1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ ở riêng - Mi Loan Loan(Full có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1

      Editor: Khưu Uy Uy


      Tâm trạng buồn bực như vậy vẫn thể tiêu tan, vẫn kéo dài đến ba giờ chiều.

      Cửa phòng làm việc được mở ra, giọng khàn khàn vẫn bình tĩnh lễ độ: “ trước.” Nhược Huyên còn chưa phản ứng, Bùi Thần Dật khỏi cửa chính.

      Nhược Huyên cực kỳ phiền muộn, phải hỏi tối nay đến nhà được sao? còn tưởng đợi đến khi tan làm, đợi quyết định, nhưng bây giờ có ý rằng lúc nãy đùa sao?

      bị trêu đùa lâu như vậy, Nhược Huyên nổi giận, trong đầu tưởng tượng ra tiếng cười nhạo của Bùi Thần Dật, muốn giết người đó.

      “Chào .”

      Thường ngày hiếm khi có người đến phòng làm việc của kĩ sư lập trình, bây giờ lại tới, quả là tự chui đầu vào lưới, giọng Nhược Huyên vô cùng tồi tệ: “Có chuyện gì?”

      Người kia sợ hết hồn, nụ cười gơi gượng gạo: “Tôi là Tào Thụy của bộ phận kỹ thuật, có chuyện muốn gặp kĩ sư lập trình, xin hỏi bây giờ ấy co thể….”

      ta chết rồi.”

      ra Nhược Huyên rất ít khi giận chó đánh mèo, nhưng người trước mắt này cố tình làm tức giận muốn giết chết người dám đứng trước mặt nhắc tên người nào đó.

      “Tôi chỉ đưa tài liệu rồi….”

      “Được rồi, ta chết, để đó , còn nhiều như vậy, phiền muốn chết! ta trở lại tôi cho ta biết, được chưa?” Giọng của Nhược Huyên có hảo cảm, logic cũng bắt đầu rối tung.

      Chết còn về được sao? chết sao còn được với ấy? Tào Thụy cười xấu hổ, vào phòng làm việc cùa Bùi Thần Dật, rất nhanh ra sau đó khỏi.

      Trong lòng Nhược Huyên hề áy náy, có thể căn bản giận điên lên, ý thức được mình lại làm chuyện lúng túng như vậy, tâm trạng tồi tệ của kéo dài đến khi tan làm.

      Nhược Huyên hơi tức giận ném cái USB bàn và chìa khóa vào túi, chuẩn bị rời khỏi công ty, còn chưa đến cửa lớn, điện thoại ở bàn làm việc đổ chuông.

      thong thả đến bàn làm việc, vô cùng thiếu kiên nhẫn cầm điện thoại lên, còn chưa bị đối phương trước: “Nhược Huyên, em vẫn ở Thịnh Thế sao?”

      rất muốn , ở đây, nhưng ai nhận điện thoại của ? Nếu quả muốn tìm , tại sao gọi điện thoại công ty, mà phải điện thoại của ? Xế chiều lúc phải rất thoải mái sao? Gọi tới làm gì?

      phát mình tự tiện ảo tưởng về hành động của , chỉ gọi điện đến công ty lại ảo tưởng cố ý gọi cho , phát mình bắt đầu phát cáu với đùa bỡn của , chú ý nhất cử nhất động của rồi.

      hỏi ai chuyện lưỡng lự trong lòng mình, cũng phát mình thay đổi, khi nghe gọi tên rơi vào tay giặc rồi.

      Nhược Huyên, lần đầu tiên gọi tên , giọng rất tự nhiên cứ như kêu cái tên này hàng vạn lần, làm ngực nóng hơn, trong nháy mắt tức giận vừa rồi biến mất hoàn toàn.

      Câu đó là gì nhỉ? Phụ nữ bao giờ có thể chống lại được dịu dàng của đàn ông, dịu dàng của phải là chăm sóc chu đáo, khéo hiểu lòng người, chỉ thể chút dịu dàng cũng làm cảm nhận được, giống như bây giờ.

      “Vẫn ở đây.”

      "Có phiền em , giúp mang tài liệu bàn tới nhà ?" Giọng Bùi Thần Dật khàn khàn, hình như còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, chưa uống hết nước muối sao? Nhược Huyên hơi nhăn mày.

      "Được, có phải túi tài liệu mằu vàng ?"

      "Đúng rồi, cám ơn em."

      Bùi Thần Dật cho địa chỉ nhà , muốn chú ý an toàn, rồi mới cúp điện thoại.

      Nhược Huyên cầm ống nghe, nghe tiếng tút tút điện thoại khi ngắt kết nối, cười giống như trong lòng thấm mật.

      ra biết mình có cảm giác khác với Bùi Thần Dật, mặc dù luôn chớ suy nghĩ nhiều, nhưng mình cũng thích từ lâu, khi bất lực, biết làm sao, đều ở cạnh , mặc dù chuyện, cũng rất ít khi an ủi, nhưng lẳng lặng làm bạn làm cảm thấy thoải mái.

      luôn làm cảm thấy vậy, khi bị mọi người vứt bỏ, vẫn bên cạnh, biết nghĩ như vậy hơi cường điệu, dù sao họ quen biết nhau cũng chưa lâu.
      Last edited: 23/9/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Ở cùng làm cảm thấy rất thoải mái, ngầm bảo phải làm thục nữ, làm gì cũng phải đoan trang ưu nhã, thậm chí còn dung túng , để làm chính mình, hơn nữa chỉ lần để lộ bộ dạng bối rối trước mặt , thế nhưng lại hề để ý.

      Có lẽ ngay từ lúc ở trong công viên đó, ôm gào khóc, để phát tiết nỗi buồn trong lòng có lẽ thích rồi, nghĩ tới đây, Nhược Huyên vốn hừng hực tức giận dần dần bình thường trở lại, quên mất hành động trêu đùa xấu xa mình sáng nay của Bùi Thần Dật.

      Dựa vào địa chỉ Bùi Thần Dật , Nhược Huyên đến trước cửa nhà , ấn chuông, chờ mở cửa.

      Bùi Thần Dật đứng trước cửa, tóc còn nước, ở trần, cơ bụng sáu múi lộ trước mắt , giọt nước chảy chầm chậm từ mặt xuống dưới, dọc theo xương quai xanh, lồng ngực, rồi xuống bụng.

      Tầm mắt Nhược Huyên cũng nhìn giọt nước mà xuống, rồi sau đó nhìn thấy chiếc khăn tắm trắng vây quanh phần bụng dưới, đột nhiên cảm thấy nước miếng của mình hơi nhiều, nghĩ nuốt xuống nhưng lại sợ động tác biểu ý nghĩ của .

      Bùi Thần Dật ghét ánh nhìn của , có khi còn vui mừng, thích chỉ nhìn .

      “Xin lỗi vì làm phiền thời gian rảnh của em, vào ngồi .” đá quần áo lúc trước vứt sàn nhà, thẳng vào phòng khách, quay đầu xem theo hay : “Cứ coi như nhà mình , mặc quần áo, em cứ tự nhiên.”

      Nhược Huyên gật đầu, theo vào phòng khách.

      Ngồi ghế salon, quan sát phòng khách nhà , như thế nào đây, gian rất rộng rãi nhưng đồ dùng trong nhà lại rất ít, hầu như có vật trang trí nào, giống hệt phong cách của người đàn ông mạnh mẽ.

      Giống như , có bạn , quần áo ném bừa ngoài cửa ra vào, chẳng lẽ có thói quen vừa vào cửa liền cởi quần áo? Cởi chỉ còn lại quần lót hay trước khi mở cửa nhặt quần lót lên?

      Nhược Huyên suy nghĩ miên man, lúc sau đỏ mặt đến mang tai, nhất định bị gài bẫy rồi, nếu tại sao giữ mình trong sạch như lại nghĩ những chuyện đáng xấu hổ như thế này?

      Nhược Huyên lắc đầu, nhìn thấy Bùi Thần Dật mặc quần áo tử tế về phía mình, trong lòng lại hơi thất vọng, mặc dù lừa mình dối người nghĩ căn bản mình dễ dàng bị người khác hấp dẫn.

      “Tài liệu.” Nhược Huyên cố tình nghiêm mặt, cố gắng khống chế biểu cảm của mình.

      Bùi Thần Dật nhận lấy tài liệu, mở túi ra, nhìn lúc rồi gật đầu, thẳng vào phòng sách: “Nước ở trong bếp, em tự lấy, đói bụng trong tủ lạnh có thức ăn, em ăn trước .”

      “Này, ra tôi có thể về……” Nhược Huyên biết có nghe , bởi vì vào phòng sách mở máy tính rồi.

      Từ khi làm thư ký của , thấy chỉ cần mở máy tính lên, Bùi Thần Dật để ý bất kỳ chuyện gì khác.

      Trong lòng Nhược Huyên khẽ lẩm bẩm, nghĩ bỏ sao, tự nhiên cái gì chứ!

      Sau khi vào phòng bếp, vô tình nhìn thùng rác trong bếp hoàn toàn thể khống chế tâm trạng của mình, lập tức bộc phát.

      “Bùi Thần Dật!” tức giận đùng đùng cầm túi rác xông vào phòng sách của , ngại bẩn để túi rác lên bàn . " đừng với tôi vừa rồi ăn mỳ ăn liền."

      Bùi Thần Dật ngẩng đầu lên, hiểu gật gật đầu.

      Trong mắt Nhược Huyên tràn đầy lửa giận: “ muốn chết à? Giọng thế rồi mà còn ăn mỳ ăn liền, muốn chết sớm chút, uổng công sáng nay tôi còn pha nước muối giúp ."

      Nghe mắng mình như vậy, Bùi Thần Dật thấy tâm trạng mình tệ, chẳng lẽ cuồng ngược đãi? phản đối ý nghĩ vừa rồi, cố ra vẻ vô tội trả lời : "Nhưng đói."

      "Đói nấu món khác, đói bụng bảy tám ngày chưa ăn cơm sao, chẳng lẽ tốn thêm 10 phút nấu món khác cũng chờ nổi sao? Dân tị nạn ở châu phi còn đói hơn đó.”

      biết nấu…..“ Bùi Thần Dật cảm thấy bất đắc dĩ, phải chờ kịp mà là biết nấu, hề có khái niệm về việc nấu nướng, hai người bạn trước của đừng nấu cơm, ngay cả lau sàn cũng làm, ít nhất có thể lau chùi sàn nhà.

      Nhược Huyên xem thường, nhìn lại vô tội nhìn , cuối cùng lửa giận của Nhược Huyên cũng bị bộ dáng vô tội của dập tắt rồi, mệt mỏi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm.

      Bùi Thần Dật nhìn bóng lưng mệt mỏi của khẽ mỉm cười, tâm trạng rất vui vẻ, chương trình phức tạp trong máy tính cũng cảm thấy đáng ghét nữa, nghe tiếng bát đũa va chạm trong phòng bếp, cảm giác ấm áp tràn đầy tim , phát mình thích lo lắng như vậy vì , thích như vợ nấu cơm giúp .

      Nhược Huyên vào bếp bao lâu có mùi cơm chín, Bùi Thần Dật ngồi ở bàn ăn vô cùng kinh ngạc, lại có thể làm ra những món này trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, tiêu chuẩn bốn mặn canh, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng làm người ta cảm thấy thèm.

      “Trong tủ lạnh nhà còn gì để nấu cả, thích đừng ăn.” Nhược Huyên thấy Bùi Thần Dật nhìn chằm chằm mấy món ăn bàn lâu như vậy mà vẫn động đũa, cho rằng thấy nấu ngon.

      Hừ, nấu cơm cho , còn muốn thế nào? phải đầu bếp, còn dám ghét bỏ, ghét bỏ tự mình làm !

      Bùi Thần Dật lắc đầu cười : “Chỉ là lâu rồi ăn mấy món như này, rất thơm, cho rằng em biết nấu ăn.”


      Nhược Huyên đắc ý, ai cũng thích người khác khen mình, tâm trạng rất vui vẻ, cười hì hì : "Đương nhiên tôi biết nấu, những món này chỉ là những món ăn bình thường thôi, tôi còn biết làm những món cao cấp hơn, lần sau tôi làm cho ăn."

      "Được. “ Hai mắt sáng như sao, sáng ngời khiến suýt nữa rời mắt được, hình như sâu trong mắt còn có chút mong đợi, thái độ lịch của chưa bao giờ biến mất.

      Nhược Huyên sờ sờ mũi, xấu hổ nhìn chỗ khác: " nhiều nữa, thức ăn sắp nguội rồi." gắp đống thức ăn vào bát : " phải đói bụng sao, mau ăn ."

      Trong lòng Bùi Thần Dật có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp làm tay chân nóng lên, có lẽ bởi vì khi người quá đơn, chỉ cử chỉ như vậy cũng làm trái tim rung động.

      Sau khi ăn xong, Nhược Huyên cầm ly thuỷ tinh vào phòng đọc sách: “Lúc này phải uống nhiều nước muối để tiêu đờm, nếu chờ vào bệnh viện ."

      Bùi Thần Dật nhận lấy ly nước uống hớp, nước hơi ấm, nóng lạnh: "Cám ơn."

      Nhược Huyên nhìn yết hầu cử động khi uống nước, mặt lại hơi đỏ, đột nhiên phát nhiều động tác bình thường người đàn ông này cũng có thể gợi cảm như vậy.

      "Ừm, cần khách khí."

      Uống xong, Bùi Thần Dật để ly xuống, dùng ngón tay lau giọt nước bên khóe miệng: “Nhuợc Huyên, có thể cầu việc ?"

      "Hả, cầu gì?" Nhược Huyên nhìn ngón tay , bị động tác của làm tập trung, như lạc vào cõi tiên, nhìn đôi mắt sâu lắng của , nếu phải phụ nữ có giác quan thứ sáu biết tính toán gì.

      Bùi Thần Dật nhìn ánh mắt nhìn mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

      “Về sau em có thể tới nhà giúp nấu cơm ?” cực kỳ mong đợi nhìn : “ trả em tiền công.”

      Nhược Huyên hơi sửng sốt, có ý gì muốn thường thường tới nhà chỉ để nấu cơm? Nhưng cho dù là ý tứ gì cũng bài xích, thậm chí còn hơi mong chờ.

      "Có thể.”

      Bùi Thần Dật vui mừng cười, hôn trán , sau đó hôn lên má : "Cám ơn."

      Xem ra hạnh phúc cũng khó theo đuổi như người ta .

      Kể từ lúc Nhược Huyên đồng ý nấu cơm cho Bùi Thần Dật, đồ ăn của từ mỳ ăn liền biến thành những món ăn gia đình phong phú lại đầy dinh dưỡng, ăn ngon, ngủ ngon, kết quả chính là gần đây khí sắc rất tốt, tâm trạng cũng tốt hơn.
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      Bùi Thần Dật vốn cao lớn lại tuấn, khuôn mặt đẹp, ngọc thụ lâm phong, là người đàn ông dịu dàng nho nhã, cho dù quan tâm người khác, nhưng phụ nữ để ý ô kết hôn chứng minh thư của quả ít.

      Khoảng thời gian này, hàng trăm nhân viên nữ của Thịnh Thế như mèo động dục, thỉnh thoảng có người tới lui trước cửa phòng làm việc của kỹ sư lập trình, mấy xinh đẹp trong bộ phận kỹ thuật cũng chịu thua người ta, cướp bản báo cáo của tổ trưởng để được đến phòng làm việc của Bùi Thần Dật.

      Có người còn cố ý mua bánh bao hấp ngon nhất đặt bàn Nhược Huyên vẫn quên ghi giấy, nội dung phải chuyện gì khác ngoài chuyện xin Nhược Huyên giúp, tặng bánh bao cho Bùi Thần Dật.

      Mỗi khi Nhược Huyên nhìn thấy tờ giấy bàn, đều lắc đầu, đồng cảm : “ đáng thương, ký tên, coi như nhờ dâng tặng cũng uổng phí tâm cơ.” Sau đó ăn hết bánh bao hấp.

      ngắn gọn, có thể sau khi bị điều làm thư ký của Bùi Thần Dật cực kỳ bận rộn, hầu như mỗi giờ đều phải với người ta: “Xin hỏi tìm kỹ sư lập trình có chuyện gì? Mời để lại tài liệu liên quan, tôi chuyển cho ấy, bảo ấy mau chóng liên lạc .”

      Điều này làm Nhược Huyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng tại sao gần đây Bùi Thần Dật lại hấp dẫn như vậy, rốt cuộc giống cái phòng làm việc mà nhóm thư kỳ chỗ nào.

      Điền Điềm mặc váy công chúa, hai gò má ửng hồng, là trẻ: “Các để ý sao? Gần đây kỹ sư lập trình đại nhân đều có nụ cười và đôi mắt đào hoa làm người ta chết đền mạng, mặc dù đôi môi khêu gợi nhếch lên, nhưng giống bộ dạng mím môi kiên nghị như trước, vẻ mặt dịu dàng làm người khác nhịn được say mê.”

      Vu Lâm cũng chớp chớp đôi mắt to tròn, hiếm khi tranh cãi với Điền Điềm mà còn phụ hoạ: “Nếu nhân viên nữ nhìn thấy kỹ sư lập trình đại nhân sớm hơn, có lẽ bây giờ ấy còn mảnh vụn nào rồi.”

      Thượng Quan Tĩnh vẫn như mọi ngày, vẻ mặt bình tĩnh: “Khi bước vào thời kỳ động dục, ta như chim khổng tước, khai bình thái an.

      Nghĩ lại cuộc hội thoại của mấy đó, sắc mặt Nhược Huyên càng ngày càng khó coi, giả vờ làm việc chăm chỉ để Bùi Thần Dật ngồi bên cạnh nhìn.

      Thừa dịp mọi người tập trung nhìn Tiết Duệ Uyên báo cáo vắn tắt, cái tay Bùi Thần Dật đặt đầu gối bỗng nhiên di động, khẽ chạm vào đầu gối Nhược Huyên, cơ thể cũng sát lại gần , hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe thấy: “Nhược Huyên, thoải mái sao?”

      Vẻ mặt Nhược Huyên nhìn hoà nhã: “Hừ.” Chân cũng di động chút, cố gắng tránh khỏi tay .

      Bùi Thần Dật cẩn thận suy đoán: “Dì cả tới sao?”

      Nhược Huyên chậc tiếng, to lắm, ai nghe được, lườm nhưng vẫn để ý tới .

      Chân Bùi Thần Dật cũng di động, kề sát chân Nhược Huyên: “Nếu hôm nay đừng nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn?”

      Nhược Huyên khẽ nhấc chân, đạp mạnh vào chân . “Tự ăn , xí!”

      Bùi Thần Dật hơi cau mày, kêu rên cũng bảo bỏ chân ra, còn chưa kịp gì, đèn hùynh quang trong phòng sáng, Tiết Duệ Uyên tan họp, tất cả nhân viên tham dự cuộc họp đều ra ngoài.

      Nhược Huyên đứng lên rồi Iườm lần nữa, sau đó ôm laptop ra, Bùi Thần Dật nhìn bóng lưng duyên dáng của .

      Bùi Thần Dật vội vã đuổi theo, đợi mọi người gần hết, mới đứng lên.

      “Xem ra gần đây cậu sống rất tốt." Tiết Duệ Uyên cười xấu xa.

      Bùi Thần Dật hơi hưởng ứng: "Nhờ phúc của cậu."

      "Người đẹp rồi liền đối xử lạnh nhạt như vậy với em, cậu có nhân tính à?" Tiết Duệ Uyên cố tỏ vẻ tan nát cõi lòng, đùa với Bùi Thần Dật.

      "Cậu hi vọng tôi nhiệt tình với cậu, chắc chứ?" Bùi Thần Dật nghiêng người nhìn ta.

      Bị Bùi Thần Dật nhìn như vậy, tim Tiết Duệ Uyên lại đập chậm hai nhịp, ta giẫm phải mìn rồi hả? thể nào, đừng phá hỏng tài liệu trong máy tính ta nữa mà.

      "Khụ khụ, tôi chỉ cảm thấy, à, cậu biết cậu hay tham dự cuộc họp, có phải nên ở trong mấy lần họp này, để mọi người thấy tài năng lập trình phi thường của cậu hay , làm tất cả nhân viên sùng bái?" Tiết Duệ Uyên lặng lẽ quan sát nét mặt Bùi Thần Dật, thấy nét mặt tốt, lật tức gió chiều nào che chiều ấy: "Dĩ nhiên tôi cậu phải chuyên nghiệp, cậu hiểu ý tôi mà, phải ?"

      Bùi Thần Dật thờ ơ trả lời: "Ừ." Sau đó ra ngoài.

      Tiết Duệ Uyên đuổi sát theo sau: "Có phải cậu phiền muộn gì ?" ta bám lấy vai Bùi Thần Dật: " em, có chuyện gì phiền muộn cứ với tôi, có lẽ tôi có thể…..“

      nửa Tiết Duệ Uyên đột nhiên dừng lại, thấy nhìn hướng khác, tiếp: "Có lẽ tôi biết cậu phiền muộn cái gì rồi, ha ha." ta cười khẩy hai tiếng rồi có vẻ lúng túng.

      Bùi Thần Dật hơi nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của Tiết Duệ Uyên.

      Có hai người đứng ở góc tường, nam nữ, nam nhìn hơi quen, hình như là người bộ phận kỹ thuật, nữ phải người vừa mới phát cáu với sao?

      Nam chống tay lên tường, chặn Nhược Huyên giữa bức tường và mình,đầu hơi cúi xuống, nhìn từ phía sau giống như hôn Nhược Huyên.

      Sắc mặt Bùi Thần Dật nặng nề, mặt đen lại, về phía góc tường.

      Tiết Duệ Uyên mỉm cười, cũng ngăn cản hoặc giúp tay, vẫn cứ bàng quan, ra lần này Bùi Thần Dật nghiêm túc, còn tưởng rằng giống hai lần trước.

      "Tào….Thụy đúng ? có thể tránh ra , quấy nhiễu tôi đó.”

      Tào Thụy nghe được Nhược Huyên bực mình, nắm chắt thời cơ những lời mình muốn : “Nhược Huyên, có thể gọi em như vậy ?”

      thể! Trong lòng Nhược Huyên kêu lên.

      Nhưng Tào Thụy vốn cho trả lời: " biết hành động như này rất đột ngột, trong lúc nhất thời em có thể chấp nhận được, nhưng thể khống chế chính mình.

      ta bị bệnh rồi, biết người khác chấp nhận còn làm, khống chế được gặp bác sĩ , đừng đến đây làm phiền .

      Sau khi gặp em lần trước, bị em hấp dẫn, mấy ngày nay trong đầu luôn lên khuôn mặt em, lúc đó vì em tức giận nên hai má ửng đỏ, đôi mắt to tròn đầy lửa giận, làm tự chủ được mà mê đắm."

      Con bà nó, ta có khuynh hướng thích ngược, lần trước năng khó chịu để ta mau biến mất, nhưng mà như vậy lại hấp dẫn ta chắc chắn người này bị bệnh rồi.

      "Em cũng có ý với phải ? Nhược Huyên, làm bạn nhé."

      Má ơi, ai có ý với ta hả? ta có chứng vọng tưởng à? (ảo tưởng sức mạnh:v)

      Nhược Huyên định mắng Tào Thụy, lại thấy Bùi Thần Dật đứng phía sau bắt lấy cánh tay đặt tường của ta, giọng trầm thấp, lạnh lùng : "Làm ơn nhường chút." Sau đó hất , Tào Thụy lảo đảo rồi ngã xuống đất.

      Nhược Huyên nuốt ngụm nước miếng, má ơi, tại sao sức lực Bùi Thần Dật lớn như vậy?

      tay Bùi Thần Dật cầm laptop Nhược Huyên ôm lúc nãy, tay kia cầm tay Nhược Huyên: " phải em khoẻ sao, đứng như cọc gỗ ở đây làm gì?"

      Nhược Huyên bị khí thế của trấn áp, giọng trả lời: " phải tôi muốn đứng dậy…..“ Bị nhìn chằm chằm, càng càng chột dạ, càng càng , ràng vừa rồi mình còn tức giận với ta.

      Bùi Thần Dật liếc nhìn Tào Thụy vừa bị mình hất đặt mông xuống đất, bây giờ vẫn chưa đứng lên, Tào Thụy sắp bị khí thế của đè chết.

      Thấy giọt mồ hôi chảy từ trán xuống của Tào Thụy, mới cách ý vị sâu xa: "Tên cậu là Tào Thụy?" xong gì nữa, nhìn Tào Thụy lát mới kéo Nhược Huyên , mà Tào Thụy vẫn ngồi dưới đất.

      Tiết Duệ Uyên đứng bên, sắc mặt Bùi Thần Dật thay đổi, thiếu chút nữa ta khống chế được mà vỗ tay.
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1

      Nhược Huyên bị Bùi Thần Dật kéo cũng dễ chịu gì.

      ngồi thẳng lưng ghế cạnh lái xe, cúi đầu thấp nhất có thể, nhưng thực ra cẩn thận len lén nhìn Bùi Thần Dật lái xe.

      Bùi Thần Dật mới mua xe gần đây, lúc mua xe, trong lòng Nhược Huyên thầm nghĩ, từ trước đến giờ ta có ý định mua xe, đột nhiên mua xe, vì sao?

      Sau khi đồng ý nấu cơm cho , mỗi tối họ đều tan làm cùng nhau, sau khi ăn xong, Bùi Thần Dật lại đưa về nhà, có khi trước lúc làm đợi dưới nhà , hai người cùng ăn sáng rồi làm.

      Dạo này khoảng cách của họ gần hơn nhiều, điều này làm Nhược Huyên đột nhiên nghĩ đến vấn đề, họ có tính ở chung ?

      phải chưa từng , phải biết Bùi Thần Dật có cảm tình với mình, nhưng cảm tình này chứng tỏ Bùi Thần Dật thích sao? Nhược Huyên chắc chắn, hình tượng của trước mặt luôn tốt, ra nhìn rất nhiều dáng vẻ bối rối của , như vậy, có thích ?

      Nghĩ tới đây, lại len lén nhìn .

      “Chột dạ à?” Sau khi kéo , Bùi Thần Dật vẫn nghiêm mặt, đột nhiên thản nhiên hỏi.

      Nhược Huyên lập tức nhìn thẳng phía trước, lấy tay sờ mũi: “Tôi có làm gì sai đâu.”

      “Hử, sao?”

      Xe rẽ ở chỗ quẹo rồi tiến vào bãi đậu xe, sau khi dừng xe, Bùi Thần Dật xuống xe, tới chỗ ngồi cạnh lái xe kéo Nhược Huyên ra ngoài.

      “Này, tay chút được à? Tôi tôi đau quá.” Nhược Huyên bị nắm tay nên lại lảo đảo.

      Dường như Bùi Thần Dật nghe thấy, vẫn kéo , kéo thẳng vào thang máy.

      “Này, ngang nhiên trốn làm việc, mặc dù làm vậy nhiều lần, nhưng tôi là người thực quy định nghiêm túc đó.” Nhược Huyên nhắc nhở .

      Bùi Thần Dật gì, cũng nhìn , nếu phải vẫn nắm chặt tay , có lẽ mọi người xung quanh nghĩ biết , là Nhược Huyên chủ động tới gần .

      Nhược Huyên vốn phải dịu dàng, chuyện tự độc thoại này làm tức giận, cố gắng hất tay Bùi Thần Dật ra, nhưng nghĩ rằng Bùi Thần Dật còn nắm chặt hơn, căn bản có cơ hội bỏ tay.

      nổi giận: “ buông tay tôi ra, tôi muốn làm, muốn chuyện với tôi đừng nắm tay tôi, đúng là đồ thần kinh.” ngừng đẩy Bùi Thần Dật, nhưng Bùi Thần Dật lại ôm vào lòng, mặc kệ giày vò mình thế nào cũng buông ra.

      Đinh, cửa thang máy mở ra, Bùi Thần Dật kéo Nhược Huyên ra khỏi thang máy, nhanh chóng mở cửa nhà, vẫn buông tay ra.

      “Này, ……..”

      Rầm, cửa được đóng lại, Nhược Huyên còn chưa xong bị ép lên cửa, chưa kịp kêu đau, đôi môi đỏ mọng bị Bùi Thần Dật chiếm lấy rồi. hề phòng bị nên dễ dàng tiến quân thần tốc, cái lưỡi bá đạo quấn lấy lưỡi , tuỳ tiện, phóng túng xâm chiếm môi .

      “Ưm, ưm……” Bây giờ Nhược Huyên mới có phản ứng, tay đập mạnh vào lưng , xuống tay lưu tình chút nào.

      Hình như Bùi Thần Dật cảm thấy đau, càng dán chặt vào hơn, dường như cả người đè lên , cánh tay vòng qua lưng ôm chặt lấy , kéo hạ thân kề sát vào hạ thân mình.

      Sau lưng là chiếc cửa lạnh lẽo, nửa người dưới nóng bỏng quen thuộc, Nhược Huyên bị núi băng biển lửa như vậy công kích còn đường lui, sắp thở nổi rồi.

      Thừa dịp buông ra, Nhược Huyên cố gắng mở miệng chuyện: “Đừng…….. Ưm……….” Chưa xong, phải chịu đựng làn sóng nhiệt tình tiếp theo của Bùi Thần Dật, đè nặng , thấy muốn đẩy ra, dùng hai chân mở rộng chân ra rồi chen vào giữa, để lửa nóng của mình lên chỗ mềm mại của .

      Nhược Huyên cảm thấy hông mình sắp bị bẻ gãy, toàn thân và cái đầu choáng váng của ý loạn tình mê từ nãy rồi, còn giãy giụa nữa.

      Bàn tay Bùi Thần Dật vén áo lên, nhanh nhẹn cởi khoá cài nịt ngực của , tay đặt lên ngực , cảm giác thô ráp ma sát nhẵn nhụi làm Nhược Huyên lập tức hồi hồn, vội vàng chặn tay , mở to mắt nhìn , khuôn mặt vốn xinh đẹp bị dục vọng làm đỏ ửng, có mê hoặc khác thường.

      Bùi Thần Dật dời khỏi môi , dùng lưỡi liếm cánh môi bị mình hôn sưng đỏ, sau đó hôn .

      “Lúc nãy tại sao nhảm với cậu ta lâu như vậy, tại sao bảo cậu ta cút ?” hôn lên khoé miệng, cằm, tai đến vành tai, khẽ cắn vành tai rồi lại liếm, cảm thấy hài lòng khi thấy run .

      “Em………” thể được, thở hổn hển: “ ta còn chưa hết, em thể ngắt lời…….”

      Bùi Thần Dật hôn cổ , nghe vậy nên hôn mạnh lên cổ , lập tức có dấu hôn đó.

      “Em muốn giữ hình tượng với cậu ta sao? Bình thường em luôn vừa cào vừa cắn lại đánh , tại sao thấy cậu ta lại ngoan như vậy?”

      Trong lòng Bùi Thần Dật nên lời, luôn đề phòng , hoà nhã nhìn , tại sao lần này lại làm vậy với Tào Thuỵ? Chẳng lẽ chưa đủ tốt với nên hay thay đổi thất thường, tráo trở bất thường ư?

      Nhược Huyên đánh mạnh tay , đâu có bạo lực như , chẳng lẽ hình tượng của trong mắt như vậy sao? thể nào, biết hình tượng mình trong mắt đẹp lắm, nhưng đến mức này chứ?

      đừng quản em, phải ba em, quản em làm gì? Em ngoan hiền trước mặt ta sao? Liên quan gì đến ?” Dù sao hình tượng cũng đẹp, cho xấu luôn, hừ.

      Bùi Thần Dật giận quá thành cười, lá gan rất lớn, coi như giỏi nhịn đến đâu cũng thể chịu khiêu khích lần nữa.

      Bùi Thần Dật cởi hết quần áo , cúc áo bay tứ tung, Nhược Huyên sợ hết hồn, vội vàng muốn kéo áo sơ mi lại, nhưng bị Bùi Thần Dật biết được, nắm chặt vai để da thịt dán lên người mình.

      liếm lên cổ : “Em là gì của gì? Em để người khác nhìn cơ thể em, để người khác hôn em như , để người khác đối xử với em như vậy sao, hả? cũng muốn biết là gì của em.” cầm chặt cánh tay mềm mại của làm Nhược Huyên kêu đau.

      bị hù sợ, chưa bao giờ thấy như vậy, luôn dịu dàng với , nhiều nhưng vẫn luôn ở bên cạnh , mặc kệ cáu kỉnh với , trèo lên đầu làm mưa làm gió, cũng chưa từng mắng , nhưng bây giờ rất sợ , cũng dám chọc giận nữa, im lặng lời nào.

      Hốc mắt Nhược Huyên hơi đỏ, đồng thời ở trong lòng tự trách, mình đúng là đứa ngốc, lúc nào cũng vậy, chút uất ức cũng chịu nổi. hít mũi, quay đầu để nhìn thấy nước mắt của .

      Bùi Thần Dật thấy khóc lại cảm thấy ảo não, tại sao mình nhịn được, biết tình tình mạnh mẽ, chỉ cần dỗ ngọt , làm theo lời .

      Trong lòng khẽ than thở, chỉ cần thấy , bình thường.

      Bùi Thần Dật hôn trán , lại hôn mặt : “Khóc cái gì?

      Nhược Huyên nghe giọng dịu dàng, lá gan cũng lớn hơn, mắt hồng hồng nhìn chằm chằm tố cáo: “ bắt nạt em.” Bùi Thần Dật vuốt má , nhắm mắt lại nhìn mắt , ánh mắt làm thể kiềm chế.

      Nhược Huyên ăn vạ, muốn đỡ , Bùi Thần Dật dùng sức đỡ ngồi xuống tại chỗ, để ngồi lên đùi .

      giữ eo , để sát vào mình, nghiêng tai ghé vào ngực , nghe tim đập: “Nhược Huyên, chưa đủ tốt với em sao?”

      Những lời này khiến trái tim Nhược Huyên đập chậm nhịp, trời ơi, thể trách đa tình, hỏi như thế, cho dù là ai cũng hiểu lầm.

      Nhược Huyên lấy hết dũng khí hỏi: “Bùi Thần Dật, ghen à?”

      Vừa xong, người dán vào ngực run run, sau đó có tiếng cười , bị cười như vậy nên lúng túng, muốn mắng câm miệng nghe thấy giọng trầm thấp nhưng vang dội: “ thất bại như vậy sao, bây giờ mới để em biết ghen?”

      Tim Nhược Huyên đập rất nhanh, chẳng lẽ ý giống như ý nghĩ của mình?

      Bùi Thần Dật đặt tay lên gáy , để mắt hai người đối nhau, nhìn chằm chằm : “Chúng ta ở cùng nhau thời gian, chẳng lẽ em phát cũng cảm thấy gì sao?”

      Ý là gì, giễu cợt ư?

      ấp úng , tiếng hơi bé: “ , làm sao em… em biết mình có phải tự đa tình ?”

      Bùi Thần Dật đè đầu xuống rồi bắt đầu hôn , hai tay Nhược Huyên ôm chặt cổ , nhiệt tình hôn trả lại .

      Sau hồi lâu, buông ra, dịu dàng nhìn , giọng mị hoặc: “ thích em từ lâu rồi, em biết ? Em có thích ?”

      Khoé mắt Nhược Huyên hơi hồng, mị, hai gò má đỏ ửng như hoa đào, chủ động hôn lên môi , ôm chặt đầu , nhiệt tình dùng động tác để thay cảm giác trong lòng mình.
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks @wjuliet43 , lịch post truyện này là thứ mấy vậy bạn?:yoyo20::yoyo20::yoyo20: Sao lâu quá mới thấy chương mới?:sad::sad::sad:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :