1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 113: Đau lòng


      Hàn Cảnh Hiên về nhà, liền đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, rồi nhìn đồng hồ tường, thời gian qua giờ, Tư Dĩnh còn chưa trở về, sắc mặt càng ngày càng khó coi, loại ý niệm bất an nảy lên trong đầu, có thể hay bọn họ….. , , chính mình phải tin tưởng Tư Dĩnh.


      Đột nhiên chiếc xe hơi đậu dưới lầu, Đới Tư Dĩnh từ xe bước xuống.


      “Hẹn gặp lại.” quay đầu nhìn Long Ngạo Phỉ trong xe .


      “Hẹn gặp lại, Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ ghé đầu ra, trong mắt nhìn chứa đựng tình cảm nồng đậm buông.


      Đới Tư Dĩnh vừa mở cửa vào phòng, liền thấy Cảnh Hiên ngồi ở sôfa, vì sao lại về sớm như vậy, sửng sốt chút, hỏi: “Cảnh Hiên, trở về khi nào?”


      “Vừa mới về, thấy em có ở nhà, đúng rồi, Tư Dĩnh, em đâu vậy?” Hàn Cảnh Hiên giả vờ như thuận miệng hỏi, trong lòng thực ra rất để ý, hy vọng có thể đối với chính mình thành tâm thật.


      Thân hình Đới Tư Dĩnh hơi cứng lại chút, do dự biết có nên với hay , suy nghĩ chút, vẫn quyết định dối có thiện ý, miễn cho Cảnh Hiên đừng suy nghĩ trong lòng: “Em gặp Vũ Văn, cùng ăn cơm chiều mới trở về, nghĩ tới lại về sớm như vậy.”


      “Ừ.” Hàn Cảnh Hiên thản nhiên lên tiếng, trong lòng lại rất thất vọng, Tư Dĩnh vẫn lừa , vì cái gì lại muốn gạt ? Nếu chỉ là đơn thuần gặp mặt, thì sẽ nhỏ nhen mà để ý làm gì. Đằng này…


      “Cảnh Hiên, làm sao vậy? thoải mái ư?” Đới Tư Dĩnh nhìn sắc mặt có chút khó coi, quan tâm hỏi.


      có gì. Tư Dĩnh, em nghỉ ngơi sớm , tắm rồi ngủ.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy trở lại phòng của mình.


      Đới Tư Dĩnh nhìn theo bóng dáng của , nghi hoặc khó hiểu, hôm nay làm sao vậy? Có tâm sao?


      Hàn Cảnh Hiên gần như là đêm ngủ, nằm nghĩ ngợi cả đêm, sau đó suy nghĩ cẩn thận, quyết ̣nh phải tin tưởng Tư Dĩnh, bởi vì tại là vợ của , tin tưởng là sự tôn trọng tối thiểu, nếu ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng có, về sau còn có thể ở chung như thế nào?


      “Tư Dĩnh, chào buổi sáng.” thường chào hỏi như vậy.


      “Cảnh Hiên, chào buổi sáng, ăn sáng .” Đới Tư Dĩnh thở nhẹ một hơi, xem ra chính mình đã quá đa nghi.


      “Đúng rồi, Tư Dĩnh, Vũ Văn phải cùng Tây Bác kết hôn sao? Chúng ta hôm nay hẹn thời gian cùng chọn lễ vật cho bọn họ .” Hàn Cảnh Hiên ăn điểm tâm, đột nhiên suy nghĩ đến.


      “Được, em ở nhà, chờ điện thoại của , chừng nào rảnh gọi điện thoại cho em.”


      “Vậy em chờ nhé, ăn xong rồi, làm đây, hẹn gặp lại.” Hàn Cảnh Hiên xong, ra cửa.


      “Hẹn gặp lại.”


      Tiếng chuông di động vang lên, Đới Tư Dĩnh cầm lên, phải của Hàn Cảnh Hiên, ràng là của chị gái mình, Tư Giai.


      “Chị, dạo này vẫn tốt chứ?” Nhận điện thoại, giọng hỏi.


      “Ừh, chị tốt lắm, em sao? Hôm nay có rảnh ? Về nhà chuyến , chị muốn chuyện với em.” m thanh của chị từ đầu kia điện thoại thực bình tĩnh.


      “Được, em lập tức , chị chờ em, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh buông điện thoại, vội vàng ra cửa, trong lòng cảm thấy có chút bất an, biết chị tìm có việc gì.


      Thở hổn hển chạy đến cửa nhà Tư Giai, ấn chuông.


      “Tiểu thư, là à, xin mời vào, phu nhân ở trong phòng.” Thím Trương mở cửa vừa thấy liền .


      “Vâng, cháu biết rồi, cháu vào đây.” Đới Tư Dĩnh khách sáo , hướng phòng chị vào.


      nhàng mở cửa phòng, rồi vào, thấy chị ngồi bên giường, dường như đợi .


      “Tư Dĩnh, em đã đến rồi, ngồi .” Đới Tư Giai thấy , mặt tuy có ý cười, nhưng cũng có hận ý của dĩ vãng.


      “Vâng, chị, chị tìm em có việc sao?” Đới Tư Dĩnh có chút câu nệ, còn biết trong lòng chị rốt cuộc nghĩ như thế nào.


      “Tư Dĩnh, em Phỉ đúng ?” Ánh mắt Đới Tư Giai nhìn chằm chằm hỏi, ngữ khí chút tức giận.


      Đới Tư Dĩnh hơi sửng sốt, cảm thấy rất xấu hổ, sao chị lại đột nhiên hỏi như vậy? nên trả lời như thế nào mới là mong muốn của chị?


      Thấy phủ nhận, cũng thừa nhận, Đới Tư Giai lẩm bẩm : “Chị là khờ, kỳ , chị sớm biết, em thương ấy, bằng em cam tâm tình nguyện mà thay chị gả cho ấy.”


      “Chị, xin lỗi, em nghĩ, , em nghĩ làm tổn thương chị.” Đới Tư Dĩnh trong lòng cực kỳ áy náy, mặc kệ thế nào… Chính mình đem lòng người của chị, thì mình là người đúng.


      cần xin lỗi chị, ra, chị biết, chúng ta là chị em song sinh, thích, mong muốn, đều giống nhau, chỉ là nghĩ tới, ngay cả đàn ông cũng thương giống nhau, có phải là điều rất đáng buồn hay !” Ánh mắt Đới Tư Giai xen lẫn bi thương cùng bất đắc dĩ.


      “Chị, em , tại em đã còn ấy, em kết hôn rồi.” Đới Tư Dĩnh vội vàng giải thích.


      “Tư Dĩnh, sao lại ngốc như vậy?” Đới Tư Giai nhìn , trong mắt hiện lên trận đau lòng.


      Đới Tư Dĩnh sửng sốt, hiểu nhìn chị : “Chị, chị gì vậy? Cái gì mà ngu ngốc?”


      “Vì sao em lại muốn dùng Cảnh Hiên để che dấu? Em có biết em đã làm mất thứ gì ? Đó là thứ quan trọng nhất của người con gái…”


      Chị ấy biết, Đới Tư Dĩnh trong lòng tràn đầy ủy khuất, nước mắt tự chủ được chảy xuống, lập tức ôm lấy chị khóc nấc lên: “Chị!”


      là ngốc, chúng ta vì sao lại đều ngu ngốc như vậy? Đều giữ lấy nổi hạnh phúc mà chúng ta đáng nhận được.” Nước mắt Đới Tư Giai cũng rơi xuống.


      “Chị, chị hận em, chị tha thứ cho em rồi sao?” Đới Tư Dĩnh gắt gao ôm chị mình.


      “Chị nghĩ hận em, chị cũng nghĩ tha thứ cho em, nhưng đều làm được, trong lòng chị lại rất thương em.” Đới Tư Giai sâu kín , thể thuyết phục chính mình tha thứ cho Tư Dĩnh, nhưng cũng thể hận , trong lòng mãi có khúc mắc.


      “Cảm ơn chị, cảm ơn chị, chị, em cầu chị tha thứ, chỉ cần chị bằng lòng gặp em, nguyện ý cùng em chuyện, em cũng thấy rất đủ rồi.” Đới Tư Dĩnh cũng biết, mặc dù chị là hoàn toàn để ý, nhưng đó là chuyện thể có khả năng làm được.


      Chị em cùng ôm nhau, trong phòng đều chỉ vọng lại thanh ngừng nức nở…


      Chương 114: Bà Hàn phẫn nộ


      Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh ở trung tâm mua sắm chọn lựa quà kết hôn cho Vũ Văn.


      “Tư Dĩnh, vì sao lại vui mừng như vậy?” Hàn Cảnh Hiên nhìn khóe miệng nhếch lên, khóe mắt mang ý cười, tâm tình rất tốt bèn hỏi.


      “Cảnh Hiên, biết ? Hôm nay chị tìm em, chị ấy tha thứ cho em, sao em lại cảm thấy vui mừng chứ?” Giọng nói Đới Tư Dĩnh tràn ngập vui vẻ khoái trá.


      “Tư Giai, ấy suy nghĩ cẩn thận, ấy trách em, như vậy quá tốt rồi.” Hàn Cảnh Hiên cũng thay cảm thấy hứng khởi.


      “Vâng.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ gật gật đầu.


      …….


      Trong giáo đường.


      Vẻ mặt Trịnh Vũ Văn hạnh phúc cùng Từ Tây Bác đứng bục cao của giáo đường.


      Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Giai cùng Long Ngạo Phỉ ngồi ở bên.


      Sau lời chúc phúc của mục sư, bọn họ rốt cục kết thành vợ chồng, nhận những cánh hoa tươi tung bay cùng tiếng vỗ tay, cả hai bước vào cuộc hành trình ngọt ngào của tuần trăng mật.


      Ngày dường như lập tức biến thành yên tĩnh, chị tha thứ cho mình, Tư Dĩnh nghĩ ngợi, tìm cơ hội tốt dọn đến phòng ngủ của Cảnh Hiên, muốn cùng trở thành vợ chồng chân chính, cùng nhau trải qua cuộc sống gia ̀nh bình thường như bao gia ̀nh khác.


      Hạ Thần đứng ở dưới lầu nhà Hàn Cảnh Hiên, nhìn bộ dáng ân ái của Hàn Cảnh Hiên cùng Đới Tư Dĩnh, trong lòng nhất thời khó chịu, nếu lần trước thể phá hư bọn họ, như vậy phải nghĩ ra biện pháp khác…


      Bà Hàn ở trung tâm mua sắm dạo, Hạ Thần làm bộ như trùng hợp qua gặp nhau, thân thiết chạy đến chào hỏi: “Bác , mọi người mua gì vậy?”


      “Là Hạ Thần, sao trùng hợp vậy? Bác cũng muốn mua gì, chỉ dạo nhìn ngắm thôi.” Bà Hàn nhìn , vẻ mặt vui mừng, bà thích đứa này từ khi nó còn bé, giống như con của mình.


      “Wao, cái này rất đẹp.” Hạ Thần nhìn đồ chơi trẻ con trong tay bà. “Bác , mua để tặng người khác sao?”


      “Này, phải, bác là mua để cho Tư Dĩnh sau này dùng.” Bà Hàn thuận miệng , trong mắt tựa hồ có nhiều chờ đợi.


      “Cho ấy dùng? ấy thể dùng đến được đâu.” Hạ Thần xong, làm bộ như lỡ lời lấy tay che miệng, mặt bối rối muốn chạy trốn, “Bác , cháu còn có việc, thể cùng bác rồi.”


      “Chờ chút, Hạ Thần, lời cháu vừa có ý gì?”Bà Hàn cầm cánh tay , mắt lộ ra nghi hoặc.


      có gì? Bác hãy xem như nghe lầm, cái gì cháu cũng chưa nói được ?” Hạ Thần vội vàng giả vờ che dấu, trong lòng lại thấy đắc ý.


      , Hạ Thần, cháu chắc chắn có việc gạt bác, hôm nay cháu nhất định phải ràng, nếu bác để cháu .” Bà Hàn giữ chặt tay .


      “Cái này… được rồi, bác , chúng ta tìm chỗ ngồi xuống chuyện .” Hạ Thần khó xử nửa ngày, cuối cùng làm bộ như miễn cưỡng đồng ý.


      Trong quán cà phê.


      “Hạ Thần, cháu mau , đừng làm bác sốt ruột.” Bà Hàn chưa đụng đến ngụm cafe, bà nóng vội muốn biết lời lúc nãy của Hạ Thần là có ý gì?


      “Bác , cháu ra, bác nhất định được kích động, còn nữa, phải giữ bí mật, được cho người khác biết là cháu cho bác, được ?” Hạ Thần đưa ra điều kiện trước, để chính mình phải gặp rắc rối về sau.


      “Được, cháu mau .” Bà Hàn hề nghĩ ngợi liền đồng ý.


      Hạ Thần trầm tư chút, mới ngẩng đầu nhìn bà Hàn : “Bác , bác biết ? Đới Tư Dĩnh thể có con.”


      “Cái gì? Nó thể sinh con?” Bà Hàn ngây ngẩn cả người, lời của , giống như sấm chớp giữa bầu trời quang đãng, đánh vào đỉnh đầu của bà, điều này làm cho bà thể nào chấp nhận được.


      “Bác , bác , bác sao chứ, đừng dọa cháu.” Hạ Thần lay lay bà.


      “Hạ Thần, lời cháu sao? Vậy Cảnh Hiên có biết hay ?” Bà Hàn hồi phục lại tinh thần, vẫn thể tin được.


      “Dạ, bác , chính ấy đã thừa nhận, cháu nghĩ Cảnh Hiên nhất định cũng biết.” Hạ Thần kiên định gật gật đầu, tỏ vẻ những điều mình đều là .


      , điều này sao có thể? Cảnh Hiên tạo sao lại muốn gạt chúng ta, thảo nào khi chúng ta đến đứa , sắc mặt nó liền thay đổi, ra là thế, ra là thế.” Bà Hàn thể tin được, đột nhiên đứng dậy, xoay người rời .


      “Bác , bác ……” Hạ Thần ở phía sau kêu lên, mặt cũng lộ ra ý cười, Đới Tư Dĩnh, cứ chờ xem.


      Đới Tư Dĩnh mở cửa, liền thấy bà Hàn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn , trong lòng cả kinh.


      “Mẹ, mẹ vào .” vội vàng tiếp đón.


      cần gọi tôi là mẹ, tôi có loại con dâu như .” Bà Hàn rống giận, vào.


      Đới Tư Dĩnh lẳng lặng đứng ở nơi đó, biết vì sao bà lại như vậy.


      Bà Hàn ngồi sôfa, trừng mắt nhìn , giận dữ: “ cần phải biểu bộ dáng vô tội như vậy, để cho ai xem, có phải làm như vậy để lừa Cảnh Hiên? Có phải rất đê tiện vô sỉ hay .”


      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh cẩn thận hỏi.


      còn hỏi tôi xảy ra chuyện gì? người phụ nữ ngay cả con cũng sinh được, làm gì có tư cách làm con dâu Hàn gia tôi.” Bà Hàn hừ lạnh tiếng, người phụ nữ vô sỉ như vậy, lần đầu tiên bà mới nhìn thấy.


      Bà ấy biết, Đới Tư Dĩnh thân mình cứng đờ, nên cái gì bây giờ? Cắn môi đứng trân mình ở đó


      “Tại sao gì? Nhìn dáng vẻ hồn nhiên, ngờ là loại người có tâm kế như vậy? , ra có mục đích cùng mưu gì mà quyết tâm phải gả bằng được vào Hàn gia tôi?” Bà Hàn lạnh giọng chất vấn.


      “Con có, con có.” Đới Tư Dĩnh lắc đầu, chỉ là thể sinh được con…


      Thấy vẫn phủ nhận, bà Hàn trong cơn tức giận, ‘bốp’ cái tát vào mặt Đới Tư Dĩnh, lạnh lùng : “Tốt, nếu có mục đích, vậy rời khỏi Cảnh Hiên .”


      Đới Tư Dĩnh ôm mặt bị đánh đau, ủy khuất cực hạn, nước mắt lập tức chảy xuống.


      Cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Cảnh Hiên vừa tiến vào nhà liền thấy Đới Tư Dĩnh ôm mặt khóc đứng tại kia, mẹ ở bên mắt lạnh lùng nhìn .


      “Mẹ, mẹ vì sao lại đến đây? Tư Dĩnh, em làm sao vậy?”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 115: Ép buộc từ hai phía


      Bà Hàn tức giận nhìn con trai mình.


      Hàn Cảnh Hiên cảm giác được khí có gì đó ổn, trước đến bên cạnh mẹ, vui cười : “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ai chọc mẹ tức giận, cho con, con thay mẹ xử tội, cho mẹ hết giận.”


      Bà Hàn lại hung hăng trừng mắt liếc cái: “Đừng có cợt nhả, Cảnh Hiên, con có biết hay , ta thế sinh con được.”


      Vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên cứng đờ, lập tức hiểu được mẹ mình tức giận vì cái gì? muốn lừa gạt cha mẹ, chính là nghĩ được nên như thế nào cho tốt với cha mẹ mình, nên mới che dấu tới tận bây giờ.


      “Mẹ, mẹ đừng tức giận, nghe con giải thích.” Hàn Cảnh Hiên nhàng vuốt vuốt ngực cho mẹ.


      “Tránh ra, tôi cần phải giả vờ ân cần, tôi cũng cần giải thích, tôi chỉ muốn cho tôi đứa cháu.” Bà Hàn nhìn , sao lại dám lừa chính mẹ của mình, trong lòng càng thấy tức giận.


      “Mẹ, cháu của mẹ có, mẹ đừng vội.” Hàn Cảnh Hiên ăn khép nép.


      có? ta sinh được, làm sao để có? Nhận con nuôi sao? Tôi chấp nhận.” Bà Hàn rống to, đột nhiên nhìn con : “Hay là con cùng người phhụ nữ khác sinh, rồi ôm trở về đây?”


      phải, mẹ, mẹ nghĩ đâu vậy?” Hàn Cảnh Hiên còn nghĩ tới làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.


      phải là tốt rồi, là mẹ, mẹ cũng đồng ý, Cảnh Hiên, nếu con còn nhận người mẹ này, con hãy cùng ta ly hôn .” Bà Hàn lên tiếng ép buộc.


      “Mẹ, mẹ bình tĩnh chút, mẹ cần kích động như vậy? Con ly hôn Tư Dĩnh đâu.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy, thái độ kiên quyết.


      Đới Tư Dĩnh đến bên, yên lặng kéo ống tay áo , ý bảo được chọc giận mẹ.


      “Được, được lắm, trưởng thành rồi, cứng cáp rồi, cần cha mẹ nữa, tùy .” Bà Hàn tức giận đứng dậy, mang theo hằn học xoay người bước .


      “Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Đới Tư Dĩnh ở phía sau lo lắng kêu lên, hy vọng, bởi vì mình mà làm cho mẹ con họ bất hòa.


      cần gọi tôi là mẹ, xứng gọi tôi như thế.” Bà Hàn quay đầu, tuyệt tình quát.


      ‘Ầm’ Cửa bị đóng lại.


      “Tư Dĩnh, em sao chứ?” Hàn Cảnh Hiên nhìn má bị đánh hồng lên, đau lòng hỏi.


      “Cảnh Hiên, em sao, nhưng mà, nên chọc giận mẹ, chẳng may mẹ tức giận quá phát bệnh thì làm sao bây giờ? mau xem mẹ thế nào, chịu nhận lỗi .” Đới Tư Dĩnh lo lắng nhìn ra bên ngoài bảo .


      Hàn Cảnh Hiên cũng có chút lo lắng, nhìn : “ trước, em ở nhà chờ .”


      “Được, mau .”


      Trong đại sảnh Hàn gia.


      Bà Hàn vẫn ngồi bên ngừng khóc, vẻ mặt ông Hàn nghiêm túc nhìn Hàn Cảnh Hiên.


      “Cha mẹ, thực xin lỗi, con biết, con nên gạt hai người, nhưng con sợ hai người đồng ý, nên con mới dám .” Vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ, thống khổ .


      “Con cho là gạo nấu thành cơm chúng ta đồng ý sao? Cảnh Hiên, cha cho con biết, chỉ mẹ con đồng ý, mà cha cũng đồng ý, bây giờ con hãy ly hôn ta ngay , nếu , chúng ta từ con.” Thái độ của ông Hàn cũng cực kỳ kiên quyết.


      “Cha mẹ, hai người nên ép con, con ly hôn với Tư Dĩnh.” Thái độ Hàn Cảnh Hiên cũng kiên quyết kém.


      “Con… cái đồ nghịch tử, nếu con ly hôn, vậy từ nay về sau con cũng đừng bước chân vào cửa nhà này nữa.” Sắc mặt ông Hàn xanh mét, thốt ra lời tuyệt tình.


      “Cha mẹ, vậy hai người nghỉ ngơi cho khỏe, con trước.” Hàn Cảnh Hiên đứng dậy muốn rời .


      “Con, con….” Ông Hàn nghĩ tới con mình kiên quyết như vậy, chỉ vì người phụ nữ kia, cư nhiên cần cha mẹ, lên lời, thân mình mềm nhũn ngất .


      “Ông à, ông làm sao vậy?” Bà Hàn đỡ lấy chồng, hoảng hốt kêu lên.


      “Cha… Mẹ, mau gọi xe cứu thương.” Hàn Cảnh Hiên vừa muốn bước ra khỏi cửa liền xoay người, ôm lấy cha mình.


      “Xe cứu thương.” Bà Hàn cuống quýt cầm lấy điện thoại, giọng run run.


      Trong bệnh viện XXX.


      Hàn Cảnh Hiên đỡ lấy mẹ khóc lóc, lo lắng chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.


      “Mẹ, đừng lo lắng, cha có việc gì.” giọng an ủi mẹ mình.


      “Con… con còn dám , đều là tại con, đều là tại con.” Bà Hàn có chút oán giận nhìn con trai mình.


      Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở.


      “Bác sĩ, thế nào?” Bọn họ vội vàng đứng lên hỏi.


      Bác sĩ từ bên trong ra, bỏ khẩu trang xuống : “Bệnh nhân là do chịu kích động, khiến bệnh tim phát tác, may mà đưa đến kịp thời, có điều, về sau phải chú ý, đừng để cho ông ấy phải chịu kích động nào nữa.”


      “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi biết.”


      “Mọi người có thể vào phòng bệnh thăm ông ấy.” Bác sĩ xong, xoay người bước .


      Trong phòng bệnh, ông Hàn chậm rãi mở mắt.


      “Ông à, ông tỉnh rồi.” Bà Hàn đứng ở bên .


      ngay, tôi muốn nhìn thấy nữa.” Ông Hàn liếc mắt cái liền thấy Hàn Cảnh Hiên đứng ở bên giường, kích động lấy tay chỉ vào cửa, đột nhiên ở ngực trận đau đớn dội xuống.


      “Cha, cha đừng kích động, được, con lập tức ,ngày mai con lại đến thăm cha.” Hàn Cảnh Hiên vội vàng , sợ cha mình lại bị thêm kích động.


      Hàn Cảnh Hiên mang mớ tâm về nhà, lập tức ngồi lên sôfa, thể nào hiểu được cha mẹ làm sao lại biết được chuyện của Tư Dĩnh.


      “Cảnh Hiên, cha mẹ có khỏe ?” Đới Tư Dĩnh ở bên thấy bộ dáng mệt mỏi của , liền giọng hỏi.


      “Cha nằm viện, mới từ bệnh viện trở về.” Hàn Cảnh Hiên day day hai bên huyệt thái dương , nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để có thể vẹn toàn cả đôi bên?


      “Cha nằm viện?” Đới Tư Dĩnh hết hồn, nghĩ tới bọn họ lại kích động như vậy.


      “Ừ.” Hàn Cảnh Hiên đáp tiếng.


      Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng khổ sở của , cắn cắn môi : “Cảnh Hiên, chúng ta ly hôn .”


      Chương 116: Điều kiện của ông Hàn


      Đới Tư Dĩnh nhìn bộ dáng khổ sở của , cắn cắn môi : “Cảnh Hiên, chúng ta ly hôn .”


      Hàn Cảnh Hiên phẫn nộ, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm , gằn từng chữ : “Hãy nói lại những lời vừa rồi lần nữa?!!”


      Đới Tư Dĩnh chưa bao giờ thấy bộ dáng đáng sợ như thế của , giọng : “Cảnh Hiên, em là muốn vì em mà khó xử, muốn vì em mà bất hòa cùng cha mẹ, biết ?”


      Nghe thấy như vậy, Hàn Cảnh Hiên sắc mặt dịu rất nhiều : “Tư Dĩnh, việc này cần em quan tâm, xử lý tốt, hãy tin .”


      “Vâng, em sẽ tin.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, xử lý tốt? luôn dễ hơn làm.


      “Tư Dĩnh, ngủ trước, em cũng ngủ sớm chút .” Hàn Cảnh Hiên tâm trạng rất lo lắng bước về phòng mình.


      Đới Tư Dĩnh cũng buồn bã thôi, điều này phải muốn, nghĩ đến lấy Cảnh Hiên lại tạo thành cục diện phức tạp như thế này.


      Trước cửa phòng bệnh viện.


      Đới Tư Dĩnh vẫn do dự biết nên hay nên vào? biết cha mẹ Cảnh Hiên muốn nhìn thấy , nhưng là phận làm con dâu, nếu đến, rất thất lễ.


      Cửa đột nhiên mở ra, bà Hàn thấy Đới Tư Dĩnh đứng ở ngoài cửa liền sửng sốt, tại sao ta lại ở chỗ này?


      “Mẹ.” Đới Tư Dĩnh giọng kêu lên.


      Bà Hàn lạnh lùng nhìn cái : “Ai là mẹ ? Chúng tôi nghĩ nhìn thấy , .”


      “Cái này là con mua cho…..” Đới Tư Dĩnh vừa định cha, nhìn ánh mắt cảnh cáo của bà Hàn, lập tức sửa lại lời : “Đây là thuốc bổ con mua.”


      “Cầm về , chúng tôi mua nổi hay sao?” Bà Hàn thèm liếc mắt nhìn cái.


      “Chờ chút, bà để cho ta vào , tôi có lời muốn với ta.” Ông Hàn nằm giường bệnh đột nhiên mở miệng .


      Bà Hàn thấy thế mới bước sang bên, để cho vào phòng.


      Đới Tư Dĩnh chậm rãi bước đến bên giường bệnh, nhìn ông Hàn: “Cha, cha có khỏe ?”


      “Tốt hơn nhiều.” Ông Hàn có lạnh lùng tuyệt tình giống như bà Hàn.


      “Ông à, ông cùng ta nhiều như vậy để làm gì?” Bà Hàn nhìn chồng mình đối với khách sáo, bất mãn .


      “Tư Dĩnh, con là đứa con thông minh, ta muốn cùng con chuyện.” Giọng ông Hàn chân thành


      “Được, cha, cha , con nghe.” Đới Tư Dĩnh cần đoán cũng biết ông định cái gì?


      “Tư Dĩnh, con cũng biết Cảnh Hiên là đứa con duy nhất của chúng ta, chúng ta đem hy vọng đặt hết người nó, tại tuy thời nay rất nhiều người cần sinh con, hoặc là phương pháp muốn có con cũng rất nhiều, nhưng nếu Cảnh Hiên cùng người phụ nữ khác sinh đứa con, con thấy ngại chứ? Con tình với nó sao? Đó là điều mà chúng ta lo lắng, cho nên đừng trách chúng ta, chúng ta là người rất truyền thống, chúng ta hy vọng con có thể rời khỏi Cảnh Hiên, nếu con nguyện ý rời , con có điều kiện gì? Chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta nhất định thỏa mãn con.” Lời của ông Hàn có chút thấm thía, muốn thuyết phục buông tha cho Cảnh Hiên.


      “Cha, cha cần như vậy? Con có thể hiểu được, con hiểu được, mặc dù là rời khỏi Cảnh Hiên, con cũng cần điều kiện gì, cái chính là Cảnh Hiên ấy….” Đới Tư Dĩnh cũng được hết câu, biết Cảnh Hiên đồng ý.


      “Ta biết, Cảnh Hiên đồng ý, nó là con ta, ta hiểu nó hơn con rất nhiều, ta cũng biết nó thực thích con, bằng , cũng vì biết con thế mang thai mà vẫn cưới con, nhưng mà, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, chỉ cần con rời xa nó, ta tin tưởng Cảnh Hiên đồng ý, chỉ cần con nguyện ý rời khỏi nó…”


      “Được, chỉ cần Cảnh Hiên đồng ý, con tự động rời xa ấy.” Đới Tư Dĩnh còn có thể cái gì? chỉ có thể đồng ý, biết nếu cố ý ở lại bên cạnh Cảnh Hiên, chỉ làm cho quan hệ giữa Cảnh Hiên và cha mẹ càng thêm căng thẳng, nhưng làm sao cùng Cảnh Hiên chuyện đây?


      “Cảm ơn con, Tư Dĩnh… Cảm ơn con hiểu.” Ông Hàn vui mừng.


      “Tư Dĩnh, hôm qua mẹ có chút kích động, con đừng trách mẹ.” Bà Hàn nghe được như vậy, có chút hối hận về hành vi của mình.


      “Mẹ, con trách mẹ, , con có thế hiểu được tâm trạng của mẹ, chính là con hy vọng hai người cho con chút thời gian để thuyết phục Cảnh Hiên được ?”


      “Được, Tư Dĩnh, chúng ta muốn con phải chịu ủy khuất, chúng ta bồi thường cho con.” Ông Hàn thấy làm như vậy, cảm thấy nhẹ lòng hơn chút.


      “Con xin phép về trước, cha, bồi dưỡng thân thể tốt, ngày khác con lại đến, mẹ, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh chịu đựng đau lòng, khách khí xong, xoay người mà chạy.


      “Được, con về trước , hy vọng con có thể cùng Cảnh Hiên chuyện tốt.”


      “Con cố gắng, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy nhanh khỏi phòng bệnh.


      Mang vẻ mặt hoảng hốt đường, Đới Tư Dĩnh cười khổ, làm sao vậy? Mỗi lần đều làm sai, mỗi lần đều bức mình đến đường cùng, thể đáp ứng cha mẹ Cảnh Hiên, nhưng cũng thể để ý đến cảm nhận của Cảnh Hiên.


      Cảnh Hiên chắc chắn ly hôn, nếu vậy làm sao dám đối mặt với cha mẹ , nên làm cái gì bây giờ?


      “A……….” Hướng về phía mặt trời, hét lớn tiếng, cảm thấy rất áp lực, rất khổ sở.


      Sau tiếng gào to, dẫn tới chú ý của người đường.


      Vừa lúc lái xe qua, Long Ngạo Phỉ quay đầu vô tình nhìn thấy, lại phát ràng là Tư Dĩnh, vội vàng dừng xe lại, qua.


      “Tư Dĩnh, em làm sao vậy? theo .” Long Ngạo Phỉ bước đến, đợi cự tuyệt lôi kéo bước , đem kéo vào trong xe.


      Xe đến nơi tương đối yên tĩnh, ngừng lại.


      “Tư Dĩnh, xảy ra chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.


      có gì? Em tốt lắm, em muốn xuống xe.” Đới Tư Dĩnh mở ra cửa xe, muốn bước xuống xe, nghĩ cho biết.


      “Chờ chút, em muốn thôi, quên , đưa em về nhà.” Long Ngạo Phỉ vươn tay giữ chặt tay , biết nhất định có chuyện, nhưng nếu , cũng thể miễn cưỡng , xem ra cần phải tìm Cảnh Hiên để chuyện.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 117: Dùng kế


      ở văn phòng, điện thoại bỗng đổ chuông, Hàn Cảnh Hiên nhấc máy: “Xin chào?”


      “Hàn Cảnh Hiên, tôi là Long Ngạo Phỉ, có thời gian chứ, gặp nhau một chút được ?”


      ta? Hàn Cảnh Hiên có chút chần chừ “Được. Đợi lát, tôi tới ngay.”


      Tại quán cà phê, Long Ngạo Phỉ cùng Hàn Cảnh Hiên mặt đối mặt.


      , tìm tôi có việc gì sao?” Hàn Cảnh Hiên nhấp ngụm cà phê, chậm rãi hỏi.


      “Hai người sống có tốt ?” Long Ngạo Phỉ có chút chần chừ, dù sao việc mà muốn hỏi cũng là chuyện của vợ chồng họ, giờ còn liên quan tới mình.


      Hàn Cảnh Hiên khẽ nhíu mày, thuận miệng hỏi hay có ý khác: “Tốt lắm! ”


      “Thật ?” Long Ngạo Phỉ lên tiếng, giọng điệu mang theo nghi vấn chút che giấu.


      “Tại sao thật? Chúng tôi có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ tôi thể so sánh được với ?” Hàn Cảnh Hiên bất mãn, ta vậy là có ý gì chứ?


      “Cảnh Hiên, tôi chỉ hi vọng đối xử tốt với Tư Dĩnh. Nếu thể chăm lo cho ấy hãy buông tay, được làm tổn thương ấy.” Long Ngạo Phỉ từng lời đều tràn ngập chân thành.


      “Long Ngạo Phỉ, phải nhắc cho nhớ, Tư Dĩnh là vợ tôi, đương nhiên tôi đối xử tốt, làm ấy thương tâm. Quan trọng hơn, là chuyện này chưa tới phiên quản.” Hàn Cảnh Hiên lãnh khốc trả lời.


      “Phải, là tôi có tư cách quản chuyện các người, nhưng Hàn Cảnh Hiên, chớ vội đắc ý. Chỉ cần Tư Dĩnh có dù chỉ một chút ủy khuất, tôi lập tức đem ấy trở về.” Long Ngạo Phỉ lùi bước, uy hiếp.


      “Ha ha…” Hàn Cảnh Hiên hừ lạnh tiếng, cười đáp: “Long Ngạo Phỉ, tỉnh lại . nghĩ là ai? nghĩ Tư Dĩnh là người có thế muốn quan tâm quan tâm sao? Tôi cho biết đời này còn chưa có tư cách đó.”


      “Hàn Cảnh Hiên, những lời này nên quá sớm. Chỉ cần tôi muốn, có gì làm được, chỉ là tôi tôn trọng Tư Dĩnh, muốn miễn cưỡng ấy. tự mình giải quyết cho tốt . Gặp lại sau.” Long Ngạo Phỉ cũng hừ lạnh, quay người bước .


      Vừa vài bước, đột nhiên quay đầu lại: “Vừa rồi tôi lái xe qua công viên gần đây, thấy Tư Dĩnh thương tâm khổ sở.” xong cũng quay đầu lại, bước .


      Hàn Cảnh Hiên dõi theo bóng dáng , thầm nghĩ công viên gần đây, hay là Tư Dĩnh bệnh viện? Cuống quít đứng dậy, trong lòng bồn chồn biết cha mẹ liệu có lời khó nghe với ấy.


      Nhìn Hàn Cảnh Hiên đột nhiên về nhà, Đới Tư Dĩnh có chút sửng sốt, vội cười hỏi: “Cảnh Hiên, sao hôm nay về sớm vậy?”


      “Tư Dĩnh, ngồi xuống.” Hàn Cảnh Hiên hai lời, kéo xuống ghế sôfa.


      làm sao vậy? Cảnh Hiên, có việc gì sao?” Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn .


      “Tư Dĩnh, hôm nay em tới bệnh viện phải ?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên mở miệng hỏi.


      Đới Tư Dĩnh sửng sốt, nhanh như vậy bị phát , ngoan ngoãn gật gật đầu “Vâng, là đến thăm cha…”


      “Ai cho em ?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên phát hỏa quát.


      Đới Tư Dĩnh nhìn , ngơ ngác hiểu tại sao nổi giận.


      xin lỗi, Tư Dĩnh. phải nổi giận với em.” Cảm giác được mình thất thố, Hàn Cảnh Hiên dịu giọng giải thích: “ sợ cha mẹ những lời nên làm khó dễ em, lại khiến em chịu uất ức.”


      ra là như vậy… Đới Tư Dĩnh gượng cười, : “ có, cha mẹ hề làm khó em, cũng hề gì khó nghe.”


      ? Tư Dĩnh, em gạt ! Bọn họ gì? Mau cho biết?” Hàn Cảnh Hiên hiển nhiên tin, với hiểu biết về cha mẹ , bọn họ hề nói gì là hoàn toàn thể nào.


      “Thực có, tin có thể hỏi bọn họ?” Vẻ mặt Đới Tư Dĩnh tự nhiên, cố nén đau lòng. Ly hôn? làm sao có thể mở miệng với Cảnh Hiên những lời như vậy?


      “Chưa là tốt rồi. bệnh viện xem cha mẹ thế nào…” Hàn Cảnh Hiên thấy chịu cũng ép hỏi. Nếu thực có cái gì, thì cha mẹ cũng với .


      “Ừ, . Em đợi trở về ăn cơm…” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.


      “Được, đây.”


      ****


      Tại bệnh viện…


      Hàn Cảnh Hiên bên vừa gọt táo, bên vừa lặng lẽ quan sát biểu tình cha mẹ, kì quái, hôm nay tại sao lại thay đổi? ép mình ly hôn, cũng đuổi ra ngoài?


      “Con nhìn gì vậy?” Ông Hàn lên tiếng hỏi.


      “Cha, hôm nay Tư Dĩnh có tới thăm cha sao?” Hàn Cảnh Hiên ướm hỏi.


      “Ừ, có đến đây.” Ông Hàn gật đầu đáp.


      “Cái đó… cha có hay ……. hoặc là mẹ có hay …………” Thật ra là “làm khó xử cho ấy” nhưng Hàn Cảnh Hiên giữ ở trong lòng thể hết câu.


      “Có cái gì? có cái gì?” Ông Hàn giả vờ hỏi, ông biết con trai muốn hỏi cái gì? Nhưng ông tuyệt đối .


      có gì… Cha, ngày mai chúng ta xuất viện, con tới đón cha.” Hàn Cảnh Hiên đổi đề tài.


      “Được, à đúng rồi, đưa Tư Dĩnh cùng đến đây.” Sắc mặt Ông Hàn bình tĩnh .


      Trong lòng Hàn Cảnh Hiên vui vẻ, chẳng lẽ cha mẹ nghĩ thông suốt: “Cha, cám ơn cha, con về trước.”


      “Ừ, trở về … ”


      Hàn Cảnh Hiên rồi, bà Hàn nhìn ông Hàn hỏi: “Tại sao lại bảo Cảnh Hiên đưa con bé đó tới đây?”


      Ông Hàn cười gian trá : “Aizz, con chúng ta bà còn hiểu sao? Càng bức bách nó, nó càng ngang ngạnh đối nghịch lại. Nhưng chúng ta chỉ cần bóng gió, chút kích động nó, ̣ng thêm Tư Dĩnh, ta cố ý như trong lúc vô ý kích động con bé, làm cho nó biết khó mà rời xa Cảnh Hiên… Như vậy là thuận cả đôi đường.”


      “Ông cố ý làm như thế nào? ” Vẻ mặt bà Hàn vẫn hồ đồ hỏi.


      “Lại đây.” Ông Hàn vẫy tay cái, bà Hàn ghé sát lỗ tai nghe ông giọng . Sau đó, vẻ mặt bà Hàn lộ rõ tia vui mừng, ngừng gật đầu.


      “Cũng là ông có bản lĩnh, tốt quá, ngày mai chúng ta sẽ làm như vậy.”


      Chương 118: Khó dễ


      Hàn Cảnh Hiên cùng bà Hàn đỡ ông Hàn vào trong nhà, Đới Tư Dĩnh tay phải cầm đồ nọ tay trái mang vật kia phía sau.


      “Ở nhà vẫn là tốt nhất.” Ông Hàn thoải mái .


      “Cái đó là đương nhiên, có nơi nào tốt hơn ở nhà chứ?” Bà Hàn lên tiếng.


      Đinh linh linh… đinh linh linh… chuông cửa đột nhiên vang lên, Hàn Cảnh Hiên liền bước ra mở cửa.


      “Cậu, mợ, thi ra là hai người? Mau vào .” Hàn Cảnh Hiên thấy người tới vui mừng .


      “Chúng ta đến thăm ba cháu, đúng rồi, các em họ cháu cũng đến đây, mấy con bé ở dưới chỗ đậu xe.” Cậu mợ vừa xong liền vào trong phòng.


      rể, tốt nhiều chưa? Biết hôm nay xuất viện, cho nên đến thăm.” Cậu qua ngồi ở bên ông Hàn.


      “Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều rồi.” Ông Hàn cười vui vẻ .


      “Con chào cậu, mợ.” Đới Tư Dĩnh nhu thuận lên tiếng tiếp đón.


      “Chào con.” Cậu mợ cũng khách khí gật gật đầu.


      họ, lâu gặp.” thanh ngọt vang lên ở ngoài cửa.


      “Dĩnh Dĩnh, Lăng Vũ, hai người khỏe ? Mau vào .” Hàn Cảnh Hiên dịu dàng với hai người đẹp đứng ở cửa.


      Dĩnh Dĩnh vui vẻ chạy vào nhà, hướng về phía ông Hàn, bà Hàn ngọt ngào kêu: “Dượng, khỏe ?”


      “Tốt lắm, Dĩnh Dĩnh mau ngồi .” Bà Hàn vui mừng tiếp đón, bảo ngồi bên cạnh mình.


      “Dĩnh Dĩnh, qua vài lần, đừng chạy, đứa trẻ này tại sao nghe, chẳng may động thai thì phải làm sao bây giờ? là, sắp làm mẹ người ta rồi, còn giống con nít, làm cho mẹ yên lòng.” Mợ ở bên thương quở trách con .


      “Mẹ, con còn phải con gái của mẹ sao?” Dĩnh Dĩnh làm nũng .


      Mợ nhìn con gái bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt toàn là thương.


      “Cái gì? Dĩnh Dĩnh mang thai.” Bà Hàn cũng cố ý lộ ra vẻ vui mừng .


      “Đúng vậy, được ba tháng rồi.” Mợ ở bên trả lời, cùng bà kẻ xướng người hoạ.


      “Vậy phải làm gì đó chúc mừng rồi, thím Ngô à!” Bà Hàn hướng về phía nhà bếp hô.


      Thím Ngô từ nhà bếp ra : “Phu nhân, có gì phân phó?”


      “Thím Ngô, làm thêm chút đồ ăn , Dĩnh Dĩnh mang thai, thể ăn đồ ăn có dầu mỡ… ” Bà Hàn căn dặn.


      “Mau xem xem, cũng là con chu đáo, Tư Dĩnh là có phúc nha, chờ khi con có đứa , con nhất định chăm sóc tốt lắm.” Mợ hướng về phía con gái cười đáp.


      Sắc mặt bà Hàn có chút thay đổi, tuy rằng sớm biết mợ như vậy, nhưng bản thân vẫn có chút tiếp nhận được.


      Đới Tư Dĩnh đứng ở bên thân mình cứng đờ, sắc mặt khẽ biến, xấu hổ vô cùng, giờ phút này muốn phá cửa mà trốn chạy khỏi nơi này.


      Hàn Cảnh Hiên khẽ nắm tay , thực hoài nghi cha mẹ là cố ý, nhưng chỉ có thể ở bên cười gượng, che giấu tâm tư.


      “Đúng rồi, chị dâu, em còn chưa kịp chào hỏi, chị dâu khỏe ?” Dĩnh Dĩnh như trước ngọt ngào .


      “Ừ, chị khỏe.” Đứi Tư Dĩnh có vẻ khách sáo, xa cách rất nhiều.


      “Tư Dĩnh, lại đây ngồi.” Mợ chủ động đon đả với .


      Đới Tư Dĩnh khẽ nhìn Hàn Cảnh Hiên, rồi qua, ngồi cạnh mợ.


      Mợ thân thiết kéo tay : “Tư Dĩnh, cháu cùng Cảnh Hiên cố gắng nha, ta biết chị và rể sớm muốn ôm cháu nội, cháu tốt nhất sang năm cho bọn đứa trẻ bụ bẫm, sớm cho bọn họ ôm cháu làm vui.”


      “Mẹ, mẹ tại sao lại như vậy? Mẹ muốn làm cho chị dâu thẹn thùng hay sao?” Dĩnh Dĩnh như biết nguyên do thầm .


      “Có cái gì khó chứ, mấy đứa trẻ tuổi biết, chứ người già cũng tựa như con nít vậy, ta chỉ là thay cho cha mẹ cháu thôi, vả lại khi đứa được sinh ra cũng cần các cháu trông nom, các cháu lo lắng cái gì? Tư Dĩnh, cháu xem đúng ?” Mợ nhìn đầy thâm ý.


      Đới Tư Dĩnh như đứng đống lửa, ngồi đống than, sắc mặt khó coi nhịn nổi, lời của mợ từng câu từng chữ đều đâm mạnh vào lòng, làm cho đau thấu tâm can.


      “Được rồi, mợ, cháu và Tư Dĩnh hiện tại còn chưa tính đến chuyện có con mà.” Hàn Cảnh Hiên nhịn được qua kéo Tư Dĩnh .


      “Cảnh Hiên, cháu như vậy là đúng, cháu cần nhưng cũng nên nghĩ cho cha mẹ, họ mong ngóng bế cháu biết bao, có càng sớm phải càng tốt sao?” Cậu ở bên nghiêm túc phê bình .


      “Đúng đó, rể, chị, hai người phải rất muốn ôm cháu nội à?” Mợ ở bên “hát đệm” theo.


      Sắc mặt cha mẹ Hàn Cảnh Hiên khó coi nhìn cùng Tư Dĩnh, cười chút, : “Tư Dĩnh sớm muộn cũng sinh cháu nội cho chúng ta, chúng ta vội, đúng Tư Dĩnh?”


      “Dạ… phải!” Thân mình Đới Tư Dĩnh cứng ngắc đứng ở nơi đó, biết bọn họ có ý gì trong lời , chính là muốn mình sớm rời xa Cảnh Hiên, bỗng nhiên hiểu được, ngày hôm nay chính là mở màn cho vai diễn đầu tiên mà bọn họ diễn xuất, làm cho biết đường khó mà rút lui.


      “Phu nhân, đồ ăn xong, có thể ăn cơm.” Thím Ngô ra .


      “Được, được, mọi người ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa chuyện.” Bà Hàn đon đả mời.


      bàn cơm, mọi người đều cẩn thận chăm sóc Dĩnh Dĩnh.


      “Dĩnh Dĩnh, cà thể ăn được đâu.”


      “Dĩnh Dĩnh, rau xà lách sản phụ được ăn.”


      .............................................


      Đới Tư Dĩnh thực sự cảm nhận được một chút mùi vị gì, chỉ chậm rãi ngồi ăn, một lần nuốt thức ăn là một lần nuốt xuống đau thương, Hàn Cảnh Hiên cũng đau lòng nhìn , cũng chỉ có thể nắm chặt tay an ủi.


      Cơm chiều xong, Đới Tư Dĩnh cuối cùng chạy xuống dưới lầu, há miệng cố hô hấp, lồng ngực bị đè nén tưởng như trái tim đã ngừng đập, ngừng thở…


      “Tư Dĩnh, thực xin lỗi, nên đưa em đến.” Hàn Cảnh Hiên vòng tay ôm thật chặt, nhìn thấy khó chịu, lòng còn đau đớn hơn gấp nhiều lần, nhưng thể bỏ mặc cha mẹ đưa .


      sao đâu, Cảnh Hiên à, chúng ta về nhà được ?” Đới Tư Dĩnh kiên cường lộ ra vẻ mặt tươi cười, biết chính mình phải làm sao vào lúc này nữa, có lẽ…rời xa Cảnh Hiên là điều duy nhất có thể thực hiện, để vẹn toàn hạnh phúc cho tất cả...

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 119: Khuyên nhủ


      “Chị.” Đới Tư Dĩnh vừa bước vào cửa liền bổ nhào vào lòng Đới Tư Giai ủy khuất thống khổ thể thốt nên lời, bao nhiêu đau đớn chỉ có thể giãi bày với mình chị mà thôi.


      “Khóc .” Đới Tư Giai tuy nguyên do, nhưng biết em gái nhất định là gặp điều gì tủi thân… Muốn hãy bộc lộ ra hết, để phải đè nén trong lòng…


      Khóc một lúc lâu, rốt cuộc Đới Tư Dĩnh chậm rãi ngừng khóc, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.


      cho chị nghe, Tư Dĩnh, xảy ra chuyện gì với em?” Đới Tư Giai lúc này mới mở miệng hỏi .


      “Chị, em muốn ly hôn với Cảnh Hiên…” đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào.


      “Ly hôn, vì sao?” Đới Tư Giai hoảng hốt, ly hôn là việc trọng đại, hơn nữa hai người vừa mới kết hôn chưa lâu. Tại sao lại…?


      “Chị, là do cha mẹ Cảnh Hiên biết em thể sinh con, chấp nhận được chuyện này, bọn họ bức em phải ly hôn với ấy.” Đới Tư Dĩnh kìm nén được, nước mắt lại chảy ra.


      “Vậy Cảnh Hiên sao, cậu ta phản ứng thế nào?” Trong chuyện này, quan trọng nhất vẫn là chủ ý của Cảnh Hiên.


      “Cảnh Hiên đương nhiên là đồng ý, nhưng chị à, làm sao em có thể nhìn Cảnh Hiên vì em mà bất hòa với cha mẹ? Hơn nữa, em cũng sợ sẽ có ngày Cảnh Hiên hối hận vì quyết ̣nh ngày hôm nay… Em có thể rời xa Cảnh Hiên, nhưng em sợ ấy đồng ý, bên là cha mẹ ấy đau khổ ép buộc, bên là Cảnh Hiên buông tay… Chị, em phải làm sao bây giờ?” Đới Tư Dĩnh thống khổ .


      “Tư Dĩnh, cho chị biết, em có Cảnh Hiên ? Nếu cậu ấy nguyện ý chống lại cha mẹ, vẫn muốn được ở bên em, em liệu có thấy áy náy ?” Đới Tư Giai nhìn chằm chằm em chậm rãi hỏi.


      “Chị, em thích Cảnh Hiên, nếu bao giờ đồng ý lấy ấy, nhưng nếu vì em mà để ấy phải bất hòa với cha mẹ, em cảm thấy vô cùng áy náy, bất an.” chân thành ra những lời tự đáy lòng, bởi vì quyết định tương lai gắn bó cùng Cảnh Hiên làm đôi vợ chồng chân chính, nhưng cũng thể làm cho Cảnh Hiên vì mình mà phải ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ.


      “Cái đó… Tư Dĩnh à, nếu em rời bỏ Cảnh Hiên, vậy là em thực cậu ta sao? Cảnh Hiên hiện tại có thể thống khổ, nhưng về sau khi kết hôn với một người khác và có con, cậu ta nhất định hối hận vì thời điểm này buông tay em ra...” Đới Tư Giai nhìn , kiên quyết , Phỉ phải cũng vậy sao? Đã như thế, nhưng sau khi rời , phải ấy Tư Dĩnh đó ư? Mà Tư Dĩnh chỉ rằng thích, phải , chính là Cảnh Hiên...


      “Nhưng chị à, em làm sao có thể mở lời trước với ấy đây? ấy nhất quyết đồng ý, lần trước em nhắc tới lần, ấy vô cùng tức giận, em có dũng khí nhắc lại thêm lần nữa đâu...” sợ Cảnh Hiên nổi giận cùng phẫn nộ, muốn làm tổn thương .


      thẳng ra , Tư Dĩnh, cần giấu diếm, hãy mang những gì trong lòng em nghĩ ràng với cậu ta.” Tư Giai biết, dù chia tay cũng nên cho ràng mọi chuyện, muốn Tư Dĩnh lặp lại vết xe đổ của mình, cũng hiểu được Tư Dĩnh chủ động rời xa Cảnh Hiên phải vì bản thân khổ sở mà là muốn cậu ta phải thương tâm.


      “Em tìm cơ hội, cùng ấy thẳng thắn chuyện, cám ơn chị, em đây về trước đây.” Đới Tư Dĩnh sau khi tâm cùng chị , cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng cũng có quyết định.


      “Được, vậy chị tiễn em.”


      Sau khi tiễn Tư Dĩnh một hồi, Đới Tư Giai suy nghĩ hồi, quyết định gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Hiên.


      “Alo, Cảnh Hiên à? Là tôi, Đới Tư Giai, có thời gian ? Tôi có chuyện muốn với .”


      “Chị Tư Giai à, được thôi, tôi sẽ trực tiếp đến nhà gặp chị.” Hàn Cảnh Hiên có chút kỳ quái, hiểu tìm mình có chuyện gì, lại nghĩ đến sức khỏe của được tốt, mình vẫn nên tới nhà gặp .


      “Vậy được, tôi chờ .”


      Hàn Cảnh Hiên buông điện thoại, liền vội vàng đến nhà Tư Giai.


      “Ngồi , Cảnh Hiên.” Đới Tư Giai lấy cho ly nước, sau đó ngồi xuống đối diện .


      “Chị Tư Giai, tìm tôi có chuyện gì sao?” Hàn Cảnh Hiên nhìn hỏi, trong lòng nghi hoặc.


      Đới Tư Giai nhìn , trầm mặc chút, sau đó hỏi: “Cảnh Hiên, cha mẹ biết chuyện Tư Dĩnh thể mang thai, có phải rất kích động ?”


      “Chị cũng biết rồi sao? Đúng, bọn họ thực sự rất kích động, nhưng chị cần lo lắng, tôi thuyết phục được bọn họ.” Hàn Cảnh Hiên hiểu lo lắng cha mẹ mình sẽ gây khó dễ cho Tư Dĩnh.


      “Cảnh Hiên, có thể thuyết phục được bọn họ ? Kỳ , tôi cũng biết thực Tư Dĩnh, nhưng đôi khi, hôn nhân phải chỉ cần là có thể sống cùng nhau, nếu cha mẹ vĩnh viễn thể chấp nhận, có thể nguyện ý vì Tư Dĩnh mà xung đột với cha mẹ mình ?” Đới Tư Giai thẳng thắn chỉ ra vấn đề.


      , chị tìm tôi là có ý gì?” Hàn Cảnh Hiên trầm mặc lâu mới lên tiếng. thể trở mặt với cha mẹ, nhưng cũng thể buông tay Tư Dĩnh, cũng hiểu được Tư Giai rốt cuộc là muốn cái gì…


      “Cảnh Hiên, nếu Tư Dĩnh, hãy ly hôn , đừng làm con bé thấy khổ sở, khó xử hay thương tâm thêm nữa. như vậy càng làm nó thêm áy náy.” Đới Tư Giai cũng ngần ngại, trực tiếp ra ý kiến của mình.


      “Ly hôn?” Ánh mắt sắc lạnh của Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm , ngữ khí lạnh như băng : “Đây là Tư Dĩnh chuyển lời chị với tôi sao?”


      phải.” Đới Tư Giai lắc đầu: “Con bé biết tôi tìm , nhưng có biết Tư Dĩnh đã mang trong lòng bao nhiêu thương tâm, khổ sở ? có thể nhẫn tâm nhìn con bé như vậy sao?”


      “Đó là chuyện của chúng tôi. Ly hôn ư? Tôi bao giờ đồng ý. Nếu còn chuyện gì nữa, tôi trước, tạm biệt.” Hàn Cảnh Hiên cố nén lửa giận, lạnh lùng . Nếu phải thân thể tốt, nhất định khách sáo như vậy.


      Nhìn bóng dáng Cảnh Hiên giận dữ bỏ , Tư Giai có chút lo lắng, biết liệu Tư Dĩnh còn phải chịu bao nhiêu giày vò từ chỗ cha mẹ nữa?


      Đới Tư Dĩnh thất thần ngồi ở sôfa, thầm nghĩ cách mở miệng với Cảnh Hiên chuyện ly hôn. hối hận vì chính mình lỗ mãng, lúc trước đã vội vàng quyết định kết hôn cùng Cảnh Hiên… Nếu phải bản thân nhất thời xúc động, thì tạo thành tình huống khó xử như hôm nay.


      Ầm, cửa bị xô mạnh tiếng, Hàn Cảnh Hiên vẻ mặt trầm vào.


      “Cảnh Hiên, làm sao vậy?” Đới Tư Dĩnh nhìn , quan tâm hỏi.


      Hàn Cảnh Hiên vào, hai tay nắm chặt lấy bả vai , trầm nhấn mạnh từng chữ : “Tư, Dĩnh, , , , bao, giờ, cho, em, cơ, hội, ly, hôn.”


      Chương 120: Hạ dược


      Hàn Cảnh Hiên vừa bước vào nhà nắm lấy vai Tư Dĩnh trầm từng chữ: “Tư, Dĩnh, , , , bao, giờ, cho, em, cơ, hội, ly, hôn.”


      Đới Tư Dĩnh sửng sốt nhìn , tại sao lại đột nhiên vậy? Làm sao mà biết được suy nghĩ ly hôn trong ?


      “Tư Dĩnh, có phải cha mẹ gì với em ? cho biết , chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua tất cả.” Hàn Cảnh Hiên nhìn , chân thành tiếp tục .


      “Cảnh Hiên, biết rồi? Vậy chúng ta bây giờ cần thật sự bình tĩnh, nghiêm túc thẳng thắn chuyện được ?” Đới Tư Dĩnh giữ chặt tay , cùng nhau ngồi vào sôfa .


      “Tư Dĩnh, em muốn cái gì? Chỉ cần phải chuyện ly hôn đều sẵn sang nghe, còn nếu đúng là chuyện đó thì em cần lãng phí lời lẽ làm gì, bao giờ đồng ý.” Hàn Cảnh Hiên tỏ rõ thái độ kiên quyết, dù bất cứ thế nào cũng nguyện ý cùng Tư Dĩnh ly hôn.


      “Được, chuyện ly hôn, chúng ta bàn việc khác.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu, có thể rất nhiều chuyện, chỉ cần có thể làm đồng ý là tốt rồi.


      “Vậy em , nghe.” Chỉ cần phải việc ly hôn, chuyện gì cũng có thể đáp ứng .


      “Cảnh Hiên, thương cha mẹ mình chứ?” Đới Tư Dĩnh chăm chú nhìn , cố ý hỏi.


      “Thương, đương nhiên thương, có ai mà thương cha mẹ của mình chứ?” Tuy rằng Hàn Cảnh Hiên hiểu được vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thực trả lời.


      “Vậy có thể nhẫn tâm nhìn cha mẹ thương tâm, khổ sở sao? nhẫn tâm ân đoạn nghĩa tuyệt với cha mẹ ư? có thể nhẫn tâm mặc kệ hết tất cả à?” Đới Tư Dĩnh từng câu từng câu ép hỏi.


      thể, thể mặc kệ nhìn cha mẹ ra sao thì ra, nhưng còn em, em chính là người thể mặc kệ nhất!” Hàn Cảnh Hiên lập tức hiểu được muốn điều gì. Có chút kích động quát to lên.


      “Cảnh Hiên, em biết ở trong lòng , em và cha mẹ đều quan trọng, nhưng cũng phải hiểu được, có thể có em, nhưng thể có cha mẹ, họ sinh thành dưỡng dục nên người.” Đới Tư Dĩnh muốn dùng đạo lý từ từ thuyết phục .


      “Tư Dĩnh, em cần nữa, cha mẹ thể có, nhưng em cũng thể có, nhất định có cách lưỡng toàn, em hãy cho chút thời gian suy nghĩ lại.” Hàn Cảnh Hiên đứng lên, trở lại phòng mình, lúc này cần bình tĩnh suy nghĩ chút.


      Nhìn khó xử thương tâm như thế, Đới Tư Dĩnh ngoài đau lòng vẫn chỉ là đau lòng.


      Hạ Thần đợi thời gian, dường như cũng nhìn ra dấu hiệu Hàn Cảnh Hiên và Tư Dĩnh có ý định ly hôn, nhíu mày chút, xem ra nhất định phải ra tuyệt chiêu ... Vừa hay ngày mai có cơ hội thuận tiện.


      Hạ Thần ăn mặc khêu gợi, ngẩng cao đầu thướt tha bước vào văn phòng của Cảnh Hiên, Hàn Cảnh Hiên chìm trong suy nghĩ về khúc mắc giữa Tư Dĩnh và cha mẹ, hoàn toàn hề chú ý tới tiến vào.


      Nhìn vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên thống khổ khó xử, Hạ Thần cười lạnh, nếu khó xử như vậy, chi bằng để giúp tay sớm quyết định .


      Cảnh Hiên.” lả lướt qua, ngọt ngào kêu tiếng.


      “Hạ Thần, ngồi , có việc gì?” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn , muốn tỏ ra tươi cười, đáng tiếc cười nổi, sớm bị cha mẹ cùng Tư Dĩnh bức đến điên rồi.


      Cảnh Hiên, quên hôm nay là sinh nhật của em sao? Em đến là muốn mời buổi tối cùng em ăn mừng chút, cự tuyệt chứ?” Hạ Thần dường như có chút bất mãn .


      “Hôm nay?” Hàn Cảnh Hiên nhìn lịch công tác để bàn, nhất thời sơ sót: “Đúng , em xem gần đây bận quá, cho nên quên, em muốn có quà tặng gì nào?”


      “Bận quá? Chỉ sợ là rất phiền thì đúng hơn!” Hạ Thần thầm nghĩ trong lòng, mặt lại vẫn giữ vẻ tươi cười: “Em cần quà tặng, chỉ cần tối nay uống rượu chúc mừng với em, em đủ hạnh phúc lắm rồi.”


      “Được rồi, đến.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ, chính mình quả cũng cần thả lỏng chút.


      “Được, tối nay gặp, em chờ .” Hạ Thần xong, xoay người ra khỏi văn phòng, mặt mang theo vẻ tươi cười khi mưu được thực .


      Ban đêm, tại quán bar, náo nhiệt lạ thường. Cả ngày bận rộn công tác, cả đàn ông và phụ nữ đều đến đây khiêu vũ, uống chút rượu, thả lỏng tâm tình.


      Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của quán bar, Hàn Cảnh Hiên liếc mắt cái thấy ngay nơi Hạ Thần chờ, liền qua. Kỳ quái hỏi: “Tại sao thấy bạn bè của em đến đây?”


      “Em chỉ cần mình Cảnh Hiên chúc mừng là đủ rồi, ngồi , chúng ta uống rượu nhé.” Hạ Thần dịch sang bên, khẽ ngồi xuống.


      “Hạ Thần, tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ!” Hàn Cảnh Hiên đem hộp quà tặng chuẩn bị từ trước đưa cho .


      Hạ Thần tiếp nhận hộp quà, mở ra, là đôi hoa tai trân châu đẹp, nhẹ nhàng lấy ra đeo vào cho mình, nhìn : “Cám ơn , Cảnh Hiên, thấy thế nào? Có đẹp ?”


      “Rất đẹp.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cái, quả rất hợp.


      “Chúng ta uống rượu , cụng ly.” Hạ Thần mở bình rượu .


      “Cụng ly.” Hàn Cảnh Hiên cũng cầm lấy ly rượu.


      Nhìn giữa sàn nhảy nam nữ đều nhảy múa điên cuồng cực độ, Hàn Cảnh Hiên chỉ mình uống rượu buồn, tâm phiền ý loạn nghĩ cách chu toàn cả cha mẹ và Tư Dĩnh.


      Hạ Thần nhìn bàn đám bình rượu rỗng, đột nhiên có chút đau lòng vì , cũng hận vì cái gì lại thương mình? Nếu , hẳn phát sinh những chuyện thế này.


      “Hạ Thần, toilet.” Hàn Cảnh Hiên uống rất nhiều, khi đứng lên thân mình có chút lay động.


      “Vâng.” Hạ Thần gật gật đầu, nhìn Hàn Cảnh Hiên vừa khỏi tầm mắt, vội vàng lấy từ trong bóp lấy ra viên thuốc, bỏ vào chén rượu của , dùng sức lay động chút, sau đó làm bộ như như có việc gì, bình thản uống rượu.


      Hàn Cảnh Hiên trở lại chỗ ngồi, vẫn như trước cầm lấy ly rượu uống hơi cạn sạch, muốn say, vì sao càng uống càng cảm thấy tỉnh táo?


      Hạ Thần ngồi bên vụng trộm quan sát phản ứng của .


      Tại sao lại thấy nóng trong người, đầu cũng choáng váng? Hàn Cảnh Hiên đột nhiên thấy ổn, cố sức đứng lên: “Hạ thần, trước.”


      Cảnh hiên, em cùng .” Khóe miệng Hạ Thần nhếch lên, biết thuốc phát huy tác dụng.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 121: thể cứu vãn


      Hạ Thần lái xe, Hàn Cảnh Hiên khổ sở ngồi bên, được, thân thể càng ngày càng nóng, ý thức mơ hồ, nhìn người lái xe, tại sao rang lại là Tư Dĩnh, dùng sức lắc đầu, lại biến thành Hạ Thần.


      Cảnh Hiên, làm sao vậy? thoải mái chỗ nào à?” Hạ Thần làm bộ quan tâm hỏi.


      Nhưng Hàn Cảnh Hiên chỉ nhìn thấy Tư Dĩnh quan tâm .


      “Tư Dĩnh, là em sao?” Hàn Cảnh Hiên giữ chặt tay .


      Thân mình Hạ Thần cứng đờ, nhưng ngay lập tức liền dịu dàng : “Phải, em đây, em là Tư Dĩnh.” Khi chuyện, xe dừng ở cửa khách sạn.


      Hạ Thần đỡ Hàn Cảnh Hiên vào căn phòng sớm chuẩn bị trước, vừa vào cửa, cố gắng hết sức đem Hàn Cảnh Hiên đến giường ngủ. Vừa muốn xoay người , bị nửa tỉnh nửa mê phen kéo lên giường.


      Đột nhiên, di động trong túi Hàn Cảnh Hiên vang lên, Hạ Thần sờ soạng tìm di động, chỉ thấy lên dòng chữ vợ , liền biến sắc, nhấn cái tắt điện thoại di động.


      Đới Tư Dĩnh nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, Cảnh Hiên còn chưa về nhà, di động đột nhiên ngắt máy, sao lại thế này? bắt đầu lo lắng đứng ngồi yên, lại an ủi chính mình có lẽ có việc quan trọng muốn bị quấy rầy.


      “Tư Dĩnh, đừng , được ?” Cơ thể càng ngày càng nóng, chịu nổi đè lên người Hạ Thần.


      “Cảnh Hiên, em , em , em .” Hạ Thần giữ lấy mặt , dâng lên cặp môi thơm.


      câu em , giống như chất xúc tác, càng thêm kích thích Hàn Cảnh Hiên, thân thể thành thực có phản ứng, làm cho dù muốn cũng thể khống chế được ...


      Từ giường, quần áo vung vãi ném xuống từng cái, từng cái ...


      Sáng sớm


      Đau đầu quá, Hàn Cảnh Hiên lấy tay xoa đầu, chậm rãi mở to mắt, phải ở nhà mình? Đột nhiên phát Hạ Thần trần như nhộng nằm bên cạnh.


      Đột nhiên kinh hoàng, nhấc lên chăn nhìn xuống thân thể ở trần của mình, lại thấy quần áo hỗn độn đập vào mắt, Hạ Thần người đầy dấu hôn, lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì? Nhưng làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy?


      Ngày hôm qua là sinh nhật Hạ Thần, cùng uống rượu chúc mừng, mà lại uống rất nhiều, cuối cùng, cảm giác thấy trong người thoải mái, sau đó......... Sau đó xảy chuyện gì, đột nhiên thể nghĩ ra, tại sao mình lại cùng Hạ Thần tới nơi này?


      Tư Dĩnh, lập tức nghĩ đến , biết làm sao đối mặt với Tư Dĩnh? Lại nhìn Hạ Thần ngủ say bên cạnh, biết làm thế nào để công bằng với Hạ Thần ?


      nhàng đứng dậy, muốn lặng lẽ rời có cách nào đối mặt Hạ Thần.


      ra Hạ Thần sớm tỉnh lại,nhưng chỉ là vẫn giả bộ ngủ, nhìn Hàn Cảnh Hiên lặng lẽ mặc quần áo muốn rời , chẳng lẽ định như vậy sao? Ngay cả câu xin lỗi cũng thèm với ?


      Cảnh Hiên, , em oán trách .” Thanh , ủy khuất vang lên.


      Hàn Cảnh Hiên vừa ra cửa, nghe được thanh phía sau, thân mình cứng đờ dừng bước, thể xoay người lại, xấu hổ đối mặt với .


      “Hạ Thần, thực xin lỗi, ... cũng biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Em xem… có thể làm gì để bù đắp cho em?” xin lỗi, cúi đầu, dám nhìn vào ánh mắt của .


      Cảnh Hiên, cần để ý, , cũng phải do cố ý mà, ngày hôm qua uống rượu, trong đầu chắc hẳn nghĩ em là Tư Dĩnh, em dù có giải thích, giải thích thật nhiều rằng em phải ấy, nhưng mực buông ra, còn đưa em vào này khách sạn này, có điều… em trách . có biết, em vẫn luôn ? Thôi , chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì, cùng nhau quên chuyện này, xem như nó chưa từng xảy ra vậy.” Hạ Thần hàm chứa nước mắt .


      “Hạ Thần, ...” Hàn Cảnh Hiên biết nên gì lúc này? thể nghi ngờ rằng làm tổn thương , nhưng cũng biết nên trả món nợ đó cho như thế nào.


      cần nữa, Cảnh Hiên, về nhà , em tốt lắm.” Hạ Thần tỏ ra dịu dàng lương thiện, là người am hiểu, biết đàn ông đều thích phụ nữ như vậy. càng làm như vậy ta càng thấy có lỗi với mình.


      trước, em nghỉ ngơi cho tốt.” Hàn Cảnh Hiên thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi này.


      Nhìn bóng biến mất sau cánh cửa một cách vội vàng, gương mặt mặt Hạ Thần khẽ xuất tia lãnh khốc, Cảnh Hiên, nhất định là của em, bây giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.


      Khẽ giật mình, Đới Tư Dĩnh lúc mơ màng tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ là sáu giờ sáng, ràng ngủ say ở ghế sôfa, nhưng sao Cảnh Hiên còn chưa về? có chuyện gì xấu xảy ra chứ?


      hết sức lo lắng, cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Cảnh Hiên cả người nồng nặc mùi rượu bước vào nhà.


      “Cảnh Hiên, tại sao uống nhiều rượu vậy? nằm nghỉ chút , em làm cho bát canh giải rượu.” Đới Tư Dĩnh đỡ lấy , giúp nằm xuống giường.


      Hàn Cảnh Hiên có chút chột dạ nhắm mắt lại, là về đến trước nhà cố ý mua rượu, uống nửa, nửa còn lại tự đổ vào người mình.


      “Cảnh Hiên, canh giải rượu đây, uống nhanh , uống xong bớt mệt ngay thôi, về sau đừng uống nhiều như vậy nữa, em rất lo lắng.” Đới Tư Dĩnh vừa bón nước cho chồng vừa nhàng


      “Tư Dĩnh, sao, tối hôm qua mời khách uống rượu, cho nên về trễ.” Nghe được những lời , Hàn Cảnh Hiên trong lòng áy náy vô hạn. làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.


      “Được, vậy nghỉ ngơi , em nấu chút cháo cho .” Đới Tư Dĩnh giúp đắp chăn, sau đó xoay người rời .


      Hàn Cảnh Hiên liền vọt vào phòng tắm, tẩy rửa thân thể, cũng mong gột bỏ hết tội lỗi của mình. Nếu tất mọi chuyện chưa từng xảy ra tốt biết bao, nhất định cùng Hạ Thần ăn mừng sinh nhật. Nhưng lần này tất cả đều cách nào thay đổi được, đều là vô phương cứu chữa.


      Đới Tư Dĩnh vừa làm điểm tâm, vừa nghĩ người Cảnh Hiên ngoài mùi rượu còn phảng phất mùi nước hoa phụ nữ, lắc đầu cười chút, cho là mình nghĩ quá nhiều. Nếu có người phụ nữ khác bên ngoài, sao lại đồng ý cùng mình ly hôn? Lại , Cảnh Hiên như vậy, nhất định làm bất cứ việc gì xấu xa mờ ám bên ngoài. Kỳ , rất hy vọng Cảnh Hiên có người phụ nữ khác, như vậy mọi chuyện rắc rối lúc này đều có thể dễ dàng giải quyết hơn.


      Chương 122: Thành toàn cho hai người nhau


      Hàn Cảnh Hiên cúi đầu ăn điểm tâm, có chút áy náy dám nhìn vào ánh mắt của Tư Dĩnh, dù sao cũng làm chuyện có lỗi với , tuy phải do mình cố ý, nhưng dù sao việc xảy ra cũng xảy ra rồi.


      “Cảnh Hiên, nếu còn mệt xin ở nhà nghỉ ngơi , đừng làm nữa.” Đới Tư Dĩnh quan tâm hỏi.


      sao đâu, Tư Dĩnh, hôm nay công ty còn có việc quan trọng, thể .” Hàn Cảnh Hiên làm bộ như sao, càng làm như vậy, lại càng thấy áy náy.


      “Vậy được rồi, cẩn thận chút.” Đới Tư Dĩnh dặn dò.


      “Tư Dĩnh, ăn đủ rồi, làm đây.” Hàn Cảnh Hiên biết vì sao lại có cảm giác muốn chạy trốn.


      “Vâng, tạm biệt .”


      “Tạm biệt.”


      Long Ngạo Phỉ mang theo ít quà đến thăm Đới Tư Giai, cũng vài ngày nay có tới.


      “Phỉ, ngồi .” Đới Tư Giai cảm thấy mình rất kỳ quái, sao lại có thể dùng tâm trạng yên bình như vậy cùng chuyện.


      “Tư Giai, em có khỏe ?” Long Ngạo Phỉ quan tâm nhìn .


      “Vâng, tốt lắm, nghĩ thong suốt rất nhiều chuyện, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn, thân thể cũng khỏe lên nhiều.” Đới Tư Giai cười , mấy ngày nay quả thực nghĩ thông được rất nhiều việc.


      “Tư Giai, ….” Long Ngạo Phỉ nhìn , đột nhiên cảm thấy mình đối với giống như rất day dứt, tuy rằng lừa dối mình, nhưng đó là vì suy nghĩ cho mình, ai ngờ lại thương Tư Dĩnh.


      “Phỉ, cần giải thích, em đều hiểu được, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, có số việc thể miễn cưỡng, cũng thể cưỡng cầu, chính là , chính là , phải sao?” Trong mắt Đới Tư Giai mặc dù có bi thương, nhưng tâm tình lại thấy tốt hơn rất nhiều.


      “Tư Giai, biết có lỗi với em, đúng như lời em , chính là , chính là , có cách nào miễn cưỡng bản thân mình.” Long Ngạo Phỉ lần đầu tiên ở trước mặt thừa nhận mình Tư Dĩnh.


      Đới Tư Giai đột nhiên bật khóc, thừa nhận, Tư Dĩnh, ràng sớm biết, vì sao chính mình còn đau long như vậy?


      Nhìn khóc, Long Ngạo Phỉ có chút bối rồi:”Tư Giai, tha thứ cho .”


      “Phỉ, đừng vậy, cần phải xin em tha thứ. Đúng rồi, biết ? Tư Dĩnh cùng Cảnh Hiên ly hôn.” Đới Tư Dĩnh lau nước mắt, bất ngờ .


      “Cái gì? Tư Dĩnh cùng Cảnh Hiên ly hôn?” Tin tức này chấn động, Long Ngạo Phỉ tin nhìn , tỏ vẻ hoài nghi.


      “Rất kỳ lạ đúng ? Cha mẹ Cảnh Hiên biết Tư Dĩnh thể mang thai, cho nên ép nó phải cùng Cảnh Hiên ly hôn, nếu đoạn tyệt quan hệ với Cảnh Hiên, Tư Dĩnh có thể làm như thế nào? Em nghĩ nó lựa chọn ly hôn.” Đới Tư Dĩnh nhợt nhạt giải thích.


      Long Ngạo Phỉ trầm mặc, Tư Dĩnh thể mang thai, đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này là , là khiến cho Tư Dĩnh mất thiên chức làm mẹ.


      “Phỉ, chẳng lẽ làm gì sao?” Thấy lời nào, Đới Tư Giai mở miệng hỏi.


      ? nên làm cái gì?” Long Ngạo Phỉ khó hiểu nhìn , những lời này có ý gì?


      Đới Tư Giai nhìn lúc, đột nhiên mở miệng : “Cướp Tư Dĩnh về , đây là việc nên làm.”


      “Cái gì?” Long Ngạo Phỉ giật mình nhìn , sao lại khuyên mình đoạt lại Tư Dĩnh, đây là lời lòng của , hay vẫn là thử .


      cần giật mình như vậy? Em cũng thuyết phục bản thân mình rất nhiều mới nghĩ thông suốt, người Tư Dĩnh phải Cảnh Hiên, nó gả cho Cảnh Hiên là vì em, nếu nó vì em mà hi sinh chính bản thân mình, em đây vì sao lại thể? Lại , em cũng còn sống được bao nhiêu ngày, cũng nên thành toàn cho người thân duy nhất của em, em duy nhất.” Đới Tư Giai bình tĩnh, bởi vì đây là những lời tình của .


      “Tư Giai, em nghĩ như vậy sao?” Long Ngạo Phỉ nhìn giống như biến thành người hoàn toàn khác, bây giờ và trước kia hoàn toàn giống nhau, làm cho có điểm chắc chắn, rốt cuộc là tâm hay là giả ý.


      “Phỉ, em lòng nghĩ như vậy, e phủ nhận lòng của em rất đau, nhưng em vẫn muốn nhìn thấy hai người em nhất được hạnh phúc, nhất định phải hứa với em, đem hạnh phúc đến cho Tư Dĩnh.” Đới Tư Giai còn gật gật đầu, nếu chính mình thể có được, vậy nguyện ý mong bọn họ hạnh phúc.


      Long Ngạo Phỉ cảm động nhìn , nhàng cầm tay , thành : “Tư Giai, cảm ơn em, em khiến rất cảm động, nhưng thể, Tư Dĩnh cũng đồng ý, Tư Giai, về nhà , để chăm sóc cho em.”


      Đới Tư Giai rút tay về: “Phỉ, bây giờ em tốt lắm, rất an tĩnh, cũng rất vui vẻ, em nghĩ đánh vỡ cuộc sống trầm tĩnh này, cho nên, em thể trở về cùng , em rất vừa lòng với cuộc sống tại.”


      “Được rồi, thường xuyên đến thăm em.” Long Ngạo Phỉ biết mình thể miễn cưỡng , thứ mà lúc này cần chính là tâm tình thoải mái.


      “Vâng, Phỉ, cảm ơn . Em cũng hy vọng có thể đừng nghi ngờ lời của em, em là tình.” Đới Tư Giai biết tại để và Tư Dĩnh đến với nhau, bọn họ nhất định e ngại mình, cảm thấy có lỗi với mình, nhưng đây là điều suy nghĩ lâu mới đau khổ đưa ra quyết định này.


      biết, Tư Giai, bằng hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm chiều , lâu rồi chúng ta có cùng nhau ra ngoài.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên đổi để tài , hôm nay bỗng dưng muốn mang ra ngoài ăn cơm.


      “Được, có điều em muốn ăn món đắt nhất, ngon nhất.” Đới Tư Giai rất sảng khoái đồng ý, biết việc bản thân mình bây giờ phải làm chính là tận tình hưởng thụ cuộc sống thêm ngày nào tốt ngày ấy.


      “Chúng ta đây phải ăn món đắt nhất, ngon nhất, có điều em phải trả tiền.” Long Ngạo Phỉ thấy giật mình, trong lúc này giống như chưa từng có tình cuồng nhiệt lúc trước cùng với Tư Giai, tâm tình bỗng nhiên trở lên nhàng, bao lâu, có loại cảm giác này.


      “Được, em trả tiền, nhưng mà có thể cho em mượn trước được hay ?” Đới Tư Giai cũng tỏ vẻ tội nghiệp vươn tay ra.


      “Ha ha…” Hai người đồng thời cười ha hả, giống như tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :