1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người vợ ở riêng - Mi Loan Loan(Full có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.1

      Trần nhà màu đen, tường màu đen, trần nhà treo đèn chùm mờ ảo, làm cho khí trở nên mông lung thần bí, giống với những ngọn đèn ở mỗi bàn, tối đến mức khiến khách hàng nhìn , nhưng cũng làm hư khí thần bí kia, cũng bởi vì vậy, gian phòng ăn được những người trẻ, đặc biệt là những cặp tình nhân đặc biệt thích.

      Giữa trưa, đúng là thời điểm nhà ăn náo nhiệt, khách vào cửa phần lớn đều có đôi có cặp, tình cảm nồng nàn thiếu chút nữa làm người phục vụ chói mắt, mà bên kia Nhược Huyên mình khiến nhiều người chú ý.

      ngồi đối diện cửa sổ, ban đầu người phục vụ cho rằng cùng bạn trai, dù sao cũng là người phụ nữ xinh đẹp sao lại có bạn trai chứ, người phục vụ nhìn nhìn ngực rồi nhìn lại chính mình, nước mắt tuôn trào, ràng đều là phụ nữ, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy?

      Đối với ánh mắt của người khác, Nhược Huyên chút để ý, từ đến lớn quen với những ánh nhìn chằm chằm, nhưng việc này luôn đặt vào mắt.

      đứng đắn ngồi chỗ của mình, cả người toát ra khí chất của thiên kim tiểu thư càng thu hút thêm nhiều ánh mắt, ai đoán được nghe lén đôi tình nhân cách vách chuyện.

      " , nếm thử món này xem, người ta cảm thấy món này ngon, em đút cho ăn, à. . . . ."

      "Em , rất ngọt đó."

      "Chớ ăn gấp như vậy, xem, cả cằm cũng dơ rồi, ai , đừng có hôn người ta, làm người ta tèm lem rồi, người ta chịu đâu."

      Nghe đến đây, biểu tình của Nhược Huyên trở nên vô cùng hung dữ, cũng may giữa hai chỗ ngồi có đặt mấy bình hoa, nếu đặc biệt chú ý thấy được người cách vách, nếu chắc chắn dọa đến người khác.

      Được lắm, đồ đàn ông đê tiện, bị phát bắt cá hai tay vẫn còn níu kéo muốn chia tay, cái gì mà ta chỉ thương , là do kia quấn lấy , chỉ tha thiết người là , tại cùng kẻ thứ ba kia ngọt ngọt ngào ngào, còn dám mặc quần áo tình nhân màu xanh thân thiết với nhau giữa ban ngày, giống như hai con ếch.

      "Con bà nó, trước mặt mày bà đây làm thục nữ, hiền lành, liền cho rằng bà đây dễ bắt nạt lắm phải ? Chết tiệt!" Hai tay Nhược Huyên nắm chặt lấy ly thủy tinh, tưởng tượng đây là cổ của tên ếch đực kia, nghiến răng nghiến lợi, nhe răng trợn mắt thấp giọng .

      đột nhiên biến sắc chú ý đến người nãy giờ vẫn nhìn , ngồi cách xa Bùi Thần Dật.

      uống nước, lại bị biểu tình hung dữ và lời thô tục của dọa phen, mới vừa uống ngụm nước, liền ho khan nhưng cũng nhịn được ý cười, chỉ là đè thấp thanh cúi đầu cười.

      Nhược Huyên nghe thấy tiếng cười, nhìn đến Bùi Thần Dật, hai mắt chớp chớp, lập tức khôi phục tư thế của tiểu thư, khụ tiếng hắng giọng, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Tiết Duệ Uyên nhìn người trước mắt ý cười giảm, thậm chí Bùi Thần Dật dừng cười được, tò mò hỏi: "Cười cái gì?"

      Bùi Thần Dật đặt cái ly xuống, nắm tay đặt trước môi, nhịn được khụ khụ.

      lắc đầu: "Mới nãy, hình như mình thấy Như Hoa."

      "Ở đâu?"

      Nhược Huyên cũng nghe được lời của Bùi Thần Dật, nhanh chóng buông cái ly, hai mắt trừng to nhìn , như uy hiếp, dám!

      Bùi Thần Dật nhận được ánh mắt của , lại khụ khụ, cố nén ý cười lắc đầu: "Ảo giác."

      "Nha." Tiết Duệ Uyên cũng tiếp tục đề tài này, ăn mì thịt bò.

      Đáp án này thể làm vừa lòng Nhược Huyên, lại giống Như Hoa, người kia dùng ngón tay ngoáy mũi, cười đến bỉ ổi, lại là đại mỹ nhân đâu có giống nhau chứ?

      " , người ta muốn ăn cái kia a, đút người ta , a...."

      Chịu hết nổi rồi! Hai tay Nhược Huyên chụp lấy cái bàn đứng dậy, con ếch đực ở chỗ ngồi cách vách muốn đút miếng thịt bò cho con ếch cái, miếng thịt bò còn chưa đến miệng ếch cái, Nhược Huyên đột nhiên xuất bên cạnh, tay ếch nam run lên đem miếng thịt bò đưa vào cái miệng mở đặc biệt của ếch cái, chút nữa làm cho ếch cái nghen chết.

      Ếch đực nhanh chóng đứng lên, nĩa ăn cũng kịp rút lại, lóng ngóng lo lắng đứng lên lắp bắp : "Huyên Huyên, em, em cũng ở đây, , quen ta...."

      Nhược Huyên hoàn toàn xem lời giải thích của con ếch đực kia, nhìn cũng nhìn đến , phong tình quyến rũ, xinh đẹp chạy về phía Bùi Thần Dật.

      "Nha, honey, ra sớm đến, người ta chờ lâu đó." Nhược Huyên cố kéo dài giọng, thanh nũng nịu, càng biểu thị ra bộ dáng nữ nhân yểu điệu cảm tình thân thiết.

      Tiết Duệ Uyên đưa lưng về phía Nhược Huyên chăm chú ăn thịt bò, biết được thanh làm nũng kia là với Bùi Thần Dật, bởi vậy cũng thu chân lại, Nhược Huyên cứ như vậy bị trượt chân, gần như bổ nhào vào lòng Bùi Thần Dật.

      Bùi Thần Dật nhanh tay đỡ được , bị cổ tay của đánh vào lồng ngực, đau đến nhe răng.

      Nhược Huyên dùng thanh ngọt ngào đến phát ngấy tiếp: "Honey, chờ em có lâu a? Ôi, người ta nha." Đôi mắt mềm mại đáng của trừng to nhìn , dùng ánh mắt với , phối hợp với tôi.

      Bùi Thần Dật cảm thấy buồn cười, nhìn con ếch đực muốn chạy về phía họ liếc mắt cái: "Dựa vào cái gì?"

      Nhược Huyên trừng hai mắt càng mở lớn, cố làm ra nét mặt hung ác: " vừa mới xấu tôi."

      Bùi Thần Dật khẽ cười : "À? Tôi cái gì?"

      còn ở trong lòng Bùi Thần Dật, nhưng chút cũng phát ra, vẫn đưa lưng về phía Tiết Duệ Uyên sớm dừng ăn, ta đương nhiên nhận ra , chính là thư ký "cay nghiệt" của mà, dùng ánh mắt hiểu ra nhìn về phía Bùi Thần Dật, ra hai người họ quen biết từ lâu.

      Bùi Thần Dật nhìn thấy ánh mắt của , liếc mắt nhìn cái lại lướt qua cửa, ý tứ chính là có thể cút được rồi.

      Tiết Duệ Uyên chút để ý, cười cười vươn ngón trỏ chỉ phần bít tết của , ý hôm nay cậu mời khách, sau đó nghênh ngang ra cửa lớn nhà hàng.

      Tuy nhiên muốn , nhưng vẫn nên vừa hai phải tốt hơn,chẳng may chọc phải Bùi Thần Dật,những bảo bối của lại gặp nguy hiểm rồi.
      Toàn bộ từ đầu đến cuối Nhược Huyên hoàn toàn phát , biết vừa rồi trước mặt ông chủ chính mình lại bày ra chuyện mất mật,còn đánh bạn ông chủ. vẫn thở phì phì,rất cẩn thận hạ giọng“ có giúp tôi hay ?”
      Kỳ vừa rồi Bùi Thần Dật cũng nghe được lời của người đàn ông cách vách, khó đoán được bạn trai bắt cá hai tay bị phát ,như vậy lần đầu tiên gặp , người bước chậm dưới mưa to,là vì phát chuyện này làm cho đau lòng,sau đó đánh .Tâm tình Bùi Thần Dật trở nên được vui.
      “Tôi với rất thân sao?Lần đầu gặp bị đánh,lần thứ hai bị cắn,lần này là lần thứ ba, lại cho tôi đấm,vì sao tôi phải giúp ?”
      Nhược Huyên khinh bỉ nhìn ,người đàn ông này mọn,chuyện tí tẹo như vậy cũng so đo
      chắc chắc giúp tôi? giúp tôi làm sao theo đuổi được tôi đây. thể phủ nhận tuần chúng ta gặp nhau đến ba lần,nếu phải muốn theo đuổi tôi,chẳng phải muốn tôi tin rằng có duyên phận ma quỷ như vậy”
      Bùi Thần Dật rốt cuộc nhịn được nở nụ cười,tâm tình vui sướng trở lại,người phụ nữ điên này có ý tứ, còn cho rằng uy hiếp ,hoặc là ấn tượng của về ,trực tiếp giải quyết bằng bạo lực,nhưng ngờ lại đưa ra cái lý do này,cái này cơ bản chính là suy nghĩ trong lòng nha, nghĩ tới lại thẳng suy nghĩ trong lòng ra, chưa từng thấy qua người như vậy.
      Tâm tình Nhược Huyên vốn tốt,thấy cười lại càng vui,cho rằng nhạo báng .
      hừ lạnh giúp thôi vậy” xong định quay đầu ,mất mặt mất mặt ,so với cười nhạo còn tốt hơn.
      Chỉ là Nhược Huyên chưa kịp bị Bùi Thần Dật ôm lại,nghe thấy giọng của mang theo ý cười “Đau lắm phải ?Bảo bối,để xoa xoa cho em nha?”
      Nhược Huyên nghe thấy thiếu chút nữa ói ra máu,xoa xoa,xoa xoa cái đầu a.
      Chỉ là còn chưa ,ếch đực đứng yên đến trước mặt họ,hai người biết chính mình thấp giọng chuyện,vành tai cùng tóc mai chạm nhau trong mắt người khác có bao nhiêu thân mật.
      “Này, là ai a”
      Bùi Thần Dật khóe mắt cũng thèm nhìn ,chỉ chăm chú nhìn Nhược Huyên, bộ dáng tình thâm ý trọng.
      Nhược Huyên xoay người ôm eo Bùi Thần Dật,giả vờ như hạnh phúc,hướng về phía ếch đực cười rạng rỡ “A, cũng ở đây hả,cùng bạn ăn cơm?A quên giới thiệu” nhìn Bùi Thần Dật cười ngọt ngào,Bùi Thần Dật cũng đắm đuối đưa tình nhìn ,khẽ mĩm cười.
      Nhược Huyên đối với biểu của cực kỳ vừa ý, tiếp “Đây là bạn trai mới của tôi,honey theo đuổi tôi lâu, ấy rất tôi,vừa nghe tin tôi với chia tay thổ lộ với tôi, ấy đẹp trai lại ưu tú như vậy,tôi đương nhiên muốn nắm bắt giử lấy ấy”
      biết Bùi Thần Dật là cố ý hay vô tình,từ nhìn xuống ếch đực “Cảm ơn lúc trước chiếu cố bảo bối,làm phiền rồi”
      Nhược Huyên nhìn động tác của Bùi Thần Dật,lại nhìn sắc mặt của ếch đực thay đổi,trong lòng điên cuồng vui vẻ.
      giả vờ nhìn cổ tay trông rổng “Nha, ra còn sớm,tôi cùng honey vội,chúng tôi trước nha”
      Hoàn toàn để ý đến con ếch đực kia cho tới bây giờ chỉ mới được câu, Nhược Huyên ôm cánh tay Bùi Thần Bật,cười hạnh phúc khỏi nhà hàng.
      Vừa xem vở kịch đến mê mẩn,mang theo ánh mắt sùng bái của phục vụ, Nhược huyên còn quên nhắc nhở “bạn trai trước của tôi rất khách khí, ta bữa ăn này ta mời nha ha ha ha”
      Thanh lớn cố tình để con ếch đực kia nghe được,mặt ếch đực nhất thời biến thành màu gan heo.
      sao lại giúp bọn họ thanh toán,sao lại muốn mời khách?hay là còn chưa hết hy vọng với người phụ nữ kia?người ta chịu đâu, phải chỉ mình em”
      thanh cùng dáng vẻ kệch cỡm của ếch cái là ấn tượng cuối cùng của Nhược Huyên về hai con ếch kia.
      Vừa ra khỏi nhà hàng, Nhược Huyên lập tức cười ra tiếng, chút bận tâm đến hình tượng của chính mình.
      Bùi Thần Dật nhìn sang sảng cười, chào tạm biệt ,vẫn theo bên cạnh ,thậm chí nhắc buông tay ra.

      Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Nhược Huyên,Bùi Thần Dật hiểu sao tâm tình mình lại trở nên vui sướng,khóe miệng tự giác khẽ cong lên.
      Last edited: 5/9/14
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2

      Bên cạnh nhà hàng có công viên , là nơi tản bộ tốt nhất sau khi ăn, mà hôm nay biết vì sao, người trong công viên ít hẳn.

      Khi Nhược Huyên và Bùi Thần Dật tản bộ, vào công viên , dọc đường tiếng cười ngừng.

      Nhược Huyên buông tay Bùi Thần Dật, bước nhanh lên phía trước, đến dưới gốc cây cổ thụ, dừng bước, chống lên thân cây gập người cười nghiêng ngả.

      Quá khoa trương rồi, có buồn cười như vậy sao? Bùi Thần Dật hơi hơi nhíu mày.

      Lúc Bùi Thần Dật còn chưa kịp phản ứng, Nhược Huyên cười to đột nhiên "oa" tiếng khóc lên.

      Giữa trưa hè yên tĩnh, trong công viên truyền đến tiếng côn trùng kêu to, xa xa là tiếng chó sủa vang, có ông lão sau khi ăn xong dắt chó dạo, hề e ngại cái nóng của trưa hè, cũng có thanh của mấy đứa trẻ chơi đùa, tiếng người mẹ dịu dàng nỉ non.

      Bùi Thần Dật lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Nhược Huyên khom người, tay chống lên thân cây, lúc nãy còn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng đầy uy hiếp, còn làm dáng vẻ hạnh phúc ra oai với bạn trai trước, vừa rồi còn cười đến sáng lạn, khuôn mặt nhắn tràn đầy đắc ý, hất cằm lên.

      Người phụ nữ này a.... Bùi Thần Dật tiến lên phía trước, đè lên tay , chậm rãi đem tay nắm trong bàn tay của mình, xoay người dồn trọng tâm vào , tay nắm tay , tay nắm vai , để mặt vùi vào ngực .

      Nhược Huyên giống như cực kỳ đau lòng, trong lòng ra sức khóc, đem tất cả uất ức của mình khóc ra.

      Bùi Thần Dật nhàng vỗ lưng , dùng động tác mềm mại nhàng trấn an .

      Tuy hai người chỉ mới gặp nhau ba lần, tính là rất quen thuộc, nhưng mỗi lần gặp luôn hăng hái, ý chí chiến đấu sục sôi xuất trước mặt , cho dù lần trước đại di mụ của đến, vẫn hung hăng với như cũ, lại còn cắn phát.

      tại nhìn bộ dạng khóc đến đáng thương của , buồn bã ỉu xìu, ủ rũ, Bùi Thần Dật cảm thấy như có tảng đá lớn đặt ngực, nặng nề khó chịu, vẫn thích hợp với bộ dạng sức sống bắn ra bốn phía hung hăng đánh hơn, liều lĩnh như vậy, đắc ý như vậy, nên có bộ dáng đó.

      Người trước ngực làm Bùi Thần Dật thu hồi lại tinh thần, thấy càng khóc càng dữ dội, lấy khăn giấy trong túi, mở tờ đưa cho .

      Viền mắt hồng hồng, nhìn bàn tay cầm khăn giấy của , hề giữ chút hình tượng, trước mặt xì mũi mạnh, Bùi Thần Dật vẫn đứng tại chỗ, hề cảm thấy khó chịu mà lui lại.

      "Còn ." thanh của có chút nghẹn ngào, mềm mại tinh tế rất đáng thương.

      Bùi Thần Dật lại đưa tờ khăn giấy cho , kì có thể đem cả gói khăn giấy đưa cho , nhưng biết vì sao, đột nhiên cực kỳ thích động tác như vậy, giống như động tác này có thể duy trì quan hệ của .

      Nhược Huyên lại nhìn về phía , bắt lấy khăn giấy vừa xì mũi, vừa rầu rĩ : "Tôi mới phải khóc vì thất tình, người đàn ông đê tiện kia có gì đáng để tôi khóc."

      Bùi Thần Dật nhìn gật đầu: "Ừm." an ủi cũng phản bác lại .

      Nhược Huyên cho rằng tin : "Tôi khóc chỉ vì mắt nhìn người của tôi sai, là mắt bị mù, trước đây sao lại nhìn trúng người đàn ông đê tiện đó, vậy mà còn tình nguyện làm thục nữ vì ta, già vờ đến mức khó chịu muốn chết." vừa vừa khóc: "Tôi oan ức a, oa!"

      Bùi Thần Dật có chút bất đắc dĩ nhìn Nhược Huyên rơi nước mắt như mưa, rất ít nhìn phụ nữ khóc, mấy người bạn trước của tính tình còn "cay" hơn Nhược Huyên, gặp chuyện uất ức chỉ biết tìm cãi nhau, chưa bao giờ thấy người nào khóc thảm hại như Nhược Huyên, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy, cũng biết an ủi như thế nào.

      Nhưng Nhược Huyên lại nhanh chóng dừng khóc, cầm lấy khăn giấy lau khô nước mắt: "Này thích khoe hàng, tên là gì?"

      Mặt Bùi Thần Dật đổi sắc nhìn cái: "Bùi Thần Dật."

      "A, ngờ tên cũng bình thường thôi, này sao lại cứ thích khoe hàng như vậy, vì hứng thú sao? thích khoe quần lót với người khác?"

      Bùi Thần Dật trừng mắt nhìn lời.

      Ngược lại Nhược Huyên lại tự tiếp, xem ánh mắt của Bùi Thần Dật: "Ha, thể tưởng tượng được lại có ham mê biến thái như vậy." Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Bùi Thần Dật: "À, tôi tên là Nhược Huyên, ra tôi cảm thấy là người đàn ông tốt, làm sao lại có loại ham mê biến thái như vậy? Ai, cần giải thích, mỗi người chí hướng thôi."

      Bùi Thần Dật thiếu chút nữa trợn trắng mắt, cơ bản cho cơ hội giải thích.

      "Chúng ta có thể gặp lại a?" Nhược Huyên lại nghĩ mình có phương thúc liên lạc với , hôm nay tam biệt biết sau này có còn gặp lại , trong lòng có chút u buồn .

      " phải chúng ta đến tuần gặp nhau đến ba lần sao, là vì tôi theo đuổi ."

      Nhược Huyên kinh ngạc hô lên: "Tên thích khoe hàng như cũng xứng làm bạn trai tôi."

      đúng cái gì cũng dám , Bùi Thần Dật lườm cái.

      Nhược Huyên cười hì hì: "Này, có muốn cho tôi số điện thoại ?"

      "Còn có thể gặp mặt." Bùi Thần Dật thần thần bí bí nhìn cái, xoay người chậm rãi rời khỏi công viên .

      "Sao có thể khẳng định như vậy?" Nhược Huyên chậm rì rì theo , chút cũng thấy xấu hổ vì bị từ chối.

      "Tôi chính là khẳng định."

      "Vậy khi nào gặp lại?" Nhược Huyên truy hỏi bám riết tha, giống như có chút chờ mong lần gặp tiếp theo của bọn họ.

      " biết."

      "Sao lại biết?"

      "Cũng biết."

      "Này....."

      " cần hỏi nữa."

      "Tại sao?"

      " xấu."

      "Bùi Thần Dật, ai xấu? thử nhìn lại lần xem, đâu có xấu chứ? ràng là mỹ nhân mà."

      "Ừm."

      "Đừng có ừm, ràng cho tôi."

      Nhược Huyên túm lấy ống tay áo Bùi Thần Dật đong đưa mạnh, dung túng cho , cái gì cũng , , để nắm lấy ống tay áo đến nhăn nhúm, muốn nhìn như thế này.

      Nhược Huyên là người rất nghiêm túc, tuy đem mấy chữ "cẩn thận" viết mặt, nhưng cùng ở chung, đồng nghiệp đều có cảm giác như vậy.

      Từ đầu khi vào làm ở Thịnh Thế, người của bộ phận nhân đều cho rằng là cái bình hoa ngực to não ngắn, có thể được tuyển vào chắc là sử dụng chút thủ đoạn, nhưng ý nghĩ như vậy sau nửa năm biến mất, Thịnh thế có ai nghiêm túc như , năng lực làm việc lại mạnh mẽ như vậy.

      Lượng công việc ngày của tương đương với công việc của ba người khác, ngay từ đầu, các tiền bối đối với vô cùng chèn ép, chút cũng phục, mỗi ngày tăng ca đến chín giờ tối cũng chưa hề câu oán giận.

      chỉ đem công việc của mình làm cẩn thận tỉ mỉ, phương hướng phát triển công ty cũng có trong phạm vi công việc của , vẫn có thể hiểu được ràng, thậm chí ưu khuyết điểm của những công ty khác cũng phân tích vô cùng tường tận, điểm này của làm cho các tiền bối phải giơ ngón tay cái thán phục.

      tại có bao nhiêu người trẻ tuổi có đủ năng lực để phân tích những tư liệu này? Lại có mấy người có thể mở rộng tầm nhìn ngoài phạm vi công việc của mình, nắm tin tức những lĩnh vực khác? Nhược Huyên có thể trong thời gian ngắn từ nhân viên bé phòng nhân trở thành thư ký tổng giám đốc Thịnh Thế, phải có nguyên nhân.

      Cũng bởi vì có năng lực hơn người khác, mọi người tổ thư ký của tổng giám đốc đều tin tưởng , mà tính cách thẳng thắn của cũng giúp đem những quan hệ phức tạp trong văn phòng xử lý thành thạo, mấy thư ký trong tổ thư ký tổng giám đốc ganh đua sắc đẹp, tình cảm cũng tốt lắm, lại chỉ có thể cũng mấy kia hòa hợp, nên sáng nay bị Tiết Duệ Uyên gọi vào văn phòng, mấy thư ký cũng tụ lại ngoài cửa phòng, vì khẩn trương toát mồ hôi lạnh.

      Nhược Huyên nhìn nhìn đồng hồ tường, tiến vào 30 phút, trừ khi họp và báo cáo lịch trình làm việc hằng ngày, chưa từng lưu lại trong phòng tổng giám đốc thời gian lâu như vậy, muốn ngáp to cái, đương nhiên cũng ngốc như thế, lại ngáp trước mặt lãnh đạo trực tiếp của mình, đó phải là muốn chết sao?

      "Như thế nào? quyết định chưa?" Tiết Duệ Uyên kí xong phần văn kiện, lại đem lực chú ý tập trung người .

      "Tôi hiểu vì sao lại là tôi?" Nhược Huyên nháy đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt có chút nghi ngờ.

      tay Tiết Duệ Uyên vuốt cằm: "Năng lực làm việc của có thể xem là tốt nhất trong công ty, công tác biểu xuất sắc, tôi hy vọng có thể giúp đỡ kỹ sư lập trình kia chút, kỹ sư lập trình của công ty chúng ta cũng biết đấy, ta hầu như lộ mặt ở Thịnh Thế, thế cho nên ta có tổ thư ký, nhưng là chuyện bên đó tuyệt đối ít hơn bên này rất nhiều."



      Tổng giám đốc như là muốn xem như tổ thư ký sao?



      " Boss, muốn xem phụ nữ như tôi thành đàn ông cũng được, dù sao tại cũng là nam nữ bình đẳng, đàn ông có năng lực , phụ nữ chúng tôi cũng như vậy, nhưng lại đem tôi thành cả tổ thư ký?"



      Tiết Duệ Uyên nghe rớt vài giọt mồ hôi lạnh, nghe đến cái tên Nhược Huyên, quản lí phòng tiêu thụ à người đàn ông cao lớn như vậy cũng phải chịu thua, có mấy người phụ nữ có thể làm việc mà chỉ ngủ mười tiếng mỗi tuần.



      Buổi sáng theo ta đến Italy mở bốn hội nghị, buổi tối lại tham dự tiệc rượu ở Bỉ, có thể tỉnh táo chuyện với , cùng chào hỏi cổ đông của các công ty, máy bay cũng hề sử dụng thời gian ngắn ngủi này để ngủ bù, phụ nữ? đúng là phụ nữ a.



      Tiết Duệ Uyên khụ tiếng , thanh giọng : " Đương nhiên, nếu đồng ý, tôi cũng miễn cưỡng." . Sau đó lại có thâm ý khác nhìn Nhược Huyên liếc mắt cái : " Nhưng có biết tôi kì vọng ở chỉ là thư ký, năng lực cộng tác của tôi vô cùng thưởng thức, cũng hiểu được có cơ hội thăng chức, có lẽ trải qua rèn luyện lần này, năng lực của có thể nâng lên bậc.



      Đương nhiên nếu chỉ muốn làm thư ký cũng tốt, như thế có thể từ chối đề nghị của tôi, tôi hoàn toàn có thể lý giải, cũng tuyệt đối miễn cưỡng ." Tiết Duệ Uyên vừa , vừa quan sát vẻ mặt của Nhược Huyên: " Nhưng mà có chút đáng tiếc a"



      Nhược Huyên liên nhẫn trợn trừng mắt, trời ạ lần này đổi lại dùng phép khích tướng rồi.



      " ra nghĩ muốn gặp mặt người nào đó nhưng lại tìm được lý do thích hợp , lúc này mới nhớ, có thể đem tôi điều , sau đó đem người nào đó điều lên , danh chính ngôn thuận ổn chung chỗ với , tôi đúng ? Boss "



      Tiết Duệ Huyên nghiêm trang: " Tôi có công tư ràng như vậy sao ?"



      Bộ dáng Nhược Huyên cũng nghiêm túc : " Tuyệt đối phải." vừa cứ gật đầu mạnh khẳng định.



      Tiết Duệ Huyên lại cố ý khụ tiếng: " Như thế dọn dẹp chút , lập tức qua, thư ký Trần Phàm của người lập trình liên hệ với phòng nhân , nhanh gặp ta ".



      Mới ra khỏi cửa phòng tổng giám đốc, Nhược Huyên bị mấy thưa ký mới vừa dựng thẳng tay nghe lén vây quanh, trong đó người mặc váy công chúa Điềm Điềm thăm dò hỏi Huyên : " Tổng giám độc có ?"



      Vu Tâm mở to mắt trừng Điềm Điềm cái : " Chín Huyên có năng lực như vậy, tổng giám đốc còn có thể cái gì? Nhất định là khe ngợi chị ấy."



      Người hơi chững chạc đem băng đô Thượng Quan Tình liếc nhìn ba người , bình tĩnh câu: " 33 phút lẻ giây"



      Nhược Huyên đối với thời gian chính xác tới từng giây có chút biết gì, nhưng bởi vì các ấy quan tâm, có phần cảm động cũng cóchút nỡ .



      " Cũng chưa cái gì, chỉ là điều mình đến làm thư ký cho kỹ sư lập trình."



      Mới vừa xong, khuôn mặt nhắn của Điềm Điềm lập tức nhăm nhúm : " Oa, vì sao?"



      Vu Tâm biểu tình giống như Điềm Điềm , nhưng Thượng Quan Tình lại vô cùng bình tĩnh, chỉ có nhìn được trong ánh mắt của Nhược Huyên có phần nỡ.



      Nhược Huyên vỗ vỗ vai Thượng Quan Tình , tay đặt lên vai Điềm Điềm : " Các cậu sao vậy ? Đây chính là chuyện tốt nha, kỹ sư lập trình bình thường đều xuất , mình qua bên kia công việc có thể nhàng hơn , Boss quan tâm mình như vậy , nha đầu ngốc."



      Cho dù bỏ được , Điềm Điềm và Vu Tâm cũng chúc mừng Nhược Huyên, khí như vậy lâu, Vu Tâm lại bắt bình phẩm về trang phục hôm nay từ đầu đến chân của Điềm Điềm, từ vòng đeo tay đến giày cao gót, chỗ nào bị Vu Tâm kích mạnh mẽ .



      Nhược Huyên nhìn hai người đùa giỡn , khẽ mỉn cười, ống tay áo đột nhiên bị kéo kéo, là Thương Quan Tình.



      ra ấy có gương mặt như búp bê, chút cũng quá trưởng thành , nhưng cách cư xử bình tĩnh và ăn mặc như người lớn làm cho có vẻ chững chạc, cố nhìn ra suy nghĩ trong mắt Nhược Huyên: " Cậu vui mừng ?"



      Nhược Huyên gật gật đầu : " Đương nhiên."



      Thượng Quan Tình gật đầu: " Vậy là tốt rồi."



      Nhược Huyên cảm kích nhìn Thượng Quan Tình, có thâm ý khác :" Mình muốn thu dọn chút đồ chuyển qua đó, sau này có thể cậu phải chịu vất vả rồi , cố lên."



      Nhược Huyên cảm kích nhìn Thượng Quan Tình người cũng như tên gật gật đầu, sau đó thêm gì nữa

      Nhược Huyên thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn Thượng Quan Tình ,vẫn vẻ mặt mín cười , xem ra ngày tốt của Boss cũng tới quá dễ dàng a.


      Là chó ngáp phải ruồi, chúng ta qua được rồi đấy"



      Bây giờ Tần Du Kiều rất tức giận nhưng thể trút lên đầu ai, còn làm cho Lục Cảnh Diệu vui vẻ, vừa tức vừa buồn cười, sau đó cầm gối đập vào đầu " Lục Cảnh Diệu , đáng ghét quá mất"



      Ngày ba mươi Tần Du Kiều vẫn phải đưa cái kẻ đáng ghét này và Hi Duệ về thành phố G. Trước đó Tần Ngạn Chi gọi cho biết bao nhiêu lần, lần cuối là do Lục Cảnh Diệu nghe máy,



      "Vâng , được , Tết năm nay con đưa Kiều Kiều về nhà bác", Lục Cảnh Diệu tỏ ra là con rể tốt, " Bác yên tâm, Kiều Kiều nhất định trở về, có con đảm bảo".



      Nhưng mà đối với Lục Hoà Thước mà , cái gì gọi là sinh con trai còn bằng sinh quả trứng?



      Bữa cơm cuối năm của nhà họ Lục hôm đó rất hoài hoà. Bởi vì có cháu nội quí ở đây nên Lục Hoà Thước rất cáu khỉnh, cùng vì là đêm ba mươi nên Lục Gia và Lục Gia Mẫn phải về nhà chồng mừng năm mới, cho nên cả nhà Lục Hoà Thước chỉ có ba nhà con trai cả, con trai ba và con trai thứ tư mà thôi. Mặc dù có nhiều cháu nội rối rít từ nước ngoài trở về, nhưng Lục Hoà Thước vẫn cảm thấy hài lòng.

      Hơn nữa Lục Nguyên Đông cũng có ở đây, đến chỗ Vương Bảo Nhi rồi.

      .....



      Tần Du Kiều vẫn muốn trở về thành phố G, mặc dù nơi đó chứa đầy những kí ức tuổi thơ của , người thân và bạn bè của , và cả mối tình đầu của nữa.



      Nhưng nơi đó cũng có những kỷ niệm rất đau lòng. Cho nên đến lúc xuống máy bay, Tần Du kiều thể nào thoải mái được, nhưng vì bên cạnh còn có Hi Duệ nên Tần Du Kiều vẫn cố gắng nở nụ cười che giấu khó chịu của mình.



      Nhà họ Tần cho người đến đón từ sớm,nhưng ngờ tới người đón lại là Giang Hoa.



      " ngờ cậu Giang đích thân tới đây", Lục Cảnh Diệu hàn thuyên đôi câu, với Hi Duệ " Duệ Duệ , chào chú con" .



      Bởi vì lần KTV trước Hi Duệ bị Giang Hoa đoạt chỗ ngồi nên có ấn tượng mấy tốt đẹp về , những vẫn biết thứ gọi là ở địa bàn của người khác phải cụp đuôi làm trẻ ngoan. Nó ngẩng đầu cười hì hì : " Cháo chào chú Giang"



      " Ngoan" Giang Hoa nhếch miệng cảm khái, " Tôi cũng ngờ cùng về với Kiều Kiều.



      Lục Cảnh Diệu đặt tay lên vai Tần Du Kiều :" Đúng , ghé thăm muộn như vậy tôi cũng có lỗi. Lại chúng ta đều là con rể của nhà họ Tần, cậu Giang cùng tiếp xúc với nhà họ Tần nhiều hơn tôi, đến lúc đó mong cậu tốt cho tôi vài câu trước mặt bố vợ" .



      Còn ngọt, Giang Hoa khẽ cười tiếng : " Đến lúc đó rồi ".



      Tần Du Kiều Lên xe của Giang Hoa liền nghĩ tới bà nội. Bà nội còn giận ? Lát nữa phải mở miệng với bà nội thế nào đây, rồi phải gì tiếp theo đây.... Bà Nội sao? Liệu bà có chuyện với ?



      " Giang Hoa , bà nội có khỏe ..." Tần Du Kiều khẽ hỏi Giang Hoa lái xe . Đúng lúc này, Lục Hi Duệ ngồi ở ghế lái phụ quay lại hỏi Lục Cảnh Diệu : " Ba ơi , còn phải gọi bà nội của chị Du Kiều là gì thế ạ?"



      Lục Cảnh Diệu : " Lão thái "



      Lục Hi Duệ buồn bực : " Lão thái thái còn thiếu chữ thái sao?"



      Lục Cảnh Duệ giải thích rất đơn giản :" Lão thái nghĩa là cụ. Bà nội của chị Du Kiều con cũng chính là cụ của con."



      Giang Hoa định lên tiếng lại thể được chữ nào, lúc lâu sau lại với Tần Du Kiều :" Khá ổn rồi, có điều mấy năm trước phải phẫu thuật, bây giờ chân bà linh hoạt cho lắm".



      Tần Du Kiều khẽ "Ừ" tiếng, Lục Cảnh Diệu như thể hiểu được suy nghĩ của , cầm tay lên : " Đừng lo, bà nội giận em đâu."



      Nhưng Lục Cảnh Diệu ngờ rằng, cụ bà nhà họ Tần lại nóng nảy như vậy.



      Nhà họ Tần toạ lạc tại trung tâm thành phố , căn nhà mang vẻ cổ kính, đX phủ rêu xanh. Ngoài sân có chiếc xích đu cũ kỹ đến mức tróc sơn nhưng hình như mới đổi dây phải.



      Lúc và Du Kiều đến nhà họ Tần cũng bố giờ , phòng r bếp của nhà họ Tần tất bật chuẩn bị bữa cơm tất niên . Bởi vì là mùa đông ngày ngắn đêm dài, nhà họ Tần lên đèn. Trong buổi xế chiều nhá nhem tối , ánh đèn của nhà họ Tần như chiếu vào lòng Lục Cảnh Diệu . ra Du Kiều lớn lên ở đây. Đưa mắt nhìn chiếc xích đu buộc cành cây khô, chắc hồi bé hay chơi ở đây.



      Người nhà họ Tần tề tựu trước cửa, Lục Cảnh Diệu chỉ biết Tần Ngạn Chi, lúc định kéo Du Kiều đến chào hỏi, lại cảm thấy người của Tần Du Kiều cứng đơ, sau đó thấy bà lão ngồi xe lăn với phía sau : " Nghiêm Thanh, đẩy cụ về phòng."



      Lục Cảnh Diệu liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Du Kiều. Cái quái gì thế này?! Sau đó sắc mặt cũng trầm xuống, với Hi Duệ được vài bước : " Hi Duệ quay lại đây nào."
      Last edited: 5/9/14
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.1

      Tuy Nhược Huyên là thư ký có năng lực làm việc rất xuất sắc, nhưng mới chuyển từ thư ký trưởng của tổng giám đốc sang làm thư ký trưởng của thiết kế sư, lại chỉ cho tiếng để làm quen, là quá khó khăn rồi, dĩ nhiên thư ký trưởng này là tự mình nghĩ thế, chỉ có thư ký, phải là thư ký trưởng còn ai vào đây?

      Nhược Huyên vừa mắng thầm Tiết Duệ Uyên hà khắc vừa sửa sang lại văn kiện bàn làm việc, giọng lầm bầm: "Cơ bản là thể từ chối, Triệu Phàm cũng thông báo với bộ phận nhân rồi, ràng chính là bắt buộc, đem tôi nhét đến chỗ này."

      Nhưng cũng phải là cam tâm tình nguyện, giống như , cũng hy vọng mình có thể càng trở nên ưu tú, kể đến việc thăng quan tiến chức, năng lực cá nhân tiến bộ với cuộc sống sau này của cũng rất quan trọng.

      Sau nửa giờ sửa sang lại văn kiện, đồng hồ chỉ 11 giờ rồi, mới vừa ngồi xuống, điện thoại bàn vang lên.

      Nhược Huyên xốc lại tinh thần, thanh ngọt ngào trả lời điện thoại: "Xin chào, đây là phòng làm việc của lập trình viên."

      " Nhược Huyên?" Trong loa truyền đến giọng nam trầm thấp, Nhược Huyên cảm thấy có chút quen nhưng nhất thời nhớ ra nghe ở đâu, người khác nhận ra mình nhưng bản thân lại nhớ được đối phương, đây sỉ nhục lớn đối với Nhược Huyên.

      "Đúng vậy, xin hỏi ngài là?"

      "Nửa giờ nữa tôi đến, chuẩn bị chút ." trả lời vấn đề của Nhược Huyên, lại câu đầu đuôi rồi cúp máy.

      Nghe thanh đô đô, suy nghĩ đầu tiên của Nhược Huyên, ta chắc là lập trình sư trong truyền thuyết hả? Thứ hai, ta lại phá lệ muốn đến văn phòng, rốt cuộc có thể gặp được nhân vật lớn trong truyền thuyết; thứ ba, muốn chuẩn bị cái gì? ta còn chưa a.

      Nhược Huyên buồn bực đem các văn kiện kĩ thuật mới nhận được từ Trần Phàm chỉnh lý lại lần, ghi nhớ ràng vị trí mỗi thứ, lại nhìn hạng mục tư liệu, trong lòng thầm nghĩ như vậy xem như là chuẩn bị ổn thỏa rồi sao?

      có chút chột dạ, vì sao lần đầu tiên gặp nhân vật lớn trong truyền thuyết lại cho thấy mặt chuyên nghiệp của mình? cần a! Nhớ lại, Nhược Huyên lại yên lòng liên tục nhìn đồng hồ.

      11 giờ rưỡi, cửa đúng giờ bị đẩy ra.

      Người tới mặc áo sơmi trắng cùng với quần tây đen, áo sơ mi để hở hai nút đầu, lộ ra làn da màu đồng và xương quai xanh khiêu gợi, đồng thời phô bày đường cong cơ thể, bả vai rắn chắc, eo thon nhưng mạnh mẽ, khuôn ngực dày rộng, chỗ nào lộ ra điểm hấp dẫn trí mạng.

      Bùi Thần Dật chính là thiết kế sư của Thịnh Thế, tin tức này làm Nhược Huyên vô cùng kinh ngạc, mà điều làm Nhược Huyên kinh ngạc nhất phải là xuất của Bùi Thần Dật, mà là bộ quần áo mặc.

      Ba lần trước gặp , đều mặc áo phông rộng rãi cùng quần sooc, hay là áo thun thoải mái và quần bò, nhưng hôm nay toàn thân là âu phục nghiêm túc, lại làm cho mặt Nhược Huyên có chút đỏ, có lẽ ai có thể mặc tây trang lại gợi cảm như vậy.

      Nhược Huyên nuốt ngụm nước bọt, đứng dậy, giơ tay sờ sờ mũi giấu đôi mắt mở to, biết nên chào hỏi như thế nào cho tốt.

      Bùi Thần Dật nhìn đôi má phấn hồng trước mặt, vẻ mặt quá tự nhiên, cảm thấy có chút buồn cười, biết sao trong lòng lại muốn nghĩ cách trêu chọc .

      gõ gõ mặt bàn: " chào hỏi tôi sao?"

      Mới vừa có chút xấu hổ, Nhược Huyên nghe câu chợt hoàn hồn, khóe mắt tà tà liếc cái: "Tôi biết là ai, biết chào như thế nào? Muốn tôi 'Chào tiên sinh' sao? Tôi cũng đứng quầy tiếp tân."

      Cái liếc mắt của làm trái tim Bùi Thần Dật như bị điện giật run rẩy, tê dại.
      “Hôm qua phải cho em biết tên tôi là gì, sao lại nhanh quên như vậy?” thanh Bùi Thẩn Dật vẫn thản nhiên, trầm thấp lại hàm chứa ý cười.
      có cách trở, thanh của rơi vào tai Nhược Huyên lại cực kì gợi cảm chọc người.
      A di đà Phật, Thượng đế, Jesus, sắc tức là , tức là sắc, sao trước đây lại nhận ra quyến rũ như vậy? Trong tim Nhược Huyên như có con nai nhảy loạn.
      xong, xong, gò má càng lúc càng hồng, điều hòa 25 độ giống như cứu được , sao lại cảm thấy như mình bị Bùi Thần Dật đùa giỡn.
      Nhược Huyên nhịn được có phần nóng giận: “Này!”
      Khuôn mặt Nhược Huyên ngày càng hồng cho Bùi Thần Dật biết, với cuối cùng cũng hòa nhau lần.
      “Này cái gì, phải nửa tiếng trước gọi cho em, kêu em chuẩn bị sao?”
      Ai biết chuẩn bị là chuẩn bị cái gì? Trong lòng Nhược Huyên lẩm nhẩm, là cấp , là cấp , kiềm chế tay mình, cần quá xúc động mà cầm điện thoại đập chết .
      Đột nhiên nghĩ đến lần trước, trước khi chia tay, Bùi Thần Dật chắc chắn có thể gặp lại, Nhược Huyên nhanh chóng quay đầu nhìn : “ muốn đùa giỡn tôi sao, sớm biết”.
      Bùi Thần Dật nhìn ánh mặt từ từ trở nên tức giận của Nhược Huyên, cảm thấy có chút buồn cười, thuận theo lời tiếp: “Sớm biết cái gì?”
      “Sớm biết gặp lại tôi”. Mệt cho cố còn có chút muốn, cho rằng biết lúc nào có thể gặp lại .
      Bùi Thần Dật liếc cái, cực kì tự nhiên tiếp: “Em biết?” Lần trước phải hỏi sao có thể khẳng định như vậy?
      Cũng biết Bùi Thần Dật có phải cố ý hay , đem luôn cửa chớp kéo lên, Nhược Huyên dĩ nhiên có thể xuyên qua cửa thủy tinh nhìn mỗi động tác của , cũng giống vậy có thể nhìn mỗi động tác lén lút của , giống như lúc này cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn , sau đó ngơ ngác ngắm vài phút, trước khi đôi má hồng đến sắp rỉ máu lại dời tầm mắt , lặp lặp lại động tác đó.
      cần hoài nghi, Bùi Thần Dật bởi vì động tác lén lút của mà tâm trạng vô cùng tốt, nhưng động tác nhìn lén này lại giống như có thể lây bệnh, khóe mắt khẽ nâng đảo qua ngoài cửa sổ, nhìn Nhược Huyên dùng đầu đụng bàn, cần nghĩ cũng biết phiền muộn mình sao lại lén nhìn .
      Khóe miệng khẽ nhếch, hoàn toan đè nén được tâm trạng tốt lên, về phần tại sao như vậy cũng ràng, cũng muốn suy nghĩ, chỉ biết đối với động tác nhìn lén của chút phản cảm cũng có.
      Cửa gỗ truyền đến vài tiếng gõ, sau đó bị đẩy ra.
      đến bảy giờ rồi.” Ý tứ chính là thưa ngày, tôi tan việc rồi.
      Nhược Huyên vào cửa, chỉ đứng ở cạnh cửa chuyện, may vào lại đứng ngẩn ra nhìn , chắc tiêu rồi.
      “Ừm.” Bùi Thần Dật nhìn liếc qua cái, sau đó lưu tư liệu vào trong máy tính lại: “Cùng ăn cơm?”.
      mặc áo vest, áo sơ mi trắng che hết cái cổ màu đồng cùng xương quai xanh, cơ ngực như như , nước miếng Nhược Huyên lại ngừng chảy xuống.
      Vẻ mặt cương nghị của Bùi Thần Dật thản nhiên, có chút cảm xúc dư thừa, ánh mắt cũng rời khỏi màn hình máy tính, người khác đều đàn ông lúc chuyên tâm làm việc là đẹp trai nhất, nhưng đối với Nhược Huyên mà , đẹp cũng đủ để hình dung .
      Thấy đáp lại, gập máy tính lại ngẩng đầu hỏi : “Hả?”
      Nhược Huyên ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa mới cái gì?
      Nhược Huyên ảo não, cũng cực kì kinh ngạc trước mặt mà mình lại ngẩn người, mà điều làm cho kinh ngạc, thiết kế sư của Thịnh Thế lại là người có xe.
      mang giày cao gót 5 tấc, xe bus lại vừa thắng gấp lần nữa, làm cho ngã vào lòng Bùi Thần Dật, điều này làm cho nhịn được nổi giận: “Vì sao tôi lại phải xe bus?” có xe cũng có thể tàu điện ngầm, kêu taxi cũng được chứ?
      Bùi Thần Dật phản ứng nhanh tay giữ chặt eo Nhược Huyên, vững chắc đáng .
      có chút nghi ngờ hỏi: “Em cảm thấy bộ tốt hơn sao?”
      Nhược Huyên tức giận thiếu chút nữa hộc máu, thể làm cho người đàn ông này thông suốt được mà, tức giận đẩy Bùi Thần Dật đỡ tay ra xa, xoay đầu sang bên muốn chuyện với nữa.
      Last edited: 5/9/14
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Khưu Uy Uy

      Chương 4.2

      Bùi Dật Thần nhìn , cũng bắt đầu suy nghĩ mình nên mua chiếc xe rồi.

      “Xin lỗi, bởi vì tôi ít khi ra ngoài, cho nên mua xe.”

      Lúc đầu Nhược Huyên có phản ứng, nghe vậy lại khỏi hiếu kỳ: “ ít khi ra ngoài?”

      “Ừ.”

      Nhược Huyên hứng thú dồi dào, nhìn suy đoán: “ là a trạch sao?” Xem ra giống Hikikomori nha.

      Bùi Dật Thần hình như hiểu ý : “Chỉ là tôi muốn , phải sợ.”

      hẹn hò sao?” Cái vấn đề này hình như liên quan đến cuộc sống riêng tư của , nhưng Nhược Huyên sợ chết : “ có bạn à?”

      Bùi Dật Thàn chỉ mỉm cười nhưng trả lời, lĩnh giáo qua mười vạn câu hỏi vì sao của , nếu thành trả lời có, sau đó nguyên nhân, nhất định tiếp tục hỏi chuyện khác.



      ra khi phơi bày thân thể, mặc quần áo Abbo cũng rất giống người đó.” biết mình có phần hàm súc: “Nếu tôi suy nghĩ để theo đuổi tôi?”

      Khoé miệng Bùi Thần Dật nhếch lên như có như , sau đó vô cùng lịch : “Cảm ơn quan tâm, nhưng cần khách khí.” Hừ! Nhược Huyên mất hứng, quay nhìn nữa, mắt mở to nhìn cảnh vật ngoài xe.

      Bùi Thần Dật nhìn gò má , lông mi y hệt như chiếc quạt ngừng động đậy, giống như sợ người khác biết bây giờ tâm trạng tốt, biết rằng khoé miệng mình khẽ nhếch, lông mày, ánh mắt đều ấm áp.

      Đèn đỏ lần nữa, xe buýt chậm lại, lần này Nhược Huyên dùng hết sức nắm lấy tay vịn, cuối cùng cũng mất mặt ôm ấp thương Bùi Thần Dật rồi.

      Nhược Huyên vẫn để ý tới Bùi Thần Dật, nhìn chăm chú cảnh đêm ngoài cửa sổ, đường phố vô cùng náo nhiệt, đó có cửa hàng còn náo nhiệt hơn.

      Đó là cửa hàng bán quần áo nhà họ Thương, trước cửa hàng dán tờ giấy, đó viết, ngày cuối cùng, đại hạ giá đặc biệt, bà chủ đứng trước cửa cầm cái loa rao hàng, thanh lớn đến nỗi họ ở xe còn nghe thấy, lối vào cửa hàng có rất nhiều người đứng, phần lớn là những trẻ vào cửa hàng chọn quần áo, nhìn qua cũng thấy buôn bán rất tốt.

      Ánh mắt Nhược Huyên lập tức sáng lên.

      Khoảng cách giữa đèn xanh đèn đỏ với trạm xe buýt xa lắm, Nhược Huyên vội vàng kéo Bùi Thần Dật xuống xe: “Chúng ta đến đó xem !”


      Bùi Thần Dật hề dị nghị, để mặc lôi kéo tay đến trước cửa hàng kia.

      vui vẻ chen qua đám người, cũng học bên cạnh cầm chiếc quần vừa sờ vừa chà xát, học người ta kiểm tra gấu quần, kiểm tra màu sắc, sau đó xem có tỳ vết nào .

      Bùi Thần Dật sớm bị bỏ tay ra, đứng bên nhìn học người ta kiểm tra tỉ mỉ, đôi môi đỏ mọng mấp máy như tự gì đó.

      Bình thường lúc này, thường ở nhà mình ôm laptop, ngồi ghế đánh máy, chen qua mọi người như vậy, hề cảm thấy hứng thú cũng chưa từng thử, nhưng nếu như với , cho dù chỉ đứng bên nhìn mua, hình như cũng là chuyện rất thú vị.

      Có lẽ hưng phấn lúc đầu cũng giảm bớt rồi, Nhược Huyên cũng nhớ ra cùng người, quay lại nhìn chung quanh, lập tức thấy đứng ở ban công, đứng trong đám người như hạc đứng trong bầy gà.
      thấy ánh mắt Bùi Thần Dật nhìn , cười dịu dàng với : “ đợi lát nữa tôi sắp xong rồi.”

      Bùi Thần Dật mỉm cười , nhìn ánh mắt dường như ngầm đồng ý rồi.

      Nhược Huyên ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt bà chủ: “ Bà chủ, tính tiền.”

      Bà chủ cười híp mắt nhìn Nhược Huyên, giá tiền.

      Nhược Huyên vẫn tươi cười rạng rỡ nhìn bà chủ, trong đôi mắt to xinh đẹp hình như rất hưng phấn nóng long muốn thử: “ Giá này mắc quá, phải đại hạ giá sao ạ?”

      , đây là giá thấp nhất rồi…., lừa cháu đâu.”

      nhìn xem, đường may bị lỗi, cũng may cẩn thận.” Nhược Huyên vừa vò vừa chà xát vải: “ Hơn nữa loại vải này rất dễ phai màu, đây là giá thấp nhất sao? Còn có, xem này, vải cũng hỏng rồi, tại sao ở đây đột nhiên tối hơn hẳn? Bị nhuộm màu ạ?”

      chuyện với bà chủ Bùi Thần Dật nhanh trí đến bên cạnh , biết gì, nhìn chiếc quần cầm, cảm thấy buồn cười, quần bò phai màu? Còn người ta may hỏng, đường chỉ bị lỗi, như vậy mà cũng được.

      Mấy bên cạnh nghe như vậy hơi do dự, sau đó để chiếc quần bò xuống ra ngoài.

      “ Như thế nào, à?” Nhược Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, vô tội nhìn bà chủ.

      Bà chủ cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn khóc nhưng khóc nổi, ngày đại hạ giá cuối cùng, bây giờ cũng sắp hết rồi, bà chủ hoàn toàn biết đối phó với vị khách khó tính này như thế nào, thể làm gì khác hơn, đành phải làm theo ý Nhược Huyên rồi.

      Nhìn tâm trạng vui vẻ bên cạnh, Bùi Thần Dật cũng tự chủ được khẽ cười.

      Nhược Huyên nhìn thấy nở nụ cười như vậy cũng xấu hổ, hả hê khoe khoang với : “ Tôi rất lợi hại phải , ha ha, lần đầu tiên ép giá thành công như vậy, nữ vương chiến thắng chính là tôi.”

      Lần đầu tiên? Chẳng lẽ sợ ép giá thành công bị người ta đuổi đánh, mới thuận tiện kéo xuống xe sao?

      Bùi thần Dật gật đầu cái, bị ánh mắt uy hiếp miễn cưỡng đồng ý chuyện với .

      cảm thấy biết gì bây giờ: “ Ép giá chơi vui vậy sao?” Cũng phải thiếu mười mấy đồng tiền ăn cơm, ép giá khổ cực như vậy, bằng mua luôn .

      “ Thử rồi mới thấy chơi rất vui, ha ha.” Nhược Huyên liếc mắt nhìn Bùi Thần Dật cũng biết nghĩ gì: “ Nếu ép giá, vậy cứ đến cửa hàng chuyên bán quần áo ở bách hóa mua là được, ở đó còn có máy điều hòa.”

      “ Vậy vì sao?”

      Nhược Huyên liếc cái: “ Đây là thú vui, có hiểu ?”

      Bùi Thần Dật hơi cong môi, vẫn hiểu.

      “ Tôi nên gì?” hoàn toàn biết.

      Nhược Huyên cười lớn, phất phất tay làm bộ bang quanh : “ cần gì nhiều cả…., chỉ cần câu: Nữ vương lợi hại, là được rồi,tôi thiếu người ngưỡng mộ.”

      Bị lôi kéo mấy chuyện khó hiểu như thế này cũng phải lần đầu tiên.

      Bùi Thần Dật nhớ hình như lần trước tức giận vì bạn trai trước, muốn làm bộ hẹn hò cùng ; hình như lần đầu chạy như điên đụng phải , vẻ mặt đầy vô tội sai làm việc.

      Lúc đầu biết , cho rằng nóng tính lại điêu ngoa bốc đồng được chiều chuộng, nhưng bây giờ mỗi ý nghĩ kì quặc của làm biết nên khóc hay nên cười, phát gần đây mình nhìn thể dời mắt rồi, đặc biệt là lúc tức giận lườm người khác, còn có bộ dạng ngượng ngùng khi chuyển tầm mắt sờ cái mũi khó chịu.

      “ Này.” Nhìn cười vui vẻ, trong lòng cũng thấy vui theo.

      Nhược Huyên đưa túi đựng chiếc quần bò cho Bùi Thần Dật.

      Bùi Thần Dật nhận lấy, nghi ngờ nhìn .

      Chỉ thấy Nhược Huyên chuyển tầm mắt, sờ mũi, giọng lí nhí, mềm mại như làm nũng: “ Coi như là quà ra mắt , đừng suy nghĩ nhiều quá.”

      Bùi Thần Dật nhìn , vẫn dời tầm mắt, rất thích dáng vẻ được tự nhiên như vậy, nhận lấy quà tặng: “ Cám ơn.”

      cảm thấy trong long mình hình như có cái gì đó là lạ.

      Bùi Thần Dật bắt đầu thấy biết làm sao, cảm giác như thế rất xa lạ, biết nên làm sao để hình dung khác thường gần đây của mình, chỉ cần nhìn thấy đuôi mắt Nhược Huyên hếch lên, nụ cười nhợt nhạt, dục vọng của dâng lên từ đáy lòng.

      Trước kia tầm mắt thể dời khỏi , nhưng bây giờ trong long lại có cảm giác muốn giấu , để người khác có ý muốn đến gần , ý nghĩ như vậy gần đây càng ngày càng mãnh liệt, trong long kêu gào ngừng.

      Hình như càng ngày càng trở nên…..biến thái, nếu để cho biết suy nghĩ trong lòng , có lẽ như vậy.
      Last edited: 4/9/14
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Khưu Uy Uy

      Chương 4.3

      Bùi Thần Dật nhìn Nhược Huyên ngồi bên ngoài cửa kính chuyên tâm làm việc, mắt chớp, ngón trỏ lau cái tay cầm của cốc, pha cho ly nước muối, phải cà phê thường ngày.

      Nhớ sáng nay, nghe giọng hơi khàn khàn, đôi mắt chớp hai cái, sau đó làm bộ như có việc gì chào hỏi .

      tới chỗ Tiết Duệ Uyên mấy câu ngắn ngủn, Bùi Thần Dật trở lại phòng làm việc, vừa mở cửa ánh mắt vô tình nhìn bàn làm việc, thấy bàn có thêm cái cốc, đóng cửa lại đến, phát trong cốc phải cà phê thường ngày mà là nước lọc hơi nhếch miệng.

      Bùi Thần Dật uống hớp, ý cười trong mắt càng đậm, cầm cái cốc tới bên cửa ra vào, miễn cưỡng dựa vào khung cửa, để cái cốc lên tủ hồ sơ bên cạnh, đặt tay lên tủ hồ sơ, ngón tay khẽ chọc.

      Nhược Huyên chú ý có tiếng vang nên ngẩng đầu lên, nhìn thầy vẻ mặt tươi cười của , đột nhiên cảm thấy hơi lung túng, ánh mắt tự nhiên nhìn cái cốc vừa đặt xuống, mặt hơi đỏ lên.

      nghiêm mặt làm bộ trấn định, khiến Bùi Thần Dật có ý muốn ôm vào lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh táo tự nhiên, có bất kỳ luống cuống nào.

      “Cám ơn.”

      Nhược Huyên giật giật, đầu cúi thấp hơn, hình như tránh ánh mắt , sau đó lại trở lại bộ dáng bình thường đón nhận ánh mắt của : “ cần cảm ơn tôi…. Tôi chỉ muốn nghe giọng như gà trống của , rất khó nghe.”

      Nhược Huyên luôn luôn như vậy, cho tới bây giờ đều cư xử như vậy, khi gặp phải chuyện khiến xấu hổ luôn mạnh miệng xuyên tạc ý tốt của mình.

      Bùi Thần Dật sớm biết tính cách đó của , ra cảm thấy chuyện này có gì, nhưng biết vì sao, hôm nay nghe như vậy, trong lòng lại vô cùng khó chịu, giống như vội vã muốn giữ khoảng cách với , để hiểu rằng đối tốt với phải vì có tình ý với , dường như ám chỉ với , họ chỉ là bạn bè, muốn cần để ý nhiều, làm vậy là chuyện đương nhiên, ám chỉ cần suy đoán lung tung ý nghĩ của .

      Giọng điệu của thay đổi, thể nghe ra trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm : “Quan tâm tôi sao?”

      Hai gò má Nhược Huyên đỏ ửng như hoa đào, dường như chịu nổi ánh mắt nóng như lửa của Bùi Thần Dật, nhìn sang chỗ khác: “Bệnh thần kinh, ….. suy nghĩ quá nhiều rồi.”

      Có được đáp án, Bùi Thần Dật mỉm cười, dối, nếu quan tâm, với tính cách của , nhất định nửa nửa giả : “Đúng vậy, tôi rất quan tâm …….. tại sao bây giờ mới phát tấm lòng của tôi?” như vậy.

      Bùi Thần Dật từ từ tới trước bàn , hình như biết tim đập nhanh thể kìm chế, thừa dịp lúc này thừa thắng xông lên áp bức .

      Hai tay chống lên bàn, cùi đầu ghé vào tai ThìNhược Huyên, khiến vành tau và tóc mai chạm vào nhai rồi thân mật thầm: “Tôi nghĩ quá nhiều sao?”

      Nhược Huyên hồi hộp muốn chết, tim đập nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , giọng bên tai tuy hơi khàn khàn nhưng vẫn trầm thấp nồng đậm như vậy, hơi thở phả vào bên tai và gáy khiến run lên.

      đặt tay lên ngực , chống đỡ để lại gần, còn muốn đẩy ra: “Nghĩ quá nhiều là nghĩ quá nhiều, nào có giả giả gì, tránh ra..., vào phòng làm việc .”

      Bui Thần Dật căn bản để ý chống cự của , vẫn duy trì tư thế đó, giọng càng mê người: “ quan tâm tôi ư? Vậy tại sao dám nhìn tôi?”

      Nhược Huyên nghe vậy chịu thua nhìn chằm chằm , đôi mắt to xinh đẹp mị dụ dỗ , mà chỉ toàn Iửa giận, nửa người tê rần, lại cảm nhận được cảm giác giật điện lần nữa.

      Đôi môi đánh son nước nhưng vẫn đỏ tươi như vậy, liếm môi hấp dẫn , thế nhưng bị đánh bại lần nữa, rồi sau đó còn lại gì cả.

      Bùi Thần Dật cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà luôn nghĩ đến, dùng sức hút môi , đầu lưỡi nhân cơ hội tiến vào trong miệng .

      Nhược Huyên sợ hết hồn, đặt tay lên ngực cố đẩy ra: “….” Bị bắt được khe hở, đột phá hàm răng, dây dưa với cái lưỡi của .

      tay Bùi Thần Dật bắt được cái tay ngừng đẩy , tay đặt ở gáy , nhấc đầu lên để tùy ý làm bậy, thái độ như vậy hơi hung ác, giống như chọc giận .

      liếm mút từng góc trong khoang miệng , chặn lại, buộc phải nuốt nuớc miếng của , muốn trong miệng toàn mùi vị của .

      Khóe mắt Nhược Huyên dần ửng hồng, quyến rũ động lòng người, ra cũng bài xích hôn mình, nhưng muốn am được như ý, làm bộ muốn cắn , muốn bắt biết khó mà lui, lại đoán sai, Bùi Thần Dật rất ngoan cố, cắn chảy máu, quan tâm vẫn tiếp tục hôn .

      Mùi máu tanh trong miệng lập tức khiến lực chú ý của lơi lỏng, trong nháy mắt cái lưỡi bị Bùi Thần Dật kéo ra khỏi miệng, khi ý thúc được muốn rút lại linh hoạt mút lấy, nhất thời chú ý, bị tập kích khiến cả người tê dại.

      Nhược Huyên oán hận đánh , lại chống cự nổi hấp dẫn, tay vòng qua gáy hôn trả lại.

      tinh tế hút lưỡi , đầu lưỡi mềm mại liếm vết thương bị cắn, liếm lâu.

      Thỉnh thoảng lộ vẻ dịu dàng khiến động lòng, thế nhưng lại dám càn rỡ, tiếp tục chỉ sợ đơn giản như vậy, quan hệ của họ vẫn chưa vững chắc.

      Bùi Thần Dật buông Nhược Huyên ra, bàn tay diu dàng vuốt ve gò má mịn màng trang điểm của , khẽ hôn trán , chóp mũi, khuôn mặt, tiện thể hôn tai .

      khẽ cắn vành tai , hôn mạnh: "Tối nay tới nhà tôi nhé?”

      Những lời này như sét đánh vào đầu Nhược Huyên, vẻ mặt ý loạn tình mê vừa rồi lập tức tan biến, điều chỉnh nhịp tim, sau khi dứt lời giây, đột nhiên đẩy mạnh ra: “Tôi…. tôi toilet.” xong liền chạy nhanh.

      Bùi Dật Thần quan tâm đẩy ra, nhìn bóng lưng trốn chạy của , mỉm cười : “Đồ nhát gan.”

      Tay đặt bàn, ngón cái quẹt qua môi mình, nhớ tới tư vị môi lưỡi của , kìm chế được lại muốn hôn , cơ thể cũng thể khống chế liền nổi lên phản ứng.

      Nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhược Huyên ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt thay đổi, nghiêm túc nhìn máy tính, sau khi toilet xong vẫn nhìn , cho dù Bùi Thần Dật có kiên nhẫn, giỏi nhịn đến đâu, trong lòng cũng nhịn được than , theo đuổi thất bại, hình như muốn chịu thua .

      Nếu Nhược Huyên biết trong lòng nghĩ vậy, nhất định phun máu ngã xuống đất, ngừng chảy mái, Your place place--- or mine…….Lời như vậy là theo đuổi sao? Là lời mời thôi.

      Nhược Huyên vẫn luôn có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng như có như của người kia qua cửa sổ thủy tinh, trong lòng buồn bực nghĩ muốn giết người, tại sao chỉ bị trêu chút liền ý loạn tình mê, mất mặt quá , trời ơi, may cho trận sét xuống đánh chết , buồn rầu gần như muốn dùng đầu đập vào bàn.

      Quan hệ của họ phải cực kỳ tốt ư, tại sao lại đột nhiên với như vậy? Chẳng lẽ khiến cảm thấy rất tùy tiện, tại sao lại nghĩ về như vậy? tự hỏi mình tuyệt đối tuân theo luật pháp, nước, cúng lễ đầu năm, hào nhã thân thiện, cần kiệm cố gắng, là tấm gương tốt, đoan chính như vậy, phẩm cách cao thượng như vậy, tại sao lại cảm thấy mình rất tùy tiện, rốt cuộc khi nào khiến có cảm giác như vậy?
      Last edited: 23/9/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :