1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi - Kim Đại (61/61)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Sau khi Vương An An dõng dạc với Thời Cẩn những lời kia, ra trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu, chuyện này quả phức tạp ngoài dự tính của ….


      Cố Ngôn Chi có cuộc sống hoàn chỉnh, ít nhất trước mắt ta có người thân bạn bè cấp dưới, sau này còn có vợ con… Nhưng Uông Uông….


      Cũng may mà Vương An An phải là người bi quan, cố gắng để mình suy nghĩ linh tinh.


      Ngay lúc này muốn trò chuyện cùng Uông Uông, nghe giọng của Uông Uông rồi. Nhưng đến buổi tối, Vương An An đợi tới mười giờ mà Uông Uông vẫn chưa gọi tới.


      kỳ lạ, bình thường giờ này Uông Uông phải gọi từ lâu rồi chứ.


      buồn bực gọi điện cho Uông Uông.


      Kết quả bên kia vừa nhấc máy, Vương An An liền nghe thấy giọng lạnh lùng.


      Giọng Cố Ngôn Chi rất khác Uông Uông, lúc trước còn phân biệt được, nhưng bây giờ chỉ cần nghe tiếng, lập tức nhận ra được ai là Cố Ngôn Chi ai là Uông Uông.


      Giọng điệu của Uông Uông khi chuyện rất vui vẻ, giống Cố Ngôn Chi. Giọng Cố Ngôn Chi giống như được lấy từ trong tủ lạnh ra, có thể khiến người ta chết rét.


      Vương An An a tiếng, vội ấn kết thúc cuộc gọi.


      Ban ngày còn đường đường chính chính chuyển lời tới người kia, cái gì mà tuyệt đối bỏ rơi Uông Uông….


      Vậy mà hiểu sao vào lúc này lại sợ hãi đến thế. Vương An An cảm thấy mất mặt, nhưng quả thực rất sợ, giống như khống chế được vậy. Cho dù là nhìn thấy Cố Ngôn Chi, hay là nghe giọng Cố Ngôn Chi, đều theo bản năng nghĩ đến cảm giác mà Cố Ngôn Chi gây ra cho . Tuy rằng phải người thông minh, nhưng trực giác lại rất chuẩn, trực giác với rằng nên đến gần Cố Ngôn Chi.


      Vậy mà Cố Ngôn Chi lại nhanh chóng gọi lại.


      Vương An An hít sâu hơi, biết mình gặp phải xui xẻo rồi. Tên Cố Ngôn Chi này quá nửa là gọi tới mắng đây.


      Kết quả sau khi nhận điện thoại, Cố Ngôn Chi lại im lặng.


      Vương An An cảm thấy kỳ lạ, tên Cố Ngôn Chi này phải trước kia rất độc miệng sao, tuỳ tiện vài câu là có thể khiến người ta chết nghẹn, sao bây giờ lại cần chuẩn bị lâu thế.


      Những lời Cố Ngôn Chi sau đó lại càng kỳ quái hơn. ta hỏi tại sao gọi tới mà thản nhiên như thể cú điện thoại vừa nãy của là gọi cho ta vậy: “ trễ thế này còn chưa ngủ sao?”


      Vương An An a tiếng, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh trả lời: “À, cẩn thận làm phiền , ngại quá….”


      “Ngày hôm qua cám ơn .” Cố Ngôn Chi thèm để ý đến câu của Vương An An, ngược lại câu chẳng liên quan.


      Vương An An nhắm mắt trả lời: “À, có gì. . . . . .”


      đâu muốn cứu Cố Ngôn Chi. . .


      “Ngày mai có rảnh ?” Cố Ngôn Chi khách sáo .


      Quả là khách sáo tới mức khiến Vương An An nổi da gà. xoa xoa cánh tay biết làm sao, thời gian lúc nào cũng có, vấn đề là trước đây Cố Ngôn Chi còn châm chọc cơ mà. càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.


      “Nếu ngày mai rảnh, tôi bảo tài xế tới đón , cảnh sát vừa báo tin bắt được nhóm người kia, cần tới nhận diện….”


      Vương An An chợt hiểu ra, ra là vậy, chẳng trách, hoá ra là có chuyện muốn nhờ à?


      Đúng là, có cần phải vòng vèo như vậy , vội vàng : “À, chuyện đó thành vấn đề, cho dù có thời gian cũng phải cố mà dành thời gian ra. Khi nào bảo tài xế gọi điện trước cho tôi, mà thôi, đừng bảo tài xế tới đón tôi, cho tôi địa chỉ, tôi tự đến.”


      Chuyện này nhất định phải , những kẻ đó quá xấu xa, tiếng nào muốn đâm người ta.


      Sau khi Vương An An cúp điện thoại, liền thở dài hơi, buồn bực ngồi trước con gấu bông. là kỳ lạ, tại sao Uông Uông hôm nay xuất , vì hôm qua bị thương nên kích động sao?


      buồn bực ôm gấu bông, giọng lẩm bẩm : “Uông Uông, cái tên đáng ghét này, lúc cần lại chạy đâu mất….”


      Ngày hôm sau, Vương An An đến đồn cảnh sát sớm 10 phút. vốn cho rằng phải tìm rất lâu mới thấy, nhưng sau khi tới, lại phát ra hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát này nhanh vô cùng. Hơn nữa vừa lý do tới, lập tức có nhân viên mời vào.


      chàng cảnh sát hôm trước lập biên bản cho , vừa thấy liền chào hỏi mời vào.


      Vương An An thấy Cố Ngôn Chi, sau nghĩ lại liền hiểu, thân phận Cố Ngôn Chi như vậy chắc hẳn tới những chỗ thế này.


      Trước kia chỉ có thể nhìn thấy những cảnh tượng như thế này TV, qua lớp kính thuỷ tinh, bên là nghi phạm, bên là nhân chứng.


      Lần này Vương An An coi như được mở mang tầm mắt. còn tưởng rằng trong nước có những thứ này, xem ra là quá nông cạn rồi.


      Nhưng tình huống lúc ấy rất loạn, chỉ nhớ được kẻ đâm Uông Uông, những kẻ còn lại quả nhớ nên dám lung tung. Sau khi nhận diện xong liền rời .


      Chỉ là lúc sắp , Vương An An chợt nhớ ra. vội vàng hỏi cảnh sát lập biên bản, “Phải rồi, các có biết tại sao những kẻ đó lại muốn làm hại Uông… Cố Ngôn Chi ?”


      “À, chuyện này chúng tôi vẫn trong quá trình điều tra nhưng theo tình hình trước mắt có thể những kẻ này được thuê để hại Cố Ngôn Chi. Còn cụ thể như thế nào, chúng tôi thể tiết lộ.”


      Vương An An nghe xong vẫn thấy mơ hồ, nghe cũng như , dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Cố Ngôn Chi.


      biết Cố Ngôn Chi làm gì đắc tội với người ta để người ta muốn giết ta nữa.


      Cả ngày cứ trôi qua như vậy, đến tối, Vương An An như người mất hồn chờ điện thoại của Uông Uông. Cái tên Uông Uông hư hỏng này, bình thường chưa ăn cơm gọi điện thoại tới, vậy mà bây giờ hơn mười giờ rồi vẫn thấy chút động tĩnh nào là sao?


      Vương An An chờ mà sốt hết cả ruột.


      Vương An An chưa bao giờ mất ngủ ấy vậy mà giờ lại mất ngủ, cuối cùng chờ điện thoại của Uông Uông nữa.


      Liên tiếp mấy ngày, Vương An An vẫn nhận được điện thoại Uông Uông. Ban đầu còn tự an ủi mình, nhưng càng về sau, càng cảm thấy sốt ruột.


      Cuối cùng quyết định bất chấp, đánh bạo gọi cho Cố Ngôn Chi cuộc điện thoại.


      Nếu phải là bị ép đến nước này, có đánh chết , cũng muốn gọi điện cho tên Cố Ngôn Chi kia.


      ràng qua mấy ngày rồi, nhưng Vương An An lại cố làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra, với Cố Ngôn Chi: “A, Cố, hôm trước bảo tôi nhận diện mấy người kia, tôi rồi. Có điều tôi nhớ , chỉ nhận ra người…”


      Đầu kia Cố Ngôn Chi vẫn im lặng, lúc lâu sau mới : “Mai có rảnh tới đây chuyến, tôi có ít đồ muốn đưa cho .”


      Lời này khiến Vương An An choáng váng, nhưng rất nhớ Uông Uông, mặc dù vẫn còn chút do dự nhưng nghĩ đến việc có lẽ sau khi nhìn thấy Ngôn Chi, chừng có thể kích thích Uông Uông xuất nên đồng ý.


      Ngày hôm sau Vương An An vừa tan ca liền bắt xe tới chỗ Cố Ngôn Chi.


      Tên Cố Ngôn Chi kia cũng quái đản, hẹn ở trung tâm thành phố mà nhất định phải hẹn ở vùng ngoại ô xa xôi này.


      Nơi này rất lớn nhưng quá hoang vu. biết ta muốn đưa cái gì. ngồi xe hơn ba tiếng quả mệt chết được, nếu biết sớm là xa như vậy, nhờ xe ta tới đây rồi.


      Sau khi báo tên với bảo vệ, Vương An An vào liền ngẩn cả người.


      Tên Cố Ngôn Chi này nuôi hai con chó siêu to trong sân.


      Hai con chó rất dữ, chẳng đáng chút nào. Hơn nữa đây là con chó to nhất mà Vương An An từng gặp, mấy cái răng nanh nhe ra thấy mà ghê. Vương An An chưa từng nhìn thấy chó săn, vừa nhìn thấy hai con này, lập tức bị doạ chạy biến vào trong nhà.


      Vừa vào trong, Vương An An nhìn thấy Cố Ngôn Chi ngồi ở ghế sa lon.


      Cảm giác khi gặp lại Cố Ngôn Chi dễ chịu chút nào.


      Cố Ngôn Chi nhìn lịch nhưng lại quá lạnh nhạt, dáng vẻ lạnh lùng này giống như tu luyện Hàn băng chưởng ở bắc cực, đứng chỗ nào cũng có thể khiến người ta đông cứng.


      Vương An An cố gắng khách sáo chào hỏi Cố Ngôn Chi.


      Cố Ngôn Chi gì, chỉ dẫn Vương An An tới phòng ngủ tầng hai.


      Tâm trạng Vương An An có chút phức tạp, ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng…. sao lại có thể khác nhau đến vậy.


      cũng biết Cố Ngôn Chi định đưa cho cái gì. Lúc ấy nóng lòng nên đồng ý, nhưng đường tới đây suy nghĩ kỹ, cho dù Cố Ngôn Chi đưa cho cái gì, đều thể nhận. Có lẽ Cố Ngôn Chi muốn mua chuộc , nhất định phải cự tuyệt! !


      Chỉ là còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Cố Ngôn Chi lấy thùng giấy từ trong góc ra. Thùng giấy này nhìn có vẻ rất đơn giản, Vương An An nhìn cái nhận ra đó là thùng đựng sữa.


      Lúc Cố Ngôn Chi đưa cho , phản ứng kịp, liền đưa tay nhận lấy.


      Sau khi nhận lấy, Vương An An mới nhìn vào. Trong thùng giấy cái gì cũng có, lộn xộn lung tung, có cả giấy gói kẹo sau khi ăn xong, vé xem phim, bình nước khoáng… Quả giống cái thùng rác.


      lặng người, theo bản năng liền cảm thấy Cố Ngôn Chi đùa mình.


      Nhưng nhanh chóng phát điều ổn, ngoại trừ những thứ linh tinh chiếc máy bay đồ chơi mua cho Uông Uông cũng ở bên trong….


      Khoan. . . . . .


      Những thứ này. . . . . .


      Vương An An chợt ngẩn cả người, rất nhiều thứ ùa về trong đầu, mắt càng ngày càng đau đớn, giống như muốn vỡ đê mà trào ra….


      nhớ ra rồi. . . . . . Cái giấy gói kẹo đó. . . . . .


      Khi đó hai người ôn lại kỉ niêm hồi còn bé , Uông Uông rất nhớ cái kẹo que năm đó cho .


      liền đùa giỡn mua cho cái, cũng để ý đến hình tượng của mình mà thản nhiên ngậm kẹo phố….


      cũng biết Uông Uông lại giữ vỏ kẹo và cả cuống vé xem phim. nhớ lúc ra khỏi rạp chiếu phim, định vứt , cuối cùng là Uông Uông vứt thay


      Nhưng Uông Uông vứt, cẩn thận giữ lại, đặt vào chiếc hộp giấy đơn giản này, giữ gác xép…


      dường như có thể thấy được hình ảnh Uông Uông quý trọng, bảo vệ chiếc hộp giấy này….


      Mắt Vương An An đỏ hoe, dự cảm xấu đột nhiên ùa tới.


      ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn Chi.


      “Uông Uông đâu. . . . Cố. . . . Sao ấy xuất nữa. . . .”


      Vẻ mặt Cố Ngôn Chi đổi, bình tĩnh nhìn Vương An An, ánh mắt loé lên, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác.


      thích ta ở điểm nào?” Cố Ngôn Chi đột nhiên hỏi.


      Hốc mắt Vương An An đỏ ửng, ngây người nên để ý đến giọng điệu khẳng định của Cố Ngôn Chi. ngây ngốc trả lời: “Tôi cảm thấy ấy rất đáng thương… Còn gặp phải nhiều trắc trở, ai giúp đỡ ấy…. Tôi muốn quan tâm đến ấy, tôi muốn cho ấy biết ấy đơn, tôi muốn… Khiến ấy vui vẻ…”


      Vẻ mặt Cố Ngôn Chi vẫn thay đổi, ta im lặng nhìn Vương An An.


      Vẻ mặt Vương An An lúc này như muốn khóc mà thể khóc, đập vào đôi mắt chút gợn sóng của , lại nhìn sang chỗ khác, nhìn Vương An An nữa, “ ta rất vô dụng, chẳng làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thương nhất bị bắt . Ngoài khóc ra ta chẳng biết làm gì, ai quan tâm ta là do ta quá vô dụng…. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể thu hút ánh mắt của người khác, xưa nay đều là vậy, cá lớn nuốt cá bé, đồng tình chỉ dành cho người yếu. . . . . .”


      Ánh mắt của lóe lên nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng, trong mắt chỉ có lạnh lẽo: “Thu hồi đồng tình của , An An, giúp được ta đâu.”

      ***

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16

      Vương An An nghe vậy ngẩn cả người.

      lớn lên trong gia đình bình thường nhất, cũng hẳn là luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng so với Uông Uông, cuộc sống của quả giống như thiên đường vậy.

      chần chừ mãi vẫn tìm lại được giọng của mình.

      lúc sau, mới rụt rè : "Tôi là con , cha mẹ chỉ là công nhân viên bình thường, cha mẹ để tôi ở nhà bà nội, vì bà nội lớn tuổi nên cha mẹ dặn tôi phải ngoan ngoãn, gây thêm phiền phức cho bà nội…. Tôi nhớ bao nhiêu lần, lúc bà nội ngủ trưa, tôi tỉnh dậy liền nằm im.... Sau lên tiểu học tôi có bạn, lúc tan học, cha mẹ họ đưa họ về nhà, còn mẹ tôi làm ca đêm, cha tôi lại tan ca muộn, tôi ở trong lớp làm bài mình…. ra cũng rất buồn…. May là thần kinh tôi thô, lúc ấy để ý, giờ nhớ lại mới phát , à, hoá ra mình cũng từng đơn như vậy…”

      cố gắng cười cái: "Nếu phòng học yên tĩnh quá, tôi hát, hát chán rồi, tôi lại nghịch đồ xung quanh, lấy giấy ra gấp. Nếu có giấy chơi, tôi nghịch mấy ngón tay… Lúc nào cũng có cách khiến mình vui vẻ…”

      mơ hồ nhớ lại, gặp phải những chuyện vui liền lập tức bỏ qua.

      cũng biết mình bậy bạ cái gì, ra những lời này muốn cho Uông Uông nghe, nhưng đáng tiếc Uông Uông có ở đây. . . . . .

      chỉ có thể cho Cố Ngôn Chi nghe, nhưng vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn lạnh lùng chút biểu cảm.

      muốn chuyện với Cố Ngôn Chi nữa, với ta chẳng có ý nghĩa gì, Uông Uông cũng vì những lời đơn giản như vậy mà xuất . khịt mũi, tự với mình, sao cả, rồi Uông Uông xuất lại thôi.

      im lặng gì, chỉ là sau khi ra khỏi căn phòng, có chút bất an nên để ý thùng giấy chưa đóng hẳn.

      Nhưng số cũng quá đen, đúng lúc ấy có cơn gió thổi qua tuy lớn lắm. Dù sao trời mùa hè có gió cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng có thể vì sơ xuất, cuống vé xem phim trong hộp giấy bị gió thổi bay ra ngoài.

      Đây chính là bảo bối mà Uông Uông rất quý trọng!

      Vương An An hốt hoảng, vội vàng chạy theo. Cũng may là gió lớn lắm, cho nên cuống vé nhanh chóng rơi xuống, chỉ có điều nó rơi vào chỗ được ổn cho lắm.

      Rơi vào đúng cái lồng chó kia.

      Cái lồng đó rất lớn, thanh sắt bao quanh cũng phải to bằng ngón tay cái.

      Vương An An bực mình vô cùng. phải là người sợ chó, nhưng hai con trong sân nhà Cố Ngôn Chi lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhất là ánh mắt dữ tợn của nó.

      may lúc này hai con chó đều ăn, vừa ăn vừa gầm gừ, rất đáng sợ.

      sợ có sợ, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng. Chỉ cần thò tay cái là có thể lấy được cái cuống vé kia rồi, hơn nữa còn có song sắt cơ mà, phải chỉ là con chó to hơn bình thường chút thôi sao.

      Nghĩ vậy, Vương An An liền rón rén lại gần, ngồi xổm xuống, vừa cúi người chuẩn bị nhặt cái cuống vé cảm thấy có cái bóng màu xám xông đến trước mặt mình.

      phản ứng rất nhanh, vội vàng rụt tay về.

      Nhưng dù may mắn rụt tay về kịp vẫn bị con chó bên trong cắn cho phát.

      dám nhìn cánh tay mình, chỉ cảm thấy đau muốn chết, hơn nữa máu tay bắt đầu chảy ròng ròng xuống đất.

      Vương An An sợ đến ngây người, đến khi bảo vệ nhìn thấy tình hình của liền vội vàng gọi người tới giúp.

      Vương An An đờ đẫn bị người ta nhét vào trong xe, chỉ mơ hồ biết người đưa là Thời Cẩn.

      Thời Cẩn làm việc rất chu đáo, đưa tới thẳng bệnh viện băng bó vết thương, còn tiêm để phòng ngừa.

      Lúc chờ băng bó, Vương An An vô tình nhìn lướt qua vết thương của mình, suýt chút nữa ngất xỉu. biết mình bị cắn rất sâu, vẫn cố chịu đựng khóc, nhưng vết thương kia quá kinh khủng. Nhìn cánh tay mình be bét máu, quả rất giống thịt heo nướng ….

      Vương An An liền cảm thấy buồn nôn.

      ngờ con chó kia lại hung hãn cắn đứt miếng thịt của .

      Sau khi y tá , Thời Cẩn mới sợ hãi với : " Vương, doạ chết bọn tôi, hai con sói đài nguyên này bình thường chúng tôi cũng dám lại gần. quả muốn sống nữa rồi, tôi còn tưởng bị cắn cổ cơ.”

      "Mẹ nó!" Vương An An trợn tròn mắt, "Sói? Bọn nó là sói à?”

      Thời Cẩn thản nhiên : “Cái này là gì, nếu phải hải quan can thiệp, Cố tổng còn muốn mang luôn cả con báo đốm ở Hồng Diệp sơn trang về nuôi.”

      Miệng Vương An An khép lại được, sao lại có những người có sở thích quái dị như vậy, dưng lại nuôi sói trong sân.

      Cái tên Cố Ngôn Chi này có thể biến thái hơn nữa được ?

      Nếu sớm biết mấy con chó đó là sói, có cho mười lá gan cũng dám chạy đến lồng sói nhặt đồ!

      Quả vô cùng bực mình!

      Thời Cẩn vừa dứt lời, lập tức có cuộc điện thoại gọi tới. Lúc ta nhận điện thoại, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

      Do dự chút, cuối cùng Thời Cẩn mới cẩn thận mở ví, lấy ra khoảng hai ngàn tiền mặt, đưa đến trước mặt Vương An An: “ Vương, ngại quá, đây là Cố tổng của chúng tôi…. Bảo tôi đưa cho , coi như bồi thường.”

      Mặc dù Vương An An vô duyên vô cớ bị cắn mất miếng thịt, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng cũng biết là lỗi do mình ngu ngốc, nếu phải thò tay vào lồng, con sói đó cũng cắn . Hơn nữa người ta còn vội vàng đưa đến bệnh viện, tiền thuốc thang cũng thanh toán, hề nghĩ đến chuyện được bồi thường.

      Hành động này của Thời Cẩn khiến kinh ngạc. Hai ngàn tệ đối với nhiều cũng nhiều, ít cũng ít, nhưng lại cảm khó chịu. Nếu là người bình thường phải xin lỗi, sau đó giải thích mấy câu kiểu như ‘ ngờ sói nhà tôi lại cắn ’ sao.

      khinh, tưởng có tiền là có thể bất chấp lễ nghi cơ bản sao. ngước mắt : “Thịt của tôi cũng rẻ vậy đâu.”

      Đúng tức chịu nổi, bực dọc lẩm bẩm: "Tên Cố Ngôn Chi đó có ý gì hả. Nếu tôi cho ta hai ngàn, bảo ta để con sói kia cắn cái, sau đó bồi thường…. câu xin lỗi chết sao?”

      Câu sau có hơi lớn tiếng, sau khi Thời Cẩn nghe xong, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

      Sau khi náo loạn hồi, Vương An An đòi về nhà.

      Chắc do cảm thấy áy náy nên Thời Cẩn kiên quyết muốn đưa về. Vương An An cũng để ta đưa về, chỉ có điều sau khi về đến nhà, mẹ nhìn thấy vết thương cánh tay liền trợn tròn mắt.

      vội vàng giải thích rằng mình bị chó cắn.

      Mẹ đâu có tin, chó gì mà có thể cắn người ra nông nỗi này, băng bó cả nửa cánh tay chứ có ít đâu.

      Vương An An giải thích cho mẹ đến khô cả cổ, nhưng vẫn dám cho mẹ biết mình bị con sói nhà Cố Ngôn Chi cắn, đành dối là hai con chó rất to.

      Mẹ càng nghe càng tức, lớn tiếng mắng: “Trong thành phố có thể nuôi loại chó to như vậy sao? Cho dù có nuôi cũng phải trông cho cẩn thận chứ. Bị cắn thế này, tay để lại sẹo phải làm sao, vốn dĩ chẳng ai thèm lấy rồi, giờ lại như vậy…. mặc váy rất xấu….”

      Vương An An vừa nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện lấy chồng, lập tức chạy tót về phòng ngủ. Nhưng vừa chạy đến nơi, chợt giật mình, thôi xong, lúc nãy vội quá nên quên mang theo cái thùng rời khỏi bệnh viện rồi!

      lập tức chạy ra ngoài, vội vàng vẫy chiếc taxi, tới bệnh viện.

      Lúc chạy tới, ngay cả thang máy cũng kịp chờ, Vương An An chạy thẳng lên cầu thang bộ. Chạy mạch đến tầng năm, mệt đến mức muốn nằm vật luôn xuống đất. Chạy bộ mệt quá .

      Sau khi vội vàng đẩy cửa phòng bệnh, Vương An An lại sững sờ lần nữa.

      có nằm mơ cũng ngờ mình gặp lại Cố Ngôn Chi trong bệnh viện.

      Hơn nữa nơi này phải là phòng bệnh sao?

      Vì để thuận tiện cho việc băng bó vết thương và nghỉ ngơi của , Thời Cẩn cố tình dặn dò bệnh viện trước.

      Sao ta lại ở đây?

      Hơn nữa trong giây phút đẩy cửa, thấy Cố Ngôn Chi mở cái thùng giấy kia…

      Động tác kia… Vẻ mặt kia… Đều rất….

      Quả rất giống Uông Uông, khiến như ngừng thở. Nhưng nhanh chóng nhận ra... Uông Uông bao giờ ngồi ngay ngắn như vậy.

      Cố Ngôn Chi nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn Vương An An đứng ở cửa.

      Vương An An thể làm gì khác hơn là nhắm mắt vào, giải thích: "À, tôi để quên cái thùng ở đây…”

      Cố Ngôn Chi vẫn nhúc nhích. Vương An An đành tự mình qua lấy lại cái thùng giấy.

      Động tác của rất vụng về, cánh tay vừa bị thương, động cái là đau đến tận xương. Vậy mà Cố Ngôn Chi còn bày hết đồ trong thùng lên giường nữa chứ…

      Vương An An cẩn thận dọn dẹp, để từng món từng món vào trong thùng. Còn Cố Ngôn Chi, đương nhiên, ngay cả chút suy nghĩ ra tay giúp đỡ cũng có.

      Vương An An chợt có chút tức giận, là lỗi của , dưng lại thò tay vào lồng sắt, nhưng nếu trong sân có nuôi sói cũng nên dán cái biển “Động vật hung dữ chớ lại gần” chứ?

      Hơn nữa ta bày đồ ra khắp giường, giờ thấy tiện dọn dẹp cũng phải giúp tay chứ?

      Huống chi còn bị con sói của ta cắn đấy.

      Nghĩ như vậy, Vương An An cũng chẳng kiêng nể gì, hít hơi sâu rồi : “ Cố này, sau khi tôi trở về có suy nghĩ chút, cảm thấy có lỗi, bồi thường tôi cũng là chuyện đương nhiên, vì để cho rút kinh nghiệm, tôi thấy tôi nên nhận tiền bồi thường, hơn nữa phiền có lời xin lỗi tôi. Cho dù cố ý, nhưng nuôi loại động vật nguy hiểm như vậy cũng nên có trách nhiệm.”

      Cố Ngôn Chi vẫn ngồi giường bệnh, Vương An An đứng bên giường nên cao hơn chút.

      cất đồ vào thùng giấy xong, hơi cúi người xuống nhấc cái thùng lên, cho nên khi Cố Ngôn Chi ngẩng đầu liền tạo ra tình cảnh khá là xấu hổ, hai người cách nhau khoảng rất gần.

      Quả giống như chuẩn bị hôn nhau.

      Suy nghĩ này vừa loé lên, Vương An An liền kinh hãi lùi về phía sau bước.

      Vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn thay đổi nhìn chằm chằm, lúc lâu sau mới chậm rãi rút từ trong túi áo ra chiếc ví da, sau đó lấy chiếc thẻ màu đen đưa tới trước mặt Vương An An.

      "Xin lỗi, tôi quen mang tiền mặt bên người, cần có thể giữ dùng."

      Vương An An vậy chỉ vì muốn làm khó ta thôi, chứ đời nào lại quẹt thẻ của người ta.

      Hơn nữa tên Cố Ngôn Chi này rất kỳ quái.

      ngờ Cố Ngôn Chi có lúc im lặng để người ta mắng như vậy.

      liền hào phóng : "Thôi, nhận rồi lại phải tới trả, tôi rảnh, chỉ cần biết sai là được rồi…”

      Vương An An cho rằng thế xong, chuyện này cũng cần so đo tính toán nữa.

      chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, khí chất của Cố Ngôn Chi rất mạnh, lúc trước có bao giờ được câu tử tế ra hồn trước mặt Cố Ngôn Chi đâu. Nhưng bây giờ. . . . . . Cảm giác đó phai nhạt ít nhiều. . . . . .

      Dường như Cố Ngôn Chi lúc này còn lực sát thương lớn như xưa nữa.

      Vương An An nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ những lời khiến ta xúc động sao?

      Kết quả trong lúc đứng ngẩn người, Cố Ngôn Chi bình tĩnh lấy thẻ về, nhàn nhạt hỏi, “Sao còn chưa ?”

      Khuôn mặt từ trước tới nay chút biểu cảm, lúc này dường như hơi thay đổi, giống như vừa bừng tỉnh vậy. Cố Ngôn Chi tỏ vẻ ‘hóa ra là thế’ khi miệt : "Chẳng lẽ đợi tôi chăm sóc sao?"

      Vương An An coi như hiểu cái gì gọi là miệng chó mọc ra được ngà voi, chính là để chỉ cái tên Cố Ngôn Chi này đó!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17

      Bởi vì tay bị thương nên lúc Vương An An làm cũng gặp nhiều phiền toái.

      Bình thường còn có thể tay nghe điện thoại tay đánh máy, bây giờ ngay cả rót ly nước cũng xong. may là quan hệ của với mọi người cũng tệ lắm, đồng nghiệp xung quanh đều giúp đỡ .

      Hơn nữa cũng phải người yếu ớt, dễ dàng vượt qua thời kỳ dưỡng bệnh. Nhưng đúng như lời mẹ , cuối cùng tay bị để lại sẹo, khiến cho mẹ buồn bực vô cùng.

      Vương An An chẳng bận tâm, vết sẹo này nhìn qua là biết bị con gì đó cắn, hơn nữa nó cũng phải ở mặt.

      Di chứng duy nhất có lẽ là sau khi tháo băng, tay được cử động quá mạnh, luôn có cảm giác thịt non là lạ, căng căng. Trong suốt giai đoạn phục hồi, Vương An An luôn chờ tin tức của Uông Uông, nhưng Uông Uông vẫn xuất .

      Nhiều lần ôm con gấu bông kia, trong lòng tưởng tưởng ra đây chính là Uông Uông, vừa to vừa đáng , lại còn dịu dàng nữa… Nghĩ nghĩ lại mắt liền đỏ hoe….

      Sau đó khi thể chịu đựng được liền lén chạy tới chỗ Cố Ngôn Chi, muốn đứng từ xa nhìn Uông Uông chút. Mặc dù là Cố Ngôn Chi, nhưng biết đâu nhìn nhiều có thể nhìn ra Uông Uông.

      Chỉ là hiểu tại sao, Cố Ngôn Chi cũng có vẻ kỳ lạ. nhớ thần sắc Uông Uông rất tốt, sắc mặt hồng hào, biết có phải vì đứng quá xa hay mà lúc nhìn Cố Ngôn Chi lại có cảm giác Cố Ngôn Chi rất tiều tụy, giống như có tinh thần vậy.

      Có điều nhìn được mấy lần bị Cố Ngôn Chi phát . Sau vài giây nhìn , Cố Ngôn Chi thản nhiên, vẻ mặt chút thay đổi đóng cửa xe lại.

      Vương An An bị người ta bắt tại trận, trong lòng hơi hỗn loạn, chỉ muốn tự tay vả mặt mình mấy cái.

      đúng là bị thần kinh mới đến nhìn Cố Ngôn Chi mà, tự dưng làm bẩn mắt mình.

      Nhưng vẫn muốn gặp Uông Uông, cuối cùng nhịn được than thở với Diệp Song mấy câu.

      Kết quả lần này Diệp Song nghe xong lại vui vẻ, còn rủ ra ngoài ăn cơm. Lần trước Diệp Song biết chút chuyện của Uông Uông, sau khi nghe

      Vương An An giãi bày tâm , Diệp Song còn mừng ra mặt, chúc mừng Vương An An thoát khỏi tình cảnh khó xử. , Vương An An vốn chỉ thương hại Uông Uông mà thôi, căn bản còn chưa tới mức thích.

      Vương An An có cảm giác rất kỳ lạ, nhịn được hỏi ta: “Sao cậu biết phải là tình cảm đó, mình còn rất đau khổ đấy.”

      Diệp Song khẳng định với : “ đời này chỉ có đàn ông mới vì thương xót mà sinh ra tính . Nhưng phụ nữ các cậu khi thương hại ai, tuyệt đối người ấy.

      Cho nên cậu cùng lắm chỉ là thương hại người ta thôi, hơn nữa nhân cách của ta lại ỷ vào cậu… Cho nên cậu mới nhầm lẫn.”

      Lời này quá áp đặt! Vương An An cảm thấy phải như vậy, cũng bởi vì chuyện này mà và Diệp Song có chút mâu thuẫn . Nhiều ngày sau, cũng chẳng thèm quan tâm đến Diệp Song nữa.

      Cho tới ngày tan tầm, vừa mới tới cửa chung cư đột nhiên có người xông ra từ con hẻm . Vương An An sợ hãi, trợn tròn mắt.

      nhớ Uông Uông tới nỗi buổi tối cũng nằm mơ thấy , nhưng ngờ Uông Uông trốn nhà chạy đến tận đây tìm . kích động ôm lấy Uông Uông, dường như sắp nhảy cẫng lên ăn mừng trận.

      Uông Uông cũng hưng phấn như đứa trẻ, ôm vào lòng nhấc lên chút. Vương An An rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng mình bao giờ được gặp lại Uông Uông nữa.

      vội hỏi Uông Uông ra ngoài thế nào. Uông Uông nhàng kéo vào trong góc, dáng vẻ như biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc, ngừng vuốt mái tóc Vương An An, rồi tới mặt, tới tai.

      Nhưng lúc nhìn thấy vết thương cánh tay Vương An An, ánh mắt Uông Uông bỗng đanh lại, giống như có cái gì đâm vào lòng đau nhói, tội nghiệp nhìn Vương An An.

      Dáng vẻ kia giống như người bị thương là vậy. Vương An An biết vì mình mà đau lòng, nhưng dù sao vết thương khỏi rồi.

      Vương An An vung tay ra vẻ sao: “ sao cả, Uông Uông, sớm lành lại rồi, chỉ để lại vết sẹo sao cả…”

      Nhưng Uông Uông vẫn vuốt ve vết sẹo kia, nhìn Vương An An: "Sao em lại bị thương?”

      Vương An An vội vàng ra vẻ có chuyện gì : “Là Cố Ngôn Chi gọi tôi đến lấy đồ của , chính là những thứ mà giữ lại ấy. Sau khi lấy xong, cẩn thận làm rớt đồ, lúc nhặt bị con sói cắn cho cái. Nhưng xem, cũng sao mà, hơn nữa vết thương khỏi rồi…. Tôi cũng cảm thấy gì nữa….”

      Uông Uông nắm tay , tựa như bị thương nặng lắm vậy, mãi mà thốt nên lời. Trong lòng Vương An An ấm áp.

      Trong khoảng thời gian này luôn lo lắng cho Uông Uông, liền hỏi Uông Uông: "Đúng rồi, Uông Uông, sao lại có thể ra ngoài, tôi còn nghĩ rằng biến mất rồi…”

      "Là có người giúp ."

      Uông Uông liếc mắt nhìn về phía đầu hẻm, “Lần này tới là muốn đưa em , cùng Mạnh Triết đến chỗ……”

      Lúc này Vương An An mới để ý có người đứng ở đầu hẻm.

      Người nọ vóc dáng cũng cao, bề ngoài rất bình thường, chỉ có chút quen quen.

      suy nghĩ lúc lâu mới nhớ ra hình như người kia là trợ lý cho bác sỹ tâm lý của Cố Ngôn Chi, sao ta lại giúp đỡ Uông Uông? "An An. . . . . ."

      Uông Uông vừa vuốt vuốt cánh tay Vương An An, vừa chậm rãi : “Lần này có thể tỉnh lại là nhờ Lưu Đình Ngọc – hôn thê của Cố Ngôn Chi, còn Mạnh Triết ….”

      Vương An An càng cảm thấy kỳ lạ hơn, tại sao vị hôn thê của Cố Ngôn Chị lại muốn giúp Uông Uông tỉnh lại?

      Lúc còn thắc mắc, Mạnh Triết đứng ở đầu hẻm bất chợt tới. Mạnh Triết chuyện vô cùng khách khí: " Vương, ra chúng tôi tới đây muốn nhờ giúp tay.”

      Vương An An có chút ấn tượng với người tên là Mạnh Triết này. Lần đầu tiên biết Cố Ngôn Chi là người đa nhân cách, chính Mạnh Triết dẫn gặp Uông Uông. Nhưng có thể giúp được gì sao?

      nghi ngờ nhìn Uông Uông, Uông Uông có vẻ hơi thấp thỏm, chỉ nhìn chằm chằm vết sẹo cánh tay . Dường như đối với , những lời Mạnh Triết quan trọng, quan trọng là vết sẹo nho cánh tay .

      Mạnh Triết giấu giếm gì, thẳng vào vấn đề: "Là thế này, hôn thê của Cố Ngôn Chi - Lưu Đình Ngọc, ấy muốn gả cho Cố Ngôn Chi, sau khi biết tình hình của Cố Ngôn Chi, ấy tìm tôi để nghĩ cách….” Vương An An nhíu mày.

      là động vật đơn bào, cứ chuyện nào liên quan đến tình cảm con người là lại thấy rối rắm.

      Hơn nữa cũng kỳ lạ, hôn thê của Cố Ngôn Chi muốn lấy ta, vậy sao còn đính hôn, phải là bị ép cưới đó chứ?

      Hóa ra kiểu sói đội lốt người như Cố Ngôn Chi mà cũng làm chuyện ép hôn à? Thấy Vương An An nghiêm túc lắng nghe, Mạnh Triết tiếp tục :

      " cũng biết Cố Ngôn Chi luôn muốn khống chế nhân cách phụ. ta cho nhân cách thứ hai có cơ hội, khi phát tình hình có vấn đề, ta áp chế nhân cách kia, buổi tối dùng thuốc để ép mình ngủ say, đến sáng lại để nhà thôi miên chuyên nghiệp thôi miên gọi ta dậy, như vậy ta có thể khống chế nhân cách kia xuất …. Nhưng thuốc kia có tác dụng phụ rất mạnh, tuyệt đối thể sử dụng lâu dài, tại ta bất chấp hậu quả….”

      Vương An An rốt cuộc cũng hiểu vì sao Uông Uông lại biến mất, ra có vấn đề…

      Theo bản năng nhìn Uông Uông cái, may là tinh thần Uông Uông cũng tệ, nếu thân thể suy sụp phải làm sao.

      "Nhưng ta làm vậy chứng tỏ ta mất quyền khống chế nhân cách thứ hai.

      Muốn đơn phương khống chế nhân cách khác là việc bất khả thi.

      Sau khi Lưu Ngọc Đình biết chuyện nghĩ ra cách để ấy và Cố Ngôn Chi có thể giải trừ hôn ước, đó chính là. . ." Mạnh Triết nhấn mạnh: "Gọi nhân cách kia ra, để nhân cách kia thay Cố Ngôn Chi giải trừ hôn ước."

      Vương An An nghe xong liền choáng váng, ra có thể làm vậy sao?

      ở bên cạnh Uông Uông lâu như vậy, ngoại trừ ăn uống cùng Uông Uông, làm Uông Uông vui, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để Uông Uông thay thế Cố Ngôn Chi . . . . . .

      Thế nhưng suy nghĩ này vừa xuất lại hề thấy vui vẻ, giống như mình tham gia mưu ám sát ai đó vậy…

      Mặc dù ảnh hưởng tới thân thể, nhưng lại giống như lúc Cố Ngôn Chi nghĩ cách tiêu diệt nhân cách Uông Uông vậy, chỉ khác là giờ bọn họ hợp tác tiêu diệt nhân cách Cố Ngôn Chi mà thôi....

      luôn cảm thấy làm như vậy là tốt…..

      Hơn nữa chỉ là giải trừ hôn ước thôi mà, có đáng phải làm vậy ? Cho dù gia đình ta cho phép, nhưng ta trưởng thành, có thể tự quyết định cho bản thân. Hơn nữa giờ là thời đại nào rồi, chẳng lẽ có người cầm súng uy hiếp ta chắc? Bỏ nhà trốn phải là xong sao.

      Vương An An ra suy nghĩ của mình, Mạnh Triết nghe xong liền tỏ vẻ ‘ chẳng hiểu gì hết’: " Vương, thế giới của bọn họ đơn giản như chúng ta. Đối với người khác cuộc hôn nhân bình thường nhưng đối với họ đó là lợi ích. Chỉ cần chúng ta phối hợp tốt là có thể hoàn thành chuyện này. . . . . ."

      Sau đó Mạnh Triết kể chi tiết kế hoạch của mình: “Tôi tráo thuốc ngủ để giúp Uông Uông tỉnh lại, kế hoạch ban đầu là chúng ta tìm nơi vắng vẻ yên tĩnh, luyện tập phong cách cử chỉ của Cố Ngôn Chi, nhưng. . . . . ."

      Mạnh Triết nhìn Vương An An cái, Vương An An lập tức hiểu ra, đơn giản là Uông Uông chịu , nhất định phải gặp lần.

      " ra kế hoạch ban đầu nghĩ tới , nhưng giờ tôi cho rằng, để bên cạnh nhân cách phụ cũng là trợ giúp, cho nên chúng tôi mong cùng.”

      Vương An An ngỡ ngàng nhìn về phía Uông Uông, Uông Uông vốn quan tâm đến mấy chuyện kia, trong mắt chỉ có Vương An An.

      Lúc Vương An An nhìn , nở nụ cười vui vẻ.

      Trong lòng Vương An An có chút chua xót, muốn Uông Uông biến mất, mặc dù làm vậy khiến thoải mái. . . . . .

      phải Cố Ngôn Chi là Uông Uông. . . . . Dù sao thân thể cũng chỉ có . . . . . .

      Nếu như bắt buộc phải lựa chọn, nhất định đứng về phía Uông Uông.

      Huống chi tại Uông Uông xuất , nếu giống như trơ mắt nhìn Uông Uông vào hang sói vậy.

      liền bất chấp, gật đầu : “Tôi cùng hai người.”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18

      Vương An An vội vã trở về xin phép mọi người trong gia đình và công ty, cùng lý do chung là chỉnh hình, xử lý vết sẹo cánh tay.

      Lãnh đạo công ty gì, nhưng mẹ lại dễ bị lừa như vậy.

      Mẹ quá hiểu , đừng vết sẹo cánh tay, cho dù là mặt, Vương An An cũng chẳng thèm quan tâm.

      Nhưng Vương An An cũng nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ mẹ có nghi ngờ hay , vội vàng thu xếp đồ đạc cùng Uông Uông.

      Khi mẹ đuổi theo gào thét có phải muốn bỏ nhà theo trai hay , Vương An An tự nhủ, được vậy may quá….

      Tình trạng của Uông Uông mà đơn giản như người thường bỏ trốn rồi, chứ như bây giờ còn bằng bỏ trốn.

      Vương An An chạy thẳng lèo, may là chỗ của Uông Uông cũng xa, hơn nữa trước đây Vương An An từng qua đây cùng đồng nghiệp.

      Đó là khu nhà thiên nhiên ở ngoại ô thành phố.

      chỉ ngờ Cố Ngôn Chi lại có căn biệt thự ở vùng ngoại ô này.

      vốn cho rằng chỗ đó chắc hẳn phải rất xa hoa lộng lẫy, kết quả khi tới chỉ thấy căn hộ hai tầng có gì đặc biệt. Nếu biết đây là căn hộ của Cố Ngôn Chi, nhầm tưởng rằng đó là ký túc xá của khu thiên nhiên này.

      Tường sơn trắng, ngay cả viên gạch mem sứ cũng có. Bởi vì Uông Uông đưa trước chìa khoá cho nên Vương An An tự động xách hành lý mở cửa vào.

      Vừa vào cửa, Vương An An mới biết tầm nhìn của mình thực hạn hẹp.

      Tên Cố Ngôn Chi này khiêm tốn cái khỉ gió gì, bên ngoài nhìn đơn giản, bên trong lại xa hoa đến mức thể tưởng tượng nổi.

      Từ cầu thang xoáy, đến ghế salon, đến thảm trải sàn, đếm bóng đèn trong nhà, phát ra chỉ riêng phòng khách thôi cũng có đến sáu loại bóng rồi.

      Điều kỳ lạ là nhiều đèn đặt cùng nhau vốn dĩ khiến người ta có cảm giác rối loạn, nhưng biết là do kiến trúc sư thiết kế hợp lý, hay do gian quá rộng, mà những chiếc bóng đèn kia hề mất trật tự, ngược lại còn làm tăng giá trị thẩm mỹ, lúc bật điện giống như món đồ trang trí vậy.

      Phòng khách bóng người, mình vào trong, đến phòng chiếu phim tầng hai gặp đám Uông Uông.

      Uông Uông và Mạnh Triết hiển nhiên cũng nhàn rỗi. Tuy đến sớm hơn bao lâu nhưng bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để bắt chước Cố Ngôn Chi rồi.

      Hai người nghiêm túc ngồi ghế sa lon, chăm chú nhìn TV.

      Mới đầu Vương An An còn hiểu xem như vậy có thể học được gì, nhưng sau đó bắt đầu hiểu ra.

      màn hình phải ai khác, mà chính là Cố Ngôn Chi mặc đồ tây trang. Bởi vì ống kính hướng thẳng về phía Cố Ngôn Chi nên Vương An An đoán ra đó là lúc nào.

      Nhưng nhìn phông nền xung quanh và Cố Ngôn Chi phát biểu, biết Cố Ngôn Chi ở trong kiện quan trọng nào đó.

      Bình thường chuyện với Cố Ngôn Chi, ta làm cho tức chết cũng khiến nghẹn họng.

      Cố Ngôn Chi nghiêm túc thế này quả thực là lần đầu tiên Vương An An được thấy.

      khỏi tò mò nhìn.

      ràng Cố Ngôn Chi là kẻ thiếu đạo đức đến mức khiến người ta hộc máu, nhưng cảm giác lại giống trước.

      Vẫn là khí chất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng, rất nhiều ánh đèn chiếu vào người ta nhưng ta vẫn thong dong như độc thoại vậy.

      Cao cao tại thượng quả rất thích hợp để miêu tả Cố Ngôn Chi.

      Vương An An biết mình nhìn bao lâu, cho đến khi Uông Uông gọi , mới hoàn hồn.

      vội vàng kéo hành lý tới bên Uông Uông.

      Uông Uông giống như đứa trẻ, đón lấy hành lý của ôm vào trong lòng như bảo bối, vui mừng với : “An An, em tới rồi.”

      “Ừ.”

      Vương An An gật đầu, hình ảnh trước mặt vẫn chưa dừng, chắc là được để lặp lại.

      lòng cảm thấy Uông Uông và Cố Ngôn Chi rất rất rất khác nhau. . . . . .

      Cố Ngôn Chi mang lại cho người ta cảm giác nổi bật được vạn người chú ý, hoàn toàn giống Uông Uông.

      Mạnh Triết vẫn tự tin để Uông Uông luyện tập lần.

      Quả nhiên, Uông Uông vừa đứng lên bắt chước liền bại lộ. Đầu tiên là tốc độ hoàn toàn giống, ngay cả biểu cảm hay động tác cũng ăn nhập.

      Vương An An nhíu mày.

      Mạnh Triết vẫn chưa từ bỏ ý định nhắc nhở Uông Uông: “ đúng, vẻ mặt nghiêm túc hơn chút. . . . . .” Uông Uông làm vẻ mặt giống như đau răng vậy.

      Mạnh Triết vội vàng chỉ lại: “ đúng đúng, phải nghiêm túc, cậu khoa trương như vậy làm gì….?”

      Chắc chắn Uông Uông rất cố gắng, thay đổi năm sáu kiểu biểu cảm, nhưng chẳng nét mặt nào giống.

      Ngược lại càng lúc càng giống như làm mặt hề.

      Cuối cùng Mạnh Triết cũng bó tay, thể làm gì khác hơn là xua tay : “Thôi, cậu cứ để mặt biểu cảm nào .”

      Uông Uông rất nghe lời. . . Mặt ngơ ra. . . . . .

      Vương An An dở khóc dở cười, biết ngay chuyện này thuận lợi mà.

      thở dài, xách hành lý tìm phòng nghỉ ngơi. Mặc dù Uông Uông rất muốn theo , nhưng Mạnh Triết cứ gọi như đòi nợ, nào là phải làm thế này, làm thế kia.

      Vương An An tìm bừa gian để ngủ, lúc sắp xếp hành lý, tâm trạng có chút kỳ lạ.

      Xem xong đoạn phim về Cố Ngôn Chi, Vương An An có cảm giác như mình giúp người ta giết người.

      Sau khi dọn dẹp xong xuôi, yên lặng ngồi giường ngẩn người.

      Uông Uông sau nửa ngày học chẳng có kết quả gì nên được giải phóng, kích động đẩy cửa ra, chạy đến bên cạnh .

      mặt chẳng có chút buồn bã lo lắng nào cả.

      Vương An An buồn bực liếc cái, “Này, Uông Uông, lo lắng sao?”

      Uông Uông chăm chú nhìn , “ lo, vì cố gắng học. An An tin tưởng được , Uông Uông có thể làm được mà.”

      Nhìn Uông Uông nghiêm túc như vậy, Vương An An cũng được tiếp sức, vội lên tinh thần, đánh cái vào lưng , thúc giục: “Vậy chúng ta cùng cố gắng! Mỗi ngày bắt chước chút, cho dù là thói quen nhất của Cố Ngôn Chi.”

      Lúc cùng Uông Uông đến phòng chiếu phim, Mạnh Triết biết chạy đâu.

      Vương An An định cùng Uông Uông học trước ít, nhưng lại biết mở VCD. Kể từ sau khi lên đại học đến nay đều dùng máy tính để xem phim, loại đầu đĩa này lâu lắm rồi dùng, hơn nữa đồ dùng sao có thể so với đồ trong phòng chiếu phim này chứ.

      Vương An An xem xét tỉ mỉ các thiết bị.

      Nhưng đồng thời cũng lục ra được ít thứ. ngờ Mạnh Triết lại giữ ít tư liệu về Cố Ngôn Chi, hơn nữa mỗi tài liệu còn ghi đầy đủ nguồn gốc và thời gian.

      Hội nghị gì, gặp mặt ai, còn có vài cảnh ăn cơm đời thường, muốn xem gì đều có.

      biết lúc Cố Ngôn Chi bị người ta chụp hình có cảm thấy gì , hay đơn giản Cố Ngôn Chi vốn dĩ là người của công chúng rồi.

      , mặc dù biết Cố Ngôn Chi tuổi trẻ tài cao, rất lợi hại, rất nhiều tiền, có quyền có thế, nhưng bởi vì liên quan đến nên chưa bao giờ tâm đến những tin tức về Cố Ngôn Chi, kể cả Baidu [1] tìm kiếm cũng chưa từng làm.

      [1] Trang tìm kiếm của Trung Quốc, giống Google

      Nhưng bây giờ hễ nhìn thấy tin tức tài chính kinh tế, hội nghị diễn đàn kinh tế hàng năm gì gì đó bất giác nghĩ tới Cố Ngôn Chi.

      Cảm giác rất kỳ lạ khiến kìm chế được liếc Uông Uông cái.

      Uông Uông lại giống như chú chó đứng bên cạnh vậy.

      Ngoan ngoãn vẫy đuôi như được cho khúc xương.

      Vương An An thở dài, đúng là ‘gánh nặng đường xa’, xắn tay áo lên.

      Mấy hội nghị kia rất tẻ nhạt cứng ngắc, cảnh sinh hoạt có vẻ dễ bắt chước hơn.

      Vương An An liền tìm đĩa có cảnh Cố Ngôn Chi ăn. Để phù hợp với hoàn cảnh, còn chạy xuống bếp lấy đồ ăn lên.

      Những thứ Cố Ngôn Chi ăn đều được đặt trước mặt Uông Uông.

      Động tác của Cố Ngôn Chi rất chậm, góc chụp này có lẽ là chụp trộm từ nơi kín đáo nào đó.

      Hơn nữa người chụp có vẻ chuyên nghiệp, ảnh nào cũng zoom đặc tả chính diện gương mặt Cố Ngôn Chi.

      Vương An An cảm thấy nhất thiết phải bắt chước chính xác từng biểu cảm, chỉ cần giống mấy đặc điểm quan trọng là được.

      chăm chú nhìn từng động tác và vẻ mặt của Cố Ngôn Chi, cố gắng tìm kiếm thói quen sinh hoạt của ta.

      Ví dụ như động tác cầm đũa, nét mặt khi ăn đồ ăn ngon.

      Hơn nữa ngoài những tài liệu hình ảnh, còn có bản ghi chép chi tiết lịch làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của Cố Ngôn Chi.

      Mỗi ngày Cố Ngôn Chi trải qua như thế nào, ở đâu, làm gì đều được ghi chép chi tiết. Vương An An nghiêm túc nghiên cứu, nhưng được lúc, chợt cảm thấy có gì đó ổn.

      Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Cố Ngôn Chi quá chính xác, từ bữa sáng đến giấc ngủ buổi tối, giống như người này sống chỉ để làm việc vậy….

      tưởng mình nhầm nên vội lật lại lần nữa, còn xem cả VCD, sau đó đối chiếu lại.

      Chính xác, có hội nghị, có làm việc, có ăn cơm, có nghỉ ngơi, duy chỉ có giải trí?!

      Sao có thể thế được?

      Đúng lúc ấy Mạnh Triết đẩy cửa vào, Vương An An như lạc vào sương mù, vội quay đầu lại hỏi: “Mạnh Triết, tôi vừa xem lịch làm việc và nghỉ ngơi của Cố Ngôn Chi …Cuộc sống của ta rất quy luật, bình thường có sở thích gì sao ….Cuộc sống của ta quả giống như người máy vậy!”

      Lời Vương An An vừa nhắc nhở Mạnh Triết, ta vội vàng xuống tầng lấy đồ lên.

      Đồ cũng phải, chỉ ba bốn đĩa VCD và ít giấy tờ giới thiệu.

      Vương An An tò mò cầm lấy xem, mới đầu còn tưởng Mạnh Triết lấy nhầm catalogue giới thiệu mấy cảm giác mạnh như mà đua xe, leo núi, lướt sóng…

      Vương An An nhìn lại lần nữa, ngay cả VCD cũng có, hiển nhiên là mấy trò này Cố Ngôn Chi đều từng chơi.

      theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy màn hình Cố Ngôn Chi diễn thuyết, Cố Ngôn Chi uống , Cố Ngôn Chi ăn súp, tuy miệng lưỡi cay độc nhưng nhìn qua lại lịch vô cùng….

      Có cần phải sống thần thánh vậy ?



      Chương 19

      Vương An An dùng động lực năm thi vào đại học, liều mạng học tập từng hành vi cử chỉ, từng biểu cảm mặt Cố Ngôn Chi, sau đó nhắc nhắc lại cho Uông Uông nghe.

      Uông Uông rất nghe lời, bảo sao làm vậy, nhưng bình thường thông minh lanh lợi là thế, bây giờ lại ngốc tả nổi.

      Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Cố Ngôn Chi đều ý nhị. Người ta thường phụ nữ quyến rũ hấp dẫn người khác, bây giờ Vương An An mới biết đàn ông lịch lãm đến cảnh giới nhất định, cũng giống như bình hoa siêu to, vô cùng quyến rũ.

      Vương An An dạy được cách dùng cơm đành quay sang dạy các lễ nghi bàn ăn.

      Trước kia và Uông Uông ăn cơm cũng bao giờ để ý, chỉ cần thoải mái là tốt rồi.

      Nhưng bây giờ được, Uông Uông quá tuỳ tiện, ăn cơm để ý chút nào. Mặc dù nhìn sai, nhưng so với Cố Ngôn Chi đúng là kém xa ngàn dặm.

      Vương An An cố tình mang cái gương từ trong nhà tắm ra để Uông Uông vừa nhìn vừa luyện tập.

      Cảm thấy có chỗ nào ổn dừng hình, bảo Uông Uông nhìn động tác màn hình rồi bắt chước lại.

      Uông Uông học rất nghiêm túc, hai người học tới tận tối, cuối cùng cũng học được chút ít.

      Vương An An mệt muốn gãy lưng, lúc Mạnh Triết gọi hai người xuống ăn cơm, Vương An An ngáp ngắn ngáp dài xuống.

      Lúc ăn cơm, ba người đều gì, chỉ có Mạnh Triết sơ qua về kế hoạch luyện tập trong hai ngày tới.

      Sau khi ăn cơm, Vương An An mang chén đĩa rửa, Mạnh Triết và Uông Uông lại lên tầng hai. cũng để ý nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là bọn họ tiếp tục luyện tập gì đó.

      Nhưng lúc dọn dẹp xong xuôi lên, ngờ thấy Uông Uông nằm giường ngủ.

      Mạnh Triết đứng ở đầu giường, trong tay cầm mấy lọ thuốc, sau khi thấy Uông Uông ngủ say, còn lật mí mắt Uông Uông kiểm tra.

      Vương An An lúc này mới nhớ ra, Mạnh Triết chẳng lẽ cũng học Cố Ngôn Chi cho Uông Uông uống thuốc ức chế thần kinh?

      lập tức nổi giận, bước tới hỏi Mạnh Triết: “Này, thuốc đó tốt cho thân thể ấy, sao còn dùng?”

      "Vậy muốn Cố Ngôn Chi xuất à ?" Mạnh Triết hỏi lại Vương An An.

      Lần này Vương An An đáp được, kinh ngạc ngồi đầu giường nhìn gương mặt ngủ say của Uông Uông.

      biết có phải do dùng thuốc hay , Uông Uông giống như mất tri giác, đôi mắt khép chặt.

      Sau khi Mạnh Triết , Vương An An yên tâm ở lại với Uông Uông lát, thấy tình hình có vẻ ổn định mới rời .

      Có lẽ do ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, vừa mới nằm xuống ngủ chưa được bao lâu, Vương An An liền mơ thấy Cố Ngôn Chi.

      Mới đầu còn nhận ra đó là Cố Ngôn Chi, đến khi nhìn kỹ, mới chột dạ. Cố Ngôn Chi ai oán nhìn , giống như muốn đòi nợ vậy.

      Vương An An sợ đến toát mồ hôi lạnh, giật mình tỉnh giấc, ngủ lại được nữa.

      chưa bao giờ làm chuyện hại người chứ đừng đến chuyện giết người. Ngay cả bình thường cùng mẹ vào chợ thấy giết cá, còn đành lòng.

      Vậy mà bây giờ lại làm loại chuyện này, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực. thấp thỏm mặc quần áo vào, chạy đến chỗ Uông Uông.

      Lúc vào Uông Uông vẫn ngủ say.

      Vương An An vội chạy lại bên giường Uông Uông, giọng lẩm bẩm: "Cố Ngôn Chi à Cố Ngôn Chi, tuy tôi thích , nhưng tôi cũng chưa từng có suy nghĩ muốn hại đến chuyện này, muốn trách phải trách vị hôn thê của , dù sao cũng là do ta đầu têu, chứ đánh chết tôi cũng nghĩ ra được cách đó…..”

      xong Vương An An lại do dự, cảm thấy mình đổ hết trách nhiệm lên đầu vị hôn thê của ta cũng phải cho lắm, liền bổ sung: “Nhưng chuyện này cũng có trách nhiệm, tôi biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại ép hôn người ta. giờ phiền toái rồi đó, làm người ta chó cùng rứt dậu. Hơn nữa hành động của cũng đúng. Uông Uông vốn cũng chính là mà, đúng ? Phần lớn đều là dùng thân thể còn chưa đủ sao? lại còn tham lam muốn chiếm đoạt hết..... đối xử với Uông Uông như vậy, đương nhiên người ta cũng đối xử với như vậy.... Bây giờ coi như là gieo gió gặt bão thôi..."

      Vương An An xong cũng lập tức rời . Nhiệt độ lúc tối cũng thấp lắm, nhưng đến nửa đêm nhiệt độ lại giảm rất nhanh, chưa kể đây còn là vùng ngoại ô, nhiệt độ lúc nào cũng thấp hơn vài độ so với nội thành.

      Thấy người Uông Uông chỉ đắp cái chăn mỏng, liền đắp cho Uông Uông cái chăn khác dày hơn.

      Vừa đắp chăn cho Uông Uông, vừa giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà Cố Ngôn Chi này, cũng xui xẻo quá mất, đến cả vị hôn thể còn muốn hại …. giờ gặp chuyện, bên cạnh lại chẳng có ai…. Nếu để Uông Uông mang theo quá khứ của biến mất cuộc đời quả đúng là bi kịch… Ngay cả người thân quen với như tôi còn có thể phân biệt được và Uông Uông.... Nếu như vậy..."

      Vương An An chợt dừng lại, kinh ngạc vì lời của chính mình.

      Cố Ngôn Chi đáng thương sao?

      thể nào, Cố Ngôn Chi đáng thương cái quái gì chứ, nhưng khi vô thức ra những lời đó quả …..

      chợt nhận ra điều, vội cúi đầu nhìn Uông Uông ngủ say. ra trong lòng hiểu , thông qua Uông Uông nhìn Cố Ngôn Chi. Có cái gì đó dao động trong lòng ta, ta thích những trò vận động mạo hiểm, những gì có thể liều mạng ta đều muốn thử. Nhưng dù là cảm giác ta mang đến cho người ta hay khí chất của ta đều giống loại người thích những trò mạo hiểm.

      Vương An An do dự, cũng biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay . Nhưng dù sao giờ tối lửa tắt đèn, cũng sợ bị người ta phát . có chút áy náy giọng , "Tôi xin lỗi, Cố Ngôn Chi. . . . . . ra cũng xấu xa lắm…. Ít nhất ban đầu cũng muốn báo ơn, chỉ là hiểu tại sao sau khi gặp tôi lại có vẻ lạ lùng như vậy…. Hơn nữa Uông Uông rất đáng thương, cho nên tôi mới ghét … Nhưng có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm…. Đời này tôi thực lòng xin lỗi … Nếu quả thực có kiếp sau, tôi đền lại cho được . Nhưng vẻ mặt oán phụ hợp với kiểu người gian xảo trầm như đâu, làm ơn đừng dọa tôi nữa nhé…”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20

      Vương An An ngủ ngon, hơn nữa bên ngoài gió thổi quá to, từ trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

      Đến nửa đêm thực thể nằm nổi nữa, liền đứng dậy uống nước.

      Kết quả tới bàn mới phát trong phòng có cốc uống nước.

      đẩy cửa ra ngoài, vì chưa quen thuộc nơi này nên biết công tắc bật đèn hành lang nằm ở đâu.

      mò mẫm xuống dưới tầng.

      Lối xuống tầng dưới có cái đèn , chỉ hiểu sao bây giờ cái đèn đó sáng.

      Vương An An ở quen nhà rồi, giờ ở nhà to thế này, nửa đêm nửa hôm mò mẫm quả có chút đáng sợ.

      đứng bên cầu thang lần mò sờ công tắc đèn.

      lúc nghiêng người, mắt trái của liếc thấy có cái gì đó loé lên trong phòng bếp rồi lại biến mất.

      Vương An An sợ hãi hét lên.

      Mạnh Triệt giật bắn như lò xo, mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài, vừa bật đèn hành lang vừa tìm nguồn gốc tiếng hét.

      Vương An An sợ đến mức nên lời, làm gì có cái gì đáng sợ hơn nửa đêm tối lửa tắt đèn nhìn thấy bóng đen.

      Bất kể là người hay ma cũng đều phải thứ tốt lành gì.

      Sau khi Mạnh Triết tới, hai người cẩn thận tìm vòng nhưng thấy chút khác thường nào.

      Vương An An kiên quyết kiểm tra lại tất cả các phòng lần, ngay cả cửa sổ cũng khoá lại.

      Cuối cùng hai người đến phòng Uông Uông. Phòng của Uông Uông cũng có gì khác thường, Vương An An cúi người nhìn Uông Uông.

      Chỉ thấy Uông Uông ngủ say, ràng là chưa hề tỉnh lại, lần này nghĩ chắc mình hoa mắt rồi.

      Mạnh Triết vẫn còn ngái ngủ mắng : “ nửa đêm ngủ còn lung tung, làm tôi tỉnh cả ngủ rồi đây này, sợ bật đèn lên...."

      Vương An An có chút chột dạ, dù sao cũng nhìn , mới liếc qua cái, có lẽ là bị hoa mắt sao?

      tiếng, buồn bã trở về phòng ngủ.

      Ngày hôm sau, trời vừa sáng Vương An An thức dậy. ra tối hôm qua ngủ được, lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.

      Lúc xuống tầng thấy Uông Uông ăn sáng.

      bước tới thở dài : "Uông Uông, ngủ ngon , hôm qua tôi sợ gần chết, biết có phải do tôi hoa mắt hay mà nhìn thấy trong bếp có bóng người. Kết quả tôi và Mạnh Triết tìm vòng chẳng thấy ma nào cả.”

      Uông Uông liền trấn an , : "Nếu em sợ tới phòng ngủ .”

      Vương An An cười cười sờ đầu cái.

      kỳ lạ, nếu người đàn ông trưởng thành với những lời này, nhất định cảm thấy người đó có suy nghĩ bất lương với mình. Nhưng đổi lại thành Uông Uông, lại cảm thấy rất tự nhiên, rất thân thiết.

      Nhưng vẫn lo lắng cho cơ thể của Uông Uông, rất sợ thứ thuốc kia sinh ra tác dụng phụ ảnh hưởng đến sức khỏe của . Vậy nên liền quan tâm hỏi mấy câu.

      Uông Uông lại thấy thân thể có vấn đề gì.

      Lúc Vương An An ăn cơm mới chợt nhận ra Mạnh Triết ở đây.

      Lúc này Uông Uông mới : "À, Mạnh Triết mua đồ ăn, lần trước bọn mang nhiều đồ quá nên mua được nhiều, ấy mua vài thứ, chắc khoảng chiều mới trở lại.”

      Vương An An cũng để ý, chỉ có hai người bọn họ, còn cảm thấy nhõm hơn.

      Nhưng chuyện bắt chước Cố Ngôn Chi thể trì hoãn được.

      Sau khi ăn cơm xong, Vương An An liền gọi Uông Uông tới phòng chiếu. tìm đĩa trong ngăn kéo nhưng thấy có cái nào thích hợp.

      Trong lúc nghiên cứu đống đĩa, Vương An An chợt để ý thấy Uông Uông mặc quần áo khả mỏng.

      Loại quần áo ngắn tay này mặc trong thành phố sao, nhưng ở vùng ngoại ô này, nhiệt độ thấp hơn nhiều.

      Vương An An liền dẫn Uông Uông tìm quần áo, dù sao nơi này là của Cố Ngôn Chi, trong nhà nhất định có đồ dùng cá nhân của ta.

      Vương An An lục lọi lượt, quả tìm ra được ít thứ.

      biết có quần áo, chỉ ngờ ở nơi Cố Ngôn Chi ít khi tới như thế này mà vẫn có nguyên tủ quần áo lớn.

      Bên trong phân loại ràng: áo sơ mi, áo vest, cà vạt, tất…. Còn có cả đồ lót nam khiến vừa nhìn liền đỏ mặt….

      cố gắng phớt lờ những món đồ kia, tìm quần áo dày cho Uông Uông mặc.

      Uông Uông đột nhiên trở nên hăng hái, ngừng thay quần áo cho Vương An An xem giống như đứa trẻ.

      Mặc quần áo ở nhà có gì khác biệt, đến lúc mặc âu phục mới thú vị.

      Cố Ngôn Chi mặc âu phục luôn có phong cách của nhà lãnh đạo. Nhưng hiểu tại sao bộ âu phục màu đen nghiêm túc Uông Uông mặc vào lại có dáng vẻ vừa hoạt bát vừa cợt nhả.

      lại còn cố tình chớp chớp mắt với Vương An An.

      Động tác trêu ghẹo như vậy lại mang tới chút cảm giác lỗ mãng nào, thay vào đó chỉ toàn là tình ý triền miên.

      Vương An An bị nhìn phát ngại, đành ngồi xuống chiếc ghế giữa tủ quần áo, cố tình soi mói : "A, cái này hợp với cái cà vạt kia, đúng, cái đấy đấy.... Còn giày à, để tôi xem nào.... đôi đó, đúng đôi đó đó...."

      Nhưng quần áo của Cố Ngôn Chi đơn điệu, chỉ có đúng ba màu đen, xám và xanh đen.

      Vương An An cười cười chợt nghĩ đến điều gì đó, vui vẻ đều tan biết hết.

      Cho dù ngừng tự nhủ với mình biết bao nhiêu lần, nhưng giờ quần áo Uông Uông mặc là của Cố Ngôn Chi, tất cả những gì bọn họ hưởng thụ cũng là của Cố Ngôn Chi…

      Cảm giác giết người cướp của khiến trong lòng Vương An An cảm thấy thoải mái.

      liền đứng dậy ngăn cản Uông Uông, kéo Uông Uông vội vàng đứng dậy theo ra ngoài luyện tập.
      Vương An An có nằm mơ cũng ngờ có ngày mình lại phải luyện tập mấy thứ khô khan này. Cố gắng quan sát cẩn thận, tìm hiểu tỉ mỉ về Cố Ngôn Chi, ghi nhớ tất cả những động tác thói quen của ta vào trong đầu.

      Rốt cuộc Uông Uông cũng tiến bộ đôi chút, tốc độ chuyện chậm lại. Dù sao hai người cũng có giọng giống nhau, muốn bắt chước cũng dễ dàng hơn nhiều.

      Uông Uông cố gắng luyện tập, hai người giống như hai đứa trẻ cùng nhau làm bài tập về nhà. Để thuận tiện, Vương An An ngồi khoanh chân mặt đất, Uông Uông cũng bắt chước ngồi bên cạnh .

      Hai nguời vừa xem vừa bắt chước, sửa lại, rồi lại bắt chước….

      Nhưng trong lúc luyện tập lại nghe thấy tiếng lá cây tán loạn bên ngoài.

      Lúc này Vương An An mới phát biết trời tối sầm từ lúc nào, nhìn có vẻ như sắp có giông to.

      chạy vội xuống tầng kiểm tra tất cả các cửa sổ. Lúc kiểm tra mưa xối xả tuôn xuống như trút nước, nhìn qua cửa sổ, bên ngoài màn mưa trắng xóa.

      Mưa to trong thành phố thấy bình thường, nhưng giữa vùng núi rừng thế này quả có hơi kinh khủng.

      Cây cối ngả nghiêng, sấm chớp ầm ầm, trời càng ngày càng tối.

      Lúc này cả hai người đều còn tâm trạng luyện tập nữa. Vốn chán luyện tập, Vương An An liền chạy đến phòng chiếu phim tìm phim xem.

      Sau khi chọn mấy bộ, bỏ vào đầu đĩa mới phát ra toàn đĩa phim tiếng nước ngoài. Nếu là tiếng còn có thể dựa vào phụ đề mà đọc hiểu ít.

      Nhưng đây đều là tiếng Pháp, nhìn bìa có vẻ như toàn là những bộ phim văn nghệ buồn bẻ, chán ngắt.

      Cuối cùng tìm được đĩa phim Titanic, trong thời tiết mưa to gió lớn thế này còn xem loại phim về thảm hoạ đúng là thú vị.

      Vương An An liền kéo Uông Uông ngồi xuống ghế salon xem phim.

      rất thích bộ phim này, nhưng đúng đến đoạn hay nhất Mạnh Triết gọi về.

      Vương An An vội vàng nhận, nghe thấy Mạnh Triết ở đầu bên kia thở hổn hển: “ Vương, ngại quá, hôm nay tôi về kịp rồi, gió lớn làm đổ cây, chặn cả đoạn đường. Tôi hỏi người trong khi họ bảo ngày mai mới có thể dời cái cây kia được….”

      Vương An An sao, dặn chú ý an toàn.

      Nhưng Mạnh Triết ở đầu bên kia lại dặn dò : “Tôi về được, làm phiền Vương cho nhân cách kia uống thuốc đúng giờ. Tôi đặt thuốc ở ngăn tủ thứ ba trong phòng bếp, tổng cộng có ba lọ, mỗi lọ ba viên. nhất định phải nhớ kỹ, trước sáu rưỡi phải cho cậu ấy uống, nếu đến bảy giờ mà cậu ấy vẫn chưa ngủ, phải tăng liều, cho cậu ấy uống thêm mỗi loại hai viên. hiểu , chuyện này rất quan trọng, nhất định được bỏ hoặc muộn giờ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :