Người trong ảnh - Agatha Christie (Trinh Thám) 35 Chương

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười hai


      TRONG VÒNG VÂY KẺ THÙ




      “Ta nằm trong vòng vây của kẻ thù - Frankie tự nhủ. Hãy tỉnh táo !”.

      Có tiếng gõ cửa và sau đó bà Bassington-ffrench bước vào.

      Frankie khẽ quay đầu lại.

      - Xin lỗi - bằng giọng yếu ớt - Tôi làm phiền đến gia đình.

      - sao.

      lần nữa lại được nghe tiếng êm ái pha thêm giọng Mỹ ấy và nhớ lại quận công Marchington Bassington-ffrench ở Hampshire lấy phụ nữ người Mỹ có của hồi môn rất lớn.

      - Bác sĩ Arbuthnot bình phục sau đây hoặc hai ngày nếu nằm yên.

      Frankie định đó là “sai lầm” nhưng rồi thấy như vậy là ngu ngốc nên im lặng.

      - Ông ta có vẻ là bác sĩ tốt.

      - Đúng thế - Bà Bassington-ffrench - Cũng may mà ông ấy qua ngay lúc ấy. Nhưng nên nhiều. Tôi cho bà hầu tới đây và mong nằm yên giường.

      - Bà rất đáng mến, thưa bà.

      Nằm lại mình, Frankie cảm thấy ân hận.

      Lần đầu tiên đánh lừa người chủ nhà, phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng, biết dối trá. Bị ám ảnh người em của Bassington-ffrench đẩy nạn nhân xuống vực, Frankie chú ý đến những người khác liên quan gì đến tấn thảm kịch.

      “Mặc kệ ! - Lúc này nghĩ - Ta tới cùng. Ta muốn bà ấy ít vồn vã với ta”. qua buổi chiều và đêm dài vô tận nằm giường như nằm trong đêm tối. Bà Bassington-ffrench hai ba lần tới thăm nhưng lại ra ngay.

      Hôm sau Frankie mình muốn ở trong phòng mình. Bà chủ nhà phải ngồi lúc lâu bên . Họ chuyện về những bạn bè hai người cùng quen biết và đến cuối ngày Frankie cảm thấy mình có lỗi. thiện cảm nảy nở giữa và bà Bassington-ffrench.

      Bà chủ nhà nhiều về chồng mình và đứa con trai là Tommy. Frankie thấy bà là phụ nữ giản dị, gắn bó với gia đình nhưng có vẻ ít sung sướng khiến Frankie hiểu tại sao.

      Ngày thứ ba Frankie đứng lên và gặp ông chủ nhà.

      Đây là người đàn ông cao lớn, mặt đầy đặn, niềm nở nhưng có vẻ đãng trí. Hầu hết thời gian ông ta ngồi trong văn phòng. Frankie cảm thấy ông ta rất vợ nhưng lại dành cho bà rất ít thời gian.

      Đứa con trai của họ, Tommy, chín tuổi, là cậu bé mạnh khoẻ hay đùa nghịch. Người mẹ, Sylvia Bassington-ffrench, rất quí con.

      - Ở nhà bà tốt ! - Frankie trong khi ngồi chiếc ghế dài trong vườn.

      - cứ ở lại đây bao lâu tuỳ - Bà Sylvia - Tôi nghiêm chỉnh đấy. nên vội vàng về Londres. Tôi rất hài lòng khi có ở bên. rất xinh đẹp và vui vẻ ! có mặt của ở đây làm tôi thích thú. Tôi cho rằng chúng ta là bạn tốt của nhau rồi.

      Frankie cảm thấy xấu hổ... hành động cách xấu xa. muốn bỏ cuộc để trở về Londres. Bà chủ nhà tiếp:

      - Cuộc sống ở Meroway có phần đơn điệu. Ngày mai người em của chồng tôi tới. Chú ấy làm cho hài lòng. Roger đối xử tốt đối với mọi người.

      - Ông ấy cùng sống chung với gia đình chứ ?

      - Thỉnh thoảng thôi. Chú ấy bao giờ ở lâu chỗ. Chú ấy nhận mình là đứa vô dụng của gia đình; chú ấy nhầm đâu. Tôi cho rằng suốt đời chú ấy chẳng làm được việc gì có ích cả. Người ta thường thấy những người như vậy, nhất là trong các dòng họ cũ. Thông thường đó là những người rất hấp dẫn. Roger cũng vậy... Tôi biết xoay sở ra sao khi Tommy ốm nếu có chú ấy.

      - Cháu bị làm sao ?

      - Cháu đánh đu bị ngã. Cành cây treo cái đu bị sâu ăn ruỗng từ lâu mà biết. Roger rất hốt hoảng vì chính chú ấy đưa cháu lên đấy... Chú ấy muốn đẩy cháu lên cao cho cháu vui thích. Thoạt tiên chúng tôi tưởng cháu bị gãy xương sống; nhưng may thay có gì là nguy hiểm, sau đó cháu bình phục.

      - Tommy ưa chạy nhảy - Frankie khi nghe thấy tiếng cười từ xa của cậu bé.

      - Chúng tôi vui mừng khi thấy cháu mạnh khoẻ sau nhiều tai nạn. Mùa đông năm ngoái chút nữa cháu chết đuối.

      - Thế ư ? - Frankie hỏi.

      muốn trở về Londres nữa... Những vụ tai nạn... Roger Bassington-ffrench là chuyên gia về các vụ tai nạn ư ?

      - Nếu có mặt của tôi ở đây làm phiền bà - với người thiếu phụ - tôi muốn kéo dài thời kỳ nghỉ ngơi bên bà và cháu... miễn là chồng bà cảm thấy phiền phức.

      Bà Bassington-ffrench nhăn mặt cách khó hiểu.

      - Henry ư ? ấy quan tâm đến cái gì cả. cái gì làm ấy thích thú cả.

      Frankie ngạc nhiên nhìn bà chủ.

      nghĩ: “Bà Bassington-ffrench bắt đầu tin ta, có thể bà cho ta biết đôi điều bí mật. Hình như có những chuyện lạ lùng trong ngôi nhà này”.

      Ông Henry Bassington-ffrench gặp hai người phụ nữ trong giờ dùng trà. Frankie quan sát ông ta kỹ hơn. Ông Henry là nhà quý tộc nông thôn điển hình, ưa thể thao và dạo chơi vùng thoáng đãng. Nhưng người như vậy thể thờ ơ với mọi việc, lúc cau mày như có chuyện gì khó chịu, lúc trả lời dấm dẳn những câu hỏi của người khác. Nhưng phải lúc nào cũng vậy. Ngay bữa ăn tối hôm ấy, ông ta kể nhiều chuyện vui với mọi người. Hơi quá mức nữa là khác - Frankie nghĩ và sau đó ngạc nhiên khi nhìn thấy cặp mắt lo ngại của bà Sylvia.

      nghĩ Henry Bassington-ffrench là kẻ giết người. thực người em trai có mặt ở quận Marchbolt hôm ấy chứ phải ông ta.

      Tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn chưa tin hẳn.

      Hôm sau Roger Bassington-ffrench tới nơi vào buổi chiều.

      Frankie chỉ gặp ta vào buổi dùng trà vì vẫn còn phải “nghỉ” trong phòng.

      Khi vừa ra bãi cỏ, nơi người ta đặt bàn nước, bà Sylvia cười và .

      - Đây là người bệnh của chúng ta. Tiểu thư Frances Denvent; tôi xin giới thiệu đây là Roger, em chồng tôi.

      Frankie thấy người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, rất đúng với mô tả của Bobby; đặc biệt chú ý đến cặp mắt sáng xanh của ta.

      Hai người bắt tay nhau.

      - Hình như muốn phá bức tường của lâu đài ? - Người đàn ông hỏi.

      - Tôi lái xe rất tồi và xe cũng được tốt nữa. Tôi cho sửa.

      - May mắn là có ông bác sĩ lúc ấy ngang đường vội cấp cứu cho Frankie - Bà Sylvia .

      - Ông ấy rất đáng mến.

      Bé Tommy ở đâu chạy tới, vui mừng ôm lấy cổ người chú.

      - Chú có mang đến cho cháu chiếc xe lửa , chú Hornby ? Chú hứa với cháu rồi !

      - Nào, Tommy, là xấu, lúc nào cũng vòi vĩnh.

      - hứa phải làm. Chú mang chiếc xe lửa về cho cháu. Tommy... Henry dùng trà với chúng ta ư ?

      Bà Sylvia trả lời bằng giọng buồn phiền:

      - Tôi biết. Gần đây ấy được khoẻ... Ô ! Chú Roger, tôi rất vui mừng khi được tin chú tới đây.

      ta đặt tay lên vai người đàn bà trẻ.

      - nên lo ngại cách vô ích, chị Sylvia.

      Tất cả ổn thôi.

      Sau bữa trà, Roger chơi với đứa cháu.

      Frankie nhìn họ với những ý nghĩ lộn xộn trong đầu.

      Người này hiền lành và đáng mến, thể là kẻ sát nhân được.

      tin chắc Roger Bassington-ffrench phải là người đẩy ông Alexandre Pritchard từ vách núi xuống vực.

      Nhưng là ai ?

      Cuối cùng cũng tin chắc rằng ông Pritchard là nạn nhân của vụ giết người. Ai là tác giả của tội ác ấy và ai đầu độc Bobby ?

      Nghĩ đến đây nhớ lại cặp mắt lờ đờ của ông Henry. Ông này nghiện ma tuý ư ?






      Chương mười ba


      ALAN CARSTAIRS




      Hôm sau Frankie được chính Roger giải đáp thắc mắc ấy.

      Sau khi chơi quần vợt, hai người ngồi nghỉ và giải khát.

      Họ với nhau về nhiều chuyện và Frankie cảm thấy thích thú khi nghe chuyện của người nhiều nơi thế giới. nghĩ con người “vô dụng” này của gia đình tương phản ràng với người ruột.

      Giữa họ có yên lặng. Lần này Roger long trọng nêu lên ý kiến phá tan bầu khó khăn ấy:

      - Tiểu thư Frances, thấy tôi là kỳ cục. Tôi mới quen biết chưa đầy bốn mươi tám tiếng đồng hồ, nhưng tôi cảm thấy là người duy nhất để tôi xin lời khuyên trong việc quá phức tạp.

      - lời khuyên nào ?

      - Vâng. Nhưng tôi rất khó .

      Roger nghỉ lúc. Đầu hơi cúi xuống, trán cau lại, đập chiếc vợt vào hai đầu gối, ta tỏ vẻ bối rối.

      - Đây là tôi, tiểu thư Frances.

      - Sao ?

      - ấy nghiện ma tuý. Tôi nhận ra điều đó.

      - Ông căn cứ vào đâu mà như vậy ?

      - Rất : cái nhìn, thái độ, tâm trạng... có nhìn thấy cặp mắt của ấy ? Đồng tử thu lại như mũi kim.

      - Tôi biết. Theo ông ông ta dùng gì ?

      - Moóc-phin, hoặc thứ gì đó chế biến từ thuốc phiện.

      - Cái đó xảy ra từ bao giờ

      - Khoảng sáu tháng nay. Tôi thấy ấy kêu mất ngủ; tôi cho rằng ấy nghiện từ đó.

      - Ông ta lấy đâu ra moóc-phin ?

      - Có thể là qua con đường bưu điện. có thấy ấy thường bồn chồn, nhất là giờ dùng trà ?

      - Đúng thế.

      - Đó là những lúc chờ thuốc. Khi người đưa thư ra về ấy vào văn phòng của mình và khoá trái cửa lại cho đến bữa ăn tối.

      Frankie gật đầu.

      - Nhưng moóc-phin được gửi từ đâu đến ?

      - Tôi biết. bác sĩ nào nghiêm túc lại làm ăn như vậy. Có thể từ những hang ổ nào đó ở Londres bán với giá cắt cổ.

      Frankie suy nghĩ. Ngay từ đầu, qua điều tra cá nhân, thấy có những dấu vết của bọn buôn lậu ma tuý. Và người mà cùng Bobby phải tìm kiếm chắc chắn là người của bọn này. cho rằng Roger Bassington-ffrench là vô tội.

      Tuy nhiên còn vấn đề tấm ảnh bị mất. mặt ta có những chứng cứ phạm tội, nhưng mặt khác ta là người rất hấp dẫn.

      Xoá bỏ những ý nghĩ ấy, Frankie đưa mắt nhìn người đứng trước mặt.

      - Tại sao ông lại xin tôi lời khuyên ?

      - Vì tôi biết mình phải xử với Sylvia như thế nào.

      - Giả thiết rằng bà ta biết gì ư ?

      - Đúng thế, chị dâu tôi hề biết. Tôi có nên cho chị ấy biết chuyện này ?

      - Phải tế nhị.

      - Chắc chắn là như vậy rồi. Do đó tôi mới cầu giúp đỡ. Chị Sylvia có cảm tình với . Chị ấy là người khó tính nhưng làm cho chị ấy hài lòng, chị ấy với tôi như vậy. Bây giờ tôi phải làm gì, tiểu thư Frances ? Nếu tôi đây là điều lo lắng nhất trong đời Sylvia.

      - Phải, nhưng bà ta có ảnh hưởng lớn với chồng.

      - Tôi nghi ngờ điều đó. Khi người nghiện ma tuý chẳng có cái gì có thể giữ ta được... Nếu Henry cai nghiện lại khác... ở gần đây có trại cai nghiện.

      - Liệu ông ta có chịu đến đó ?

      - Có thể. Nhưng có lẽ dễ dàng hơn cả làm cho chị Sylvia nghi ngờ gì... làm cho ấy phải giấu giếm vợ trong khi cai nghiện. Nếu việc này thành công ( đơn giản là nếu ấy bị “suy nhược thần kinh” nữa) chị ấy bao giờ biết chuyện này. Trại cai nghiện ở làng bên, cách đây năm kilômét. Bác sĩ Nicholson, người Canada, là chủ trại. người có khả năng, tôi nghe như vậy. May mắn là Henry và ông ta là bạn thân. Nhưng ... Chị Sylvia đây rồi.

      Bà Bassington-Trench đến bên họ.

      - Hai người chơi được nhiều ? - Bà ta hỏi.

      - Ba xéc - Frankie trả lời - Và tôi bị thua bốn quả.

      - Còn tôi, tôi rất lười chơi quần vợt. Chúng ta cần mời vợ chồng nhà Nicholson đến đây vào ngày nào đó. Bà Moira rất thích môn thể thao này. Làm sao ? Có chuyện gì vậy ?

      Bà ngạc nhiên khi thấy Roger và Frankie đưa mắt nhìn nhau.

      - ... có điều là tôi vừa chuyện về họ với tiểu thư Frances.

      - Nên gọi là Frankie như tôi. kỳ lạ khi nhắc đến tên người nào đó người ấy lại có mặt ngay lập tức.

      - Đó là những người Canada, đúng ? Frankie hỏi.

      - Chồng là người Canada, còn vợ hình như là người phải, tôi lắm. Bà ta rất xinh có cặp mắt tuyệt. Tôi cho rằng bà Moira hạnh phúc lắm. Cuộc sống ở đấy mấy vui vẻ

      - Ông chồng điều hành, trại điều dưỡng đúng ?

      - Phải, ông ấy chữa cho những người mắc chứng thần kinh vì nghiện ma tuý. Người ta ông ấy thành công cách kỳ diệu... Nhưng tôi có thiện cảm với ông ta lắm.

      Sau này khi cùng ngồi trong phòng khách, bà Sylvia chỉ cho Frankie tấm ảnh chiếc đàn dương cầm, ảnh của phụ nữ trẻ.

      - Đây là bà Moira, vợ ông Nicholson. Bà ta rất xinh đẹp, đúng ? trong những người bạn của gia đình tôi kinh ngạc vì sắc đẹp ấy. Ông muốn được giới thiệu với bà ta. Rồi thấy... Tôi mời vợ chồng ông bà Nicholson tới đây dùng bữa vào chiều mai, và nhận xét về người chồng xem sao... Tôi rằng mình có thiện cảm với ông bác sĩ, nhưng dù sao ông ấy cũng rất điển trai.

      “Cần phải sắp xếp lại trật tự các ý nghĩ” - Frankie tự nhủ trong khi chải đầu trước khi xuống dưới nhà.

      Trong giọng của bà Sylvia có cái gì đó làm Frankie ngạc nhiên và thể nhìn thẳng vào mắt bà ta, nhưng bà Bassington-ffrench quay cắm lại mấy nhánh hoa trong bình.



      Roger Bassington-ffrench có phải là kẻ giết người ?

      Kẻ lạ mặt đầu độc Bobby chắc hẳn dễ dàng có moóc-phin, và chính Roger có điều kiện ấy. Nếu trai ta nhận được cái đó qua đường bưu điện ta gặp khó khăn gì khi đánh cắp gói .

      Frankie lấy mảnh giấy ra và viết:

      - Điều tra xem Roger có mặt ở đâu vào ngày mười sáu, ngày Bobby bị đầu độc.

      - Đưa cho ta xem tờ báo có ảnh người bị nạn để thăm dò phản ứng của ta. ta có thú nhận là mình có mặt ở quận Marchbolt vào ngày xảy ra vụ tai nạn ấy ?

      thấy điểm thứ nhất là dễ thực nhưng điểm thứ hai quả là khó khăn.

      vò nhàu tờ giấy và đốt nó .

      Frankie tấn công Roger ngay trong bữa ăn:

      - Hình như chúng ta gặp nhau... chưa lâu lắm. Có phải trong đám cưới của tiểu thư Shane, ở Claridge... vào ngày mười sáu tháng trước ?

      - Ngày mười sáu gặp Roger ở đấy được. Hôm ấy Roger ở đây. Tôi nhớ vì hôm ấy là ngày hội của thiếu nhi, tôi biết xoay sở ra sao nếu có chú ấy.

      Bà ta nhìn người em chồng bằng cặp mắt biết ơn. Roger trả lời bằng nụ cười.

      - Trước đây tôi chưa hề gặp . Nếu gặp tôi bao giờ quên được.

      Frankie tự nhủ: vấn đề thứ nhất xong. Roger Bassington-ffrench có mặt ở Wales vào cái ngày Bobby bị đầu độc.

      Giải quyết vấn đề thứ hai, chuyện về những vùng nông thôn hẻo lánh, nơi có kiện cũng đủ gây náo loạn.

      - Tháng trước có người rơi từ vách đá xuống dưới vực - Frankie thêm - Tôi dự phiên toà nhưng đến nay mọi người vẫn còn bàn tán.

      - Có phải phiên toà mở ở Marchbolt ? - Bà Sylvia hỏi.

      - Đúng thế. Lâu đài của chúng ta chỉ cách đấy có mười kilômét - Frankie giải thích.

      - Roger, người của chú đấy ! - Bà Sylvia kêu lên.

      - Vâng. Đúng lúc ấy tôi đường bên vách núi - Roger - Và tôi ngồi bên xác người cho đến khi cảnh sát tới nơi.

      - Nhưng tôi nghe con trai của ông mục sư làm việc này kia mà ?

      - Vì lý do nào đó ta phải về nhà ngay và tôi thế chân ta.

      - Đúng thế, ấy người dạo làm việc này thay cho . Thế ra là ông đấy ư ?

      - Có thể là thấy tôi ở Marchbolt, đúng ? - Roger gợi ý.

      - . Hai ngày sau đó tôi mới từ Londres về đấy. Ông có dự phiên toà ?

      - Tôi dự. Ngay sáng hôm sau ngày xảy ra tấn thảm kịch ấy tôi trở về Londres rồi.

      - biết , chú Roger định mua ngôi nhà ở Wales đấy ! - Bà Sylvia .

      - ý nghĩ kỳ cục ! - Ông Henry lúc này mới lên tiếng.

      - đâu ! - Roger vui vẻ cãi lại.

      - Nào, Roger, chú biết nếu có nhà ở Wales chú tha hồ đây, đó.

      - , chị Sylvia, vào ngày nào đó tôi ở cố định nơi.

      - Đáng lẽ chú phải kiếm nhà ở gần đây hơn là ở Wales.

      Roger cười rồi quay sang hỏi Frankie:

      - Toà án kết luận ra sao ? Là tai nạn hay là tự sát hoặc giết người ?

      - Phiên toà diễn ra rất đơn giản. Thân nhân của người chết đến nhận diện. Hình như ông ấy du lịch phải. Đáng tiếc là ông ấy còn trẻ và có bộ mặt dễ coi. Bà có thấy ảnh của ông ấy báo ?

      - Tôi cũng nhớ nữa.

      - Khoan. Tôi có ảnh của ông ấy đăng báo địa phương.

      Frankie vội lên phòng mình lấy tờ báo đưa cho bà Sylvia. Roger nhìn tấm ảnh qua vai người chị dâu.

      - Ảnh in rất - Bà Sylvia xác nhận - Trông rất giống ông Alan Carstairs, đúng , chú Roger ? Tôi nhớ là mình hỏi chú như vậy.

      - Khá giống - Roger công nhận - Nhưng xin với chị là hoàn toàn giống nhau đâu.

      - Đúng, thể kết luận vấn đề qua ảnh đăng báo được - Bà Sylvia .

      Frankie tán thành ý kiến của bà, và mọi người sang chuyện khác.

      Trở về phòng mình hài lòng nhận thấy chủ nhà nghi ngờ gì mình, Roger quả là có tới Marchbolt để mua nhà... Nhưng Alan Carstairs là ai ?






      Chương mười bốn


      BÁC SĨ NICHOLSON




      Sáng hôm sau Frankie thăm dò bà Sylvia.

      bắt đầu bằng cách hỏi với giọng lơ đãng:

      - Cái ông mà bà tới chiều hôm qua tên là gì nhỉ ? Alan Carstairs phải ? Hình như tôi nghe đến cái tên này ở đâu phải.

      - Tôi cho là như vậy. Ông Alan Carstairs là người nổi tiếng trong giới của mình... Đó là người Canada... Nhà vạn vật học, nhà thám hiểm và nhà săn bắn ác thú. Tôi quen biết ông này, nhưng hôm ông bà Rivington, những người bạn của chúng tôi dẫn ông ấy tới đây để ăn trưa. Ông ấy là người đàn ông rất đẹp... cao lớn, lực lưỡng, da rám nắng, cặp mắt màu xanh và rất linh lợi.

      - Tôi cũng nghe như vậy.

      - Từ bấy đến nay ông ấy chưa trở lại đây lần nào. Năm ngoái ông ấy cùng ông Jones Savage, nhà tỷ phú sang châu Phi. Sau này ông Savage cho mình mắc chứng ung thư và chết cách bi thảm. Ông Carstairs là người nổi tiếng ở Đông Phi và Nam Mỹ, tôi nghe như vậy.

      - Ít nhất đây là con người ưa phiêu lưu, mạo hiểm.

      - Đúng thế, và là người đáng mến, sống rất đơn giản.

      - là lạ lùng khi ông Carstairs lại rất giống với người chết vì ngã từ vách đá xuống vực sâu ngày nọ - Frankie lưu ý bà Sylvia.

      - Chúng ta phải tự hỏi tại sao lại có hai người giống hệt nhau như vậy.

      Lúc này Frankie tin chắc nạn nhân của tấn thảm kịch ở Marchbolt phải ai khác mà chính là ông Alan Carstairs. Người chết có tất cả những đặc điểm . người thân thích, bạn bè, người ta thể nhận ra ngay lập tức biến mất của ông. Cái chết của người Canada thường công tác ở châu Phi, ở Nam Mỹ được ai chú ý... Mặt khác, tuy bà Sylvia có nhận xét về giống nhau giữa ông Alan Carstairs và tấm ảnh của người qua đời đăng báo, nhưng bà cũng khẳng định đây chỉ là người. Ai đưa ông Alan Carstairs tới lâu đài này nhỉ ?... A ! Nhớ ra rồi, vợ chồng nhà Rivington !

      Thấy đây là mục tiêu quan trọng, Frankie tự nhủ phải điều tra cho về ông Alan Carstairs.

      Suy nghĩ của lại trở lại câu bí hiểm. Đây là điểm xuất phát của mọi việc. Tại sao là Evans ?

      Evans ư ? Ai là Evans ? Nhân vật này có vai trò gì trong tấn thảm kịch ?

      Kẻ giết người có phải là Roger Bassington-ffrench ? Frankie cho rằng đây là điều thể. cho rằng tác giả của vụ này chính là vợ chồng người em của nạn nhân - Leo Cayman.

      Nhưng còn tấm ảnh ?

      Lúc này vợ chồng bác sĩ Nicholson tới dự bữa chiều với gia đình nhà Bassington-ffrench. Vừa thay quần áo xong Frankie nghe thấy tiếng còi ôtô ngoài cổng. Nhìn ra cửa sổ hướng về phía ấy thấy người đàn ông cao lớn vừa ra khỏi chiếc xe hơi nhãn hiệu Talbot sơn màu xanh xậm.

      Frankie vội vàng rụt đầu vào.

      ý nghĩ vừa xuất trong óc . Alan Carstairs là người Canada, bác sĩ Nicholson cũng vậy, và ông bác sĩ cũng lái chiếc Talbot màu xanh xậm... trùng hợp kỳ lạ.

      Frankie xuống nhà để dùng bữa.

      Bác sĩ Nicholson lực lưỡng như vận động viên điền kinh, năng cách chậm chạp và có phần khoa trương. Đằng sau cặp kính dày là đôi mắt màu xanh nhạt lấp lánh.

      Vợ ông là phụ nữ xinh đẹp, dong dỏng cao, trạc hai mươi bảy tuổi. ta nhiều nhưng thường tỏ ra bồn chồn như che giấu chuyện gì đó, đây là cảm tưởng của Frankie.

      - là nạn nhân của vụ tai nạn ư, tiểu thư Frances ? - Bác sĩ Nicholson hỏi và ngồi xuống bên Frankie.

      có phần bối rối khi nhắc lại chuyện này. Có thể rằng sợ người ta tố cáo việc làm này của mình.

      - May mà thoát nạn ! - Ông bác sĩ kêu lên khi nghe kể cách qua loa cho xong - Dù sao cũng bình phục rất nhanh.

      - Ô ! ấy chưa khoẻ hẳn đâu - Bà Sylvia can thiệp - Chúng tôi còn phải giữ ấy lại đây.

      nụ cười nhạt nhẽo môi người bác sĩ.

      - Tôi muốn bà giữ tiểu thư Frances ở lại đây càng lâu càng tốt.

      Frankie ngồi giữa bác sĩ Nicholson và ông chủ nhà. Chiều nay ông Henry Bassington-ffrench tỏ ra ít ; ông ăn rất ít và tham gia vào câu chuyện nào.

      Người vợ của bác sĩ Nicholson ngồi bên, nhưng cũng thể làm cho ông ta vui lên được, đành quay sang chuyện với Roger. Frankie chú ý thấy ta thường nhìn trộm chồng. Ông bác sĩ về cuộc sống ở nông thôn.

      - Tiểu thư Frances, có biết thế nào là trồng cây ?

      - Ông muốn hỏi tôi về lý thuyết ư ? - Bị hỏi cách bất ngờ Frankie hỏi lại.

      - , ! Tôi muốn về những mầm cây được nuôi trong huyết thanh kia. Điều kiện sống, thời gian và gian cũng như nhàn rỗi ở nông thôn có thể cho chúng ta những mầm mống về đạo đức.

      - Ông muốn những thói xấu ư ? - Frankie bực mình hỏi lại.

      - Cái đó còn tuỳ vào việc người ta nuôi những mầm mống nào.

      câu chuyện kỳ cục - Frankie nghĩ - Ông ta muốn hăm doạ mình ư ?”

      cách dửng dưng:

      - Tôi nuôi dưỡng mọi tật xấu ư ?

      Người bác sĩ nhìn và bình tĩnh trả lời:

      - Ô ! Tôi tin là như vậy, tiểu thư Frances. Theo tôi là người vẫn đứng trong trật tự và pháp luật.

      Bất chợt người vợ của ông Nicholson lên tiếng:

      - Chồng tôi vẫn thường hay phân tích tâm lý của con người như vậy đấy.

      Ông bác sĩ gật đầu.

      - Em có lý. Moria. Hơn nữa thường chú ý đến mọi chi tiết. (Ông ta quay sang phía Frankie). Trong vụ tai nạn của , tôi chưa điểm...

      - Điểm gì vậy ?

      Tim của Frankie đập mạnh.

      - Đó là người bác sĩ qua và mang vào đây. Tại sao ông ta lại quay xe lại để cấp cứu cho ?

      - Tôi biết.

      - biết là phải vì lúc ấy bị ngất ; nhưng Reeves, chàng đưa thư, xe đạp từ làng Staverley tới rằng chiếc xe hơi nào chạy vượt ta. Khi tới khúc quành, ta thấy bị tai nạn và chiếc xe hơi của ông bác sĩ quay đầu lại, chạy ngược hướng xe vừa tới, tức là từ Londres tới. nắm chắc lập luận của tôi chứ ? Ông bác sĩ ấy từ làng Staverley tới mà đường từ Londres tới Staverley... Chưa hết, chiếc xe quay ngược hẳn lại với hướng trước kia nó .

      - Có thể là xe tới làng Staverley trước đó sao ?

      - Như vậy khi cho xe xuống dốc nhìn thấy nó.

      Đôi mắt màu xanh qua cặp kính nhìn Frankie.

      - Tôi nhớ gì cả - trả lời.

      - như nhà thám tử - Moria Nicholson bảo chồng - Đó là những chi tiết chẳng có gì là quan trọng.

      - Như , tôi thường chú ý đến mọi chi tiết kia mà - Ông bác sĩ nhấn mạnh.

      Sau đó ông ta quay sang phía bà Sylvia để về cậu con trai của bà.

      Frankie yên tâm. Tại sao ông ta lại hỏi như vậy ? Ai cho ông ta biết những chi tiết ấy của vụ tai nạn ? Ông ta hai lần câu “tôi thường chú ý đến mọi chi tiết”. nhấn mạnh ấy có nghĩa như thế nào ?

      Frankie nhớ lại chiếc Talbot và chi tiết Alan Carstaris là người Canada. Nhưng ràng bác sĩ Nicholson để lại cho ấn tượng xấu.

      Sau bữa ăn, Frankie tránh mặt người chồng và chuyện vói người vợ. Trong khi trò chuyện thấy Moira vẫn thường nhìn trộm chồng.

      Bác sĩ Nicholson chuyện với bà Sylvia cho đến lúc mười rưỡi ông ta quay sang nhìn vợ: với dấu hiệu ấy hai người cáo từ ra về.

      - Thế nào - Khi khách mời ra về, Roger hỏi - thấy bác sĩ Nicholson ra sao ?

      - Tôi đồng ý với bà Sylvia. Tôi thích người chồng: tôi ưa người vợ hơn.

      - ta rất đẹp, nhưng phải cái hơi ngốc nghếch. Người ta biết bà vợ kính trọng hay là sợ chồng...

      - Đây đúng là câu hỏi tôi muốn đặt ra.

      - Tôi thích ông chồng - Bà Sylvia - Nhưng tôi biết ông ta là bác sĩ có tài. Ông ta chữa thành công cách kỳ diệu cho những người nghiện ma tuý mà các bác sĩ khác chịu bó tay.

      Bất chợt ông Henry Bassington-ffrench kêu lên:

      - chuyện ấy nữa ! Các vị có biết có những gì xảy ra trong cái trại cai nghiện ấy ? Các vị có biết những nỗi đớn đau khủng khiếp của những người bệnh khốn khổ bị bắt buộc tới đó ? Người ta cho họ dùng ma tuý nữa... và họ trở thành những người điên ! Đấy là cách chữa trị cho những người bệnh có khả năng tự vệ của ông bác sĩ nổi tiếng của các người đấy !

      Ông Henry bỏ sau khi xong.

      Bà Sylvia hốt hoảng:

      - Có chuyện gì đến với Henry vậy ? ấy có vẻ giận dữ.

      Frankie và Roger dám nhìn nhau nữa.

      - Ông ấy có vẻ lơ đãng trong suốt chiều nay - Frankie nhận xét.

      - Phải, tôi cũng thấy như vậy. Gần đây ấy hay cáu gắt. Tôi rất tiếc là ấy thể cưỡi ngựa được nữa. Bác sĩ Nicholson lại mời Tommy đến chơi vào ngày mai nữa chứ... Tôi lo ngại khi cháu lui tới chỗ ấy... với những bệnh nhân điên dại ấy...

      - Tôi hy vọng là ông ta cho cháu gặp những người ấy - Roger - Hơn nữa ông ta rất quí trẻ con.

      - Phải ông ấy tiếc rằng mình thể có con. Có thể là bà vợ cũng vậy...

      - Nếu bác sĩ Nicholson thích trẻ con chắc hẳn ông ta có mặt trong ngày hội Thiếu nhi, đúng ? - Frankie hỏi bằng giọng tự nhiên.

      - may là hôm ấy ông bác sĩ ở nhà. Ông ấy được triệu tập trở về Londres gấp.

      Mọi người trở về phòng của mình. Trước khi nằm, Frankie viết thư cho Bobby.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười lăm


      VỤ KHÁM PHÁ




      Bobby buồn bực vì được tham gia vào công cuộc điều tra.

      George Arbuthnot gọi điện cho báo tin mọi việc được tiến hành chu đáo. Hai ngày sau, nhận được bức thư của Frankie do bà hầu phòng của chuyển đến.

      Từ bấy đến nay có tin tức gì nữa.

      - Cậu có thư ! - Badger gọi .

      vội vàng chạy tới và nhận ra nét chữ của cha và dấu bưu điện quận Marchbolt phong bì.

      Ngay lúc ấy, thấy bà người hầu của Frankie đến. Bà ta đưa cho lá thư thứ hai.

      Bobby thân mến,

      đến lúc có thể tới đây được rồi. Tôi dặn những người giúp việc giao cho chiếc Bentley khi hỏi họ. kiếm bộ đồng phục tài xế màu xanh xậm. Trình bày hoàn cảnh với cha tôi để xin việc. Chú ý bộ ria mép đấy; cái đó làm cho thay hình đổi dạng.

      Khi tới đây, cầu được gặp tôi: nên mang tay lá thư của cha tôi. Báo tin cho rôi rằng xe được sửa chữa tốt rồi. Nhà để xe của lâu đài chỉ có hai chỗ, có chiếc xe hòm của gia đình và chiếc xe của Roger Bassington-ffrench để ở đây rồi, cần tìm quán trọ ở làng Staverley để ở và để chữa xe.

      Khi trọ ở đây, tìm hiểu người có tên là Nicholson, bác sĩ trại cai nghiện ma tuý. Tôi thấy có nhiều dấu hiệu khả nghi ở ông ta: ông bác sĩ có chiếc Talbot màu xanh xậm và vắng mặt ở nhà đúng vào ngày mười sáu, ngày bị đầu độc hơn nữa ông ta rất chú ý đến nhiều chi tiết trong vụ “tai nạn ” của tôi.

      Tôi cho rằng mình biết người chết là ai rồi.

      Tạm biệt người cộng tác thân mến.

      Người bị nạn mạnh khoẻ của ,

      Frankie

      “Tái bút - Tôi gửi bưu điện cho lá thư này vì gửi cho tôi qua bà người hầu mang thư tới cho ”.

      Bobby rất vui mừng khi đọc xong bức thư.

      để mất thời gian, thay bộ quần áo lao động và báo tin cho Badger mình có việc phải . Trong lúc vội vàng, quên đọc thư của cha . bóc phong bì cách ít phấn khởi. Thư của ông mục sư thường toát lên khí đạo giáo làm suy sút tinh thần người đọc.

      Ông mục sư cho biết những tin tức trong cuộc sống trong làng quận Marchbolt, kêu ca về tổ chức và tinh thần giáo dân của những người coi giữ nhà thờ. Ông mong con trai cố gắng làm việc và xử mọi việc như người đàn ông, như người cha đáng kính của .

      Đoạn tái bút viết như sau:

      “Có người tới đây để hỏi địa chỉ ở Londres của con. Ta vắng và ông ta để tên của mình lại. Bà Robert đây là người cao lớn, lưng hơi gù, đeo cặp kính kẹp mũi. Ông ta lấy làm tiếc vì gặp được con và liên lạc với con vào ngày nào đó

      người cao lớn, lưng gù, mang kính kẹp mũi ư ? Bobby điểm lại các bạn bè của mình; có ai như vậy cả.

      Bất chợt lo ngại. Kẻ thù bí mật ấy tìm ư ? Nếu bà Roberts cho địa chỉ tìm đến xưởng thợ. theo dõi mỗi bước ... trong trường hợp như vậy gặp nguy hiểm.

      - Badger ! - Bobby gọi.

      - Gì vậy, ông bạn ?

      - Lại đây.

      dặn dò bạn trong năm phút đồng hồ cho đến khi Badger thuộc lòng những lời dặn mới thôi.

      Sau đó, mình Bobby ngồi lên chiếc Fiat hai chỗ ngồi sản xuất từ năm 1902 và cho xe chạy vào trung tâm thành phố.

      cho xe đỗ ở câu lạc bộ của mình tại phố Saint James và vào trong đó để gọi điện thoại. Hai tiếng đồng hồ sau đó nhận được gói hàng đề tên .

      Cuối cùng, lúc ba giờ rưỡi, người lái xe trong bộ đồng phục màu xanh xẫm bộ phố Saint James và đến bên chiếc Bentley to lớn, có mặt ở đây chừng nửa tiếng đồng hồ. Người trông coi bãi đậu xe chào : người gửi xe lắp bảo có người tới nhận.

      Bobby đánh xe ra phố gặp trở ngại gì trong khi đó chiếc Fiat vẫn nằm đợi chủ. Bobby rất sung sướng tuy môi hơi run run. Đáng lẽ phải theo hướng nam cho xe chạy theo chiều ngược lại.

      Đó chỉ là cách đề phòng. Khi tin chắc rằng có ai theo dõi, cho xe rẽ sang trái và chạy đường Hampshire.

      Trong lúc ở lâu đài Meroway Court mọi người dùng trà chiếc Bentley lớn tiến vào sân đó người lái xe nghiêm chỉnh ngồi trước vòng lái.

      - Này ! - Frankie - Đây là xe của tôi.

      đến bên chiếc xe.

      - Chào Hawkins. Mọi việc đều tốt cả chứ ?

      Người tài xế đặt tay lên vành mũ.

      - Vâng, thưa tiểu thư. Xe hoàn toàn tốt.

      - Được rồi.

      Người lái xe đưa cho Frankie phong thư.

      - Thưa tiểu thư, đây là thư của ngài quận công.

      cầm lấy bì thư.

      - Hawkins, thuê phòng trọ... ở quán “Những người câu cá” trong làng Staverley. Sáng mai tôi gọi điện cho nếu tồi cần xe.

      - Vâng, thưa tiểu thư.

      Bobby chào và đánh xe trở ra đường cái.

      - Rất tiếc là nhà để xe của chúng tôi quá. chiếc xe tuyệt đẹp !

      - Với chiếc xe ấy người ta có thể phóng với tốc độ nhanh - Roger nhận xét.

      Ý kiến của Roger có vẻ thờ ơ. Điều ngược lại mới làm cho Frankie ngạc nhiên. Bản thân cũng nhận ra đây là Bobby nếu ngẫu nhiên gặp ở ngoài đường. Bộ ria mép rất tự nhiên cộng thêm dáng điệu cứng đơ ít thấy ở Bobby làm cho việc cải trang thêm hoàn mỹ.

      Hơn thế, Bobby thay đổi giọng khiến phải thừa nhận là người có nhiều tài năng mà trước kia nhận ra.

      Bobby đến trọ ở quán “Những người câu cá”. Lúc này sắm vai Edouard Hawkins, tài xế của tiểu thư Frances Derwent.

      cách sinh hoạt đời thường của các tài xế như thế nào. hình dung là mình phải kiêu căng lên chút. Những cái nhìn của các hầu trẻ trong quán càng khuyến khích làm như vậy. nhận ra rằng vụ tai nạn của Frankie là chuyện được bàn tán trong làng Staverley.

      Bobby tỏ vẻ lãnh đạm với vợ chồng chủ quán khiến ông chủ phải chuyện với trước.

      - chàng Beaves đứng ở đấy, ta được mục kích vụ tai nạn.

      Bobby khâm phục cái thiên hướng tự nhiên của những người trẻ tuổi. Vụ tai nạn nổi tiếng được nhân chứng xác nhận.

      - chàng tưởng giờ tận số của mình điểm. Chiếc xe phóng thẳng vào ta, nhưng đáng lẽ nghiền nát chàng chiếc xe lại bị bức tường nghiền nát. May mắn là chỉ bị thương xoàng.

      - Ô ! lẫn nữa ấy lại cận kề với cái chết. Bobby .

      - thể như vậy được ! ta gây ra nhiều vụ tai nạn xe hơi ư ?

      - Nhưng bao giờ ấy cũng việc gì. A ! Ông Akew, nếu ông biết tôi run sợ như thế nào mỗi khi ấy đặt tay vào vòng lái. Tôi tưởng là mình sang thế giới bên kia.

      Những người có mặt gật đầu tán thưởng câu đó.

      - Ông Akew, ông có quán trọ rất đẹp - Bobby cách lấy lòng - Quán rất xinh xắn và được giữ gìn sạch .

      Ông Akew nở nụ cười rạng rỡ.

      - Lâu đài Meroway Court là công trình đẹp nhất của vùng này chưa ? - Bobby hỏi.

      - Chúng tôi còn có lâu đài La Grange, thưa ông

      Hawkins. Bây giờ nó hẳn là nơi cư ngụ của gia đình. Nó có chủ từ lâu cho đến khi có ông bác sĩ người Mỹ tới.

      - Bác sĩ người Mỹ ư ?

      - Vâng... Ông Nicholson. Và nếu ông tin lời tôi trong lâu đài ấy có rất nhiều chuyện kỳ lạ.

      người hầu xác nhận rằng khi đến tên bác sĩ Nicholson ta sợ phát khiếp lên rồi.

      - Ông là có những chuyện kỳ lạ trong lâu đài La Grange ư, ông Akeu ? Như vậy có nghĩa là gì ?

      Ông Akew hạ giọng:

      - Nhiều người bệnh bị bắt buộc vào đấy... Gia đình, họ hàng bỏ mặc họ. Hãy tin tôi, ông Hawkins, là đau xé lòng khi nghe thấy những tiếng rên rỉ, kêu la của những người bị nhốt ở trong đó.

      - Tại sao cảnh sát can thiệp ?

      - Trại cai nghiện hoạt động cách hợp pháp... Ông bác sĩ người Mỹ ấy chữa trị cho những người mắc bệnh tâm thần và những người nghiện ma tuý cách vô hại...

      - A ! Nếu biết được những thảm kịch xảy ra trong trại cai nghiện ấy ! - Bobby bằng giọng nghiêm trang.

      người hầu mang bia đến và đứng góp chuyện.

      - Đó cũng là điều tôi nghĩ, thưa ông Hawkins. Có nhiều phụ nữ xinh đẹp bị giam cầm trong đó. đêm, trong số phụ nữ khốn khổ đó chạy ra ngoài làng với bộ đồ ngủ... ông bác sĩ và hai y tá tìm kiếm. “Đừng để họ bắt tôi !” người phụ nữ ấy kêu la. Gia đình nhốt bà ta trong đó để chiếm đoạt gia tài. Người ta bắt được và mang về còn ông bác sĩ giải thích cho chúng tôi họ ngăn cản bà ấy tự sát...

      - A ! là khó hiểu... - Ông Akew kêu lên.

      khách trọ khác rằng phải có cuộc kiểm tra về phương pháp chữa bệnh trong ngôi nhà ấy, và mọi người đều công nhận những cơ sở chữa bệnh như vậy là nỗi nhục của xã hội.

      Cuối cùng Bobby mình dạo lát trước khi ngủ.

      biết lâu đài La Grange ở đầu làng, đối diện với lâu đài Meroway Court; và theo hướng ấy. Những câu chuyện nghe được trong quán trọ tối nay có giá trị như kết quả của cuộc điều tra . mới tin nửa những chuyện người ta . Nếu bác sĩ Nicholson chữa cho những người nghiện ma tuý việc nghe thấy những tiếng rên rỉ, kêu la có gì là lạ lùng; riêng câu chuyện người phụ nữ bất hạnh chạy trốn thoát có phần làm mủi lòng.

      La Grange có đúng là nơi người ta cưỡng bức con người phải vào trong đó ? Có thể có số người mắc chứng bệnh nào cũng bị nhốt trong đó ?

      Vừa vừa suy nghĩ, Bobby đến trước bức tường cao, có cánh cửa bằng sắt vững chãi. vặn nắm đấm. Cửa bị khoá trái. Lúc này có cảm giác rằng mình đứng trước trại giam. , lại lại, mắt nhìn bức tường. Có thể trèo tường được ? Tường rất nhẵn, có những chỗ lồi lõm để đặt chân.

      Bất chợt nhìn thấy cánh cửa . mấy hy vọng, mở thử và ngạc nhiên khi thấy cửa bật mở.

      “Chắc hẳn đây là nhà tù cầm cố” - Bobby nghĩ.

      mở cửa bước vào, sau đó khép chặt cửa lại.

      vượt con đường gồ ghề hai bên có những lùm cây, Bobby đến bên toà nhà. nhìn mọi vật nhờ vào ánh trăng mờ tỏ.

      phụ nữ ra ở đầu nhà. Người ấy cách thận trọng, nhìn hai bên như con thú bị săn đuổi, Bohby nghĩ như vậy. Bỗng nhiên người đó đứng lại, lảo đảo như sắp ngã.

      vội vàng chạy lại đỡ lấy người phụ nữ ấy. Người đàn bà trẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi.

      Bobby cố gắng làm cho ta yên tâm:

      - sợ gì cả. Tôi bảo vệ .

      ta rên rỉ:

      - Tôi sợ - thào.

      - sợ cái gì ? - Bobby hỏi.

      Người đàn bà trẻ ngừng nhắc , nhắc lại.

      - Tôi sợ ! Tôi sợ !...

      Rồi như nghe thấy tiếng chân người, tránh xa Bobby.

      - ngay ! ngay !

      - Tôi muốn cứu .

      - Đúng thế ?

      Rồi lắc đầu:

      - ai có thể cứu tôi được.

      - Tôi cố thử. xem tôi phải làm gì ? Tại sao lại sợ hãi đến như vậy?

      - Tôi thể được. ngay . Chúng sắp tới đây. Nếu muốn giúp tôi ngay !

      Bobby nhượng bộ.

      - Tôi trọ ở quán “Những người câu cá”. sau đó chạy ra phía cổng.

      nghe thấy tiếng chân người ở phía trước mặt. người nào đó vừa vào bằng cánh cổng . Bobby nấp sau bụi cây.

      người đàn ông sát bên , nhưng trời tối, thể nhìn được mặt của người này.

      Khi người ấy khỏi, Bobby ra khỏi cổng và trở về quán trọ. biết đêm nay thể làm được gì hơn.

      Những ý nghĩ quay cuồng trong óc Bobby.

      nhận ra ngưòi phụ nữ ấy... nghi ngờ gì nữa.

      Đó là người trong tấm ảnh biến mất cách bí mật !






      Chương mười sáu


      BOBBY TRỞ THÀNH LUẬT SƯ




      - Gì vậy ? - Bobby hỏi lại trong khi ăn sáng.

      - Người ta gọi ông ở máy điện thoại.

      Bobby uống ngụm cà phê, lau miệng và đứng lên. Máy đặt trong hành lang tối tăm. cầm lấy ống .

      - Alô ! - Tiếng của Frankie.

      - Alô, Frankie - Tiếng trả lời của Bobby.

      - Tiểu thư Frances Derwent với đây - Tiếng lạnh lùng của Frankie - là Hawkins, đúng ?

      - Vâng thưa tiểu thư.

      - Tôi cần xe để trở về Londres vào lúc mười giờ sáng nay.

      - Vâng thưa tiểu thư.

      Bobby gác máy.

      Ở đầu dây đằng kia, sau khi gác máy, Frankie quay sang Roger Bassington-ffrench và tuyên bố:

      - Ông già bắt tôi trở về Londres vào hôm nay. Ông cụ chẳng có gì là thay đổi cả.

      - Nhưng chiều nay lại trở về đây chứ ?

      - Đúng thế.

      - Tôi muốn cho tôi nhờ xe - Roger .

      Frankie phân vân về câu trả lời... rồi bằng giọng tự nhiên:

      - Được thôi.

      Roger suy nghĩ.

      - Nhưng nghĩ lại tôi nên Londres vào hôm nay. Thái độ của Henry rất lạ lùng và tôi muốn để chị Sylvia ở nhà mình.

      - Tôi hiểu - Frankie .

      - bằng chiếc Bentley chứ ? - Roger lo ngại hỏi trong khi hai người khỏi chỗ đặt máy điện thoại.

      - Phải, nhưng do tài xế lái xe. Tôi phải vào vài nhà hàng, tự lái lấy là bất tiện. biết đậu xe ở đâu nữa.

      - Đúng thế.

      Trước khi bắt tay Roger; ta nắm tay lúc lâu.

      - trở lại đây, đúng ? - ta căn vặn.

      Frankie bật cười.

      - Chắc chắn là như vậy.

      - Nhất là đừng gây thêm những vụ tai nạn nữa.

      - Nếu muốn, tôi để cho Hawkins lái xe.

      lên xe ngồi bên Bobby trong khi đặt tay lên vành mũ.

      Xe chuyển bánh còn Roger đứng nhìn xe khuất dần.

      - Bobby ! - Frankie hỏi - có thấy Roger có vẻ phải lòng tôi ?

      - ta phải lòng ư ? - Bobby lơ đãng hỏi lại.

      Frankie nhìn trộm Bobby.

      - có chuyện gì kể cho tôi nghe ? - hỏi.

      - Tôi tìm ra người trong tấm ảnh bị đánh cấp.

      - muốn ... tấm ảnh mà thường đến... trong túi người chết ư ?

      - Đúng thế.

      - Người phụ nữ ấy ở đâu ?

      - Trong trại điều trị bệnh của bác sĩ Nicholson.

      - Bằng cách nào ?

      Bobby kể lại những việc xảy ra tối hôm trước. Nghe xong, Frankie rất thán phục.

      - Chúng ta đúng hướng ! - kêu lên - Bác sĩ Nicholson dính líu vào vụ này. Bobby, tôi sợ con người ấy.

      - Ông ta ra sao ?

      - Ô ! Cao lớn... nhìn chằm chằm vào qua cặp kính dày. Ông ta gây cho cái cảm giác là người ta hiểu toàn bộ cuộc đời của .

      - gặp ông ta vào lúc nào ?

      - Khi ông ta tới dùng bữa ở lâu đài Meroway.

      kể lại những diễn biến trong bữa ăn và ý kiến của bác sĩ Nicholson về vụ tai nạn.

      - Tôi cho rằng ông ta nghi ngờ về việc gì đó - Frankie kết luận.

      - Thắc mắc về chi tiết ấy của vụ tai nạn quả là khác thường - Bobby xác nhận - Nhưng, Frankie, theo đây là vụ án gì ?

      - Tôi đồng ý với ý kiến đầu tiên của : đây là hành động của bọn buôn bán ma tuý.

      - Mà bác sĩ Nicholson là kẻ cầm đầu ư ?

      - Đúng thế. Trại cai nghiện chỉ là cái cớ hợp pháp cho việc có được chất ma tuý; ra vẻ là chữa bệnh cho người nghiện, ông ta tiếp tục cho họ dùng chất độc này.

      - Tất cả những cái đó đều có thể chấp nhận được - Bobby .

      - Tôi chưa với về Henry Bassington- ffrench.

      Bobby chăm chú nghe người bạn chuyện về ông chủ nhà. nêu lên những triệu chứng của người nghiện ma tuý.

      - Vợ ông ta biết gì ư ?

      - . Tôi tin chắc là như vậy.

      - Bà ta là người thế nào ? Thông minh chứ ?

      - Thông minh ở mức trung bình... nhưng về nhiều điểm bà ta rất tế nhị. Tóm lại đây là phụ nữ đơn giản và thà.

      - Còn Roger Bassington-ffrench sao ?

      - Cái đó làm tôi phải suy nghĩ. Bobby, có thể chúng ta nhầm lẫn chăng ?

      - . Tôi nhắc lại. Ngay từ đầu chúng ta thấy dối trá của ta.

      - Về chuyện tấm ảnh ư ?

      - Đúng thế. Chỉ có ta là người có thể đánh tráo hai tấm ảnh ấy thôi. - Tôi biết - Frankie - Nhưng ngoài cái đó ta có điều gì có thể nghi ngờ cả.

      - Như vậy là đủ ư ?

      - Nghe đây, Bobby, tôi có cảm giác người này vô tội... ta dính líu vào vụ này.

      Bobby lạnh lùng :

      - Có phải do ta phải lòng hoặc do ta ?

      Frankie bực mình:

      - là mơ hồ, Bobby. Tôi tự hỏi có lời giải thích đơn giản nào về hai tấm ảnh ấy ?

      - Tôi nghi ngờ gì về chuyện này... nhất là từ khi phát ra người trong ảnh. Nếu chúng ta biết thêm vài tin tức nữa về người qua đời rất tốt...

      - Nhưng tôi có ! Như viết thư cho , tôi tin chắc nạn nhân tên là Alan Carstairs.

      giải thích thêm.

      - Chúng ta có nhiều tiến bộ trong công cuộc điều tra - Bobby - Bây giờ chúng ta hình dung lại vụ án, đề ra những vấn đề cần làm để xem chúng ta đến đâu rồi.

      yên lặng lúc sau đó vừa nhấn thêm ga vừa tiếp:

      - Trước hết về ông Alan Carstairs. Ông ta có đầy đủ những đặc điểm: cuộc sống nay đây, mai đó, ít quan hệ với nước ai chú ý đến biến mất của ông ta. Đến đây rồi. Ông Alan Carstairs đến làng Staverley cùng với ai nhỉ ?

      - Vợ chồng nhà Rivington. Đây lại là mục tiêu nữa.

      - Chúng ta nghiên cứu vấn đề này - Bobby khẳng định - Ông Alan Carstairs đến làng Staverley với nhà Rivington. nghĩ gì về việc này ?

      - Giả thiết là ông ta cầu được dẫn tới đấy.

      - Có thể... Hoặc ông bà Rivington mời ông ta cùng . Và ông Carstairs gặp người phụ nữ trong ảnh tại đấy. quen biết ấy chắc hẳn có từ lâu, nếu ông ta có ảnh trong người.

      - Hoặc ít nhất ông ta là đối tượng chú ý của nhóm Nicholson.

      - Hoặc là tên bác sĩ này sử dụng nhà Rivington để đưa ông ta tới đây.

      - Có thể là như vậy - Frankie thừa nhận. Và ông Carstairs thấy những việc làm ám muội của bè lũ ấy.

      - Hoặc của người phụ nữ ấy.

      - Người phụ nữ ấy ư ?

      - Phải. Có thể là ông Carstairs trở về nước để tìm ta.

      - Được. Nhưng nếu tìm thấy người phụ nữ ở Staverley ông ta đến Marchbolt làm gì ?

      - Chúng ta còn biết nhiều điều.

      - Evans nữa... - Frankie mơ màng - Chúng ta biết gì về Evans cả.

      Hai người cùng yên lặng trong vài phút đồng hồ. Bất chợt Frankie nhận ra nơi xe của họ .

      - Chúng ta đồi Putney. Chúng ta mới được năm phút đồng hồ. Chúng ta đâu và quyết định những gì đây ?

      - có ý kiến gì ? Tôi cũng hiểu chúng ta về Londres làm gì.

      - Đây chỉ là lý do để chúng ta có thể chuyện với nhau. Người ta thấy tôi chuyện với người lái xe của mình ở làng Staverley tiện. Nếu có Roger Bassington-ffrench theo hỏng cả.

      - Như vậy chúng ta chuyện với nhau được.

      - sao. Chúng ta đưa Roger đến nơi ta cần đến, còn chúng ta về phố Brook Street để trao đổi tin tức. Đó là tốt nhất vì xưởng sửa chữa xe hơi của bị chúng canh chừng.

      Bobby gật đầu và thêm có người lạ mặt đến tìm ở làng Marchbolt.

      - Nào, về nhà tôi - Frankie - ở đấy có ai trừ bà hầu phòng và vài người gác cổng.

      Họ cùng đến biệt thự riêng của gia đình nhà Dervvent ở phố Brook Street. Frankie bấm chuông. Người ta ra mở cổng, Frankie vào để lại Bobby cùng chiếc ôtô ở ngoài đường. lát sau trở ra mời Bobby vào trong nhà. Lên phòng khách lớn, họ mở các cửa sổ và lật khăn che các ghế ngồi.

      - Bobby, tôi quên chưa với vài chi tiết. Ngày mười sáu, ngày bị đầu độc, Roger Bassington-ffrench ở Staverley, nhưng Nicholson vắng mặt ở nhà... Ông ta có cuộc họp ở Londres, hình như thế. Và đừng quên, chiếc Talbot của ông ta màu xanh xẫm.

      - Có thể là lão ta lấy moóc-phin.

      - Đây thể là chứng cứ - Frankie nhận xét - Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

      đến chiếc bàn lấy cuốn danh bạ điện thoại.

      - tìm gì vậy ? - Bobby hỏi.

      - Tên Rivington.

      giở nhanh các trang sách.

      - A. Rivington và con, thầu khoán B.A.G. Rivington nha sĩ; D. Rivington... ; Florence Rivington, đại tá H. Rivington... Có thể là Rivington này... Tite Street, Chelsea.

      tiếp:

      - Đây là M.R.Rivington, Onslow Square... đây là Williams Rivington ở Hampstead. Nhưng tôi cho rằng phải tìm Rivington ở Tite Street, Chelsea và ở Onslovv Square. Nào chúng ta gặp họ ngay thôi.

      - Tốt, nhưng gì với người ta kia chứ ? Frankie, hãy sáng tác ra vài chuyện. Tôi chịu.

      Frankie suy nghĩ lúc.

      - phải đảm nhiệm việc này, Bobby. có thể sắm vai thành viên trẻ của Hội luật sư ?

      - Ít nhất đây cũng là vai phù hợp - Bobby xác nhận - Tôi sợ rằng bắt tôi đóng vai gì kia. Thời nay các nhà luật pháp làm phiền ai. Họ ngồi viết và mời các thân chủ tới văn phòng gặp họ. - Việc nghiên cứu của chúng ta khác với họ. Xin đợi chút.

      ra khỏi phòng khách và trở về với tấm danh thiếp.

      - Ông Frederic spragge - và đưa tấm danh thiếp cho Bobby - là thành viên trẻ của văn phòng luật sư Jenkin và Spragge ở Bloomsbury Square.

      bịa ra cái văn phòng luật sư ấy ư ?

      - . Đây là những luật sư của cha tôi.

      - Nếu họ biết tôi là người dùng danh thiếp của họ sao ?

      - có gì là nguy hiểm cả. Trước hết ở văn phòng ấy có Frederic spragge trẻ tuổi mà chỉ có ỏng Frederic Spragge bảy chục tuổi. Ông ấy rất quí tôi; nếu xảy ra chuyện gì, tôi thu xếp với ông ấy.

      - Còn quần áo ? Có cần gọi dây cho Badger mang tới ?

      Frankie ngập ngừng vài giây đồng hồ.

      - Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng tủ quần áo của cha tôi, được ? Tầm thước của và của ông già gần như nhau.

      Mười lăm phút sau, Bobby mặc chiếc vét tông màu đen và chiếc quần kẻ xọc cắt rất khéo ngắm nghía trước gương của quận công Marchington.

      - Cha ăn vận là sang trọng - Bobby - Là thành viên của văn phòng luật sư ấy.

      - Có cần giữ lại bộ ria mép ?

      - Nó muốn rời khỏi tôi nữa rồi - Bobby - Hơn nữa cái công trình mỹ thuật này thể gắn , gắn lại được.

      - Theo tôi bộ mặt nhẵn nhụi phù hợp với luật sư hơn.

      - Nếu vậy tôi lại thích đeo râu kia... xem, Frankie, cha có thể cho tôi mượn chiếc mũ ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười bảy


      BÀ RIVINGTON KỂ CHUYỆN





      Trước khi rời khỏi nhà, Bobby phân vân:

      - Nếu ông M.R. Rivington ấy cũng là luật sư sao ? Phải cảnh giác !

      - Thế ta đến gặp ông đại tá Rivington ở Tite Street, Chelsea trước - Frankie góp ý - Chắc chắn ông này phải là luật sư.

      Bobby thuê chiếc tắc xi để đến phố Tite Street. Ông đại tá vắng nhưng bà vợ ở nhà. Bobby đưa cho hầu phòng tấm danh thiếp đó viết mấy chữ: “Thay mặt văn phòng luật sư Jenkin và Spragge. Khẩn cấp”.

      Tấm danh thiếp và bộ quần áo của ngài quận công Marchington có tác động mạnh đến người hầu. Bobby được đưa vào phòng khách sang trọng và ngay lập tức bà Rivington mặt mày trang điểm cẩu thả xuất .

      - Thưa bà, xin lỗi vì làm phiền bà, nhưng nội dung cuộc đến thăm này của tôi rất khẩn cấp, chúng tôi muốn kịp chuyển thư.

      luật sư mà lo ngại về chuyển thư ít khi xảy ra. Bobby tiếc rằng mình như vậy, hiểu bà Rivington có chấp nhận cái lý do ấy .

      Bà Rivington là người mà trí thông minh có hạn bà chỉ thích tiền mặt khi người ta chuyện với bà.

      - Thưa ông, xin mời ông ngồi. Tôi vừa nhận được cú điện thoại của văn phòng luật sư báo tin là có ông tới.

      Trong thâm tâm, Bobby bái phục nhanh trí của Frankie.

      ngồi xuống và cố làm ra vẻ đàng hoàng của luật sư.

      - Đây là việc về thân chủ của chúng tôi, ông Alan Carstairs.

      - Thế ư ?

      - Có lẽ ông ấy với bà rằng chúng tôi phụ trách về tài sản và các lợi ích của ông ấy, đúng ?

      - A ! Có thể là như vậy - Bà Rivington mở to cặp mắt xanh và - Ông có phải là người biện hộ cho bà Maltraves giết người thợ may ghê tởm ấy ? Ông biết mọi chi tiết...

      Bà ta tò mò nhìn Bobby. Bobby biết bà ta là người dễ bị mắc lừa.

      - Ô ! Tôi nhớ chứ ! Bà xem có thực bà ấy ăn mặc đúng như người làm chứng ?

      - Ở toà án người ta khẳng định như vậy là sai.

      - Tôi hiểu...

      Bà Rivington rất khoái trí.

      Thấy mình làm chủ tình thế, Bobby ngay vào vấn đề:

      - Bà có biết ông Alan Carstairs rời khỏi nước cách bất ngờ ?

      Bà Rivington lắc đầu:

      - Tôi biết. Lâu nay chúng tôi gặp ông ta.

      - Ông ấy có với bà rằng ông dự định ở lại đây trong bao lâu ?

      - Ông ấy có thể ở lại đây hoặc hai tuần lễ, cũng có thể là sáu tháng hoặc năm.

      - Ông ấy trọ ở đâu ?

      - Ở khách sạn Savoy.

      - Bà nhìn thấy ông ấy lần cuối là vào lúc nào ?

      - Cách đây ba tuần lễ hoặc tháng, tôi cũng nhớ nữa.

      - Có lần nào ông bà đưa ông ấy đến Staverley ?

      - lần. Và đây cũng là lần cuối cùng chúng tôi gặp ông ta. Ông ta vừa trở về Londres gọi điện cho chúng tôi hỏi khi nào ông có thể tới thăm chúng tôi được. Chồng tôi rất phân vân vì hôm sau chúng tôi phải Ecosse và ngày hôm ấy chúng tôi phải dùng bữa ở nhà Bassington-ffrench. Buổi tối chúng tôi phải dự bữa tiệc thể chối từ được. Mặt khác chồng tôi lại rất muốn gặp Alan Carstairs vì đây là bạn cũ. Tôi bảo ấy: “Tại sao chúng ta rủ Carstairs cùng tới chơi nhà Bassington-ffrench ?” Và chúng tôi làm như vậy; mọi người rất vui vẻ.

      - Ông ấy có mình những đâu khi trở về nước ?

      - ... A ! Có ! Đó là đến thăm người bạn nhà tỷ phú, chết cái chết bi thảm. bác sĩ ông ấy mắc chứng ung thư và ông ấy tự sát. Tốt nhất là nên về tình trạng bệnh tật với con bệnh, hơn nữa các bác sĩ vẫn có thể nhầm lẫn. Ông bác sĩ của chúng tôi cháu bị bệnh đậu mùa nhưng thực ra đó là chứng mề đay vì trời quá nóng bức. Tôi bảo chồng tôi phải thay bằng bác sĩ khác.

      chú ý đến quan niệm đối với các thầy thuốc của bà Rivington, Bobby quay lại vấn đề của mình.

      - Ông Alan Carstairs có quen biết nhà Bassington- ffrench ?

      - , nhưng họ có cảm tình với ông ta. Tuy nhiên khi trở về ông ta ít hẳn ... Có thể trong lúc chuyện trò có vấn đề gì đó làm ông ta phật ý. Ông ấy là người Canada; ông biết đấy, những người Canada rất nhạy cảm.

      - Ông ấy có dạo quanh vùng ấy ?

      - .

      - Hôm ấy nhà Bassington-ffrench có khách mời nào khác nữa ? Ông ấy có gặp ai nữa trong chuyến ấy ?

      - , chỉ có chúng tôi với gia đình nhà Bassington-ffrench thôi. Nhưng khoan ... tôi nhớ ra rồi...

      - Gì vậy ?

      - Ông Carstairs có hỏi thăm vài người trong vùng.

      - Họ tên là gì ?

      - Tôi nhớ nữa. ông thầy thuốc phải.

      - Bác sĩ Nicholson ư ?

      - Phải... phải đúng cái tên ấy. Ông Carstairs hỏi rất tỉ mỉ về người vợ của ông bác sĩ ấy và muốn biết họ về vùng này từ lúc nào. Tôi thấy là kỳ cục. Câu chuyện chẳng đâu vào đâu cả; tò mò là thói xấu có thể tha thứ được của ông ta. Có thể đây chỉ là cách đưa đẩy câu chuyện của ông ấy thôi.

      Bobby hỏi thêm vài câu về Nicholson nhưng bà Rivington thể trả lời được. Bà dạo trong vườn với Roger Bassington-ffrench và khi trở về câu chuyện xoay quanh về ông bác sĩ ấy.

      - Ông muốn biết gì về ông Alan Carstairs nhỉ ? - Bà Rivington hỏi.

      - Tôi muốn biết địa chỉ của ông ấy. Chúng tôi phụ trách những lợi ích của ông ấy. Vừa rồi chúng tôi nhận được bức điện đánh từ Mỹ đồng đôla sụt giá... Chúng tôi muốn hỏi ý kiến của ông ấy... Ông ấy quên để lại địa chỉ cho chúng tôi... Nghe ông bà là bạn cũ của ông ấy nên chúng tôi tới để hỏi.

      "Tôi hiểu. Nhưng ông ta cũng chẳng viết thư cho chúng tôi...

      - Thưa bà, tôi xin lỗi là làm phiền bà - Bobbv và đứng lên.

      - sao ! sao !

      Khi rời khỏi phố Tite Street chàng trai nghĩ: “Rất tốt. Bà Rivington xinh đẹp và khờ dại nghĩ đến việc tại sao ta gọi điện thoại để xin địa chỉ người bạn của gia đình là ông Alan Carstairs”.

      Trở về Brook Street, Bobby và Frankie nghiên cứu mọi mặt của vấn đề.

      - Hình như việc đưa ông Alan Carstairs đến nhà Bassington-ffrench chỉ là ngẫu nhiên thôi - Frankie .

      - Tôi biết. Nhưng có điều gì khiến ông ấy chú ý đến Nicholson như vậy ?

      - Như thế mọi nghi vấn lại quay sang Nicholson chứ phải là Bassington-ffrench nữa ư ?

      Bobby nhìn Frankie.

      - muốn chứng minh người hùng của mình vô tội ư ? - hỏi bằng giọng lạnh lùng.

      - Bạn thân mến, tôi chỉ nhắc lại ý kiến của thôi. Có thể là ông Carstairs mủi lòng khi được nghe về trại cai nghiện ấy. là ngẫu nhiên vì ông ta chỉ đến nhà Bassington-ffrench thôi.

      - Người ta về ông ấy như vậy.

      - Tại sao lại “người ta ” ?

      - Vì tôi có cách giải thích khác. Có thể ông Carstairs biết hôm ấy vợ chồng nhà Rivington đến nhà Bassington-ffrench do cuộc trò chuyện nào đó ở khách sạn Savoy. Ông ấy gọi điện đến và được người bạn cũ rủ về làng Staverley. Nhà Bassington-ffrench biết ý đồ của ông ấy và tất cả diễn ra như dự kiến.

      - Có thể. Nhưng đây là kế hoạch phiêu lưu.

      - phiêu lưu hơn vụ tai nạn của .

      - Vụ tai nạn của tôi được trù liệu cách chu đáo và trực tiếp...

      Bobby trả quần áo của ông quận công vào chỗ cũ và mặc bộ đồng phục tài xế vào rồi cho xe lên đường Staverley.

      - Nếu Roger mê tôi - Frankie bằng giọng nghiêm chỉnh - ta phấn khởi khi thấy tôi về sớm.

      - Đó là . Người ta chẳng thấy những tên tội phạm nguy hiểm lại có sức hấp dẫn ghê gớm đó ư ?

      - Tôi cho rằng ấy là kẻ phạm tội.

      - quên chuyện tấm ảnh đấy chứ ?

      Frankie nhún vai.

      Bobby cho xe chạy vào bãi cỏ trong lâu đài mà gì. Frankie xuống xe, vào trong nhà, đầu ngoảnh lại. Bobby đánh xe về quán trọ.

      Trong nhà yên lặng. Nhìn đồng hồ, Frankie thấy hai giờ rưỡi chiều.

      “Họ nghĩ rằng ta về sớm như vậy - nghĩ - Mọi người đâu cả rồi ?”.

      Frankie mở cửa phòng đọc sách và bỗng nhiên đứng sững lại.

      Bác sĩ Nicholson ngồi ghế sô pha, nắm hai bàn tay của bà Sylvia Bassington-ffrench trong tay mình.

      Bà Sylvia đứng bật lên và chạy qua phòng.

      - là khủng khiếp ! Ông ấy cho tôi biết tất cả ! - Bà nghẹn ngào .

      Úp mặt vào hai bàn tay bà ta chạy ra ngoài.

      Bác sĩ Nicholson đứng lên. Frankie bước lên bước. Mắt người này nhìn chằm chằm vào mắt người kia.

      - Người phụ nữ khốn khổ ! - Ông ta than thở - Cái tin đau đớn.

      Miệng ông ta méo xệch, có lúc Frankie tưởng ông ta cười, và bất chợt thấy ở con người ấy có cảm động khác thường.

      Ông ta che giấu vẻ giận dữ dưới cái mặt nạ lịch nhưng giấu nổi.

      -Tốt hơn cả là bà Bassington-ffrench biết tất cả. Tôi tin rằng chồng bà ấy tìm đến tôi.

      - Tôi sợ rằng ông làm hỏng chuyện rồi - Frankie .

      Sau đó lát tiếp:

      - Tôi về sớm hơn tôi tưởng.






      Chương mười tám


      NGƯỜI TRONG ẢNH




      Trở về quán trọ, Bobby được báo tin có phụ nữ chờ gặp .

      - Đó là bà. Ông gặp bà ấy trong phòng khách của ông Askew.

      Bobby ngạc nhiên. Nếu có mọc cánh Frankie cũng thể tới đây nhanh như vậy được vì nghĩ khách tới thăm chỉ có thể là người bạn thủa ấy của thôi.

      mở cửa phòng khách của ông Askew. Ngồi thẳng người trong chiếc ghế bành là phụ nữ mảnh mai vận bộ đồ đen: người trong tấm ảnh.

      - A ! Bà đây rồi ! - Bobby .

      khép cửa và đến bên bàn.

      Người phụ nữ giữ thái độ lặng thinh và nhìn Bobby bằng cặp mắt hốt hoảng.

      Cuối cùng ta lên tiếng:

      - Ông hứa... giúp tôi, đúng ? Có thể tôi nhất là tôi nên... tới đây...

      Bobby ngắt lời và làm cho ta yên tâm:

      - Ngược lại, tôi có lời khen ngợi bà tới đây và tôi sẵn sàng làm mọi việc để giúp đỡ bà. Bà yên tâm, ở đây bà được an toàn.

      Đôi má của người đàn bà trẻ hồng hào lên chút.

      - Ông là ai ? Ông phải là người lái xe. Ít nhất đây là nghề chính của ông.

      - Thời buổi này người ta làm tất cả mọi việc. Trước kia tôi là lính thuỷ. Bà có lý: tôi phải là tài xế như những người khác... nhưng cái đó cũng chẳng có gì là quan trọng. Dù sao bà cũng có thể tin vào tôi... và kể cho tôi nghe mọi phiền muộn của mình.

      ta đỏ mặt:

      - ra ông cho tôi là con điên mất.

      - , !

      - Ô ! Đúng thế... vì tôi tới đây theo cách này. Nhưng tôi quá sợ hãi...

      Giọng ta nghẹn ngào, mắt hốt hoảng.

      Bobby nắm lấy tay ta.

      - Bà hãy bình tĩnh. Mọi việc tốt đẹp thôi. Bây giờ bà được ... người bạn bảo vệ, thể xảy ra việc gì nữa.

      ta bóp chặt tay rồi trả lời:

      - Tôi như trong giấc mộng khi thấy ông ta dưới ánh trăng bữa nọ... giấc mộng được giải thoát. Tôi biết ông là ai, từ đâu tới, nhưng cặp mắt của ông mang lại hy vọng cho tôi và tôi quyết định đến gặp ông để... để kể cho ông tất cả.

      Bất chợt ta rụt tay lại.

      - Ông cho tôi là người càn... bị ảnh hưởng của những người bệnh ở xung quanh tôi.

      - ... Tôi nghĩ như vậy đâu.

      - Chuyện của tôi là khác thường !

      - Nhưng tôi biết đâu là . Xin bà !

      ta ngồi xa chút, mắt nhìn thẳng, tay run lên.

      - Thế này: tôi sợ người ta giết tôi.

      - Người ta muốn giết bà ư ?

      - Vâng. thể tưởng tượng được đúng ? Ông nghi ngờ tôi bị hoang tưởng ư ?

      - . Ai muốn hại bà... và vì lý do gì ?

      ta yên lặng lúc rồi hạ giọng :

      - Chồng tôi.

      - Chồng bà ư ? Đó là ai vậy ?

      - Ông biết ư ?

      - Tôi biết gì cả.

      - Tôi là Moria Nicholson, vợ của bác sĩ Nicholson.

      Bobby giấu vẻ ngạc nhiên của mình.

      - Và ông ta muốn giết bà. Bà tin chắc chứ ?

      - Tôi tin chắc. Xin cam đoan với ông là như vậy. Tôi đọc được cái gì đó trong mắt của chồng tôi khi ta nhìn tôi. Hơn nữa có những chuyện kỳ cục, những vụ tai nạn.

      - Những vụ tai nạn ư ?

      - Vâng. Đừng cho tôi là điên, là bịa chuyện... Cần lùi xe trong lúc tôi đứng đằng sau... lời báo trước, ta cứ cho xe chạy lùi... tôi chỉ kịp nhảy sang bên. lần khác, ta cho tôi uống nhầm thuốc... Ô ! Đều là những việc , những việc mấy quan trọng, nhưng đều có thể gây ra chết người. Tôi lúc nào cũng phải đề phòng, thần kinh căng thẳng, nhìn xung quanh để bảo vệ mạng sống của mình.

      - Tại sao chồng bà muốn loại bỏ bà ?

      Bobby đợi câu trả lời chút ngập ngừng của Moira Nicholson:

      - Để cưới Sylvia Bassington-ffrench.

      - Nhưng bà này có chồng kia mà ?

      - Tôi biết. Nhưng ta thu xếp mọi việc.

      - Thu xếp thế nào ?

      - Tôi biết. ta muốn chữa bệnh cho Henry Bassington-ffrench.

      - Thế sao ?

      - Ai có thể biết được có việc gì xảy ra sau đó ?... ta có ảnh hưởng mạnh đối với ông Bassington- ffrench... Tôi biết lý do.

      - Henry Bassington-ffrench nghiện ma tuý.

      - Đúng thế. Chồng tôi cung cấp cái đó cho ông ấy.

      - Bằng cách gửi qua đường bưu điện ư ?

      - Chồng tôi đưa trực tiếp... ta rất tinh khôn. Ông Bassington-ffrench biết ma tuý do ai gửi đến... Ông ấy phải tới trại cai nghiện để chữa bệnh... có nhiều chuyện kỳ lạ trong trại này, ông biết rồi. Mọi người đến đây mong hồi phục sức khoẻ nhưng kết quả là sức khoẻ của họ ngày càng tồi tệ hơn.

      Trong khi ta , Bobby nghĩ đến cái thế giới đáng nguyền rủa này: chia sẻ sợ hãi với Moria Nicholson về nơi sống.

      - Bà chồng bà muốn lấy bà Sylvia Bassington- ffrench ư ?

      - Đúng thế. ta chết mê chết mệt Sylvia.

      - Còn bà ấy sao ?

      - Tôi biết. Đó là người khó gần. Bà ta tỏ ra chồng và thương con trong cuộc sống bình yên, nhưng tôi tự hỏi bà ta có đóng kịch hay . Có thể đây chỉ do óc tưởng tượng của tôi thôi... khi sống trong lâu đài La Grange người ta thể minh mẫn trong việc xét đoán mọi việc.

      - Bà biết gì về Roger, người em trai của ông Henry ?

      - Tôi biết nhiều. Ông ta có vẻ đáng mến nhưng có thể đó chỉ là bề ngoài. Có thể là ông ta tìm cách đẩy người trai vào trại cai nghiện. Phải ngăn chặn việc này, nếu tính mạng ông Henry Bassington-ffrench gặp nguy hiểm.

      Bobby suy nghĩ vài phút về những việc kỳ lạ vừa nghe được.

      - Bà kết hôn với ông Nicholson lâu chưa ?

      - Cách đây đúng năm...

      - Có lúc nào bà nghĩ đến việc rời bỏ ông ta ?

      - có tiền, tôi làm thế nào mà khỏi đấy được. Nếu đến nhà bạn bè tôi năng với họ ra sao ? rằng chồng tôi muốn giết tôi ư ? Người ta thể nào tin vào chuyện quái đản như vậy được.

      - Tôi tin bà.

      Ngập ngừng lúc rồi Bobby đột nhiên hỏi.

      - Tôi đặt ra cho bà câu hỏi: Bà có biết ai là Alan Carstairs ?

      thấy má ta đỏ lên.

      - Tại sao ông lại hỏi như vậy ?

      - Vì cái đó rất quan trọng để tôi tìm ra .

      Theo tôi, bà biết ông Alan Carstairs và đưa ảnh của mình cho ông ta.

      Cúi mặt xuống, Moira Nicholson ngập ngừng...

      Sau đó ta nhìn thẳng vào mắt Bobby.

      - Đúng.

      - Bà quen ông ấy trước khi kết hôn chứ ?

      - Vâng.

      - Ông ấy tới đây để gặp bà, đúng ?

      - Chỉ lần thôi.

      - Cách đây tháng ư ?

      - Đúng như vậy.

      - Ông ấy biết bà ở vùng này ư ?

      - Tôi hiểu tại sao ông ta biết việc này. Tôi với ông ta.

      Tôi cũng viết thư cho ông ta từ sau ngày cưới.

      - Chồng bà có biết việc này ?

      - .

      - Bà tưởng vậy thôi, chồng bà biết tất cả.

      - Chồng tôi đả động gì đến việc này.

      - Bà có với ông Carstairs về chồng mình ? Bà có rằng mình rất sợ hãi ?

      - Tôi nhớ.

      - Nhưng bà rất đau khổ, đúng ?

      - Vâng.

      - Và bà điều này với ông ấy chứ ?

      - . Tôi chỉ cuộc sống của tôi gặp khó khăn.

      - Có thể là ông ấy biết.

      - Có thể là như vậy.

      - Bà có cho rằng... biết nên như thế nào nhỉ... Bà có cho rằng ông ấy biết những hành động của chồng bà... ví dụ về trại cai nghiện chẳng hạn ?

      ta cau mày suy nghĩ.

      - Cũng có thể. Ông ta hỏi chuyện và tôi trả lời... Tôi nghĩ là ông ta biết chuyện gì đó.

      Bobby suy nghĩ lúc rồi hỏi:

      - Chồng bà có ghen ?

      ngạc nhiên khi thấy ta trả lời:

      - Có. Chồng tôi rất ghen.

      - Ghen về bà ư ?

      - Vâng, tuy ta tôi. ta coi tôi như là tài sản của mình... Ô ! con người kỳ lạ... rất kỳ lạ !

      ta rùng mình rồi hỏi lại:

      - Ông có phải là người của cảnh sát ?

      - Tôi ư ? .

      - Tôi sợ là như vậy... Ông là người lái xe cho tiểu thư Frances, đúng ? Ông chủ quán cho tôi biết như vậy. Chiều hôm nọ tôi gặp ấy trong bữa ăn.

      - Tôi biết chuyện đó. Bà rất cần gặp tiểu thư Frances. Tôi thể gọi điện thoại cho tiểu thư được, nhưng bà có thể cầu ấy cho cuộc hẹn ở đâu đấy, được ?

      - Chắc chắn là được.

      - Tôi hiểu bà có thể lấy làm lạ về cần thiết phải có cuộc gặp gỡ này, nhưng có thể bạ thay đổi quyết định sau khi được giải thích ràng mọi việc. Trước hết chúng ta cần sớm gặp tiểu thư Frances.

      Moria đứng lên.

      - Rất tốt.

      Đưa tay về cánh cửa, ta ngập ngừng hỏi:

      - Alan Carstairs... Ông có gặp ông Carstairs lần nào ?

      - Có, nhưng lâu rồi.

      - Khi có mặt tiểu thư Frances, tôi giải thích tất cả.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười chín


      CUỘC GẶP TAY BA




      vài phút sau Moira quay lại.

      - Tôi hẹn gặp tiểu thư Frances ở dưới vòm cây bên bờ sông. Lời thỉnh cầu của tôi có vẻ khác thường nhưng cuối cùng ấy cũng chấp nhận.

      - Tốt. Bây giờ bà chỉ cho tôi vòm cây ấy ở đâu.

      Moira mô tả nơi ấy cách chính xác và con đường phải tới.

      - Được rồi. Bà trước, tôi tới đó sau.

      Moira ra . Bobby ở lại quán trọ để trao đổi vài câu với ông Askew.

      - Ông xem, đời sao lại có những chuyện kỳ lạ như vậy. Trước đây tôi làm việc với người Canada, hỏi ra đây là ông chú của bác sĩ Nicholson.

      sợ cuộc gặp gỡ của bà Nicholson với người tài xế của tiểu thư Frances trở thành lời đàm tiếu của dân làng rồi cái đó đến tai ông bác sĩ.

      - Bà ấy gặp tôi khi lái xe và muốn hỏi chuyện tôi. phụ nữ xinh đẹp và đáng mến.

      - Bà ta có vẻ như vậy. Nhưng cuộc sống của bà ta trong lâu đài La Grange mấy vui vẻ.

      Biết chắc là ngăn chặn được những chuyên ngồi lê đôi mách, đến nơi Moira chỉ dẫn.

      Tới nơi, thấy bà ta ngồi chờ.

      Frankie chưa tới.

      Trước cặp mắt dò hỏi của Moira, thấy đến lúc phải giải thích mọi chuyện.

      - Tôi có nhiều chuyện có thể cho bà biết.

      - Tôi xin nghe đây.

      - Trước hết tôi phải là tài xế mà tôi làm việc tại xưởng sửa chữa xe hơi ở Londres. Tôi phải là Hawkins mà là Jones... Bobby Jones. Tôi từ làng Marchbolt tới đây.

      Moira chăm chú nghe nhưng cái tên làng Marchbolt hình như làm cho ta ngạc nhiên. Bobby thẳng vào câu chuyên.

      - Tôi có tin xấu... Bạn bà... ông Alan Carstairs... Bà cần biết là ông ấy... chết rồi.

      Người phụ nữ giật mình rồi quay mặt . Quan hệ giữa ta và ông Carstairs là quan hệ gì ?

      Sau lúc yên lặng, ta bằng giọng nghe rất xa xôi:

      - Cái đó giải thích tại sao ông ấy trở lại... Tôi hình dung...

      Bobby nhìn trộm người phụ nữ. yên tâm. ta có vẻ buồn rầu và suy nghĩ, nhưng chỉ có vậy thôi.

      - Xin ông cho tôi biết vài chi tiết.

      - Ông ta rơi từ vách núi xuống vực, ở làng Marchbolt, làng tôi. Chính tôi và ông bác sĩ phát ra ông ta. Ông ta có tấm ảnh của bà ở trong túi.

      - Đúng thế ?... Alan thân mến ! thuỷ chung của ông ấy làm tôi cảm động.

      Sau đó lúc ta hỏi tiếp:

      - Vụ tai nạn xảy ra vào ngày nào?

      - Cách đây tháng. Ngày mùng ba, tháng mười, đúng thế.

      - Sau ngày ông ta tới đây.

      - Khi gặp bà, ông ta có mình Wales ?

      Người phụ nữ lắc đầu

      - Bà có biết người có tên là Evans ?

      - Evans ư ? - Moira suy nghĩ rồi trả lời tiếp - , tôi biết người có tên như vậy. Đó là ai ?

      - Đó là điều chúng ta muốn biết... A ! Frankie đây rồi.

      vội vàng con đường . ngạc nhiên khi thấy ngoài Moira Nicholson còn có cả Bobby nữa.

      - A Frankie ! Xin cảm ơn tới đây. Chúng ta cần gặp nhau để bàn bạc cách nghiêm túc. Trước hết tôi xin giới thiệu với đây là bà Nicholson, người trong tấm ảnh bị đánh tráo.

      - Ô ! - Frankie kêu lên.

      nhìn Moira rồi bật cười.

      - bạn - với Bobby - Bây giờ tôi hiểu tại sao lại thất vọng đến như vậy khi nhìn thấy bà Cayman ở toà án.

      Moria tỏ ra hiểu gì cả.

      - Tôi với nhiều lần rằng tôi biết tiến hành bắt đầu từ đâu việc này rồi.

      mô tả vợ chồng nhà Cayman sau khi đến nhận diện người chết.

      - Nhưng tôi hiểu - Moira kêu lên. Ai là người bị giết hại, người ruột của bà ta hay là ông Alan Carstairs ?

      - Đây là lúc những kẻ phạm tội vào cuộc.

      Sau đó Frankie thêm việc Bobby bị đầu độc.

      - Phải, bằng tám grain moóc-phin. .

      - Thôi trở lại chuyện này nữa. Để tôi . Vợ chồng nhà Cay man đến tìm Bobby sau phiên toà để hỏi xem người ruột của họ (ít nhất đây là theo họ ) có trăng trối gì trước khi qua đời . Bobby trả lời . Nhưng sau đó ta nhớ lại ông Carstairs trước nhắm mắt đến người có tên là Evans. viết thư cho Cayman về chuyện này và ngày sau nhận được thư mời đến nước nào đó ở Nam Mỹ làm việc. Sau khi từ chối việc này bị đầu độc. kẻ nào đó cho moóc- phin vào chai bia...

      - Tám grain - Bobby thêm.

      - Vì có sức khoẻ nên thoát nạn. Và cuối cùng chúng tôi đến kết luận: ông Alexandre Pritchard hoặc Alan Carstairs chết vì bị đẩy từ vách núi xuống vực.

      - Tại sao ? - Moira hỏi.

      - Chị đoán ra lý do ư ? Đối với chúng tôi vấn đề ràng: ông Cay man chết vì bị hãm hại và thủ phạm chính là Roger Bassington-ffrench.

      - Roger Bassington-ffrench ư ? - Ngạc nhiên Moria hỏi lại.

      - Vì chính ta có mặt tại đấy và sau đó tấm ảnh của chị bị biến mất và chỉ có ta mới có thể làm được việc này.

      - Tôi hiểu.

      - Sau đó tôi bị tai nạn xe hơi khi qua Staverley; trùng hợp kỳ lạ, đúng ? (Frankie nháy mắt cho Bobby). Tôi gọi Bobby tới sắm vai tài xế cho tôi để chúng tôi có thể phanh phui chuyện này ra trước ánh sáng.

      - Bây giờ chị hiểu rồi chứ ? - Bobby - Và rất ngẫu nhiên tôi gặp chị ở lâu đài La Grange tối bữa nọ; tôi nhận ngay ra chị là người trong ảnh.

      - nhận ra ngay ư ?

      - Tôi có thể nhận ra người ấy ở bất cứ đâu.

      Moira đỏ mặt.

      Nhưng rồi ta lần lượt nhìn Frankie và Bobby.

      - Các vị đúng đấy chứ ? Có đúng là ngẫu nhiên mà hai người tới đây ? Hay các người đến vì... (Giọng của ta run lên) vì nghi ngờ chồng tôi ?

      - Xin lấy danh dự mà : Chúng tôi quen biết chồng chị - Frankie tuyên bố.

      - Xin lỗi tiểu thư Frances. Nhưng tôi nhớ trong bữa ăn ở nhà Bassington-ffrench chồng tôi căn vặn về vụ tai nạn. Tôi hiểu tại sao. Bây giờ tôi tự hỏi có phải Nicholson cho đây là vụ tai nạn giả ?

      - Nếu chị muốn biết đúng là chúng tôi đóng kịch. Và vở kịch thành công. Hãy nhớ rằng tôi nghi ngờ gì ông bác sĩ cả, kẻ mà chúng tôi cần vạch mặt là Roger Bassington-ffrench.

      - Roger ư ? - Moria lại ngạc nhiên hỏi lại.

      - Đối với chị cái đó hẳn là vô lý.

      - Vấn đề là ở chỗ này đây !! - Bobby khẳng định.

      - Roger... Ô ! - Moria lắc đầu - Người ta có thể chê trách về tư cách của Roger, nhưng ta thể dính líu vào vụ này được. Tôi thể hình dung việc ta đẩy người xuống vực...

      - Cả tôi cũng vậy - Frankie xác nhận.

      - ta đánh cắp bức ảnh - Bobby căn vặn. Nghe đây. Moria Nicholson, tôi chứng minh cho chị thấy.

      cách chậm chạp, bỏ sót chi tiết nào. Khi xong, mắt của Moria sáng lên.

      - Bây giờ tôi hiểu - ta - về mặt tượng vấn đề ràng.

      Moira ngừng lát rồi tiếp:

      - Nhưng tại sao trực tiếp hỏi ta ?




      Chương hai mươi


      TAY ĐÔI




      Bobby và Frankie sững sờ trước câu hỏi bất ngờ ấy. Cả hai đều kêu lên lúc:

      - thể như vậy được !

      - Tuỳ hai người thôi - Moria kết luận - Theo tôi Roger có thể lấy tấm ảnh, nhưng ta thể giết người. Vì lý do gì mà ta làm như vậy. ta quen biết ông này mà mới chỉ gặp lần trong bữa ãn thôi.

      - Vậy ai đẩy ông ấy từ vách núi xuống vực ? Mặt của Moira sa sầm lại.

      - Tôi biết.

      - Liệu chị có cho phép tôi những gì chị thổ lộ vói tôi cho Frankie nghe ?

      Moria quay mặt .

      - Tuỳ . Nhưng cái đó là bi kịch rất vô lý...

      Rồi ta bỗng nhiên đứng lên.

      - Tôi như con điên. Ông Jones, xin ông chú ý đến những chuyện ngu dại ấy... trong lúc tâm thần tôi bị hoảng loạn. Bây giờ tôi phải về thôi. Tạm biệt !

      ta bước rất nhanh. Bobby muốn giữ Moira lại, nhưng Frankie :

      - Đứng lại, đồ ngốc. Để mặc tôi.

      chạy đến bên Moira. Sau đó vài phút trở lại vòm cây.

      - Tốt chứ ? - Bobby hỏi.

      - Tốt. Tôi làm ta yên tâm. Tôi làm cho ta hứa là gặp lại chúng ta. Bây giờ kể lại cho tôi nghe tất cả những gì nắm được.

      Bobby thuật lại câu chuyện và Frankie chăm chú nghe. Sau đó bảo :

      - Tôi vừa khám phá ra hai kiện phù hợp với câu chuyện vừa kể. Trước hết khi trở về lâu đài Meroway tôi rất ngạc nhiên khi thấy bác sĩ Nicholson nắm tay bà Sylvia Bassington-ffrench... và ông ta nhìn tôi như sét đánh khiến tôi sợ run lên.

      - kiện thứ hai là gì ?

      - kiện . Bà Sylvia kể lại khi nhìn thấy tấm ảnh của Moira Nicholson mặt lò sưởi, ông Alan Carstairs có vẻ rất cảm động và hỏi người trong ảnh là ai. Bà Sylvia đây là Moira, vợ của bác sĩ Nicholson và như vậy ông này biết chỗ ở của ta. Bobby, tôi hiểu vai trò của Nicholson trong vụ này. Tại sao ông ta muốn loại bỏ Alan Carstairs? Có phải tại ông Carstairs muốn tố cáo Nicholson là kẻ đứng đầu nhóm buôn ma tuý ? Hay xinh đẹp của là nguyên nhân của vụ án mạng ?

      - Có thể là cả hai. Có thể Nicholson giết hai người có cuộc hẹn và ông ta đă nghi ngờ người vợ.

      - Có thể. Trước hết chúng ta hãy xét tư cách của Roger Bassington-ffrench. Điều duy nhất chống lại ta là tấm ảnh. Nếu ta có thể giải thích cách hợp lý...

      - cho rằng có thể hỏi ta về chuyện này ư, Frankie ? Như vậy có khinh xuất ? Nếu là thủ phạm, ta thấy công việc của và tôi.

      - Khoan . Tôi quan sát kỹ khi ta . Cho đến lúc này ta vẫn có vẻ thà. Nếu chứng minh được mình là người vô tội ta là đồng minh của chúng ta.

      - gì, Frankie ?

      - Bạn thân mến, bạn xinh đẹp của là người mắc chứng thần kinh, lẫn lộn giả... Nhưng giả định sợ hãi của ta có cơ sở... người chồng thực muốn loại trừ vợ... Henry Bassington-ffrench gặp nguy hiểm chết người. Bằng mọi giá chúng ta phải ngăn cản, để ông ấy vào lâu đài La Grange. Lúc này Roger là người giám sát bác sĩ Nicholson dễ dàng hơn cả.

      - đúng. Chúng ta bàn kế hoạch thực thôi.

      đứng lên, trước khi ra về tuyên bố:

      - Nghe đây, Bobby, tất cả những chuyện này

      là khác thường, tôi có cảm giác như mình sống trong cuốn tiểu thuyết...

      - Còn tôi, tôi có cảm giác như mình tham gia vở diễn trong đó chúng ta ở hồi hai. Cái khó khăn là ta hiểu gì về hồi .

      Frankie xác nhận:

      - phải ở hồi hai mà theo tôi đây là hồi ba, Bobby, đây là hồi kết thúc vở kịch.

      - hồi có rất nhiều xác chết. - Bobby kết luận - và phải rằng đây là hồi mà năm tiếng thần chú "Tại sao là Evans ?" giải quyết tất cả mớ bòng bong này... Frankie, tôi tin rằng người có cái tên Evans ấy là điểm xuất phát của cuộc điều tra của chúng ta và là người ít quan trọng trong vở bi kịch này.

      - làm như là người có tên Evans tồn tại ấy.

      xong Frankie trở về lâu đài Merroway.




      Chương hai mươi mốt


      RAGER TRẢ LỜI CÂU HỎI




      May mắn là khi về đến nửa đường Frankie gặp Rager.

      - Này ! ở Londres ít thời gian thế thôi ư ?

      - Tôi còn việc gì ở Londers nữa.

      - về nhà chưa ? Bác sĩ Nicholson vừa đến báo tin cho chị Sylvia về tình trạng nghiện ngập của Henry.

      - Tôi biết... Khi trở về tôi gặp hai người trong phòng đọc sách... Bà ấy tỏ ra quá ngao ngán.

      - Bằng mọi giá phải cai nghiện cho Henry... đó là lợi ích của chị Sylvia, cháu Tommy và cả gia đình. Nicholson là bác sĩ có khả năng làm việc này. Chỉ cần Henry đồng ý đến lâu đài La Grange...

      Frankie ngắt lời ta:

      - Ông có muốn trả lời câu hỏi mà tôi nêu ra ? Tôi hy vọng rằng ông cho tôi là người tò mò...

      - Xin cứ .

      - Ông có lấy tấm ảnh trong túi của người... người ngã từ vách núi xuống vực ở làng Marchbolt ?

      nhìn ta cách chăm chú làm cho Roger có đôi chút lo ngại, tình cảm khó chịu chứ phải là sợ hãi.

      - nghĩ như thế nào mà lại hỏi tôi như vậy ? Bà Moira với ư ?... Nhưng , bà ta biết gì cả...

      - Còn ông sao ?

      - Tôi thừa nhận mình làm việc này.

      - Tại sao ?

      lần nữa, Roger lại tỏ ra khó chịu.

      - Vâng, như thế này. Tôi ngồi bên cạnh xác người, tôi thấy mảnh giấy rơi từ trong túi của ông ta ra. Tôi cầm lên xem và tôi rất ngạc nhiên vì đây là phụ nữ tôi quen biết... người có chồng... sống hạnh phúc lắm. có chuyện gì xảy ra ? cuộc điều tra và rồi tên người phụ nữ ấy được đăng lên báo... vụ om sòm... Và tôi xé nát tấm ảnh đó thành trăm mảnh. Có thể làm như vậy là sai, nhưng Moira ăn ở tốt với mọi người, tôi muốn bà ta bị rắc rối.

      Frankie thở dài.

      - Đó là tất cả ! Nhưng nếu ông biết được...

      - Sao ?

      - Tôi với ông sau. Đó là vấn đề rất phức tạp ! Ông thừa nhận mình là người huỷ tấm ảnh nhưng tại sao ông người chết là ai ?

      - Tôi biết người chết là ai ư ? Làm thế nào mà tôi biết được ? Tôi chưa nhìn thấy người ấy bao giờ.

      - Nhưng ông gặp ông ta tại đây... vài tuần lễ trước.

      - , tỉnh táo rồi.

      - Đó là ông Alan Carstairs... ông chưa bao giờ gặp ông Alan Carstairs ư ?

      - Ô ! Có chứ ! Vợ chồng nhà Rivington dẫn ông ấy đến lâu đài Merroway. Nhưng người qua đời phải là Alan Carstairs.

      - Tôi cam đoan chính là ông ta. Chắc chắn là ông biết.

      Hai người nhìn nhau, rồi Frankie cảm thấy nghi ngờ.

      - Tôi nhìn mặt người chết. chiếc khăn tay phủ lên mặt ông ta...

      Frakie mở to mắt. vậy, lần đầu tiên kể lại chuyện này, Bobby mình lấy chiếc khăn trong túi người bị nạn để che mặt cho ông ta.

      - Ông có ý định nhấc chiếc khăn đó ra để nhìn mặt người chết ư ?

      - . Nhìn làm gì kia chứ ?

      - Đúng thế.

      vậy, nhưng trong thâm tâm, Frankie vẫn nghĩ, nếu là mình sau khi thấy tấm ảnh, mình nhất định phải nhìn mặt người chết.

      - Người đàn bà khốn khổ ! - thở dài - Bà ta thât đáng thương.

      - Ai ? Bà Moira Nicholson ư ?

      - Phải. Người chồng hành hạ vợ.

      - Xin thú nhận, tôi cũng ưa bác sĩ Nicholson.

      - Bà ấy ông ta muốn giết mình.

      Roger cười với vẻ hoài nghi. - đến nỗi như vậy đâu.

      - Tuỳ ông xem xét vấn đề. Mời ông ngồi xuống. Tôi chứng minh rằng bác sĩ Nicholson là tên tội phạm nguy hiểm.

      Frankie thuật lại cách chi tiết câu chuyện kể từ ngày Bobby và bác sĩ Thomas thấy xác người dưới vực sâu. bóng gió rằng mình tới lâu đài Merroway để khám phá vụ án bí mật này.

      Roger nghe như bị mê .

      - Câu chuyện là đúng chứ ?

      - Tôi bịa thêm điều gì cả.

      Trong phút, Roger cau mày yên lặng. Cuối cùng ta tuyên bố:

      - là quái đản, tôi cho rằng lập luận đầu tiên của là đúng. Người ấy, Alexandre Pritchard hay Alan Carstairs, bị giết hại. Nếu việc đầu độc cậu Jones Bobby thể giải thích được. Câu “Tại sao là Evans” ? làm sáng tỏ tình hình vì chúng ta biết Evans là ai và người ấy có vai trò gì trong vụ này. Tôi cho rằng hoặc những kẻ giết người nghĩ rằng cậu Jones có chứng cứ gì rất nguy hiểm đối với chúng. Do đó chúng muốn loại trừ cậu ta, sau này cũng vậy thôi. Tớ đây tất cả đều hợp lý, nhưng tôi hiểu vì lý do gì tố cáo bác sĩ Nicholson.

      - Ông ta có chiếc xe hơi hiệu Talbot màu xanh sẫm và nó vắng mặt vào cái ngày mà Bobby bị đầu độc.

      - Ừ... Chứng cứ rất mong manh.

      - Cộng thêm những điều bà Nicholson với Bobby nữa.

      thuật lại vẻ sợ hãi của Moira trong cuộc họp tay ba.

      Roger nhún vai.

      - rằng chồng bà cung cấp moóc-phin cho Henry nhưng ta có chứng cứ gì ? Ông ta muốn Henry đến trại cai nghiện của mình đó là điều chính đáng đối với thầy thuốc muốn chữa cho người bệnh. Còn về mối tình của ông Nicholson với chị Sylvia tôi thể gì được.

      - Moira có lý. chung, người vợ hiểu người chồng của mình hơn ai hết.

      - Nếu lời tố cáo này là đúng nó cũng thể biến người thầy thuốc thành kẻ giết người được.

      - nên quên việc ông ta muốn loại bỏ người vợ.

      - cho đây là câu chuyện nghiêm túc ư ?

      - Tôi tin là như thế.

      Roger châm điếu thuốc.

      - Có cần thêm những lo sợ của bà ta nữa ? Lâu đài La Grange có rất nhiều con nghiện, nhiều người mắc bệnh tâm thần. Cái đó ảnh hưởng xấu đến tinh thần của phụ nữ vững vàng và nhạy cảm.

      Frankie nhớ lại lời của Moira: “đừng chú ý đến những chuyện ngu dại... trong lúc tâm thần tôi bị hoảng loạn”. cho đây chỉ là nhạy cảm của người vợ ông thầy thuốc. Cái đó rất khó giải thích nên tranh luận với Roger nữa.

      ta tiếp:

      - Cho rằng ông Nicholson có mặt ở làng Marchbolt vào cái ngày xảy ra tấn thảm kịch ấy... hoặc với ông ta có lý do để giết hại ông Alan Carstais đây là hai việc khác nhau. Cho phép tôi có nhận xét rằng: quên mất những người thực đáng khả nghi, đó là vợ chồng nhà Cayman !

      - Vợ chồng nhà Cay man ư ?

      - Theo tôi đó là những kẻ phải chú ý trước tiên. Trước hết tại sao họ làm chứng gian về căn cước người chết, sau đó họ cố muốn biết những lời trăng trối của người khốn khổ ấy; ý kiến của về việc người ta mời cậu Jones sang Buenos-Ayres làm việc là đúng.

      - Ô ! Như vậy tôi lại có thêm ý kiến nữa: có phải tấm ảnh của bà Moira bị đánh tráo bằng ảnh cùa bà Cayman ?

      - Xin thề với là tôi có ảnh của bà Cayman. thấy bà ta là nhân vật đáng kinh tởm.

      - Có thể trước kia bà ta rất xinh đẹp... cái đẹp của phụ nữ có tướng đàn ông. Nhưng đây là điều tôi muốn : Chắc hẳn trong người của ông Alan Carstairs có hai tấm ảnh: của bà Cayman và của bà Moira.

      Roger gật đầu.

      - Và nghĩ sao ?

      - Tôi cho rằng ông ta có mối tình khác, mối tình tầm thường hơn. Chắc rằng ông ta tìm căn cước người nào đó. Và câu chuyện xảy ra như thế này: Ông Cayman, người chồng, theo dõi Cartairs. tới vách núi, ông ta cho rằng đây là lúc loại bỏ ông Carstairs tốt nhất: Lợi dụng sương mù, ông ta đẩy người này xuống vực. Ông Carstairs kêu lên tiếng hãi hùng. Cay man chuồn mất; ông ta biết ở gần đó có người và trong túi của người bị hại có tấm ảnh của Cayman. Tấm ảnh được đưa lên báo...

      - rụng rời trong gia đình Cayman...

      - Đúng thế. Ai mà biết được vợ chồng nhà Cayman ở Wales ? Mụ Cayman tới những giọt nước mắt cá sấu và công nhận đây là xác của ruột mình. Họ còn gửi hành lý tới để đánh lừa mọi người là họ du lịch.

      - Frankie, xin có lời khen về tài điều tra của .

      - Đúng ? Giả thuyết của tôi đến nỗi tồi. Mặt khác, về vấn đề Cayman ông có lý và chúng tôi theo dõi những đối tượng này. Tôi tự hỏi

      tại sao chúng tôi nghĩ đến vợ chồng nhà này ngay từ đầu.

      Frankie có ý đồ ràng: giăng lưới ngay cả đối với Roger. Dù sao cũng thể cho ta biết mọi .

      - Bây giờ chúng ta phải làm gì với ông Nicholson ?

      - Ý thế nào ?

      - Người đàn bà khốn khổ luôn sống trong sợ hãi. Tôi thấy ông có vẻ dửng dưng với nỗi đau của người khác.

      - Tôi phải là người như vậy, nhưng tôi thất vọng khi nhìn thấy bà ta tự giải quyết được những vấn đề của mình.

      - Nào, ông Roger hãy công bằng chút. Bà ta có thể làm gì khi có tiền, có nơi cư trú ?

      - Nếu là bà ta quyết định. - Tôi ư ?

      - được thừa kế. Nếu nghi ngờ người chồng muốn ám hại mình, có những biện pháp ngăn chặn ta. bỏ cuộc sống bảo đảm nếu cần có thể giết ta trước. can đảm còn bà Moira hoàn toàn thiếu cái đó.

      Frankie chấp nhận lời khen. thích loại phụ nữ như vậy và khâm phục ta của Bobby làm Frankie khó chịu.

      Roger khinh ghét những phụ nữ yếu đuối, Moira làm cho ta quan tâm. ta tố cáo chồng chỉ vì tinh thần của ta bị suy sụp mà thôi đúng ? ta thiếu ý chí, nhưng Frankie thấy ta rất đáng mến.

      Roger thêm:

      - Frankie, là người dễ dàng dắt mũi người đàn ông.

      rất hài lòng... nhưng đồng thời cũng rất bối rối. Và ngay lập tức thay đổi đề tài câu chuyện.

      - Thế còn trai ông sao ? Ông còn muốn thuyết phục ông ta đến La Grange chữa bệnh nữa ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương hai mưoi hai


      NẠN NHÂN NỮA





      - . Còn nhiều trại cai nghiện chữa bệnh cho ấy. Điều quan trọng là ấy có chịu chữa bệnh hay .

      - Ông thấy cái đó là thể ư ?

      - Tôi sợ là như vậy. Hôm nọ nghe ấy rồi đấy. Chúng ta có thể làm cho ấy ân hận... Này, chị Sylvia đây rồi.

      Bà Bassington-ffrench từ trong nhà ra và nhìn xung quanh. Nhận ra Roger và Frankie bà ta vượt qua bãi cỏ để tới bện họ.

      Bà có vẻ lo lắng.

      - Reger, tôi tìm chú khắp nơi - Bà ta và khi thấy Frankie định lảng , bà tiếp - Đừng bỏ , thân mến. Làm ra vẻ bí mật để làm gì? chẳng biết mọi chuyện rồi đó sao ?

      Frankie xác nhận điều đó bằng cách gật đầu.

      - Tôi là mù quáng, cả hai người biết , còn tôi chút nghi ngờ. Khi nghe bác sĩ Nicholson xong, tôi đến ngay bên Henry. Tôi rời khỏi ta phút nào.

      Bà ta thổn thức. . Chú Roger... chúng ta hãy chữa bệnh cho ấy. ấy đồng ý sáng mai đến lâu đài La Grange để bác sĩ Nicholson chữa bệnh.

      - Ô! ... Hai tiếng kêu bật khỏi miệng Roger và Frankie cùng lúc: Sylvia ngạc nhiên nhìn họ. Roger giải thích tất cả theo khả năng của mình. - Chị Sylvia. Sau khi suy nghĩ, tôi thấy đây phải là nơi chữa bệnh thích hợp với Henry.

      - Chú cho rằng chú có thể tự chữa bệnh cho mình ư ?

      - . Chúng ta cần tìm cơ sở chữa bệnh khác xa lắm. là sai lầm nếu tới gần hơn.

      - Tôi cũng thấy như vậy - Frankie thêm.

      - Tôi đồng ý. Tôi muốn ở xa ấy và muốn ai ngoài ông Nicholson chữa bệnh cho chồng tôi. Ông bác sĩ này tỏ ra tận tâm và đáng mến ! Tôi yên tâm nếu Henry được ông ta chăm sóc.

      - Chị Sylvia ! Chị vẫn ưa bác sĩ Nicholson kia mà ! - Roger kêu lên.

      - Tôi thay đổi ý kiến. Trưa nay ông bác sĩ tỏ ra rất hiền dịu và đáng mến. Những ác cảm đối với ông ta của tôi trước kia còn nữa.

      khoảnh khắc nặng nề trôi qua. Cả Roger và Frankie biết trả lời ra sao.

      - Henry khốn khổ ! - Bà ta tiếp - ấy suy sụp khi biết tôi hiểu mọi chuyện. ấy quyết tâm cai nghiện vì tôi và vì Tommy, nhưng - ấy bảo tôi - ấy thể hy sinh bản thân mình để tới nơi đó được. Lúc ấy ông Nicholson giải thích mọi chi tiết. Cai nghiện là bắt buộc. Người mắc nghiện rũ sạch mọi trách nhiệm về những hành động đối với bản thân. Ô ! Chú Roger; nếu chú biết được tôi đau đớn như thế nào. Nhưng tôi tin rằng bác sĩ Nicholson chữa lành bệnh cho chồng tôi.

      - Tôi bảo đảm với chị, tốt nhất là...

      Bà Sylvia lập tức quay sang Roger.

      - Roger, tôi hiểu chú ra sao nữa. Tại sao chú thay đổi ý kiến nhanh thế ? Trước đây chú vẫn là phải đưa Henry đến lâu đài La Grange kia mà ?

      - Vâng... tôi nghĩ lại...

      lần nữa, bà Sylvia ngắt lời ta:

      - Dù sao cũng quyết định rồi. Henry tới La Grange.

      Lại yên lặng.

      Cuối cùng Roger lên tiếng:

      - Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Nicholson. Có thể lúc này ông ta có mặt ở nhà. Tôi cần bàn bạc... cụ thể với ông ta số vấn đề.

      đợi người chị dâu trả lời, ta vào trong nhà để lại hai người phụ nữ nhìn theo.

      - Tôi tài nào hiểu được Roger - Bà Sylvia sốt ruột .

      - Tôi tôi hiểu. Tôi đọc sách thấy cách chữa bệnh tốt nhất là ở xa nhà.

      - Lập luận ấy đứng vững được đâu.

      Frankie biết mình phải đứng về phía nào. Tình cảm đối với ông Nicholson của bà Sylvia đột ngột thay đổi. Frankie muốn mọi với bà ta Nhưng liệu bà ta có tin ? Roger cũng tin vào phạm tội của Nicholson kia mà. khi có cảm tình với người bác sĩ, chắc chắn bà ta cũng tin. Có khi bà ta kể lại chuyện này với ông ta nữa. là phức tạp !

      Có tiếng máy bay gầm rú bầu trời xẩm tối. Khi tiếng gầm rú đó tắt dần bà Sylvia lên tiếng:

      - Cái tin ấy là khủng khiếp... Thế mà hai người lại muốn để Henry ở xa tôi.

      - ! ! Bà biết ý định của chúng tôi - Frankie tìm lời giải thích - Chúng tôi chỉ muốn cho ông Henry có những điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Vì theo bà bác sĩ Nicholson là tên lang băm kia mà.

      - Tôi thấy ông ta có thể làm việc này được... Ông ta có đủ phương tiện để cứu Henry.

      Bà Sylvia nhìn Frankie cách nghi ngờ. biết phải làm gì, đành phải yên lặng. Lúc đó Roger từ trong nhà ra.

      - Ông Nicholson vắng - ta báo tin - Tôi nhắn ông ta gọi lại.

      - Tôi thấy cần phải gọi ông ta nữa. Mọi việc sẵn sàng, Henry cũng chấp nhận.

      - Tôi xin nhấn mạnh: Henry là trai tôi.

      - Chú cũng đồng ý đưa ấy tới lâu đài La Grange chứ ?

      - Đồng ý, nhưng phải thảo luận vài vấn đề với bác sĩ Nicholson .

      - Những vấn đề gì ? Tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả. Bà Sylvia quay và vào trong nhà.

      Roger nhìn Frankie.

      - Vai trò của chúng ta quá khó khăn.

      - Đúng thế.

      - Khi chị Sylvia có ý kiến rất khó thay đổi.

      Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài để bàn bạc xem họ phải làm gì trước tình thế này. Roger đồng ý với Frankie là nên với bà Sylvia.

      Theo ta phải thăm dò ngườỉ bác sĩ .

      - Nhưng ông trực tiếp với ông ta ư ? - Frankie hỏi.

      - phải, tôi làm cho ông ta phải ra. Dù sao Henry cũng nên đến La Grange. Phải ngăn chặn việc này bằng mọi giá, có thể là chúng ta vạch mặt nạ của họ ra... Nhưng có tiếng gì vậy?

      Cả hai đều giật bắn người lên.

      - Trong nhà có tiếng nổ.

      Qua cửa sổ lớn, họ cùng chạy vào phòng khách và ra hành lang. Bà Sylvia mặt tái nhợt đứng ở đấy.

      - Hai người có nghe thấy gì ? - Bà hỏi họ - tiếng súng... trong văn phòng của Henry.

      Bà ta lảo đảo và Roger phải đỡ lấy cánh tay bà. Frankie đến trước cửa văn phòng và vặn nắm đấm.

      - Cửa bị khoá trái.

      - Vào bằng lối cửa sổ ! - Roger kêu to.

      đặt bà Sylvia xuống ghế tràng kỷ và chạy ra. Frankie theo. Sau khi vòng quanh ngôi nhà, họ đến trước cửa sổ văn phòng. Cửa sổ bị gài từ bên trong. Qua ô cửa kính, họ nhìn vào trong phòng. Mặt trời lặn, căn phòng mờ tối... Tuy nhiên họ nhìn thấy ông Henry Bassington-ffrench nằm gục trước bàn giấy, vết thủng thái dương và khẩu súng lục từ tay rơi xuống sạn nhà !

      - Ông ta tự sát ! - Frankie - kinh khủng !.

      - đứng lùi lại. Tôi đập vỡ cửa kính.

      Roger lấy áo khoác bọc nắm tay mình lại và đấm mạnh vào tấm kính. ta cẩn thận gạt những mảnh kính vụn và chui vào trong phòng theo sau là Frankie. Cùng lúc ấy bà Bassington-ffrench và ông Nicholson vừa chạy tới nơi.

      - Có chuyện bất hạnh gì xảy ra với... Henry ? - Bà Sylvia kêu lên.

      Nhìn thấy chồng nằm gục xuống bàn, bà thét lên. Roger chui ra và bác sĩ Nicholson giao bà Sylvia ngất xỉu cho ta.

      - Đưa bà ấy - Ông ta - Và trông nom bà ấy cẩn thận. cho bà ấy nhìn thấy cái cảnh khủng khiếp này.

      xong, ông bác sĩ chui qua cửa sổ để vào trong phòng và đến bên Frankie.

      Ông chậm chạp cúi đầu.

      - kết thúc bi thảm ! Con người khốn khổ thiếu can đảm để chữa bệnh.

      Ông ta cúi xuống xác chết sau đó đứng thẳng lên.

      - Cái chết tức thời. Tôi biết ông ta có viết gì trước khi tự sát ?

      Frankie đến gần hơn và nhìn bên khuỷu tay ông Bassington-ffrench thấy mảnh giấy có mấy dòng chữ:

      "Tôi chọn cách tốt nhất để kết thúc cuộc đời mình. Cái tật xấu tai hại đến với tôi và bây giờ tôi thể thoát ra được. Tôi làm việc này vì Sylvia... Sylvia và Tommy. Vĩnh biệt ! Hãy tha thứ cho tôi..."

      Frankie thấy khô cổ họng.

      - được sờ mó vào vật gì cả - Ông bác sĩ căn dặn - cuộc điều tra. Chúng ta phải báo ngay cho cảnh sát.

      Frankie ra cửa nhưng bỗng đứng lại.

      - có chìa khoá trong ổ - báo tin.

      - có ư ? Chắc chắn nó còn ở trong túi ông ta.

      Ông ta thận trọng lục trong túi người chết và lấy ra chìa khoá.

      Ông cắm vào ổ khoá và cánh cửa văn phòng bật mở. Bác sĩ Nicholson thẳng tới nơi đặt máy điện thoại.

      Frankie thấy đầu gối run lên, đầu óc choáng váng.





      Chương hai mươi ba


      MOIRA MẤT TÍCH




      tiếng đồng hồ sau, Frankie gọi điện cho Bobby.

      - đấy ư, Hawkins ? Chào Bobby. biết chuyện gì chưa ? Biết rồi ư ? Được rồi. Chúng ta gặp nhau vào sáng mai. Tôi bộ đến... qui ước là tám giờ... vẫn ở chỗ cũ.

      gác máy đúng lúc Bobby đến lần thứ ba câu: “Vâng, thưa tiểu thư để những người trong quán trọ khỏi nghi ngờ”.

      là người đến chỗ hẹn trước, nhưng Frankie để phải đợi lâu, mặt xanh xao và nhợt nhạt.

      - Chào Bobby. cái chết kinh khủng ! Đêm hôm qua tôi tài nào chợp mắt được.

      - Tôi biết gì thêm ngoài việc ông Henry Bassington-ffreneh tự sát. Có đúng như vậy ?

      - Đúng. Bà Sylvia gặp chồng để bàn bạc về việc cai nghiện. Chắc chắn là phải đến phút cuối cùng ông ta thiếu can đảm. Ông ta ngồi trong văn phòng, viết vài dòng lên mảnh giấy... và tự sát. Bobby, khủng khiếp !.

      - Đúng thế.

      Cả hai cùng ngồi yên lặng lúc.

      - Tôi cần rời khỏi đây ngay lập tức - Frankie .

      - vậy. Nhưng bà ta ra sao ?... Tôi muốn bà Bassington-ffrench ấy.

      - Bà Sylvia ngất . Tôi chưa gặp lại bà ta từ sau khi nhìn thấy xác chết. Đây là đòn nặng đối với bà vợ. Bobby, đưa xe đến đón tôi lúc mười giờ.

      Bobby . Frankie sốt ruột nhìn bạn.

      - Có chuyện gì vậy ? như mây ấy.

      - Xin lỗi. việc...

      - Việc gì ?

      - Tôi tự hỏi... có đúng là ?

      - Sao ?

      - Câu chuyện tự sát ấy ?

      - Đúng là tự sát rồi.

      - tin chắc chứ ? Moira báo trước cho chúng ta Nicholson muốn loại bỏ hai người. Lúc này người rồi.

      Frankie suy nghĩ rồi lắc đầu.

      - Đây là vụ tự sát. Tôi cùng Roger ở trong vườn nghe thấy tiếng nổ. Chúng tôi vào hành lang bằng cửa sổ lớn. Cánh cửa văn phòng bị khoá trái. Chúng tôi đến cửa sổ văn phòng. Cửa sổ cũng bị gài chặt. Roger phải đập vỡ ô kính. Chỉ đến lúc đó ông Nicholson mới xuất .

      Bobby suy nghĩ lúc.

      - Tuy nhiên tôi thấy ông ta xuất hơi đột ngột.

      - Ông ta quay lại tìm chiếc can bỏ quên sau cuộc thăm viếng buổi trưa.

      Bobby cau mày.

      - Nghe cho kỹ lời tôi, Frankie. Giả thiết là bác sĩ Nicholson giết ông Bassington-ffrench...

      - Sau khi ông Henry viết thư để lại cho gia đình ư ?

      - Lập luận ấy đứng vững. Lá thư ấy có thể là giả mạo. Nét chữ ra vẻ run rẩy theo tình cảm lúc ấy của người sắp tự sát.

      - Rồi sao nữa ?

      - Nicholson giết ông Bassington-ffrench rồi để lại lá thư vĩnh biệt. Sau đó ông ta biến mất sau khi khoá cửa phòng... để sau này xuất trở lại.

      Frankie lắc đầu.

      - Ý kiến của ta có vẻ thông minh, nhưng đúng với thực tế. Trước hết chìa khoá vẫn ở trong túi ông Henry Bassington-ffrench.

      - Ai tìm ra chìa khoá ?

      - Bác sĩ Nicholson.

      - Đúng rồi. Lấy gì bảo đảm chìa khoá vẫn ở trong túi người chết ?

      - Chính mắt tôi nhìn thấy. Tôi cam đoan là chìa khoá nằm trong túi người chết...

      - Đúng với việc diễn ra khi người ta xem trò ảo thuật. Chỉ cần nhanh tay cái đó dễ như trò trẻ con.

      - Về điểm này có lý, nhưng thà mà Nicholson thể giết ông Henry Bassington- ffrench được. Bà Sylvia ở trong nhà khi có tiếng nổ. Nghe thấy bà ta chạy ra hành lang. Nếu Nicholson là người bắn súng ông ta phải chuồn ra bằng cửa văn phòng, nhưng, bà ta gặp ông này. Bà ấy là mình thấy bác sĩ từ ngoài cổng vào bà dẫn ông ta tới cửa sổ của văn phòng. Đây là chứng cứ ngoại phạm thể bác bỏ được.

      - Tôi có nguyên tắc là phải nghi ngờ những người có chứng cứ ngoại phạm.

      - Tôi cũng vậy, nhưng tôi hiểu tại sao nghi ngờ ông bác sĩ.

      - . Lời bà Sylvia Bassington-ffrench cũng ràng rồi.

      - Đúng thế.

      Bobby thở dài.

      - Thôi được. Chúng ta cứ coi đây là vụ tự sát ! Bây giờ chúng ta tiến hành công việc điều tra theo hướng nào đây ?

      - Về vợ chồng nhà Cayman. lâu lắm rồi chúng ta động đến bọn họ. còn nhớ địa chỉ của bà Cayman trong lá thư bà ta gửi cho ?

      - Có. Số nhà mười bảy, phố Saint-Leonare Gardens, quận Paddington. Đây cũng là địa chỉ bà ta khai trước toà án.

      - Chúng ta xao lãng mục tiêu này, đúng ?

      - Đúng thế. Nhưng tôi cho rằng những con chim của chúng ta bay mất rồi. Vợ chồng nhà họ phải vừa được sinh ra hôm qua.

      - Nếu chúng bỏ trốn tôi cũng có cách lần ra chúng.

      - Tại sao lại hại tôi ?

      - Vì, lần nữa, cũng như trong việc điều tra về Roger Bassington-ffrench, Roger biết mặt , ở đây vợ chồng nhà Cayman cũng vậy. Họ biết nhưng biết tôi là ai cả.

      - đến gặp họ bằng cách nào ?

      - Tôi đến nhà họ với lý do là tuyên truyền cho Đảng bảo thủ. Tôi cầm nắm truyền đơn trong tay.

      - Tốt. Nhưng tôi trước là thấy cái lồng trống thôi. Lúc này chúng ta phải suy nghĩ đến... Moira.

      - Tôi quên chuyện này.

      - Chúng ta phải có quyết định về ta.

      Bobby nhớ lại vẻ mặt xinh đẹp hoảng sợ... có dự cảm về số phận bi thảm của người thiếu phụ ấy ngay từ khi ngắm tấm ảnh trong túi ông Alan Carstairs.

      - Ô ! Frankie, nếu nhìn thấy bộ mặt của Moira trong cái đêm ở lâu đài La Grange ! Đừng cho ta là điên dại... ta sợ hãi ilà có lý do. Trước khi có được Sylvia Bassington-ffrench Nicholson phải gạt bỏ hai trở ngại: người thứ nhất loại trừ xong, bây giờ đến lượt người thứ hai, Moira. Tính mạng của ta mỏng manh như sợi chỉ.

      Frankie phải thừa nhận đúng đắn của lập luận ấy.

      - Bạn thân mến, phải giải quyết ngay. Nhưng giải quyết thế nào đây ?

      - ta phải rời khỏi La Grange ngay lập tức.

      - Để đến lâu đài của tôi ở Wales... ở đấy là an toàn nhất.

      - Tôi thuyết phục ta chấp nhận giải pháp này.

      - Đơn giản thôi. Cha tôi ít chú ý những người ra vào trong nhà. Hơn nữa, chắc chắn bà Moria làm vui lòng ông cụ... đàn ông rất mến bà ta. là khó hiểu khi người ta quý những người phụ nữ mảnh dẻ, yếu đuối.

      - Tôi thấy ta yếu đuối và mảnh dẻ chút nào.

      - bạn, mở mắt ra mà nhìn. ta giống như con chim bị thôi miên khi đứng trước con rắn.

      - ta có thể làm gì được kia chứ ?

      - Có nhiều việc có thể làm được.

      - ta có tiền, có bạn bè...

      - Tôi xin , hãy thôi thương hại số phận của ta và nếu cần gửi ta vào Trung tâm nuôi dưỡng các .

      khó chịu đè nặng lên hai người.

      Cuối cùng Frankie vượt qua được khó khăn ấy.

      - Nào ! - Côi - Chúng ta bắt tay vào làm việc ! Hãy cứu Moira.

      - Frankie, rất tốt !

      - Được rồi ! Chúng ta đến chuyện này nữa. Nếu muốn làm được chậm trễ. Cho xe đón tôi vào lúc mười giờ rưỡi.. Tôi đến La Grange để gặp ta. Nếu có bác sĩ Nicholson ngồi đấy tôi rằng vợ ông ta hứa là về lâu đài ở làng Marchobolt cùng tôi nghỉ ít ngày và tôi mang ta ngay lập tức.

      - Như vậy là xong. Nhưng tôi rất sợ tại nạn mới nữa.

      - Được rồi. Mười giờ rưỡi.

      Frankie trở về lâu đài lúc chín giờ rưỡi.

      Người ta mang bữa sáng đến và Roger rót cho mọt tách cà phê. ta có vẻ quá mệt mỏi.

      - Xin chào ! Frankie - Đêm qua tôi mất ngủ.

      - Tôi lấy làm tiếc là để chứng kiến những chuyện đau buồn của chúng tôi.

      - Bà Sylvia ra sao rồi ?

      - Tối hôm qua người ta phải tiêm thuốc gây ngủ cho chị ấy. Bây giờ chị ấy hãy còn ngủ. Người đàn bà khốn khổ ! Cuộc đời của chị ấy tan nát. Chị ấy rất Henry.

      - Tôi biết.

      Frankie yên lặng lúc rồi ý định ra của mình.

      - Đúng, nghĩ đến chuyện bỏ chúng tôi mà .

      Roger bực mình xác nhận - Phiên toà được tổ chức vào thứ sáu. Tôi xin báo để sắp xếp công việc. Tất cả phụ thuộc vào ông chánh án



      ta uống nốt tách cà phê và giải quyết những công việc đợi . Frankie cho rằng có nhiều lời bàn tán, tò mò về vụ tự sát. Tommy bước vào phòng, tìm mọi cách cho thằng bé được khuây khoả.

      Bobby đánh xe đến đúng mười giờ rưỡi. Người ta mang đồ đạc của Frankie xuống để xếp vào xe. chào tạm biệt Tommy và để lại vài chữ cho Sylvia. Chiếc Bentley rời khỏi lâu đài Merroway.

      Bobby và Frankie nhanh chóng đến La Grange. Frankie xúc động khi nhìn thấy hàng rào sắt và những bụi cây rậm rạp.

      - Nơi này cho người ta cái cảm giác sợ hãi. ngạc nhiên lắm khi bà Moira có những ý nghĩ đen tối.

      Chiếc xe đậu trước cổng, Bobby xuống xe và bấm chuông. đợi trong vài phút. Cuối cùng, phụ nữ ăn vận như người vú em ra.

      - Tôi cần gặp bà Nicholson - .

      Người phụ nữ ngập ngừng, sau đó lùi lại để mở to cánh cổng. Frankie xuống xe và vào trong nhà. Cánh cổng đóng sập sau lưng , phát ra tiếng động bi thảm. Frankie hoảng hốt nhìn những ổ khóa nặng nề, những thanh gài lớn bằng sắt và cảm thấy như mình tù nhân trong trại giam độc địa.

      “Ta là kỳ cục - cuối cùng Frankie tự nhủ. Bobby đợi ta ở ngoài xe. Ta tới đây vì thiện chí và có chuyện gì xấu xảy đến với ta cả”.

      Qua cầu thang, dọc hành lang và người vú em mở cánh cửa đưa vào phòng khách đầy đủ tiện nghi. Frankie cảm thấy yên tâm. Người vú em ra.

      Nãm phút sau, bác sĩ Nicholson xuất .

      Tuy ngạc nhiên nhưng Frankie cũng giả bộ niềm nở mỉm cười và bắt tay ông ta.

      - Xin chào bác sĩ.

      - Xin chào tiểu thư Frances. mang những tin tức xấu của bà Bassington-ffrench đến đây chứ ?

      - Khi tôi rời lâu đài bà ta hãy còn ngủ.

      - Bà Bassington-ffrench khốn khổ ! Phải có bác sĩ ở bên cạnh bà ấy !

      - Đúng thế !

      Sau thoáng ngập ngừig Frankie tiếp:

      - Bác sĩ, chắc chắn là ông rất bận, tôi muốn ông mất giờ. Tôi đến để gặp vợ ông.

      - Để gặp Moira ư ? đáng mến.

      Cặp mắt xanh kia có đúng là tàn ác , hay chỉ là ảo tưởng ?

      - Nếu bà ấy chưa sẵn sàng tôi xin đợi - Frankie mỉm cười - Tồi muốn cùng bà ấy tới Wales nghỉ vài ngày. Bà ấy hứa như vậy.

      - Xin cảm ơn , tiểu thư Frances. đáng mến và Moira trót hứa cùng .

      - Tại sao ông lại trót hứa ?

      Bác sĩ Nicholson cười để lộ hàm răng trắng bóng.

      - Vâng. may là ấy sáng hôm nay rồi.

      - rồi ư ? đâu ? - Frankie hỏi.

      - Ô ! Đơn giản chỉ để thay đổi khí thôi. Ngôi nhà này đáng buồn đối với người đàn bà trẻ, tiểu thư Frances. Đôi lúc muốn vui chơi, giải trí, Moira bỏ .

      - Ông biết bà ấy đâu ư ?

      - Chắc chắn là Londres. ấy đến các cửa hiệu, các rạp hát.

      Frankie thấy ông ta cười... nụ cười cay độc, có thể là đáng ghét nữa.

      - Hôm nay tôi về Londres, ông có thể cho tôi địa chỉ của bà ấy ?

      - ấy thường nghỉ ở khác sạn Savoy. hoặc hai ngày nữa tôi mới có tin chính xác. Vợ chồng chúng tôi sống tự do. Tôi ngạc nhiên lắm nếu thấy ấy trong khác sạn Savoy.

      Ông bác sĩ mở cửa và Frankie bắt tay ông ta.

      Người vú em tiễn Frankie ra tận cổng và còn nghe thấy tiếng ông ta theo:

      - đáng mến khi mời vợ tôi tới nhà, tiểu thư Frances.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :