1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ ở riêng - Mi Loan Loan(Full có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Bùi Thần Dật vui mừng đón nhận nụ hôn của , tay đặt eo bắt đầu di chuyển, nhàng nhào nặn cái mông của , nhàng vuốt ve đùi , sờ từng tấc da tấc thịt mềm mại của .

      Trong lúc đó, tay sờ ngực , thô bạo như lúc nãy mà dịu dàng vuốt ve bờ ngực nhẵn nhụi của , thỉnh thoảng nhéo khiến run rẩy rên thành tiếng.

      kêu đau, ngừng ma sát nửa người dưới vào lửa nóng của , cực kỳ đau đớn rồi. Quần cũng cởi, kéo khoá rồi vạch quần lót ra, thăm dò chút tay ướt át, giữ chặt eo rồi kéo ngồi xuống.

      Nửa người dưới của hai người vốn chặt chẽ, hơn nữa tư thế như vậy làm bên trong Nhược Huyên càng thu hẹp, khó khăn đẩy từng thớ thịt non nớt của để công chiếm bên trong, tay giữ eo : “Đừng kẹp chặt, hãy để vào , ưmh…….”

      Mặc dù vào còn chưa được nửa nhưng ma sát mạnh mẽ khiến thể kiểm soát mà run rẩy. Lời căn bản làm được, dù muốn cũng thể.

      Bùi Thần Dật cau mày, thân thể cứng ngắc, thô bạo giữ eo rồi kéo cả người xuống, đồng thời húc lên cái, dễ dàng vào trong hoa tâm của .(
      “A……….”

      Nhược Huyên lên đỉnh lần nữa, ôm chặt lấy Bùi Thần Dật, khoái cảm sâu sắc khiến mệt mỏi tựa vào người , hoa tâm của kẹp chặt lấy , đây đúng là hưởng thụ tột cùng. rất muốn đâm sâu vào trong , chắc chắn như vậy mất hồn hơn nữa, nhưng nhất định bị thương, mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn nên để lần sau. (truyện chỉ được đăng tại )

      nhẫn nại nữa, nhanh chóng rút ra tiến vào, động tác mạnh mẽ khiến Nhược Huyên suýt nữa bị đánh bay mấy lần, may mà giữ eo .

      “Đừng, đừng mà.” Bùi Thần Dật vào càng ngày càng sâu, sắp hít thở thông rồi.

      Ánh mắt Bùi Thần Dật nóng bỏng, nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy dục vọng mê hoặc của , ánh mắt nóng bỏng như muốn nuốt chửng : “Bảo bối Tiểu Huyên, ngoan nào, ngồi






      Xuống nữa .” giữ chặt hông , tay kéo mạnh xuống, cảm thụ bên trong ngừng run rẩy bao lấy .

      “Đừng…” Khóe mắt đầy nước mắt, rốt cuộc thể kiềm chế run rẩy lần nữa cũng phun hết tinh dịch vào chỗ sâu nhất của , để lại ấh ký trong cơ thể , từ bây giờ là người phụ nữ của .

      Má râm ran làm Bùi Thần Dật tỉnh lại.

      Bùi Thần Dật Bùi Thần Dật tỉnh lại, ra Nhược Huyên đánh cũng đau, coi như động tác cũng mạnh lắm, nhưng cảm thấy người mình thích ngủ bên cạnh đột nhiên trong lòng cảm giác thỏa mãn làm muốn ngủ nữa.

      cũng tức giận, để mặc đánh vào mặt mình, mắt trợn to nhìn rất buồn cười.

      “Tỉnh rồi hả?” Giọng Bùi Thần Dật khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.

      Nhược Huyên tiếp tục đánh vào mặt , ngừng động tác, chỉ đáp lại tiếng: “Ừ.”

      Hai tay hai chân Bùi Thần Dật kẹp chặt vào trong ngực, cúi đầu cọ sát vào cổ : “ đủ sao?”

      Nhược Huyên há miệng cắn vai , nể tình để lại dấu răng.

      Bùi Thần Dật cũng lên tiếng, lập tức đẩy hai chân ra, sau đó chạm vào nơi vẫn còn ướt át.

      “A!” Nhược Huyên suýt chút nữa bị lạc giọng, mắt trợn to lườm Bùi Thần Dật, tay đập vào lưng : “Tại sao cầm thú như vậy? vận động giường cả ngày, bây giờ em còn chưa ăn cơm đó.”

      Bùi Thần Dật mặc kệ , để đánh thoải mái, nhưng mà đánh là việc của , làm là việc của .

      hôn khẽ lên vai và cổ , giọng trầm thấp, mị hoặc dụ dỗ : “Ngoan, chút nữa cho em ăn ngon.”

      Nhược Huyên tin , quay đầu hừ lạnh: “ có thể nấu món gì ngon chứ? Ngoại trừ mỳ ăn liền.”

      Nhưng danh dự của đàn ông giường luôn luôn thể nghi ngờ, Bùi Thần Dật cũng để nhảm nhiều, mở rộng hai chân hơn nữa, sau đó đẩy mạnh vào.

      “Em muốn ăn gỉ cũng được, như vậy được chưa? Thích ? Ăn ngon ?”

      Chống lại Bùi Thần Dật, sức chiến đấu của Nhược Huyên cũng giảm nhiều, ngay sau đó mắt ửng hồng, quyến rũ động lòng người, tứ chi bám chặt Bùi Thần Dật, vừa rồi xinh đẹp như nước, phía dưới càng thêm ẩm ướt, tự động mút đỉnh đầu của Bùi Thần Dật rồi.

      “Ăn ngon, muốn ăn nhiều chút nữa…” luôn luôn thành thực, ở giường càng phải như vậy.

      Nhìn bộ sáng mê hoặc này, Bùi Thần Dật bị chọc giận, gậy sắt nóng bỏng bị nơi ẩm ướt của bao bọc, bao bọc chặc chẽ rồi lại mở ra, cảm giác tuyệt vời này cũng làm Bùi Thần Dật thường ngày bình tĩnh nổi điên. Tay giữ chặt hông Nhược Huyên, tiến vào mạnh mẽ, mỗi lần đều động vào hoa tâm của .

      Cơ thể Nhược Huyên run rẩy ngừng, thể ôm Bùi Thần Dật nữa, tay chân bủn rủn để giường, da thịt trắng nõn ửng hồng đôi mắt xinh đẹp mất hồn nhìn trần nhà.

      Khi kết thúc Bùi Thần Dật đâm mạnh cái, chạm vào nơi sâu nhất của , phun tất cả tinh dịch của vào đó.

      Nhược Huyên run rẩy mấy cái, giống như đau đớn cũng giống như vui vẻ, sau đó hôn mê bất tỉnh.

      Nhược Huyên tỉnh dậy lại lần nữa là lúc ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào phòng.

      Người bên cạnh vẫn ngủ say, cánh tay ôm chặt lấy buông, Nhược Huyên cảm thấy toàn thân như bị xe cán, cần phải lắp ráp lại…

      người có cảm cảm giác dinh dính khó chịu, dường như tắm, nhưng như vậy cũng làm Nhược Huyên nguôi giận, quơ lấy gối, chịu đựng cảm giác đau đớn ở từng cơ bắp, vỗ vào Bùi Thần Dật ngủ say để hả giận.

      Tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông đáng chết, để ăn cơm, theo có tương lai đâu…, ngay cả ăn cơm cũng cho ăn, đánh chết , hừ ngủ say mà vẫn mê người như vậy, còn cười, cười cái rắm ý!

      Nhược Huyên nhìn đầu Bùi Thần Dật bị đập bởi cái gối, cắn răng nghiến lợi.

      Bùi Thần Dật bị đập hai, ba cái tỉnh lại, đè Nhược Huyên xuống, mắt cũng mở, sờ đầu : “Tiểu Huyên, đừng phá.”

      Giọng trầm thấp, trong giọng có thích thú, hài lòng.

      Nhược Huyên nghe trong lòng giận điên lên, cộng thêm động tác như vậy, tức giận cắn tay , còn : “Cắn chết , để em ăn cơm, em muốn ăn thịt , uống máu .”

      Bùi Thần Dật đột nhiên bị công kích nên mở mắt ra, rồi bị bộ dáng nóng nảy vì đói của chọc cười: “Để em ăn mà, về sau để nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?”

      Nhược Huyên : “Thôi , là em nấu cho mới đúng, trừ mỳ ăn liền còn có thể nấu món gì? Hừ, nên nhanh chóng lấy lòng em .”


      Chương 6.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      Bùi Thần Dật gật đầu theo lời : “Như vậy về sau làm phiền em, mặc dù làm phiền em rất nhiều, nhưng vẫn muốn làm phiền em.” Sau này làm phiền em, lúc chúng ta sống vẫn chăm sóc , đây là những lời mà Bùi Thần Dật ra.

      Bùi Thần Dật tiếp tục trêu , có lẽ còn ngang ngược hơn , nhưng đột nhiên đứng đắn như vậy, thậm chí còn lấy lòng như ,
      Chuyện lễ độ như vậy, vô cùng tình cảm khiến đỏ mặt.

      Mắt Nhược Huyên đảo qua đảo lại rồi sờ sờ mũi, như muỗi kêu: “Vâng.”

      Bùi Thần Dật vẫn nhìn , giọng trầm thấp mang theo tiếng cười: “Lần này đừng nghe nữa, em đồng ý với rồi.”

      Mặt đỏ hơn, đồng ý cái gì? Đồng ý về sau hẹn hò , nấu cơm cho , giặt quần áo cho , ở nhà , ngủ giường

      cam lòng khi Bùi Thần Dật chiếm được ưu thế, Nhược Huyên hỏi: “…ngoại trừ giặt quần áo bằng máy giặt, nấu mỳ ăn liền, còn có thể làm gì?”

      Bùi Thần Dật trả lời: “Lau sàn.”

      Nhược Huyên nghe xong cảm thấy biết gì.

      Sau đó ăn cơm cũng đành chịu thiệt, hai người cùng nhau nấu mỳ ăn liền, dù sao bây giờ bị lép vế mà.

      Từ hôm đó, Bùi Thần Dật và Nhược Huyên như vợ chồng son, tan làm cùng siêu thị, về nhà chen chúc trong phòng bếp, đương nhiên Nhược Huyên là đầu bếp, còn Bùi Thần Dật đứng cạnh giúp tay.

      Trong nhà Bùi Thần Dật vốn trống rỗng, có nhiều đồ, nhưng từ khi Nhược Huyên đến ở có nhiều đồ hơn, cũng có khí gia đình hơn.

      Máy hút khói trong phòng bếp do Nhược Huyên mua, ở cửa ra vào có hai cái giỏ, để áo, để quần, biết thói quen của chỉ cần vào nhà cởi quần áo nên mua về đặt trước cửa, còn chống nạnh chỉ vào , muốn về sau phải ném quần áo vào giỏ, thể ném lung tung. Đèn trong phòng ngủ do uy hiếp lắp đặt, nâng cằm lên, nếu lắp đặt đừng mong ngủ cùng .

      Bùi Thần Dật thích xem bộ dạng ngang ngược của Nhược Huyên, vì vậy cũng làm theo, quả nhà trở thành địa bàn của rồi.

      Đối với , giống bộ dáng lúc đứng ở cửa ngăn cho vào, lúc đầu gọi điện bảo cầm tài liệu đến nhà mình lúc ra, trong nháy mắt cũng thấy ngạc nhiên.

      Nhìn gài xinh đẹp mềm mại mặc tạp đề màu hồng, tay cầm xẻng trước mắt, khỏi mỉm cười, ra trong lòng mình từ lâu.

      “Em muốn ăn kem.” Lúc này Nhược Huyên giống như hiền thê lương mẫu (mẹ hiền vợ tốt) đột nhiên quay đầu lại, làm nũng với Bùi Thần Dật: “Em muốn ăn kem.”

      Bùi Thần Dật hồi phục tinh thần, mở tủ lạnh lấy hộp kem Haagen-Dazs vị dâu tây, mở nắp rồi múc thìa to.

      Nhược Huyên thấy vậy tức giận: “ đừng ăn hết, là em muốn ăn, muốn ăn lấy hộp khác …đừng cướp của em.”

      “Chuẩn bị ăn cơm, ăn nhiều kem tốt.” lại múc thìa, để bên môi Nhược Huyên.

      Nhược Huyên sợ cho ăn nên vội vàng cho vào trong miệng, cảm giác mát lạnh làm híp mắt, hài lòng cười: “Rất ngọt.”

      Bùi Thần Dật sờ mặt rồi véo cái, cười tính trẻ con của : “Có lạnh ?” Nhược Huyên chỉ sợ ăn hết kem, cho ăn, vừa nhìn chằm chằm hộp kem vừa lắc đầu: “ lạnh.”

      Đột nhiên Bùi Thần Dật cau mày: “Có phải thức ăn cháy rồi ?”

      Nhược Huyên lập tức nhìn về phía bếp xác nhận: “Đâu có?” Món ăn vẫn thơm ngon mà, cực kì bổ dưỡng, đảo mấy cái nữa có thể bày lên bàn rồi.

      đặt chén đĩa lên bồn rửa, sau đó để nồi xuống, chuẩn bị xoay người Bùi Thần Dật lên bưng mấy món ăn để lên bàn: “Để mang.”

      Nhược Huyên cởi tạp đề ra, chạy chậm đuổi theo bóng lưng của đến bàn ăn: “Kem, kem.”

      Bùi Thần Dật cầm đũa, nhìn dáng vẻ trẻ con của , nhịn được cầm đũa gõ lên đầu : “Ăn cơm.”

      Nhược Huyên trái nhìn phải nhìn, lại nhìn Bùi Thần Dật: “Kem đâu? để lại cho em à?”

      Bùi Thần Dật giúp kéo ghế ra: “ phải em ăn rồi sao?”

      Nhược Huyên ngồi xuống, uất ức nhìn : “Em mới ăn miếng.”

      Bùi Thần Dật đặt đũa trước mặt , cười quyến rũ với : “Ăn cơm , có được ?”

      Nhược Huyên chỉ muốn mắng câu, nhưng vẫn nhịn xuống, nhu thuận gật đầu, sau đó quét nhanh thức ăn bàn.

      Sau khi ăn cơm xong, Nhược Huyên tràn đầy mong đợi chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn xong mặt lập tức đóng băng, rất muốn khóc, trong tủ lạnh trống rỗng, chẳng có gì cả, ngay cả Haagen-Dazs cũng chẳng thấy.

      Bùi Thần Dật ngồi trong phòng đọc sách ngừng gõ bàn phím, nhưng lỳ vẫn chú ý hành động của .

      nghe đóng tủ lạnh, sau đó nổi trận lôi đình : “Em rửa bát nữa, hừ!” Sau đó dận chân quay về phòng.

      Bùi Thần Dật suy nghĩ lát, ừm, dì cả sắp tới, rửa chén cũng được, sau đó chuyên tâm gõ bàn phím.
      Last edited: 17/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chuơng 7.1
      Editor: Khưu Uy Uy

      Vì vụ kem tối qua, Nhược Huyên rất tức giận, Bùi Thần Dật cũng có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ rửa hết bát đũa, cả buổi sáng, mặc kệ Bùi Thần Dật gì, đều làm lơ.

      Bùi Thần Dật cũng bắt ép , dù sao vẫn ngồi ở ngoài phòng làm việc của .

      Nhưng mà vừa vào Thịnh Thế, Bùi Thần Dật bị gọi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, Tiết Duệ Uyên có việc tìm , chỉ kịp dặn dò Nhược Huyên: “Nếu mệt đến phòng nghỉ, biết ?” Sau đó bước nhanh theo Vu Lâm.

      Nhược Huyên nhìn bóng lưng nhỏn hưởng ứng: “Biết rồi, nhiều.” Nhưng bên miệng lại có nụ cười, xem ra hề bực mình.

      ra hết giận rồi, chỉ là hộp kem mà thôi cũng phải chuyện gì lớn, nhưng muốn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Thần Dật, thích dịu dàng với , thích đau đầu vì nhưng thể làm gì.

      ngồi làm việc đến mười rưỡi, vẫn thấy Bùi Thần Dật quay lại, liền chạy đến tổ thư ký của Tổng giám đốc, lúc nãy để ý ánh mắt Vu Lâm nhìn lúc sắp , ràng muốn bảo bỏ chút thời gian
      tìm các , chuyện cùng họ.

      phải chuyện của và Bùi Thần Dật chứ? Lần trước, Bùi Thần Dật đánh Tào Thụy gần cửa phòng họp, mặc dù những người tham dự cuộc họp trước, nhưng vẫn có người thấy được, cộng thêm tính cách Bùi Thần Dật gần đây cởi mở hơn, chuyện của họ bị cả công ty biết từ rất lâu rồi, may mà Thịnh Thế có quy định được đương công sở.

      Nếu phải chuyện của và Bùi Thần Dật, vậy là chuyện gì đây? Nhược Huyên hơi tò mò.

      “Aizzz, tại sao lại là chị Huyên, đánh chết tôi cũng tin.”

      “Vu Lâm, chúng ta ai cũng tin chị Huyên làm, vấn đề là người khác cho rằng như vậy.”

      “Cây ngay sợ chết đứng.” Giọng bình tĩnh, luận điểm khách quan, vừa nghe cũng biết người là ai.

      Còn chưa đến phòng thư ký, giọng của ba thư ký nghe thấy rất rồi.

      “Các em đan gì vậy?” Nhược Huyên vào phòng, ba co othuw ký im lặng, khí trong phòng yên tĩnh đến mức dọa người.

      Nhược Huyên sờ mũi, cười : “A, chị quấy rầy các em à?”

      Điềm Điềm đến bên cạnh Nhược Huyên, ấy kéo tay Nhược Huyên: “Chị Huyên, phải vậy, bọn em……”

      Vu Lâm thấy Điềm Diềm biết sao, cũng nóng lòng kéo tay Nhược Huyên: “Chúng em tuyệt đối tin tưởng chị, tuyệt đối phải chị làm.”

      Nhược Huyên khó hiểu nhìn Điềm Điềm, sau đó nhìn Vu Lâm và Thượng Quan Tĩnh, vẻ mặt Thượng Quan Tĩnh kiên định, sau đó gật đầu : “Đúng.” A, có thể cho biết là chuyện gì ? Tin cái gì?

      Có lẽ mắt nghi hoặc của làm người ta thể xem thường, Thượng Quan Tĩnh nhìn thẳng cũng hiểu ý .

      mặt Thượng Quan Tĩnh có cảm xúc, nình tĩnh chuyện này: “Tào Thụy bên bộ phận kỹ thuật chuyển công tác, hôm nay tài liệu mật của công ty bị công khai, rất nhiều người nghi ngờ chị.”

      Lời Thượng Quan Tĩnh quá sâu xa hay gần đây não có vấn đề? Tại sao nghe hiểu?

      “Đây là hai chuyện mà, hai chuyeenjn ày liên quan gì đến nhau? Còn có tại sao là chị?”

      Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh : “Có lien quan.”

      Vu Lâm thích cách chậm chạp của Thượng Quan Tĩnh, vội vàng giúp giải thích với Nhược Huyên: “Trước khi Tào Thụy chuyển côn tác co dụ dỗ dduowwcj vào người ở bộ phần kỹ thuật, những người ở bộ phận kỹ thuật đều là nhân tài, chỉ cần người ảnh hưởng đến công ty, mà lần này lại có rất nhiều người, tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ Tào Thụy vì bị chị cự tuyêt cho nên mới……”

      “Tại sao chị chưa từng nghe chuyện này?”

      Vu Lâm do dự : “Vì chị bận rộn em em với kỹ sư lập trình đó.”

      Nhưng chuyện này phải trọng điểm, Vu Lâm tiếp: “Sau khi ta lâu, tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ, có lẽ bị ta công bố, nhưng cả công ty thậm chí những người lập trình đều biết, Bùi Thần Dật rất ít khi gần gũi với người khác. Tào Thụy thể lấy tài liệu từ ấy mà Bùi Thần Dật cũng giao tài liệu cơ mật cho ai ngoại trừ chị, ngay cả Tổng giám đốc cũng , cho nên bọn ho nghi ngờ……”

      Nhược Huyên tiếp: “Cho nên bọn họ nghi ngờ chị đưa tài liệu cho Tào Thụy?”

      Nhược Huyên vẫn bình tĩnh, nghe mình bị vu oan như vậy, cũng thanh minh hay oán trách gì, mà sáng suốt ra thắc mắc của mình: “Tại sao chị phải đưa tài liệu cho Tào Thụy? Chị quen ta, tại sao lại mạo hiểm như vậy vì ta? Hơn nữa phải bọn họ nghĩ Tào Thụy từ chức vì chị cự tuyệt ta sao? Chị đưa tài liệu cho ta làm gì? Sao lại có lời đồn hoang đường như vậy?”

      Điềm Điềm nhút nhát trả lời: “Họ cho rằng chuyện lúc trước chị và Tào Thụy diễn kịch cho mọi người xem, mục đích là để mọi người nghi ngờ chị, họ cho rằng chị và Tào Thụy lén lút thông đồng với nhau. Cho nên chị Huyên à…” Dường như, Điềm Điềm dám tiếp, giọng càng hơn: “bây giờ chị trở thành nghi phạm số rồi.”

      Nhất thời Nhược Huyên biết gì mà thở dài.

      Điềm Điềm vội vã , chứng tỏ tin tưởng của : “Chị Huyên, bọn em tin chắc chắn phải chị làm.”

      Vu Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy. dù cho Bùi Thần Dật làm, cũng thể là chị Huyên.”

      Thượng Quan Tính phân tích khách quan: “Bùi Thần Dật cũng thể làm được chuyện này.”

      Bùi Thần Dật… nghĩ như thế nào đây? Sáng nay vừa đến bị gọi đến phòng Tổng giám đốc để họp, đến bây giờ cũng chưa thấy ra, có phải họ cũng bàn bạc chuyện này? có nghĩ người tiết lộ tài liệu là đầu tiên ? Bùi Thần Dật coi chương trình như mạng, có tin ?

      Nhược Huyên nhìn cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, thể tưởng tượng nổi ánh mắt dò xét của Bùi Thần Dật, có thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng của khi nhìn , sợ tin .
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chuơng 7.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Nhược Huyên kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể hành động, hất tay Vu Lâm và Điềm Điềm ra, nhanh đến trước của phòng làm việc Tổng giám đốc, gõ hai cái, quan tâm người bên trong có đồng ý đẩy cửa vào.

      Hành động trong chớp nhoáng này vượt qua khỏi dự tính của ba thư ký, cơ hội họ ngăn lại cũng có.

      “Tôi…….”

      Nhược Huyên còn chưa xong, giọng khàn khàn diễn-đàn-lê-quý-đôn mà vang to cắt đứt lời : “Tôi đuổi việc Nhược Huyên, cậu muốn chấp hành chỉ thị phải ?”

      Tiết Duệ Uyên cũng nhìn Nhược Huyên phá cửa mà vào, ta ngồi ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt bàn, nhìn Bùi Thần Dật ngồi đối diện, kiên định dùng giọng điệu ra lệnh chuyện với mà ít khi ta dùng.

      Bùi Thần Dật điềm tĩnh trả lời ta: “Đúng” vẻ mặt bình tĩnh này giống như chuyện hề nghiêm trọng: “ ấy chỉ là thư ký của tôi, nếu như vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, vậy tôi cũng phải chịu, bản tài liệu đó là của tôi, cho dù xảy ra vấn đề gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”

      Bởi vì mặc kệ ai phạm sai lầm như vậy, đều do quản lý, nhân viên bộ phận kỹ thuật biết gì về tài liệu của , bộ phận kĩ thuật của Thịnh Thế chiếm nguyên tầng, căn bản thể có nhân viên kỹ thuật vào phòng được.

      Tiết Duệ Uyên hơi kinh ngạc, ta cau mày hỏi: “Cậu biết cậu ?”

      Bùi Thần Dật kiên định gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, , phải đùa, muốn đuổi việc ? Được, đầu tiên phải đuổi việc .

      “Mặc kệ lần này tài liệu bị tiết lộ bởi ai, tôi chịu hết trách nhiệm, tôi sửa hết những chỗ bị tiết lộ đó.”

      Tiết Duệ Uyên cân nhắc lúc, sau đó ta nhìn chằm chằm Bùi Thần Dật: “Như vậy cậu phải bảo đảm cho tôi.”

      Bùi Thần Dật đứng lên, cài cúc áo vest vào: “Dĩ nhiên.”

      xoay người nhìn Nhược Huyên, đôi môi Nhược Huyên ấp úng muốn , còn chưa gì, cầm tay ra ngoài: “ có gì đâu, về .”

      Ba thư ký bị cuộc đàm thoại của Tiết Duệ Uyên và Bùi Thần Dật doạ đứng tại chỗ dám động, tình cảnh làm lòng người khiếp sợ này phải ai cũng may mắn thấy được, cũng phải ai cũng chịu được.

      Nhược Huyên bị Bùi Thần Dật kéo khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, dọc đường rất nhanh, qua hành lang dài, đá cẩm thạch sàn vang lên tiếng cộp cộp cộp của đôi giày cao gót của , loạn mà nhanh.

      Hình như Bùi Thần Dật phát ra nên chậm lại.
      Nhược Huyên bị lôi về phía trước, hầu như cần nhìn đường, biết chỉ cần nắm tay rất an toàn, là đôi mắt của , thay nhìn phía trước, thay để ý tất cả, cũng vì chuyện đó, mới lệ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, muốn hiểu lầm , mặc dù ai tin cũng được, thể tin .

      có thể cần giải thích với ai, ngay cả cần thanh minh với người khác giùm mình, nhưng muốn có cảm giác tin tưởng , chỉ muốn với .

      Nhược Huyên dừng lại, lúc Bùi Thần Dật sắp bước bước nữa, bước nhanh hai bước lớn về phía trước, ôm lấy từ phía sau, điều này làm dừng lại, mà cũng dừng lại.

      Giọng Nhược Huyên hơi trầm, dường như họng bị khàn: “ phải em làm, em có.”

      Cơ thể Bùi Thần Dật chấn
      Cơ thể Bùi Thần Dật chấn động, im lặng tiếng nào.

      còn muốn nữa, những vừa mở miệng lại thể , căn bản biết gì, hiểu nên xử lý việc này như thế nào. Vì vậy, chỉ muốn ôm , dán mặt vào lưng , cảm thấy hơi thở ổn định của .

      luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy hoang mang, sợ hãi,mãi mãi bình tĩnh, chính là ngọn núi trong lòng , có ở bên cạnh rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.

      Bùi Thần Dật kéo tay Nhược Huyên ra, điều này làm tủi thân muốn phát khóc.

      xoay người lại ôm vào lòng, tay vỗ về hai tay , an ủi nỗi buồn của .

      hôn lên mặt cái, dịu dàng với : “ biết, đương nhiên biết. Đừng sợ. có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng , Nhược Huyên có thể muốn gì, muốn nìn gì, giống như lúc ở trong công viên. gật đầu cái, ôm chặt lấy , nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của , mùi hương của .

      giọng an ủi , để ý ánh mắt những người qua, giống như trong mắt vật gì quan trọng hơn .

      Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.

      Lúc hoàng hôn, số lượng xe đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên. Ở thành phố cứ đến lúc này giao thông bị tắc nghen, ràng đoạn đường chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới tiếng đồng hồ.

      Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời. những chiếc xe thỉnh thoảng di động chút, nhưng bao lâu lại tắc nghẽn.

      Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, kiêu ngạo nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn người ngồi bên cạnh, cũng biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của uốn theo đường cong cơ thể cũng làm động lòng.

      Dọc đường hai người chuyện với nhau, việc kẹt xe dễ làm người ta bực mình, nhưng vì có làm bạn mà trở thành hư .

      Nhược Huyên ôm lấy hia đầu gối, cả người cuốn lại ghế, dựa vào ghế, gáy tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn ánh nắng chiều đỏ tim ở đằng xa từ từ biến mất, sắc trời tối dần.

      đột nhiên khẽ động người, Bùi Thần Dật nghiêng người đưa tay sờ mặt , nhìn đầy tình cảm: “Có lạnh ?”

      Nhược Huyên lắc đầu, hình như giữa hai hàng lông mày mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng ít lanh lợi hơn, nhưng nụ cười bên môi vẫn như cũ, hề gượng gạo.

      Đối mặt với dư luận bất lợi cho , coi như biểu của rất kiên cường rồi. Bùi Thần Dật nhìn rất lâu, hôn lên trán cố, dùng tay kéo đầu vào lòng .

      Nhớ tới chuyện sau khi bọn họ trở về phòng làm việc, toàn bộ nhân viên bộ phần kỹ thuật cũng ra khỏi phòng làm việc, đứng chen chúc ngoài phòng làm việc của Bùi Thần Dật cầu lập tức giáng chức Nhược Huyên, ép buộc nghỉ phép. Hơn nữa, muốn đảm bảo, trước khi trò chơi mới xuất thị trường, Nhược Huyên được động vào tất cả tài liệu của Thịnh Thế.

      “Mặc dù bây giờ vẫn chưa chắc chắn đó là lỗi của thư ký , nhưng nghi phạm tiết lộ tài liệu cơ mật đúng là ấy.”

      “Ngộ nhỡ chúng ta sửa xong chỗ thiếu sót, sau khi sửa xong tài liệu cơ mật lại gặp chuyện may. Vậy phải chúng ta uổng phí tâm lực à? Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?”

      “Kỹ sư lập trình, chúng tôi bội phục tài năng của , lập trình rất khéo léo, chúng tôi kém xa … Trong thời gian ngắn, có thể lập trình lại chương trình quan trọng lần nữa, những mà tôi lại thể. Mỗi chương trình tôi viết ra đều là thành quả mồ hôi nước mắt, có thể quan tâm, nhưng đối với chúng tôi mà , những chương trình đó đều là báu vật.”

      Đối với mấy câu hỏi chất vấn như vậy, Nhược HUyên chỉ trả lời: “Tôi hiểu mọi người rất lo lắng vì chuyện tài liệu cơ mật bị tiết lộ, cũng hiểu mọi người muốn mau chóng điều tra xem ai là kẻ làm chuyện này. Nhưng cho dù có phải tôi tiết lộ hay , những chuyện này cần mọi người suy đoán. Hy vọng mọi người hiểu ro bay giờ mình làm gì. Chẳng lẽ phải uy hiếp kỹ sư lập trình rằng những chương trình mọi người viết đều là báu vật hay sao? Tôi biết tại trong công ty có rất nhiều dư luận, mà nghi phạm lớn nhất là tôi, hôm nay tôi đến bộ phận nhân xin nghỉ việc. Bây giờ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thời gian, nhưng hy vọng mọi người hiểu , lần này tôi chủ động xin nghỉ, phải bị ép buộc.”
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      nở nụ cười khi nghe những lời phê phán như vậy về mình, làm lòng đau quặn, như có sợi dây ghìm chặt cổ .

      ra bọn họ gì cũng liên quan đến . Vì sợ làm khó nên lựa chọn nhún nhường, luôn để ý người khác gì, như thế nào, chỉ muốn vui vẻ là tốt rồi, gì quan trong hơn việc vui.

      “Mệt mỏi nghỉ ngơi thời gian , đừng nghĩ nhiều, có đây rồi.”

      Nhược Huyên gật đầu, hình như biết vậy, hình như biết quan tâm người khác xấu.

      Người ta người đàn ông lập trình rất tốt, coi chương trình như bạn , vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng săn sóc, nếu chương trình dỗi , kiên nhẫn dụ dỗ; nếu chương trình thể chạy, chăm chút tìm hiểu nguyên nhân, còn phải chuyên tâm với chương trình, thể ngoại tình, thể bắt cá hai tay.

      Người đàn ông lập trình Bùi Thần Dật này – rất cao tay, đặc tính của người lập trình thiếu, mà còn mạnh hơn người khác, vì khi người khác bỏ cuộc lại hề quay đầu, cho dù xảy ra chuyện gì, vẫn theo đuổi buông tay, người như vậy rất thích.

      tốt với em như vậy, ngộ nhỡ có ngày em người khác, phải lỗ lớn sao?” nửa đùa dò xét.

      Bùi Thần Dật từ từ sờ gò má , vuốt ve cẩn thận da thịt , cũng đùa với , nhưng giọng lại nghiêm túc: “ nhìn nhầm, từ trước đến nay khả năng quan sát mọi việc
      của luôn đúng, hơn nữa cũng yên tâm để người khác mang lại hạnh phúc cho em, vẫn nên tự thân tự lực thôi.”

      Nhược Huyên ở trong lòng nở nụ cười, biết cười vì câu khả năng quan sát của rất chuẩn xác hay câu khiến cảm thấy ngọt ngào kia.

      Đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái ít, khẽ nhắm mắt lại, hình như cảm thấy buồn nữa.

      Nghỉ phép ở nhà, Nhược Huyên vô cùng nhàn nhã, rất lâu được nghỉ ngơi, tình cờ vì chuyện náo động lần này, dường như bộ phận nhân phê chuẩn đơn xin nghỉ của với tốc độ nhanh nhất, cũng vui vẻ, ung dung, mỗi ngày ở nhà ăn ăn ngủ ngủ, mang cơm trưa cho Bùi Thần Dật, chờ Bùi Thần Dật tan việc, quả chính là người vợ có đức.

      Mà hình như càng ngày Bùi Thần Dật ở lại Thịnh thế càng lâu, cuối cùng gọi bảo cần chờ , liền ở nhà nấu cơm, chờ tan việc về nhà ăn cơm, có lúc đến tám chín giờ mới rời khỏi công ty, dùng hộp giữ ấm đựng thức ăn mang đến cho .

      Hôm nay người của bộ phận kỹ thuật đều tan việc, đèn của nửa tầng đó cũng tắt rồi, chỉ còn phòng làm việc của sáng đèn.

      Nhược Huyên đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng làm việc của , sau đó gọi Bùi Thần Dật tập trung nhìn máy tính gõ bàn phím tới ăn cơm.

      Bùi Thần Dật vào phòng trong rửa tay, sau đó tới ngồi xuống.

      Nhược Huyên đưa đũa cho , ngồi bên cạnh nhìn ăn, gần đây khẩu vị của tốt, trước khi ra ngoài ăn chút thấy no rồi, nhìn giải quyết đống thức ăn bàn trà như gió quét lá rụng, biết nên vui mừng hay buồn phiền, nhìn bát cơm của , thử dò hỏi: “Có phải rất cực khổ ?”

      Bùi Thần Dật liếc cái, gì.

      “Hay là em từ chức?”

      Động tác của Bùi Thần Dật chậm lại, cúi đầu ăn cơm, nhìn : “Tại sao?”

      Nhược Huyên sờ mũi: “ phải bây giờ càng ngày càng về muộn sao, nhất định bọn họ bắt làm rất nhiều việc, cũng bởi vì quan hệ giữa và em…” Thấy cắt đứt lời mình, tiếp: “Cho nên em mới từ chức.”

      “Nếu như em từ chức, lượng công việc của cũng đổi, còn rất nhiều việc, mà càng ngày càng về muộn vì em cho mang công việc về nhà làm.” Bùi Thần Dật từ tốn .

      Nhược Huyên : “Em chỉ muốn tránh nghi ngờ thôi mà.”

      Bùi Thần Dật lại nhìn , thấy hơi đỏ mặt, hiểu ý , muốn tránh nghi ngờ vì sao vẫn ở nhà ?

      lịch sử tin nhắn
      “Vậy…”

      “Được rồi, chuyện này nữa.” Bùi Thần Dật bỏ bát đũa xuống, dọn lại mặt bàn, sờ đầu : “Công việc hoàn thành nhanh thôi, em đừng bận tâm.”

      Nhược Huyên nhìn người về bàn làm việc tiếp tục chiến đấu hăng hái, thầm: “Em có làm gì đâu.”

      ra nghĩ chuyện này lâu rồi, cũng phải quyết định nhất thời, làm việc ở Thịnh Thế cũng nhiều năm, có lẽ chuyện này cho gợi ý, nếu rời khỏi Thịnh Thế để làm việc ở chỗ khác, cũng thấy luyến tiếc ba thư ký kia, nhưng tin tưởng bạn bè tới chỗ nào vẫn là bạn bè.

      Sáng hôm sau, Nhược Huyên chưa từ bỏ ý định mà mang theo đơn xin từ chức tới Thịnh Thế, muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa đặt đơn lên bàn làm việc của Tiết Duệ Uyên là được, lúc trước phải muốn đuổi việc sao? Cho nên dễ bàn hơn với Bùi Thần Dật.

      dối ba thư ký, muốn tìm Tiết Duệ Uyên có chút việc, muốn để họ biết chuyện này ngay, sợ các ấy lo lắng.

      Tình cảm của ba thư ký với rất tốt, để tự vào tìm , ba người phải ăn cơm.

      Nhược Huyên đến gần phòng làm việc của Tổng giám đốc, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng trầm thấp của Tiết Duệ Uyên qua cánh cửa.

      “Dật, tôi biết gần đây cậu làm gì nữa, việc này giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta.”

      “Tôi thích ấy, từ bỏ kế hoạch thôi.”

      Hình như Tiết Duệ Uyên gọi điện thoại, hơn nữa còn để loa ngoài, giọng hơi quen quen, là ai vậy?

      “Tôi biết cậu thích ấy nhưng việc này liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?”

      “Căn bản chuyện này liên quan gì đến ấy, cho dù đuổi việc ấy, tôi vẫn đạt được mục đích của chúng ta.”

      “Cậu có biết cậu mực bảo vệ ấy trước mặt tôi, cho nên người bên kia dám dùng bản tài liệu kia ? Bây giờ cả ngày lẫn đêm cậu vội vàng sửa lại tài liệu của chúng ta, mỗi ngày ở lại Thịnh Thế muộn như vậy mới về nhà, tôi biết cậu làm vậy để họ tin rằng bản tài liệu họ cầm là , ràng có thể dùng cách đuổi việc Nhược Huyên để đạt được mục đích, cậu lại từ chối, như vậy chỉ gậy ông đập lưng ông mà còn kéo dài thời gian họ dùng tài liệu nữa.”
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.4


      “Tôi xin lỗi, nhưng tôi có cách.”

      “Cậu muốn ấy bị tổn thương vậy tại sao ban đầu cậu lại bảo ấy mang bản tài liệu Tào Thụy đưa đến nhà cậu? Tại sao lại đánh nhau với tên nhóc Tào Thụy trong công ty vì ấy, khiến Tào Thụy cho rằng lần này cậu ta dùng đúng cách.”

      phải cho rằng, cậu ta làm.”

      “Đúng vậy, cho nên cậu ta mới có thể trộm được tài liệu cơ mặt, nếu để ấy biết được chuyện này, chẳng lẽ làm ấy tổn thương, chỉ sợ còn làm ấy bị tổn thương nặng hơn việc bị đuổi việc. Bùi Thần Dật, cậu càng lớn càng ngây ngô, đầu có vấn đề rồi.”

      Đứng ngoài cửa, mặt Nhược Huyên trắng bệch, đơn từ chức trong tay cũng bị bóp nhăn nhúm.

      Cảm giác này là gì? Giống như mặt người bộ quần áo lông dê ấm áp, trong nháy mắt bộ quần áo đó biến mất, cả người trần truồng bị ném vào núi băng quanh năm tuyết tan, đầy giá lạnh, lạnh đến mức thể cử động, cả người cứng đờ, lạnh đế n mức cả người đau như bị gai đâm.

      Trước kia xem ‘Hoàn Châu cách cách’ luôn chế nhạo Hạ Tử Vi bị Dung Ma Ma cầm gai đâm vẫn kêu mất hồn như vậy, cứ gọi Nhĩ Khang, bây giờ hiểu, khi trong lòng đau đớn, gọi ra cũng xa xỉ, chế nhạo Tử Vi còn gọi Nhĩ Khang, có thể mong đợi người kia đến cứu ra khỏi biển lửa, còn sao? nên gọi ai đây?

      Hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống mặt , khóc lớn tiếng, tủi thân đến nỗi mình khóc cũng biết.

      nhớ vẻ mặt của Bùi Thần Dật khi với “Em đừng làm rộn” tối qua, còn nhớ muốn đừng sợ.

      : “ thích em từ lâu rồi, còn em sao? Em có thích ?”

      : “Lần này đừng nghe , em đồng ý rồi.”

      : “ biết, đương nhiên biết, có chuyện gì đâu.”

      : “Mệt mỏi nghỉ ngơi thời gian , cần nghĩ nhiều, có ở đây rồi.”

      : “ nhìn nhầm, từ trước đến nay, khả năng quan sát mọi việc của luôn đúng, hơn nữa cũng yên tâm để người khác mang lại hạnh phúc cho em, vẫn nên tự thân tự lực thôi.”

      Những lời này đều là giả sao? lên kế hoạch từ lâu rồi, cũng phải bởi vì động lòng nên mới ra?

      Tiết Duệ Uyên nhìn đồng hồ, nhanh: “Tôi thấy cậu nên nghĩ kỹ , nếu ấy biết chuyện này cậu làm gì bây giờ.”

      Căn phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, hai hàng nước mắt của Nhược Huyên bị đèn huỳnh quang chiếu sáng nên Tiết Duệ Uyên thấy , dừng lại rồi tiếp: “ cần nghĩ nữa, cậu lập tức hành động , ấy biết rồi.”

      Nhược Huyên quả quyết cúp điện thoại, Tiết Duệ Uyên thấy đằng đằng sát khí nên hơi sợ, nghĩ rằng ngay sau đó cầm điện thoại đập vỡ đầu , còn cầm ghế lên ném , nhưng hề hiểu . Tiết Duệ Uyên nghĩ rằng, Nhược Huyên đặt đơn xin từ chức nhăn nhúm lên bàn mình, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh với : “Như mong muốn.”

      Tiết Duệ Uyên phản ứng kịp, Nhược Huyên xoay người rời .

      Nhược Huyên còn tưởng lần này mình gặp được người đàn ông tốt, có thể kết hôn với .
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :