1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu của trưởng quan - Sáp Nữ (NT2) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Dẫn em chơi lãng mạn

      Editor: hoateng

      Hai người hôn đến quên mình gần như thể tự động kiềm chế, đột nhiên người lao tới, cuối cùng hôn quá lâu, “ô! Ngại quá ngại quá, tôi cái gì cũng nhìn thấy!”

      Hai người cũng lập tức buông tay tách ra, Chúc Kì Trinh đỏ mặt hận được chui xuống vùi đầu vào đất. Đông Phương Càn cũng có chút lúng túng, biết còn hỏi câu, “Cậu trở lại?”

      Chỉ thấy vào là người đàn ông trung niên vai cũng treo hàm ba quân, vui vẻ mở miệng, “Ừ, trở lại, tôi lấy cái khăn lông liền ngay.”

      “Bên kia các cậu hôm nay như thế nào?” Đông Phương Càn hỏi.

      “Cả thôn bị ngập, người dân trong thôn mới dời nửa, buổi tối còn phải làm tiếp a! May nhờ buổi chiều trời quang, hi vọng thời tiết quỷ quái này buổi tối đừng cho tôi trời mưa.” Vừa ta mới nhớ tới mình làm hư chuyện tốt của người ta, phất tay cái : “Ai, hai người tiếp tục a, tiếp tục, tôi ra ngoài gọi bọn họ canh gác cho hai người, bảo đảm có người nào vào quấy rầy.”

      Đông Phương Càn tới bên giường, từ trong chậu rửa mặt lấy ra khăn lông ném cho ta, cười mắng: “Mau cút !”

      “Vợ đến đúng là giống nhau a, ngay cả vẻ mặt cũng đều nhiều hơn loại.” ta vừa vừa ra ngoài.

      Trong nhà lại yên lặng, Chúc Kì Trinh liếc cái, căm giận bất bình : “Mặt mũi của em cũng bị làm mất hết! Sau này gặp người ta thế nào a?”

      Đông Phương Càn chau chau mày, “Em ngược! Mau ăn .”

      Chúc Kì Trinh hế cùng đấu võ mồm nữa, ngồi ở giường mở to miệng. Sau khi ăn no, đêm ngủ cảm giác mệt mỏi cuối cùng cũng đến, ngáp dựa vào bả vai Đông Phương Càn, làm thế nào cũng chịu ngủ .

      nghĩ, khổ cực như vậy mới thấy mặt, nhất định phải ở chung chỗ nhiều thời gian mới lỗ vốn.

      Đông Phương Càn cười khổ, “Em ở đây người khác làm sao dám vào. Mau dậy , đưa em trường học bên kia ngủ.”

      Chúc Kì Trinh nhắm mắt lại tự lẩm bẩm: “ nha, đợi lát nữa, lát thôi mà!”

      Chợt Đông Phương Càn lại đứng dậy, ra lệnh: “Đứng lên!”

      Chúc Kì Trinh vui mà chậm rãi đứng dậy, còn có đứng vững, lại đột nhiên bị Đông Phương Càn nắm tay sãi bước ra bên ngoài. Lúc qua rạp hát đại đường, ít chiến sĩ cũng chế nhạo mà cười nhìn về phía bên này, Đông Phương Càn nhìn ánh mắt của bọn họ thẳng ra khỏi cửa.

      Trong lòng Chúc Kì Trinh có cam lòng theo , tâm tình cũng khác so với mất mát khổ sở, mặt cá ươn nóng lòng như thế muốn mang mình đưa đâu?

      Vòng vòng tới bên ngoài rạp hát, Đông Phương Càn dừng bước, buông tay Chúc Kì Trinh ra khẽ giọng hỏi: “Dám tới ?”

      Lúc này Chúc Kì Trinh mới phát cái thang dụng cái tường. ngẩng đầu nhìn lại, cái thang cao bắc đến nóc nhà, trong lòng có chút sợ, lại mạnh miệng : “Tại sao dám!”

      Đông Phương Càn dẫn đầu leo lên cái thang, trong chốc lát đến nóc nhà, xoay người nằm sấp người xuống hướng về phía Chúc Kì Trinh dưới đất nhoẻn miệng cười, “ lên, dẫn em chơi lãng mạn.”

      Chúc Kì Trinh bị chọc cho cười khanh khách ngừng, tại sao Đông Phương Càn mãi có thể làm cho vui mừng?

      Sau đó, bắt đầu cẩn thận leo lên, vừa leo còn : “Như thế này nếu như em ngã xuống, xem còn lãng mạn như thế nào.”

      leo rất chậm, vất vả đỉnh đầu mới vượt qua nóc nhà, cơ thể bỗng nhàng, cả người bị Đông Phương Càn ôm lên. ôm Chúc Kì Trinh thẳng đến sườn dốc nóc nhà cao nhất bắt đầu mới dừng lại ngồi xuống.

      Bây giờ sắc trời hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, bầu trời tối mò chút ánh sao. Kiến trúc nóc nhà là kiến trúc cổ kính đặc biệt, bốn góc bên cũng làm mái hiên xinh đeph cong cong vểnh lên hướng về phía trước, phía dưới còn treo cái chuông gió , gió hơi lớn chút, phát ra thanh dễ nghe.

      Chúc Kì Trinh hít hơi dài khí trong lành, chậm rãi mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua chính là ở này đợi em đêm sao?” có chút áy náy, cũng có chút đau lòng.

      Đông Phương Càn nhìn sâu, trả lời.

      “Đông Phương Càn, cám ơn , cám ơn với em nhớ em, cám ơn quan tâm em.”

      Đông Phương Càn hé miệng cười tiếng, “Ngày hôm qua ở trong điện thoại câu cuối cùng là ‘Chúc Kì Trinh,bên kia tín hiệu giống em tốt như vậy, cần lớn tiếng với , nghe được’, có điều là, hình như em chỉ nghe được mấy chữ em muốn nghe.”

      Chúc Kì Trinh mở to hai mắt, vẻ mặt giống như nuốt trứng gà.

      gì? Làm mình nửa ngày là tự mình đa tình? Vậy mình trăm cay nghìn đắng trèo non lội suối như vậy, chẳng phải bị làm trò cười sao?

      Từ Hoan Hoanức giận, giơ quả đấm lên liền ra chiêu, lại bị Đông Phương Càn ôm lấy cả ngời .

      Ánh mắt của cười đến cong cong, chứa ánh sáng lấp lánh kỳ dị, “Cẩn thận, té xuống ở đây giúp được em.” Giọng khàn đặc giống như nam châm trong phát ra giọng thông cảm.

      “Còn hơn là làm hại.” Chúc Kì Trinh tức giận .

      Chúc Kì Trinhảm giác được cơ thể hơi phát run, Đông Phương Càn hỏi, “Rất lạnh hả?” VỪa ôm chặt Chúc Kì Trinh, áo khoác ngoài người Chúc Kì Trinh là đồ của Đông Phương Càn, mặc dù phơi hai ngày, nhưng là bất đắc dĩ bây giờ nơi này có điều kiện phơi quần áo, cho nên cũng chỉ khô nửa, “Lạnh chúng ta xuống ngay.”

      Chúc Kì Trinh mang mặt gần sát ở ngực của , lẳng lặng nghe lát cách đó xa truyền tới thanh nước lũ tràn, chuông gió vang thanh nhỉ, còn có trước ngực truyền ra thanh tim đập mạnh mẽ, sau đó, yếu ớt: “ lạnh, là em đột nhiên sợ, lũ lớn như vậy, lại phải mỗi ngày cùng nó vật lộn, mỗi ngày mặc quần áo ướt sũng, em sợ ngã bệnh, sợ nguy hiểm. Đông Phương Càn, nhìn em cam đoan được ? được gặp nguy hiểm, được để cho em lo lắng.”

      Đông Phương Càn nghe xong, trong túi móc ra chiếc nhẫn từ ngực trái, đặt ở lòng bàn tay, “Mỗi ngày đều mang nó để lên ở trái tim, nó mang đến may mắn cho .”

      Chúc Kì Trinh cầm lấy cái chiếc nhẫn đơn giản, tinh tế vuốt ve.

      Hạnh phúc tràn đầy nồng ngực, nghĩ tới Đông Phương Càn quý trọng cái này như vậy chiếc nhẫn đại diện cho hôn nhân bọn họ.

      “Đông Phương Càn, trở về em mua dây chuyền mang nó kết vào, đeo cổ !”

      “Bọn thể đeo đồ trang sức đeo tay.”

      “Treo ở bên trong quần áo cũng được sao?”

      “Cũng được.”

      Chúc Kì Trinh bất mãn giọng lải nhải: “Các nhiều quy củ.”

      Đông Phương Càn đưa tay nhàng vuốt ve mái tóc dài của , dịu dàng : “Chúc Kì Trinh, sáng mai em trở về , nơi này phải là nơi em nên ở lại.” “ có thể tại sao em thể?” Chúc Kì Trinh nhắm mắt lại nửa mê nửa tỉnh mà cãi lại.

      Chúc Kì Trinh trả lời cũng hùng hồn kiên quyết, “ là quân nhân, cứu vớt tài sản quốc gia bảo vệ quần chúng là trách nhiệm của .”

      lầm bầm : “Vậy em cũng là trách nhiệm của …” Tiếp đó vùi cái này vào trong ngực, dần dần vào trong mơ. Trước khi ngủ, rất kỳ quái mà nhớ tới lần trước chuyện Từ Hoan Hoan đưa thảm cho mình, rất muốn mở miệng chất vấn Đông Phương Càn có hay còn giữ liên lạc với Từ Hoan Hoan, nhưng vừa nghĩ lại, hình như thế này quá làm hỏng khí.

      Quên , chuyện này giữ lại sau này hỏi ! nghĩ.

      Đông Phương Càn mang Chúc Kì Trinh vào giấc mộng ôm đến chân của mình, giống như dụ dỗ đứa trẻ ôm vào trong ngực chặt, khẽ hôn cái trán của , dịu dàng : “Chúc Kì Trinh, nhớ em!”
      Last edited: 7/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Nguy nan...

      Editor: Lạc Du.

      Sáng ngày hôm sau, Đông Phương Càn tiễn Chúc Kỳ Trinh, người tới cũng phải là An Dịch, bị phát tới là chiến sĩ , cậu , sáng sớm Đông Phương Càn phải ra ngoài tham gia nhiệm vụ cứu viện rồi, về phần An Dịch cả đêm hôm qua về.

      Chúc Kỳ Trinh hỏi tại sao cả đêm An Dịch về, có phải là nhận được nhiệm vụ mới bị phái nơi khác , hỏi cái gì chiến sĩ cũng biết. Trong lòng dâng lên lo lắng mơ hồ, nhưng vẫn thể theo tiểu chiến sĩ lên đường vào trong trấn.

      Mặc dù từ hôm qua cơn mưa to từ buổi chiều tạnh rồi, nhưng đường tới, lại phát mực nước tăng lên, khi qua cầu, nước ngập đến eo luôn.

      Vào trong trấn, người dân gặp nạn bị dời càng ngày càng nhiều, trấn nho bị chen lấn đến giọt nước cũng loạt, khắp nơi đều là lều cỏ. Đột nhiên, Chúc Kỳ Trinh nhớ tới tối hôm qua lúc mình đến trường học ngủ, biết được bởi vì có liên quan tới địa hình, vật liệu cứu viện rất khó vận chuyển vào, cho nên có người ngã bệnh lại có thuốc để mà cứu chữa, hơn nữa thức ăn nước uống của mọi người đều vô cùng thiếu thốn, bình nước phải hơn mấy người trong nhà cùng nhau uống.

      nghĩ, nếu mình đến đây, vậy giúp dân tị nạn chút gì ? Vì vậy mang theo chiến sĩ khắp nơi tìm cửa hàng tiện lợi, đáng tiếc mỗi cửa hàng giống như bị bão quét qua, giá hàng trống rỗng, chủ cửa hàng cũng có hàng tồn kho.

      quyết định lái xe huyện thành hoặc là trực tiếp thành phố J mua thức ăn. Chiến sĩ thấy chị dâu hết lòng vì nhân dân như thế, khỏi cảm động, vui vẻ cùng theo vào thành mua đồ.

      Cũng may, thức ăn trong huyện thành tuy đắt gấp mấy lần, nhưng cuối cùng những thứ cần mua đều đầy đủ. Chiếc xe tràn đầy thức ăn nước uống cùng thuốc men, hai người lần nữa lên đường về trấn. Vào trong trấn, chiến sĩ mượn bộ đội mấy chiếc xe đạp , cột chặt vật tư phủ lớp che mưa, đạp xe hướng về phía thôn. Mà Chúc Kỳ Trinh cũng cưỡi xe đạp theo, đường chạy chậm, tức giận thở hỗn hển nhưng tâm tình lại rất vui sướng.

      nghĩ, mình làm quân tẩu cũng phải là để chơi!

      Lúc qua cầu tương đối khó khăn, bởi vì xe đạp rất lùn, xe lại có rất nhiều đồ ăn thể thấm nước. Vì vậy, hai người tháo đồ xuống, rương rương hướng bên kia cầu mang qua. Qua cầu xong cũng thể cưỡi xe được nữa, hai người đều cẩn thận đẩy xe lên đường núi, mãi cho đến ba giờ chiều mới bình yên đến thôn.

      Nhưng khi đến thôn nhìn vào, tình huống của nơi này làm cho hai người phải thất kinh, chỉ có ngày thôi, hơn nửa thôn bị ngập mất, ngay cả rạp hát, cũng có mảnh lớn bị ngập nước.

      Bộ đội biết nơi nào, chỉ nhìn thấy trường học bị ngập nửa tầng, nhưng bởi vì tầng lầu cao, cho nên đám đông cũng có bị dời .

      Chiến sĩ mang Chúc Kỳ Trinh vượt qua nhiều người tìm bộ đội ở trong doang trại, chỉ là nhìn thấy Đông Phương Càn. Sau khi tiểu chiến sĩ hướng cấp báo cáo. Hành động của Chúc Kỳ Trinh được cấp đồng ý cùng khen ngợi, sau đó mấy chiến sĩ được phái tới cùng tới chỗ trường học phân phát vật tư. Trong đó có số người bị bệnh phát sốt, Chúc Kỳ Trinh càng thêm chủ động tự mình chăm sóc bọn họ.

      Sau khi ăn cơm tối xong, nước lũ vượt qua ngập lầu , sắp tràn qua lầu hai, tất cả mọi người đều chen tới tầng cuối cùng, nhiều người như vậy ngay cả chuyên động thân đều rất khó khăn, các chiến sĩ cũng bắt đầu cho những người tị nạn lầu dời .

      lâu sau, Đông Phương Càn ngồi thuyền cứu hộ tới, vội vàng xông vào trong hành lang, sau khi tìm được Chúc Kỳ Trinh, liền trợn mắt to như hổ dữ căm tức nhìn .

      Chúc Kỳ Trinh sợ hãi, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đông Phương Càn, cuối đầu khuấy khuấy ngón tay chỉ ; "Em thấy mọi người thiếu vật tư, cho nên mới đưa tới, nào biết nước lại dâng lên nhanh như vậy..."

      Đông Phương Càn lạnh mặt, dắt tay . Nhưng cửa cầu thang sớm bị những người hoảng sợ vì nước lũ dâng cao vây lấy tới mức nước chảy cũng lọt, mọi người phía sau cứ xô lấn tranh nhau lên thuyền, bởi vì số người rất đông, nên trật tự vô cùng hỗn loạn.

      Đông Phương Càn hai lời, ôm lấy Chúc Kỳ Trinh có công phu, liền chen lấn lên phía trước. Vừa muốn để lên thuyền bỗng chốc tay của Chúc Kỳ Trinh bị người khác kéo.

      Chỉ nghe tiếng của người phụ nữ kêu lên: "Tại sao lại để ta lên trước? Tôi xếp hàng trước, thế nào lại đến lượt ta?"

      chiến sĩ ngăn lại tay bé của người phụ nữ lớn tiếng quát: "Kêu là cái gì? ấy là chị dâu của chúng tôi!"

      Những lời này vừa ra giống như viên đạn nặng kí thể nguy ngờ, phải quân nhân để ý tới sống chết, trước 'Mọi người' sau mới tới 'Gia đình' sao? trường nhất thời nổ lớn, quần chúng căm giận bất bình tức giận mắng quân nhân có ý thức trách nhiệm, dựa vào quan hệ cửa sau, bọn họ nên vì nhân dân, tại sao có thể bởi vì chị dâu trước mắt, mà cứu trước? gì quân lính nhà, đúng là lời vô nghĩa vân vân....

      Tính tình con người luôn luôn ích kỉ như vậy, ở lúc sống chết nguy nan, có bao nhiêu người coi trọng cái gì đạo lí tình người, nghĩ đến đầu tiên là bản thân mình. Có lẽ bọn họ sớm quên, chỉ mấy giờ trước, ở tại đây họ nhận được thức ăn nước uống của lúc đó trong lòng tràn đầy cảm kích.

      Cũng có lẽ là chưa, chỉ là loại cảm kích đó chỉ là cảm kích mà thôi, qua liền thôi, giờ phút này, bọn họ lựa chọn quên lãng.

      Nhân dân luôn yên tâm thỏa mái tiếp nhận chuyện quân đội của chính phủ đến cứu trợ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, những người chiến sĩ này ra cũng như bọn họ, cũng là người có máu thịt mà thôi, cũng phải là thần thánh. Bọn họ làm tất cả, chỉ vì người bọn họ mặc trang phục xanh biếc đại biểu cho chính nghĩa và chức trách của quân nhân.

      Chúc Kỳ Trinh lay cánh tay của Đông Phương Càn, mỉm cười : "Để cho bọn họ trước , em sao."

      Khuôn mặt góc cạnh của Đông Phương Càn lạnh tới cực điểm, buông Chúc Kỳ Trinh ra rống lớn: "Tất cả im miệng cho tôi! Người già và trẻ em tiếp tục ở lại xếp hàng, những người khác lên lầu cho tôi!"

      xong liếc mắt vòng những người đáng chấu đầu bàn tán, lạnh lùng lần nữa: " cứ ở chỗ này trợ ngại cứu trợ, toàn bộ cho lên thuyền!"

      Lập tức mọi người liền câm miệng, xoay người im lặng lên lầu ba.

      Còn lưu lại hai vị trí thuyền chiến sĩ : "Liên Trưởng, hai người lên đây !"

      Đông Phương Càn khua tay cái, lạnh nhạt : "Để cho bọn họ trước , tôi lưu lại duy trì trật tự."

      Nhìn thuyền càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất ở trong màn đêm, Chúc Kỳ Trinh đưa tay kéo ống tay áo của Đông Phương Càn, biết hành động lần này của mình đúng hay là sai, nhưng ít ra vẫn đầy đủ làm mặt cá ươn phát bực, cắn môi suy nghĩ hồi lâu, hèn nhát mở miệng: " xin lỗi Đông Phương Càn, đừng nóng giận." Quan sát lát, thấy vẻ mặt nặng nề để ý đến mình, lại cẩn thận từng li từng tí : "Trở về phạt em đứng tư thế quân đội cũng được sao?"

      Đông Phương Càn liếc cái, lơ đễnh : "Em cho rằng chuyện lần này nếu đứng tư thế quân đội xong chuyện sao?"

      "Em cũng lòng tốt cung cấp vật tư cho bọn họ, ai ngờ lại đút ăn cho đám Bạch Nhã Lang." giọng oán giận .

      "Làm chuyện tốt đừng hy vọng người ta nhớ đến."

      "Chú Lôi Phong làm chuyện tốt tất cả mọi người đều nhớ!"

      Đông Phương Càn chau mày, "Em nghĩ phải làm giống như Lôi Phong?"

      "Cũng phải, " giống như nịnh nọt cười , "Em có chú Đông Phương là đủ rồi."

      Đông Phương Càn hé miệng che giấu nụ cười. lát sau, thu lại vẻ mặt giọng điệu trầm trọng : "An Dịch mất tích."

      "Cái gì?" Ở nơi nước lũ cuộn trào mãnh liệt như thế này, mất tích đại biểu cho cái gì, Chúc Kỳ Trinh dám tưởng tượng. An Dịch cơ trí như vậy, An Dịch trung thành như vậy, trước khi lên thuyền An Dịch còn phất tay với mình hẹn gặp lại, làm sao có thể như vậy? Đột nhiên, trong đầu tràn ngập nụ cười cuối cùng lúc tạm biệt của An Dịch, khuôn mặt tươi cười giống như ánh mắt trời tràn đầy tinh thần của tuổi trẻ.

      "Ngày hôm qua sau khi phái cậu ta làm nhiệm vụ, liền thấy trở về nữa, các chiến hữu cùng cậu ta đều trong thôn đối diện có người nào." nắm chặt quả đấm, áy náy tự trách, " nên với cậu ta làm xong nhiệm vụ cũng đừng trở về, cậu ta thông minh như vậy, những lời này nghe cũng hiểu?" xong, chán nản ngửa đầu dựa vào tường.

      Chúc Kỳ Trinh vừa định tiếp, đột nhiên từ lầu truyền đến tiếng thét lên tiếng, tiếp đó bóng người thẳng tắp rơi xuống trước mặt bọn họ, bịch tiếng rơi vào trong nước.

      Đông Phương Càn chút suy nghĩ, chút do dự chạy như bay qua, nhảy xuống theo, chìm vào nước lũ chảy xiết.
      Last edited: 7/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46: Tỏ tình
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, chạy đến tay vịn hành lang người cúi thấp nhìn xuống.

      Trong cơn hồng thủy cuồn cuộn chỉ cách mình có nửa thân người, liền mới vừa gợn sóng dâng lên cũng sớm bị dòng nước xiết hỗn độn tách ra, nào còn bóng dáng người nữa?

      "Đông Phương Càn! Đông Phương Càn! Đông Phương Càn!" mang theo tiếng khóc nức nở hướng về phía cơn hồng thủy lớn tiếng thét gào, "Mặt cá ươn, ra đây cho em! Mau ra đây!"

      gấp đến độ dậm thẳng chân xuống, hành lang đánh vào tay vịn. lầu truyền đến tiếng kinh hô thể tưởng tượng nổi của những dân tị nạn cùng thanh ong ong nghị luận ầm ĩ.

      ngây người như phỗng nhìn dòng nước lũ màu vàng dần tràn qua lầu , nếu như…… Nếu như Đông Phương Càn cứ như vậy biến mất, bảo phải làm thế nào? cách nào tưởng tượng cũng cách nào tiếp nhận.

      chưa bao giờ kinh hoảng lo sợ giống giờ khắc này như vậy, biết tiếp theo mình nên làm thế nào cho phải……

      Lúc này, chỉ thấy trước mặt cách đó xa nhánh cây nhãn bỗng bất ngờ đổ xuống, ngâm vào trong nước, tiếp sau, đầu Đông Phương Càn lộ ra, ôm phụ nữ nắm lấy nhánh cây từ từ bơi tới cây nhãn. Mà cái người phụ nữ đó, chính là người phụ nữ lúc trước bắt lấy Chúc Kỳ Trinh để cho lên thuyền, ta hẳn là ở hành lang bị người chen xuống?

      Chúc Kỳ Trinh buồn cười, đây là châm chọc sao? Mới vừa rồi còn mới chỉ trích làm lính cửa sau (tức là lính gian lận mới lên được chức vị), bây giờ lại được làm lính cứu mạng!

      Lo lắng lúc đầu buông xuống, bây giờ, chỉ còn dư lại ngập tràn oán hận. hướng phía cây nhãn đối diện cách đó xa tức miệng mắng to: "Đông Phương Càn, điên rồi sao? nhảy xuống như thế bảo em phải làm sao?"

      cây nhãn trong bóng tối, có bất kỳ câu trả lời, chỉ có tiếng khóc ô ô của người phụ nữ.

      "Đông Phương Càn, tại sao trả lời em?"

      "Có!"

      Câu trả lời của Đông Phương Càn khiến dở khóc dở cười."Đông Phương Càn, nắm chắc vào, té xuống dưới em cũng dám tới cứu đâu!"

      Lúc này, tiếng la bất mãn của Đông Phương Càn từ đối diện truyền đến, "Dài dòng, điên rồi mới có thể trông cậy vào em đến cứu."

      Trong nháy mắt, trời lại bắt đầu mưa, mưa rơi tầm tã, giống như màn sân khấu có ranh giới, rối rít rơi mặt nước.

      lại bắt đầu lo lắng, theo đó lại nghĩ tới An Dịch, cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên, kìm được lớn tiếng hỏi: "Đông Phương Càn, có phải mấy ngày ngủ ngon ?"

      "Ừ"

      Chúc Kỳ Trinh bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngài cũng dối lừa em? Nhưng trong lòng lo lắng khiến thể nóng nảy kêu lên: "Vậy em chuyện với , nhất thiết được ngủ mất đấy!"

      Đối phương trầm mặc, nghĩ chắc phải là bày tỏ phản đối, vì vậy tiếp tục hỏi, "Đông Phương Càn, tại sao thuyền hỏng của bộ đội các còn chưa tới?"

      "Em đều thuyền hỏng rồi, bây giờ gió lớn như vậy, đến được."

      nghe quả thể nào tin nổi, "Làm cái gì? Cứu người cũng thể dùng thuyền tốt chút sao? biết tai nạn chết người sao?"

      "Đất nước cho thuyền này, nếu bảo ba em quyên góp mấy chiếc."

      Chúc Kỳ Trinh buồn bực, mặt cá ươn, đến lúc nào rồi, ngài vẫn quên bắt chẹt mình."Ba em bây giờ cũng quyên góp ra thuyền cứu sinh tới, vẫn còn đàng hoàng cây bắt em đợi nữa!" xong còn chưa hả giận hừ tiếng.

      Hai người cứ như vậy cách xa dòng nước lũ, tiếp tục hai người bọn họ chung sống dưới hình thức đặc biệt, lại trong trận cãi vã đứt quãng vượt qua hơn hai giờ.

      Mưa rơi càng lúc càng lớn, mực nước càng ngày càng cao, sắp qua tay vịn hành lang. Đông Phương Càn lại ôm phụ nữ leo lên mỏm cây chút, nhưng bởi vì cây nhãn này cũng chưa trồng lâu, còn chưa cao đến tầng ba tòa nhà, mỏm cây căn bản chống đỡ được sức nặng của hai người, cho nên đành phải tiếp tục leo lên .

      Cứ như vậy, hai người cây hơn nửa người đều ngâm ở trong nước.

      Đông Phương Càn cởi áo của mình xuống, buộc người phụ nữ vào nhánh cây chặt, mình cứ mặc áo sát nách như vậy ôm nhánh cây ngâm mình trong dòng nước lũ chảy xiết.

      Chúc Kỳ Trinh bỏ tất cả vào trong mắt, nội tâm thương tổn vỡ vụn vô cùng lo lắng, nước mắt rơi như mưa. Đó là Đông Phương Càn vì chức trách của quân nhân mà tình nguyện hy sinh mình, liệu có biết , tính mạng của trong lòng mình mới là thứ trân quý nhất……

      Vào giờ khắc này, là hận Đông Phương Càn, thà rằng lúc này Đông Phương Càn nhát gan sợ phiền phức, thà rằng có trách nhiệm có gánh vác, cũng cần bỏ cả sinh mạng mình cứu người khác như vậy.

      biết mình rất ích kỷ, cũng biết ý nghĩ của mình rất đáng hổ thẹn. Nhưng, chính là cách nào đè nén tại những ý niệm của mình toát ra trong đầu, chỉ muốn Đông Phương Càn có việc gì là được, những thứ khác, với liên quan.

      thừa nhận, mình chính là người tầm thường, người phụ nữ tầm thường ích kỷ!

      "Chúc Kỳ Trinh, bây giờ nước lớn, em mau chóng lên lầu ." Thanh của Đông Phương Càn xuyên qua làn nước mưa, truyền đến tòa nhà bên này. Nhưng luôn gọi rất nhiều tiếng Chúc Kỳ Trinh cũng có tiếng hồi đáp, cũng có chuyển động, rốt cuộc buông ra giọng êm dịu, "Chúc Kỳ Trinh, lên lầu, nghe lời……"

      Nước lũ thỉnh thoảng từ lan can lầu hai vào bao phủ bên trong, rất nhanh chưa quá gối. Chúc Kỳ Trinh cắn môi, nhìn cái sâu, cuối cùng bất đắc dĩ xoay người chạy lên lầu ba.

      Cả tầng ba chật chội chịu nổi, lối , hành lang, trong phòng học cũng chật ních người, nhưng chỗ đứng, toàn bộ hoặc ngồi xổm hoặc ngồi hẳn xuống sát chặt vào nhau. Có lẽ là nghĩ lại người phụ nữ trước kia mà sợ bị chen xuống, bọn họ biết , bây giờ có Đông Phương Càn thứ hai tới cứu bọn họ nữa.

      Nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh, mọi người lần lượt tự giác nhường ra cái khe để cho qua. Lướt qua đám người, Chúc Kỳ Trinh đứng lại trước tay vịn, nhìn cây nhãn trong bóng tối trước mặt, lặng lẽ rơi nước mắt. biết Đông Phương Càn còn có thể kiên trì bao lâu, nhưng nghĩ được cách gì hơn chỉ có thể cùng với như vậy.

      Thời gian bước vào đêm khuya, người dân bị nạn mệt mỏi và căng thẳng đêm, cuối cùng chống cự nổi bản năng của cơ thể, từ từ vào giấc ngủ, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang truyền đến. Chúc Kỳ Trinh thấy vậy lòng càng nóng như lửa đốt, nếu như Đông Phương Càn vào lúc này thoáng thư giãn, hậu quả đáng sợ cỡ nào……

      "Đông Phương Càn……" Lớn tiếng hét lên: "Bây giờ em cho biết bí mật, muốn nghe ?"

      "!" tựa hồ có chút mỏi mệt, Chúc Kỳ Trinh vừa dứt lời liền lập tức trả lời.

      "Nghe cho kỹ!" Tiếp theo, đôi tay vòng lên miệng, bắt đầu lớn tiếng hát:

      "Đôi mắt của em vì sao lại ướt, có phải ánh sao băng từ trời rớt xuống ; ở bên, như còn hồn vía, nhớ nhớ đến trái tim cũng vỡ vụn rồi." Trong đêm tối, thanh của giống như chim hoàng vang lên, từng chữ ràng, từng câu nặng trĩu.

      "Em rốt cuộc là nên khóc hay nên cười đây, đều là hại thế giới của em rối loạn rồi; tương lai còn có thể như thế nào, tí tách tí tách mưa lại rơi rồi."

      Lời ca đoạn này hợp với tình hình, dường như là lời tỏ tình của Chúc Kỳ Trinh. Đông Phương Càn nghe thấy rất ràng, kiềm nổi nhấc khóe miệng lên, bàn tay nắm lấy cành cây càng gắng sức. Trong lòng từng lần đáp lại lời Chúc Kỳ Trinh: cũng thế…… Chúc Kỳ Trinh…… cũng thế……

      "Cười mình, sao ngốc vậy, mới có thể vì cảm lạnh lại gặp mưa. Cười mình, sao ngốc vậy, mới có thể chịu được người hay nổi nóng là . Cười mình, sao ngốc vậy, mới có thể để cho hô tới lại kêu . Cười mình, thích , chỉ muốn cả ngày bám lấy , có lý do……"

      Tất cả mọi người đều lẳng lặng nghe Chúc Kỳ Trinh bộc lộ chân tình từ tận đáy lòng. Đoạn hát tỏ tình này, có ai biết được cách làn nước lũ cùng mưa to trước mặt, còn có thể nghe được bao nhiêu, nhưng ít ra tất cả người ở tầng lầu đều nghe được chân ràng, có lẽ có người lộ vẻ xúc động, có lẽ có người cười nhạo, nhưng Chúc Kỳ Trinh vẫn làm theo ý mình như cũ sợ người khác làm phiền từng lần từng lần hát lên, cùng với nước mắt và đau thương, hướng về người phía đối diện ra lời muốn nhất.

      Vòng lên miệng, dùng hết sức lực còn lại, mang theo chút giọng khàn khàn, hướng về phía bờ bên kia nước lũ nhìn thấy lớn tiếng hét lên: "Đông Phương Càn!"

      "Đông Phương Càn! nghe thấy chưa?"

      "Em thích …… Em nhớ …… Đông Phương Càn!"

      "Em rồi, Đông - Phương - Càn!"

      Hơn sáu giờ sáng, bầu trời sáng lên cũng , mưa rơi gió thổi dần, mà tất cả người trong trường học ràng trông thấy, cây nhãn phía đối diện chỉ có mấy bụi rậm mấy cành cây cao ngất nhô mặt nước.

      Còn nữa..., chính là Đông Phương Càn và người phụ nữ hai cái đầu nho lững lờ nổi mặt nước.

      Bọn họ có ngọ nguậy, chỉ là lẳng lặng nổi lơ lửng. Người phụ nữ có lẽ hôn mê, đưa lưng về phía mọi người theo sát Đông Phương Càn, mà Đông Phương Càn cứ như vậy nhìn thẳng vào tòa nhà , nhìn Chúc Kỳ Trinh.

      Chúc Kỳ Trinh thấy vẻ mặt của , nhưng vẫn mỉm cười với . nghĩ, đây là điều khích lệ và giúp đỡ duy nhất mà mình có thể làm được cho .

      Hơn bảy giờ sáng, đội ngũ cứu viện cuối cùng cũng xuất , Đông Phương Càn và người phụ nữ đều được cứu lên thuyền. Khi Chúc Kỳ Trinh theo sát bước lên thuyền lần này, ai lên tiếng ngăn cản.

      tháng sau, đại quân khu đối với tất cả bộ đội giải nguy cứu nạn biểu cực kỳ hài lòng, đối với tất cả những quân binh lập công đều hết lời khen ngợi.

      Trong hội trao thưởng, Chúc Kỳ Trinh cũng được mời tham gia. Câu chuyện của và Đông Phương Càn ở khu vực gặp nạn được nhà báo ở khu vực gặp nạn lưu lại toàn bộ hành trình hơn nữa lại được gọt giũa, lên báo quân đội cả nước. Hơn nữa, biết bị người nào chụp lại cảnh và Đông Phương Càn lúc mới gặp mặt ôm nhau trong nước, được đăng trang lớn nhất của báo. Chúc Kỳ Trinh cũng bởi vì tự trả tiền mua vật liệu cứu hộ tự mình đưa đến khu vực gặp nạn mà được trao tặng danh hiệu gia đình quân nhân vẻ vang.

      An Dịch hy sinh, năm ngày sau tìm được thi thể của cậu ta. Do vậy cậu ấy được ủy ban quân trung ương trao tặng danh hiệu vẻ vang, được truy phong liệt sĩ. hy sinh của An Dịch, khiến Đông Phương Càn tự trách mình rất nặng, trong lòng buồn bực mấy ngày liền chuyện. Cuối cùng, Chúc Kỳ Trinh nghĩ ra chủ ý, dứt khoát biếu tặng người nhà cậu ta chút giúp đỡ để bày tỏ tâm ý. Đông Phương Càn còn cách nào, nghĩ đối với An Dịch mà , có lẽ đây là phương thức đền bù duy nhất rồi. Vì vậy mang theo Chúc Kỳ Trinh tự mình tới nhà thăm viếng người nhà An Dịch, nhờ trợ giúp của bác trai, tìm cho cậu em của An Dịch công việc tốt, hơn nữa lấy danh nghĩa bộ đội cá nhân lấy ra chút tiền, dùng phương thức an ủi chăm sóc cho ba mẹ An Dịch. Đến lúc này, trong lòng Đông Phương Càn mới dần dần thoải mái.

      Đông Phương Càn cũng được đại quân khu trao tặng danh hiệu vẻ vang, lập công hai bậc. Nhìn Đông Phương Càn thân mặc quân trang thần thái sáng láng đứng khán đài tiếp nhận huy chương từ Tổng Tư Lệnh quân khu đeo cho , trong lòng Chúc Kỳ Trinh thể đè nén xúc động, cảm giác kiêu hãnh mà tự hào tự nhiên mà sinh ra.

      Người đàn ông đó cho dù ở trước mặt đám quan tướng tá, cũng chút thất sắc, đường đường uy nghiêm, người đàn ông đó vì nhân dân vì vinh dự tiếc hy sinh mình, chính là chồng của mình……
      Last edited: 7/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47: A Nguyệt nhà em tới thăm người thân
      Editor: hoateng

      Buổi tối sau khi về đến nhà, Chúc Kì Trinh vội vội vàng vàng từ ngực cầm lấy huy chương, sau đó ngồi ở giường lật xem.

      Đông Phương Càn thay xong quần áo, thấy dáng vẻ thích huy chương lhoong buông tay, khỏi hé miệng mỉm cười, cúi người hôn mặt gò má của cái.

      ngờ Chúc Kì Trinh lại “Chậc” tiếng, bất mãn nghiêng đầu nhìn chằm chằm, “ làm gì thế? Đứng tư thế quân đội bên cạnh !”

      Đây là Đông Phương Càn bị dạy dỗ bi thảm bất kể hậu quả cứu dân vào nước sô lửa bỏng. Ngày hôm đó sau khi được cứu lên thuyền, bọn họ lập tức được đưa đến bệnh viện. Dọc theo đường Chúc Kì Trinh cũng vô cùng kiên cường mà nắm tay Đông Phương Càn mỉm cười, nghĩ, sau khi đến bệnh viện biết được tất cả bình yên vô , lại khóc đến chết sống lại, làm cho bác sĩ y tá đều cho rằng Đông Phương Càn chết. Đông Phương Càn nằm ở giường bệnh, mặc cho khuyên thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng có cách nào, chỉ có thể hướng Chúc Kì Trinh nhận sai xin lỗi, Chúc Kì Trinh nghe theo cũng buông tha, cuối cùng giơ hai tay đầu hàng, đồng ý sau này phạt mình như thế nào cũng được. Chúc Kì Trinh nhân cơ hội hỏi đến cùng, “Có thời hạn sao?”

      Đông Phương Càn thấy trong mắt chợt ánh sáng mưu mô, giận đến tái mặt, “Em còn tính toán phạt cả đời?”

      Chúc Kì Trinh hai lời, lại kêu trời trách đất đứng lên, kể lể tội của , mình thiếu chút nữa thành quả phụ, lại mình cũng làm mặt dày ở trước mặt nhiều người như vậy hướng tỏ tình, mà ngay cả chút trừng phạt nho này cũng đồng ý…

      Vì vậy, Đông Phương Càn ôm lừa gạt rất lâu, cuối cùng, cuối cùng hướng về phía lời thề son sắc mà đảm bảo, có thể phạt bất cứ lúc nào, cầu phạt bao lâu, nghìn năm đều được.

      Cứ như vậy, địa vị Chúc Kì Trinh từ đó như mặt trời ban trưa, ông nội Và Đông Phương Khải Đông Phương Càn càng thêm thương , Đông Phương Càn cũng dám đối với có bất kỳ phản kháng nào.

      bảo đảm lợi dụng đầy đủ Đông Phương Càn, thỉnh thoảng lấy trước kia mình chịu gặp gỡ làm nghiêm trọng thêm tăng gấp bội trả lại cho Đông Phương Càn.

      GIờ phút này, nghe Chúc Kì Trinh trách phạt vô lý, Đông Phương Càn giận nhìn chằm chằm , nghĩ lại : “Nhìn cái gì vậy? Liên trưởng giữ lời? Em cho ông nội!” tại, ông nội đối với nuông chiều gần như đến trình độ gì nghe nấy rồi.

      “Thiếu thốn từ ngữ!” Đông Phương Càn nhàn nhạt trở lại câu. Kể từ khi Chúc Kì Trinh tố cáo quân khu , mà đổi lời sau này tố cáo với ông nội kia, những lời này cơ bản trở thành câu cửa miệng, cho dù trong điện thoại cũng dùng ít.

      “Cái gfi? em thiếu thốn từ ngữ? từ ngữ cũng liên tục thiếu thốn, còn nhiều lời! Nhanh lên, đứng bên .”

      Đông Phương Càn liếc cái, tới giường đối diện đứng tư thế quân đội tiêu chuẩn, dù sao việc này gần đây rất thường làm, sau khi trở về cơ bản mỗi ngày lần, cũng vượt qua tân binh huấn luyện rồi.

      Chúc Kì Trinh cẩn thận cầm lên huy chương nhàng vuốt ve, phía sau là dòng chữ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc XX công lao quân khu bậc hai, mặt ngoài là chất màu vàng kim, ở giữa ngôi sao năm góc đỏ thẫm, phía in kiểu tám chữ đỏ tươi.

      Chúc Kì Trinh thổi phù tiếng bật cười, “Em thế nào cảm giác cái này giống như kỷ niệm chương chúng ta kết hôn, còn tám đây!” Ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Càn, phát vẻ mặt chút thay đổi mắt nhìn về phía trước, giống như là hoàn toàn nghe thấy lời của .

      dẩu môi, lầm bầm lầu bầu câu: “ có tinh thần!” Cầm huân chương lên lại nhìn lát, đột nhiên nhớ tới, liền hỏi: “Đúng rồi, cái đó nuôi heo có được chiến công huân chương bậc ba đây? Cũng lấy ra để cho em xem !” Thấy Đông Phương Càn có để ý tới, bất mãn từ giường nhảy lên, “Thích chịu phạt như vậy? Đông Phương Càn nghe , hít đất trăm cái!” Thấy Đông Phương Càn vẫn để ý tới như cũ, chống nạnh trợn mắt nhìn, từng câu từng chữ lớn tiếng ra lệnh: “Hít đất trăm cái!”

      TIếng vừa dứt, Đông Phương Càn chợt nhào tới, mang Chúc Kì Trinh ấn ngã xuống giường, khóe miệng chứ đựng cười nhạt, “Dạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ vượt mức!” Tiếp theo, bắt đầu thương hoa tiếc ngọc chút nào mà cởi quần áo Chúc Kì Trinh…

      Chúc Kì Trinh trong lòng lộp bộp cái, hô to hỏng bét, ngài đúng là chọn thời điểm. cố ngắng giãy dụa đẩy Đông Phương Càn ra, vừa tránh né tay lại qui củ, vừa kêu: “ được được, Đông Phương Càn dừng tay!”

      Đông Phương Càn mới đầu cho là chỉ muốn từ chối vẫn nghênh đón, cho nên có để ý, nhưng mà từ từ phát chuyện cũng phải là như vậy, lạnh mặt xuống, cau mày nhìn .

      Chúc Kì Trinh thấy lại biến trở về mặt cá ươn, trong bụng khẩn trương trận, lập tức gấp gáp mà giải thích: “ đúng đúng, phải là được, đúng… Là mấy ngày nay được.” mở to mắt, nháy mắt nhìn Đông Phương Càn, thất vẻ mặt có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng, vì vậy lại bổ sung: “Chính là… CHính là bất tiện a! A nguyệt nhà em tới thăm người thân… , nghe có hiểu a?”

      Đông Phương Càn cuối cùng nhịn được, bật cười ha hả, chui ở giữ tóc dài của Chúc Kì Trinh, cúi đầu cười giống như tiếng hót, dễ nghe mà lại mỏng manh.

      vừa cười, hôn bên tóc rơi, lông mi dài, chóp mũi, cuối cùng, ngậm sâu đôi môi .

      Lưỡi , nhàng thăm dò vào răng.

      VÀnh tai và tóc mai chạm vào nhau, da thịt thân cận, bàn tay thô ráp rộng lớn nắm ở cổ mảnh khảnh của , động tác này, dường như nhắc nhở mình, biểu đạt đến đây chấm dứt, xuống chút nữa, đúng nhưng xâm phạm thánh địa, ít nhất mấy ngày gần đây đều là như thế.

      Mút hôn theo cằm thẳng xuống dưới, dừng ở nơi động mạch cổ, nông nông sâu sâu khẽ cắn mút vào, kích thích lại càng ngày càng thể đè nén,động tác phát ra bản thân bất lực.

      Chúc Kì Trinh chậm rãi giãy dụa eo ếch, tiếp xúc chà xát gắng gượng, loại cảm giác này tuyệt vời làm cho người ta mong đợi, kiềm chế được ở bên trong, phát ra tiếng rên rỉ.

      Cuối cùng, Đông Phương Càn bỗng nhiên buộc chặt hai cánh tay, hung hăng mang ôm vào trong ngực, vùi đầu vào cổ , dồn dập mà thở gấp rất lâu, mới nhàng kêu tiếng: “Chúc Kì Trinh … Đừng đùa với lửa!”

      Bốn ngày sau, Đông Phương Càn kết thúc ngày nghỉ, cùng lúc A Nguyệt thăm người thân còn lại ngày cuối cùng. Chuyện này để cho chán nản dứt, mấy lần ở trong lòng oán thầm: Đông Phương Càn về nhà thăm người thân, ngươi tới tiếp cẩn phải náo nhiệt cái gì?

      Đông Phương Càn chân trước vừa mới , Chúc Kì Trinh liền phát Đông Phương Khải Đông Phương Càn và Trương Tuyết phía trước quan hệ mới có chuyển biến tốt lại xuống tới điểm đóng băng. ra là, hai người này chỉ vì Đông Phương Càn mà cố ý giả vờ? Chúc Kì Trinh buồn bực, cũng thể ngày ngày mang Đông Phương Càn trói ở nhà a? Nhưng còn biện pháp nào đây?

      Quan hệ của hai người này ầm ĩ đến tình trạng tại này, và mình thoát được liên quan, cho nên nghĩ, thế nào cũng phải để cho Đông Phương Khải Đông Phương Càn và Trương Tuyết thể hòa hảo.

      bắt đầu cực khổ suy nghĩ, để cho bọn họ liên hệ qua thư? Nhưng là Đông Phương Khải Ca dường như rất ít lên mạng, nếu là tự tay viết lời của cũng bắt chước được nét chữ hai bọn họ a?

      Trộm điện thoại của bọn họ gửi tin nhắn cho nhau? Chỉ là… Muốn trộm đồ bên người Đông Phương Khải Ca, tính khả thi thực cao.

      nghĩ trước bắt đầu là quà tặng được rồi, hai bên nếu là nhận được quà đối phương, chừng quan hệ thoáng hòa hoãn chút.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tới cửa hàng, ở khu đồ dùng của nam tới lui lâu, nhưng vẫn quyết định được nên mua cho cha mẹ chồng cái gì cho tốt.

      Cà vạt? có nghiên cứu a! dạo vòng xuống, hoa cả mắt, bỏ !

      Tây trang? Trời nắng nóng có cơ hội nào mặc, cha chồng phần lớn thời gian đều mặc quân trang, tây trang để cũng lãng phí.

      Đồng hồ đeo tay? Cặp mắt sáng lên, cha chồng toàn thân cao thấp “Đồ trang sức” duy nhất chính là đồng hồ đeo tay, nhưng là đối thủ của ông bề ngoài bây giờ quá khó nghiên cứu, trong nhà cất giữ đều là bản số lượng có hạn.

      Cuối cùng, chỉ mua đôi giày da, nghĩ cái này Đông Phương Khải Ca có thể thường dùng, tính thực dụng cao(*) hơn nữa cũng giống như Trương Tuyết mua đồ cho ông.

      (*) cái này nghĩa là được sử dụng trong thực tế nhiều

      Chọn quà cho mẹ chồng làm chô nhõm rất nhiều, nghĩ thầm đơn giản quần áo mỹ phẩm giày đồ trang sức đeo tay. Nhưng vòng tới vòng lui đột nhiên phát loại nào cũng thích hợp, bởi vì theo tính tình Đông Phương Khải Ca là tuyệt đối thể mua những thứ này đưa cho Trương Tuyết. LẦn này lo lẳng, ở cửa hàng tới tới lui lui chạy vài vòng, cũng có thấy dạng vừa lòng đẹp ý. Chỉ là ngang qua khu đồ tẩm bổ, mới đột nhiên nghĩ tới tổ yến. nghĩ, mẹ chống mỗi sáng sớm đều ăn, nhưu vậy là có thể mỗi ngày đều nhớ tới Đông Phương Khải Ca, điểm quan trọng nhất, mốn quà này đưa cho Trương Tuyết đến nỗi bị nghi ngờ.

      Về đến nhà, cha mẹ chồng đều có ở nhà, lặng lẽ chạy vào phòng Trương Tuyết, mang hộp tổ yến để vào bàn. Nhìn chút thấy đủ nổi bật, vì vậy vừa bày ngay chính giữa giường. Chỉ ;à thế nào cũng có cảm giác đúng? Cuối cùng, phát hộp quà mang cái đó từ túi ra làm thành nơ con bướm làm họa tiết, Đông Phương Khải Ca làm sao sức tưởng tượng có thể biến thành như vậy? Vội vã phá hủy nơ, hài lòng cười cười, mới \xoay người ra khỏi gian phòng.

      Đến phòng Đông Phương Khải Ca, nơi này có bà chủ, bàn cũng mất hoa tươi, có tinh thần phấn chấn, nhìn tủ đầu giường như cũ để hình Trương Tuyết, nghĩ, cha chồng ra còn rất mẹ chồng !

      Mang áo sơ mi đặt ở giữa giường như vậy, cẩn thận trở lại gian phòng của mình, chờ đợi cha mẹ chồng về sau khi về nhà thấy cảnh quà, coo sung sướng mơ ước sảo tưởng nghĩ, chỉ mong có thể chiêu thấy hiệu quả, lập tức hòa hảo như ban đầu a!

      Buổi trưa sau khi tan việc, bợi vì mùa hè có giấc ngủ trưa, cho nên Trương Tuyết và Đông Phương Khải CA cũng về nhà ăn cơm. CHẳng qua, Trương Tuyết cố ý mang mở thời gian lỗi, mỗi lần cũng trở về tương đối trễ. Chúc Kì Trinh vẫn ngồi ở phòng khách chắc chắn ghế salon, chờ Trương Tuyết ăn xong lên lầu, mới dùng sức hất ra gối ôm, lặng lẽ phía sau. nghĩ, biết là người nào trước vào gian phòng nào?

      NHưng là trốn ở hành lang quan sát lâu, hai phòng cương quyết chút động tĩnh. Chiêu thứ nhất, thất bạ!

      chiêu được phải trở lại chiêu. Vò đầu bứt tai suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt sáng lên, vỗ tay phát ra tiếng: để cho cha mẹ chồng trở lại quá khứ, để cho họ nhau lần nữa!

      Lấy điện thoại di động ra, lập tức liên lạc tài xế Đông Phương Khải CA và Trương Tuyết, hỏi bọn họ cha mẹ chồng tối nay có sắp xếp về ăn tối hay , sau đó lấy được đáp án phủ định, để cho tài xê phối hợp cùng mình, tùy tiện bịa chuyện lão khách hàng hoặc là bạn cũ, buổi tối vừa tan tầm liền trực tiếp trở bọn họ nhà hàng bên ngoài đẹp nhất thành phố. Tiếp theo, lập tức bắt tay vào an bài đặt bao hết. NHưng mà, nhà hàng này phòng ăn quá cố chấp, chấp nhận \đặt bao hết, bất đắc dĩ, chỉ co thể bao xuống mảnh an tĩnh nhất, tầm mắt vị trí tót nhất.

      Trốn ở góc phòng ăn xa xa, Chúc Kì Trinh mang cái mũ lưỡi trai, trượt xuống mà nhìn ánh mắt có chút kích động chờ, lặng yên tiếng động quan sát khu vực bao này. nghĩ, phải xem chút thành quả như thế nào mình mới có thể an tâm a, ngộ nhỡ bọn họ là Nhất Phách Lưỡng Tán, mình cũng tốt nữa nghĩ biện pháp phải là?

      Để cho Chúc Kì Trinh ngờ là, Đông Phương Khải Ca cũng Trương Tuyết hai người lại là cũng nhau tới của, bọn họ mặt chút thay đổi trước sau theo nhân viên phục vụ, tới phòng ăn tầm mắt tốt nhất trước bàn ngồi xuống. Từ vị trí kia của bọn họ nhìn ra đây, có thể ràng mang cả chảnh đêm sông nhìn cái bỏ xót.

      Bọn họ ngồi xuống, lại cũng có mở miệng, dường như chỉ khi đối phương tồn tại.

      Chúc Kì Trinh bộ mặt đen tối, cái này cùng với dự đoán của khác nhau a, vốn là muốn người nào tới trước, để cho nhân viên phục vụ đưa lên vui mừng, nhưng bọn họ cùng , vui mừng này còn thế nào đưa a? cắn môi cở trong lòng kêu rên: Ông trời ơi, ta nghĩ tới kết quả, lại nghĩ tới quá trình.
      Last edited: 7/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48: Chủ nghĩa dân chủ giả.

      Editor: Lạc Du.

      hai lời, Chúc Kỳ Trinh cầm điện thoại di động lên gọi cho tái xế của Đông Phương Khải Ca, điện thoại vừa thông, cuống quýt hỏi: "Tại sao ba cùng mẹ lại cùng nhau tiến vào? Có phải với ba hay ? là tôi để cho dẫn ông tới?"

      Bên đầu điện thoại kia là giọng bất đắc dĩ của tài xế, "Cái gì tôi cũng chưa , chỉ mang người tới đây mà thôi. Thủ trưởng cùng phu nhân gặp nhau ở ngoài cửa."

      Chúc Kỳ Trinh im lặng, người này rất , thể hướng lãnh đạo ta bịa chuyện để làm ta ngậm miệng được: " , sao ba lại hỏi?" buồn bực hỏi.

      Lúc này giọng tài xế giống như rất đắc ý, ta : "Dọc đường thủ trưởng đều gọi điện thoại, khi đến phòng ăn mới cúp, ông còn chưa hỏi tôi xảy ra chuyện gì gặp phu nhân rồi."

      ra là vừa đúng lúc sao? Chúc Kỳ Trinh bật cười. Lúc này, chỉ thấy quản lí phòng ăn vội vàng chạy tới đây, Chúc Kỳ Trinh buồn bực cúp điện thoại, nháy mắt nhìn .

      "Tiểu thư, ban đầu chúng tôi chính là, đầu tiên là đưa cho người nữ hoa tươi, sau đó tới đưa cho người nam áo sơ mi, bọn họ chuẩn bị xong, vậy bây giờ đồng thời đưa lên sao?"

      Chúc Kỳ Trinh đè viền nón mặt cái, phất tay : "Tất cả những chuyện này lùi hết về phía sau, nghe tôi ra lệnh mà tìm thời cơ làm việc."

      Bên kia, phục vụ viên đưa thực đơn lên, Trương Tuyết gọi thức ăn, Đông Phương Khải Ca uống trà. Lúc này hai người đều cho rằng bữa tiệc này đều do đối phương làm, phòng ăn được an bài phong cảnh bên ngoài vui vẻ như vậy, ở đêm hè làm cho lòng người rất thoải mái. Phụ cận là dãy bàn ăn có bóng người, hơn nữa, bọn họ quá lâu có hưởng thụ thời gian tốt đẹp như vậy rồi, cộng thêm buổi trưa nhận được quà, cho dù lòng để ý, nhưng cũng đành lòng đánh vỡ.

      Thấy bọn họ gọi xong đồ ăn, Chúc Kỳ Trinh phát, gọi quản lí phòng ăn, rúc cổ giọng : "Trước là rượu đỏ, sau đó làm theo những bước tiếp theo."

      Quản lý cười gật đầu đáp ứng, sau đó bước nhanh tới hướng phục vụ viên giao phó. vì tấm lòng hiếu thảo của Chúc Kỳ Trinh làm cảm động, gặp qua ít những người đàn ông vì theo đuổi phụ nữ mà hao tổn tâm tư để tạo phòng ăn lãng mạng, cũng gặp ít những người phụ nữ vì muốn trói chặt đàn ông mà hao tổn tâm tư dùng những thủ đoạn trong phòng ăn, lại lần đầu tiên thấy được người vì trưởng bối mà hao tổn tâm tư. nghĩ, đây đúng là hạnh phúc đối với cha mẹ, có người con tốt như thế này.

      Phục vụ viên xách theo thùng băng cùng rượu đỏ lên, cái gì cũng , mở ra giúp hai người rót ra ly, Trương Tuyết hơi ngẩn người, nhìn về phía Đông Phương Khải Ca, thấy ông cũng là vẻ mặt hiểu, vì vậy bà mở miệng : " xin lỗi, chúng tôi có gọi rượu đỏ."

      Phục vụ viên bỗng nhiên co quắp, quản lý chỉ giao phó cho mang rượu lên, lại cho biết giải thích với khách như thế nào, chắc đây là màn bí mật, có lẽ người đàn ông làm chủ muốn cho người phụ nữ vui mừng ngoài ý muốn. biết có nên ra hay , vì vậy trong giây lát giống như cầu cứu nhìn về phía Đông Phương Khải Ca.

      Hồi lâu, thấy ông cũng mở miệng , thể làm gì khác hơn là nhắm mắt : " sai, là các vị, xin chậm dùng." xong giống như chạy trốn ra khỏi phòng.

      Hai người liếc nhau cái, gì, cầm lên rượu đỏ của mình, khẽ nhấp cái, thuận tiện quay đầu nhìn về phía mặt sông.

      Hai người đối với nút thắt trong lòng sớm cởi ra rồi, chỉ là thiếu hụt cơ hội, thiếu người chủ động mở miệng. Mấy năm sống chung, sớm tạo thành ăn ý, bọn họ cũng lẫn nhau, cũng biết đối phương có tình cảm với bản thân, cần có sử dụng lời tình cảm.

      Chỉ là, cá tính hai người quá giống nhau, rất cố chấp rất mạnh mẽ. Bọn họ giữ vững trận địa của mình, kiên định với lập trường của mình, chịu thua, nhận lỗi.

      Mà Triệu Phương Hoa vẫn chắn ngang tạo cho bọn họ khoảng cách, khi Trương Tuyết sắp gả vào nhà Đông Phương, Đông Phương Khải Ca có gặp Triệu Phương Hoa mấy lần, cũng biết tình cảm của đối với Trường Tuyết rất sâu đậm, nhưng ông vẫn khinh thường cũng hỏi Trương Tuyết chuyện của bọn họ.

      Mà thái độ của Trương Tuyết rất đúng mực, Đông Phương Khải Ca hỏi, tự nhiên bà cũng tiện chủ động chuyện này với ông.

      Cái loại khoảng cách như vậy như vậy cứ mọc rể nảy mầm trong lòng Đông Phương Khải Ca, dù chưa thấy lớn, nhưng vĩnh viễn là tai họa ngầm.

      Cho đến khi chuyện Triệu Phương Hoa cường hôn Trương Tuyết truyền vào tai của Đông Phương Khải Ca, viên bọm hẹn giờ này rốt cuộc cũng nổ. Tình cảm ông chôn giấu mấy chục năm trong giây phút đó liền bộc phát hoàn toàn.

      Lần đó ông đối với Trương Tuyết là lần thô bạo hung ác nhất trong mấy chục năm qua. Ngày đó, ông bị tức xém chút nữa muốn rút súng, thử nghĩ người vợ làm bạn ba mươi năm, mình nâng ở lòng bàn tay lời nặng đều nỡ với lão bà, nhưng người đó lại vẫn cùng quá khứ của mình dây dưa, điều này làm cho ông khỏi hoài nghi, vài chục năm nhau, chỉ là do mình đoán sao? Đều là tự cho mình là đúng sao?

      Kích động qua, ông bắt đầu tỉnh táo, bắt đầu suy tư, bắt đầu thông qua tay của người em thư kí tỉnh ủy, bắt tay vào điều tra nam nhân nổi điên kia. Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu, người đàn ông kia tham ô nhận hối lộ, sớm bị phía để mắt tới, hơn nữa đoạn thời gian đó vừa lúc bắt được nhân vật tham ô hối lộ, cho nên cứ như vậy Triệu Phương Hoa đụng vào họng súng của cấp .

      Mặc dù Trương Tuyết đối với Triệu Phương Hoa có tình cảm, nhưng lại có đồng tình. Mấy năm nay tình cảm của Triệu Phương Hoa đối với mình vẫn thay đổi, là người phụ nữ, đồng thời có chút kiêu ngạo, cây cân trong lòng cũng có chút nghiêng về, đó phải là tình , chỉ là nảy sinh ra loại mến. Cho nên bà mới có thể oán giận Đông Phương Khải Ca, cũng đồng thời đối với ngòi nổ Chúc Kỳ Trinh sinh lòng ghen ghét, thậm chí chán ghét đến mức có ý nghĩ muốn đuổi ra khỏi nhà Đông Phương, bà cho là, Chúc Kỳ Trinh nhát gan có tài năng xứng với con trai mình, cũng xứng với nhà Đông Phương. Ban đầu nếu phải ôm ý nghĩ muốn dò xét thái độ xem mắt của Đông Phương Càn, căn bản bà lựa chọn Chúc Kỳ Trinh làm con dâu. Cộng thêm đối với Chúc gia, bà cũng hài lòng, bởi vì ở phương diện làm ăn, Chúc gia lệ thuộc quá nhiều vào nhà Đông Phương, trợ giúp của nhà bọn họ đối với nhà Đông Phương gần như là có.

      Sau việc của Triệu Phương Hoa, mặc dù Trương Tuyết biết lỗi là do mình và Triệu Phương Hoa, nhưng đứng ở góc độ của thương nhân, bà cho là nông nổi của Triệu Phương Hoa cũng đạt tới tội thể tha thứ, chỉ vì lợi ích đứng ở vị trí cao mang lại mà thôi. Trương Tuyết là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân xuất sắc, vài chục năm này bằng vào tiền bạc cũng quan hệ của nhà Đông Phương, con đường buôn bán của bà trở nên thuận lợi, rất ít nhận hối lộ, nhưng cũng phải có. Bà tin tưởng, cho dù là gia tộc Đông Phương, tất cả mọi người cũng phải trong sạch giống như Đông Phương Thắng Lợi cùng Đông Phương Khải Ca.

      Từ xưa tới nay người người đều muốn vót đầu nhọt để làm quan, mạo hiểm bị giết đầu cũng muốn tham ô hối lộ, chẳng lẽ chỉ vì thanh danh bên ngoài mà giốc lòng cứu giúp nhân dân gặp khổ nạn?

      Cho nên, bà bất mãn Đông Phương Khải Ca hung ác tuyệt độc, nhưng có biện pháp hận ông. Bà cũng đồng tình với Triệu Phương Hoa, nhưng tình cảm với .

      Trương Tuyết của hơn ba mươi năm trước, là trong số những nữ sinh nhiều ở đại học, bà xinh đẹp, cha nổi danh là nhà tư sản lớn, cho nên ở trường bà là người đứng mũi chịu sào.

      Cả đại học, ai biết Trương Tuyết, mỗi lần nhắc tới tên của , tất cả mọi người thuận miệng hỏi câu: "Chắc là thời thịnh của ấy đúng ?"

      Trương Tuyết ở những năm đó, là đứng đầu trong trào lưu mới, trong khi các cắt tóc ngắn chỉnh tề hoặc thắt hai bím tóc mà đặc biệt độc lập lấy lụa làm trang sức, cột mái tóc cao thành bó; là người đầu tiên mang giày cao gót trong trường nữ sinh; cũng là người đầu tiên mặc quần có kéo ở trước mặt nữ sinh.

      Những thứ này đều trở thành đề tài bàn luận xôn xao. Nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ, ở hội học sinh tuyên truyền rất sinh động.

      Tất nhiên nam sinh theo đuổi đếm hết, thư tình giống như tuyết rơi dồn dập. Chỉ là, những nam sinh này người nào làm để mắt tới. tin chắc, chồng của mình khác với những người khác.

      Cho đến khi tốt nghiệp đại học lâu, nhà sắp xếp mối hôn , mọi chuyện sẵn sàng, chỉ kém là hai người trong cuộc gặp mặt, sau đó gật đầu kết hôn.

      Trương Tuyết dùng trầm mặc kháng cực cuộc hôn nhân này, phản kháng cũng trốn tránh, chỉ là đối với người nhà và chuyện xem mắt đều bỏ mặc.

      Ngày đó gặp mặt, Trương Tuyết khóa mình ở trong phòng, mở radio, đối với chuyện ở phòng khách lầu dưới thèm quan tâm. Ngoài cửa là tiếng gõ cửa, mẹ Trương mực cẩn thận từng chút khuyên Trương Tuyết mở cửa.

      Trương Tuyết bị gõ đến tâm phiền ý loạn, rốt cuộc thể nhịn được nữa, mở cửa, cúi đầu rống lên câu: "Mẹ muốn làm gì làm , đừng đến làm phiền con."

      Mẹ Trương bước vào, tận tình khuyên bảo, dùng lời thành khẩn : "Tuyết Nhi, Đông Phương Khải Ca có chuyện thể tới, người tới là ba cậu ấy, con mau cùng mẹ xuống chào hỏi ."

      Trương Tuyết hừ lạnh tiếng: "Có chuyện thể tới? Ai tin! Nhìn chút, người ta cũng vui lòng với cuộc hôn này. Mẹ, đây là thời đại nào rồi, các người là ép hôn, còn bức ép con tiếp nhận người qua lời cha mẹ mai mối, tư tưởng của cha mẹ là cổ hủ, đây là hại người hại mình! Gắng sức để hai người chưa từng thấy mặt nhau tiếp cận, làm như vậy có thể mang đến hạnh phúc sao? Hai người xem con là công cụ, vậy trực tiếp xem con tồn tại , chớ làm những hình thức giả bệnh giả dối, chủ nghĩa dân chủ giả."

      Mẹ Trương tính tình tốt kéo tay , cười khuyên dụ dỗ : "Tốt lắm tốt lắm, đừng niệm mấy lời trong sách nửa, con cho mẹ những từ nho nhã , cái gì mà chủ nghĩa, mẹ cũng hiểu, mẹ chỉ biết mẹ cùng cha con chỉ gặp lần kết hôn, tại đâu có giống như tốt? Nghe lời, Tuyết Nhi, hôm nay chúng ta xuống trước gặp Tư lệnh Đông Phương, cho dù về sau con có thành với con trai ông ấy hay , tóm lại mẹ muốn người ta mẹ dạy dỗ con , tối thiểu đạo đãi khách cũng có." xong bà mạnh mẽ lôi kéo Trương Tuyết hướng cửa cầu thang tới.

      xuống lâu, lập tức mẹ Trương giới thiệu con với Đông Phương Thắng Lợi, quay đầu nhìn lại Trường Tuyết mặt thay đổi vẫn đứng, vì vậy thúc giục: "Mau chào hỏi với chú !" Bà cười xấu hổ giải thích, "Đứa rất ít ."

      "Thủ trưởng hảo." Vẻ mặtTrương Tuyết lạnh nhạt .

      Cặp mắt của ông cụ khẽ híp cái, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của Trương Tuyết, ngay cả chú cũng nguyện gọi, là muốn cùng nhà Đông Phương vạch giới hạn! Ông cười ha ha, quay mặt qua hướng ba Trương : "Lão Trương, con nhà có ở dưới lầu, tôi còn tưởng rằng lớn lên giống phải biết xấu hổ khi thấy tôi, xem ra phải!"

      Mới đầu ba Trương cũng bởi vì Trương Tuyết xưng hô xa lạ mà trong lòng sinh ra lo lắng, ngờ lại bị Đông Phương Thắng Lợi gạt bỏ như vậy, lập tức cũng cười ha hả, "Lớn lên giống tôi xấu hổ khi gặp ? Lời của giống như muốn bị phạt rượu!"

      Tiếp theo, Trương Tuyết lên tiếng chuyện nữa, Đông Phương Thắng Lợi cũng tìm để hỏi bất kì vấn đề nào nữa, chỉ cùng ba Trương uống rượu chuyện phiếm. Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, nếu phải ông lấy ra hình của Đông Phương, suýt nữa Trương Tuyết cho là ông chỉ thuần túy cùng ba ôn chuyện.

      Từ trong túi áo Đông Phương Thắng Lợi lấy ra hình ảnh trắng đen, đưa cho Trương Tuyết, cười : "Cháu cầm trước , lần sau gặp mặt cũng nhận ra nhau. Ngộ nhỡ đụng phải ở đâu, cũng trở thành người xa lạ. Ừ?" Cuối cùng là chữ ừ, nghe vào giống như nghi vấn, giống như trưng cầu ý kiến, nhưng thực tế lại mang theo mùi uy hiếp.

      Trương Tuyết cũng nghĩ nhận lấy, ngẩng đầu vừa định cự tuyệt, chống lại cặp mắt mưu thâm hàm chứa ý cười của Đông Phương Thắng Lợi, nhất thợi tất cả lời muốn đều bị nghẹn nơi cổ họng. đưa tay nhận lấy, lại liếc mắt nhìn, nhàng gật đầu.

      Ba Trương thấy vậy, vội vàng : "Bà nó, bà cũng nhanh lên đưa hình Trương Tuyết để Đông Phương mang về."

      Tiễn bước Đông Phương Thắng Lợi, gương mặt Trương Tuyết lạnh lùng để ý tiếng kêu của mẹ, trực tiếp trở về phòng của chính mình.

      Lần thứ hai gặp mặt, Đông Phương Khải Ca vẫn có xuất , nhà Đông Phương phái cảnh vệ tới , trong Đoàn Đông Phương Khải Ca đột nhiên có chuyện, cho nên thể tới.

      mặt của mỗi người Trương gia tràn đầy mất mác trừ Trương Tuyết. nhìn bàn bày toàn món ngon rượu chuẩn bị từ trước, cười lạnh : "Đây chính là con rể tốt mà hai người trăm phương ngàn kế cầu xin."

      Tuy lời như thế, lòng lại mơ hồ có chút bi thương. Có lẽ Đông Phương Khải Ca cũng giống như mình đồng ý với cuộc hôn này, khi nhìn hình của mình mà vẫn có thái độ thờ ơ như, đối với người như Trương Tuyết được nhiều người theo đuổi mà , lòng tự ái — rất bị đả kích.
      Last edited: 7/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :