1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 153: Chào đón quý tử


      “Hạ Thần, con theo mẹ về , mẹ chăm sóc con chu đáo mà.” Mục đích của bà Hàn hôm nay đến đây là muốn đón Hạ Thần về nhà.


      “Bác à, cháu về đâu, cha mẹ cháu tha thứ cho cháu rồi.” Hạ Thần lắc đầu, dù sao nơi đó cũng phải là nhà của , có ở đó cũng có tác dụng gì.


      “Bà Hàn, cám ơn bà chăm sóc cho Hạ Thần nhà tôi trong thời gian qua, sau này gia đình tôi làm phiền đến gia đình bà nữa.” Bà Hạ ở bên cạnh .


      Bà Hàn nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, bà ấy vậy chẳng khác nào ngầm bảo với bà về sau cho dù Hạ Thần gặp cuyện gì cũng liên quan đến bà nữa sao.


      “Bác , bác đừng hiểu lầm, sau khi cháu sinh đứa bé này cháu dẫn nó đến thăm bác thường xuyên mà.” Hạ Thần biết bà Hàn lo lắng điều gì liền ngay lập tức lên tiếng an ủi.


      Đúng lúc này ông Hàn cũng từ thư phòng bước ra, nhìn vợ : “Chúng ta thôi.”


      Bà Hàn do dự nhìn Hạ Thần, mục đích của bà hôm nay đến đây còn chưa đạt được, tại sao ông ấy lại muốn bà về, hiểu ông Hạ gì với chồng bà?


      Ra khỏi Hạ gia, bà Hàn kìm được hỏi ông: “ phải hôm nay mình đến đây để đón Hạ Thần sao? Tại sao ông lại bảo tôi về?”


      “Bà gì vậy? Hạ Thần là gì của bà? Bà muốn nó về là nó phải về với bà sao?” Ông Hàn nhịn được quát.


      “Nhưng trong bụng nó mang đứa cháu nhà họ Hàn ta mà….” Bà Hàn chần chừ giọng .


      “Cháu nội?? Sao bà dám chắc…..? Người ta có quyền nhận mà, hơn nữa bà cũng có tư cách gì, muốn trách cũng chỉ có thể trách con trai mình….Chúng ta thôi.” Ông Hàn tức giận , mọi ấm ức vẫn để trong lòng.


      Bà Hàn dám đáp lời chồng nữa, dường như ông ấy rất tức giận


      Trong bệnh viện.


      Trịnh Vũ Văn nặng nề nằm giường bệnh......


      “Vũ Văn, cậu ăn táo nha.” Đới Tư Dĩnh nhìn hỏi.


      ăn,Tư Dĩnh, cậu thấy Tây Bác có qua đáng , ràng người ta dự tính ngày sinh là ba ngày nữa, vậy mà hôm nay ấy bắt mình vào đây nằm, đúng là đồ phiền toái…..” Trịnh Vũ Văn ngượng ngùng than phiền với Tư Dĩnh .


      “Có sao đâu? Ai bảo cha mẹ cậu đều ở nước ngoài, à mà Vũ Văn này, cậu báo cho cha mẹ cậu chưa?” Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên hỏi, hẳn là ấy phải báo cho cha mẹ rồi chứ.


      “Mình chưa , Tây Bác bảo khi nào mình sinh em bé xong, bọn mình cùng nhau Mỹ, cha mẹ mình tuổi cũng lớn rồi, ấy muốn làm cha mẹ phải vất vả nữa.” giải thích.


      “Haha. Tây Bác chu đáo đấy, lấy được ấy cậu hạnh phúc .” Đới Tư Dĩnh cười cười.


      “Mong là thế….” Trịnh Vũ Văn xong, sắc mặt có chút thay đổi.


      “Sao thế Vũ Văn, có gì thoải mái à Để mình gọi bác sỹ.” Đới Tư Dĩnh lo lắng quan tâm hỏi.


      sao, Tư Dĩnh, vừa rồi mình hơi đau bụng, cậu nhìn xem nè.” Trịnh Vũ Văn gọi bạn.


      “Vũ Văn, phải cậu sắp sinh chứ?” Đới Tư Dĩnh vừa mừng vừa cuống quýt hỏi.


      “Chắc là thế ….” Trịnh Vũ Văn vừa xong, bụng lại nhói lên cơn đau.


      “Để mình gọi điện thoại cho Tây Bác.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ .


      Đới Tư Giai, Từ Tây Bác nhanh chóng đến bệnh viện, dĩ nhiên kéo theo cả Long Ngạo Phỉ .


      “Tư Dĩnh, có , ấy sắp sinh à?” Từ Tây Bác lo lắng chạy lại bên Tư Dĩnh hỏi.


      “Tây Bác, đừng quá lo lắng, họ vừa đẩy ấy vào phòng sinh rồi.” Đới Tư Dĩnh buồn cười nhìn .


      “A................” Đột nhiên, trong phòng hộ sinh truyền đến tiếng thét chói tai.


      “Sao ấy hét to thế? có chuyện gì chứ?” Long Ngạo Phỉ hỏi Từ Tây Bác.


      “Tôi vừa hỏi bác sỹ rồi, tôi muốn sinh mổ, nhưng bác sỹ bảo sinh con rất đau, nhưng nếu sinh thường đứa bé thông minh, sức khỏe cũng tốt, vì thế Vũ Văn muốn tự mình sinh con.” Từ Tây Bác giải thích.


      “A..........” Lại tiếng thét chói tai từ bên trong truyền đến .


      “Có phải rất đau ??? ” Long Ngạo Phỉ vẫn nghi ngờ, chẳng lẽ lại đau như vậy sao?


      biết?” Từ Tây Bác cũng rất lo lắng.


      “Hai người đừng lo, có lẽ Vũ Văn hét lên là để bớt đau thôi.” Đới Tư Dĩnh ở bên cạnh an ủi, mặc dù tại cũng rất lo lắng.


      Đới Tư Giai ngồi bên cạnh, đầu túa ra mồ hôi lạnh, tiếng kêu của Vũ Văn dọa người, ngờ sinh con lại đau đớn như thế.


      “Tư Giai, em sao thế?” Long Ngạo Phỉ thấy vẻ mặt khác thường của , quan tâm hỏi.


      “À… sao…Tại em lo lắng cho Vũ Văn thôi?” Đới Tư Giai lắc đầu .


      “Đừng lo, mọi chuyện ổn thôi.” Long Ngạo Phỉ an ủi .


      “Vâng.”


      “A.............” Trong phòng sinh lại truyền đến tiếng hét thảm thiết.


      Mọi người ở bên ngoài đều chăm chú quan tâm, họ đều cầu nguyện sinh sớm chút.


      “Oa..........” tiếng khóc từ trong phòng sinh truyền đến.


      “Sinh rồi , sinh rồi, Vũ Văn sinh rồi, tôi được làm bố rồi.” Từ Tây Bác giống như đứa bé sung sướng nhảy dựng lên.


      “Tây Bác, chúc mừng cậu.” Long Ngạo Phỉ vui vẻ chúc mừng .


      Cửa phòng sinh mở ra, y tá ôm đứa , đẩy Vũ Văn ra.


      Tư Dĩnh cẩn thận đỡ lấy đứa bé, cùng với Tư Giai nhìn khuôn mặt nhắn của nó.


      “Vũ Văn, em sao chứ????” Từ Tây Bác nhìn khuôn mặt tái nhợt, trán còn rịn mồ hôi, khỏi đau lòng hỏi.


      “Em khỏe lắm, con cũng khỏe lắm.” Trịnh Vũ Văn hạnh phúc cười .


      “Được rồi, được rồi, mọi người để ấy đến phòng bệnh rồi hãy chuyện tiếp.” y tá ở bên cạnh .


      “Xin lỗi….” Từ Tây Bác nhường chỗ để y tá .


      Đới Tư Giai nhìn đứa bé đáng , kìm được nụ cười, đột nhiên cảm thấy choáng váng, ngã xuống sàn.


      Phía sau, Long Ngạo Phỉ hét lên kinh hãi: “Tư Giai, em sao thế?”


      Chương 154: Kiên quyết


      Đới Tư Dĩnh lo lắng chờ trước phòng cấp cứu, qua lại, tại sao chị đột nhiên lại ngất xỉu? Chẳng lẽ bệnh tình lại biến chuyển, nhưng lần trước khi đến tìm bác sỹ Bạch, ấy bệnh tình chị có tiến triển mà.


      Long Ngạo Phỉ cũng lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu, cũng khỏi thắc mắc tại sao đột nhiên Tư Giai lại té xỉu?


      Cửa phòng cấp cứu mở ra , bác sỹ từ bên trong bước ra.


      “Bác sỹ, chị tôi sao vậy?” Đới Tư Dĩnh lo lắng bắt lấy tay ông hỏi.


      “Xin hỏi ai là chồng của ấy?” Ánh mắt của bác sỹ dừng người Long Ngạo Phỉ .


      “Thưa bác sỹ, là tôi, có chuyện gì sao? ấy bị bệnh có nặng lắm ?” Thấy bác sỹ hỏi mình, Long Ngạo Phỉ khỏi lo lắng, chẳng lẽ bệnh tình của Tư Giai ngày càng trầm trọng rồi.


      hẳn biết tình trạng của ấy, có thể sống thêm vài năm là nhiều, tại sao lại còn khiến ấy mang thai, xem ra ấy thể trụ được bao lâu nữa. Tại sức khỏe suy yếu nên mới té xỉu thôi.” Bác sỹ oán trách nhìn .


      Mang thai, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh khỏi sửng sốt, tại sao lại thế được.


      “Bác sỹ, ông nhầm phải , chị tôi sao lại mang thai được?” Đới Tư Dĩnh thể tin được, ràng gần đây và chị đều ở cùng nhau, sao chị lại mang thai được?


      Long Ngạo Phỉ đột nhiên lo sợ, nhớ lại mấy tháng trước, Tư Giai cố ý gài vào bẫy, chẳng lẽ vì muốn mang thai?


      “Sao tôi có thể lầm được, ấy mang thai 3 tháng rồi.” Bác sỹ bất mãn nhìn , lại nghi ngờ y thuật của ông.


      Ba tháng, Đới Tư Dĩnh bây giờ nghĩ lại mới thấy, dạo gần đây chị thường có biểu thất thường, thích ăn đồ mỡ, lại thường xuyên nôn mửa, chỉ thích ăn món gì đó, chẳng lẽ đây là biểu của người mang thai.


      “Bác sỹ, bây giờ chị tôi phải làm sao giờ? Sức khỏe của chị thích hợp để mang thai.” lại nhớ lại lời dặn dò của Bạch Vân Phi, chị thể mang thai, nếu sau này ngày chị sinh đứa bé cũng chính là ngày chị ấy ra , ai có thể cứu vãn nổi.


      Long Ngạo Phỉ cũng nhớ tới chuyện thể mang thai, chuyện này đồng nghĩa với việc đánh đổi chính tính mạng của , là người hơn ai hết, vì sao lại làm thế? chắc chắn biết, tất cả đều là chủ ý của .


      “Đứa bé trong bụng còn rất , nhưng lại là song thai, nếu tại hai người muốn bỏ nó vẫn còn kịp.” Bác sỹ nhìn hai người .


      Song thai? Hai người lại tiếp tục bị bất ngờ, mắc dù trong thâm tâm mỗi người đều rất chờ mong đứa bé, nhưng bọn họ lại thể làm thế?


      Con à? Tha thứ cho cha, cha thể làm thế. Long Ngạo Phỉ thầm .


      Con à? Tha thứ cho dì, dì thể làm vậy. Trong lòng Đới Tư Dĩnh cũng thầm.


      “Bác sỹ, chúng tôi quyết định rồi, phải bỏ đứa bé.” Bọn họ đồng thanh .


      “Được, nếu quyết định như vậy , cứ để bệnh nhân tĩnh dưỡng vài ngày, chờ khi nào thân thể ấy hồi phục chút, chúng ta tiến hành phẫu thuật.” Bác sỹ gật đầu .


      “Cám ơn bác sỹ, chúng tôi biết rồi.”


      “Được rồi, hai người có thể vào thăm ấy .” Bác sỹ xong liền quay người rời


      “Tại sao chị ấy lại có thai?” Đới Tư Dĩnh nhìn hỏi.


      Long Ngạo Phỉ nhìn , chậm rãi giải thích: “Ba tháng trước, đột nhiên nhận được điện thoại của ấy, ấy muốn về nhà, cùng ăn bữa trưa, ngờ ấy lại cho thuốc vào rượu và thức ăn, sau đó mọi chuyện xảy ra. Hẳn là em còn nhớ có hôm sáng sớm đến nhà em tìm Tư Giai chứ?? muốn hỏi ấy về chuyện này.......”


      Đới Tư Dĩnh kinh ngạc, có chút nghi ngờ nhìn , nếu chính chị muốn có đứa bé này.


      “Em tin sao? Vậy em có thể hỏi Tư Giai? thôi.” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy nghi ngờ trong mắt .


      Trong phòng bệnh, Đới Tư Giai chậm rãi mở mắt, nhìn thấy màu trắng quen thuộc, biết mình nằm trong bệnh viện, nhớ lại chuyện mình đột ngột ngất xỉu, có chút biến sắc, phải chăng mọi người biết chuyện có thai, khỏi hối hận tự trách mình, thân thể này vô dụng, vốn định để khi nào bụng to mới với mọi người, thầm cầu trời bác sỹ gì.


      Cửa phòng nhàng bị đẩy ra.


      Khuôn mặt Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh trầm trọng, mang theo trách cứ vào, nhìn chằm chằm.


      “Hai người sao thế?” Đới Tư Giai chột dạ cười cười, biểu tình có chút cứng ngắc.


      “Tư Giai, em gài bẫy là vì muốn có thai sao? Chẳng lẽ em biết sức khỏe em thể làm thế sao?” Long Ngạo Phỉ dường như quát lên, quan tâm đến sinh mệnh của mình sao?


      “Mang thai, cái gì mà mang thai cơ?” Đới Tư Giai định giả ngu hỏi lại.


      “Chị, chị còn định gạt mọi người đến khi nào nữa? Bác sỹ chị mang thai ba tháng, hẳn chị phải biết rồi chứ.” Đới Tư Dĩnh nhìn chằm chằm.


      “Chắc hẳn bác sỹ nhầm rồi, sao chị có thể mang thai được chứ?” Đới Tư Giai vẫn mức chịu thừa nhận.


      “Tùy chị thôi, thừa nhận hay cũng thế, dù sao bọn em chuyện với bác sỹ, mấy ngày nữa tiến hành phẫu thuật bỏ đứa bé.” Đới Tư Dĩnh với chị.


      “Cái gì? Hai người muốn bỏ đứa bé này của tôi, hai người điên sao, đây là con tôi mà.” Đới Tư Giai chấn động, tức giận nhìn hai người, họ dám tự quyết định phá bỏ đứa con của .


      “Phải, bọn điên rồi, em cũng điên rồi, cuối cùng em cũng thừa nhận có thai.” Long Ngạo Phỉ kìm được bắt lấy bả vai .


      “Chị, lý trí chút , chị thể có đứa bé này, chị phải hiểu hơn ai hết chứ, có đứa bé này gây ra hậu quả khôn lường.”


      “Hậu quả, hậu quả gì? Mặc kệ, chị tự mình gánh vác, còn đứa bé này chị quyết rồi....” Đới Tư Giai kiên quyết , hậu quả, sớm nghĩ tới, nhưng cũng đồng ý đem chính sinh mạng mình để đổi lấy đứa bé.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 155: Hy sinh hay thành toàn?


      thể giữ.” Long Ngạo Phỉ thể tuyệt tình mà ra những lời này.


      “Phỉ, đây là con của , nỡ bỏ nó sao? Sao có thể tuyệt tình vậy chứ?” Đới Tư Giai khóc lóc, chất vấn .


      “Tư Giai, đối với tính mạng của em so với con quan trọng hơn.” Long Ngạo Phỉ ôm lấy , an ủi , muốn dụ phá thai.


      Đới Tư Dĩnh đứng bên cạnh nhìn gắt gao ôm lấy chị, sắc mặt có chút u buồn quay nơi khác, tuy rằng biết có quyền ghen tị.


      “Phỉ, cám ơn , nghe những lời này, em thấy mãn nguyện lắm rồi, nhưng về phần đứa bé em cũng quyết định.” Đới Tư Giai cảm động, nhưng thái độ vẫn kiên quyết như cũ.


      “Đới Tư Giai, em có uống lộn thuốc , mặc kệ em thế nào, đứa bé nhất định phải phá , là cha đứa bé, cũng có quyền quyết định.” Thấy cứng mềm đều chịu, Long Ngạo Phỉ cuối cùng kìm được tức giận.


      “Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai đáng thương nhìn , mềm lòng, nhất định bênh vực mình.


      “Đừng nhìn em, ý định của em cũng giống vậy, bỏ cái thai .” Tâm tình Đới Tư Dĩnh quả yếu đuối, nhưng nghĩ đến chị vì đứa bé mà mất tính mạng, thể nhẫn tâm, dù sao đứa bé cũng chưa sinh ra, nhưng chị quả ràng trước mắt.


      “Hai người hợp lại bức bách tôi sao? Đứa bé ở trong bụng tôi, tôi đây cho các người biết, đứa bé còn, tôi còn, đứa bé còn, tôi cũng biến mất cùng nó.” Đới Tư Giai hung hăng lên tiếng uy hiếp, dù sao đứa bé này quyết định rồi.


      Bầu khí nhất thời trở nên ngột ngạt, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, ai cũng thể thoả hiệp.


      “Tư Giai, em sao chứ.” Lúc này Từ Tây Bác đến.


      “Em sao, Tây Bác, sao lại tới đây? Vũ Văn và em bé đâu rồi?” Nhìn thấy , cơn giận của Đới Tư Giai dịu ít.


      “Em bé ngủ, Vũ Văn lo cho em nên giục tới đây xem em có ổn .” Nhắc tới đứa bé, mặt Từ Tây Bác lộ ra nụ cười hạnh phúc.


      “Em muốn thăm Vũ Văn cùng em bé.” Đới Tư Giai xong bước xuống giường.


      “Chị, chị cẩn thận chút.” Đới Tư Dĩnh nhịn được vội đỡ lấy .


      “Nếu em quan tâm chị, em đối nghịch với chị như thế.” Đới Tư Giai trừng mắt nhìn .


      “Được, được, bây giờ em cùng chị thăm Vũ Văn và em bé, còn chuyện kia sau này hãy .” Đới Tư Dĩnh thể thỏa hiệp, dù sao cũng còn thời gian vài ngày, tìm ra cách thuyết phục chị .


      Đới Tư Dĩnh dìu Đới Tư Giai vừa xuất ở cửa phòng bệnh của Vũ Văn, Vũ Văn liền lo lắng hỏi: “Tư Giai, cậu sao chứ, sao tự nhiên lại bị ngất chứ, làm mình sợ muốn chết.”


      “Mình sao, Vũ Văn, cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, vừa sinh xong mà, mình muốn xem em bé.” Đới Tư Giai trực tiếp tiến đến bên giường đứa bé.


      “Cục cưng, chào nhé… đứa bé đáng , rất giống Tây Bác.” đứng bên cạnh ngắm bé rồi .


      Phía sau Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, xem bộ dạng này của , nhất định chịu bỏ cái thai.


      “Cái gì chứ, Tư Giai, đứa bé ràng là giống mình mà.” Trịnh Vũ Văn bất mãn , nó chính là do chịu trăm ngàn khổ sở sinh ra.


      “Đúng, đúng, là giống cậu, vậy cũng ghen sao?” Đới Tư Giai tươi cười đáp, đột nhiên sờ sờ bụng, đứa bé của giống ai?


      “Được rồi, chị, Vũ Văn cũng cần phải nghỉ ngơi, chúng ta nên làm phiền cậu ấy, lần sau lại đến.” Đới Tư Dĩnh chú ý đến từng động tác rất tay chị , cùng trong mắt thể chờ mong, thể để cho chị tiếp tục nhìn đứa bé nữa.


      ngại quá, Vũ Văn, khi nào rảnh mình đến thăm cậu.” Đới Tư Giai ngượng ngùng đứng dậy.


      có gì, Tư Giai, khi nào rảnh lại ghé chơi.”


      Đới Tư Dĩnh giúp Đới Tư Giai rời .


      “Long Ngạo Phỉ, Tư Giai rốt cuộc làm sao vậy?” Trịnh Vũ Văn vẫn là lo lắng hỏi.


      ấy mang thai.” Long Ngạo Phỉ thành trả lời, cũng hi vọng cùng hỗ trợ thuyết phục Tư Giai bỏ bào thai này .


      “Cái gì? Tư Giai có thai.” Trịnh Vũ Văn cùng Từ Tây Bác đồng loạt cả kinh, đây là có chuyện gì?


      còn cách nào khác, Long Ngạo Phỉ liền kể lại chuyện của Tư Giai lần, sau đó : “Là như vầy, ấy đột nhiên ngất xỉu, chính là bởi sức khỏe quá yếu, mình hi vọng hai người cùng hỗ trợ khuyên bảo ấy phá bỏ đứa bé.”


      ra là vậy, chúng tôi cố hết sức khuyên nhủ Tư Giai bỏ đứa bé.” Từ Tây Bác .


      “Hai người nên quá lo lắng, em thấy Tư Giai bỏ đứa bé đâu, hai người xem ánh mắt ấy nhìn đứa , xem ra rất chờ mong, nếu do chính Tư Giai cố ý để cho mình mang thai, em nghĩ ấy nhất định suy nghĩ kĩ về hậu quả này, bằng ấy cũng kiên quyết nhất định sinh đứa .” Trịnh Vũ Văn bình tĩnh phân tích.


      “Ngạo Phỉ, Vũ Văn rất có lý.” Từ Tây Bác nhìn .


      Long Ngạo Phỉ có chút trầm mặc, đúng, lời của rất thấu triệt (thấu đáo + triệt để), có thể hiểu được, chỉ có thể làm hết sức.


      “Kỳ , em thấy Tư Giai làm như vậy, rất có thể là vì và Tư Dĩnh.” Trịnh Vũ văn đột nhiên nghĩ đến .


      “Vì tôi và Tư Dĩnh?” Long Ngạo Phỉ nghi hoặc nhìn .


      “Hai đều biết Tư Dĩnh sở dĩ phải cùng Hàn Cảnh Hiên li hôn là vì ấy thể sinh con nên cha mẹ của Cảnh Hiên thể chấp nhận ấy, chúng ta cũng đều biết Tư Dĩnh , nhưng cho dù Tư Dĩnh có gả cho cũng vẫn thể thay đổi, cha mẹ của chấp nhận ấy sao? có con, chung quy là số phận ấy đau khổ, cho nên Tư Giai là vì thành toàn cho và Tư Dĩnh, cũng là cho Tư Dĩnh đứa con, nên tự nguyện hi sinh chính mình.” Trịnh Vũ Văn giải thích, tâm đột nhiên rung động, Tư Giai cũng đáng thương.


      Long Ngạo Phỉ cứng đờ người, Tư Giai hi sinh chính mình là vì muốn tác thành cho cùng Tư Dĩnh sao? Nhưng lại thể ích kỉ như vậy được.


      Vừa lúc Đới Tư Dĩnh đứng ở cửa nghe được những lời này, nước mắt ngay tức liền rơi như mưa, để cho chị hi sinh bản thân để cho hạnh phúc, hạnh phúc như vậy tự nguyện cần, xoay người chạy ra ngoài.


      Chương 156: Thái độ kiên quyết


      Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Đới Tư Giai nhìn Tư Dĩnh chạy vào, lệ rơi đầy mặt , cuống quýt hỏi: “Tư Dĩnh, em sao vậy? Có chuyện gì sao?”


      Đới Tư Dĩnh lập tức chạy tới ôm lấy khóc : “Chị, vì sao chị lại làm thế? Em cần, cần, em chỉ cần sống tốt như thế này là được, em cần chị phải hi sinh.”


      “Tư Dĩnh, em gì thế? Cái gì cần, cái gì muốn? Cái gì hi sinh chứ? Chị nghe hiểu.” Đới Tư Giai bị hỏi giả vờ như hiểu.


      Đới Tư Dĩnh lau nước mắt, buông ra, nhìn thẳng vào mắt của : “Chị, chẳng phải chị vì muốn tác thành cho em và Long Ngạo Phỉ, sợ em thể có con, lặp lại bi kịch như chuyện với Cảnh Hiên, cho nên chị mới hi sinh bản thân để cho em đứa con sao.”


      “Tư Dĩnh, em giống như chị rất cao thượng, chị cao thượng vậy đâu, chị chỉ là muốn có con, trước kia chị cũng từng nghĩ qua chuyện này, phải sao?” Đới Tư Giai sửng sốt, hạ mi mắt, dám nhìn thẳng , sao lại biết.


      “Chị gạt em, ràng chị muốn bỏ cuộc, sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này nữa, em tin, chị, em chỉ cần chị thôi, bỏ đứa bé được ?” Giọng điệu của Đới Tư Dĩnh mang theo cầu xin, lôi kéo tay .


      “Chị phải vì em mà, chị là vì chính bản thân mình, chị muốn có con, chị muốn sau này phải hối hận, cho nên đứa bé là kéo dài cuộc sống của chị, chị từ bỏ đâu.” Đới Tư Giai rút tay lại, lần này quyết định rồi.


      “Nhưng, chị nguyện ý từ bỏ sống của chính mình sao? Chị nhẫn tâm để đứa bé vừa sinh ra còn mẹ sao? Thậm chí, có lẽ chị thể nhìn nó lấy lần, chị cam tâm sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn cố khuyên nhủ , tuy rằng biết là ra những lời này tàn nhẫn, nhưng thể .


      “Đúng, chị cam lòng, chị muốn, nhưng mà chị vẫn như cũ, hối hận, bởi chị biết ở đời này chị còn có đứa con, tuy rằng chị có cơ hội ở chung với nó, nhưng chị vẫn hài lòng, hơn nữa chị tin tưởng, em thay chị thương nó, quan tâm chăm sóc cho nó, chị còn có gì để lo lắng nữa chứ.” Trong mắt Đới Tư Giai lộ ra tia đau xót, nhưng ý chí kiên quyết.


      “Em thay chị chăm sóc nó, em hận nó, bởi vì nó mà chị của em rời khỏi em.” Đới Tư Dĩnh thể lạnh lùng vô tình .


      “Vậy em cứ hận nó , mặc kệ nó ra sao? Còn đứa bé, chị quyết định rồi, em cần khuyên chị, nếu em lo lắng cho chị, hãy làm cho chị sống vui vẻ qua mấy ngày tới.” Đới Tư Giai biết là cố ý thế, để đả kích mình, nhưng quên, hai người là chị em, ngay cả tâm đều có thể hiểu .


      “Bỏ , em muốn đề cập chuyện này nữa, chị nghỉ ngơi cho khoẻ, em về nhà làm cho chị và Vũ Văn ít canh tẩm bổ cơ thể.” Đới Tư Dĩnh thở dài, bây giờ quan trọng nhất là làm cho tịnh dưỡng thân thể tốt.


      “Cám ơn em, Tư Dĩnh, chị biết em là tốt nhất.” Đới Tư Giai nở nụ cười.


      chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người rời , xem ra rất khó có thể thuyết phục chị .


      Vừa rời khỏi phòng bệnh, liền thấy Long Ngạo Phỉ tới.


      “Tư Giai ấy thế nào? Em khuyên ấy sao rồi?” giọng hỏi.


      “Lần này chị ấy cố chấp, khuyên chị ấy , em bây giờ về nhà nấu cho chị ấy chút gì đó bồi bổ.” Đới Tư Dĩnh lắc đầu, trong giọng điệu đều là bất đắc dĩ.


      “Vất vả cho em rồi, vào đây.” Long Ngạo Phỉ nghĩ, biết có thể khuyên giải thế nào nữa, tại chuyện gì cũng hỏng bét.


      “Vâng.” im lặng xoay người rời .


      Long Ngạo Phỉ chăm chú nhìn bóng dáng của lâu, thấy biến mất ở cửa thang máy, mới mở cửa phòng bệnh.


      “Phỉ, đến rồi.” Đới Tư Giai nhìn .


      “Ừm.” Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh giường, nhìn chân tình : “Tư Giai, em muốn có con, có thể với , chúng ta nước ngoài làm thụ tinh nhân tạo được ?”


      được.” Đới Tư Giai lập tức cự tuyệt, nhìn : “Phỉ, làm thụ tinh nhân tạo xác xuất thành công rất thấp, biết mà, hơn nữa em muốn thử trải qua cảm giác mang thai chín tháng mười ngày, biết ? Cảm giác được đứa bé dần dần lớn lên, em thấy hi sinh của mình có giá trị, Phỉ, đứa bé cũng là con của , muốn được nhìn thấy nó sao?”


      “Tư Giai, đều có nghĩ đến, nhưng cũng rồi, đứa bé cùng em…” Long Ngạo Phỉ còn chưa xong bị ngăn lại.


      “Phỉ, cần thế khiến em bực mình, dù lựa chọn em thế nào chứ? Có thể khiến em độc sống thêm được vài năm nữa sao? Phỉ, em đứa con này, đừng thế nữa được ?” Đới Tư Giai cuối cùng mang theo chút khẩn cầu.


      “Nhưng mà, Tư Giai à, em như thế làm cho đau lòng, sao có thể đứng nhìn em vì sinh đứa bé này mà mất ?” Long Ngạo Phỉ lấy tay ôm đầu.


      Đới Tư Giai lộ ra chút vui mừng tươi cười, rơi lệ ôm lấy : “Phỉ, đời này gặp được , em may mắn lắm rồi, tuy rằng còn em.”


      xin lỗi, Tư Giai, tha thứ cho .” Long Ngạo Phỉ nghiêng đầu tựa vào trước ngực , muốn phụ lòng , nhưng là tim làm theo chính mình.


      “Em biết, em biết, cần phải xin lỗi, Phỉ, em bây giờ cũng rất hạnh phúc, có em bé, có Tư Dĩnh.” sống con người vốn cũng rất diệu kì, chỉ cần vượt qua được, cần gì để ý ngày đó dài lâu.


      “Tư Giai, trịnh trọng hỏi lại em lần, em muốn sinh đứa bé, tiếc hết thảy mọi thứ sao?” Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu nhìn , nếu quyết định như thế cũng nhất định tôn trọng , bức bách nữa.


      “Vâng, Phỉ, em quyết định rồi, đứa con này em nhất định sinh ra, tiếc mọi thứ.” Đới Tư Giai ra sức gật gật đầu, biểu tình mặt kiên định vô cùng.


      “Được, Tư Giai, vậy hãy để được đồng hành cùng em.” chỉ có thể làm được như vậy, cùng hết quãng đường còn lại.


      đồng ý, cám ơn … được, hãy đồng hành cùng em nhé.” Đới Tư Giai vui mừng mỉm cười .

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 157: Tôn trọng lựa chọn


      “Tư Giai, cố ăn nhiều chút, thân thể quan trọng hơn.” Long Ngạo Phỉ cẩn thận dịu dàng , bắt phải uống canh gà.


      “Được, yên tâm, vì con, em ăn nhiều chút.” Đới Tư Giai lộ ra chút tươi cười hạnh phúc, nhận bát canh gà trong tay , uống liền hơi hết sạch.


      Bên cạnh, Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn khí hòa thuận giữa hai người, sao lại thế này?


      vất vả chờ chị ăn xong, lấy cớ kêu ra ngoài cửa.


      cùng chị gì? Chẳng lẽ muốn chị ấy sinh đứa bé?” nghi hoặc chất vấn.


      “Ừm.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu.


      “Cái gì? điên rồi sao? biết như vậy ảnh hưởng đến sống của chị sao, là do muốn phá bỏ đứa con của sao? Chẳng lẽ muốn vứt bỏ cuộc sống của chị ấy, Long Ngạo Phỉ, tôi hôm nay mới nhận con người ra lại là người ích kỉ như vậy.” Chính là từ đơn giản hoàn toàn chọc giận , Đới Tư Dĩnh phẫn nộ quát.


      “Đới Tư Dĩnh, em bình tĩnh chút, đây là quyết định của chính Tư Giai, cũng giống như Vũ Văn , ấy khẳng định là muốn trải qua cảm giác làm mẹ, còn cẩn thận nghĩ đến hậu quả, nếu chúng ta cứ bắt buộc ấy bỏ cái thai này, em cho là ấy vui sao? Em chính là nghĩ muốn cho ấy sống thêm vài năm, nhưng em có nghĩ qua cảm giác của ấy chưa? Đối với ấy mà , sống thêm được vài năm bằng mười tháng mang thai hạnh phúc, điều chúng ta tại phải làm là nên ép buộc ấy, mà là đồng hành cùng ấy, làm cho ấy được hạnh phúc.” Long Ngạo Phỉ cầm lấy hai vai của , đáp lại.


      Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn , đột nhiên khóc thành tiếng, gục đầu trong lòng , “Nhưng mà em có cách thuyết phục chính mình, em chấp nhận được.”


      biết, biết, nhưng chúng ta phải vì ấy mà suy nghĩ lại, hãy để ý đến cảm giác của ấy.” Long Ngạo Phỉ nhàng an ủi .


      Đới Tư Dĩnh muốn tiếp, biết, những đạo lý này đều hiểu được, chính là nhất thời chưa thể chấp nhận.


      Hồi lâu sau, mới nghĩ thông suốt dường như thở dài : “ cho chị là bào thai song sinh ?”


      “Chưa , bằng bây giờ chúng ta cho ấy.” Long Ngạo Phỉ đề nghị , biết là hiểu ra.


      “Vâng.”


      Đới Tư Dĩnh vào trong phòng bệnh, lôi kéo tay chị : “Chị, chị về sau cần phải ăn nhiều hơn nữa biết ? Bởi vì, trong bụng chị có hai đứa cùng chị tranh dinh dưỡng đó.”


      Đới Tư Giai nghe vậy liền sửng sốt, sau đó mới giật mình vui mừng : “Tư Dĩnh, em là chị mang song thai.”


      “Vâng, là song thai, đại khái là di truyền như chúng ta.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu, kì nghĩ đến hai đứa bé chào đời, vẫn là vui vẻ.


      “Tư Dĩnh, em đồng ý để chị giữ lại đứa .” Đới Tư Giai phản ứng lại. Tư Dĩnh cuối cùng chịu để giữ lại đứa .


      “Em có thể đồng ý sao?” Đới Tư Dĩnh vẫn là có chút cam lòng nhìn .


      “Cám ơn, cám ơn, chị biết là em đồng ý mà.” Đới Tư Giai vui vẻ .


      Đới Tư Dĩnh tự giác cũng lộ ra nụ cười, nếu phải nghĩ đến sau này, hẳn là giây phút tại bọn họ vô cùng hạnh phúc.


      “Tư Dĩnh, , chúng ta thăm Vũ Văn, thăm đứa .” Đới Tư Giai hưng phấn xuống giường lôi kéo ra ngoài.


      Trong phòng bệnh của Trịnh Vũ Văn.


      “Oa…” Tiếng khóc của đứa bé từ bên trong truyền ra.


      “Vũ Văn, sao con lại khóc thế, có phải là chưa ăn no .” Từ Tây Bác bồng con hỏi .


      phải đâu, ràng là vừa ăn mà, sao lại thế chứ? Hay là gọi bác sĩ đến.” Trịnh Vũ Văn cũng nhìn , cũng biết sao lại thế này.


      “Làm sao vậy? Ở cửa nghe thấy cục cưng khóc rồi.” Đới Tư Dĩnh cùng Đới Tư Giai vào thăm đứa hỏi.


      biết nữa, ăn cũng ăn no, ngủ cũng ngủ rồi, nhưng vẫn cứ khóc.” Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng .


      “Để mình xem, có phải là tè ra rồi , hay là ị ra rồi nên thấy khó chịu?” Đới Tư Dĩnh bế lấy đứa , nhàng đặt ở giường, tháo tã ra, mùi hôi tản ra khắp căn phòng.


      là, Tư Dĩnh, cậu quá lợi hại nha, chuyện này cậu cũng biết.” Trịnh Vũ Văn ở bên khích lệ , chính mình sao nghĩ ra?


      “Trịnh Vũ Văn, cậu chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ cậu cũng chưa thấy con heo sao?” Đới Tư Dĩnh vừa nựng cục cưng vừa , chút thưởng thức cũng có.


      “Người ta có ăn thịt heo rồi, nhưng quả chưa thấy qua con heo. Cậu thấy rồi sao?” Trịnh Vũ Văn giọng thầm.


      Xì, mọi người cùng nhau bật cười nhìn Trịnh Vũ Văn.


      “Các người cười cái gì chứ, thế tức là sao?” Trịnh Vũ Văn bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ.


      “Vũ Văn, em còn chưa hiểu sao, sau này tìm hiểu thêm , em xem Tư Dĩnh cũng biết chuyện này, em làm mẹ lại biết.” Từ Tây Bác bên cạnh .


      “Cái gì em làm mẹ mà biết chớ, vậy còn , cũng là cha mà, tại sao cũng biết?” Trịnh Vũ Văn phục hỏi lại .


      “Được, được, cũng học.” Từ Tây Bác muốn hơn thua với , biết vừa mới sinh con mà.


      Đới Tư Dĩnh bồng đứa , nó còn khóc nữa, im lặng tròn mắt tò mò nhìn, nhàng đùa : “Cục cưng, dì thèm quan tâm đến mẹ con nữa, mẹ con biết phân trắng đen có đúng ?”


      “Tư Dĩnh, cho chị bồng tí, nhanh lên.” Đới Tư Giai đón lấy đứa bé trong lòng Tư Dĩnh, lúc này muốn cảm thụ cảm giác làm mẹ.


      Ẵm thân thể bé mềm mại, Đới Tư Giai chậm rãi trêu đùa, trong mắt lộ ra tia nhìn trìu mến của người mẹ “Cục cưng nhất định phải mau mau lớn, khỏe mạnh, biết ?”


      Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng hạnh phúc giờ này của , đột nhiên cảm giác được, có lẽ Long Ngạo Phỉ đúng, bọn họ hẳn là nên tôn trọng quyết định của chị.


      Chương 158: bất chấp tất cả


      Nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tâm tình Đới Tư Dĩnh cũng trở nên vui vẻ, mang theo canh trong tay, bước nhanh đến bệnh viện, ngày mai chị và Vũ văn có thể cùng xuất viện rồi.


      Vừa tới bệnh viện liền thấy Hạ Thần bụng lớn ngồi mình tựa vào ghế ở đằng trước.


      “Hạ Thần, có khỏe , đến kiểm tra sao?” nhàng bước đến bắt chuyện.


      “Tư Dĩnh là sao, tôi ổn, chỉ đến làm kiểm tra.” Hạ Thần ngẩng đầu nhìn thấy , lộ ra nụ cười tươi.


      “Cảnh Hiên đâu, ấy cùng tới sao?” Đới Tư Dĩnh theo thói quen nhìn xung quanh , cũng nhìn thấy bóng dáng .


      có tới, là mẹ cùng tôi, Tư Dĩnh, sao lại ở đây?” Hạ Thần lắc đầu hỏi, tia chua xót thoáng lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.


      “Bạn tôi mới sinh, cũng có gặp qua rồi.” Đới Tư Dĩnh mỉm cười .


      “Vậy à, chúc mừng ấy, đúng là bạn rất lợi hại, so với lợi hại hơn rất nhiều.” Hạ Thần nhớ tới ấy lần đó mang theo lời lẽ thô tục mà mắng mình, cũng bật cười.


      “Cậu ấy luôn như thế, đừng để bụng nhé.” Đới Tư Dĩnh nghĩ để ý chuyện lần trước.


      có, ấy đúng, tôi cũng nghĩ giống ấy, đừng lo.” Hạ Thần cảm thấy có lỗi với .


      “Được rồi, mình đừng chuyện quá khứ nữa, sắp sinh chưa, khi nào sinh nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi đến thăm và em bé.” Đới Tư Dĩnh chuyển sang đề tài đứa bé.


      “Còn khoảng tháng nữa, được, khi nào sinh tôi gọi điện, tôi làm phiền nữa, mau gặp bạn , hẹn gặp lại.” Nhắc tới con, khoé miệng Hạ Thần dấu được hạnh phúc.


      “Được, vậy bảo trọng, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu, xoay người rời .


      theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy mẹ Hạ Thần khuôn mặt tươi cười dìu Hạ Thần ra ngoài, khẽ cau mày chút, vừa rồi nhắc tới Cảnh Hiên, thấy được trong mắt hạ Thần chợt loé ra tia ưu thương, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì? Cảnh Hiên vẫn chịu chấp nhận ấy sao?


      Dưới lầu công ty, Đới Tư Dĩnh lặng lẽ uống cà phê, chờ Hàn Cảnh Hiên.


      “Tư Dĩnh, gần đây em khoẻ ?” Hàn cảnh Hiên tới, ngồi xuống nhìn hỏi.


      “Khỏe lắm, Cảnh Hiên, còn sao, có tốt ? Hạ Thần cùng em bé có khoẻ ?” Đới Tư Dĩnh buông ly cà phê ra, cố ý nhắc tới Hạ Thần cùng đứa bé.


      “Cũng tốt, đúng rồi, Tư Dĩnh, em tìm có chuyện gì sao?” Hàn Cảnh Hiên dường như muốn nhắc tới Hạ Thần, thản nhiên lảng tránh thay đổi chủ đề.


      có chuyện gì hết. Vũ Văn sinh con khỏe lắm, biết chưa?” Đới Tư Dĩnh mở lời luôn đề cập đến đứa trẻ.


      “Ừm, biết, Tây Bác có gọi điện cho , có điều gần đây hơi bận nên chưa thăm ấy, vốn định hai ngày nữa thăm ấy, ấy khoẻ chứ?” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu giải thích.


      “Ừ, tốt lắm, đúng rồi, Hạ Thần cũng sắp sinh, chúc mừng sắp làm cha nhé.” Đới Tư Dĩnh lại quay trở lại đề tài này.


      “Ờ.” Hàn Cảnh Hiên đáp tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên cùng xấu hổ.


      “Sao thế? Cảnh Hiên, có tâm sao?” Đới Tư Dĩnh nhàng nhìn hỏi.


      “Tư Dĩnh, hôm nay em tới là cố ý hỏi chuyện giữa và Hạ Thần, đúng ?” Hàn Cảnh Hiên nhìn , nhận thấy toàn hỏi những câu liên quan đến Hạ Thần và con mình.


      cũng nhận ra rồi.” Đới Tư Dĩnh cười khẽ tiếng, sau đó : “Sáng nay, em gặp Hạ Thần cùng mẹ ấy đến bệnh viện kiểm tra, nhìn thấy bộ dáng ấy, chắc là sắp sinh, em rất lạ là sao thấy cùng ấy, ấy bận rộn công việc, đúng vậy ?”


      ấy có khoẻ ?” Hàn Cảnh Hiên chần chừ lúc mới hỏi, hai tháng rồi gặp Hạ Thần, tuy rằng cũng lo lắng đứa bé trong bụng , nhưng vẫn thể tha thứ cho .


      hỏi em sao? Cảnh Hiên, là cha của đứa bé, sao lại hỏi em ấy có khoẻ ? phải rất hoang đường sao?” Đới Tư Dĩnh nhìn mang theo tia trách móc.


      “Đúng là rất hoang đường.” Ánh mắt Hàn Cảnh Hiên có chút đơn.


      “Cảnh Hiên, có thể cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? và Hạ Thần phải sống cùng nhau tốt lắm sao? Sao khi lại trở thành như vậy chứ?” Giọng Đới Tư Dĩnh rất , cũng rất chân thành.


      “Tư Dĩnh, em nhất định thể tưởng tượng được đâu, lúc chuẩn bị tiếp nhận Hạ Thần, ấy lại đột nhiên cho biết là trước kia chuyện em thể mang thai là do ấy cho cha mẹ , khiến cho cha mẹ cố ý gây khó dễ với em, còn nữa, cùng ấy làm chuyện ngoài ý muốn kia cũng đều là do ấy sắp đặt, em , sao có thể tha thứ cho ấy đây, chưa từng nghĩ đến lòng dạ ấy lại thâm hiểm như thế, khiến cho sợ hãi, càng khiến cho thể nhận ra là, ấy gây thương tổn sâu sắc cho em, gây cho em nhiều thống khổ.” Hàn Cảnh Hiên cười khổ .


      Đới Tư Dĩnh nhìn , nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều là do Hạ Thần làm, đột nhiên nhớ lại tại buổi lễ kết hôn Hạ Thần có qua “Đới Tư Dĩnh, được hạnh phúc, tôi nhất định cướp Cảnh Hiên về, chờ xem.”


      Khoé miệng lộ lên nụ cười chua xót, Hạ Thần làm được.


      “Em , làm sao có thể tha thứ cho ấy được, càng biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với ấy.” Hàn Cảnh Hiên siết chặt ly cà phê.


      “Cảnh Hiên, bỏ , em trách ấy, bởi vì ấy đều là , chúng ta cuối cùng cũng phải đối mặt, chẳng qua ấy làm cho chúng ta sớm đối mặt mà thôi, ấy lòng , ấy làm như vậy cũng là bởi vì , tha thứ cho ấy , dù sao hai người giờ đây còn có con nữa.” Đới Tư Dĩnh cười, nhấn mạnh vấn đề này khiến cho chịu tha thứ.


      “Tại sao ấy bất chấp tất cả, Cảnh Hiên, kì nên cảm thấy vui mừng phải sao? Hạ Thần nguyện ý cho tất cả mọi chuyện, nếu ấy cho chẳng phải thể biết sao? Bây giờ còn rắc rối gì nữa? thăm ấy , đứa bé rất cần có cha mẹ.” Đới Tư Dĩnh nhàng .

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 159: Đưa ra quyết định


      Hàn Cảnh Hiên bình tĩnh nhìn , cũng nghĩ tới lâu, mâu thuẫn cũng lâu rồi, đứa bé cùng Hạ Thần, biết phải thế nào nữa, thể tha thứ cho Hạ Thần, nhưng lại thường xuyên nhớ tới đứa con chưa sinh trong bụng .


      “Cảnh Hiên, chẳng ai sai cả, đứng ở góc độ của Hạ Thần, ấy cũng đúng, chỉ là hơi cực đoan thôi, nhưng chẳng phải điều đó chứng minh ấy lòng sao? Cảnh Hiên, thử chuyện, thử quý trọng những gì mình có, em hi vọng hai người hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh xong, cầm lấy tay .


      “Tư Dĩnh, cám ơn em, hứa với em, suy ngẫm lại.” Hàn Cảnh Hiên cũng siết chặt tay .


      “Ừm, vậy là tốt rồi, Cảnh Hiên, em phải rồi, chị và Vũ Văn còn ở bệnh viện.” Đới Tư Dĩnh đứng lên, ra ngoài cũng lâu rồi.


      “Tư Dĩnh, cùng em, cũng muốn thăm Tây Bác cùng Vũ Văn, nếu Tây Bác trách cho coi.” Hàn Cảnh Hiên cũng đứng lên .


      “Được, chúng ta thôi.”


      Trong phòng bệnh viện.


      “Vũ Văn, Tây Bác, chúc mùng hai người.” Hàn Cảnh Hiên trao cho Trịnh Vũ Văn bó hoa tươi, .


      “Cám ơn , Cảnh Hiên.” vui vẻ nhận hoa.


      “Hàn Cảnh Hiên, cậu đúng là quan tâm bạn bè mà, bạn bè sinh con, tiểu tử cậu giờ này mới chịu đến thăm sao.” Từ Tây Bác lại tuyệt cảm kích, thầm trách.


      “Từ Tây Bác, cậu nghĩ mình tới để thăm cậu sao, mình là tới thăm Vũ Văn cùng em bé đó chứ, cậu mau hạ hoả , thèm đếm xỉa đến cậu, mình thăm em bé.” Hàn Cảnh Hiên cho là đúng, đây là cách bọn họ ở chung, người khác thể giải thích.


      “Được rồi, hai đừng giỡn nữa mà, Cảnh Hiên, cho ẵm em bé nè, nhớ cẩn thận chút.” Đới tư Dĩnh đem đứa nhàng đặt trong tay , cũng là bởi làm cho trước tiên cảm nhận được chút cảm giác làm cha, hi vọng có thể sớm chút suy nghĩ cẩn thận, cùng Hạ Thần nhà đoàn viên.


      Hàn Cảnh Hiên thân mình cứng ngắc, cử động cũng dám, ôm vật mềm mại này trong lòng, sợ chính mình thoáng dùng chút lực cũng làm nó bị thương, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt non nớt của đứa trẻ, tâm đột nhiên bị xao động chút, nếu đứa trẻ của chính mình sanh ra cũng đáng như vậy.


      “Cảnh Hiên, thế nào? Con mình đáng ?” Từ Tây Bác bắt đầu khoe.


      “Đáng , so với cậu đáng hơn.” Hàn Cảnh Hiên liếc mắt cái.


      “Oa…” Đứa trẻ trong lòng đột nhiên bật khóc.


      “Sao thế? Tôi có làm gì mà.” Hàn Cảnh Hiên bị đứa trẻ dọa lập tức hoảng hồn.


      sao đâu, là do nó đói thôi, đưa cho em.” Đới Tư Dĩnh cẩn thận ôm đứa .


      Từ Tây bác vội vàng pha sữa bột, đưa cho , bên ôm đứa , bên chậm rãi cho nó uống, cảnh tượng ấm áp.


      Trong mắt Hàn Cảnh Hiên lộ ra tia thương tiếc, trong lòng thầm than, nếu ông trời ban cho Tư Dĩnh đứa con, nhất định là người mẹ hạnh phúc nhất.


      Đứa trẻ bú sữa xong liền ngủ say.


      “Chúng ta ra ngoài , thôi đánh thức nó.” Đới Tư Dĩnh nhàng .


      Tại hành lang bệnh viện.


      “Tư Dĩnh, em Tư Giai ở bệnh viện sao, chẳng lẽ sức khỏe ấy tốt.” Hàn Cảnh Hiên ra hỏi, cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ là bệnh tình trở nên xấu .


      phải, chị có thai, mấy ngày nay ở trong này tĩnh dưỡng, ngày mai xuất viện.” Đới Tư Dĩnh giải thích.


      “À, muốn thăm ấy, nhân tiện chúc mừng ấy.” Hàn Cảnh Hiên đau lòng nhìn , lòng của thêm bao nhiêu áp lực đây.


      “Được, em dẫn .” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.


      Mở cửa phòng bệnh, liền thấy Tư Giai nằm giường xem tạp chí, Long Ngạo Phỉ ngồi bên cạnh giúp gọt táo.


      “Chị, Cảnh Hiên đến thăm chị nè.” Đới Tư Dĩnh đến .


      “Hàn Cảnh Hiên, lâu gặp.” Long Ngạo Phỉ nhìn mở lời


      lâu gặp.” Hàn Cảnh Hiên hướng về phía gật đầu, sau đó nhìn Tư Giai : “Tư Giai, nghe mang thai, chúc mừng .”


      “Cám ơn, Cảnh Hiên, chuyện lần trước xin lỗi , mong bỏ qua cho.” Đới Tư Giai nhìn , thành tâm giải thích.


      “Tư Giai, chuyện quá khứ đừng nên nhắc lại, tôi cũng quên, hôm nay chỉ là muốn đến thăm .” Hàn Cảnh Hiên cũng có trách móc gì.


      “Cảnh Hiên, ngồi .” Đới Tư Dĩnh đưa cho cái ghế dựa .


      cần, còn có chuyện phải , khi nào rảnh đến thăm em, Tư Giai bảo trọng nhé, Tư Dĩnh, Long Ngạo Phỉ, hẹn gặp lại.” Hàn Cảnh Hiên nhìn bọn họ .


      “Hàn Cảnh Hiên, cám ơn , hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ .


      Từ bệnh viện ra, hàn Cảnh Hiên quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm đưa ra quyết định, sau đó lái xe rời .


      Trong nhà Hạ Thần.


      “Mẹ, mẹ, mẹ mau tới đây.” Hạ Thần lớn tiếng kêu.


      “Sao thế? Sao thế?” Mẹ của Hạ Thần vội vàng chạy ra.


      “Mẹ, mẹ xem, đứa bé cử động nè.” Hạ Thần chỉ vào bụng của mình đột nhiên cực kỳ vui mừng .


      “Ra là chuyện này, làm mẹ sợ muốn chết, còn tưởng rằng con bị sao.” Bà Hạ thở phào nhõm, lại : “Con giờ muốn cử động, hay là con muốn ra ngoài, có phải hay , bé .”


      “A.” Hạ Thần đột nhiên lại kêu lên.


      “Làm sao vậy? Đau bụng sao?” Bà Hạ lại hoảng hốt.


      có, vừa rồi nó lại đạp con, đúng là nghịch ngợm mà.” Hạ Thần cười cười .


      “Con là, cứ làm mẹ kinh sợ bất ngờ, may là tim mẹ tốt, bằng đúng là bị con hù chết, nhưng đúng là nhóc con này nhất định là đứa nghịch ngợm đây.”


      “Ha ha, mẹ à, nghiêm trọng vậy chứ?”


      Chuông cửa đột nhiên vang lên, bà Hạ ra, thấy người tới, vẻ mặt bỗng chốc trở nên lạnh như băng trông khó coi, còn dám tới sao.


      Chương 160: Lấy chân thành đả động


      “Bác , con đến thăm Hạ Thần” Ngoài cửa Hàn cảnh Hiên đem theo thức ăn dinh dưỡng dành cho phụ nữ có thai, thành tâm .


      “Hạ Thần khoẻ lắm, cần cậu phải lo lắng, nếu có chuyện gì, cậu mau trở về , nó là con tôi, tôi chăm sóc cho con bé.” Bà Hạ đứng chặn ở cửa, cũng có ý muốn cho vào.


      “Bác à, cho con vào gặp ấy được ?” Hàn Cảnh Hiên cũng cố chấp, bộ dạng muốn rời .


      “Tôi cần, Hàn Cảnh Hiên, Tiểu Thần tại rất tốt, cũng bình thản, cậu nó, như vậy xin mời cậu cần phải quấy rầy nó, cậu .” Bà Hạ lạnh lùng , bà phải bảo vệ con của mình, thể để cho nó bị tổn thương.


      Tại phòng khách.


      Hạ Thần thấy mẹ đứng ở cửa hơn nửa buổi, biết ai tới, sao lại vào, thấy kì lạ liền ra hỏi: “Mẹ, ai tới vậy?”


      “Hạ Thần, là .” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn , hai tháng gặp, bụng lớn, thân thể cũng mập mạp lên chút.


      “Cảnh Hiên, là à, sao vào trong?” Hạ Thần sửng sốt, đến đây rồi, nhìn thấy mẹ mình đứng chặn ở cửa, liền hiểu ngay, mẹ muốn cho vào trong.


      “Vào .” Bà Hạ tình nguyện tránh ra, thể cho vào.


      “Cám ơn bác.” Hàn Cảnh Hiên cất bước vào.


      “Cảnh Hiên, ngồi .” Hạ Thần nhấc thân mình cồng kềnh đến, sau đó dùng tay vịn sô pha muốn ngồi xuống.


      “Cẩn thận chút.” Hàn Cảnh Hiên vươn tay đỡ lấy , giúp chậm rãi ngồi xuống.


      “Cám ơn.” Hạ Thần mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bây giờ cái gì cũng đều thong suốt, cho nên tâm tình cũng bình thản thư thái rất nhiều.


      “Thân thể thấy thế nào? Con có khoẻ ?” Hàn Cảnh Hiên nhìn , mở miệng .


      “Vâng, đều khoẻ, con rất nghịch, luôn động đậy.” Hạ Thần lấy tay vuốt bụng, hạnh phúc .


      “Hạ Thần, có thể vô phòng em được ? có chuyện muốn với em.” Hàn Cảnh hiên nhìn bà Hạ bên cạnh mới .


      “Vâng, đương nhiên là được, thôi.” Hạ Thần ngầm hiểu .


      Hàn Cảnh hiên lại đỡ đứng lên, giúp trở lại phòng, Hạ Thần nhàng đóng cửa lại hỏi: “Cảnh Hiên, muốn gì sao?”


      “Hạ Thần, muốn em cùng con trở về nhà.” Hàn Cảnh Hiên nhìn chân tình .


      Hạ Thần ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , ánh mắt có chút ướt, về nhà, từ ngọt ngào, tựa như là bỏ nhà trốn chồng, ông xã tại đến nhận lỗi…Đáng tiếc đây lại phải.


      “Vì sao?” Cảm động hồi lâu, mới mở miệng hỏi, muốn giống như trước kia, hơn nữa cũng quen với cảm giác bây giờ.


      “Vì em và con, cũng vì , gần đây suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện ra cũng thể trách em, hôm nay thăm con Tây Bác, đứa bé đáng , con chúng ta hẳn cũng đáng .” Hàn Cảnh Hiên xong khỏi lấy tay nhàng vuốt ve bụng của .


      Tâm tình Hạ Thần đột nhiên trầm xuống, ra là vì đứa , có chút do dự, lộ ra nụ cười chua xót, hi vọng xa vời cái gì chứ? Hi vọng xa vời rằng Cảnh Hiên sao?


      “Cảnh Hiên, cám ơn , em còn hơi bất ngờ, cho em thời gian suy nghĩ lại được ?” Hạ Thần từ chối, muốn suy ngẫm lại, cũng rất kì lạ, trước kia từng lại ngày như vậy, nhưng khi ngày này đến, lại do dự, có chút vui mừng.


      “Được, Hạ Thần, hãy tin lòng, mỗi ngày đến thăm em.” Hàn Cảnh Hiên biết trong khoảng thời gian ngắn nhất định khó có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà dùng thành ý để làm động lòng.


      Hạ Thần nhìn sang , trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác ngọt ngào.


      Hàn Cảnh Hiên là làm, mỗi ngày vào sáng sớm đều đến thăm, trong tay cầm hoa tươi, mong gặp Hạ Thần, tuy rằng bà Hạ vẻ mặt vẫn lạnh băng như trước nhưng còn ngăn cản nữa.


      “Hạ Thần, ngủ ngon , con có ngoan ? Nó có đạp em ?” Đó là câu đầu tiên mà mỗi ngày vào cửa luôn .


      “Em ngủ ngon, con cũng ngoan nữa, nhưng hay đạp em lắm.” Vẻ mặt Hạ Thần hạnh phúc đáp.


      “Nhóc con, nếu con ngoan, cha đánh đòn con đó”. luôn cố ý tạo ra vẻ dữ tợn mặt .


      “Ha ha.” Hạ Thần luôn ở bên vui vẻ cười.


      Vừa ra đến cửa, luôn vụng trộm âu yếm chút, sau đó tựa vào gương mặt : “ thay con hôn em.”


      cần.” Hạ Thần cười né sang bên, biết cha mẹ nhìn lén ở góc.


      ........................


      lầu, cha mẹ Hạ Thần nấp ở bên nhìn lén.


      “Ông à, vì sao lần nào ông cũng bắt tôi phải để cậu ta vào thế, làm vậy có ổn ? Tiểu Thần có thể bị tổn thương ?” Vẻ mặt Bà Hạ lo lắng .


      “Bà cho cậu ta vào, chẳng lẽ bà muốn cho con bé phải đơn thân nuôi con, khó có dịp như bây giờ cậu ta hối cải, đứa bé trong bụng con bé dù sao cũng là của cậu ta, lẽ bà muốn cho con bé được hạnh phúc sao?” Ông Hạ nhìn ở dưới lầu Hàn Cảnh Hiên rời .


      “Thế ông chuẩn bị kế hoạch gì chưa?” Bà Hạ nghi hoặc nhìn ông.


      “Có dịp tôi tìm cậu ta chuyện, tiểu Thần cũng sắp sinh, tôi hi vọng trước khi đứa bé được sinh ra, đem con bé gả cho người ta.” Trong lòng ông Hạ ngầm đưa ra quyết định.


      “Ông là… muốn Hạ Thần cùng Cảnh Hiên kết hôn sao?” Bà Hạ dường như vô cùng bất ngờ.


      “Chẳng lẽ bà muốn thế sao? Đối với tâm tư của chính con mình, bà cũng hiểu sao? Chúng ta là cha mẹ của con bé, giúp cho nó, bà muốn để người ta làm con bé đau lòng sao?” Ông Hạ nhìn bà .


      “Vậy ông chuẩn bị khi nào muốn tìm cậu ta chuyện?”


      “Ngày mai , sáng mai, khi cậu ta tới đây, bà dẫn cậu ta tới thư phòng gặp tôi.”


      “Được rồi.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 161: Chăm sóc tốt nhất


      Trong phòng khách dưới lầu nhà Đới Tư Dĩnh.


      “Tư Dĩnh, muốn cùng em bàn chuyện, muốn đưa Tư Giai trở về, chăm sóc cho ấy, em đồng ý chứ?” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh ngồi phía đối diện, lên tiếng đề nghị.


      muốn đưa chị về lại biệt thự sao?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn .


      “Ừ, muốn nhờ bác sĩ gia đình, hai mươi bốn giờ luôn bên cạnh ấy, để tránh cho ấy gặp chuyện gì hay.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu, tuy rằng kết quả thể tránh khỏi, nhưng muốn tận lực làm những gì có thể.


      Đới Tư Dĩnh trầm mặc, đúng, đó là cách tốt nhất, nhà mình quá , nhiều người như vậy thể sinh hoạt được, nhưng mà chị rời rồi, còn mình sao? Biết chị còn sống được bao lâu, làm sao có thể rời khỏi chị chứ.


      “Em có thể cùng chị qua đó ?” hồi lâu sau, mới ngẩng đầu hỏi, tuy rằng cầu này hơi quá đáng.


      Long Ngạo Phỉ có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn .


      đưa chị về đó , em đồng ý.” Đới Tư Dĩnh biết mình dường như nên đề ra cầu này.


      phải, Tư Dĩnh, em hiểu lầm rồi, vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sợ em đồng ý, cho nên dám ra, như vậy là tốt nhất, nghĩ Tư Giai cũng muốn em cùng ấy.” Nhìn sắc mặt đột nhiên ảm đạm, Long Ngạo Phỉ biết nhất định là nghĩ mình đồng ý.


      “Chúng ta cùng chị chuyện, xem chị có đồng ý ?” Đới Tư Dĩnh đứng dậy .


      “Được”.


      Tại phòng ngủ, Đới Tư Giai nghe bọn họ xong, suy nghĩ lát, gật gật đầu “Được, chúng ta dọn về biệt thự ở.” Chính hiểu được an bài như thế là tốt nhất, cũng cần bác sĩ, bởi vì cũng hi vọng đứa bé có thể bình an chào đời.


      “Được, vậy Tư Dĩnh, em thím Trương thu thập hành lí, hôm nay chúng ta trờ về đó luôn.” Long Ngạo Phỉ gật gật đầu .


      “Vâng”. Đới Tư Dĩnh xoay người rồi ra ngoài.


      “Cám ơn , Phỉ.” Đới Tư Giai khẽ cười.


      “Em gì thế? chỉ hận bản thân có thể làm quá ít, đừng quên, đứa bé cũng là con .” Long Ngạo Phỉ nhàng ôm lấy , đứa bé là trân quí, bởi vì chúng là do Tư Giai dùng sinh mạng đổi lấy……


      Mỗi sáng sớm, Hàn cảnh Hiên trước sau như cầm hoa tươi ấn vang chuông cửa Hạ gia.


      “Bác , chào buổi sáng.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười chào.


      “Vào , bác trai ở thư phòng chờ cậu đó, lát nữa cậu gặp Hạ Thần sau, đến thư phòng trước, bác trai có chuyện muốn với cậu.” Hôm nay sắc mặt bà Hạ dịu rất nhiều, giọng điệu cũng mềm mại rất nhiều.


      “Con biết rồi, thưa bác.” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu.


      Hạ Thần thức dậy rất sớm, khoé miệng khẽ nhếch lên cười, chờ đến.


      “Hạ Thần, con có ngoan ?” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa vào, ôm lấy .


      ngoan, đánh đòn con .” Hạ Thần cố ý .


      “Con hư là tại mẹ, đây đánh đòn em.” Hàn Cảnh Hiên cười .


      “Con hư là tại cha chứ.” Hạ Thần trừng mắt .


      “Được, được, đúng là con hư bởi tại cha, Hạ Thần, ở đây cùng em nữa, bác trai ở thư phòng chờ .” Hàn Cảnh Hiên nghiêm trang .


      “Cha em tìm có chuyện gì?” Hạ Thần nhăn mặt hỏi.


      biết, đến đó trước.”


      “Vâng.”


      Tại thư phòng, Ông Hạ ngồi tựa ghế


      “Bác trai, bác tìm con.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, vào hỏi.


      “Ngồi , ta muốn cùng cậu chuyện.” Ông Hạ có ý bảo ngồi lên ghế sô pha bên cạnh.


      “Bác tìm con có chuyện gì ạ?” hỏi.


      “Cảnh Hiên, ta chỉ muốn biết tại mỗi ngày cậu đều đến thăm Hạ Thần, ra là có ý gì? Cậu đến thăm nó bởi vì lo lắng cho đứa con trong bụng sao?” Ông Hạ nhìn hỏi.


      “Bác trai, con là đến thăm Hạ Thần, đương nhiên cũng là đến thăm đứa , con nghĩ muốn cho đứa gia đình đầy đủ, đó chính là mục đích của con.” Hàn Cảnh Hiên trả lời thành khẩn.


      “Thế còn Hạ Thần, cậu đối với con bé là loại cảm giác gì, vẫn là bởi vì đứa con này sao, cậu thể chấp nhận con bé sao?” Ánh mắt ông Hạ thâm trầm, giống như muốn quan sát kỹ lưỡng .


      “Bác trai, bác với cha con là bạn bè, con cùng Hạ Thần từ cũng biết nhau, tuy rằng con đối với ấy thể , nhưng ít ra là con thích ấy, mặc kệ là em cũng tốt, bạn bè cũng tốt, con là lòng thích ấy, con nghĩ tình có thể vun đắp, huống chi chúng con phải là có cảm giác, có lẽ do rất quen thuộc cho nên xem loại cảm tình tiềm này.” Hàn Cảnh Hiên chút giấu diếm, ra chi tiết, bởi vì tin tưởng, bác trai kinh nghiệm thương trường, hay dối bác liếc mắt cái nhận ra, huống chi cũng muốn gạt bác.


      “Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì đây?” Ông Hạ đối với câu trả lời của dường như rất vừa lòng, cái gì là ? Đàn ông nhiều, tình cũng thoáng, ông tin tưởng Cảnh Hiên thương con ông, bởi vì con ông ra rất cao thượng.


      “Con muốn đem Hạ Thần cùng đứa về nhà, nhà đoàn viên, chỉ là tại Hạ Thần chịu như vậy.” Hàn Cảnh Hiên thành khẩn .


      “Đem con bé về nhà? nhà đoàn viên? Hàn Cảnh Hiên, cậu với Hạ Thần như thế sao?” Ông Hạ mặt mày nhăn thành hình chữ thập.


      “Vâng, có chuyện gì sao? Bác trai, có vấn đề gì sao?” Hàn Cảnh Hiên cũng nhíu mày ngẫm lại, có vấn đề gì mà.


      “Cảnh Hiên, cậu bình thường phải rất thông minh sao? Sao tự nhiên lại hồ đồ vậy, tuy rằng trong bụng Hạ Thần mang con của cậu, nhưng con bé là gì của cậu chứ? Cậu đem nó về nhà chẳng phải rất hoang đường sao?” Ông Hạ nhịn được lắc đầu.


      “Bác trai, bác là kết hôn sao?” Hàn Cảnh Hiên chợt hiểu ra , bác trai muốn cho Hạ Thần danh phận.


      sai, trẻ dễ dạy, cùng lắm trước khi kết hôn cần phải làm gì?” Ông Hạ gật gật đầu.


      “Cầu hôn.” Hàn Cảnh Hiên cuối cùng cũng hiểu được.


      Chương 162: Thiệp mời


      Cửa đột nhiên bị mở ra, bà Hạ nghe lén ở cửa sắc mặt có chút xấu hổ : “Các người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”


      “Tiếp tục cái gì, xong rồi, Cảnh Hiên, cậu được rồi, ta tin là cậu biết nên làm thế nào? Chúng ta muốn để cho Hạ Thần chưa kết hôn mà làm mẹ.” Ông Hạ ràng.


      “Con hiểu, bác trai, trong vòng 3 ngày con làm tốt tất cả mọi chuyện.” Hàn Cảnh Hiên đứng lên .


      “Được, ta tin tưởng cậu.” Ông Hạ vừa lòng gật đầu.


      “Vậy, bác trai, bác , hẹn gặp lại.” Hàn Cảnh Hiên xong, hết sức nhàng bước ra khỏi thư phòng.


      Ở dưới lầu, Hạ Thần ngồi ghế sô pha, thấy xuống, vội vàng hỏi: “Cha em tìm có chuyện gì sao?”


      có gì đâu, về trước, ngày mai chờ nhé.” Hàn Cảnh Hiên lộ ra nụ cười thần bí, dù sao ngày mai biết.


      “Sao lại có chuyện gì chứ? cho em biết .” Tay Hạ Thần giữ chặt , giọng điệu có chút lo lắng, biết cha cùng chuyện gì? Có thể nào lại điều gì đó nên ra.


      có gì mà. Ngày mai em biết, tạm biệt.” Hàn Cảnh Hiên lại trộm hôn cái, sau đó nhàng rời .


      “Cha, mẹ.” Hạ Thần buồn bực nhìn lên lầu gọi.


      “Tiểu Thần, con chờ làm dâu .” Bà Hạ xuống lầu .


      dâu? Con cần, sao ba mẹ lại hỏi con, sao lại có thể tự ý quyết định chứ”. Hạ Thần tất nhiên là thấy nghi ngờ, ra cha và về chuyện này, nhưng vì sao lại ai hỏi qua ý kiến của .


      “Được rồi, trước mặt cha mẹ còn giả bộ sao? Mấy ngày vừa rồi chúng ta để ý thấy Cảnh Hiên cũng rất tốt, mẹ tin là cậu ta thương con cùng đứa , chẳng lẽ con muốn đứa bé sinh ra có cha sao? Mau nghỉ , chờ làm dâu.” Bà Hạ nghiêm túc .


      “Nhưng mà, mẹ à.” Hạ Thần vẫn là có chút chần chừ, còn dám xác định Cảnh Hiên có phải hay , hay chỉ là vì đứa .


      ‘Đừng nhưng nhị gì nữa, Hạ Thần, đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng có chần chừ, cứ theo tiếng gọi của lòng mình mà làm, như thế con mới hối hận.” Bà Hạ biết lo lắng điều gì. Nhưng bà tin tưởng con muốn gả cho .


      “Vâng, mẹ, con suy nghĩ.”


      Rời khỏi biệt thự Hạ gia, Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tất cả mọi chuyện trước đây, cứ để cho gió cuốn , bây giờ với như vậy là đủ rồi.


      Đới Tư Dĩnh nhận được điện thoại của Hàn Cảnh Hiên liền chạy tới quán cà phê dưới lầu công ty.


      “Cảnh Hiên, tìm em có chuyện gì sao?” nhàng bước đến, ngồi xuống nhìn hỏi.


      “Tư Dĩnh, với Hạ Thần kết hôn.” Hàn Cảnh Hiên nhìn , chậm rãi .


      ? Vậy chúc mừng hai người.” Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, vui mừng .


      “Cám ơn, mời em .” Hàn Cảnh Hiên lấy tấm thiệp đỏ thẫm chuyển cho .


      Đới Tư Dĩnh mở ra liền thấy ngày, đúng là bảy ngày sau, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Thời gian gấp vậy, hai người có thể chuẩn bị tốt ?”


      “Ừ, cha mẹ cùng cha mẹ ấy đều chuẩn bị, chủ yếu là mời người thân, bởi vì cha mẹ Hạ Thần hi vọng trước khi đứa sinh ra ấy phải được cưới, cho nên thời gian có hơi gấp, cùng lắm, cố gắng hết sức chuẩn bị chu đáo, để cho ấy có gì tiếc nuối.” Hàn Cảnh Hiên gật đầu giải thích.


      “Cảnh Hiên, có thể nghĩ được như vậy, là tốt rồi, em chúc mừng hai người nhà hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh chân tình .


      “Cám ơn, Tư Dĩnh sau này em phải bảo trọng.” Hàn Cảnh Hiên cũng dám ra, biết sau khi cùng Hạ Thần kết hôn, phải có trách nhiệm, cho dù giữa cùng Tư Dĩnh có gì, nhưng là sợ cảm nhận của Hạ Thần, cho nên về sau nếu có chuyện gì, gặp mặt .


      “Vâng, cũng vậy, em làm phiền nữa, em về trước đây, Cảnh Hiên, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh dĩ nhiên nghe hiểu được thâm ý trong lời của , đứng lên .


      “Hẹn gặp lại.”


      Đới Tư Dĩnh bước nhanh ra khỏi quán cà phê, khoé miệng đột nhiên lộ ra nụ cười chua sót, ràng thương Cảnh Hiên, vì sao khi nghe được tin muốn cưới Hạ Thần, trong lòng tự nhiên có chút ghen tị chứ, lắc lắc đầu, chung đây là do lòng tham hư vinh của phụ nữ tác quái mà.


      Hôn lễ long trọng trong hoa viên, đúng ngày được cử hành.


      Trong phòng trang điểm của dâu, Hạ Thần vừa mới chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Đới Tư Dĩnh bước vào, nhìn : “Hạ Thần, chúc mừng .”


      “Tư Dĩnh, đến rồi, cám ơn.” Hạ Thần nhìn , trong giọng chứa nhiều vui mừng.


      “Hạ Thần, áo cưới của đẹp, chút cũng thể nhìn ra là mang thai.” Đới Tư Dĩnh nhìn có chút hâm mộ mẫu áo cưới, tán thưởng .


      đâu, chẳng qua là có chút, cũng phải thực quá lộ, là, tôi muốn sinh con xong rồi mới cưới, nhưng cha mẹ tôi quá bảo thủ, nhất định phải gả tôi trước.” Hạ Thần nhìn thấy dáng người mình mập mạp bất mãn , con thời điểm đẹp nhất là lúc làm dâu, giờ lại là cái bộ dạng này.


      “Chuyện cũng đơn giản mà, chờ đứa sinh xong, cùng Cảnh Hiên cử hành hôn lễ lần nữa, phải là được rồi sao?” Đới Tư Dĩnh cười cười .


      “Đúng ha, sao tôi lại nghĩ ra chứ? Cứ quyết định vậy , sau này cử hành hôn lễ lần nữa.” Hạ Thần cũng cười khẽ.


      “Hạ Thần, xong chưa, hôn lễ sắp bắt đầu.” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên từ bên ngoài đến .


      “Cảnh Hiên, xong rồi, lập tức ra ngay.” Hạ Thần đáp.


      “Hạ Thần, chuẩn bị xong rồi sao? Hôn lễ nên bắt đầu rồi.” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên từ bên ngoài đến.


      “Tư Dĩnh, em đến rồi.” Hàn Cảnh Hiên nhìn chào, gật gật đầu, lại nhìn Hạ Thần : “ ra ngoài trước, em cũng mau ra nhé.”


      “Vâng, lập tức ra ngay, Tư Dĩnh, xem giúp tôi, còn có chỗ nào ổn .” Hạ Thần lại đứng trước gương, soi bên trái soi bên phải hỏi.


      “Hạ Thần, đều ổn cả, có chỗ nào ổn, tại là dâu đẹp nhất.” Đới Tư Dĩnh ở phía sau mỉm cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :