1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 163: Thời gian sống


      Nghe được lời khen này của , Hạ Thần bỗng dưng xoay người lại, vẻ mặt áy náy nhìn : “Tư Dĩnh, xin lỗi, cám ơn tha thứ cho tôi.”


      “Hạ Thần, đừng vậy, ra tôi cũng cần phải cám ơn .” Đới Tư Dĩnh cầm tay .


      “Cám ơn tôi? Sao lại cám ơn tôi?” Hạ Thần ngây ngẩn cả người, mình phá hoại hạnh phúc giữa cùng Cảnh Hiên, sao lại cám ơn mình?


      “Có chuyện này, tôi nghĩ là nên với .” Đới Tư Dĩnh đột nhiên


      “Là chuyện gì?” Lòng Hạ Thần bỗng nhiên có chút thấp thỏm khẩn trương.


      Đới Tư Dĩnh cười khẽ, ghé đến bên tai nhàng : “Đừng khẩn trương. ra tôi muốn với , tôi cùng Cảnh Hiên có làm chuyện vợ chồng, dù chỉ là lần.”


      Hạ Thần ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , quả thể tin được, sao lại có thể như vậy? Dù thế nào nữa bọn họ cũng là vợ chồng trong mấy tháng, sao lại có khả năng là giữa họ hề phát sinh quan hệ.


      “Hạ Thần, cần ngạc nhiên, tôi chắc chắn là biết người tôi là người khác, Cảnh Hiên là người tốt, ấy chưa từng cưỡng bức tôi, mà vẫn tôn trọng tôi, kể từ hôm kết hôn, chúng tôi liền phân chia phòng ngủ, mãi cho đến khi chia tay, vì thế cần phải áy náy.” Đới Tư Dĩnh nhìn giải thích.


      “Cám ơn, cám ơn Tư Dĩnh, cám ơn cho tôi biết chuyện này.” Hạ Thần đột nhiên mừng quá mà khóc, nếu như vậy, có thể bỏ được gánh nặng cùng áy náy trong lòng rồi.


      “Tốt lắm, đừng khóc, khóc làm nhoè trang điểm, thời gian cũng còn nhiều, chúng ta mau ra ngoài thôi.” Đới Tư Dĩnh nhàng lau nước mắt nơi khoé mắt của .


      “Được.”


      Tại nơi cử hành hôn lễ, tay Hạ Thần khoác vào Hàn Cảnh Hiên, vẻ mặt hạnh phúc, chậm rãi tiến bước thảm đỏ, vị mục sư đứng ở phía trước, làm chứng cho tình của bọn họ.


      Toàn bộ khách mời nhiệt liệt vỗ tay hướng về cặp đôi mới cưới.


      Từ Tây Bác và Trịnh Vũ Văn bế em bé mới được 1 tháng tuổi tới: “Cảnh Hiên, Hạ Thần, chúc mừng hai người.”


      “Cám ơn, đứa bé đáng quá.” Hạ Thần nhìn Trịnh Vũ Văn, thấy có chút xấu hổ, dù sao các từng trải qua xung đột.


      “Ừm, con của hai người cũng đáng .” Trịnh Vũ Văn cười, cũng có chút xấu hổ.


      “Cảnh Hiên, Hạ Thần, chúc mừng hai người.” Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Giai cũng đến .


      “Cám ơn, cám ơn.” Hàn Cảnh Hiên thay Hạ Thần gật đầu cám ơn.


      Những lời chúc phúc liên tục ngớt.


      “A…” Hạ Thần đột nhiên hét to tiếng.


      “Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Hàn Cảnh Hiên lo lắng nhìn hỏi.


      “Em thấy đau bụng quá.” Hạ Thần nhăn mặt lại, ôm bụng .


      “Cảnh Hiên, mau đưa ấy tới bệnh viện, có thể là sắp sinh rồi.” Trịnh Vũ Văn trải qua kinh nghiệm này, đứng bên cạnh .


      “Được.” Hàn Cảnh Hiên liền ôm Hạ Thần chạy tới hướng bãi đậu xe.


      Bên ngoài phòng bệnh, cha mẹ Hàn Cảnh Hiên cùng cha mẹ Hạ Thần lo lắng đứng chờ, Tây Bác, Tư Dĩnh…bọn họ đứng qua bên im lặng chờ đợi.


      “Oa…” hồi lâu sau, bên trong mới truyền ra tiếng khóc của đứa trẻ.


      “Cha, mẹ… Sinh rồi”. Hàn Cảnh Hiên kích động .


      Mọi người bớt lo lắng, Tây Bác, Vũ Văn, Tư Dĩnh, Tư Giai cùng Long Ngạo Phỉ lặng lẽ rời , muốn quấy rầy bọn họ.


      “Chị, có mệt ?” Đới Tư Dĩnh đỡ , hỏi, tại đứa bé được bốn tháng, bụng cũng hơi lớn.


      “Khỏe lắm, có mệt.” Đới Tư Giai lắc đầu, nhưng trong người cảm thấy hơi khó chịu, tại mới được bốn tháng nhưng cảm thấy mệt, còn năm tháng nữa, phải vượt qua mỗi ngày.


      “Tư Giai, chúng ta về thôi, Tây Bác, Vũ Văn, hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ đỡ lấy , nhìn ra mặt có chút mệt mỏi.


      “Hẹn gặp lại.” Từ Tây Bác cùng Trịnh Vũ Văn nhìn thấy sắc mặt Tư Giai được tốt, trong lòng cũng thấy lo lắng.


      Biệt thự Long gia.


      Đới Tư Giai trở về phòng ngủ, nằm lên giường rliền nhanh chóng ngủ say.


      “Bác sĩ Lưu, bệnh tình của ấy giờ thế nào rồi?” Xuống dưới lầu, Long Ngạo Phỉ hỏi vị bác sĩ gia đình mời đến.


      “Chủ tịch, tình hình của phu nhân tại tạm ổn, dù sao đứa bé cũng còn rất , nhưng sức khỏe phu nhân bây giờ rất yếu, tôi cố gắng điều trị cho phu nhân, có thể an toàn vượt qua mấy tháng sắp tới, để đứa trẻ có thể được sinh ra.” Bác sĩ Lưu trình bày chi tiết.


      “Cám ơn bác sĩ, bác sĩ Lưu, khiến cho ông phải bận tâm rồi.” Đới Tư Dĩnh ở bên cảm kích .


      “Tiểu thư, đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của tôi.”


      Tuy bác sĩ như vậy nhưng Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ đều cảm thấy trong lòng có lấy chút vui mừng, ngược lại càng ngày càng lo lắng, an toàn vượt qua mấy tháng tới, để đứa trẻ được sinh ra, nhưng sau khi đứa trẻ sinh ra thế nào? Kết quả tàn khốc.


      nhàng mở cửa phòng ngủ ra, Đới Tư Dĩnh đến bên giường nhìn chị nhắm mắt ngủ say, mới nắm lấy tay giữ ở trước mặt mình, giọt nước mắt rơi xuống, chị, em làm sao có thể giúp chị đây? Nếu có thể chịu thay cho chị tốt quá.


      Đột nhiên chiếc khăn tay giơ ra trước mặt mình, ngẩng đầu liền thấy, là Long Ngạo Phỉ, cầm lấy khăn lau nước mắt: “Cám ơn.”


      “Đừng nên đau buồn, cũng đừng khóc, chúng ta phải so với Tư Giai còn phải mạnh mẽ hơn sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn giọng .


      “Em biết, nhưng là em nhịn được, em thể tưởng tượng ngày chị rời , như thế rất đau, rất đau, rất đau.” Đới Tư Dĩnh lấy tay ôm ngực .


      biết, cũng rất buồn, nhưng chúng ta chỉ có thể đau buồn trong lòng, thôi, đừng nên quấy rầy, để ấy nghỉ ngơi.”


      ra ngoài trước , em muốn ở lại cùng chị, lặng lẽ bên chị, em sợ thời gian em được chăm sóc chị ấy ngày càng ngắn .” Đới Tư Dĩnh muốn rời .


      Khẽ thở dài, Long Ngạo Phỉ ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.


      Chương 164: Phóng túng ngắn ngủi


      Nằm ở giường lâu cũng thấy buồn ngủ, Đới Tư Dĩnh đứng dậy, ra ngoài mục đích, thất thần từng bước đến vuờn hoa, rất xa liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đứng bên cây đại thụ, biết đó là Long Ngạo Phỉ.


      nghĩ muốn quấy rầy , nhàng xoay người trở về, phía sau liền truyền đến tiếng kêu: “Tư Dĩnh, là em sao?”


      “Là em.” thể quay đầu lại nhìn .


      trễ thế này sao còn chưa ngủ.” Ánh mắt Long Ngạo Phỉ mang theo quan tâm.


      cũng vậy mà.” Đới Tư Dĩnh cười cười, đột nhiên cơn gió thổi tới, khỏi rùng mình.


      “Ra ngoài sao lại mang theo áo khoác chứ? Chẳng may bị cảm phải làm sao?” Long Ngạo Phỉ cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người .


      cần, cũng cần mặc mà.” Đới Tư Dĩnh vừa muốn trả lại cho , đột nhiên liền bị ôm vào trong ngực, vội vàng giãy dụa chút: “Đừng như thế, lỡ người khác thấy được hay đâu.”


      “Tư Dĩnh, đừng cử động, để cho được ôm em lần, được ? chịu nổi áp lực với cảm tình của mình dành cho em, giờ đây hãy để được phóng túng chút.” Long Ngạo Phỉ lại ôm chặt lấy , chịu buông tay, ở bên tai nhàng , trong giọng cũng tràn ngập bất đắc dĩ.


      Lòng Đới Tư Dĩnh run lên, cũng thế, áp lực với cảm giác của chính mình dành cho , mỗi ngày dường như đều phải đối mặt , nhìn đối với chị hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm, lòng của đau, đau đến chết lặng… Nhưng thể, chỉ có thân phận, đó là chồng của chị, là rể của .


      “Mau buông em ra, coi chừng chị thấy.” Đới Tư Dĩnh lại bắt đầu giãy dụa, thà rằng chính mình đau khổ, cũng thể để cho chị đau lòng.


      “Tư Giai ngủ rồi, Tư Dĩnh, giờ phút này đây, chúng ta đừng nghĩ đến người khác, cũng nghĩ đến mọi thứ, mà hãy thuận theo lòng mình, cho chúng ta hưởng thụ giờ phút này được ? Để cho cảm nhận được tồn tại của em.” Long Ngạo Phỉ càng gắt gao tựa vững lên mái tóc của , ngửi thấy mùi hương tản ra, nhắm mắt lại, khoé miệng tự nhiên gợi lên nụ cười, chỉ có giây phút này, cùng hạnh phúc này cũng tốt lắm rồi.


      Tâm tư Đới Tư Dĩnh xao động, biết đau khổ giống , nhưng chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng, có ai để tâm , cũng ai có thể biết, cánh tay nhàng vươn lên, đặt ở thắt lưng , để cho được phóng túng lúc này đây.


      “Phỉ…” tự chủ được khẽ gọi tiếng.


      “Tư Dĩnh…” Long Ngạo Phỉ vui mừng cúi đầu nhìn , vừa rồi lại gọi , Phỉ.


      “Hả?” Đới Tư Dĩnh còn mờ mịt hay biết.


      cuối cùng lại được nghe em gọi , Phỉ.” Long Ngạo Phỉ thâm tình nhìn .


      Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên sửng sốt, gọi sao? gọi sao? Khoé miệng gợi lên chút cười khổ, đây đại khái chính là thanh từ trong lòng tạo nên.


      “Tư Dĩnh, có điều muốn hỏi em, khi nào em có cảm giác đối với ?” Long Ngạo Phỉ kéo ngồi xuống cây, để cho tựa vào vai của mình.


      còn nhớ lần đầu tiên, đến nhà em xảy ra chuyện gì ?” Đới Tư Dĩnh mang theo nụ cười, nhớ lại .


      “Lần đầu tiên………….” Long Ngạo Phỉ cũng bắt đầu nhớ lại, khi đó cũng biết Tư Giai có em song sinh, cho nên nghĩ Tư Dĩnh là Tư Giai, hôn nhầm , hay là thời điểm lúc đó, liền………


      “Con đúng là khó hiểu, cũng là lạ, chỉ trong nháy mắt liền , huống chi em và chị có cùng cảm giác, chị thích cái gì, em cũng thích cái đó, chính là em chưa từng nghĩ có ngày, chúng em cùng thương người đàn ông.” Đới Tư Dĩnh mang ánh mắt u buồn giải thích, nếu cùng chị người đàn ông, có lẽ các hạnh phúc so với tại, chí ít đau lòng.


      Long Ngạo Phỉ cười khổ chút, số phận cũng trớ trêu. Nếu phải thương hai chị em , hôm nay cũng như thế khó xử, dày vò chính mình.


      “Tư Dĩnh, em có hận ? Có oán trách ?” đột nhiên hỏi, có lẽ tất cả đều là do tạo nên.


      biết.” Đới Tư Dĩnh nhàng lắc đầu, trong lòng ra có hận, có trách, nhưng đều bị tình quá mãnh liệt hoà tan.


      Long Ngạo Phỉ chuyện nữa, kì hẳn là may mắn, dù sao cuộc đời có hai người con thương rất nhiều.


      Hai bóng người ôm lấy nhau dưới ánh trăng dài, rất dài, ánh trăng sáng chiếu người bọn họ, tựa hồ nổi lên tia sáng mênh mông nhàn nhạt………


      lầu, Đới Tư Giai đứng ở giữa cửa sổ, xuyên thấu xuống phía dưới qua cửa sổ bằng kính, ngóng nhìn hai bóng dáng ôm nhau dưới ánh trăng kia, khoé miệng nhếch lên tươi cười, lộ ra loại vui mừng, đây phải đúng như hi vọng sao?


      Lấy tay sờ sờ bụng bắt đầu lớn, con, con có cha mẹ thương con, đây là điều duy nhất mẹ có thể làm được cho các con…


      Mới sáng sớm, Đới Tư Giai liền kêu Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ vào phòng.


      “Chị, sớm như vậy, có chuyện gì sao?” Đới Tư Dĩnh nhìn kì lạ hỏi.


      “Ừm, Tư Dĩnh, Phỉ, chuyện này em nghĩ lâu rồi, em nghĩ phải với hai người.” Đới Tư Giai gật gật đầu, nhìn bọn họ .


      “Là chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, lòng cũng thấy nghi hoặc.


      “Phỉ, chúng ta ly hôn .” Đới Tư Giai đột nhiên .


      Ly hôn? Đời Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ đồng thời cả kinh, sao tự nhiên nghĩ muốn ly hôn.


      “Đừng ngạc nhiên vậy, chuyện này em cũng nghĩ qua lâu rồi, em cùng ly hôn, sau đó hai người kết hôn, như vậy em mới có thể an lòng.” Như vậy bọn họ mới là người nhà chân chính, như vậy bọn họ mới có thể hạnh phúc.


      “Chị, chị điên rồi sao? Sao lại vậy chứ? biết là lí do gì, chỉ biết đứa con trong bụng chị, người ta cũng đồng ý cho chị ly hôn.” Ánh mắt Đới Tư Dĩnh trách cứ nhìn , tuy rằng biết chị là bởi vì mà làm như thế.


      “Chị điên, dù sao hai người hãy nghe chị, chẳng phải rất đơn giản sao, Tư Dĩnh. Chỉ cần người rời khỏi là có thể hoàn toàn giải quyết, trước tiên ly hôn, sau đó là kết hôn.” Đới Tư Giai vẫn cố chấp.
      thư hồ thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 165: Lo Lắng


      “Tư Giai, vì sao phải làm như vậy?” Long Ngạo Phỉ tuy hỏi vậy nhưng thực ra trong lòng lại bình tĩnh, biết nhất định suy nghĩ kĩ về điều này nên mới đưa ra quyết định như vậy.


      “Ngạo Phỉ, Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai kéo lấy hai tay của hai người họ rồi đặt trước bụng . “Chị hi vọng là những người thân nhất của chị có thể sống cùng nhau, có như vậy chị chết cũng ngắm mắt.”


      “Chị, chị đừng vậy, em xin chị đó, chị đừng bao giờ thế được ?” Nhắc đến chữ “chết”, tâm trạng Đới Tư Dĩnh vô cùng đau đớn, dám tưởng tượng ngày chị mình rời .


      “Tư Dĩnh, đừng khóc, chẳng phải là chúng ta phải kiên cường đối mặt sao? Chúng ta sớm biết kết quả rồi. Chị chỉ hi vọng em, Ngạo Phỉ cùng đứa sống hạnh phúc bên nhau, được ? Đây là tâm nguyện của chị, hãy đáp ứng chị nhé.” Đới Tư Giai lấy tay lau dòng lệ rơi của , rồi cầm lấy tay .


      “Chị, em cần…” Đới Tư Dĩnh vẫn lắc đầu đáp ứng.


      “Ngạo Phỉ, hứa với em được ?” Đới Tư Giai đưa mắt hướng về Long Ngạo Phỉ hỏi.


      “Tư Giai, cám ơn em.” Long Ngạo Phỉ có chút ngẹn ngào, biết Tư Giai làm như thế là vì . có phúc gì mà lại có thể được gặp đến như vậy chứ.


      “Chị, em đáp ứng đâu.” Đới Tư Dĩnh bất ngờ đứng dậy, thái độ cũng kiên quyết đáp.


      “Được thôi, em đồng ý, vậy chị đây cũng ăn cơm cho đến khi nào em nhận lời mới thôi.” Đới Tư Giai cũng kiên định nhìn trả lời.


      “Chị, sao chị …” Đới Tư Dĩnh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan .


      “Tư Dĩnh, chúng ta cứ làm theo ý của Tư Giai , tại cho dù ấy có cầu bất cứ điều gì, chỉ cần ấy vui vẻ, chúng ta cũng cần làm cho ấy thỏa mãn, đúng ?” Long Ngạo Phỉ đến gần bên cạnh , nhàng trả lời.


      Thần trí Đới Tư Dĩnh rối loạn, biết có nên đồng ý hay . cần phải làm cho chị hài lòng.


      ………………………………….


      Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh đem quyển số đăng kí kết hôn đến trước mặt Đới Tư Giai. cầm quyển sổ đỏ thẫm lên, mở ra nhìn đó có viết Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh …


      nhìn hai người họ, khóe miệng nở nụ cười : “Chúc mừng hai người, Ngạo Phỉ, Tư Dĩnh, hôm nay là ngày hai người kết hôn, phải chăng là nên ra ngoài dùng bữa.”


      “Chị à, em chuẩn bị quần áo cho chị nhé.” Đới Tư Dĩnh tiến lại gần tủ quần áo .


      “Đợi chút , Tư Dĩnh, chị đâu, là hai người nên đó.” Đới Tư Giai gọi lại, hôm nay là ngày kết hôn của hai người họ, sao lại có thể cùng chứ.


      “Chị, do đây là ngày kết hôn, nên chị cần phải , bởi chị là chị của em, là người thân duy nhất của em, chẳng lẽ chị muốn chúc phúc cho em sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn kiên quyết lấy trong tủ ra chiếc áo khoác rồi khoác lên người Tư Giai.


      “Tư Giai, chúng ta cùng .” Long Ngạo Phỉ chính là hiểu được tâm ý của , muốn cho và Tư Dĩnh được ở riêng cùng nhau, nhưng nếu , hai người họ cũng hạnh phúc.


      “Được rồi, vậy chúng ta cùng .” Đới Tư Giai gật gật đầu trả lời.


      Ngoài cửa nhà hàng, có chàng trai ngạo khí cùng theo là hai giống nhau như hai giọt nước tiến vào, lập tức rất nhiều ánh mắt dồn lại nhìn 3 người bọn họ, trong số đó cũng có cả nhiều ánh mắt ghen tị.


      Chỉ có bọn họ mới biết lúc này đây họ rất bối rối.


      Dùng bữa tối xong, Đới Tư Giai nhàng lên lầu, đột nhiên xoay người lại nhìn Ngạo Phỉ cùng Tư Dĩnh rồi : “Chúc đêm tân hôn vui vẻ, chị ngủ trước đây.” Sau đó quay đầu lại thẳng vô phòng .


      Tuy rằng trong lòng vô cùng đau xót, nhưng thể khác được, giọt lệ đột nhiên rơi ra khỏi khóe mắt , vội lấy tay lau , được, được khóc, việc này là do hy vọng, và cũng là do chính quyết định mà.


      Ở tầng dưới, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khẽ, bọn họ sao lại có thể ở cùng nhau chứ.


      “Em chăm sóc chị trước đây, chúc ngủ ngon.” nhàng .


      “Ừ, chúc em ngủ ngon, cũng ngủ đây.” Long Ngạo Phỉ xong vô phòng của mình.


      Đới Tư Dĩnh tay cầm ly sữa nhàng tiến lại gần chỗ Tư Giai: “Chị, chị còn chưa uống sữa đó, mau uống rồi ngủ.”


      “Tư Dĩnh, chuyện này để cho thím Trương làm là được rồi, em mau ngủ , đừng để Phỉ sốt ruột chờ.” Đới Tư Giai ngại ngùng nhàng .


      “Chị, chị gì thế. Hôm nay em muốn được ngủ cùng chị, đứa bé càng ngày càng lớn, buổi tối chị cần có người chăm sóc, vì vậy từ nay trở , em ở cùng chị.” Đới Tư Dĩnh đưa sữa cho , chịu được liếc mắt cái, làm sao có thể phớt lờ cảm nhận của chị , cùng ở chỗ với Phỉ chứ.


      “Tư Dĩnh, nghe lời chị, chị cần em chăm sóc đâu, nếu cần, chị gọi em, huống chi còn có thím Trương mà.” Đới Tư Giai uống sữa xong rồi ly cho Tư Dĩnh.


      “Chị, nữa, chị muốn em làm thế nào, em làm thế ấy, nhưng riêng chuyện này, chị phải nghe em, dù chị muốn em nhất định cũng ngủ cùng chị.” Đới Tư Dĩnh để ly sang bên rồi lên giường nằm xuống.


      “Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai nhìn giống như đứa bé liền dịu xuống, phải chìu theo em này thôi, biết đó là do Tư Dĩnh sợ đau lòng, nếu hai người họ ở cùng chỗ, lòng mình cũng đau đớn, như vầy cũng tốt.


      nữa, mau ngủ thôi.” Đới Tư Dĩnh kéo nằm xuống bên cạnh.


      “Ừ, ngủ thôi.”


      Thời gian trôi rất nhanh, chỉ thoáng chốc mấy tháng cũng trôi qua, đứa bé Đới Tư Giai mang cũng gần tám tháng, đứa bé càng ngày càng lớn nhưng sức khỏe của Đới Tư Giai lại ngày càng suy yếu, luôn phải nằm giường tịnh dưỡng.


      Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ nhìn , lòng cũng thắt lại, biết có thể chống đỡ được đến lúc sinh đứa bé ra .


      Chương 166: Kết thúc (1)


      “Bác sĩ Lưu, tại tình hình chị tôi thế nào rồi?” Đới Tư Dĩnh xuống lầu, hỏi bác sĩ riêng chịu trách khám bệnh cho Tư Giai.


      “Chuyện này…” Vẻ mặt bác sĩ Lưu có chút khó xử, biết nên thế nào


      “Bác sĩ Lưu, có chuyện gì ông cứ ra, cần phải giấu diếm, kết quả xấu thế nào chúng tôi cũng đều muốn biết, chúng tôi muốn biết tình hình tại của ấy thế nào?” Long Ngạo Phỉ sắc mặt trầm tĩnh .


      “Thôi được, chủ tịch, tiểu thư, tình hình tại của phu nhân càng ngày càng xấu, rất may là hai bào thai trong bụng khỏe mạnh, tuy nhiên tình hình này lại quá lạc quan, bởi từ lúc mang thai, phu nhân uống thuốc cầm cự, tại đây gan của phu nhân tổn thương nặng, tôi e là thể chịu nổi đến lúc đứa bé chào đời, theo tôi chúng ta nên để đứa bé sinh ra trước, tại cũng được tám tháng, nên có vấn đề gì.” Bác sĩ Lưu tình đề nghị.


      “Bác sĩ Lưu, tôi muốn hỏi là, nếu đứa bé sinh ra rồi, còn chị tôi…” Trong mắt Đới Tư Dĩnh lộ vẻ nghi ngờ, chị của có thể chết hay ?


      Long Ngạo Phỉ cũng cùng tâm trạng như Tư Dĩnh, khỏi nhìn bác sĩ Lưu.


      “Chuyện này rất khó , có thể, khi đứa bé chào đời, phu nhân cũng …, bởi tại đây phu nhân còn có nghị lực để sống, nên có thể kéo dài thêm thời gian, tôi cũng dám chắc, chuyện này chủ tịch và tiểu thư phải cẩn thận quyết định, cũng cần xem phu nhân quyết định thế nào? Cùng lắm là đến bệnh viện, lỡ chẳng may có chuyện gì bất trắc, cũng có thể ứng cứu kịp thời.” Bác sĩ Lưu trực tiếp thẳng, điều này cũng là lẽ dễ hiểu.


      Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh rơi vào trầm tư, biết giờ đây nên làm như thế nào?


      “Tư Dĩnh, em xem chúng ta nên như thế nào?” Rất lâu sau Long Ngạo Phỉ mới nhìn hỏi.


      “Em cũng biết, chúng ta nên cho chị ấy, hỏi xem quyết định của chị ấy như thế nào.” Đới Tư Dĩnh lắc lắc đầu, chuyện này liên quan đến mạng sống của chị , dám đưa ra quyết định, sợ phải nhìn thấy chị chết, sợ chị rời .


      “Được, vậy chúng ta hỏi xem ý kiến của Tư Giai.” Long Ngạo Phỉ gật đầu, sau đó cùng xoay người lại lên lầu.


      Tại phòng ngủ.


      Đới Tư Giai nằm giường, tay chân có chút sưng phù, sắc mặt trông vàng đến mức khó coi, tay nhàng vuốt ve bụng, khóe miệng điểm nụ cười , bản thân biết sinh mệnh sắp kết thúc, nhưng là vì hai bào thai trong bụng nên cố gắng kéo dài sinh mệnh, chỉ cần vậy là đủ rồi.


      “Chị à, chị cảm thấy thế nào rồi” Đới Tư Dĩnh nhàng đến hỏi.


      “Rất tốt.” Đới Tư Giai trả lời, muốn khiến cho hai người họ lo lắng, thực cảm thấy có chút khỏe, có cảm giác như sinh mệnh mình sắp kết thúc.


      “Tư Giai, đứa bé có ngoan , chúng có đạp em ?” Long Ngạo Phỉ ngồi kế bên , cầm lấy tay , cảm thấy đau lòng hỏi.


      “Chúng ngoan lắm, cũng có đạp, em nghĩ chúng rất nghịch ngợm.” Đới Tư Giai có chút hài hước trả lời.


      “Tư Giai, hay là… đứa bé rất nghịch, em nghĩ có nên để cho chúng chào đời sớm chút ?” Ngay sau đó Long Ngạo Phỉ liền hỏi.


      “Chào đời sớm chút ư? Ý là bây giờ sao?” Đới Tư Giai tự nhiên hiểu được lời của .


      “Đúng, là bây giờ, em thấy thế nào?” Long Ngạo Phỉ gật đầu, nếu đứa sinh ra trước, có thể còn có cơ hội để nhìn đến đứa .


      được.” lúc sau Đới Tư Giai liền cự tuyệt, mấy tháng qua đọc sách về dưỡng thai, từng nghe qua, đứa bé bảy tháng có thể sống nhưng tám tháng chết, tuy rằng điều này có cơ sở y học, nhưng thể mạo hiểm, tại đứa bé được tám tháng, bất luận thế nào cũng phải cầm cự đến tháng thứ 9, chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi.


      “Chị, chị cần phải lo lắng, y học nay rất phát triển, đứa bé xảy ra chuyện gì đâu.” Đới Tư Dĩnh biết lo lắng điều gì, nên liền giải thích an ủi .


      “Chị biết, nhưng chị sợ, ngoài chuyện này ra, chị còn sợ chị tỉnh lại, chị muốn được ở thêm cùng đứa bé vài ngày, chỉ cần vài ngày thôi cũng đủ rồi.” Đới Tư Giai lấy tay vuốt ve bụng, rất sợ.


      Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh trong mắt đều lên tia đau xót, hai người còn có thể gì đây, mặc kệ như thế nào, chỉ cần vui là được rồi.


      “Phải rồi, Tư Dĩnh, chị cho em cái này.” Đới Tư Giai đột nhiên lấy bên giường ra hai cặp chuông màu vàng có dây hồng.


      “Đây là gì thế?” Đới Tư Dĩnh cầm lấy chúng tay, chẳng lẽ là cho đứa bé sao?


      “Đây là chị chuẩn bị cho đứa bé, nhưng chị sợ chị thể tự tay đeo cho bọn chúng được, dây hồng là do tự tay chị làm, nhớ là đeo vào tay chúng.” Đới Tư Giai giống như nhắn gửi lại những lời sau cùng.


      “Chị, nhất định chị tự tay đeo được cho chúng.” Đới Tư Dĩnh cố gắng kìm nước mắt để cho chúng rơi xuống.


      “Ừ.” Đới Tư Giai gật gật đầu, muốn an ủi họ, muốn làm cho hai người họ đau lòng.


      “Tư Giai à, ngày mai chúng ta vô bệnh viện, em dưỡng ở đó, vì đứa và cũng là vì em.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhớ tới lời của bác sĩ Lưu liền .


      “Được, chuyện này hai người cứ quyết định.” Đới Tư Giai gật gật đầu, đương nhiên biết họ làm thế cũng đều vì .


      Trong bệnh viện


      Đới Tư Dĩnh ngồi lặng lẽ bên giường nhìn chị ngủ say, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc được hơn mười ngày, tuy rằng chị gi, nhưng biết mạng sống của chị tựa như có thể mất bất cứ lúc nào, ngày hai mươi bốn giờ, có hai mươi mấy tiếng cũng đều ở trong bệnh viện, sắc mặt cũng kém hẳn, cùng bộ dáng mệt mỏi, đau lòng lấy tay vuốt vuốt gương mặt chị mình…


      Thời gian này Long Ngạo Phỉ cũng giao toàn bộ công việc trong công ty cho Từ Tây Bác giải quyết, mỗi ngày luôn ở bên cạnh chăm sóc , vì mà chu đáo làm tốt mọi chuyện, bởi biết, sau này có cơ hội nữa, muốn làm cho mình hối hận.


      “Ôi…” Đới Tư Giai ngủ say giường bỗng dưng nhíu mày phát ra thanh đau đớn, ngực thở phập phồng, trước tiên là thở rất nhanh, sau sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.


      Chương 167: Kết thúc (2)


      “Chị, chị sao thế?” Bên cạnh Đới Tư Dĩnh vô cùng hoảng hốt.


      “Bác sĩ, bác sĩ…” Long Ngạo Phỉ lập tức chạy vội ra khỏi phòng gọi lớn.


      Đới Tư Giai nhanh chóng được chuyển ngay vào phòng phẫu thuật, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh bị ngăn ở ngoài, lo lắng chờ đợi.


      “Ai là người nhà của bệnh nhân.” Ngay sau đó y tá từ trong ra hỏi.


      “Là tôi.” Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy đến.


      tại tình hình của bệnh nhân rất nguy hiểm, cần mổ lấy đứa bé ra, nếu , e là cả bà mẹ lẫn đứa bé gặp nguy hiểm, hãy kí tên vô đây.” Lời của y tá cũng rất dễ hiểu.


      Long Ngạo Phỉ hoảng hốt, liền kí vào tờ giấy, sau đó giữ chặt cánh tay y tá cầu xin: “ y tá, xin hãy giữ tính mạng của ấy, ít ra chỉ cần để cho ấy được có cơ hội thấy đứa .”


      “Chúng tôi cố gắng, hai người hãy kiên nhẫn chờ”. Y tá xong liền bước vào, bắt đầu cuộc phẫu thuật.


      Long Ngạo Phỉ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, cứ qua lại, Đới Tư Dĩnh đứng tựa bên tường, vừa lặng lẽ cầu nguyện nước mắt cũng cứ vậy rơi xưống.


      “Oa…” Rất nhanh bên trong truyền ra tiếng khóc của hai đứa bé.


      “Sinh rồi.” Long Ngạo Phỉ đứng lại, nhìn vô trong, vui buồn lẫn lộn, Đới Tư Dĩnh càng khẩn trương hơn, chính cũng có thể cảm nhận được tim đập thình thịch.


      Ngay sau đó bác sĩ cũng từ bên trong ra, tháo khẩu trang xuống : “Chúc mừng, là trai, .”


      “Thế mẹ đứa bé sao?” Điều Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh quan tâm nay nhất chính là tình trạng của Đới Tư Giai.


      “Chúng tôi cố gắng hết sức, các vị hãy mau gặp ấy lần cuối”. Lời của vị bác sĩ trầm hẳn, bất đắc dĩ trả lời.


      Ngay lúc đó, Đới Tư Giai cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.


      “Chị, chị thế nào rồi, mở mắt ra nhìn em .” Đới Tư Dĩnh lập tức nắm chặt lấy tay .


      “Tư Giai, mau tỉnh lại , hãy nhìn con kìa, chúng rất đáng , em muốn nhìn chúng sao?” Long Ngạo Phỉ giữ chặt tay kia của , khẽ gọi.


      Sắc mặt của Đới Tư Giai trắng bệch, khi nghe nhắc đến đứa bé lông mi khẽ cử động, lúc sau, chậm rãi mở to mắt. “Đứa bé, tôi muốn nhìn thấy chúng.”


      “Chị, chị tỉnh rồi.” Đới Tư Dĩnh vui quá lớn, vội vàng ôm đứa bé trong tay y tá đến gần .


      “Tư Giai, em xem, bé rất giống em.” Long Ngạo Phỉ ôm đứa bé khác, đến cạnh .


      Đới Tư Giai nhìn sang trái sang phải, nhìn đôi má đỏ ửng của hai đứa trẻ, nước mắt chảy dài xuống. hạnh phúc quá, đây là con của , dùng sinh mệnh của để đổi lấy chúng.


      “Chị, chị cầm lấy, chị muốn tự tay đeo cho chúng mà.” Đới Tư Dĩnh bỗng dưng nhớ đến, liền đưa ra hai cặp chuông vàng.


      Đới Tư Giai cố gắng giơ tay lên, cầm lấy cái, đeo vô tay trái cho đứa bé. Nhưng tay khỏi run lên.


      “Chị, em giúp chị.” Đới Tư Dĩnh cầm lấy tay của chị , nhàng giúp chị đeo cặp chuông vàng vô tay đứa , sau đó lại giúp chị đeo cho đứa còn lại.


      Trong ánh mắt Đới Tư Giai có chút vô hồn, vài lần muốn nhắm mắt lại, nhưng lại cố sức mở ra, cuối cùng, cố sức hơi hơi ngồi dậy, hôn nhàng lên mặt hai đứa , sau đó chậm rãi nằm xuống, ánh mắt rời khỏi chúng khiến cho các bác sĩ cùng y tá khỏi xúc động, mắt cũng ướt đẫm lệ.


      “Chị.” Đới Tư Dĩnh khóc thành tiếng.


      “Tư Giai.” Long Ngạo Phỉ nắm chặt tay , sợ nó rơi xướng.


      “Phỉ, Tư Dĩnh, hai người nhất định phải hạnh phúc.” Đới Tư Giai khẽ gọi tên họ, sau đó đem hai tay họ đặt cùng nhau, cuối cùng khẽ đưa mắt nhìn hai đứa , chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay cũng liền rơi xuống.


      “Chị…”


      “Tư Giai…” Thanh đau xót quanh quẩn trong phòng bệnh.


      “Oa, oa…” Tiếng khóc của hai đứa bé sơ sinh khỏi khiến người ta run sợ.


      Năm năm sau.


      “Daddy, Mommy, sao hôm nay chúng ta lại đến đây vậy? Vì sao hàng năm con cùng em cứ đến sinh nhật đều phải đến nơi này?” bé trai khoảng năm tuổi nhìn bia mộ trước mặt khỏi thắc mắc liền hỏi cha và mẹ nó.


      hai đúng là… vậy mà cũng hiểu, thấy bia mộ là gương mặt của Mommy sao, nhưng Mommy ơi, tại sao đó lại có hình của Mommy vậy?” khoảng chừng năm tuổi, mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.


      “Niệm Tư, Niệm Giai, đây phải là Mommy. Đây là Mommy khác của hai con, vì có người ấy hai con mới có đời, cho nên hàng năm cứ đến sinh nhật của hai con là phải đến bái tế, biết con?” Đới Tư Dĩnh nhìn hai đứa trẻ, từ tốn giải thích.


      Mommy khác là sao? Hình đó phải là Mommy sao?” Niệm Tư cùng Niệm Giai vẫn là chưa hiểu được tình nên hỏi.


      “Bảo bối ngoan, tại các con cần phải hiểu, chỉ cần nhớ kỹ là nhờ Mommy này mà hai con mới tồn tại đời.” Long Ngạo Phỉ ngồi xổm xuống giữa 2 đứa , tay vừa ôm hai đứa , miệng vừa giải thích cho chúng.


      “Vâng ạ.” Tuy là hai đứa hiểu nhưng vẫn gật đầu, vì daddy và mommy bao giờ sai.


      “Lại đây, đem hoa đưa cho Mommy .” Đới Tư Dĩnh cười kéo hai đứa đến gần.


      “Vâng ạ.” Hai đứa liền cầm hoa tươi trong tay đặt trước bia mộ.


      , đằng kia có con bướm kìa, lại bắt nó .” Niệm Giai nhìn thấy liền chạy tới chỗ con bướm, Niệm Tư cũng vội vàng chạy theo.


      “Bảo bối, chạy chậm thôi, kẻo ngã đó.” Long Ngạo Phỉ vội vàng bước theo.


      Nhìn ba bố con đuổi bắt con bướm, Đới Tư Dĩnh lấy tay nhàng vuốt ve tấm ảnh bia mộ : “Chị, chị có thấy ? Hai đứa trẻ tốt lắm, rất khỏe mạnh, hoạt bát, em cũng rất hạnh phúc, cám ơn chị, cám ơn chị cho em tất cả.”


      “Tư Dĩnh, mình thôi, tối nay Cảnh Hiên cùng Tây Bác dẫn theo mấy đứa trẻ muốn đến nhà mình mở tiệc sinh nhật, chúng ta cũng phải mua quà mừng cho bọn trẻ nữa.” Long Ngạo Phỉ tới, đặt tay lên eo của .


      “Vâng, mình thôi, Niệm Tư, Niệm Giai, chúng ta thôi.” Đới Tư Dĩnh kêu hai đứa trẻ vẫn mải vui đùa.


      bầu trời, hình ảnh giống Tư Giai nhìn nhà bốn người tay trong tay rời cười hạnh phúc …


      ~HOÀN~

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :