1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu ơi đi nào - Nhất Độ Quân Hoa (66C+4PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      67. Năm tháng là khoảng lặng
      editor: Loyal1502


      Chuyến hội bàn đào này kéo dài hết bốn mươi mốt ngày. Nhưng ngày trời bằng năm dướihạ giới, nhân gian trải qua bốn mươi mốt năm. Cương thi mắt xanh hiểu được nhân gian trong nháy mắt liền có thể vật đổi sao dời, biển hóa nương dâu.

      Trấn Sính Châu biến đổi quá nhiều, nó hỏi rất nhiều người mới đến được Tần phủ, phần lớn đường phố thay đổi. Trong lòng nó có chút đau đớn, nó hơi sợ gặp phải cảnh và người bên cạnh ân ái mặn nồng. Nó đợi hơn trăm năm, nhưng bỏ lỡ chỉ trong chớp mắt.

      Nó đứng trước Tần phủ từ trời tối đến lúc bình minh. Ngày hôm sau lão gia Tần phủ ra mở cửa mới nhìn thấy được nó đứng sững sờ trước sư tử đá. Tần Quan bốn mươi mốt năm sau tóc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ. nhìn chăm chú cương thi mắt xanh lâu, trong mắt giấu được nỗi ngạc nhiên: “Hầu công tử?”

      Cương thi mắt xanh muốn hỏi tin tức Xảo Nhi, nhưng hé miệng lại thốt nên lời. Song, bên kia Tần Quan cầm tay nó, trong mắt là niềm vui sướng vì được gặp lại cố nhân: “Tôi già, hơn bốn mươi năm rồi phải ? Làm sao cậu có thể là Hầu công tử chứ, cậu là đời sau của y à?”

      Hống biết phải giải thích với thế nào, hoặc là , nếu ra tin. Thế nhưng lại lôi nó vào nhà: “Y còn nhớ bảo cậu trở về tìm chúng tôi, tốt quá, cũng uổng Tú Nhi đợi y cả đời.”

      Cương thi mắt xanh nghe vậy hơi giật mình, rốt cuộc nó có thể chuyện: “Tú Nhi ở đâu?”

      Tần Quan dẫn nó vào phủ, lưng của hơi khòm: “ là giống hệt như Hầu công tử, giống hệt như nhau mà…”

      Cương thi mắt xanh gặp lại Tần Tú Nhi ở Tần phủ, bấy giờ bốn mươi chín tuổi, tuổi xuân trôi qua, chỉ còn loáng thoáng thấy được vẻ linh động năm xưa khuôn mặt.

      Cương thi mắt xanh từ từ đến, cầm tay : “Xảo Nhi, về rồi.” Nó khẽ khàng với , nhưng nghe vậy chỉ hoang mang: “Cậu là…”

      Quả nhiên lúc nó còn tuổi, bốn mươi mốt năm đủ khiến hoàn toàn quên mất nó rồi.

      “Tại sao em ngốc như vậy?” Nó đưa tay vuốt mái tóc mai bạc trắng của , “Bốn mươi mốt năm, về em lập gia đình à? Nếu như cả đời trở lại, em chờ cả đời sao?”

      Tần Tú Nhi hoang mang nhìn nó, vẫn là người trai Tần Quan giải thích nỗi nghi ngờ: “Tú Nhi, đây là đời sau của Hầu công tử. Hầu… Hầu công tử, bốn mươi mốt năm trước cha tôi đáp ứng mối hôn với nhà cậu. Trước khi lâm chung ông lệnh cho Tần Tú Nhi phải chờ vị Hầu công tử kia trở lại.”

      Tần Tú Nhi bất chợt : “Hóa ra cậu là người của Hầu gia, ca ca, từ chối mối hôn này giúp Tú Nhi .”

      Cương thi mắt xanh đưa tay ra, chỉ chạm đến ống tay áo của . Nó hiểu được, bốn mươi mốt năm đợi chờ vô ích, phai tàn hết năm tháng tuổi hoa xinh đẹp nhất, chỉ vì lời đáp ứng thôi sao.

      Cương thi mắt xanh lang thang đường, có ông lão đến níu lấy nó: “Xin hỏi vị công tử này, cậu họ Hầu phải ?”

      Tiếng của ông ta cũng khản đặc già nua, cương thi mắt xanh quay đầu nhìn ông ta, nhưng nghĩ mãi mà nhớ ra được đối phương là ai: “Sao ông biết tôi họ Hầu?”

      Người đó liền kéo nó qua: “Quả nhiên là đời sau của Hầu công tử, quả nhiên là… giống hệt như y năm đó. Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi…”

      Ông ta gì liền lôi cương thi mắt xanh : “ nào công tử, theo tôi về nhà.”

      Cương thi mắt xanh liền biết được ông ta là ai. Ông ta dẫn nó vào cửa hàng bánh nướng, lại bảo người trẻ tuổi vẫn dìu ông ta dời tủ bên tường qua bên.

      “Hầu công tử, bốn mươi mốt năm trước trưởng bối nhà cậu từng mở ba cửa tiệm tại Sính Châu, phó thác cho tại hạ trông coi. Bốn mươi mốt năm rồi, tại hạ chỉ sợ mạng mình sống lâu, ngày ngày thấp thỏm lo âu, rốt cuộc công tử trở lại.” Ông ta cố hết sức khom lưng bày đồ trong hộp lên bàn, hóa ra là từng quyển sổ thu chi: “Xin công tử kiểm tra sổ, đây là sổ thu chi của ba cửa hàng trong bốn mươi mốt năm qua.”

      Hống nhìn từng quyển sổ kia nhưng lại tra sổ: “Tôi nhớ Lưu Nhị hề biết chữ mà?”

      Ông lão kia ngẩng đầu nhìn nó, sợ hãi nên lời: ” Đúng là tại hạ biết chữ. Sau đó sợ phụ lòng Hầu công tử phó thác nên theo tiên sinh phòng thu chi học ít. Sao công tử lại biết?”

      Những sổ thu chi kia đều phân lớn ghi lại vô cùng ràng. Nó yên lặng lật xem, nên lời. Quân tử tín nghĩa, lời đáng ngàn vàng. Chỉ cần gật đầu đáp ứng là phản bội.

      Ngày thứ ba Lưu Nhị nhắm mắt lìa đời, cương thi mắt xanh tự mình làm cho ông ta chiếc quan tài. Nó đều nhớ kỹ trong lòng từng lời đáp ứng với Xảo Nhi, tự cho rằng đây là tình nghĩa vô giá. Nhưng ở nhân gian, Tần Hồng Thanh và Lưu Nhị lại có thể trao tình nghĩa này cho người xa lạ chỉ có duyên gặp gỡ vài lần.

      Tộc cương thi từng hút vô số máu người, nhưng có cương thi nào chân chính hiểu được chủng tộc này. Nó nhớ đến lời Quan Thế từng : Mỗi giống loài cũng thể sinh ra độc. Sở dĩ tộc cương thi vạn vật bài trừ chỉ là vì chúng nó thân với vạn vật.

      ra mỗi sinh linh có linh thức đều có cánh cửa lòng, ta mở cửa sao người bên cạnh có thể vào?

      Lúc cương thi mắt xanh trở về Quan Thiên Uyển, cương thi mắt đỏ suy nghĩ mời mấy con rồng uống rượu. Có điều miệng rồng quá lớn, lại có mõm, hoàn toàn thể hớp được ngụm nào trong ly rượu bình thường. Còn miệng vò rượu quá , miệng của chúng đút vào được. Ứng Long giỏi pháp thuật, nó liền xin Ứng Long chế tạo ra loại ly rượu thích hợp cho Long tộc.

      Mà bên kia cổ thần Ứng Long tức đến mức sùi bọt mép: “Đồ ngu, lẽ nào chúng nó thể nâng chén lên rót vào trong miệng uống hay sao?”

      Cương thi mắt đỏ bừng tỉnh ngộ.

      Lúc nhìn thấy cương thi mắt xanh, trái lại Ứng Long bất ngờ: “Cậu khôi phục trí nhớ của ấy à?”

      Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Kiếp này mệnh ấy còn quá ngắn, còn bao nhiêu ngày nữa. Tôi muốn ấy trải qua thêm lần ly biệt này. Tôi nghĩ có số chuyện tôi cần phải tìm hiểu. Trước đây luôn là ấy dạy tôi, nào là chuyện, viết chữ, lễ nghi, nhân nghĩa. Lúc đầu tôi cho rằng là , sau lại phát người khác cũng chỉ xem là giả, cho nên tôi cũng làm . Nhưng hôm nay tôi phát vẫn còn rất nhiều người vô cùng tình, vẫn mãi vô cùng tình.”

      Ứng Long lời nào, ngược lại Băng Di đến từ phía sau. Hôm nay cũng trở về thần vị, với Ứng Long là đồng tu, lúc đầu cứ đánh nhau suốt, mà còn ra tay nhân nhượng. Hai con rồng thường xuyên cắn nhau cả người thương tích, càng về sau thú tính giảm bớt, ngược lại chẳng đánh nhau nữa. Chẳng qua là phát người xung quanh hoặc là bị đánh chết, hoặc là bị đánh bỏ chạy, chỉ còn sót lại đối phương nên miễn cưỡng được thông qua thành đồng tu.

      Lúc rảnh rỗi cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau túi bụi, cũng trò chuyện cho bõ nỗi đơn.

      “Cậu tìm hiểu chút cũng tốt.” – Tính tình Băng Di ôn hòa hiền hậu hơn, giống với Ứng Long, đối với ai cũng xù gai như con nhím – “Thế nhân đều xuất gia xuất gia, ra xuất gia chỉ là tu tâm dưỡng tính, nhập thế tu hành mà thôi.”

      Nhìn thấy cương thi mắt xanh, cả đám cương thi rất vui, rối rít đến đây lăn lộn làm nũng. Cương thi mắt xanh lần lượt vuốt đầu từng con, sau đó nghiêm mặt muốn kiểm tra thành quả học tập gần trăm năm nay. Cả đám cương thi vừa nghe thấy vụt bỏ chạy hết.

      Cương thi mắt xanh thấy bọn chúng bỏ chạy bật cười. ra dưới dẫn dắt của cương thi mắt đỏ, chúng có thể đạt thành quả gì chứ. Nó nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết được.

      Khi đó quan chủ danh nghĩa của Quan Thiên Uyển là Diêu Quang. Hôm nay cũng coi như là đạo sĩ thành công, có thể tu địa tiên nhưng chí hướng của muốn phi thăng. là người nhàn hạ, cảm thấy sống trong trời đất vô cùng vui sướng, có lòng vấn đạo. Ứng Long cảm thấy có chí lớn, nhưng Băng Di lại vô cùng tán thưởng tính cách màng danh lợi này, thỉnh thoảng còn chỉ điểm cho chút đạo pháp huyền diệu.

      Buổi tối cương thi mắt đỏ lại mời mười mấy con rồng đến Quan Thiên Uyển uống rượu, nhưng bận chết là Diêu Quang — Mấy con rồng này uống rất được đấy nhé!

      Rồng sinh ra là giống loài cao ngạo, nhưng lại có thể kết thân với cương thi mắt đỏ. chỉ có cương thi mắt xanh, ngay cả Ứng Long và Băng Di cũng kinh ngạc thôi. Mười mấy con rồng kia cũng biết Quan Thiên Uyển cỏn con này lại có nhiều thượng thần cổ như vậy, mà còn là Chiến Thần, lúc mới đến chúng cũng giật mình.

      Sau đó thấy mấy vị thượng thần cổ này cũng phải hạng hung thần ác sát đều yên lòng. Thân hình rồng quá to lớn, tuy phòng Quan Thiên Uyển , nhưng cũng chứa nổi mười mấy con rồng uống rượu. Cho nên chúng nó đều hóa thành hình người.

      Đương nhiên cương thi mắt xanh, Ứng Long và Băng Di cũng ngồi chung bàn uống rượu với chúng. Chầu rượu này uống cho đến trời sáng, rượu của tất cả quán rượu làng chài đều bị mua hết, rất nhiều cương thi phải chạy nơi khác lấy rượu. Cương thi mắt xanh tửu lượng kém, ngược lại uống được bao nhiêu. Nhưng mười mấy con rồng lộ hết đuôi ra, cái đuôi tráng kiện chậm rãi phe phẩy mặt đất theo nhịp tiếng sóng biển xô bờ từ phía xa.

      Ứng Long uống cũng hơi nhiều, xưa nay thường xuyên uống rượu, nhưng rượu Thu Lộ Bạch là loại rượu , uống rượu mạnh thả cửa như vậy khiến hơi chống đỡ nỗi. Lúc đầu Băng Di còn cản , sau đó khí thế dâng trào cũng mặc uống đến say mèm.

      Cho nên tất cả mười mấy con rồng đều say, lộ ra nguyên hình chật kín cả phòng. Khách hành hương bên ngoài dần đông, Diêu Quang sốt ruột: “Chư vị làm ơn đóng kín cửa, nhất thiết đừng để người ta nhìn thấy.”

      Nhưng trong nhà quá chật chội, mấy con rồng đều chen lấn đến sắp bẹp lép. Chúng nó vui, tính tình lại nóng nảy nên bay vèo ra ngoài. Chúng giương nanh múa vuốt bay dài ra khỏi Quan Thiên Uyển, uốn lượn trung. Ứng Long và Băng Di đều say, họ đạo hạnh cao thâm, cũng lộ nguyên hình, chỉ gục xuống bàn lim dim.

      Rồng! Tất cả khách hành hương đều sợ sững sờ. Diêu Quang vỗ trán, Thiên Quyền bịt mắt, Khai Dương ôm ngực, ba sư huynh đệ bọn họ tu hành chưa đến hai trăm năm, muốn đối phó với mấy con rồng say này là điều quá khó. Cương thi mắt xanh lại biết Long tộc có nghiêm lệnh, cho phép bay khi say rượu. Mấy con này đều có thói xấu, hở cái uống say là dễ dàng phóng hỏa hoặc phun nước.

      Cương thi mắt xanh cũng sợ Long tộc nhìn thấy, trong nháy mắt hóa thành hình thú, dài hơn trượng, chân đạp lửa đỏ, kim quang vạn trượng. Nó bay lên trời, ngậm mấy con rồng say rượu bay trung vào miệng, quấn chúng vào người mình, lén trở về Quan Thiên Uyển. Diêu Quang luôn giỏi lừa người, lập tức ngay: “Khụ, ác long bị thần thú Kim Mao Hống của Quan Thế chế ngự, còn chuyện gì nữa, mọi người cần kinh hoàng.”

      Từ đó về sau nhân gian lan truyền lời đồn: Thú cưng Kim Mao Hống của Quan Thế lấy rồng làm thức ăn…

      Cương thi mắt xanh ở Quan Thiên Uyển khoảng thời gian, bất ngờ là nó trách mắng cương thi mắt đỏ. Thậm chí có lúc nó rất hâm mộ con cương thi có thành tựu này. Cả cuộc đời nó có lẽ đánh bại được bát hoang, thu phục được thiên hạ. Nhưng đến cuối cùng có được bao nhiêu người bạn có thể uống rượu với mình đây?

      Quan Thiên Uyển bắt đầu thu dụng nhiều chủng tộc hắc ám màng danh lợi. Cương thi mắt xanh dạy chúng rất nhiều phép thuật, dịch nhiều kinh văn thành điễn văn, dạy chúng nó chút đạo lý cư xử với quái. Lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy làm được chút chuyện cho chủng tộc của mình.

      Tính được ngày Xảo Nhi luân hồi, nó rời khỏi Quan Thiên Uyển lần nữa, tìm Tư Mệnh Bạc chỉ đường truy tìm. Lúc nó đến Miến Dương, Xảo Nhi vừa ra đời. Trong ngôi nhà cỏ nho tiếng trẻ con khóc nức nở to. Nó thân vào, liền nhìn thấy phụ nhân, hề có bà đỡ. ta sinh Xảo Nhi xong ra máu rất nhiều, ngất xỉu nằm giường. Thậm chí bên cạnh còn có Bạch Vô Thường đứng đợi bắt hồn.

      Cương thi mắt xanh biết thể làm trái thiên mệnh, đợi Bạch Vô Thường bắt hồn rồi bỏ , nó mới chôn cất phụ nhân kia trong sân, coi như là thay Xảo Nhi làm chút hiếu đạo cuối cùng.

      Có điều là nhìn Xảo Nhi khóc đến khàn cả giọng, nó rất khó chịu. còn chưa uống được ngụm sữa nào hết.

      Nuôi con nít là kỹ thuật sống, cương thi mắt xanh nghe khóc đến mức trong lòng run sợ. Nó tìm quả táo trước kia thích ăn nhất, vẫn khóc trong lòng nó như cũ, cũng thèm nhìn lấy cái. Cương thi mắt xanh nhớ đến thường ngày nấu ăn rất ngon, nên liền đến khách điếm gần đó, gọi chút cháo loãng và thức ăn định đút cho .

      Nhưng ràng có hứng thú với mấy thứ này, cương thi mắt xanh hơi cuống cuồng, trái lại tiểu nhị bưng thức ăn lên giật mình: “Khách quan, đứa bé này còn rất , nó ăn được mấy món này đâu.”

      Cương thi mắt xanh như bắt được phao cứu sinh: “Vậy phải ăn cái gì?”

      Tiểu nhị kia cũng nhiệt tình, lập tức nhiều, chạy ngay ra ngoài, khi trở về bưng theo chén sữa ngựa nóng: “Khách quan, tiểu nhân thấy ngài là người đàn ông, nuôi trẻ con sợ là tiện, nếu nhặt được đường chi bằng tìm gia đình khá giả nuôi dưỡng nó .”

      Tuy là có ý tốt nhưng cương thi mắt xanh vẫn nhịn được trừng mắt lườm . Nhặt được? Đưa người khác? Quả có mắt mà phân biệt được vàng ngọc mà.

      Nó theo lời tiểu nhị nhắc nhở, dùng muỗng múc chút sữa ngựa cẩn thận đút cho . Thấy từ từ uống được chút, rốt cuộc nó yên tâm, từ đó mới biết được hóa ra trẻ con loài người mới sinh cần bú sữa mẹ. Có điều là sữa này từ đâu mà có? Nó vô cùng tò mò, cũng nếm thử mùi vị, chỉ cảm thấy mặn nhạt, mùi vị bình thường. Nhìn giống như nước, nhưng màu sắc và mùi vị hơi khang khác.

      Buổi tối ngủ chung lại càng phiền phức hơn. Ở trong khách điếm xa lạ, nó vốn chỉ biết quan tài, huống chi là ngủ giường thế này. Nó muốn lập tức lên đường nhưng Xảo Nhi bé bỏng nhắm mắt say giấc nồng. Nó đặt Xảo Nhi nằm sấp ngực như cũ, lại quá , nó sợ nó nghiêng mình khiến rớt xuống giường. Đặt bên cạnh càng sợ đè bẹp . Tuy quả nó cũng muốn đè , nhưng phải là đè theo cách này.

      lại chịu ngoan ngoãn, ngủ lát lại tỉnh dậy, tiếp tục oe oe khóc lớn. Cương thi mắt xanh hết cách, chỉ đành bảo tiểu nhị tìm ngựa mẹ đến đây. Nó cho tiểu nhị ít tiền, nên tiểu nhị kia cũng ngại phiền phức, lập tức chạy ra ngoài. Khi trở về có dẫn theo ngựa mẹ mà là dẫn theo vị phụ nhân: “Khách quan, tại tìm được ngựa mẹ. Đây là Ngô đại tẩu, con ta mới vừa mất.”

      Ngô đại tẩu kia thấy Xảo Nhi lại rất thích, lập tức ôm khóc nỉ non ngừng vào lòng, vén vạt áo lên cho bú. Cương thi mắt xanh vô cùng hoài nghi quan sát bộ ngực của người ta bị tiểu nhị kéo ra cửa phòng. Nó đứng chờ ngoài cửa, còn ngây thơ hỏi tiểu nhị: “Hóa ra sữa có thể cất ở trong ngực à?”

      Tiểu nhị té xuống đất: “Khách, khách… ha ha ha. Khách quan ngài đùa rồi. Sữa thể cất trong ngực đâu.”

      Cương thi mắt xanh liền phấn khởi hơn: “Vậy chẳng phải ngực của tôi cũng có thể cất sữa hay sao? Sau này tránh khỏi phải làm phiền người bên cạnh.”

      Lần này tiểu nhị té xuống đất ngồi dậy nổi…
      Snow thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Vấn đề thường thức

      editor: loyal1502


      Suốt đêm Xảo Nhi lúc ngủ lúc tỉnh, nhanh no cũng nhanh đói. May là Ngô đại tẩu mới vừa mất con , đối với càng nhìn càng , chịu khó chăm sóc cả đêm. Cho bú hết lần này đến lần khác, còn thay tã và lau mình cho .

      Cương thi mắt xanh ở dưới lầu ngồi uống trà suốt đêm. Ngày hôm sau, rốt cuộc Ngô đại tẩu lắp bắp mở lời với nó: “Công tử, cậu là người đàn ông mang theo trẻ con tiện. Chi bằng cậu giao nó cho chị ? Chị thề xem nó như là con ruột đích thân chị sinh ra…”

      Cuối cùng cương thi mắt xanh nổi giận: “Cũng đây phải là nhặt được, là vất vả lắm mới tìm được đó. đưa, chết cũng đưa.”

      Ngô đại tẩu nỡ: “Nhưng mà nó còn như vậy, sao có thể chịu được dãi dầu sương gió bên ngoài chứ? Hay là… huynh đệ à, cậu ở đây thời gian , đợi nó dứt sữa rồi cũng muộn mà.”

      Cương thi mắt xanh liền hơi động lòng, bởi vì nó nghe tiểu nhị sữa chỉ có thể cất trong ngực của phụ nữ, chứ thể cất trong ngực nó. Vừa nghĩ như vậy, nó liền quyết định thuê tiểu viện ở gần nhà Ngô đại tẩu.

      Ngô đại tẩu kia đối với Xảo Nhi rất tốt, mỗi ngày đều cho bú, tắm rửa, giặt giũ, xem như con ruột của mình. Hằng ngày cương thi mắt xanh cũng nhàn rỗi, nó giúp chị ta làm chút việc nhà. Trước kia nó từng chặt củi giúp Xảo Nhi nên biết lúc này mình có thể làm những việc gì.

      Cuộc sống nhân gian khác với cuộc sống tu đạo, cương thi mắt xanh luôn cảm giác rằng cuộc sống của bọn họ vô cùng chân . Cuộc sống tu đạo ngày ngày chỉ ngồi thiền ngộ đạo, ăn uống, nào biết năm tháng nhân gian. Mà con người sao, ngày ăn cơm ba bữa đúng giờ, mỗi ngày trời vừa sáng thức dậy lo kế sinh nhai. Nào là ăn, mặc, ở, làm… Mọi thứ đều cần thiết, mọi việc đều thể qua loa.

      Sau đó lúc mặt trời lặn mới bắt đầu về nhà, đêm mộng đẹp, ngày hôm sau thức dậy lại tiếp tục tái diễn tình cảnh này.

      Cương thi mắt xanh cũng học giống bọn họ, mỗi ngày trời vừa hừng sáng rời giường, trước tiên giúp Ngô đại tẩu ra chợ mua thức ăn, khi trở về đúng lúc Ngô đại tẩu làm điểm tâm xong, Xảo Nhi do chị ta cho ăn. Cương thi mắt xanh thường vuốt vuốt đầu , cũng biết đứa bé này bao giờ mới lớn lên.

      Buổi sáng nó thường ôm Xảo Nhi ra ngoài dạo xung quanh. ra nó hoàn toàn cần lo lắng chuyện tiền bạc. Nó học được cách biến đá thành vàng từ lâu, nhưng nay nó còn dùng cách này nữa.

      Trấn ít người, nó mở tiệm quan tài ở trấn, lúc đầu có tiếng tăm gì vì trấn này quá nghèo. Nhưng có ngày vị phú hộ ngang qua nơi đây bị bệnh chết, nhất thời người hầu tìm được tiệm nào khác, chỉ đành phải mua chiếc quan tài ở chỗ nó dùng tạm, chuẩn bị sau này đổi chiếc khác. ngờ lúc con cháu đổi chiếc quan tài khác cho người quá cố, người đó vui, ban đêm báo mộng cho con cháu nhà mình, quắc mắt trừng trừng: “Đồ con cháu bất hiếu, mau đổi lại chiếc quan tài trước kia cho ông. Quan tài này ông nằm đau cả mông, ngay cả lưng cũng cấn khó chịu.”

      Vì thế tiệm quan tài Hầu Ký nổi tiếng gần xa, ai cũng biết tính chất và giá tiền quan tài nó làm ra đều thể bắt bẻ. Người giàu có trong thành có tang ma gì cũng thường xuyên đến chỗ nó đặt quan tài. Cho nên cương thi mắt xanh cũng bắt đầu bận rộn hơn.

      Cương thi mắt xanh rất giỏi nghề mộc, lại càng chuyên nghiệp với chuyện quan tài. Thế nhân đều coi trọng phong thủy trạch, biết được bảy phần về việc phong thủy trạch ảnh hưởng đến con cháu đời sau, nhưng lại hiểu hết chuyện lăng mộ có lớn nữa, vị trí có khá hơn nữa, nhưng cấp thiết nhất cũng chỉ có quan tài mà thôi. Có phú hộ vì tỏ vẻ phô trương, ràng là tổ tiên gầy tong gầy teo, lại đặt quan tài cực to. Như thế chẳng phải vừa nhấc quan tài lên, bên trong lại có dây an toàn, tổ tiên nằm trong đó ngả ngả nghiêng nghiêng, bộ quần áo mới vừa mặc xong đều xốc xếch tán loạn vô cùng. Chuyện này giống như mang đôi giày vừa, nào có được cảm giác thoải mái chứ. Cho nên quan tài là phải vừa người.

      Mặt khác quan tài cũng phải quan trọng thẩm mỹ. Bạn nghĩ , mấy quý quý bà bình thường mặc váy còn phải chọn áo lót, huống chi là loại đồ cả đời chỉ chọn lần chứ? Cho nên cương thi mắt xanh làm quan tài cho phái nữ càng tinh xảo hơn chút, ví như là tạo hình hoa sen, lá sen, lại bôi lên vài màu sắc, kiểu dáng tuyệt đối là mới mẻ độc đáo.

      Ba là tính an toàn, cương thi mắt xanh làm quan tài đóng đinh. Thứ nhất là quan tài đóng đinh đẹp mắt. Thứ hai là nếu có đồng chí nào chỉ vừa ngủ thiếp lúc, bị cho vào quan tài tỉnh lại, sau đó phát quan tài bị đóng đinh chết cứng, vậy tuyệt vọng biết bao? Đương nhiên cũng thể tùy tiện mở ra, nằm bên trong còn có những đồ đạc cá nhân nữa.

      Cho nên quan tài của cương thi mắt xanh là kiểu mở ra từ bên trong. Bên trong là loại khóa Phú Quý của thợ làm khóa vàng nổi tiếng, chìa khóa còn nạm ngọc, chống rỉ sét. Đuôi chìa khóa có vài sợi kim tuyến cột vào chìa khóa, lúc nhập liệm đặt chìa khóa vào miệng của chủ nhân. Thiết kế như vậy cũng có chỗ thần kỳ. Bạn nghĩ thử , nếu lấy kim tuyến cột lại, ngày nào đó chủ nhân đột nhiên tỉnh lại, sau đó cảm thấy hơi khát, nuốt ngụm nước miếng. Vậy chìa khóa kia chui tọt xuống cổ họng rồi…

      Thiết kế như thế lúc vị chủ nhân bên trong muốn ra chỉ cần lấy chìa khóa ngậm trong miệng ra, trực tiếp mở nắp quan tài, cam đoan ra trót lọt.

      Bởi vậy có thể tưởng tượng ra với kiểu quan tài này nổi tiếng cũng khó. Cho nên danh tiếng tiệm quan tài Hầu Ký được lan truyền khắp chốn.

      Mười tháng sau Xảo Nhi bắt đầu cai sữa. Lúc cai sữa ngày nào cũng khóc, tuy tiệm của cương thi mắt xanh buôn bán tấp nập, nhưng đương nhiên nó quan tâm Xảo Nhi hơn, lập tức tạm ngưng hết công việc. Nhà người ta chờ được cử người đến hối thúc nó nhanh lên chút, nó còn cự nự: “Bảo lão gia tử nhà các người chờ chút, thấy Xảo Nhi nhà tôi khóc đó sao.”

      Ngày ngày nó bế Xảo Nhi tới lui trong sân. bú sữa nữa phải ăn cái khác. Ngô đại tẩu hôm nay nấu canh cá, ngày mai lại nấu cháo đút cho . Khiến lớn nhanh như thổi, trắng trẻo mập mạp, cánh tay bé giống như ngó sen, vô cùng đáng .

      Lúc Quan Thế đến, nó làm mộc, Xảo Nhi được đặt trong chiếc nôi gỗ bên cạnh, thời tiết hơi lạnh, bên trong lót vải dày. Quanh nôi còn phủ lớp sa mỏng, Quan Thế có thể nhìn ra được lớp sa mỏng kia chính là phép thuật cách ly, để vụn gỗ bay vào người .

      Cương thi mắt xanh vừa bào gỗ, vừa thường xuyên quay đầu lại trêu chọc . Nó học được vài bài hát trẻ con từ Ngô đại tẩu, khiến cứ cười khanh khách mãi ngừng. Quan Thế lập tức đến ôm lấy đứa bé nằm trong nôi. còn rất , đôi mắt to tròn long lanh, cũng biết là quan sát cái gì.

      Quan Thế lau sữa còn đọng khóe môi : “Dáng vẻ cũng xinh đẹp nhỉ.”

      Cương thi mắt xanh chẳng buồn để ý: “Xảo Nhi mang hình dáng gì cũng xinh đẹp hết.”

      Quan Thế lại đánh giá quan tài nó làm, thấy chiếc quan tài giống quả cầu pha lê nên rất thích. Thế là ôm Xảo Nhi chui vào nằm, rất lâu mới phát biểu cảm nghĩ: “ thú, Bồ Tát thích chiếc quan tài này.”

      Cương thi mắt xanh chỉ lo lắng Xảo Nhi bị đụng đầu: “Cẩn thận chút, quan tài này có người đặt rồi.”

      Quan Thế nghe vậy cũng nản chí: “Vậy cậu rảnh làm chiếc cho Bồ Tát , cần thực dụng chỉ cần ưa nhìn.”

      Cương thi mắt xanh đồng ý. Quan Thế lại ôm Xảo Nhi nhìn chiếc quan tài hình dáng hoa sen: “À à, cái này đẹp hơn nè. thú, càng lúc cậu càng giống con người rồi đó.”

      Cương thi mắt xanh đẩy cây bào, thái dương rịn mồ hôi dính vào mái tóc dài màu bạc, nó mỉm cười: “Ừ, tôi và ấy đều luân hồi. ra Băng Di đúng, xuất gia là định tính, nhập thế là tu hành. Mùi vị hồng trần này tự mình trải nghiệm thể nào hiểu được.”

      Quan Thế cười khẽ, lại cúi đầu trêu chọc Xảo Nhi. Thấy đôi má phúng phính đáng , nhịn được đưa tay véo cái. Bên đây cương thi mắt xanh thấy vậy vui, lúc này bực bội : “Đáng nhìn là được rồi, đừng có động tay động chân.”

      Quan Thế lầm bầm câu: “Cậu là thân thích của tên Long hẹp hòi à…”

      tuổi Xảo Nhi mới học , ngày ngày Ngô đại tẩu chơi đùa với . Cửa tiệm quan tài của cương thi mắt xanh làm ăn khá tốt, mấy kẻ phú quý kia hề tiếc tiền quan tài. Cương thi mắt xanh đương nhiên cũng phụ cho Ngô đại tẩu chút, để chị ta có thêm nhiều thời gian chăm sóc Xảo Nhi. Nhưng có ngày cương thi mắt xanh phun máu. Xảo Nhi vịn quan tài chập chững đến trước người nó, nó định cúi người ôm lên thình lình gọi nó tiếng: “Cha.”

      Cương thi mắt xanh trượt chân, ngã ầm xuống đất, quần áo lấm lem: “ phải là cha em…”

      Cương thi mắt xanh cũng có thói quen ngủ chung với Xảo Nhi, buổi tối chỉ nghiêng người là nó tỉnh lại. Nó muốn sau này chăm sóc cho Xảo Nhi tốt hơn nên theo Ngô đại tẩu học được vài món ăn ngon miệng, buổi tối cũng làm ít cho .

      bé này từ đeo bám nó, vừa dụ dỗ “Hôn ” là liền ôm đầu nó, hôn mặt nó đầy nước miếng. Cương thi mắt xanh cảm thấy rất có cảm giác thành công, mỗi ngày đều tự mình chọn quần áo, đồ dùng cho , tất cả đều là đồ tốt nhất.

      Xảo Nhi thường xuyên bò qua bò lại mặt đất, nó sợ vụn gỗ sau vườn làm bị thương, liền nhờ Ngô đại tẩu may bao tay bao chân và bao đầu gối cho . có ba món đồ này nên cả ngày bò trong sân thỏa thích.

      Những ngày tháng này hoàn toàn khác với thời gian nó tu đạo. Hằng ngày nó đều bận rộn, bận xử lý đơn đặt hàng kế tiếp, bận chăm sóc Xảo Nhi. Thỉnh thoảng trong trấn có chuyện nó đều nhiệt tình giúp đỡ, nên được mọi người vô cùng quý.

      Mấy ngày qua nó bận làm đài sen cho Quan Thế . Nó tốn nhiều tâm tư vào đài sen này, tạo ra hình dáng đóa sen cao quý trong bùn tanh hôi. Quan Thế vô cùng mừng rỡ, cho thêm chút pháp thuật khiến đài sen tỏa ánh hào quang, dùng làm tọa giá mới nhất của mình.

      Sau đó Tây Thiên thấy đài sen kia đặc biệt bèn phái người tìm nguyên liệu khắp nơi, chế luyện theo mẫu nào là đài Kim Cương, đài Tử Kim, đài Kim Liên v/v…. Bởi vì hành giả chia làm chín phẩm vị nên đài sen tọa giá cũng chia làm chín loại.

      Năm ấy Xảo Nhi sáu tuổi, ngày ngày cọ tới cọ lui người cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh cũng nỡ la , thường ngày ngay cả chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, cho nên cũng sợ nó. Mỗi ngày đều chui vào lòng nó làm nũng.

      Trái lại Ngô đại tẩu có chút ý kiến: “Hầu công tử, theo lý con tài mới có đức, nhưng dù sao Hầu công tử cũng nên mời thầy đến dạy dỗ nha đầu vài việc thêu thùa mới tốt.”

      Cương thi mắt xanh lại dự định cho học may vá, ngược lại học chữ được. Nhưng nó nỡ đưa đến trường, nó rất sợ nảy sinh tình cảm với những người khác ở thế giới này. Nó rất ích kỷ chỉ muốn giữ lại bên cạnh, từ đó trong lòng trong mắt tự nhiên chỉ có mình nó thôi.

      Lúc Xảo Nhi bảy tuổi vẫn thích nằm ngủ người cương thi mắt xanh. Ngô đại tẩu liền có ý trách cứ: “Hầu công tử, số tuổi của nha đầu còn , cũng nên tự ngủ riêng gian phòng của mình.”

      Cương thi mắt xanh vừa nghe như vậy sao được: “Ngô đại tẩu, dám giấu diếm, tôi phải là trưởng bối của nha đầu này. ấy là… là con dâu nuôi từ bé của Hầu gia tôi.”

      “…” Ngô đại tẩu đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

      Buổi tối Quan Thế đến đây, cương thi mắt xanh lại có vấn đề mới: “Loài người đến bao nhiêu tuổi mới có thể giao hợp vậy?”

      Quan Thế cũng bó tay với vấn đề này: “ thú, vấn đề này quá mức huyền bí, cậu hỏi tăng nhân Phật gia, phải là có chủ tâm đả kích bần tăng sao? Có điều cậu có thể hỏi tên Long hẹp hòi kia. Đám người tu đạo của họ mỗi ngày cũng có mày mò chút ít thuật song tu đó. Những chuyện này ràng hơn.”

      Cương thi mắt xanh vô cùng thương hại cho Quan Thế : “Bồ Tát, ra nếu người hâm mộ cũng có thể nếm thử Hoan Hỉ Thiền mà…”

      Quan Thế cười lớn.

      Quan Thiên Uyển, chiến thần cổ Ứng Long ngồi trước bàn, nghe thấy vấn đề này, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, im lặng trong chốc lát mới đáp: “Con nhân gian nếu đến quý thủy được coi là người lớn, có thể giao hợp.”

      Cương thi mắt xanh càng hiểu. Nó từng học với đạo sĩ Hách gia, biết Quý Thủy là ngôi thứ mười trong Thiên Can, nằm hướng bắc. Cho nên liên hệ với câu này của Ứng Long, nó hiểu được. Nó rất ham học, mỗi khi hiểu nhất định hỏi đến cùng: “Quý Thủy là cái gì?”

      Ứng Long lại im lặng hồi lâu, cuối cùng quay đầu , điềm nhiên như trầm giọng gọi: “Băng Di, Băng Di. Ở đây có cương thi muốn thỉnh giáo chút vấn đề thường thức. Huynh lại đây giải đáp .”

      Từ trước đến giờ Băng Di ôn hòa hiền lành, thường xuyên bị gạt, lập tức chạy đến. Ứng Long đứng dậy, cố gắng trấn định bước thong thả ra khỏi cửa phòng, sau đó cực kỳ nhanh chóng biến mất dạng.
      Snow thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      69. Năm tháng tĩnh lặng

      editor: Loyal1502


      Xảo Nhi bảy tuổi quấn lấy cương thi mắt xanh hỏi cha mẹ là ai. Cương thi mắt xanh thẳng thắn biết. lại quấn lấy cương thi mắt xanh hỏi nó là ai, cương thi mắt xanh hứa chờ khi mười bốn tuổi cho biết hết toàn bộ.

      Thế là ngày ngày mong đợi mình nhanh chóng lớn lên, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn ngày thường nửa bát. Cương thi mắt xanh bắt đầu cầm tay dạy viết chữ. Nó dạy mài mực, cảm thấy thích thú với mực nước kia hơn chuyện tập viết, cả ngày luyện tập khiến toàn thân đều là mực. Cương thi mắt xanh cũng chê phiền, nét chữ rồng bay phượng múa của nó ban đầu cũng là do Xảo Nhi cầm tay nó tập viết từng chữ . người cương thi chữ viết giống nhau kinh hồn.

      “Đây là chữ Xảo, cũng chính là tên của em, Xảo Nhi.” Nó khẽ , nhưng Xảo Nhi lại đặt câu hỏi: “Em tên là Xảo Nhi gì?”

      Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Chuyện này Hống biết. Lúc chúng ta biết nhau em tên là Xảo Nhi rồi. Còn đây, chữ này đọc là Hống, là tên của .”

      Trái lại Xảo Nhi có hứng thú với tên của nó hơn: “ là khó viết mà.”

      Cương thi mắt xanh vẫn nắm chặt tay , sửa tư thế cầm bút cho đúng: “Cho nên em phải viết nhiều lần hơn. Nếu như gặp phải nguy hiểm gì, em viết chữ này ra biết được.”

      Xảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn nó, môi của chạm vào cằm nó, mềm mại và ấm áp khiến lòng nó lâng lâng tựa áng mây.

      Cương thi mắt xanh suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn đưa đến trường tư thục ở trấn . Trường tư thục ở trấn vốn nhận học sinh nữ, nhưng trấn cũng có vài phú hộ muốn con mình biết chữ nghĩa. Nên tiên sinh trường tư thục liền tổ chức lớp chuyên dạy cho học sinh nữ, tiền học đắt vô cùng, may là cương thi mắt xanh buồn để ý. Nó hề cầu phải trau dồi nhiều kiến thức, nhưng đối với việc có thêm vài người bạn tuổi thơ vui vẻ hơn.

      Nó cảm giác mình hơi giống như người cha thương che chở cho , muốn mình chiếm hữu nhưng lại biết phải để tung cánh bầu trời rộng lớn mới là tốt nhất.

      Cho nên Xảo Nhi bắt đầu học, chưa bao giờ từ bỏ việc truy hỏi thân thế của mình. Mỗi lần cương thi mắt xanh đều trả lời rằng, đợi lớn lên nhất định cho biết. Cho đến sau này ngay cả Quan Thế cũng bội phục: “Cậu còn chưa khôi phục trí nhớ cho ấy à?”

      Cương thi mắt xanh cười dịu dàng và ngượng ngùng: “ ra ấy vui vẻ là tốt nhất, đợi ấy lớn thêm chút nữa .”

      Xảo Nhi bắt đầu cao lớn theo từng ngày, vòng eo cũng dần dần thon thả còn mũm mĩm như lúc còn trẻ con. Gương mặt rất thon, mắt lại to, khi chớp chớp có vẻ vô cùng láu lỉnh. Cương thi mắt xanh vẫn ngủ chung giường với cũng hơi bị áp lực. Nó có quan niệm lễ nghi gì nên vẫn chia phòng ngủ riêng với Xảo Nhi. Mỗi đêm Xảo Nhi đều nằm trong lòng nó ngủ say sưa, còn nó lại trắng đêm thao thức. Thỉnh thoảng buổi sáng khi thức dậy còn cắn mặt nó hai cái. Trong lòng cương thi mắt xanh nở hoa, muốn thừa dịp lợi dụng vài cái nhưng lại lo lắng dừng tay được. Quan Thế quan hệ ở lứa tuổi vị thành niên tốt cho cơ thể con người.

      Cuối cùng năm đó Xảo Nhi mười lăm tuổi, lần đầu tiên có nguyệt . chạy về nhà ôm lấy cương thi mắt xanh khóc lóc, chảy rất nhiều máu. Cương thi mắt xanh lại kiến thức học được từ chỗ Băng Di cho nghe, nhưng cuối cùng vẫn là Ngô tẩu sửa soạn giúp . Xảo Nhi luôn xem ta là mẹ ruột, cũng vô cùng quấn quýt với ta. Lần này ở trong nhà rất lâu, lúc ra ngoài khuôn mặt còn ửng hồng: “Thím Ngô …”

      Cương thi mắt xanh liền có chút nghi ngờ: “ cái gì?”

      Xảo Nhi càng mắc cỡ hơn: “ em là vợ chưa cưới của phải ?”

      Cương thi mắt xanh cũng đỏ mặt, hồi lâu mới đáp: “Ừ, em là vợ của .”

      Thời đại đó mười lăm tuổi có thể cưới gả, cương thi mắt xanh liền tổ chức đám cưới cho hai người. Nó hỏi rất nhiều bô lão trấn, biết lễ nghi cưới gả của loài người cần những gì. Cho nên đám cưới phải chọn ngày tốt, để Xảo Nhi nở mày nở mặt gả cho nó.

      Ngô tẩu rất vui, ta già nhưng cương thi mắt xanh vẫn mười lăm năm như ngày, chẳng mảy may thấy vẻ già nua. Hôm thành thân với Xảo Nhi, cương thi mắt xanh tổ chức tiệc cưới trong trấn , đãi gần bảy ngày bảy đêm. người thi đều có cha mẹ, nên để Ngô tẩu vừa làm bà mai vừa làm cao đường.

      Tiệc cưới kia vô cùng náo nhiệt, chỉ là khuôn mặt xinh xắn của tân nương vẫn giấu sau khăn hỉ, nhìn thấy vẻ mặt.

      người cương thi mắt xanh cột đóa hoa lụa đỏ tươi, nắm tay Xảo Nhi bái thiên địa, bên cạnh là bà mai ném tiền và kẹo dẫn đến mọi người tranh giành dứt.

      Xảo Nhi ở trong phòng cưới cũng đợi bao lâu, cương thi mắt xanh tửu lượng tốt nên tất cả rượu mời đều được Ngô tẩu cản giúp.

      Cương thi mắt xanh vào phòng cưới, chỉ nhìn thấy Xảo Nhi đội mũ phượng, choàng khăn cưới ngồi ngay ngắn bên mép giường. Nến đỏ chảy xuống, ánh sáng chập chờn, đập vào mắt là cảnh tượng vui mừng. Nó từ từ đưa tay đến, sợ đây chỉ là giấc mộng đẹp của con cương thi ngủ trong quan tài quá lâu nên nhàm chán sinh ra.

      Người dân trấn chất phác, cũng có nhiều phép tắc hạn chế, Ngô tẩu cho tân lang tân nương uống rượu giao bôi xong liền lui ra ngoài, chỉ để lại Xảo Nhi và Hống ở trong phòng.

      Hống nghiêng người kề đến trước mặt Xảo Nhi, ánh nến soi chiếu mặt nó, nét dịu dàng trong mắt nồng nàn như rượu ngon lâu năm: “Xảo Nhi có vui ?”

      Xảo Nhi ngượng ngùng gật đầu, nó bấm quyết, lúc xòe lòng bàn tay ra, trong đó có chùm sáng: “Xảo Nhi, người có ba hồn bảy vía, đây là vía trong linh hồn con người, nó khiến em nhớ ra chuyện trước đây của chúng ta. Là chuyện trước đây rất lâu, em có muốn nhớ lại ?”

      Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn nó, mặt mang theo nét cười tinh nghịch: “Là vui hay là vui?”

      Hống cũng cong khóe môi: “Có vui, cũng có vui.”

      khoác vào cánh tay nó như làm nũng: “Vậy vui nhiều hơn hay vui nhiều hơn?”

      Nụ cười của Hống càng sâu: “Vui nhiều hơn.”

      Xảo Nhi hôn mặt nó như chuồn chuồn lướt nước theo thói quen: “Vậy cho em .”

      Khi cương thi mắt xanh dẫn Xảo Nhi về Quan Thiên Uyển, hôn lễ qua tháng, Quan Thế rất hài lòng: “Chuyện gì mà phải trễ nải cả tháng vậy hả?”

      Cương thi mắt xanh liền cảm thấy ấm ức: “Tôi nhịn hơn trăm năm, vất vả lắm mới nuôi đến lớn như vậy mới có thể quan hệ, tôi đời nào để bản thân mình uất ức chứ.”

      Mọi người vô cùng bất mãn với hành động chém trước tấu sau này của họ, rốt cuộc quyết định chém hai người lần nữa ở Quan Thiên Uyển.

      Xảo Nhi mặc áo cưới lần thứ hai nhưng chỉ gả cùng người đàn ông. Quan Thiên Uyên bao giờ cũng náo nhiệt hơn. Diêu Quang chuẩn bị chu đáo, tất cả cây cối trong Quan Thiên Uyển đều quấn vải đỏ, đèn lồng đỏ giăng kín bờ cát, nào là rượu, pháo hoa đều đầy đủ tất cả.

      Buổi tối khách đến rất nhiều, chỉ cương thi và tôm cua thôi là mấy trăm con. Hơn nữa người của Thiên Ngoại Thiên lẫn thần giới cũng đến. Thậm chí Xảo Nhi phát ra vài người bắn đại bát tám đời cũng chưa tới cũng đến dự. Nguyên nhân rất đơn giản, xem náo nhiệt thuận tiện ăn chực thôi.

      Lúc bái thiên địa và cao đường vốn điều động nội bộ là Ứng Long, Băng Di và Quan Thế . Nhưng nào ngờ Như Lai Phật Tổ cũng đến tham gia hôn lễ, cho nên cao đường đương nhiên đổi thành ông ta rồi.

      Buổi tối chúng thần linh ma ăn đồ nướng bờ cát, thượng thần cổ Ứng Long đến trước mặt tân lang: “Tâm trạng hôm nay tốt ?”

      Cương thi mắt xanh hiểu ý của , nó gật đầu: “Đến đây .”

      Xảo Nhi hơi yên lòng, kéo ống tay áo của nó. Đương nhiên Ứng Long cũng nhìn thấy: “Chỉ phân thắng bại, liều mạng.”

      Lúc , Băng Di cũng có chút yên lòng: “Ứng Long…”

      Vẻ mặt Ứng Long bình tĩnh, nhưng tay siết chặt tiết lộ ra hưng phấn của . Băng Di liền lắc đầu: “ nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn đổi.”

      Chúng thần ma vừa nghe đến hai chiến thần cổ tỷ võ đều phấn chấn hẳn lên. Đây đều là đám người sợ thiên hạ loạn. Cương thi mắt đỏ lập tức mở sòng cá cược bên ngoài, đặt Ứng Long thắng ăn mười, đặt cương thi mắt xanh thắng ăn hai.

      Mọi người đều biết nó quá chủ quan rồi, nhưng ai bảo chủ sòng là con cương thi chứ?

      Xảo Nhi cũng hơi bận lòng, nhưng Ứng Long chỉ phân thắng bại có nguy hiểm gì. cũng đến bên cạnh chiếu bạc của cương thi mắt đỏ đặt cược: “Tôi mua Hống.”

      Băng Di cười khổ, la lên câu với hai người: “Hai người bọn cậu nhớ kỹ có chừng mực nhé.”

      Cương thi mắt xanh và Ứng Long rời xa đám người, đứng biển xanh phía xa xa. Sóng biển mênh mông cuồn cuộn, tiếng sóng ì oạp xô bờ, bọt sóng văng tung tóe. Cương thi mắt xanh hóa thành hình dạng cương thi, nanh hai bên mép lộ ra hơn tấc, màu xanh biếc trong mắt càng thẫm. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên người nó gần như là ma mị dị.

      Ứng Long cũng yếu thế. Lần đầu tiên cương thi mắt xanh thấy được vũ khí của . Đó làmột thanh kiếm dài màu vàng. khẽ hừ tiếng: “Đến đây .”

      Xảo Nhi chỉ có thể nhìn hai bóng dáng phân hợp trong nháy mắt, thi khí màu xám tro bay ngập trời, che ánh trăng, thỉnh thoảng vang lên tiếng kim khí đánh nhau, biết được là ai chiếm thế thượng phong.

      Tất cả cương thi đều kêu gào ồn ào quái dị, Băng Di và Quan Thế nghe hiểu, nhưng Xảo Nhi biết vô cùng. Chúng nó gọi: “Lão đại cố lên” và “Ứng Long em .”

      ….

      đoán xem ai thắng?” Băng Di quay đầu lại nhìn Xảo Nhi.

      Trong vô số tiếng kêu quái dị của đám cương thi và gió biển phần phật, xuôi tay đứng đón gió, người còn mặc bộ áo cưới của tân nương, chẳng qua là có mũ phượng nặng nề, mái tóc dài đen như mực kết hợp với áo bào màu đỏ tôn lên dung nhan khuynh thành. Nghe thấy Băng Di hỏi, quay đầu lại nhìn cười: “Chuyện đó có quan trọng ?”

      Mà trong biển Ứng Long và Hống đều đánh đến đỏ mắt, chẳng qua là e ngại giao hẹn chỉ phân thắng bại khi nãy nên thể tận hứng được. Rốt cuộc Ứng Long cất lời: “ có ý nghĩa, phân thắng bại bằng máu , ai chảy máu thua.”

      Câu này trúng với tâm ý của Hống, thế kiếm của nó cũng nể nang gì nữa: “Được.”

      Cương thi mắt xanh thể hiểu được tâm trạng biến hóa của Ứng Long, thế kiếm của khiến sóng dâng cao ngất trời, bên trong chứa sát ý ác liệt, giống như là trút giận. Cương thi mắt xanh cũng do dự nữa, dòng máu cương thi tinh khiết dâng trào trong cơ thể, khí hung bạo chảy xuôi trong huyết mạch bị khơi dậy. Nó nghênh đón bằng ý chí chiến đấu ác liệt hơn.

      Sớm quên dự tính tỷ võ ban đầu, càng quên mất giao hẹn có chừng mực. ra Quan Thế sai, tu hành mấy ngàn năm, có thể gặp được kẻ địch như thế quả uổng công tu hành kham khổ, uổng công nỗi đơn tịch mịch hàng nghìn hàng vạn năm.

      Xảo Nhi có thể cảm nhận được sát khí của cương thi mắt xanh, muốn tiến lên nhưng bị Băng Di phía sau giữ lại: “Mặc họ .”

      ra dáng dự liệu sẵn từ trước. Kết quả tối hôm đó hai bên đều tổn hại. con rồng, con cương thi đều rớt xuống biển, nhưng cảm thấy vô cùng thỏa thích. Ứng Long nguyên hình, thân rồng tróc vảy loang lổ, rất thảm hại. Cương thi mắt xanh cũng chẳng hơn gì, đầu ngón tay rỉ máu, mười cái móng bị gãy hết bảy, còn thiếu điều chưa bị thương “bảo bối” cương thi thôi….

      Ứng Long uống hơi nhiều, lúc này đánh trận xong mùi rượu lại bắt đầu dâng trào. kéo cương thi mắt xanh chuyện giống như là mượn rượu : “Trước đây rất lâu tôi và Nữ Bạt có giao hẹn, nếu tôi thắng nàng, nàng liền vào ma đạo. Nếu tôi thua nàng…”

      đến đây liền ngưng lại, cương thi mắt xanh nhịn được hỏi tới: “Thua sao?”

      Ứng Long vịn vai nó, trong nước biển màu đen nhánh, tiếng cũng vang lên chầm chậm: “Nhiều năm như vậy tôi vẫn hoài nghi có phải năm đó nàng nhường tôi . Hôm nay biết được… quả nhiên…”

      Cương thi mắt xanh im lặng lâu. Nó từng xông phá cấm chế ma đạo, nỗi đau đớn đó tự mình trải qua biết được.

      Ứng Long thả móng rồng xuống, lẩm bẩm trong bóng tối: “ ra có đôi khi tôi rất hận Cống Hề. ấy khiến tôi cảm thấy… tôi là người xấu… Nhưng có đôi khi tôi lại cảm kích ấy, tiếc nuối của Bạt cuối cùng cũng viên mãn người cậu.”

      Cương thi mắt xanh và Ứng Long dắt díu nhau rời khỏi đáy biển. Quan Thế nhìn có chút hả hê nhưng lại giả vờ giả vịt vẩy nước cam lộ lên người họ. Ứng Long do Băng Di khiêng về, cương thi mắt xanh khá hơn chút, còn có thể quấn lấy Xảo Nhi động phòng.

      Tại góc tường bên ngoài phòng cưới, lúc Quỷ Xa đến phát ra quá đông đúc, nhưng lại thấy được vật gì. Nó cầm Ánh Thế Kính của Xảo Nhi đến, trong kính ra toàn những thượng thần hóa thành cây cỏ, những hai mươi mấy người. Chín đầu nó đều híp mắt lại, giơ Ánh Thế Kính lên cao chút, đánh giá đám nhiều chuyện này từ bốn phương tám hướng. Chư thần đều hơi xấu hổ, đặc biệt là Như Lai Phật Tổ.

      Ông ta có địa vị tối cao ở Tây Thiên, thế nhưng phương diện nhiều chuyện lại bại lộ trước mặt tiểu bối, quả biết giấu mặt vào đâu. Nhưng Như Lai là loại người nào chứ, ông lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc: “Ơ? Sao Bản Tôn Giả lại ở đây? A di đà phật, mộng du càng lúc càng nghiêm trọng…”

      Lúc gần dường như ông nghĩ ra điều gì đó, bèn bước đến trước mặt Quan Thế xoa xoa tay khẽ : “Ái đồ, Kim Mao Hống động phòng xong chắc có tiểu Kim Mao Hống nhỉ? He he he he…”

      Vẻ mặt Quan Thế khổ sở lần nữa.
      Snow thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      70. Chỉ cần còn sống, chỉ cần em còn .

      Editor: Loyal1502


      Lúc cương thi mắt xanh có việc gì làm quan tài trong trấn , còn lúc nhàn nhã đưa Xảo Nhi rất nhiều nơi. người thi hái trái cây trong núi, đâm cá bên bờ sông, hái hoa dại trong thung lũng.

      Nó vốn thích nằm bãi cỏ, hai tay gối lên đầu, nhìn Xảo Nhi chân trần chạy nhảy bên bờ suối. Cả tộc cương thi đều hiểu được hành động của nó. Cương thi là chủng tộc cao ngạo, thể chấp nhận thủy tổ của chúng hạ thấp địa vị khuất phục thần giới, mang thân phận là tọa kỵ.

      Cho nên ngoài sáng trong tối luôn luôn có cương thi liên tục đến làm phiền Mắt Xanh. Tất nhiên Mắt Xanh sợ chúng, nó thường giao cương thi bắt được đến Quan Thiên Uyển để Ứng Long và Băng Di giáo hóa. làm được đưa cho Quan Thế , bắt đến nghe Như Lai giảng kinh cảm hóa.

      Việc giáo hóa cương thi là sở trường của Như Lai phật tổ. Ông ngồi đài sen cao cao, khuôn mặt an hòa, phật quang vạn trượng quanh thân. Bởi vì biết tiếng cương thi, nên ông giảng kinh bằng tiếng lòng: “Phật coi trọng nhân quả, hôm nay giảng kinh các có cương thi, Bản Tôn Giả kể câu chuyện con cương thi làm điều tốt giúp người. Trước đây lâu có kẻ trộm mộ vào ngôi mộ cổ, mấy lần mở nắp quan tài nhưng chủ nhân trong quan tài chịu độ lượng cứ giữ chặt nắm quan tài lại. Dưới cơn nóng giận kẻ trộm mộ lấy mấy chục tấm bùa phong hồn dán lên nắp quan tài, tức giận viết: Mày cho tao vào, tao cho mày ra. Ngàn năm sau, có người mở quan tài ra, phát chủ nhân bên trong quan tài bị chìm trong đống chất lỏng , khuôn mặt như có vẻ đau khổ. Chư Tử có biết cớ gì ?”

      Chúng cương thi giải thích được, minh vương Đồ Tô biết chút ít về chất chống phân hủy thi thể, lúc này liền đáp: “Người xưa thường cho chất dịch vào trong quan tài để bảo vệ thi thể thối rửa.”

      Như Lai lắc đầu: “Nghe giảng mấy ngày rồi mà con vẫn còn u mê. Người trong đó vệ sinh à.”

      Chúng cương thi nghe thế té xuống đất bò dậy nổi.

      “Mẹ kiếp.” – Đồ Tô ngồi đó khóc nước mắt ròng ròng – “Mang tôi đến Đài Trảm , mang tôi đến Đài Trảm … Quan Bồ Tát, ngài đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn Bồ Tát… Các người được xưng là từ bi, dù sao cũng phải đến chủ nghĩa ‘thần’ đạo chứ.”

      Ngày tháng như thoi đưa, cương thi mắt xanh đổi nơi ở khác, vẫn mở tiệm quan tài. Xảo Nhi theo nó, dần dần già . Người lân cận bảo rằng là mẹ Hống, ai tưởng tượng ra là vợ nó cả. Cương thi mắt xanh vẫn mua xiêm y và trâm cho theo kiểu rực rỡ vô cùng, chỉ cười : “Những thứ này quá màu mè, em mặc được đâu.”

      Cương thi mắt xanh chải tóc cho , tóc càng ngày càng bạc nhiều, cũng từ từ bắt đầu rụng tóc. Điều này khiến mái tóc dài và dày của dần thưa thớt. Cuộc sống của con người ra chính là quá trình từ sinh ra đến chết . Nhưng mỹ nhân ở tuổi xế chiều vẫn luôn khiến người ta thổn thức.

      Nó đan chiếc ghế mây cho Xảo Nhi, rất thích ngồi dưới giàn nho vừa may vá quần áo vừa xem nó làm nghề mộc. Có đôi khi rót nước, lau mồ hôi cho nó. Hương cây trái thoang thoảng lượn lờ trong sân, nó đưa tay mơn trớn khuôn mặt , vẫn dịu dàng nhìn như lúc ban đầu, hề cảm thấy dung mạo như thế có gì ổn.

      Thị lực Xảo Nhi càng ngày càng kém, dần dà thể thêu thùa được nữa. Mắt Xanh vẫn tìm rất nhiều đồ chơi cho như cũ. Nào là người đá, cửu chuông, Hỏa Tề Kính vân vân… Xảo Nhi hề cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, chỉ cho nó biết: “Em thích nhất chỉ có táo mùa thu và vỏ ốc ở Quan Thiên Uyển. Những món đồ quý hiếm thế này em chẳng thích đâu.”

      Cương thi mắt xanh liền vứt những món quý báu kia. Vào mùa thu cõng hái táo, thỉnh thoảng trở về Quan Thiên Uyển xuống biển mò vỏ ốc đẹp nhất. Cho nên trong cửa tiệm quan tài trồng đầy cây táo, cho nên tiệm quan tài Hầu Ký treo đầy vỏ sò ốc khắp nơi. Mỗi khi có cơn gió thổi sân luôn mang theo hương táo thơm ngát và tiếng leng keng của chuông gió bằng vỏ ốc.

      ngày kia cương thi mắt xanh vẫn chải đầu cho Xảo Nhi, tóc của rụng đầy tay nó. Nó hơi đau lòng, ràng là rất tay sao vẫn rụng tóc chứ?

      Xảo Nhi quay người lại cầm tay nó: “Xảo Nhi già thế này rồi, có chán ?”

      Đầu ngón tay nó khẽ vuốt lên mỗi nếp nhăn mặt , cuối cùng nghiêng người gối đầu lên đùi . Tiếng của nó loáng thoáng mang theo ý cười: “Xảo Nhi nhìn .”

      Xảo Nhi nhặt lọn tóc trắng của nó. Cương thi mắt xanh từ từ nắm tay , trong sân chỉ có tiếng vỏ ốc va chạm vào nhau nghe rất vui tai.

      lúc hoàng hôn, Xảo Nhi muốn ngắm mặt trời lặn biển. Cương thi mắt xanh ôm đến Quan Thiên Uyển, ngồi xuống mỏm đá san hô lớn nhất bờ. Xảo Nhi tựa vào ngực nó, mái tóc dài khô héo già nua mơn trớn khuôn mặt nó. Nó đặt cằm lên đỉnh đầu , để ngồi với tư thế thoải mái nhất.

      Mặt trời đỏ dần dần lặn xuống, nhưng ánh nắng chiều lại càng sáng lạn hơn. Cả bầu trời cũng được nhuộm vầng sáng mờ ảo, nước biển cũng thành màu vàng thau vô cùng chói mắt. Chim biển đơn khẽ kêu quang quác bay ngang qua để lại bóng màu xám tro bầu trời. Sóng biến cũng bớt nóng nảy, dịu dàng hôn lấy bờ cát.

      Xảo Nhi quay đầu lại níu cổ cương thi mắt xanh, tiếng khàn nhưng vẫn ngọt ngào: “Hống cũng làm chiếc quan tài cho Xảo Nhi .”

      Cương thi mắt xanh lắc đầu: “Xảo Nhi còn sống rất lâu.”

      Xảo Nhi cười hôn lên cằm nó, chỉ có biết thủy tổ cương thi này yếu đuối biết bao: “Đừng buồn nhe Hống, có chơi trốn tìm ? Là Xảo Nhi lặng lẽ trốn, còn tìm, tìm được rồi Xảo Nhi là của . Hống, chúng ta sắp bắt đầu vòng chơi mới rồi. Có điều là kiếp tiếp theo em lại quên mất , nhất định phải có chút nhẫn nại, lúc tìm được cũng đừng sốt ruột.”

      Cương thi mắt xanh hôn lại , trả lời rất bình tĩnh: “ nhất định tìm được. Cũng là lỗi của , nếu phải em sớm đắc đạo thành tiên rồi.”

      Xảo Nhi từ từ khép mắt: “Hống, em biết tiếc nuối điều gì. Thiên đạo, nhân đạo, tiên đạo, cõi đời này rất nhiều đạo và cũng rất xa xôi. Mà đạo của Xảo Nhi là ở trước mắt mình, bọn họ hiểu, ra em sớm tu thành chính quả.”

      Cương thi mắt xanh kề mặt vào trán , hồi lâu nghe , nó khẽ gọi : “Xảo Nhi.”

      Bên dưới cũng đáp lại, nước mắt nó ngân ngấn nơi hốc mắt, hồi lâu khẽ nghẹn ngào gọi: “Xảo Nhi?”

      Xảo Nhi choàng mở mắt, trong nụ cười mang theo vẻ bướng bỉnh: “ hứa với em là khóc, sao rồi mà giữ lời vậy.”

      Cương thi mắt xanh lấy tay quệt mặt, vẫn cãi chày cãi cối: “ nào có khóc.”

      Xảo Nhi cười tựa vào ngực nó, hồi lâu đột nhiên : “Đối diện là phía sau núi Quan Thiên Uyển sao?”

      Cương thi mắt xanh nhìn theo đầu ngón tay : “Ừ.”

      Xảo Nhi hơi bùi ngùi: “Ở vách đá kia có loài hoa nở, lúc nào em cũng muốn hái đem về cắm ở cửa sổ. Ban đầu hái tới, sau đó đến khi em học được chút đạo pháp lại quên mất.”

      Cương thi mắt xanh nhàng đặt tựa vào đá ngầm: “ hái chúng về cho em.”

      Xảo Nhi cười gật đầu: “ vách đá có chỗ để chân, cẩn thận chút.”

      Cương thi mắt xanh phi thân qua đó, nó tìm vách đá hồi lâu, đó chỉ có dây mây và cỏ dại rậm rạp, chẳng hề có hoa gì. Nó quay người bay về đá ngầm. Xảo Nhi vẫn lẳng lặng ngồi tựa vào đá, gió biển thổi phần phật làm rối tóc . Môi vẫn mang theo nét cười ngọt ngào, ánh sáng sót lại của buổi hoàng hôn nghiêng nghiêng soi mặt , yên bình và an ổn.

      Cương thi mắt xanh chậm rãi đến, khoảng cách cũng xa, nhưng nó rất lâu.

      “Em lại gạt .” Nó ôm vào lòng, khẽ . Nhưng Xảo Nhi đáp lời nó nữa. Mặt trời đỏ chìm vào biển rộng, tia sáng rực rỡ cuối cùng mờ dần, nó ngây dại ngồi mỏm đá ngầm lâu.

      đau buồn, nhất định tìm được em. trồng đầy cây táo, nhặt nhiều vỏ ốc. lặng lẽ chờ đợi mỗi lần luân hồi. Cho dù là tận cùng năm tháng, trời đất đảo điên, bể dâu hoang tàn, chỉ cần còn sống, chỉ cần em còn .

      Đầu ngón tay nó mơn trớn mí mắt người trong ngực, rặng mây tía phía chân trời lụi tàn ánh sáng, đêm tối bao phủ cả vùng đất.

      ra khóc, bởi vì em chưa bao giờ rời . Long lanh nơi đáy mắt cũng chỉ là gió lay cành khô, sóng đánh đá ngầm mà thôi.

      KẾT

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :