1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi - Kim Đại (61/61)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5

      Vương An An vui vẻ rống to, nhưng khi nhìn vào điện thoại, Cố Ngôn Chi ở đầu kia biết cúp điện thoại từ lúc nào.

      Vương An An hít hơi sâu, trong lòng tự biết lời vừa ra, sau ngày có thể....

      Vừa nghĩ tới khoản chi phí sửa chữa khổng lồ, lại thêm ba mẹ đều ủ mày ê, Vương An An cảm thấy áp lực.

      Nhưng là loại người thích mềm thích cứng. Bình thường, đối với người tốt tốt, gặp loại ỷ thế hiếp người như thế này, thặt muốn cúi đầu.

      trắng ra là, nếu đối phương là người phân phải trái, Vương An An nguyện ý chủ động tới tận nhà xin lỗi, ai bảo mình sơ ý làm xước xe người ta chứ! Nhưng là loại người như Cố Ngôn Chi, nếu dựa vào chuyện này để buộc vào khuôn khổ, muốn Vương An An đồng ý lời cầu hồn dù bất cứ giá nào cũng đồng ý.

      Tên Cố Ngôn Chi xấu xa, nghĩ giờ còn là thời cổ đại, bức người lương thiện làm kỹ nữ sao?

      Chỉ là Vương An An lớn như vậy, mặc dù biết dáng dấp của mình tệ, nhưng vẫn thấy tin tưởng, nhịn được mà chạy đến chiếc gương to soi trái so phải.

      Bộ dáng này của chỉ là có chút thanh tú thôi, tuyệt đối thể coi là ‘Quốc Sắc Thiên Hương'. Vương An An cau mày suy nghĩ, cảm thấy cái tên Cố Ngôn Chi chết tiệt kia, mặc dù rất xấu xa, lại có bộ dáng tốt như vậy, nếu hóa trang chắc chắn là xinh đẹp hơn gấp mấy lần.

      Người đàn ông có gia cảnh tốt như vậy, cũng đói khát thành ra như vậy sao?

      Vương An An soi gương, mẹ thấy gật gù hả hê soi gương. Cũng biết làm thế nào để xin lỗi người ta, tức giận mắng mấy câu.

      Vương An An thuận mồm : "Mẹ, con có xin lỗi Cố Ngôn Chi cũng vô dụng, ta muốn dựa vào việc sửa xe mà ép con lấy ta...."

      Lời vừa ra miệng, mẹ suýt nữa đem quả táo ở trong miệng phun ra, lập tức vỗ cho Vương An An cái, quát: "Muốn chết hả? Soi gương xem con ngốc thế nào, nằm mơ giữa ban ngày à, người ta có thể coi trọng con sao.... Lại còn con bị ép lấy .... Con muốn xin lỗi cứ việc thẳng, tìm lý do này làm gì...."

      Vương An An cũng cảm thấy dường như mình nằm mơ, liếc mắt soi gương, cũng biết do Cố Ngôn Chi là mắt mù hay què, nếu nhiều hoa tươi như vậy lại chọn, lại chọn phải , giống như ‘cỏ đuôi chó’.

      Dù sao ‘nước dâng đất chặn, binh tới tướng chặn’ thôi!

      Ra sao ra!

      Buổi tối vừa ăn cơm vừa xem TV, đến khi Vương An An định ngủ, chợt nghe trong hành lang có tiếng động.

      Nhanh chóng có người gõ cửa nhà .

      Vương An An mơ màng tới trước cửa, hỏi tiếng, nghĩ là nhà hàng xóm bên cạnh gì đó thôi.

      Kết quả là khi đối phương đáp lời khiến cho Vương An An giật mình.

      "An An là tôi...."

      À?

      Cái thanh này?

      Đây phải là Cố Ngôn Chi sao?

      Vương An An mở miệng hình chữ O, hít sâu, mạnh mẽ kéo cửa ra, trong lòng suy nghĩ, phải là tên Cố Ngôn Chi kia quá giận nên đến tìm gây phiền toái chứ!

      Kết quả vừa mở cửa ra, Vương An An bị hóa đá tại chỗ luôn.

      Cố Ngôn Chi đứng ở ngoài cửa, ràng cao tận 1m8, ánh mắt và động tác kia lại cố tình giống như chú chó bị ném bỏ, ánh mắt kinh sợ ướt nhẹp nhìn .

      Mấy lời Vương An An muốn trách móc, lập tức bị chặn ở cổ họng, biết làm sao, giống như có cách nào mà ra được.

      Ngoài ra, mẹ Vương An An cũng vừa ra xem ai gọi cửa, vừa nhìn thấy ngoài cửa là Cố Ngôn Chi, Vương mẹ hai lời, vui vẻ đón Cố Ngôn Chi vào nhà.

      Trong lòng Vương An An buồn bực, hiểu sao Cố Ngôn Chi lại chạy tới đây, tò mò quan sát tên Cố Ngôn Chi này, phát đôi mắt người này càng ngày càng đen.

      Có lẽ là nhận ra ánh mắt Vương An An nhìn, Cố Ngôn Chi mặt mỉm cười nhìn lại , ánh mắt có thể nhận thấy là lấy lòng .

      Vương An An rất khách khí trừng mắt nhìn lại.

      Tên Cố Ngôn Chi này kỳ quái, kiêu ngạo chút nào, ngược lại ngại ngùng đứng ở phòng khách, mẹ Vương An An khách sáo mới ta ngồi, ta cũng chịu ngồi, ngược lại giống như chú chó , tội nghiệp nhìn Vương An An.

      Giống như chỉ có Vương An An gật đầu, ta mới ngồi.

      Hơn nữa Vương An An chưa kịp gì, Cố Ngôn Chi vô cùng thành khẩn xin lỗi . ta cũng muốn như vậy, đối với ta mà Vương An An là rất người quan trọng, Cố Ngôn Chi cho dù có thương tổn tới mình cũng tổn thương Vương An An, còn có ta nhất định bảo vệ Vương An An....

      Vương An An chuẩn bị xong tư thế chiến đấu rồi, kết quả bị mấy lời ta ra, làm cho hồ đồ rồi.

      Hơn nữa thái độ Cố Ngôn Chi cực kỳ tốt, thân hình ta rất cao, vì có vẻ thành khẩn, thời điểm Cố Ngôn Chi xin lỗi, còn cố ý khom người.

      Vương An An hóa đá mất mấy giây, có câu ‘giơ tay đánh người mặt tươi cười’, lúc trước bị Cố Ngôn Chi chọc cho tức quá mức, nhưng thái độ bây giờ của Cố Ngôn Chi tốt như vậy, ngược lại khiến cho Vương An An biết nên làm sao.

      Sau khi Cố Ngôn Chi tiếp tục mấy lời xin lỗi, lại vô cùng chăm chú nhìn : "An An, tôi vẫn luôn có nhớ chuyện lúc đó, nếu như có em, tôi còn ở đời này rồi...."

      Vương An An sợ trời sợ đất, duy chỉ sợ mấy người lời dịu dàng, mấy lời dịu dàng vừa phát ra, Vương An An chút tức giận cũng phát ra được.

      Ngược lại, ba mẹ Vương An An đều ở đây, thư khiếu nại lúc ban ngày hù dọa bọn họ, giờ Cố Ngôn Chi lại tự mình giải thích, hai lão nhân rất mừng rỡ, cũng quản tên Cố Ngôn Chi này hành động trước sau có đồng nhất hay . Hai lão nhân vừa thấy chuyện trở nên tốt đẹp, vội lôi kéo Vương An An , ‘chúng ta trách cháu, chuyện như vậy chúng ta cũng có trách nhiệm, cháu lại chuyện khách sáo như vậy’.

      Vương An An biết làm sao, luôn cảm thấy chuyện này là kỳ quặc.

      Hơn nữa ánh mắt Cố Ngôn Chi nhìn Vương An An rất bình thường, tựa như muốn nhìn thấu toàn bộ con người .

      Mặc kệ là Vương An An cúi đầu hay ngẩng đầu hoặc nhìn nơi khác, Cố Ngôn Chi đều nháy mắt mà nhìn chằm chằm.

      Nhìn đến mức tóc gáy đều dựng lên.

      Cuối cùng nhịn được, ngay trước trước mặt ba mẹ mình, muốn phát giận, cũng chỉ có thể mượn cớ khuya, muốn đuổi Cố Ngôn Chi .

      Kết quả ba mẹ của vừa thất vậy, liền nhất định bắt Vương An An tự mình đưa tiễn Cố Ngôn Chi.

      còn cách nào khác, Vương An An đành phải theo Cố Ngôn Chi cùng xuống lầu.

      Đèn trong hành lang hỏng nửa tháng nay, Vương An An cầm đèn pin trong nhà ra soi cho Cố Ngôn Chi .

      Trong khi , Vương An An vừa đưa Cố Ngôn Chi ra ngoài, vừa nghĩ tới Cố Ngôn Chi rốt cuộc muốn làm gì.

      Hai người trầm mặc xuống, nhưng Cố Ngôn Chi chút ý định muốn rời .

      Chung cư bên cạnh lại là nới tập thể hình công cộng.

      Lúc này còn ai tập, Vương An An thắc mắc lâu rồi nên chủ động dẫn Cố Ngôn Chi đến phía chiếc máy tập thể hình.

      hỏi thẳng: "Cố Ngôn Chi, muốn đùa giỡn tôi phải ?"

      Cố Ngôn Chi hơi nghiêng đầu, mặc kệ là ánh mắt hay động tác, đều giống như bé trai trải qua tình cuồng nhiệt.

      Vương An An bị ta nhìn, biết làm sao mà mặt trở nên đỏ bừng, vội vàng che khuôn mặt, làm ra bộ dáng nghiêm túc.

      Ngược lại Cố Ngôn Chi giống như thầm, thấp giọng kể: "Tôi giỡn, tôi.... Thời gian của tôi có eo hẹp, tôi có nhiều thời gian đương.... Nhưng sau khi chúng ta kết hôn, tôi đối xử tốt với em, đặt em ở đây.... Tôi mới cảm giác được tim đập...."

      Vương An An hoảng sợ lùi lại mấy bước, dù gặp phải sắc lang cũng sợ, trực tiếp đạp cước làm cho người đoạn tử tuyệt tôn là được, nhưng bị loại thâm tình đến khoa trương này, cả người vừa nổi da gà lại vừa cảm thấy mắc ói.

      Kết quả lui bước vẫn có thoát khỏi, Cố Ngôn Chi lập tức bắt lấy tay , đến khi Vương An An phản ứng kịp, rất nhanh : "Tôi nhớ lầm, trong lòng bàn tay của em có cái sẹo này...."

      Vương An An cảm thấy mặc ói, lập tức liền muốn hất ra, nhưng ánh mắt chống lại của Cố Ngôn Chi, làm cho Vương An An phải ngẩn người.

      biết nên lấy từ gì để hình dung cặp mắt kia, người đàn ông trưởng thành có ánh mắt như vậy, ánh mắt kia quá mức hèn mọn, tựa như van xin.

      Cố Ngôn Chi cầm bàn tay giống như cái gì cực kỳ trân quý, dâng hai tay Vương An An lên, mặc kệ là ánh mắt hay giọng , đều dè dặt: "Là ở nơi này à...."

      ta ngẩng đầu lên, ký ức ùa về, xác định hỏi: "Lúc đốt pháo hoa, chẳng may bị phỏng phải ...."

      ra vết sẹo này quá lộ, nhiều năm như vậy, nhưng những lời này của Cố Ngôn Chi, khiến Vương An An nhớ lại,

      đúng là lần đó mang đứa trẻ ăn xin về đốt pháo năm mới, chẳng may bị bỏng tay, lúc ấy dám cho ba mẹ, sợ ba mẹ bao giờ để cho đốt pháo hoa nữa, dùng tuyết lạnh phía ngoài xoa dịu vết thương, còn đứa bé ăn xin tiếp tục đốt cho nhìn....

      Vương An An biết làm sao, loại ảo giác, giống như Cố Ngôn Chi trước mắt này chính là đứa trẻ ăn xin năm đó.

      Thời gian để lại khoảng trống giữa hai người bọn họ, nhưng ta vẫn vô cùng lệ thuộc vào , đứa bé đó rất thích theo sau lưng ....

      Vương An An ra luôn tò mò, rốt cuộc là vì chuyện gì mà khiến cho bé trai có hoàn cảnh tốt như vậy lại lưu lạc ở bên ngoài lâu như vậy?

      Nhưng sau khi chờ hỏi, Cố Ngôn Chi có trả lời, ngược lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Vương An An : "Đúng rồi, khi đó em kêu tôi là gì?"

      Vương An An dĩ nhiên còn nhớ , khi đó hỏi tên, thế nào ta cũng chịu , cuối cùng liền đùa câu, gọi ta là Uông Uông.

      Kết quả sau mấy lần gọi đùa, đứa bé ăn xin đó lại thích cái tên đó....

      "Uông Uông."

      Đó là cách gọi cực kỳ trẻ con.

      tiếng gọi đơn giản như vậy, khiến toàn thân Cố Ngôn Chi xúc động.

      "Còn ta Uông Uông thôi." Cố Ngôn Chi chợt tiến tới trước mặt Vương An An, gần tới mức hô hấp có thể phả mặt Vương An An, giọng phát run: "Tôi phải là Cố Ngôn Chi gì đó, ta chỉ là Uông Uông của em."
      linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6:

      Vương An An giống như bị sét đánh trúng, suýt nữa ngất .

      vội vàng lùi lại bước, né tránh cái này nắm tay của Cố Ngôn Chi.

      Nhưng Cố Ngôn Chi có chút tự giác nào, ngược lại càng tiến gần hơn, giọng mang tình cảm : "Em là ‘ốc đảo’ trong cuộc sống của tôi...."

      Vương An An méo hết cả miệng.

      Muốn đạp cho ta cái, hình như Cố Ngôn Chi cũng có lỗi lớn như vậy, nhưng chỉ cần chuyện cùng Cố Ngôn Chi, Vương An An lại cảm thấy rất chán ghét.

      Vương An An chơi nổi trò đùa này, cũng phải loại như vậy, nên Vương An An cầm đèn pin chạy lên nhà.

      Mẹ thấy chạy giống như sắp chết đến nơi vậy, vội hỏi han: "An An, con làm gì vậy, sao lại chạy giống như bị quỷ đuổi theo vậy."

      Vương An An thấy nếu trả lời xong nên : "Đừng nữa, mẹ, đúng là con vừa thấy quỷ đấy, tên Cố Ngôn Chi bị ma nhập mất rồi, lại còn con là ‘ốc đảo’ trong tim ta nữa!".

      Vương mụ tin vào ma quỷ, liền đến đánh Vương An An cái, rồi mắng : "Cái con bé này, bảo con tiễn người ta lại còn lắm chuyện, linh tinh cái gì...."

      Vương An An cũng biết chuyện này rất kỳ quái, u mê hồ đồ chạy về phòng ngủ, ngẩn người nhìn bức tường.

      Sau khi chán ghét xong, biết vì sao đôi mắt kia của Cố Ngôn Chi lại chợt ra trước mặt .

      Dù thế nào vẫn cảm thấy Cố Ngôn Chi vô cùng khoa trương, nhưng ánh mắt mang theo van xin kia, khiến lòng của khống chế mà nhéo lên.

      Vương An An buồn bực nghĩ, chẳng lẽ là do tội nghiệp ta, Cố Ngôn Chi giống như chú chó làm khơi gợi mẫu tính trong người !

      Vương An An tưởng rằng mình chạy như vậy, Cố Ngôn Chi hẳn là đến nữa, nào biết ngày hôm sau, vào đúng thời điểm hôm qua, "Cố Ngôn Chi" lại tới.

      Lần này cũng phải là tay mà tới, mà là ôm con gấu bông cực lớn.

      Vương An An vừa mở cửa ra bị giật mình.

      Cố Ngôn Chi đỏ mặt vào, bộ dáng kia quả giống như cậu trai trải qua tình tuổi mới lớn vậy.

      Nhà của Vương An An tổng cộng cũng chỉ được hơn 70 mét vuông, con gấu bông to như vậy đặt vào trong phòng khách, khiến cho Vương An An cảm thấy phòng khách trở nên chật trội hơn.

      Trái lại ba mẹ Vương An An cũng bị bất ngờ, đứng tại chỗ mắt lớn trừng mắt nhìn Cố Ngôn Chi.

      Cố Ngôn Chi vừa xấu hổ lại kích động, mặt đỏ bừng, gần như là chớp mắt chăm chú nhìn Vương An An.

      Lòng bàn tay Vương An An cũng toát ra mồ hôi lạnh.

      Lần này cho dù ba mẹ Vương An An là kẻ ngốc cũng nhận ra có điều kỳ quái.

      Trước mẹ Vương còn cười Vương An An suy nghĩ viển vông nhưng lần này rất mừng rỡ, Cố Ngôn Chi này là nhân tài, lại giàu có như vậy, loại con rể như thế này có đốt đèn tìm cũng ra.

      Ba mẹ Vương An An lập tức chuẩn bị ra ngoài, trắng ra là tạo cơ hội cho hai người.

      Lần này trong phòng cũng im lặng trở lại, Vương An An người là tùy tiện, nhưng đầu óc ngu ngốc, người nào thích hợp người nào thích hợp với mình, ràng vô cùng.

      Có tiền đúng là rất tốt, xe Mercedes-Benz (BMW), du thuyền rồi máy bay tư nhân, cần làm việc cũng có thể nằm tiêu tiền xả láng, nghĩ tới thích rồi! Nhưng cuộc sống như vậy sao chứ, nếu tìm được người mình cũng hạnh phúc, cũng muốn, hơn nữa cũng đâu cần phải có quá nhiều tiền bạc, cuộc sống cứ như vậy qua vài chục năm!

      Huống chi dù có kết hôn với nhau chăng nữa, số tài sản đó là trước hôn nhân, làm gì có quan hệ gì đến bản thân mình.

      Thừa dịp Cố Ngôn Chi còn chưa kịp mở miệng mấy lời sến súa kia, Vương An An vội vàng : " xin lỗi...."

      Vốn là Vương An An định gọi tên Cố Ngôn Chi, sau nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Ngôn Chi, biết làm sao mà thành lời, Vương An An nhanh chóng đổi lại, gọi thành Uông Uông.

      Đây là Vương An An lần đầu tiên trong đời mấy lời như vậy.

      " người rất tốt, rất đẹp trai, lại có tiền.... Chẳng qua tôi với hợp với nhau, tính cách của chúng ta hợp...."

      Vương An An cảm thấy như vậy cũng tốt lắm, vội vàng tiếp: "Hơn nữa, tôi cũng dám trèo cao nha, điều kiện của tốt như vậy, hoàn cảnh sống của chúng ta giống nhau, tôi xứng với .... xứng đáng tìm được người tốt hơn...."

      Sau khi Vương An An xong, vội len lén liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi, cho là Cố Ngôn Chi nhất định có chút vui mừng, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của Cố Ngôn Chi, Vương An An bị dọa cho sợ hãi.

      Thế mà đôi mắt Cố Ngôn Chi đỏ hoe.

      Trời ạ, có đáng để khóc đến mức đó hả?

      Cũng đâu phải chia tay hay thất tình, chỉ là.... Bị cự tuyệt thôi....

      Vương An An luống cuống tay chân đứng lên, quả cũng biết làm sao mà khuyên được Cố Ngôn Chi.

      tên con trai cao 1m8, bởi vì tỏ tình bị từ chối mà lại đứng tại chỗ khóc nhè....

      Như vậy thấy mất thể diện lắm sao?

      Cái này....

      lúc Vương An An ô biết nên làm sao, Cố Ngôn Chi khàn giọng, dùng giọng rất trầm : "Em biết, em quan trọng như thế nào đối với tôi...."

      Vương An An rất muốn phỉ nhổ câu, ‘ông à, chưa từng gặp qua con sao....’

      Loại chuyện này cũng đáng giá để làm như vậy sao?

      Nhưng thấy như vậy đúng là quá lạnh lùng rồi, Vương An An liền cúi đầu, tựa như làm sai.

      Chỉ là ở khi cúi đầu xuống, Vương An An bất chợt nhìn thấy bàn tay phải của Cố Ngôn Chi.

      Ngón tay Cố Ngôn Chi rất đẹp, khớp xương ràng, ở tại tay phải lại có vết sẹo rất xấu.

      nhớ cái đó, ban đầu khi mới quen đứa bé ăn xin đó, phát bên tay phải của đứa bé đó có vết thương. Vì cái này Vương An AN còn trộm lọ cồn i-ốt ở nhà, mang đến rửa vết thương cho nó....

      ngờ nhiều năm như vậy, vết sẹo đó mất , ngược lại, lại vẫn còn bàn tay đến tận bây giờ.

      Có lẽ là nhận ra tầm mắt củaVương An An, Cố Ngôn Chi cũng trầm mặc, hai người ai gì.

      lúc lâu sau, Cố Ngôn Chi bỗng nhúc nhích, ta vươn bàn tay phải ra, đưa tới trước mặt Vương An An.

      Vương An An hơi bất ngờ.

      Trái lại, Cố Ngôn Chi bình thản : "Còn nhớ lúc mà em lau vết thương cho tôi...."

      Những hình ảnh đó Vương An An vẫn nhớ , khi đó trời rất lạnh, tay của đứa bé ăn xin đó lạnh như băng, sưng tấy lên, ở chỗ vết thương còn sinh mủ, xem cái liền sợ hết hồn hết vía, nên thời điểm dùng cồn i-ốt, đều là hé hé mắt nhìn, chỉ sợ thấy thịt bị lộ ra....

      Vì an ủi đứa bé đó, còn đem tay của mình để vào trong tay nó, để khi nó cảm thấy đau, có thể dùng sức nắm tay chặt của .

      Nhưng đứa bé đó, đừng là nắm chặt tay , đến lông mày cũng đều có nhíu cái.

      Đó là vẻ mặt vô cảm, trước kia còn , cũng hiểu được những thứ kia, bây giờ nghĩ lại, Vương An An mới chợt cảm thấy thời điểm đó có rất nhiều chuyện Cố Ngôn Chi tỏ ra vô cảm.

      Mặc kệ cho ta ăn cái gì, ta đều nhúc nhích, người khác ném rác nên người ta mà ta vẫn bình thường.

      khóc, khổ sở, cũng cười.

      Vương An An chợt thấy thoải mái, khi coi đứa bé ăn xin lúc trước cùng Cố Ngôn Chi trước mắt là cùng người, chợt cảm thấy giống như nếu mình cự tuyệt rất tàn nhẫn.

      Vương An An nhìn bàn tay phải của Cố Ngôn Chi, có thể cảm thấy thân mình Cố Ngôn Chi phóng đại trong tầm mắt.

      có phần dám nhìn tới Cố Ngôn Chi, trong lòng rối loạn, vội vàng ôm lấy con gấu bông to, con gấu này rất đáng , nhưng vóc dáng còn cao hơn so với .

      ôm gấu bông trong tay, vuốt ve bộ lông của nó.

      khí bình thường, nhưng Vương An An biết cư xử như thế nào với loại tình huống như vạy, khó nghe hơn nữa biết phải gì, chỉ có thể trông cậy vào Cố Ngôn Chi có thể chủ động rời .

      may là Cố Ngôn Chi gì nữa, lát sau đứng lên ra về.

      Nhưng lúc rời , Cố Ngôn Chi lặng lẽ nhìn Vương An An.

      Trong ánh mắt kia có vô số lời muốn , khiến Vương An An dám ngẩng đầu.

      Chờ sau khi tiễn Cố Ngôn Chi về, trong lòng Vương An An vẫn cảm thấy rất khó chịu, tựa như trẻ làm sai, luôn cảm thấy phải xin lỗi người ta.

      thở dài, chán lản gọi điện thoại cho Diệp Song.

      Nếu phải Diệp Song biết Vương An An, người này chuyện luôn tùy tiện, cũng phải bởi vì rất nghiêm túc, chắc hẳn cậu cười ngửa tới ngửa lui, loại người xe MayBach lại tỏ tình với Vương An An sao?

      Tin tức này quá lớn , quả có thể đưa lên trang đầu báo “Thiên Nhai” rồi.

      Vương An An nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này kỳ hoặc.

      vội vàn kể lại tỉ mỉ chuyện này ra, lần này Diệp Song cũng cười, hơi nhíu mày, cậu hiểu được Vương An An tại sao lại gọi điện thoại, vừa lúc cậu có công việc ở bệnh viện tâm thần.

      Tuy là làm hành chính, tiếp xúc nhiều với những chuyện này, nhưng ít ra cậu cũng hiểu được hành động nào là người bình thường, hành động nào là người bị tâm thần.

      Diệp Song cũng xác thực : “Tên Cố Ngôn Chi này phải là tinh thần bị phân liệt chứ? Làm việc sao lại giống như bị bệnh tâm thần."

      Vương An An cũng có cảm tưởng như vậy, gật đầu lia lịa , "Đúng, đúng, chính là loại cảm giác này."

      Nếu cũng suy nghĩ chút về người đàn ông ưu tú này, làm sao mà từ chối thẳng thừng như vậy chứ, là Cố Ngôn Chi rất cổ quái, làm cho khó hiểu.

      Nhưng Diệp Song chung quy cũng chỉ là làm hành chính, cũng còn biện pháp phân tích cho Vương An An nghe.

      Hai người chuyện lát, sau Diệp Song chợt nhớ tới cái gì, liền với Vương An An: "Đúng rồi, lần trước phải cậu muốn tìm Tống Vi Vi sao? ta chơi cậu vố phải , lần trước mình nhìn thấy ta ở chung cư Vân Hoa, nghe ta mua phòng ở đó.... ta cũng mới mua chiếc Audi đó.... Mình đoán cậu muốn tìm ta, chỉ cần tìm được xe là có thể tìm được ta...."

      Tinh thầnVương An An được nâng lên cao.

      Đây đúng là tin tức vô cùng tốt, gần đây có việc gì làm, muốn tìm Tống Vi Vi, bây giờ vừa nghe thấy cái này, lập tức lên tinh thần, Tống Vi Vi _ cái đồ biết xấu hổ, cho là chạy được sao?

      nhất định tìm được cái con quỷ đó, cho ta biết lợi hại chút.

      Vương An An cũng để ý đến chuyện của Cố Ngôn Chi nữa, dù sao sau khi tan việc cũng có chuyện gì làm, định đến chung cư Vân Hoa canh Tống Vi Vi.

      Chung cư Vân Hoa này là chung cư hạng sang, vừa nghĩ tới bây giờ gia đình của Tống Vi Vi có sẵn xe đạp lại ở trong chung cư sang trọng, Vương An An lại cảm thấy giận dữ. Gia đình của Tống Vi Vi, ba ta trắng ra là phải chỉ là người làm việc vặt tại nhà xưởng thôi sao, mẹ ta cũng chỉ là nhân viên bán hàng, có thể có tiền mua nhà mua xe sao, còn phải đều dựa vào tiền Cố Ngôn Chi trả ơn....

      Tống Vi Vi càng thần kỳ, học tập tốt, lại được vào học trường rất tốt, trái lại thi vào trường cao đẳng cũng đỗ, lại có thể lên đỗ vào học viện nghệ thuật, cuối cùng tốt nghiệp còn được giữ lại làm giảng viên....

      Lại nhớ tới lúc nhà họ Tống còn khiêu khích nhà bọn họ, có việc gì khoe khoang trước mặt ba mẹ , Tống Vi Vi còn càng thêm vênh váo hống hách khoe vô số đôi giày cao gót của ta, Vương An An rất muốn đánh cho nhà họ Tống này trận!

      Cũng may, Vương An An đợi tới mười phút, nhìn thấy Tống Vi Vi lái xe tới.

      Lập tức, Vương An An xông tới cản xe của Tống Vi Vi lại.

      Chắc chắn là do Tống Vi Vi có tật giật mình, vừa nhìn thấy Vương An An cản trước mặt mình, lập tức núp ở trong xe ra ngoài.

      Vương An An tức giận gõ cửa sổ xe Tống Vi Vi.

      Gõ đến mức tay bắt đầu đỏ, Tống Vi Vi mới rốt cuộc mở cửa xe, từ bên trong ra.

      Tống Vi Vi và Vương An An là hai loại người hoàn toàn khác nhau, mặc dù hai người đều là bé lớn lên ở cùng phố, nhưng Tống Vi Vi là người cái gì cũng thích trưng diện, là điển hình.

      So sánh với người kia, Vương An An lại mặc quần áo thoải mái đạp xe đạp, quả chính là nha đầu gác cổng.

      Nhưng khí thế của Vương An An cũng yếu, vừa nhìn thấy Tống Vi Vi ra, liền chỉ tay vào mặt mắng: "Tống Vi Vi, bây giờ cậu mới xuất , cậu biết xấu hổ, năm đó cậu cứu Cố Ngôn Chi ư, sao lại nhận ơn huệ của người ta...."

      Vương An An nghĩ là sau khi mấy câu đó, Tống Vi Vi cho dù lời xin lỗi, cũng nên cúi đầu nhận sai chứ.

      Kết quả vẻ mặt Tống Vi Vi ngược lại rất uất ức : "Bắt đầu từ khi tôi xui xẻo nhận lấy chỗ tốt của nhà họ Cố, cậu có biết về sau tôi khổ cực như thế nào ? Chỉ cần là Cố Ngôn Chi , tôi đều phải làm, ấy bảo tôi học mỹ thuật, tôi phải học mỹ thuật; ấy cho ôi học Piano, tôi liền học; còn có vũ điệu những thứ kia, tôi ràng thời gian khẩn trương như vậy, nhưng chỉ cần ấy muốn tôi học, tôi đều làm theo lời ấy.... Đánh đàn đến mức mấy ngón tay sưng lên, tôi vẫn cố gắng kiên trì. Cậu biết bao nhiêu lần, tôi vẽ đến mức muốn ói ? Nhưng vừa nghĩ tới, có ngày ấy đến xem tôi vẽ, tôi lại cắn răng kiên trì .... Cậu có biết bao nhiêu vất vả mà tôi phải chịu sao? Tôi cố gắng như vậy, ấy gởi bưu thiếp cho tôi, tôi đều cẩn thận cất kỹ, mỗi năm lại có vài tờ, vậy mà tôi lại xem nó như là bảo bối, rảnh rỗi lại mang ra xem.... Tôi làm những thứ kia chính là hi vọng có thể trở thành người mà ấy muốn...."
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1

      cũng từng gặp qua người trơ trẽn, nhưng cũng chưa từng gặp người nào lại trơ trẽn đến mức như vậy, đời này luôn có người xấu xa như vậy....

      Vương An An càng cảm thấy giận hơn, có vài người biết sửa chữa, hai lời vung cánh tay, có câu ‘đánh người đánh mặt’, là đến nổi nóng rồi, cũng liền vẽ mặt nhất hả giận rồi.

      Vương An An đưa tay nắm tóc của Tống Vi Vi, động tác của rất nhanh, nhanh chóng túm người phía đối diện lại, trực tiếp nhắm đúng vào mặt mà đánh.

      Bốp! Bốp! Hai cái khiến cho Tống Vi Vi kịp che mặt.

      Vương An An vừa đánh vừa : "Tôi để cho cậu khổ cực, tôi để cho cậu khổ cực này, chiếm công lao của người khác, lại khiến cho cậu mệt mỏi hả? học hả, chính mình được học, còn khổ cực, cậu nghĩ cậu chiếm lấy chuyện tốt của người khác sao! Hèn hạ!"

      Vương An An càng nghĩ càng giận, chủ yếu là do Tống Vi Vi rất ít khi gặp đứa bé ăn mày đó, năm đó khi mà thấy ngược lại chỉ biết né tránh. Nhưng người ta vừa thay đổi thành thiếu gia nhà họ Cố, lại lập tức giúp ta học cái này cái kia, đó chính là khổ cực sao....

      Lúc này, Vương An An lại nghĩ tới chuyện lúc trước, năm đó mỗi ngày đều tiết kiệm bữa ăn sáng cho đứa bé kia, bữa ăn sáng hầu hết đều chia mỗi người nửa, nhưng là suất của người lại hai người ăn, nên hôm nào cũng ăn đủ no. sao, đến trưa lại được về nhà ăn thịt ăn cá, nhưng đứa bé ấy đâu có được như vậy, đều là tìm đồ ăn từ các thùng rác hay các quán ăn ven đường ở xung quanh, hơn nữa còn đều là đồ ăn thừa của người ta để lại, thỉnh thoảng có người thương tình cho bé ít đồ ăn.

      Vương An An còn nhớ rất ràng, có lần nhìn thấy Tống Vi Vi muốn đem bánh rán ăn dở ném vào thùng rác, lúc ấy cố ý chạy tới chỗ Tống Vi Vi muốn xin lại cái bánh đó, còn với Tống Vi Vi, muốn đem bánh rán cho đứa trẻ rất đáng thương ăn....

      Kết quả Tống Vi Vi hèn hạ kia, cư nhiên lại dương dương đắc ý đem bánh rán ném vào trong thùng rác.

      Còn nhiều chuyện, trước khi , Tống Vi Vi còn ném ánh mắt khinh bỉ nhìn ....

      Vương An An càng nghĩ càng giận! tay càng lưu tình.

      Tống Vi Vi bình thường quên được nuông chiều, lại chỉnh tóc bồng bềnh tự nhiên, nhưng chịu nổi bị người ta đánh, rất nhanh chóng có bộ dáng chật vật nhìn nổi.

      Trái lại Tống Vi Vi cũng muốn xoay tay lại, nhưng chịu nổi Vương An An động tác vừa nhanh vừa hận.

      Tống Vi Vi bụm mặt, khóc lóc nức nở, la ầm lên: "Vương An An tại sao cậu lại đánh tôi...."

      Người chung quanh vừa nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của Vương An An, rối rít chỉa về phía : " trẻ kia sao lại đánh người như vậy chứ!"

      Vương An An cũng để ý, là người luôn làm những việc mình cho là đúng, căn bản quan tâm mấy chuyện người khác nghĩ gì.

      Tống Vi Vi mặc dù nhìn mảnh mai, lại rất đáng , mặc dù đánh lại Vương An An, nhưng vẫn là tha, còn cảnh cáo Vương An An : "Vương An An, cậu đừng cho là cậu có thể tùy tiện đánh tôi, cậu chờ đấy ...."

      Vương An An cũng để vào trong lòng, định đánh Tống Vi Vi vài cái nữa, kết quả điện thoại di động của chợt vang lên.

      Vương An An còn tưởng rằng mẹ thúc giục trở về ăn cơm, cũng có nhận, kết quả đánh Tống Vi Vi thêm hai cái, chuông điện thoại lại vang lên.

      Lần này Vương An An mới nhận điện thoại .

      Chỉ là điện thoại phải mẹ gọi tới, ngược lại là Cẩn gặp lúc trước.

      Sau khi bắt máy, đầu điện thoại bên kia Cẩn nghiêm túc với : "Là Vương An An phải ?"

      Vương An An buồn bực trả lời tiếng.

      Mới vừa nghe điện thoại, ngược lại con quỷ Tống Vi Vi này rất thông minh, giãy giụa thoát khỏi rồi bỏ chạy thấy hình bóng.

      Làm cho Vương An An mất mác chút, còn chưa có đánh tay đấy.

      " ở đâu, bây giờ tôi gọi người qua đón , có chuyện rất quan trọng muốn mời tới đây chuyến."

      Vương An An hơi nhíu mày, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng giọng của Cẩn rất khẩn trương, còn ở trong điện thoại câu mạng người quan trọng.

      Hơn nữa xe của Cẩn cũng tới rất nhanh, Vương An An vừa đem xe đạp của mình dựng ở bên, Cẩn đến.

      Vội vã kêu Vương An An lên xe.

      Nhanh như điện chớp, đường lái đến bệnh viện lớn nhất nơi bọn họ sống.

      Vương An An cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ có người bị bệnh nguy cấp?

      Cái cái chớp mắt tiếp theo liền nghĩ đến Cố Ngôn Chi, thể nào?

      Chờ đến khi tiến vào cùng Cẩn, ta nhanh chóng đưa đến phòng, cũng phải phòng ICU gì gì đó... Ngược lại, nơi này là phòng trị liệu rất yên tĩnh.

      Vương An An muốn mở miệng hỏi, Cẩn khách khí qua với Vương An An: " Vương, làm phiền gặp mặt người được ?"

      Cửa phòng trị liệu mở ra, nơi này bài biện rất đơn giản, chỉ có cái bàn và cái ghế dựa.

      Sau cái bàn có người phụ nữ cao tuổi ngồi, Vương An An có thể đoán ra đối phương cũng phải năm sáu chục tuổi rồi.

      Người đó nhìn rất ôn hòa.

      Sau khi nhìn thấy Vương An An, còn chủ động rót cho chén nước ấm, sau đó tự giới thiệu mình.

      Vương An An giờ mới biết người phụ nữ cao tuổi trước mắt này, là bác sĩ tâm lý của Cố Ngôn Chi.

      Bác sĩ họ Lưu có lời rất nh: "Tình huống củaCố Ngôn Chi rất đặc biệt."

      Lúc trước Vương An An Chi hoài nghi Cố Ngôn Chi có bệnh tâm thần, chỉ là nằm mơ cũng ngờ lại là loại tình huống như vậy.

      "Đa nhân cách mặc dù thường bị dùng làm đề tài cho điện ảnh hoặc tiểu thuyết, nhưng thực tế tỷ lệ phát bệnh lại cực thấp; xác suất 0,001%, phần lớn người bệnh đều có tuổi thơ bị tổn thương. Tình huống Cố Ngôn Chi cũng như vậy, trái lại ta lại may mắn hơn rât nhiều, nhất là những năm gần đây, ra đều phát bệnh lần này, mặc dù rất nhiều người cho là chướng ngại đa nhân cách thể chữa khỏi, nhưng tôi cảm thấy nhân cách chính của Cố Ngôn Chi rất mạnh mẽ...."

      Có lẽ là nhìn ra gương mặt thể tin của Vương An An, bác sĩ Lưu vội giải thích lại: "Phần lớn thời gian, Cố Ngôn Chi đều sử dụng nhân cách chính của ta để sinh hoạt, cũng chính là nhân cách ban đầu....

      Vương An An yên lặng nghe.

      "Vấn đề duy nhất, chính là nhân cách còn lại rất lệ thuộc vào ."

      xong điều này, từ trong ngăn kéo bác sĩ Lưu lấy ra quần áo.

      Đưa tới trước mặt Vương An An.

      Vương An An nhìn sang, rất nhanh phân biệt được, ban đầu còn tưởng rằng bộ quần áo có màu đỏ, kết quả nhìn gần mới phát , quần áo dính rất nhiều máu....

      " biết những gì với nhân cách kia, chỉ là kể từ sau khi chia tay với , nhân cách đó bắt đầu có hành động tự tổn thương mình, chúng tôi dùng rất nhiều phương thức khống chế ta, hi vọng gọi nhân cách chính trở lại, nhưng cuối cùng cũng có thành công, tại chúng tôi chỉ có thể nhờ ...."

      Vương An An sửng sốt, lần này hiểu vì sao những người này tìm tới đây, mới vừa rồi còn ở buồn bực đấy.

      Chỉ là.... Vương An An mặt trở nên hồng hồng : " ta tới tìm tôi, cũng ít lời, còn .... Cái gì mà kết hôn.... Nhưng tôi.... Làm như thế nào giúp mọi người chứ...."

      Chẳng lẽ muốn đồng ý lời cầu hôn của Uông Uông đó sao, cho dù là bây giờ tạm đồng ý, vậy về sau sao?

      Bác sĩ Lưu mỉm cười tiếp: " phải đồng ý với ta, cái nhân cách phụ này nên tồn tại, cho nên ở đây bên cạnh ta, nên đồng ý với ta bất kỳ cầu gì, đừng có gọi tên của , cũng cần đồng ý làm bất kỳ chuyện gì câu."

      À?

      Lần này Vương An An lại càng kỳ quái?

      Cái gì cũng cần làm? !
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.2

      Bác sĩ Lưu nhận thấy vẻ nghi ngờ của Vương An An, nên rất kiên nhẫn giải thích: "Bản thân nhân cách phụ vốn nên tồn tại, mặc kệ là nhà họ Cố hay bản thân Cố Ngôn Chi, đều rất nhức đầu khi đối phó với nhân cách phụ tồn tại, vài năm gần đây tôi cố gắng làm tất cả mọi phương pháp để nhân cách phụ có thể biến mất nhưng vẫn được.... Vì vậy phải làm gì, chỉ cần cho nhân cách phụ đó, muốn tồn tại là được rồi."

      Có lẽ là sợ Vương An An chịu đồng ý, bác sĩ Lưu xong còn bổ sung thêm: "Hơn nữa ba của Cố cũng điện thoại tới, ông cố ý dặn dò tôi, nếu chịu giúp tay, Cố Gia bọn họ chắc chắn quên ân tình của ."

      Việc này khiến cho Vương An An rất bất ngờ, ngờ cầu như vậy.

      Mặc dù cần phải đồng ý kết hôn gì đó, giúp thở phào nhõm, nhưng cũng biết tại sao, Vương An An lại cảm giác rất kỳ quái.

      nhớ lại ánh mắt của Uông Uông.

      Vương An An đột nhiên hỏi: "Tôi có thể làm như vậy hả? cho Uông Uông những lời đó, tôi cũng có thể làm được.... Chỉ là bác sĩ có thể cho tôi, Cố Ngôn Chi làm sao lại thành ra như vậy ?"

      Lần này bác sĩ Lưu trả lời ngay, mà sau lúc lâu sau mới : " người Cố Ngôn Chi là xảy ra ít chuyện, ban đầu ta và mẹ bị người khác bắt cóc, phỏng chừng là sau khi chừng kiến mẹ mình chết thảm, nên bị kích thích...."

      Vương An An vẫn rất hiếu kỳ, nhịn được hỏi "Kích thích gì vậy?”

      là người có chút lớn gan, nhưng chỉ là miệng cọp gan thỏ, dù đến bãi tha ma thử lòng can đảm cũng sợ, nhưng đường thỉnh thoảng có thấy mấy con chó, mèo con tội nghiệp, rất đáng thương, đều quay mặt , đành lòng nhìn.

      Lúc này, Vương An An giống như bị ma quỷ ám, tiếp tục hỏi tới .

      Nhưng hỏi thế nào bác sĩ Lưu cũng chịu thêm nữa: "Những việc này, đều là chuyện riêng của nhà họ Cố, chỉ cần biết, với nhân cách phụ là nên tồn tại là được."

      Vương An An biết có phải do mình nghi nghờ quá mức hay , luôn cảm thấy bác sĩ Lưu này khi về Uông Uông trong giọng luôn mang theo chút khinh thường, hơn nữa bác sĩ Lưu này cũng hề kêu tên Uông Uông lần nào cả, đều luôn miệng nhân cách phụ, nhân cách phụ.

      Nghĩ tới đây, Vương An An nhịn được mà đứng lên hỏi: "Nhưng.... Như vấn đề xảy ra, mặc dù tôi hiểu những thứ như ‘Tâm Lý Học’ kia, nhưng tôi nghĩ, nếu như đứa bé gặp phải chuyện rất tàn nhẫn, bị kích thích, vì tránh né những chuyện đáng sợ kia, dùng tưởng tượng tạo ra người chưa từng trải qua mấy chuyện kia! Đứa bé.... Lúc này phải nên chăm sóc tốt cho ta sao, sau đó hướng dẫn ta.... Nhưng mấy người lại tiêu diệt nhân cách khác, phải kích thích đến ta hơn sao?"

      " Vương, phim điện ảnh và truyền hình thể nào giống với cuộc sống thực tế, ở phim điện ảnh và truyền hình, biên kịch có thể hồ biên loạn tạo khiến diễn viên diễn chỉ cần tình có thể cứu vớt thế giới, nhưng đối tôi_dưới cương vị của bác sĩ mà , tôi coi trọng việc chữa trị cho người ốm hơn." Bác sĩ Lưu rất nghề nghiệp hóa với Vương An An: "Người bệnh Cố Ngôn Chi của tôi còn có thêm từ xuống dưới nhà họ Cố, đều muốn nhân cách phụ kia tồn tại. Vì vậy nhiệm vụ của tôi chính là khống chế nhân cách phụ đó, tận lực khiến nhân cách phụ biến mất. Hơn nữa, nếu như quen với Cố Ngôn Chi, ràng, Cố Ngôn Chi là người đàn ông vô cùng có phong độ, mà nhân cách phụ đó, vừa nhạy cảm lại xúc động quá mức, quả thực chính là đứa bé hiểu chuyện."

      Vương An An vẫn cảm thấy đồng ý, lại biện bạch lần nữa: "Nhưng là, ngược lại tôi lại cảm thấy Uông Uông xuất cũng sai, chứng kiến cảnh mẹ mình chết thảm, người bình thường cũng chịu nổi? Nếu như có chuyện gì xảy ra, chút cảm xúc cũng có mới gọi kỳ quái, dĩ nhiên các người muốn tiêu diệt cũng sai, hai nhân cách là rất bình thường, nhưng ở nhân cách phụ cũng có làm tổn thương người khác, những thứ kia biến mất phải nên.... Là bác sĩ tâm lý, trị liệu những chứng bệnh này, loại nhân cách phụ này đúng là nên biến mất nên tồn tại, cần cho ta đồng ý cái gì, cảm giác rất quái lạ..."

      Nhưng sau khi Vương An An xong cũng biết mình lòi cái dốt ra, nét mặt bác sĩ Lưu nhìn tựa như nhìn đứa ngốc....

      Hiển nhiên là bác sĩ Lưu muốn tiếp tục tranh luận với Vương An An về vấn đề này nữa, bà nhanh chóng gọi cú điện thoại.

      Vương An An nghe ý tứ, hình như là bác sĩ này gọi cho phụ tá nào đó....

      Rất nhanh phụ tá mà bác sĩ Lưu gọi tới rồi.

      Người phụ tá này nhìn rất trẻ tuổi, là người con trai đeo mắt kính nhìn rất lịch .

      Lúc dẫn Vương An An , người đó khách khí giới thiệu mình, ta tên là Mạnh Triết, khi bác sĩ Lưu có ở đây, đều là ta theo dõi tình huống của Cố Ngôn Chi.

      Đầu óc Vương An An hỗn loạn cũng còn nhớ gì nhiều.

      Người phụ tá này ngược lại rất nhiều, đều là chút nữa gặp nhân cách phụ cần chú ý những gì, nên như thế nào nên thế nào.

      là nhịn được rồi, lại lần đối với người phụ tá lẩm bẩm : "Nhân cách phụ đáng ghét như vậy sao?"

      Người phụ tá chần chừ lúc, thậm chí còn nhìn phía sau lát, hiển nhiên là muốn có người nghe được chuyện bọn họ .

      Cuối cùng, sau khi xác nhận vòng, Mạnh Triết mới giọng hồi đáp: "Cũng phải như vậy."

      Lúc này Vương An An tới cánh cửa, ngừng lại, rất do dự nhìn về cánh cửa, giọng, tựa như lầm bầm lầu bầu : " là kỳ quái, các người cảm thấy Uông Uông nên tồn tại, nhưng người mà tôi biết....Lại là Uông Uông..."

      Đợi đến khi gặp được Uông Uông.

      Vương An An biết làm như thế nào phân biệt Cố Ngôn Chi và Uông Uông rồi, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, là có thể biết người nào là Uông Uông, người nào là Cố Ngôn Chi.

      Đây là Uông Uông, đây là người mà với mấy lời sến súa...Uông Uông.

      Đầu óc Vương An An rất loạn.

      Hơn nữa nhìn đến cổ tay bị thương của Uông Uông, biết vì sao Uông Uông lại tự làm mình bị thương như vậy, nhìn miệng vết thương sau khi được băng bó, Vương An An cảm thấy thoải mái chút nào...

      ngẩng đầu lên, cũng biết mình nên nhìn vào ánh mắt của Uông Uông.

      Những người đó sai, Cố Ngôn Chi bị bệnh, muốn trị bệnh phương pháp trị liệu là cần xóa bỏ căn bệnh đó...

      Giống như bị cảm cúm vậy, cần uống thuốc, nếu khỏi cần phải truyền nước, đến khi virus cúm còn, dĩ nhiên là thân thể tốt lên.

      Những khối u nếu khống chế được đều bị cắt bỏ....

      Những việc đó đều sai, nhưng biết Cố Ngôn Chi, mặc kệ là trong trí nhớ hay tại người tìm đến , đều là Uông Uông...

      nghĩ tới đây, rốt cuộc hiểu điều mình muốn là gì rồi, an tĩnh nhìn Uông Uông, qua lúc lâu, mới mở miệng : "Uông Uông...."

      Mặc dù bác sĩ nên gọi ta như vậy, nhưng cảm thấy bên cạnh Cố Ngôn Chi có rất nhiều người, thiếu cũng sao, nhưng Uông Uông chỉ có .

      đời này người có thể gọi ra hai chữ Uông Uông cũng chỉ có ...

      Lúc trước nghe Uông Uông quan trọng cỡ nào, cái gì mà "sa mac" "ốc đảo", Vương An An còn cảm thấy buồn cười.

      Nhưng bây giờ hiểu vì sao lại thể cười nổi.

      hiểu, mình đối với Uông Uông mà , chính là tồn tại như vậy...

      Sau khi Vương An An hít hơi sâu, mới chậm rãi : "Uông Uông,..... xin lỗi, lúc trước tôi hiểu lầm ..."

      Uông Uông nhìn .

      Vương An An suy nghĩ kỹ mới : "Nếu như đơn, có thể tìm tôi chuyện phiếm. Mặc dù tôi thể coi như là người , nhưng chúng ta có thể trở thành bạn bè....Bọn họ nên tồn tại, mà tôi cảm thấy rất tốt, mặc dù tính tình có chút trẻ con, nhưng mặc kệ là lưu lạc ở đường, hay tại tính trẻ con của vẫn vậy... cũng chưa từng làm hại đến ai cả..."

      Vương An An chợt rất muốn cầm tay của , đôi mắt hơi hồng hồng.

      luôn cho rằng ánh mắt của Uông Uông rất sáng, nhưng biết, ánh mắt của mình cũng sáng ngời như thế, cứ như vậy chớp mắt nhìn Uông Uông.

      "Nhưng thân thể này phải chỉ của mình ..." Vương An An cũng biết rốt cuộc mình muốn gì: "Cho nên dùng lát, Cố Ngôn Chi dùng lát...."

      Uông Uông chợt tiến tới trước mặt Vương An An, ôm lấy đầu của Vương An An, bọn họ gần nhau như vậy, tựa hồ có thể dán tại nơi rồi.

      Nét mặt hay động tác của Uông Uông đều mập mờ, bọn họ lại dựa vào là gần như vậy, quả ngay sau đó, giống như Uông Uông hôn lên môi .

      Vương An An thấy bối rối, nhưng Uông Uông tiếp tục, chỉ dùng trán đụng vào trán Vương An An, giọng cực kỳ nhàng: "Tốt, An An...Uông Uông nghe lời, tất cả mọi việc Uông Uông đều nghe lời em..."
      Last edited: 12/2/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8

      Trong lòng Vương An An cảm thấy chua xót, nhưng khi ra, cảm thấy vô cùng chột dạ, Cẩn mời đến là để đả kích Uông Uông, kết quả lại làm ngược lại.

      Mặc dù cảm thấy mình có lỗi, nhưng dù sao cũng có phần hơi chột dạ, Vương An An cũng năng gì, ngay cả câu chào cũng chào, vắt chân lên cổ mà chạy.

      Ngược lại sau khi về nhà, mỗi lần Vương An An nhìn thấy con gấu bông to đùng trong phòng ngủ mình, lại nhớ tới Uông Uông.

      ràng đây chẳng qua chỉ là món đồ chơi con gấu bông, cũng hiểu vì sao, khi Vương An An thấy con gấu đó, liền cảm giác Uông Uông giống như con gấu bông này, to, vóc dáng cao cao, mà lại rất đáng ....

      Trong lòng mềm ra, phải người đa sầu đa cảm, chỉ là khi trong lòng nhớ tới Uông Uông, đều nhớ tới cặp mắt kia, nhớ tới mình là được người khác tin tưởng tuyệt đối lại vô cùng lệ thuộc.

      Duy chỉ ổn chính là phòng của Vương An An rất , con gấu như vậy mà nhét vào trong phòng ngủ, ngay cả lại cũng rất bất tiện. Bình thường trong góc tường để chồng chất mấy dụng cụ tập thể dục như vợt bóng bàn, còn có cả mấy quyển tạp chí linh tinh, Vương An An thể tìm nơi khác để cất chúng.

      Nhưng trong khi Vương An ở trong phòng ngủ của mình dọn dẹp đồ, ba mẹ Vương An An cũng nhàn rỗi.

      Hai ông bà trong mộng đẹp, từ sau lần Uông Uông tặng gấu, hai ông bà vẫn mong Vương An An được bay lên làm Phượng Hoàng đấy.

      Kết quả chờ mòn chờ mỏi Cố đại thiếu gia Cố Ngôn Chi tới, ngược lại chờ được ba của Tống Vi Vi.

      Kể từ hôm Tống Vi Vi bị Vương An An đánh cho trận, trở về ta với người trong nhà.

      Ba mẹ của Tống Vi Vi cũng đều là người chỉ mình có thể chiếm tiện nghi chứ thể thua thiệt. Năm đó có lương tâm mà nhận ân tình của người ta, còn dám làm hàng xóm với nhà họ Vương, tuyệt đối phải là người hiền lành.

      Vừa thấy con bảo bối của mình bị người đánh thành như vậy. hai lời, ba của Tống Vi Vi liền tìm người họ hàng cao lớn vạm vỡ, muốn chặn ở của nhà Vương An An, dạy cho Vương An An bài học.

      Vương An An trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, chợt nghe thấy bên ngoài hình như là có người đá cửa, vang mấy tiếng loảng xoảng.

      Trong lòng Vương An An thấy kỳ quái, cũng ngốc mà mở cửa ngay, mà là ở trong nhà hỏi xem là ai.

      Ba của Tống Vi Vi ở đầu bên kia giống như lưu manh la hét: "XX , mày mở của ngay cho ông?"

      Vương An An vừa nghe hiểu là chuyện gì xảy ra, nhà trước kia là hàng xóm với nhà Tống Vi Vi, giọng của ba Tống Vi Vi làm sao nhận ra chứ.

      Mẹ nó chứ, bây giờ còn đánh đến cửa rồi đây!

      Vương An An cũng tỏ ra yếu thế, la ầm lên: "Tôi ra, ông có giỏi đập cửa mà vào. Bây giờ tôi báo cho công an,là ông tự tiện xông vào nhà dân. Ông biết hả?"

      thanh đạp cửa càng lớn.

      Vương An An biết bên ngoài cửa có nhiều người, hẳn là sau khi Tống Vi Vi về nhà thêm mắm thêm muối vào rồi, nhà họ Tống tới tìm báo thù đây.

      mà mở cửa nhất định chịu thiệt.

      vội vàng tìm điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát. Kết quả còn chưa kịp gọi điện thoại, Vương An An liền cảm giác có cái gì ở trước mắt lóe lên cái.

      Sau khi nhìn ràng, chỉ thấy mẹ từ trong phòng bếp vọt ra, tay trái cầm chày cán bột, tay phải cầm dao thái.

      hai lời, bà ra mở cửa, bên ngoài ‘gà bay chó sủa’ lúc lâu, chờ đến khi Vương An An ra, chỉ thấy mẹ đuổi đến mức biết dép bay đằng nào, những người đó chạy quá nhanh, bà đuổi kịp, tức giận ném con dao thái xa.

      Vương An An vội vàng khuyên mẹ quay lại.

      Mẹ thở phì phò la ầm lên: "Ông trời ơi là ông trời! Bà còn chưa mang dao chém đâu, mấy người nhà họ Tống còn biết xấu hổ, vác mặt tới cửa gây , khi dễ nhà bà có người hả? Đánh chết chúng mày… đám biết xấu hổ..."

      Dù Vương An An biết mình là người bạo lực.

      Đó là mẹ từ lúc còn dạy phải dịu dàng....

      Nhiều khi thậm chí còn thấy mình là nữ lưu manh đó.

      Vương An An dở khóc dở cười, ban ngày hò hét ầm ĩ. Đến đêm khuya, Vương An An nhận được điện thoại của Uông Uông.

      vốn cho là phải lâu Uông Uông mới có thể liên lạc với cơ, hoặc là những người đó làm cho Uông Uông biến mất mãi mãi.

      Dúng là ở trong điện thoại, giọng của Uông Uông giống như người bình thường.

      Vương An An rất khó có thể liên hệ giữa Uông Uông với mấy con virus kia.

      chuyện phiếm qua điện thoại giống với khi chuyện đối mặt với nhau, nhìn mặt của Uông Uông Vương An An toàn cảm thấy giống như đứa bé, nhưng khi chuyện trong điện thoại, giọng của rất dễ nghe, rất có từ tính.

      Vương An An cũng biết nên tán gẫu về cái gì, tên Uông Uông đó, trừ kích động chính là kích động, giống như lời ở điện thoại có mạch lạc.

      Cuối cùng Vương An An ngược lại nhớ tới chuyện này, vội hỏi Uông Uông: "Đúng rồi, đoán xem hôm nay tôi làm việc gì?"

      Uông Uông đương nhiên là đoán được, Vương An An cười cho biết: "Chính là tôi dọn dẹp phòng ngủ. Biết tại sao , bởi vì có người tặng tôi con gấu bông to ơi là to, bây giờ phòng ngủ của tôi bị chật ních...."

      xong Vương An An còn chụp hình gửi cho Uông Uông nhìn.

      Uông Uông rất nhanh cũng gửi cho Vương An An tấm hình.

      Vương An An tò mò mở ra xem trợn tròn mắt, vậy mà là phòng ngủ. Nhưng nhìn cái phòng ngủ trong hình. Nó là lớn! Bất kể là đèn thủy tinh phía , hay chiếc giường khổng lồ, phía sau giường còn có bức tranh cực lớn.... Đều là rất đẹp, quả giống như trong viện bảo tàng nào đó vậy....

      Vương An An trợn mắt cứng lưỡi, biết phải hình dung như thế nào.

      Chỉ cái phòng ngủ như vậy tưởng tượng được cả nhà bọn họ lớn đến mức nào, chớ chi những đồ đạc bên trong, đúng là muốn giết hết cả nhà để....

      Dĩ nhiên là phải Uông Uông muốn khoe khoang phòng ốc của mình xa hoa đến mức nào, mà trong điện thoại giọng : "Chỗ ở của tôi ngược lại rất là lớn, nhưng nhiều khi, tôi cảm thấy trong phòng rất lạnh...."

      Đây đại khái... Chính là tịch mịch thôi.... Lại giống với nhà mình, nhà mình có khi lớn tiếng chút là tất cả thanh đều nghe cả....

      Gia đình Cố Ngôn Chi, phòng ốc rộng lớn, nhưng mọi người trong gia đình, đoán chừng đều gần gũi với nhau, hơn nữa cũng còn người chịu ở cùng chỗ với Uông Uông....

      Vương An An cũng biết nên an ủi như thế nào, nhà hẹp ngay cả tủ treo quần áo cũng có chỗ đặt, nhưng đối với Uông Uông mà , là rất hâm mộ.

      lát sau, mới lên tiếng: "Nếu như cảm thấy đơn, chuyện phiếm với tôi… Tôi chuyện với có được hay ! Như là hôm nay tôi làm, gặp phải người rất buồn cười, nhìn quần áo rất dị, tôi còn tưởng rằng chính là đồng nghiệp cơ, cuối cùng vừa giới thiệu tôi mới biết người nọ lại là Tổng giám đốc ở công ty phía đối tác, may là tôi có khi khinh thường người kia...."

      Sau khi Vương An An xong, ngược lại chợt nhớ tới chuyện, ra vẫn muốn hỏi từ lâu rồi. Ban đầu Uông Uông nhớ nhầm số nhà sao, nếu , cũng dây dưa gì với nhà họ Tống.

      ở trong điện thoại hỏi câu.

      Uông Uông lần này qua lúc lâu mới : "Lúc ấy đầu óc rất loạn...."

      Vương An An cũng suy nghĩ nhiều, dù sao bọn họ lúc ấy đều là trẻ con, nhớ lộn cũng rất dễ hiểu.

      vẫn tiếp tục tám chuyện với Uông Uông , dù sao chỉ cần có thể dụ dỗ Uông Uông vui vẻ, .

      vốn là người thẳng thắn rộng rãi, khi toàn tâm toàn ý muốn làm trò cười, rất cố gắng.

      Nhưng khi chuyện hơn nhiều, Vương An An cũng thuận mồm kể chuyện nhà Tống Vi Vi tìm tới gây phiền toái, còn giống như chuyện cười, hơn nữa còn khoe: "Kết quả cũng bị mẹ tôi đánh cho chạy, mẹ tôi lợi hại ?"

      Lần này Uông Uông lúc lâu sau cũng trả lời.

      Lúc lâu sau, Vương An An tưởng rằng điện thoại bị mất tín hiệu, Uông Uông mới quan tâm : "Em nhất định phải cẩn thận."

      sao rồi." Vương An An vội vàng : "Bọn họ có thể làm cái gì chứ, chỉ là phô trương thanh thế hù dọa người thôi, hơn nữa tôi cũng bị dọa sợ."

      Ban đầu chuyện giống như bạn bè, bởi vì Uông Uông vẫn cái gì mà ‘trong sa mạc ốc đảo’ nữa, rồi còn em gả cho tôi..., cho nên Vương An An cũng yên tâm hơn chút, là rất sợ đối phương vẫn coi như bạn .

      Hơn nữa cũng gọi tới quá nhiều, phần lớn đều là sau mười giờ mới có thể gọi tới.

      Vương An An mỗi lần đều tán dóc vài câu với Uông Uông.

      Cũng phải đều là chuyện quan trọng, ý tưởng của chính là nếu Uông Uông đơn, có ở đây, Uông Uông đến mức ngay cả người chuyện cũng có.

      Nhưng dần dần Vương An An phát Uông Uông gọi càng ngày càng nhiều, trước kia là tuần gọi hai ba lần, trong khoảng thời gian gần đây, quả thực là ngày ngày cũng gọi tới, hơn nữa thời gian cũng từ sau mười giờ thành trước mười giờ.

      Ngày đó khi Vương An An nhận điện thoại của Uông Uông, đồng đảng của _ Diệp Song cũng gọi tới.

      Lúc trước đều là Diệp Song gọi cho Vương An An là được liền, bây giờ gọi lại thấy đường dây bận nên gọi lại, ngờ vẫn được nên tới thẳng nhà , cự nhiên thấy Vương An An vẫn còn nấu cháo điện thoại.

      Diệp Song liền cười hỏi mẹ Vương An An: “Dì Vương, An An dạo này sao thế, gần đây con gọi cho cậu ấy hai lần, cả hai lần đều máy bận."

      "Ai biết." Mẹ Vương An An cũng cảm thấy buồn bực, gần đây Vương An An càng ngày càng bình thường, luôn là khi chuyện điện thoại chuyện rất lâu.

      Ngược lại Vương An An vừa thấy Diệp Song tới, vội cúp điện thoại của Uông Uông, vẻ mặt thần bí gọi Diệp Song vào trong phòng ngủ.

      ra bây giờ có thể tìm được người chuyện về Uông Uông rồi.

      Vì có thể để cho Uông Uông càng vui vẻ hơn, gần đây Vương An An vào mạng tìm kiếm rất nhiều tài liệu, thậm chí còn mua ít sách, chính là muốn biết làm sao có thể khai thông cảm xúc cho Uông Uông.

      Nhưng cũng biết mình làm như vậy là đúng hay đúng, dù sao cũng phải bác sĩ, tại thời gian Uông Uông xuất càng ngày càng nhiều, đó chuyện tốt haychuyện xấu à? !

      cũng rất mơ hồ.

      Kết quả vừa đem chuyện này cho Diệp Song nghe, Diệp Song tức giận, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo : "Cậu điên rồi, cậu lại kết bạn với tên bị bệnh tâm thần.... Những người bị bệnh thần kinh đều theo quy luật nào cả, viện mình gần đây mới vừa nhận chữa cho bệnh nhân, cũng bởi vì có người hỏi đường, cảm tạ tiếng, đập chết người ta đây, loại người như vậy cậu tránh cũng kịp, lại còn chọc vào làm gì...."

      Vương An An hiểu: "Cái đó giống nhau, đây là tâm lý của Uông Uông có vấn đề, hơn nữa Uông Uông có bạo lực chút nào, cậu phải gặp ấy mới biết được, khá tốt, tựa như đứa bé."

      "Cái đó đáng sợ hơn, tâm lý là đứa trẻ, bề ngoài lớn, khi kìm chế được cảm xúc, cái gì mà làm được?"

      Vương An An chút vui mừng, lắc Diệp Song : "Cậu xem thử xem, mình định tìm cậu cố vấn đây, làm sao có chút đồng tình nào vậy, còn dọa mình nữa.... Mình cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, mình có sức phán đoán, hiểu biết Uông Uông là ai, thôi, mình hỏi cậu nữa, tự mình tìm thêm tài liệu xem vậy."

      Diệp Song trầm mặc lúc, Vương An An lớn lên rất cố chấp, kia đều tốt, nhưng chỉ là quá mức để tâm, người khác có chuyện gì cầu xin , dù là chính mình giúp được, cũng phải cố gắng giúp người ta, thứ người như thế dễ nghe chính là có tâm nhãn, khó nghe đúng là ngu ngốc điển hình mà.

      trước kia nhưng giúp người ta, kết quả chỗ tốt cũng được, tại ngược lại còn giúp cái nhân cách phụ đó nữa, còn muốn làm cho người ta khai thông, để cho lòng người vui vẻ....

      Đây phải là ăn no có việc gì làm là cái gì, giống như năm đó nhất định chăm sóc chó lang thang, kết quả sau khi bị chó cắn, lại chạy tiêm phòng, đây phải là phí sức lại chẳng có kết quả tốt sao?

      Diệp Song đau đầu nhìn Vương An An, nha đầu ngốc này làm thế nào mà nhiều như vậy năm, có chút tiến bộ nào.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :