1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu của trưởng quan - Sáp Nữ (NT2) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 14: Nhẫn kim cương nhất
      Editor: hoateng

      Ngày hôm sau hôn lễ cực kì náo nhiệt, chỉ có điều Chúc Kì Trinh quan tâm đến, chỉ mời mình Chung Thành, chính là bởi vì muốn ấy làm phù dâu. Bạn bè học cùng hồi cũng đều mất liên lạc, lại muốn mời bạn cùng học đại học , bởi vì tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa và Trịnh Hân Ngạn, muốn mời bạn cùng học tới trong lòng cảm thấy ngột ngạt.

      Chúc Kì Trinh vốn mong đợi cuộc hôn nhân này, cộng thêm tâm tình tốt, cho nên nhìn cái gì cũng vừa mắt.

      tại cảm giác như mình ở đại hội đại biểu nhân dân, khách mời hội trường phải mặc quân trang là mặc tây trang, thấy người nào mặc quần áo thoải mái, nghĩ, tới uống ly rượu mừng phải mặc cái này sao? Còn tới chỗ của nhân viên bảo vệ cũng giống vậy, nơi này quang cảnh đẹp nên để lại năm bàn cho nhân viên bảo vệ. tà ác nghĩ: bọn họ phải là đến ăn nhờ chứ? Tiệc cưới cũng phải có nhân viên bảo vệ?

      Nhưng mà việc làm cho cảm thấy khó hiểu là, Đông Phương Càn cũng mặc tây trang theo cầu, ngược lại mặc lễ phục Thượng úy xuất , lén lút hỏi Đông Phương Càn vì sao, Đông Phương Càn đồng ý : “Đây là vinh dự!”

      Vậy chưa hề mặc món đồ đắt tiền như Tây trang sao? Trong lòng Chúc Kì Trinh độc thoại.

      Hôn lễ vẫn diễn ra nền nhạc đệm, tới lúc dâu và chú rể trao đổi nhẫn cưới, chiếc nhẫn kim cương lớn này là dành cho Chúc Kì Trinh bởi vì chưa từng thử nhẫn, kết quả là…… Quá rồi.

      Đông Phương Càn định dùng sức lại sợ làm đau , miệng Chúc Kì Trinh vẫn thầm: “Xong rồi xong rồi, cái này quá .”

      Nhưng khổ người bên cạnh là người chủ trì, ông ấy bảy tám phần lời được hết, cuối cùng ngay cả đứa bé cũng nỡ bỏ bắt được sói nên đều ra hết rồi.

      Đông Phương Càn còn cách nào, chỉ có thể độc ác, dùng sức nhét vào, Chúc Kì Trinh đau đến rơi nước mắt. Đông Phương Càn thấy vậy, lập tức đưa tay xoa mặt của , hôn lên gò má , tiện thể nhàng lau nước mắt của .

      Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay sôi nổi, thanh cực lớn có thể so với phim lần đầu ra mắt.

      Điều khiến cho Chúc Kì Trinh khó hiểu là, đến khi mời rượu phù dâu Chung Thành kì lạ biến mất, phải qua hơn giờ sau mới xuất lần nữa, hỏi ấy đâu, ấy chỉ cho có lệ, có việc phải rời chút. Đây là lần đầu tiên Chung Thành tới thành phố này, có thể có việc gì chứ?

      Cũng may hôm nay rất bận, trong nháy mắt vứt hết mọi chuyện qua sau đầu.

      Những người lãnh đạo tụ hội lúc hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc, lái xe đưa hai người vào tiểu khu, Chúc Kì Trinh thích thú hồi, cần dừng lại ở đó tiến vào đại viện a? là quá tốt rồi!

      Đến ngôi nhà trước lầu, lái xe giao cho hai người bọn họ cái chìa khóa, vài câu chúc mừng, rồi vui tươi hớn hở lái xe .

      Hai người cầm chìa khóa vừa mới bước hai bước, dừng lại, Đông Phương Càn hỏi: “Biết lầu mấy sao?”

      Chúc Kì Trinh lắc đầu, “ cũng biết, tôi làm sao có thể biết?” Trong lòng hô to: Ông trời ơi! Có dâu chú rể nào như vậy sao? Kết hôn còn biết phòng tân hôn của mình?!

      Đông Phương Càn gọi điện thoại, mới dẫn Chúc Kì Trinh vào thang máy.

      Vừa bước từ thang máy ra, Chúc Kì Trinh liền nhíu mày, đây là căn hộ kiểu mới nhất, ngộ nhỡ nếu có ăn trộm, vậy kêu mọi người giúp đỡ cũng được?

      Vào nhà, có mùi các thiết bị mới lắp đặt thoảng qua, được cái bên trong đều là thiết kế cực kì mới, lúc đầu lo lắng giống như đại viện bên kia, vật dụng trong nhà toàn bộ là gỗ lim mất.

      Vào nhà sau, Đông Phương Càn vào cái phòng rồi lại cái phòng, Chúc Kì Trinh nghĩ, tâm lý của cũng quá u rồi? Ai ăn trộm tiến vào khi trong nhà có người ở a?

      Chỉ thấy ra, trong tay cầm bộ áo ngủ, ném cho Chúc Kì Trinh, “Tắm rửa .”

      Chúc Kì Trinh lập tức đỏ mặt, siết chặt áo ngủ biết thế nào cho phải. Tắm rửa? Rửa ta phải đối với mình làm chuyện nên làm đó chứ? Nếu mình thuận theo, mặt cá ươn có thể hay sử dụng bạo lực?

      lén lút liếc cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghĩ rằng, nhìn cái bộ dạng mặt cá ươn này, chính là cuồng bạo đồ đệ. Nếu …… dì cả đến thăm mình rất bất tiện? nên nên, ta thông minh như vậy, khẳng định có biện pháp vạch trần mình, đến lúc đó bị chỉnh có thể thảm hại hơn.

      “Làm sao, muốn tôi ôm vào?”

      Xoẹt Chúc Kì Trinh đứng lên, chạy .

      mới cần.

      tắm mất nửa giờ, tóc cũng sấy khô, ngay cả móng chân móng tay cũng sửa lần, có việc gì làm nữa, vì thế chỉ có thể ngồi ở bồn tắm lớn đếm gạch men sứ tường.

      Tiếng đập cửa vang lên, thanh kiên nhẫn của Đông Phương Càn truyền đến, “ có ngất mau ra đây cho tôi.”

      Đối với thanh này, tại quả thực như gặp tên lưu manh, chà xát tay, to gan : “Tôi còn chưa tắm xong, dùng cái toilet khác tắm !”

      thấy bên trong có bồn cầu sao? cái khác chỉ có bồn cầu có vòi phun.”

      Chúc Kì Trinh vừa nhìn, đúng là, mình ngồi lâu như vậy, tại sao phát ?

      thể buồn bực mở cửa, trước khi mở cửa hít hơi sâu, sau đó ngẩng đầu mà bước ra ngoài, còn duỗi ngón tay cái hướng về phía sau đầu vẫy vẫy, “ dùng !”

      Đông Phương Càn lại bắt được tay , kéo đến trước mặt mình, hung dữ : “ cảnh cáo là được phép dối, nhớ sao?”

      Chúc Kì Trinh sửng sốt, vừa mới dối sao? Chuyển mắt dùng sức suy nghĩ trong chốc lát, xác định hỏi: “ có? khi nào?”

      có? còn chưa có tắm xong, vài giây sau tốt rồi?”

      “Cái đó……” Chúc Kì Trinh cười khổ, “Cái đó cũng tính a? tính được ?”

      Đông Phương Càn cúi đầu hôn, dùng sức hôn môi của , Chúc Kì Trinh liều mạng lắc đầu, lại bị bàn tay to của giữ chặt ở gáy, hồi đè ép và sau đó lại áp sát, Đông Phương Càn buông môi cổ ra, lại chống đỡ trán của như cũ: “ được nữa ?”

      “Tôi…… Tôi tôi bao giờ dối nữa, đại nhân đại lượng, tha cho tôi !”

      Đông Phương Càn cúi đầu cười rộ lên, nghe vào trong tai của Chúc Kì Trinh lại rất kinh khủng, nghĩ xong rồi xong rồi, dối rồi, người này lòng dạ hẹp hòi biết định hành hạ mình như thế nào, xem ra mới vừa rồi trừng phạt chưa đủ vẫn còn muốn.

      Lúc này lo lắng hốt hoảng nghĩ biện pháp đột nhiên Đông Phương Càn buông hai tay ra, xoay người vào phòng tắm.

      Chúc Kì Trinh dám lên giường nằm, chạy tới ngồi sô pha. Bây giờ cảm thấy ngón tay mơ hồ đau, giơ tay vừa nhìn, ngón áp út đeo nhẫn kim cương lớn bởi vì ngâm nước quá lâu phát sưng, hơn nữa ràng máu lưu thông, cảm giác dây thần kinh đều đập thình thịch.

      dùng sức tháo nhẫn ra, nhưng làm thế nào cũng được. Rất lâu sau, thấy cảm giác phải là mơ hồ đau, mà là vô cùng đau.

      Lúc này Đông Phương Càn tắm xong, mặc áo ngủ từ phòng tắm ra, thấy Chúc Kì Trinh tranh chấp với nhẫn, chậm rãi đến, : “ tháo ra được đổi !”

      Chúc Kì Trinh nghẹn ngào : “Rất đau.”

      Đông Phương Càn tới ngồi xổm xuống, kéo ngón tay của , rút vài cái, thấy tháo được, lại dùng chút sức, cuối cùng lại dứt khoát dùng lực mạnh tháo.

      “A!” Chúc Kì Trinh thét chói tai, “Đau!”

      Đông Phương Càn mau chóng kéo vào toilet, để ở trước người, vòng từ phía sau cầm lấy tay , ở phía liên tục té nước rửa tay, sau đó lại tháo, phát vẫn nhúc nhích.

      Chúc Kì Trinh nước mắt sớm rơi đầy mặt, kêu gào đau chết.

      Đông Phương Càn căng thẳng, vội vàng dội nước, mang tay làm ướt, tiếp tục tay xoa tay dội nước, dùng lực mạnh bắt đầu rút ra.

      “A! Mặt cá ươn mưu sát a, tai nạn chết người……” tay kia của vỗ Đông Phương Càn,sợ hãi thét chói tai.

      Thử hơn nửa giờ, ướp đá cũng dùng thử, nhưng cũng có kết quả gì. Chúc Kì Trinh khóc đến khàn cả cổ họng, lại dựa vào ngực Đông Phương Càn, đứng ở trước bồn rửa tay khóc lớn nhất quyết bỏ qua.

      rất đau sao?” Đông Phương Càn gấp gáp hỏi, đúng là có chuyện gì có thể làm cho lực bất tòng tâm như vậy.

      “Đau chết mất đau chết mất, Đông Phương Càn, ngón tay của tôi có thể hay bị bóp hỏng? Nếu như lấy được phải là bị cưa tay chứ? Ô ô ô…… Tôi muốn tàn phế……” đứt quãng, sợ hãi , ô ô khóc rất lâu còn : “Đông Phương Càn, quả phải là bình thường hẹp hòi, vì cho kẻ trộm cướp mất chiếc nhẫn, liền cố ý mua cái như vậy, nhẫn có thể có vậy tay của tôi có quan trọng sao? Mặt cá ươn, nếu lần này tôi tàn phế tôi thành quỷ cũng tha cho ……” xong lại lên giọng khóc lớn.

      Đông Phương Càn dở khóc dở cười, “Em lái xe QQ, ai có thể tin nhẫn tay em là ?” xong vụng về đưa tay lau nước mắt của , “Đừng khóc, chúng ta lập tức bệnh viện, thay quần áo trước.”

      Chúc Kì Trinh phẫn nộ rống to tiếng: “Tay của tôi sắp bị chặt đứt, còn thay quần áo cái gì!”

      Đông Phương Càn nhíu mày, bế ngang liền hướng ngoài cửa , vừa vừa : " , nắm chặt thời gian, đừng hối hận!"

      chạy nhanh , thang máy, mà là ba chân bốn cẳng dọc theo cầu thang chạy xuống, mỗi khi tới mấy bậc thang cuối cùng đều là nhảy xuống, làm Chúc Kỳ Trinh sợ tới mức oa oa kêu to.

      "Đông Phương Càn, cố ý? muốn tôi ngã chết? Lòng trả thù của làm sao mạnh như vậy? Trong lòng u ám vậy? Tôi phải là cho thay quần áo nha! Tôi. . . . . . bế tôi ngã chết đối với có ích lợi gì? Được tái giá lần? Đừng hòng, tôi thành quỷ cũng bỏ qua cho ." thét chói tai thêm càu nhàu đứt quãng xong, đôi tay ôm cổ của chặt, nghĩ thầm muốn ngã cũng hai người cùng nhau ngã.

      " tỏ tình với tôi?" Đông Phương Càn mỉm cười nhàn nhạt, bước chân vì vậy chậm lại chút nào.

      "Tôi chính là tỏ tình với người động núi, cũng tỏ tình với !”
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 15: Đứng tư thế quân đội. ()

      Editor: Lạc Du

      Đến bệnh viện, trong chốc lát bác sĩ liền gỡ chiếc nhẫn xuống, đưa chiếc nhẫn cho Chúc Kỳ Trinh sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Loại nhẫn giả này tốt nhất là ít mang ."

      Chúc Kỳ Trinh sững sờ, quay đầu nhìn Đông Phương Càn chút, khinh thường liếc mắt nhìn .

      ra khỏi phòng cấp cứu, mới đột nhiên ý thức được hai người thế nhưng mặt đồ ngủ tình nhân, nghênh ngang trong bệnh viện, thực thu hút quá nhiều ánh mắt quái dị.

      Chúc Kỳ Trinh chạy chậm , " mau á. . . , mất mặt chết." tay che mặt giọng .

      Đông Phương Càn kéo tay che mặt của ra nắm ở trong tay, dường như cho làm điều kì lạ nữa, "Tôi còn chưa mất thể diện, dành trước cái gì? Là ai cần phải thay quần áo?"

      "Đông Phương!" Giữa lúc hai người qua hành lang, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng kêu.

      Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, Chúc Kỳ Trinh quen biết đối phương, dáng dấp của người đàn ông này có hơi béo chút. Mắt Đông Phương Càn choáng váng, nghĩ mình trong bộ dạng như thế này mà bị người quen bắt gặp, còn là bạn thời đại học nhiều năm gặp, ban ngày vừa mới tham gia hôn lễ của bọn .

      Phản ứng đầu tiên của là thả tay của Chúc Kỳ Trinh ra, sau đó có chút mất tự nhiên đỏ mặt. Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, mặt cá ươn mà cũng biết đỏ mặt?

      Đối phương vui vẻ tới, Đông Phương Càn còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay bắt tay với đối phương, làm cho Chúc Kỳ Trinh che mặt cười trộm, mặc đồ ngủ mà lại giống như lãnh đạo gặp đối tác vậy.

      "Đông Phương, hai vợ chồng các cậu diễn kịch sao? phải hôn lễ vừa mới kết thúc sao?" Vị bạn học cười chế nhạo.

      "Ách....Có chút việc, nên tới đây."

      có việc gì cần phải tới đây! Ở trong lòng Chúc Kỳ Trinh lên tiếng phản bác.

      Bạn học vỗ vỗ cánh tay của , cười lớn : "Đông Phương bộ dạng cậu bây giờ so với lúc mặt quân trang còn đẹp trai hơn nhiều!"

      Quả Chúc Kỳ Trinh phải giơ ngón tay cái đối với vị bạn học này, ta lợi hại! Mình mà dám châm chọc , mười Chúc Kỳ Trinh cũng đủ cho hành hạ.

      "Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Đông Phương Càn nghiêm túc hỏi.

      "Con bị sốt, cùng vợ đưa con đến khám bệnh!"

      Đông Phương Càn khẽ gật đầu, : "Thay tôi hỏi thăm vợ con cậu, tôi còn có chút việc thể đến thăm được."

      Vị bạn học cười xấu xa : "Được, cậu vội ." Quay đầu hướng về Chúc Kỳ Trinh : “Chị dâu, hẹn gặp lại."

      Đông Phương Càn nhanh chóng nhấc chân bước , phía sau Chúc Kỳ trinh chạy chậm theo, chỉ nghe phía sau vị bạn học lại kêu: "Đông Phương, ngày khác gặp lại!"

      Chúc Kỳ Trinh bất mãn : "Ai, chậm chút được à?" Thấy có ý chậm lại, lại hỏi: "Các là bạn học thời đại học sao? Ở trong trường quân đội hả? Tôi còn tưởng rằng người làm lính đều giống , xem ra phải a! ta là thú vị. Mà này trường đại học quân đội và đại học bình thường có gì khác ? Các ..."

      "Câm miệng!" Đông Phương Càn cuối đầu khiển trách tiếng, sau đó liền cuối đầu bước nhanh ra ngoài cửa, nhanh chóng chui vào trong xe taxi. Chúc Kỳ Trinh thấy ngồi chỗ phía sau, suy nghĩ chút liền ngồi vào chỗ phía trước.

      Khi hai người cùng nằm giường, khí trở nên rất vi diệu. Bởi vì Đông Phương Càn vừa mới nổi giận với Chúc Kỳ Trinh, cho nên cũng với câu nào, tại nếu chuyện với thực rất mất mặt, mà Chúc Kỳ Trinh đưa lưng về phía nằm rất cẩn thận, rất sợ làm gì với mình, cho nên dám cử động cho dù là nhất.

      Hai người cứ như vậy, mỗi người đều có tâm riêng, vì thế đêm tân hôn trôi qua cách bình an vô .

      Sáng sớm ngày thứ hai, hai người bị Đông Phương Khải Ca gọi điện thoại đánh thức, tài xế lập tức đến đón bọn họ, muốn chào hỏi lão thủ trưởng ngày hôm qua tham gia hôn lễ.

      mở mắt to, hoảng sợ nhìn Đông Phương Càn.

      "Cho mười phút rửa mặt mặc quần áo." nghiêm túc ra lệnh, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh.

      Ở trong lòng Chúc Kỳ Trinh ngừng kêu khổ, nơi này là cho người sống sao? Suy nghĩ như thế, nhưng lại dám trì hoãn phút nào, nhanh chân nhảy lên, vượt qua vào phòng vệ sinh trước. Bồn rửa tay rất lớn, hai người rửa mặt cũng còn thừa.

      Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng dùng sức đánh răng, nhìn Đông Phương Càn đánh răng xong để ly xuống, lập tức cắn chặt bàn chãi đánh răng, tay lanh mắt lẹ kéo khăn lông đặt trong bồn rữa tay, mơ hồ : "Tôi trước, tôi trước."

      Đông Phương Càn cau mày trừng , " đánh răng còn chưa xong, đòi trước cái gì?"

      "Chờ tôi sút miệng xong." xong ngậm miệng nước ở trong miệng súc súc, sau đó nhả vào trong bồ rửa, liền để ly xuống : "Xong rồi." Sau đó lập tức vươn tay cầm lấy khăn lông lau mặt.

      Thấy hành động của , môi Đông Phương Càn chứa đựng nụ cười thản nhiên, đôi tay ôm ngực dựa vào vách tường nhìn khẩn trương bận rộn, mãi cho đến khi rửa mặt xong tắt nước, mới nhanh chậm mở nước lại. Rửa mặt xong khi xoay người thấy Chúc Kỳ Trinh vẫn còn hốt ha hốt hoảng chải tóc, nụ cười ở nơi khóe miệng lại sâu hơn.

      Sau khi hoàn thành mọi việc xong Chúc Kỳ Trinh ra ngoài, Đông Phương Càn mặc xong bộ tây trang kia đứng ở cửa nhìn : " còn hai phút để thay quần áo."

      Chúc Kỳ Trinh vội vàng chạy tới, hai tay đè lấy tay đeo đồng hồ của , vội vàng : "Dừng chút! Quần áo của tôi đều ở nhà, cũng thể mặc lễ phục kết hôn mà ra ngoài được? Cái này tính a!"

      "Dì của đem quần áo đến đây rồi."

      Chúc Kỳ Trinh nhanh chân chạy vào phòng quần áo, lúc thay xong quần áo ra, Đông Phương Càn dựa vào vách tường với : " trễ hai phút."

      Chúc Kỳ Trinh giận đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu trễ liền trễ luôn , còn có thể làm gì? Nghĩ tới đây, ngẩng đầu bước qua bên cạnh Đông Phương Càn, ngồi vào ghế salon, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, xem còn có thể làm gì tôi!

      khiêu khích nhìn Đông Phương Càn, lại thấy chậm rãi về phía , đưa tay kéo dây cột tóc kiểu tóc đuôi ngựa của , dịu dàng : " Như vậy mới đẹp."

      Chúc Kỳ Trinh hiểu nghĩ: cái này tính là trừng phạt sao? Sớm biết như thế mình còn tốn thời gian cột nó làm gì? Vì vậy phục : ", tôi cột rất lâu đó!"

      Lập tức mặt Đông Phương Càn lạnh xuống, xoay người liền hướng ra cửa, vừa vừa : " gặp người lớn, đừng có mà giả dạng thành bộ dạng thiếu nữ vị thành niên."

      Hai người bận rộn cả ngày, trông thấy nhiều lão nhân gia, có mấy gia đình ở trong đại viện, ở sát vách nhà Đông Phương nhưng bọn họ có vào nhà, đại viện rất lớn, đâu chỉ có ba cửa ra ngoài?

      Những lão nhân gia độ tuổi vô cùng lớn, dễ dàng ra ngoài được, Nhìn bộ dạng Đông Phương Càn đối với bọn họ cung kính, Chúc Kỳ Trinh nghĩ tới những lão nhân gia này đều là nhân vật lợi hại như vậy.

      Kết thúc thăm viếng, Đông Phương Càn mang theo Chúc Kỳ Trinh trở về nhà Đông Phương vào lúc ăn cơm chiều, Chúc Kỳ Trinh thở dài hơi: "Cuối cùng cũng xong chuyện, khẩn trương chết tôi."

      Thanh của Đông Phương Càn nhàn nhạt truyền đến: "Còn có vài vị thủ trưởng tám mươi mốt tuổi khác, lần sau đến thăm hỏi."

      Chúc Kỳ Trinh buồn bực đến hỏng, sao ta lại có nhiều thủ trưởng như vậy?

      Ở nhà Đông Phương hai người cơm nước xong trở về, Đông Phương Càn lái xe của mình, chở Chúc Kỳ Trinh trở về nhà mới của bọn họ.

      Trước khi về nhà, hai người ghé vào siêu thị chuyến, Chúc Kỳ Trinh chọn đống lớn đồ ăn vặt, Đông Phương Càn chọn các thực phẩm bỏ vào tủ lạnh. Hai người tự chọn đồ mình cần, ai cũng tiếng nào, dáng vẻ nhìn qua giống như vợ chồng mới cưới, mà là vợ chồng già nhiều năm vô cùng ăn ý.

      Sau khi về đến nhà, Chúc Kỳ Trinh dành tắm trước, dáng vẻ so với hôm qua tự nhiên hơn nhiều, nghĩ Đông Phương Càn cũng phải là người quá xấu, ít nhất dùng sức mạnh đối với mình.

      Tay Chúc Kỳ Trinh cầm hộp điều khiển TV, ôm đồ ăn vặt, ngồi ở giường ăn vui vẻ, khi Đông Phương Càn tắm xong từ phòng tắm ra, biến sắc đến bên gường, đối với Chúc Kỳ Trinh nhàn nhạt vẫy vẫy tay, " qua đây."

      Chúc Kỳ Trinh nguyên nhân, vừa nhai thức ăn vừa xuống giường đến bên cạnh .

      "Để đồ ăn xuống, lau miệng sạch ."

      nghĩ mình hôm nay có biểu rất tốt mà? Đâu có trêu chọc làm mất hứng chứ? Vô duyên vô cớ lại muốn hành hạ mình? Đặt đồ ăn đầu giường, cũng có lau miệng, nghĩ lẽ mặt cá ươn muốn cưỡng hôn? Như vậy thể để được như ý được.

      Đông Phương Càn nhàn nhã ngồi ở bên giường, bắt đầu : "Hôm nay phạm ba sai lầm, buổi sáng trễ ba phút, ở nhà thủ trưởng khi ăn cơm tay trái đặt xuống dưới đáy bàn, vừa rồi ngồi giường ăn đồ ăn vặt, cho nên tại phạt đứng tư thế quân đội giờ."

      Chúc Kỳ Trinh thể tin nhìn Đông Phương Càn, "Đứng tư thế quân đội? giỡn sao, tôi phải là lính, cũng phải là cấp dưới của , tại sao lại phải nghe lời ? Tôi đứng!" mới làm đâu rồi, xong liền ngồi ở giường.

      ngờ ngồi còn chưa vững liền bị Đông Phương Càn lật người ngăn chặn, cuối đầu hôn lên miệng . Chúc Kỳ Trinh liều chết chống cự, đối với quyền đấm cước đá, Đông Phương Càn có ý áp chế, cho nên cũng dùng bao nhiêu sức lực, mà Chúc Kỳ Trinh cũng đánh người Đông Phương Càn, vì vậy hai người cũng nhau đánh nhau ở giường.

      Cuối cùng, Chúc Kỳ Trinh có sức lực bị Đông Phương Càn nằm đè ở dưới, áo ngũ bị vén lên thành công, làm sợ đến mức kêu to: "Tôi đứng tôi đứng! Lập tức liền đứng!"

      Đông Phương Càn khẽ cắn vành tai của , " muộn!"

      Chúc Kỳ Trinh liều mạng lắc đầu, "Van xin , hãy phạt tôi đứng ! Tôi đứng, đứng tốt!"

      Đông Phương Càn khẽ cau mày, nhìn lát, thấy dáng vẻ miễng cưỡng của , trong lòng khó chịu, lật người ngồi dậy, : "Hai giờ!"

      "À? . . . . . . phải giờ sao?"

      "Đây là hậu quả phục tùng mệnh lệnh!"

      Chúc Kỳ Trinh cắn môi, buồn bực vui đứng lên, trong miệng lầm bầm, "Hai giờ hai giờ!"

      xuống giường, dựa vào vách tường đôi tay để ở phía sau tình nguyện mà đứng. Đông Phương Càn tới, đứng lại ở trước mặt , lạnh lùng quát : "Hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, hai vai thẳng về phía sau!" xong lấy tay chỉnh sửa lỗi sai của .

      Chúc Kỳ Trinh xì tiếng bật cười.

      "Cười cái gì? Nghiêm túc chút!"

      "Mấy câu của vừa giống như giáo dạy múa của tôi, cũng dạy tôi như vậy." nghẹn cười .

      Đông Phương Càn lạnh mặt suy nghĩ trừng , "Lại thêm giờ!"

      Chúc Kỳ Trinh vội vàng dùng sức xua tay, " cần muốn, tôi sai lầm rồi tôi sai lầm rồi, tôi thu hồi lại những lời vừa lúc nãy, tiếp tục !" xong thân thể liền đứng nghiêm thẳng tắp.

      Lúc này Đông Phương Càn mới hài lòng xoay người, khóe miệng hơi cười, nghĩ, tiểu nha đầu này dễ lừa.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 16: Đứng tư thế quân đội (2)

      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Đông Phương Càn lười biếng tựa vào đầu giường, xem tin tức ti vi, hút thuốc. Chúc Kỳ Trinh tội nghiệp đứng ở bên, trong lòng mắng chửi Đông Phương Càn hơn vạn lần. Mặc dù tư thế tại của đúng tiêu chuẩn, Đông Phương Càn cũng còn tính toán quản nữa, nhưng chỉ cần hơi động đậy cái, Đông Phương Càn liền cảnh giác nghiêng đầu trừng .

      Bắp chân sớm còn cảm giác, mí mắt nặng trĩu, ban ngày bận rộn chạy cả ngày, sớm cực kỳ mệt, tại vừa phải đứng lại vừa phải đứng hơn tiếng, cảm thấy là thân thể của mình đến giới hạn, vì vậy giả bộ đáng thương : "Báo cáo thủ trưởng, tôi. . . . . . Tôi sắp té xỉu rồi!"

      "Xỉu chứ ngã. Dám giả bộ bất tỉnh tôi để đứng cả tối nay." Ánh mắt Đông Phương Càn hề chuyển động, nhìn chằm chằm TV chậm rãi .

      Chúc Kỳ Trinh cực kỳ tức giận, lớn tiếng : " thế này là bạo lực gia đình, hành hạ thể xác! Tôi muốn tới quân khu báo cáo với lãnh đạo , tôi. . . . . . Tôi tố giác với ông nội, còn cả cha của nữa!"

      "Ông nội với lão gia tử (nhà Đông Phương rất kỳ quái, ai kêu ba, đều gọi lão gia tử) khẳng định rất vui vì tư thế đứng của so với trước kia tốt rồi, tố cáo với người nhà tôi cũng vô dụng."

      giống như đột nhiên nghĩ đến, vội hỏi: "Mẹ cũng bị ba lần lượt phạt như vậy sao?"

      Đông Phương Càn liếc cái, quát: "Đứng ngay ngắn!"

      Giọng điệu của mang theo tiếng khóc : "Nhưng tôi là đứng được nữa. . . . . . Thủ trưởng, ngài tha cho tôi , về sau tôi nhất định nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, tuyệt đối rề rà, ăn cơm cũng để tay bàn, còn có. . . . . . Ách. . . . . . lúc ở nhà tuyệt đối giường ăn đồ ăn."

      Đông Phương Càn như có điều suy nghĩ nhìn hỏi: "Oh? Thế lúc tôi ở nhà tùy tiện ăn ở giường sao?"

      Chúc Kỳ Trinh bất mãn giải thích: " phải a, đơn vị rồi mình tôi ngồi ghế sô pha ở phòng khách nhiều rất nhàm chán, hơn nữa lúc ở nhà tôi thể bảo đảm có thể quản chính mình, nếu tại hứa với , phải là dối sao? Đến lúc đó về nhà phát ra, lại biết muốn tra tấn tôi thế nào nữa. . . . . ."

      Đông Phương Càn hơi mím môi, nắm tay đặt ở khóe miệng ho cái che giấu ý cười nhẫn nại được của mình, "Mệnh lệnh truyền đạt, nhất định phải thi hành!"

      "Đừng mà, thủ trưởng, làm ơn!"

      " được!"

      "Thủ trưởng, " Chúc Kỳ Trinh khổ sở cầu xin, bởi vì đứng vững nữa, cũng hận được lập tức ngồi đất, "Van xin ngài đấy, thủ trưởng. . . . . . Tôi lớn ngần này còn chưa có đứng lâu như vậy bao giờ, chịu nổi nữa, hay là để thời gian giữ lại lần sau dùng , có được hay . . . . . . Thủ trưởng. . . . . ."

      " được là được!" còn lạnh nhạt .

      ". . . . . ." Chúc Kỳ Trinh mới vừa mở miệng, thấy Đông Phương Càn trong nháy mắt quay đầu lại hung hăng trừng , dọa vội vàng đổi giọng, "Tôi chỉ là muốn hỏi chút, vẫn còn bao nhiêu thời gian?"

      Đông Phương Càn giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay, "37 phút."

      "Tôi. . . . . . Tôi muốn vệ sinh."

      cũng liếc cái liền trả lời: " !"

      Chúc Kỳ Trinh như gặp đại xá, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lật nắp bồn cầu xuống, nặng nề ngồi lên , bắt đầu giọng mắng chửi người.

      "Mặt cá ươn, lại dám phạt tôi đứng tư thế quân nhân? Tôi cũng phải là lính của , tôi là vợ ! Khốn kiếp, lớn như này còn chưa bị làm cho nhục nhã như vậy bao giờ. Cha, xem xem con người tại sống cuộc sống phải của mình như thế nào, còn người nhà Đông Phương khinh thường ăn hiếp con? Con thấy cái mặt cá ươn này chính là lấy việc ăn hiếp con làm thú vui!"

      hùng hùng hổ hổ ngồi bồn cầu nghỉ ngơi hơn mười phút, mới tình nguyện đứng dậy ra đứng tại chỗ. nghĩ kiên trì 20 phút nữa được tự do rồi, ngờ thanh như ma quỷ của Đông Phương Càn lại lần nữa truyền đến, " ở phòng vệ sinh mất 14 phút, cho nên bù thêm, bây giờ vẫn còn 37 phút."

      Cái gì? Chúc Kỳ Trinh quả tin vào tai mình, hung dữ nhìn chằm chằm Đông Phương Càn: thậm chí ngay cả thời gian vệ sinh cũng phải khấu trừ? cắn răng, thầm nhắc nhở mình lập tức kết thúc thôi, cái mặt cá ươn sau đó xuống địa ngục, bị mình giẫm nát ở dưới chân dẫm lại vặn, giẫm cho đến khi cái mặt của chui sâu vào trong đất bùn, còn muốn trói lại treo ngược lên rồi đánh, còn muốn dùng tất thối nhồi vào cái miệng của !

      Chúc Kỳ Trinh phải dựa vào những niềm tin khác thường trong lòng này, kiên trì tới phút cuối cùng.

      Khi Đông Phương Càn ‘Hết giờ, lên ngủ Chúc Kỳ Trinh nhìn cũng nhìn cái, trực tiếp ra khỏi phòng.

      Căn nhà có phòng cho khách, chỉ có gian phòng cho trẻ con, bên trong có chiếc giường nho , phía có chăn đệm, nhưng chút suy nghĩ nằm xuống.

      mệt mỏi ngã xuống, tâm tình tệ hết biết, bây giờ chỉ muốn vĩnh viễn cũng bao giờ nhìn thấy cái mặt cá ươn đó, cũng cần để ý đến rồi.

      Đông Phương Càn thấy Chúc Kỳ Trinh ra khỏi phòng, trong lòng mơ hồ xuất cảm giác bất an. ra vô cùng đau lòng khi Chúc Kỳ Trinh đứng hai giờ đồng hồ, nhưng lại nghĩ: giáo huấn , rất khó từ bỏ vài tật xấu của mình. Sau này còn phải theo mình đến các loại kiện lớn , gặp cán bộ cao thấp giống nhau, nếu như theo tập tính xã hội này của , nhận được chào đón từ người khác.

      nghĩ lúc, phiền não lật người xuống giường, nhìn vòng trong phòng khách, có người, vào thư phòng nhìn vòng, có người, đến phòng tắm phòng vệ sinh phòng thay quần áo nhìn chút, cũng đều có người, mơ hồ có chút bất an, chẳng lẽ Chúc Kỳ Trinh mặc quần áo ngủ chạy ?

      Lúc mở cửa phòng cho trẻ con, trông thấy Chúc Kỳ Trinh co rút thành cục nằm ở chiếc giường xíu, mới thở phào nhõm, rồi lại bỏ qua được tới bên cạnh thấp giọng, trầm trầm : "Về sau tôi quay về đơn vị, có rất nhiều thời gian ngủ mình, bây giờ lập tức trở về phòng cho tôi."

      Thấy để ý, Đông Phương Càn tay vòng sang bế ngang . Toàn bộ uất ức của Chúc Kỳ Trinh đột nhiên xông lên đầu, nước mắt cầm được từng giọt to rơi xuống, kêu to đánh Đông Phương Càn: "Mặt cá ươn, cút ngay! Tôi cũng muốn gặp nữa, vĩnh viễn cũng muốn chuyện với , là người có nhân tính, chỉ biết ức hiếp tôi, ức hiếp con coi là bản lãnh gì chứ? cút , thả tôi xuống. . . . . ."

      Đông Phương Càn nhàng đặt giường, đắp cho cái chăn mỏng, mình nằm xuống bên cạnh. Chúc Kỳ Trinh vẫn còn khóc tiếp tục lầu bầu quở trách tội ác của , còn với tay đánh mình đứng tới nỗi bắp chân phát đau.

      Đông Phương Càn kéo chân đặt ở người mình, dùng sức xoa bóp bắp chân cho . Lúc đầu Chúc Kỳ Trinh ra sức phản kháng, nhưng cảm giác chân làm theo sau đó lại có chút thoải mái, cũng liền bỏ qua, chỉ là vẫn ngừng chảy nước mắt.

      Xoa bóp lúc lâu, tiếng khóc của Chúc Kỳ Trinh cũng nhiều, Đông Phương Càn nhàng ôm lấy , dịu dàng : " cần ở trước mặt tôi chảy nước mắt, tôi thích xem em cười, xem em tức giận, xem em đùa bỡn khôn vặt, cũng thích em khóc."

      Chúc Kỳ Trinh bị đặt ở trước ngực , nức nở buồn buồn : "Còn phải là làm hại, có biết cả cơ thể lẫn tinh thần của tôi bị tổn thương nặng nề thế nào ?"

      "Em cảm thấy hôm nay mình có làm gì sai?"

      suy nghĩ chút, "Là có làm sai chút, nhưng chỉ là chút thôi, phải dùng tới biện pháp như vậy phạt tôi sao?"

      "Ở quân đội, sai phải là nhiều hay ít, sai chính là sai. Hơn nữa biện pháp trừng phạt em hôm nay, đối với quân nhân mà , là nhất ."

      "Nhưng bây giờ phải ở quân đội, tôi cũng phải là lính của , tại sao phải phạt tôi?"

      "Bởi vì em gả cho quân nhân, em là gia đình quân nhân, là quân tẩu, rất nhiều chỗ thể giống người bình thường. Hôm nay có lẽ là tôi rất nóng vội, về sau nếu như mà tôi làm sai, em cũng có thể phạt tôi, thế nào?" nhấc cằm lên, cúi đầu hỏi.

      Chúc Kỳ Trinh từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Đông Phương Càn dịu dàng như thế, bây giờ thấy ánh mắt thâm tình của , thanh từ từ lắng xuống, mê hoặc đến đầu choáng não căng. nhìn sống mũi cao thẳng trước mắt, đôi môi khẽ cong lên gợi cảm, ánh mắt sớm đắm chìm trong đó.

      %#^$%&^%^*&%ewt¥. . . . . . đây là mật điện, xin mời tự tưởng tượng!

      phải là tôi lười biếng, là gần đây bị đàn áp! ! !

      Tất cả tình tiết ở đều phải lược bỏ, viết ‘ sao sao ’ cũng có tội! Viết hoạt động ban đêm tội càng thêm tội! (Chắc lời tác giả. )

      Bọn ta là thủ pháp tích lương dân, chịu trách nhiệm nổi oa! !

      . . . . . . >_<. . . . . .

      cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, cũng chỉ vì đau đớn, còn vì thanh xuân của mình. . . . . .

      Tình ngọt ngào bốn năm, tất cả đều ở giây phút này mà vẫy tay từ biệt.

      Từ nay về sau, chỉ thuộc về người đàn ông trước mắt này! Từ nay về sau, từ trở thành người phụ nữ!
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17:Của hồi môn của Chúc Kì Trinh
      Editor: hoateng

      Sáng ngày thứ hai, thấy Đông Phương Càn rời giường, Chúc Kì Trinh vội vàng dè dặt hỏi : “Để cho em nằm thêm lát được , em…… Em đau……”

      Đông Phương Càn nhíu mày, nghĩ mình là dọa hỏng cái vật này rồi.

      cúi đầu khẽ hôn trán cái, tiếp theo ôm lấy Chúc Kì Trinh bế ngang cả người và chăn, ra khỏi phòng bỏ vào sô pha, thấp giọng : “ mang ga giường giặt, em ngủ thêm chút .”

      Chúc Kì Trinh an tâm, khẽ gật đầu cái, lúc đầu còn tưởng rằng Đông Phương Càn lại muốn làm thế nào hành hạ mình, muốn mở miệng cầu xin tha thứ!

      Đông Phương Càn rửa mặt xong, tới bên giường chuẩn bị thu ga giường thấy được phía ga giường có vết máu màu đỏ nhạt, có chút bất ngờ cũng có chút vui mừng. biết trước kia Chúc Kì Trinh có bạn trai, hơn nữa hình như vì mình làm hại mà bọn họ bị ép chia tay, cho nên, lúc tối hôm qua cảm giác Chúc Kì Trinh gấp gáp chỉ nghĩ là mình quá lâu chạm vào phụ nữ mà sinh ra ảo giác, nghĩ tới cũng là . hơi giật giật khóe miệng, mặt lên chút ý cười.

      có người đàn ông nào thích phần thưởng ngoài mức quy định như vậy.

      thu ga giường, quyết định giặt vứt bỏ, trực tiếp cầm vào phòng tắm ném vào bồn tắm lớn, mở nước xắn ống quần lên dẫm xuống.
      Chúc Kì Trinh vào nhìn thấy màn này, khó hiểu hỏi: “ làm gì đây?”

      “Giặt ga giường.”

      “Có thể giặt như vậy sao?”

      “Ở đơn vị đều giặt như vậy.”

      đúng là các có thể bớt việc, muốn giẫm là giẫm như vậy có thể sạch sao, vậy còn cần bàn chải để làm gì?”

      “Đừng dài dòng, mau đánh răng rửa mặt, giao cho em làm điểm tâm.” Tâm tình tốt, chuyện cũng tự giác mà mang theo thoải mái.

      Chúc Kì Trinh do dự mà hỏi: “ Đây…… Là mệnh lệnh sao?”

      “ Đúng, là mệnh lệnh. Quy củ cũ, cho em 10 phút rửa mặt, 20 phút làm điểm tâm, nếu nửa giờ sau hoàn thành……”

      “Dạ!” đợi Đông Phương Càn xong, chạy nhanh như chớp, Đông Phương Càn cúi đầu hé miệng cười khẽ, càng dùng sức giẫm lên ga giường dưới chân.

      Chúc Kì Trinh tranh thủ từng phút từng giây rửa mặt, đầu cũng chải, lấy sợi dây tùy ý xoắn lên liền chạy về phía phòng bếp.

      Nửa giờ sau, khi Đông Phương Càn phơi ga giường ra nắng xong vào nhà thấy bàn sạch , món ăn, nhìn trong phòng bếp, chỉ thấy Chúc Kì Trinh xoay đầu lại, vẻ mặt như đưa đám bất đắc dĩ : “ xin lỗi thủ trưởng, em lại chậm, thể hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ……”

      Đông Phương Càn tới, nhìn phòng bếp có thể so với chiến trường, cả vỏ trứng gà bày ra, dưới đất còn rơi quả bị vỡ, đồ làm bếp gia vị cũng để rơi trái phải lộn xộn.

      “Em em em…… Có làm nghiêm túc, ! Chỉ là quen.” Chúc Kì Trinh nghiêm trang giải thích.

      Đông Phương Càn đến bên cạnh , cởi bỏ tạp dề người , mặc vào người mình, mặt chút thay đổi với : “Học cho tốt.”

      Chúc Kì Trinh thấy mặc tạp dề chồng lên áo ngủ bộ dạng cực kì nghiêm túc, kì quặc nên lời, đứng lên che miệng cười trộm.

      Nhưng tựa như có mắt sau lưng ngờ đột nhiên Đông Phương Càn xoay người mở to mắt trừng , hỏi: “Cười cái gì?”

      lập tức thu lại nụ cười, nhìn Đông Phương Càn nghiêm túc trả lời:
      “Dạ……Bộ dạng quá đáng rồi!”

      Đông Phương Càn chau mày, từ chối cho ý kiến, “Đợi đến khi có cơ hội phạt em, xem em có còn cảm thấy đáng .”

      “A?” Chúc Kì Trinh kinh hãi, “Thủ trưởng cần, sáng sớm đẹp như vậy, cần phá hỏng khí nha! Mau nấu cơm, mau lên mau lên, để em bắt chước.”

      Chỉ thấy Đông Phương Càn bật bếp, dầu sôi, trực tiếp đánh trứng đổ vào trong nồi, mặt trứng ốp lếp trong nồi mang theo mùi hương bay ra.

      Chúc Kì Trinh bưng dĩa trứng gà ra xem xét cẩn thận, nhịn được phát ra khen ngợi: “ lợi hại quá, làm thế nào mà chiên giống trong tiệm cơm vậy? Nhìn nghĩ là có thể làm đâu?”

      Đông Phương Càn hừ tiếng, “ xuất thân là lính trinh sát, nếu nấu ăn cũng biết nấu, ra ngoài thể để chết đói? Em muốn ăn mặt hay hai mặt?”

      “Ăn mặt.”

      Ăn xong bữa sáng, Đông Phương Càn cùng Chúc Kì Trinh mang theo nhẫn Kim Lâu đổi lớn, sau đó lấy nhẫn về, vì Chúc Kì Trinh mà đeo thêm lần nữa, với : “Về sau ngày nào cũng phải đeo, được tháo ra.”

      Chúc Kì Trinh nghĩ, mọi người đều cho rằng nhẫn là món đồ chơi, chắc là cũng mang đến cho mình phiền toái, nhưng mà…… “Đeo vào làm việc bất tiện a!”

      “Em cần làm gì?”

      “Bây giờ em chưa nghĩ tới, nhưng mà về sau nhất định làm việc thôi!”

      “Vậy đến lúc đó sau.” xong cầm tay .

      Chúc Kì Trinh cảm giác được tự nhiên, lại thích công khai, chỉ có thể khéo léo hỏi: “ phải là thích cầm tay sao?”

      quay đều lại nhíu nhíu mày, “Ai vậy?”

      “Từ khi kết hôn cũng chưa từng cầm tay của em?”

      “Khi đó mặc quân trang, rất bất tiện.”

      Vậy cứ đều mặc quân trang cũng được! Trong lòng Chúc Kì Trinh độc thoại, nhưng lại ngay cả thầm cũng dám.

      Tiếp theo hai người dạo xung quanh Trung tâm thương mại, mua quà tặng chuẩn bị tới nhà Chúc Kì Trinh, sau khi đám cưới đây là lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ của , trong lòng có chút bất an nho cùng xấu hổ. Lo lắng biết đối mặt với cha như thế nào, xấu hổ khi mang theo người đàn ông về nhà, tuy rằng là chồng, nhưng xa lạ.

      Đông Phương Càn lái xe dừng ở cửa, lái vào sân, thấy được gara dừng xe, năm chiếc xe, bên trái chiếc Rolls-Royce, chiếc Mercedes-Benz, bên phải chiếc mở mui Jaguar V8, chiếc bảo mã(BMW), ở giữa là chiếc QQ .

      nhếch khóe miệng, mắt liếc nhìn Chúc Kì Trinh, “Nhà em đỗ xe cũng có đủ vị trí.”

      Chúc Kì Trinh nhìn gara liếc mắt cái, : “Bên trái là của cha, bên phải là của trai em, ở giữa là của em. Họ vị trí đổi xe dừng xe đều rất dễ dàng…… A? Sớm như vậy cha và đều ở nhà?”

      “Chờ hai người trở về mà, cũng làm!” Lúc này, dì Lý ra đón, tiếp.

      “Dì Lý!” Chúc Kì Trinh vui vẻ chạy tới ôm lấy bà.

      “Bé ngoan a, hai người trở về, cả nhà từ sáng sớm đều mong đấy!” xong nhìn Đông Phương Càn, ý cười càng sâu, “Mời cậu mau vào bên trong.”

      Vào trong nhà, Chúc Kì Trinh hề ngoảnh lại chạy tới nhào vào trong lòng cha và ôm như bình thường , chỉ là nhàng mà kêu câu: “Cha.” Ngược lại khoác cánh tay lên vai trai, ngọt ngào : “, nhớ muốn chết.”

      Chúc Giác Trinh gõ cái trán của , “ cần nịnh bợ, thiếu chút nữa hù chết .”

      ôm cái trán oan uổng hô to.

      Đông Phương Càn cũng thanh vang dội kêu to tiếng: “Cha!”

      Chúc Kì Trinh nghĩ là gọi người có thứ tự, ngày hôm qua mình đến nhà , cha mẹ miệng dám kêu lên, bất quá đối với ông cụ kêu tiếng ông nội tuyệt đối ậm ờ.

      Cha hài lòng gật đầu, vui vẻ đáp lời.

      Đông Phương Càn nhìn Chúc Giác Trinh, có chút do dự, Chúc Kì Trinh chờ xem làm thế nào gọi trai tuổi hơn mình đây, nghĩ là trai bước lên bước bắt tay : “Gọi ta Chúc Giác Trinh là được rồi, đều là người nhà, cần khiêm tốn.”

      Chúc Kì Trinh bất mãn liếc trai cái, mọi người mới tiến vào ngồi xuống ghế da ở phòng khách.

      Tiếp theo ba người đàn ông hỏi thăm nhau về chút vấn đề có chút nhàm chán, làm công việc gì, cái gì chính trị nước ngoài, cái gì tài chính trong nước, Chúc Kì Trinh nghe mà ngáp liên tục, trong chốc lát lập tức chạy lên lầu đến phòng của mình chơi.

      Khi bước vào phòng của mình có cảm giác dường như cách mấy đời, mặc dù mới hai ngày, chung quy lại hề giống nhau nữa……

      Rất nhiều đồ vật bên trong đều bị dì Lý chuyển đến phòng tân hôn. Mình gả làm dâu nhà người khác, nhưng mà có lẽ tâm tình hoàn toàn bất đồng!

      Trong phòng tất cả đều thu dọn sạch , đồ đạc vẫn còn ở chỗ xếp đặt, chỉ là trong tủ quần áo trở nên trống rỗng. Mở tủ quầy ở đầu giường, hoàn hảo, đồ ăn vặt đều ở trong.

      khởi động máy tính, tùy tiện tìm ra tập tổng hợp nghệ thuật Đài Loan, sau đó ôm đồ ăn vặt vừa ăn vừa cười, chính mình cũng thoải mái vui vẻ, cực kì cao hứng.

      Tiếng đập cửa vang lên, Chúc Kì Trinh ăn đồ ăn vặt kêu: “Mời vào.”

      Đông Phương Càn mở cửa vào, nhìn thấy bộ dạng của , nhíu mày hỏi: “Tại sao ngồi dưới đất?”

      Chúc Kì Trinh dựa vào ghế Thái phi màu tím sậm, ngồi dưới đất ăn cái gì, bộ dạng cữ kỳ giống đứa trẻ chưa lớn. thấy Đông Phương Càn lại nhíu mày, cảm thấy căng thẳng hồi, muốn chọc đến , “ phải…… phải thể ngồi ăn ở giường nha, ghế salon là bảo bối của em, em lại nỡ. Bất quá em ngồi thảm đó chứ, xem, dày.”

      Đông Phương Càn tiện tay đóng cửa, đến bên người , nhìn đến bàn trà xác thực đè ép cả tấm thảm lông dê dày mềm mại. tự ý ngồi xuống ghế Thái phi, mềm mại thoải mái, khó trách Chúc Kì Trinh coi nó là bảo bối.

      Chỉ thấy thỉnh thoảng Chúc Kì Trinh cười ha ha, cảm thấy nhàm chán, : “Mang tham quan phòng của em.”

      Chúc Kì Trinh khó hiểu xoay người nhìn : “Mặc dù phòng của em , nhưng đến mức liếc mắt cái là nhìn tới bên chứ? Trừ phòng toilet. Chẳng lẽ muốn tham quan chỗ đó?”

      Đông Phương Càn nhíu mày, “Phải.”

      sao lại thích khác người như vậy? Toilet cũng muốn tham quan? Còn bằng nhà xinh đẹp của chúng ta đâu!”

      Đông Phương Càn ngừng chút, hé miệng mỉm cười lại, “Nhà của chúng ta?”

      Biết vậy nên Chúc Kì Trinh ngượng ngùng, vội vàng sang chuyện khác, “Quên quên , muốn tham quan chỗ nào thôi, em chỉ cho xem. Nhìn cái kia màu hồng là giường lớn em ngủ từ , cái màu trắng kia là tủ quần áo, cái hình vuông kia là máy vi tính còn cái bàn cùng ghế dựa, cái ngồi là sô pha, trước mặt em là bàn trà.”

      Đông Phương Càn hơi hất cằm, “Cái kia là cái gì?”

      Chúc Kì Trinh thuận tiện nhìn thấy, “Là tủ bảo hiểm a, ngay cả cũng biết?”

      “Bên trong cất giấu bí mật của em?”

      suy đoán, : “Cho xem của hồi môn của em!” xong đứng dậy qua, mở tủ bảo hiểm ra, lấy ra cái hòm lớn ở bên trong, hơi có vẻ cố hết sức đến sô pha liền bỏ xuống, sau đó ngồi xếp bằng tấm thảm lông dê.

      Ngẩng đầu nhìn Đông Phương Càn phút chốc, hơi vừa lòng : “Ngồi xuống , nếu em ngửa đầu lên mất nhiều sức lực nha?” xong còn quan tâm cầm cái đệm dựa ném xuống đất, tưởng là Đông Phương Càn có thói quen ngồi ngay tại chỗ cứng, cho nên ngồi ở đệm dựa có lẽ thoải mái hơn.

      Đông Phương Càn đứng lên, mắt nhìn đệm dựa, nhưng lại cước đá văng ra, sau đó ngồi xuống.

      Chúc Kì Trinh tức giận hung hăng trừng liếc mắt cái, biết nên nhướng mí mắt tỏ vẻ hỏi thăm.

      Chúc Kì Trinh mở hòm lớn, bên trong lộ ra mảnh ánh vàng rực rỡ, “Vàng thỏi này là mẹ em tích cho em để làm của hồi môn, mẹ con phải có tiền riêng của mình, cho nên khi bắt đầu sinh em ra, hàng năm sin nhật em mẹ đều tặng em vàng thỏi, với lại điều kiện gia đình ngày càng tốt, vàng thỏi cũng ngày càng lớn. “ xong rút khăn tay ra, nhàng lau chùi đối đãi giống như vật báu, “Nhưng, lúc em mười hai tuổi mẹ qua đời, ung thư dạ dày, cứu được, cho nên mẹ đưa vàng thỏi cũng chỉ có mười hai cái. Chỉ có điều, từ đó về sau em vần được tặng vàng thỏi, biết là ai tặng ?”
      trai em.”

      “A? Làm sao biết?” dùng giọng sùng bái nảy sinh thắc mắc.

      “Nếu em hỏi như vậy, phải dưới tình huống bình thường khẳng định là trai em, chỉ cần suy nghĩ ngược hướng có thể đoán được.” cảm thấy buồn cười, liền chọn đúng trong hai người, ngoài ý muốn của thế này cũng đáng?

      “Nha……” ngượng ngùng, cảm thấy mình ngu dốt? “Em tiếp đây, mẹ mới vừa qua đời sau tháng, chính là sinh nhật em, ngày đó em trốn ở trong phòng ôm vàng thỏi khóc ngừng, cơm cũng chịu ăn, sau đó trai thấy. bỏ chạy ra ngoài, lấy hết tiền mừng tuổi mua cái vàng thỏi tặng cho em, ấy từ nay về sau ấy thay thế mẹ đưa cho em quà, muốn làm cho em ngoan ngoãn hạnh phúc nhất. Khi đó ấy mới 16 tuổi, tiền tiêu vặt nhiều hơn em là bao, nhưng ấy mỗi ngày ăn uống tiết kiệm vì tích tiền, khi đến sinh nhật ấy lại hỏi cha muốn khoản, sau đó tích góp mua cho em nhiều vàng thỏi.”

      lại cầm lấy cái mà lau nhàng, đứng dậy cười ngọt ngào, dường như rơi vào hồi ức tốt đẹp, “Cho nên mãi cho đến khi trai tốt nghiệp đại học, có rất ít người biết ấy là Nhị thế tổ, bởi vì rất tiết kiệm, ngay cả em có lúc cũng cảm thấy ấy keo kiệt, chỉ có điều, cũng bởi vì ấy thương em như vậy, cho nên em cũng tự chủ tốn tiền. Khi em tốt nghiệp cũng ai biết người nhà của em làm cái gì a, ngay cả Chung Thành cũng biết, lợi hại ?” xong tranh công giống như hất lên cằm .

      Đông Phương Càn nhếch miệng, lộ ra cái mỉm cười như có như . vì che giấu mình mà kìm lòng nổi được phơi ra ngoài vẻ mặt, vội vã cúi đầu, tiện tay cầm lấy cái vàng thỏi, nhưng phát mặt có khắc chữ: chúc tiểu quai, sinh nhật vui vẻ! trai – Giác Trinh.

      Chúc Kì Trinh từng dò xét trong đầu, gần như chống đỡ đầu của cũng nhau nhìn chữ tay , cười : “Em là quỷ hẹp hòi trai sợ em phân biệt được cái nào là ấy đưa, cái nào là mẹ đưa, vậy nên nhân tiện đều khắc chữ ở mặt.”

      Đông Phương Càn ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt nhắn như ngọc gần gay trước mắt, làn da mịn như mỡ đông trắng, lông mi hơi xoăn thon dài rung động……

      Chúc Kì Trinh cũng phát khí trở nên mập mờ, nhìn trộm nhìn sang, là ánh mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng, sợ tới mức vội vàng lui ra, lại kịp tay nhanh của , phát bắt được gáy , chỉ là sức lực khống chế tốt, có làm đau chút.

      Chúc Kì Trinh hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay quyền, đánh vào sống mũi của Đông Phương Càn. chỉ cảm thấy trước mặt biến thành màu đen, cái mũi khó chịu, vì thế trực tiếp nghiêng người mang đặt dưới thân, đầu dựa vào tóc , muốn chứng kiến bộ dạng khó khăn của mình.

      Trong lòng Chúc Kì Trinh cũng phát ra hoảng sợ, biết mình đánh quyền này , hơn nữa khoảng cách gần như vậy, trực tiếp đánh vào sống mũi, muốn phá tướng, mặt cá ươn có thể hay giết mình a?

      Vốn là chờ nổi giận, nhưng người mình lại nửa ngày có động tĩnh, Chúc Kì Trinh kêu vài tiếng ‘Đông Phương Càn’ vẫn thấy phản ứng, nghĩ thầm chẳng lẽ bị mình đánh chết rồi sao?

      Vì thế khóc nức nở, bối rối ôm lấy thắt lưng , dùng sức lay động: “Đúng đúng đúng xin lỗi, Đông Phương Càn…… , đừng có việc gì…… Em, phải cố ý, , cái đó…… đừng ó việc gì về sau em, em bao giờ đánh nữa, Đông Phương Càn mau tỉnh lại a!” khóc lớn tiếng lên, nghĩ đẩy ra cũng dùng lực như thế nào đối phương đều nhúc nhích, càng lo lắng hơn nghĩ, xong rồi xong rồi, thi thể bắt đầu cứng rắn.

      Đông Phương Càn chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt bởi vì lỗ mũi khó chịu mà ửng đỏ, bộ dạng nhu tình như nước, chuyên tâm nhìn Chúc Kì Trinh, đưa bàn tay hơi thô ráp bao chùm lên bàn tay ở mặt , nhàng lau chùi nước mắt của , thấp giọng : “Hôm nay phải .”
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 18: Vào sống nhà Đông Phương.

      Editor: Lạc Du.

      Chúc Kỳ Trinh còn chưa có phục hồi lại tinh thần từ trong hoảng sợ, chân tướng gì hỏi: " đâu?"

      "Trở về quân đội."

      Ánh mắt của dần dần sáng , ở trong đầu suy nghĩ lời của lát, lại đột nhiên biết nên cái gì.

      muốn ? Mình phải nên cảm thấy cao hứng sao? Tại sao lại cảm thấy mấy mát? Giống như trong cuộc thi thi thành tích tốt, giống như có quà tặng, trong lòng mơ hồ có chút chua xót đau đớn.

      chán nản khép hờ mắt, dùng sức đẩy ra, " tránh ra, em muốn đứng dậy."

      Đông Phương Càn lại có nhúc nhích, bàn tay ở cổ càng ra sức ôm chặt .

      Giữa trưa ăn cơm, mọi người đều ngồi vào chỗ ngồi, dì Lý bưng món ăn cuối cùng lên, cũng tự nhiên ngồi xuống. Người nhà họ Chúc đều xem dì như là người nhà, cho nên khi ăn cơm đều là cùng bọn họ ngồi cùng bàn.

      bữa cơm ăn với nhau vô cùng hài hòa hòa hợp, đề tài chuyện của ba người đàn ông ngừng, hai người phụ nữ cũng chuyện rất nhàng, chỉ nghe cha đột nhiên hỏi: "Đông Phương, con định lúc nào trở về quân đội?"

      "Hôm này, ba giờ chiều bay."

      Cha ngạc nhiên, "Sao lại nhanh như vậy? Kết hôn mới có hai ngày mà rồi sao?"

      "Dạ, lập tức phải trở về tập huấn, huấn luyện trong đại đội thể buôn lỏng, con cần phải mau chóng trở về."

      Cha cùng trai quay đầu nhìn Chúc Kỳ Trinh, chỉ thấy vẻ mặt đổi vẫn dùng bữa.

      trai : "Đông Phương, em ngoan rất nhát gan, cậu trở về bộ đội mình em ấy sống bên kia chúng tôi cũng yên tâm, nếu để em ấy về nhà ở, cậu xem thử như thế nào?"

      Chúc Kỳ Trinh chợt ngẩng đầu, cảm kích nhìn về phía trai điên cuồng gật đầu, nghĩ thầm, trai vẫn là tốt nhất.

      " ấy ở mình tôi cũng yên lòng, " Đông Phương Càn nhìn vẻ mặt khát vọng của , vẫn , "Cho nên tôi muốn để cho ấy dọn tới đại viện ở, vừa lúc giúp ấy bồi dưỡng tình cảm với người nhà tôi." xong nghiêng đầu nhìn Chúc Kỳ Trinh.

      Chúc Kỳ Trinh khẽ cắn môi lắc đầu, rất muốn mở miệng từ chối, mở miệng phản bác, nhưng lại dám, sợ chọc giận Đông Phương Càn.

      Đông Phương Càn thấy vậy lại chau mày hỏi: "Được ?"

      Chúc Kỳ Trinh cùng nhìn nhau lát, thua trận, tức giận vùi đầu vào ăn cơm, nghĩ đến vấn đề này nữa, giống như trả lời cũng gạt bỏ vấn đề này.

      Cha thấy thế vội vàng giảng hòa, "Con bé có tính khí rất thất thường, để cho mình con bé đến ở nhà của con cũng thích hợp lắm, bằng chờ lúc con trở về, hai đứa cùng nhau trở về nhà phải tốt hơn sao?"

      Chúc Kỳ Trinh nhìn cha cái nghĩ thầm, cha cuối cùng cũng có ý định đem bán con .

      "Lúc trước bọn họ đối với nhau quen thuộc, thừa dịp mượn cơ hội này hiểu lẫn nhau. Người nhà của con thích ấy, hai người nên có lòng tin với ấy." Đông Phương Càn thản nhiên , giọng điệu rất kiên định thể nghi ngờ.

      Hai cha con nhà họ Chúc biết nên gì nữa, dù sao con gả ra ngoài như bát nước đổ , ở nhà chồng cũng đâu phải là chuyện kinh thiên động địa. Chỉ là quyết định này của Đông Phương Càn làm tia hảo cảm của Chúc Kỳ Trinh dánh cho nhất thời hóa thành tro bụi, tiêu tán ở ngoài chín tầng mây.

      Sau khi ăn xong, hai người trở lại đại viện, Đông Phương Càn thu dọn hành lí đơn giản, thay quân trang, cự tuyệt tài xế đưa , lấy xe cùng Chúc Kỳ Trinh đến sân bay.

      Chúc Kỳ Trinh còn giận vì chuyện muốn mình dọn tới ở đại viện, cho nên vừa mới đến sân bay, xoay người liền muốn . Lại bị Đông Phương Càn quát lớn, ra lệnh cho ngồi xuống.

      Hai người lẳng lặng ngồi ở phòng chờ, lại với nhau tiếng nào, Chúc Kỳ Trinh buồn buồn vui đùa nghịch ngón tay, nghĩ thầm, chuyện lại muốn ngồi làm gì? Mặt cá ươn, đáng giận đáng giận, tốt nhất rồi đừng về nữa.

      Đông Phương Càn ngồi thẳng tắp, mi mắt cụp xuống, nhưng nội tâm lại rất ngọt ngào. nghĩ cứ như vậy ngồi lâu lát tốt rồi, lần sau cũng biết khi nào mới trở về.

      Mãi cho đến khi thanh radio thúc dục đến giờ lên máy bay ngừng vang lên, thời gian cất cánh cũng có dư lại mấy phút, Đông Phương Càn mới đứng dậy, mặt thay đổi : "Trở về !" xong từ trong túi móc ra chìa khóa xe, "Lái xe trở về, về sau cứ sử dụng chiếc xe này, rất an toàn."

      Chúc Kỳ Trinh nhận lấy chìa khóa, lo lắng hỏi: "Chiếc xe của lớn như vậy, em lái có thể di chuyển sao?"

      khẽ hé miệng, mặt lên nụ cười thản nhiên, "Đâu có muốn em phải đẩy xe, có chân ga mà."

      nắm chặt chìa khóa, cúi đầu nhìn đến ánh mắt của , : "A, em đây."

      lúc xoay người Đông Phương Càn đột nhiên giữ tay lại, nhìn thẳng vào mắt của lúc, đôi tay dùng sức nắm chặt cái, mới chậm rãi buông ra.

      Chúc Kỳ Trinh quay người bỏ chạy, chạy lúc lâu, thở hổn hển, trong đầu trống rỗng, lại có ý thức bỗng nhiên xoay người, lui về phương hướng đứng lúc nãy.

      Cách đoạn khoảng cách lớn, nhìn thấy ở cửa ra vào, bóng dáng cao gầy màu xanh ở phía trước kiểm tra giấy tờ, cử chỉ giơ tay nhấc chân của , chỉ như thế thôi nhưng lại rất đẹp trai, thân hình của trong đám người giống như nhân vật nổi tiếng, quân trang màu xanh tôn lên niềm kiêu ngạo của , người đàn ông này thuộc về mình sao? Tại sao ngày trước mình lại chú ý tới xuất sắc như vậy? Nếu như chỉ là lơ đễnh nhìn thoáng qua, cũng đủ để mình động lòng chứ?

      Chỉ thấy khi Đông Phương Càn kết thúc việc kiểm tra tiếng vào cửa khẩu, giống như là có cảm ứng tâm linh đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh đứng ở chỗ xa kia, khóe miệng ngừng giương lên, cuối cùng thả lỏng vẻ mặt của mình, tùy ý để đôi môi mở ra, lộ ra hàm răng trắng nõn tinh khiết.....

      ra, nụ cười của lại đẹp mắt như vậy! Chúc Kỳ Trinh kìm lòng được giơ tay lên, nhàng vẩy vẩy......Thẳng cho đến khi bóng dáng màu xanh biến mất thấy, vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới có thể hòa tan bằng tươi cười đó.

      lái con vật khổng lồ của Đông Phương Càn chậm rãi trở về nhà hai ngày ở, thu thập chút quần áo sau đó dọn đến đại viện.

      Mỗi khi nhét món đồ vào trong rương hành lí lại mắng câu"Mặt cá ươn" , thương cảm cùng lưu luyến lúc ở sân bay bị ném ra sau ót, bây giờ chỉ còn lại đầy bụng oán khí.

      "Mặt cá ươn, tại sao lại hạn chế tự do của em!"

      "Mặt cá ươn, em trở về nhà của mình ảnh hưởng đến sao?"

      "Mặt cá ươn, em muốn đến nhà của , muốn!"

      "Mặt cá ươn, em muốn ở nhà cho bọn họ bắt chết, để cho trở về thành quả phụ!" ý thức được mình dùng từ sai, ngước đầu suy nghĩ lát, rồi : "Con bà nó, công bằng, chồng chết vợ thủ tiết, vợ chết chồng hề quan trọng. Đúng là trọng nam khinh nữ! Đáng chết nam nữ bất bình đẳng! Tại sao mình phải ở nhà ta mà phải ta đến ở nhà mình chứ?"

      vừa lảm nhãm vừa thu dọn hai rương hành lí, mới bất đắc dĩ đến đại viện.

      Khi đến, lính cảnh vệ liền mở cửa, xe đến trước mặt chào hỏi sau đó mời lấy giấy chứng nhận. Vì chuyện này Chúc Kỳ Trinh oán trách lâu, bởi vì ngày thứ hai, khi lái chiếc xe QQ của mình vào, bị lính cảnh vệ ngăn lại, hỏi ràng đâu ở nhà nào, gọi điện xát nhận mới cho vào, buồn bực nghĩ con mắt của lính cảnh vệ nhận ra người quen hay sao?

      vì chuyện này chuyện với ông nội ông cụ cũng rất bất mãn vỗ bàn, lập tức gọi cho Tiểu Vương, "Nhanh xuống phòng bảo vệ với Tôn Tử tiếng, con mẹ nó chớ có để cháu dâu ta về nhà mà còn phải trải qua thẩm vấn, mấy chuyện tào lao!"

      Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, nghĩ thầm, cơn tức giận của ông nội cũng quá lớn ? Đây chỉ là chuyện , chuyện a! Ông như vậy làm sao sau này con còn giám cùng người cáo trạng a?

      cứ như vậy ở nhà Đông Phương, có kinh khủng giống như trong tưởng tượng, cũng có áp lực giống như trong tưởng tượng. Cha chồng Đông Phương Khải Ca cùng mẹ chồng Trương Tuyết thời gian ở nhà cũng nhiều, tới lúc bữa cơm cũng về, mà thái độ bọn họ cũng giống như lúc đầu nghiêm nghị muốn gặp .

      Chính là, mỗi lần bọn họ xã giao trở về, nhìn qua rất mệt mỏi, cho nên vì muốn cha mẹ chồng đối tốt với mình, mỗi ngày ở lầu ba Chúc Kỳ Trinh đều dòng tai nghe động tĩnh, vừa phát cha mẹ chồng trở về, lập tức xuống lầu, kiên trì dành công việc của bảo mẫu , nhận lấy túi, lấy trà nóng, có lúc thấy bọn họ uống quá nhiều liền lấy khăn lông nóng đưa qua, làm cho bảo mẫu lúng túng đứng bên biết phải làm gì.

      Mỗi lần bố mẹ chồng ở nhà, cũng tận lực lưu lại, mặc dù ngồi ghế gỗ lim làm cho eo rất đau, nhưng vẫn cố gắng ngồi, bồi bọn họ chuyện về những tin tức nhàm chán.

      nghĩ, tốt là bố mẹ chồng thỉnh thoảng mới ở nhà, nếu eo của cũng hỏng nát rồi.

      Sau khi đến nhà Đông Phương, chiếm cứ chỗ ngồi bên cạnh mẹ chồng Trương Tuyết, mỗi ngày cũng có thể ăn chén tổ yến. Trương Tuyết là người phụ nữ rất chú trọng đến việc bảo dưỡng, mỗi sáng sớm cần phải uống chén tổ yến, kể từ khi đến đây, mẹ chồng liền cho mỗi ngày uống cùng bà.

      Ngược lại rất dễ tiếp nhận ý tốt của mẹ chồng, chỉ là có chút lo lắng suy nghĩ, còn trẻ như vậy bắt đầu bảo dưỡng, vậy khi đến tuổi bốn mươi sinh ra chất kháng thể, đến lúc đó uống bao nhiêu thuốc bổ cũng có tác dụng, ngược lại càng già nhanh hơn sao?

      Trong nhà nay có hai người từ bên ngoài đến, hai người đều có lai lịch rất lớn. Tiểu Vương là trong những thành viên bảo vệ ông cụ, là quân khu đặc biệt an bài cho ông, ăn ở đều ở nhà Đông Phương, phụ trách việc đứng và cuộc sống của ông cụ.

      ra cũng có nhiều chuyện để làm, công việc chủ yếu là tắm cho ông cụ, thỉnh thoảng phụ trách làm tái xế, hoặc là giúp bảo mẫu số việc. Nghe ta ở quân đội cũng rất có lai lịch, có thể an phận làm thành viên bảo vệ, xem ra là người thích sống bình thản.

      ta bình thường cũng nhiều, thấy Chúc Kỳ Trinh cũng chỉ là xấu hổ cười tiếng, chưa bao giờ xấu nhảm, phần lớn thời gian là ngồi trong phòng sách đọc sách, tuổi của ta vẫn chưa tới 20, ý của ông cụ là để cho ta thi trường quân đội.

      Cụ bà Hạng là người duy nhất trong nhà làm Chúc Kỳ Trinh cảm thấy đau đầu, phải bà tốt, mà là quá càu nhàu, ba câu rời từ nhớ năm đó.

      Bà là nha đầu của hồi môn mà bà nội Đông Phương mang đến, mười mấy tuổi liền từ Thượng Hải tới đây, ở Đông Phương gia đợi cả đời, cho nên có người nào xem bà là bảo mẫu, bà cũng coi mình là người ngoài, chuyện đều là bộ dạng trưởng bối, ngay cả vợ chồng Đông Phương Khải Ca đều kính bà ba phần. Cả nhà đều ăn cơm do bà làm, ăn mấy năm, cho nên dù tại bà có chút hồ đồ, nhưng bà vẫn ngại vào phòng bếp nấu ăn.

      Bà Hạng được 80 tuổi, bà ở nhà Đông Phương làm việc, chẳng bằng bà ở nhà Đông Phương dưỡng lão còn hơn, bởi vì quần áo của ba đều do bảo mẫu giặt.

      Cho nên Chúc Kỳ Trinh càng thêm dám đắc tội với bà, bà càu nhàu, mặt liền cười nghe bà càu nhàu.

      Khi già đến hồ đồ bà Hạng có tính bao che, mặc dù bà vì chuyện lúc trước Chúc Kỳ Trinh đòi từ hôn mà sinh ra khoảng cách, nhưng lúc Chúc Kỳ Trinh bị pháo của đứa trẻ sát vách hù dọa, bà Hạng mang theo Chúc Kỳ Trinh dũng mãnh gõ cửa nhà cách vách, muốn người kia đưa Chúc Kỳ Trinh đến bệnh viện kiểm tra thính lực, xong rồi vẫn chưa buông tha muốn con của người kia phải xin lỗi với Chúc Kỳ Trinh.

      bên Chúc Kỳ Trinh rất xấu hổ, nghĩ, bà Hạng cùng ông cụ đúng là dạng, cũng thích đem chuyện hóa lớn, hóa phức tạp, hóa phiền toái đây?

      Bà Hạng người có biết hay , đây chính là đại quân khu của Tham Mưu Trưởng Chu đấy!

      Trong nhà, Chúc Kỳ Trinh thích nhất chính là ông cụ, mặc dù phần lớn thời gian ông cụ đều ở trong phòng, nhưng Chúc Kỳ Trinh biết quan hệ của ông và Đông Phương Càn là thân mật nhất, cũng cảm thấy ông cụ rất dễ ở chung.

      Ông luôn là vui tươi hớn hở, nội tâm lại che dấu được khôn khéo, Chúc Kỳ Trinh thường xuyên nghĩ, mười phần ông chính là lão hồ ly. Nhưng cái này cũng trở ngại thích của đối với ông cụ.

      thường xuyên cầm tay ông, dắt ông ra phòng, hết dạy ông đánh bài, đánh cờ, để ông nhìn tin tức, bởi vì cực sợ ông cụ làm việc này.

      Bảo mẫu : "Trước kia ông cụ hay lôi kéo Tiểu Vương chơi, tại chỉ có người thôi."

      Nhớ tới lần đầu cùng ông cụ đánh cờ, chân tay Chúc Kỳ Trinh liền mềm nhũn, ngượng ngùng giả cười hỏi: "Ông nội ông đánh quân gì thế?"

      "Nha đầu, quân nào mà chả được, ông nội quân nào cũng có thể đánh được."

      Nhưng cháu thể đánh a....Cháu thể thích đánh quân nào được..... suy nghĩ chút, từ bàn lấy ra bộ cờ vây, đối với ông cụ : "Ông nội, ông có thích chơi cờ năm quân ?Chúng ta chơi cái này !" Đây là trò chơi đánh cờ duy nhất mà có thể nghĩ tới.

      "Cờ năm quân? Trước kia Tiểu Vương cùng ta chơi cái này, chỉ là biết chơi như thế nào, nha đầu từ từ cùng dạy ông chơi."

      Chúc Kỳ Trinh mừng rỡ, nghĩ thầm ông biết mới đúng, coi như có dạy ông, chút nữa mình cũng thua.

      muốn tính toán đánh sai mười phần, chỉ là khi chơi tới hai lần sau, ông cụ liền chuyển bại thành thắng, sau đó Chúc Kỳ Trinh cũng thắng nổi nữa.

      tức giận, chạy lấy Laptop ra, với ông cụ: "Ông nội, ông đánh thắng cháu cũng có gì lợi hại, ông phải đánh thắng bọn họ, như vậy mới lợi hại!"

      Ông cụ nghi ngờ hiểu, vì vậy Chúc Kỳ Trinh lấy trò chơi đánh cờ trong gian QQ cho ông biết, giảng giải cho ông cách chơi, cho ông muốn lợi hại cần phải tiến vào gian cao hơn, ở đó trở thành nhân vật Tướng quân, đến lúc đó mới gọi là cao thủ!

      Ông cụ nhất thời hứng thú, lập tức động thân vào trò chơi QQ.

      Chúc Kỳ Trinh hỏi, "Ông nội, ông muốn lấy tên gì?

      "Đông Phương Thắng Lợi"

      " phải như vậy, ông nội, căn bản trong trò chơi này ai dùng tên , người xem xem bọn họ này." xong chỉ vào tên tuổi của những người trong trò chơi cho ông cụ nhìn.

      "Con bà nó cái gì mà ‘Dâm Ba Tên’." Ông cụ cảm thấy những tên này thực kì quái, bất mãn kêu la.

      "Ông nội, ông thô tục."

      Ông cụ cười ha hả, "Thói quen thói quen, ông nội lần sau chú ý"

      "Ông nội, cháu xem ông liền kêu là 'Lão tướng ra tay nhất định thắng' !"

      Ông cụ nghe xong cười ha ha hồi, vỗ đầu Chúc Kỳ Trinh : "Tên này tệ, đúng là tên cháu dâu lấy rất tốt!"

      Từ đó, cả ngày ông cụ cầm trò chơi đó chém giết, có lúc thua liền tức giận mắng to, những từ thô tục cũng mắng ra ngoài, có lúc gặp đối thủ giỏi, liền cơm cũng chịu ăn. Cả nhà liền nhìn Chúc Kỳ Trinh bằng ánh mắt chất vấn, làm cho sợ đến mức đứng dậy, chạy vào gian phòng, kéo ông nội ra mới giám động đũa.

      Ông cụ còn tăng chức cho Chúc Kỳ Trinh trở thành bạn tốt của ông, trong danh sách chỉ có mình tên đáng thương của , cho nên thường xuyên bị ông cụ quấy rầy, ông hiểu chuyển gì gởi tin qua hỏi , suy nghĩ câu trả lời ông muốn nhất, sau đó trả lời từng cái.

      Ở nhà Đông Phương, mặc dù Chúc Kỳ Trinh trôi qua như cá gặp nước, nhưng cũng sống rất tốt, độ thích ứng cũng coi như tệ.

      Người tim phổi độ thích ứng với hoàn cảnh vẫn tương đối mạnh.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :