1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ thay thế – Ngạn Thiến [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 103: Hôn lễ được chúc phúc


      “Tôi phản đối.”


      thanh mạnh mẽ bất chợt vang lên, làm cho mọi người đều sửng sốt, bất giác quay đầu lại, nhìn về phía người tới.


      Hàn Cảnh Hiên và Đới Tư Dĩnh cũng quay lại nhìn, cả hai đều vô cùng sửng sốt khi nhận ra người vừa đến, là ấy….


      Hạ Thần vô cùng tức giận, tới trước mặt Tư Dĩnh, nhìn thấy mặc váy cưới đứng cạnh Hàn Cảnh Hiên, thể kìm nén lửa giận ngùn ngụt trong lòng.


      “Hạ Thần, tôi.........” Đới Tư Dĩnh nhìn , trong lòng vô cùng xin lỗi, nhưng lại biết phải giải thích với thế nào…


      thế này là bạn bè tốt sao? Thế này là ấy sao? Đây là điều hứa với tôi sao? Đới Tư Dĩnh, tôi ngờ lại dối trá như vậy, tôi mới có mấy ngày, vậy mà vừa mới trở về thấy kết hôn cùng Hàn Cảnh Hiên, quá mức ti tiện, nhưng tôi để toại nguyện đâu .” Hạ Thần nổi giận đùng đùng chất vấn .


      “Hạ Thần, em đừng gây rối nữa? Đây là hôn lễ của mà.” Hàn Cảnh Hiên nắm lấy tay Hạ Thần, muốn kéo rời .


      “Buông ra, em gây rối sao? Hàn Cảnh Hiên, ràng biết ta mình, vậy tại sao còn muốn kết hôn với ta chứ?” Hạ Thần gạt tay ra, vẫn thể hiểu vì sao hiểu cho tấm lòng của .


      “Hạ Thần, em lung tung gì thế? Nếu hôm nay em đến đây để chúc phúc cho , rất hoan nghênh, nhưng nếu em đến để gây rối đừng trách lưu tình.” Sắc mặt Hàn Cảnh Hiên có chút khó coi, hôn lễ mà hằng ao ước bấy lâu diễn ra tốt đẹp lại bị đến gây rối.


      Trong giáo đường, mọi người khẽ thầm, nhìn việc bất thình lình xảy ra, ai nấy đều tò mò đoán xem việc như thế nào?


      Đới Tư Dĩnh thất thần, biết mình có lỗi với Hạ Thần, thể hiểu nổi, vì sao mọi quyết định của đều gây ra thương tổn cho người khác. Nhìn Hạ Thần, chỉ có thể nhàng buông câu: “ xin lỗi.”


      xin lỗi? Chỉ câu xin lỗi, nghĩ có thể bù đắp mọi thương tổn của tôi sao?” Hạ Thần cười lạnh. “Hay cho câu " xin lỗi" của .”


      Cha mẹ Hàn Cảnh Hiên thấy tình ổn đột ngột xảy ra, có chút nhịn được, tuy rằng họ thực vừa lòng với hôn lễ này, nhưng họ cũng thể chấp nhận hôn lễ bị phá hư, vội tới, giữ chặt lấy Hạ Thần, bọn họ đều biết Hạ Thần thích Cảnh Hiên, nhưng Cảnh Hiên vẫn cố tình để ý đến tình cảm ấy.


      “Con à, đừng thương tâm nữa, Cảnh Hiên cưới con, là do nó có phúc phận, con nhất định tìm được người tốt hơn nó, hai bác hy vọng con cho nhà chúng ta chút thể diện, trở về , được ?”


      “Hai bác, con , con làm cho hai người cảm thấy rất khó coi phải ?” Hạ Thần nhìn bọn họ, nước mắt tuôn rơi, cảm thấy mình ủy khuất, chẳng qua đến Mỹ thăm cha mẹ vài ngày, ngờ tình lại biến thành như vậy…


      “Chúng ta biết, chúng ta đều biết như vậy, nhưng mọi chuyện cũng rồi, con hãy cố gắng chấp nhận , được ?” Mẹ Hàn Cảnh Hiên ôm lấy , an ủi .


      Hạ Thần đến trước mặt Đới Tư Dĩnh, ghé vào tai , dường như điều gì đó vô cùng độc ác, sau đó, ngoái đầu lại ra khỏi giáo đường


      Đới Tư Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thần, thân thể cứng đờ, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu kia: “Đới Tư Dĩnh, được hạnh phúc, tôi nhất định cướp Cảnh Hiên về, hãy chờ xem.”


      Hàn Cảnh Hiên nhàng ôm lấy , khiến cảm nhận được an ủi cùng ấm áp.


      “Được rồi…..” Vị mục sư lại bắt đầu “Bây giờ, tôi tuyên bố, chú rể Hàn Cảnh Hiên và dâu Đới Tư Dĩnh chính thức thành vợ thành chồng, mời hai người trao nhẫn kết hôn cho nhau.”


      Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, dường như đã quên mất mọi chuyện vừa xảy ra


      Hàn Cảnh Hiên dịu dàng cầm tay , tay kia cầm chiếc nhẫn kim cương, cẩn thận đeo vào tay cho .


      Đới Tư Dĩnh nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón tay của mình, biết liệu có phải mình sai lầm, muốn rụt tay về, nhưng làm sao có thể làm thương tổn Hàn Cảnh Hiên ?


      Cho dù là sai lầm, mọi chuyện cũng rồi, cầm lấy chiếc nhẫn kia, cũng lồng vào ngón tay , sau đó, ́ gắng nở nụ cười.


      “Chúc mừng, chúc mừng.” Xung quanh vang lên thanh chúc phúc, sau đó những cánh hoa chúc mừng và những dải lụa cũng được tung lên.


      Đới Tư Dĩnh cố gắng khiến mình cũng tỏ ra hạnh phúc, kéo tay Hàn Cảnh Hiên, khiến mọi người cảm nhận được “hạnh phúc” của hai người.


      Cách đó xa, Long Ngạo Phỉ đứng nấp ở chỗ, nhìn hai người đứng trước cửa giáo đường, khuôn mặt vô cùng thống khổ, từng nghĩ muốn xông đến chỗ Đới Tư Dĩnh, nhưng có tư cách gì? cũng thể làm như vậy, bởi vì, rể , kiềm chế được liền ra tay đánh vào biển quảng cáo ven đường.


      Choang, biển quảng cáo bằng thủy tinh vỡ tan, máu tươi theo khe hở ngón tay mà chảy xuống dưới, nhưng vẫn hề phát , ánh mắt nhìn chăm chú vào người mắc váy cưới màu trắng thanh khiết kia, ngồi xe hoa, nghênh ngang khuất.


      Nhìn bức ảnh kết hôn phóng đại treo tường, nhìn ra cửa sổ, giường, bàn trang điểm,…đâu đâu cũng mang màu đỏ tươi biểu tượng cho hạnh phúc, thế nhưng Đới Tư Dĩnh chỉ cảm thấy màu đỏ này thật gây chói mắt.


      Từ lúc hôn lễ bắt đầu đến khi chấm dứt, chị đều đến, bất đắc dĩ cười khổ chút, phải nghĩ đến tình huống này có thể sẽ xảy ra rồi hay sao? Vậy mà vẫn nén được có chút buồn đau trong lòng…


      “Tư Dĩnh, phòng tân hôn của cậu đẹp, mình cũng muốn có phòng như vậy nha.” Trịnh Vũ Văn nhìn thấy Tư Dĩnh có vẻ vui, khỏi thở dài, Tư Dĩnh đen đủi , tự dưng lại có người đến náo loạn hôn lễ, nhưng cũng thể khiến Tư Dĩnh thêm buồn, vội chuyển đề tài.


      “Phòng tân hôn của cậu nhất định càng đẹp hơn, Tây Bác chuẩn bị cho cậu phòng tốt nhất.” Đới Tư Dĩnh có chút hâm mộ Vũ Văn, tình của ấy hoàn mỹ, thuận buồm xuôi gió…


      “Ai mình lấy ấy!” Khuôn mặt Trịnh Vũ Văn cũng ánh lên vẻ hạnh phúc, sau đó đứng dậy “Tư Dĩnh, mình phải , để cho Hàn Cảnh Hiên còn trở về đây, mình quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!!!! Đêm tân hôn vui vể nha!!!.”


      Đới Tư Dĩnh chăm chú nhìn ra khỏi phòng, bỗng nghĩ đến câu kia, đêm động phòng hoa chúc, lập tức cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ động phòng hoa chúc với Hàn Cảnh Hiên sao? Tại sao tuyệt đối hề hy vọng điều này xảy ra? Tại sao…???


      Chương 104: Ở riêng, say rượu


      Sau khi tạm biệt tất cả bạn bè, Hàn Cảnh Hiên trở về phòng liền thấy Tư Dĩnh ngồi yên lặng, nhàng qua, ôm lấy : “Tư Dĩnh, em nghĩ gì thế? Mau tắm rửa nghỉ ngơi , hôm nay em có mệt ?”


      “Em nghĩ gì cả… Em có chút mệt, tắm trước .” Đới Tư Dĩnh lấy lại tinh thần, gắng gượng nở nụ cười.


      “Được, để tắm trước.” Hàn Cảnh Hiên xong liền cầm áo ngủ, vào phòng tắm.


      Tiếng nước chảy từ trong phòng truyền ra, Đới Tư Dĩnh có chút khẩn trương nhìn cửa phòng tắm, trong lòng có chút lo lắng bất an...


      Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra , Hàn Cảnh Hiên vừa dùng khăn lau tóc, vừa : “Tư Dĩnh, xong rồi, đến lượt em đấy.”


      “Vâng.” Đới Tư Dĩnh đáp tiếng, cầm áo ngủ chậm rãi vào phòng tắm.


      Để nước chảy từ đầu đến chân, Đới Tư Dĩnh vì sao mình lại tự bức mình lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.


      Thế nhưng trái ngược với tâm tình của , Hàn Cảnh Hiên nằm ở giường với vẻ mặt chờ mong, dường như suy nghĩ chỉ chút nữa thôi Tư Dĩnh nằm ở đây…


      Sao lâu quá vậy? Tư Dĩnh vẫn chưa ra, Hàn Cảnh Hiên có chút lo lắng nhìn cửa phòng tắm,“Tư Dĩnh, em sao chứ???”


      “Cảnh Hiên, em sao…em ra ngay đây” Đới Tư Dĩnh cuống quít đáp trả, rốt cuộc thế nào cũng phải đối mặt với chuyện này.


      Mặc áo ngủ kín mít, Đới Tư Dĩnh ra, cầm máy sấy ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi sấy tóc, nhưng vẫn giấu được vẻ bồn chồn.


      “Tư Dĩnh, cuối cùng em cũng trở thành dâu của .” Hàn Cảnh Hiên từ phía sau ôm lấy thật nhẹ.


      nhàng kéo tay , đưa đến bên giường, trong lòng Đới Tư Dĩnh khẩn trương, nhưng vẫn nằm xuống như quy củ.


      Phụt! tiếng, xung quanh lập tức tối đen như mực, Hàn Cảnh Hiên vươn tay tắt đèn bàn, chậm rãi vươn tay hướng về phía Tư Dĩnh ......... Sau đó, xoay người hôn lên môi .


      Thân hình Tư Dĩnh đột nhiên có chút cứng ngắc, vẫn biết nên cự tuyệt, thế nhưng vẫn tránh khỏi có chút run run…


      Nhận thấy Tư Dĩnh có gì đó ổn, động tác của Hàn Cảnh Hiên cũng dần trở lên dịu dàng, đầu chậm chậm hướng xuống phía ngực .


      “Đừng….” Đới Tư Dĩnh ngăn , mặc dù hề nghĩ ngăn cản, nhưng lại cách nào miễn cưỡng chính mình …


      Hàn Cảnh Hiên hơi ngạc nhiên, sắc mặt đột nhiên ảm đạm, rời khỏi người , nằm đổ sang bên.


      “Cảnh Hiên, em xin lỗi, em......................” Đới Tư Dĩnh bối rối biết ở thời điểm này nên điều gì?


      “Tư Dĩnh, sao, chờ em, chờ đến khi em hoàn toàn đón nhận , hôm nay ngủ ở phòng khách, em ngủ ngon …” Nhìn khuôn mặt tràn ngập bất an và đầy vẻ xin lỗi, Hàn Cảnh Hiên biết trong lòng vẫn còn có hình bóng Long Ngạo Phỉ, nhưng cho thời gian, sẽ để thời gian chữa lành mọi vết thương trong trái tim ...


      Nhìn Hàn Cảnh Hiên ôm chăn vào phòng khách, Tư Dĩnh tự chủ được ôm chăn khóc lớn, Cảnh Hiên tốt như vậy, tại sao thể tiếp nhận ?


      Đới Tư Giai ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, hôm nay là ngày Tư Dĩnh kết hôn, nhưng vẫn thể thuyết phục bản thân mình đến dự lễ cưới của em gái...


      “Binh”, cửa phòng bật mở, Long Ngạo Phỉ toàn mùi rượu nồng nặc, tay còn có vết thương do bị thủy tinh cắt phải, vẫn còn máu, lảo đảo tiến vào, ngã sấp xuống giường.


      Nhìn bộ dạng thống khổ của , Đới Tư Giai vừa đau lòng, vừa hận, biết, say rượu vì hôm nay là ngày Tư Dĩnh kết hôn , thế nhưng chú rể lại phải là , muôn băng vết thương giúp nhưng lại cam lòng để mình chịu ủy khuất.


      Bỗng nhiên Long Ngạo Phỉ xoay người, nhìn thấy Tư Giai nằm bên, kích động vui sướng ôm lấy : “Tư Dĩnh, biết, em trở về mà, em lấy Hàn Cảnh Hiên, em , em thể xa đúng ?”


      Đới Tư Giai cười lạnh, dùng sức đẩy ra, quát lên giận dữ: “ nhìn kĩ lại , em phải ấy, em là Đới Tư Giai .”


      phải, em là Tư Dĩnh , em lại gạt phải ? Tư Dĩnh, rất nhớ em, đừng lấy Cảnh Hiên, được ? chịu được….” Ánh mắt Long Ngạo Phỉ lờ đờ, ra sức lắc đầu phủ nhận, lại ôm chặt lấy .


      Đới Tư Giai ngửa đầu cười to, Tư Dĩnh, rốt cuộc bây giờ, ai mới là người thế thân đây??


      “Phỉ, cho em. Bây giờ, ai?” Đới Tư Giai bất động để ôm, bây giờ hiểu được cảm xúc của người thế thân là như thế nào…


      ai, Tư Dĩnh, em hỏi ai sao? em, em…” Long Ngạo Phỉ đem đầu tựa vào trước ngực .


      Nước mắt Đới Tư Giai lập tức chảy xuống, Tư Dĩnh, vậy còn ?? Chẳng lễ mọi điều ngọt ngào trước kia đều là giả dối sao?


      “Phỉ, vậy còn Tư Giai, ấy ?” Cho dù giờ có chết, cũng muốn biết câu trả lời…


      “Tư Giai?” Long Ngạo Phỉ hơi nhích người ra chút, “Tư Dĩnh, em có biết, đối với Tư Giai, cũng lòng ấy, bằng , vì chuyện ấy bỏ mà làm khổ em, nhưng mọi chuyện đều qua rồi.........”


      Nước mắt mặt Tư Giai vẫn ngừng chảy, đơn giản là bởi câu . Những cũng bởi vì câu kia, mọi chuyện đều qua rồi.


      “Phỉ, nếu em, vì sao còn muốn đón em về nhà?” vẫn muốn biết.


      “Đưa em về nhà?? Em là Tư Giai sao?” Long Ngạo Phỉ dùng sức lắc lắc đầu, nhìn người trước mặt.


      “Phải, em là Tư Giai, cho em biết , vì sao lại muốn đón em về? Nếu còn em, vì sao còn đón em về? Cho em hy vọng, rồi lại khiến em thất vọng, nếu em biết mọi chuyện như thế, em thà chọn trở về. Ít nhất, em còn có thể ôm chút hy vọng.” Đới Tư Giai kích động lấy tay giữ mặt , muốn nhìn mình là ai.


      Long Ngạo Phỉ lại nhắm mắt, nằm ra giường, thào :“Vì sao đón em về? Bởi vì Tư Dĩnh là người thiện lương, bởi vì thấy mình có trách nhiệm, bởi vì muốn em vui vẻ mà sống................”


      Nhìn Long Ngạo Phỉ say rượu chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt đầy nước mắt của Tư Giai nở nụ cười lạnh, đây là khiến vui vẻ sống sao? Hai người kia khiến thương tổn, thương tổn đau thấu tâm can, thể diễn đạt thành lời, biết mọi chuyện như thế, còn có thể ở lại đây sao? Ở lại, cũng chính là tự mình làm tổn thương trái tim mình…

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 105: cần bố thí


      Sáng sớm, mới rời giường, Hàn Cảnh Hiên ngửi thấy mùi thơm.


      “Chào buổi sáng, Cảnh Hiên, lại đây, em chuẩn bị bữa sáng rồi này.” Đới Tư Dĩnh thấy rời giường, vừa chuẩn bị dọn cơm, vừa mỉm cười chào .


      “Chào buổi sáng, Tư Dĩnh, em vất vả rồi .” Hàn Cảnh Hiên ngồi trước bàn ăn, cũng mỉm cười chào lại , dường như muốn quên mọi chuyện xấu hổ tối hôm qua.


      “Tư Dĩnh, ăn xong chúng ta mua ít lễ vật để mang về nhà chào hỏi bố mẹ được ?” Hàn Cảnh Hiên vừa ăn sáng, vừa nhẹ nhàng hỏi.


      “Vâng, chúng mình ăn nhanh thôi, đừng để bố mẹ đợi lâu.” Tư Dĩnh gật gật đầu, chắc chắn phải nhanh về chào hỏi bố mẹ rồi.


      Đứng trước cửa nhà bố mẹ Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh có chút khẩn trương, biết mình phải là người mà họ chọn cho con trai mình, nhưng vẫn hy vọng cuộc gặp mặt sẽ diễn ra suôn sẻ.


      “Tư Dĩnh, đừng lo, cha mẹ hiền lắm.” Hàn Cảnh Hiên dịu dàng an ủi .


      Cửa mở, bà Hàn ra tiếp đón: “Cảnh Hiên, Tư Dĩnh, mau, mau vào nhà !!!!.”


      Đới Tư Dĩnh đứng trước cha mẹ Hàn Cảnh Hiên ngồi ghế sofa, lễ phép chào: “Cha, mẹ.”


      “Ha ha, con ngoan, mau ngồi xuống .” Bà Hàn cười kéo tay , để ngồi xuống bên cạnh mình.


      “Cha mẹ, đây là lễ vật Tư Dĩnh chọn cho hai người đấy, cha mẹ nhìn xem có thích ?” Hàn Cảnh Hiên cũng ngồi xuống, đem lễ vật ra.


      cần xem, cái gì cha mẹ cũng thích hết.” Bà Hàn cười hiền lành, bên kia, ông Hàn cũng gật gật đầu tán thành.


      “Cha, cha cũng , Tư Dĩnh lại tưởng cha đồng ý đấy.” Hàn Cảnh Hiên làm bộ bất mãn .


      “Cha phải gì bây giờ? Muốn , mẹ con đều hết rồi. Nếu cha vậy, hai con hãy mau sinh cháu , mẹ con than suốt ngày nhàn rỗi có việc gì làm làm đấy.” Giọng của ông Hàn mang theo chút hài hước.


      “Tôi mà nhàn rỗi à??? Ông là…..” Bà Hàn bất mãn trừng mắt liếc chồng cái, sau đó, lại kéo tay Tư Dĩnh, thủ thỉ : “Tư Dĩnh , mẹ , con với Cảnh Hiên cũng nhanh nhanh chút nha, cha mẹ cũng chờ có thằng cháu nghịch ngợm lắm rồi.”


      Thân hình Đới Tư Dĩnh có chút cứng đờ, cháu nội, làm sao có thể cho hai người niềm vui này đây? Sắc mặt có chút mất tự nhiên.


      “Cha, me, bọn con vừa kết hôn, cần gì phải có con sớm thế.” Hàn Cảnh Hiên cũng có chút sửng sốt, vội vàng nói thay Tư Dĩnh, nghĩ đến là cha mẹ nhắc đến chuyện có con ngay trong ngày đầu tiên sau lễ cưới.


      “Được, được, nữa…Giờ chúng ta ăn cơm thôi… .” Bà Hàn nhìn thấy sắc mặt Tư Dĩnh có chút mất tự nhiên, còn tưởng rằng thẹn thùng .


      Ăn xong bữa tối, về nhà, Đới Tư Dĩnh lời, ngồi ghế sôfa.


      “Tư Dĩnh, em sao thế?” Hàn Cảnh Hiên ngồi xuống bên cạnh , giọng hỏi…


      “Cảnh Hiên, biết em thể có con, em biết sau này phải giải thích thế nào với cha mẹ, họ chấp nhận chuyện này đâu.” Đới Tư Dĩnh nhìn , vô cùng lo lắng.


      “Tư Dĩnh, đừng lo lắng, sau này giải thích với họ.” Hàn Cảnh Hiên an ủi , nhưng chính cũng vô cùng lo lắng, biết cha mẹ chấp nhận được chuyện này.


      “Cảnh Hiên, nếu muốn chia tay, bất cứ lúc nào em cũng sẵn sàng đồng ý .” Đới Tư Dĩnh , thế nhưng đến lúc ra, mới phát mình hề cảm thấy bất an lo lằng.


      “Tư Dĩnh, được thế, chia tay với em, vĩnh viễn bao giờ đồng ý.” Hàn Cảnh Hiên tức giận xoay lại, để đối điện với .


      “Cảnh Hiên, đừng giận, em chỉ nếu có ngày, nếu chúng ta bắt buộc phải tách nhau, em nhất ̣nh liên lụy đến , cũng trách , em cam tâm tình nguyện rời .” Đới Tư Dĩnh nhìn , vẻ mặt chắc chắn…


      “Tư Dĩnh, có nếu, dù bất cứ lý do gì cũng buông em ra đâu.” Hàn Cảnh Hiên thực cảm thấy sợ, sợ ngày Tư Dĩnh còn ở bên cạnh .


      Đới Tư Dĩnh nhắc lại. ai có thể đoán được trong tương lai xảy ra chuyện gì, cũng như thể ngờ được có ngày lại gả cho Hàn Cảnh Hiên.


      Long Ngạo Phỉ lắc lắc đầu còn nặng nề, mở to mắt, nghĩ mình ở nhà?


      “Phỉ, tỉnh rồi ah?? Uống ́c nước này cho tỉnh táo một chút .” Đới Tư Giai mang ́c nước đến trước mặt .


      Long Ngạo Phỉ ngạc nhiên nhìn , nhận lấy ́c nước, uống hơi cạn sạch. Đây là lần đầu tiên kể từ khi biết chuyện của và Tư Dĩnh, lại dịu dàng với như thế.


      “Phỉ, em muốn quay về nhà.” Khuôn mặt Tư Giai tia gợn sóng, thanh dường như muốn báo để biết, hề có ý muốn thương lượng.


      “Em muốn , vì sao?” Long Ngạo Phỉ kinh ngạc, nghĩ lại đưa ra ý muốn này.


      “Phỉ, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, biết vì sao em muốn mà? Đới Tư Giai em cần thương hại của , mà em biết chuyện của và Tư Dĩnh, nghĩ em còn có thể tiếp tục ở lại đây được sao? Em cần bố thí tình , , em vẫn sống tốt.” Đới Tư Giai cố gắng làm cho mình tỏ ra chút kiên cường.


      “Tư Giai, bố thí… tình cũng muốn em.” Long Ngạo Phỉ hiểu được nỗi đau của , nhưng thật khó khăn để mở lời.


      “Chuyện này quan trọng, em, có người khác, nhìn thấy , em chỉ càng thêm đau khổ, bây giờ em chỉ muốn sống cuộc sống bình lặng mà thôi.” Trái tim của Tư Giai vẫn đau, vì dù sao người nhất lại đem lòng người khác, mà người đó lại chính là chị em song sinh của


      “Tư Giai.........” Long Ngạo Phỉ vừa muốn , lại bị cắt ngang .


      “Phỉ, cần nữa, em muốn . Mọi thứ chuẩn bị hết rồi, hãy để em .”


      Long Ngạo Phỉ thấy thái độ kiên quyết của , có lẽ hai người nên tách nhau mội thời gian, để có thì giờ suy nghĩ thật kĩ, có lẽ tốt cho cả hai người.


      “Nếu em quyết, được thôi, đưa em . Em nhớ gọi điện thoại cho , cho thím Trương theo chăm sóc em, thỉnh thoảng cũng ghé qua thăm em.” Trầm mặc chút, rốt cuộc cũng đáp ứng, tại cũng biết mỗi ngày mình nên đối mặt với như thế nào.


      “Cám ơn .” Đới Tư Giai từ chối lời đề nghị của , quả tại cũng cần có ở bên người chăm sóc.


      Chậm rãi lê bước rời biệt thự, chỉ cảm thấy đau lòng, chính cũng ngờ có ngày mình lại chủ động rời xa khỏi người mà mình đã đến bất chấp tính mạng này.


      Chương 106: tin em


      Trong siêu thị, Đới Tư Dĩnh chậm rãi đẩy xe chọn đồ, đột nhiên có người đứng chắn trước mặt , ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Long Ngạo Phỉ. khỏi thắc mắc tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ chị giờ cũng ở đây sao? Sắc mặt có chút tự nhiên, ngó xung quanh, thế nhưng vẫn phát ra bóng dáng của chị.


      trùng hợp.” Cuối cùng cũng có người lên tiếng.


      “Tư Giai có ở đây.” Long Ngạo Phỉ thấy nhìn xung quanh biết ngay tìm Tư Giai .


      “À, vâng.” nhàng .


      “Tư Dĩnh, tìm chỗ nào đó chúng ta chuyện.” Long Ngạo Phỉ cho cơ hội phản đối, liền xoay người ra ngoài trước.


      Tư Dĩnh ở phía sau có chút do dự, liền lôi di động ra............


      Trong quán cafe, Đới Tư Dĩnh ngồi đối mặt với Long Ngạo Phỉ, khí có chút ngượng ngùng.


      “Tư Dĩnh, em vẫn tốt chứ?” Long Ngạo Phỉ lên tiếng phá vỡ khí trầm mặc.


      “Vâng, em tốt lắm. với chị vẫn ổn chứ ?” Đới Tư Dĩnh nhàng gật đầu.


      “Tư Giai về nhà rồi .” Long Ngạo Phỉ trầm mặc .


      “Về nhà?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, nhìn , chưa hiểu được ý tứ trong lời .


      “Ngay sau hôm em kết hôn, Tư Giai liền với ấy muốn quay về nhà, ấy muốn có thời gian yên tĩnh, muốn nhìn thấy , đồng ý vì cũng muốn có chút thời gian để suy ngẫm lại, nhưng em yên tâm , để thím Trương đến chăm sóc ấy.” Long Ngạo Phỉ sợ lo lắng, vội vàng giải thích.


      Đới Tư Dĩnh trầm tĩnh chút, đôi mắt nhìn thấp xuống “Như vậy cũng tốt, chị cũng có thể bình tĩnh lại. Nhưng hãy thường xuyên đến thăm chị ấy, em nghĩ chị ấy muốn nhìn thấy em đâu.”


      “Được .”


      khí lại trở lên yên lặng, dường như hai người bọn họ tìm thấy đề tài gì để nữa.


      Long Ngạo Phỉ lại nhìn hỏi: “Em và Hàn Cảnh Hiên có hạnh phúc ?”


      có chút sửng sốt, sau đó giống như cười : “Hạnh phúc, giờ em vô cùng hạnh phúc.”


      “Em lừa , em hề Hàn Cảnh Hiên, làm sao có thể hạnh phúc được?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên giữ chặt tay .


      Đới Tư Dĩnh mỉm cười bỏ tay ra,“ phải là em, làm sao biết em hạnh phúc? cho biết, em Cảnh Hiên, nếu em chấp nhận lấy ấy.”


      “Tư Dĩnh, đừng lừa , bởi vì ánh mắt em biết dối, chính nó cho thấy, em hề Hàn Cảnh Hiên.” Long Ngạo Phỉ gắt gao giữ đầu .


      Đột nhiên, Tư Dĩnh nhìn thấy người ở cửa vừa bước vào, vui mừng kêu: “Cảnh Hiên, đến rồi à?”


      Hàn Cảnh Hiên chậm rãi bước vào, mỉm cười ngồi xuống cạnh Tư Dĩnh, vừa chào Long Ngạo Phỉ: “ rể , chào .”


      Long Ngạo Phỉ hơi cứng người, sắc mặt cứng ngắc buông câu: “Chào cậu.”


      “Tư Dĩnh, nhân tiện hôm nay gặp mặt, chúng mình mời rể dùng cơm .” Hàn Cảnh Hiên nhìn .


      “Vâng.” Giờ phút này, Đới Tư Dĩnh đột nhiên biến thành vợ hiền lành.


      rể, có rảnh cùng ăn cơm với vợ chồng em? Hôm em với Tư Dĩnh kết hôn còn chưa mời .” Hàn Cảnh Hiên điều rể, hai điều rể, dường như cố ý nhắc nhở thân phận hai người.


      cần, tôi còn có việc, để hôm khác tôi mời hai người, hai người kết hôn tôi vẫn chưa tặng quà cưới mà .” Long Ngạo Phỉ đứng lên, muốn phải ở lại đây thêm khắc nào nữa, để nhìn bọn họ vợ chồng hòa hợp, ân ân ái ái.


      “Nếu vậy bọn em cũng miễn cưỡng nữa, để hôm khác vậy.” Hàn Cảnh Hiên cũng đứng lên, ôm lấy thắt lưng Đới Tư Dĩnh.


      đến cửa quán cafe, Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhìn Hàn Cảnh Hiên : “Tôi có thể chuyện với Tư Dĩnh chút được ?”


      Hàn Cảnh Hiên nhìn Tư Dĩnh, mỉm cười, “Đương nhiên, để tôi lấy xe.”


      Thấy Hàn Cảnh Hiên xa , Long Ngạo Phỉ mới nhìn : “Tư Dĩnh, ngày em kết hôn cũng đến .”


      Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn , hôm ấy, cũng đến?


      “Em rất đẹp, rất đẹp,….” Long Ngạo Phỉ lòng , nhưng cái chính là xinh đẹp phải vì .


      “Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh giọng cảm ơn, nhưng trong câu có chứa bao nhiêu chua xót, bao nhiêu đau lòng chỉ có mình mới biết.


      đây, Tư Dĩnh, hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ xong, quay đầu lại mà bước .


      Đới Tư Dĩnh xót xa nhìn theo bóng .


      Két, Hàn Cảnh Hiên dừng xe ngay cạnh chỗ đứng, “Tư Dĩnh, lên xe .”


      Đới Tư Dĩnh ngồi vào trong xe, nhìn Hàn Cảnh Hiên tập trung lái xe, giọng hỏi :“ muốn hỏi em chuyện gì với ấy sao?”


      xấu à? Vậy em đừng , chỉ sợ nghe xong nhịn được lại tìm ta tính sổ khổ… ” Hàn Cảnh Hiên hài hước.


      Đới Tư Dĩnh khẽ cười, nghĩ lại hài hước như vậy , sau đó mở miệng nói: “ ấy , trong hôn lễ của chúng ta, ấy cũng đến.”


      Hàn Cảnh Hiên quay đầu nhìn , cười dịu dàng, “Tư Dĩnh, em cần với . phải là người mọn như vậy.”


      “Em biết, nhưng em vẫn muốn với . Em muốn giấu chuyện gì.” Đới Tư Dĩnh cảm động nhìn .


      Hàn Cảnh Hiên nhàng nắm lấy tay , thâm tình : “Tư Dĩnh, em, cho nên tin tưởng em, hiểu lầm bất cứ chuyện gì vì biết em như vậy”


      “Cảnh Hiên, đừng tốt với em thế ? Em sợ em thể báo đáp nổi.” giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay .


      “Ngốc à, đỗi xử với em tốt, em là vợ của mà.” Hàn cảnh hiên cố ý muốn điều chỉnh bầu khí ngột ngạt.


      Vợ , Đới Tư Dĩnh cứng đờ người, là vợ , nhưng lại phải là người vợ chân chính, muốn thế, nhưng chưa sẵn sàng để phá bỏ trở ngại tâm lý trong lòng.


      “Tư Dĩnh, hôm nay chúng mình ăn cơm bên ngoài, đưa em ăn đồ Nhật nha, em thấy sao ?” Hàn Cảnh Hiên thấy người đột nhiên cứng đờ, biết lời của khiến xúc động, vội chuyển đề tài.


      “Được, mọi chuyện đều theo ý .” Đới Tư Dĩnh ngờ lại xấu hổ như vậy, gật gật đầu.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 107: Theo dõi


      Hạ Thần tức giận ném tài liệu trong tay xuống, cho người điều tra Tư Dĩnh, thế nhưng kết quả chỉ là biết ta có một người chị song sinh, ngoài ra thu hoạch được gì thêm, xem ra chỉ có thể tự mình theo dõi ta, tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, rất tâm đắc với câu này, quyết tâm đoạt lại Hàn Cảnh Hiên.


      Đới Tư Dĩnh dọn dẹp lại phòng, đột nhiên tiếng di động vang lên , cầm di động lên thấy Vũ Văn gọi.


      “Alô…. Vũ Văn à, có gì ?”


      “Tư Dĩnh, mình hơi mệt, cậu bây giờ đưa mình đến bệnh viện được ?” Đầu bên kia, giọng yếu ớt của Trịnh Vũ Văn truyền đến, dường như rất mệt.


      “Ok, Vũ Văn, chờ mình….Mình đến ngay.” Đới Tư Dĩnh cúp máy, vội vàng ra cửa.


      Trước phòng bác sỹ, Tư Dĩnh ngồi chờ cùng Vũ Văn .


      “Vũ Văn, cậu mệt như thế nào?” Tư Dĩnh lo lắng hỏi.


      biết, mấy ngày nay, mình cả người mệt mỏi, muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ, ăn cũng thấy ngon miệng.” Trịnh Vũ Văn tựa vào người , nhắm mắt nghỉ ngơi.


      “Người tiếp theo, Trịnh Vũ Văn .” y tá nhìn những người ngồi bên ngoài, hô tên.


      “Tư Dĩnh, mình vào đây, cậu chờ mình ngoài này nhé.” Trịnh Vũ Văn xong liền vào.


      Đới Tư Dĩnh lẳng lặng ngồi chờ bên ngoài, đột nhiên thấy người quen thuộc ra từ phòng bên cạnh.


      “Mị Nhi !!”


      “Long phu nhân!” Mị Nhi cũng nhìn thấy Đới Tư Dĩnh .


      lại mang thai sao? Chúc mừng .” Đới Tư Dĩnh thấy bụng ta hơi to, vui vẻ chúc mừng.


      “Phải, sau khi Mỹ về, tôi gặp chồng tôi bây giờ, ấy rất tôi, cho nên tôi quyết định lấy ấy, cha mẹ ấy bảo tôi phải về nước dưỡng thai, ở nước ngoài sợ tốt.” mặt Mị Nhi tràn đầy vui sướng.


      hạnh phúc, sắp làm mẹ rồi.” Đới Tư Dĩnh mang vẻ mặt hâm mộ, vui vẻ nói.


      “Long phu nhân, cần hâm mộ tôi, lần trước ở bệnh viện tôi về việc thụ tinh trong ống nghiệm, sao cùng Phỉ thử xem ?” Mị Nhi cười cười hỏi.


      Ở bệnh viện? Thụ tinh trong ống nghiệm? Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn Mị Nhi, gặp ta ở bệnh viện khi nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chẳng nhẽ người ta gặp là chị sao?


      “Long phu nhân, sao thế?” Mị Nhi nhìn sắc mặt có phần khó coi, quan tâm hỏi.


      sao? Mị Nhi, chuyện đấy với tôi ở cửa bệnh viện khi nào nhỉ?” Đới Tư Dĩnh lo lắng muốn xác nhận.


      sao vậy? Hình như cũng tầm tháng rồi, lạ lắm, cứ như hề quen biết tôi, chuyện rất khách sáo.” Mị Nhi suy nghĩ .


      Đới Tư Dĩnh lạnh người, hèn gì chị nghi ngờ, hóa ra là Mị Nhi vô tình tiết lộ, thầm cười khổ, quả đời này có gì là bí mật vĩnh viễn, dù giấu kỹ đến đâu cũng có ngày bị vạch trần.


      “Mị Nhi, mình về thôi, bác sỹ dặn con phải chú ý, còn kê đơn thuốc nữa này.” vị phu nhân trung niên quý phái từ trong phòng khám bước ra .


      “Tư Dĩnh, lần sau gặp lại nha, cũng tự chăm sóc mình nhé.” Mị Nhi xong, xoay người bám vào cánh tay của vị phu nhân, cùng nhau ra ngoài.


      “Tư Dĩnh, cậu nhìn gì thế ?” Trịnh Vũ Văn từ trong phòng khám bước ra, thấy Tư Dĩnh ngẩn ngơ nhìn về phía trước, hỏi


      Đới Tư Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, đỡ lấy Vũ Văn hỏi thăm : “Thế nào? sao chứ ?”


      Trịnh Vũ Văn thẹn thùng cúi đầu, giọng : “Tư Dĩnh, mình có thai rồi .”


      “Sao?” Đới Tư Dĩnh sửng sốt, rồi lại vô cùng vui mừng hỏi: “Cậu có thai, chứ, thế mau gọi điện cho Từ Tây Bác , báo cho ấy….Mà được, các cậu còn chưa kết hôn, mau mau về cử hành hôn lễ .”


      “Tư Dĩnh, cậu vui vẻ nha, hình như còn vui hơn cả mình nữa.” Trịnh Vũ Văn ngọt ngào .


      “Đương nhiên, mình là mẹ nuôi nó, sao mình vui được, , về nhà, mình nấu ăn ngon để bồi bổ cho cậu.” Đới Tư Dĩnh cẩn thận đỡ Vũ Văn .


      “Được, mình cũng thèm đồ ăn cậu nấu lắm rồi .”


      Hạ Thần muốn hiểu Tư Dĩnh, chỉ có thể là qua những người mà Tư Dĩnh quen biết, nhìn thấy vừa chuyện với Tư Dĩnh, vội vàng tiến đến chào hỏi.


      “Chào , tôi có thể chuyện với một chút được ?” Hạ Thần lịch hỏi Mị Nhi .


      Mị Nhi hơi bất ngờ, hề quen đứng trước mặt này, vừa định cự tuyệt Hạ Thần lên tiếng : “Tôi là bạn của Đới Tư Dĩnh.”


      “Đới Tư Dĩnh là ai?” Mị Nhi nhíu mày, biết người này.


      Hạ Thần thấy biết, vội vàng giải thích: “Là người mà vừa chuyện lúc nãy trong bệnh viện đấy.”


      “Ah….” Mị Nhi chợt hiểu, phải đấy là Tư Giai sao? Cũng có gì là lạ, chắc trước kia bạn bè thường gọi là Tư Dĩnh.


      “Mẹ, con chuyện cùng bạn chút, mẹ cứ trước .” Mị Nhi đến bên cạnh vị phu nhân chờ .


      “Được, con cẩn thận nha.” Phu nhân căn dặn rồi trước .


      Tại quán café gần bệnh viện.


      , tìm tôi có chuyện gì ?” Mị Nhi nhìn Hạ Thần ngồi đối diện hỏi .


      “Tôi muốn biết ….chuyện …..của Tư Dĩnh ?” Hạ Thần rất chậm, dường như khó có thể mở lời.


      “Ah, chắc muốn thay ấy hỏi về chuyện thụ tinh trong ống nghiệm hả?” Mị Nhi tự suy đoán .


      “Phải.” Hạ Thần gật gật đầu, khỏi suy nghĩ, thụ tinh trong ống nghiệm là sao?


      “Tuy rằng thụ tinh trong ống nghiệm rât khó thành công nhưng ở Mỹ có người làm được, bảo ấy cùng Long Ngạo Phỉ đến đấy thử xem, dù gì Phỉ cũng rất giàu có mà.” Mị Nhi giải thích .


      “Nhưng nếu thành công sao ?” Hạ Thần thử thăm dò.


      “Vậy thì chỉ còn cách tìm người đẻ thay, tôi nghĩ ấy chắc chắn sẽ làm cho Long gia tuyệt hậu. Nhưng nếu thụ tinh nhân tạo thành công, hai người bọn họ nhất ̣nh sẽ nghĩ tới cách đó.” Mị Nhi khẳng ̣nh.


      “Cảm ơn , quây rầy rồi .” Hạ Thần nhìn Mị Nhi cảm tạ, thể hỏi thêm điều gì nữa, vì có thể khiến Mị Nhi nghi ngờ.


      “Đừng khách sáo, chào .”


      “Tạm biệt.”


      Chương 108: Muốn có con


      Sau khi nhận được điện thoại, Từ Tây Bác kiềm chế được sung sướng, sau khi tan sở vội vàng chạy thẳng đến nhà của Hàn Cảnh Hiên.


      Đới Tư Dĩnh bận rộn trong bếp, nấu món dinh dưỡng để tẩm bổ cho Trịnh Vũ Văn.


      Chuông cửa vang lên, Trịnh Vũ Văn ra mở cửa, còn chưa kịp phản ứng bị Từ Tây Bác bế lên.


      “A....... Tây Bác, làm gì thế??? Mau thả em xuống!!!” Trịnh Vũ Văn bị bất ngờ hô lên thành tiếng.


      “Em , là sao?? Em có thai là thật phải ???” Từ Tây Bác tràn đầy vui sướng, vội ôm đến phòng khách.


      “Thả em xuống, em choáng đầu quá.” Trịnh Vũ Văn vội ngăn cho bế.


      “Choáng đầu?” Từ Tây Bác vội vàng ngừng lại, cuống quít hỏi: “Em sao chứ, quên mất….”


      Nhìn khẩn trương, Trịnh Vũ Văn kìm được bật cười, “Tây Bác, em sao….”


      sao là tốt rồi, làm sợ muốn chết, nhưng mà chắc con sao đâu nhỉ?” Từ Tây Bác vẫn thôi lo lắng hỏi.


      là, con làm sao được? đừng khẩn trương như vậy được ?” Trịnh Vũ Văn nhăn mặt nói.


      “Em hay , đấy chẳng phải cũng là con sao? Sao lại lo lắng được, là papa của nó mà.” Từ Tây Bác bất mãn nhìn .


      là papa của con em á? Ai ? với em kết hôn ah? Sao em lại nhớ nhỉ ?” Trịnh Vũ Văn giả vờ cố ý cau mày ngẫm lại.


      “Kết hôn? Chuyện này lại quá đơn giản ý chứ. , đưa em đăng ký rồi sau đó mình tổ chức đám cưới nha.” Từ Tây Bác hơi sửng sốt, sau đó vội kéo tay .


      đâu mà ? Em còn chưa đồng ý lấy đâu? Mà cũng cầu hôn em đâu cơ chứ ?” Trịnh Vũ Văn bất mãn thầm, quả thực rất mệt.


      “Cầu hôn? Dễ mà… Tiểu thư Trịnh Vũ Văn quý, em có đồng ý làm vợ ?” Từ Tây Bác quỳ gối, chân thành .


      có hoa hồng à?” Trịnh Vũ Văn nhìn .


      mua ngay.” Từ Tây Bác vội đứng lên.


      “Trịnh Vũ Văn, cậu đừng làm loạn nữa, Từ Tây Bác cầu hôn cậu rồi còn gì, mau vào ăn cơm thôi, Cảnh Hiên cũng về rồi.” Đới Tư Dĩnh ở trong bếp nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ỹ, vô cùng hâm mộ, có con… đời này vĩnh viễn được hưởng thụ cảm giác được làm mẹ như ấy.


      “Được thôi, mình đùa nữa, mình giúp cậu xếp bát. ” Trịnh Vũ Văn vừa vừa vào bếp.


      Từ Tây Bác vội chạy lại đỡ , nhàng đặt ngồi xuống, “Em đừng cử động, cứ ngồi xuống, để làm cho.”


      Trịnh Vũ Văn vô cùng ngạc nhiên, mặt lên nụ cười ngọt ngào, cảm giác khi được giành làm việc qua sức tuyệt vời.


      Đới Tư Dĩnh vừa nhìn với mắt hâm mộ, vừa nghịch nghịch cái bát.


      Hàn Cảnh Hiên về đến nhà, nhìn thấy hai vị khách bất ngờ: “Tây Bác, sao cậu lại đến đây thế này?”


      “Cậu có lòng chút , mình cũng là bạn cậu mà. Hôm nay Tư Dĩnh mời Vũ Văn đến ăn cơm, thế là mình cũng được chân ké ăn thức ăn ngon…” Từ Tây Bác bất mãn nhìn Cảnh Hiên .


      “Mình bất mãn việc Tư Dĩnh vất vả nấu thức ăn ngon để đãi cậu đấy.” Hàn Cảnh Hiên thèm để ý đến bất mãn của Từ Tây Bác.


      “Thôi, thôi, hai người đừng cãi nhau ữa, mau ăn cơm .” Đới Tư Dĩnh cười cười, biết họ đùa nhau.


      “Tư Dĩnh, sao hôm nay toàn món bổ dưỡng vậy, có cả canh gà nữa. Là ai khỏe à?” Hàn Cảnh Hiên nhìn bàn toàn thức ăn bổ dưỡng hỏi.


      Từ Tây Bác vừa muốn trả lời bị Vũ Văn kéo lại, lắc đầu, ý bảo đừng gì, hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Tư Dĩnh thể mang thai, mọi người đều biết, Cảnh Hiên cũng biết, nếu giờ chuyện Vũ Văn mang thai khiến cả Tư Dĩnh và Cảnh Hiên đau lòng.


      “Tôi với Vũ Văn đều muốn ăn món gì thanh thanh chút, dạo này toàn ăn đồ có dầu mỡ nên cũng muốn thay đổi khẩu vị chút.” Từ Tây Bác nửa đùa nửa .


      Đới Tư Dĩnh nhìn thấy được động tác rất kín đáo của Vũ Văn, biết bọn họ vì nghĩ cho mà chưa , vô cùng cảm động nhưng lại thấy chuyện này có gì cần giấu diếm, liền mỉm cười : “Cảnh Hiên, là vì Vũ Văn mang thai, ăn được mấy món dầu mỡ nên em làm mấy món thanh mát này cho ấy, nhân tiện chúc mừng hai người họ luôn.”


      ? Vũ Văn mang thai à, Tây Bác, cậu sắp làm bố rồi đấy. Chúc mừng nha!” Hàn Cảnh Hiên lòng chúc phúc.


      “Cảm ơn…Thôi mau ăn cơm . ” Từ Tây Bác hơi xấu hổ, muốn tiếp tục đề tài này, sợ Tư Dĩnh và Cảnh Hiên khó xử.


      “Ăn cơm, đều là Tư Dĩnh làm đấy. Để tôi kể cho, trước đây, cứ mỗi khi thấy ấy nấu món gì, tôi mà đến là liên lập tức bỏ chạy.” Trịnh Vũ Văn cố ý chuyển đề tài, làm khí sôi nổi lên.


      “Vì sao lại chạy ?” Từ Tây Bác và Hàn Cảnh Hiên đồng thanh hỏi.


      “Bởi vì, quá khó ăn, mà tôi lại sợ ấy bắt ăn, hơn nữa tôi cũng dám khen, chạy, phải cố mà ăn à? Tôi ngốc thế đâu.” Trịnh Vũ Văn nhớ lại trước kia .


      “Trịnh Vũ Văn, thế mà mình nhớ là cậu cũng đã ăn ít đâu!!” Đới Tư Dĩnh cố ý tức giận .


      “Chẳng qua là mình muốn ăn nhưng cứ bị cậu ép ăn thôi.” Trịnh Vũ Văn giọng thầm.


      “Ha ha, tôi tin.” Hàn Cảnh Hiên cùng Từ Tây Bác đồng thanh , vừa mà tay vẫn ngừng gắp đĩa rau trước mặt.


      “Hai người tin tôi a...................”


      “Ha ha, đấy.........”


      Trong nhà tràn đầy tiếng cười.


      “Tạm biệt Tây Bác, Vũ Văn, hai người thong thả.” Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên tiễn hai người ở cửa.


      “Mình biết rồi, tạm biệt.” Trịnh Vũ Văn khoát tay chào.


      Từ Tây Bác vừa đỡ Vũ Văn, vừa : “Cẩn thận cầu thang, chậm thôi, để đỡ em...”


      Đới Tư Dĩnh nhìn hai người họ hạnh phúc, quay lại thấy Hàn Cảnh Hiên nhìn về phía hai người kia, con ngươi đen thâm thúy ra u ám, là người khác nhận ra được cảm xúc gì, nhưng biết để ý, người đàn ông này có được đứa con của chính mình, được hưởng thụ cảm giác vui sướng khi được làm cha…

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 109: Mục đích


      Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên từ phòng tắm bước ra, có chuyện muốn với , liền gọi : “Cảnh Hiên.......”


      “Tư Dĩnh, sao em chưa ngủ, có chuyện gì sao?” Hàn Cảnh Hiên ngồi lên ghế sôfa.


      “À, có gì….” Đới Tư Dĩnh lắc lắc đầu, lời muốn vừa định ra lại biết phải thế nào? cái gì bây giờ?


      sao em ngủ , cũng ngủ đây.” Trong mắt lên tia thất vọng, chợt nghĩ cuối cùng cũng đón nhận .


      “Ngủ ngon.” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng , phải nhận ra khát vọng trong mắt , nhưng vẫn chưa thể khiến cả thân thể lẫn tình cảm của tiếp nhận , từ khi kết hôn đến giờ, Cảnh Hiên vẫn ngủ trong phòng khách, biết thống khổ, cả cũng thống khổ…..........


      Hàn Cảnh Hiên quay lại phòng mình, mở của phòng, buồn bã ngồi vào bàn máy tính, Tư Dĩnh lấy nhưng trong lòng lại có hình bóng của , muốn ép buộc nhưng bây giờ mệt mỏi lắm rồi…


      Hạ Thần nhìn kỹ tài liệu trong tay, chẳng phải Long Ngạo Phỉ là chồng của chị gái Tư Dĩnh sao? Vì sao kia lại chuyện về Tư Dĩnh và Long Ngạo Phỉ? lẽ ta nhận sai người, nhầm Tư Dĩnh là Tư Giai, đúng, đúng, ràng lúc ở bệnh viện hai người chuyện với nhau, hai người họ chắc chắn là có quen biết nhau. Vậy đó là tại sao nhỉ?


      Suy nghĩ vất vả một hồi, Hạ Thần chau mày, đột nhiên mắt sáng lên, đúng rồi, phải chăng người Đới Tư Dĩnh là chính rể ta, hai người này có quan hệ với nhau? Liệu có phải là nhỉ? Chuyện ta thể mang thai liệu có phải là ? Xem ra cần phải tự mình chứng thực chuyện này…


      Đới Tư Dĩnh mở cửa. Thấy người ngoài sức tưởng tượng đứng trước mặt, trong lòng khỏi thắc mắc sao ấy lại đến đây?


      “Sao? muốn gặp tôi à? định mời tôi vào nhà sao?” Hạ Thần đứng ở cửa, giọng điệu khá thân mật.


      “Mời vào.” Mặc kệ ấy có ý định gì? Trước hết vẫn cần lịch tiếp đón.


      Hạ Thần vừa bước vào, liền đưa mắt nhìn xung quanh như đánh giá điều gì, nơi này vẫn còn lưu lại những dấu vết của căn phòng tân hôn, tường là bức ảnh cưới được phóng to, trong lòng khỏi đau đớn, dâu trong bức ảnh cưới kia, lẽ ra phải là .


      “Hạ tiểu thư, tìm tôi có việc gì ?” Đới Tư Dĩnh thấy nhìn ngó xung quanh, chưa chuyện, vì thế quyết định tự mình hỏi trước.


      “Đới Tư Dĩnh, tại sao lại vội vàng muốn lấy Hàn Cảnh Hiên, trong khi thừa biết thể hạnh phúc nếu lấy ấy?” Hạ Thần nhìn , chất vấn, chỉ mình biết thực chất cố tình thử Tư Dĩnh…


      Đới Tư Dĩnh khẽ cười, bình tĩnh nhìn : “Tại sao biết Cảnh Hiên thể đem lại hạnh phúc cho tôi?”


      Hạ Thần cười lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, gằn từng tiếng ràng : “Ngay cả con của Cảnh Hiên còn sinh được, lấy gì để đem lại hạnh phúc cho ấy? biết Cảnh Hiên rất thích trẻ con sao? Hơn nữa hai bác cũng rất mong có cháu bế, có thể làm được ? Hay chỉ có thể hy vọng vào chuyện thụ tinh trong ống nghiệm?”


      Đới Tư Dĩnh kinh ngạc, hoảng sợ nhìn Hạ Thần, tin Cảnh Hiên chuyện đó với ấy, vậy tại sao ấy lại biết chuyện này?


      Hạ Thần thấy rõ được toàn bộ phản ứng của Tư Dĩnh, trong lòng có chút đắc ý, hóa ra ta thể sinh con, quả là trời giúp , thể buông tha cho Hàn Cảnh Hiên lần nữa.


      “Sao gì? Đới Tư Dĩnh, ích kỷ, nghĩ rằng ích kỷ của hại Cảnh Hiên sao?” Hạ Thần lạnh lùng nhìn .


      “Tôi nên gì bây giờ? đúng, tôi ích kỷ, nhưng tôi có thể gì đây?” Đới Tư Dĩnh cười khổ, biết mình phải gì trong trường hợp này.


      có thể làm gì sao ? Vấn đề là ở chỗ muốn thế nào? có thể rời khỏi Cảnh Hiên, đây phải là biện pháp tốt sao? Vấn đề là có muốn thôi? phải ư? ” Hạ Thần vô cùng muốn Tư Dĩnh rời , lúc đó mới có cơ hội.


      “Tôi có thể rời xa Cảnh Hiên, nhưng chắc chắn ấy đổng ý. ấy vô cùng đau khổ, chẳng lẽ đó phải là làm tổn thương ấy sao?” Đới Tư Dĩnh hiểu được đó phải là ý kiến hay vì biết Cảnh Hiên chắc chắn đồng ý.


      “Phải, rời , ấy khổ sở, thương tâm, nhưng chỉ thời gian thôi, Đới Tư Dĩnh, đừng quên, tình rồi dần dần cũng phai nhạt theo thời gian, vậy lúc đó hai người lấy gì để đảm bảo? Đứa con sao? Nhưng đáng tiếc lại thể có được.” Hạ Thần ́ ý những lời khiến Đới Tư Dĩnh tổn thương.


      Sắc mặt Đới Tư Dĩnh càng ngày càng xấu, thể phủ nhận những điều Hạ Thần vừa nói, gia đình mà có con, đó chính là gia đình bất hạnh, thụ tinh trong ống nghiệm cũng là cách nhưng tỷ lệ thành công là bao nhiêu? tốn bao nhiêu sức lực cùng thời gian?


      “Hạ Thần, , tới đây có việc gì?” Tư Dĩnh hít hơi sâu, tin hôm nay Hạ Thần đến đây chỉ để với những chuyện này.


      “Tôi đến để làm gì còn chưa sao? Trong ngày kết hôn, tôi cướp lại Hàn Cảnh Hiên , chỉ là, bây giờ phải là tôi cướp, mà là thể buông tay Cảnh Hiên ra để ấy có một “gia ̀nh” đúng nghĩa.. Chỉ cần vì Cảnh Hiên mà suy nghĩ, nhất ̣nh sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn, đúng ?”


      Hạ Thần ý định của mình là muốn đoạt lại Hàn Cảnh Hiên .


      “Hạ Thần, tôi hiểu ý , nhưng tôi chủ động từ bỏ ấy, cũng chủ động rời , bởi điều đó khiến cả hai chúng tôi cùng tổn thương, Nhưng nếu có ngày ấy từ bỏ tôi, để tôi rời chắc chắn tôi cam tâm tình nguyện đồng ý, hề có ý định oán trách, để ấy được hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh nhìn thẳng vào mắt Hạ Thần, kiên định ra ý nghĩ của mình


      “Đới Tư Dĩnh, tôi nghi ngờ, phải người là Long Ngạo Phỉ sao? Sao lại muốn lấy Cảnh Hiên? cũng từng ấy? Nhưng yên tâm, có ngày tôi khiến Cảnh Hiên chủ động từ bỏ , hãy nhớ những gì hôm nay, cam tâm tình nguyện rời xa ấy.” Hạ Thần nghi hoặc nhìn Tư Dĩnh, hiểu Tư Dĩnh nghĩ điều gì.


      Lần thứ hai Tư Dĩnh lại bị dọa cho khiếp sợ, ấy biết Long Ngạo Phỉ? ấy biết Long Ngạo Phỉ? Vậy còn điều gì ấy biết? Đột nhiên khỏi cảm thấy người phụ nữ trước mặt thực sự đáng sợ.


      cần phải sợ hãi như vậy… đời này có gì là gọi là bí mật, chỉ cần làm ngày mọi người đều biết, hôm nay làm phiền rồi, tôi đây, nhưng chắc chắn chúng ta còn gặp lại, nhanh thôi.” Hạ Thần nhìn Tư Dĩnh, xong liền tự mình về phía cửa, mục đích của hôm nay đạt được.


      Tận đến khi tiếng đóng cửa vang lên Tư Dĩnh mới dần hồi phục được tinh thần trở lại…


      Chương 110: Tư Giai sợ hãi


      Long Ngạo Phỉ trở lại căn nhà trống rỗng, xung quanh vắng lặng, hề có hơi ấm của con người, trong phòng ngủ, bóng dáng Tư Dĩnh và Tư Giai cứ luân phiên xuất trong đầu , hiểu tại sao lại rơi vào tình trạng này, cả hai người mà nhất đều bỏ ra .


      Có lẽ phải đến thăm Tư Giai xem tình hình ấy như thế nào…


      Đới Tư Giai lẳng lặng ngồi chỗ, về nhà vài ngày, cũng bình tĩnh suy nghĩ nhiều điều, đột nhiên hiểu rằng, hóa ra kể từ ngày bỏ , mọi chuyện đều thay đổi.


      Người thay đổi, tình cũng đổi thay, có thể trách ai? Có trách chỉ có thể trách chính mình, là tự sai, nên lừa dối rằng có người khác rồi, nếu lúc trước thẳng thắn chia sẻ với , có lẽ mọi chuyện như vậy, nhưng vẫn thể bảo mình tha thứ cho Tư Dĩnh , tuy thể trách em nhưng những chuyện vừa rồi cứ như con ma, quanh quẩn, bám riết lấy rời.


      “Thiếu gia, cậu đến.” Thím Trương ra mở cửa .


      “Thím Trương, vợ tôi đâu?” Long Ngạo Phỉ giọng hỏi.


      “Dạ, thiếu phu nhân ở trong phòng.”


      “Mấy ngay nay ấy thế nào?” Long Ngạo Phỉ hơi chần chừ.


      “Dạ, thiếu phu nhân chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng, muốn chuyện với ai hết… ” Thím Trương lễ phép .


      “Cám ơn thím, tôi vào trước đây.” Long Ngạo Phỉ xong, mở cửa phòng ngủ, vào.


      “Phỉ, đến à?” Đới Tư Giai bình tĩnh nhìn , từ lúc chuyện với thím Trương, biết đến đây.


      “Tư Giai, em thế nào?? Khỏe ?” Long Ngạo Phỉ ngồi xuống cạnh , quan tâm hỏi.


      “Cảm ơn , em khỏe lắm? Còn ?” Đới Tư Giai khách sáo chuyện với như hai người bạn.


      cũng khỏe.”


      khí lại trầm xuống, những lời khách khí vừa xong, hai người cũng biết nên gì với nhau nữa?


      “Phỉ, có thể cho em làm thế nào mà Tư Dĩnh ?” Đới Tư Giai đột nhiên nhìn , hỏi, muốn biết vì lý do gì mà Tư Dĩnh đến vậy…


      Long Ngạo Phỉ nhìn chằm chằm, hiểu vì sao đột nhiên lại hỏi thế?


      “Đừng nhìn em như thế? Em chỉ muốn biết thôi, khiến khó xử chứ?” Đới Tư Giai nhìn , ảm đạm cười, sắc mặt vẫn vô cùng bình thản.


      khó xử… Từ khi em coi Tư Dĩnh là đối tượng để trút giận, vốn xem ấy là người thế thân, hận nảy ra, nhưng biết ấy phải là em, cũng ấy. Thế nhưng ấy cũng lương thiện, chỉ im lặng tự mình chấp nhận, cho đến hôm, lái xe chở ấy, cố ý cho xe chạy nhanh để trút giận trong lòng, rồi rốt cuộc tai nạn cũng xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tư Dĩnh hy sinh bản thân mình để che chắn cho ................” Long Ngạo Phỉ chậm rãi kể lại, nhắc lại tai nạn ấy, trong lòng khỏi tràn lên hối hận.


      Đới Tư Giai vừa nghe vừa run sợ, tai nạn xe , tuy rằng biết giờ Tư Dĩnh vẫn rất khỏe nhưng vẫn kìm lòng hỏi : “Có sao ?”


      Long Ngạo Phỉ thâm trầm : “Sau này nghĩ lại, đối với , đó là ngày hối hận nhất. Tư Giai, em biết ? Bác sỹ với Tư Dĩnh có thai tháng, nhưng do va chạm mạnh mà đứa bé còn , nhưng còn tồi tệ hơn hết thảy là sau này Tư Dĩnh thể mang thai nữa .........”


      “Cái gì? Đây phải là chứ?” Đới Tư Giai khiếp sợ kêu lên.


      Long Ngạo Phỉ chỉ có thể thống khổ gật đầu: "Tất cả đều là .”


      Đới Tư Giai khẽ lấy tay che miệng, nước mắt ngừng tuôn trào, cho dù hận Tư Dĩnh , nhưng là chị em, khi biết được tàn khốc này, vẫn khỏi đau lòng.


      vô cùng áy náy, vô cùng hối hận, vì muốn bù đắp những sai lầm của chính mình, dần dần thay đổi thái độ với Tư Dĩnh, thử chấp nhận ấy, thương ấy, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, sau này, ấy, đúng lúc mọi chuyện tình cảm của bọn suôn sẻ em đột nhiên quay lại, muốn chấp nhận nhưng khi biết nguyên nhân em bỏ , bọn vô cùng kích động, Tư Dĩnh , nhất định phải thương em vì muốn em sống một cuộc sống hạnh phúc, mà cũng thể bỏ mặc em, nhất là tại, dù sao cũng từng rất em, cũng từng tự với bản thân mình, Tư Dĩnh vì ấy có khuôn mặt giống với em, nhưng sau này khi đón em về ở chung, mới hiểu được em và Tư Dĩnh giống nhau, hoàn toàn giống nhau, vô cùng tức giận vì sao phân biệt được ràng như vậy? Tự khiến mình đau khổ. Tư Giai , em biết ?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ngẩng đầu hỏi


      “Sao ?” Đới Tư Giai nghi hoặc nhìn


      “Thực ra, chuyện em muốn có con, em định lấy sinh mạng mình để đổi lấy đứa con, bọn đều biết, bác sỹ Bạch với Tư Dĩnh, Tư Dĩnh thể để em làm thế, ấy muốn em sống hạnh phúc? Vì thế ấy cho biết được để em có thai, ấy muốn chị mình được sống.”


      Đới Tư Giai mở lớn mắt nhìn , hóa ra, thể mang thai, chính là do cố ý.


      “Tư Dĩnh vì em rất nhiều, nhưng em hề biết, ấy lấy Hàn Cảnh Hiên là để khiến em yên tâm, vì muốn phân biệt ranh giới với , nhưng em giận dữ kích động mà hiểu lầm ấy.” Long Ngạo Phỉ những lời này với là mong có thể hiểu được mà tha thứ cho Tư Dĩnh .


      “Phỉ, có hận em , Tư Dĩnh liệu có hận em ?” Đới Tư Giai nghẹn ngào hỏi.


      “Sao lại thế được? hận em, hận là hận chính mình, khiến cả hai chị em em đau khổ, Tư Dĩnh cũng hận em, ấy hiểu suy nghĩ của em, hiểu tâm của em, ấy chỉ hy vọng em tha thứ cho ấy, biết em muốn gặp, ấy với , muốn thường xuyên đến thăm em.” Long Ngạo Phỉ cười khổ, tại có tư cách gì mà trách người khác.


      Đới Tư Giai trầm mặc lúc lâu, sau đó mới nhàng : “Phỉ, cảm ơn những chuyện này với em, , giờ em muốn có thời gian suy nghĩ mọi chuyện.”


      “Được rồi, em nhớ giữ gìn sức khỏe, sau này lại đến thăm em, tạm biệt em.” Long Ngạo Phỉ đứng lên, ra ngoài.


      “Tạm biệt.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 111: mưu của Hạ Thần


      mặt Hạ Thần nở ra nụ cười đắc ý, tin Đới Tư Dĩnh thể mang thai, đối với tin tức vô cùng tốt, chỉ với tin này, Hàn Cảnh Hiên nhất định là của , nhất định quay lại bên .


      Nhưng cũng cần phải chuẩn bị kế hoạch hoàn hảo, để Cảnh Hiên phải tình nguyện chấp nhận , cần phải tìm những người có thể lợi dụng, dần dần kế hoạch thâm hiểm hình thành trong đầu .


      Đới Tư Dĩnh mang theo bao lớn đựng thứ gì đó trở lại trước cửa nhà mình, những bước chân dường như có chút do dự, biết chị có còn giận , hay có khi chị muốn gặp lại nữa…?


      Sau phút do dự, cũng lấy hết can đảm bấm chuông.


      “Tiểu thư, chào .” Thím Trương ra mở cửa, thấy người có khuôn mặt giống hệt phu nhân nhận ra ngay đó là em của Tư Giai.


      “Chào thím, thím Trương, để thím vất vả chăm sóc chị cháu, làm phiền thím quá .” Đới Tư Dĩnh khách sáo , sau đó đưa đồ cho thím Trương, “Cháu gửi thím ít đồ bồi bổ sức khỏe cho chị ấy, thế chị ấy có khỏe ?”


      “Phu nhân khỏe lắm, tiểu thư, mời vào nhà? Phu nhân ở trong phòng.” Thím Trương thấy chỉ định đứng ở cửa liền cất tiếng mời.


      Đới Tư Dĩnh lắc đầu: “Cháu muốn quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi, phiền thím quan tâm chị cháu nha, thím cũng đừng với chị ấy có cháu tới .”


      Thím Trương nghi hoặc nhìn , hiểu sao lại làm thế? đến tận đây mà muốn gặp phu nhân, nhưng bà cũng biết mình nên hỏi nhiều, vì thế chỉ gật đầu chào: "Được, tôi biết rồi, tiểu thư."


      “Cám ơn thím, chào thím.” Đới Tư Dĩnh nhàng xoay người rời .


      Thím Trương cầm mấy thứ đồ Tư Dĩnh vừa mang đến, quay vào ̣nh đóng cửa, Đới Tư Giai từ trong phòng bước ra chỉ vào những đồ tay thím Trương hỏi: “Ai đến vậy bác ?”


      có ai cả, tôi vừa chợ về đấy mà…..” Thím Trương nhớ lời Tư Dĩnh dặn dò, đành dối.


      “Ừm…” Đới Tư Giai muốn hỏi nhiều, vừa nãy ràng nhìn thấy có người ở cửa, bóng dáng người đó rất quen thuộc , ràng là Tư Dĩnh, nhàng bước đến cửa sổ, ngó ra ngoài, thấy Tư Dĩnh từ trong tòa nhà bước ra.


      ấy đến đây, nhưng lại vào trong, đôi mắt ánh lên cảm xúc khó hiểu, Tư Dĩnh, chị phải đối mặt với em thế nào đây?


      Hạ Thần đến trước cửa văn phòng của Cảnh Hiên, bắt đầu thực kế hoạch.


      “Chào em, Hạ Thần .” Hàn Cảnh Hiên nhìn có chút khách sáo, vẫn nhớ chính là người phá hỏng hôn lễ của .


      “Cảnh Hiên, vẫn còn giận em sao? Em biết, tại em hiểu chuyện, nhưng có biết em rất thích , đột nhiên nghe tin kết hôn khiến em nhất thời kích động, điều chỉnh được hành vi của mình?” Hạ Thần hạ thấp ánh mắt, thể ưu thương.


      Nhìn thấy bộ dạng , Hàn Cảnh Hiên rốt cuộc đành lòng, chậm rãi : “Quên , Hạ Thần, trách em đâu.”


      “Nhưng trách em em cũng thể tha thứ cho bản thân mình, hay bây giờ em mời ăn cơm để chuộc lỗi? đồng ý là coi như vẫn chưa tha thứ cho em.” Hạ Thần nhìn chờ đợi, để có cơ hội cự tuyệt.


      Hàn Cảnh Hiên biết tính tình vẫn là tiểu thư, cười khẽ, : “Được thôi, để gọi bảo Tư Dĩnh cùng luôn.”


      “Đừng….” Hạ Thần vội ngăn cản, nếu Tư Dĩnh , chẳng phải kế hoạch của bị phá hỏng sao?


      “Tại sao? Tại sao lại đừng ….?” Hàn Cảnh Hiên ngạc nhiên nhìn .


      Hạ Thần biết mình hơi quá, vội bào chữa: “Em sợ chị ấy tha thứ cho em, em nghĩ trước tiên vẫn nên mời ăn cơm trước, sau đó hôm nào em đến tận nơi xin lỗi chị ấy, được ?”


      “Được rồi, như thế cũng được, đợi tan sở rồi mình cùng ? mời em.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ lúc, chắc ấy xấu hổ khi gặp Tư Dĩnh.


      “Em biết Cảnh Hiên là tốt nhất, để em ngồi đây đợi .” Hạ Thần làm nũng .


      “Được, để gọi điện báo cho Tư Dĩnh hôm nay ăn cơm ở nhà.” Hàn Cảnh Hiên vừa vừa bấm điện thoại về nhà.


      “Tư Dĩnh à? Tối nay về ăn cơm nhé, em ăn trước , cần đợi đâu.”


      “Vâng, em biết rồi, nhớ về sớm chút, chú ý an toàn nha." Qua điện thoại, Đới Tư Dĩnh dịu dàng dặn dò.


      “Được, cố về sớm, chào em.” Hàn Cảnh Hiên xong liền cúp máy.


      Hạ Thần chăm chú nhìn , đến bao giờ mới đối xử dịu dàng với như thế?


      “Cảnh Hiên, cứ làm việc , để em dạo công ty lúc rồi mình ăn.” Hạ Thần .


      “Ừ, em .” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu.


      Hạ Thần vừa ra khỏi phòng, tìm chỗ vắng người, lấy điện thoại ra gọi.


      “Xin chào, đây là tập đoàn Long Thị, xin hỏi có việc gì cần tìm?” Trong điện thoại truyền đến giọng của người phụ nữ.


      “Chào , tôi muốn nhờ chuyển lời đến với giám đốc Long, đêm nay tôi chờ ấy ở quán rượu Thánh Long có chuyện quan trọng muốn , mong ấy đến đúng giờ.”


      “Xin hỏi là ai?”


      “Đới Tư Dĩnh .” Hạ Thần xong liền cúp điện thoại.


      Sau đó lại bấm số gọi cho người khác.


      “Alo, ai đấy ạ?” Đới Tư Dĩnh nghe điện thoại.


      “Chào , tôi là thư ký của giám đốc Long, tối nay lúc 6h, giám đốc chờ ở quán rượu Thánh Long, có chuyện quan trọng muốn , mong đến đúng giờ ” Hạ Thần ý thay đổi giọng .


      “Có việc gì thế?” Đới Tư Dĩnh sửng sốt, hiểu sao Long Ngạo Phỉ đột nhiên muốn gặp ?


      xin lỗi, Đới tiểu thư, tôi cũng biết, đây là tôi nhắn giúp, mong đến đúng giờ.”


      Hạ Thần buông điện thoại, mặt lộ ra nụ cười hiểm, vừa vào đến văn phòng, nụ cười ấy lập tức biến thành nụ cười hồn nhiên, dịu dàng: “Cảnh Hiên, thôi, em đặt chỗ rồi, ở quán rượu Thánh Long.”


      “Được, mình .” Hàn Cảnh Hiên vừa vừa cầm áo khoác .


      Chương 112: Đạt được mục đích


      Hạ Thần cùng Hàn Cảnh Hiên vào quán rượu Thánh Long, cố ý chọn vị trí quá bị người khác chú ý, lại có thể thấy được người ngồi ở bên ngoài, chỗ thích hợp để có thể phát ra.


      “Hạ Thần, sao lại ngồi ở chỗ này? Phía trước tốt hơn sao?” Hàn Cảnh Hiên vừa ngồi xuống, vừa thuận miệng hỏi.


      “Cảnh Hiên, ngồi ở đây tốt hơn, nếu ngồi ở phía trước có gặp người quen, họ lại ra chào hỏi quấy rầy chúng ta ăn cơm.” Hạ Thần cười ngọt ngào giải thích, che dấu mục đích thực của chính mình.


      “Ừm, cái đó cũng đúng, tốt lắm, em gọi món ăn .” Hàn Cảnh Hiên cười khẽ chút, tiểu nha đầu này xem ra biết suy nghĩ nhiều hơn rồi.


      Long Ngạo Phỉ nhận được thông báo của thư ký, nghi hoặc chút, Tư Dĩnh tìm , vì cái gì trực tiếp gọi điện thoại lại đây? Hẹn gặp sáu giờ, nhìn kim đồng hồ chạy, cũng nhanh đến, mặc kệ thế nào… vẫn là quyết định xem, chẳng may Tư Dĩnh ở đó chờ làm sao bây giờ?


      Đới Tư Dĩnh buông điện thoại lâu, cũng nghi hoặc khó hiểu, Long Ngạo Phỉ muốn tìm mình tại sao phải nhờ thư ký gọi điện thoại hộ? Rốt cuộc có nên hay ? Lại nghĩ đến câu của thư ký “Có chuyện quan trọng cần ”, nghĩ nghĩ, Cảnh Hiên hôm nay dù sao cũng về nhà ăn cơm, mình tới đó chắc cũng việc gì...


      Long Ngạo Phỉ đến nhà hàng Thánh Long, tùy tiện tìm chỗ ngồi, vừa ngồi xuống, liền phát , Đới Tư Dĩnh vào cửa.


      “Tư Dĩnh, nơi này.” giơ tay lên vẫy.


      Đới Tư Dĩnh thấy , lập tức nhàng qua.


      Khi bọn họ vừa đến, Hạ Thần liền nhìn thấy được, mặt cùng Cảnh Hiên ăn cơm, mặt khác lại vụng trộm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.


      “Tư Dĩnh, em muốn ăn cái gì?” Long Ngạo Phỉ cầm thực đơn hỏi.


      “Tùy tiện cái gì cũng được.” Đới Tư Dĩnh thuận miệng đáp, phải đến ăn cơm, mà là muốn đến xem có chuyện quan trọng gì cần .


      “Được, vậy tự mình chọn nhé, món này, thêm món này nữa...” Long Ngạo Phỉ chỉ vào tên đồ ăn trong thực đơn, với nhân viên phục vụ.


      “Vâng, xin ngài chờ một chút, lập tức có ngay.” phục vụ mỉm cười , sau đó rời .


      tìm em có việc sao?” Đới Tư Dĩnh cắn cắn môi, thấy lời nào, thôi thì chính mình tự mở miệng trước.


      Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, mình tìm ấy, sao lại thế này? Khó hiểu nhìn Đới Tư Dĩnh: “ phải em tìm sao?”


      Lời vừa làm Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn . “ phải kêu thư ký gọi điện thoại cho em , sáu giờ tới quán rượu này, có chuyện quan trọng cần với em sao?”


      “Cái gì? có?” Long Ngạo Phỉ cũng lắp bắp kinh hãi : “ phải em gọi điện đến công ty rồi bảo thư ký cho biết em tìm có chuyện quan trọng cần sao?”


      “Em cũng có, sao lại thế này?” Hai người đồng thời sửng sốt, cuộc điện thoại kia vốn khiến cho người ta hoài nghi, là vì mục đích gì, chẳng lẽ chỉ là vì muốn cho bọn họ gặp mặt, ai lại làm chuyện nhàm chán như vậy?


      “Quên , Tư Dĩnh, cần suy nghĩ, mặc kệ vì mục đích gì? Nếu chúng ta đến đây, vậy ăn cơm xong rồi .” Long Ngạo Phỉ cười khẽ chút.


      xem ai lại nhàm chán đến độ nghĩ ra trò vui đùa này?” Đới Tư Dĩnh cự tuyệt, nhìn hỏi, thể nghĩ ra được.


      cũng nghĩ ra, đại khái cứ cho là trò đùa dai , muốn lấy tiền của chúng ta mà chúng ta cũng tổn thất gì, theo cứ bỏ qua vậy.” Long Ngạo Phỉ trong lòng có chút cao hứng, mặc kệ mục đích của người ta là gì, cứ cảm ơn người kia làm cho cùng Tư Dĩnh gặp mặt.


      “Ha ha, cũng đúng.” Đới Tư Dĩnh cười khẽ chút, dù sao cũng nghĩ được là ai?


      Long Ngạo Phỉ có chút thất thần nhìn , bao lâu rồi, lâu đến chính cũng thể nhớ , mới nhìn thấy Tư Dĩnh cười như thế này.


      “Tiên sinh, đồ ăn của ngài mang lên đủ, mời dùng. Chúc ngon miệng!” phục vụ mỉm cười .


      “Cảm ơn.” Long Ngạo Phỉ lấy lại tinh thần.


      “Tư Dĩnh, nếm thử xem, ăn được ?” Long Ngạo Phỉ làm động tác mời.


      Đới Tư Dĩnh khách khí, cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn chậm rãi đưa lên miệng, gật gật đầu : “Rất ngon.”


      Hạ Thần nhìn bọn họ tựa hồ khác gì là hẹn hò, ánh mắt cố ý liếc về phía đó, làm cho Hàn Cảnh Hiên ngồi bên cạnh phát ra.


      “Hạ Thần, em nhìn gì vậy? Tại sao ăn?” Hàn Cảnh Hiên kỳ quái nhìn , tại sao cứ nhìn nơi khác, vừa muốn xoay người nhìn về phía Hạ Thần nhìn.


      Hạ Thần làm bộ như bối rối ngăn lại : “ có gì… Em cũng nhìn thấy gì cả?”


      càng như vậy, Hàn Cảnh Hiên càng thấy hoài nghi, để ý tới ngăn cản của , quay đầu lại, liền thấy Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Dĩnh ngồi ở phía đó cùng nhau ăn cơm, khí dường như rất vui vẻ.


      Ánh mắt có chút nghi hoặc, sắc mặt tươi cười cứng đờ chút, Tư Dĩnh vì sao lại ở cùng chỗ với ta, chẳng lẽ, hai người vẫn thường hay lui tới? Mặc kệ, cứ cho là ngẫu nhiên gặp nhau , hẳn là như mình nghĩ…


      Cảnh Hiên, cần tức giận, cũng nên nhìn, đại khái cứ cho là cùng bạn bè gặp mặt .” Hạ Thần làm bộ như thay Tư Dĩnh giải thích.


      “Hạ Thần, tức giận, biết, bọn họ vẫn là bạn, như chúng ta bây giờ vậy.” Hàn Cảnh Hiên quay đầu nở nụ cười giải thích chút.


      “Ồ, là như vậy sao? Vậy nghĩ xem chúng ta có nên đến chào hỏi chút ?” Hạ Thần đề nghị, trong lòng có chút đắc ý, cứ giả bộ , xem giả bộ được tới khi nào?


      cần, như vậy quấy rầy bọn họ, ăn xong rồi, chúng ta .” Hàn Cảnh Hiên nghĩ ra đó, làm cho mọi người đều xấu hổ, dù sao chính mình cũng ở cùng chỗ với Hạ Thần.


      “Vâng, được rồi, chúng ta quấy rầy bọn họ, à đúng rồi, Cảnh Hiên, người đàn ông kia là ai vậy? Rất đẹp trai phong độ nha.” Hạ Thần nhìn như tùy ý .


      “Là ai em cũng cần để ý, nhanh ăn , ăn xong rồi chúng ta trở về.” Hàn Cảnh Hiên làm như thản nhiên , trong khi ánh mắt lại vụng trộm liếc về phía Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ.


      “Vâng, vậy cũng tốt, Cảnh Hiên, em ăn xong rồi, chúng ta thôi.” Hạ Thần đứng lên, cố ý khoác tay lên tay .


      Hàn Cảnh Hiên tâm tư đều nghĩ ngợi về Tư Dĩnh, cho nên vẫn chưa chú ý tới động tác của , tùy ý để kéo ra khỏi quán rượu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :