1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ ở riêng - Mi Loan Loan(Full có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      Dường như Bùi Thần Dật chạy ngay về nhà, dọc đường ngừng nghĩ, ngộ nhỡ sao? Ngộ nhỡ tránh sao? Lái xe với tốc độ suýt nữa vượt qua 130km/h, bán sống bán chết chạy về nhà.

      Bùi Thần Dật mở cửa, liếc mắt thấy Nhược Huyên im lặng ngồi sô pha trong phòng khách, rốt cuộc tâm trạng luôn lo lắng cũng bình tĩnh lại, từ lúc vào tầm mắt rời khỏi cho dù chỉ giây, chỉ sợ người nhìn thấy biến mất trong tích tắc.

      Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật, nhìn vội vã, kéo tay áo chưa sửa sang xong, tâm hoảng ý loạn như có việc rất gấp, từ lúc vào cửa vẫn còn thở hổn hển, sợ rồi sao?

      cười , với như trước đây: “ về rồi?” Nhưng hai người lại hiểu theo hai nghĩa khác nhau.

      Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh , nhìn đôi mắt hơi sưng, khóc, tim như bị ai véo mạnh.

      Nhược Huyên xoay đầu: “Nhìn gì vậy? phải chưa từng thấy.”

      Bùi Thần Dật kéo tay , né tránh, vỗ cái vào quần mình: “Hôm nay nhiều muỗi quá.” còn cười gượng với , sau đó ngồi cách xa chút.

      Bùi Thần Dật nhìn làm như vậy, muốn kéo vào trong lòng, thế nhưng như vậy có phải tránh càng xa ?

      kiềm chế ý nghĩ trong lòng, nhìn Nhược Huyên: “Tiểu Huyên, chúng ta chuyện chút được ?”

      Nhược Huyên nhìn theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt lại nhanh chóng dời , muốn kiểm tra xem tình cảm trong mắt hay giả.

      cười gượng, giả bộ thoải mái gật đầu cái: “Được, , chúng ta chuyện.”

      ôm chặt lấy cái gối ghế sa lon, dường như làm như vậy khiến an toàn hơn, cũng bị tổn thương gì.

      Từ lúc ở nhà thay đổi, đồ dùng trở nên nhiều hơn, còn có những đồ trang trí ấm áp nữa, giống như cái gối này, giống như giá gỗ bức tường kia, giống như hình dán gạch men sứ trong phòng tắm, giống như những ngôi sao trần nhà…. Nhiều đếm xuể.

      Thời gian họ ở cùng nhau quá lâu, nhưng trở thành phần cuộc sống của từ lâu rồi, mở cửa để vào, chuyện này rất tự nhiên, dường như ngấm vào tim rồi.

      biết hôm nay em đứng ngoài cửa nghe thấy chuyện và Duệ Uyên , cũng giải thích gì, bởi vì tất cả đều là , trước kia bọn biết trong Thịnh Thế có nội gián, nhưng bọn có cách chứng minh, bởi vì đó là người mà ông nội Duệ Uyên phái tới, vì bọn chắc chắn đó là ai nên quyết định điều cậu ta tới bộ phận kỹ thuật, nhưng mục tiêu chứng minh luôn luôn đúng.”

      Nhược Huyên nhìn trần nhà, có phản ứng gì với lời của , Bùi Thần Dật biết nghĩ gì, chỉ có thể tiếp: “Tài liệu bị lộ phải lần đầu tiên, nhưng lần trước cậu ta làm thành trò chơi, sau khi tài liệu bị lộ cậu ta sửa lại, làm game online đó trở nên phổ biến, và Duệ Uyên phát nên sửa chữa nhưng thể nên bọn quyết định đặt bẫy này. Lấy trò chơi sắp tung ra thị trường làm mồi nhử, cố ý để cậu ta trộm được tài liệu cơ mật bị sửa đổi, sau đó chúng ta giải vờ như công ty gặp vấn đề về tài liệu, khiến cậu ta chắc chắn tài liệu cậu ta trộm được là , cậu ta an tâm lập trình ra trò chơi mới.”

      cách khác các biết ta lấy trộm từ lâu rồi?” Nhược Huyên vẫn nhìn , lạnh nhạt ra vấn đề của mình, giống như lý trí vượt lên tình cảm, chỉ đơn thuần chuyện công việc với Bùi Thần Dật.

      Bùi Thần Dật biết giải thích thế nào: “Đúng, bọn biết cậu ta là người của công ty trò chơi khác lâu rồi.”

      “Nếu như ta dùng những số liệu đó sao?” Nhược Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn . “Những số liệu đó do viết, đơn giản như vậy chứ?”

      trong những số liệu đó là chức năng định vị tốt nhất và chức năng tự phá tường lửa.”

      Nhược Huyên vẫn nhìn , Bùi Thần Dật nhắm mắt lại: “Còn có chức năng đánh cắp số liệu, sau khi định vị được IP bị virus cho đến khi toàn bộ hệ thống máy tính hoàn toàn bị hỏng mới thôi.”

      “Các muốn phá huỷ công ty đó.”

      “Công ty đó là công ty của nhà hộ Tiết, nhưng mà đây là trò chơi giữa Duệ Uyên và ông nội cậu ta, nếu thắng Duệ Uyên tự do; nếu thua, Duệ Uyên phải trở về để kế thừa sản nghiệp nhà họ Tiết.”

      Nhược Huyên bình tĩnh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

      nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật: “Cho nên bây giờ các bước vào điểm mấu chốt, muốn Tào Thuỵ tin rằng ta trộm được tài liệu , cho nên dạo này các tốn rất nhiều công sức, đầu tiên Tiết Duệ Uyên điều tôi đến chỗ , sau đó từ từ tiếp cận tôi để tôi đưa tài liệu giúp , khiến mọi người tin rằng chỉ có mình tôi tiếp xúc với tài liệu cơ mật của . Sau đó cố ý đánh nhau với Tào Thuỵ bên ngoài phòng họp, rồi để chuyện của chúng ta bị đồn ra cả công ty, xoá bỏ nghi ngờ cuối cùng trong lòng Tào Thuỵ, cuối cùng như Tiết Duệ Uyên , cố ý để lại tài liệu cơ mật bàn của tôi, mặc cho Tào Thuỵ lấy trộm.”

      Nhược Huyên hít mũi, thở dài hơi: “Suy tính của kỹ lưỡng, ngay cả việc bàn làm việc của tôi gắn máy theo dõi cũng tính rồi, lúc đầu tôi còn tưởng trùng hợp.” cười: “Ngay cả đường lui cũng cho tôi, nếu tôi, vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

      phải.” Giọng Bùi Thần Dật rất quả quyết.

      phải cái gì? phải tôi sao? Ha ha, là thể bị tôi chứ?” Nước mắt ngừng roi xuống: “Có phải thích tôi cũng vì kế hoạch , để tôi diễn kịch như ?”

      Bùi Thần Dật thấy nước mắt của , nhàng lau : “ phải, em quên lúc đầu chúng ta gặp nhau ở công ty…………”

      đợi xong, Nhược Huyên cắt đứt lời : “Ngay cả lần đầu chúng ta gặp nhau có phải do sắp đặt hay tôi cũng dám chắc, tôi biết rốt cuộc giấu tôi bao nhiêu chuyện, càng biết được tôi bị lừa bao nhiêu lần.” Nước mắt chảy càng ngày càng nhiều, còn Bùi Thần Dật biết làm gì.

      “Tiểu Huyên, …….”

      “Bùi Thần Dật, chúng ta chia tay .”

      Trong phòng khách to lớn, thanh mềm mại của Nhược Huyên ngừng vang vọng, đột nhiên phá vỡ yên tĩnh.
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Bỗng nhiên tim Bùi Thần Dật quặn lại, đau dữ dội, đau đớn thể diễn tả này nhanh chóng lan khắp cơ thể , mỗi lần hô hấp là lần đau đớn, dường như trái tim trong lồng ngực còn là của , chưa bao giờ sợ hãi khiến trái tim đập thình thịch.

      nên sợ, nên hốt hoảng, Nhược Huyên trở thành phần cơ thể từ lâu rồi, xương cốt, máu, giống như miếng thịt non trong người , là nơi mềm mại nhất trong lòng , hôm nay muốn , nên làm gì đây? Cắt miếng thịt này là trong tim sao?

      Sợ khi cắt , cắt lấy miếng thịt của , như vậy tình cảm chuyển qua nơi khác, sau đó lại cắt , đợi đến khi tìm được vị trí chính xác của nó bị cắt hết thịt rồi, cũng có tim, sau đó như cái xác hồn, chết lặng sống hết đời.

      đồng ý.” Lần đầu tiên cảm thấy lo sợ, lần đầu tiên vẻ mặt hốt hoảng, còn bình tĩnh, lần đầu tiên che giấu tình cảm của mình.

      Nhược Huyên năng nề thở hơi, nước mắt vẫn rơi ngừng, nhưng hình như biết mình khóc, giọng vẫn run rẩy: “Như vậy có ý gì? phải luôn lừa tôi, nhìn tôi ngu ngốc làm theo kế hoạch của , tôi phải chương trình của , tới lượt sắp đặt cuộc đời tôi.”

      Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay , giọng bao giờ nịnh hót: “ có lần sau, chỉ lừa em lần này thôi, có lần sau đâu, có được ?”

      Nhược Huyên lắc đầu, cố gắng giãy khỏi Bùi Thần Dật: “Tôi hết cách rồi, tôi….. Bùi Thần Dật, tôi biết tôi đủ thông minh, tôi thể biết lúc nào lừa tôi, lúc
      nào , rất lợi hại, tôi thậm chí biết bây giờ muốn giữ tôi lại, muốn tôi , hay vẫn vì kế hoạch của , vì để Tào Thụy an tâm, để tránh thời điêm mấu chốt này xảy ra vấn đề."
      Nhược Huyên đứng dậy vào phòng ngủ, lôi ra hành lý sắp xếp xong, bước về phía cửa chính: " thấy chúng ta thể tiếp tục sao? Tôi đảm bảo để Tào Thụy biết chuyện này, cũng cho người khác về kế hoạch của các ."
      mở cửa ra, định bước ra ngoài lại bị Bùi Thần Dật ôm lấy từ phía sau, rầm cái, cửa chính đóng ngay trước mắt .
      "Em đừng mơ."
      ôm chặt lấy , mặc kệ cấu , cào , lại đánh lại đấm, vẫn buông tay, chết cũng buông.
      thích , , tốt với muốn vậy, phải vì lừa , phải vì kế hoạch chết tiệt gì cả, càng phải bị ép buộc, tình cảm của đối với ngày càng nhiều, hề giả dối, lần này sai, lừa lần, thể tha thứ cho ?
      Miệng đầy vị đắng chát, nghe nơi lưỡi cảm thấy đắng là gần cuống họng, khi uống thuốc bắc chỉ cần uống nhanh, cay đắng giảm bớt, nhưng tại sao lại cảm thấy cay đắng trong cổ họng vẫn dịu ? Cho dù luôn nuốt nước miếng vẫn thể giảm bớt được cảm giác này.
      "Bùi Thần Dật, buông tôi ra, tôi đùa đâu, tôi nhận thua được chưa? để tôi ." Nhược Huyên đánh mấy cái lên đôi tay ôm chặt lấy , những vết cào, vết cào cánh tay .
      Mặc kệ Nhược Huyên giãy giụa như thế nào, đánh như thế nào, Bùi Thần Dật vẫn động đậy, chỉ ôm chặt lấy , giãy quá mạnh, tâm trạng kích động, thấy trước mắt biến thành màu đen, sau đó ý thức mơ hồ, bất tỉnh.
      Người đàn ông tuấn tú đeo kính gọng lấy lại ống khám bệnh, nhìn Bùi Thần Dật, khóe miệng khẽ nâng lên.
      Bùi Thần Dật vẫn ngồi bên giường cầm tay Nhược Huyên, vẫn chịu bỏ ra.
      " ấy sao vậy?"
      Người đàn ông đẩy kính mũi, nghiêng người dựa vào tường, "Cậu đừng để chuyện này xảy ra lần nữa, cũng đừng để ấy xúc động mạnh như vậy."
      Bàn tay Bùi Thần Dật chạm vào gương mặt xanh xao của Nhược Huyên: "Được, tại sao ấy té xiu?"
      "Tụt huyết áp, có phải cãi nhau ? Haizzz, tôi hiểu, tại sao phụ nữ lại thích gây gổ với cậu như vậy? Biết sau khi cãi nhau, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh giống như cái cây, như vậy họ vẫn tiếp tục gây gổ?"
      Bùi Thần Dật khẽ nhíu mày, giọng vui: "Ừ."
      Trong lòng biết bây giờ ai có thể thay thế được vị trí của , đối với là người đặc biệt, thích người ta so sánh với những người phụ nữ khác, làm sao có thể giống những người phụ nữ mà hề nhớ mặt kia?
      Hàn Chước giơ tay tỏ ý chào thua: "Được, nữa, nếu còn chuyện gì, tôi trước."

      Bùi Thần Dật trả lời Hàn Chước, vẫn nhìn Nhược Huyên nằm giường như búp bê, tình cảm trong mắt cũng làm Hàn Chước phải kinh ngạc.

      Bùi Thần Dật luôn thờ ơ với chuyện tình cảm, Hàn Chước còn cho rằng đời này ấy lấy chương trình làm vợ là được rồi, nghĩ rằng ấy lại gặp gỡ người làm say đắm như vậy.

      Từ lúc nhận được điện thoại của ấy Hàn Chước đoán được người phụ nữ này khác với những người kia.

      Từ trước tới giờ Bùi Thần Dật cho ai vào nhà mình, mấy em bọn họ cũng chưa ai vào nhà Bùi Thần Dật, cách bố trí bên trong cũng biết, lần này Bùi Thần Dật lại vội vã gọi điện muốn tới đây, muốn khám bệnh cho .

      Nhưng rất bận, bệnh nhân hẹn trước kéo dài tới năm sau, có việc gì đừng sai bảo được ?

      Nhưng ngờ, cho rằng người đàn ông muốn đơn cả đời lại động lòng với người phụ nữ này.

      Hàn Chước lắc đầu, gương mặt của Bùi Thần Dật chưa bao giờ có vẻ mệt mỏi và suy sụp, đáy mắt hiu quạnh khiến Hàn Chước hỏi cũng biết chắc chắn rất kinh ngạc rồi.

      Sắp xem lại dụng cụ xong, Hàn Chước xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ nhàng với Bùi Thần Dật câu, dường như cố ý chỉ tình cờ nhắc tới: "Lần này cậu gây ra chuyện ồn ào, chăm sóc ấy cho tốt, đoán chừng được tám tuần rồi."

      "Cái gì?" Bùi Thần Dật nhanh chóng quay đầu nhìn : " thể nào, tháng trước dì cả ấy còn tới."

      "Thời kỳ đầu mang thai ổn định, có lẽ tượng sinh non."

      Hàn Chước xoa cằm: "Hoặc là cậu làm việc quá hăng say, khụ khụ, có lẽ dì cả của ấy do đó mà có, tóm lại cậu chuẩn bị tinh thần làm ba là được rồi." Đầu Bùi Thần Dật trống rỗng giống hệt máy tính, cơ thể giống như bị sét đánh trúng nên thể cử động.
      Last edited: 30/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      lúc lâu sau mới khôi phục lại, tay từ từ đặt lên bụng Nhược Huyên, động tác hơi cứng ngắc giống như sợ mạnh tay quá giấc mơ này tan biến.

      dám tin: “Con?” Vui mừng, nhưng lại cảm thấy hơi lo lắng, buồn rầu.

      Hàn Chước nhìn phản ứng của , lại lắc đầu lần nữa, tiếp tục quấy rầy nên khỏi nhà .

      Con….. Giữa hai lông mày của Bùi Thần Dật xuất nếp nhăn, chưa bao giờ nghĩ đời này mình có con, ngay cả mấy em của cũng nghĩ vậy, cũng cảm thấy chỉ có thể mình sống hết cuộc đời này.

      phải có phụ nữ theo đuổi, muốn làm vợ có rất nhiều, cũng có phụ nữ thầm thương trộm nhớ , nhưng hề có cảm giác với những người phụ nữ đó, ở cùng họ, luôn bình thản như nước, nhịp tim vẫn bình thường, cực kỳ bình tĩnh, hề có cảm giác động lòng.

      Trước khi xuất , nghĩ muốn theo đuổi tình , cũng thấy cuộc sống thiếu hụt tình , thiếu mất tiếc nuối khi , nghĩ rằng người lập trình sống mình đến già.

      Mà bây giờ tất cả đều thay đổi, từ khi xuất trước mắt , khiến nhìn lần nhớ mặt hoặc giải thích được tại sao từ lúc bắt đầu tốt với ? nhớ .

      Truyền thuyết rằng Thượng Đế dùng xương sườn của Adam để tạo ra Eve, biết Eve của có tồn tại hay , biết Eve của khi nào xuất , nhưng biết chỉ cần Eve của xuất , nhất định có thể nhận ra, nhận ra .

      Bùi Thần Dật cẩn thận thu tay lại, nhàng nằm xuống bên cạnh , ôm cả người và chăn vào trong lòng, cảm thụ ở trong lòng , ngửi mùi thơm tóc .

      biết đau lòng do hại, biết muốn , cũng muốn để vui vẻ, hi vọng có thể vẫn tinh thần sung mãn, đầy sức sống, tâm trạng vui vẻ, nhưng làm được, nỡ buông tay cũng có cách buông tay.

      Lúc Nhược Huyên tỉnh lại đầu vẫn hơi mơ hồ, sững sờ nhìn trần nhà trắng như tuyết, nghĩ lừa mình dối người, vì mình quá mệt mỏi cho nên gặp ác mộng.

      Nhưng lúc nghiêng đầu nhìn Bùi Thần Dật ngủ say bên cạnh , biết thể gạt mình nữa,
      rất đau lòng, tại sao lại lừa ? còn tưởng chính là người mang lại hạnh phúc cho , uổng công trước khi bị đá, bị bắt cá hai tay, uổng côn vượt mọi khó khăn để đến bên , nhưng nghĩ rằng tất cả đều do ảo tưởng.
      nhàng bỏ tay ra, lật người ngồi dậy sau đó cẩn thận xuống giường.
      Khi sắp ra khỏi phòng ngủ có giọng từ phía sau : "Em muốn đâu?"
      Nhược Huyên sợ hết hồn, nhưng cũng dừng lại, hề để ý lời .
      Bùi Thần Dật thở dài, sau đó hơi mệt mỏi : "Em vẫn muốn sao?"
      Chưa từng nghe chuyện như vậy, dừng lại lát rồi lại tiếp nhưng tốc độ chậm rất nhiều.
      "Em biết , em mang thai rồi."
      Cái gì? Nhược Huyên đứng tại chỗ, mang thai? lập tức luống cuống, tại sao mang thai vào lúc này? tin nhìn cái bụng vẫn phẳng lì của mình, rất khó tin rằng trong bụng có sinh mạng lớn lên.
      " lại lừa tôi ư?"
      Bùi Thần Dật khẽ cười khổ, xuống giường đến gần : "Em vui sao?"
      Nhược Huyên cười lạnh: " vui, vui vì lại lừa được tôi?"
      Bùi Thần Dật giải thích nhiều, chỉ lẳng lặng lắc đầu cái: "Em mang thai." Giọng chân đáng tin.
      Nhược Huyên quan sát vẻ mặt , nhìn mắt , sau khi xác định trong lòng sợ hãi khiến tim đập rộn lên, hết sức lo lắng, làm sao đây? Lúc này có đứa bé phải, cau mày suy nghĩ.
      "Chúng ta kết hôn ."
      Nhược Huyên thể tin được: "Bùi Thần Dật, có bị điên ?"
      Bùi Thần Dật bình tĩnh nhìn : " nghiêm túc."
      Nhược Huyên xì tiếng bật cười: " cho rằng vì đứa bé nên tôi bám lấy , muốn chịu trách nhiệm, muốn kết hôn với tôi, cho nên mới cầu hôn với tôi sao? cho rằng tôi cùng đứa bé này có thể trói buộc được sao? có phải quên, cách đây lâu tôi còn với chia tay với ?"
      Bùi Thần Dật tránh nặng tìm trả lời: " đồng ý."
      Nhược Huyên muốn nhảm với , kiên nhẫn: " giấu hành lý của tôi ở đâu? Trả lại cho tôi, tôi muốn về nhà."
      Bùi Thần Dật cầm lấy cổ tay , "Em mệt rồi, nghỉ ngơi ."
      Nhược Huyên giãy nữa, biết mình đủ sức đấu lại , thể làm gì đành để kéo vào phòng ngủ lần nữa.
      Con ngươi của tĩnh mịch khác thường, tay tự giác mà dùng sức, chỉ sợ mình cẩn thận, chỉ sợ đột nhiên giãy giụa, sau đó biến mất trước mặt .
      thuận theo ngồi ở giường, cúi đầu nhìn sàn nhà yếu ớt : "Như vậy có ý gì? cho rằng có thể xem chừng tôi bao lâu, chỉ cần trong lòng tôi còn ý nghĩ này, tôi luôn tìm cơ hội bỏ trốn, có thể mỗi ngày 24 giờ xem chừng tôi?" Lúc chuyện có nhìn , Bùi Thần Dật thậm chí còn phát từ lúc tỉnh lại có nhìn lần.
      "Đứa bé em định thế nào?" biết đúng, mà còn đường lui.
      Nhược Huyên trả lời.
      Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh , ôm lấy , giọng hơi khàn khàn: "Tiểu Huyên, sai rồi, em quên việc này được ? bao giờ lừa em nữa, em đừng có được ?"
      Đây là lần đầu tiên nhận sai, quan tâm người khác nghĩ gì, cũng chưa từng giữ lại ai muốn rời khỏi , đây là lần đầu tiên cố gắng giữ lại người, giống như chỉ cần để ý, người đó rời khỏi .

      "Chúng ta có con rồi, em đừng , chăm sóc tốt cho em và đứa bé, chúng ta hẹn hò khá tốt, biết sai rồi, lần sau tại phạn nữa. Tiểu Huyên, em đừng , chúng ta cùng nhau nuôi lớn đứa bé, nhìn nó lớn lên sau đó đương, kết hôn sinh con, có được ?" Cằm dưới Bùi Thần Dật bị kéo căng, hết lời rồi mím chặt môi.

      ra nhất thời Nhược Huyên phản ứng kịp, vừa mới biết người lừa nhiều như vậy, lợi dụng phải lợi dụng triệt để, còn chưa kịp bỏ mang thai, biết mình nên làm gì với đứa bé này.

      Giữ lại đứa bé, vẫn thể đối mặt với Bùi Thần Dật, nếu như con vẫn còn, thể cắt đứt quan hệ với , nhưng bỏ ... làm sao có thể chứ, đây là đứa con đầu tiên của .

      Nhược Huyên vẫn còn suy nghĩ, trong lòng Bùi Thần Dật vẫn cảm thấy lo lắng, sợ dứt khoát với : "Đứa bé? Tôi bỏ."

      giành trước với : "Ít nhất em cũng suy nghĩ thời gian , để chăm sóc em, phải tháng trước dì cả em tới sao, là tượng sinh non, em hãy ở lại đây, chăm sóc tốt cho em."

      Nhược Huyên vẫn cúi đầu gì, biết nên gì với .

      Bùi Thần Dật cũng muốn nghĩ gì nữa tụ cho rằng chấp nhận rồi.
      Last edited: 30/10/14
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.1

      Editor: Khưu Uy Uy


      Những ngày tiếp theo, Bùi Thần Dật trở lại cuộc sống trước kia, hề đến Thịnh Thế làm việc nữa, chỉ cần Nhược Huyên ở phòng khách, nhất định mang laptop đến phòng khách, ngồi ở phòng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem làm gì.

      Nếu để những người khác thấy Bùi Thần Dật như vậy nhất định rất kinh ngạc, mãi thể hồi hồn lúc làm phần mềm ngay cả trời sập xuống cũng thể quấy rầy , vẫn tiếp tục đánh máy, tầm mắt dính chặt lấy màn hình, mắt nhìn hướng khác, chớ chi thỉnh thoảng ngẩng đầu chú ý điều gì.

      Bùi Thần Dật ngồi ở đó lo lắng, nhưng Nhược Huyên lại rất nhàn nhã an thai, nghe nhạc , ăn trái cây, mỗi ngày cố định giờ ngủ trưa, buổi tối ngủ sớm, sáng tinh mơ rời giường đến công viên dạo, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng bình thường.

      Bùi Thần Dật cho rằng muốn giữ đứa bé lại, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng giảm bớt sức nặng rồi, nhưng mới nghĩ vậy được lúc, lòng thấp thỏm như rơi xuống vực thẳm rồi.

      “Buổi chiều tôi ra ngoài lát.” Nhược Huyên ngồi ghế salon ăn táo, biết nếu với , nhất định trông coi cửa chính để ra ngoài.

      “Em muốn đâu? đưa em .” nhìn chương trình phức tạp nữa, Bùi Thần Dật ngẩng đầu lên, động tác tay ngừng lại, chuyên chú nhìn .

      Nhược Huyên nhai táo, rất ràng: “Bệnh viện.”

      Hai từ này làm tai Bùi Thần Dật đau nhói, hai từ tưởng chừng như bình thường này lại đánh mạnh vào lòng giống như bị roi đánh.

      Mãi thấy trả lời Nhược Huyên còn cho rằng im lặng thay cho đồng ý của , lúc này Bùi Thần Dật mới khàn khàn : “Được.” Nhược Huyên để ý tới đau khổ của , dùng giọng mềm mại tiếp: “ rảnh tháo rèm cửa xuống .”

      Rèm cửa cửa sổ sát đất là màu hồng, đó là thứ mà Nhược Huyên lôi kéo Bùi Thần Dật mua ở trung tâm thương mại về, đe doạ, quyến rũ Bùi Thần Dật muốn treo lên.

      Khi đó đứng thang, treo rèm cửa lên theo cầu của , thể treo quá dày, díu lại rất khó nhìn, lại thể treo quá thưa, bằng phẳng đặc sắc.

      nhớ buổi chiều đẹp đẽ đó, ánh mắt trời nóng hừng hực, : “Nếu em thích như vậy, tại sao treo trong phòng ngủ? Vừa tỉnh dậy có thể thấy.”

      Mặc dù thích màu sắc mềm mại này lắm, nhưng nếu người mua về là , hình như bắt đầu thấy thích rồi.

      “Hừ, đừng cho rằng em biết lừa em, treo trong phòng ngủ em có bao nhiêu thời gian để nhìn? Trong phòng ngủ ngay cả TV cũng có, trừ lúc muốn ngủ vào phòng ngủ, những thời gian khác phải ở phòng khách sao?” Nhược Huyên vén rèm, đắc ý : “Treo trong phòng khách, lúc tan làm về nhà em có thể thấy, ngộ nhỡ bắt cá hai tay mang phụ nữa về nhà, hừ, thấy rèm cửa sổ này có thể thấy lương tâm của mình.”

      quay lại về phía salon, thoải mái ngồi xuống: “Em đối với tốt đó, ngay cả rèm cửa cũng chuẩn bị cho , haizz, sao em có thể thông minh như vậy chứ, mỗi khi nhìn rèm cửa này phải nhớ em đối với rất tốt, sau đó tỉnh ngộ xem đối với em như thế nào, nghe chưa? Nếu đối xử tốt với em, em đối xử tốt với , giữ lại rèm cửa này để từ từ tỉnh ngộ thôi.”

      Ngay cả rèm cửa cũng muốn bỏ sao? cảm thấy thất vọng như vậy ư, ngay cả
      cơ hội nghĩ lại cũng cho !”

      phải em thích rèm cửa này sao?”

      Nhược Huyên bâng quơ: “Đó là trước kia, bây giờ thích nữa, nhìn nó rất phiền.”

      Bùi Thần Dật nữa, tầm mắt trở lại màn hình máy tính, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mặt xám như tro, nét mặt cũng cứng đờ.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhược Huyên thúc giục Bùi Thần Dật ra ngoài, Bùi Thần Dật cố tình hành động cực chậm giống như trước khi bị hành hình phạm nhân trì hoãn ít thời gian, có thể sống thêm giây là tốt rồi.

      Nhược Huyên nhịn được: “ muốn đừng , miễn cưỡng , tôi tự được.”

      Bùi Thần Dật thở dài: “ với em.”

      Dường như mùa đông tới rồi, nhiệt độ giảm, gió lạnh luồn qua cửa sổ, thổi qua đường hành lang.

      Lúc khóa cửa, Bùi Thần Dật vô tình thấy tóc Nhược Huyên bị gió thổi bay, đen như thế, mềm mại như thế, tim đau, có phải bị tóc trói lại, sau đó từ từ siết chặt đâm vào trong thịt rồi máu thịt be bét.

      “Bùi Thần Dật, nhanh lên , khóa cửa cần nhiều thời gian như vậy sao? Chậc, từ từ khóa .” xong Nhược Huyên xoay người muốn .

      kéo lại, rơi vào vòng tay ấm áp của , mùi hương thơm mát của tràn ngập trong mũi .

      Nhược Huyên chưa kịp phản ứng nghe Bùi Thần Dật bên tai, giọng rất trầm, hô hấp hơi nặng nề: “Nếu như em cần đứa bé cũng được, chỉ cần em ở lại là tốt rồi, em quan trọng nhất, có em là đủ.”

      Đến bệnh viện, trong khí đầy mùi thuốc sát trùng, mùi như vậy làm cho người ta cảm thấy lo lắng. Ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật là người đàn ông ôm đứa bé sơ sinh trong tay, có vẻ đứa bé hơn tám tháng, bé vốn ngủ ngon, đột nhiên nhăn miệng, sau đó mím môi lại, khóc òa.

      Người đàn ông hiển nhiên là tay mới, ta luống cuống, vừa vỗ , vừa dỗ đứa bé, bất đắc dĩ như mong muốn, ta cũng biết nên làm thế nào, nhất thời bế tắc.

      “Tôi bế giúp lát nhé?”

      Giọng mềm mại ngoài dự đoán vang lên, người đàn ông nhìn Nhược Huyên ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật, nhìn cái lại nhìn đứa bé trong lòng mình, sau đó gật đầu đồng ý.

      Nhược Huyên cười, cẩn thận nhận lấy đứa bé, dịu dàng dỗ nó: “Được rồi, bé ngoan, đánh thức con hả? Ngủ , ngủ , làm phiền con nữa, ngoan nào.”

      ôm đứa bé gần sát tim mình để nó nghe tiếng tim đập, từ từ đứa bé ngừng khóc, im lặng ngủ tiếp.

      Lúc mới sinh trẻ con bị thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn cần lắng nghe tiếng tim đập, xác định có người ở cạnh nó, có người lúc này trẻ sơ sinh sợ hãi và mơ hồ với thế giới bên đứa bé rất mẫn cảm, làm bạn đứa bé mà tâm trạng hơi kích động chút xíu cũng ảnh hưởng đến bé, đây là chuyện mà Nhược Huyên đọc trong quyển “Nhật kí để làm mẹ” trong thời gian này để biết thêm thông tin nuôi con.

      Bùi Thần Dật nhìn rất nhiều biểu cảm của Nhược Huyên, hề có hình tượng, thô lỗ bá đạo, la lối om sòm, điêu ngoa, bối rối, tràn đầy sức sống, linh hoạt khéo léo, xinh đẹp đáng , rất dễ cảm động, lại đơn, những biểu cảm đó hoàn toàn trái ngược dịu dàng của người làm mẹ của , nhưng lập tức bị cuốn hút.

      nghĩ Nhược Huyên đối xử rất tốt với đứa bé mà họ quen biết, thầm hy vọng đứa bé này có thể làm bỏ ý định phá thai.

      Nhưng người đàn ông ngồi cạnh lại rất nghi ngờ, ta thấy đứa bé ngủ cho Nhược Huyên ôm tiếp nữa: “Làm phiền , tôi muốn ôm nó.”

      “Vâng.” Nhược Huyên cẩn thận đặt đứa trẻ vào lòng ta, nhàng nâng đầu nó để khủy tay người đàn ông nâng đầu nó: “Con còn , cổ vẫn rất mềm, lúc bế bé nên chú ý nâng phần cổ.”

      “Cảm ơn.” Người đàn ông lễ độ cảm ơn .

      Nhược Huyên lưu luyến nhìn đứa bé, ngồi lại vị trí: “ cần cảm ơn.”

      “Người tiếp theo, Nhượng Huyên.” Y tá gọi to.

      Trong lòng Bùi Thần Dật lo lắng, vẫn có cách thay đổi quyết định của ư? ràng thích trẻ con như vậy, vì chọc giận , giận nên mới cần sao? Bùi Thần Dật, mày xem mình làm gì , trong lòng tự mắng mình.

      sau vào phòng khám của bác sĩ, nắm chặt tay , chỉ muốn , muốn mãi mãi vui vẻ, tràn đầy sinh lực.

      , xin hỏi tình trạng như thế nào?”

      Nhượng Huyên nhớ trong đơn kê khai ghi chưa cưới, bác sĩ gọi , cảm thấy được tự nhiên lắm.

      “Trước đó… À, ấy tôi mang thai.” nhìn Bùi Thần Dật, ý bảo : “Nhưng tháng này dì cả tôi vẫn tới, tháng trước cũng thế, thừa cũng thiếu, tôi muốn , ưm… có phải ấy hiểu lầm ?”

      Bác sĩ gật đầu cái: “Vậy tôi kiểm tra cho .”


      Chương 9.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Kiểm tra rất nhanh, bác sĩ nhìn báo cáo trong tay, khẽ mỉm cười: “ sai, mang thai, sắp được chín tuần rồi, hai tháng nay thấy máu, có lẽ là tượng sinh non, gần đây phải chú ý cố gắng vui vẻ, đừng để kích động quá, cũng có thể bồi bổ thân thề, còn phải chú ý, ba tháng đầu thể sinh hoạt tình dục.”

      có sao?” Nhược Huyên hơi sững sờ, bởi vì đây phải lần đầu tiên biết, tại sao lại có tâm trạng này, ngay cả cũng thể .

      Bác sĩ thấy do dự: “ muốn đứa bé sao? Nếu như muốn phá, mang thai thời kỳ đầu làm phẫu thuật nguy hiểm nhiều đến tính mạng, ……..”

      Bùi Thần Dật ngồi bên cạnh nghe dám chen miệng, khi nghe đến đó tim lập tức thắt lại, nắm chặt tay hơn.

      Nhược Huyên nhìn , cười với bác sĩ: “, cần, tôi muốn sinh nó.”

      Câu này khiến tim Bùi Thần Dật thắt lại nhất thời buông lỏng, mấy ngày nay luôn lo lắng, đây là lần đầu tiên thấy vui vẻ trong những ngày này.

      Ra khỏi bệnh viện, dọc đường vẫn giữ eo Nhược Huyên, cẩn thận bảo vệ , để người khác đến gần .

      Đến bãi đỗ xe, hai người đứng trước xe, Bùi Thần Dật mở cửa xe cho , D~Đ~LQĐ Nhược Huyên muốn cúi đầu vào xe kéo tay , quay đầu nhìn , hành động này làm Bùi Thần Dật thiếu chút nữa run rẩy trước mặt , cuối cùng cũng nhìn rồi.

      Trong lòng có dòng nước nóng chảy qua, nóng đến mức làm mắt cũng nóng lên, sờ mặt , cúi đầu hôn lên môi , lưu luyến liếm môi , hiếm khi giãy giụa, mới cẩn thận tiến thêm bước, ôm vào lòng, đầu lưỡi dịu dàng chui vào miệng , lúc này thể gì nữa, lãng mạn như vậy, chỉ dùng hành động để biểu đạt tình cảm của mình với .

      Lúc sau, Bùi Thần Dật mới rời khỏi môi , dựa vào cổ thở hổn hển, kiềm chế được kích động trong lòng: “Làm sợ vui vậy sao?”

      Nhược Huyên khẽ xoay mặt, nhưng kháng cự ôm: “Để biết cảm giác bị lừa thôi, hừ.”

      Bùi Thần Dật ngửi mùi hương của : “ biết rồi, em thích chơi tiếp , chỉ cần em bỏ .”

      “Em vẫn chưa tha thứ cho …….. đừng vui mừng quá sớm.”

      “Được, được, em từ từ chơi, chơi tha thứ cho , nhé?”
      cho rằng ai cũng giống à? Có bệnh.”

      bị bệnh từ lâu rồi, bây giờ em mới biết sao? Bệnh của thể rời bỏ em.”

      Coi như những ngày tiếp theo trôi qua gió êm sóng lặng, mặc dù thân mật như trước nhưng so với lúc cãi nhau, bây giờ
      tốt hơn nhiều, ít nhất Bùi Thần Dật cho rằng như vậy.

      Cho nên nếu có việc gấp thể đến Thịnh thế cũng muốn ra ngoài, nhưng vẫn lo lắng Nhược Huyên thừa dịp có ở đây bỏ .

      Vì vậy lén lút ôm cả người Nhược Huyên ngủ say và chăn vào trong xe, lại đắp thêm áo cho đề phòng tỉnh lại lạnh, toàn bộ quá trình có đánh thức Nhược Huyên.

      Đợi đến lúc Nhược Huyên tỉnh lại, họ tới bãi đỗ xe rồi, Bùi Thần Dật mở cửa xe chuẩn bị ôm lên tầng.

      tỉnh rồi hả? Có lạnh ?”

      Nhược Huyên lắc đầu, vẫn chưa hết buồn ngủ: “Đây là đâu?”

      “Thịnh Thế.”

      tới là được rồi, dẫn em tới làm gì?” Giọng được vui lắm giống như mất hứng ngủ bị quấy nhiễu.

      “Ừ, vậy em ngủ tiếp .” xong rồi bế lên, mang đến phòng làm việc, Nhược Huyên cũng nghe theo lời ngủ tiếp.

      Tỉnh lại lần nữa, Bùi Thần Dật có ở đây, Nhược Huyên suy nghĩ lát, suy đoán có lẽ họp, vuốt lại tóc, vẫn hơi buồn ngủ đẩy cửa ra, phát mình ở trong phòng nghỉ của .

      Bên ngoài phòng nghỉ của là phòng làm việc, bình tĩnh ngồi ghế salon, ngồi rất đoan chính, lập tức nhận ra là Thượng Quan Tĩnh.

      Thượng Quan Tĩnh nghe có tiếng động nên quay đầu lại, thấy vẫn còn mơ màng, bình tĩnh kêu : “Chị Huyên.”

      “Tại sao em ở đây?”

      “Làm bảo vệ.”

      Thương Quan Tĩnh suy nghĩ rất khách quan, Nhược Huyên đọc được ý nghĩ của ấy rất nhanh, ý là trước khi Bùi Thần Dật bảo ấy đến trông chừng .

      ấy sợ chị chạy mất?” Giống như độc thoại, Nhược Huyên cười: “Gần đây công ty lại xảy ra chuyện lớn sao?”

      có chuyện gì, tại sao lại phải họp? Nếu phải lúc đó muốn theo đuổi , có lẽ thể xuất ở Thịnh Thế mỗi ngày, mỗi cuộc họp đều tham gia chứ?

      “Vâng.” Thượng Quan Tĩnh thấy trong mắt thoáng qua nghi ngờ giống như chắc chắn ấy biết.

      Xem ra chuyện này rất lớn, Nhược Huyên nhàng hỏi: “Có thể cho chị biết ?”

      chưa quên, đây chính là chuyện mà người đàn ông hận thể lúc nào cũng ở cạnh ban tặng, bây giờ là nghi phạm lớ nhất trong vụ tài liệu cơ mật bí tiết lộ này, nếu chuyện thể cho nghe, cũng ép.

      Thượng Quan Tĩnh suy nghĩ lát, ấy quyết định chuyện quan trọng nhất trước: “Bùi Thần Dật cầu toàn bộ nhân viên ở phòng kĩ thuật xin lỗi chị.”

      “Tại sao?” Nhược Huyên vô cùng kinh ngạc.

      muốn người khác xin lỗi phải chuyện lạ, nhưng tại sao mọi chuyện trước, mọi người còn tưởng tiết lộ tài liệu cơ mật của công ty nhưng muốn người khác xin lỗi, phải điên rồi chứ?

      Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh, tiếp: “Tào Thuỵ dùng bản
      tài liệu đó, chơi ta xong rồi, hôm trước internet có đăng tải mộtvideo, lượt người xem rất cao, nội dung là quá trình Tào Thụy ăn cắp tài liệu trong phòng làm việc.”

      Nếu như để Vu Lâm , nhất định ấy miêu tả gấp 3 lần so với cho Nhượng Huyên nghe, nhưng Thượng Quan Tĩnh luôn luôn đúng .

      Kế hoạch của Bùi Thần Dật thành công. Tào Thụy trúng kế, Tào Thụy vốn phải người dễ khinh thường, lúc ta định kiểm nghiệm bản tài liệu ta cầm Tiết DuệUyên công bố thời gian thử nghiệm trò chơi mới của Thịnh Thế, đúng lúc đó Nhượng Huyên và Bùi Thần Dật cãi nhau nên đó là lúc căng thẳng nhất.

      Bùi Thần Dật tức giận thể phát tiết nên dồn hết tinh lực vào gameonline, vắt hết óc nghĩ ra cửa ải cho người chơi, vì vậy trò chơi này mới có nhiều quy tắc biến thái như thế, ví như nhiệm vụ vợ chồng gì đó, sau khi nam nữ kết hôn, người chồng mà lên chơi hai tuần khi ta chơi, hệ thống thông báo mấy dòng chữ “Tình đau khổ sánh ngang với Vũ Đại Lang, mũ xanh mơn mởn đội đầu, quân vương xa biết ngày về, chớ trách thiếu nữ xinh đẹp vượt tường”, làm cho quan hệ trong game sụp đổ, tình huống biến thái như vậy có rất nhiều.

      Vì vậy Thịnh Thế mới tuyên bố gameonline này được mệnh danh là biến thái trong biến thái, mắng rất nhiều người, người chú ý ngày càng nhiều làm người chơi cũng nhiều hơn, nghe trong thời gian thử nghiệm đó, dường như cả server bị quá tải, người của bộ phận thể làm gì hơn ngoài việc làm thêm giờ, cố hết sức mở rộng lượng chứa của server.

      Ông chủ Tào Thụy giận tái mặt, gây áp lực với Tào Thụy, muốn đưa toàn bộ thông tin trong tài liệu vào trò chơi sắp công khai của họ, kết quả công ty đó phá sản.

      Bùi Thần Dật còn thấy như vậy đủ, vì nó, làm người mình nhất bị tổn thương, công ty đó phá sản cũng làm nguôi giận, vì vậy lấy trộm IP máy tính của Tào Thụy, lợi dụng IP của Tào Thụy để đăng lên mạng video Tào Thụy ăn cắp tài liệu cơ mật của Thịnh Thế, đăng tất cả các diễn đàn.

      Tào Thụy tức giận nhưng dám gì, thể giải thích cho mọi người biết ta hề đăngvideo, chắc chắn còn thảm hại hơn, ta bối rối cầu cứu nhà họ Tiết, cũng coi như ông nội Tiết hết lòng quan tâm giúp đỡ mà đưa ta đếnAmsterdam ( Thủ đô Hà Lan ).

      Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cũng là lúc người của bộ phận kỹ thuật chuộc lỗi rồi.

      Bùi Thần Dật nhiều, muốn từng người trong bộ phận kỹ thuật xin lỗi Nhượng Huyên, có mấy người thà chết chịu, chương trình bảo bối trong máy tính của những kỹ sư đó mất sạch, dường như mấy kỹ sư coi chương trình như bảo bối đó còn muốn ôm chân Nhượng Huyên, khóc xin tha thứ cho họ.

      Phòng làm việc của kỹ sư lập trình nghênh đón toàn bộ người của bộ phận kỹ thuật ăn mừng.

      Về nhà đúng lúc giờ cao điểm, mà lần này kẹt xe, Bùi Thần Dật và Nhượng Huyên rất vui vẻ.

      “Tại sao lại có đoạn video đó?Camera thể quay được bàn làm việc em mà.” Tâm trạng Nhượng Huyên hơi hưng phấn, việc vừa rồi thỏa mãn hư vinh nho của , vì mình được minh oan nên rất vui, thấy những người hiểu lầm xin lỗi , cũng thấy cảm động vì người đàn ông này lặng lẽ đứng sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, lại bao giờ ra.

      “Lúc để tài liệu bàn em, thuận tiện gắn thêm cái cameramini.” Bùi Thần Dật nhìn phía trước, qua loa.

      sợ trước khi ta lấy tài liệu kiểm tra bàn sao?”

      Bùi Thần Dật bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn , nhất thời Nhượng Huyên cảm thấy ngượng ngùng.

      Làm sao có thể kiểm tra? Trộm tài liệu cơ mật cũng làm cho Tào Thụy lo sợ rồi, còn phải bình tĩnh kiểm tra tình hình xung quanh, nếu như ta bình tĩnh như vậy bị lừa thê thảm như thế, hơn nữa khi đó cả công ty biết Bùi Thần Dật và Nhượng Huyên nhau, ai lại biến thái nghĩ rằng sắp đặt camera miniở bàn bạn mình.

      mang thai sao? cảm thấy mình trở nên ngu dốt.

      chuẩn bị kĩ rồi phải ? Tại sao lúc đầu ?”

      Bùi Thần Dật than thờ, biết làm sao: “ định lừa em, sau khi mọi chuyện kết thúc để em trút giận. Lời như vậy em muốn thế nào? Ngay cả cũng dám tin tưởng, sao dám vọng tưởng em tin?” Nhượng Huyên biết gì, nhưng ràng chính là người làm bị oan, tại sao có thể tha thứ cho ?

      “Vậy , tại sao lại tốt với em như vậy?”

      Bùi Thần Dật nghiêng đầu nhìn lần nữa, nhìn , mắt như tại sao em hiểu cảm xúc của .

      Nhượng Huyên tiếp tục giả vờ: “Tại sao? Em biết chứ sao.”



      Chương 9.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      Bùi Thần Dật nhìn mắt đầy gian xảo, nhìn cố ý hiểu, đột nhiên nhớ tới đoạn văn, cụ thể như thế nào cũng nhớ, chung là con đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, con xinh đẹp động lòng người đến đâu cũng muốn nghe người ca ngợi, con độc lập cũng muốn chính tai mình nghe người lời ngon tiếng ngọt.

      chưa bao giờ suy nghĩ về ý muốn của phụ nữ, hai lần trước đều là họ dây dưa với , căn bản cần tốn nhiều sức, cần lời ngon tiếng ngọt, hề có khái niệm về nó, hơn nữa tốt với chính là tốt với , nghĩ vậy nên mới đối xử tốt với , muốn cho biết tại sao như thế nào đây.

      Bùi Thần Dật vẫn tập trung lái xe, gì thêm.

      Nhược Huyên mỉm cười, bắt chước bộ dáng bình tĩnh của , mắt liếc rồi từ từ : “Ở trước mắt em ngay lập tức biến thành người tốt, cam tâm tình nguyên nghe em sai bảo, hết đánh rồi mắng ……. chẳng những giận mà còn tiếp tục đối xử tốt với em, có thể là rất vui vẻ, xem, vì sao chứ?”

      Nhược Huyên cố ý hỏi dồn , biết ra những dღđ☆L☆qღđ lời âu yếm nên cố ý bắt nạt , rất thích nhìn khó xử, giả bộ dáng vẻ ra lời nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, giống như lúc này vậy.

      Bùi Thần Dật còn gì để , thiết lập chương trình nhiều năm như vậy, trong đầu có tế bào nghệ thuật mà, nhưng chỉ cần trong lĩnh vực đó đàn ông làm được, trong lòng rất kiêu ngạo, cũng ngoại lệ, cho dù giỏi nhịn đến đâu, trong lòng vẫn kiêu ngạo.

      cố ý cho thấy vẻ mặt lạnh lùng của , tiếp tục giả vờ như bình thường, nhưng lời Nhược Huyên làm hoảng sợ, chân giẫm phanh xe cần thận mạnh hơn, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, , may mà tốc độ xe trở lại bình thường, nếu họ tiêu rồi.

      Nhưng bây giờ Nhược Huyên là phụ nữ có thai, chịu nổi tiếng động , đột nhiên nhăn mày, vẻ mặt xanh xao nhìn , cho rằng muốn mắng , dám nhìn thẳng , nhưng đuôi mắt vẫn liếc nhìn sắc mặt khi chú ý, lập tức bị sợ đến mức nhanh chóng dừng xe, may đúng lúc kẹt xe nên thể di chuyển.

      căng thẳng hỏi: “Em sao vậy, khoẻ sao?”

      Nhược Huyên khốn khổ : “Em muốn nôn…….” Vừa dứt lời nôn.

      Bùi Thần Dật ứng phó kịp, kịp lấy tui nilon, Nhược Huyên kéo lấy áo vest của , nôn hết lên quần áo .

      Bùi Thần Dật dám động đậy, da đầu run lên: “Em hận như thế vậy sao?”

      Trả lời là tiếng nôn mửa của Nhược Huyên.

      Từ hôm đó, Nhược Huyên bắt đầu nôn nghén rất nhiều.

      Mấy ngày kế tiếp, hầu như Nhược Huyên ôm bồn cầu sống qua ngày, nôn dữ dội, sắc mặt tái nhợt, cả người ốm yếu, Bùi Thần Dật đau lòng dứt, trong lòng quyết định, chờ sau khi đứa bé sinh ra trừng phạt nó.

      Nhược Huyên mang thai ba thắng, cân nặng tụt xuống, gầy đến mức giống như gió cũng có thể thổi bay , Bùi Thần Dật gấp đến độ học hỏi kinh nghiệm của tất cả mọi người, ngay cả bà quan gia nhà Tiết Duệ Uyên cũng bỏ qua.

      Quản gia nhà họ Tiết là người có kinh nghiệm, cha Tiết Duệ Uyên dd~đ~lqd và Tiết Duệ Uyên đều do bà tay nuôi nấng, bà dạy Bùi Thần Dật cách nấu canh gà để tẩm bổ cho cơ thể Nhược Huyên.

      Bùi Thần Dật bị làm khó, sống hai mươi bảy năm cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nấu cơm lại kiên nhẫn ở trong phòng bếp chịu đựng lần lại lần thất bại, nỗ lực hai ngày, dùng gần hết nguyên liệu trong phòng bếp nhà họ Tiết mới nấu được canh gà, nấu xong vội vàng mang về cho Nhược Huyên.

      Bùi Thần Dật vừa vảo cửa thấy Nhược Huyên ra từ phòng tắm, làn hơi làm cả phòng mù mịt.

      Bùi Thần Dật buông gì đó tay, vội vàng đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực đổ của , bế lên rồi vào phòng ngủ, nhàng đặt lên giường.

      ngồi bên cạnh khẽ vuốt khuôn mặt gầy yếu của , nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn chưa biến mắt.

      lấy canh gà, uống chút nhé?” Giọng đầy đau lòng, thể chịu thay , chỉ có thể dỗ như vậy.

      uống.” Nhược Huyên
      Người vợ ở riêng

      Mi Loan Loan

      Editor: Khưu Uy Uy

      Chương 9.3

      Bùi Thần Dật nhìn mắt đầy gian xảo, nhìn cố ý hiểu, đột nhiên nhớ tới đoạn văn, cụ thể như thế nào cũng nhớ, chung là con đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, con xinh đẹp động lòng người đến đâu cũng muốn nghe người ca ngợi, con độc lập cũng muốn chính tai nghe người lời ngon tiếng ngọt.

      chưa bao giờ suy nghĩ về ý muốn của phụ nữ, hai lần trước đều là họ dây dưa với , căn bản cần tốn nhiều sức, cần lời ngon tiếng ngọt, hề có khái niệm về nó, hơn nữa tốt với chính là tốt với , muốn cho biết tại sao như thế nào đây.

      Bùi Thần Dật vẫn tập trung lái xe gì thêm.

      Nhược Huyên mỉm cười, bắt chước bộ dáng bình tĩnh của , mắt liếc rồi từ từ : “Ở trước mắt em ngay lập tức biến thành người tốt, cam tâm tình nguyện nghe em sai bảo, hết đánh rồi mắng … chẳng những giận mà còn tiếp tục đối xử tốt với em, có thể là rất vui vẻ, xem, vì sao chứ?”

      Nhược Huyên cố ý hỏi dồn , biết ra nhữngDiễn Đàn Lê Quý Đôn lời âu yếm nên cố ý bắt nạt , rất thích nhìn khó xử, giả bộ dáng vẻ ra lời nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, giống như lúc này vậy.

      Bùi Thần Dật còn gì để , thiết lập chương trình nhiều năm như vậy, trong đầu có tế bào nghệ thuật mà, nhưng chỉ cần trong lĩnh vực đàn ông làm được, trong lòng rất kiêu ngạo, cũng ngoại lệ, cho dù giỏi nhịn đến đâu, trong lòng vẫn kiêu ngạo.

      cố ý cho thấy vẻ mặt lạnh lùng của , tiếp tục giả vờ như bình thường, nhưng lời Nhược Huyên làm hoảng sợ, chân giẫm phanh xe cẩn thận mạnh hơn, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, may mà tốc độ xe trở lại bình thường, nếu họ tiêu rồi.

      Nhưng bây giờ Nhược Huyên là phụ nữ có thai, chịu nổi tiếng động , đột nhiên nhăn mày, vẻ mặt xanh xao nhìn , cho rằng muốn mắng , dám nhìn thẳng , nhưng đuôi mắt vẫn liếc nhìn sắc mặt khi chú ý, lập tức sợ đến mức nhanh chóng dừng xe, may đúng lúc kẹt xe nên thể di chuyển.

      căng thẳng hỏi:”Em sao vậy, khoẻ sao?”

      Nhược Huyên khốn khổ :” Em muốn nôn…” Vừa dứt lời, nôn.

      Bùi Thần Dật ứng phó kịp, kịp lấy túi nilon, Nhược Huyên kéo lấy áo vest của , nôn hết lên quần áo của .

      Bùi Thần Dật dám động đậy, da đầu run lên: “Em hận đến như thế vậy sao?”

      Trả lời là tiếng nôn mửa của Nhược Huyên.

      Từ hôm đó, Nhược Huyên bắt đầu nôn nghén rất nhiều.

      Mấy ngày kế tiếp, hầu như Nhược Huyên ôm bồn cầu sống qua ngày, nôn dữ dội, sắc mặt tái nhợt, cả người ốm yếu, Bùi Thần Dật đau lòng dứt, trong lòng quyết định, chờ sau khi đứa bé sinh ra trừng phạt nó.

      Nhược Huyên mang thai ba tháng, cân nặng tụt xuống, gầy đến mức giống như gió cũng có thể thổi bay , Bùi Thần Dật gấp đến độ học hỏi kinh nghiệm của tất cả mọi người, ngay cả bà quản gia nhà Tiết Duệ Uyên cũng bỏ qua.

      Quản gia nhà họ Tiết là người có kinh nghiệm, cha Tiết Duệ Uyên ******************* và Tiết Duệ Uyên đều do bà tay nuôi nấng, bà dạy Bùi Thần Dật cách nấu canh gà để tẩm bổ cơ thề Nhược Huyên.

      Bùi Thần Dật bị làm khó, sống hai mươi bảy năm cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nấu cơm lại kiên nhẫn ở trong bếp chịu đựng làn lại làn thất bại, nỗ lực hai ngày, dùng gần hết nguyên liệu trong phòng bếp nhà họ Tiết mới nấu được canh gà, nấu xong vội vàng mang về cho Nhược Huyên.

      Bùi Thần Dật vừa vào cửa thấy Nhược Huyên ra từ phòng tắm, làn hơi làm cả phòng mù mịt.

      Bùi Thần Dật buông gì đó tay, vội vàng đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực đổ của , bế lên rồi vào phòng ngủ, nhàng đặt lên giường.

      ngồi bên cạnh khẽ vuốt khuôn mặt gầy yếu của , nếp nhăn giữa hai hàng lông mày vẫn chưa biến mất.

      lấy canh gà, uống chút nhé?” Giọng đầy đau lòng, thể chịu thay , chỉ có thể dỗ như vậy.

      uống” Nhược Huyên nhắm mắt trả lời, ăn rồi lại nôn hết ra, mệt chết được, muốn ăn.

      Bùi Thần Dật than :”Em gầy quá, khổ cực như vậy, hay là chúng ta đừng sinh?”

      Nhược Huyên mở mắt:”Nè, điên à?”

      Bây giờ mới như vậy, phải trước kia muốn em bỏ con sao? Những lời này Nhược Huyên ra, vì thấy lo lắng của Bùi Thần Dật qua mắt .

      Trước kia bọn họ cãi nhau, mỗi ngày đều bắt nạt , hôm nay vứt rèm cửa, mai lại sắp xếp quần sáo, hết sáng rồi tối với rằng muốn , coi như trong lòng muốn nhưng vẫn có thể giấu kín cảm xúc của mình, ít nhất ràng như vậy.

      Bây giờ hề giấu lo lắng của , tròng lòng cảm thấy vừa vui vẻ vừa đau xót, ai bảo lúc trước lừa , nhìn bộ dáng bó tay của , rốt cuộc trong lòng cũng thấy thoải mái, nhưng nhìn lo lắng như vậy, vẫn khó chịu.

      “Mang canh lại đây”

      “Ừ” chủ động cầu uống, Bùi Thần Dật cầu cũng được.

      nhanh chóng đổ canh gà trong bình giữ nhiệt ra, bưng bát ra cho :” ấm, nóng lắm”

      Nhược Huyên nhận lấy canh, tò mò hỏi :” mua ở đâu vậy? Rất thơm”.

      nấu” Giọng vẫn bình thản như thường, nhìn canh trong bát được uống sạch nên vui vẻ.

      Nhược Huyên đưa bát cho , kinh ngạc :”Oa, đổi tính rồi, tại sao đột nhiên tốt với em như vậy?”

      Bùi Thần Dật nhận lấy bát tiện tay đặt xuống bàn, vẻ mặt bình tĩnh, thể cảm xúc gì.

      Nhưng kỳ trong lòng hơi khổ sở, biết mặc dù bây giờ vừa cười vừa với , nhưng hoàn toàn tin tưởng như trước kia, trong lòng vẫn ngượng nghịu, cho dù tha thứ cho , vẫn nhớ việc đó.

      gì, vẻ mặt bình tĩnh, muốn nằm xuống ngủ tiếp, đắp chăn cho .

      Nhược Huyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , biết trong lòng dễ chịu.

      Bùi Thần Dật cùi người chưa đứng thẳng lên, Nhược Huyên vuốt mạnh mặt :”Ai, cả ngày lẫn đêm nghĩ nhiều như vậy có mệt hả? là, em trách nữa rồi, tại sao ngốc như vậy chứ?”

      Bùi Thần Dật cũng ngại mỏi, vẫn duy trì tư thấ đó, để cho vuốt thôi.

      nằm lên giường cùng , nhàng ôm vào lòng, vỗ về :” biết em trách , nhưng trong lòng vẫn tức giận, lời hay, cũng chưa từng dỗ phụ nữ, nên thể những lời phụ nữ thích nghe”.

      Nhược Uyên chen miệng, yên lặng nhắm mắt nghe :” nhớ lúc đó, em rất giận với , ngay cả đường lui cũng cho em, nếu khôn thích em, em phải làm sao…?”

      Bùi Thần Dật giống như biến những lời cần trong lòng thành chuyện kể trước khi ngủ, dỗ ngủ:”Khi đó thể trả lời, ra thể, khi đó anhn chưa với em, trong đêm mưa hôm đó, lần đầu tiên gặp em, nhớ kỹ khuôn mặt em rồi, thế giới nhiều phụ nữ như vậy, chỉ nhớ mặt em. Em là duyên phận được định sẵn của , nhất định thích em, nếu biết có ngày thích em như vậy, em như vậy, khi đó buông tay, mặc kệ em đánh , đập … Cho nên lấy được ? Em là người quan trọng nhất đối với , đối xử tốt với em.”

      Người có thể cầu hôn bình tĩnh như vậy, có thể coi đời này rất ít, đây là làn thứ hai cầu hôn , nhưng lần thức hai rồi, người đàn ông này vẫn giống như cọc gỗ, có nhẫn kim cương, có hoa tươi, quỳ gối xuống, ngay cả giọng cũng bình tĩnh như vậy, cứ như vậy tự nhiên ra, giống như bọn họ ở cùng nhau chính là chuyện vô cùng tự nhiên, giống như , bọn họ được định sẵn.

      Khó có được lần Nhược Huyên tức giận với , có lẽ mưu kế của thành công, dùng vẻ mặt lo lắng để Nhược Huyên mềm lòng, Nhược Huyên cũng tức giận, thậm chí có chế giễu , mắng là cọc gỗ.

      ghét lời cầu hôn của quá mức bình thường, ra bây giờ thoả mãn rồi, nghe được lời chân thành trong lòng , cảm thụ tâm trạng yên bình khi ở trong lòng , biết mình cảm thấy độc vô dụng nữa, từ giờ trở , cố biết vui buồn cùng , vinh nhục cùng , ra muốn nhiều, chỉ mòng có thể sống với người như vậy cả đời, đó là mong muốn cả đời của .

      “Được” gật đầu, vừa xong ngủ thiếp .

      bỏ qua ràng buộc trong lòng, quan tâm hơn thua, từ trước tới nay người đàn ông luôn bình tĩnh lần đầu tiên trong đời đỏ hốc mắt.

      ôm , tay đặt lên bụng , chờ tỉnh lại lần nữa, trở thành vợ rồi.

      Hết chương 9.

      Còn chương nho nữa thôi (khoảng 10 trang word). Hặp các nàng tuần sau nhé:)
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Christrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương cuối

      Editor: Khưu Uy Uy

      Lúc Nhược Huyên mang thai sáu tháng, bụng to nhanh như quả bóng được thổi hơi.

      Đến tám tháng bụng lớn như quả bóng căng tròn nhưng tay chân vẫn gầy , khiến người khác thấy kinh hãi, sợ chịu được bụng quá nặng mà ngã xuống đất.

      Trước kia Bùi Thần Dât lo lắng quá gầy, bây giờ còn sợ đến lúc sinh thể sinh, mỗi ngày đều lôi kéo dạo, thuận tiện tới siêu thị mua thức ăn.

      Nếu như bình thường, Nhược Huyên nguyện ý theo , nhưng hôm nay thái độ khác thường hơi mệt, muốn Bùi Thần Dật mua xong thức ăn rồi về, cũng ra ngoài.

      Bùi Thần Dật nhớ tối qua bị chuột rút, nửa đêm tỉnh lại thể ngủ tiếp, có lẽ mệt rồi, để nằm xuống, ra ngoài mua thức ăn.

      Tốc độ tự mình làm nhanh hơn nhiều lúc Nhược Huyên cùng, bao lâu về.

      Khi đóng cửa, Nhược Huyên ngồi ghế salon nhìn , cười đến mức mặt lên giảo hoạt, trong lòng thấy sợ hãi, bắt nạt trở thành thói quen, mỗi ngày bắt nạt an lòng.

      Hôm qua muốn ở phòng khách hát tình ca cho nghe, haizz, bụng lớn như vậy, còn muốn tỏ tình với , mặc dù hơi lúng túng như luôn luôn nhân nhượng với , vì vậy tối qua nhà họ nhận được điện thoại của bảo vệ, hộ gia đình khác tố cáo họ to quá, có lẽ hôm nay bị gọi tiếp.

      phải em mệt à?”

      Nhược Huyên ngoắc tay ý bảo tới đây, vô cùng nhiệt tình vỗ vỗ chỗ cạnh mình bảo ngồi xuống: “Vốn thấy mệt, nhưng em lại tìm được thứ làm em hưng phấn, sau đó em ngủ được, muốn biết là gì ?”

      cười hì hì nhìn , giảo hoạt trong mắt loé lên làm hoảng, hỏi theo bản năng: “Là gì vậy?”

      Nhược Huyên cười như mèo trộm được cá, lấy được hai cái quần, áo màu trắng và cái quần màu đỏ: “Cái này, lần đầu tiên em gặp mặc bộ quần áo này.”

      Quần áo Abbo, quần biển trắng tinh, quần lót hình viên đạn màu đỏ……. Đột nhiên trong đầu Bùi Thần Dật lên hai chữ nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng, nghe thấy : “Em muốn thấy mặc như vậy lần nữa, đột nhiên em muốn thấy mặc bộ quần áo lúc đầu gặp em, được ?”

      “Được.” Đầu còn chưa kịp suy nghĩ, miệng ra.

      Nhược Huyên mở to đôi mắt xinh đẹp, khẽ đúng đưa tay : “Ông xã, em muốn xem lau nhà, phải biết lau nhà sao? Người ta người đàn ông nhìn đẹp nhất là lúc chăm chỉ làm việc, ông xã, mặc bộ quần áo này rồi lau nhà cho em xem nhé?”

      Bùi Thần Dật cắn môi, nhìn ánh mắt Nhược Huyên đầy mong đợi, nhắm mắt bất đắc dĩ hưởng ứng: “Được.”

      Nhược Huyên cười khi gian kế của thực được.

      Bùi Thần Dật lau nhà như bình thường mình làm, nhấp ướt giẻ rồi quỳ hai gối xuống đất, dùng sức lau sàn nhà đá cẩm thạch, sau lưng còn ngừng truyền đến giọng mềm mại, nhàng: “Ông xã, hấp dẫn đó.”

      Bùi Thần Dật rất muốn ngăn giọng lại, giỏi, càng ngày càng biết cách bắt nạt , đợi đến khi sinh con xong, xem trừng trị thế nào.

      “Ông xã, phải muốn cho em xem bộ dáng lần đầu tiên gặp sao? Khi đó ràng cả người ướt

      đẫm còn lộ cả quần lót nữa.”

      Bùi Thần Dật ra lời.

      Đứa bé nhà họ Bùi ra đời vào đúng mùa hè.

      Ngày sinh đó, cậu nhóc giằng co với mẹ nó rất lâu mới chịu chui ra, tiếng khóc oe oe vang dội rốt cuộc khiến trái tim Bùi Thần Dật lơ lửng giữa trung từ từ hạ xuống.

      Y tá ôm con trai được tắm rửa sạch tới, Bùi Thần Dật nhìn Nhượng Huyên nằm giường bệnh, gương mặt mỏi mệt, sắc mặt trắng bệch, cực kì đau lòng chuyện dịu dàng với .

      Nghe y tá gọi, liếc qua con trai mình rồi lạnh lùng đáp. “Ừ.” Rồi bảo y tá ôm .

      Đứa bé đáng thương, ban đầu bị ba nhớ quá nhiều món nợ, mới ra đời bị ba nó chê, Nhượng Huyên nhìn Bùi Thần Dật lạnh nhạt, dung túng hành động bốc đồng như vậy của .

      Từ lúc biết , theo đuổi , đến nay vẫn chưa từng với câu em, cũng chưa từng với những lời âu yếm, nhưng trong lòng biết , người đàn ông này vô cùng .

      Đại khái biết điều này nên mới có thể bằng lòng tha thứ cho , bằng lòng sinh cục cưng cho .

      May mà khi Nhượng Huyên mang thai, bà quản gia nhà họ Tiết dạy cho Bùi Thần Dật vài bài thuốc tẩm bổ gia truyền, sức khỏe Nhượng Huyên hồi phục rất nhanh.

      Thực ra rất gầy, sau khi sinh vóc dáng cũng biến dạng, hơn nữa da thịt còn mịn hơn trước, sắc mặt hồng hào, quyến rũ hơn, xinh đẹp gì sánh được.

      “Gần đây mọi chuyện đều ổn chứ?” Tiết Duệ Uyên nhấm nháp ly rượu màu hổ phách.

      Hôm nay là ngày đầy tháng của đứa bé nhà họ Bùi, vì Bùi Thần Dật muốn Nhượng Huyên tới lui nhiều nên chỉ mời vài người em đến nhà ăn cơm, coi như là tiệc đầy tháng của con trai.

      Bùi Thần Dật nhìn con trai cười đùa với mấy người phụ nữ trong phòng, khóe miệng cong lên.

      Hàn Chước ngồi bên cạnh trúng tim đen: “Có thể có chuyện gì chứ? Nhìn cậu ta cười ghê như vậy… như , đây là lần đầu tiên chúng tôi đến nhà cậu, lần đầu tiên nhà cậu nhiều người như vậy phải ? Chậc chậc, rất thương bảo bối nhà cậu đó.”

      Bùi Thần Dật liếc mắt nhìn Hàn Chước: “Cậu ghen tỵ.” Lời ít ý nhiều.

      “Hừ, tôi ghen.” Bị trúng tim đen, Hàn Chước tức giận muốn giết người, nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Nhượng Huyên trong phòng khách, hơn chán nản nâng ly uống rượu.

      Tiết Duệ Uyên nhìn Bùi Thần Dật, ta suy nghĩ lát, cúi đầu nhìn ly rượu lại ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật: “Chuyện lần trước…”

      Bùi Thần Dật qua loa: “Chuyện lần trước chỉ xảy ra lần, có lần sau.”

      Tiết Duệ Uyên nhìn , vỗ vai , giọng đầy cảm kích: “Cám ơn.” chỉ cảm ơn giúp đỡ tận tình lần trước của mà còn cảm ơn để ý hiềm khích trước kia.

      Bùi Thần Dật cười: “Được rồi.”

      Hàn Chước nhìn họ, chỉ cười .

      Phòng khách xôn xao, mấy người phụ nữ ngồi cùng nhau thảo luận rất hăng say, bất chợt Nhượng Huyên ôm con trai về phía Bùi Thần Dật, hơi nghi ngờ hỏi : “Ông xã, cục cưng của chúng ta tên là gì?”

      Bình thường cả ngày gọi cục cưng, cục cưng, hơn nữa khi ở cữ, Bùi Thần Dật cứ như mẹ càu nhàu suốt ngày, quên hỏi Bùi Thần Dật rốt cuộc muốn đặt tên con là gì.

      Bùi Thần Dật đưa tay về phía , phải muốn ôm con, mà ý bảo ngồi lên đùi , vừa mới sinh xong, mặc dù trong khi ở cữ ngồi được rồi, nhưng vẫn muốn tĩnh dưỡng thêm.

      Bình thường chỉ có hai người ở nhà, cũng có thói quen này, Nhượng Huyên thấy hành động của theo phản xạ ngồi xuống đùi , quên mất còn có người khác.

      Bùi Thần Dật ôm cả Nhượng Huyên và con trai vào lòng, thản nhiên : “Bùi Trường An.”

      Cái gì? Mấy người phụ nữ trong phòng khác như bị sét đánh lập tức mở to mắt. Hàn Chước vốn muốn cười cũng thể, Tiết Duệ Uyên uống rượu nghe thế, lập tức ta bị sặc, phun hết ra ngoài, cúi người vừa ho khan vừa cười sằng sặc.

      Nhượng Huyên khó hiểu nhìn Bùi Thần Dật, có biết như vậy rất hẹp hòi , sao mang thù như vậy, đặt con cái tên quê mùa như vậy?

      Bùi Thần Dật xem thường, hỏi: “Có vấn đề gì? Trường thọ, an khang, được sao?”

      Nhượng Huyên lập tức cười, ra lúm đồng tiền, quả nhiên suy nghĩ nhiều rồi.

      “Được, trường thọ an khang, rất hay, ông xã, giỏi quá.”

      Bùi Thần Dật nghe vậy vui vẻ hôn lên mặt .

      Mấy người phụ nữ ngồi trong phòng khách nghe vậy cúi đầu, trong lòng bất bình cái tên quê mùa này thay cục cưng đáng , mà mấy người đàn ông ngồi bàn ăn đều nghĩ, về sau tuyệt đối được chọc Bùi Thần Dật, thủ đoạn của người này quá hiểm độc rồi.

      Bùi Thần Dật để ý phản ứng của mọi người, ghé vào tai Nhượng Huyên , làm Nhượng Huyên mỉm cười hạnh phúc như hoa vậy.

      Nhìn cười, chợt nhận ra, ra trong đêm mưa đó biết .


      Hết trọn bộ
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Christhuyvy2711 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :