1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu của trưởng quan - Sáp Nữ (NT2) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8: Người đàn ông thực thụ, chút dịu dàng ấm áp

      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Đưa đến gian phòng, chỉ đạo viên : “Đông Phương, phải cậu tính từ hôn chứ?”

      Đông Phương Càn nhìn ta, nhướng mí mắt, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Chỉ đạo viên cười lên ha hả, cười đủ rồi mới : “ , xem tính khí cậu chỉ có người có tài năng như ấy mới xứng với cậu.”

      Đông Phương Càn ngồi giường, kéo lấy cái ghế cho chỉ đạo viên, rồi lại đưa ta điếu thuốc, chính mình cũng tự châm lấy điếu, hít hơi dài mới chậm rãi hỏi: “ thế nào?”

      “Cậu nghĩ mà xem, nếu như cậu lấy người con dịu dàng cách cứng nhắc, hai người đều khó hiểu liệu qua được mấy ngày?”

      “Ồn ào như vậy mới gọi là sống qua ngày?”

      ấy ầm ĩ sao? Tôi thấy ấy là người cố chấp, chuyện gì cũng có lòng tin kiên định vào bản thân, dũng cảm phấn đấu. ấy cũng là người lương thiện, có thể vì con chó mà dám thách thức Liên Trưởng. Đồng thời ấy lại rất ngây thơ, ấy cho rằng chỉ cần thương lượng vài câu với cậu là có thể kết thúc quan hệ thông gia giữa hai nhà. Quan trọng nhất, ấy là người có trách nhiệm, ấy thà rằng từ xa đến đây cầu cậu từ hôn cũng quyết chạy trốn. ra, ấy có thể tới đây cũng có thể bất cứ đâu, chỉ cần trốn tránh ngày kết hôn, việc hôn này coi như xong, đâu cần thiết phải phiền toái như vậy. Nhưng ấy làm thế. Cho nên, chỉ có người như ấy mới xứng đáng làm vợ của quân nhân.”

      Đông Phương Càn liếc mắt nhìn chỉ đạo viên, “Mới gặp có hai lần, xem ra cậu rất hiểu ?”

      Chỉ đạo viên phả ra hơi khói thuốc, khinh thường : “Cũng xem xem tôi làm gì sao, chính là làm công tác tư tưởng cho người khác.” Hít sâu hơi, ta đứng lên : “Tôi đây, mà khắp người chị dâu đều là máu, nên nhanh chóng lau vết máu , nếu như bị thương cũng phải nhanh chóng đắp thuốc.”

      Thấy chỉ đạo viên đóng cửa lại, Đông Phương Càn mới nhìn bộ mặt dính máu của Chúc Kỳ Trinh, đứng dậy, đổ nước nóng vào thau rửa mặt màu xanh sẫm.

      cầm cái khăn lông ướt nước ấm, nhàng lau sạch khuôn mặt của Chúc Kỳ Trinh, động tác nhu hòa như lau khẩu súng lục quý của mình.

      Sau khi lau sạch , mới thấy bị thương cũng nặng như tưởng tượng, chỉ có mấy vết sưng đỏ, xem ra khuôn mặt dính máu đều là từ cánh tay dính vào. Lau tiếp cổ và cánh tay, lau khô vết máu, cái cổ trắng nõn, cánh tay mảnh khảnh ấy là đủ vết đỏ lớn khác nhau dọa nhảy dựng lên.

      nghĩ, rốt cuộc ấy lên đây kiểu gì? Làm sao lại bị muỗi đốt thành ra thế này?

      Tiếp theo, vì Chúc Kỳ Trinh mà cởi vớ giày, phát đôi tất ướt nhớp nháp, lại nhìn vào lòng bàn chân thấy có nốt phồng nước. Thấy vậy, liền khẳng định Chúc Kỳ Trinh bộ tới đây.

      Ngọn lửa tên từ trong lòng bốc lên, ấy lại có thể vì từ hôn mà làm được tới mức độ này? , Đông Phương Càn có thể nhìn trúng , lại dám coi rẻ mình như thế?

      biết tốt xấu!” – nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ kẽ răng. Ném khăn lông vào chậu nước rửa mặt, trực tiếp mở cửa rời .

      lâu sau, Chúc Kỳ Trinh tỉnh lại, nhìn khắp gian phòng xa lạ được bài trí cách đơn giản, có bất cứ đồ vật dư thừa nào, tất cả đều ngay ngắn trật tự. người mình đắp chiếc chăn mỏng màu xanh lá cây của quân đội, có chút cứng nhắc, cũng thấy thoải mái.

      ngồi dậy, bẻ cổ rồi đến phần eo, cảm giác cả người đau nhức, nhấc tay lên mới phát mu bàn tay có cắm kim châm. buồn bực nghĩ: “ ra cảm giác choáng váng chính là nằm ở chỗ này.”

      Đột nhiên, có tiếng bước chân mạnh mẽ từ xa tới gần, phản ứng đầu tiên của chính là nằm xuống. Thế là hai lời liền nhắm mắt lại giả chết.

      Đông Phương Càn trở lại, tay xách bình nước nóng cùng với hai cái khăn lông mới. Đổ sạch nước trong chậu rửa mặt, rồi lại đổ nước nóng mới vào, sau khi vắt khô khăn lông, tới dùng chiếc khăn lông ấm bao lấy chân của Chúc Kỳ Trinh.

      Chúc Kỳ Trinh cảm giác hai chân đau nhói hồi, nóng quá, thiếu chút nữa muốn quăng chiếc khăn lông , nhưng lại nghĩ đến mình giả bộ bất tỉnh, thể làm gì khác hơn là chịu đựng. Dần dần, hai chân từ đau nhói chuyển thành ấm áp, dòng nước ấm từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, lập tức khiến thân thể thấy thoải mái.

      Bên trong phòng đột nhiên im lặng, Chúc Kỳ Trinh buồn bực, vừa định nhàng mở mắt xem có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy mặt mát.

      Đông Phương Càn dùng ngón tay thô ráp bôi thuốc mỡ, nhàng thoa lên mặt . Bỗng dưng phát con ngươi ở dưới mí mắt của Chúc Kỳ Trinh ngừng chuyển động, khóe miệng Đông Phương Càn khẽ giương, lại như có chuyện gì, tiếp tục thoa lên mặt .

      Chúc Kỳ Trinh tự hỏi rốt cuộc nên làm gì tiếp theo. Tuy rằng bây giờ Đông Phương Càn giả bộ vì mình mà thoa thuốc, nhưng lúc đánh chính mình cũng hề nương tay, cái mặt cá ươn đó vốn cũng phải là dễ chuyện, mình lại thua rồi, ép ấy từ hôn xem ra là thể.

      Đông Phương Càn từ từ lau xong khuôn mặt của lại lau xuống cánh tay, lau xong cánh tay lại lau cổ, lau xong cổ hề ngừng tay, tiếp tục dọc theo xương quai xanh khẽ kéo cổ áo sơ mi lau xuống.

      Chúc Kỳ Trinh hất tay ra, lập tức ngồi dậy, nhìn cách giận dữ.

      nghĩ làm lính là lưu manh, xem ra chút cũng sai.

      Đông Phương Càn hề tức giận, chậm rãi vặn nắp lọ thuốc mỡ. “ chịu tỉnh rồi hả? Tôi còn tưởng có thể giả bộ lâu hơn chút nữa.”

      Nghe như vậy, Chúc Kỳ Trinh lúng túng hồi. Suy nghĩ chút thử thăm dò, : "Dù sao cũng hủy hôn, tôi về nhà nghĩ lại cách."

      "Ừ, có cách gì cứ việc sử dụng, dù sao tôi hủy hôn."

      "Thối tha. . . . . ." nhớ trước kia Đông Phương Càn muốn bóp vỡ lời từ miệng mình, lại nhìn tại căm tức nhìn mình, lập tức đổi lời, "Đồ đàn ông xấu xa, đừng vội đắc ý, tôi chính là kết hôn, để cho mất thể diện, tôi nghĩ cách, cứ chờ đấy."

      Đông Phương Càn hừ lạnh tiếng, "Được, tôi cho cơ hội. Trước khi kết hôn ngày tôi trở về từ đơn vị, nếu lúc đó còn chưa nghĩ ra cách, ngoan ngoãn mặc áo cưới vào ứng phó với khách cho tôi."

      "Hừ, đợi được tới ngày đó đâu, tôi khẳng định nghĩ ra cách trước lúc đó rồi."

      "Nghĩ ra hay ra, đến lúc đó hãy ." xong hất cằm lên, "Có còn cần khăn lông nóng ?"

      Chúc Kỳ Trinh thấy cũng có vẻ tức giận, hai người còn thống nhất ý kiến, làm xong giao ước, vì thế thoáng giảm bớt địch ý đối với , nghĩ thầm cũng phải là hiểu lẽ phải.

      dùng sức gật đầu cái, cái khăn lông nóng dễ chịu như vậy dĩ nhiên còn cần.

      Đông Phương Càn kéo hai cái khăn lông từ dưới chân lên, đột nhiên ném cho : "Tự mình làm ." xong qua ngồi chiếc ghế ở bên bàn đọc sách, rút thuốc ra rồi châm lên, ung dung nhả khói.

      Chúc Kỳ Trinh tức giận cắn môi dưới, lòng dạ xấu xa lại làm quân nhân, cái mặt lại cá ươn, tất cả các loại tính từ có thể nhớ tới, tất cả được đặt người của mắng chửi lần, "Tự làm tự làm, ai sợ ai!"

      Chúc Kỳ Trinh nhặt lấy chiếc khăn lông nhảy xuống giường, giày của mình đặt ở chân giường, trước mặt chỉ có đôi dép lê cỡ lớn của nam, đấu tranh giây liền xỏ đại đôi chân xinh xắn vào trong dép lê.

      Lấy cái bình treo cái đinh ở tường xuống, lúc này mới chú ý tới bộ quân phục Thượng úy treo tường. đẹp, màu sắc đậm, tính chất nồng nàn, ủi vừa đủ bằng phẳng.

      xoay người nhìn cái người ngồi kia, người mặc bộ quần áo vô cùng bẩn, cầm điếu thuốc hút như người đàn ông trong sương mù, bất mãn hỏi: "Tại sao mặc bộ này?" Khẳng định mặc vào tinh thần hơn nhiều so với tại.

      " ra ngoài họp mới mặc , mặc nó còn huấn luyện thế nào được?" Đông Phương Càn khinh thường , dường như hài lòng ngốc nghếch của .

      Chúc Kỳ Trinh chu miệng, cầm theo chiếc bình tới phía trước chậu nước rửa mặt. Cái chậu nước rửa mặt này là chiếc chậu đơn giản khung tam giác, giữa chậu có đặt vừa vặn cái vòng tròn, phía cùng bên cạnh vốn có chỗ có thể dùng để treo bình nước.

      Nghĩ nghĩ lại còn cách nào khác, chỉ có thể đặt cái bình ở giường, sau đó tay cố gắng vắt khô khăn lông. cánh tay còn lại cắm kim tiếp nước, máu tươi lập tức tràn vào trong ống tiếp nước, hơn nữa tốc độ tràn còn rất nhanh.

      Đông Phương Càn phát ra tiếng"Chậc!" trong miệng, sau đó dập điếu thuốc tới nhấc chiếc bình lên rồi giáo huấn Chúc Kỳ Trinh, " có kiến thức thông thường ? Bình nước có thể để thấp như vậy sao?"

      "Là để cho tôi tự làm mà, lúc này phát cáu cái gì?"

      "Đứng qua bên!" xong Đông Phương Càn đưa cái bình cho , tay bắt đầu vắt cái khăn lông, lực rất lớn khiến Chúc Kỳ Trinh lo rằng cái khăn lông bị vắt cho nát mất.

      Đông Phương Càn vắt khô khăn lông rồi xoay người, thấy Chúc Kỳ Trinh còn đứng đó, tức giận : "Còn để tôi tiếp tục làm?"

      Chúc Kỳ Trinh giật lấy cái khăn lông trong tay , ngồi lên giường, tự quấn khăn lên hai chân mình. Dựa người về sau, lại phát là bức tường thô ráp, đến cái đệm để dựa cũng có.

      Đông Phương Càn đổ nước trong chậu rửa mặt, xoay người ra cửa, lúc ra tới cửa nghiêng đầu : "Hi vọng được như mong muốn, ngày 1 tháng 8 đó tôi cần về nhà."

      Trong lòng Chúc Kỳ Trinh trả lời câu: Hãy đợi đấy!

      Ngồi vô cùng nhàm chán, hơn nữa ban ngày đỉnh núi cũng lạnh, xoay người thấy bàn sách bên cạnh có ít sách, liền rút mấy quyển tới, toàn bộ đều là những bộ sách về mặt quân . Mặc dù có hứng thú, nhưng dù sao có việc để làm vẫn tốt hơn là làm gì.

      trở mình lúc, liền ngủ thiếp , sau đó lại bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nó cứ nhất quyết vang mãi tha, cũng gấp nóng nảy, tiếng vang vẫn được duy trì liên tục .

      Chúc Kỳ Trinh nghĩ, Đông Phương Càn có thể có ngày tốt tính như vậy sao? Sau khi ngồi dậy, : "Mời vào."

      Tiến vào là cậu chiến sĩ, tay có bưng khay : "Chị dâu, Liên Trưởng phân phó tôi đưa cơm trưa tới cho chị."

      Chúc Kỳ Trinh cười ngọt ngào, : "Cảm ơn, để xuống !" vừa định tiếp đừng gọi tôi là chị dâu, chỉ thấy Chiến sĩ a tiếng, : "Nước biển chảy hết rồi."

      Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, đúng , trong bình còn giọt dư thừa nào, nước thuốc theo cái ống chậm rãi mà chảy xuống, gần như chảy tới đầu dây, vô cùng nóng vội mà kêu: "Nhanh kêu thầy thuốc, nhanh lên nhanh lên."

      Cậu chiến sĩ này bước tới cầm lấy tay của , xé băng dán ra, trực tiếp rút kim ra, trong miệng còn : "Chị dâu, loại chuyện này chúng tôi đều tự mình làm. Ấn chặt lấy...!"

      Chúc Kỳ Trinh ấn chặt mu bàn tay, nhìn lên người chiến sĩ trước mặt, nghĩ thầm, ra là làm lính, đến chuyện này đều tự mình làm.

      Sau khi cậu chiến sĩ rồi, Chúc Kỳ Trinh đứng dậy ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cơm trước mặt có món mặn món nhạt thêm bát canh và chén cơm, còn có ly sữa tươi ngọt, làm cho nhàng thoải mái. Nếm thử miếng, mùi vị cũng tệ lắm, nghĩ, xem ra người ngoài đồ ăn của lính ngon phải là .

      Ăn cơm xong, tiện dạo qua vòng quanh đại đội, bây giờ là thời gian ngủ trưa, cho nên trừ tốp binh sĩ đứng nghiêm canh gác, cũng gặp những người cần thiết. Bây giờ rất sợ người nơi này, khẳng định chuyện mất mặt buổi sáng đều bị bọn họ trông thấy.


      Đầu tiên tới nơi lần trước chôn con chó Tiểu Hoàng, tràng xin lỗi với nó. Sau đó lảo đảo dạo, dạo vòng, phát chỗ này vẫn còn rất rộng, mặc dù chỉ đại đội đóng quân, nhưng xuống cũng tốn ít thời gian, cảm giác đau đớn ỷ từ vết nước phồng ở chân dâng lên. Lúc định quay lại, ngạc nhiên phát ra nơi này thậm chí có cả trại nuôi động vật, nuôi rất nhiều gà, dê, heo, chó vàng cũng thiếu, nhưng chó săn đến con cũng thấy.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9: Ngủ lại đêm.

      Editor: Lạc Du.

      Lúc trở về phát bên trong phòng có tiểu chiến sĩ đứng chờ, nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh, lập tức mặt lên nụ cười, "Chị dâu!"


      Chúc Kỳ Trinh nhận ra cậu ta, cậu ta chính là tiểu chiến sĩ lần trước cho mình con chó, lúc đó mặt cậu ta rất nghiêm túc, ra lúc cười lại đẹp mắt như vậy.


      "Đừng gọi tôi là chị dâu. Có chuyện gì ?"


      Cậu ta trực tiếp loại bỏ nửa câu đầu, : "Chị dâu, em tên là An Dịch. Những thứ trái cây này đều là do Liên Trưởng để em xuống núi mua, chị xem có thích trái cây này ? thích em liền mua lại."


      Chúc Kỳ Trinh liếc cậu ta cái, hé miệng cười, xem ra người này là đứa bé lanh lợi. Ở trước mặt người ngoài rất nghiêm cẩn, nhưng trước mặt người trong nhà lại quên giới thiệu, cái miệng nhắn còn rất ngọt.


      " cần, những thứ này là được rồi. Tôi ăn nhiều như vậy, cậu cũng mang về chút !" Chúc Kỳ Trinh xong cầm giỏ trái cây bàn.


      "Đừng đừng đừng, chị dâu, cần."


      "Cậu chạy cả buổi cũng vất vả, lấy quả ướp lạnh nhé?"


      "Lái xe mà, chị dâu, cần chạy."


      "Vậy cũng vất vả a, nhanh lại đây cầm ."


      "Chị dâu, chị cũng đừng làm khó em, hôm nay em luôn luôn canh gác ở ngoài cửa, có chuyện gì chị có thể lập tức gọi em."


      Chúc Kỳ Trinh suy nghĩ chút, đấu tranh : "Còn....Có chút chuyện."

      "Chuyện gì?"


      ". . . . . ."


      "Chị dâu, chị cứ , em lập tức làm!"


      "Cái kia....Tôi vừa mới tìm nửa ngày, tại sao nơi này của các cậu lại có nhà vệ sinh cho nữ?"


      An Dịch ngẩn người chút, đỏ mặt ngượng ngùng gãi gãi đầu, : " ra là có, chỉ là đại đội có phụ nữ tới, nên nhà vệ sinh vẫn để đó dùng, nghe mấy năm trước Liên Trưởng để cho người ta đem toàn bộ nhà vệ sinh nữ phá bỏ."


      Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm xong rồi, chẳng lẽ muốn chính mình tự vùng hoang vu giả quyết? Xung quanh đây tất cả đều là đàn ông đấy.


      "Chị dâu, nếu chị tin em, em dẫn chị , em đứng nghiêm ở ngoài cửa canh chừng cho chị."


      tin cậu tôi còn có thể làm sao đây? Chúc Kỳ Trinh buồn bực nghĩ, "Được rồi, cậu dẫn tôi ."


      Bởi vì chân đau, buổi chiều Chúc Kỳ Trinh cũng chỉ có ngồi bàn lật sách, bởi vì có tấm đệm dựa lưng, đệm dựa giường cũng thoải mái bằng cái ghế, cho nên tình nguyện ngồi yên tĩnh cứng ngắc ghế.


      Cơm tối là An Dịch đưa vào, : "Chị dâu, chị ăn xong nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải tranh thủ lên máy bay!"


      "Lên máy bay?"


      "Đúng vậy a, Liên Trưởng với chị sao? ấy để cho em sáng sớm ngày mai đưa chị tới sân bay, giờ bay là buổi trưa lúc mười giờ."


      Chúc Kỳ Trinh nghĩ cũng đến lúc phải trở về rồi, chuyện cưới hỏi này cũng chưa hủy được, thời gian chỉ còn lại mười ngày.


      "Liên Trưởng của các cậu đâu?" nghĩ người này đúng là ương ngạnh, buổi sáng xong câu kia cũng có thấy xuất nữa, ngay cả tự mua vé máy bay cũng cho .


      "Ở đại đội, cần em tìm ấy ?"


      " cần cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi."


      An Dịch thu dọn xong bát đũa, từ trong lồng ngực móc ra nhang muỗi, ban đầu Chúc Kỳ Trinh chú ý. Kết quả cậu ta lần lượt cắm xuống, cắm hết ba cây, lại muốn cắm cây thứ tư, Chúc Kỳ Trinh vội vàng ngăn lại: "An Dịch, cậu muốn độc chết tôi sao?"


      "Đâu có đâu có. Chị dâu, núi muỗi nhiều lắm, mấy chỗ khác cũng có thể bay vào, nếu cắm nhiều chút, máu của chị ngon như thế, bị bọn chúng chích mới lạ!"


      Chúc Kỳ Trinh nhìn nhìn từng khối đỏ cánh tay của bản thân, vết sưng lui, nhưng bị muỗi độc chích như thế này vẫn lưu lại dấu vết, nhìn qua giống như bị ngoài da. Chúc Kỳ Trinh thở dài, "Nhưng là tôi chịu nổi mùi nhang muỗi."


      "Vậy. . . . . ." An Dịch suy nghĩ chút, : "Nếu khi ngủ chị mặc quần áo của Liên Trưởng, ban đêm núi rất lạnh, chúng ta mặc nhiều quần áo, con muỗi cũng cắn nổi."


      Chúc Kỳ Trinh nghĩ tới nghĩ lui cũng có biện pháp khác, thể làm gì khác hơn là : "Thôi được!"


      An Dịch từ tủ quần áo của Đông Phương Càn lấy ra bộ quần áo phân biệt màu sắc đưa cho Chúc Kỳ Trinh, sau đó cầm hai nhang muỗi : "Trong nhà cắm cây, hai cây này cắm ngoài cửa sổ. Tối nay em vẫn đứng nghiêm gác cửa, có việc kêu em."


      "Cậu ngày mai còn phải đưa tôi đến sân bay mà, cả đêm ngủ sao được? ngủ , tôi có việc gì."


      "Cả đêm ngủ cũng có chuyện gì đâu ạ, yên tâm chị dâu, ngày mai em đảm bảo đưa chị đến sân bay."


      Chúc Kỳ Trinh cứ nghĩ mãi như vậy gây phiền toái cho người khác, liền hỏi: "Ở chỗ các cậu có nơi dành cho khách sao? Nếu có tôi nơi ở của khách ở thôi."Như vậy cũng cần có người đứng nghiêm gác cửa.


      "Chị dâu, nơi này của chúng em có rất ít lãnh đạo, cũng có bao nhiêu người nhà đến, cho nên có chỗ ở dành cho khách, Trước kia người nhà đến đều được đưa đến chân núi nghĩ ngơi." Thấy Chúc Kỳ Trinh có phản ứng, lập tức tiếp: "Chị dâu, nếu có chuyện gì nữa em xin phép ra ngoài."


      Chúc Kỳ Trinh gật đầu cái.


      Mặc quần áo phân biệt màu gì của Đông Phương Càn, vẫn ngủ được. Quần áo rất thô ráp, chạm vào da rất thoải mái, ván giường thực cứng, nằm chút lưng đau. chăn có mùi vị xa lạ, cũng thối, tản ra hơi thể nhàn nhạc của Đông Phương Càn.


      Ngày thứ hai trời chỉ tờ mờ sáng, An Dịch gõ cửa. Chúc Kỳ Trinh đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ chút, bầu trời u ám u.


      Còn chưa có rửa mặt xong, mới rời giường tiếng gõ cửa vang lên. thu dọn quá chậm, quyết định động thủ gấp chăn thành khối đậu hủ, trước kia khi huấn luyện quân học rồi, dựa vào động tác trong trí nhớ tiếp tục làm lại nhiều lần.

      Lúc này An Dịch lại gõ cửa, "Chị dâu, chị tỉnh chưa?"


      "Vào !"


      An Dịch vào, vừa nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh xếp chăn liền vui vẻ , "Chị dâu chăn mền của chúng ta phải xếp như vậy." xong liền tới xếp lại, thời gian bao lâu, khối đậu hủ vuông vuông thẳng thẳng ra ngay trước mắt.


      qua bãi tập, thấy xa xa các chiến sĩ sớm huấn luyện, đám người màu xanh mơn mởn. chuyển tầm mắt ngừng tìm kiếm, muốn nhìn xem Đông Phương Càn ở nơi nào, nhưng lại phí công.


      "Chị dâu, chúng ta thôi!"


      Sau khi xuất phát lát, bầu trời rốt cuộc bắt đầu mưa. Chúc Kỳ Trinh nhìn mưa bụi ngừng rơi xuống, nhịn được mở miệng mà hỏi: "Trời mưa các cậu vẫn huấn luyện sao?"


      "Dĩ nhiên, dù mưa gió cũng thay đổi."


      Tạm biệt An Dịch, Chúc Kỳ Trinh ngồi mình ở trong phòng chờ, nhìn nơi đăng kí ngẩn người.


      Cứ như vậy trở về sao? Sau khi trở về còn có thể nghĩ ra biện pháp gì? suy nghĩ miên man, lại có đầu mối chút nào. Chỗ ngồi phía trước có đôi người , hai người chơi trò kéo búa, thỉnh thoảng bắn lỗ tai, hôn nhau, ngọt ngào gắn kết như keo sơn.


      Những trò chơi này trước kia cũng cùng Trịnh Hân Ngạn chơi nha! đỏ mắt, xé rách vé máy bay.


      Lấy điện thoại di động ra, run rẩy bắt đầu gởi tin nhắn: Cha, xin lỗi, con nha. Còn cứ nghĩ dùng biện pháp bí mất để hủy hôn, chính vì muốn làm cho cha quá thương tâm, nhưng cuối cùng, con chỉ có thể dù phương thức này thôi. cần tìm con, qua ngày 1 tháng 8 con trở về, đến lúc đó con ngoan ngoãn, cha, được ?


      Trước khi máy bay cất cánh, gọi điện thoại cho Trịnh Hân Ngạn, ước định ban đầu của vẫn như vậy, 24h mở máy, hơn nữa sau khi đến T thị đổi mới lại dãy số điện thoại nhưng vẫn giữ lại số cũ, số điện thoại này là dành riêng cho Thất Thất.


      Đối phương vừa bắt máy chưa lên tiếng, Chúc Kỳ Trinh giống như tuyên cáo lớn tiếng : "Trịnh Hân Ngạn, em tới T thị rồi, lập tức đến sân bay chờ em, lập tức!"


      "Thất Thất, em đến?" Thanh nghe vào của Trịnh Hân Ngạn vô cùng hưng phấn, "Em bây giờ ở đâu?"


      " máy bay, máy bay, nhanh tới sân bay chờ em, em muốn nhìn thấy đầu tiên."


      "Thân ái, nhất định cho em nhìn thấy đầu tiên, em!" xong vẫn quên hôn lên hai cái.


      Chúc Kỳ Trinh tắt điện thoại di động, tâm tình kích động đứng ngồi yên, lần nữa áy náy : " xin lỗi, cha!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10: Chạy trốn hôn nhân
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      Khi Chúc Kỳ Trinh mặc bộ y phục cũng tính là sạch , lúc đứng trước mặt Trịnh Hân Ngạn tay mặt cũng xuất từng khối từng khối hồng hồng dọa sợ hết hồn: "Thất Thất, em thế này là thế nào?"

      Chúc Kỳ Trinh nhìn vào cánh tay, vô tình : "Tham gia dã chiến ở trại huấn luyện, bị muỗi cắn. cầm bó hoa lớn như vậy làm gì?"

      "Vì để cho em nhìn thấy đầu tiên!" Trịnh Hân Ngạn cười ác ý, khuôn mặt rực rỡ.

      Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, cùng nụ cười nhiệt tình tứ phía này, Chúc Kỳ Trinh cũng nhịn được ánh mắt chua chát, mặc cho từng giọt nước mắt to tròn xuống. ôm chầm lấy cổ của Trịnh Hân Ngạn, ô ô khóc lên, "Trịnh Hân Ngạn, chúng ta kết hôn, lập tức liền kết hôn có được ?"

      Trịnh Hân Ngạn nhìn thấy có điều gì đó bất thường từ , "Thế nào? Thất Thất, xảy ra chuyện gì?"

      " có, em chỉ là quá nhớ thôi, ngày cũng muốn xa ."

      Trịnh Hân Ngạn cười ha ha, vuốt ve tóc đuôi ngựa của dịu dàng : "Thất Thất ngốc, mới vài ngày nhớ đến vậy à? Chuyện cầu hôn phải nên để làm sao? Em ngược lại còn đoạt lấy việc của ."

      Chúc Kỳ Trinh đẩy ra : "Vậy bây giờ liền cầu hôn , em nhất định đồng ý, bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể có cơ hội nữa." rưng rưng làm bộ như đùa.
      Trịnh Hân Ngạn dở khóc dở cười, "Thất Thất, tại chưa chuẩn bị cái gì, đến cơ bản nhất là chiếc nhẫn cũng có, cầu hôn em thế nào?"

      Chúc Kỳ Trinh lắc đầu, kích động : " cần nhẫn, em cái gì cũng cần, em chỉ cần ." Mắt nhìn vào bó hoa tươi, đưa tay giành lấy, " phải có hoa ư, thế này đủ rồi."

      Trịnh Hân Ngạn nghiêm túc lại, tin rằng Chúc Kỳ Trinh nhất định xảy ra chuyện gì đó, "Thất Thất, cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? được phép gạt ."

      Bị hỏi câu, ngược lại Chúc Kỳ Trinh liền tỉnh táo lại. Đúng vậy, mình biểu như vậy khác thường, Trịnh Hân Ngạn nhất định phát ra. Nhưng muốn Trịnh Hân Ngạn vui, muốn thích cha của mình, vì thế thể ra chuyện đào hôn của mình.

      " chẳng ra sao, là trong nhà đồng ý cho em tới thành phố T rồi, em muốn danh phận ở cùng mà! Ngộ nhỡ quẳng em , mình em ở nơi này chưa quen cuộc sống ở đây làm thế nào?"

      "Thất Thất ngốc." Trịnh Hân Ngạn hôn lên mặt cái, khoác vai của : ", về nhà với , gặp ba mẹ của chúng ta."

      Cha mẹ củaTrịnh Hân Ngạn đều là người hiền lành chất phác, nhất là mẹ , vẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho Chúc Kỳ Trinh, phấn khởi dâng tràn trong mắt. Sau khi cơm nước xong, bà còn đến tiệm thuốc mua thuốc thoa ngoài da cho Kỳ Trinh, giúp bôi lên da, thấy vậy Chúc Kỳ Trinh rất cảm động, bởi vì mình từ có mẹ, cho nên đối mặt với thương của mẹ Trịnh Hân Ngạn đối với mình như vậy, trong lòng cực kỳ sầu não.

      "Cái đó. . . . . . Có tính toán làm công việc gì ?" Cha của Trịnh Hân Ngạn ngồi ở ghế sô pha hỏi.

      "Cha, Thất Thất vừa mới tới! Con đưa ấy chơi mấy ngày , rồi chuyện công việc sau!" Trịnh Hân Ngạn .

      "Nếu ấy muốn làm cái gì, cha cũng cố gắng nhanh chóng nghĩ biện pháp. Hay là cùng với Ngạn nhi, tới công ty giúp tay !"

      Chúc Kỳ Trinh biết công ty của cha Trịnh Hân Ngạn là làm cái gì, hơn nữa biết chuyên ngành của mình có thể giúp tay hay , chủ yếu nhất là cũng chưa có dự định, tại vẫn ở thành phố T đợi, chỉ muốn tránh qua mười ngày này, sau ngày 1 tháng 8 lập tức quay về, từ từ xin lỗi cha, sau khi chứng nghiệm đồng ý của ông để cho Trịnh Hân Ngạn tới nhà thăm hỏi.

      "Thưa chú, chuyện công việc cháu vẫn chưa nghĩ tới, sau này cho chú biết được ạ?"

      "Ừ, thời gian này cháu cứ từ từ thích ứng chút."

      Mẹ của Trịnh Hân Ngạn gọt quả táo, đưa cho Chúc Kỳ Trinh, "Kỳ Trinh à, nghe Ngạn nhi nhà cháu là ở tỉnh thành làm thương nghiệp, cụ thể là làm cái gì?"

      "Chủ yếu là bán đồ về vật liệu xây dựng." Chúc Kỳ Trinh mơ hồ trả lời, biết những lời thẩm vấn này là việc nhất thiết, nhưng bây giờ muốn hay muốn ra thứ mà nhà mình làm là công ty kiến trúc lớn nhất toàn tỉnh vẫn nắm chắc chủ ý đó, bởi vì có vài người thích bên nhà cường mạnh hơn nhà mình quá nhiều, vậy tạo ra áp lực cho con trai mình, nhất là những người nhà chồng tương lai có ít tiền, nhìn nhà Trịnh Hân Ngạn, là có thể cảm thấy, nhà bọn họ tuyệt đối phải là công ty lớn gì.

      "Vậy cháu có mấy chị em? Về sau đều ở thành phố T cha mẹ cháu đều đồng ý sao?"

      Chúc Kỳ Trinh chán nản : " ạ, mẹ cháu mất từ mười năm trước rồi, trong nhà còn có trai, là cha nuôi chúng cháu lớn."

      "Mẹ, mẹ làm gì thế? Cái này có gì mà hỏi chứ, về sau chẳng phải biết sao!" Trịnh Hân Ngạn vội vàng giải vây.

      "Đứa này, hỏi chút liền đau lòng?" mẹ của Trịnh Hân Ngạn cười chế nhạo con trai, rồi đứng lên, "Kỳ Trinh à, dẫn cháu xem phòng khách chút, buổi tối cháu ngủ ở đó !"

      Chúc Kỳ Trinh đứng lên chưa được mấy bước, phát Trịnh Hân Ngạn cũng theo, khó hiểu hỏi: " theo làm gì?"

      Trịnh Hân Ngạn ôm lấy vừa vừa : "Thuận tiện dẫn em thăm phòng của luôn!"

      Buổi tối, Trịnh Hân Ngạn ôm tập ảnh lặng lẽ xông vào phòng khách, cùng Chúc Kỳ Trinh nằm lỳ ở giường, kể cho nghe câu chuyện đằng sau mỗi bức hình, lại cùng tán gẫu những chuyện vui lúc , hai người co chân hướng lên trần nhà, quấn quýt nhau vung qua vung lại, thỉnh thoảng lại còn chơi đùa gần gũi, trò chơi gãi ngứa lúc , khí thoải mái vui vẻ, khiến Chúc Kỳ Trinh càng thêm vững tin lần chạy trốn này là quyết định vô cùng chính xác.

      Hai người nằm giường chơi mệt, nằm chống vó thở phì phò, lát sau, Trịnh Hân Ngạn nhàng kéo tay , mười ngón tay nắm chặt, xoay đầu lại, dịu dàng hôn đôi môi của , từ chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước dần dần đến khi hàm răng đụng vào nhau, chậm rãi xoay người áp sát Chúc Kỳ Trinh, đầu lưỡi ngừng xâm nhập, khuấy động nhiệt tình lẫn nhau.

      Hô hấp của hai người từ từ dồn dập, từ từ đưa tay do thám vào trong quần áo , Chúc Kỳ Trinh giật mình cái, lập tức nắm được tay của .

      Trịnh Hân Ngạn nhất thời dừng lại tất cả động tác, chán nản gục vào vai , nổi giận : "Thất Thất, chúng ta phải là cũng chuẩn bị kết hôn mà, tại sao vẫn còn chưa thể. . . . . ."

      "Nhưng chưa kết hôn."

      Thanh rầu rĩ của Trịnh Hân Ngạn truyền đến, "Lời ngăn cản của mẹ em quan trọng như vậy. . . . . . ra ý của bà chính là hi vọng em đem lần đầu tiên cho chồng mình, cũng phải là nên ở ngày kết hôn mới có thể. . . . . ."

      Chúc Kỳ Trinh nhớ tới mẹ trước khi lâm chung với câu sau cùng, chính là dặn dò : "Đêm đầu tiên nhất định phải ở ngày tân hôn mới được, trong trắng của người con phải lần thứ nhất, mà là cả đời." Khi đó hiểu ý của mẹ, cho đến khi trưởng thành, nhớ lại bất hòa của cha mẹ, cãi vã, cha thường xuyên châm chọc khiêu khích dịu dàng hiền thục của mẹ, mới biết có lẽ những thứ này đều liên quan đên trinh tiết của mẹ, làm cho bà trước khi chết cũng canh cánh trong lòng.

      Cho nên, càng phải khắc ghi lời trăng trối của mẹ, cho dù tình cảm với Trịnh Hân Ngạn đậm sâu thế nào cũng được quên mình, cũng đúng ranh giới cuối cùng canh phòng nghiêm ngặt cố sống cố chết mà giữ lấy.

      "Cho nên phải mau mau kết hôn với em nha!"

      Trịnh Hân Ngạn nhảy ngồi dậy, kiên định : "Ừ, chúng ta ngày mai liền kết hôn, sáng sớm mai hỏi mượn mẹ sổ hộ khẩu, chúng ta trước tiên nhanh chóng lấy giấy chứng nhận, xem đến lúc đó em còn dám gì."

      Chúc Kỳ Trinh cười khanh khách, " nghĩ hay lắm, nhưng mà sổ hộ khẩu của em ở nhà cơ! Hơn nữa, phải qua cửa cha em mới được."

      Trịnh Hân Ngạn lần nữa gục đầu vào hõm vai Chúc Kỳ Trinh, buồn buồn : "Vậy trước tiên em để lộ chút nhược điểm của cha cho biết , cũng chuẩn bị tùy bệnh mà bốc thuốc a!"

      Hai người vẫn cứ tiếp tục chuyện tới hơn giờ đêm, Trịnh Hân Ngạn mới bất đắc dĩ trở về phòng mình. Ngày hôm sau vì công ty có chuyện, cho nên thể làm. Trong nhà chỉ còn lại Chúc Kỳ Trinh, rảnh rỗi nhàm chán, liền quyết định ra ngoài dạo chung quanh chút.

      Lúc tới cửa cửa hàng kinh doanh điện thoại di động dứt khoát muốn mua thẻ mới thay thế, cùng Chung Thành liên lạc cũng tốt, hơn nữa về sau còn có thể thường xuyên đến thành phố T, mua thẻ ở chỗ này cũng tồi.

      Mua thẻ xong, mở điện thoại di động ra chuẩn bị thay, lại cảm thấy có chút do dự. Từ hôm qua sau khi lên máy bay tắt điện thoại di động, cũng mở ra, biết bên trong cái phương tiện liên lạc duy nhất với người thân bạn bè này có tin tức gì hay ?

      Suy nghĩ hồi lâu, quyết định mở ra xem chút, trước khi mở máy nghĩ cho dù thế nào cũng nhất định mềm lòng, nhưng khi thấy cái tin kia vẫn mềm lòng.

      Bên trong chỉ có con tin nhắn mới, là trai gửi , thời gian là mười giờ tối: em , bệnh tim của cha lại phát tác, tại nhập viện, hi vọng ông sao. Em cầu nguyện !

      Trong lòng Chúc Kỳ Trinh đau cái tới tận cổ họng, lập tức quay số điện thoại gọi cho trai, điện thoại mới vừa vang lên liền kết nối được ngay: "Em , em ở đâu?"

      ", cha sao chứ? Ông sao chứ?" giọng Chúc Kỳ Trinh mang theo tiếng nức nở, gấp gáp hỏi.

      " tại sao, tỉnh rồi."

      ", là. . . . . Là bởi vì em sao?" xong kìm lòng được nước mắt liền chảy xuống.

      "Em sao?" Chúc Giác Trinh giọng điệu ôn hòa, có trách cứ ngược lại tràn đầy cưng chiều, "Em , biết em muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, cho nên chuyện này có bất kỳ lập trường nào chỉ trích em. Nhưng em dùng cách trốn tránh, để cho rất thất vọng về em, xem ra cha trước kia thương em như vậy em đều ghi nhớ rồi."

      ". . . . . ." Chúc Kỳ Trinh che miệng khóc thành tiếng.

      "Em , em ở đâu? Yên tâm, hề dự định tìm em, em cũng cần trở lại, hôn ước hủy bỏ, tối hôm qua, cha chính là đến nhà Đông Phương chuyện này, khi trở về mới phát bệnh. chỉ là muốn biết em ở đâu, để trong lòng an tâm chút."

      Chúc Kỳ Trinh nghe thanh trai có chút khàn khàn lại có chút bất đắc dĩ, nỗi buồn thẩm thấu vào trong lòng, trước kia cùng trai dám làm chút chuyện quá giới hạn nào, điều sợ hãi chính là bệnh tim của cha, bây giờ mình những làm, lại còn làm thẳng thừng thế này.

      ", cha ở bệnh viện nào, em bây giờ quay về ngay."

      Cúp điện thoại, lập tức bắt xe ra sân bay, đường, gọi điện thoại cho Trịnh Hân Ngạn, cho biết cha bị bệnh, phải lập tức quay về, Trịnh Hân Ngạn rất quan tâm hỏi có muốn đưa trở về thăm cha hay , cự tuyệt, nghĩ người bây giờ cha muốn gặp nhất nhất định là Trịnh Hân Ngạn.

      Đến bệnh viện, Chúc Kỳ Trinh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cha, dường như chỉ trong đêm ông già rất nhiều, Chúc Kỳ Trinh lúc này mới phát ra, ra cha ít tóc bạc, tại sao từ trước tới giờ mình đều thấy?

      "Cha. . . . . ." Vừa thấy mặt, liền té nhào vào trước giường bệnh, ôm tay cha lên tiếng khóc lớn lên, "Con xin lỗi. . . . . . Con xin lỗi, cha. . . . . . Cha đánh con , đều là con tốt, con về sau cũng dám nữa. . . . . ."

      Cha rút tay ra để ý đến, lật người : "Ta mệt rồi."

      Chúc Kỳ Trinh còn ngừng vừa vừa khóc, Chúc Giác Trinh kéo ra ngoài phòng bệnh, : "Để cha nghỉ ngơi , ông bây giờ có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ."

      "Ông cần nghĩ cái gì?" Chúc Kỳ Trinh thút thít hỏi.

      "Kỳ Trinh ngốc, em cho rằng nhà Đông Phương dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy sao? Chẳng mấy ngày nữa phải cử hành hôn lễ, thông báo với tất cả người thân bạn bè, trong đó khẳng định cũng có thiếu những người lãnh đạo lớn mà chúng ta đều nghĩ đến. tại chúng ta hại nhà bọn họ mất hết thể diện, bọn họ có thể vì vậy mà bỏ qua? Chuyện làm ăn của nhà chúng ta sau này nhất định là tốt rồi, bây giờ chỉ có thể hi vọng bọn họ đừng quá tuyệt tình là cám ơn trời đất rồi."

      Chúc Kỳ Trinh trầm tĩnh lại, lòng chỉ nghĩ tới việc trốn thoát hôn nhân, chỉ nghĩ đến cha, chứ nghĩ tới sau chuyện này tạo ra hậu quả gì. Công ty là tâm huyết của cha, là thứ mà ông xem còn quan trọng hơn cả tính mạng mình, nếu thương nghiệp về sau thực sụp đổ, cha còn có thể tha thứ cho mình sao?

      trai nuông chiều của mình cũng biến thành hai bàn tay trắng, là thế nhưng ông lại trách cứ mình câu. nghĩ, chẳng lẽ vì hạnh phúc của mình mà khiến cả nhà đều đau khổ sao? Còn có mấy ngàn nhân viên trong công ty, hạnh phúc của mình chẳng lẽ phải để cho bọn họ trả giá?
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 11: Nhà Đông Phương.

      Editor: Lạc Du

      " trai, tài xế của cha đâu? Gọi điện thoại cho nhanh lên, em có việc tìm ."

      Hiểu nguyên nhân và kết quả của việc, quyết định lập tức hành động, nên vì việc làm của chính mình mà gách vác trách nhiệm, vì cái nhà này, nên đóng góp chút sức lực.

      Tài xế chở Chúc Kỳ Trinh tới Trụ sở Quân đội, tới cửa liền bị cảnh vệ đứng nghiêm trang ngăn lại, đây chính là lính cảnh vệ cầm súng đạn , ta ngẩng đầu ưỡn ngực sắc mặt nghiêm túc mời bọn họ lấy giấy thông hành.

      Chúc Kỳ Trinh tên họ của mình, là đến gặp nhà Đông Phương, bên trong có lính cảnh vệ khác gọi điện thoại, lát sau gật đầu cái, người cảnh vệ gọi điện thoại đối với bọn họ nghiêm túc chào kiểu quân đội, sau đó cho qua.

      Lúc này, trong lòng Chúc Kỳ Trinh vô cùng hoang mang rối loạn, nếu mình sơ ý chút, lẽ bị bọn họ lấy súng bắn chết?

      Tài xế tới trước cửa dừng lại, : "Chúc tiểu thư, chính là chỗ này."

      Chúc Kỳ Trinh nhìn hai bên chút, nơi này giống như là con đường, hai bên trái phải dùng tường rào vây quanh, bên trong là ngôi nhà mang dáng vẻ cổ xưa, nghĩ nếu như có hàng ngôi nhà xưa như thế này, chắc chắc nhà Đông Phương có rất nhiều quan chức nhà nước?

      hít hơi sâu, nhấn xuống chuông cửa có chút cũ kĩ trước cửa sắt, trong chốc lát, trẻ tuổi mở cửa, hỏi: "Có phải là tiểu thư Chúc kỳ Trinh ?"

      Chúc Kỳ Trinh gật đầu cái. cười mở cửa mời vào.

      qua sân viện phát sân viện nhà Đông Phương khác hẳn nhà khác, có các loại hoa cỏ, trong sân chỉ trồng đầy tre trúc, lúc gió thổi qua vang lên tiếng sào sạt, ngược lại làm cho người khác cảm thấy rất có ý tứ.

      "Tiểu thư Chúc Kỳ Trinh, người trước ngồi chờ, thủ trưởng cùng bà chủ còn chưa có tan việc, ông cụ ở trong phòng, có chuyện quan trọng chúng tôi dám quấy rầy, cho nên người trước ngồi xem tivi chút!"

      Chúc Kỳ Trinh kinh ngạc, ra có người ở nhà? Vậy cho mình vào nhà để làm gì?

      "A, được. Cái đó. . . . . . Xin hỏi xưng hô như thế nào?"

      cười ngọt ngào , : "Tôi là bảo mẫu, gọi tôi là bảo mẫu là được!"

      Chúc Kỳ Trinh trợn to hai mắt dám tin, nhà bọn họ còn có bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp như vậy? thiếu chút nữa còn nghĩ là em của Đông Phương Càn!

      Rót cho Chúc Kỳ Trinh chén nước, bảo mẫu liền làm việc của chính mình.

      Chúc Kỳ Trinh nhàm chán hết nhìn đông nhìn tây, quan sát phòng ốc nhà này, thiết bị trang hoàng bên trong cũng sang trọng, hơn nữa lại trải qua trong thời gian dài, chỉ là tất cả đồ dùng trong nhà đều được làm từ gỗ lim, ngay cả cầu thang cũng có, rất có khuynh hướng cảm xúc. Phòng khách tính lớn, bên cạnh còn có ba gian phòng.

      Ngồi gần canh giờ, nhìn thời gian cũng gần năm giờ rưỡi. Chúc Kỳ Trinh nghĩ, xem ra cả nhà bọn họ muốn lừa mình, ai bảo mình muốn từ hôn chứ?

      Miệng bực bội, buồn bực uống ngụm nước. Lúc này cửa phòng mở ra, bước ra ngoài là cụ bà ngoài tám mươi tuổi. Chúc Kỳ Trinh kinh ngạc, phải trong nhà chỉ có ông cụ sao? Thế nào bây giờ lại thành bà cụ?

      lập tức đứng lên, mỉm cười : "Bà nội khỏe, cháu là Chúc Kỳ Trinh." nghĩ bà cụ này chắc là bà nội của Đông Phương Càn.

      Bà cụ tức giận : "Đừng gọi ta là bà nội."

      Chúc Kỳ Trinh đỏ mặt cúi đầu, xem ra là chán ghét mình. Suy nghĩ chút cũng đúng, dâu vừa khóc vừa muốn từ hôn, người nào lại thích?

      Bà cụ đến gần hai bước, quan sát dưới Chúc Kỳ Trinh, bất mãn : "Cũng có gì đặc biệt à? A Kiền nhà chúng ta coi trọng cái gì? ngay cả lời của cha mẹ cũng nghe, còn là tốt sao?" với xong còn tựa hồ mệt mỏi, chậm rãi từ từ ngồi xuống ghế sa lon, tiếp tục càu nhàu, "Lúc này đâu còn thừa lại mấy ngày, lại muốn từ hôn? xem nếu chuyện này ầm ĩ, có chuyện gì xảy ra? Ta sống đến tuổi này...."

      "Cụ bà," thanh bảo mẫu từ phòng bếp truyền ra, tiếp theo bảo mẫu đỡ lấy bà cụ : "Cháu nấu cơm xong, cháu đỡ bà qua ăn cơm!"

      Bà cụ được bảo mẫu đỡ lên từ từ tới hướng về phía phòng bếp, trong miệng vẫn quên tiếp tục quở trách: "Đúng là biết an phận thủ thường, bà cụ như ta cả đời này cũng gặp được, tại sao lại để cho A Kiền nhà chúng ta gặp được, nghiệp chướng nha. . . . . ."

      lát sau, bảo mẫu ra ngoài, ngượng ngùng : "Cụ bà lớn tuổi, có chút càu nhàu, người chớ để ý a!"

      " sao." Chúc Kỳ Trinh lúng túng đáp.

      Bảo mẫu tiếp: " ra cụ bà là người rất tốt tính, Liên Trưởng là cháu trai họ hàng, cho nên tối hôm qua nghe chuyện này, đối với người có chút sinh khí."

      ra là phải cháu trai ruột a, Chúc Kỳ Trinh nghĩ,"Là lỗi của tôi, bà nội Đông Phương tức giận cũng là chuyện thường."

      Bảo mẫu lè lưỡi làm mặt quỷ cười , "Cụ bà phải là bà nội Đông Phương, bà cũng là bảo mẫu trong nhà."

      Cằm Chúc Kỳ Trinh thiếu chút nữa rớt xuống, nhà Đông Phương kì quái? Bảo mẫu nếu trẻ tuổi xinh đẹp là bà cụ gần đất xa trời? Nhà bọn họ đúng là có sở thích cực đoan?

      Lúc này thiếu phụ (phụ nữ có chồng) xinh đẹp vào nhà, nhìn thấy người, bảo mẫu lập tức dừng lại, có chút nịnh hót cười lên: "Bà chủ, người về." xong lập tức qua tiếp nhận túi xách trong tay.

      Thấy vậy Chúc Kỳ Trinh cũng lập tức đứng lên, kêu tiếng: "Bác !"

      Bác miễn cưỡng cười cười gật đầu : "Ngồi ." Sau đó nghiêng người lên lầu, cho đến khi ăn cơm mới xuống.

      Chức Kỳ Trinh bị kích đến mềm nhũn người, nhà bọn họ lợi hại, mình được chào đón là đáng đời, nhưng cách đối xử lạnh nhạt này đúng là sống bằng chết, tại sao trực tiếp chửi mình đây? Như vậy ít nhất còn có thể thương lượng đường sống a!

      Đông Phương Khải Ca mãi hơn sáu giờ mới trở về, cụ bà sớm muộn, vừa mới đem thức ăn dọn hết lên bàn, thời gian vừa chuẩn. Trong lòng Chúc Kỳ Trinh thành bội phục.

      Đông Phương Khải Ca rửa tay xong ra ngoài, mặt lạnh câu: "Ăn cơm." Sau đó trực tiếp ngồi vào bàn cơm.

      Chúc Kỳ Trinh nghĩ, hai cha con đúng là giống nhau, chuyện đều đơn giản ràng.

      Lúc này mẹ của Đông Phương Càn cũng xuống, cửa phòng nữa lại được mở, ra ngoài là chàng trai trẻ tuổi, Chúc Kỳ Trinh giật mình, bên trong có người? Chỉ thấy ta gõ cửa vào gian phòng khác, sau đó dùng xe lẳng đẩy ông cụ ra ngoài. Chúc Kỳ Trinh nghĩ người này chắc là boss lớn rồi.

      Ba người ngồi vào chỗ của mình bàn cơm, bảo mẫu vào phòng bếp, chàng trai trẻ tuổi cùng ông cụ cũng tự vào phòng ăn. Chúc Kỳ Trinh khẩn trương ngồi ở ghế sa lon giống như ngồi đống lửa, nghĩ, nhà bọn họ chỉnh người cũng thực quá đáng.

      " Bảo tới ăn cơm nghe thấy sao?" Đông Phương Khải Ca rống to tiếng.

      Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu lên, nghĩ thầm, bác có gọi cháu sao, cháu nào biết. Nhưng lại vội vàng chạy chậm đến phòng ăn, nhưng lại dám ngồi xuống.

      "Ông nội, bác trai, bác , cháu tới là để xin lỗi mọi người. Cháu muốn từ hôn, là cha cháu hiểu lầm, hai ngày nay cháu thực có chạy trốn, là doanh trại quân đội của Đông Phương Càn, cháu chỉ là gặp ấy. Là cháu nghĩ chú đáo, xin lỗi" dùng chút ý thức còn lại lưu loát ra lời kịch suy nghĩ cả buổi trưa, đầu cũng ngẩng lên nhìn dáng vẻ chút.

      Đông Phương Khải Ca tức giận vỗ bàn cái, tính tình ương ngạnh của quân nhân mồn , " xin lỗi? nghĩ tôi biết hai ngày qua đâu hả? Còn dám chạy tới nhà tôi cùng tôi dối?"

      Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm xong rồi, sao lại tra ra nhanh như thế, vốn còn muốn dối chút, lần này chắc là bị bắn chết rồi.

      ngờ ông cụ cũng rống tiếng, trung khí mười phần, hoàn toàn như người già ngồi xe lăng, "Ở trước mặt lão tử đập bàn cái gì? gặp cháu của ta rồi, phải là muốn biết ý tứ của cháu ta chứ?"
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 12: Em chỉ cần hạnh phúc
      Editor: Gấu Mũm Mĩm

      đoạn ông lại móc điện thoại di động từ trong túi ra, động tác chậm chạp quay số điện thoại, sau khi kết nối được giọng điệu liền thay đổi đột ngột, hoàn toàn giống như bộ dạng vừa mới gầm hét người khác, vui vẻ : "Tiểu tử thối, lâu như vậy cũng gọi điện thoại cho ông, coi trọng cái ông già này phải ?"

      Thanh trong điện thoại lọt ra ngoài, tất cả mọi người có mặt đều nghe được ràng. Chỉ nghe Đông Phương Càn : "Ông nội, ông lại đem cháu đích tôn của ông ra trêu đùa! Mắt cháu chính là tròng, cũng dám để mắt tới ông a!"

      Chúc Kỳ Trinh giật mình, nghĩ thầm, a! Cái mặt cá ươn cũng biết lời nịnh hót?

      Ông cười vui cởi mở chuyện với Đông Phương Càn lát, đột nhiên lời xoay chuyển, nghiêm túc hỏi: "Nha đầu Chúc Kỳ Trinh kia bây giờ ở trong nhà ta, ta có bỏ quên đồ ở đơn vị cháu, có chuyện này sao?"

      "Thứ gì?" Đông Phương Càn trực tiếp hỏi chút do dự.

      Ông cụ liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm thấy ông cụ thử dò xét mình có đúng tìm Đông Phương Càn hay , vẫn may câu dối của mình gắn nửa hư nửa thực, bằng câu làm lộ chuyện còn biết thông minh của ông cụ trừng trị mình thế nào!

      " quan trọng, thôi bỏ . Đúng rồi, nha đầu kia làm loạn muốn từ hôn, chuyện này cháu biết chứ? Cháu thấy thế nào?"

      Đông Phương Càn giọng nghiêm túc, : " ấy còn , muốn kết hôn cũng là bình thường."

      Chúc Kỳ Trinh quả muốn cảm ơn cái mặt cá ươn đó, vẫn may vẫn chưa ra nguyên nhân là vì mình có bạn trai rồi.

      "Cháu cũng muốn kết hôn?"

      "Chẳng phải ấy tại ở trong nhà ư, ông nội người tự mình xem vậy?" Đông Phương Càn đem vấn đề ném trở về cho ông cụ.

      Ông lại nhìn mắt Chúc Kỳ Trinh, tiếp: " ta hai ngày nay đều ở cùng với cháu, cháu có bạc đãi người ta chứ?" Ông nhấn mạnh vào hai chữ “hai ngày” này.

      Trong điện thoại trầm tĩnh lại, bầu khí ngưng lại, tất cả mọi người đều chờ đợi Đông Phương Càn trả lời. Ông cụ lần nữa hỏi dò, mục đích chỉ là muốn biết thái độ của Đông Phương Càn đối với Chúc Kỳ Trinh. Bây giờ, nếu như thừa nhận, vậy nguyện ý vì Chúc Kỳ Trinh mà giấu giếm, hơn nữa biết tình hình chạy trốn ngày của lại nguyện ý kết hôn như cũ, nếu như phủ nhận, cái buổi hôn lễ này có thể liền bị hủy bỏ.

      "Là ở cùng nhau."

      Ông cụ nheo mắt gật gật đầu như có điều suy nghĩ, "Cháu tới phòng ăn ăn cơm chưa? Làm đau lỗ tai ta. nữa, trở về sớm chút."

      Cúp điện thoại, ông cụ cúi đầu nhìn Chúc Kỳ Trinh cắn môi, cười híp mắt : "Nha đầu, ngồi xuống ăn cơm, tới ngồi bên cạnh ông nội."

      Chúc Kỳ Trinh cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh ông cụ ngồi xuống, nghĩ thầm khó trách cái mặt cá ươn Đông Phương Càn cũng có thể so với khuôn mặt tươi cười xu nịnh của ông cụ, ông quả chính là lão hồ ly. Vừa nãy nếu như câu trả lời của Đông Phương Càn là bất luận cái gì câu cũng , tin rằng, ông cụ này nhất định lập tức đuổi mình ra khỏi nhà.

      bữa cơm ăn đến thấp thỏm yên, trước khi Chúc Kỳ Trinh nghĩ ra được mọi lý do thoái thác có đất dụng võ, ông cụ từ đầu tới cuối hoàn toàn hỏi tại sao lại chạy trốn cuộc hôn nhân, chỉ hỏi chút tình hình trong nhà và tình hình học tập.

      Đông Phương Khải Ca và mẹ của Đông Phương Càn vẫn muốn gặp mình như cũ, từ đầu tới cuối câu, xem ra ông cụ này rất có uy nghiêm rồi.

      Nhưng Chúc Kỳ Trinh vẫn mù mờ biết, ý tứ này thể hôn lễ kia rốt cuộc còn tiếp tục hay ? Nhìn thần sắc của ông cụ, dường như là lấy ý kiến của Đông Phương Càn làm trọng, hẳn là ý muốn tiếp tục, nhưng ba mẹ Đông Phương Càn mới là người phải trực tiếp quản lý chuyện này, thần sắc của họ, nhìn qua là vui vẻ gì.

      Mãi cho đến khi tất cả người trong nhà ngồi ghế sô pha ăn trái cây xong, ông cụ mới nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt lộ ra tất cả, "Nha đầu, kết hôn là đại cả đời, cháu nghĩ kỹ chưa?"

      Chúc Kỳ Trinh nhìn mọi người, nhàng gật đầu, từ từ : "Cháu nghĩ kỹ rồi, cháu và Đông Phương Càn tuy rằng bây giờ có tình cảm, nhưng cháu cố gắng."

      Ông cụ gật đầu cái, : "Đừng quên rằng cháu những lời này. Về sớm chút , ta sai Tiểu Vương tiễn cháu."

      Người thanh niên ngồi ăn cơm bàn ăn hai lời, buông chén xuống liền tới, trong miệng vẫn nhai cơm.

      " cần đâu ông nội, tài xế ở bên ngoài chờ cháu rồi! Tự cháu trở về là được rồi." Chúc Kỳ Trinh vội vàng đứng dậy .

      "Vậy được, ông tiễn cháu nữa."

      Chúc Kỳ Trinh nhìn về phía Đông Phương Khải Ca và mẹ của Đông Phương Càn Trương Tuyết ngồi ghế sô pha, miễn cưỡng cười : "Bác trai bác , cháu về ạ."

      Đông Phương Khải Ca đến nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cái, Trương Tuyết cũng chỉ là miễn cưỡng kéo miệng cười tiếng, : "Để bảo mẫu tiễn cháu ra ngoài."

      Trong phòng ăn bảo mẫu cũng phải lanh lợi, lập tức ra mở cửa tiễn ra ngoài.

      Mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi tầm mắt của lính gác cổng, Chúc Kỳ Trinh mới thở phào nhõm, nghĩ mình xong rồi, muốn cùng cái gia đình này chung sống, giảm thọ mười năm khẳng định là bị cho là ít, chuẩn bị gì vừa mới gả liền chết thẳng cẳng rồi.

      Về đến nhà, Chúc Kỳ Trinh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao có đau lòng khổ sở, ngược lại lại dễ dàng như thế? Từ chối lâu như vậy, cũng náo loạn cũng chạy trốn cũng khóc, đến cuối cùng kết cục như vậy, ra dường như hề khó có thể tiếp nhận như vậy.

      Đời người vốn thể toàn vẹn, thế giới những người bởi vì nhau mà ở cùng nhau lại có bao nhiêu? Đời người có lẽ là thứ hề tròn vẹn.

      Cha cho mình hai mươi năm trước hạnh phúc vô lo, cho nên, hai mươi năm tiếp theo, chính là để bồi thường tất cả những gì cha mẹ dành cho sao?

      Ngày thứ hai, Trịnh Hân Ngạn gọi điện thoại tới, Chúc Kỳ Trinh nhìn mã số buồn bã lúc, nghĩ thầm đây là lúc nên ràng rồi.

      "Alo?"

      "Thất Thất, cơ thể cha thế nào rồi? Vốn hôm qua định gọi cho em, chỉ là sợ em bận cũng sợ em mệt mỏi, cho nên cũng dám ầm ĩ đến em."

      "Ừ, sao rồi, theo dõi thêm ngày nữa, ngày mai là có thể xuất viện."

      "Vậy tốt, cha cát nhân thiên tướng mà!"

      "Trịnh Hân Ngạn. . . . . ."

      "Hả?"

      "Trịnh Hân Ngạn. . . . . ."

      khẽ cười lên, " đây, em , sao thế?"

      "Chúng ta. . . . . . Xem ra chúng ta phải chia tay, em lập tức phải kết hôn rồi."

      Trịnh Hân Ngạn nắm lấy điện thoại dám tin, "Em cái gì? Thất Thất, phải là đùa với đấy chứ."

      Chúc Kỳ Trinh nghẹn ngào, cắn môi chậm rãi mở miệng,"Là , lập tức phải kết hôn, đến mấy ngày nữa. . . . . ." còn chưa dứt lời nước mắt liền chảy xuống, càng càng có sức, "Ai bảo ngày hôm đó cầu hôn với em? Em rồi bỏ qua cơ hội lần đó có thể có cơ hội nữa, sao ngốc như vậy? Ai bảo lập tức kết hôn với em? Ai bảo đối tốt với em như vậy, ghét , em ghét . . . . . ."

      "Thất Thất, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, em lập tức cho biết, tại sao em bỗng nhiên phải kết hôn? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Chúc Kỳ Trinh có cách nào, nức nở sơ qua việc. Trịnh Hân Ngạn tức miệng mắng to, mắng Chúc Kỳ Trinh đến bây giờ mới kể chân tướng việc ra cho nghe, mắng thế lực của cha , mắng Đông Phương Càn cướp đoạt người cướp đoạt tất cả tình , cuối cùng lại khóc, hai người ôm điện thoại khóc nức nở.

      Sau khi khôi phục lại lý trí, Trịnh Hân Ngạn từ từ suy nghĩ cẩn thận, về loại lý do chia tay này, mặc dù cam lòng cũng có sức xoay chuyển.

      "Thất Thất, cần kết hôn, để nuôi em, nhà Đông Phương có lợi hại hơn nữa cũng thể tay che trời, hủy hoại nhà em, tin tưởng , Thất Thất." làm hành động đấu tranh cuối cùng như giãy chết.

      "Nhà bọn họ có hủy hoại nhà chúng ta hay em cũng biết, chỉ có điều trước đó có thể cha em sụp đổ trước mất, em dám mạo hiểm như vậy, xin lỗi, Trịnh Hân Ngạn, xin lỗi. . . . . ."

      Hai người cũng nức nở, lời đứt quãng.

      "Thất Thất, em hạnh phúc sao?"

      "Em chỉ cần hạnh phúc, Trịnh Hân Ngạn, em hạnh phúc hay quan trọng, em chỉ muốn hạnh phúc."

      " biết rồi, nhất định hạnh phúc hơn em, Chúc Kỳ Trinh!" xong Trịnh Hân Ngạn cúp điện thoại.

      Chúc Kỳ Trinh nhìn cái điện thoại lạnh như băng, nước mắt xuống màn hình, lau nước mắt mặt, bấm số điện thoại gọi cho Chung Thành: "Chung Thành. . . . . . ngày 1 tháng 8 tới tham gia hôn lễ của tớ !"

      Trong mấy ngày tiếp theo, Chúc Kỳ Trinh mỗi ngày đều buồn bực vui, ở nhà buồn bực cũng muốn đâu, hơn nữa rảnh rỗi khác thường, hoàn toàn có người nào loay hoay những lời hết cách. Duy nhất làm chuyện liên quan đến chuyện kết hôn chính là trai mang mình tự chọn áo cưới.

      vài nhân viên ở tiệm váy cưới này cũng dùng cặp mắt bốc lên tâm địa nhìn trai, tán dương hai người trai tài sắc, duyên trời tác hợp, lúc đầu trai còn giải thích câu: "Đây là em tôi." Hoặc là: "Tân nương của tôi cũng thể giống ấy như vậy." Càng về sau đến giải thích cũng lười , dứt khoát đưa em chọn áo cưới tuyệt đối là sai lầm lớn của cuộc đời.

      Trong thời gian này Chúc Kỳ Trinh mua cho mình chiếc xe, chiếc QQ cũng thể hơn, còn dám cho nó mở ra cửa sổ ở mái nhà. Chiếc xe này xe xài hết rồi còn dư ra tiền mừng tuổi, mặc dù hôn lễ này cuối cùng là chính cầu xin, nhưng trong lòng vẫn là tức cha.

      Nhớ đến lúc sau khi cha nhận được điện thoại của nhà Đông Phương, cúp điện thoại câu đầu tiên lại là: "Con , con muốn xe gì, để trai dẫn con chọn, xe gì đều được."

      Nghe vậy Chúc Kỳ Trinh sập cửa , lại câu: " cần cha mua, con tự mua."

      Chương 13: Công tác chuẩn bị trước khi kết hôn.


      Editor: Lạc Du

      Đông Phương Càn rất tuân thủ lời hứa, mãi cho đến ngày trước khi kết hôn mới trở về. Nhận được điện thoại của , Chúc Kỳ Trinh thấy là số lạ, hề để ý, nhai khoai tây chiên hỏi: "Ai tìm tôi."

      Đối phương trầm mặc, Chúc Kỳ Trinh lại hỏi: " chuyện a, ai tìm tôi!"

      "Lúc nghe điện thoại được ăn đồ ăn."

      Chúc Kỳ Trinh giận dữ, chưa mình làm ai, mà dám giáo huấn ? " là ai? Quản tôi làm gì?"

      "Chồng ."

      Nhất thời, miệng Chúc Kỳ Trinh mở rộng phản ứng kịp, "Đông đông đông đông Phương Càn?"

      "Mặc quần áo tử tế nhanh lên, hai mươi phút sau tôi đến nhà đón ."

      "Để làm gì?"

      "Mua nhẫn."

      "A..... Đợi nào. . . ! cần tới đón, tự tôi có xe."

      "Được, nửa giờ sau ở cửa hàng Mậu Hoa, đừng đến trở!"

      Chúc Kỳ Trinh vừa định 'đươc', đối phương trực tiếp cúp máy.

      nhìn điện thoại di động, đầu óc rốt cuộc cũng tỉnh táo, dựa vào cái gì lại đối với mình đến kêu hét? Bây giờ còn chưa phải vợ của , tại sao lại có thái độ như thế, vậy khi trở thành vợ của rồi phải giắt mình ở lưng quần tùy thời tùy lúc mang theo? Mình còn có quyền lợi căn bản của con người sao?

      Chúc Kỳ Trinh nhảy lên ghế sa lon, hướng về phía đệm dựa liều mạng đạp, "Lính thối tha, mặt cá ươn, chết , chết , chết .....”

      Chửi mắng mấy phút, mặc quần áo chải đầu mấy phút, lúc mở cửa xuất phát cũng qua mười phút. Điểm chết người là chiếc xe được đổi thiết bị được tốt lắm, trong nhà chỉ có dì Lý, cũng thể giúp được gì, càng gấp càng chuyển xe được, tức giận, nhảy xuống xe hướng về phía chiếc xe mà cha cùng trai thích hung hăng đá mấy đá, làm dì Lý sợ đến mực chạy nhanh ra kéo , "Tiểu tổ tông, cháu đá đồ chơi được chứ đừng đá chiếc xe này, cái này là bảo bối của hai người bọn họ đấy!"

      vất vả mới lái xe lên đường, qua gần 20 phút, Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu mình trễ biết cái mặt cá ươn kia hành hạ như thế nào. Vừa nghĩ tới liền hốt hoảng, nhưng kỹ thuật lái xe của có hạn, chỉ có thể chậm rãi chạy với tốc độ'Gió bão' ba mươi mã*.

      *Mã: biểu thị con số chỉ vận tốc.

      Nhìn từng chiếc xe chạy bên cạnh mình nhanh như tên bắn, liền cao giọng kêu to: "Được rồi đừng kích động chạy nhanh như thế.... gì ơi chạy chậm chút, chờ tôi với!"


      Thời điểm đến Mậu Hoa, Chúc Kỳ Trinh đến trễ hơn hai mươi phút, nhìn gương mặt đen thui của Đông Phương Càn đứng chờ ngoài cửa, ngượng ngùng cười cười, "Cái đó....xe tôi , chạy lại chậm, đợi có lâu ?” Đây là lí do xe mà nghĩ kĩ, cũng thể với kĩ thuật lái xe của mình tốt, như vậy rất là mất mặt.

      Đông Phương Càn liếc mắt nhìn , lạnh lùng : "Chìa khóa."

      "Cái gì?"

      "Chìa khóa xe."

      Chúc Kỳ Trinh buồn bực, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đưa chìa khóa cho . nhận lấy chìa khóa, kéo Chúc Kỳ Trinh , đến trước xe : "Lên xe."

      Chúc Kỳ Trinh giống như là người có suy nghĩ vậy, hồ đồ nghe theo lời lên xe.

      Sau khi lên xe chỉ nghe Đông Phương Càn : "Tôi ngược lại muốn nhìn xem chiếc xe được lái nhanh chậm lại bao nhiêu!" xong nhanh chân đạp chân ga, phóng vụt ra ngoài.

      Đúng là tiêu rồi!

      Chúc Kỳ Trinh thấp thỏm ngồi, nhìn đồng hồ đo chút, lên tới 100 mã, vẫn cứ nghĩ xe này là phế thãi? Vì vậy nhịn được mở miệng : " chạy chậm lại, hư mất."

      Đông Phương Càn lên tiếng, lại đạp mạnh chân ga, Chúc Kỳ Trịnh bị dọa sợ, nhanh : "Xin đấy, chạy chậm chút, chiếc xe này là tôi tự bỏ tiền ra mua đấy.

      Đông Phương Càn liếc cái, “ phải xe này chạy rất chậm sao?"

      "Cái đó... Là tôi sai rồi được sao....Chậm chút chậm chút, nó là tài sản riêng của tôi đấy."

      Lúc này Đông Phương Càn mới chậm lại tốc độ, : "Về sau đừng có dối với tôi, nhất là trước mặt người nhà của tôi, bọn họ đều là người thông minh, chỉ là bọn họ lười phải vạch trần mà thôi."


      Nghe thế Chúc Kỳ Trinh mới biết chỉ chuyện dối xe chạy chậm ngày hôm nay, còn có lần trước đến nhà dối hai ngày bỏ trốn đều là ở cạnh .

      "Lần đó.... còn biện pháp, ai biết người nhà của lại chỉnh tôi như vậy chứ?"

      Lửa giận của Đông Phương Càn đánh tan suy nghĩ, đạp gấp thắng xe, dừng xe ở đường cái lớn. xoay đầu lại sắc mặt u ám : "Trong lòng người nhà của tôi làm cho khó chịu sao? Tôi lấy được vợ sao?"

      Chúc Kỳ Trinh bị dọa , nghĩ thầm, và cha rất giống nhau, đến bao giờ mới học được chút kín đáo (tư tưởng, tình cảm) của ông nội đây?

      Chúc Kỳ Trinh vội vàng xua tay giải thích, " phải phải, là tôi làm sai, tôi làm sai rồi. muốn lấy vợ, trăm người đều có, là tôi ai thèm lấy, được chưa?"

      ", có phải tự nguyện gả cho tôi ?"

      Chúc Kỳ Trinh vội vàng gật đầu, "Tự nguyện tự nguyện."

      " đủ thành ý ‎.”

      Như vậy mà còn chưa đủ thành ý ‎à? Chỉ còn kém là quỳ xuống thôi, hôm nay phải chỉ là trễ, dối, bậy, tại sao lại thành ra tình trạng này, chỉnh chết tôi mới bỏ qua sao!

      "Tôi rất tự giác tự nguyện, tâm phục khẩu phụ muốn gả cho tiên sinh Đông Phương Càn." Thấy có phản ứng lại bồi thêm câu, " bao giờ đổi ý, nếu đổi ý, tôi vẫn đổi ý."

      Cuối cùng miệng của Đông Phương Càn cũng mím lại, tay nắm thành quyền đặt ở khóe miệng vội ho khan tiếng, sau đó lần nữa khởi động xe.

      Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm, là ngây thơ, nhất định phải hành hạ mình như thế mới chịu bỏ qua!

      "Chúng ta đâu vậy, mua nhẫn sao?"

      "Lấy tây trang."

      " có tuân thủ lời hứa thế? Làm gì có thời gian để kịp may tây trang? phải bây giờ mới trở về sao?"

      "Hai tháng trước đặt rồi, chuyện như vậy cũng phải cần tôi trở lại sao?"

      " đúng là đại gia!" Chúc Kỳ Trinh thầm.

      " cái gì, Lớn Tiếng (nguyên văn là 'Đại Thanh Điểm')!" lại quát lớn câu.

      Chúc Kỳ Trinh liếc cái, nghĩ, nãy giờ tôi có dám lớn tiếng đâu? Tôi sống đâu có chán như ? Lòng nghĩ như thế, nhưng lại nịnh nọt cười lấy lòng : "Tôi này là lợi hại, áo cưới của tôi làm kịp, mấy hôm trước tùy tiện mua rồi."

      Xe dừng lại ở cửa hàng, sau khi hai người bước xuống xe, Chúc Kỳ Trinh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng than thở: Wow, nhãn hiệu Armani chỉ trong vòng hai tháng mà có thể đặt được! Đúng là lợi hại!

      Khi nhìn thấy tây trang màu đậm phẳng phiu tràn đầy khuynh hướng cảm xúc được mặc người Chúc Kỳ Trinh lại khỏi cảm thán: Đúng là tiền nào của nấy!

      Lấy xong tây trang, lần thứ hai, hai người lên tầng ba của Mậu Hoa, Đông Phương Càn xát định mục đích, lên thẳng tầng buôn bán trang sức, cuối đầu nhìn các loại nhẫn.

      " thích kiểu nào?" hỏi.

      Chúc Kỳ Trinh tự nhiên lớn gan, cần suy nghĩ trực tiếp câu: "Đắt nhất."

      Mắt người bán hàng sáng lên, vui sướng chạy tới quầy tủ đựng trang sức, dùng khóa mở ra, cầm ra chiếc nhẫn có viên kim cương to.

      Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, cái này cũng quá lớn ? Mặc dù muốn báo thù cái mặt cá ươn kia, nhưng đeo chiếc nhẫn lớn như thế, đó phải là kẻ cướp sao!

      "Tiểu thư, trong tiệm của chúng tôi, chiếc nhẫn kim cương này là đắt nhất cũng xinh đẹp nhất, hơn nữa chỉ có chiếc độc nhất vô nhị, tiểu thư nếu đeo vào khẳng định rất xinh đẹp."

      Chúc Kỳ Trinh nghĩ thầm nếu đeo chiếc nhẫn đó nghiền, nhưng cho dù mua, chiếc nhẫn to như vậy nếu đeo vào tay phải giống như gánh nặng sao, như vậy khẳng định rất phiền phức.

      vừa mới đưa tay ra, còn chưa đụng tới chiếc nhẫn, Đông Phương Càn lên tiếng, "Gói lại."

      Người bán hàng sửng sốt, nghĩ tới chuyện bán chiếc nhẫn kim cương này lại thuận lợi như thế. Trong nháy mắt người bán hàng phục lại tinh thần, lập tức lấy về chiếc nhẫn chạy đóng gói, còn lớn tiếng kêu gọi đồng nghiệp mau viết hóa đơn, rất sợ vị khách này đổi ý.

      Chúc Kỳ Trinh cũng cả kinh, vội vàng kéo tay áo của Đông Phương Càn, giọng : " cần cần, chiếc nhẫn đó tôi thích."

      Đông Phương Càn chau mày, từ chối cho ý kiến, rảnh để ý tới, trực tiếp hướng quầy thu tiền bên kia tới.

      Chúc Kỳ Trinh nhanh chóng đuổi theo, giọng van nài: "Tôi thích chiếc nhẫn đó, nó rất lớn, tôi mang thế nào được?"

      là cái này đẹp hơn?" Đông Phương Càn giống như nghe thấy, lấy tay chỉ chiếc nhẫn bạch kim đơn giản nằm trong tù trưng bày.

      Thấy quyết tâm đổi ý, Chúc Kỳ Trinh quay đầu về hướng bên kia, giận dỗi trả lời: " đẹp." ra nghĩ , ánh mắt thẫm mĩ của mặt cá ươn cũng tệ, chiếc nhẫn đó đúng là rất đẹp.

      tới khu vàng bạc, thấy chiếc nhẫn lớn, trong lòng liền mừng rỡ, "Đông Phương Càn, mau tới đây."

      Đông Phương Càn bước nhanh tới, Chúc Kỳ Trinh chỉ vào cái hộp hình vuông, bên trong là chiếc nhẫn hoàng kim có khắc chữ 'Phát', : "Tôi thấy cái này rất được, rất đẹp mắt."

      Đông Phương Càn nghiên đầu nhìn cười lạnh, "Ý của là chúng ta mua nhẫn cho đối phương đúng ?"

      Chúc Kỳ Trinh khẽ run rẩy, cái mặt cá ươn chết tiệc này chỉnh người lợi hại, mình đúng phải là đối thủ của ? Vì vậy vội vàng xua tay, " , chính , chọn, chọn !"

      Toàn bộ người bán hàng che miệng cười trộm, Chúc Kỳ Trinh liếc mắt nhìn các cái, rầu rĩ vui ngồi qua bên.

      Cuối cùng, Đông Phương Càn mua cho mình chiếc nhẫn thấy đầu tiên, đó là chiếc nhẫn đơn giản, phía có kim cương, cũng có bất kỳ hoa văn, chỉ là bên ngoài có những họa tiết cuồn cuộn, rất có khuynh hướng cảm xúc.

      Đông Phương Càn cầm hai chiếc nhẫn cùng bộ tây trang, liền lái xe của mình mất, miệng cũng gặp lại, trong lòng Chúc kỳ Trinh lại lần nữa thăm hỏi mười tám đời họ hàng nhà .
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :