Chương 22: Gặp
Editor: Gấu Mũm Mĩm
Cuối cùng cũng vượt qua nguy cơ bị chết, lúc sau cũng xuất làm lo lắng Đông Phương Càn trả thù. chỉ như thế, phát Đông Phương Càn bắt đầu hoàn toàn bỏ rơi coi thường , từ ngày hôm đó về sau, cũng có gọi lấy cuộc điện thoại cho .
luôn nghĩ, như vậy rất tốt, như vậy ai đường nấy, chính là hợp với tâm nguyện của mình. Nhưng mỗi khi những người vợ của hàng xóm vô tình hay cố ý với mình: "Chồng tôi ngày kia lại trở về rồi, nhà Đông Phương sao?" Lúc này, cảm thấy lúng túng khó chịu, chung cái miệng như con vịt chết cứng: "Mới vừa ! Chúng tôi ở phòng tân hôn bên kia, nhìn thấy à?"
Cuối tuần, Chúc Kỳ Trinh cùng Chung Thành hai người dạo phố, lúc qua siêu thị máy tính phát ở cửa có hoạt động khuyến mại, vì vậy hai người thích thú hừng hực chạy tới xem.
"Oa, cây xương rồng đáng !" Chúc Kỳ Trinh cầm lên bát ở trong tay cẩn thận bưng lên xem.
"Tiểu thư, tại chỉ cần mua bất kỳ sản phẩm nào ở trong siêu thị của chúng tôi, dựa vào hóa đơn có thể nhận được cây xương rồng. Cây xương rồng chống bức xạ, đặt ở bàn để máy vi tính, rất có lợi đối với thân thể." bán hàng nhiệt tình giới thiệu cho .
" thôi, " Chung Thành kéo Chúc Kỳ Trinh muốn , "Các thứ trong siêu thị lại có cái gì cậu cần."
"Nhưng tớ thích cái cây xương rồng này!"
Chung Thành khóc ra nước mắt, "Tiểu thư, cậu cũng thể vì cây xương rồng mà mua máy vi tính chứ? Đồ chơi này mấy đồng tiền là có thể mua được, trong chợ đêm rất nhiều."
Con thỏ Chúc Kỳ Trinh nhìn Chung Thành, "Nhưng mà tớ thích cái này. . . . . . Vào xem chút , Laptop của tớ vừa mới bị lão gia tử chiếm đoạt rồi, tớ thích dùng máy tính để bàn, chúng ta vào trong mua cái !"
Chung Thành thể tin nhìn : " phải chứ? Vì cây xương rồng mà mua Laptop? có lầm lẫn chứ?"
Chúc Kỳ Trinh cười hì hì, "Thuận tiện mà, , chúng ta vào trong xem chút." xong liền kéo Chung Thành .
dạo vòng các chỗ bày bán, cũng có cái máy nào có kiểu dáng khiến Chúc Kỳ Trinh nhìn cái liền thích, ngược lại có cửa hàng triển lãm trước quầy, phát hình ‘Crayon Tiểu Tân’ khiến cho chú ý. Trong cái máy tính thông thường hình phát ra là phim kỹ thuật số hoặc là MV kỹ thuật số, phát ra cái hình hoạt hình như vậy trái lại hiếm thấy.
và Chung Thành hai người đứng ở trước màn hình, xem rất nghiêm túc hăng say, trong siêu thị máy tính các loại tiếng nhạc phim đặc biệt thanh vô cùng lớn, làm cho họ nghe , vì vậy hai người lại gần trước máy vi tính, cúi người nghe thanh đáng của tiểu Tân và lời thoại khôi hài.
Lúc Chúc Kỳ Trinh cười ha ha ra tiếng ở quầy bên kia, các màn hình phía sau đột nhiên xuất người, kinh ngạc nhìn .
Chúc Kỳ Trinh cũng giật mình hồi, mắt mở to trừng trừng nhìn, "Trịnh. . . . . . Hân Ngạn. . . . . ."
Ngay sau đó, Trịnh Hân Ngạn thu hồi thần sắc, bước về phía , nở nụ cười như ánh mặt trời, "Thất Thất."
Chúc Kỳ Trinh lại nhất thời biết làm thế nào từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi.
Chung Thành thấy vậy vội vàng cười chào hỏi, " lâu gặp a, Trịnh Hân Ngạn."
"Ha ha ừ, hai người đến mua máy tính?"
"Thất Thất muốn mua Laptop, sao lại ở đây?"
"Nơi này là mở."
Chúc Kỳ Trinh với Chung Thành liếc nhau cái, vẻ mặt giống như nuốt trứng gà, " ở thành phố T hả?" Chúc Kỳ Trinh hỏi.
Trịnh Hân Ngạn cười cười, giọng nhàng: "Ừ, thành phố bên này lớn, cơ hội phát triển cũng nhiều hơn."
"Ba có thể đồng ý? phải trông nom công ty của ông sao?"
"Thất Thất, phải mở rồi sao? Công ty của ông vốn phải là hứng thú của , mở công ty máy tính cũng coi như là đúng chuyên ngành, cái được học chính là máy tính mà! Vào trong ngồi !" chìa tay mời hai người vào bên trong, lại gọi nhân viên trong tiệm đến rót hai ly trà.
Chúc Kỳ Trinh có quá nhiều điều hiểu cũng lý giải nổi. như vậy lại chạy đến cái thành phố này mở cửa hàng, là vì cái gì? là vì cơ hội phát triển ở thành phố này nhiều? Hay là vẫn là giống như trước giống như Chung Thành từng qua, là vì chờ mình?
Cuộc sống vốn là như vậy, khi bạn cảm thấy tuyệt vọng đối với người hay chuyện nào đó lại đột nhiên nhảy ra người hoặc chuyện vắt ngang ở trước mắt bạn, cũng loạn tâm tình, làm cho người ta xuất ánh rạng đông lại xuất cảm giác như bây giờ.
Nhưng phần cảm giác này muốn chút nào, cũng dám muốn, trừ khuấy động nội tâm hốt hoảng bất an của , lại còn chuyện gì khác.
"Thất Thất, có vừa ý cái nào ?" Trịnh Hân Ngạn hỏi.
Chúc Kỳ Trinh phục hồi lại tinh thần, khe khẽ lắc đầu.
"Vậy có đặc biệt thích nhãn hiệu nào ?"
" có gì."
"Em là dùng để làm gì? Nếu như là chuyên ngành đồ họa hoặc là chơi trò chơi gì đó, cần khá hơn chút."
Chung Thành nghe mà cười khanh khách, " ấy có thể vẽ cái đồ họa gì? Cũng chính là dùng để xem món ăn."
Chúc Kỳ Trinh liếc cái, quay đầu lại gật đầu cái, "Ừ, có thể xem các món ăn xem phim là được."
Trịnh Hân Ngạn đôi mắt cũng cong lên cười khẽ, "Hai cầu này của em, máy tính bây giờ đều có thể thỏa mãn. Em xem nhãn hiệu HP trắng này có được ?"
chỉ ngón tay, Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu xem, máy Laptop màu trắng quầy rất đáng để chú ý.
nhìn cái Laptop, trong lòng nghĩ, Trịnh Hân Ngạn là hiểu mình, vẫn luôn hiểu , biết thực phẩm nào mình thích, màu sắc nào mình thích.
"Vậy cái này ."
thấy Trịnh Hân Ngạn lấy ra cái máy vi tính mới, chuẩn bị cài đặt chương trình, vội : "Lấy cái sản phẩm mẫu như vậy của cũng được, em còn có việc."
Chung Thành liếc cái, lại thấy mắt Trịnh Hân Ngạn có tia mất mát, vội bổ sung: "Đúng vậy a, chúng em có hẹn với đồng nghiệp, phải gấp thôi!"
Trịnh Hân Ngạn trầm mặc đặt cái máy tính tay xuống, lấy hàng mẫu xuống gói lại, ở bên trong lại để vào con chuột dây, sau đó đứng dậy : " thôi, đưa hai người xuống."
" cần cần cần, " Chúc Kỳ Trinh vừa lắc đầu vừa khoát tay, "Bọn em biết đường, tự bọn em xuống là được rồi."
" sợ hai người lạc đường, chỉ là tiễn thôi." thản nhiên , vẻ mặt cũng có cách nào che giấu nỗi đau.
"Đúng là làm ông chủ, khách khí quá!" Chung Thành kéo tay Chúc Kỳ Trinh, " thôi, có người mang đồ giúp chúng ta còn tốt sao?"
Ba người từ trong tiệm ra, chậm rãi thang cuốn xuống. Chung Thành thuận miệng hỏi Trịnh Hân Ngạn chút về vấn đề ăn ở của Trịnh Hân Ngạn ở đây, Chúc Kỳ Trinh chỉ im lặng .
Đến trước xe, Trịnh Hân Ngạn đưa máy tính cho , lại ngoảnh lại với Chung Thành: "Khó mà gặp được, hôm nào rảnh rỗi tụ họp !"
"Được thôi" Chung Thành đáp, " điện thoại em vừa mới để lại cho rồi, về sau liên lạc điện thoại! Bái bai!"
Hai người lên xe, Chúc Kỳ Trinh khởi động xe, trước khi nhấn ga, lại nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn.
vẫn đứng đó, người mặc áo khoác màu cà phê cùng quần jean đứng ở ven đường, si ngốc nhìn mình, dáng vẻ tiêu điều đơn, đối lập nét với cái siêu thị máy tính nhộn nhịp người ra người vào ở sau lưng.
Chúc Kỳ Trinh vội vàng mạnh chân ga, như chạy trốn rời khỏi. . . . . .
Hơn tháng sau, khi Chúc Kỳ Trinh cho là lời tụ tập của Trịnh Hân Ngạn chỉ là khách sáo Chung Thành ở trong QQ cho biết: Trịnh Hân Ngạn hẹn buổi tối ăn cơm.
— —||| mình sắp quên chuyện này rồi. . . . . .
Vậy cậu hay là ?
Rối rắm. . . . . . 〒_〒
Mình thấy lần đầu tiên ấy mời chúng ta, làm người bản địa, chúng ta cũng nên mời lần, lần này hãy , còn có tớ mà!
Hơi sợ. . . . . . biết gặp rồi gì "
Vậy cậu ăn nhiều chút.
Từ quảng cáo à? Cậu còn giúp Triệu Vi làm quảng cáo?
Là Triệu Vi giúp nhà quảng cáo làm quảng cáo được chưa? Tớ cậu đừng có lòng vòng, có hay à?
a, cậu giúp tớ giải quyết vấn đề ấm no, làm gì à? Tỷ muội, tớ phải dựa vào cậu rồi ∩__∩y
Nhanh ~~ lột da toàn bộ tới rồi.
Lột da toàn bộ? Ai cơ?
cậu! ! !
— —|||
Buổi tối tan làm, hai người hẹn nhau tới phòng riêng đặc biệt của nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, Trịnh Hân Ngạn đến từ trước, mình ngồi lẳng lặng uống trà, nhìn thấy hai người đứng dậy chào đón.
"Bọn em tới trễ chứ? Vừa tan làm là tới đó!" Chung Thành cười đùa, ngồi xuống đối diện với , Chúc Kỳ Trinh lập tức ngồi xuống bên cạnh Chung Thành.
" có, là đến sớm. Hai đứa ăn gì?" Trịnh Hân Ngạn rồi chuyển thực đơn cho bọn họ.
"Nơi này em cũng chỉ ghé qua lần đầu, Thất Thất gọi !"
Chúc Kỳ Trinh vừa lật xem thực đơn vừa thuận miệng trả lời: "Lần đầu tiên của cậu cũng là lần đầu tiên của tớ."
khí lắng xuống, Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn hai người, thế này mới ý thức được mình câu mang theo hai ý, lập tức cười hắc hắc, "Hai người nghĩ cái gì vậy? Trong đầu toàn là phim Nhật Bản rồi à?"
Hai người kia đều khẽ cười ra tiếng, Chung Thành lấy cùi chỏ huých Chúc Kỳ Trinh, "Chúng tớ cũng có gì, là cậu lên án phải ?"
Chúc Kỳ Trinh lúng túng, như có việc gì với nhân viên phục vụ: "Món ăn đặc sắc của các người, đưa lên ba mặn ba nhạt là được rồi!" xong đưa thực đơn ra.
Nghe xong cách gọi món ăn kỳ quái của , Trịnh Hân Ngạn cũng nhịn được cười : "Thất Thất, em ăn đồ ăn nhanh à? Còn ba mặn ba nhạt."
" ấy ăn đồ ăn nhanh phải là cách gọi này, thấy mỗi món ăn đều mơ tưởng, phiền lắm!"
Trịnh Hân Ngạn cười to, "Đúng, ấy ở chỗ cửa hàng ăn nhanh gọi món khiến cho người xếp hàng phía sau chửi ầm lên."
"Người nào chửi?" Chúc Kỳ Trinh bất mãn cãi lại, "Bọn họ chỉ là oán trách! Oán trách có hiểu ?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi, bọn họ chỉ là ‘ lớn tiếng ’ oán trách." Trịnh Hân Ngạn liên tiếp gật đầu cười đáp.
khí vì vậy mà trở nên thoải mái vui vẻ, ba người trò chuyện về thời gian đại học, rất nhanh trong tiệm đèn đều sáng trưng, bao người đến rồi .
Chúc Kỳ Trinh lo lắng có chuyện để xảy ra, xấu hổ với Trịnh Hân Ngạn cũng xảy ra, ngược lại lại hài hòa êm dịu.
Chương 23: Chúc Kì Trinh nhất định muốn “trứng”
Editor: hoateng
Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại Chung Thành nổi lên, vừa thấy dãy số, đầu tiên liếc mắt xem thường cái, mới bắt máy, nhưng giọng cũng là vô cùng cẩn thận tôn trọng.
“Xin chào, Chúc tổng…… Phải…… dùng cơm với Thất Thất…… Vừa ngồi xuống lâu, món ăn còn chưa đủ hết…… Được, chút nữa gặp.”
Chúc Kì Trinh thấy cúp điện thoại, vì thế hỏi: “Lúc này trai tớ tìm cậu để làm gì?”
“ Nhân công giá rẻ sử dụng hết mức, ngoại trừ tăng ca còn đưa thức ăn!”
“A? Cậu phải ?” Chúc Kì Trinh biết vậy nên khẩn trương, mặc dù khí vừa rồi tệ, nhưng mà giữ cùng Trịnh Hân Ngạn mình chỗ, cũng dám chắc chắn còn có thể chậm rãi mà .
“Uh,” Chung Thành nhìn Chúc Kì Trinh vẻ mặt giống như cầu xin, cười khổ mà : “Muốn trách trách nhà các cậu lột da người , toàn người cuồng công việc cả.”
“Vậy…… Chúng ta cùng !” Chúc Kì Trinh kiên trì ra lời này, nhìn cũng dám liếc mắt nhìn Trịnh Hân Ngạn cái, biết tại đối phương nhất định để lộ biểu cảm.
ngờ Chung Thành lại : “Đồ ăn còn chưa có mang hết lên, mọi người lát nữa ăn nhé!” rất nếu cứ như vậy, Trịnh Hân Ngạn nhất định cực kỳ đau lòng. Tuy rằng tại Thất Thất cùng Đông Phương Càn kết hôn, thế nhưng trong trái tim của vẫn hướng về Trịnh Hân Ngạn bên kia. Cho dù biết hai người bọn họ ở cùng chỗ là vô vọng, nhưng hiểu trong lòng Trịnh Hân Ngạn
rất nhớ Thất Thất. “Trịnh Hân Ngạn, hai người từ từ ăn, hôm nay em trước, lần sau lại mời ! Bye bye!” xong đứng dậy xách túi liền , để lại chút cơ hội cho Chúc Kì Trinh.
Thế nhưng Trịnh Hân Ngạn lại đứng lên, : “Vậy lần sau lại tụ họp chứ, cũng ăn no rồi.” biết ơn Chung Thành bao che giúp, nhưng mà trong lòng hiểu rất , bây giờ Chúc Kì Trinh sợ ở chung cùng mình.
Vốn tới thành phố này, chỉ là rất nhớ cũng cam lòng, cho nên tự với mình, đến thành thị to lớn xem , công tác vài năm, chừng lại ôn hòa nhã nhặn. Chỉ là sau này đến đây, thấy mỗi ngã tư đường cũng đoán nơi này là Chúc Kì Trinh từng qua hay …… Lại nghe ít chuyện Đông Phương gia……Nhớ càng thêm nhớ, cam lòng lại càng trở nên cam lòng!
Cái đó lòng thích phụ nữ, đơn giản là giữa các dòng họ có lợi ích, mà gả làm người phụ nữ khác.
tại khỏe ? thường xuyên nghĩ.
Chỉ là, con người luôn tham lam như vậy, tháng trước sau khi gặp lại, càng nhớ Chúc Kì Trinh điên cuồng, vốn theo dự tính, chỉ ở đây vài năm sống trời vực, cuối cùng quyết định cùng lòng mình so cao thấp.
Trông thấy sao, chỉ là thấy mà thôi……
Vừa hơn tháng sau, Chung Thành cùng Chúc Kì Trinh xách theo laptop đến tiệm Trịnh Hân Ngạn tìm , laptop luôn trở xanh, gần đây Thất Thất khá bận, cho nên nhờ mang tới xem chút sao lại như thế này.
Trịnh Hân Ngạn giật khóe miệng dắt ra nụ cười miễn cưỡng, “ ấy bận!’’
Chung Thành cũng xấu hổ, “Đừng để ý, cũng biết Thất Thất, làm việc luôn có vẻ cực đoan.”
Trịnh Hân Ngạn trả lời, mở Computer ra xem xét trong chốc lát, : “ giống như là virut, có thể là quạt CPU hoặc là bản máy chủ trì tản nhiệt có vấn đề, loại bảng quan trọng chúng tôi thể tự mở ra sửa chữa, cho nên chỉ có thể gửi về xưởng xem tình huống thế nào.”
“ phải đâu?” Chung Thành hô to, “Đồ ăn mới đây của ấy phải em lại dọn dẹp nha?”
Trịnh Hân Ngạn cười khẽ, “ có nhìn ra em lao động như vậy.” xong đứng dậy, cầm lấy laptop từ bàn đưa cho Chung Thành, “Lấy của cho ấy dùng trước !”
Dè dặt mở Computer của Trịnh Hân Ngạn ra, trong lòng Chúc Kì Trinh rất phức tạ. Khi Chung Thành cho đây là máy tính xách tay của Trịnh Hân Ngạn trực giác của tự với mình nên từ chối, nhưng quá kích động hay tay tự chủ được đón lấy.
Con người đại Computer cá nhân, tựa như giống nhật kí trước đây, bên trong ghi lại trạng thái người trong cuộc mỗi ngày. Mặc dù Computer thể trực tiếp viết xuống tâm trạng ngay lúc đó, nhưng lưu lại dấu vết qua mỗi ngày…… Mật mã bảo vệ tài khoản, xem qua trang web, cất giữ trong tệp hồ sơ, trong ổ cứng còn có ‘bí mật’!
ngồi giữa giường, mở máy đăng kí tiện tay ấn mật mã Trịnh Hân Ngạn thường dùng, lập tức truyền đến nhạc hệ thống Windows.
Dọn dẹp sạch mặt bàn, chỉ có Computer của , thu về để cùng hai tệp văn kiện, mà trong đó có tệp văn kiện tên là ----77.
Ma xui quỷ khiến, tự chủ được, mở cái tệp văn kiện này ra, bên trong bỗng nhiên nhảy ra, toàn bộ là ảnh chụp chung bốn năm trước của bọn họ, có hình dán, người khác chụp cho, còn có hai người giơ máy ảnh tự chụp.
Chỉ là, mở hơn trăm ảnh chụp, tất cả đều bị làm thành màu đen trắng, phông cảnh hầu như đen cả, chỉ còn lại có hai tấm nụ cười ràng. dùng hình thức phim đén chiếu, tự động phát hình từng tấm , chiếu trong đen trắng khuôn mặt hai người tươi cười ngây thơ sáng lạn, giống như lộ ra châm biếm vô cùng, tự mình châm biếm người tầm thường trong thế gian……
Nhanh chóng lật xuống bản bút ký, nằm phía gào khóc, “Chúc Kì Trinh,” hô to, “Đừng nghĩ đến ấy! Đừng nghĩ đến ấy! ……”
với mình lần lại lặp lại.
Trịnh Hân Ngạn cũng hiểu được đạo lý tình chết, vì sao mình lại hiểu được? mang tất cả ảnh chụp làm thành đen trắng, là để kỷ niệm tình chết , mặc dù và cùng sống trong thành phố, nhưng lại chưa bao giờ chủ động liên lạc thậm chí có tiết lộ chút tin tức, hẹn mình gặp mặt nhưng có ý ở chung với mình.
Trịnh Hân Ngạn tiến hành loại nghi thức, cùng tạm biệt quá khứ, nghi thức sống lại lần nữa. hiểu Trịnh Hân Ngạn, luôn : “Ngã ở đâu đứng lên ở đó.” trưởng thành ở thành phố tại chỉ muốn là quên ……
Mình muốn đối diện quá khứ cùng đối với tại là kiên định, đổi lấy là cái gì chứ? Cùng mình đau khổ rối rắm, cùng Đông Phương Càn cãi vã hòa thuận, cùng Trịnh Hân Ngạn sao? Làm cho gánh lưng tội phá hỏng quân hôn?
“Chúc Kì Trinh! Nhất định muốn ‘trứng’! Nhất định muốn ‘trứng’!”
Bất tri bất giác, lá rụng bay tán loạn, mùa đông theo sát bước chân mùa thu, mang theo lạnh lẽo mờ mịt và nhiều các loại ngày hội mà đến, thời gian lúc ở giữa sóng gió yên ổn vượt qua.
Chúc Kì Trinh vào hai tháng trước, khóc nức nở qua , thời điểm khắc ghi khuyên bảo đối với mình, lại thấy qua Trịnh Hân Ngạn. Mà lòng, nước mắt cũng theo lần đó mất mà dần dần bình tĩnh lại.
có còn mấy ngày nữa đến lễ mừng năm mới, Đông Phương Gia hình như cũng thúc giục Đông Phương Càn về nhà, người cả nhà cứ theo lẽ thường làm xã giao, ai đưa ra cầu gọi điện thoại cho Đông Phương Càn hỏi khi nào trở về lễ mừng năm mới.
Điều này làm cho Chúc Kì Trinh vô cùng ngạc nhiên, bản thân hy vọng Đông Phương Càn về nhà báo đáp ân tình có thể sớm nhất, nhưng tất cả mọi người trong gia đình có ý nghĩ này?
Ngồi nhìn dì ở trong phòng khách nhặt lông tổ yến, đến gần hỏi: “Dì, bình thường lễ mừng năm mới Đông Phương Càn về nhà trước mấy hôm a?”
Dì ngẩng đầu lên, cũng là vẻ mặt mờ mịt : “Tôi ở trong này hơn ba năm, chưa từng thấy Liên trưởng trở về quá lễ mừng năm mới”, xong ấy nhìn xung quanh chút, thần thần bí bí đến gần bên tai Chúc Kì Trinh, “Bà nội , Liên trưởng sau khi tốt nghiệp đại học năm trôi qua đều ở trong bộ đội, tôi nhìn Chúc tiểu thư hay là gọi điện thoại thúc giục thúc giục , nếu chừng lại trở về.”
“Vậy trước kia ấy mấy tháng cũng trở về lần như vậy? Cháu trước kia cháu kết hôn với ấy.”
“Nơi nào a, trước khi hai người kết hôn tôi cũng chỉ gặp qua Liên trưởng lần mà thôi, vẫn là bời vì ông nội nhập viện rồi mới trở về.”
Chúc Kì Trinh có chút nhớ thông rồi, người Đông Phương gia này sao đều kỳ lạ như vậy?
Ngày hôm nay hết giờ làm về nhà, vừa bước vào viện, liền thấy được ông cụ ngồi ở thanh trúc ở dưới còn có…… Đông Phương Càn?
Chúc Kì Trinh đột nhiên có tồn tại hồi chột dạ, chút suy nghĩ, phản xạ có điều kiện xoay người bước ra cửa viện.
gần bốn tháng rồi, từ lần trước cùng Đông Phương Càn nóng nảy sau nhà, đến nay gần bốn tháng có gặp mặt, mà ngay cả thanh, cũng có nghe qua, đánh cho , mà cũng dám đánh .
Người trong nhà hình như cũng mơ hồ nhìn ra chút manh mối, mà ban đầu khi sợ Đông Phương Càn đồng ý việc kết hôn, gọi bọn yên tâm ít, tại cũng dám cầu quá đáng hơn. Chỉ là mỗi lần gọi điện thoại về nhà cả nhà mọi người nhận mỗi lần, bao gồm bà nội, sau đó, ông nội : “Tiểu ngoan, các người cũng vài lời.”
Vì thế, Chúc Kì Trinh đặc biệt nghe lời cầm lấy điện thoại, dáng vẻ làm bộ như vui vẻ đối với điện thoại hỏi han ân cần, hỏi.
Nhưng trong điện thoại, từ lâu sớm mang mảnh.
tại cái người được mình gọi là chồng hợp lý hợp pháp đột nhiên xuất ở trước mặt, làm cho cảm thấy vừa bỡ ngỡ lại sợ hãi.
Bỡ ngỡ là vì mới thấy qua mặt mấy lần là bạn đời, sợ hãi là vì bọn họ từng ở giường ra tay quá nặng……
biết bây giờ nên đối mặt với Đông Phương Càn như thế nào.
“Nha đầu, đứng ở cửa làm gì đó?” thanh mười phần trung khí của ông cụ vang lên.
“A?” Chúc Kì Trinh vội vàng chạy vào, tới bên cạnh hai người, lộ vẻ mất tự nhiên tươi cười, : “Ông nội, cái đó…… Cháu quên đồ ở xe, lấy mà!” Vì để tỏ ý mình là , lại vì mình cũng tin tưởng cái này cho nên thuận miệng bài dối, gật đầu ngừng, nhìn chớp mắt.
“Ta còn tưởng ta nhận lầm người.” Ông cụ cười chế nhạo.
nịnh nọt cười theo, “Sao có thể a sao có thể a!”
“Đến, ngồi bên cạnh ta, xem hai chúng ta chơi cờ.”
Chơi cờ? biết a? Có thể nhìn gì? Nhưng mà có biện pháp, vẫn ngượng ngùng giữ xe lăn ông cụ ngồi xuống ghế mây.
Nhìn bàn cờ xe ngựa pháo sĩ tốt, thề mình vĩnh viễn cũng bắt chước loại trò chơi nhàm chán này, có mười phút buồn ngủ.
Đông Phương Càn trước mặt từ đầu tới cuối đều qua câu, càng chưa tới cùng chào hỏi, cho dù trao đổi ánh mắt cũng có.
Chúc Kì Trinh thường thường nhìn trộm . Lông mi rậm mặt lộ vẻ gì, chưa từng nâng mí mắt chút, mặc áo sơ mi ô vuông bên ngoài bộ lông áo khoác, cằm nhàng khoan khoái chút râu xanh, xem ra là mới vừa tắm qua, ngược lại trang phục Đông Phương Càn nhàn nhã như vậy chưa từng thấy qua, khỏi thầm khen ngợi……
Sau đó lại vô cùng chán nản khinh bỉ bản thân: sắc nữ! (hì hì, xấu hổ, nhân cơ hội cho mình đưa ra cái quảng cáo!)
có tí sức lực nào! thầm ở trong lòng oán thầm, bỗng nhiên tự chủ ngáp cái, khi mở rộng miệng thấy bất thường lập tức giương mắt nhìn biểu tình Đông Phương Càn.
Quả nhiên, nhìn , ánh mắt thản nhiên, nhìn ra trách cứ hoặc là cảm xúc khác.
“Cái đó…… Ông nội, cháu rót thêm nước cho ông.” Vì bù lại thái độ mình chuyên tâm, lập tức đứng dậy, bưng lên chén hồng thủy cho ông cụ.
“ cần, bên ngoài gió lớn, ta vào. Tiểu tử, hôm khác chúng ta chơi tiếp.” lập tức rống tiếng, “Tiểu Vương.”
Rất nhanh Tiểu Vương ra, giúp ông cụ vào nhà.
Trong viện chỉ còn lại hai người Đông Phương Càn và Chúc Kì Trinh, sắc trời dần dần tối, chỉ có trong viện ven đường mấy ngọn đèn phát sáng tí tính là đèn chiếu, còn có ánh mắt hề che giấu Đông Phương Càn so với ngọn đèn càng sáng rực, che đậy nhìn thẳng .
Ánh mắt Chúc Kì Trinh trốn tránh hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ chốc lát sau, chịu đựng nổi khí như vậy, vì thế giả cười : “Hi, chào !”
xong nghĩ cắn đầu lưỡi mình, thầm mắng: miệng thúi! Miệng thúi!
“ biết ?” Đông Phương Càn rốt cục mở miệng.
“ có a! Làm sao có thể.” Chúc Kì Trinh ngượng ngùng.
“Em nhìn hơn mười phút như vậy, có nghiên cứu ra cái gì?” nhếch khóe miệng, lộ ra tia cười như có như .
… … Vậy mà cũng biết! ? Chúc Kì Trinh lúng túng, lập tức đỏ mặt, đồng thời ở trong lòng hiểu chút nào, ràng ánh mắt cùng mình chống lại, làm sao có thể biết?
“Ách…… Tại sao trở về?” nghĩ, nhanh chóng sang chuyện khác, kiên quyết cùng ở vấn đề trộm nhìn dây dưa.
“ thích?”
“Cũng phải.”
“Thích?”
sửng sốt, cảm giác như thế đúng đâu? Tuy rằng phải thích trở về, nhưng là thích trở về a?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nghiến răng nghiến lợi : “Đông Phương Càn, gài bẫy em ư? Em mới mắc mưu!”
nhíu mày, từ chối cho ý kiến, “Ở chỗ này còn có thói quen sao?”
nghĩ nên trả lời vấn đề này như thế nào, đấu tranh chốc lát, hỏi: “Em muốn là cũng tệ lắm có thể hay vẫn muốn em ở đây?”
“Nếu sai vì sao muốn ở đây?”
“Em……” hạ thấ giọng, bởi vì biết cách này hợp lý, “Em nhớ cha, cũng nhớ trai.”
“Còn gì nữa ?” tiếp tục hỏi.
“Còn có cái gì?”
Nhưng Đông Phương Càn có trả lời, chút do dự chợt đứng dậy, “ vào.” xong hướng trong phòng cũng quay đầu lại.
Hừ! cười lạnh nghĩ: nhớ cha, cũng nhớ trai, lại chỉ riêng muốn sống cả đời cùng với chồng mình, việc hôn nhân, có thể thất bại.
Chúc Kì Trinh hết sức buồn bực, mình chỉ là nhớ cha nhớ trai, lại cầu về nhà ở, đột nhiên mặt trở thành cái gì a? Còn có cái đó vấn đề hiểu ra sao cả .
Còn có? …… Cuối cùng còn có cái gì đâu?
Last edited by a moderator: 11/11/15