộ ăn ngủ của đều phải dựa vào tôi.”

      “Ai cho quyền sai bảo người giúp việc của tôi, tại sao làm như vậy!” Tay của nắm chặt xe lăn, dùng lực mạnh đến nỗi các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch.

      “Tôi giải từ hôn ước! Tôi cho biết điều này, về phần tại sao tôi làm như vậy……….Tôi dựa vào quyền mà mẹ cho tôi, cũng chính là dựa vào việc tôi là vợ tương lai của , cảm thấy như thế nào?”

      Đúng vậy! Bây giờ thay thế Vũ Tiệp, giả làm vợ tương lai của , những lời như vậy, làm theo cho tốt.

      “Tôi cho biết! có quyền ném đồ vật giống như trước đây, kể cả ăn uống, dù cố tình gây nhưng mà tôi cũng bỏ mặc . Xin hiểu điều này.”

      Vũ Viên giống như giáo dạy bảo học sinh, “Về phần bữa tối, lát nữa tôi nấu xong, tôi cũng biết có hợp với khẩu vị của hay , nếu như nấu ngon, kính xin thông cảm nhiều hơn cho tôi.” xong, liền xoay người rời .

      Trong lòng Cù Bộ Ung dâng lên chút lửa giận.

      Thái độ của …………Nghiễm nhiên giống như mới là chủ nhân của căn nhà này, còn chỉ là người đến ở nhờ. Nhưng………. còn chưa tới mức lửa giận xông lên mà mất năng lực suy nghĩ.

      Như thế nào cùng với Vũ Tiệp trước kia khác nhau nhiều như vậy? nhớ Vũ Tiệp mặc quần dài, thích đem khoe đôi chân dài thon đẹp của mình, thích nhìn ánh mắt thích và ngưỡng mộ của mọi người.

      Hơn nữa, thái độ chuyện của hoàn toàn khác so với trước kia. Vũ Tiệp là người hay nũng nịu, mấy khi tức giận, căn bản thể có thái độ dạy bảo ! Hay là bởi vì thoát khỏi trận tai nạn này, Vũ Tiệp cũng phải tự nguyện đến chăm sóc cho , cho nên thái độ mới chuyển biến 1800 ?

      Nhưng………..Vũ Tiệp bây giờ làm cho có cảm giác rất giống với Jessica mà gặp ở MSN………

      Cù Bộ Ung lắc đầu. Tất cả là do suy nghĩ nhiều ! vẫn là , chỉ là thái độ đối với giống trước kia, làm nũng, nịnh nọt mà thôi, bởi vì từ người bình thường biến thành tàn phế, cho nên mới lười đối tốt với , cũng còn cần thiết phải đối tốt với nữa rồi.

      Đúng vậy, nhất định là như vậy. Cù Bộ Ung nghĩ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2

      ngồi ở đây làm cái gì?” Sau khi ra khỏi phòng, nhà Cù Bộ Ung lắp thang máy để cho dễ dàng lên xuống.

      Cửa thang máy vừa mở, gặp ngay Vũ Viên ngồi ở sofa trong phòng khách, nhìn tên quyển sách đặt bàn, quyển sách này cũng có.

      “Đọc sách, chẳng lẽ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, mắt cũng bị mù luôn rồi chứ?”

      Vũ Viên biết càng làm theo ý của chỉ càng làm cho mượn bệnh giả điên, có cách nào khác, muốn chuyện kích thích ! Nhìn ……….Chiêu này hữu dụng, ít nhất cũng chịu ra khỏi phòng rồi.

      từng nghe dì Quý , sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Cù Bộ Ung bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.

      “Đọc sách?”

      Xem ra hề lo lắng gì, còn mở nhạc ngồi yên sofa đọc sách.

      quên tôi còn chưa ăn cơm hay sao?”

      ra là vẫn chưa ăn cơm sao?” khẽ cười.

      “Tôi nấu cơm xong rồi, nhưng tôi có mang phần đến phòng của , nhớ là hất đổ thức ăn mà tôi nấu rồi sao? Tôi nghĩ, thích ăn đồ mà tôi nấu, bằng tôi tự mình giải quyết thôi.”

      mình ăn hết rồi?” trợn mắt nhìn Vũ Viên.

      ăn mà, phải hay sao?” đem sách để ở bên cạnh khay trà, “Tôi cho rằng thần thông đến mức chỉ cần hút khí, cần ăn cơm cũng no rồi.”

      ……..” Tầm mắt của chuyển qua bình hoa cổ.

      “Tôi làm sao?” Theo tầm mắt của Cù Bộ Ung, cũng thấy được chiếc bình hoa cổ, “Chẳng lẽ định đập vỡ bình hoa đó?”

      lắc đầu, có chút khinh thường đối với việc dùng hành động đập vỡ đồ đạc để phát tiết, việc này so với Cù Bộ Ung trong lòng của khác rất nhiều.

      “Có lẽ, cũng chỉ biết làm những việc như vậy mà thôi, thực tôi đánh giá cao rồi, tôi nghĩ trừ những việc này, cái gì cũng biết làm…… sao! Nếu như muốn đập cứ làm ! Tất cả những vật ở đây đều là của , có quyền đập phá……Dù sao, là người có tiền, có thể tiếp tục hành động ngây thơ này!”

      nổi giận, hành động như vậy mà bị xem là ngây thơ, Cù Bộ Ung lập tức từ bỏ ý định đập phá đồ đạc. Cả ngày nay chưa ăn gì rồi, cũng bởi vì quá mức đói bụng cho nên mới phải ra khỏi phòng.

      Đối với việc xem quyển sách kia, cũng cảm thấy rất có hứng thú, vì vậy liền di chuyển xe lăn đến trước mặt của Vũ Viên, thuận tay cầm quyển sách đó lên.

      cảm thấy quyển sách này viết như thế nào?” hỏi, thu lại tính xấu, muốn cùng thảo luận về nội dung của quyển sách chút.

      “Rất hay.” gật đầu.

      “Nếu như tháng tôi có thể kiếm được mười vạn, có lẽ tôi xem xét cách kiếm tiền giống như của ta, có thể bao lâu nữa tôi có tài sản hơn tỷ rồi.” .

      “Chỉ là………Cuối cùng tôi cảm thấy ta viết phương pháp này, chỉ thích hợp với những người có tiền giống như , mà , cũng cần xem những quyển sách này nữa rồi, bởi vì tài sản của sớm có hơn tỷ.”

      tháng làm kiếm được bao nhiêu tiền?” Cù Bộ Ung chưa bao giờ hỏi chuyện về công việc của , vì vậy tò mò hỏi.

      hỏi chuyện này làm gì? giáo…….Ừ……” vội sửa lại lời, “ nhân viên bé có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

      Theo biết, tháng tiền lương của Vũ Tiệp có hơn ba vạn, em ấy thường dùng chỗ tiền này để mua quần áo và mỹ phẩm, để cho mình trở nên xinh đẹp hơn.

      phải nghỉ việc rồi sao? Lúc tôi muốn đính hôn với , liền nghỉ việc luôn rồi mà.”

      đưa cho mấy thẻ phụ để cho dùng, cũng khách khí chút, hóa đơn mỗi tháng cũng vài chục vạn.

      Nghỉ việc?

      Vũ Tiệp nghỉ việc sao? là hỏng bét, thiếu chút nữa bị lộ rồi!

      Chỉ trách và Vũ Tiệp tiếp xúc quá ít, có chuyện của Vũ Tiệp hiểu . Thực ra cũng trách được, mỗi ngày đều bận đến tối mặt tối mày, làm sao còn có thời gian quan tâm chuyện của người khác.

      “Ừ, đúng vậy! Tôi nghỉ việc rồi.”

      lúng túng cười, nhìn thấy Cù Bộ Ung lật quyển sách kia.

      “Nếu như có hứng thú với quyển sách đó, tôi ngại tặng nó cho , để có thể cẩn thận đọc những điều tâm đắc của người khác.” chuyển sang đề tài khác.

      Sau đó, từ ghế sofa đứng dậy, theo thói quen nghĩ là sờ lên tóc nhưng lại nhớ ra mái tóc dài của cắt rồi.

      đâu?”

      “Cuộc sống của tôi ở đây bị hạn chế sao?” hỏi ngược lại, “Tôi cho là tôi cần thiết cái gì cũng phải báo cáo với .”

      “Tôi hỏi đâu?”

      Hành vi của thực là quá phách lối rồi, từ lúc vào đây ở, chưa lúc nào chuyện ôn hòa với .

      “Làm ơn……. có biết bây giờ là mấy giờ rồi ? hơn nửa đêm rồi! sớm là thời gian ngủ, tôi biết có phải ở trong phòng đó cả ngày hay , ở trong đó đến nỗi biết là ngày hay đêm, cho nên biết được bây giờ là giờ ngủ.”

      Đồng hồ treo tường lập tức gõ chuông, xác thực bây giờ muộn rồi.

      “Còn………. có chuyện gì ?”

      “Tôi…………..”

      Cù Bộ Ung cảm thấy có chút khó mở miệng, là tay hất đổ hết chỗ thức ăn đưa lên, bữa trưa, bữa tối, muốn mở miệng cầu nấu cơm tiếp cho ăn, bây giờ được.

      “Tôi đói bụng.”

      đói bụng sao?” Vũ Viên xoay người, “Tôi cho là chắc đói nên mới hất đổ hết chỗ thức ăn tôi mang lên, bây giờ muốn tôi tùy tiện làm chút cho ăn sao?”

      “Nếu như phiền toái.”

      Lời của rất khách khí, ra thái độ đối với cần kém như vậy, chỉ cần giống như trước kia, được hay sao?

      Nhưng mà bây giờ tự ti, có cảm giác tới chăm sóc cho chẳng qua vì thương hại , cho nên chỉ cần nhìn thấy , liền phát giận.

      “A, tất nhiên rất phiền toái.”

      ngáp cái to, “Bây giờ tôi muốn ngủ, nếu như muốn ăn cái gì, tự mình làm ! Là tự đổ hết chỗ thức ăn kia, tôi có nghĩa vụ vì làm phần khác, tôi cũng phải nhận tiền lương của .”

      Lời của Vũ Viên rất ràng, xong lập tức lên tầng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :