1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 049 — Bị tìm thấy

      Đới Tư Dĩnh ngồi ghế sô pha, hai ngày nay bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, ra xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện đứa con còn ông trời còn tàn nhẫn tước đoạt quyền làm mẹ của , Phỉ cũng phải lòng , như vậy đến lúc nên rời .

      Đới Tư Dĩnh bận rộn trong nhà bếp, có gì báo đáp lòng tốt của Jack liền làm vài món ăn theo kiểu Trung Quốc cho bữa tối, coi như báo đáp .

      Jack tan sở về nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy từng đợt mùi thơm.

      “Thơm quá, Tư Dĩnh đây đều là do làm đúng ?” Jack nhìn thấy bàn có mấy món ăn khéo léo ngon miệng, có rất nhiều màu sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy Jack, ngồi nếm thử chút xem có thích ăn hay ?” Đới Tư Dĩnh mời ngồi xuống thuận tiện bỏ thêm miếng sườn cho .

      “Trời ơi , ăn ngon quá, Tư Dĩnh quả thực là thiên tài về nấu ăn, tôi phải ăn sạch toàn bộ mới được”. Jack ăn miếng sợ hãi than, tình cảm cũng biểu lộ.

      “Jack, cảm ơn hai ngày nay chăm sóc tôi, tôi phải rồi, bữa cơm này coi như là tôi tạ lỗi với , nhân tiện cũng báo đáp ân tình của cho tôi ở lại đây.” Nhìn thấy Jack ăn ngừng miệng, Đới Tư Dĩnh rốt cuộc cũng mở miệng .

      “Cái gì cơ? phải , đâu? Về nhà sao?” Jack buông đôi đũa cầm trong tay thân thiết hỏi.

      Đới Tư Dĩnh lắc đầu cười khổ : “Tôi cũng biết , đến đâu tính đến đấy, tôi chỉ nghĩ là đâu đó chút để giải tỏa nỗi buồn”.

      “Tư Dĩnh, nếu như vậy cứ ở lại chỗ này , nấu ăn rất ngon, tôi trả tiền lương cho được ?” Jack thành tâm giữ ở lại.

      “Cám ơn Jack, nhưng ngày mai tôi phải , cho dù như vậy tôi rất vui mừng vì có thể quen biết người bạn tốt như .”Đới Tư Dĩnh từ chối , có ý tốt, nghĩ thầm nên mình ra lặng lẽ.

      “Vậy đáng tiếc, tôi có lộc ăn mà, Tư Dĩnh cho dù như vậy nhưng lúc nào tôi cũng hoan nghênh trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này của tôi”. Người ngoại quốc thích ép buộc người khác, Jack cũng vậy.

      “Tư Dĩnh, đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì cần có thể liên hệ với tôi, tôi nhất định giúp ”. Hai tay Jack cầm tấm danh thiếp đưa qua.

      “Tôi làm như vậy, Jack”. Đới Tư Dĩnh cẩn thận tiếp nhận tấm danh thiếp.

      ****************************************************************

      “Tư Dĩnh, cái này cho , có lẽ cần”. Ăn xong điểm tâm, tay Jack cầm tấm chi phiếu đưa về phía .

      “Jack, cảm ơn , nhưng cần đâu, tôi có tiền”. Đới Tư Dĩnh đẩy tấm chi phiếu trở về, rất cảm kích ý tốt của Jack.

      “Tư Dĩnh, nên cầm , nếu cần dùng sau này trả lại cho tôi”. Jack lại đẩy qua.

      cần, Jack”. Đới Tư Dĩnh muốn đẩy trở lại, ngay thời điểm đó chuông cửa vang lên.

      là ai? Có chuyện gì ?”. Jack mở cửa ra thấy người đàn ông biết là ai đứng bên ngoài, có điều toàn thân của người đó phát ra khí lạnh, nhìn chằm chằm .

      “Tránh ra”. Người đàn ông phen đẩy Jack ra rồi tự mình vào .

      làm gì? Ngang ngược xông vào nhà dân, tôi phải báo cảnh sát để họ đến bắt ”. Jack đứng vững dựa vào cửa ở phía sau uy hiếp.

      “Jack, làm sao vậy?” Nghe thấy có tiếng la, Đới Tư Dĩnh từ nhà ăn ra , khi nhìn người đàn ông đứng trước mắt đột nhiên hoảng sợ, sao mới có hai ngày nhìn thấy trở nên tiều tụy như vậy: “ Phỉ, tại sao lại tới đây?”

      “Theo về nhà, giải thích với em”. Khuôn mặt Long Ngạo Phỉ tái xanh, bắt lấy cánh tay kéo ra ngoài.

      “Cái người dã man này, muốn làm gì? Buông ấy ra ngay nếu tôi báo cảnh sát.” Jack nhìn thấy giữ chặt Tư Dĩnh vội vàng tiến tới ngăn cản, kéo qua để tránh phía sau lưng mình.

      “Cút ngay, nếu đừng trách tôi khách sáo”. Long Ngạo Phỉ nổi giận, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt đẹp nheo lại nửa.

      “Jack, tránh ra ”. Đới Tư Dĩnh từ phía sau bước ra.

      “Tư Dĩnh, đừng sợ, tôi bảo vệ ”. Jack lần nữa kéo Tư Dĩnh ra phía sau mình.

      “Jack, ấy thương tổn đến tôi”. Đới Tư Dĩnh lại ra.

      “Tư Dĩnh, quen biết ta sao?” Jack nhìn nghi hoặc hỏi.

      “Vâng, tôi có quen, ấy là….”. Đới Tư Dĩnh nhìn sang Long Ngạo Phỉ biết nên giới thiệu như thế nào.

      “Tôi là chồng của ấy, bây giờ tôi muốn dẫn ấy ”. Long Ngạo Phỉ tiếp lời , đồng thời giữ chặt cánh tay Đới Tư Dĩnh, tuy trong lòng có áy náy nhưng mất tích làm cho phẫn nộ.

      là chồng của ấy? Tư Dĩnh, phải ?” Jack nhìn Tư Dĩnh biết có nên tin .

      Đới Tư Dĩnh cười khổ chút, gật đầu cũng lắc đầu, cũng biết có được tính là chồng của .

      “Jack, tôi rất cảm ơn hai ngày nay chăm sóc vợ của tôi”. Long Ngạo Phỉ với Jack xong liền ôm lấy Đới Tư Dĩnh ra ngoài.

      Đới Tư Dĩnh rất muốn giãy dụa nhưng nghĩ lôi kéo Jack vào chuyện này, tình đủ rối loạn rồi nên đành để tùy ý ôm mình rời khỏi nhà Jack.

      Jack liền ngơ ngẩn nhìn thấy Tư Dĩnh bị người ta ôm , biến mất ở cửa.


      Chương 050 — Về nhà

      “Thả em xuống, em muốn trở về.” Lúc xuống dưới lầu, Đới Tư Dĩnh vẫn cố gắng giãy dụa.

      “Im lặng .” Long Ngạo Phỉ đột nhiên la lớn tiếng, sau đó giọng điệu hòa hoãn “Nghe giải thích.” xong, mở cửa xe, đặt vào trong xe.

      muốn, em muốn quay về cùng với , em muốn nhìn thấy , cũng muốn nghe giải thích”. Đới Tư Dĩnh bị tiếng quát của Long Ngạo Phỉ dọa đến sững sờ, sau khi vừa muốn mở cửa xe bước xuống.

      “Em bình tĩnh chút, nghe lời trở về nhà giải thích với em, được ?” ” Long Ngạo Phỉ dùng sức ôm lấy , lớn tiếng bên tai .

      “Giải thích cái gì? Giải thích vì sao đứa còn, hay là giải thích chuyện từ nay về sau em thể sinh con được nữa, hay là giải thích muốn hoàn toàn hề thương em?” Đới Tư Dĩnh lớn tiếng kêu lên, trong lòng ấm ức dâng trào, nước mắt trong khoảnh khắc tràn ra ướt đẫm khuôn mặt nhắn xinh đẹp và thon thả của .

      “Về nhà.” giọng chất vất của đánh mạnh vào lòng của Long Ngạo Phỉ, nước mắt trước hết khiến đau lòng và áy náy, ôm chặt vào ngực, mạnh thốt ra hai chữ.

      “Em có nhà, em muốn trở về.”

      Mặc cho phản kháng bằng mọi cách muốn về của , vẫn bị Long Ngạo đưa về nhà.

      ***********************************************************

      Người làm mở hai mắt lớn nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia mang vào phòng, trong lòng họ thở phào. Coi như thiếu phu nhân trở lại, cuối cùng cần nhìn sắc mặt dọa người của thiếu gia nữa.

      “Cho dù mang em về nhà, nhưng em bỏ nữa.” Đới Tư Dĩnh ngồi giường, nhìn Long Ngạo Phỉ cứng rắn , tuy rằng tại nhìn khiến cảm thấy đau lòng.

      “Tư Dĩnh, em”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy , ở bên tai dịu dàng

      Nước mắt Đới Tư Dĩnh lại rơi đầy mặt, tại còn lừa dối , cần áy náy, càng cần dùng tình để bù đắp cho mình, bởi vì căn bản thương , tội gì phải làm vậy, tại biết chân tướng , ngu ngốc hy vọng xa vời được .

      “Tư dĩnh, em sao vậy? Em vẫn tin phải ? thừa nhận ngay từ đầu đối với em chỉ có áy náy, nhưng tại em. Em mất tích hai ngày khiến lòng muốn điên lên. nhớ em lắm, lo lắng cho em, em biết ?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy lại rơi nước mắt, khẩn trương bày tỏ tâm ý của mình.

      “Phỉ, đừng nữa, em tin .” Đới Tư Dĩnh đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tựa đầu vào ngực .

      “Tư Dĩnh, là chứ.” Long Ngạo Phỉ biết vì sao? Mặc dù tin, những trong lòng luôn luôn cảm thấy bất an.

      “Phải.” Đới Tư Dĩnh nhàng gật đầu, xin lỗi, Phỉ, tha thứ cho em, em biết em, vì thế cần phải cảm thấy áy náy với em, tất cả đều do em tự nguyện, cho dù việc nghiêm trọng có xảy ra lần nữa, em tình nguyện mất tất cả, cũng muốn bình yên có chuyện gì, cho dù em, em cũng thể ở bên , , bởi vì em thể sinh con cho ”.

      “Tư Dĩnh, sau này em được đột nhiên biến mất nữa, lo lắng, phát điên, nghĩ tất cả biện pháp để tìm em….” Long Ngạo Phỉ xong, cúi đầu hôn lên đôi môi đào xinh của , chân thành ôm vào ngực, mới phát , biết từ lúc nào, chiếm lấy trái tim .

      Đới Tư Dĩnh cũng nhiệt tình đáp lại , nhưng trong lòng rơi lệ, nhủ thầm xin lỗi Phỉ, em thể đồng ý với … (T_T khổ thân TD wá……)

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 051– Tình nghĩa bạn bè.



      khúc nhạc chuông dễ nghe vang lên, Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy di động nhìn thấy số máy của Vũ Văn liền nghe máy.

      “Ôi, Tư Dĩnh, nha đầu chết tiệt kia, cậu muốn chết có phải , có việc gì lại chơi trò mất tích làm mình sợ muốn chết, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì?” Bên kia điện thoại Trịnh Vũ Văn giống như tiếng pháo liên thanh ngừng , trong giọng còn có vẻ lo lắng.

      “Được rồi, Vũ Văn, mình phải tốt sao? Cậu tới nhà mình , mình cho cậu địa chỉ nhé.” Đới Tư Dĩnh thể ngắt lời Vũ Văn, nếu , với tính tính của ấy nhất định là ngừng.

      “Được, mình lập tức tới chỗ cậu liền, chờ mình chạy qua tìm cậu, thể tính sổ với cậu được”. Trịnh Vũ Văn xong lập tức ngắt điện thoại.

      *******************************************************************

      “Thiếu phu nhân, bên ngoài có tiểu thư là bạn thân của phu nhân, muốn gặp phu nhân”. Chị Trương vào lại.

      “Vâng đúng vậy, cho ấy vào ”. Đới Tư Dĩnh gật đầu xác nhận, ngờ Vũ Văn nhanh như vậy đến.

      “Woa, Tư Dĩnh, cậu là ghê gớm nha, khá , xem ra cậu rất hạnh phúc”. Trịnh Vũ Văn vừa nhìn thấy Đới Tư Dĩnh điều trước tiên chính là kinh ngạc kêu lên.

      thôi, lên phòng của mình”. Đới Tư Dĩnh kéo tay hướng phòng ngủ của mình đến.

      “Thành khai báo, kháng cự bị trừng phạt nghiêm khắc, , tại sao lại mất tích?”. Trịnh Vũ Văn ngồi ở bên giường, làm bộ ra vẻ giống như nghiêm túc hỏi .

      “Vũ Văn”. Nước mắt Đới Tư Dĩnh rơi xuống như chuỗi hạt .

      “Tư Dĩnh, cậu làm sao vậy, tại sao lại khóc ? Mình chỉ đùa thôi mà”. Trịnh Vũ Văn luống cuống vội vàng thay lau nước mắt hỏi.

      “Vũ Văn, mình rất khổ sở, mình rất đau lòng, sau này mình phải làm gì bây giờ?”. Đới Tư Dĩnh tựa chút bờ vai Vũ Văn đau khổ .

      “Cái gì mà làm sao bây giờ? Cậu ràng chút xem, mình nghe mà hiểu gì cả”. Trịnh Vũ Văn ôm vội vàng hỏi.

      Đới Tư Dĩnh cố trấn tĩnh chút, đem toàn bộ tình cho Vũ Văn nghe lần, nước mắt vẫn rơi ngừng.

      “Tư Dĩnh, những lời cậu đều là hả ?” Trải qua lúc lâu, Trịnh Vũ Văn mới từ trong trạng thái khiếp sợ khôi phục lại, trong mắt mang theo thương hại và quan tâm, tin tức này chấn động ngoài ý muốn.

      “Mình cũng hy vọng đó chỉ là giả, cần phải đối xử với mình tàn nhẫn như vậy”. Đới Tư nghẹn ngào.

      “Tư Dĩnh, cậu cần ngốc như vậy ? Cậu vì Long Ngạo Phỉ mất tất cả, mà tất cả những chuyện này đều do ta gây nên, phải ta cậu suốt đời sao, cậu còn muốn gì bây giờ? Đương nhiên là phải sống cùng với ta, về phần con cái nay y học phát triển như vậy chừng về sau có, cậu đừng lo lắng nữa”. Trịnh Vũ Văn chỉ có thể an ủi như vậy cũng tức giận cùng bất bình thay cho .

      “Vũ Văn, cậu hiểu đâu, mình Phỉ, rất, rất , cho nên mình chỉ có thể rời khỏi ấy, ấy thương mình, tội tình gì phải tra tấn hai người, làm cho chính mình cùng ấy đều đau khổ, mình hy vọng ấy được hạnh phúc, hy vọng ấy có gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. người vợ dịu dàng động lòng người, đứa con hoạt bát đáng , những điều này mình thể cho ấy, tuy rằng ấy muốn mình rời , mình, mình biết ấy an ủi mình, mình có cảm giác ấy muốn xin lỗi với mình, mình cần thương hại cũng cần ấy phải đồng tình”. Đới Tư Dĩnh có chút kích động, trong mắt đều là bất đắc dĩ.

      “Tư Dĩnh, cậu cần gì phải lương thiện như vậy? Tại sao cái gì cũng đều suy nghĩ cho người khác, tại sao vì bản thân, ngẫm lại cho dù có rời , sau này cậu phải sống như thế nào?”. Trịnh Vũ Văn đau lòng ôm lấy , cảm động trước tấm lòng lương thiện của .

      “Mình sống cuộc sống bình lặng, tại mình nên làm thế nào để rời Phỉ, làm sao cho ấy hiểu được mình cần phải ra ”. Nghĩ đến rời khỏi , Đới Tư Dĩnh cảm thấy trong lòng rất đau đớn.

      “Tư Dĩnh, xem ra cậu muốn quyết định như vậy, cậu nên cho ta biết cậu thương ta, nếu cho ta biết cậu hận ta, mình cũng biết nên làm gì bây giờ? Mặc kệ như thế nào, mình vĩnh viễn tôn trọng quyết định của cậu, cho dù lúc cậu gặp chuyện gì khó khăn đừng quên cậu còn có mình”. Trịnh Vũ Văn nhìn Tư Dĩnh kiên định .

      “Cảm ơn cậu, Vũ Văn”. Đới Tư Dĩnh cảm kích ôm lấy .

      “Nha đầu ngốc, mình luôn hy vọng cậu được hạnh phúc.”

      “Mình biết rồi.”


      Chương 052 — Thành toàn? Buông tay?

      “Đới Tư Dĩnh em lại muốn làm gì? Có phải muốn khiêu chiến nhẫn nại của , rồi để em , vĩnh viễn cũng buông tha.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến nhà liền phát hành lý đặt ở giường khỏi nổi cơn giận dữ, vì sao tin tưởng .

      “Phỉ, cần tức giận, để em , em, em tin em, có phải hy vọng cuộc sống của em vui vẻ hạnh phúc , nhưng mà tại em ở chỗ này cảm thấy hạnh phúc, mong muốn thấy em đau lòng khổ sở sao?” Đới Tư Dĩnh bình tĩnh giải thích cho nghe, phải biết rằng rời khỏi , cũng đau khổ.

      “Như vậy em nhẫn tâm nhìn thấy đau lòng khổ sở sao?” Con ngươi Long Ngạo Phỉ tràn ngập lửa giận nhìn .

      Đới Tư Dĩnh nhìn nước mắt chảy ngược vào lòng “Phỉ, cần lừa gạt bản thân, thương em tội gì phải thế….” Cuối cùng chính là thào thành tiếng: “Phỉ, tha thứ cho em.”

      , để em , Tư Dĩnh, em, tha thứ cho , nếu em muốn có con tìm bác sĩ tốt nhất để em có cơ hội làm mẹ.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy , đột nhiên hiểu được Đới Tư Dĩnh muốn ra là vì đứa .

      “Phỉ, phải vì đứa , em nghĩ muốn rời , để em .”Đới Tư Dĩnh trong nháy mắt cảm động, đứa là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng . “ Nhưng mà, Phỉ, để em , nên ép em những lời tàn nhẫn để thương tổn nhau.”

      “Đới Tư Dĩnh, em được , mặc kệ em đến nơi nào cũng tìm được em.” Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Đới Tư Dĩnh, Long Ngạo Phỉ tức giận đến thân thể run rẩy, hung hăng .

      “Long Ngạo Phỉ, nhất định phải ép em sao? Tốt lắm, em liền cho biết, em hận , rất hận rất hận , em như vậy còn sao, cho em điều gì? Lúc nào cũng tra tấn em, bởi vì mà em mất con của mình, cũng chính là mất quyền lợi của người phụ nữ , người phụ nữ thể sinh con còn là phụ nữ sao? em, đáng tiếc tại em cần tình của , càng áy náy, tốt với em em càng hận bởi vì làm như vậy giờ nào phút nào cũng nhắc nhở em làm những gì đối với em? Lúc này nghĩ muốn bồi thường cho em sao? Em cần, bây giờ nhìn thấy em cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn, em thực hoài nghi tại sao em lại thương , em muốn nhìn thấy nữa, vì vậy em phải , có để em hay em đều phải , bởi vì em hận .” Trong đôi mắt đẹp của Đới Tư Dĩnh tràn đầy hận ý nhìn , dùng giọng điệu tuyệt tình và lạnh như băng .

      ra em hận , cũng rất hận bản thân mình.” Long Ngạo Phỉ lảo đảo lùi về phía sau hai bước, buông hai tay của Đới Tư Dĩnh bị nắm ra, biểu tình mặt rất đau khổ và tự trách.

      Đới Tư Dĩnh thiếu chút nữa liền tiết lộ ngụy trang của , muốn vươn tay đỡ lấy , tim của rỉ máu, Phỉ, vì sao phải ép em? Em muốn như vậy, em hận , cho dù thể sinh con, em cũng hận , nhưng mà em thể rời khỏi thương em.

      “Em nghĩ muốn rời khỏi sao?” lúc lâu sau Long Ngạo Phỉ mới mở miệng hỏi.

      “Phải.” Đới Tư Dĩnh bắt buộc mình phải dứt khoát gật đầu.

      “Tốt, nếu thực rời nơi này, rời khỏi có thể làm em vui vẻ, có thể khiến em hạnh phúc nguyện ý để em , chỉ cần em vui vẻ.” Long Ngạo Phỉ đau khổ ra quyết định , khiến thua thiệt nhiều thứ, nếu muốn thành toàn cho .

      “Cám ơn, Phỉ.” Đới Tư Dĩnh ra miệng, vì sao nghe được để cho , trái tim sao lại đau như vậy, đây phải là điều mình muốn sao?

      “Khi nào rời , tiễn em.”

      “Sáng mai, cần đâu, em tự mình được.” Đới Tư Dĩnh phải muốn tiễn, sợ mình nhịn được luyến tiếc.


      Chương 053 — Rời



      Hai người nằm giường, đều mang tâm .

      Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh nằm bên cạnh, chậm rãi vươn tay ra, ôm vào lồng ngực, tại sao lúc này mới phát . Nhưng mà quá muộn, cuối cùng cũng trả giá lớn cho hành vi của mình, biết lòng mình có thể buông xuống .

      Đới Tư Dĩnh nhích thân người mềm mại của mình dựa sát vào , muốn lưu lại mùi hương người , về sau mùi hương này thuộc về nữa, chỉ có thể đem mùi này giữ lại sâu trong trí óc, trong lòng đột nhiên giật mình, lần cuối cùng, để cho phóng túng với lần.

      Tay chậm rãi nhàng đặt bụng dưới của xoa nắn vuốt ve…

      Long Ngạo Phỉ đột nhiên cảm thấy thân thể bị căng ra, rung động lan tỏa. Tại sao làm như vậy, muốn hấp dẫn phải ? hận đúng ? Hay nghĩ muốn kết thúc đêm cuối cùng, hơi thở từ từ trở nên dồn dập, bàn tay to của nắm lấy nơi mềm mại trước ngực , chậm rãi di chuyển xuống tới vùng đất mẫn cảm của .

      Xoay người cái, Long Ngạo Phỉ đem đặt ở dưới người . Ánh mắt đầy dục vọng của chạm vào ánh mắt đẹp tình cảm nhìn lên của “ Tư Dĩnh, đừng được ?” lập tức thốt ra những lời này.

      Đới Tư Dĩnh đột nhiên mỉm cười, hai tay ôm chặt lấy cổ , ghé sát vào tai giọng “Phỉ, như vậy là đủ rồi.” Sau đó chủ động hôn lên môi , đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng thăm dò, cùng dây dưa.

      Tiếng rên rỉ chút kiêng kỵ của phụ nữ và tiếng gầm của người đàn ông phóng túng giằng co suốt đêm.

      Sáng sớm, Long Ngạo Phỉ mở mắt ra, nhìn Đới Tư Dĩnh bị ôm trong ngực, cả người ửng hồng, chứng tỏ tình dục còn chưa hoàn toàn thối lui, ánh mắt dịu dàng trở nên phức tạp, phải rời khỏi sao? Vì sao tâm tư của tha như vậy, lưu luyến như vậy.

      “Tư Dĩnh, có thể để em , nhưng mà chỉ để em cho em bình tĩnh chút, dùng thành tâm để khiến em trở lại bên người .” Trong lòng Long Ngạo Phỉ xong câu thâm tình, hôn lên trán chút, mới nhàng thong thả bước xuống giường.

      Đới Tư Dĩnh nghe được tiếng đóng cửa, xác định là rồi mới mở mắt to, dùng tay nhàng vuốt ve chổ trán bị hôn, trong lòng đau nhói tới cực điểm, phải rời , nhưng trái tim lại khổ sở, đau đớn…

      Nhìn chung quanh căn phòng, lưu luyến nhìn lại chiếc giường ân ái cùng nhau. Hít hơi sâu, tự với mình được khóc, đây là quyết định của , trong tay mang theo hành lý, chậm rãi thong thả bước ra khỏi phòng, phải rời .

      “Thiếu phu nhân muốn đâu?” chị Trương nhìn mang theo hành lý nhịn được hỏi.

      “Chị Trương , tôi phải ra nước ngoài thời gian, chị hãy chăm sóc thiếu gia tốt.” Đới Tư Dĩnh thể dối, lúc bước ra khỏi cửa quay đầu lại “Cám ơn.”

      Chị Trương cứ như vậy nhìn khuất khỏi tầm mắt, mới tỉnh mộng, thiếu phu nhân phải xuất ngoại? Thiếu gia biết ? Chị có cảm giác đúng, nhưng chuyện của chủ tới phiên chị hỏi, Haiii, chị nhịn được thở dài, xem ra những ngày tháng sau này của các chị dễ chịu lắm.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 054 — Gặp nhau ở trung tâm mua sắm



      “Cái gì? Các người chia tay, Tư Dĩnh bỏ , ông trời ơi! Để cho tớ tiêu hóa chút, tình vượt ra ngoài dự kiến của tớ.” Trong văn phòng rộng lớn, Từ Tây Bác kinh hãi kêu lên, thể tin được chuyện vừa nghe là .

      ấy ấy hận mình.” Ngồi ở ghế tổng tài, tay Long Ngạo Phỉ cầm xì gà thượng đẳng hít hơi sâu.

      ấy có đủ lý do để hận cậu, nhưng tớ tin ấy hận cậu.” Từ Tây Bác nhìn ra ý nghĩ của mình.

      “Tại sao?” Long Ngạo Phỉ tạm dừng chút.

      “Rất đơn giản, chẳng phải vẫn người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường à, hôm nay tớxem như biết Tư Dĩnh thực cậu. Ngay cả sinh mệnh ấy cũng để ý, có lẽ là rất thiện lương, quá cậu cho nên sau khi biết được chân tướng việc muốn rời khỏi cậu để cho cậu hạnh phúc. Ngạo Phỉ, ra cậu có ấy ? Đây mới thực là điểm mấu chốt, nếu cậu thương ấy, vậy để rời đối với cậu, đối với hai người là chuyện tốt. Còn nếu cậu ấy….” Từ Tây Bác đơn giản phân tích chút, nhìn thấy cũng gì.

      “Nếu tớ ấy như thế nào?” Long Ngạo Phỉ nhướng mắt, trong ánh mắt lạnh lùng đều là vẻ kiên định.

      “Haiz, tớ cũng biết, chính cậu để ấy , theo mình cậu cứ làm theo tiếng của trái tim mà tìm ấy, tóm lại cũng tồi.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ thở dài, tiếp: “Tớ thấy cậu nên nghĩ kỹ lại , tớ ra ngoài trước.”

      Long Ngạo Phỉ ngồi ghế, con ngươi mê hoặc dần dần ràng, theo tiếng gọi của trái tim, như vậy theo tiếng gọi của trái tim.

      Đới Tư Dĩnh cuộn mình nằm sô pha, hai ngày, rời hai ngày, trong lòng nghĩ đến đều là , rời khỏi ra làm lòng đau như vậy?

      Leng keng, chuông cửa vang lên. Đới Tư Dĩnh đứng dậy, khẳng định là Vũ Văn đến đây.

      “Tư Dĩnh, trung tâm mua sắm với mình, mình muốn mua vài thứvật dụng, có điều mình rất nhàm chán.” Vũ Văn đứng ở ngoài cửa hỏi, sau đó lôi kéo Tư Dĩnh ra ngoài.

      “Chờ mình chút, mình lấy chìa khóa.” Đới Tư Dĩnh biết ấy sợ mình ở nhà mình thương tâm, muốn tìm lý do để phân tán chú ý của mình, làm cho tinh thần của mình thoải mái, thể phụ lòng tốt của ấy được.

      “Tư Dĩnh thấy quần áo này thế nào?” Trong trung tâm mua sắm, Vũ Văn cầm bộ quần áo màu đen kết ren hỏi Đới Tư Dĩnh ở bên cạnh.

      tồi.” Đới Tư Dĩnh nghĩ thất thần, chỉ liếc mắt cái rồi thuận miệng trả lời.

      “Tư Dĩnh, làm ơn , nhìn chút được , hỏi cậu hơn mười lần bộ quần áo nào cậu cũng tồi.” Trịnh Vũ Văn bất mãn, kiên trì muốn giúp nhưng nhìn ánh mắt ưu thương của , xem ra muốn vui vẻ là rất khó.

      trùng hợp, Long phu nhân chúng ta lại gặp mặt, biết đề nghị của tôi, thấy thế nào?” Mị Nhi biết khi nào đứng ở đằng sau các , vẻ mặt mỉm cười nhưng chính là cái mỉm cười kia khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy thoải mái.

      Thấy ta, thân hình Đới Tư Dĩnh cứng đờ, ánh mắt dừng lại cái bụng thực bằng phẳng của ta, nhưng trong đó lại mang đứa của Long Phỉ, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại.

      là ai? Đề nghị gì?” Trịnh Vũ Văn thấy biến hóa mặt Tư Dĩnh, làm bạn bè nhiều năm biết người vừa tới hẳn phải là người tốt, vì thế liền dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi.

      “Được rồi, chúng ta đến quán cà phê đối diện ngồi ràng .” Mị Nhi còn chưa trả lời , Đới Tư Dĩnh trực tiếp trước, sau đó thong thả đến quán cà phê đối diện.

      Chương 055 — Tranh chấp



      “Long phu nhân kiểm chứng sao? Tôi lừa . Đối với đề nghị của tôi, cân nhắc thế nào rồi?” Mị Nhi uống hớp cà phê, hỏi Đới Tư Dĩnh ngồi đối diện

      Trịnh Vũ Văn nghi hoặc nhìn các . Bởi vì lời hai , nghe hiểu chút nào cả.

      “Mị tiểu thư, tôi biết có nên cảm ơn cho tôi biết hay , nhưng đề nghị của , tôi từ chối.” Đới Tư Dĩnh cũng uống hớp cà phê nhìn Mị Nhi .

      “Tại sao?” Mị Nhi sửng sốt, phải muốn đứa sao?

      “Bởi vì tôi rời khỏi Phỉ. Về phần , về phần đứa kia cũng liên quan đến chuyện của tôi. Tôi cũng muốn biết, cho nên sau này tôi hy vọng chúng ta cần gặp mặt nữa. Cho dù gặp mặt cũng cứ lướt qua nhau rồi bước .” Đới Tư Dĩnh lạnh lùng, xong liền kéo Trịnh Vũ Văn sững sờ ở bên cạnh bước . Thấy Mị Nhi, nghĩ đến đứa con trong bụng ta là đứa của Phỉ, nhịn được ghen tị, cho nên muốn chạy trốn xa.

      Mị Nhi vẫn ngồi im tại chỗ trong lòng còn bàng hoàng vì câu của Tư Dĩnh“Tôi rời khỏi Phỉ.” lâu chưa hoàn hồn. Chờ phản ứng lại Đới Tư Dĩnh và Trịnh Vũ Văn còn thấy bóng dáng.

      Mị Nhi đứng dậy, khóe miệng mang theo nụ cười quyến rũ. ngờ mọi việc lại thu được kết quả ngoài ý muốn như vậy, họ Đới kia bỏ vị trí tổng tài phu nhân , vậy đứng trách khách sáo.

      **************************************************************

      “Phỉ, gần đây vẫn khỏe chứ?” Mị Nhi mặc quần áo nóng bỏng chật ních, thân hình uốn éo vào văn phòng của Long Ngạo Phỉ

      ra ngoài. quên tôi gì rồi sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn Mị Nhi trước mắt, ánh mắt đẹp trở nên tuyệt tình và lạnh như băng.

      “Phỉ, làm gì mà hung dữ với người ta quá vậy ”? Tuy rằng trong lòng Mị Nhi hận muốn chết nhưng lại biểu uất ức đến cực điểm.

      ra ngoài. Tôi muốn lặp lại lần thứ ba.” Vẻ mặt của Long Ngạo Phỉ hề có chút thương tiếc, giọng điệu vẫn lạnh băng như trước, như ra lệnh.

      “Phỉ, tại sao lại đối xử với em tuyệt tình như vậy? Dù sao chúng ta cũng từng ân ái, huống chi bây giờ em còn có con với .” Mị Nhi tới gần , muốn đưa tay ôm choàng lấy cổ .

      “Con ư, tôi quan tâm .” Ánh mắt Long Ngạo Phỉ nhìn chằm chằm vào , muốn lấy đứa để uy hiếp sao? Còn biết là hay là giả nữa.

      Câu quan tâm của hoàn toàn chọc giân Mị Nhi. nên đối với tuyệt tình như vậy.

      “Long Ngạo Phỉ, muốn tuyệt hậu sao? Vợ thể sinh con, còn muốn phá bỏ con của em , dù em có gì tốt, nhưng đứa có làm gì sai? càng muốn chối bỏ, em càng muốn sinh ra Ưm ….ưm” Mị Nhi kích động, xong đột nhiên cổ bị bóp chặt, chỉ có thể phát ra thanh ưm ưm.

      “Tại sao biết ấy thể sinh con? Chẳng lẽ là do cho ấy biết.” Long Ngạo Phỉ phẫn nộ vô cùng, bóp chặt cổ của ta chất vấn

      Lúc này, Mị Nhi mới nhận thức được mình điều gì? Liền liều mạng lấy tay gạt tay Long Ngạo Phỉ bóp cổ mình ra, ho khan vài tiếng rồi mới : “ phải em”

      “Vậy làm sao biết?” Ánh mắt Long Ngạo Phỉ nhìn thẳng .

      “Là …là ….là… Hôm nay ở đường, em gặp được ấy, là ấy cho em biết.” Mị Nhi vội vàng dối

      “Phải ? Tại sao ấy lại cho biết? Đừng dối nữa, quen biết nhiều năm như vậy, tôi còn biết con người sao?” Ánh mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ nheo lại, lóe lên những tia sáng nguy hiểm

      Mị Nhi bị dọa tới mức lui về phía sau vài bước, lại bước lên từng bước để ép sát.

      “Long Ngạo Phỉ, đừng có hiếp người quá đáng. Đúng, chính em thế nào? dám cho ấy phải sao? Em đây liền cho ấy, chẳng lẽ đây phải là sao?” Mị Nhi đột nhiên dừng lại lui về phía sau nữa, hô to lên, là đối với mình vô tình trước.

      … ” Long Ngạo Phỉ nổi giận, ra đều là do cho Tư Dĩnh. Bàn tay to vung lên, tát cái vào mặt Mị Nhi. Mị Nhi bất ngờ kịp phòng bị, thân thể liền ngả về bên, bụng đụng vào góc bàn làm việc

      “Đau quá.” Mị Nhi té mặt đất, lấy tay ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lớn tiếng quát to, máu từ dưới thân chảy ra

      “Người đâu, mau tới đây.” Long Ngạo Phỉ cũng luống cuống, vẫn nghĩ rằng Mị Nhi mang thai là giả



      Chương 056 — Thăm hỏi

      “Ngạo Phỉ chuyện này là thế nào? Bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, Từ Tây Bác hỏi Long Ngạo Phỉ với sắc mặt khó coi ngồi bên cạnh.

      “Là do Mị Nhi cho Tư Dĩnh biết chuyện ấy thể sinh con, khiến tớ nhất thời kích động đẩy ta cái, cẩn thận đụng vào cạnh bàn.Đại khái là sinh non .” Long Ngạo Phỉ chỉ kể lại mọi chuyện cách đơn giản , nhưng có vẻ xin lỗi nhiều.

      “Sinh non…???Cậu Mị Nhi mang thai. Vậy đứa bé là con ai?” Từ Tây Bác càng thêm giật mình, vội hỏi.

      biết, ta đó là con của tớ. Nhưng tớ khó có thể tin tưởng.” Long Ngạo Phỉ vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật bật mở ra.

      “Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân ?”Bác sỹ tới chổ hai người, hỏi

      “Chúng tôi đều là bạn của ấy, bác sỹ ấy có việc gì chứ” Từ Tây Bác nhìn thoáng qua Long Ngạo Phỉ, vội .

      “Người lớn sao cả, tuy nhiên đứa bé giữ được. Hai người nên chăm sóc ấy cẩn thận chút.” Bác sỹ xong liền rời

      y tá đẩy Mị Nhi hôn mê từ phòng phẫu thuật ra.

      “Tây Bác, cậu tìm người chăm sóc cho ấy, mình về trước.” Biết ta việc gì, Long Ngạo Phỉ cuối cùng cảm thấy yên tâm .

      “Được rồi,cậu về trước , để tớ tìm người chăm sóc ấy”

      ******************************************************************

      Đới Tư Dĩnh cầm điều khiển từ xa,tùy ý đổi đài, tại có tâm tư chú ý trong TV gì? Mấy ngày nay Vũ Văn vẫn ở cùng , vì muốn cho vui vẻ, nhưng chút vui vẻ cũng có.

      Dinh doong…..!!!” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên .

      “Cảnh Hiên , sao lại là , mau vào nhà ngồi ”. Vừa mở cửa, Đới Tư Dĩnh kinh ngạc kêu lên, ngờ người đứng bên ngoài là Hàn Cảnh Hiên

      “Tư Dĩnh, em khỏe ? Em chia tay ta rồi phải ???”. Hàn Cảnh Hiên ngồi sô pha, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú.

      cũng biết rồi ah???”.Tay Đới Tư Dĩnh cầm bình nước , hơi khựng lại chút, sau đó đưa ly nước cho , rồi ngồi xuống bên cạnh.

      “Tại sao lại chia tay với ta, có phải vì em biết chuyên….” Hàn Cảnh Hiên dám hết lời, sợ chạm tới nỗi đau tận đáy lòng .

      “Cảnh Hiên, đừng chuyện này được ? Em muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.” ?Ánh mắt Đới Tư Dĩnh đau xót, lời mang theo ý thỉnh cầu.

      “Được…Mà Tư Dĩnh này, em có muốn quay về công ty tiếp tục làm ? Em cần làm việc…” Hàn Cảnh Hiên biết còn rất thương tâm, nên nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.

      “Qua mấy ngày nữa rồi tiếp, em nghĩ mình nên ở nhà nghỉ ngơi thời gian...” Đới Tư Dĩnh khéo léo cự tuyệt lời đề nghị của .

      “Cũng được, lúc nào cũng luôn chào đón em tới làm….Nhưng hôm nay, em có thể mời bữa cơm tối được ?” Lời của Hàn Cảnh Hiên ràng là câu hỏi nhưng giọng điệu để cho người khác cự tuyệt cầu của .

      “Cám ơn , Cảnh Hiên…. đương nhiên là được chứ…để em làm cơm đãi .” Đới Tư Dĩnh nở nụ cười .

      “Được, để giúp em.” Hàn Cảnh Hiên cũng vội đứng lên theo vào nhà bếp.

      “Được.”

      Dinh Doong………!!! Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên.

      “Để em mở cửa , chắc là Vũ Văn đấy mà.” Đới Tư Dĩnh với Hàn Cảnh Hiên rồi ra ngoài mở cửa.

      “Vũ Văn, cậu ….??……” tay vừa mở cửa, vừa hỏi….thế nhưng khi nhìn kỹ người đứng ở cửa khiến ngây ngẩn cả người…

      “Thấy giật mình như vậy sao? muốn mời vào nhà ah?” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh sững sờ đứng ở cửa, vội

      “Phỉ, là ? Sao lại đến đây?” Đới Tư Dĩnh giật mình khi nghe , đồng thời, trong lòng tránh khỏi có chút vui mừng cùng kinh ngạc.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 057 — ai nhường ai



      “Tư Dĩnh, ớt xanh này có cần phải cắt ?” Giọng của Hàn Cảnh Hiên từ phòng bếp truyền lên.

      Ai ở đây ? Hàn Cảnh Hiên đúng ? Long Ngạo Phỉ híp nửa con ngươi đen, tại sao Hàn Cảnh Hiên lại ở chỗ này? Chẳng lẽ rời mình là vì muốn ở chung chỗ với tên kia? , phải bình tĩnh.

      Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ ra Cảnh Hiên còn ở nơi này, nhìn Long Ngạo Phỉ mở miệng lắp bắp giải thích: “Phỉ, Cảnh….Cảnh Hiên….. ấy… đến thăm…..Em nghĩ ở trong này ăn cơm tối cho nên….Em…..”

      cần giải thích, hiểu mà, cũng muốn ở lại đây ăn cơm tối.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ngắt lời, ôm lấy .

      Đới Tư Dĩnh đột nhiên bị ôm vào ngực, ngửi thấy được hương vị người , trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, muốn lo chuyện gì khác nữa chỉ muốn hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

      “Tư Dĩnh, em….” lâu nghe thấy câu trả lời của , Hàn Cảnh Hiên nhịn được từ phòng bếp chạy lên, thấy trước cửa hai người ôm nhau thân thiết, những lời muốn đều thể ra.

      Nghe được tiếng của Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh lập tức đẩy Long Ngạo Phỉ ra, có điểm xấu hổ đứng ở đó biết nên gì?

      “Xin chào, Hàn Cảnh Hiên.” Lần này Long Ngạo Phỉ rất lễ phép vươn tay ra phía trước chào .

      “Xin chào.” Hàn Cảnh Hiên thực tình nguyện vươn tay ra, ta còn đến đây làm gì? Hại Tư Dĩnh còn đủ thảm sao?

      “Các ngồi chút , em lập tức nấu cơm, rất nhanh thôi.”Đới Tư Dĩnh nghĩ tới gặp phải tình huống như thế này, vì sao mỗi lần ở cùng chỗ với Cảnh Hiên đều bị Phỉ bắt gặp, phải trùng hợp như vậy chứ?

      “Tại sao ở chỗ này?” Long Ngạo Phỉ ngồi sô pha hỏi Hàn Cảnh Hiên ngồi đối diện, khí khiêu khích chậm rãi tỏa ra chung quanh họ .

      “Vậy vì sao lại ở chỗ này?” Hàn Cảnh Hiên khách sáo hỏi lại.

      “Tôi đến gặp vợ của tôi.” Long Ngạo Phỉ có chút đắc ý, lời tràn ngập khiêu khích.

      “Vậy sao? phải ấy còn là vợ của , cho dù ấy là vợ của cho rằng mình có đủ tư cách đến gặp ấy sao? Ngoại trừ việc làm tốn thương ấy còn có thể cho ấy điều gì?” Hàn Cảnh Hiên nhịn được châm chọc .

      “Đó là chuyện của chúng tôi, tôi hy vọng sau này cần đến quấy rầy ấy.” Long Ngạo Phỉ tuyệt đối bị hù dọa, lạnh lùng cảnh cáo .

      sai lầm rồi, tôi phải quấy rầy ấy mà là theo đuổi ấy.” Hàn Cảnh Hiên cũng dùng ngữ điệu lạnh lùng với .

      “Hàn Cảnh Hiên, đừng quên người Tư Dĩnh là tôi.” Long Ngạo Phỉ có chút tức giận .

      “Tôi quên, có điều tôi tin tưởng về sau người ấy chính là tôi.” Hàn Cảnh Hiên tự tin ra ý của mình.

      “Hàn Cảnh Hiên, tôi muốn làm khó dễ , nhưng nếu nghe vậy đừng trách tôi.” Long Ngạo Phỉ nguy hiểm tới gần .

      muốn như thế nào? Đánh nhau sao? Tôi chiều .” Hàn Cảnh Hiên cũng chút yếu thế, cuộc chiến nảy lửa giữa hai người đàn ông lúc này hết sức căng thẳng.

      “Hai người làm gì? Ăn cơm thôi.” Ở phía sau, Đới Tư Dĩnh từ phòng bếp lên thấy hai người đứng chung chỗ.

      “Tư Dĩnh có gì, chỉ muốn xin ấy điếu thuốc.”Long Ngạo Phỉ quay đầu lại nhìn , mỉm cười .

      “Phải ?” Đời Tư Dĩnh hiển nhiên quá tin tưởng, nghi hoặc nhìn Hàn Cảnh Hiên.

      “Đúng vậy, Tư Dĩnh cơm ngon lắm, chúng ta ăn cơm thôi.” Hàn Cảnh Hiên quay sang gật đầu, tự mình tới trước bàn ăn ngồi xuống.


      Chương 058 — Cảm động

      khó khăn mới trải qua được bữa tối kỳ quái. Mọi người ngồi ghế sô pha, ai muốn gì, Đới Tư Dĩnh làm bộ như xem TV, làm bộ như thèm để ý.

      “Hàn Cảnh Hiên, nên về rồi đó, tôi có chuyện muốn với Tư Dĩnh”. Long Ngạo Phỉ nhìn Hàn Cảnh Hiên có vẻ muốn cùng ở lại, thể đuổi người.

      “Tôi cũng có việc muốn với Tư Dĩnh. Tôi tới trước nên người phải mới đúng.” Hàn Cảnh Hiên vẫn ngồi chỗ cũ, hề có ý định về trước

      “Thôi , cả hai đều về , hôm nay em mệt lắm. Có việc gì để hôm khác .” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy hai người vẫn ngừng trừng mắt lạnh lùng nhìn đối phương, bảo ai cũng tốt, chỉ có cách duy nhất là đuổi cả hai.

      “Mời hai người”.Đới Tư Dĩnh tới cửa mở ra, bảo hai người ra ngoài. Tuy rằng trong lòng rất muốn Long Ngạo Phỉ ở lại nhưng nếu làm như vậy khiến Hàn Cảnh Hiên đau lòng.

      Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên nhìn rồi cùng bước ra ngoài, vừa muốn gì đó cánh cửa đóng cái “rầm!!!”

      Đới Tư Dĩnh ngồi dựa vào cửa, vì sao vừa nhìn thấy Phỉ, nhịn được lại tưởng niệm ôm ấp của , hơi thở của , tất cả thuộc về

      “Ding doong……..” tiếng chuông cửa lại vang lên “Ai tới muộn như vậy?”

      Đới Tư Dĩnh mở cửa ra, trong ánh mắt giấu được vẻ vui mừng và kinh ngạc: “Sao còn quay lại đây?”

      “Tư Dĩnh, rất nhớ em..”. Long Ngạo Phỉ vội ôm vào ngực, giọng bên tai

      Đới Tư Dĩnh chỉ có thể trong lòng “Phỉ, em cũng rất nhớ , em muốn , rất muốn

      Long Ngạo Phỉ ôm lấy , dùng chân đóng cửa lại, ôm vào phòng ngủ, nhàng đặt lên giường.

      được….Phỉ… được… chúng ta thể…..” Đới Tư Dĩnh cuống quít đứng lên, thể để mình rơi vào trầm luân.

      “Tư Dĩnh, đừng nhúc nhích để ôm em lát. Trở về ..trở lại bên được ?” Long Ngạo Phỉ nằm giường, ôm vào ngực

      mặt Đới Tư Dĩnh lên nụ cười bất đắc dĩ , làm sao có thể trở về bên ,Mị Nhi mang đứa con của , họ mới là người nhà, có đứa con mới gọi là gia đình…còn , vĩnh viễn cũng cho được đứa .

      “Phỉ, Mị Nhi….” Đới Tư Dĩnh muốn tiếp, Mị Nhi có mang đứa của , như vậy lòng cảm thấy rất đau… cũng từng có đứa của Phỉ, đứa vô duyên với họ…

      “Tư Dĩnh , còn, đứa còn, ta bị sẩy thai”

      “Cái gì? ấy bị sẩy thai? Tại sao lại như vậy?” Đới Tư Dĩnh bị chấn động, tuy rằng thích, thậm chí có chút ghen tị với Mị Nhi, nhưng khi nghe được Mị Nhi bị sẩy thai, vẫn khỏi cảm thấy đau lòng thay ta.

      ta tới tìm , rằng chính ta cho em nghe chuyện về tai nạn xe lần trước, lúc đó kiềm chế được tức giận nên đánh ta, ta may đụng phải cạnh bàn nên bị sẩy thai…. Tuy nhiên, Tư Dĩnh, lại cảm thấy hối hận bởi vì muốn ta phá bỏ đứa bé…. tại biết , có thể có đứa , nhưng thể có em, Tư Dĩnh, em”. Long Ngạo Phỉ xong, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn , môi từ từ hạ xuống…

      dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Đới Tư Dĩnh chảy xuống, lòng cảm động đến run rẩy, đơn giản chỉ vì câu kia của : ‘ có thể có đứa nhưng thể có em .’

      “Tư Dĩnh, em đừng khóc nữa…hãy về bên . Đứa có…chúng ta nhận con nuôi.” Long Ngạo Phỉ nhàng hôn lên những giọt nước mắt khóe mắt, an ủi .

      “Phỉ, cám ơn …chỉ cần những lời này của , như vậy là đủ rồi.. chúng ta có thể nhận đứa con nuôi, vậy phải ăn với cha mẹ như thế nào?

      Rốt cuộc Đới Tư Dĩnh bị lý trí chiến thắng tình cảm, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

      “Tư Dĩnh, cần cố chấp như vậy? Nếu nhận nuôi được, chúng ta có thể thụ tinh nhân tạo hay nhờ người mang thai hộ… chung muốn có con còn rất nhiều cách….Tuy nhiên, bao giờ để em rời xa ..”

      “Phỉ tại sao lại đối xử với em tốt như vậy? cứ như vậy làm em nhịn được lại mềm lòng, nhịn được lại dao động”.Đới Tư Dĩnh rơi lệ càng nhiều, gần như bị dao động.

      “Tư Dĩnh, chúng ta hạnh phúc…Hãy tin tưởng …”

      “Phỉ….” Đới Tư Dĩnh ôm chặt lấy tin tưởng… nguyện ý tin tưởng

      Ở bên nhau, tình dục cứ thế tự nhiên trào dâng….chuyện tình kế tiếp, xảy ra cách tự nhiên, triền miên, tình cảm mãnh liệt, tiếng rên rỉ, va chạm theo quy luật, cả gian phòng tràn đầy cảnh xuân….


      Chương 059 — Hạnh phúc.

      Sáng sớm, mặt Đới Tư Dĩnh tràn đầy hạnh phúc, tươi cười từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh, Long Ngạo Phỉ còn say ngủ, liền nhàng cầm lấy cánh tay của vẫn đặt người để xuống, rón rén xuống giường đến phòng ăn, muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho .

      Long Ngạo Phỉ mở mắt to liền phát chỗ bên cạnh trống trơn, vội vàng đứng dậy ra ngoài mới phát ở trong phòng ăn liền nhàng thong thả bước đến ôm lấy thắt lưng của từ phía sau“Em , làm gì vậy?”

      “Em chuẩn bị bữa sáng cho , cháo trắng, dưa muối, trước kia luôn ăn sáng theo kiểu Tây Âu, bánh mì với sữa, hôm nay em cho thay đổi khẩu vị”. Đới Tư Dĩnh ngã đầu ra phía sau tựa vào trước ngực , ý cười lên trong đôi mắt đẹp.

      “Cám ơn em, đánh răng rửa mặt trước đây”. Long Ngạo Phỉ cúi đầu hôn lên mặt cái, rồi mới buông ra, đồng thời xoay người tới phòng vệ sinh.

      ăn trứng chim này , bổ sung thêm dinh dưỡng”. Đới Tư Dĩnh đưa cho cái chén đựng trứng chim.

      “Tư Dĩnh, xem ra vẫn là bữa sáng của chúng ta (ý đồ ăn sáng của TQ) ăn ngon nhất, em nhìn xem cháo thanh đạm và hương vị giòn giòn của đậu là bữa ăn sáng truyền thống, có hương vị rất ngon, quyết định từ nay về sau đều ăn bữa sáng theo kiểu Trung Quốc”. Long Ngạo Phỉ nhìn bàn ăn tán thưởng, đồng thời ăn hết hai chén cháo trắng.

      “Vâng, từ đây về sau mỗi ngày em đều làm cho ăn được ?”.

      được tốt lắm”. Sắc mặt Long Ngạo Phỉ hết sức nghiêm túc.

      “Sao vậy? thích sao?”. Sắc mặt Đới Tư Dĩnh lập tức ảm đảm nhìn xuống.

      “Sao lại thích, chỉ lo lắng như vậy khiến em vất vả, vả lại trong nhà có người làm, em bảo các ấy làm là được rồi, chỉ nghĩ làm sao bồi dưỡng em mập mạp lên mà cần phải tốn công sức”. Long Ngạo Phỉ bắt lấy tay .

      là hư hỏng, dọa người ta đứng tim, em còn tưởng thích, còn muốn nuôi em mập mạp mà cần tốn công sức, dưỡng em thành heo sao”. Dáng vẻ của Đới Tư Dĩnh có chút làm nũng cùng nén giận .

      hy vọng nuôi dưỡng em thành heo mập mạp như vậy, suốt ngày vuốt ve em là thoải mái, ha ha”. Ánh mắt Long Ngạo Phỉ tưởng tượng ra chút màu sắc của hình ảnh đó liền cười ha hả.

      xấu lắm”. Đới Tư Dĩnh vừa thẹn vừa giận, thong thả bước qua dùng tay đánh vào người , dáng vẻ của bây giờ rất xinh đẹp, quả là kiêi diễm mê hoặc động lòng người.

      “Được, là hư hỏng, đúng rồi, Tư Dĩnh em thu dọn đồ đạc ở nhà đợi , tan sở đến đón em về nhà”. Long Ngạo Phỉ nhanh chóng cầm lấy bàn tay bé của .

      “Em nghĩ trở về, em muốn ở lại chỗ này”. Đới Tư Dĩnh giọng với , nếu trở về nơi đó cảm thấy rất áp lực.

      “Được rồi, cùng em ở lại nơi này”. Long Ngạo Phỉ do dự chút, thể bức nhiều quá, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, ở nơi nào cùng ở nơi đó.

      “Cảm ơn , Ngạo Phỉ, làm , tối gặp lại”. Đới Tư Dĩnh cao hứng hôn lên mặt cái.

      “Chờ tan sở nhé, ra ở nơi này cũng rất tốt, chúng ta hai người cuối cùng có thể cần chỉ có chỗ, có thể em từ sô pha đến phòng bếp, thực rất chờ mong”. Long Ngạo Phỉ nhìn ánh mắt của có chút tà ý, giọng điệu đen tối đến cực điểm..

      nhanh lên”. Đới Tư Dĩnh thẹn thùng kêu lên, đồng thời đẩy ra khỏi cửa phòng, tựa vào cánh cửa, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý cười, tại Phỉ trở nên “hư hỏng” nhưng lại rất thích như vậy.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 060 — Hạnh phúc 2

      “Đới Tư Dĩnh, cậu bị trúng tà sao?” Trịnh Vũ Văn nhìn thấy ở phía đối diện liền gọi vào, từ trưa đến giờ thấy bạn mình cứ cười ngây ngô, lại lẩm bẩm : Chẳng lẽ Long Ngạo Phỉ lại tìm cậu, nhất định chỉ có ta mới khiến cậu vui vẻ như vậy”.

      “Ha hả, đúng vậy”. Đới Tư Dĩnh cười gật đầu.

      thể nào, nhanh như vậy cậu thỏa hiệp cùng ta, kiên trì”. Trịnh Vũ Văn có chút giật mình.

      “Vũ Văn, phải như vậy, ra mình rất mâu thuẫn, tự nhiên trong giây phút Ngạo Phỉ xuất trước mặt mình kia , mình biết mình thể kiên trì được, như vậy mình mới biết được rời xa ấy chẳng khác nào rời bỏ sinh mệnh của mình, khi ấy cứ theo mình rằng ấy có thể cần con cái nhưng thể cần mình, thời điểm đó trong lòng mình kích động rất nhiều , mình rất thương ấy nên mình có cách nào rời khỏi ấy được”.

      “Tư Dĩnh, cậu nhất định phải hạnh phúc, mình sớm qua nhưng cậu nghe, nên chấp nhất chuyện thể có con, tại nên nghĩ đến chuyện con cái nữa”. Trịnh Vũ Văn có chút hâm mộ hạnh phúc của .

      “Ừ, mình chấp nhất nữa, ấy có thể tìm người mang thai hộ, còn có thể dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, tại mình mới cảm thấy mình là ngốc, nhưng bây giờ mình xác định ấy rất mình, Vũ Văn mình cảm thấy rất hạnh phúc”.

      “Tư Dĩnh, nhất định phải nắm chặt và giữ gìn hạnh phúc của cậu, mình chúc phúc cho hai người”. Trịnh Vũ Văn cầm tay chân thành tha thiết chúc phúc cho bạn.

      “Được, Vũ Văn, mình cảm ơn cậu, đúng rồi, tối nay lên nhà của mình, mình giới thiệu Phỉ cho cậu biết, thôi, uống cà phê nữa, giúp mình siêu thị mua đồ ăn, mình nấu cho hai người ăn”. Đới Tư Dĩnh cầm tay Vũ Văn kéo .

      “Trời ạ, Tư Dĩnh cậu cần vội vàng thái quá như vậy, mình nhất định nếm thử mà”.

      Reng reng reng reng, tiếng di động vang lên, Long Ngạo Phỉ ngồi trong văn phòng bàn bạc công việc với Từ Tây Bác nhìn thấy số máy của Tư Dĩnh liền cầm lên nghe.

      “Tư Dĩnh, là em phải ?”. Giọng của Long Ngạo Phỉ dịu dàng mang theo ý cười .

      “Vâng, tối nay về nhà ăn cơm sớm chút, hôm nay em muốn giới thiệu cho biết người bạn tốt nhất của em”. Giọng của Đới Tư Dĩnh rất ngọt ngào, từ bên đầu dây bên kia truyền đến..

      “Được rồi, tối gặp lại”. Long Ngạo Phỉ cười thương ngắt điện thoại.

      “Điện thoại của Tư Dĩnh phải , Ngạo Phỉ, chúc mừng hai người hòa thuận với nhau”. Từ Tây Bác xong hai tay cũng thể động tác chúc mừng.

      “Ừ, Tây Bác, tối nay về nhà tớ dùng cơm tối được ?” Long Ngạo Phỉ lên tiếng mời .

      chứ, đương nhiên tớ còn lo biết ăn cơm ở đâu, lát nữa tan sở nhớ gọi tớ, tớ trước đây”. Từ Tây Bác nhanh chóng đáp ứng Ngạo Phỉ.

      “Ôi, Tư Dĩnh, mình cậu chết mất, dám tưởng tượng tất cả đều do cậu làm, hay là cần ở cùng Long Ngạo Phỉ, gả cho mình ”. Trịnh Vũ Văn nhìn thấy bàn đầy hương vị cùng màu sắc của thức ăn, trong lòng vui vẻ nhịn được liền đùa với Tư Dĩnh.

      “Please, Vũ Văn đứng đắn chút, ấy gần trở về rồi, đến đây , chén đũa mình chuẩn bị xong xuôi, quên nữa Vũ Văn, cậu giúp mình xuống siêu thị phía dưới mua chai rượu vang đỏ được ? Mình quên chuẩn bị rồi”. Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ ra .

      “Được, thành vấn đề, mình nhanh chóng trở lại”. Trịnh Vũ Văn vừa vừa ra cửa.


      Chương 061– Oan gia gặp gỡ



      Long Ngạo Phỉ dẫn theo Từ Tây Bác lái xe về tới khu nhà . Đột nhiên bên cạnh có đứa trẻ từ bụi cỏ chạy ra. Long Ngạo Phỉ vội vàng đổi hướng, tránh khỏi đứa trẻ, nhưng lại trúng .

      “A…………” Trịnh Vũ Văn mới từ cửa hàng phía trước tới, liền thấy chiếc xe chạy về phía , dọa hoảng hốt khiến gương mặt đẹp biến sắc kêu lớn.

      “Ngạo Phỉ, mau phanh lại.” Từ Tây Bác ngồi bên vội vàng kêu lên. Thực may mắn xe dừng lại ở trước mặt ấy. Long Ngạo Phỉ và Từ Tây Bác đều nhàng thở ra.

      Trịnh Vũ Văn mở mắt lớn, vỗ vỗ trái tim vẫn còn đập thình thịch của mình, nhìn thấy chiếc xe trước mặt, nổi giận đùng đùng, chạy tới: “ lái xe kiểu gì vậy? Có biết lái xe hay ? biết lái đừng lái, đừng đem tính mạng của người khác ra đùa giỡn.”

      Vừa định xuống xe để hỏi thăm, Long Ngạo Phỉ liền bị mắng đến ngây ngẩn cả người. này cũng mạnh mẽ quá .

      đủ rồi nha, phải người ta chưa đụng vào sao? Lớn lên xinh đẹp như thế sao lại giống như người đàn bà chanh chua quá vậy.” Từ Tây Bác ở bên nhịn được xuống xe, khách sáo

      “Trông như quái vật ấy, chưa đụng tới , nếu đụng tới phải tiêu rồi sao? ” Trịnh Vũ Văn châm chọc. Con bà nó, thiệt là khiến tức chết mà.

      “Được rồi, Tây Bác, đừng nữa.” Từ Tây Bác vừa muốn chuyện bị Long Ngạo Phỉ giữ chặt lại, lặng lẽ ghé vào lỗ tai : “Nhớ kỹ, người đàn ông tốt đấu cùng phụ nữ , nếu người bị hại chính là cậu. Đừng trách mình nhắc nhở cậu”.

      “Vị tiểu thư này xin lỗi. Lần sau tôi nhất định chú ý.” Long Ngạo Phỉ khách sáo chào hỏi.

      “Như vậy còn nghe được, đến nỗi tệ lắm. Quên , so đo với .” Trịnh Vũ Văn trừng mắt liếc Từ Tây Bác đứng bên cạnh, ngẩng đầu, ưỡn ngực qua trước mặt .

      chưa thấy qua người phụ nữ nào như vậy.” Từ Tây Bác tức giận, nhìn theo bóng dáng .

      “Cậu cũng chưa từng gặp qua nhiều phụ nữ. Mình đậu xe xong rồi cùng nhau lên, Tư Dĩnh chờ sốt ruột.” Long Ngạo Phỉ xong liền dừng xe lại.

      “Mị lực của tình thể coi thường được. Nếu trước kia cùng người khác cãi nhau khẳng định người khuyên can Ngạo Phỉ chính là mình. Hôm nay lại đảo vị trí .” Từ Tây Bác lẩm bẩm.

      Đinh linh linh, đinh linh linh. Chuông cửa vang, Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy ra mở cửa, thấy Long Ngạo Phỉ cùng Từ Tây Bác cười ngọt ngào: “Phỉ, trở lại. Từ Tây Bác, cũng đến chơi?”

      chào đón tới sao?” Từ Tây Bác cố ý hỏi.

      “Nếu em chào đón . Dù sao cũng em hoan nghênh rồi.” Đới Tư Dĩnh tâm tình tốt, cũng vui đùa

      “Đương nhiên là .” Từ Tây Bác xong, tự nhiên vào trong nhà.

      “Em , có mệt .” Long Ngạo Phỉ ôm lấy chút, hôn cái.

      “Phỉ, mau thả em ra. Đừng có biết xấu hổ như vậy được , Tây Bác còn ở đây mà.” Đới Tư Dĩnh giãy giụa, cũng nhìn xem ở trong tình cảnh nào sao.

      “Tốt thôi, buông tha em nhưng buổi tối thể tha cho em .” Long Ngạo Phỉ nhàng bên tai , buông ra rồi vào trong nhà.

      Đới Tư Dĩnh thẹn thùng nhìn , chút biện pháp đối phó với đều có.

      “Tư Dĩnh, bạn của em đâu, còn chưa tới sao?”. Long Ngạo Phỉ thấy trong phòng có người lạ.

      “Đến rồi, nhưng ấy mua vài thứ này nọ. Lập tức xuất .”



      Chương 062 – Oan gia gặp gỡ 2



      “Tư Dĩnh, mình trở về.” Người Trịnh Vũ Văn còn chưa đến cửa nghe thấy tiếng.

      “Vũ Văn, cậu đến đây, mình giới thiệu với cậu .” Đới Tư Dĩnh kéo vào phòng khách.

      “Là .”

      “Là .”

      Khi Trịnh Vũ Văn và Từ Tây Bác nhìn thấy đối phương đồng thời kêu lên.

      “Hai người biết nhau sao?” Đới Tư Dĩnh cảm thấy kỳ lạ hỏi.

      biết.” Hai người cùng lúc .

      Long Ngạo Phỉ lặng lẽ kéo Đới Tư Dĩnh qua, giải thích cách đơn giản với chút. Đới Tư Dĩnh mới chợt hiểu ra : “ ra là như vậy.”

      ấy tên là Trịnh Vũ Văn, là bạn tốt nhất của em.” Đới Tư Dĩnh đến bên người Vũ Văn, hướng Long Ngạo Phỉ và Từ Tây Bác giới thiệu.

      “Xin chào Trịnh tiểu thư, tôi là Long Ngạo Phỉ.” Long Ngạo Phỉ vươn tay ra lịch chào .

      “Xin chào, có thể gọi tôi là Vũ Văn giống như Tư Dĩnh.” Trịnh Vũ Văn cũng thực lịch vươn tay ra.

      “Vũ Văn còn đây là….” Đới Tư Dĩnh vừa muốn giới thiệu Từ Tây Bác bị ngắt lời.

      “Tư Dĩnh, cậu cần giới thiệu, mình muốn biết ta là ai đâu, người đàn ông có hàm xúc như vậy, mình muốn quen biết chút nào.” Trịnh Vũ Văn liếc Từ Tây Bác cái .

      “Tư Dĩnh, cũng vậy, cũng muốn biết người phụ nữ dữ dội như vậy chút nào .” Từ Tây Bác cũng hề yếu thế .

      “Ha ha…” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy dáng vẻ của hai người nở nụ cười.

      “Tư Dĩnh, em cười cái gì?” Long Ngạo Phỉ ôm lấy hỏi, mọi người cũng quay sang nhìn chờ nghe câu trả lời.

      “Phỉ, có nhận thấy hai người họ rất giống diễn viên diễn vở kịch tình nở hoa sau khúc nhạc dạo đầu TV ?” Đới Tư Dĩnh cười .

      “Với ta ư? Tư Dĩnh cậu đừng giỡn, dù đàn ông thế giới có chết sạch mình cũng chọn ta.” Trịnh Vũ Văn khinh thường nhìn Từ Tây Bác.

      Thái độ của chọc giận Từ Tây Bác, ôn hòa : “Trịnh tiểu thư, cho dù đàn ông thế giới đều chết sạch cũng chọn tôi như vậy hay cách khác, nếu đàn ông thế giới chết sạch chọn tôi.”

      Cái gì? Trịnh Vụ Văn lập tức ngây ngẩn người, ta cũng quá miệng lưỡi .

      “Tôi nhất định theo đuổi .” Từ Tây Bác kiên định phun ra những lời này rồi chạy nhanh qua hôn cái mặt , dám coi thường , cho biết lợi hại của mình .

      , lưu manh.” Trịnh Vũ Văn cố chà lau chỗ bị hôn qua, ra sức dậm chân.

      “Ha Ha, tốt lắm chúng ta ăn cơm thôi.” Đới Tư Dĩnh cười mời ..

      “Tư Dĩnh, đồ ăn em làm ăn ngon quá, rất ghen tị với Ngạo Phỉ.”Từ Tây Bác vừa ăn vừa ngừng.

      “Cũng nhìn xem mình là ai? xứng sao?” Trịnh Vũ Văn giọng oán hận thầm.

      Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ lắc đầu buồn cười, nhìn hai người họ, nhanh chóng ăn cơm tối xong.

      “Tây Bác, giúp em đưa Vũ Văn về được ?” Đới Tư Dĩnh cố ý muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ, có cảm giác bọn họ chính là đôi oan gia vui vẻ.

      cần”

      “Vô cùng tình nguyện.”

      Trịnh Vũ Văn trừng mắt nhìn Từ Tây Bác, Từ Tây Bác lại cười tà với .

      “Vậy tạm biệt.” Đới Tư Dĩnh để ý tới lời của họ, chờ hai người ra ngoài liền đóng cửa lại .

      “Tư Dĩnh, tai chúng ta nên….” Long Ngạo Phỉ từ phía sau ôm lấy trực tiếp bước vào phòng ngủ.

      “Phỉ, từ từ, tắm rửa .”

      “Tắm có thể chờ, vội.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :