1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 073 – Gặp lại

      Đới Tư Giai mở cửa ra, ngây ngẩn cả người, ngay cửa là bó hoa hồng lớn, che khuất mặt của người tới đây, hoa này đưa cho ai, Tư Dĩnh sao?

      Bó hoa hồng chậm rãi hạ xuống, dần dần lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà ngày đêm nhớ mong.

      “Tư Giai”. Long Ngạo Phỉ nhìn người con gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đứng trước mắt, lòng đột nhiên đau quá, thâm tình trầm thấp gọi tiếng.

      “Phỉ, là sao? sao?”Trong nháy mắt nước mắt của Đới Tư Giai rơi xuống, thể tin được người xuất trước mắt mình lại là .

      “Là .” Long Ngạo Phỉ đem bó hoa hồng đặt bên, hai cánh tay dang rộng chờ đợi .

      “Phỉ, em rất nhớ .” Đới Tư Giai cũng nhịn được, nhanh chóng nhào vào lòng , cảm nhận hơi thở của , biết bao lâu, bao lâu rồi bản thân nhớ mong vòng tay ôm ấp này.

      Đới Tư Dĩnh đứng ở trong phòng, nhìn hai người ôm nhau cách thâm tình, đây là trường hợp hai người nhau biệt ly giờ gặp lại, cảm động, nhưng tận trong lòng của chỉ cảm động nhất thời, còn lại là chua sót đến cực điểm.

      “Được rồi, lâu gặp nhau, vào phòng rồi chuyện, chúng ta vào trước .”.Đứng phía sau Long Ngạo Phỉ, Từ Tây Bác cười khẽ , che dấu lòng mình cũng cảm động.

      “Vào nhà ”. khuôn mặt nhắn tái nhợt của Đới Tư Giai lên vẻ đỏ ửng, mặt mày tràn đầy ý cười, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Long Ngạo Phỉ.

      “Tặng cho em”. Long Ngạo Phỉ cầm lấy bó hoa hồng to lớn hai tay đưa cho .

      “Cảm ơn ”. Đới Tư Giai vừa tiếp nhận vừa thẹn thùng , tâm tình kích động khó có thể che dấu.

      Mọi người cùng nhau vào trong phòng, Đới Tư Dĩnh biết bản thân nhất định phải đối mặt.

      rể, hoan nghênh đến.” Vẻ mặt thoải mái nở nụ cười, có ai biết rằng ra hai chữ rể khiến lòng vỡ nát.

      “Cảm ơn”. Long Ngạo Phỉ khách sáo , lưu lại chút dấu vết gì có thể khiến Tư Giai nghi ngờ.

      “Ăn cơm trước , em đều chuẩn bị cả rồi”. Đới Tư Dĩnh xong, xoay người vào phòng ăn, chỉ là trong nháy mắt xoay người , giọt nước mắt vừa rơi xuống vội vàng lau , vốn nghĩ bản thân mình rất kiên cường, ngờ lòng lại đau như vậy.

      bàn cơm, Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh Tư Giai, ngừng chăm sóc , gắp những món mà trước đây thích ăn bỏ vào chén cho , còn thức ăn gì bỏ vào cũng cự tuyệt, chỉ cần do gắp, đều ăn hết.

      Đới Tư Dĩnh nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong mắt đều là ưu thương, phải như tưởng có thể che dấu được.

      Từ khi Long Ngạo Phỉ bước vào cánh cửa kia, đôi mắt vốn hề nhìn Đới Tư Dĩnh, nhưng ưu thương của , có thể cảm giác được, nỗi đau này chỉ có thể ở tận đáy lòng.

      Từ Tây Bác bất đắc dĩ nhìn họ, trường hợp này đúng là tra tấn người mà, nhưng cũng thể đối mặt.

      Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm tối, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Giai trở về phòng ngủ của .

      “Tư Giai, tại sao lại ngốc như vậy? Sao em lại tự mình gánh vác, sao cho biết?”. Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh giường, ôm chặt vào lòng.

      “Phỉ, bây giờ có thể gặp tốt, có biết lòng em tràn ngập cảm kích đối với ông trời, có thể để cho em tiếp tục sống, gặp lại lần như thế này”. Đới Tư Giai lẳng lặng tựa vào trước ngực , cảm thụ tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ của .

      “Đồ ngốc, cái gì ngốc nghếch như vậy, sau này mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy .” Long Ngạo Phỉ đau lòng nhìn , đây là vô cùng xinh đẹp mà từng thương, bây giờ bị ốm đau tra tấn thân thể còn sinh lực, lòng trở nên dịu xuống, lần này gặp lại , biết chỗ sâu nhất tận đáy lòng vẫn còn giấu hình bóng , biết Tư Dĩnh làm vậy là đúng, sau này, nhiều, bù đắp cho những tháng ngày hạnh phúc nhất, cho đến ngày ra .

      “Phỉ, cảm ơn đến gặp em, mặc kệ sau này như thế nào, bây giờ em cảm thấy đủ.” Đới Tư Giai nhắm mắt lại dựa vào người , dường như cảm thấy đủ.

      “Sao lại có ngày sau? Em là vợ của , vợ mỗi ngày nhìn thấy chồng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Tư Giai, về nhà với ”.

      “Vợ, về nhà.” Nước mắt Đới Tư Giai lại tràn ra , còn có thể về nhà sao? còn có thể tiếp tục thương sao? còn có tư cách làm vợ của sao?.

      “Phỉ, cảm ơn , có lời này của , đủ lắm rồi, em thể về nhà, em cũng biết sinh mệnh của em khi nào đột nhiên chấm dứt, em nghĩ nên lãng phí thời gian bên cạnh em nữa, em nghĩ nên tìm kiếm hạnh phúc cho mình”.

      “Tư Giai, cái gì gọi là lãng phí thời gian? em, rất rất em, có em, làm sao có thể hạnh phúc? Em nhẫn tâm vứt bỏ lần, làm cho đau khổ, em còn muốn vứt bỏ lần thứ hai, làm cho đau khổ thêm sao? Nhìn , trả lời .” hai tay Long Ngạo Phỉ đỡ lấy thân thể của , để đối mặt với .

      “Phỉ, hãy xem như em trở về, gặp lại em”. Đới Tư Giai nhìn , đáy mắt đầy đau xót, nhưng nghĩ cùng trải qua lần sinh ly tử biệt nữa

      “Cái gì gọi là em trở về? thực tế em trở lại, chúng ta cũng gặp lại, Tư Giai, còn nhớ em từng , cần dài lâu sánh với trời đất, chỉ cần có được trong tại, cho dù chỉ có ngày chúng ta chia lìa nhưng chúng ta hối hận, bởi vì chúng ta có được quãng thời gian hạnh phúc nhất đời, có thể nhớ lại điều này, như vậy là đủ rồi.” Long Ngạo Phỉ có chút kích động lại ôm chặt lấy .

      Đới Tư Giai cảm động rơi lệ đầy mặt, muốn cự tuyệt nữa, bởi vì được trở lại bên cạnh là giấc mộng ngày đêm của , có thể chết trong lòng là hạnh phúc lớn nhất của , cuối cùng cũng nhớ lại điều này,.khiến chút ích kỷ.

      khí trong phòng có chút lo lắng, ngọn đèn có chút u ám.

      Đôi môi Long Ngạo Phỉ phủ lấy môi , nhàng hấp dẫn, nhàng tách bờ môi của , đầu lưỡi của linh động lướt trong miệng , trước kia hương vị rất ngọt ngào, tại pha lẫn hương vị chua sót của thuốc…

      Nghĩ đến lần trước hôn , Đới Tư Giai có cảm giác dường như qua mấy đời, lâu đến nỗi thiếu chút nữa quên mất hương vị trong miệng , nhanh chóng ôm lấy thắt lưng , bắt đầu chậm rãi đáp lại .

      tay Long Ngạo Phỉ giữ chặt đầu , tay ôm ngang thắt lưng , khiến càng thêm gần sát thân thể , cánh tay cũng dám dùng sức quá nhiều, vòng eo vốn dĩ rất nhắn, tại càng thêm mỏng manh, sợ nếu chỉ dùng thêm chút lực, làm gãy vòng eo của .

      Độ ấm trong phòng càng ngày càng cao, ngọn đèn u ám chiếu vào hai thân thể triền miên hôn nhau giường……



      Chương 074 – Diễn trò

      Trong phòng khách, ngồi ghế sô pha, ánh mắt Đới Tư Dĩnh luôn tự chủ được liếc về phía phòng ngủ của chị, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, trong lòng thầm rơi lệ.

      “Tư Dĩnh, kiên cường chút, đây là lựa chọn của các người, chỉ có thể chấp nhận nó”. Từ Tây Bác biết rằng những lời này có chút tàn nhẫn, nhưng vẫn phải .

      “Tôi biết, tôi chấp nhận điều đó, ấy vốn là của chị, phải sao?” Đới Tư Dĩnh hơi cười khổ.

      “Tư Dĩnh, sau này dự tính làm thế nào?” Với tư cách bạn bè, Từ Tây Bác quan tâm hỏi.

      “Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tôi có dự tính gì, tại tôi chỉ lo lắng cho bệnh tình của chị, hy vọng chị ấy sống hạnh phúc.”

      cùng Tư Giai đều là người hiền hậu, phải tin tưởng người tốt có báo đáp tốt, ông trời nhất định cho các người được hạnh phúc.” Từ Tây Bác an ủi .

      “Ha ha”. Đới Tư Dĩnh đột nhiên nở nụ cười, “Tây Bác, những lời này giống với tính cách của , có phải Vũ Văn bảo phải như vậy”.

      “Ha ha, ra biết”. Từ Tây Bác đột nhiên có chút ngượng ngùng nở nụ cười, bất quá nhắc tới Vũ Văn, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

      Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Giai ra, vẻ ửng đỏ mặt Tư Giai còn chưa phai, khiến người ta khó đoán hai người ở trong phòng làm những gì.

      “Tư Giai, về trước, em nghĩ ngơi cho tốt”. Long Ngạo Phỉ dịu dàng với Đới Tư Giai.

      “Vâng”. nhàng gật đầu.

      “Tây Bác, chúng ta thôi”. Long Ngạo Phỉ lập tức ngang qua người Tư Dĩnh, hướng về Từ Tây Bác .

      “Được, Tư Dĩnh, Tư Giai, tạm biệt.” Từ Tây Bác đứng dậy theo Long Ngạo Phỉ ra cửa.

      “Tạm biệt.”

      Đóng cửa lại xong, Đới Tư Dĩnh xoay người liền nhìn thấy chị nhìn mình tỏ vẻ cảm kích.

      “Tư Dĩnh, cảm ơn em, bây giờ chị rất vui vẻ”. Đới Tư Giai ôm lấy .

      “Chị, chị gì vậy? Cảm ơn em cái gì, là do ấy vẫn còn chị, hai người gì vậy?” Đới Tư Dĩnh những lời này ra khỏi miệng liền hối hận, muốn biết gì đây? Chẳng lẽ muốn biết họ ngọt ngào làm cho mình thêm đau lòng sao?

      “Phỉ , ấy muốn dẫn chị về nhà, chị đồng ý”. Trong ánh mắt Tư Giai lên hạnh phúc nồng đậm .

      “Chị, là sao? Điều đó tốt quá”. Đới Tư Dĩnh cao hứng , lòng lại đau như vỡ tan thành từng mảnh.

      “Ừ”………

      đến dưới lầu, Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu nhìn sang ánh sáng chiếu rọi phía tầng trệt, hai tròng mắt đen thâm trầm làm cho người ta nhìn ra nghĩ gì?

      “Ngạo Phỉ, gặp lại Tư Giai cảm thấy như thế nào?” Từ Tây Bác vừa lái xe vừa hỏi ngồi bên cạnh.

      , ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ấy, ấy với dáng vẻ gầy yếu làm cho mình đau lòng, mình nghĩ mình quên ấy nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong trí nhớ có chút kỷ niệm tự bừng lên, mình rất đau khổ, hai người con đó thường xuyên luân phiên xuất trong tâm trí mình, có đôi khi, mình thậm chí thể phân biệt ai là Tư Dĩnh, ai là Tư Giai, nhưng tại mình biết, mình nhất định phải tiếp tục Tư Giai, cùng ấy hết quãng đường còn lại của cuộc đời, tại người Tư Giai hề có mùi thơm của người phụ nữ, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng, điều này làm cho tim của mình càng đành lòng, dù sao mình cũng từng ấy như vậy, nên mình quyết định đem ấy về nhà, cũng tránh cho Tư Dĩnh gặp mặt thêm xấu hổ, làm cho lòng mọi người càng thêm đau.” Long Ngạo Phỉ tựa đầu vào ghế, cảm thấy tâm tư lao lực quá độ khiến nhắm mắt lại.

      Từ Tây Bác nhìn tỏ vẻ thương tiếc, bản thân mình rất muốn giúp nhưng lại đành bất lực, chuyện tình cảm phải là chuyện mà người khác có thể giúp, chỉ có thể ở phía sau , yên lặng ủng hộ tinh thần cho là tốt rồi.

      Nằm ở giường, Đới Tư Dĩnh đột nhiên nghĩ tới việc, bản thân mình sống ở đó vài tháng, nếu chị ấy trở về, người hầu trong nhà hoặc là những người khác khẳng định trong lúc vô ý để lộ, chị ấy nhất định hoài nghi, nên giải thích với chị ấy như thế nào, làm sao để đánh tan hoài nghi của chị ấy đây.

      Sáng sớm, Tư Dĩnh vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Vũ Văn, hẹn ấy gặp nhau ở quán KFC.

      “Tư Dĩnh, sáng sớm tìm mình có chuyện gì quan trọng sao?” Trịnh Vũ Văn vội vàng chạy tới ngồi xuống bên cạnh hỏi.

      “Vũ Văn, chị ấy về nhà cùng Long Ngạo Phỉ.” Giọng điệu của Đới Tư Dĩnh bình tĩnh, tia gợn sóng.

      Trịnh Vũ Văn ngây ra lúc, biết Đới Tư Dĩnh nhất định rất khó khăn, nhưng biết phải an ủi bạn mình như thế nào đây, chỉ còn cách cầm chặt tay Tư Dĩnh muốn cho ấy chút an ủi cùng lực lượng.

      “Đừng lo lắng, mình sao, ra mình tìm cậu là muốn cùng cậu thương lượng chút, phải giải thích với chị ấy như thế nào về việc mình từng sống ở Long gia, thêm thời gian nhất định chị ấy biết”. Đới Tư Dĩnh hơi nở nụ cười, tay kia nắm chặt tay bạn mình.

      “Tư Dĩnh, cậu định giải thích thế nào?”. Trịnh Vũ Văn cũng biết phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể hỏi trước xem Tư Dĩnh dự định thế nào .

      “Mình nghĩ mình với chị ấy, bởi vì chị ấy bỏ trốn trong hôn lễ, người của Long gia tìm thấy mình, buộc mình phải thay chị ấy hoàn thành hôn lễ, để tránh họ bị miệng đời chê cười, nhưng điều này cũng có chút mâu thuẫn, nếu chị ấy hỏi mình, vì sao lại đáp ứng, mình nên trả lời như thế nào đây?”. Đới Tư Dĩnh khó xử .

      “Cái này……” Trịnh Vũ Văn tạm dừng chút, lơ đãng : “Trừ khi, là cậu bị người ta bắt buộc, thể đáp ứng như vậy Tư Giai hoài nghi.”

      “Bị bắt buộc, thể đáp ứng”. Đới Tư Dĩnh lập lại lần, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng, cao hứng : “Vũ Văn, cảm ơn cậu, mình biết nên làm thế nào rồi”.

      “Mình gì sao?”. Trịnh Vũ Văn bị dáng vẻ cao hứng của Đới Tư Dĩnh làm cho mơ hồ.

      “Cậu giúp mình giải quyết vấn đề nan giải”. Đới Tư Dĩnh cười .

      “Phải ? Sao mình lại biết, cậu mau cho mình biết, cậu dự định làm thế nào?”. Trịnh Vũ Văn nóng vội hỏi.

      “Được”. Đới Tư Dĩnh hạ thấp giọng, đem ý nghĩ của chính mình cẩn thận cho Vũ Văn nghe, sau đó hỏi: “Cậu thấy thế nào? Có lỗ hỏng nào ?”

      “Lỗ hổng có, có điều là Hàn Cảnh Hiên có nguyện ý phối hợp cùng cậu diễn trò ?”. Trịnh Vũ Văn lo lắng .

      “Nhất định, ấy đồng ý, như vậy cũng lợi dụng tình cảm của ấy, mình cảm thấy rất ái ngại, nhưng bây giờ mình có biện pháp nào khác.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ , Cảnh Hiên, xin lỗi .

      “Được rồi, mặc kệ như thế nào, Tư Dĩnh mình ủng hộ cậu.”

      “Ừ.”

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 075 – Đau lòng nguyện ý

      Reng, reng, reng… bàn làm việc, tiếng chuông điện thoại reo vang, Hàn Cảnh Hiên phê duyệt tài liệu liền đưa tay cầm lấy điện thoại hỏi: “Alo, xin hỏi ai vậy?”.

      “Cảnh Hiên, là em đây”. Giọng quen thuộc, thậm chí luôn khiến nhớ mong, từ đầu dây bên kia vang lên

      “Tư Dĩnh, là em sao, em có khỏe ?”. Nghe được giọng của Đới Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên che dấu được vui mừng.

      “Em khỏe, Cảnh Hiên, có rảnh ? Có thể……. ra ngoài chút, em có việc muốn chuyện với ”. Đới Tư Dĩnh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ra miệng.

      “Được, em ở đâu? lập tức đến ngay”. Hàn Cảnh Hiên nhanh chóng đáp ứng, mặc kệ Tư Dĩnh muốn gì, chỉ cần cần , đều hết lòng chối từ.

      “Em ngồi trong quán cà phê gần công ty , em chờ đến”. Đới tư Dĩnh xong liền ngắt điện thoại, có chút do dự, biết là nên lợi dụng như vậy nhưng còn biện pháp nào khác.

      Thời điểm Hàn Cảnh Hiên vội vàng chạy tới quán cà phê liền nhìn thấy Đới Tư Dĩnh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng.

      “Tư Dĩnh.” nhàng thong thả đến chỗ ngồi, kêu tiếng.

      “Cảnh Hiên, đến rồi”. Đới Tư Dĩnh quay đầu lại, cười .

      “Xin hỏi chị dùng gì?”. nữ phục vụ của quán tới, lễ phép hỏi.

      “Hai ly cà phê phin, cảm ơn”. Hàn Cảnh Hiên khách sáo .

      “Vâng, vui lòng chờ lát”. Phục vụ quán lui xuống, sau đó nhanh chóng bưng lên hai ly cà phê.

      Đới Tư Dĩnh chậm rãi uống cà phê, nghĩ nên mở miệng với như thế nào.

      “Tư Dĩnh, có việc gì , nhất định giúp em”. Hàn Cảnh Hiên nhìn vẫn mở miệng, biết nhất định có việc tìm nên trước.

      “Cảnh Hiên, chị của em trở về”. Trầm mặc chút, Đới Tư Dĩnh vẫn mở miệng .

      Vừa định uống cà phê, nghe thấy lời vừa , Hàn Cảnh Hiên sững sờ lát, nhất thời có phản ứng lại, chị của Tư Dĩnh trở về, đột nhiên chợt hiểu ra, ấy trở lại, bây giờ Tư Dĩnh phải làm sao?

      nhất định rất kinh ngạc, đúng ?”. Đới Tư Dĩnh nhìn hơi giật mình hỏi, người khác khi nghe tin tức này đều phản ứng như vậy.

      , chỉ cảm thấy có chút, ấy trở về sớm như vậy, ra rất lo lắng em như thế nào?”. Hàn Cảnh Hiên lắc đầu, ánh mắt nhìn .

      “Còn có tin tức ngoài ý muốn, chị ấy phải bỏ trốn, mà là do chị ấy bị bệnh, thể rời , điều này tất cả chúng ta đều nghĩ đến, ra chị ấy rất đáng thương, mình chị ấy phải chịu đựng bệnh tật tra tấn”.

      ấy bị bệnh, bệnh gì?” Hàn Cảnh Hiên quả có chút giật mình.

      “Ung thư gan, căn bệnh đáng sợ, cho dù ở nước Mỹ chị ấy phẫu thuật nhưng bác sĩ chị ấy chỉ có thể sống từ ba đến năm năm nữa thôi, em nghĩ nên làm cho chị ấy sống vui vẻ, em biết chị ấy vẫn còn Long Ngạo Phỉ……”. Đới Tư Dĩnh còn chưa xong, bị Hàn Cảnh Hiên ngắt lời.

      “Tư Dĩnh, em , muốn làm sao, làm sao mới có thể giúp được em?”. Hàn Cảnh Hiên biết, nhiều như vậy, nhất định là có chuyện muốn giúp đỡ.

      “Cảm ơn , Cảnh Hiên”. Đới Tư Dĩnh cảm động, suýt chút nữa rơi nước mắt, luôn như vậy, luôn giúp đỡ cần báo đáp, cho dù bất cứ chuyện gì, đều vì tình nghĩa thực cần ai mang ơn, ân tình này, biết lấy gì báo đáp.

      “Em muốn làm bạn trai của em, có thể chứ?”. Đới Tư Dĩnh rốt cuộc ra khỏi miệng.

      Hàn Cảnh Hiên hoàn toàn bất động, thể tin điều mình vừa nghe được, theo đuổi Tư Dĩnh lâu như vậy, đều đáp lại, lần này tự nhiên chủ động muốn làm bạn trai của , phải nằm mơ chứ.

      “Tư Dĩnh, em có thể lại lần nữa”. Hàn Cảnh Hiên có chút kích động, muốn xác nhận lại.

      “Cảnh Hiên, xin lỗi , em biết em nên cầu như vậy, nhưng em còn biện pháp nào khác, bởi vì ai hiểu quan hệ rắc rối phức tạp của chúng em trong lúc đó, nên có thể làm bạn trai của em thời gian được ?” Đới Tư Dĩnh vừa xin lỗi, vừa hỏi lần nữa.

      “Tư Dĩnh, đây là sao? nguyện ý, vô cùng nguyện ý”. Hàn Cảnh Hiên cực kỳ vui sướng nhưng xem ý “chỉ thời gian” của .

      “Cảnh Hiên, yên tâm, em làm mất nhiều thời gian của .” Lời của Đới Tư Dĩnh như chậu nước lạnh, nháy mắt dập tắt ngọn lửa hừng hực vừa bùng lên, làm cho lòng của như rớt xuống vực sâu.

      “Tư Dĩnh, em lời này là có ý gì? Cái gì gọi là mất nhiều thời gian?” Sắc mặt Hàn Cảnh Hiên có chút khó coi.

      “Cảnh Hiên, nếu là trước đây, có lẽ em làm bạn của nhưng tại em xứng, em còn xứng đáng với , tha thứ cho em, em nghĩ lợi dụng tình cảm của đối với em” Sắc mặt của Đới Tư Dĩnh ảm đạm, hạnh phúc cách quá xa.

      “Đới Tư Dĩnh, cho phép em mình như vậy, xứng hay xứng phải do em mà là do quyết định.” Nhìn hạ thấp bản thân, Hàn Cảnh Hiên cảm thấy đau lòng

      “Cảnh Hiên, thực xin lỗi, bởi vì trừ ra, em nghĩ đến còn có ai có thể giúp em được.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh đầy vẻ ưu thương và bất lực.

      “Tư Dĩnh, em , em muốn làm như thế nào?” Hàn Cảnh Hiên thương tiếc nhìn , mặc kệ là nguyên nhân gì, cho dù cùng diễn trò, cũng chấp nhận.

      “Cảm ơn , Cảnh Hiên.” Giọng Đới Tư Dĩnh có chút nghẹn ngào, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, muốn trào ra.

      đem tình hình của mình và chị, giải thích lý do vì sao phải nhờ Hàn Cảnh Hiên đóng vai nhân vật người của , kể lại cho nghe lần, sao đó hỏi: “Có thể chứ? Có phải rất uất ức cho ?”.

      “Tư Dĩnh, em mới là người bị uất ức , có thể làm bạn trai của em, cho dù là giả, cũng cảm thấy mỹ mãn.” Ai, Hàn Cảnh Hiên thở dài, Tư Dĩnh hiền hậu quá khiến đau lòng, lại làm cho cảm thấy bất lực vì thể chia sẻ cùng .

      “Thực xin lỗi”. Đới Tư Dĩnh biết mình làm tổn thương trái tim .

      “Tư Dĩnh, về sau cần lời xin lỗi với , vì em, nguyện ý.” Hàn Cảnh Hiên xong đưa tay về phía , nắm lấy bàn tay .

      Ngoài cảm động ra Đới Tư Dĩnh còn cảm thấy đau lòng, vì sao người đàn ông tốt như vậy, mình lại thương .



      Chương 076 – Thiện ý dối 1

      Sau khi dùng xong cơm chiều, Đới Tư Dĩnh kéo chị cùng ngồi ghế sô pha với mình.

      “Chị, ra em còn giấu chị chuyện này.” Mọi chuyện được chuẩn bị tốt, Tư Dĩnh rốt cuộc vẫn phải .

      “Chuyện gì?’ Đới Tư Giai sửng sốt, nghĩ ra Tư Dĩnh có chuyện gì giấu mình.

      “Chị, lần đó sau khi chị biến mất tại hôn lễ, người của Long gia điên lên, bọn họ sợ chị bỏ trốn làm ảnh hưởng đến danh dự của Long gia, cho nên thư ký của ta tìm được em, buộc em thay thế chị tiếp tục cử hành hôn lễ”. Đới Tư Dĩnh xong liền nhìn chị.

      Thay thế cử hành hôn lễ, chén trà Đới Tư Giai cầm tay suýt chút nữa rơi xuống đất, Phỉ cùng Tư Dĩnh cử hành hôn lễ ư, vẻ mặt có chút mất tự nhiên hỏi: “Em đồng ý sao?”

      Chị ấy quả nhiên để ý, Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất may mắn khi chuẩn bị kế hoạch tinh vi “Em đồng ý, em cự tuyệt, nhưng bọn họ lấy công ty của Cảnh Hiên ra uy hiếp em, nếu em đồng ý khiến cho Cảnh Hiên phá sản ngay lập tức.”

      “Cảnh Hiên, Cảnh Hiên là ai?” Đới Tư Giai nhăn mặt nhíu mày hỏi, ta là ai mà có thể uy hiếp được Tư Dĩnh.

      “Cảnh Hiên là bạn trai của em, cũng là chủ của công ty, từ Mỹ trở về tiếp nhận công ty từ năm trước, sau đó chúng em nhau.” Đới Tư Dĩnh vừa vừa thể nét mặt ngọt ngào và dáng vẻ hạnh phúc.

      Lòng Đới Tư Giai dịu xuống, nhìn dáng vẻ của Tư Dĩnh, hai người hẳn là rất thương nhau, giọng điệu cũng thả lỏng ít, hỏi: “Sau đó như thế nào, em đồng ý sao?”.

      “Em do dự, Cảnh Hiên chết sống cũng đồng ý, ấy tình nguyện mất tất cả cũng để Long Ngạo Phỉ uy hiếp em, nhưng em thể nhìn công ty của ấy vì em là nguyên nhân dẫn đến bị Long Ngạo Phỉ thâu tóm, cho nên em thuyết phục Cảnh Hiên, em đồng ý nhưng giữa chúng em có hợp đồng, em thay chị hoàn thành hôn lễ, ở Long gia thời gian với thân phận của chị, sau đó chọn thời điểm mọi người chú ý, em trở về thân phận của em”. Đới Tư Dĩnh tiếp tục hết.

      Tâm tình Đới Tư Giai vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng, Tư Dĩnh sống ở Long gia, như vậy có khả năng đó hay …., dám tưởng tượng thêm, cũng dám mở miệng hỏi, tay chỉ ra sức cầm chặt chén trà.

      Đới Tư Dĩnh đương nhiên thấy được đáy lòng chị mình giãy dụa cùng sầu lo liền làm ra vẻ tự nhiên : “Chị, chị biết ? Em thường xuyên cùng Hàn Cảnh Hiên hẹn nhau lén lút gặp mặt, lúc nào cũng sợ bị mọi người bắt gặp, tại như thế này tốt quá, chị trở về Long gia, sau khi Cảnh Hiên công tác trở về chúng em có thể sống thế giới của hai người rồi”.

      Thế giới của hai người, lòng Đới Tư Giai cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Hai người ở cùng chỗ sao?”

      “Chị”. Đới Tư Dĩnh xấu hổ, kiềukêu lên , dáng vẻ đó của cho Tư Giai biết đáp án.

      Lòng Đới Tư Giai thả lỏng, xem ra bản thân mình quá đa nghi, Tư Dĩnh có người .

      “Chị, ngày mai Cảnh Hiên trở về, ấy mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, có điều ấy vẫn còn hận rể, tại chị trở lại, bằng mọi người cùng nhau gặp mặt , vừa lúc tìm cơ hội cho hai người họ hòa giải với nhau, sau này khi gặp mặt nhau thoải mái hơn, chị xem như vậy được ?” Đới Tư Dĩnh làm bộ như hỏi, ra sớm an bài tốt rồi.

      “Được, như vậy cũng tốt”. Đới Tư Giai gật đầu, thầm nghĩ mình cũng nên giải thích với Hàn Cảnh Hiên.

      “Vâng, chị nghỉ ngơi , em cũng muốn ngủ rồi, ngày mai em còn phải ra sân bay đón Cảnh Hiên.” Nét mặt Đới Tư Dĩnh vui vẻ , ai biết trong lòng đau khổ thế nào.

      Đới Tư Giai mỉm cười nhìn em , vào phòng ngủ của mình.

      Trong nháy mắt khi cánh cửa phòng ngủ kia đóng lại, vẻ mặt tươi cười của Đới Tư Dĩnh lập tức biến mất, ưu thương xoay người vào phòng mình.

      Reng reng reng… tiếng chuông cửa vang lên, Đới Tư Giai vội vàng đứng dậy ra mở cửa, có lẽ Đới Tư Dĩnh đón bạn trai trở về.

      Cửa phòng vừa mở ra, liền thấy Tư Dĩnh được người đàn ông rất cao, rất đẹp trai ôm vào ngực, người đàn ông cầm bó hoa bách hợp màu hồng phấn, hai người dường như rất ngọt ngào.

      “Chị, em giới thiệu với chị, đây là Hàn Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh cười khanh khách , quay lại Hàn Cảnh Hiên, “Đây là chị của em, Đới Tư Giai”.

      “Xin chào”.

      “Xin chào”.

      Hàn Cảnh Hiên và Đới Tư Giai đưa tay ra cùng lúc, nhiệt tình chào hỏi.

      “Tốt rồi, vào nhà chuyện”. Đới Tư Dĩnh kéo Hàn Cảnh Hiên vào trong nhà.

      “Lần này gặp mặt, tôi biết mua cho lễ vật gì, vì vậy, nghĩ hay là tặng bó hoa tươi , mong nhận lấy.” Hàn Cảnh Hiên cầm bó. hoa bách hợp trong tay, hai tay đưa cho Đới Tư Giai.

      “Cảm ơn, khách sáo quá, tôi rất thích”. Đới Tư Giai nhận lấy bó hoa tươi, đặt ở trước ngực.

      “Hai người rất giống nhau, nếu như ở xe cho tôi gặp mặt Tư Giai, tôi nhất định tưởng là Tư Dĩnh, thời điểm vừa mới biết Tư Dĩnh có người chị song sinh, tôi rất hoảng sợ, nghĩ rằng đời này có hai người con xinh đẹp như vậy?” Hàn Cảnh Hiên còn lên tiếng trêu ghẹo.

      “Ha ha, khen tôi, như vậy cũng là khen Tư Dĩnh sao.” Đới Tư Giai nở nụ cười, ta rất thú vị.

      “Đương nhiên là khen rồi, nhưng mà, cũng là vì khích lệ Tư Dĩnh.” Hàn Cảnh Hiên nhìn Tư Dĩnh.

      “Miệng lưỡi ngọt ngào như ăn đường vậy.” Đới Tư Dĩnh bất mãn trừng mắt liếc cái, muốn đem trái quýt nhét vào miệng

      Hàn Cảnh Hiên lại thuận tay ôm vào trong lòng, thân thể của Tư Dĩnh chợt cứng đờ, vừa định giãy dụa, nhưng lại nghĩ đến mình với chị hai người rất thương nhau, liền thuận theo ngồi trong lòng , dáng vẻ cũng tỏ ra ân ái, làm cho người ta hâm mộ.

      Trái tim Hàn Cảnh Hiên nhảy lên mạnh, tuy rằng biết diễn trò nhưng thực hy vọng ngày nào đó có thể từ diễn trò trở thành , Tư Dĩnh cam tâm tình nguyện ngồi trong lòng .

      Đới Tư Dĩnh bị ánh mắt nóng bỏng của Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm làm cho lòng có chút chột dạ cúi đầu, phải hiểu lòng , mà là hiểu lòng của mình, đột nhiên có chút ý nghĩ sợ hãi, có thể cùng diễn, càng diễn càng lún sâu, như vậy nên làm gì bây giờ?

      Đới Tư Giai nhìn dáng vẻ mờ ám của họ, vui mừng nở nụ cười, ánh mắt nhìn sang hướng khác, muốn quấy rầy bọn họ, nhưng nào biết, hai người đó biểu diễn cho xem.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 077 – Thiện ý dối 2

      Mọi người ngồi trong căn phòng đặt trước tại khách sạn, cùng nhau chờ Long Ngạo Phỉ đến.

      Long Ngạo Phỉ vừa đến khách sạn, đẩy cánh cửa phòng bước vào liền nhìn thấy Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên ngồi bên nhau, tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn nhịn được cảm thấy đau chút, tuy nhiên để lộ ra ngoài chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười.

      “Phỉ, đến rồi.” Đới Tư Giai nhìn thấy , thân thiết .

      “Ừ, chờ lâu , đường bị kẹt xe.” Long Ngạo Phỉ vừa ngồi bên cạnh Tư Giai vừa giải thích.

      “Chờ lâu lắm, mọi người cũng vừa đến thôi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng , tay khều Hàn Cảnh Hiên, ý bảo chào hỏi Ngạo Phỉ.

      “Ông chủ lớn, muốn tôi chờ đợi như vậy hình như phải lắm.” Hàn Cảnh Hiên nóng lạnh châm chọc, tuy rằng chỉ muốn diễn trò nhưng xem Long Ngạo Phỉ vừa mắt, định mượn đề tài này chuyện của mình.

      “Cảnh Hiên.” Đới Tư Dĩnh bất mãn kêu .

      “Hàn Cảnh Hiên, bắt tay cái nào, xin nhận lời giải thích của tôi.” Long Ngạo Phỉ biết đến lúc mình lên sân khấu.

      dám.” Hàn Cảnh Hiên lạnh lùng , nhìn người đối diện rồi nhìn bàn tay vươn tới, nhưng đưa tay mình ra, bản thân rất hận ta, chính ta làm tổn thương Tư Dĩnh.

      “Cảnh Hiên”. Đới Tư Dĩnh ở bên cạnh giọng nhắc nhở , nhìn , trong ánh mắt như muốn có phải diễn quá mức rồi , nhìn khác chút nào.

      Long Ngạo Phỉ biết ta cố ý làm khó dễ, nhưng ngại Tư Giai ở đây nên thể cố nén lửa giận dưới đáy lòng lần nữa “Mong chấp nhận lời giải thích của tôi.”

      Ở bên cạnh , Đới Tư Giai nhìn thấy dáng vẻ Long Ngạo Phỉ tạm thời nhượng bộ Cảnh Hiên vì lợi ích toàn cục, cảm thấy rất đau lòng, tất cả đều do tốt, nếu có những việc như thế này.

      “Cảnh Hiên, thực xin lỗi, đây đều do tôi tốt, mong tha thứ cho tôi cùng Phỉ, được ?” Đới Tư Giai đứng lên, cúi đầu thấp với .

      “Chị, chị làm gì vậy.” Đới Tư Dĩnh vội vàng đỡ lấy chị mình, lớn tiếng kêu: “Hàn Cảnh Hiên.”

      Hàn Cảnh Hiên đương nhiên biết bản thân diễn hơi quá đáng, mặc dù có điểm tình nguyện buông tha cho Long Ngạo Phỉ như vậy, nhưng cũng thể đưa tay ra… tuy nhiên vẫn thêm câu: “Tôi chỉ nể mặt Tư Giai mới tha thứ cho .”

      “Cảm ơn”. Long Ngạo Phỉ bị làm cho tức chết, muốn đánh cho đấm, nhưng mặt thể mỉm cười, cảm tạ ta rộng lượng nhớ lỗi của , tuy rằng thể đánh nhưng bàn tay nắm lập tức tăng thêm độ mạnh.

      Hai bàn tay nắm lấy nhau thầm phân cao thấp.

      “Tốt rồi, hai người buông tay ra, chúng ta ăn cơm .” Đới Tư Giai cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy họ vẫn nắm chặt tay nhau.

      “Ăn cơm thôi.” Hai người đồng thời buông tay ra, cùng cười , nhưng đều cầm đũa, bởi vì tay đau quá, siết chặt đến tê rần.

      “Cảnh Hiên, nếm thử món này xem.” Đới Tư Dĩnh gắp đồ ăn đưa trực tiếp đến miệng , tuy rằng thực nghĩ đến cùng với người đàn ông khác thân thiết trước mặt Phỉ nhưng thể làm như vậy.

      “Phỉ, ăn thử xem.” Đới Tư Giai cũng gắp đồ ăn trực tiếp đưa đến miệng , và Tư Dĩnh rất hạnh phúc.

      Hàn Cảnh Hiên ăn thức ăn do Đới Tư Dĩnh gắp cho , cảm giác ngọt ngào trong lòng dần lan rộng ra.

      Nhưng Long Ngạo Phỉ lại cảm thấy áp lực trong bầu khí tăng lên, nhìn dáng vẻ thân mật của Đới Tư Dĩnh và Hàn Cảnh Hiên, nghĩ mình có thể xem như nhìn thấy nhưng xảy ra trước mắt làm cho khó có thể chịu được, ở dưới bàn, bàn tay Long Ngạo Phỉ siết lại thành nắm đấm, cố gắng buộc mình trấn tĩnh ngồi yên.

      Trong lúc dùng cơm tối, Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh luôn ngọt ngào thân mật, em em âu yếm, dáng vẻ ân ái, để người khác vào mắt.

      Lúc này Hàn Cảnh Hiên trầm tĩnh, vừa diễn trò vừa hưởng thụ, thậm chí hy vọng, bữa cơm đêm nay vĩnh viễn chấm dứt, nguyện ý đóng vai nhân vật này, muốn kết thúc.

      Còn Đới Tư Dĩnh mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại rơi lệ, nhìn Ngạo Phỉ dịu dàng chuyện với chị mình, đau lòng cách nào có thể hình dung, thiếu chút nữa khống chế được mình, nước mắt vài lần rơi xuống, đều bị Hàn Cảnh Hiên ôm trước ngực, tránh khỏi ánh mắt của chị.

      Long Ngạo Phỉ cảm giác được mùi vị của món ăn, trong lòng đau, mặt vẫn cười, điều này dày vò đến chết lặng, đặc biệt khi nhìn Tư Dĩnh tựa vào trước ngực Hàn Cảnh Hiên, muốn nổi nóng nhưng chạm đến ánh mắt Tư Giai, làm nhịn xuống, biết, tại còn tư cách để ghen tị, tức giận, bởi vì lựa chọn Tư Giai, buông tha Tư Dĩnh.

      Chỉ có mình Đới Tư Giai là có chút cảm giác, cũng là người vui vẻ , nghĩ mọi người đều giống mình, vui sướng, hạnh phúc.

      Trong phòng ngủ, Đới Tư Dĩnh nhìn Tư Giai hỏi: “Chị, ngày mai chị đến Long gia sao?”

      “Ừ, nếu phải em có Cảnh Hiên, chị muốn em cùng chị, chị muốn xa em.” Đới Tư Giai khẽ gật đầu.

      “Cho dù có Cảnh Hiên, em cũng , em làm bóng đèn* đâu.” (* ý là kỳ đà cản mũi). Đới Tư Dĩnh cũng đùa với chị.

      “Tư Dĩnh, sau này em và Cảnh Hiên phải thường xuyên đến thăm chị, biết ? Chị sợ đột nhiên có ngày, có lẽ, chúng ta nhìn thấy nhau nữa”. Đới Tư Giai thực nhàng, giống như chuyện nào đó rất bình thường.

      “Chị, em cho chị như vậy? Chúng ta đều sống đến trăm tuổi.” Chị của nhìn thấu được chuyện sống chết khiến Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất đau lòng.

      “Được, được, chị nữa.” Đới Tư Giai biết lời của mình làm cho Tư Dĩnh khổ sở liền thêm: “Giúp chị sửa sang đồ đạc .”

      “Vâng, được rồi, em mở va ly giúp chị.” Đới Tư Dĩnh xong, kéo chiếc va ly đặt ở ghế bên cạnh qua, mở nó ra liền nhìn thấy hai khung hình, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

      Đó là tấm ảnh chị cùng với Ngạo Phỉ rất thân mật, chị dựa vào lòng cười vui vẻ, rất ngọt ngào, khung hình khác là ảnh cùng với chị dựa đầu vào nhau.

      “Chị vẫn đem theo chúng bên người, bởi vì em và Phỉ là người quan trọng nhất với chị, là người chị thương nhất, lúc chị ở nước Mỹ, chúng làm bạn với chị trong thời điểm chị gian nan nhất, nhìn hai người, chị có can đảm tiếp tục sống.” Đới Tư Giai nhìn ảnh chụp mở miệng giải thích.

      Nước mắt Đới Tư Dĩnh rớt xuống khung hình, xoay người ôm lấy chị mình.


      Chương 078 – Cảnh Hiên phẫn nộ

      Đới Tư Dĩnh nhìn căn phòng trống vắng, chị rồi, tại chỉ còn lại mình , cuộn mình sô pha, trong đầu tự chủ nghĩ đến hình ảnh chị cùng Phỉ, hai người họ có hôn môi , có thể cùng nhau giường

      “A.” ôm đầu, hét to tiếng, điên rồi, suy nghĩ gì vậy?

      Reng reng reng… tiếng chuông cửa vang đến tai , biết giờ này còn ai đến đây.

      “Cảnh Hiên?” Đới Tư Dĩnh mở cửa ra, nhìn người ở ngoài cửa, giật mình kêu lên.

      “Tư Dĩnh, em khỏe ? Nhìn xem, mua đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối .” Hàn Cảnh Hiên tự nhiên thong thả tiến vào, trong tay cầm lấy đồ ăn ý vì sao mình đến đây, ra muốn đến chăm sóc , nhìn xem có khỏe ?

      “Cảnh Hiên, ra cần như vậy, chị còn ở đây, chúng ta cần diễn trò cho chị ấy xem.” Đới Tư Dĩnh biết có ý tốt, sợ khổ sở, nhưng nghĩ làm cho càng ngày càng lún sâu.

      “Tư Dĩnh, em cho rằng luôn luôn diễn trò sao? có diễn trò, cũng nghĩ rằng diễn trò, em có biết đây là muốn làm như vậy, tới chăm sóc em, để cho làm bạn trai của em, được ?” Hàn Cảnh Hiên buông túi đồ ăn, bắt lấy vai , trong đôi mắt mang theo chờ đợi, mang theo khát vọng.

      “Cảnh Hiên, đừng như vậy, có biết, em thương , người em ấy, xin đừng nên ép em, được ?” Đới Tư Dĩnh nghĩ tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn tàn nhẫn ra miệng, mong hiểu được.

      “Em thương ta, bây giờ em còn có thể thương ta sao? ta là người của chị em, là rể của em, em còn muốn thương ta sao? ta còn có thể em sao? Tại sao? Em hiểu lòng ? Tại sao? Em liền nhẫn tâm cự tuyệt ?” Hàn Cảnh Hiên hoảng loạn thân thể có chút kích động, hiểu, bây giờ làm sao còn có thể Long Ngạo Phỉ, bỏ qua tấm chân tình của đối với , vì sao có thể tàn nhẫn thương tổn , cũng thể đón nhận .

      “Cảnh Hiên, bình tĩnh chút, em biết em thể thương ấy, nhưng em cách nào điều khiển được trái tim em, em cũng muốn có thể , cũng hận chính mình vì sao thương ? Nhưng em thương là thương, cũng giống như , tại sao nhất định phải em, em có gì đáng giá để ?” Đới Tư Dĩnh sâu kín hỏi lại, ai, phải bản thân mình có thể quyết định, nếu có thể, có thể tìm được hàng vạn lý do để thương Phỉ.

      Tay Hàn Cảnh Hiên lập tức buông xuống, cũng hiểu được chính mình vì sao Tư Dĩnh đến như vậy? bao nhiêu lần làm tất cả để quên , nhưng càng muốn quên, lại càng xuất trong tâm trí , lòng cũng nhịn được nghĩ đến , hiểu được cảm giác này là như thế nào, cho nên có tư cách cầu thương .

      “Cảnh Hiên, tha thứ cho em, em nghĩ làm tổn thương.” Nhìn dáng vẻ mất mát của , Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất khổ sở, biết mình xúc phạm .

      “Tư Dĩnh, cho cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội được ? Nếu Long Ngạo Phỉ còn có thể em, nhất định chúc phúc hai người vô điều kiện, nhưng em cũng biết, điều đó có khả năng, cho dù ta làm như vậy, em cũng chịu tổn thương chị mình, cần em nhận lời ngay lập tức, nhưng ít nhất em cần cự tuyệt , được ?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên kéo tay , suy nghĩ trăm ngàn thứ, vẫn có biện pháp buông tha cho .

      Đối mặt với người đàn ông mình như vậy, trong nháy mắt lòng Đới Tư Dĩnh có chút dao động, đành lòng cự tuyệt , nhưng xứng đáng, biết vậy.

      “Cảnh Hiên, cần đối xử tốt với em như vậy, em đáng đâu, sau này nhất định gặp được người con tốt ….”

      cần nữa, cái gì tốt, em cự tuyệt sao? cần phải khéo léo tránh như vậy?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên nổi giận cắt ngang lời . Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm.

      “Em, em phải…… có biết, sau này em thể sinh con.” Nhìn Hàn Cảnh Hiên tức giận, Đới Tư Dĩnh có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nổi giận.

      cần đưa ra lý do qua loa này để tránh né .” Hàn Cảnh Hiên tiếp tục nổi giận .

      Đột nhiên đưa tay ra ôm lấy , đợi kinh ngạc hô to thành tiếng, đôi môi gợi cảm đầy đặn của hôn lên đôi môi đào nhắn của , mắt Đới Tư Dĩnh trừng lớn nhìn , dự đoán được hôn mình nên bản thân quên cả giãy dụa.

      Hàn Cảnh Hiên hôn lên đôi môi như cánh hoa mềm mại của , hết sức hấp dẫn, rất ngọt ngào, rất đẹp, cái lưỡi linh hoạt lách vào trong miệng , nơi nào cũng thăm dò, chuyển động tìm kiếm……

      Đới Tư Dĩnh đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt nhất thời hồng lên, cố hết sức đẩy ra, đầu quay trái quay phải tìm cách rời môi .

      Cảm nhận được giãy dụa của , tay Hàn Cảnh Hiên liền tăng thêm sức, giam cầm thân thể của chặt, càng phản kháng, càng siết chặt, bên trong hai thân thể vô tình áp sát gần hơn đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể của nhau.

      Hàn Cảnh Hiên cảm nhận được nơi mềm mại của Đới Tư Dĩnh áp vào trước ngực mình, giống như có dòng điện kích thích, làm cho “cái kia” của thân thể nổi lên phản ứng, bất giác càng tăng thêm sức hút vào ngọt ngào trong miệng .

      Trong lúc Đới Tư Dĩnh giãy dụa, đột nhiên cảm giác được thân thể biến hóa, cái kia gắt gao đứng vững chạm vào , biết đó là cái gì? Mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu nhìn sắc thái nồng đậm tối đen càng ngày càng tụ lại trong ánh mắt ., dọa thân thể dám tiếp tục vặn vẹo, chỉ căm tức nhìn .

      Hàn Cảnh Hiên tận tình phóng túng chính mình, cấp bách muốn chiếm hữu , đột nhiên đối diện với đôi mắt đẹp đầy tức giận của , rốt cuộc lý trí chiến thắng dục vọng, tay buông ra.

      được tư do, Đới Tư Dĩnh lập tức giận dữ “…….”

      “Thực xin lỗi, Tư Dĩnh, nghĩ xâm phạm em, chỉ là kìm lòng được, tha thứ cho .” Hàn Cảnh Hiên với vẻ mặt biết lỗi , đối với hành vi của mình cảm thấy có chút hối hận.

      Đới Tư Dĩnh cũng nhẫn tâm trách cứ , ngay cả tức giận, nhưng nên trách cứ , chỉ là nụ hôn mà thôi, “Quên , về trước , Cảnh Hiên, em nghĩ em cần yên lặng suy nghĩ chút.”

      “Tư Dĩnh, …….” Hàn Cảnh Hiên còn muốn giải thích liền bị đẩy lùi ra ngoài cửa.

      Binh! Cửa tiếng bị đóng lại.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 079 – Về nhà

      Lần này Đới Tư Giai trở lại nơi rời rất lâu, ánh mắt có chút ướt át, nhìn thấy từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc, từng thứ từng thứ ghi lại tháng ngày hạnh phúc của cùng Phỉ.

      “Thiếu phu nhân, chào .” Các người làm trong nhà cùng nhau đón tiếp.

      “Xin chào.” Tư Giai gật đầu.

      Nhìn phòng khách treo tấm ảnh kết hôn lớn, là ảnh chụp cùng Ngạo Phỉ kết hôn, chiếc áo cưới trong bức ảnh nhắc nhớ lại trước kia, ngờ, còn có ngày trở về đây, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đó chính là giọt nước mắt hạnh phúc.

      “Sao vậy? Sao lại khóc?.” Đứng ở bên cạnh , Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.

      có gì? Em chỉ quá vui mừng nên khóc, Phỉ, em ngờ, em còn có thể trở về, trở lại nơi này, vì vậy em vui quá, cho nên em khóc.” Đới Tư Giai xong, đầu tựa vào trước ngực , nước mắt rơi xuống càng nhiều.

      bé ngốc, đừng khóc, em phải muốn trở về sao? thôi, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi chút cho khỏe, sợ thân thể em ăn tiêu.” Long Ngạo Phỉ vừa những lời thương vừa dịu dàng ôm lấy ..

      “Phỉ, em mảnh mai yếu đuối như vậy đâu.” Tuy rằng ngoài miệng như vậy, nhưng quan tâm săn sóc làm cảm thấy rất ngọt ngào.

      Sau bữa cơm tối, Đới Tư Giai trở về phòng rất sớm, trái tim đột nhiên khẩn trương nhảy lên, biết buổi tối đầu tiên từ khi gặp lại như thế nào, có ít chờ đợi, dĩ vãng triền miên lại lên trước mắt.

      Long Ngạo Phỉ đứng trước cửa phòng ngủ, cảm thấy bàng hoàng, do dự, đối với Tư Giai có thương tiếc, có thương, đối với Tư Dĩnh có muốn buông tay, hai người con giống nhau như vậy, rốt cuộc ai? rất sợ tình đến chỗ sâu bên trong, biết gọi tên như thế nào, đối với Tư Giai thể trốn tránh trách nhiệm, thể chăm sóc , nhưng còn Tư Dĩnh, nội tâm có cảm giác hoàn toàn muốn buông tay..

      Biết có trốn cũng được, nhất định phải đối mặt, hít sâu hơi liền đẩy cửa vào.

      “Phỉ, xong rồi hả..” Đới Tư Giai mặc áo ngủ nằm ở giường nhìn , đè nén kích động trong lòng.

      “Tư Giai, em còn chưa ngủ sao?.” Long Ngạo Phỉ dịu dàng hỏi.

      “Vâng.” ra, thiếu chút nữa Đới Tư Giai thốt ra, em đợi .

      tắm rửa trước.” Long Ngạo Phỉ biết vì cái gì trong đầu lại có ý niệm trốn tránh.

      “Vâng.”

      Sau khi tắm rửa, Long Ngạo Phỉ nhàng lên giường, ôm thân thể nhắn gầy yếu của Đới Tư Giai vào trong ngực.

      Mặt mang theo ý cười, tay lặng lẽ đặt lên trước ngực , nhớ trước kia vô cùng mạnh mẽ, nhớ lại nồng nhiệt của , nhớ tất cả thuộc về …..

      Tay bắt đầu an phận ở trước ngực tiếp tục vuốt ve, dần dần chậm rãi trượt xuống phía dưới bụng

      Thân thể Long Ngạo Phỉ cứng đờ, đây là Tư Giai mê hoặc sao? Thân thể còn nghe sai khiến của , lập tức nổi lên phản ứng, hô hấp có chút dồn dập, nhưng vẫn cố nén, giọng khàn khàn : “Tư Giai, đừng nhúc nhích.”

      “Phỉ, vui sao?” Tay Đới Tư Giai tạm dừng, sắc mặt hơi biến thành cứng ngắc, chẳng lẽ Phỉ có người phụ nữ khác, cho nên đối với thân thể bệnh hoạn của có hứng thú.

      “Tư Giai, phải vậy, là sợ thân thể em khỏe.” Long Ngạo Phỉ vội vàng giải thích, sợ hiểu lầm.

      “Phỉ, cảm ơn , chỉ là, em nghĩ em muốn .” Đới Tư Giai có chút cảm động, xong phủ lấy đôi môi đầy đặn của .

      Thời gian hai năm sống cùng nhau trước đây, hai người rất quen thuộc với nhau, biết từng điểm mẫn cảm của đối phương, rất nhanh độ ấm trong phòng ngừng tăng lên.

      Lúc này Long Ngạo Phỉ từ thế bị động lấy lại quyền chủ động, xoay người nằm thân thể , chậm rãi lướt qua cái gáy mịn màng, nhàng cởi bỏ cúc áo ngủ phía trước ngực , nhìn thấy làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết, có vết sẹo màu hồng, tay hoạt động liền tạm dừng chút, biết đây là dấu vết lưu lại sau khi phẫu thuật.

      cần, nên nhìn, xấu lắm.” Đới Tư Giai có chút bối rối muốn che nó lại, biết Phỉ cảm thấy nó ghê tởm ?

      “Rất đẹp.” Long Ngạo Phỉ nhìn ra tâm tư của , liền ngăn cản bàn tay muốn che , môi nhàng hôn cái lên mặt của vết sẹo.

      Nước mắt chứa đầy hốc mắt, lông mi đẫm nước mắt run run nhàng, đây chính là Phỉ, là người rất .

      Thân thể kết hợp chặt chẽ, trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng rên rỉ của người phụ nữ như có như , cùng tiếng thở dốc của người đàn ông.

      “Phỉ, em .” Đới Tư Giai tiếp nhận lần lượt đâm sâu vào trong, bao phủ .

      Long Ngạo Phỉ tuy say mê nhưng lý trí vẫn chiến thắng tình dục, sợ mình trong lúc lơ đãng kêu tên Tư Dĩnh.

      Dục vọng qua , Đới Tư Giai nép vào ngực , nặng nề chìm vào giấc ngủ, nở nụ cười mang theo hạnh phúc.

      Trong nháy mắt, ánh mắt Long Ngạo Phỉ nhìn thất thần, thậm chí nghĩ người ngủ trong lòng mình là Tư Dĩnh, gương mặt giống nhau, nhưng cảm giác quả giống nhau, ánh mắt có chút đăm chiêu, biết giờ này ấy làm gì?

      Lúc này có người đơn đứng trước cửa sổ, Đới Tư Dĩnh nhìn về phương xa, vẻ mặt lên ưu thương sâu.

      Tiếng chuông di động vang lên, cắt ngang suy nghĩ của .

      “A lô, Tư Dĩnh, cậu có khỏe ?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng quan tâm của Trịnh Vũ Văn.

      “Vũ Văn, mình sao, trễ thế này, cậu còn chưa ngủ ?” Tiếng trả lời như nghẹn lại trong cổ cho thấy thương cảm thể che dấu, cũng tiết lộ cố gắng làm bộ kiên cường.

      “Tư Dĩnh, ở trước mặt mình cần phải cố gắng mạnh mẽ, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười .” Trịnh Vũ Văn đau lòng , muốn ấy chịu đựng mình .

      “Vũ Văn….” Đới Tư Dĩnh cũng nhịn được, hai mắt lập tức trở nên mơ hồ, nước mắt giống như chuỗi hạt trân châu bị chặt đứt, rơi xuống từng viên từng viên, rất muốn khóc, khóc cho thỏa thích.

      “Tư Dĩnh, cậu chờ mình, mình đến chỗ cậu ngay.” Trịnh Vũ Văn nghe tiếng khóc của cực kỳ bi thương, thầm nghĩ nên đến bên cạnh an ủi .

      “Vũ Văn, cần đâu….” Đới Tư Dĩnh vội vàng , nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng rè rè….



      Chương 080 – Long Ngạo Phỉ đau khổ

      Long Ngạo Phỉ phiền não ngồi ở văn phòng, hề có tâm tình để ý tới xấp hồ sơ bàn chờ ký tên.

      “Ngạo Phỉ, tớ đến lấy hồ sơ, cậu ký tên xong rồi sao?” Từ Tây Bác đẩy cửa ra, bước vào.

      “Cậu có tài liệu cần tớ ký tên sao?” Mắt Long Ngạo Phỉ cũng thèm nhìn , kiên nhẫn

      có của tớ, nhưng mọi người ở phía dưới đợi cậu kìa, ai cũng dám đến gây chuyện chọc giận cậu, cho nên chạy đến chỗ tớ tố khổ, tớ sợ chết đành phải đến đây hỏi cậu.” Từ Tây Bác cũng để ý, vừa ngồi xuống liền mở miệng đùa.

      “Cho cậu thay tớ ký tên đó.” Long Ngạo Phỉ đem đống văn kiện đẩy đến trước mặt Tây Bác.

      “Cái gì? Nhiều như vậy, tớ làm đâu.” Từ Tây Bác ngạc nhiên kêu lên, vội vàng nhảy ra xa.

      “Cậu phải sợ chết sao? tại tớ còn bảo cậu chết cơ mà.” Mắt Long Ngạo Phỉ lạnh lùng liếc Tây Bác cái.

      “Đúng là tớ sợ chết, nhưng đối với cái này, so với chết còn khổ sở hơn.” Từ Tây Bác chỉ vào đống văn kiện, e sợ trốn còn kịp, đứng càng xa.

      “So với chết còn khổ sở hơn.” Long Ngạo Phỉ lập lại lần, mặt mang theo nụ cười khổ.

      “Ngạo Phỉ, cậu làm sao vậy? Cậu sống cùng Tư Giai tốt sao?” Từ Tây Bác cẩn thận hỏi thử, muốn chạm đến chuyện thương tâm của Ngạo Phỉ.

      “Tốt, nhưng tớ mệt mỏi quá, mỗi ngày sống chung với ấy đều phải cẩn thận, tớ dám tức giận, mỗi ngày đều bắt buộc bản thân tươi cười trước mặt ấy, lúc nào tớ cũng với mình, ấy là bệnh nhân, tớ đối với ấy thể trốn tránh trách nhiệm và nghĩa vụ, bây giờ tớ thực tình , tớ rốt cuộc có thương ấy ?” Long Ngạo Phỉ dựa đầu vào lưng ghế, vẻ mặt hoang mang khổ sở.

      Từ Tây Bác nhìn , trong lòng cũng thực bất đắc dĩ, thanh quan cũng khó giải quyết việc nhà, huống hồ đó là chuyện tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới ràng, người bên ngoài có cách nào giúp đỡ được.

      “Ngạo Phỉ, có lẽ cậu tự làm bản thân mình mệt mỏi, Tư Giai cũng phải cần cậu mỗi ngày dịu dàng tươi cười, quan tâm, có lẽ ấy cũng rất khó xử, cậu cần xem ấy là bệnh nhân, mỗi ngày phải hầu hạ cẩn thận, cậu cứ xem ấy là người bình thường, cậu cùng ấy đều suy nghĩ quá nhiều.” Từ Tây Bác thử giúp phân tích.

      “Nhưng mà Tây Bác, cậu biết ? Tớ nghĩ thể quay lại thời gian trước đây, trở lại là Long Ngạo Phỉ Tư Giai sâu đậm, tớ thường xuyên nghĩ đến người nằm bên cạnh chính là Tư Dĩnh, lúc đêm dài thanh vắng, tớ tự chủ được, nghĩ đến biết bây giờ ấy làm gì? Có phải ở cùng chỗ với Hàn Cảnh Hiên ? Tớ ghen tị đến phát điên, tớ nên làm gì bây giờ? Tớ tự dày vò bản thân vì làm tổn thương đến hai người phụ nữ tớ.” Long Ngạo Phỉ đau khổ nhắm mắt lại.

      “Ai.” Từ Tây Bác thở dài: “Tớ nên giúp cậu như thế nào đây?.”

      “Cậu ra ngoài trước , tớ cần suy nghĩ, bản thân tớ còn giúp được mình, cậu làm sao giúp tớ đây?” Long Ngạo Phỉ như trước nhắm mắt lại, khoát tay.

      “Vậy được rồi.” Từ Tây Bác xoay người định bước nhanh, nhưng sau đó quay đầu lại, đến bàn ôm đống văn kiện kia ra.

      Sau khi tan sở, Long Ngạo Phỉ biết mình vì sao đến dưới nhà của Đới Tư Dĩnh.

      Muốn quay đầu xe rời , nhưng tay cũng nghe theo sai khiến của , cố gắng thuyết phục mình, coi như thăm bạn bè, nhìn xem sống tốt ?

      đưa tay ấn vào chuông cửa.

      Mở cửa ra Đới Tư Dĩnh nhìn thấy , ngây ngẩn cả người, biết vì sao trở về đây? Nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, chị cùng đến với .

      cần nhìn, Tư Giai tới đây, em sống tốt ?” Long Ngạo Phỉ nhìn khuôn mặt nhắn tiều tụy, biết ràng khỏe, nhưng ngoài hỏi như vậy biết phải gì?

      “Tốt lắm, chị tới đây em thể mời vào nhà được.” Trái tim Đới Tư Dĩnh nhảy lên mạnh, xong liền đóng cửa lại, muốn có cơ hội ở cùng với , sợ mình kiềm lòng được.

      “Tư Dĩnh, nhớ em quá.” Long Ngạo Phỉ lấy tay chặn cửa, nghiêng người cái lách vào trong phòng, đột nhiên ôm lấy từ phía sau.

      Nghe thấy tiếng gọi đầy thâm tình, thân thể Tư Dĩnh trở nên cứng đờ, cố gắng cứng rắn nuốt nước mắt sắp chảy ra vào trong, gạt tay : “ cần, đừng như vậy, chúng ta thể làm chị ấy tổn thương.”

      Lập tức vẻ mặt Long Ngạo Phỉ buồn bã đến ngồi ghế sô pha, Đới Tư Dĩnh nhìn thấy như vậy phải đau lòng, mà là thể đau lòng.

      “Trở về , chị ấy chờ ở nhà.” Đè nén đau đớn trong lòng mình, mở miệng nhắc nhở .

      “Chị, em mở miệng đều là chị, em có nghĩ tới bản thân mình , em thương sao? Em đợi sao?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên rống giận, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can , đứng lên bước bước tới gần .

      “Em….” Đới Tư Dĩnh đột nhiên có chút bối rối, tại sao cứ phải bức bách như vậy, ràng biết tất cả.

      “Em cũng nghĩ đến , chờ đợi đúng ? Vậy cần đem giao lại cho người khác.” Nét mặt Long Ngạo Phỉ có chút hòa hoãn, bắt lấy hai vai của .

      , em nghĩ, em cũng chờ đợi, chị ấy cũng phải người khác, chị ấy là vợ của , là chị của em.” Lòng Đới Tư Dĩnh trở nên cứng rắn, tàn nhẫn ra khúc mắc giữa bọn họ trong lúc đó.

      cần em phải nhắc nhở , những chuyện đó đều biết, nhưng em hãy cho biết, làm phải làm sao để quên được em? Phải làm sao để thời điểm ôm Tư Giai, mà trong lòng còn nhớ tới em đây?” Long Ngạo Phỉ lảo đảo lùi về phía sau hai bước, thốt ra lời trong lòng.

      Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, nhớ khiến có chút mừng rỡ như điên, nhưng lòng lập tức phủ nhận, thể, cũng thể. Tiếp tục quyết tâm, lạnh lùng :

      thời điểm ôm chị ấy nghĩ đến em, vậy chẳng phải là thời điểm trước kia ôm em liền nhớ đến chị ấy hay ? Em cùng chị ấy ràng giống nhau như đúc, là lời lòng, ôm vào trong ngực, có thể nhận biết mỗi người sao?”

      “Ha ha, Tư Dĩnh, em vũ nhục sao, hay là vũ nhục chính em vậy, có lẽ thời điểm trước kia ôm em vào lòng, thực có nghĩ đến Tư Giai, cho dù hai người giống nhau như vậy, nhưng em đừng quên, con người có ai hoàn toàn giống nhau, em vàcô ấy căn bản là giống, đây là nguyên nhân làm đau khổ, bởi vì có cách nào coi các người thành người để …….” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nở nụ cười, chính là nụ cười bất đắc dĩ, nhìn rất đỗi thê lương.

      Đới Tư Dĩnh trầm mặc nhìn , hiểu được, có thể lý giải, nhưng bản thân lại vô năng vô lực..

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 081 – Đứa

      khí trầm mặc lâu, trong phòng lẳng lặng thanh nào, Long Ngạo Phỉ nhìn hề cử động, Đới Tư Dĩnh cũng nhìn vẫn nhúc nhích.

      “Nếu như Tư Giai bị bệnh, em có vì ấy rời xa ?” Long Ngạo Phỉ nhìn chằm chằm vào hỏi.

      Đới Tư Dĩnh nhàng lắc đầu, khẳng định : “Cho dù chị ấy phát bệnh, chỉ cần chị ấy trở về, em đều quyết định rời xa .”

      “Vì sao?” Nhìn ánh mắt kiên định của , Long Ngạo Phỉ cố nén để mình nổi giận.

      “Bởi vì, chị ấy là chị của em, tình thân như tay chân, em tình nguyện bản thân bị tổn thương, em cũng để chị ấy đau khổ.” Đới Tư Dĩnh nhàng nhưng thực có ý muốn giải thích.

      “Còn sao, em có ? Em có suy nghĩ thay cho ?” Cả người Long Ngạo Phỉ toát ra tức giận, ra trong lòng , lại bé đáng kể như vậy.

      “Em cần phải suy nghĩ, bởi vì chị ấy thay em , nhất định hạnh phúc.”

      Long Ngạo Phỉ nhìn , hai tròng mắt tràn đầy đau khổ, biết Tư Giai thương , nhưng đúng là thiên ý trêu người, Tư Dĩnh như cố tình bước vào cuộc sống của , người thay đổi, tình cảm cũng thay đổi, biết làm thế nào dùng trái tim có bóng hình Tư Dĩnh Tư Giai.

      “Tư Dĩnh, em cho biết , phải làm như thế nào đây? Làm thế nào quên em, để có thể bắt đầu Tư Giai trở lại.”

      “Chỉ cần lòng muốn làm, lòng tiếp tục chị ấy, giống như hai người trước kia, hãy coi như em tồn tại trong cuộc sống của , đừng làm cho chị ấy quá thương tâm, đừng làm chị ấy tuyệt vọng, chị ấy cần hết đoạn đường cuối cùng trong cuộc sống, em nghĩ cũng nhẫn tâm nhìn người mình ôm nỗi hận ra .” Đới Tư Dĩnh nhàng bắt lấy tay đặt tay mình lên , cho dịu dàng, cho sức mạnh.

      “Tư Dĩnh, hãy để ôm em lần.” Long Ngạo Phỉ xong, tay muốn ôm lấy thân thể .

      Lần này Đới Tư Dĩnh giãy dụa, lẳng lặng để ôm, tay cũng chầm chậm ôm lấy .

      lúc lâu sau, hai thân thể ôm nhau mới buông ra.

      Tại biệt thự Long gia, Đới Tư Giai ngồi trong phòng khách đợi Long Ngạo Phỉ, còn chưa về nhà, ngẫm lại vài ngày nay hai người ở chung với nhau, mặt tràn đầy tươi cười.

      “Thiếu phu nhân, rất ít khi nhìn thấy vui vẻ như vậy.” Chị Trương đứng bên, tâm tình rất tốt chuyện với .

      “Chị Trương, trước kia tôi nhìn vui vẻ sao?” Đới Tư Giai thuận miệng hỏi.

      “Vâng, trước đây khoảng thời gian ngắn, rất ít khi thấy cười vui vẻ.” Chị Trương gật đầu .

      Trước đây khoảng thời gian, Đới Tư Giai bừng tỉnh ngộ, đại khái là thời điểm Tư Dĩnh bị ép buộc và hoảng sợ, đương nhiên vui, nhưng người khác biết nguyên nhân này, khỏi buồn cười, cũng trả lời.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia còn chưa trở về, hay là nghỉ ngơi trước, thiếu gia căn dặn tôi chăm sóc tốt.” Chị Trương ở bên cạnh .

      “Vâng, được, cảm ơn chị Trương, vất vả cho chị quá.” Đới Tư Giai cười đứng lên, khách sáo .

      “Thiếu phu nhân, đây là việc tôi phải làm mà, tôi còn mong được hầu hạ tiểu thiếu gia nữa.” Chị Trương nhận được quan tâm kinh ngạc trả lời.

      Tiểu thiếu gia ư, tâm tình Đới Tư Giai đột nhiên sửng sốt, có con sao, nghĩ đến bản thân mình có lẽ thể cùng Phỉ hết con đường của đời người, như vậy nhất định phải cùng sinh đứa con, trong lòng quyết định liền đứng đậy nhanh lên lầu, ngày mai, phải tìm gặp Bạch Vân Phi.

      Khu vực phòng bệnh của bệnh viện XX.

      “Tư Giai, nghĩ em sau khi về quên mất người bạn này rồi, sắc mặt em thoạt nhìn rất tốt.” Bạch Vân Phi nhìn Đới Tư Giai ngồi đối diện mở miệng trêu ghẹo .

      “Sao có thể như thế? là ân nhân cứu mạng của em, em chỉ sợ bận rộn, quấy rầy thôi.” Đới Tư Giai cũng trêu đùa với .

      , cũng biết là nếu có việc em xuất đầu lộ diện như thế này?” Ngay lập tức Bạch Vân Phi khôi phục sắc mặt, nghiêm trang hỏi.

      “Quả nhiên, cũng là hiểu em, em thẳng cho biết, Vân Phi, em muốn sinh con, em nghĩ có thể kê cho em số thuốc ít có tác dụng phụ, hoặc là em uống thuốc nữa, có được ?” Đới Tư Giai nghiêm túc hỏi.

      “Sinh con ư, em nghĩ đến việc sinh con sao, Tư Giai, khuyên em nên làm như vậy, em có biết thân thể của em cần phải uống thuốc, tất cả thuốc đều có tác dụng phụ tốt, đối với thai nhi rất có hại, nếu em uống thuốc, sợ bệnh tình tái phát, có chuyển biến xấu, cho nên, xin em nên từ bỏ ý định này .” Bạch Vân Phi chân thành đề nghị, trong mắt đều là lòng.

      “Nhưng, em muốn có con, chỉ cần cho em biết, nếu em mang thai, có hậu quả gì?” Ý định trong lòng của Đới Tư Giai kiên quyết, nghĩ phải sinh cho Phỉ đứa con.

      “Nếu em cố ý mang thai, trừ khi em ngưng việc dùng thuốc, như vậy có thể bảo đảm đứa bị dị dạng, nhưng thể cam đoan thân thể của em có thể thụ thai hay , nhưng nếu em ngưng dùng thuốc, chỉ có thể cho em biết, mạng sống của em có lẽ chỉ có năm, có lẽ còn ngắn hơn nữa, em biết ràng, làm như vậy đáng giá sao?” Bạch Vân Phi hề giấu diếm cho biết kết quả.

      năm, Đới Tư Giai ngây ngẩn, tâm trí như bay tận nơi nào, cách khác, ngày mà đứa được sinh ra, có lẽ đó cũng là lúc ra .

      “Tư Giai, lấy danh nghĩa của người bạn và của bác sĩ, trịnh trọng đề nghị em, quên ý tưởng này , bởi vì điều này đáng cho em mạo hiểm, trừ phi, em nguyện ý lấy tính mạng trao đổi, nhưng nghĩ chồng em cũng đồng ý.” Bạch Vân Phi tiếp tục .

      “Nếu như em sinh con, em có thể sống bao nhiêu năm?” Đới Tư Giai thận trọng hỏi, thực muốn biết.

      “Năm năm, hoặc là lâu hơn.” Bạch Vân Phi cố ý thời gian lâu hơn ít, mục đích muốn làm cho buông tha ý định sinh con.

      “Năm năm.” Đới Tư Giai lặp lại, năm năm cũng lâu, có thể ở cùng Phỉ năm năm, nhưng nếu là đứa lại có thể sống với cả đời …..

      “Tư Giai.” Bạch Vân Phi nhìn thất thần, kêu tên .

      “Vân Phi, cảm ơn , em biết, em phải đây.” Đới Tư Giai đứng lên, lời cảm tạ.

      “Tư Giai, khuyên em nên hiểu ràng.” Bạch Vân Phi lo lắng thuyết phục lần nữa.

      “Vâng, em cẩn thận suy nghĩ cách tường tận, chào , em trước.” Đới Tư Gia nhàng bước ra ngoài, bởi vì quyết định, nguyện ý đổi năm năm sinh mệnh để lấy đứa con.

      Đới Tư Giai rời lâu, nghĩ đến lúc gần rời , mặt có biểu tình khác lạ, đột nhiên cảm thấy an tâm, sợ Tư Giai xem mạng sống, tay vội vàng cầm lấy di động bấm dãy số, lập tức gọi ….


      Chương 082 – Bàn bạc biện pháp giải quyết

      Đới Tư Dĩnh nhìn số điện thoại di động cảm thấy hề quen thuộc, biết ai gọi cho .

      “Alo, xin hỏi ai vậy?.” vẫn tiếp điện thoại, lễ phép hỏi.

      là Đới Tư Dĩnh phải ? Tôi là Bạch Vân Phi, thực mạo muội quấy rầy .” Bạch Vân Phi ở đầu dây bên kia cách khách sáo.

      “Bác sĩ Bạch, ra là .” Đới Tư Dĩnh có chút giật mình, cũng chứa có chút bất an.

      “Vâng, xem ra Đới tiểu thư vẫn còn nhớ tôi, có thời gian ? Tôi có việc cần tâm với , là chuyện của chị .”

      “Có, được, tìm chỗ, tôi lập tức tới liền.” Đới Tư Dĩnh nghe được có chuyện về chị của mình, bất an trong lòng càng lúc càng lớn, vội vàng buông điện thoại, chạy đến điểm hẹn.

      Quán cà phê gần bên bệnh viện XXX.

      “Bác sĩ Bạch, chị của tôi chẳng lẽ………” Đới Tư Dĩnh bất an yên tâm trí như ở nơi nào, có can đảm để hỏi.

      “Đừng khẩn trương, thân thể của ấy có vấn đề gì cả.” Bạch Vân Phi nhìn thái độ khẩn trương của , mỉm cười an ủi.

      Nghe được như vậy, Đới Tư Dĩnh thả lỏng chút, nhưng nhõm trong lòng lại bị lời phía sau của khiến cho căng thẳng trở lại.

      “Nhưng ý tưởng của ấy có vấn đề, nếu lên tiếng ngăn cản, ấy xảy ra chuyện.”

      “Ý tưởng, chị ấy có ý tưởng gì?” Đới Tư Dĩnh lần thứ hai khẩn trương hỏi.

      ấy nghĩ đến việc sinh con.”

      “Sinh con?” Đới Tư Dĩnh ngây ra lúc, lòng đột nhiên đau xót, sau đó giật mình hỏi: “Chị ấy thể sinh con sao?.”

      “Đúng vậy, ấy thể sinh con, nếu ấy mang thai, phải ngưng việc uống thuốc lại, chắc cũng biết hậu quả của việc dừng uống thuốc, có lẽ sau khi đứa được sinh ra ấy lập tức ra vĩnh viễn .”Giọng điệu của Bạch Vân Phi kiên định.

      Tay cầm tách cà phê, run run chút, ông trời có phải đối với các tàn nhẫn quá hay , đoạt cha mẹ các , cũng đồng thời đoạt quyền làm mẹ của chị em .

      “Chuyện này, qua với chị ấy chưa? Chị ấy biết ?.”

      qua, nhưng tôi thấy hình như ấy rất kiên quyết, muốn sinh đứa con, cho nên, tôi tới tìm , hy vọng có thể khuyên nhủ thuyết phục ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu.” Bạch Vân Phi ra mục đích đến tìm .

      “Bác sĩ Bạch, chẳng lẽ có biện pháp khác sao, để chị ấy sinh đứa con, còn có thể bảo toàn tính mạng của chị ấy.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh có chút chờ mong, thực hy vọng chị mình có thể sinh cho Phỉ đứa con.

      có cách nào cả.” Bạch Vân Phi lắc đầu, hoàn toàn đánh vỡ chút ảo tưởng còn lại của .

      “Bác sĩ Bạch, cám ơn cho tôi biết, tôi khuyên nhủ chị ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu, bằng hôm nay tôi mời dùng cơm.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ tới, vẫn muốn mời ăn cơm để cảm ơn .

      “Cám ơn, có điều hôm nay được, lát nữa tôi còn có việc, để hôm khác , hôm khác tôi mời , hẹn gặp lại.” Bạch Vân Phi đứng lên, lễ phép cự tuyệt.

      “Nếu như vậy, tôi làm chậm trễ việc của , hẹn gặp lại.”

      Đới Tư Dĩnh mình lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nên khuyên nhủ như thế nào để thuyết phục chị mình từ bỏ ý niệm này trong đầu.

      Lấy di động ra, gọi vào số máy của Trịnh Vũ Văn.

      “A lô, Vũ Văn, cậu gọi điện cho Tây Bác, bảo ta cho Long Ngạo Phỉ biết, tối nay mọi người cùng nhau đến nhà của mình, mình có chuyện quan trọng muốn với mọi người.”

      “Tư Dĩnh, chuyện gì vậy?” Trịnh Vũ Văn cảm giác được tình thế nghiêm trọng, bằng Tư Dĩnh làm kinh động đến người khác như vậy.

      “Đừng hỏi, trong điện thoại chuyện ràng được, rồi cậu biết, tạm biệt.” Đới Tư Dĩnh xong, ngắt điện thoại.

      “Ê, ê……” Trịnh Vũ Văn lớn tiếng kêu, Tư Dĩnh chết tiệt , chuyện gì cho ràng, làm cho lòng của lo lắng bất an.

      Reng reng reng, ở văn phòng cùng Long Ngạo Phỉ bàn luận chuyện công tác, Từ Tây Bác cầm lấy di động, nhìn dãy số điện thoại, khóe miệng nhếch lên., che dấu được tâm tình vui sướng.

      “Vũ Văn, nhớ sao?”

      “Ai nhớ , em cho biết, Tư Dĩnh gọi điện thoại đến, bảo và Long Ngạo Phỉ buổi tối tới nhà ấy, ấy có chuyện muốn .” Trịnh Vũ Văn nũng nịu .

      “Đến nhà của Tư Dĩnh, chuyện gì vậy?” Từ Tây Bác sửng sốt.

      biết, ấy cho em biết, dù sao cứ đến là được, đừng quên, em cúp máy đây.”

      “Điện thoại của ai vậy?” Long Ngạo Phỉ nghe đến nhà của Tư Dĩnh liền nhìn hỏi.

      “Vũ Văn, ấy Tư Dĩnh gọi điện bảo cậu cùng với tớ, tối nay đến nhà của ấy, ấy có chuyện muốn , nhưng ấy là chuyện gì? Cảm giác chắc là có chuyện gì đó nghiêm trọng, bằng ấy bảo chúng ta cùng .” Từ Tây Bác suy nghĩ chút, vẻ mặt trầm trọng.

      “Tớ biết rồi, sau khi tan sở, cậu chờ tớ cùng .” Long Ngạo Phỉ lo lắng trong lòng, Tư Dĩnh tìm có chuyện gì? Suốt cả buổi chiều đều yên lòng.

      Mọi người ngồi ở sô pha, ánh mắt đều nhìn Đới Tư Dĩnh chằm chằm , muốn nhanh chóng biết có chuyện gì xảy ra?

      Ánh mắt Đới Tư Dĩnh dừng người Long Ngạo Phỉ, lo lắng : “Chị ấy muốn sinh con.”

      Sinh con sao, mọi người ngây ngẩn cả người, quay mặt nhìn nhau, sinh con rất bình thường, có vấn đề gì sao?

      “Tư Dĩnh, cậu đúng là việc này sao? Đây là chuyện tốt mà, cậu lo lắng cái gì?.” Trịnh Vũ Văn cảm thấy kỳ quái hỏi.

      “Nhưng chị ấy thể, sinh ra đứa chẳng khác nào chấm dứt tính mạng của chị ấy.” Lời của Đới Tư Dĩnh giống như quả bom hẹn giờ , làm cho mọi người chợt lặng ở nơi nào, có phản ứng.

      “Tôi muốn nhờ mọi người suy nghĩ ra biện pháp, làm cho chị ấy từ bỏ ý niệm này trong đầu.” Đới Tư Dĩnh tiếp tục .

      “Tại sao ấy lại đột nhiên nghĩ đến nhất định phải sinh con.” Từ Tây Bác thào hỏi câu.

      Đới Tư Dĩnh nhìn Long Ngạo Phỉ, sâu kín : “Tôi nghĩ chị ấy muốn lưu lại cho đứa con, thậm chí tiếc mất mạng sống của chính mình.”

      Long Ngạo Phỉ chau mày, sắp bị hết chuyện này đến chuyện khác ấp đến khiến lâm vào tình trạng kiệt sức, vấn đề cứ xảy ra liên tục, rốt cuộc phải làm sao bây giờ. Trong lòng cảm thấy mệt mỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :