1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 083 – Tim do mình

      Mỗi người đều trầm tư, biết nên làm gì bây giờ?

      “Ngạo Phỉ, chuyện này quan hệ trực tiếp đến cậu, vậy ý tưởng của cậu như thế nào.” Từ Tây Bác nhìn hỏi, dù sao họ đều là người ngoài cuộc, có quyền quyết định thay .

      “Nếu giữa đứa con và Tư Giai chỉ có thể chọn , tôi đương nhiên là chọn Tư Giai vô điều kiện.” Long Ngạo Phỉ nhìn mọi người, thái độ thực kiên quyết.

      Đới Tư Dĩnh nhìn ánh mắt của có chút cảm động, quả nhiên làm cho mình thất vọng, chỉ biết nhất định chọn chị.

      “Ngạo Phỉ, mặc kệ cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ cậu, nhưng vấn đề tại là, nếu cậu muốn để cho Tư Giai mang thai, cậu muốn tìm cớ gì để hợp tình hợp lý đây?” Từ Tây Bác đến vấn đề mấu chốt.

      Trầm mặc, mọi người tiếp tục trầm mặc, lấy cớ gì đây? Lý do này rất khó tìm.

      “Tôi nghĩ ra rồi.” Trịnh Vũ Văn đột nhiên hưng phấn kêu lên.

      “Lý do gì?” Mọi người cùng nhìn về phía .

      “Rất đơn giản, chỉ cần làm cho ấy mang thai là được.” Trịnh Vũ Văn liếc họ cái, đơn giản như vậy mà cũng nghĩ được nữa.

      Đúng rồi, Đới Tư Dĩnh đột nhiên tỉnh ngộ, là càng nghĩ càng loạn, biện pháp đơn giản như vậy đều bị xem nghĩ tới.

      “Ha ha, vẫn là Vũ Văn của tôi thông minh nhất.” Từ Tây Bác cười lớn, ôm đột nhiên hôn trộm cái.

      “Ai là của ?” Mặt Trịnh Vũ Văn có chút ửng hồng, nhìn trộm Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh cái.

      “Vũ Văn, cảm ơn cậu.” Đới Tư Dĩnh có chút hâm mộ hạnh phúc của bạn mình.

      “Ngạo Phỉ, vấn đề để cho cậu giải quyết, chuyện còn lại chính là của cậu, chúng tớ có lòng nhưng đủ sức, thể giúp được cậu.” Trong lời của Từ Tây Bác chứa mờ ám.

      Nghĩ đến cùng với chị mình, lòng Tư Dĩnh vẫn rất đau, sắc mặt có chút cứng ngắc, miễn cưỡng tươi cười, để mọi người nhìn ra mình khổ sở.

      Long Ngạo Phỉ dùng ánh mắt trừng Tây Bác cái, trong lòng trách ta, chuyện chọn trường hợp.

      Từ Tây Bác lập tức phản ứng lại, có chút xin lỗi nhìn xem Đới Tư Dĩnh, chỉ cười chút, tỏ vẻ mình quan tâm.

      “Chuyện này, các người tiếp tục thương lượng, tôi cùng Vũ Văn trước.” Từ Tây Bác có chút xấu hổ ôm Vũ Văn đứng lên, sợ mình càng càng sai, vẫn là nên trước.

      “Tây Bác, em……..” Trịnh Vũ Văn vừa định , bản thân có ý định ở lại với Tư Dĩnh, liền nhìn thấy ánh mắt giống như có ý của Từ Tây Bác nhìn mình. quay đầu : “Tư Dĩnh, mình trước nhé.”

      “Ừ, Vũ Văn, tạm biệt cậu.”

      Trong phòng, Đới Tư Dĩnh cùng với Long Ngạo Phỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ai cũng nghĩ đến mở miệng để phá vỡ khí trầm tĩnh này.

      “Cám ơn .” lâu sau, Đới Tư Dĩnh mở miệng trước tiên, muốn tiếp tục ngồi như vậy, biết chị mình ở nhà chờ về.

      “Cảm ơn cái gì?” Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, vì cái gì lời cảm ơn .

      “Cám ơn lựa chọn chị ấy, cám ơn vì chị ấy, lựa chọn cần đứa , cám ơn hy sinh của .” Đới Tư Dĩnh vài lý do cảm ơn .

      “Được nghe lời cảm ơn của em, phải nên cảm thấy rất vinh hạnh, rất vui mừng, rất cảm động sao.” Long Ngạo Phỉ bất đắc dĩ cười khổ.

      “Em là lòng.” Đới Tư Dĩnh nhìn , vẻ mặt còn nghiêm túc.

      biết, chưa từng em giả ý, biết em thiệt tình, cho nên, mới vì thế mà đau lòng, đau lòng vì tấm lòng lương thiện của em.”

      “Chẳng lẽ đau lòng cho chị ấy sao? Về sau, cần với em như vậy.” Đới Tư Dĩnh thiếu chút nữa bởi vì lời của , lòng sắp nhịn được, nhưng nghĩ đến chị mình, chỉ có thể nhẫn tâm làm tổn thương bản thân mình và .

      “Ừm, bây giờ cũng có tư cách với em như vậy, nhưng thể kiểm soát được miệng của mình, kiểm soát được con tim của mình, trong lòng của rất thương em, em nên làm gì bây giờ?” Long Ngạo Phỉ kích động ép hỏi , trong đôi mắt đen lộ ra vẻ đau khổ và hoang mang.

      Sắc mặt Đới Tư Dĩnh ảm đạm nhìn , biết trái tim có biện pháp, nhưng con người khi còn sống, có rất nhiều thời điểm, thể tự do làm theo lòng mình hay theo đuổi thứ mình muốn, mà có rất nhiều điều bất đắc dĩ nỗi khổ riêng, giống như và Phỉ, họ thể để ý cảm nhận của chị , cho nên, họ phải tách ra, đây là số mệnh, số mệnh bất đắc dĩ.

      “Vì sao lời nào? Em lo sợ sao? Có phải em cũng suy nghĩ giống như ?.” Long Ngạo Phỉ bước bước tới gần .

      muốn em cái gì? em , em nghĩ đến , có phải như vậy , vượt qua, em cũng tốt hơn, mọi người đều vượt qua được, em thừa nhận, em , nhưng cho dù em thế nào? Chúng ta có thể nhau sao? Chúng ta có thể chút nào kiêng kị, bất chấp tất cả để nhau sao? , em thể, cũng thể, vậy tội tình gì phải đau khổ bức bách, chỉ biết là bản thân mình đau khổ, vậy có nghĩ tới em đau khổ ra sao ? Chị ấy đau khổ sao?”Đới Tư Dĩnh bị bức điên rồi, đau khổ của người nào có thể biết, hét to lên, tự mình phát tiết, từng đợt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống dưới.

      Long Ngạo Phỉ có chút đau lòng, có chút khiếp sợ nhìn , cho tới nay đều tưởng chỉ có mình đau khổ, mình bất đắc dĩ, mình trả giá, nhưng so với , Tư Dĩnh càng đau khổ, thể hận , cũng thể hận chị mình, cho nên tất cả đều tự mình yên lặng nhận lấy, thể kể ra với ai, ai có thể biết, ai có thể giúp .

      xin lỗi.” nhàng vươn tay, ôm vào lòng.

      Đới Tư Dĩnh hơi ghé vào vai , lớn tiếng khóc rống, rất muốn ích kỷ chút , muốn cùng chấp cánh bay cao, nhưng thể, bởi vì có cách nào phản bội chị mình.

      phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể làm tổn thương hai chị em đây?” Lòng Long Ngạo Phỉ bị tiếng khóc của làm rối loạn.

      , làm tổn thương đến em, đây là do em cam tâm tình nguyện, từ bây giờ về sau, chúng ta hãy cùng nhau thương chị ấy, để cho chị ấy được hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh ngừng khóc, rời khỏi vòng tay của , nhìn , kiên định .

      Long Ngạo Phỉ còn có thể được gì đây? chỉ có thể gật đầu, trừ bỏ đồng ý vẫn là đồng ý.



      Chương 084 – Người đáng giận cũng có chỗ đáng thương

      xuống dưới lầu Trịnh Vũ Văn cảm thấy kỳ quái hỏi Từ Tây Bác: “Vì sao cho em ở lại với Tư Dĩnh?”

      “Đứa ngốc, phải Ngạo Phỉ ở đó sao? Em còn ở lại nơi đó làm chi?” Từ Tây Bác đưa tay véo cái mũi của chút.

      “Nhưng mà Long Ngạo Phỉ phải lựa chọn Tư Giai rồi sao? Tại sao lại ở đây dây dưa với Tư Dĩnh , như vậy có được ?” Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng .

      “Ai da, là Ngạo Phỉ lựa chọn Tư Giai hay sao? Là ấy thể lựa chọn Tư Giai, chuyện tình cảm, người ngoài có cách nào biết được, tin tưởng Ngạo Phỉ và Tư Dĩnh xử lý tốt chuyện này, chúng ta lo lắng cũng vô ích.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ thở dài.

      “Đúng vậy, nhưng họ cũng đáng thương” Trịnh Vũ Văn thêm câu.

      “Tục ngữ rất đúng, người đáng thương cũng có chổ đáng giận, Ngạo Phỉ đáng giận, lúc trước ta nên trả thù Tư Dĩnh, cho tới sau này lại thương ấy, bây giờ Tư Giai trở về, làm tình thế khó xử, Tư Dĩnh cũng đáng giận, chính là ấy nên thương Ngạo Phỉ, lại càng nên thay thế Tư Giai tham gia hôn lễ, Tư Giai đáng giận chính là giấu diếm bệnh tình, còn dối để bỏ trốn, cho nên họ đáng thương lại cũng đáng giận.” Từ Tây Bác phân tích có trật tự ràng.

      Trịnh Vũ Văn trừng mắt lớn nhìn , đột nhiên phát , cũng tốt đến khó lường.

      “Nhìn như vậy làm gì?” Từ Tây Bác cảm thấy kỳ quái nhìn hỏi.

      “Cảm giác quá tuyệt, sao lại có thể phân tích vấn đề cách lý trí như thế.” Ánh mắt của Trịnh Vũ Văn giờ phút này muốn tràn ngập sùng bái.

      “Phải ? Em mới biết sao, chỉ là đối với chuyện người khác, mới có khả năng bình tĩnh phân tích như thế, nghe qua chưa? Người trong cuộc quáng, người ngoài cuộc sáng, mọi người đều như thế, cũng vậy, cũng giống như…….” Từ Tây Bác đột nhiên tạm dừng lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn trêu chọc.

      “Giống như cái gì?” Trịnh Vũ Văn ngây ngốc hỏi câu.

      như , biết như thế nào lại coi trọng người con chanh chua như em, ha ha.” Từ Tây Bác xong, cười ha hả.

      “Cái gì? Chết tiệt, dám đùa giỡn em sao, em làm cho xem em chanh chua như thế nào?” Trịnh Vũ Văn vừa biết bị trêu đùa, làm dáng vẻ như rất tức giận, tiến lên lấy tay đánh vào người .

      “Vợ à, tha mạng cho ” Từ Tây Bác vừa chạy vừa cười vui .

      “Ai là vợ của , tiếp chiêu ” Mặt Trịnh Vũ Văn đỏ bừng lên, truy đuổi nhanh hơn theo bước chân .

      Nhìn chung quanh chỗ giữ xe ở đằng kia, hai người đuổi bắt nhau, có lẽ, bọn họ mới là người hạnh phúc nhất.

      Đới Tư Giai ngồi mình trước bàn trang điểm trong phòng ngủ.

      Trong chiếc gương kia là khuôn mặt đoan trang nhưng sắc mặt tái nhợt, có khí sắc của con người, mỗi lần như vậy đều ít dám tin tưởng, đây chính là mình, trước kia, cũng từng xinh đẹp đến cỡ nào, vừa xinh đẹp, vừa trẻ trung, nhưng tại những điều đó còn ở lại với nữa.

      Dường như có thể thấy dấu hiệu mạng sống biến mất từng chút gương mặt mình, giống như trong phút chốc nữa, hương tan ngọc vỡ, về sau liệu ai còn nhớ , cho nên muốn lưu lại cho Phỉ đứa con của .

      Năm năm, dài, nhưng cũng ngắn, cũng từng do dự, nếu mạng sống cuối cùng phải mất , như vậy lựa chọn sinh đứa con, đứa con của Phỉ, đứa kết tinh từ tình của .

      Nhìn thứ đặt ở giường kia, đó là chiếc áo ngủ màu đen đầy khêu gợi trong suốt, khóe mắt mang theo ý cười, đứng dậy cầm lấy nó, toàn bộ quần áo người đều rơi xuống…….

      Lại nhìn mình trong gương, Đới Tư Giai rất vừa lòng, áo ngủ thiết kế cổ hình chữ V, vừa vặn để lộ sâu phần ngực ra ngoài, hai gò ngực tuyết trắng, dưới lớp áo ngủ

      trong suốt, nhìn rất sống động, dọc theo chiều dài của cổ, làm cho phía dưới áo ngủ lộ ra, như như , hấp dẫn khiến người mơ màng, đôi chân trắng noãn thẳng tắp, làm cho người ta nhịn được muốn vuốt ve, nâng chân ngọc, mặt mỉm cười, nhắm mắt lại, nhàng hôn chút, tư thái khêu gợi, khêu gợi cách khiêu khích, khiến cho người đàn ông bình thường thể kìm lòng được…………

      Long Ngạo Phỉ vừa mở cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Tư Giai trong tư thế cực kỳ khêu gợi nằm giường, hề nghi ngờ gì nữa, dụ dỗ mình, thể phủ nhận, rất đẹp, xinh đẹp giống như bảo vật , rất muốn lập tức đến bên , nhưng biết, Tư Giai dụ dỗ mình động tình, muốn có cơ hội mang thai.

      “Phỉ, về rồi sao, có mệt hay ?” Tư Giai dùng thanh cực kỳ mị hoặc hỏi, chính bản thân cũng say tình.

      “Còn có thể mệt sao, tắm rửa trước .” Long Ngạo Phỉ xong, trước tiên trốn trong phòng vệ sinh, nhìn xem “tiểu đệ đệ” cương lên của mình , cũng thể cảm thán , đàn ông chính là nhịn được dụ hoặc.

      Nước lạnh đổ xuống đỉnh đầu mới có thể làm cho dục niệm vừa trào dâng hơi hạ thấp chút, cho cơ hội mang thai, như vậy chỉ có thể đau khổ đè nén chính mình.

      Thời gian tắm rửa lâu, biết trốn tránh cũng phải là biện pháp, vẫn như cũ, vẫn phải đối mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ thong thả bước ra ngoài.

      “Phỉ, tắm rửa xong rồi sao, mau tới ngủ .” Đới Tư Giai như trước tinh thần sảng khoái đợi .

      “Ừ” Long Ngạo Phỉ lau khô tóc, bước đến nằm lên giường.

      Đới Tư Giai lặng lẽ động đậy thân thể, chui vào lòng , khẽ ma sát trước bờ ngực rắn chắc của , tay nhanh chậm bắt đầu an phận, đùi ngọc nhàng đặt đùi , da thịt nóng bỏng cảm thụ da thịt lạnh lẽo của

      Long Ngạo Phỉ kiên trì, yên lặng cử động, nhưng rất nhanh bắt đầu có chút thở dốc, dụ hoặc như vậy, tin tưởng rằng đàn ông đều thể nào chịu nổi, rốt cục, buông vũ khí đầu hàng.

      Từ bị động biến thành thế chủ động, xoay người nằm người Đới Tư Giai, mãnh liệt đánh sâu vào khiến thở gấp liên tục hưởng thụ kích tình này.

      Những giọt mồ hôi rịn ra từ da thịt hai người thấm ướt lẫn nhau nhưng ai để ý tới, hay lau nó, kích tình cứ liên tục tăng vọt.

      Rốt cục, Long Ngạo Phỉ gầm lên giận dữ, vào thời điểm chính mình sắp phóng thích, lại lý trí làm cho thân thể của mình rời khỏi, chính mình phóng thích bên ngoài thân thể của .

      Mà lúc này chìm đắm trong hoan lạc, Đới Tư Giai phát giác ra dụng tâm và động tác của .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 085 – Quyết định ích kỷ

      Vài ngày sau đó, Long Ngạo Phỉ dung nhiều lý do hoặc viện cớ để tránh về nhà, thậm chí dối phải công tác, tất cả đều là vì trốn tránh dụ hoặc nóng bỏng của Đới Tư Giai.

      Còn Đới Tư Giai nhiệt tình tăng vọt, thậm chí trong đầu đều tưởng tượng thấy hình dạng đứa , đứa đáng vừa giống vừa giống Phỉ.

      Bụng đột nhiên cảm thấy đau râm ran, sắc mặt Đới Tư Giai đột nhiên tối sầm lại, biết bản thân mang thai, bởi vì mỗi lần kỳ kinh nguyệt đến, bụng đều đau đớn như thế này, nhưng rất nhanh, vui vẻ trở lại, bởi vì còn có cơ hội, tháng sau lại tiếp tục cố gắng.

      hồi thanh dễ nghe, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy di động, điện thoại của chị .

      “A lô, chị, có việc gì sao?”

      có việc gì, có việc gì thể tìm em sao, từ hôm chị trở về, em đều đến gặp chị, hôm nay em có thời gian ? với chị ra ngoài chút.” Đới Tư Giai ở đầu dây bên kia điện thoại .

      “Vâng, em có thời gian, chị chờ em, em lập tức tới liền.” Đới Tư Dĩnh bỏ điện thoại xuống, vội vàng cầm lấy áo khoác cùng túi xách, ra cửa.

      Tại Trung tâm thương mại XXX, Đới Tư Dĩnh khoác cánh tay chị mình, cùng chậm rãi bước .

      “Chị, chị muốn mua cái gì?.” lúc lâu, Đới Tư Dĩnh nhịn được hỏi, chị ấy kêu mình đến trung tâm mua sắm, nhưng chỉ nhìn mà mua.

      “Nhanh đến đây, em nhìn xem, phải đến rồi sao.” Đới Tư Giai nhìn bảng hiệu trước mặt .

      Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy, là khu vực bán quần áo trẻ em, lòng mạnh mẽ trầm xuống nhưng làm như biết chuyện hỏi: “Chị, tới nơi này làm gì?”

      “Đương nhiên là mua đồ rồi, , cùng chị vào, lựa chọn thử xem.” Đới Tư Giai hưng phấn kéo Tư Dĩnh vào.

      Đới Tư Dĩnh bị chị mình mạnh mẽ lôi kéo vào trong, xem ra chị quyết định sinh đứa con.

      “Tư Dĩnh, em nhìn xem là xinh đẹp, rất đáng , đúng ?” Đới Tư Giai cầm lấy bộ áo đầm của bé màu hồng nhạt, vui vẻ kêu lên, lại xoay người nhìn thấy bên kia có chiếc xe của trẻ con, lập tức chạy qua “Tư Dĩnh, em xem xe trẻ em này, xe thiết kế tốt nha.”

      “Xin chào phu nhân, xe này vừa mới được sản xuất, nhìn xem, chiếc xe này vừa có thể như lắc lư lại giống như chiếc nôi, chiếc xe này được thiết kế rất là thoải mái……” Đới Tư Dĩnh chuyện, hướng dẫn mua hàng tới, nhiệt tình giới thiệu: “ chung, những mẫu này đều được thiết kế dựa theo cục cưng, cực kỳ tiện lợi, chiếc xe, có thể bao gồm nhiều mẫu mã, phu nhân thích , mua chiếc .”

      ngại quá, tôi muốn xem trước rồi mới quyết định, giới thiệu rất hay.” Nhìn Đới Tư Giai mê mẩn nghe lời giới thiệu của ta, Đới Tư Dĩnh nhịn được ngắt lời nhân viên.

      “Vâng.” Nhân viên bán hàng rất lễ phép mở lời cùng lúc.

      “Tư Dĩnh, chúng ta mua chiếc .” Đới Tư Giai nghe lời giới thiệu, thích muốn buông tay.

      “Chị, chị muốn làm gì? Mua xe trẻ con làm gì?” Đới Tư Dĩnh có chút tức giận, tay liền đoạt lấy chiếc xe cầm trong tay chị mình, đẩy qua bên, chị ấy muốn có đứa con như vậy, quan tâm mạng sống của mình hay sao?

      “Tư Dĩnh, em làm gì vậy? Chị đương nhiên muốn mua, bởi vì chị nhất định sinh đứa con.” Đới Tư Giai sửng sốt, vươn tay đoạt lại chiếc xe.

      “Sinh con, sinh đứa con, chị theo em ra đây, cho em hiểu chuyện này là như thế nào.” Đới Tư Dĩnh tức giận liền kéo tay chị mình ra ngoài.

      Đới Tư Dĩnh thở mạnh kéo Tư Giai vào quán cà phê ở trung tâm thương mại.

      “Tư Dĩnh, em muốn làm gì? Chị còn phải mua sắm nữa.” Đới Tư Giai xong, lại muốn rời khỏi.

      “Ngồi xuống , mua cái gì, sinh con, đây là chị muốn sao.” Sắc mặt của Đới Tư Dĩnh nghiêm túc.

      Đới Tư Giai nhìn sắc mặt của Tư Dĩnh, rất ít khi tức giận, liền ngồi xuống, “Tư Dĩnh, chị muốn sinh đứa con, đứa con của chị và Phỉ, chẳng phải phụ nữ đời này quan trọng nhất là được làm mẹ sao?”

      “Nhưng chị giống với người khác.” Đới Tư Dĩnh cắt ngang lời .

      “Chị như thế nào lại giống với người khác? Chị phải là phụ nữ hay sao?” Đới Tư Giai nghe hỏi lại Tư Dĩnh.

      “Người phụ nữ khác sinh ra đứa con trong nhà càng hạnh phúc, còn chị sao, chị sinh đứa là trả giá bằng mạng sống của mình, đáng sao?” Đới Tư Dĩnh kích động chất vấn chị mình.

      “Em, làm sao em biết được? Chẳng lẽ là ……….” Đới Tư Giai thất kinh, sắc mặt lập tức thay đổi, khẳng định là Bạch Vân Phi cho em mình biết.

      Đới Tư Dĩnh giờ phút này mới phát giác, mình lỡ miệng, nghĩ nên khai ràng, quên , nhưng vẫn là dối . “Là em tìm bác sĩ Bạch, hỏi thăm tình hình của chị, ấy trong lúc vô ý cho em biết, tại sao chị vì bản thân mình suy nghĩ lại, hay suy nghĩ cho những người luôn quan tâm đến chị.”

      “Vậy Phỉ có biết chuyện này , em cho ấy biết rồi sao?” Đới Tư Giai khẩn trương hỏi.

      có, em còn chưa kịp cho ấy biết.” Đới Tư Dĩnh lắc đầu, lại dối thêm lần nữa.

      “Vậy là tốt rồi.” Đới Tư Giai thở ra, Phỉ biết là tốt rồi.

      “Tốt là tốt cái gì? Chị nguyện ý sao, đem sinh mệnh của mình ra đùa giỡn, chị trở thành người ích kỷ như vậy sao? Chị làm như vậy cần để ý đến cảm nhận của em, cảm nhận của rể sao.” Đới Tư Dĩnh tức giận chất vấn .

      , chị ích kỷ, chị chính là để ý đến cảm nhận của em cùng với Phỉ, em có biết, dù sao cuối cùng chị cũng phải ra , năm hay năm năm có khác gì nhau? Chị muốn lặng lẽ rời khỏi, chị nghĩ nên lưu lại đứa con cho Phỉ, em cũng có thể nhìn nhận nó, như vậy tốt sao?” Đới Tư Giai có chút bi thương thống khổ.

      “Thực xin lỗi, chị, là em quá lời.” Nhìn biểu tình của chị mình rất đau xót, lòng Đới Tư Dĩnh có chút đành lòng, nhưng cho dù như thế nào vẫn muốn thuyết phục chị mình, “Nhưng chị có nghĩ tới , nếu đứa được sinh ra, chị lại ra , như vậy rể phải làm sao bây giờ? Đứa làm sao bây giờ? Đó là những gì chị muốn sao? Đứa có mẹ ruột, ai quan tâm nó, chị có nghĩ đến cảm nhận của nó khi lớn lên ? Có lẽ, chị nguyện ý làm cho nó gọi người phụ nữ khác là mẹ.”

      Đới Tư Giai thất thần, những điều Tư Dĩnh vừa , chính mình nghĩ đến, nghĩ đến sau khi mình rời , Phỉ như thế nào? Đứa như thế nào?

      “Chị, trở về , suy nghĩ cho kỹ, làm như vậy đáng giá sao?” Đới Tư Dĩnh nhìn chị mình trầm tư, nhàng , nâng chị mình đứng dậy.

      Đới Tư Giai hề ý thức theo em , chính mình đắm chìm trong dòng suy nghĩ , tình còn phức tạp hơn so với tưởng tượng, quá khó khăn, xem ra cần suy nghĩ lại cho kỹ.


      Chương 086 – Mưa dầm thấm đất

      Đới Tư Dĩnh đưa chị mình trở về, vừa về đến cửa nhà liền nhìn thấy Hàn Cảnh Hiên chờ ở cửa.

      “Tư Dĩnh, em trở về.” Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy tới liền mỉm cười hỏi.

      “Cảnh Hiên, tại sao lại chờ ở đây? Sao gọi điện thoại cho em?” Đới Tư Dĩnh vừa mở cửa vừa hỏi.

      có việc gì, nghĩ quấy rầy em, dù sao gần đây cũng có việc gì? Nên muốn đến nhìn xem em có khỏe ?” dáng vẻ của Hàn Cảnh Hiên dường như cần để ý.

      Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Cảnh Hiên vì sao lại đối xử tốt với như vậy?

      “Cảnh Hiên, mời uống nước.” Đới Tư Dĩnh mang ly nước đến, đưa cho Hàn Cảnh Hiên ngồi sô pha.

      “Cám ơn.” Hàn Cảnh Hiên .

      “Cảnh Hiên, cần phải đối xử tốt với em như vậy? Em đáng.” Đới Tư Dĩnh sâu kín .

      Hàn Cảnh Hiên uống ngụm nước, hơi nở nụ cười “Có đáng giá hay , phải do em là được, cũng phải do , mà là do trái tim định đoạt.”

      “Cảnh Hiên, tội tình gì như vậy, em biết nên như thế nào để thuyết phục ?” Đới Tư Dĩnh ưu thương nhìn , biết rất đau khổ.

      “Được rồi, nếu biết như thế nào, cần thuyết phục , chúng ta cũng muốn đến điều đó, em hãy đãi cơm tối, muốn ăn thức ăn do em nấu, như vậy quá đáng chứ.” Hàn Cảnh Hiên rất thông minh chuyển đề tài , nghĩ nước chảy đá mòn, ngày nào đó Tư Dĩnh tiếp nhận .

      “Em còn có thể từ chối sao?” Đới Tư Dĩnh hơi nở nụ cười .

      “Đương nhiên là thể, bởi vì em muốn đuổi , cũng , muốn ở lại chỗ này ăn cơm tối.” Thái độ Hàn Cảnh Hiên có chút vô lại, thân thể tựa vào ghế sô pha, giống như nhà của mình.

      “Được, vậy chờ em, em chuẩn bị.” Đới Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ vô lại của , biết vì sao trong lòng có chút ấm áp, cho dù thương nhưng vẫn rất cảm kích luôn ở cạnh .

      Lẳng lặng dùng xong bữa cơm tối, nhiều, có ánh mắt trao đổi nhưng Hàn Cảnh Hiên rất thỏa mãn, tựa hồ như đôi vợ chồng già sống cuộc sống bình thản.

      “Tư Dĩnh, phải về đây, hẹn gặp lại em vào ngày mai.” Hàn Cảnh Hiên ra tới cửa liền quay đầu .

      “Vâng, được, thong thả.” Đới Tư Dĩnh xong nhàng đóng cửa lại.

      Hàn Cảnh Hiên nhìn cánh cửa đóng chặt kia thầm hạ quyết định cùng quyết tâm, Tư Dĩnh, ngày nào đó, làm cho em vì mở rộng cánh cửa.

      Đới Tư Giai từ khi bị Tư Dĩnh đuổi về nhà, vẫn ngơ ngác ngồi trong phòng ngủ, luôn luôn suy tư về lời của Tư Dĩnh.

      “Nhưng chị có nghĩ tới , nếu đứa được sinh ra, chị lại ra , như vậy rể phải làm sao bây giờ? Đứa làm sao bây giờ? Đó là những gì chị muốn sao? Đứa có mẹ, ai quan tâm nó, chị có nghĩ đến cảm nhận của nó khi lớn lên ? Có lẽ, chị nguyện ý để cho nó gọi người phụ nữ khác là mẹ.”

      nghĩ tới, sau khi rời , đứa và Phỉ làm thế nào? thầm nghĩ cách đơn gian chỉ cần lưu lại cho đứa con, xem ra suy nghĩ quá đơn giản.

      Thân thể khẽ rùng mình cái mạnh, trong các vở kịch người mẹ kế thường xấu xí, hình ảnh đứa bị ngược đãi, tất cả từng chút đều xuất tại trước mắt, , thể, thể để đứa con của mình bị ngược đãi như vậy, nhưng nên làm gì bây giờ? Đứa cũng rất cần tình thương của người mẹ.

      Tan sở, Long Ngạo Phỉ về đến nhà, hôm nay rất kỳ quái, ràng Tư Giai có ở cửa nghênh đón mình, tại còn phải muộn quá chín giờ.

      “Thiếu gia về.” Chị Trương vội vàng đỡ lấy túi xách tay .

      “Thiếu phu nhân đâu?.” nhìn xem xung quanh, phát bóng dáng của Tư Giai.

      “Thiếu phu nhân ở trong phòng, cơm tối vẫn chưa ăn.” Chị Trương thành trả lời.

      Chưa ăn cơm tối, lòng Long Ngạo Phỉ thất kinh, chẳng lẽ thân thể Tư Giai thoải mái, vội vàng chạy ngay lên lầu, đẩy cửa ra liền nhìn thấy ngồi ngơ ngác ở chỗ kia, ánh mắt vô định, hoàn toàn phát vào.

      “Tư Giai, em làm sao vậy? thoải mái chỗ nào sao?” Long Ngạo Phỉ bước từng bước tới bên người , lo lắng hỏi.

      “Cái gì?” Đới Tư Giai nghe được thanh liền định thần lại, nhìn thấy , kêu lên rất bình thường : “Phỉ, về, em sao, có chỗ nào thoải mái.”

      có chỗ nào thoái mái vậy tại sao ăn cơm tối?” Long Ngạo Phỉ có chút tin, nghĩ đến có lẽ sợ làm mình lo lắng.

      Đới Tư Giai nhìn ánh mắt quan tâm của , vội vàng : “Em có chỗ nào thoái mái, chỉ là chiều nay em cùng Tư Dĩnh trung tâm thương mại, ăn ít cho nên đói bụng, về nhà muốn ăn, đừng lo lắng, em có việc gì cả.”

      “À, ra là thế, vậy vừa rồi suy nghĩ gì? Suy nghĩ đến xuất thần như vậy?” Cuối cùng Long Ngạo Phỉ thả lỏng, lại thuận miệng hỏi.

      có gì? Chỉ suy nghĩ lung tung thôi.” Đới Tư Giai có chút làm nũng tiến đến ôm cổ .

      “Có muốn theo ăn thêm chút cơm tối , còn chưa ăn đâu.” Long Ngạo Phỉ thấy muốn , cũng muốn miễn cưỡng, tay liền ôm lấy thắt lưng .

      “Được, , em còn có cảm giác đói, vừa em liền cảm thấy đói bụng, thôi.” Đới Tư Giai lập tức đứng dậy, kéo tay .

      “Tư Giai, hôm nay đến trung tâm thương mại mua sắm thứ gì sao?.” Long Ngạo Phỉ vừa ăn cơm thuận miệng hỏi.

      có, chỉ là xem tùy tiện thôi, chút, nhìn xem vài thứ mới mẻ, dù sao em thiếu thứ gì , muốn mua gì cả.” Đới Tư Giai vừa ăn vừa trả lời.

      “Vài thứ mới mẻ, vậy nhìn thấy thứ gì mới mẻ sao?” Long Ngạo Phỉ dường như cảm thấy có hứng thú hỏi.

      có gì? Muốn mới mẻ , cũng chính là những thứ của trẻ con, có nhiều kiểu dáng và mẫu mã mới nhất, là ngoài dự đoán của mọi người.” Nghĩ đến chiếc xe trẻ em kia, Đới Tư Giai nhịn được tự nhiên cảm thấy vui sướng.

      “Em xem đồ dùng của trẻ con sao?” Lòng Long Ngạo Phỉ mạnh mẽ trầm xuống, xem ra quyết tâm muốn có đứa con rất kiến quyết.

      phải, chỉ là tới đó liền vào xem chút thôi.” Đới Tư Giai biến sắc, sợ hoài nghi điều gì đó, vội vàng giải thích.

      tại xã hội phát triển quá nhanh, em ngày ra ngoài, bên ngoài thay đổi rất lớn.” Long Ngạo Phỉ cũng muốn làm , tự quyết định vạch trần.

      “Vâng.” Đới Tư Giai nhàng gật đầu.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 087 – Người khách ngoài ý muốn

      Đới Tư Dĩnh vừa đem túi rác đến dưới lầu, liền thấy đẹp về phía , nhìn rất quen mắt, nhưng trong nhất thời nghĩ ra gặp ở nơi nào.

      “Xin chào, Đới tiểu thư”. đẹp mĩm cười vươn tay, thực lễ phép.

      “Xin chào, xin thứ lỗi, tôi nhất thời nhớ nổi là ai?” Đới Tư Dĩnh có chút xin lỗi vươn tay.

      sao, mong tha thứ tôi mạo muội tới chơi, tôi giới thiệu lần, tên tôi là Hạ Thần, Đới tiểu thư nhớ sao?” đẹp thực khách sáo.

      Hạ Thần, cái tên này từng nghe qua nơi nào đó, mặt Đới Tư Dĩnh nhăn lại, cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ tới đó là bạn của Cảnh Hiên, gặp qua lần ở trung tâm mua sắm.

      “Hạ tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao?” Đới Tư Dĩnh nghi hoặc hỏi, ấy vốn có liên quan gì.

      “Xem ra Đới tiểu thư nhớ ra tôi, có chút việc , chúng ta nên tìm chỗ khác chuyện.” Hạ Thần hỏi ý kiến .

      “Đương nhiên có thể, nếu ngại, vào nhà tôi chuyện .”

      “Được, cám ơn.”

      “Hạ tiểu thư, muốn uống gì?” Đới Tư Dĩnh ngồi sô pha hỏi.

      cần đâu, cám ơn , ngồi xuống , chúng ta tán gẫu chút.……, …………………”. Hạ Thần từ chối.

      “Được, biết Hạ tiểu thư chuẩn bị với tôi chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh cũng ngồi xuống.

      “Đới tiểu thư Hàn Cảnh Hiên sao?” Hạ Thần trực tiếp vào đề tài.

      Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, ấy vậy có ý gì, tại sao đột nhiên hỏi vấn đề như vậy? khẽ cười, trả lời qua loa“Chúng tôi chỉ là bạn bè, bạn bè rất tốt”

      “Bạn bè, có phải Đới tiểu thư có điểm lừa mình dối người , chẳng lẽ Cảnh Hiên có tình ý đối với sao? ấy , tôi chỉ muốn biết ấy hay ?” Ánh mắt Hạ Thần nhìn có chút khinh thường, cảm thấy có điểm dối trá.

      “Nếu Hạ tiểu thư nhất định phải biết, tôi đây ràng cho biết, tôi ấy, nhưng ấy quả là bạn bè tốt nhất của tôi, trả lời như vậy, vừa lòng chưa?” Trong lời của Đới Tư Dĩnh cũng có chút khách sáo.

      “Được, có những lời này của Đới tiểu thư tôi an tâm, như vậy tôi cũng cho biết, tôi ấy, rất ấy, cha mẹ hai bên cũng đều cho rằng chúng tôi là trời sinh đôi, tuy rằng chưa đính hôn, nhưng trong lòng chúng tôi đều biết ràng, tôi cũng nghĩ rằng ấy tôi, nhưng tại tôi mới biết được, ấy , nhưng tôi có chút cam lòng, nếu hai người tình nhau, tôi nghĩ thành toàn cho hai người, ấy, như vậy hãy để tôi ấy, xin cự tuyệt ấy và tác hợp cho tôi.” Ánh mắt của Hạ Thần kiên định, vừa thấy biết là người dám dám hận.

      “Tôi làm như vậy, ra tôi cảm thấy rất may mắn khi có thương ấy, ấy như vậy là tốt rồi” Đới Tư Dĩnh đáp ứng rất dứt khoác, lòng hy vọng có người thương Cảnh Hiên, Hạ Thần là lựa chọn sai.

      “Việc này có coi như là hiệp nghị giữa chúng ta thành công hay , hy vọng cả hai chúng ta tuân thủ đúng theo nó”.

      “Ừ.” Đới Tư Dĩnh cười chút, luôn hy vọng có người khiến Cảnh Hiên được hạnh phúc đương nhiên tuân theo

      “Tôi còn có cầu, hy vọng có thể đáp ứng, chính là tôi hy vọng được kết bạn với , tôi nghĩ người phải có ưu điểm nên mới hấp dẫn được Cảnh Hiên, hy vọng có thể đồng ý, được ?”. Hạ Thần đưa ra cầu rất khó khăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Dĩnh, dường như cho từ chối.

      “Đương nhiên có thể, tôi rất sẵn lòng.” Đới Tư Dĩnh cười lạnh nhạt, sao cả, chỉ biết nên lấy lý do gì để cự tuyệt Cảnh Hiên.

      “Cám ơn, từ bây giờ trở chúng ta là bạn bè, tôi có thể ở lại ăn cơm tối được ?” Giọng điệu của Hạ Thần dường như hỏi, nhưng có muốn rời .

      Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, nhanh quá , tự nhiên ấy ở chung chổ với mình, cảm thấy ngượng ngùng sao?

      “Đừng lo lắng, tôi phải ăn cơm của trả tiền, bởi vì tôi biết, đại khái buổi tối hôm nay Cảnh Hiên muốn tới đây cho nên tôi ở lại chờ ấy.”Ánh mắt Hạ Thần nhìn xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhắn có chút bất đắc dĩ.

      “Làm sao biết? Chẳng lẽ …..” Đới Tư Dĩnh giật mình hỏi, dám tưởng tượng ấy theo dõi Cảnh Hiên.

      cần hoài nghi, đoán đúng, chính là tôi theo dõi Cảnh Hiên cho nên tôi mới tìm được .” Hạ Thần mỉm cười, dường như cảm thấy hành vi của mình có gì là đúng.

      Đột nhiên Đới Tư Dĩnh có cảm giác lạnh cả người, xem ra người con gọi là Hạ Thần lợi hại đến mức đáng sợ, dám theo dõi Cảnh Hiên.

      suy nghĩ gì vậy?” Hạ Thần nhìn Tư Dĩnh đột nhiên lời nào lập tức hỏi

      có gì? Tôi chỉ là nghĩ biết tối nay nên chiêu đãi món gì.” Đới Tư Dĩnh thuận miệng trả lời câu.

      có thể nấu ăn sao?”. Hạ Thần cảm thấy kỳ quái hỏi câu.

      “Cũng có thể, bình thường thôi.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười, trả lời cách khiêm tốn.

      “Tôi biết Hàn Cảnh Hiên vì cái gì?”. Hạ Thần thể dáng vẻ bừng tỉnh như hiểu ra vấn đề.

      “Cái gì?” Đới Tư Dĩnh bị ta làm cho hồ đồ.

      “Bởi vì có tài nấu ăn, phải rồi sao? Muốn giữ lấy người đàn ông, phải giữ lấy bao tử của họ, xem ra những lời này kinh điển, thực đáng để chúng ta tự suy ngẫm”. Hạ Thần gật đầu., dường như hiểu ra đạo lý trong đó.

      “A, có lẽ vậy, vậy theo tôi học nấu ăn .” Đới Tư Dĩnh đột nhiên nở nụ cười, còn có thể liên tưởng.

      “Được, chủ ý này tồi, vậy bắt đầu .” Dường như Hạ Thần rất vừa lòng với đề nghị của Tư Dĩnh.

      Tại phòng bếp, Đới Tư Dĩnh đem cái loại đồ ăn giống nhau, gọt sach, xắt tốt, sau đó lấy nồi chảo ra, “Nước này thể quá nóng cũng thể quá lạnh, đại khái khoảng 80 độ là được, sau đó đem các loại đồ ăn này bỏ vào ……..”.

      “Vâng, vâng.” Hạ Thần ở bên ngừng gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Đây là do đúc kết được hay do học”.

      “Đương nhiên là học, cũng có do chính bản thân rút ra ít kinh nghiệm, đại khái tôi có học trong khoảng năm”. Đới Tư Dĩnh vừa thái đồ ăn, vừa trả lời.

      Đinh linh linh, đinh linh linh, tiếng chuông cửa vang ở phía sau.

      Hai người nhìn nhau chút, hề nghi ngờ, khẳng định là Hàn Cảnh Hiên đến.


      Chương 088 – Ai cũng cố chấp

      “Tư Dĩnh, em………..” Cửa phòng mở ra, Hàn Cảnh Hiên hưng phấn , rồi đột nhiên nhìn thấy người hề ngờ đến.

      “Cảnh Hiên, đến rồi.” Hạ Thần bình tĩnh , sớm dự đoán được khi Cảnh Hiên gặp vô cùng kinh ngạc.

      “Hạ…. Hạ Thần, sao em lại ở đây?” Hàn Cảnh Hiên giật mình hỏi .

      “Sao em thể ở đây, em cũng là bạn của Tư Dĩnh, thế nên việc em đến đây cũng là chuyện bình thường , vào , Tư Dĩnh nấu cơm.” Hạ Thần làm ra vẻ mọi chuyện bình thường .

      Hàn Cảnh Hiên hơi tự do thong thả vào, nhìn thấy Hạ Thần ở trong phòng bếp giúp đỡ Tư Dĩnh, thấy hai người chuyện cười đùa với nhau , dường như vô cùng thân mật.

      Đôi mắt đẹp nheo lại nửa, hai ấy làm quái quỷ gì đây, bạn bè ư, có trời mới tin được, trước đây chưa từng nghe hai người qua chuyện này

      “Cảnh Hiên, ăn cơm thôi.” Từ trong nhà ăn truyền đến giọng của Tư Dĩnh.



      “Ngồi xuống , mau ăn .” Hạ Thần ngồi xuống, thúc giục .

      “Uhm, được, để ngồi bên này.” Hàn Cảnh Hiên xong liền cầm chén đũa đến bên cạnh Tư Dĩnh, sau đó ngồi xuống

      Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, sắc mặt của Hạ Thần khỏi có chút xấu hổ, nghĩ Cảnh Hiên lại làm như vậy? lưu lại cho chút tình cảm nào, cố nén nước mắt, để chúng rơi xuống, cúi đầu, ăn cơm.

      Hàn Cảnh Hiên có chút hối hận, nghĩ mình lại làm thương tổn coi như em của mình, biết tâm ý của đối với , nhưng thể tiếp nhận, bởi vì Tư Dĩnh, tình có đúng sai, tình cũng khiến người ta thể tự kiểm soát lòng mình..

      Đới Tư Dĩnh nhìn Hàn Cảnh Hiên chằm chằm, ánh mắt có chút như cố nén giận, biết Hạ Thần đau lòng khổ sở, bởi cũng từng trải qua chuyện này, cho nên thể nhẫn nhịn, rất đồng cảm, mạnh mẽ đứng dậy : “Em ngồi cạnh Hạ Thần.”

      Hạ Thần cảm kích nhìn , cám ơn giải vây của , nếu cũng biết làm sao để thoát khỏi xấu hổ này.

      khí giữa ba người nặng nề vô cùng , mỗi người đều mang tâm riêng, yên lặng ăn cơm, biết nên gì?

      Ăn xong bữa cơm, Tư Dĩnh đột nhiên : “Cảnh Hiên, làm phiền đưa Hạ Thần về, được từ chối đâu đấy.”

      “Đương nhiên thể từ chối rồi, bọn đây, tạm biệt em.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười , trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót, có đường nào để từ chối sao?”



      “Cám ơn , Tư Dĩnh, ngại tôi gọi như vậy chứ, tạm biệt.” tới cửa, Hạ Thần vụng trộm khẽ bên tai .

      , tôi rất thích, chào .” Đới Tư Dĩnh mỉm cười.

      Hạ Thần ngồi trong xe Hàn Cảnh Hiên , vụng trộm nhìn , trong lòng thở dài,khi nào mới có thể đây.

      “Hạ Thần, chúng ta cần chuyện.” Hàn Cảnh Hiên lái xe đột nhiên cho xe dừng lại ven đường

      chuyện gì?” Hạ Thần biết nhưng vẫn cố hỏi.

      cho biết vì sao em tìm Tư Dĩnh, vì sao em lại là bạn của ấy? Đừng hai người vốn sớm quen biết nhau, tin đâu.” Đôi mắt đẹp của Hàn Cảnh Hiên nheo lại nhìn chằm chằm.

      “Ha ha.” Hạ Thần đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại nhìn hỏi: “Vậy nghĩ em và là vì cái gì?”

      muốn em hỏi lại , là hỏi em .” Hàn Cảnh Hiên bất mãn với thái độ của .

      “Được, Cảnh Hiên , nếu biết em cũng cho , bởi vì em , em cũng muốn em, cho nên, em tìm Tư Dĩnh, nếu hai người nhau , em nguyện ý buông tay, nhưng ấy với em cách ràng, ấy , ấy và chỉ là bạn.” Hạ Thần nghĩ tàn nhẫn với như vậy, nhưng vì muốn làm ở chung với mình, cần phải nhẫn tâm.

      “Tư Dĩnh với em vậy sao? rằng ấy , chỉ xem là bạn sao?” Hàn Cảnh Hiên dường như thể tiếp nhận, sắc mặt dần trở lên cứng ngắc.

      “Phải.” Hạ Thần thấy dáng vẻ của như vậy, tuy có chút nỡ, nhưng vẫn khẽ cắn môi, gật đầu. Sau đó : “ Cảnh Hiên, ra sớm biết phải ? ấy , vì sao vẫn hết hy vọng mà vẫn ấy?”

      “Tiểu Thần, em thấy ngốc phải , nhưng có cách nào khác , vẫn Tư Dĩnh, cho dù biết ấy , nhưng lại thể ấy.” Hàn Cảnh Hiên đau khổ dựa vào lưng ghế, rút điếu thuốc hút ra.

      , ngốc, đó là tình , chính là có cách nào ngừng lại?” Hạ Thần với cũng như tự với mình.

      “Tiểu Thần, vẫn xem em là em của , vì thế em cần lãng phí thời gian người , đàn ông tốt hơn còn nhiều mà.” Hàn Cảnh Hiên đưa mắt nhìn về phía trước, dám nhìn thẳng vào mắt

      “Đúng vậy, vẫn còn nhiều người đàn ông tốt hơn , nhưng em chỉ , cũng giống như , có nhiều người phụ nữ tốt hơn Tư Dĩnh, nhưng vẫn cố chấp thương ấy, cho nên, đừng khuyên em nữa, nếu muốn khuyên em, trước hết hãy tự thuyết phục chính mình…” Hạ Thần cũng tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ , nếu có lựa chọn, muốn , muốn người đàn ông mình.

      “Tiểu Thần, em đừng cố chấp như vậy được ?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên quay đầu lại nhìn .

      “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân cũng giống nhau thôi, nếu muốn khuyên em buông tay, vậy trước hết hãy tự thuyết phục chính mình rồi hãy đến thuyết phục em. Vì sao nhất định thuyết phục em buông tay mà lại thể tự mình thuyết phục bản thân mình?” Hạ Thần hề sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt .

      Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm, lửa giận trong hai tròng mắt càng tích tụ dày đặc, dường như hết sức căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy kiên định của Hạ Thần và ánh mắt sợ hãi đó, đột nhiên giống như quả bóng cao su xì hơi, phải, ngay cả chính mình còn thuyết phục được, lấy tư cách gì thuyết phục .

      “Quên , coi như chưa gì, để đưa em về.” xong, khởi động ô tô.

      “Được.” Hạ Thần thông minh hiểu ý, nhiều, biết mọi chuyện đến từ từ.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 089: Biện pháp vẹn cả đôi đường


      Long Ngạo Phỉ ngẩn người nhìn văn kiện trước mắt, suy nghĩ như trôi về nơi rất xa, mấy ngày nay Tư Giai khác thường, tự nhiên mê hoặc mình, thậm chí cả ngày đều ngồi ngơ ngác nghĩ đến chuyện gì đó, dám cam đoan có chuyện gạt , cho dù có chuyện gì nếu cũng thể biết được.


      “Ngạo Phỉ, làm ơn đừng thất thần như vậy, xem nhanh lên, mọi người đều đợi cậu đấy, cậu rốt cuộc suy nghĩ điều gì?” Từ Tây Bác vào liền nhìn thấy ngẩn người , bất đắc dĩ lắc đầu


      “Tây Bác, mấy hôm nay Tư Giai khác thường, đề cập đến chuyện sinh con nữa, cũng muốn hấp dẫn mình, mình suy nghĩ chuyện gì đó, khiến mình lo lắng.” Long Ngạo Phỉ nhìn , chau mày .


      “Đừng lo lắng, chính mình cũng có chuyện phải suy nghĩ, mỗi người đều có chuyện gì đó để suy nghĩ muốn để người khác biết, chỉ cần liên quan đến chuyện sống chết , cậu cũng đừng lo quá , có lẽ vài ngày nữa, ấy chủ động với cậu thôi, cho nên đừng tự dọa chính mình, biết ?” Từ Tây Bác khuyên nhủ .


      “Chắc thế.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nở nụ cười, tư tưởng giống như thông suốt, đặt tay lên vai Từ Tây Bác : “Bạn tốt, cám ơn cậu.”


      “Hai chúng ta mà còn vậy sao.” Từ Tây Bác cũng đặt tay lên vai Ngạo Phỉ


      “Ha ha.” Hai người đồng thời cười ha hả,


      Mấy ngày qua Đới Tư Giai đều ngồi ngơ ngác trong nhà, suy nghĩ biện pháp vẹn toàn hoàn mĩ cho cả hai, muốn mình có thể yên tâm sinh đứa bé, và sau khi đó rời , đứa và Phỉ có thể có cuộc sống hạnh phúc.


      Nhưng nghĩ nhức óc cũng nghĩ ra được biện pháp mười phân vẹn mười? bất đắc dĩ thở dài, nếu mọi chuyện thể mười phân vẹn mười, nếu như vậy, còn muốn sinh đứa bé nữa ?


      Đứng dậy đến phòng bếp, vừa cầm ly sữa, liền thấy chị Trương đứng bên cạnh nấu ăn mặt mày hớn hở.


      “Chị Trương, có chuyện gì vui vẻ vậy?”


      “Thiếu phu nhân, làm tôi giật cả mình.” Chị Trương vỗ vỗ ngực : “Là em dâu tôi vừa sinh con trai, tôi vui thay cho em trai tôi ấy mà.”


      “Ah, ra là thế.” Đới Tư Giai bỗng cảm thấy có điều gì đúng, vội hỏi lại: “Chị Trương, chị cũng sắp năm mươi tuổi rồi, em trai chị theo lý cũng còn nữa, sao giờ mới sinh con? Đứa thứ mấy rồi ?”


      “Ha ha, thiếu phu nhân biết , quan hệ giữa em trai và em dâu của tôi trước đây rất tốt, nhưng đáng tiếc, sau khi ấy sinh đứa con xong thể sinh nữa, sau đó mấy năm trước ấy ngoài ý muốn đột ngột qua đời, nhà mẹ đẻ của em dâu sợ em tôi lấy người khác khiến cháu phải chịu khổ, cho nên quyết định đem người em của ấy vừa mất chồng gả cho em trai tôi, nhất cử lưỡng tiện, tóm lại ấy là dì ruột của đứa bé, lại có quan hệ huyết thống, nên cũng thương đứa , sau này lại sinh đứa con trai, mọi người cuối cùng cũng được hòa thuận vui vẻ, tôi cũng thấy vui cho thay cho họ.”Chị Trương cao hứng dứt, nguyên nhân kết quả đều ra hết.


      “Đó quả là biện pháp vẹn cả đôi đường.” Đới Tư Giai thuận miệng


      Đới Tư Giai trở lên lầu, nghĩ đến câu chuyện nhà của chị Trương vừa nghe được, trong lòng đột nhiên run lên, đó quả là biện pháp vẹn cả đôi đường , nghĩ tới Tư Dĩnh, để Tư Dĩnh làm mẹ của con và làm vợ Phỉ.


      Nhưng ngay lập tức, sắc mặt tối sầm lại, chợt nhớ đến chuyện Tư Dĩnh có người trong lòng, biết việc đó rất ích kỷ, thể vì bản thân mình hy sinh hạnh phúc của Tư Dĩnh


      Nhưng biện pháp toàn vẹn cả đôi đường này cũng muốn từ bỏ, được, muốn thử xem Tư Dĩnh có thương Hàn Cảnh Hiên hay .


      cũng muốn thử xem Phỉ có đồng ý làm như vậy ? Nhưng làm vậy liệu có hợp lý ?


      Đới Tư Giai nằm giường, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ từ phòng tắm vừa tắm rửa xong ra, vội : “Phỉ, chúng ta chuyện chút ?”


      chuyện phiếm ? Được thôi, em muốn với chuyện gì?” Long Ngạo Phỉ cũng nằm ngả ra giường, nghĩ cảm thấy buồn chán muốn tâm với ."


      “Phỉ, cũng biết bệnh của em rồi phải ?” Đới Tư Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trầm trọng.


      Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên, Tư Giai chủ động với về bệnh của mình, hiểu dụng ý của nên chỉ nhìn , trả lời.


      hẳn cũng biết, em chỉ có thể sống thêm năm năm nữa, em từng cố gắng thuyết phục bản thân mình phải quên , sống đơn trong những năm này, nhưng em có cách nào quên , thể nghĩ tới , trong khoảnh khắc xuất trước mặt em, mọi phòng bị của em hoàn toàn tan rả, em có cách nào rời nữa, vì thế khi quay lại bên em, em ích kỷ đồng ý , em nghĩ trong những thời khắc cuối cùng của cuộc sống muốn có bên cạnh với em, em ích kỷ xem cảm giác của , Phỉ, cho phép em lời xin lỗi.” Đới Tư Giai cách bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo vô cùng, cuối cùng với lời xin lỗi chân thành.


      Lòng Long Ngạo Phỉ cảm động, đưa tay ôm vào ngực, “Tư Giai, em điều gì ngốc ngếch vậy? Em sống lâu, lâu ở bên cạnh , là do cam tâm tình nguyện, cho nên em cần lời xin lỗi , ngược lại cũng thấy hạnh phúc.”


      Trong lòng vô cùng đau khổ, vì sao hai này đều hiền hậu như vây? Hai người đều gặp , muốn gây tổn thương người nào cả, nhưng lại làm tổn thương cả hai .


      “Phỉ, biết ? Điều hạnh phúc nhất trong đời của em chính là găp được , , cho dù chết em cũng mỉm cười mà chết……” Đới Tư Giai ngả đầu vào lòng , nước mắt theo khóe mắt rơi ngừng.


      gì vậy chứ? Em chết, em cùng sống đến trăm tuổi, về sau được nhắc đến chữ chết nữa, được ?” Lòng Long Ngạo Phỉ cảm thấy rất đau, ôm càng chặt hơn, nghĩ đến chuyện người con này bỗng dưng biến mất trước mắt , thể tiếp nhận nổi.


      “Được, nữa, sau này em sống tốt….cùng với .” Nước mắt Đới Tư Giai rơi càng nhiều, ai hiểu được đây chỉ là cách tự lừa mình dối người mà thôi.


      “Tư Giai, về sau được nếu như, cũng được nghĩ ngợi nhiều nữa, em chỉ cần sống tốt, vui vẻ mỗi ngày, biết ?” Long Ngạo Phỉ nâng mặt lên, thấy hai tròng mắt của đầy nước mắt, chỉ hy vọng hưởng cuộc sống hạnh phúc thanh thản suốt quãng đời còn lại.


      “Em biết, bởi vì có , em sống tốt, mỗi ngày đều vui vẻ.” Khuôn mặt nhở nhắn của Đới Tư Giai nở nụ cười mê người


      nhắm mắt lại, môi của hai người từ từ càng ngày càng gần sát về phía nhau, cuối cùng triền miên cùng chỗ...............


      Chương 090: Nỗi sợ bóng gió


      Buổi sáng, Đới Tư Giai nhìn bên giường trống trơn, có chút hối hận, chuyện muốn hôm qua câu cũng chưa ra được, quên , trước hết nên thử Tư Dĩnh chút .


      Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn Tư Giai đột nhiên xuất trước mặt mình, kinh ngạc gọi vào: “Chị, chị về, sao gọi điện thoại báo cho em biết tiếng.”


      “Chị muốn gặp em, sao phải lớn tiếng kinh ngạc như thế, chẳng lẽ trong phòng có giấu ai đó sao.” Đới Tư Giai có chút ám muội nhìn vào trong phòng


      “Chị, chị gì vậy?” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng khẽ liếc cái.


      “Tốt lắm, nữa, , Hàn Cảnh Hiên có ở đây ?” Đới Tư Giai vừa vừa ngồi xuống ghế sôpha.


      “Cảnh Hiên?” Đới Tư Dĩnh ngây người lúc, sao chị tự dưng lại nhớ và hỏi về ấy “Vâng, ấy làm rồi, chị, chị tìm ấy sao?”


      phải, chỉ thuận miệng hỏi thôi, đúng rồi, cho chị biết, khi nào em kết hôn với Cảnh Hiên?” Đới Tư Giai giả bộ lơ đãng hỏi


      “Kết hôn?” Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, chưa từng nghĩ qua kết hôn với Hàn Cảnh Hiên, hôm nay chị đến đây rốt cuộc là có ý gì?


      “Sao thế? Hai người chưa từng bàn qua chuyện này sao?” Đới Tư Giai nhìn thấy phản ứng của Tư Dĩnh, cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý hai người này tuổi cũng còn , đến lúc kết hôn rồi.


      “Phải, bọn em chưa từng qua chuyện này, em muốn trước hết để Cảnh Hiên có nghiệp ổn định chút rồi tính sau.” Đới Tư Dĩnh vội giải thích.


      “Ah, ra thế, nhưng chuyện hai người kết hôn và nghiệp đâu có gì mâu thuẫn?” Đới Tư Giai nhàng phản ứng, tại sao nghe giống như đó chỉ là cái cớ để kéo dài.


      “Chị… hôm nay chị làm sao vậy? Tạo sao quan tâm đến chuyện của em, em tự biết mình phải làm như thế nào, chính là chưa đến lúc kết hôn?” Đới Tư Dĩnh có chút làm nũng bám lấy cánh tay , muốn đổi đề tài này.


      “Tư Dĩnh, chị chỉ hy vọng có thể thấy em mặc áo cưới, thấy em có thể hạnh phúc.” Đới Tư Giai nắm lấy tay , ánh mắt nhìn về phía trước.


      “Chị, xin chị đừng vậy nữa, được ?” Nước mắt Đới Tư Dĩnh ở hốc mắt viền quanh, phải muốn kết hôn, cũng thể vì khiến chị yên tâm, liền cùng Cảnh Hiên tổ chức hôn lễ kia, nếu làm vậy nên đối mặt với Cảnh Hiên thế nào?


      “Tư Dĩnh, là do em muốn kết hôn hay căn bản muốn gả cho ta?” Đới Tư Giai đột nhiên chuyển đề tài, hỏi vấn đề sắc bén này.


      Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục sửng sốt, trong lòng đột nhiên thất kinh, phải chăng chị phát ra điều gì nên đến hỏi mình, cố tỏ vẻ tươi cười : “Chị…sao chị lại thế ? Em đương nhiên muốn lấy ấy.”


      ?” Giọng điệu của Đới Tư Giai ràng vẫn còn chút nghi vấn .


      “Chị…rốt cuộc chị muốn với em điều gì?” Đới Tư Dĩnh có chút kiên nhẫn, muốn chị ràng.


      “Tư Dĩnh, chị chỉ muốn với em, nếu em Cảnh Hiên, hoặc muốn lấy ta, vậy sớm chấm dứt , nên liên lụy lẫn nhau.” Đới Tư Giai nhìn , đề nghị rất chân thành.


      Đới Tư Dĩnh mở mắt lớn nhìn chị, chị ấy thế là có ý gì? Đến chia rẽ và Hàn Cảnh Hiên sao? cũng muốn mình và Hàn Cảnh Hiên có thể tiến tới? rối loạn, toàn bộ trở nên rối rắm, hiểu chị vậy có mục đích gì?


      “Chị, vì sao chị lại thế?” lúc lâu sau, Tư Dĩnh mới hỏi.


      “Tư Dĩnh, em thấy Phỉ thế nào?” Cuối cùng Đới Tư Giai cũng đề cập đến vấn đề chính, trả lời câu hỏi của Tư Dĩnh.


      Hôm nay Đới Tư Dĩnh bị chị dọa đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, có chút lắp bắp : “ rể rất…rất tốt.”


      “Ha ha.” Đới Tư Giai bật cười ra tiếng,“Tư Dĩnh, em khẩn trương như vậy làm gì, chị gì đâu.”


      Nhìn chị nở nụ cười, Đới Tư Dĩnh hơi thở phào, chị chắc hẳn vẫn chưa biết, nhưng sao chị lại hỏi như thế?


      ra, chị muốn biết em thấy Phỉ thế nào, phải với tư cách là rể, mà với tư cách là người đàn ông.” Đới Tư Giai tiếp tục hỏi .


      rể tốt lắm, là người đàn ông trưởng thành bề ngoài tuấn tú, lại có tiền, là đối tượng lý tưởng của nhiều phụ nữ..” Đới Tư Dĩnh , bởi vì điều này mọi người đều biết, cần thiết phải dối.


      “Phải, ấy có tiền, lại đẹp trai vô cùng, là người trong mộng của nhiều người phụ nữ, thế còn em, Tư Dĩnh, ấy có phải là người trong mộng của em ?” Đới Tư Giai lại nhìn , có ý chờ câu trả lời, hề có ý định đùa cợt chút nào.


      Đới Tư Dĩnh bị dọa đến nỗi suýt nhảy dựng lên, hiểu sao chị mình lại đặt ra câu hỏi khó xử như vậy, chị muốn phải trả lời như thế nào đây?


      “Chị, nếu em chưa Cảnh Hiên trước, ấy cũng là người trong mộng của em, nhưng trong tình , giấc mộng phải lúc nào cũng biến thành , tuy nhiên Cảnh Hiên cũng tệ, tuy giàu có như rể, nhưng so với người bình thường cũng coi như có tiền .” Đới Tư Dĩnh suy nghĩ lúc lâu, mặc kệ chị có mục đích gì , biết kiên trì tình của mình với Cảnh Hiên là đúng.


      “Phụ nữ khi ai đó, vốn còn gì mộng tưởng nữa rồi, lời này quả đúng như vậy, Tư Dĩnh, chị hy vọng em hạnh phúc, tuy nhiên, nếu có ngày em còn thương Cảnh Hiên, vậy em hãy Phỉ, bởi vì chị biết em cũng có cảm tình với ấy.” Đới Tư Giai nhìn , tuy rằng muốn đem Phỉ gửi gắm cho Tư Dĩnh nhưng trái tim vẫn cảm thấy đau đớn.


      “Chị, em.......” Chị quả nhiên cảm nhận được, Đới Tư Dĩnh vừa muốn bị chị ngắt lời.


      “Tư Dĩnh, em cần giải thích, chị trách gì em, chị chỉ nếu.” Đới Tư Dĩnh vội ngăn lời của .


      “Chị cần như vậy, có nếu,em rể, em chỉ Cảnh Hiên, chị thế là xúc phạm em và Cảnh Hiên, xúc phạm rể và cũng là xúc phạm chính bản thân chị, biết ?” Tư Dĩnh có chút kích động, chị định làm gì đây?


      “Được…được, Tư Dĩnh, em đừng kích động, cứ coi như chị chưa gì.” Đới Tư Giai vội vàng trấn an , lại thở dài : “Chị chỉ hy vọng có ngày chị rồi, mẹ của đứa con chị là em, bởi vì em nhất định nó, đối xử tử tế với nó.”


      Đới Tư Dĩnh hoàn toàn bất động , suy nghĩ lâu, hóa ra chị có ý định này, có chút dở khóc dở cười, tự mình lại kinh sợ, hóa ra đều là do mình chột dạ, chị hoàn toàn cũng chưa biết gì, lại còn nhiệt tình muốn tác hợp và Phỉ......

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 091: Kết hôn


      Đới Tư Giai rồi, Đới Tư Dĩnh rốt cuộc mới thở phào nằm giường, hôm nay bị dọa, trong lòng chị hẳn rất đau khổ, tự nhiên lại muốn làm mẹ đứa bé, , đây cũng là biện pháp tốt, nhưng vấn thể để chị dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy đứa bé, cũng dám chắc nếu có ngày, chị biết được chân tướng mọi chuyện còn có thể nghĩ như vậy nữa ?


      Nhưng muốn kết hôn sao? biết kết hôn với ai đây? Ngay từ đầu chính vội vàng quyết định, bây giờ xuất lỗ hổng rồi, kết hôn với Hàn Cảnh Hiên, nhưng thể kết hôn cùng Hàn Cảnh Hiên mà vẫn cùng đóng giả làm người ngọt ngào, bất đắc dĩ lấy tay day day trán, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?


      Đới Tư Giai dứng ở bên ngoài công ty của Hàn Cảnh Hiên , chờ tan sở, Tư Dĩnh xem ra Cảnh Hiên, vậy vì hạnh phúc của Tư Dĩnh, là chị cũng nên tìm chuyện, tưởng tượng chính mình về phía trước, nhìn Tư Dĩnh mặc áo cưới.


      “Tư Dĩnh, sao em lại đến đây?” Hàn Cảnh Hiên có chút việc phải ra ngoài, thấy Đới Tư Giai ở bên ngoài, vui mừng kêu lên, rồi cẩn thận nhìn lại, mới biết mình gọi sai, vội vàng vươn tay ra: “ xin lỗi, chị Tư Giai.”


      “Cảnh Hiên, tôi bất ngờ đến tìm cậu, là mạo muội, nhưng tôi cũng ngạc nhiên, cậu có thể phân biệt được tôi và Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai cười cười .


      “Chị Tư Giai, chị với Tư Dĩnh giống nhau, nhưng ánh mắt hai người lại có điểm khác. ” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười giải thích .


      Đới Tư Giai vừa lòng gật gật đầu, ta có thể phân biệt được ánh mắt của và Tư Dĩnh, ta hẳn rất thương Tư Dĩnh.


      “Đúng rồi, chị Tư Giai, chị tìm tôi có việc gì, thôi, chúng ta đến quán café phía trước chuyện.” Hàn Cảnh Hiên cảm thấy rất kì lạ, hiểu tại sao lại đến tìm , nhất định là có chuyện gì đó?


      “Được, tôi có chút chuyện muốn .” Đới Tư Giai .


      Trong nhà hàng, Đới Tư Giai uống ngụm nước nóng, mỉm cười, Hàn Cảnh Hiên quả là người rất biết chăm sóc, biết mình bị bệnh, thể uống bất kỳ thứ gì, lại nghĩ ra biện pháp cho uống nước nóng.


      Hàn Cảnh Hiên ngồi đối diện , có vẻ suy tư, có chuyện gì muốn với , có liên quan đến Tư Dĩnh sao? Dù sao... Tóm lại, chính mình nên mở miệng trước, miễn cho sai, Tư Dĩnh tha thứ.


      “Cảnh Hiên, cậu Tư Dĩnh nhà tôi phải ?” Đới Tư Giai rốt cục mở miệng, thẳng vào chủ đề.


      “Phải, tôi Tư Dĩnh.” Hàn Cảnh Hiên thành thực , vấn đề này cần phải giấu diếm.


      “Vậy cậu định kết hôn với Tư Dĩnh sao?” Đới Tư Giai quan tâm hỏi


      “Kết hôn….” Hàn Cảnh Hiên hơi sửng sốt, rất muốn, rất mong như vậy, chỉ đợi Tư Dĩnh đồng ý.


      “Sao lại phản ứng giống Tư Dĩnh vậy, vấn đề này hai người nghĩ tới sao?” Đới Tư Giai có chút nghi hoặc, đó thực là vấn đề, dù sao bọn họ cũng nhau mà lại nghĩ đến kết hôn sao.


      Hàn Cảnh Hiên trầm mặc , biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.


      “Tư Dĩnh , cậu quan tâm trước hết là nghiệp, tôi biết đàn ông các cậu xem nghiệp quan trọng như thế nào, nhưng phụ nữ chúng tôi nghĩ vậy, chúng tôi rất xem trọng gia đình, gia đình yên ổn, mà cậu cùng Tư Dĩnh kết hôn, phải vẫn có thể quan tâm đến nghiệp sao?” Đới Tư Giai thấy lời nào, lại tiếp tục .


      “Phải, tôi biết rồi, tôi chuyện này với Tư Dĩnh .” Giờ phút này Hàn Cảnh Hiên mới hiểu được, đến đây là muốn thúc giục mau kết hôn cùng Tư Dĩnh, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng chuyện này thể do mình quyết định, đành phải trả lời lấp lửng.


      “Tốt, tôi hy vọng được nghe tin tức tốt từ , tôi thành tâm chúc phúc hai người, được rồi, tôi về trước đây.” Đới Tư Giai xong đứng dậy.


      “Để tôi đưa chị về.” Hàn Cảnh Hiên cũng vội vàng đứng lên.


      cần, tôi tự lái xe về được, cậu có thời gian gặp Tư Dĩnh .” lắc đầu, .


      “Vậy được rồi, tạm biệt.”


      “Tạm biệt.”


      chuyện xong với Đới Tư Giai, trong lòng Hàn Cảnh Hiên có chút kích động, rất hy vọng có thể cùng Tư Dĩnh vào lễ đường.


      Chuông cửa vang lên, Đới Tư Dĩnh vừa muốn ngủ liền vội vàng đứng dậy, nhìn thấy người vừa đến, giật mình hỏi: “Cảnh Hiên, trễ thế này, sao lại đến?”


      “Tư Dĩnh, muốn chuyện với em, có được ?” Hàn Cảnh Hiên nghiêm túc.


      “Được, vào .” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của , giữa bọn họ lại có thể thân thiết chuyện.


      Hàn Cảnh Hiên ngồi ở ghế sôpha, nhìn lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng : “Hôm nay, chị em dến tìm .”


      “Chị em tìm ?” Đới Tư Dĩnh hết hồn, vội vàng hỏi lại: “Chị tìm có chuyện gì?” Trong lòng thầm cầu nguyện đó phải là chuyện kết hôn.


      “Chị ấy hỏi khi nào kết hôn với em?” Hàn Cảnh Hiên chăm chú nhìn , .


      Đó là điều lo lắng, Đới Tư Dĩnh trầm mặc chút, hỏi: “Vậy như thế nào ?”


      , bàn lại chuyện này với em, tuy nhiên, ấy cũng mong chúng ta sớm kết hôn chút, em bảo chúng ta nên làm sao bây giờ?” Hàn Cảnh Hiên ngầm gây áp lực với Tư Dĩnh


      “Cảnh Hiên, xin lỗi làm khó xử ?” Đới Tư Dĩnh cảm thấy vô cùng có lỗi.


      “Tư Dĩnh, cần xin lỗi , thấy khó xử, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta kết hôn.” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên giữ chặt tay , thâm tình nhìn .


      “Cảnh Hiên, thể như vậy, biết là thể được mà.” Đới Tư Dĩnh rút tay về, muốn làm tổn thương .


      “Vì sao thể, hay trong lòng em vẫn thể buông được Long Ngạo Phỉ , đừng quên, ta là rể em.” Hàn Cảnh Hiên nhất thời kích động để ý đến ngôn ngữ.


      Khuôn mặt Đới Tư Dĩnh trắng bệch, vẫn biết, Long Ngạo Phỉ là rể, vẫn luôn tự nhắc nhở mình, luôn nghĩ đến thân phận của mình, nhưng khi nghe người khác điều đó, trong lòng vẫn tổn thương


      Chương 092: Trốn tránh


      Nhìn mặt trong phút chốc biến sắc, Hàn Cảnh Hiên có chút hối hận vì những lời suy nghĩ vừa rồi của mình “ xin lỗi, Tư Dĩnh, cố ý.”


      “Cảnh Hiên, em trách , nhưng ràng biết và hiểu mọi chuyện? Vì sao còn muốn ép buộc em, em biết mình tốt như thế? Với lại, em mang lại hạnh phúc cho .” giọt nước mắt theo khóe mắt Đới Tư Dĩnh chảy xuống.


      “Tư Dĩnh, em thử xem, hạnh phúc là như thế nào? Hạnh phúc của chính là được ở cùng với em, có em hạnh phúc, như vậy, em có hiểu ?” Hàn Cảnh Hiên lại cầm tay , ánh mắt thống khổ, biểu lộ khát vọng.


      “Cảnh Hiên, biết ? Bởi vì em vẫn , cho nên, bản tính của người đàn ông khiến muốn có em, dần dà về sau, chính cũng mê muội, cũng nghĩ đến rất em, nhưng có nghĩ tới ? Em thể có con ,mà gia đình có con cái, liệu hạnh phúc sao?” Đới Tư Dĩnh vô cùng lý trí , nhưng trong giọng của vẫn tránh khỏi ưu thương.


      “Tư Dĩnh, cần có con, em đừng lấy chuyện đó làm cái cớ, em chỉ cần trả lời , em có đồng ý lấy ?”


      “Cảnh Hiên, phải em muốn, mà là em xứng, cho nên sau này cần hỏi em vấn đề này.”


      Hàn Cảnh Hiên chậm rãi buông tay ra, vẻ mặt mất mát vì chịu đả kích “Em vẫn đồng ý, nhưng Tư Dĩnh, liệu em từng nghĩ, em giải thích thế nào với chị em chưa? Nếu để lâu quá, ấy chắc chắn hoài nghi, em định lấy lý do gì để giải thích chuyện chậm kết hôn?”


      Đới Tư Dĩnh biết đó là thực vấn đề cấp bách, nhưng cũng chưa nghĩ ra phương pháp vẹn cả đôi đường


      “Cảnh Hiên, về trước , cho em thời gian để em nghĩ kỹ lại xem em rốt cuộc nên làm cái bây giờ, được ?” Đới Tư Dĩnh đau đầu, vô cùng phiền lòng khi nghĩ đến những kiện liên tiếp xảy ra khiến ứng phó nổi.


      “Được thôi, Tư Dĩnh, về trước, nhưng vẫn hy vọng em hiểu được, mãi mãi chờ em.” Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm, xong câu đó, liền lập tức rời .


      Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Đới Tư Dĩnh khóc như mưa, người đàn ông tốt như vậy, mà lại phụ .


      “Cái gì? Tư Giai giục cậu nhanh kết hôn.” Trong phòng ngủ, Trịnh Vũ Văn ngạc nhiên kêu lên.


      “Phải, Vũ Văn, cậu bảo mình nên làm gì bây giờ? Mình định với chị rằng bọn mình chia tay, nhưng mình lại sợ chị ấy hoài nghi, càng sợ có ngày chị ấy biết chuyện của mình và Phỉ, mình nên làm thế nào?” Đới Tư Dĩnh khổ sở nằm ở giường, vô cùng khó xử


      “Haizz,……..” Trịnh Vũ Văn thở dài, nghi hoặc nhìn : “Tư Dĩnh, mình hiểu, Hàn Cảnh Hiên đối với cậu tốt như vậy? Chẳng lẽ cậu thấy cảm động chút nào sao, có chút cảm giác nào đối với ta sao? ra, mình thấy, nếu hai người ở với nhau có lẽ hạnh phúc.”


      “Sao mình lại thấy cảm động, sao lại có cảm giác, nhưng chính vì vậy, cho nên mình mới thể nhận lời ấy, bởi vì mình rất ràng, mình hề ấy, nếu là vì cảm kích mà nhận lời lấy ấy, chỉ gây tổn thương cho ấy, ấy hạnh phúc, mình cũng hạnh phúc, như vậy chẳng phải khiến hai người cùng khốn khổ sao???.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh có chút mông lung.


      “Tư Dĩnh, sao cậu cứ phải lý trí như vậy? Mình chỉ hy vọng cậu có thể hồ đồ chút, có lẽ tốt hơn.” Trịnh Vũ Văn nhìn , lại thấy khổ sở thay cho , biện pháp khác cũng có.


      “Mình cũng mong mình có thể hồ đồ chút, nhưng biết vì sao mình cứ mãi tỉnh táo như vậy?” Đới Tư Dĩnh cười khổ.


      “Tư Dĩnh, bằng như vậy , cậu tìm nơi nào đó né thời gian, vừa làm bản thân thanh thản, lại tránh được thêm chút thời gian, có lẽ đỡ hơn chút.” Trịnh Vũ Văn đột nhiên nhìn đề nghị .


      Đôi mắt Đới Tư Dĩnh sáng lên, phải, đó quả là biện pháp tốt? Nhưng biết đâu giờ?


      “Tư Dĩnh, có phải cậu nghĩ xem nên đâu ?” Trịnh Vũ Văn nhìn bộ dạng của là biết đồng ý.


      “Ha ha, hổ là bạn tốt của mình, có thể đoán được mình nghĩ gì?” Đới Tư Dĩnh nở nụ cười.


      Mỹ , nhà của mình tại cũng để trống, mình cho cậu ở đó, cứ ở đến khi nào trở về, được ?” Trịnh Vũ Văn nhìn hỏi.


      Mỹ, hay lắm, mình Mỹ, cậu có muốn cùng mình ?” Đới Tư Dĩnh đột nhiên hỏi .


      “Mình….” Ánh mắt Trịnh Vũ Văn hơi khép lại, ngượng ngùng : “Chuyện này… Tư Dĩnh, mình .”


      Đới Tư Dĩnh biết, ấy là vì luyến tiếc Từ Tây Bác, nhưng lại cố ý muốn trêu : “Vì sao ? phải cậu muốn cùng mình chứ?”


      phải, phải.” Trịnh Vũ Văn nhanh chóng xua tay phủ nhận.


      “Thế vì sao cậu ?” Đới Tư Dĩnh cố ý phụng phịu, nhưng trong lòng lại cười thầm .


      “Chuyện này, mình................” Khuôn mặt Trịnh Vũ Văn đột nhiên chuyển đỏ, biết như thế nào?


      “Cậu làm sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn gắt gao hỏi .


      “Mình…. mình muốn rời khỏi Tây Bác.” Trịnh Vũ Văn rốt cuộc hét lên, sợ cái gì? Đó cũng phải là chuyện gì quá đáng sợ?


      “Ha ha, cậu cuối cùng cũng thừa nhận.” Đới Tư Dĩnh nhịn được cười ha hả, hôm nay, mới biết được, Vũ Văn hóa ra cũng thẹn thùng như vậy.


      “Cậu, cậu được trêu mình.” Lúc này Trịnh Vũ Văn mới hiểu được, khuôn mặt nhắn đột nhiên đanh lại, tức giận xoay người sang chỗ khác, để ý tới nữa.


      “Vũ Văn, cậu giận ah? Xin lỗi nhá, mình chỉ định đùa chút thôi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng tiến đến trước mặt .


      Trịnh Vũ Văn nhìn cái, lại xoay mặt , tiếp tục thèm nhìn Tư Dĩnh, Hừ, dám đùa giỡn .


      nổi giận rồi, thôi mà, mình phải , tha cho mình , đừng giận nữa.” Đới Tư Dĩnh đến trước mặt , dáng vẻ đáng thương .


      Xì, Trịnh Vũ Văn nhịn được , cười lên tiếng, “Ai kêu cậu dám trêu chọc mình.”


      “Cậu đấy , làm mình lo gần chết, xem mình xử cậu đây.” Đới Tư Dĩnh xong, đẩy xuống giường, thọc lét .


      “A, tha cho mình , là cậu trêu mình trước mà…. ha ha ha..........”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :