1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi - Kim Đại (61/61)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 21

      Vương An An thấy Mạnh Triết có vẻ rất sốt ruột vội đưa mắt nhìn đồng hồ điện thoại, quả còn sớm, gần sáu giờ rồi.

      nhanh chóng lấy đồ ăn còn thừa từ hôm qua làm bữa tối đơn giản cho hai người, sau đó vào phòng bếp tìm thuốc, quả tìm thấy ba chiếc lọ khác nhau.

      lần lượt lấy từng lọ.

      Nhưng cho Uông Uông uống ngay lập tức. vẫn rất để ý đến tác dụng phụ của những loại thuốc này bèn thử đọc mấy dòng giới thiệu thân lọ.

      Nhưng lọ cũng có hướng dẫn cụ thể, tất cả đều chỉ là những thuật ngữ chuyên ngành thể chuyên ngành hơn, khiến hoa hết cả mắt, đọc mà hiểu nổi.

      Vương An An lưỡng lự muốn cho Uông Uông uống. vốn dĩ có chút áy náy với Cố Ngôn Chi, nên nhân dịp này thương lượng với Uông Uông luôn: “Uông Uông, chẳng lẽ muốn làm thế này mãi sao. Chuyện này khiến cả hai tổn thương, tại sao hai người thương lượng …”

      Hơn nữa dù Cố Ngôn Chi tốt nhưng những thứ Cố Ngôn Chi có được đều do bản thân ta tự mình cố gắng. Mặc dù Uông Uông đáng thương, nhưng những năm qua đa phần áp lực đều do Cố Ngôn Chi gánh vác.

      Huống chi ngay cả tội phạm còn có quyền bào chữa cơ mà.

      Uông Uông vội vàng lắc đầu : " được đâu, An An, khi ta xuất lập tức áp chế thể cho ta cơ hội này. Có vài lần vì thích những chuyện làm ta kìm chế rất mạnh, giờ thể mềm lòng được.”

      Vương An An cũng biết để Uông Uông làm như vậy là quá nguy hiểm. thở dài : "Hai người có thể trao đổi được với nhau tốt… Làm như thế này là bất lợi cho cả đôi bên….”

      buồn bực đổ thuốc ra lòng bàn tay. Thực ra trong lòng vẫn rất bất an, chứ đơn giản chỉ vì áy náy với Cố Ngôn Chi mà thôi.

      Ngày hôm qua nghĩ vẩn vơ rất nhiều, luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Cố Ngôn Chi phải người đơn giản, ta có gia thế và nghiệp, Mạnh Triết cũng , nếu hủy hôn ước ảnh hưởng đến lợi ích hai bên, vậy chuyện lần này…. Liệu có ảnh hưởng đến những lợi ích khác ?

      Mặc dù làm được thời gian nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá ít, Uông Uông lại đơn thuần như tờ giấy trắng, luôn cảm thấy ngộ nhỡ mọi chuyện vỡ lở, bọn họ bị người ta bán đứng biết chừng.

      Vương An An lo lắng lí nhí : "Uông Uông, hay chúng ta bỏ trốn , đến nơi Cố Ngôn Chi tìm được…. Mặc dù có lỗi với Lưu và Mạnh Triết, nhưng nếu như Cố Ngôn Chi bỏ hôn cũng được hủy bỏ mà...."

      Hơn bắt chước Cố Ngôn Chi đâu có dễ...

      Uông Uông nghe xong liền nghiêm túc suy nghĩ, nhưng có lẽ nghĩ tới điều gì đó hợp lý, lúc lâu sau mới lên tiếng, “An An, nghĩ tới việc bỏ trốn…”

      chớp mắt: " có thể làm được, lần này nhất định có thể. Sau đó có thể ở bên em, chỉ hai chúng ta.”

      Vương An An thấy kiên quyết như vậy đành lấy thuốc cho uống.

      Nhưng lúc lấy thuốc, Vương An An chợt phát ra chuyện kỳ lạ.

      lọ thuốc màu trắng bị lẫn vài viên màu vàng.

      Vương An An vội lấy viên thuốc ra, lẩm bẩm: "Mạnh Triết đựng thuốc kiểu gì thế, sao lại bất cẩn như vậy…”

      còn cẩn thận đếm lại số lượng thuốc, thấy còn vấn đề gì mới đưa cho Uông Uông uống.

      Nhìn Uông Uông ngoan ngoãn uống thuốc, Vương An An cảm thấy đau lòng muốn chết, loại thuốc này ràng có hại cho sức khoẻ mà.

      Uông Uông thay quần áo chuẩn bị ngủ.

      Vương An An nhân lúc thay quần áo chuẩn bị giường đệm cho .

      Sau khi lên giường, Vương An An vừa đắp chăn cho , vừa nắm tay .

      Uông Uông chợt cười : "Em giống như chăm trẻ con vậy.”

      Vương An An ngạc nhiên hả tiếng.

      Uông Uông giả vờ nhắm mắt lại, : “ dáng vẻ của em giống như dỗ ngủ.”

      Vương An An vuốt tóc , “Ừ, vậy là trẻ lớn rồi.”

      Tuy đùa nhưng trong lòng lại nặng nề, cứ như vậy ảnh hưởng đến tinh thần mất….

      phải uống thuốc hai ngày mà cả đời phải phụ thuộc vào thuốc…

      quả dám nghĩ tiếp.

      Uông Uông lại chẳng hề để ý, làm nũng : "An An, em hát ru .”

      "Ừm." Vương An An vuốt tóc , khẽ hắng giọng cái. hát được hay cho lắm, nhưng vẫn khe khẽ ngân nga. Uông Uông cũng hát theo , đáng ngạc nhiên là giọng hát của tệ chút nào.

      Chỉ được lúc thấy Uông Uông nằm im.

      Vương An An cúi đầu nhìn Uông Uông ngủ rồi, vội đắp chăn cho .

      Ngoài trời mưa vẫn rơi, cũng biết đến khi nào mới tạnh. đứng trước cửa sổ phòng Uông Uông nhìn lúc mới trở về phòng của mình.

      Lúc tối ăn ít quá nên chẳng bao lâu Vương An An cảm thấy có chút đói bụng. Trời vẫn mưa ngừng, liền thở dài, lăn qua lộn lại giường.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương An An nghe thấy phòng bên có tiếng thuỷ tinh vỡ. lập tức bật dậy, chạy vào phòng ngủ của Uông Uông liền cảm thấy gió lạnh tràn vào.

      Trời ạ, sao lại xui xẻo thế này, có cành cây gãy đập vỡ cửa kính.

      Giường Uông Uông rất gần cửa sổ, may là những mảnh thủy tinh rơi vãi dưới đất trúng người. Nhưng mưa gió lạnh lại thổi thẳng vào giường của Uông Uông.

      Ban đầu Vương An An định chuyển giường ra chỗ khác, cố gắng để Uông Uông ở quá gần cửa sổ, nhưng sức của chỉ có hạn.

      Cuối cùng quyết định kéo Uông Uông đến phòng khác, nhưng ôm trong tình trạng ngủ mê mệt cũng đủ khiến kiệt sức rồi.

      Thể hình chênh lệch quá nhiều, dốc hết sức cũng chỉ mệt đứt cả hơi chứ nâng được .

      nghĩ mãi, cuối cùng tìm cái ô để che.

      dựng cả hai chiếc gối lên, ít ra nước mưa cũng tạt đến chỗ Uông Uông.

      Nhưng ngoài trời mưa gió quá lớn, hai chiếc gối và chiếc ô này chống đỡ nổi, chỉ được lúc liền đổ xuống làm giường ẩm nước.

      Lần này Vương An An hoàn toàn bó tay, thể làm gì khác hơn là lấy người thay ô.

      Vương An An tay cầm ô, còn mình ngồi co ro bên cạnh Uông Uông.

      Bởi vì chân quá lạnh, quyết định cho chân vào trong chăn của Uông Uông.

      Vương An An có cảm giác Uông Uông hình như hơi động đậy. Nhưng ngủ say cũng có phản ứng bản năng à?

      Vương An An giữ được lát liền mệt nhoài. Cả ngày bất an thấp thỏm, ngủ ngon, giờ còn phải cầm ô cản mưa gió.

      ngủ gà ngủ gật, cuối cùng chịu nổi nữa ngã người xuống giường.

      Trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy lạnh nên dịch về chỗ ấm, cuối cùng cũng áp sát được vào thứ cực kỳ ấm áp bên cạnh.

      tiếp tục dịch vào như bị hút, tay sờ soạng theo bản năng vén quần áo của đối phương, cho tay vào.

      Cảm giác bàn tay chạm vào da thịt rất thích, Vương An An hài lòng ngủ tiếp.

      Ngủ tới nửa đêm, Vương An An mới giật mình phát mình sờ cơ ngực của Uông Uông như nữ lưu manh.

      ngượng chín mặt.

      Nhưng ngay sau đó lại nghĩ: Uông Uông ngủ say, có sờ hai cái cũng biết đâu.

      Nhưng lại rất hiếu kỳ, bình thường nhìn Uông Uông có vẻ gầy nhưng sáng nay mặc quần áo lại rất đẹp, quả giống như chiếc mắc treo quần áo vậy.

      Biết đâu dáng người rất đẹp sao?

      Dù sao cũng chỉ vén áo lên xem chút thôi, đâu có nhìn ‘vị trí quan trọng’.

      liền đánh bạo nhìn cái, quả nhiên là vô cùng đáng xem. Màu da rất đẹp, xúc cảm tồi, hoàn toàn có chút mỡ thừa nào, cơ bụng cơ ngực rắn chắc, có thể làm người mẫu nội y được rồi.

      Hẳn phải khen Cố Ngôn Chi câu, ràng sống trong nhung lụa nhưng lại có thể rèn luyện thân thể tốt như vậy.

      Sau này cũng muốn Uông Uông tiếp tục giữ được dáng người đẹp thế này.

      Vương An An hài lòng kéo áo ngủ xuống, đắp lại chăn cho Uông Uông, vô cùng đắc chí, còn vui vẻ thầm: “Oa, mình đúng là lời to….”

      Biết Uông Uông tỉnh, yên tâm ôm eo Uông Uông, thân mật áp vào má Uông Uông, giống như con mèo ăn vụng, khe khẽ ra suy nghĩ vẩn vơ của mình: “Uông Uông này, sau khi mọi chuyện kết thúc hãy xử lý mấy vấn đề của Cố Ngôn Chi luôn nhé. Công ty lớn như vậy thể nào chẳng có phó tổng, bỏ tiền ra thuê CEO cũng được.... Tiền của Cố Ngôn Chi chúng ta cũng đừng lấy, tôi cứ thấy áy náy sao ý. Chúng ta cầm tiền quyên góp hoặc xây trường học, sau đó hãy theo tôi, chỉ hai chúng ta thôi…. Cuộc sống của chúng ta chắc cũng đến nỗi nào đâu… Tôi làm có tiền lương, còn …. Cũng biết giỏi chuyện gì nhỉ? Đúng rồi, gần nhà mình có trường trung học, cùng lắm bán đồ ăn vặt, như thịt xiên nướng chẳng hạn, nghe tháng kiếm cũng ít đâu…..Nếu có thể mở shop taobao, tôi có bạn bè làm cái đó, đến lúc đó tôi bảo bạn tôi dạy ….”

      Vương An An vuốt tóc Uông Uông theo thói quen, nhịn được hôn lên mặt cái, thủ thỉ những suy ngổn ngang trong lòng mình.

      còn rất nhiều ý tưởng, nhưng chỉ muốn có cuộc sống bình thường đơn giản lại có chút tầm thường giống cuộc sống của cha mẹ , đó cũng là cách sống quen thuộc nhất. hiểu lãng mạn giữa nam nữ phải như thế nào, nhưng cảm thấy cuộc sống bình dị chẳng có gì tốt, Uông Uông cũng cần cuộc sống gia đình yên ổn như thế.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 22

      Ngày hôm sau khi Vương An An mơ mơ màng màng tỉnh lại thấy Uông Uông đâu nữa rồi.

      hốt hoảng. Trước đây còn có Mạnh Triết ở bên cạnh, có thể thôi miên duy trì tồn tại của Uông Uông, bây giờ nhỡ Cố Ngôn Chi nhân cơ hội xuất sao?

      Trong khi còn lo lắng, Uông Uông bước vào, trong tay cầm chiếc đĩa, có điều thức ăn bên ít đến đáng thương.

      Lúc này Vương An An mới yên tâm. Nhưng tối hôm qua ‘sàm sỡ’ còn linh tinh nhiều như vậy, giờ nhìn thấy quả xấu hổ đến mức dám ngẩng đầu lên nữa.

      may là cần xấu hổ lâu bởi Mạnh Triết trở về, hơn nữa còn về mình. Vương An An nghe thấy tiếng động ngoài cửa, thò đầu nhìn ra, chỉ thấy ngoài xe của Mạnh Triết còn có chiếc xe hơi màu đen ở đằng sau nữa.

      Mạnh Triết vào, dẫn theo người phụ nữ cao gầy rất xinh đẹp.

      Đợi đến khi đối phương tự giới thiệu, Vương An An mới biết…

      Vị hôn thê của Cố Ngôn Chi – Lưu Đình Ngọc tới đây để kiểm tra.

      Vương An An cảm thấy có chút ngạc nhiên, ngờ ta lại xinh đẹp như vậy.

      hiểu tại sao người kiêu ngạo như Cố Ngôn Chi lại muốn ép cưới rồi. xinh đẹp như vậy, Cố Ngôn Chi chắc hẳn rất coi trọng.

      Hơn nữa kia cũng rất có khí chất, có cảm giác ngây thơ trong sáng, lúc gặp Vương An An còn tặng cho Vương An An món quà.

      Vương An An biết đây là cái gì, nhìn vỏ bọc còn tưởng là món đồ trang sức , kết quả mở quà ra liền sợ hết hồn.

      sợi dây chuyền kim cương siêu đẹp, hơn nữa trong hộp còn có hóa đơn chứng nhận.

      Vương An An lập tức thở dài cái, nhìn Lưu Ngọc Đình, : “Cái này quá đắt, xin lỗi, tôi thể nhận . . . . . .”

      Nhưng Lưu Ngọc Đình vô cùng khách khí, hai người đẩy tới đẩy lui hồi.

      Vương An An khó xử liếc nhìn Uông Uông.

      sợ Uông Uông bảo nhận lấy, kết quả Uông Uông lại : “Rất cám ơn, nhưng sau này tự tôi mua cho ấy.”

      Lưu Ngọc Đình nhận lại món quà, Vương An An mới thở dài thẹ nhõm. Ăn xôi chùa phải quét lá đa, huống chi làm chuyện này cũng phải vì sợi dây chuyền, làm đều là vì Uông Uông.

      Lần này Lưu Ngọc Đình tới đây ngoài việc thăm bọn họ, còn mang theo ít đồ vật.

      Vương An An phát những thứ này rất kỳ lạ, toàn là bản sao hợp đồng gì đó…..

      Hơn nữa hợp đồng đều có chữ ký của Cố Ngôn Chi.

      Lưu Ngọc Đình lấy ra, sau đó bảo Uông Uông bắt chước chữ ký của Cố Ngôn Chi.

      Uông Uông nhanh nhảu viết, tuy chữ viết của Uông Uông xấu, nhưng so với Cố Ngôn Chi còn kém xa.

      Chữ của Cố Ngôn Chi vừa đều vừa dẹp.

      Vương An An phải chuyên gia cũng có thể nhìn ra hai chữ ký này khác nhau, đương nhiên Lưu Ngọc Đình cũng nhìn ra.

      Quả nhiên sắc mặt ta đanh lại chút.

      Những cái khác còn có thể thay đổi được, nhưng chữ viết hơi khó.

      Vương An An cảm thấy rất kỳ lạ. Giải trừ hôn ước chỉ cần công bố trước mặt mọi người thôi, diễn là đủ rồi, cần gì phải bắt chước cả nét chữ, đâu phải ký giấy ly hôn đâu.

      Hơn nữa khi thấy Uông Uông bắt chước được chữ viết, Lưu Ngọc Đình cũng tức giận, ngược lại còn lấy từ trong túi xách ra hai bản hợp đồng trống, bảo Uông Uông ấn dấu vân tay.

      Điều này quá kỳ lạ.

      Uông Uông tuy ngây ngô, nhưng khi thấy hai bản hợp đồng cũng ngốc nghếch in dấu vân tay lên mà còn nghi ngờ nhíu mày.

      Lưu Ngọc Đình kiên nhẫn giải thích hồi, ta lừa bọn họ, huống chi mọi người đều là người cùng thuyền, cuối cùng còn làm vậy mới có lợi.

      Vương An An vốn nghĩ nhiều, nhưng thấy Lưu Ngọc Đình năng hùng hồn như vậy, liền cảm thấy nghi ngờ.

      Cuối cùng Lưu Ngọc Đình thấy Uông Uông vẫn chịu in dấu tay bèn gì nữa.

      Lúc Mạnh Triết đưa Lưu Ngọc Đình , Vương An An liền kích động với Uông Uông: “Uông Uông, hình như bọn họ chỉ đơn giản muốn giải trừ hôn ước thôi đâu. Chắc chắn là mưu gì đó, chúng ta thể ở giúp bọn họ được…..”

      Nếu chỉ là giải trừ hôn ước thôi còn được, nhưng làm thế này quá đáng!

      nhanh chóng đứng lên, vén tóc : “ thể làm như vậy được, Uông Uông, chúng ta bị ngốc mới giúp bọn họ.”

      vội vàng dọn dẹp đồ đạc của mình.

      Uông Uông rất nghe lời, thấy thu dọn đồ đạc cũng thu dọn đồ của mình.

      vừa dọn dẹp vừa : “Chuyện này thể vờ như biết được, chúng ta cần tiền của Cố Ngôn Chi, mà tiền kia của Cố Ngôn Chi cũng chưa chắc là của mình ta. công ty lớn như vậy, liên quan đến bao nhiêu người, nhân viên, cổ đông, còn cả ban giám đốc, hành động vô ý của chúng ta biết gây phiền toái cho bao nhiêu người. Người phụ nữ kia quá thâm độc, nếu thích Cố Ngôn Chi cũng đừng có tơ tưởng đến tài sản của ta…. Chúng ta tuyệt đối thể giúp đỡ loại người như vậy! !”

      Nhưng Vương An An vừa ra cửa liền gặp Mạnh Triết vào.

      Mạnh Triết thấy hai người mặc quần áo mang theo hành lý ra ngoài liền vội vàng ngăn cản bọn họ.

      Vương An An cảm thấy ổn, hít sâu hơi mới : “ xin lỗi, Mạnh Triết, nếu chỉ là giải trừ hôn ước bọn tôi giúp, nhưng chuyện này chúng tôi thể….”

      Mạnh Triết hiển nhiên muốn thả người, vừa thấy bọn họ muốn liền liều chết ngăn cản. Vương An An vừa bước tiếp bị ta kéo lại.

      Uông Uông bình thường ôn hoà, nhưng nhìn thấy có người muốn kéo An An liền lập tức lao tới, đấm Mạnh Triết cái.

      Cơ bắp của Cố Ngôn Chi phải tập ra cho đẹp, quả nhiên đấm kia của Uông Uông khiến Mạnh Triết ngã lăn xuống đất.

      Vương An An thấy vậy, rằng vội kéo Uông Uông chạy .

      Khu phong cảnh rất đẹp nhưng đồng thời cũng quá rộng.

      Hôm qua mới mưa to, lúc này đường lầy lội vô cùng. Vương An An thở ra hơi, ban đầu là kéo Uông Uông chạy, nhưng sau đó thể lực cạn kiệt, liền tụt lại phía sau.

      Lúc này đổi thành Uông Uông kéo .

      Cuối cùng còn cách nào khác, Vương An An liền ném hành lý lại đường.

      và Uông Uông dìu nhau về phía trước.

      Nhưng đường trơn tới mức vừa vừa ngã. Vương An An mấy lần bị trượt chân ngã nhào xuống đất, quần áo dính đầy bùn đất.

      tay và mặt cũng bị bắn ít, quả vô cùng nhếch nhác.

      Ngay khi Vương An An mệt đến mức thể nhúc nhích nổi, chợt nghe thấy tiếng tiếng xe chạy. lập tức trở nên hưng phấn, đoán rằng có người tới đây chơi.

      Vậy tốt quá, ít nhất bọn họ có thể nhờ xe đoạn.

      Nhưng khi những chiếc xe kia dừng lại, Vương An An liền cảm thấy ổn. Đoàn người gồm toàn xe tải, sau khi mở cửa xe, ba bốn người đàn ông có vẻ hung ác bước xuống.

      Khí lạnh từ lòng bàn chân trào lên, Vương An An sợ hãi kéo Uông Uông bỏ chạy.

      Nhưng quá muộn, những người kia nhanh chóng chặn đầu, trong nháy mắt vây quanh bọn họ. Dù Vương An An bình thường mạnh mẽ cũng chỉ là con , đối phương dễ dàng bắt được . Về phía Uông Uông lại cần đến ba bốn người mới có thể chặn được .

      Sau khi những người đó bắt được hai người liền ném vào xe.

      Vương An An biến tình huống ổn, nhưng lại bị người kia dùng dao kề cổ, cũng dám nhúc nhích.

      Bọn họ bị áp tải về căn nhà lúc trước, Mạnh Triết và Lưu Ngọc Đình đều chờ bên trong.

      Lưu Ngọc Đình vẫn giữ dáng vẻ như cười như , còn Mạnh Triết lại thở hổn hển.

      Vương An An và Uông Uông bị đẩy đến trước mặt hai người.

      Lưu Ngọc Đình gì, chỉ nhàng đến bên cạnh Uông Uông, nắm tay : “ ngờ bên trong Cố Ngôn Chi ai sánh được lại là kẻ ủy mị. Đáng tiếc, Cố Ngôn Chi, cái này cũng phải trách , nếu đối xử tốt với tôi chút, tôi cũng đến mức nghe lời cha làm chuyện này.”

      Vương An An nghe vậy liền giật mình, sợ người phụ nữ xấu xa này giận chó đánh mèo sang Uông Uông. liền : “Lưu Ngọc Đình, ấy phải là Cố Ngôn Chi, ấy là Uông Uông, chuyện đó liên quan đến chúng tôi…. muốn làm gì cứ làm, đừng lôi kéo chúng tôi vào… Chúng tôi biết…..”

      Lưu Ngọc Đình thèm để ý đến Vương An An, tiếp tục cười với Uông Uông: “Tôi vốn muốn làm như vậy, mọi người cùng hợp tác có phải tốt hơn . Tôi cũng bạc đãi hai người, ai bảo hai người làm loạn lên như vậy khiến đôi bên cùng khó xử.”

      Cũng giống như Vương An An, Uông Uông trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ra vẫn luôn để ý đến tình hình của Vương An An. Thấy tình hình vậy liền cò kè mặc cả với Lưu Ngọc Đình: “Các người muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin các người đừng hại An An.”

      Lưu Ngọc Đình cười nhạo : “ biết Cố Ngôn Chi nghe được những lời này cảm thấy thế nào…”

      Giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng ta giật giật, ngay sau đó liền quay đầu hỏi Mạnh Triết: “Mạnh Triết, xem nếu tay bị thương có cần ký tên ?”

      Vương An An vừa nghe xong liền cảm thấy ổn, rất sợ Uông Uông xảy ra chuyện.

      Nhưng dù giãy giụa thế nào cũng nhúc nhích được. bị mấy tên to cao giữ chặt, để cảnh cáo , mấy tên kia ấn xuống, đá vào bắp đùi khiến đau đứng lên được.

      Những kẻ bên kia cũng bắt đầu ra tay với Uông Uông. bị chúng chắn tầm nhìn nên nhìn , chỉ có thể nức nở hỏi: “Uông Uông, Uông Uông, có sao ….”

      ràng tình hình hỗn loạn như vậy, Uông Uông còn bị đám người vây quanh, nhưng giọng của lại hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn an ủi , “An An đừng sợ, sao…”

      Vương An An òa khóc, làm sao có thể sao… nhìn thấy dưới sàn có máu….

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23

      Đám người Mạnh Triết cũng biết thể làm quá, lỡ như khiến Cố Ngôn Chi xuất tất cả đều biến thành công cốc.

      Những người đó băng bó tay cho Uông Uông. Lúc băng bó, Mạnh Triết còn uy hiếp Uông Uông, đều là những câu kiểu như nếu chịu hợp tác cho biết tay.

      Để tăng tính đe dọa, bọn họ còn trói An An vào ghế, tát hai cái.

      Vương An An bị tát sưng cả má. lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta đánh. Vậy nhưng lại thấy tiếc thương cho mình, thậm chí còn cảm thấy đau. chỉ lo lắng cho Uông Uông.

      ngừng nhìn Uông Uông cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu, nếu phải trong miệng bị nhét giẻ sớm kêu lên rồi. Như vậy Uông Uông có cơ hội chạy trốn!

      Chẳng lẽ bọn họ phải nghe lời những kẻ này sao?

      Nhưng Uông Uông lại như thấy, chỉ nặng nề nhìn .

      Trong lòng Vương An An hiểu, Uông Uông chắc chắn bỏ lại, nhưng muốn Uông Uông bỏ mình lại ….

      Chờ sau khi những người đó , Vương An An vẫn cố giãy giụa khỏi sợi dây thừng. Những kẻ đó cũng sơ ý, chắc tại nhìn yếu đuối nên để ai lại trông.

      nhớ tivi có cảnh như vậy, sau đó diễn viên trốn thoát.

      Nhưng dốc hết sức cũng làm được gì, chỉ khiến cái ghế đổ xuống đất, đè lên người. Giờ ngay cả nhúc nhích cũng được nữa rồi.

      Vừa đau vừa tức vừa muốn khóc.

      ràng TV đều diễn như vậy, sao đến lượt lại ngã như heo thế này!!!

      biết qua bao lâu, Vương An An chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Nhưng còn chưa kịp nhìn tình hình cảm thấy trước mắt tối sầm, hai mắt bị vật gì đó che lại.

      biết đám người đó trở lại, liền hỏi: “Uông Uông đâu, các người mang ấy đâu rồi...”

      Nhưng những kẻ đó trả lời, chỉ nâng dậy, cởi trói cho , sau đó đỡ về phía trước.

      Bởi vì bị bịt mắt, chỉ có thể nhìn thấy chân mình.

      Đám người bắt Uông Uông được lúc lâu rồi. Bây giờ là mùa hè nên con đường lầy lội ban sáng giờ khô được nửa.

      bị những người đó đẩy đâu đó, có lẽ là bãi đất trống trong rừng.

      Trong lòng lo lắng biết những kẻ kia muốn làm gì.

      Đột nhiên người bên cạnh hỏi người phía sau: “Ở đây sao?”

      Sau đó nghe thấy tiếng đào đất.

      thể nào! ?

      muốn giết người diệt khẩu sao?

      Muốn chôn sống sao?

      vội vàng nhớ lại nhưng pha thoát hiểm tivi, nhưng giả chết hay chạy trốn đều làm được, cũng có cơ hội mà làm.

      chỉ run rẩy cầu xin những người đó: “Mấy người đừng giết tôi…. Tôi biết gì hết, các người thả tôi , tôi gì đâu…. Các người thả tôi, tôi coi như chưa xảy ra chuyện gì, hoặc xa cũng được, tôi tới nữa đâu….”

      Những người đó đáp lời, Vương An An biết mình chạy trời khỏi nắng. Mặc dù sớm dự cảm trước, nhưng khi chuyện xảy ra, sợ hãi xen lẫn bất lực khiến cả người lạnh như băng….

      vô cùng hối hận, bạn bè và cả cha mẹ đều làm việc có đầu óc cũng để ý, luôn nghĩ mình có ý xấu, cứ theo trực giác mà làm, cần gì phải tính toán….

      ngờ lại bị chính vô tâm của mình hại chết…. Hơn nữa còn liên lụy đến Uông Uông….

      Vừa nghĩ tới Uông Uông lại càng đau đớn hơn. . . . .

      lúc sau, mới yếu đuối cầu xin, “Vậy…. Tôi thế nào cũng được…. Nhưng người mà mấy người mang …. ấy rất đáng thương… Cầu xin mấy người đừng làm hại ấy….”

      Lúc cầu xin trong lòng ra cũng hiểu, ngay cả người ngoài như còn bị giết chứ gì đến Uông Uông.

      Quả nhiên đợi mãi vẫn thấy đối phương trả lời.

      liền hít hơi sâu, cố gắng kiềm chế sợ hãi, thương lượng với những kẻ mà nhìn thấy kia: “Vậy…… Cho dù tha cho ấy, cũng có thể đừng hành hạ ấy được …. Đừng làm đau ấy…. ấy, ấy rất đáng thương. . . . . ."

      Cuối cùng Vương An An thể nhịn được nữa, khóc nấc lên, “Tôi cũng đáng thương mà…. Thấy chó mèo hoang tôi cũng cho ăn, thấy người ta gặp chuyện tôi cũng giúp đỡ…. Còn chưa từng hại ai bao giờ, sao lại xui xẻo như vậy chứ…”

      Đến nước này cũng sợ gì nữa, đợi mấy người kia đáp lời, hạ quyết tâm mắng: “Các người được chết tử tế! Tôi hoá thành quỷ đến tìm mấy người, Lưu Ngọc Đình, Mạnh Triết, còn cả đám người xấu các người, tôi tha cho ai cả…. Vương An An tôi đây được làm được, các người cứ chờ !”

      Kết quả vừa mắng xong, biết tại sao mấy kẻ kia lại tháo mảnh vải che mắt xuống.

      Trước mắt bỗng sáng lên, mất mấy giây mới thích ứng được, nhìn những người vây quanh mình. Nhưng kỳ lạ là những người đó có vẻ hung dữ.

      Hơn nữa vẻ mặt họ cũng kỳ kỳ, giống như vừa được nghe chuyện gì đó buồn cười lắm, ai nấy đều nhếch miệng cười.

      Trong lúc buồn bực, bất chợt có giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên từ phía sau : “ đúng, so với oán phụ, gian xảo nham hiểm thích hợp với tôi hơn.”

      rùng mình kinh hãi, chỉ cảm thấy giọng kia rất quen thuộc. quay đầu lại, thầm mong rằng mình nằm mơ.

      Nhưng khi đối mặt với đôi mắt kia, mặc dù là đôi mắt rất rất quen thuộc, nhưng ánh mắt lại là của người mà muốn gặp nhất.

      Lúc này Cố Ngôn Chi ngồi nhàn nhã ghế, cánh tay bị thương được băng bó kỹ càng, thả lỏng cách tự nhiên.

      Mày trái hơi nhướn lên, vẻ mặt vô cảm trước giờ hiểu sao lại có vẻ sinh động hơn rất nhiều.

      Lúc này Cố Ngôn Chi nhìn chớp mắt.

      Vương An An biết là nên vui mừng hay nên cảm thấy sợ hãi, giương mắt lên nhìn lại Cố Ngôn Chi.

      "Lúc cần thông minh thông minh, lúc cần hồ đồ hồ đồ.” Cố Ngôn Chi chợt mở miệng, giống như tiếc hận thay , thở dài : " còn có thể ngu ngốc hơn được nữa , An An?"

      Đầu óc Vương An An rối tung rối mù.

      Tại sao Cố Ngôn Chi lại xuất , hơn nữa tình hình giờ là sao?

      lúc kinh ngạc biết nên làm gì, Thời Cẩn bước tới, vẻ mặt áy náy vừa cởi trói vừa giải thích với Vương An An: “ Vương, ngại quá, khiến sợ hãi rồi, Cố tổng chỉ đùa với thôi, hy vọng đừng để ý….”

      Đùa? !

      Đây là đùa? !

      mẹ cái đùa của ta ?

      Sợi dây vừa rơi xuống, Vương An An liền vặn vặn cổ tay, bước tới trước mặt Cố Ngôn Chi, chẳng chẳng rằng giơ tay muốn tát Cố Ngôn Chi.

      Chỉ có điều Cố Ngôn Chi có vệ sĩ ở sau lưng.

      Lúc tay của vừa mới giơ lên bị vệ sĩ sau lưng Cố Ngôn Chi tóm được.

      Tay chỉ hạ xuống được mà còn bị vặn cái, thiếu chút nữa bị bẽ gãy.

      Vương An An liền kêu đau á tiếng. Sau khi người vệ sĩ kia thả tay ra, tức giận nhìn về phía Cố Ngôn Chi, giận dữ mắng: "Cố Ngôn Chi, có biết xấu hổ , có ai đùa như ?"

      Hôm nay coi như mất hết mặt mũi rồi, mặt ngoài bùn đất lúc sáng còn có nước mắt nước mũi khi nãy khóc, tóc tai rối bù.

      Cố Ngôn Chi cũng tức giận, thậm chí tâm trạng ta còn có vẻ tệ nhếch môi cái, đôi mắt lấp lánh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của .

      tức giận mắng tiếp: “…. Tại sao có thể đối xử với tôi như vậy!"

      Cố Ngôn Chi vẫn chỉ nhìn gì, ánh mắt kia biết tại sao còn mang theo chút đùa giỡn, giống như phải là con người mà là chú mèo con bướng bỉnh.

      Vương An An dần dần mất hết khí thế. ràng là Cố Ngôn Chi ngồi ghế, đứng, bất kể thế nào cũng thấy cao hơn Cố Ngôn Chi, nhưng chính lại bị ánh mắt của Cố Ngôn Chi áp đảo.

      Trước mặt Cố Ngôn Chi luôn luôn như vậy, bất kể lấy bao nhiêu dũng khí cuối cùng vẫn phải chịu thua, bị ánh mắt tuỳ tiện của đè bẹp.

      Cố Ngôn Chi gì cũng gì, thậm chí sau đó còn thèm nhìn thêm lần nào nữa.

      Vương An An ỉu xìu cúi đầu lên xe, lúc vào nội thành đầu óc vẫn còn mông lung.

      Ngược lại Thời Cẩn rất kiên nhẫn giải thích với : “ ra lúc Cố tổng bị người ta đâm, ấy biết là có vấn đề. Cộng thêm việc ấy phát có kẻ điều tra mình. Thế nên ấy tương kế tựu kế để bọn họ lộ sơ hở. Chỉ ngờ tay Mạnh Triết kia quá cẩn thận, lúc nào cũng tự mình phối thuốc. Đáng lý Cố tổng định liên lạc với bên ngoài ngay lập tức, cuối cũng lại phải chờ tới ngày thứ hai mới liên lạc được với chúng tôi, hơn nữa còn đúng vào lúc Vương dẫn ‘Cố tổng’ chạy trốn. Tuy Vương có ý tốt, nhưng làm việc có chút thiếu tính toán….”

      Thời Cẩn vốn luôn kiệm lời cũng nhịn được thêm vài câu: “Chạy trốn trong tình huống như vậy rất nguy hiểm. Cho dù phát tình hình có vấn đề cũng nên cân nhắc cẩn thận trước , huống chi còn quen thuộc địa hình…. Lần này xảy ra chuyện gì đáng tiếc hoàn toàn nhờ vào Cố tổng bình tĩnh ứng phó. ngay cả chúng tôi cũng phải giật mình, suýt chút nữa là rối tung lên rồi… Cho nên tôi nghĩ Cố tổng doạ là vì muốn Vương từ nay về sau… Nhớ lấy bài học này….”

      Lời này của Thời Cẩn ràng là thay ông chủ của ta làm hoà.

      Nhưng khi nghe ta điều đầu tiên Vương An An nghĩ tới phải chuyện bị dọa vừa rồi. Tuy quả thực rất sợ hãi, nhưng cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm nhát chết chút, kêu cha gọi mẹ chút, coi như làm chuyện cười cho người ta thôi…..

      So với những chuyện ấy, điều khiến lo lắng hơn chính là chuyện tối hôm qua!!!!

      Nếu Cố Ngôn Chi giả vờ, vậy tức là lúc ấy ta vẫn tỉnh. biết ôm Uông Uông lảm nhảm, nhiều như vậy, nghĩ cái gì là cái đó, có mấy lời còn rất ‘sến’….

      Giờ mới nhớ, chắc chắn chỉ riêng đêm qua mà bóng đen gặp trong phòng bếp cũng chính là ta…..

      Chuyện Cố Ngôn Chi biết chuyện “mặt như oán phụ” chứng tỏ suy đoán của là đúng trăm phần trăm.

      Buổi tối hôm đó còn ngu ngốc sợ Uông Uông bị dính mưa, chủ động vừa ôm vừa hôn, cuối cùng còn mấy lời lung tung vớ vẩn!

      Còn sờ mó ta vài cái nữa đấy! !

      Mặt mũi của vứt xuống Thái Bình Dương hết rồi! ! ! !

      Vương An An còn tâm trạng đâu mà nghe Thời Cẩn nữa.

      vội vàng kêu tài xế dừng xe ven đường. Đừng Cố Ngôn Chi xem thường , ngay cả cũng cảm thấy còn mặt mũi gặp ai nữa!

      Chương 24

      Nhưng sau khi xuống xe, Vương An An chợt nhớ tới Uông Uông, vội cúi đầu hỏi Thời Cẩn ngồi trong xe: “Vậy Uông Uông sao?”


      ra vốn cần hỏi. Chuyện này là do tay Cố Ngôn Chi bày ra, Uông Uông nhất định bị ta áp chế rồi.


      Quả nhiên Thời Cẩn áy náy nhìn .


      Vương An An hít sâu hơi, biết trong chuyện này và Uông Uông đều bị lợi dụng xong rồi đá nhưng lại thể oán trách Cố Ngôn Chi, chỉ có thể trách mình ngu ngốc!


      Khi về đến nhà, trong lòng vẫn rất rối rắm khó chịu, chỉ sợ mẹ hỏi có chuyện gì.


      Huống chi hành lý mang theo mất hết, nếu để mẹ biết, nhất định mắng chết .


      liền nhân lúc mẹ có nhà, vội vàng vào nhà tắm tắm rửa, thay quần áo sạch .


      Đến lúc ra ngoài mẹ cũng mua đồ ăn trở về.


      Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của bà lại sợ hết hồn. Gương mặt con bảo bối của bà sưng phù lên như cái bánh bao vậy.


      Lúc Vương An An soi gương cũng giật mình, đành phải giải thích là lúc về qua vũng nước, cẩn thận trượt chân té ngã.


      Mẹ hỏi nữa, chỉ nhắc nhở vài câu, rồi bắt đầu buôn dưa lê mấy chuyện xảy ra gần đây.


      Hơn nữa còn là về Tống Vi Vi.


      Nhà Tống Vi Vi giờ coi như mất hết mặt mùi rồi, bị người ta lừa cưới, trước đó còn khoe khoang con rể mở công ty, hoá ra là lên lừa đảo.


      tại hay rồi, cả nhà Tống Vi Vi đều bị lừa, hơn nữa thiệp cưới nhà họ Tống cũng phát ra, kết quả gần đến ngày kết hôn lại tìm thấy vị hôn phu đâu. Lúc này nhà họ Tống mới phát có điều ổn, sau khi nghe ngóng mới biết hoàn toàn có ai tên vậy, công ty kia cũng tồn tại.


      Tuy bị lừa tiền, nhưng và Tống Vi Vi biết ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, lần nay coi như bị lừa vố to.


      Mẹ say sưa kể về nhà Tống Vi Vi mất mặt như thế nào, hàng xóm láng giềng bàn tán xôn xao về chuyện này ra sao, còn nhà Tống Vi Vi định bán cái nhà cũ , chủ yếu là sợ mất mặt. Có lẽ sau lần này, nhất định trốn càng xa càng tốt.


      Vương An An nghe tai này ra tai kia.


      Trong lòng rối hết cả lên, bây giờ cho dù Tống Vi Vi có biến thành người sói cũng chẳng quan tâm.


      Trong đầu lúc nhớ tới tên Cố Ngôn Chi đáng ghét kia, lúc lo lắng cho Uông Uông….


      Lúc nghĩ tới Uông Uông, liền chạy tới ôm chú gấu bông bảo bối. Lúc nghĩ tới Cố Ngôn Chi, liền cầm gấu bông lên trút giận, đấm đá mấy cái, cảm giác giống như mình chà đạp tên Cố Ngôn Chi biết xấu hổ kia vậy.


      Nhưng ngay sau đó, lại áy náy vuốt ve con gấu, vuốt vuốt cánh tay tròn vo, giọng lẩm bẩm: “Em là quà Uông Uông tặng chị… Đáng ra chị nên đạp em…. Nhưng mà chị rất là tức….”


      ra càng giận mình hơn….


      Nhưng cũng phải kẻ hồ đồ, chỉ sau vài ngày, cơn tức cũng tiêu hết. Trong lòng ngộ ra vài chuyện, mặc dù ghét Cố Ngôn Chi, nhưng cũng phải lại, nếu có Cố Ngôn Chi mà chỉ có hai kẻ ngốc là và Uông Uông chắc chắn bị người phụ nữ xấu xa Lưu Ngọc Đình kia hành hạ chết sống lại rồi.


      Nghĩ vậy thấy cũng thể trách tội Cố Ngôn Chi được….


      Haiz, chỉ có thể trách mình có đầu óc.


      Sau khi về nhà, buồn bực thời gian dài. dám liên lạc với Uông Uông, nghĩ tới Cố Ngôn Chi vẫn thấy xấu hổ. Nhiều đêm ngủ được, nghĩ tới mấy chuyện mất mặt mà mình làm, lại tức giận muốn lật giường, hận thể cầm dao tới mà chém Cố Ngôn Chi.


      Nhưng trong lòng cũng biết, nếu gặp Cố Ngôn Chi đừng là chém dao, ngay cả câu cũng dám, chỉ có thể cắm mặt chạy trối chết.


      Câu nào của Cố Ngôn Chi mà chẳng khiến người ta chết kịp ngáp.


      Nhưng được mấy ngày, Uông Uông tới tìm .


      Trong lòng Vương An An khó có thể bình tĩnh được. biết chuyện này phải lỗi của Uông Uông nhưng khi gặp lại Uông Uông trong lòng Vương An An trăm mối ngổn ngang. Nhất là lúc nhìn khuôn mặt Uông Uông, liền cảm thấy sợ. Mặc dù biết đó là Uông Uông phải Cố Ngôn Chi, nhưng vẫn cảm thấy giống như sợ rắn cắn, tim đập thình thịch.


      Coi như được trải nghiệm cái gì gọi là sợ hết hồn hết vía. Ngược lại, Uông Uông lại lấy ra chiếc dây chuyền thủ công tặng . Hạt trân châu rất bình thường, chất liệu cũng phải loại tốt, chỉ đơn giản là chuỗi hạt được xâu lại.


      Lúc này mới nhớ ra lần trước từng cùng Uông Uông xâu chuỗi hạt này. Nếu phải sau đó Uông Uông bị thương bọn họ xâu được nhiều chuỗi hạt hơn nữa rồi, còn tưởng rằng những thứ này mất rồi cơ.


      ngờ Uông Uông lại tìm lại được.


      chợt nhớ ra cánh tay Uông Uông bị thương, liền nắm tay Uông Uông, đau lòng : “Tay của còn chưa khỏi mà còn làm mấy cái này…. đau tay sao?”


      cẩn thận quan sát cánh tay Uông Uông, may là vết thương cũng nặng lắm, sớm đóng vảy rồi.


      Đoán chừng lúc hại Uông Uông, đám người Mạnh Triết cũng kiêng dè trạng thái tinh thần của Uông Uông nên cũng kích thích quá đáng.


      Trong mắt Uông Uông luôn giống như đứa trẻ lớn xác cần người khác chăm sóc.


      vuốt tóc Uông Uông theo thói quen. có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng mái tóc lại mềm mại như vậy.


      Hơn nữa cặp mắt kia lúc nhìn lại mang nhiều lưu luyến nỡ xa rời.


      Uông Uông cũng theo thói quen dựa đầu vào .
      Tất cả uất ức lúng túng cũng từ từ tiêu tan.


      thích Cố Ngôn Chi nghe được những gì , nhưng phải cố tình cho ta nghe, vốn muốn cho Uông Uông nghe….


      Lúc trước tâm tình còn rối rắm, sau khi nhìn thấy Uông Uông có thể dần bình tĩnh lại.


      và Uông Uông đều sống sót qua tai nạn, bây giờ có thể gặp lại nhau cần quý trọng nhau hơn.


      Hơn nữa Uông Uông cũng , sau này Cố Ngôn Chi áp chế nữa, dù sao làm như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn đến thân thể.


      Sau khi biết điều này, Vương An An cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm. coi như từng được lĩnh giáo đủ thủ đoạn của Cố Ngôn Chi rồi, nếu ta muốn làm ngay cả giọt nước cũng lọt qua được.


      Lần trước và Uông Uông bị lừa rất thảm.


      Nhưng vẫn còn vô cùng tò mò, biết đám người Lưu Ngọc Đình đó thế nào rồi.


      Vương An An kiềm chế được tò mò hỏi.


      Uông Uông cũng biết nhiều, lúc tỉnh lại chỉ thấy tập tài liệu trong tay. cũng giấu giếm Vương An An điều gì, tất cả những gì thấy được cho .


      Lúc này Vương An An mới biết chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng nhiều, thậm chí còn liên quan đến cả bố của Cố Ngôn Chi.


      chỉ cảm thấy kỳ lạ, Cố Ngôn Chi phải dựa dẫm vào gia thế sao, ta sao có thể căng thẳng với bố mình đến vậy?


      Uông Uông cũng nội tình. Chỉ sau khi nghe Vương An An hỏi, liền vội vàng : “Cố Ngôn Chi đâu có dựa vào gia thế, lúc ở nước ngoài có tỉnh lại mấy lần nên nhớ Cố Ngôn Chi còn phải làm thuê, điều kiện cũng rất khó khăn. Nếu phải thân thể quá mệt mỏi sao tỉnh lại được. Hơn nữa lần nào tỉnh cũng chỉ có mình, ốm yếu bệnh tật, sau đó phải tìm người khám bệnh …”


      Vương An An có chút ngạc nhiên, ngờ Cố Ngôn Chi ai bì nổi lại có quá khứ như vậy.


      vẫn nghĩ rằng Cố Ngôn Chi sống ở nhà họ Cố rất tốt, tất cả mọi người đều lấy ta làm trung tâm.


      Nhưng cũng chỉ muốn biết về Cố Ngôn Chi đến vậy thôi, cần sâu tìm hiểu ta làm gì.


      Sau đó bọn họ tới rạp chiếu phim, Vương An An đột nhiên muốn xem phim. Gần đây và Uông Uông rảnh rỗi có việc gì làm, xem phim giải trí chút cũng tồi.


      Hơn nữa khoảng thời gian này ít người xem phim, rạp còn khuyến mãi mua vé xem phim tặng bỏng ngô.


      liền mua hai vé xem cùng Uông Uông.


      Bộ phim cũng có gì đặc biệt, chỉ là phim hành động của Hollywood, chủ yếu xem kỹ xảo điện ảnh.


      Nhưng vào xem được lúc, Vương An An liền cảm thấy chán, phim này thiểu năng quá mất.


      liền ngáp cái.


      Vừa ngáp xong, liền cảm thấy có người nhìn .


      ngẩn người, sau đó xoay người qua chỗ khác.


      Trong rạp ánh sáng rất tối, vì muốn ăn bỏng ảnh hưởng người khác, cố tình chọn vị trí phía sau.


      Cho nên người nhìn chắc chắn chỉ có Uông Uông. liền cười với Uông Uông: “Này, đừng có nhìn tôi nữa, xem phim , 50 tệ vé đó, xem phí lắm….”


      Nhưng liền cảm thấy có gì đó mềm mềm môi.


      Mặc dù và Uông Uông thích nhau, nhưng vẫn vô cùng trong sáng.


      Lúc gần gũi nhau cũng chỉ lén lút đưa tay chạm má người kia thôi.


      Trước đây cũng từng hôn, nhưng đều là trán hoặc má, hôn môi là lần đầu tiên…


      liền ngẩn người, sau khi biết đây chính là hôn môi trong truyền thuyết, hoàn toàn hóa đá.


      ngờ hôn môi lại như vậy, rất ấm áp rất mềm, đôi môi chạm vào nhau….


      Nhưng sau khi chạm môi vào nhau, Uông Uông lại hành động tiếp….


      đoán Uông Uông biết hôn.


      Bọn họ đều là người mới học nghề, cũng lặng lẽ định lùi lại.


      Nhưng còn chưa kịp làm gì, nụ hôn nhàng bỗng trở nên nóng bỏng. biết miệng mình bị cạy ra thế nào, đầu lưỡi của tiến vào công thành đoạt đất, ngừng gặm nuốt thỏa thích đầu lưỡi và cánh môi của . Cảm giác kịch liệt như vậy quả giống như muốn nuốt vào trong bụng.


      bị hôn đến nóng rực cả người, tay lần đến áo , kéo vạt áo từ trong quần ra sau đó vuốt dọc theo lưng , mãi cho đến khi chạm vào móc áo lót của , ngón tay linh hoạt men theo đường cong của áo lót lần vào. . . . .


      Vương An An vốn bị hôn đến mức sắp ngất đột nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn Uông Uông.


      Ngay sau đó trong đầu nổ bùm tiếng.

      ***

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 25

      Vương An An lập tức đứng bật dậy, tát Cố Ngôn Chi cái. tức muốn dựng cả tóc, kìm chế được mắng câu: "Đồ lưu manh! !"

      Cố Ngôn Chi ngẩng đầu nhìn .

      Biểu cảm của xưa nay rất ít khi thay đổi, giờ lại càng , giống như thể mặt ta phải da mặt mà là lớp mặt nạ.

      Sau mấy giây im lặng nhìn chằm chằm Vương An An, cúi đầu lau khoé miệng. lau phải vì Vương An An đánh , mà bởi vì vừa rồi hai người họ hôn nhau quá mức nhiệt tình, khoé miệng còn dính chút nước miếng của Vương An An.

      Vương An An tức muốn chết!

      bị đùa giỡn, bị đùa giỡn!

      tức giận giơ tay muốn đánh, nhưng lần này Cố Ngôn Chi ngồi chờ chết, mà đưa tay túm chặt tay .

      Hai nguời cứ giằng co như vậy.

      Vương An An trừng mắt, Cố Ngôn Chi lại rất nhàng. Đối với , công kích của Vương An An đáng nhắc tới, dáng vẻ của quả giống như trêu chọc Vương An An.

      Bởi vì bộ phim có vẻ hấp dẫn người xem lắm, cho nên trong rạp có khá nhiều người tập trung. Thế nên tình huống của hai người bọn họ đương nhiên nhanh chóng bị người ta phát , mọi người đều quay đầu nhìn hai người.

      Vương An An muốn bị người ta nhìn như vậy liền thả lỏng tay, nhưng vì cam lòng nên cầm túi bỏng ngô đổ lên người Cố Ngôn Chi.

      Sau đó cầm túi xách của mình chạy ra ngoài.

      Cố Ngôn Chi cũng ra ngoài theo, nhưng chậm rãi, lúc đến gần cửa dừng lại.

      Ra đến bên ngoài, Vương An An thực tức chịu nổi nữa liền quay người vung túi xách đánh Cố Ngôn Chi.

      Lần này Cố Ngôn Chi ngoan ngoãn lạ thường, phản kháng, ngăn cản, chỉ khó hiểu nhìn Vương An An. Chờ Vương An An đánh nữa mới uất ức hỏi : “An An, em sao vậy?”

      Vương An An thở hổn hển, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

      Thần thái cử chỉ cảm giác này. . . . . .

      thể nào! ? Uông Uông quay lại rồi sao ! !

      tức giận giật giật tóc, vì quá mệt nên ngồi bệt luôn xuống bậc thang trước rạp chiếu phim.

      Ôm túi xách vào trong ngực, cúi đầu hơn dỗi.

      Uông Uông vẫn hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn giống như chú chó làm sai việc chờ Vương An An phạt.

      Ánh mắt Vương An An hoàn toàn ngây dại giống như vừa phải chịu kích thích rất lớn vậy.

      hiểu rốt cuộc Cố Ngôn Chi có ý gì, yên lành lại xuất , mà xuất rồi lại bất chợt biến mất. Tại sao ta có thể làm vậy với chứ?

      tự đại đến mức cho rằng Cố Ngôn Chi thích .

      Mà nếu thích sao lại có thái độ như vậy?

      Vừa xuất liền ‘gặm’, mà gặm sạch chịu ngừng! !

      Làm gì có cái đạo lý ấy!!!

      chỉ có thế. . . . . .

      Cố Ngôn Chi xuất quá đúng lúc, luôn là những khi hề đề phòng. Nếu phải trong rạp quá tối, nhất định nhận ra…

      Cứ như thể ta nắm hành tung của bọn họ vậy….

      Vương An An cúi đầu suy nghĩ, luôn cảm thấy mình bỏ quên điểm mấu chốt gì đó.

      Đầu óc rối tinh rối mù. cố gắng suy nghĩ, luôn có cảm giác mình sắp bắt được điều gì đó, nhưng cuối cùng lại bắt hụt….

      Đợi nào...! !

      Dường như nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi đến nỗi thốt nên lời. Trời ạ, sao có thể chậm hiểu như vậy!!!!

      Uông Uông từng với , nếu Cố Ngôn Chi thích xuất để ngăn cản

      Như vậy, như vậy nghĩa là…..

      Vương An An kinh ngạc nhìn Uông Uông.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ Cố Ngôn Chi luôn biết Uông Uông muốn làm gì?

      Sao có thể?

      Nếu quả như vậy, chuyện giữa và Uông Uông ta đều biết, những lời với Uông Uông, vẻ mặt dành cho Uông Uông …….

      Chẳng lẽ những lời , cử chỉ quan tâm đến nhau cũng đều bị Cố Ngôn Chi thấy được! ?

      ngẩng đầu, biết mình nhìn Uông Uông, tuyệt đối phải Cố Ngôn Chi!!!

      vội vàng bác bỏ phỏng đoán của mình….

      thể nào. . . . . .

      Cố Ngôn Chi sao có thể nhìn bọn họ, ta ghét như vậy cơ mà. Nếu quả nhìn thấy, ta còn có thể để cho bọn họ bình yên bên cạnh nhau sao?

      liền quay đầu nhìn về phía Uông Uông, đầu Uông Uông còn dính mấy hạt bỏng ngô, nhưng cũng để ý, chỉ chăm chú nhìn .

      Vương An An có chút áy náy, vội giúp Uông Uông lấy hạt bỏng ngô dính tóc xuống, vừa làm còn vừa hỏi : “Uông Uông, tôi giận , vừa rồi tại Cố Ngôn Chi xuất , là tôi tức ta…. Tôi có cảm giác rất kỳ lạ, phải các lệ thuộc vào nhau sao.... Nhưng sao bây giờ cảm giác như chuyện gì Cố Ngôn Chi cũng đều biết vậy. . . . . ."

      biết chút về đa nhân cách. Trước đây vì muốn hiểu thêm về tình trạng của Uông Uông, mua ít sách về xem. Mặc dù trong sách người đa nhân cách thường có nhân cách mạnh mẽ hơn làm chủ, chuyên môn dùng để phối hợp các nhân cách với nhau. Thậm chí nhân cách chủ đạo ấy còn có thể điều khiển nhân cách nào xuất , nhân cách nào biến mất. . . . . .

      Nhưng Uông Uông và Cố Ngôn Chi giống vậy, bọn họ là hai mặt, dĩ nhiên cần nhân cách mạnh phối hợp quan hệ của bọn họ.

      Vương An An chăm chú nhìn Uông Uông, hi vọng Uông Uông có thể đưa ra đáp án mà muốn.

      Nhưng nét mặt Uông Uông lại có vẻ mất tự nhiên.

      Mặc dù Vương An An muốn chấp nhận, nhưng thấy Uông Uông như vậy, mơ hồ có đáp án.

      thể lập tức tiếp nhận được đáp án này, vội đứng lên, bước nhanh về nhà.

      Sao có thể như vậy được chứ. . . . . .

      Trong đầu ngừng lên cảnh khi chuyện với Uông Uông, đôi mắt khác cũng nhìn , nhìn nét mặt , nghe , biết nghĩ gì….

      Sau đó trong lòng phỉ nhổ , đứa con ngu ngốc động dục. . . . . .

      Cho nên Cố Ngôn Chi mới xem thường như vậy, với những lời độc ác như vậy, cho nên mới có thể ghét như vậy….

      Uông Uông vẫn theo phía sau , nhưng có tâm trạng để ý đến Uông Uông, nhất là khi nhìn thấy gương mặt đó, quả giống như bị kích thích. Thậm chí mấy lần Uông Uông đến gần , liền quay đầu đẩy Uông Uông , cố gắng đẩy Uông Uông ra khỏi tầm mắt của mình.

      Nhưng Uông Uông nhất quyết chịu , thấy Vương An An tức giận như vậy, liền cản thận theo sau lấy lòng .

      Mỗi khi quay đầu lại, Vương An An có thể nhìn thấy Uông Uông vẻ mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên quyết theo .

      muốn tổn thương Uông Uông, nhưng cũng có cách nào đối mặt được với chuyện này. nhanh chóng bắt chiếc taxi, chút nghĩ ngợi bảo tài xế lái xe .

      chưa bao giờ bỏ lại Uông Uông mình đường. Uông Uông gọi điện thoại cho cũng nhận.

      chỉ cảm thấy buồn nôn. ràng hai người họ nhau nhưng tình hình giờ lại giống như thể có kẻ bàng quan đứng xem bọn họ tâm tình. Hơn nữa kẻ bàng quan kia lại chính là người mà muốn gặp nhất!!!

      , , cái này so bàng quan còn ghê tởm hơn, bàng quan chỉ là xem qua loa…. Còn tình trạng bây giờ chính là xem truyền hình trực tiếp!!!

      Vương An An biết lúc và Uông Uông tình nồng ý mật, lúc hai người nhau, Cố Ngôn Chi có cảm nhận được hay …..

      Nhưng muốn hỏi Uông Uông, bây giờ muốn gặp ai cả, trong đầu rất loạn. nhớ mình chỉ lần xấu Cố Ngôn Chi trước mặt Uông Uông, rằng Cố Ngôn Chi độc mồm độc miệng, bá đạo hiểm, bất lịch

      Nếu có người xấu sau lưng như vậy, nhất định cũng ghét người kia vô cùng giống Cố Ngôn Chi…

      Tất cả , vì sao Cố Ngôn Chi lại có ác cảm với bài xích . Tất cả vì muốn rời xa Uông Uông...

      Đúng vậy, ta chắc chắn muốn thấy và Uông Uông ở bên nhau, cho dù cảm thấy tình cảm của và Uông Uông vô cùng trong sáng, nhưng trong mắt Cố Ngôn Chi, cũng chỉ như con muỗi cái bay loạn phát tình lung tung thôi!!!









      Chương 26

      Vương An An về đến nhà buồn bực cả buổi.

      Uông Uông liên tục gọi điện thoại cho , điện thoại nhận gửi tin nhắn.

      Tin nhắn xin lỗi đủ đường, ràng sai, nhưng lại xin lỗi cực kỳ chân thành, cuối cùng gần như biến thành cầu xin.

      Vương An An đành lòng, cuối cùng hít hơi sâu rồi nhận điện thoại, bên kia Uông Uông khản cả giọng rồi.

      Trong lòng Vương An An cũng rất khó chịu.

      Bình thường thấy Uông Uông chịu chút uất ức tức giận thay , nhưng bây giờ chính lại làm tổn thương Uông Uông.

      giọng : "Uông Uông, xin lỗi, giờ đầu óc tôi rất loạn, để tôi yên tĩnh hai ngày được , phải là tôi để ý đến ...."

      Quả nhiên Uông Uông rất nghe lời cúp điện thoại.

      luôn luôn như vậy, chỉ cần An An đều làm, mặc dù làm vậy khiến cảm thấy buồn và thoải mái.

      Vương An An có thể hình dung được vẻ mặt của Uông Uông ở đầu bên kia điện thoại.

      lặng lẽ thở dài, có nằm mơ cũng ngờ người ‘dây thần kinh thô’ như cũng có ngày này.

      Trời sang thu rồi, nhưng nhiệt độ vẫn giảm xuống.

      Mặc dù đồng ý sau khi yên tĩnh hai ngày gọi điện thoại cho Uông Uông, nhưng thực tế Vương An An kéo dài đến tận tuần.

      Cho đến khi Uông Uông chịu được nữa gọi điện thoại cho .

      khách sáo nhận điện thoại, loại khách sáo này hoàn toàn giống cách và Uông Uông chuyện với nhau trước kia.

      Trước kia chen lời Uông Uông, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của , dỗ dành : "Ai, Uông Uông, tôi muốn ăn Ma Lạt Thang, ăn với tôi , chuyện vui cứ quẳng hết ra sau đầu! ! Nào, nào, tôi mời uống bia, uống chút tâm trạng khá hơn..."

      Nhưng lần này lại khách sáo nghe Uông Uông chuyện.

      Uông Uông là người vụng về ít , lại chỉ ngồi nghe, cho nên bọn họ nhanh chóng hết chuyện để .

      có kinh nghiệm xử lý những chuyện tình cảm kiểu này, lần đầu tiên biết , đối tượng là Diệp Song, hơn nữa chỉ là thầm. Sau khi phát Diệp Song thích mình, cũng thoải mái để tình cảm ấy chìm vào dĩ vãng.

      Với , thích hay thích, chỉ cần thẳng thắn ra là được rồi.

      Nhưng Uông Uông khác, biết ngoài mình ra còn có ai có thể thích Uông Uông...

      có mấy lần muốn cầm điện thoại lên gọi điện cho Uông Uông, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Cố Ngôn Chi cũng có thể nghe thấy, liền cảm thấy khó chịu.

      Bình thường vào chủ nhật, rủ Uông Uông chơi, chợ đêm mùa hè bọn họ biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cũng là chủ nhật, lại chẳng muốn làm gì cả.

      Trong lòng Vương An An buồn bực nên định ra ngoài giải sầu, hiếm khi mặc đẹp, vậy nên lần này chọn chiếc váy liền.

      Quần áo đẹp của khá ít, bình thường tiền lương đều giao cho mẹ phần, phần khác để ăn uống giải trí, phần ít ỏi còn lại để dành....

      Vương An An cầm thẻ ngân hàng, định ra ngoài tiêu xài phèn, chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác dạo phố giải tỏa stress.

      Nhưng trước khi ra cửa, liền phát cổ mình hơi trống, vì vậy liền lấy sợi dây chuyền mà Uông Uông tự mình làm đeo lên.

      Dù chỉ là chuỗi hạt nhựa, nhưng khi đeo lên cổ lại hề có cảm giác rẻ tiền.

      Hơn nữa lúc ấy tay Uông Uông còn bị thương, biết tốn bao công sức để xâu được chuỗi hạt này, nhất định lúc đó ấy rất đau....

      mân mê sợi dây chuyền, trầm ngâm.

      Cho dù dây thần kinh của có thô cũng tài nào để Cố Ngôn Chi quan sát cuộc sống của bọn họ được, bây giờ nhau làm gì... Thế còn sau này sao?

      Chẳng lẽ cứ như vậy?

      Mỗi khi và Uông Uông thân mật, chẳng phải thành biểu diễn miễn phí phim người lớn cho Cố Ngôn Chi xem sao.

      Nhưng Vương An An biết sau này liệu còn có thể tìm được người tốt với mình như vậy hay , hơn nữa Uông Uông thể rời khỏi ....

      dám nghĩ tới vẻ mặt của Uông Uông khi mình chia tay.

      Hơn nữa ngoại trừ chuyện Uông Uông, cũng rộn lòng vì nụ hôn kia của Cố Ngôn Chi.

      Rốt cuộc Cố Ngôn Chi có ý gì?

      Lúc suy nghĩ lung tung, cũng từng nghĩ tới trường hợp có lẽ Cố Ngôn Chi thích .

      Nhưng tìm thấy chút bằng chứng nào chứng tỏ ta thích . những thế sau khi nhớ lại những chuyện có liên quan đến Cố Ngôn Chi, lại càng cảm thấy Cố Ngôn Chi ghét mình.

      Chẳng lẽ ta chỉ muốn sàm sỡ mà thôi?

      nhịn được chăm chú nhìn mình trong gương, mặc dù đẹp như tiên nữ nhưng cũng có thể gọi là xinh xắn.

      Chẳng lẽ ta đói khát quá nên ăn bừa sao.

      nhíu mày, quyết định nghĩ gì nữa, dạo phố thôi.

      Kết quả vừa ra cửa, Diệp Song lại gọi điện tới. Diệp Song mới bị bạn đá, muốn tìm người giải sầu.

      Vương An An tìm được người đồng cảnh ngộ, cả hai liền tạo thành tổ hợp thất tình dạo phố.

      Diệp Song gần đây mới được tăng lương, vì thất tình nên muốn tiêu xài xả láng phen. Hai người dạo phố lúc là chán, cuối cùng Diệp Song nhớ ra gần đây có nhà hàng tây cũng tệ.

      Vương An An cũng biết chỗ đó, cách bài trí cực kỳ xa hoa. Đồng nghiệp của từng đến ăn lần kể lại rằng thức ăn ở đó điêu ngoa vô cùng, cái đĩa to gần bằng cái khay nhưng đồ ăn bên trong chỉ to bằng cái móng tay. Về đến nhà phải ăn thêm bánh bao lấp bụng, đúng là tự mình làm khổ mình.

      Nhưng Diệp Song nhất định đòi tới nhà hàng này để tưởng nhớ đoạn tình kia, Vương An An đành bất đắc dĩ theo.

      Bài trí của nhà hàng rất đẹp, ngoại trừ dãy bàn ăn kê bên ngoài đại sảnh tầng hai còn được bài trí giống tháp quan sát để khách hàng có thể ngắm cảnh. Vương An An định lên, nhưng vừa nghe bên là tầng VIP, phải trả phí, liền vội vàng kéo Diệp Song tìm bừa bàn.

      Nhà hàng đắt tiền có điểm tốt, đó chính là ít người, yên tĩnh.

      Bọn họ đến khá sớm, là bàn đầu tiên.

      chẳng biết món nào trong menu cả, đành nghe Diệp Song giơ tay múa chân gọi mấy món khai vị nguội gì gì đó...

      rảnh rỗi việc gì làm liền ngẩng đầu quan sát xung quanh.

      nhìn quanh, chợt ngẩn cả người.

      ngờ lại trùng hợp như vậy, quả đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Cố Ngôn Chi dẫn theo mấy người vào, hơn nữa còn thấy Cố Ngôn Chi dẫn theo bạn , hai người thân mật đứng sát cạnh nhau...

      Chắc chắn Cố Ngôn Chi cũng nhìn thấy , bởi và Diệp Song ngồi ngay bên ngoài.

      Nhưng hai người đều gì, thậm chí vừa nhìn thấy đối phương liền nhìn sang chỗ khác.

      Vương An An giống như vừa bị người ta đạp cái vào mặt, lập tức thay đổi sắc mặt.

      Trong lòng tức sôi máu, rất muốn xông tới nắm cổ áo Cố Ngôn Chi mà mắng câu: đồ lưu manh nhà còn có mặt mũi ăn cơm à?

      Nhưng trong tay ta nắm được nhược điểm của , đến lúc cãi nhau nhỡ ta hết ra nguy to....

      Khi ăn, Diệp Song phát ra khác thường của , còn tưởng bị giá tiền đắt đỏ ở đây hù dọa, vội giọng : " sao đâu, cũng đâu bắt em trả tiền, sao mặt lại trắng bệch như vậy?"

      Vương An An vội vàng cúi đầu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó lúng túng : " mau ăn , nhiều quá!"

      "Ai, cái con nhóc này!" Diệp Song bày ra vẻ mặt ‘biết ngay mà’, với Vương An An, "Cả đời này em cùng đừng mong được đàn ông mời ăn ở đây, hiếm khi tốt bụng đưa em tới đây lần..."

      Hai người chuyện người quản lý nhà hàng tới, khách sáo : "Rất xin lỗi, nhân viên vừa đón tiếp quý khách là người mới tới, cho nên biết hôm nay nhà hàng chúng tôi được bao trọn gói, tiếp khách. Đây là chút tâm ý của chúng tôi, hoan nghênh quý khách lần sau lại tới. . . . . ."

      Mặc dù Diệp Song có chút mất hứng, nhưng vừa liếc mắt nhìn tấm thẻ VIP, tâm trạng ta lập tức khá hơn. Chuyện này giống như vàng từ trời rơi xuống vậy, bình thường thẻ VIP của nhà hàng này có tiền chưa chắc mua được.

      liền giả bộ đứng lên : "Thế cũng được!"

      Vương An An cắn môi cầm túi xách đứng dậy.

      biết phải nhà hàng này được bao trọn gói, dù nhân viên phục vụ là người mới tới, nhưng chẳng lẽ những nhân viên khác đều bị ngu hết sao?

      Đây ràng là Cố Ngôn Chi đuổi bọn họ, trong lòng khinh miệt hừ tiếng.

      Nhưng khi Diệp Song hỏi, cũng gì. Loại chuyện này khiến đủ nhức đầu rồi, cần thiết phải khiến bạn bè cũng nhức đầu theo.

      Nhưng sau chuyến dạo phố hôm nay, tâm trạng những nhõm hơn mà ngược lại còn nặng nề hơn.

      Dáng vẻ ủ ê khiến mẹ cũng phải kinh hãi với : "Aiz, cái đứa tim phổi như con mà cũng có lúc rầu rĩ sao? Là công việc có vấn đề? Hay là thằng nào rồi?"

      Vương An An để ý mẹ, trở về phòng ngủ. Sau đó nhận được tin nhắn, là của Uông Uông gửi đến cho .

      liếc nhìn, nội dung đơn giản chỉ hỏi ở đâu.

      Vương An An suy nghĩ chút rồi nhắn lại chữ "Nhà".

      Lúc Uông Uông tới, Vương An An thay bộ quần áo thể thao, đứng dưới nhà chờ .

      Vừa thấy Uông Uông, Vương An An lập tức tóm lấy tay Uông Uông, thúc giục giống như thi chạy việt dã năm đó: "Nhanh, theo tôi."

      Uông Uông gì chạy theo .

      Lúc Vương An An còn học phổ thông, vì muốn rèn luyện thân thể thời gian dậy sớm chạy bộ. Đường xá xung quanh đều quen thuộc, sau khi chạy vòng quanh khu trung cư và công viên gần đó, mệt thở nổi.

      tiếp tục tìm máy tập thể dục công cộng, điên cuồng luyện tập khiến Uông Uông cũng phải hoảng sợ, chỉ biết giương mắt nhìn.

      Cuối cùng Vương An An mệt đứng lên nổi, nằm cái máy tập thở hổn hển.

      Thể chất Uông Uông có vẻ tốt hơn, nhìn qua hình như mệt chút nào.

      định vuốt lưng Vương An An giúp dễ thở.

      Nhưng còn chưa chạm vào, Vương An An quay đầu lại, hai tay giữ đầu , chăm chú nhìn , vừa thở hổn hển vừa : "Uông Uông, em bất chấp hết! bất chấp hết!! Em suy nghĩ lung tung nữa... Dù sao Vương An An cũng ngu ngốc sẵn rồi..... cần quan tâm đến những thứ kia nữa..."

      Đôi mắt vì kích động mà đỏ lên, muốn hôn Uông Uông, nhưng đến lúc làm lại hơi sợ.

      Cuối cùng kích động : "Cố Ngôn Chi thất đức kia, muốn nhìn cứ nhìn, tôi sợ chắc! Nhìn người ta thân mặt bị đau mắt hột, phá hoại chuyện tình cảm của người khác bị lừa đá..... Tôi thèm vào mà sợ !"

      Lời này vừa với Uông Uông, cũng là tuyên bố với Cố Ngôn Chi.

      Dường như Uông Uông hiểu ra, liền cúi đầu rất tự nhiên hôn Vương An An.

      Nụ hôn kia rất rất dịu dàng, kịch liệt triền miên như Cố Ngôn Chi, nhưng Vương An An lại thấy thích nụ hôn này hơn. ôm chặt Uông Uông. ràng cùng thân thể, nhưng lại hề cảm thấy ghét chút nào.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 27

      Vương An An là người khi quyết định chuyện gì tuyệt đối thay đổi.

      Cho nên mới luôn bị người ta có đầu óc. Nhưng cũng có điểm tốt, đó là sau khi thông suốt suy nghĩ lung tung nữa.

      Hơn nữa cuộc sống của còn liên quan đến Cố Ngôn Chi nữa, bình thường đều là Uông Uông tới tìm . cứ đinh ninh rằng suy nghĩ đến Cố Ngôn Chi có chuyện gì xảy ra nữa.

      Nhưng ngày hôm sau Uông Uông lại gọi điện cho Vương An An, hai người hẹn rồi nhưng chờ mãi vẫn thấy Uông Uông tới.

      Vương An An nghĩ liệu có phải hôm qua xấu Cố Ngôn Chi nhiều quá nên ta áp chế cho Uông Uông ra ngoài.

      Vương An An rất tức giận.

      vốn cho rằng dù thế nào nữa Cố Ngôn Chi cũng có lúc mệt mỏi, Uông Uông chỉ cần kiên nhẫn chờ vài ngày là được. Ai dè lên này Cố Ngôn Chi khống chế Uông Uông rất chặt, chút tin tức nào. Vương An An cũng đợi nổi nữa rồi.

      tính đến chuyện có nên tìm Cố Ngôn Chi hay .

      Đúng lúc ấy Uông Uông rốt cuộc cũng gọi tới.

      Nhưng giọng Uông Uông tốt lắm, yếu ớt : "An An, rất nhớ em..."

      Vương An An sợ hết hồn, vội hỏi : "Uông Uông, làm sao vậy, sao gần đây thấy ?"

      Uông Uông khẽ như làm nũng: "An An, bị thương. . . . . . Cố Ngôn Chi nhảy dù bị thương, mấy ngày nay phải nằm giường bệnh, ngay cả ngón tay cũng nhúc nhích được. . . . . . Hôm qua mới có thể ngồi dậy. . . . . ."

      Vương An An lo lắng, vội vàng hỏi Uông Uông nằm ở bệnh viện nào.

      Chờ xong, Vương An An lập tức mặc áo khoác chạy ra ngoài. Cố Ngôn Chi chết tiệt, muốn chết cũng đừng kéo theo Uông Uông của chứ!

      Giờ hay rồi, xảy ra chuyện trốn , để Uông Uông chịu đau, ở đâu ra cái lý này!

      Lúc Vương An An chạy tới bệnh viện, Uông Uông biến mất.

      Người nằm dựa giường bệnh, thong thả ung dung ăn cháo là Cố Ngôn Chi.

      Vương An An chán nản, cảm thấy giống như phải nhìn đống phân.

      Lúc tới cố ý mua rất nhiều trái cây, sữa tươi, thực phẩm dinh dưỡng bổ sung canxi. . . đặc biệt lựa chọn những loại tốt nhất, tiêu hết bay nửa tháng tiền lương.

      Vốn để tẩm bổ cho Uông Uông nhưng giờ Cố Ngôn Chi lại ở đây, đồ mua bỏ được mà bỏ cũng được.

      buồn bực bĩu môi, cuối cùng tìm góc nào đó, để những thứ mình mua lên.

      ra cũng biết chuyện mình làm là dư thừa, mặc dù những thứ đó mua cho Uông Uông nhưng vẫn phải để Cố Ngôn Chi ăn, tóm lại là đều vào cùng cái bụng cũng khác nhau lắm.

      Nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái.

      Hơn nữa nếu là Cố Ngôn Chi muốn về, chỉ có điều.....

      rất lo lắng cho Uông Uông. Mặc dù ở đây nhưng thân thể có, dù thế nào cũng phải nhìn qua cái mới yên tâm.

      Vương An An đến nhìn nhìn Cố Ngôn Chi như chiêm ngưỡng di thể. Có điều ngẩng đầu nhìn ta.

      Chỉ chăm chú nhìn thân thể ta lượt.

      Nếu người ngoài thấy được vẻ mặt này của Vương An An, phân nửa nghĩ rằng có quan hệ thân thiết với Cố Ngôn Chi.

      chân nẹp tấm thép coi như tạm chấp nhận, nhưng vết rách đầu, băng bó tay, và cả cái máy theo dõi kia là sao, chẳng lẽ còn bị thương cả bên trong nữa?

      vốn muốn chuyện với Cố Ngôn Chi, thế nhưng chút vết thương lại nặng ngoài dự đoán.

      Cuối cùng cũng nhịn được bất bình thay Uông Uông: "Cố Ngôn Chi, muốn sống kệ , nhưng Uông Uông nhà tôi còn phải sống, sau này làm ơn đừng chơi mấy trò nguy hiểm như vậy nữa, được ?"

      Làm gì làm, cứ nhất định phải chơi mấy môn thể thao mạo hiểm đó làm gì?

      Uông Uông của ngoan ngoãn như vậy cơ mà.

      Đừng là nhảy dù, ngay cả lần trước hai người ra ngoài đạp xe, Uông Uông cũng rất chậm, lúc đèo cẩn thận đến mức thể cẩn thận hơn, chỉ sợ làm bị thương. Cuối cùng Uông Uông đạp xe nữa mà bắt taxi về. Uông Uông lúc đạp xe luôn cảm thấy ô tô chạy qua rất nguy hiểm….

      lại nhìn thấy được phía sau, nếu cẩn thận khiến bị thương sao?

      Uông Uông như vậy lại bị tên Cố Ngôn Chi chết tiệt này làm trọng thương, quả Vương An An chỉ muốn đá cho Cố Ngôn Chi mấy phát.

      Nhưng Cố Ngôn Chi cũng chẳng buồn ngước mắt nhìn. Kể từ lúc Vương An An vào ta vẫn ung dung ăn cháo. Nhưng do tay bị thương nên động tác ăn cháo lịch tao nhã giống như những thước phim quay chậm, mãi mà xong thìa.

      Cố Ngôn Chi nhiều tiền như vậy, chả lẽ bên cạnh có ai chăm sao?

      Hơn nữa tay ta giống như cầm thìa nổi, nghiêng nghiêng ngả ngả, cháo cũng sắp rơi xuống giường rồi.

      Vương An An chịu được nữa, vội vàng tới, đoạt lấy cái thìa trong tay , buồn bực lẩm bẩm: " mời y tá sao?"

      Nào ngờ vừa dứt lời, Cố Ngôn Chi liền khó chịu nhíu mày, ngay sau đó ấn chuông bên cạnh giường, : “Trong phòng tôi có người quấy rầy tôi nghỉ ngơi, phiền các tới đây xử lý.”

      Vương An An suýt chút nữa tức chết, làm chuyện này vì Cố Ngôn Chi chắc, là vì Uông Uông đấy chứ….

      Y tá tới rất nhanh, Vương An An vội vàng cầm túi ra ngoài.

      Trước khi , cố tình đóng rầm cửa cái.

      bị Cố Ngôn Chi làm cho tức chết!

      Sau khi trở về, nghĩ dù sao đó cũng là Cố Ngôn Chi, thèm vào mà quan tâm tới sống chết của ta!

      Nhưng tới hai giờ đêm, chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mơ mơ màng màng cầm lên nhìn.

      Chỉ thấy Uông Uông gửi cho tin nhắn. Uông Uông đoán ngủ cho nên muốn gọi quấy rầy , nhưng lại có chuyện muốn với . Trước kia cũng ít lần làm như vậy, nếu còn chưa ngủ gửi tin nhắn trả lời Uông Uông.

      vội vàng gọi lại cho Uông Uông.

      Điện thoại lập tức có người nghe.

      chỉ hiểu, Uông Uông bị thương như vậy sao chịu dưỡng bệnh, nửa đêm nghỉ ngơi à, liền hỏi Uông Uông.

      Uông Uông chưa bao giờ dối , lập tức , “ đói chịu được, đợi y tá tìm đồ ăn.”

      Vương An An bất ngờ a tiếng, nhưng sau đó lập tức hiểu ra. Ban ngày tên kia Cố Ngôn Chi ăn như vậy, đói bụng mới là lạ ! !

      đau lòng, vội với Uông Uông: “Vậy lát nữa nhớ ăn nhiều chút, y tá đến, nhớ bảo người ta đút cho, tay tiện cử động, cần khách sáo, biết ….”

      xong lại nhớ tới giỏ trái cây thuốc bổ mà mình mang tới, liền nhắc nhở Uông Uông: "Đúng rồi, hôm nay em mua cho rất nhiều đồ, để ở góc tường đó. Em đều chọn những thứ tốt nhất, trứng gà là loại nhập khẩu. Đồ đắt tiền như vậy bình thường em cũng được ăn đâu, cho nên nhất định phải ăn hết đấy nhé. Lát nữa y tá đến, bảo người ta lấy mà ăn thử….. Đầy đủ dinh dưỡng mới nhanh hồi phục được….”

      Vương An An phải người hẹp hòi, đối với người xung quanh đều rất hào phóng, chỉ tính toán chi li với mỗi chuyện này. Tóm lại vẫn muốn Uông Uông ăn đồ mua, nhất định thể để tên Cố Ngôn Chi đó hưởng lời được.

      Sau khi cúp điện thoại, thở ngắn thở dài, nhịn được lại oán trách Cố Ngôn Chi mấy câu.



      Cố Ngôn Chi kia bị điên à, ta giàu như vậy, tìm người chăm sóc có khó khăn đến vậy sao?

      Quả đúng là đồ thần kinh! !

      Ngày hôm sau sau khi tan ca Vương An An về thẳng nhà, mà mua mấy thứ Uông Uông thích ăn, đưa tới bệnh viện.

      tính rồi, những thứ này cứ để lại làm bữa khuya cho Uông Uông.

      Còn Cố Ngôn Chi kia cứ coi ta như người vô hình, để ý tới ta là được rồi.

      Đến khi vào phòng bệnh, Vương An An quả bất ngờ. Phòng bệnh của Cố Ngôn Chi lạnh lẽo vô cùng, đừng đến y tá chăm sóc, ngay cả giỏ hoa cũng có.

      cũng để ý tới Cố Ngôn Chi, chuyên tâm tìm chỗ cất đồ ăn khuya. Cất xong định ra, nhưng vừa ra đến cửa, lại nghĩ đến mấy món hôm qua mang đến, biết Uông Uông ăn chư. Hơn nữa có mấy thứ sau khi bóc vỏ rất khó bảo quản. Uông Uông ngốc như vậy biết có biết đường tìm cái gì đóng lại đây….

      Nghĩ vậy liền quay lại, định sửa soạn lại cho Uông Uông chút.

      Kết quả hôm qua mới mua đầy đồ, hôm nay chẳng còn cái nào, góc tường kia trống trơn.

      Vương An An há hốc mồm, kinh ngạc tìm vòng phòng bệnh. Đừng là những thứ hôm qua mang tới, ngay cả hạt táo cũng tìm thấy.

      Lần này Vương An An tức giận, tới trước mặt Cố Ngôn Chi, cố kiềm chế cơn tức mà hỏi: "Cố Ngôn Chi. . . . . . Những thứ tôi mua đâu?”

      Lần này Cố Ngôn Chi cũng thèm nhìn, đưa tay định ấn chuông.

      Vừa thấy ta lại muốn đuổi người, Vương An An cuối cùng cũng kìm chế được nữa.

      đè tay Cố Ngôn Chi lại, vội vàng : "Cố Ngôn Chi. . . . . . Chúng ta thể chuyện hoà bình được sao?”

      Lần này Cố Ngôn Chi lại rút tay về, bày ra dáng vẻ muốn làm gì tuỳ .

      Vương An An nhìn ta chằm chằm, "Đúng, tôi rất ghét , điều này tôi tuyệt đối phủ nhận. . . . . . Nhưng. . . . cũng nên hiểu, tôi tuyệt đối hại , bởi vì hại đồng nghĩa với hại Uông Uông. . . . . . Còn nữa, còn có. . . . . ."

      Vương An An biết tại sao, đầu óc nóng lên liền hỏi: “Còn có lần trước có ý gì….”

      để ý, nhưng làm sao có thể để ý. Thời gian đó, địa điểm đó, còn có con người này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ…..

      mơ hồ cảm thấy mặc dù Cố Ngôn Chi giống như thích , nhưng thái độ của đối với rất kỳ quái….

      Kết quả sau khi hỏi xong, Cố Ngôn Chi lại bất ngờ mỉm cười. ta lấy tay chống cằm, vẻ mặt thể là hài hước, nhưng cũng tuyệt đối phải nghiêm túc, đôi mắt đen láy kia càng sâu hơn: "Dĩ nhiên là do thích rồi. Nếu muốn tôi có thể hôn lại lần nữa cho cảm nhận, hoặc lên giường thử luôn cũng được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :