1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Chi Xuyên (10)
      Edit: KẹoĐắng

      Ngày sinh nhật Chu Hiểm, Hứa Đường dậy rất sớm, ra chợ nông nghiệp mua thức ăn. trông cậy vào tài nghệ cao siêu, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng làm hỏng là được. Chu Hiểm phụ trách làm tài xế, miệng ngậm điếu thuốc, tay đặt trong túi quần, toàn bộ hành trình đều theo sau lưng .

      Trước hàng thịt là vòng người vây quanh, Hứa Đường nhón chân lên cao, giống như mấy gà mẹ tranh giành thức ăn vì chồng. Chu Hiểm cảm thấy buồn cười, nhìn làn da nhẵn nhụi ở cổ của lộ ra ngoài áo khoác, nhịn được đưa tay sờ chút.

      Nhiệt độ sáng sớm cuối thu có chút thấp, ngón tay Chu Hiểm lại lạnh, sờ vào làm cho HứaĐường co rụt cổ lại, xoay đầu trừng . “Đừng quấy rối!"

      Hứa Đường giành được hai miếng sườn non, nhét vào trong tay Chu Hiểm, sau đó lại tiếp tục dạo. gần tiếng đồng hồ, đường trả giả, mắt thấy cũng nổi nữa, mới chịu bỏ qua.

      Chu Hiểm xách thức ăn bỏ vào cóp xe sau, sau đó quay đầu nhìn Hứa Đường, trán cùng chóp mũi tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nhịn được liền kéo vào trong ngực. “Mắc công làm gì, chỉ muốn cùng em lăn lộn giường cả ngày, sinh nhật sinh nhật, có “nhật” như thế nào “sinh?”

      Hứa Đường xấu hổ: "Chu Hiểm!"

      Chu Hiểm cúi đầu hôn lên miệng của cái: “Gọi tiếng thân mật nghe chút.”

      " gọi!"

      Chu Hiểm cười tiếng, “Xấu hổ cái gì, gọi tiếng coi nào.”

      " phải cũng gọi em là Hứa Hải Đường sao.” Hứa Đường đưa tay đẩy lồng ngực của , từ trong ngực chui ra.

      Chu Hiểm cười, ngồi vào ghế lái, nhìn Hứa Đường cắm đầu vào sổ ghi chép, cười hỏi: “Tốn hết bao nhiêu tiền?”

      Hứa Đường ngừng bút, quay đầu nhìn . “Chu Hiểm, em có chuyện nghiêm túc vẫn chưa với .”

      Chu Hiểm móc điếu thuốc ra châm lửa. “ có tiền tiêu vặt?”

      ". . . . . ." Hứa Đường liếc cái. “Em giúp xử lý chuyện nhà hàng, trả em tiền lương tháng bao nhiêu? Em làm gần tháng, có phải nên thương lượng chuyện này chút hay ?”

      "Hứa Hải Đường.” Chu Hiểm phun ra vòng khói, nghiêng đầu nhìn , “Em là bà chủ, ai dám phát tiền lương cho em?”

      " đó.”

      Chu Hiểm cười tiếng, “Tiền của cũng là tiền của em, trả cái gì?” ngậm điếu thuốc, móc thẻ vàng từ trong túi ra nhét vào trong tay Hứa Đường, “Tiền tiêu vặt, để lại chút đủ cho mua hai gói thuốc là được.”

      Hứa Đường nhìn chút cái thể vàng trong tay, lập tức đẩy trả lại cho Chu Hiểm.

      "Chê ít?"

      " phải.” Hứa Đường lắc đầu, “Đây là tiền của mà.”

      Chu Hiểm cười, “ cũng là của em, còn phân biệt cái gì của của em nữa.”

      Hứa Đường im lặng, chiếc thẻ vàng nằm trong lòng bàn tay, đẩy cũng thu.

      Chu Hiểm híp mắt nhìn , đợi hút xong điếu thuốc trong tay, vẫy tàn thuốc, cầm lại chiếc thẻ vàng. “Tiền nhà hàng kiếm được, sau khi trừ tiền lương phát hco nhân viên, còn dư lại là của em, em xem có được hay ?”

      Lúc này Hứa Đường mới ngẩng đầu lên nhìn . “…. Nhưng mà nhà hàng vẫn còn lỗ vốn nha.”

      Chu Hiểm nhếch miệng, khởi động xe. “Vậy chuyện này liên quan đến .”

      ——

      Về nghỉ ngơi lát, Hứa Đường bắt đầu nấu cơm. Lúc ấy gian hàng thịt nhiều người nên ông chủ giúp được, cũng thể phiền ông giúp tay chặt thịt ra. tại tự mình cầm dao chặt hai cái, tay liền còn sức lực. rửa tay, gọi Chu Hiểm vào: “ vào giúp em chặt thịt ra chút.”

      Chu Hiểm nhìn , cười : “ chỉ giỏi chém người.”

      Hứa Đường: ". . . . . ."

      Chu Hiểm cũng trêu chọc nữa, đứng dậy chậm rãi vào phòng bếp. Hứa Đường xoắn ống tay áo giúp , chỉ cách muốn chặt như thế nào. ngậm điếu thuốc, cầm dao thái lên, theo cầu của , mười mấy nhát dao chặt xuống, rất nhanh liền chặt hai miếng sườn thành từng khúc đồng đều. Động tác lưu loát có lực, sườn non được chặt thành từng miếng theo quy tắc ràng.

      Hứa Đường sợ hãi than: “ đây là chém bao nhiêu người rồi mới luyện thành thủ pháp như thế này?”

      Chu Hiểm khó được còn ý kiến gì. mở vòi nước ra rửa tay. “Hứa Hải Đường, có phải cái gì em liền tin cái đó hay ?”

      Quay đầu nhìn lại, lại thấy Hứa Đường cười đến khuôn mặt tràn đầy tinh quái. Đầu cúi xuống, vài lọn tóc rũ xuống, ôm trọn cái trán trắng nõn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi trơn bóng.

      Ánh mắt Chu Hiểm híp lại, khóa vòi nước, thuận thế kéo vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy môi .

      Nước bếp sôi sùng sụt bốc lên hơi nóng, trong phòng bếp cực kỳ ấm áp. Bởi vì là nhà cao tầng, tiểu khu phá lêđ yên tĩnh, chợt có tiếng còi xe hơi vang lên, giống như là tiếng huýt sáo xa xa.

      Thân hình người trong ngực nhắn, giống như vừa dùng lực ôm liền biến mất. Theo đó, Chu Hiểm càng ôm chặt Hứa Đường hơn, muốn nhét vào trong thân thể của mình.

      Qua hồi lâu, Hứa Đường thở được, vươn tay đẩy ra. hơi thở dốc, giơ tay bịch lấy khuôn mặt đỏ bừng. “Nước sắp cạn rồi.”

      Chu Hiểm cười tiếng, bóp cái khuôn mặt , sau đó xoay người ra ngoài.

      Món ăn sắp nấu xong Phương Cử, Tiểu Ngũ cùng Dương Nhất cũng vừa đến. Trong tay Tiểu Ngũ xách theo hai bình rượu mao đài. Phương Cử cầm theo cái bánh sinh nhật, vừa vào cửa liền lớn tiếng kêu: “ Hiểm, sinh nhật vui vẻ.”

      Hứa Dương chui vào phòng bếp phụ Hứa Đường bưng thức ăn lên. Hứa Đường xào xong món cuối cùng, tắt lửa, sau đó rửa tay chút. Ba người cố ý chừa lại vị trí kế bên cạnh Chu Hiểm, Hứa Đường mới vừa ngồi xuống, Phương Cử liền mở hai bình rượu ra, rót đầy ly rượu trước mặt năm người. “Đến, chúng ta trước tiên cạn ly.”

      Sau khi uống xong bắt đầu dùng bữa, Chu Hiểm gắp miếng sườn non, cắn cái, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hứa Đường, liền gật đầu khen, “ tệ.”

      Lúc này Hứa Đường mới thở phào cái, cầm muỗng lên, múc nửa chén canh cho bản thân.

      Phương Cử gắp đũa thức ăn, nếm thử miếng, tiếp theo liền bật ngón cái với Hứa Đường. “Chị dâu, chị là có bản lĩnh, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.”

      Chu Hiểm gắp đũa rau vào chén, nghe được lời Phương Cử , ánh mắt mỉm cười trầm xuống, động tác dừng lại chút.

      Tiểu Ngũ cười : "Phương Cử, cậu cũng nhanh tìm vợ .”

      "Chính còn chưa có làm xong, muốn vợ cái gì, khi lại làm trễ nãi con người ta.”

      Tiểu Ngũ cười tiếng, "Tôi thấy Hà Tinh đối với cậu rất là ân cần.”

      Phương Cử lập tức khoát tay, “Tiểu Tinh xinh đẹp như vậy, theo tôi chịu thiệt thòi.”

      "Nhiều năm như vậy, cậu cũng xem trọng người nào, duy chỉ có Hà Tinh, lúc đó là cậu tự tay cứu từ trong tay người khác ra.”

      Phương Cử tự rót ly rượu cho mình, “Dưới mí mắt tôi, tôi cũng thể nhìn thấy ấy bị người ta đẩy vào hố lửa. Được rồi được rồi, đừng tôi. Hôm nay là sinh nhật Hiểm, chúng ta nhất định phải hợp lực chuốc say Hiểm.” Phương Cử cười : “Nhiều năm như vậy, Hiểm thế nhưng bị chị dâu nắm trong tay.”

      Hứa Đường nghĩ đến đêm đó cùng uống rượu, chuyện với Chu Hiểm, khỏi cười cười. Chu Hiểm cong khóe môi, đột nhiên bưng ly rượu đứng dậy. “Phương Cử, ly này tôi mời chú.”

      Phương Cử cũng theo đứng dậy, cười lớn : “Cũng đúng, nếu phải nhờ em, Hiểm cùng chị dâu cũng nhìn vừa mắt nhau.”

      Ánh mắt Chu Hiểm vẫn rơi vào mặt Phương Cử. Vẻ mặt Phương Cử thản nhiên ung dung, nụ cười chính trực, có nửa phần xấu hổ, miễn cưỡng.

      Chu Hiểm thu tầm mắt lại, cụng ly với , hắng giọng : “Cạn!"

      Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Ba người Phương Cử cố ý chuốc say Chu Hiểm cùng Hứa Đường, vẫn luôn ồn ào mời rượu. Kết quả ăn uống hơn hai tiếng, bữa tiệc sắp tàn Hứa Đường chẳng qua chỉ hơi ngà ngà say, Chu Hiểm say nặng hơn chút, nhưng suy nghĩ vẫn còn mấy phần thanh tỉnh. Tiểu Ngũ sớm gụt, Phương Cử bắt đầu mê sảng, duy chỉ có Hứa Dương là tình huống khá hơn chút.

      Hứa Đường nhịn được cười: "Còn muốn uống nữa ?"

      Hứa Dương khoát tay, cam bái hạ phong, "Chị, chị là Nữ Trung Hào Kiệt!"

      Hứa Dương lôi kéo Phương Cử cùng Tiểu Ngũ sang phòng khách nghỉ ngơi, lại giúp Hứa Đường dọn dẹp bàn ăn.

      Hứa Đường uống rượu, tâm tình kích động, khuôn mặt đỏ bừng. bỏ đống chén dĩa chồng chất ở bồn rửa, tiếp theo liền rửa mặt rồi về phòng ngủ. Chu Hiểm nằm nghiêng giường nghỉ ngơi, nhìn thấy tiến vào, hí mắt cười cười, vỗ vỗ mép giường: “Lại đây!”

      Hứa Đường ngoan ngoãn qua, còn chưa ngồi vững vàng, Chu Hiểm vươn tay lôi kéo, trọng tâm thân thể vững, lập tức ngã xuống.

      Chu Hiểm đè lại bả vai , để sát vào hôn. Rượu cồn kích thích thần kinh, tinh thần Hứa Đường càng kích động, đột nhiên giơ tay đẩy , nghiêng đầu nhìn . “Chu Hiểm, đánh bài với em .”

      Chu Hiểm cười tiếng, "Đánh cái gì?"

      "Poker.” Hứa Đường nhìn , bỏ thêm câu: “Người nào thua liền cỡi quần áo.”

      Cặp mắt Chu Hiểm lập tức nheo lại.

      "Có dám hay ?"

      Chu Hiểm cười , "Em nghĩ sao?”

      Hứa Đường liền đứng dậy đến phòng khách lấy bài poker tới, thuận tay khóa trái cửa phòng ngủ. bỏ dép, bò lên giường, mở bài ra, xào bài.

      tay Chu Hiểm chống giường, hơi ngồi dậy, cười nhìn : “ người có ba món, người em có bốn món, em tính đánh cuộc thế nào?”

      Hứa Đường liếc nhìn cái, chợt lấy cái chăn phủ lên người cái. “Như vậy cũng có bốn món rồi. lần mở bài thấp nhất là đặt nửa món, chúng ta đều có 8 thẻ.”

      Hai gò má đỏ bừng, trong mắt hơi có men say, nửa tỉnh nửa mê. Chu Hiểm thấy thế tâm tình nhộn nhạo, vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của . lại phất tay gạt tay ra. “Trước tiên đặt cược.”

      Chu Hiểm cười, "Được, nghe theo em.”

      Hứa Đường xào bài, hai người sờ soạng mở ra. Hứa Đường cầm bài lớn, dẫn đầu đặt cược: “Nửa món.”

      "Theo."

      Hai người tiếp tục sờ bài, Hứa Đường mở nửa bài, nửa phần vẫn giữ bí mật. Chu Hiểm cười cược theo.

      Rất nhanh chỉ còn dư lại lá bài tẩy, Hứa Đường vẫn chỉ đánh cuộc nửa món, vốn tưởng rằng Chu Hiểm cược nhiều hơn, ai ngờ cũng chỉ cược theo nửa món.

      Hứa Đường lật lá bài tẩy lên, là quả bầu.

      Chu Hiểm đưa tay mở bài, cười : “Em thua.”

      Hứa Đường nhìn bài trong tay là vũ khí, khỏi cắn môi.

      Chu Hiểm lại gần, cố ý thả chậm lời , hơi thở mang theo men rượu phun mặt , cười khẽ tiếng: “Tự em cỡi hay là để giúp?”

      Hứa Đường lời nào. lát sau, đột nhiên giơ tay cỡi bỏ quần Jean cùng áo len người. Sau đó liếc mắt nhìn , “Còn nửa món tính sao?”

      Chu Hiểm híp mắt nhìn chằm chằm hồi lâu, vươn tay ra vòng qua sau lưng , cỡi bỏ hai cái móc áo ngực, cười : “Liền tính như thế này, có được hay ?”

      Khuôn mặt Hứa Đường “phựt” cái, đỏ bừng.

      Chu Hiểm xào lại bài lần nữa, sờ bài, vẫn là Hứa Đường cầm bài lớn. “Nửa món.”

      Chu Hiểm nhìn , giọng trầm thấp mang theo ý cười. “Em chỉ có cái nửa, nếu đủ, định lấy cái gì đánh cược?”

      Hứa Đường ngồi chồm hổm giường, tay che trước ngực, “ muốn cược cái gì?”

      Chu Hiểm bị làn da trắng noãn của làm lóa mắt, cười tiếng, đột nhiên dán sát vào lỗ tai , thấp giọng mấy chữ. Lỗ tai Hứa Đường lập tức đỏ như thiêu đốt.

      Chu Hiểm nhìn lời nào, "Có được hay ?"

      Hứa Đường cắn răng, gật đầu cái.

      Rất nhanh chỉ còn dư lá bài tẩy, Chu Hiểm chút do dự: “Mở bài.” xong, liền lật lá bài tẩy của mình lên.

      Hứa Đường là cây hoa, Chu Hiểm là như ý. Chu Hiểm bị cái chăn bao đến chặt chẽ, cười nhìn . “ thua rồi, tự em đến đây cỡi .”

      Hứa Đường nhìn , vành tai đỏ đến gần như ra máu. “….. Tự cỡi .”

      Chu Hiểm cười tiếng, " giúp cởi?"

      Hứa Đường lắc đầu.

      "Là do em tự mình tới, cũng thể coi là ăn vạ.” Chu Hiểm giống như hề gấp gáp, vẫn cười nhìn Hứa Đường.

      bị bao kín cực kỳ chặt chẽ, Hứa Đường lại còn lại mấy món. Sau lúc lâu, rốt cuộc sấu hổ chịu được, chậm rãi giơ tay vén chăn người ra. Còn chưa vén đến góc chăn, đột nhiên mạnh mẽ vươn tay ra, kéo về phía , xốc chăn lên, bao hai người lại kín.

      Chu Hiểm để Hứa Đường nằm người mình, bàn tay đè lại cái ót của , đè đầu xuống, ngậm lấy môi của .
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Chi Xuyên (11)

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Lúc kết thúc bốn giờ chiều, Hải Đường mệt mỏi nhích nổi ngón tay, gối d[[d]lqd lên cánh tay Chu Hiểm ngủ say.

      Trong lúc ngủ say, điện thoại của Chu Hiểm để ở bên vang lên. Vang lên hồi lâu, khiến Hải Đường tỉnh giấc, thò đầu ra khỏi chăn, bây giờ là chiều tà le lói. Chu Hiểm còn chưa tỉnh, Hải Đường đưa tay lấy điện thoại của , dùng sức lay , "Điện thoại."

      Lắc hồi lâu, Chu Hiểm lầu bầu tiếng, từ từ mở mắt, mới thò tay mà tiếp nhận, điện thoại di động chợt tắt ngủm. mở điện thoại ra, híp mắt nhìn.

      "Ai gọi vậy?" Hải Đường nhắm mắt lại, giọng còn mơ màng.

      "Chuyện công việc." Chu Hiểm đưa điện thoại di động gác qua bên, lật người đè lên người Hải Đường, vùi đầu giữa cổ .

      Hải Đường rất buồn ngủ, giọng hỏi: "Bọn Phương Cử đến, vậy tối nay ăn cái gì?"

      " cần quan tâm, ngủ tiếp ."

      Lý trí cùng tình cảm giằng co với nhau, sau lúc lâu, Hải Đường khổ sở rên rỉ. Ngâm tiếng, từ từ ngồi dậy, " được, được rồi." nhắm mắt lại lát, dùng sức vỗ vỗ mặt, mặc quần áo tử tế xuống giường. Quay đầu nhìn thấy Chu Hiểm vẫn nhúc nhích, đưa tay đẩy , "Rời giường."

      Chu Hiểm "Ừ" tiếng, vẫn nhúc nhích.

      Hải Đường nắm cánh tay của , dùng sức kéo ra ngoài, rốt cuộc Chu Hiểm chịu mở mắt, cười tiếng, chợt trở tay nắm chặt cánh tay Hải Đường, kéo đến trước mặt mình. Hải Đường lập tức ngã xuống, Chu Hiểm thừa dịp hôn cái lên môi .

      Hải Đường giãy giụa tay chân, Chu Hiểm ôm quá chặt, hôn đủ rồi mới chịu buông ra. Hải Đường lập tức lui về phía sau bước, vuốt vuốt tóc tai rối bời của mình, " mau dậy , đừng ngủ nữa."

      Đợi Hải Đường ra ngoài, Chu Hiểm mới ngồi dậy, đốt điếu thuốc, chậm rãi hít hơi, cầm điện thoại di động gọi lại số vừa rồi.

      ——

      Hải Đường rửa mặt, chải chuốc tóc tai, sau đó đến phòng khách đánh thức Hứa Dương còn ngủ mê man. Hứa Dương xuống giường, đến gõ cửa Phương Cử cùng Tiểu Ngũ. Mọi người tỉnh dậy, sau đó bàn bạc gọi món ăn của khách sạn, rồi mở hai ván mạt chược.

      Hải Đường với Chu Hiểm dự tính của mọi người, Chu Hiểm trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu cái, Hải Đường liền lên mạng chọn món ăn của mấy nhà hàng lân cận.

      Chu Hiểm ngậm điếu thuốc tới phòng khách, nhìn thấy Phương Cử kiểm tra bài mạt chược, liền chậm rãi tới bên cạnh , giọng : " đón người cho tôi."

      Phương Cử ngẩng đầu, "Người nào?"

      "Tôn Dao."

      Phương Cử bỗng nhiên ngừng tay, lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc : " ấy tới Chi Xuyên rồi sao?"

      "Sắp đến trạm xe lửa rồi, đặt phòng khách sạn trước , rồi lái xe đưa ta qua đó."

      Phương Cử gật đầu, "Được."

      Hải Đường đặt cơm xong ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Phương Cử đâu, bèn tò mò hỏi "Phương Cử đâu rồi?"

      Chu Hiểm ngẩng đầu, " làm việc rồi."

      Tam khuyết , Hải Đường chỉ có thể nhắm mắt lại. nắm quy tắc đánh mạt chược, chỉ là hôm nay vận may của rất tốt, thắng 3 người còn lại.

      Đánh lát, món ăn được đưa đến, Phương Cử vẫn chưa trở lại.

      Chu Hiểm đặt bài xuống đứng dậy ra ban công gọi điện thoại cho Phương Cử.

      Giọng của Phương Cử vang lên: "Tôn đại tiểu thư nổi giận, Hiểm vong ân phụ nghĩa, ta đặc biệt tới đây mừng sinh nhật , lại xuất ."

      Chu Hiểm bình thản , "Ngày mai tôi mời ấy ăn cơm."

      Phương Cử thở dài hơi, "Đâu có đơn giản như vậy? đoán giờ em ở đâu ? Em đường lớn ăn khí đây! Đại tiểu thư uy hiếp nhảy ra khỏi xe, em có biện pháp gì chỉ có thể dừng xe lại. Bây giờ ấy đứng ở ven đường, thế nào cũng chịu lên xe, muốn Hiểm tới đón , nếu hôm nay ấy ngồi chồm hổm ở đây cả đêm."

      Chu Hiểm nhíu mày, " ấy muốn ngồi chồm hổm để ấy ngồi ."

      Phương Cử gào thét như khóc tang, " Hiểm! thấy chết cứu sao!"

      chuyện, Hải Đường tới, dừng ở cửa ban công, "Sao vậy? Phương Cử đến sao?"

      " tới, chúng ta ăn thôi." Chu Hiểm xong, cúp điện thoại.

      Sau khi ăn xong, lại đánh mạt chược tiếng nữa, mọi người mới chịu giải tán.

      Hải Đường đến phòng bếp rửa chén, sau đó tắm rửa sạch , lúc ra liền nhìn thấy Chu Hiểm đứng ở ban công hút thuốc lá, vừa lau tóc vừa qua. Chu Hiểm nghe tiếng bước chân của , xoay người lại.

      Hải Đường thấy giữa hai chân mày của có nét giận dữ, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"

      Chu Hiểm lắc đầu cái, dập tắt thuốc, đưa tay nhấn ấn lên đầu ướt nhẹp của , cởi ra áo khoác cùng quần dài ném ghế sa lon ngoài phòng khách, bước tới phòng tắm.

      Lúc Chu Hiểm tắm, Hải Đường ngồi trong phòng khách sấy tóc, sau khi tóc khô tắt máy sấy. Ai ngờ vừa mới tắt, liền nghe thanh điện thoại của Chu Hiểm đặt ở trong túi quần áo vang lên, cũng biết rung bao lâu.

      Hải Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra, liền nhìn thấy màn ảnh hai chữ"Tôn Dao", lập tức sửng sốt.

      Sau lúc lâu, điện thoại hết vang, Hải Đường tính trả điện thoại về chỗ cũ, ai ngờ tới năm giây sau, lại vang lên. Cứ như thế, đổ chuông, cúp máy, điện thoại di động rung lên liên hồi khiến tay hơi tê.

      sững sờ nhìn hai chữ Tôn Dao ngừng lên, nhất thời tay chân có chút luống cuống.

      Tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng, Hải Đường lập tức trả điện thoại di động về, ngồi trở lại vị trí vừa rồi, tay chân luống cuống bật máy sấy tóc, tiếp tục sấy tóc như có chuyện gì xảy ra.

      Chu Hiểm quấn khăn tắm ra ngoài, cầm khăn lông sạch lau tóc nhanh. Trong lúc lơ đãng quay đầu, nhìn thấy bánh ngọt mà Phương Cử mua còn để ở bên, "Hứa Hải Đường, ăn bánh ngọt ?"

      Hải Đường sửng sốt chút, lập tức gật đầu.

      Chu Hiểm ném khăn lông qua bên, mở hộp bánh ngọt ra. Chu Hiểm cười tiếng, lấy dao ăn bằng nhựa ra, "Dễ nhìn hơn bánh ngọt ở trấn Độ Hà."

      Hải Đường thấy tính cắt ra, lập tức đứng dậy chặn lại, "Còn chưa có đốt nến cầu nguyện đấy."

      xong liền lấy nến ra, cấm từng cây vào, vừa cấm vừa đếm, kết quả đếm tới "14" dừng, "Sao lại thiếu rồi." xong, lại rút cây ra, "Vậy để 13 cây , cây tương đương 2 cây."

      Chu Hiểm cười , móc bật lửa ra đốt nến, "Hứa Hải Đường, năm đó em ước gì?"

      Hải Đường nghĩ đến bánh ngọt được trang trí với những đóa hoa hồng và xanh năm đó, khỏi cười lên, "Lúc ấy bị nhóm người dọa sợ, đâu có tâm tình ước nguyện."

      "Vậy hôm nay em ước ."

      "Sinh nhật của , em biết ước cái gì."

      "Sinh nhật của , cho phép người nào ước người đó được phép ước."

      Hải Đường: ". . . . . ."

      "Hứa Đường, em nghĩ gì vậy?"

      Hải Đường thấy kiên trì, thể làm gì khác hơn là chắp tay trước ngực, nhắm mắt lẩm nhẩm.

      Hứa Đường thổi hết cây nến, Chu Hiểm cắt phần bánh nhiều trái cây nhất cho .

      "Hứa Hải Đường, những lần sinh nhật trước em trải qua như thế nào?" Chu Hiểm ăn, chỉ nhìn ăn.

      "Em sao?" Hải Đường liếm bơ dính môi, "Uống rượu với ba, uống đến khi say rồi gục xuống ngủ."

      Chu Hiểm nhìn động tác liếm môi, ánh mắt chợt tối hẳn, "Rốt cuộc tửu lượng của em đến mức nào?"

      Hải Đường ngẩng mặt, "Có dịp em uống với , biết thôi —— sao ăn?"

      " ăn."

      "Ăn miếng , đây là bánh ngọt sinh nhật của đó."

      Chu Hiểm lắc đầu, " ăn."

      Hải Đường liếc cái, chợt múc muỗng cho vào miệng, tiến lên bước kéo cổ Chu Hiểm, cà nhắc đến gần .

      Chu Hiểm lập tức ôm eo của , chiếm lấy đôi môi đỏ bừng của hung hăng hôn hồi. Sau lúc lâu, Hải Đường khẽ lui đầu về sau, thấy môi Chu Hiểm dính chút ít bơ, liền lại gần đưa đầu lưỡi ra nhàng liếm.

      giây kế tiếp, Chu Hiểm liền ôm eo ném lên ghế sofa, dưới ánh đèn làn da của Hứa Đường sau khi tắm xong trở nên hồng hào, đưa tay bấm cằm của , dán lên viền tai của cười tiếng, "Hứa Hải đường, hôm nay em rất quyến rũ, hửm?"

      Hải Đường lập tức đỏ vành tai, xoay mặt bắt đầu giãy giụa, Chu Hiểm bóp chặt , đầu gối chống đỡ ở giữa hai chân , đưa tay hung hăng vuốt ve lớp nội y của hồi.

      định tiến bước, điện thoại di động ở bên chợt vang lên.

      Hải Đường lập tức sững sờ, nhìn sang túi quần của , ". . . . . . Điện thoại của ."

      Chu Hiểm vùi đầu cổ , khàn giọng : " cần để ý đến nó."

      Điện thoại di động rung hồi lâu, cái tên lúc nãy nhìn thấy luôn lên trong đầu , Hải Đường đưa tay đẩy , "Hay là nhận , ngộ nhỡ rất quan trọng sao."

      Bàn tay của Chu Hiểm còn dao động người , Hải Đường cắn môi, "Chu Hiểm."

      Lúc này Chu Hiểm mới ngừng động tác, giọng mắng câu, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, cũng thèm nhìn tới, trực tiếp tắt máy, tiện tay ném lên ghế sofa, sau đó khiêng Hứa Đường lên, trực tiếp tới phòng ngủ.

      Trong lòng Hải Đường có chuyện, nên thể tập trung, Chu Hiểm dán tay trán , giọng hỏi: "Mệt mỏi sao?"

      Hải Đường gật đầu.

      Chu Hiểm liền nắm hông của , vọt mạnh hồi, cuối cùng lui ra ngoài, ôm vào trong lòng, "Ngủ ."

      Qua hồi lâu, Hải Đường cảm thấy hô hấp của Chu Hiểm dần dần ổn định lại, liền nhàng kéo tay ra, từ trong ngực chui ra, lật người, đưa lưng về phía nhắm mắt lại.

      ——

      Ngày hôm sau vẫn như bình thường, Chu Hiểm đưa Hải Đường đến cửa hàng, sau đó lái xe tìm Phương Cử.

      Phương Cử thuê phòng gần công ty, ở cùng với Tiểu Ngũ. Khi Chu Hiểm đến, còn chưa dậy. Chu Hiểm bang bang gõ cửa phòng ngủ, Phương Cử tùy tiện mặc quần áo, hai mắt trừng to đầy quầng thâm mở cửa cho , vừa thấy mặt lập tức khóc lóc kể lể đứng lên: " Hiểm, nhận điện thoại của ta . . . . . . Ngày hôm qua giằng co hơn nửa đêm, cuối cùng chịu bắt máy, ta lại đứng đó đợi hai tiếng, em khuyên mãi, cuối cùng ta mới chịu lên xe."

      Chu Hiểm trầm mặt, "Lòng người nên quá tham lam."

      Phương Cử thở dài, "Nhưng dù sao ta cũng coi như có ân với em mình, em biết lo lắng phía chị dâu, nhưng chuyện này phải xử lý tốt, nếu ngược lại hậu hoạn vô cùng, cũng biết Tôn Dao người này có chút..."

      Chu Hiểm đốt điếu thuốc, trầm mặc chốc lát, mở miệng : " giúp tôi nhìn ấy, đừng để ấy đến cửa hàng quấy rối."

      "Em cố gắng, dù gì ta nắm cáng. Hiểm nên ràng, đừng để chị dâu hiểu lầm."

      Chu Hiểm gật đầu, lại hỏi : "Lúc nào Hứa Dương hành động?"

      "Chắc trong vòng tháng, dù sao cũng phải cẩn thận." Phương Cử nghiêm túc , "Chuyện này thể lơ là."

      Từ chỗ Phương Cử ở ra ngoài, Chu Hiểm hướng đến công ty, vừa móc điện thoại ra gọi cho Tôn Dao.

      Điện thoại mới vừa vang lên, Chu Hiểm liền "Uy" tiếng, nhưng trong nháy mắt bên kia cúp máy. Sắc mặt của Chu Hiểm lập tức chìm xuống, chờ hồi rồi mới gọi lại, lúc này nhảm nữa, lạnh lùng : "Tôn Dao, em đừng quá kiêu ngạo quá."
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      có biến kakaka....

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32. Chi xuyên (12)

      Sau khi Chu Hiểm xong, điện thoại bên kia yên tĩnh mấy giây, ngay sau đó cắt đứt lần nữa. Lần này Chu Hiểm gọi lại, nhíu mày cất điện thoại.

      Tôn Dao cũng tức giận muốn nổ phổi, tối hôm qua nửa đêm gió lạnh thổi tới, dậy sớm giọng bị khàn, thấy Chu Hiểm , còn bị la mắng trận. càng nghĩ càng giận, lại gọi cho Phương Cử, kết quả điện thoại Phương Cử báo máy bận. Kéo danh bạ xuống dưới, nhìn thấy tên Tiểu Tinh, dừng lại.

      Hai người hàn huyên xong, hẹn sau khi tan ca gặp mặt ở Starbucks cạnh Chu phủ Hải Đường.

      Sau khi hết bận Tiểu Tinh chạy nhanh tới, đẩy cửa vào liền thấy Tôn Dao ngồi bên cửa sổ. và đại tiểu thư nhà họ Tôn cũng tính là quen thuộc, lúc ấy ở công ty vật tư Lộc Sơn chuyện vài câu, số điện thoại cũng là để Tôn Dao tiện biết Chu Hiểm có ở công ty lúc muốn tìm hay .

      Trong ấn tượng của Tiểu Tinh, con của gia đình Lộc Sơn trừ tính tình có chút kiêu căng, ra con người cũng tệ lắm, thường cho nhân viên nữ trong công ty chút quà tặng, giống như sơn móng tay, nước hoa, móc chìa khoá, tâm tình rất tốt, còn có chút quần áo và túi xách. Tiểu Tinh là nhân viên xinh đẹp nhất trong công ty, cũng dính chút ánh sáng.

      Tiểu Tinh vội vang tới chào hỏi: “Tôn tổng.”

      Tôn Dao cười khoát tay: “Gọi tên tôi là được rồi – ngồi , gọi Moka cho , biết có thích .”

      “Cái gì cũng được.” Tiểu Tinh ngồi xuống: “Tôn tiểu thư quá khách khí.”

      Tôn Dao tay chống cằm, nhìn bên ngoài, vẻ mặt có mấy phần buồn chán. Tiểu Tinh rất biết nhìn mặt chuyện, thấy vậy lập tức hỏi: “Hôm qua sinh nhật Chu tổng, Tôn tiểu thư cố ý đến đây?”

      Tôn Dao chuyển ánh mắt sang, nhìn Tiểu Tinh: “Đúng vậy.”

      “Bây giờ Chu tổng và quản lý Hứa ở chung chỗ, hôm qua sinh nhật cũng tổ chức ở nhà bọn họ.”

      “Hứa quản lý…” Tôn Dao nhăn mày: “Sao vậy, Hứa Đường quản lý rất tốt sao?”

      Tiểu Tinh lập tức bĩu môi: “Vừa lên sửa chữa thành như vậy, khách sạn Phương tổng sắp xếp tốt cũng bị ta làm thành như vậy. Ngay cả cách tính tiền lương của chúng ta cũng thay đổi, bây giờ tất cả mọi người đều oán trách đấy.”

      Hiểm tỏ thái độ như thế nào?”

      “Chu tổng toàn quyền giao cho Hứa quản lý xử lý, thua thiệt ấy chịu, kiếm được là của quản lý Hứa.”

      Ánh mắt Tôn Dao hơi thu lại, khẽ cười tiếng: “Cũng là lời Hiểm có thể .”

      Tiểu Tinh ở huyện Lộc Sơn cũng nghe qua tin đồn của Chu Hiểm và Tôn Dao, hôm nay thấy Tôn Dao chuyện khách khí ôn ôn nhu nhu, lại nhớ đến tiểu ân tiểu huệ của Tôn Dao lúc ấy, lập tức cảm thông với , lại bật máy hát lên: “Tôn tiểu thư chưa thấy được Hứa Đường?”

      Tôn Dao lắc đầu, cười : “ Hiểm bảo vệ tốt như vậy, làm sao tôi có cơ hội thấy được.”

      Tiểu Tinh lấy điện thoại di động, từ trong photo album tìm tấm hình đưa cho Tôn Dao: “Đây.”

      Tôn Dao nhận lấy nhìn tỉ mỉ, trả lại cho Tiểu Tinh, bình luận gì.

      Tiểu Tinh lại : “Có phải rất bình thường hay ? Kém xa với Tôn tiểu thư, cũng biết rốt cuộc Chu tổng coi trọng ta ở chỗ nào.”

      Tôn Dao nhận xét gì, cười cái: “Ở Lộc Sơn ai cũng biết có ý với Phương Cử, bây giờ thế nào rồi?”

      Tiểu Tinh nhấp ngụm cà phê: “Có thể thế nào, Tôn tiểu thư cũng biết tính Phương tổng, đối với ai cũng tốt, lại biết ấy đối tốt với ai nhất.” dừng chút: “Chỉ là...”

      Tôn Dao giương mắt nhìn : “Tuy nhiên cái gì?”

      “Tôi cảm thấy có thể Phương tổng thích Hứa Đường.”

      Tôn Dao hơi ngạc nhiên: “Cái này thể nào.”

      “Phương tổng luôn gọi là chị dâu, chuyện gì cũng để ý.”

      Tay Tôn Dao chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời rơi vào trầm tư. Sau lúc lâu, nàng xoay đầu lại, cười : “Có phải hay , thử biết.”

      Phương Cử vẫn chú ý động thái của Tôn Dao, thấy bình thường vẫn hoạt động ở Chi Xuyên, thỉnh thoảng lượn qua lượn lại, căn bản bước vào Chu phủ Hải Đường, nhất thời cũng yên lòng. Đối với việc huấn luyện Hứa Dương ở thời điểm mấu chốt nhất, Phương Cử uỷ thác Tiểu Ngũ hỗ trợ trông nom, liền toàn tâm xâm nhập vào bên trong.

      Chu Hiểm thảo luận vật liệu xây dựng tiến hành buôn bán, căn cơ công ty ở Chi Xuyên còn thấp, mọi chuyện đều tự thân tự lực. thấy Tôn Dao có gây nữa, cũng bỏ qua chuyện này.

      Mà khách sạn áp dụng chế độ mới được tháng, Hứa Đường tiến hành đánh giá hiệu quả, cũng bắt đầu loay hoay bận rộn mỗi ngày. Rất nhanh đến họp tổng kết cuối tháng, khách sạn đóng cửa trước, ngồi xuống nghe Hứa Đường làm báo cáo tổng kết.

      Trước tiên Hứa Đường đơn giản phân tích biến hoá lưu lượng khách tháng này, việc tốt và xấu, sau đó đến vấn đề tiền lương mọi người quan tâm nhất: “Sau hai ngày, tiền lương của mọi người đến sổ sách. tháng này trong tình thế trong tiệm chuyển biến tốt, cùng với cố gắng của mọi người. Tháng này tiền lương cao nhất là 4500, thấp nhất cũng được 2500.”

      Mọi người nghe được chữ 4500 chắc lưỡi hít hà, trước kia tiền lương 2800 chết đói, hôm nay lại có người được 4500, quả cái trời cái dưới đất.

      Hứa Đường đợi mọi người hết nghị luận, tiếp: “Còn có tin tốt muốn tuyên bố. Bây giờ khí cũng lạnh, vì cảm ơn tháng này mọi người khổ cực, cuối tuần này mọi người chia làm hai nhóm, thay phiên đến làng du lịch suối nước nóng ở Chi Xuyên.”

      Mọi người lập tức hoan hô, bắt đầu thương lượng ngày đó muốn mang theo gì.

      Hứa Đường cao giọng, đè giọng của mọi người xuống: “Dĩ nhiên, trong công việc của chúng ta vẫn có chỗ tốt, tôi căn cứ những gì khách hàng nhận xét mà tổng kết. Có thể làm tốt hay liên quan tới tiền thưởng năm mới của mọi người, xác định biểu trong tháng tới của mọi người.”

      Trong lúc họp, Chu Hiểm và Phương Cử ngồi dự thính. Phương Cử cắn hạt dưa, cười : “Chị dâu biết làm ăn, nếu lúc ấy có thể giúp chúng ta bày mưu tính kế, lúc mới bắt đầu cũng gian nan như vậy.”

      Ánh mắt Chu Hiểm hơi trầm xuống, cũng tiếp lời.
      _

      Từ khi vào thu Hứa Đường cũng nghỉ ngơi, cũng định đến làng du lịch hưởng thụ chút. Thương lượng với Chu Hiểm, Chu Hiểm bày tỏ cũng muốn . Phương Cử nghe Chu Hiểm muốn , liền chào hỏi Tiểu Ngũ, chuẩn bị cùng.

      Vậy mà vất vả Hứa Đường mới buông lỏng, sau hôm phát tiền lương lại xảy ra thị phi. bàn luận việc làng du lịch, Tiểu Tinh cầm thẻ lương nổi giận đùng đùng xông vào, ném lên bàn Hứa Đường: “Quản lý Hứa, tại sao tiền lương của tôi còn ít hơn trước kia 300?”

      Hứa Đường sớm chuẩn bị kỹ càng, rút bảng chấm công trong ngăn kéo ra, lật toà trong đó, đẩy tới trước mặt Tiểu Tinh: “Tôi rồi, nếu trễ về sớm nghỉ làm xin phép, tiền lương có thể so với trước kia, về sớm ba lần, nghỉ làm hai ngày.”

      Tiểu Tinh nhìn bảng chấm công, vẫn phục: “Người nào cũng có thể có việc gấp!”

      có thể gọi cho tôi xin nghỉ.” Hứa Đường cử động.

      Tiểu Tinh giận đến bốc lửa: “Quản lý Hứa, coi như là tôi thấy rồi, phải là thay đổi biện pháp khó dễ ta sao? Ta chống đối đôi câu, chịu nổi? Cho là mình ngồi vững vị trí bà chủ? Chu tổng và Phương tổng nể mặt , tôi cần nể mặt !”

      Hứa Đường nhìn , bình thản : “Lời này tôi trả lại cho . Chu Hiểm và Phương Cử nể mặt , tôi cần nể mặt .”

      “Được!” Tiểu Tinh chỉ : “Lời này nên cho Chu tổng nghe, cho là bây giờ vị trí của an ủi? Tôi cho biết, ở Lộc Sơn người đẹp hơn gia thế hơn có cả bó ta, Chu tổng chỉ là cảm thấy mới mẻ. Nhưng công ty của ấy muốn làm ra tiền, trừ kinh doanh khách sạn rách, có thể giúp được ấy cái gì? có tiền ? Có bản lãnh ? phải chỉ học bốn năm đại học thôi sao, lỗ mũi vểnh lên trời?”

      Hứa Đường thầm siết chặt tay, nhìn thẳng Tiểu Tinh: “Hà tiểu thư, vậy nên thấy ràng, bây giờ, vào giờ phút này, rốt cuộc là ai quyết định mỗi tháng có bao nhiêu tiền lương.”

      “Phi! Cầm lông gà làm lệnh tiễn! có bản lãnh đuổi tôi ! Tôi cho biết, năm đó Phương tổng cứu tôi ra, tại liền cho phép lí do đuổi tôi !” Tiểu Tinh lấy lại thẻ lương bàn, hung hăng lườm Hứa Đường cái: “Hãy đợi đấy!”

      Sau khi Tiểu Tinh ra ngoài, Hứa Đường ngồi lại lại tức giận. chờ Chu Hiểm chủ động giải thích với chuyện của Tôn Dao, cố tình đợi lâu như vậy lại có động tĩnh.

      Vừa rồi Tiểu Tinh giống như gai đâm vào lòng , tự nhiên hiểu người gia đình tốt “có tiền có địa vị” là ai. Trước kia ở trấn Độ Hà, nghe hang xóm thảo luận, Chu Hiểm chỉ là tên côn đồ, lại có lúc lật người làm ông chủ, còn được con nhà giàu Tôn gia coi trọng, nếu kết hôn, hẳn là bước lên trời, từ bùn thành mây.

      Do dự, khỏi nhớ lại Chu Hiểm năm đó, nhớ lại ôm hợp mèo giấy, bóng dáng khập khiễng.
      ——
      Rất nhanh tới Chủ nhật, nhân viên khách sạn ở lại nửa, nửa làng du lịch trước.

      Làng du lịch ở ngoại ô Chi Xuyên, dọc dường khí càng mát mẻ, nhiệt độ cũng ngày càng thấp, trong rừng có sương mù mỏng manh màu trắng sữa, thỉnh thoảng có con sóc nhảy qua cành cây, nhánh cây nhàng lay động.

      Hứa Đường chống tay lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, mặt trời vừa lên, từng tấc ánh nắng xuyên qua từng chiếc lá.

      Quẹo qua vài khúc cua, làng du lịch kiểu kiến trúc biệt thự dần dần xuất trong tầm mắt.

      Sau khi xuống xe, mọi người cầm theo hành lý tuỳ thân, líu ríu tụ tập lại. Phương Cử tổ chứ mọi người cùng nhau vào, lĩnh thẻ phòng của mọi người, phân phát xuống. Làng du lịch trừ suối nước nóng còn có hồ. Hứa Đường thả hành lý xuống, nằm lên cửa sổ nhìn phong cảnh.

      Chu Hiểm châm điếu thuốc đến gần, Hứa Đường chộp điếu thuốc trong miệng : “Đừng hút thuốc.”

      Chu Hiểm cười tiếng, chợt nghe tiếng cười ầm ĩ bên ngoài, Hứa Đường tới, thấy Phương Cử lí luận với người: “Phương Cử, xảy ra chuyện gì?”

      Vừa dứt lời, Phương Cử bị người đẩy ra, trong phòng có người, cười khanh khách ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Chị dâu, chào chị! Em là Tôn Dao.”
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      IluvkiwiChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Chi xuyên (13)
      Edit: Lạc Thần

      Hứa Đường nhất thời ngơ ngẩn, còn cưanói chuyện, sau lưng truyền đến loạt tiếng bước chân. Hứa Đường quay đầu nhìn trông thấy Chu Hiểm ngậm lấy điếu thuốc tới. Tâm trạng bình tĩnh lại chút, cũng đứng thẳng người, lộ ra nụ cười lễ độ. Chu Hiểm đưa tay nhàng nắm tay , ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Tôn Dao: " tới làm gì?"

      Tôn Dao vẫn là mang theo nụ cười: "Làng du lịch cũng phải mở, vì cái gì tôi thể tới?" đợi Chu Hiểm mở miệng, cười cười, còn : " Hiểm, tôi đến đây nhiều ngày như vậy, cũng giới thiệu chị dâu cho tôi biết?"

      Vẻ mặt Chu Hiểm thay đổi chút nào, giọng bình thản: "Sao ấy phải nhận biết chứ?"

      Tâm trạng Hứa Đường treo cao lập tức thả lỏng xuống, vốn đoán rằng Chu Hiểm chủ động với nguyên nhân về Tôn Dao, bây giờ nghe thấy Chu Hiểm câu này, lập tức thoải mái, trong lòng khỏi mừng thầm, lại có chút muốn cười, cảm thấy ngày hôm trước mình phát sinh hờn dỗi coi như là vô ích: Tựa như Trương Tuyết bốn năm trước, Chu Hiểm tận lực đề cập nguyên nhân, đơn giản là chưa từng để người này ở trong lòng.

      Bởi vì, cũng để tâm vào chuyện vụn vặt, cười cười với Tôn Dao: "Nếu Tôn tiểu thư vừa lúc cũng ở nơi này nghỉ phép, gặp nhau tức là duyên phận, buổi trưa cùng tới bên hồ nướng đồ ăn ."

      Biểu mặt Tôn Dao có chút đình trệ, ngưng mắt nhìn Hứa Đường mấy giây, cười gật gật đầu: "Tốt lắm, vậy cám ơn chị dâu thịnh tình mời."

      Ánh mắt Chu Hiểm quét vòng mặt Tôn Dao, chuyện, nắm lấy tay Hứa Đường vào trong.

      Trong lòng Hứa Đường cao hứng, mặt cũng giấu được nụ cười, Chu Hiểm híp híp mắt, trở tay đóng cửa lại, đưa tay bóp lấy cằm của , ngửa đầu nhìn : "Cao hứng như vậy?"

      "Ừm, cao hứng."

      Chu Hiểm nhếch môi: "Yên tâm?"

      Hứa Đường kinh ngạc: " biết? biết còn chủ động thẳng thắn với em?"

      Chu Hiểm cười tiếng: "Hứa Hải Đường, lời sớm với em, để em chờ , liền quyết phụ em —— lỗ tai của em dùng được hay là não dùng được hả?"

      " ta chính là trời sinh trắng trẻo giàu có xinh đẹp, hối hận động lòng?"

      Chu Hiểm cười : "Tự ti? Thực cần tự ti, trừ ngực em chút, cũng có khuyết điểm khác."

      "Chu Hiểm!"

      Chu Hiểm dịu tắt điếu thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc được đặt tủ TV, ôm eo Hứa Đường. Hôn lát, bắt đầu động tay động chân. Đột nhiên bên ngoài Phương Cử gào to tiếng "Đốt nướng "

      Hứa Đường lập tức đẩy Chu Hiểm ra, sửa sang lại quần áo và tóc cho tốt, sau đó nhàng đá vào bắp chân cái: " nhanh ."

      ——

      Đồ nướng phân hai tổ, Chu Hiểm bọn họ năm người tổ. Vừa mới bắt đầu lát, Hà Tinh bàn bên cạnh tới, cười : "Phương tổng, tôi có thể cùng các ngươi cùng tổ hay , bên kia chúng tôi có tám người."

      Phương Cử vội vàng quét dầu vĩ nướng, cũng ngẩng đầu: "Được chứ! chuyển cái ghế tới đây!"

      Hà Tinh cười "Cám ơn Phương tổng", liền nhàng bước qua bên cạnh xách cái ghế nhựa tới, ngồi xuống sát bên Tôn Dao. vừa mới ngồi ở đối diện Hứa Đường, lúc ngồi vững vàng, chợt ngẩng đầu cười cười với Hứa Đường giống như khiêu khích.

      Hứa Đường cầm dao cắt lấy đùi gà, chỉ làm như nhìn thấy.

      Rất nhanh nướng đống, Tiểu Ngũ hỗ trợ mở sáu chai bia, mọi người vừa ăn vừa chuyện. Hà Tinh đặc biệt hay , đề tài tới đề tài ngừng ra, gần như có thời điểm tẻ ngắt. Hứa Đường ít, phần lớn thời gian đều là ăn uống. Chu Hiểm cũng gần như chuyện, chỉ cắm đầu ăn thịt uống bia.

      Chu Hiểm nhìn Hứa Đường thích ăn bánh bao viên, liền gắp cái trong mâm cho , lại rút tờ khăn giấy ra, nhét vào trong tay .

      Hà Tinh liếc chút liền nhìn thấy động tác này của hai người, trầm mặc chút, bỗng nhiên cười hỏi: "Tôn tiểu thư, tôi vẫn tò mò, làm sao quen biết với Chu tổng vậy?"

      "Chúng tôi à" Tôn Dao uống ngụm bia: "Nhận biết bữa tiệc. Hiểm và người bạn của tôi chuyện làm ăn, lúc ấy vừa lúc bằng hữu của tôi thiếu thư ký tiếp rượu, tôi liền tự đề cử mình, cứ như vậy nhận biết Hiểm: "Tôn Dao nhìn Chu Hiểm chút, cười cười: " Hiểm phẩm rượu rất tốt."

      "Cứ như vậy?"

      "Đương nhiên chỉ vậy, về sau có lần Hiểm chuyện làm ăn với người ta tại quán Bar, vừa lúc tôi cũng ở bên trong quán Bar đó, mấy người đàn ông tới quấy rối tôi, là Hiểm ra mặt hỗ trợ trừng trị bọn chúng..."

      Hà Tinh liền hỏi tiếp nữa, Tôn Dao cũng phối hợp đống quá trình chung đụng với Chu Hiểm, hai người kẻ xướng người hoạ, hào hứng càng ngày càng cao.

      Chu Hiểm lại càng ngày càng trầm mặc, dần dần sắc mặt khó chịu, nhìn Hứa Đường chút —— vẻ mặt Hứa Đường ngược lại là bình tĩnh. Chu Hiểm chợt đập chai bia mạnh lên bàn đá: "Muốn hát đôi cút sang bên hát!"

      Hà Tinh lập tức im miệng, liếc mắt nhìn Chu Hiểm chút, vùi đầu ăn, chuyện nữa.

      Sau khi ăn xong, Hứa Đường lôi kéo Chu Hiểm đến bên cạnh câu cá. Bên hồ xây cầu gỗ, hành lang dài cùng với đình để nghỉ chân, Hứa Đường và Chu Hiểm độc chiếm cái đình.

      Hứa Đường quăng cần câu, nhìn Chu Hiểm chút, chợt cười tiếng, học giọng điệu của Tôn Dao: " Hiểm, còn nhớ chúng ta làm sao quen biết ?"

      Vẻ mặt Chu Hiểm biểu tình, giơ tay vỗ cái lên đầu .

      Hứa Đường cười đến càng thêm sung sướng: " nhìn ra, Tôn Dao thực cũng đáng thương, đuổi theo nhiều năm như vậy."

      Chu Hiểm liếc cái: "Hứa Hải Đường, có phải em ngứa da rồi hay ?"

      Hứa Đường le lưỡi, lời nào.

      Gió hồ thổi, Hứa Đường uể oải ngồi, chờ cá cắn câu. biết qua bao lâu, chợt thấy phao động cái, mạnh mẽ chìm xuống chút, nhanh chóng nhấc cần câu lên, câu được con cá trắm cỏ nặng ba, bốn cân.

      * cân (1/2kg)

      ——

      Mọi người cũng đều thu hoạch tương đối khá, giao cá cho đầu bếp, buổi tối ăn bữa tiệc thịnh soạn toàn là cá.

      Sau khi ăn xong, bắt đầu tắm suối nước nóng. Bể tắm nước nóng nam nữ tách biệt, bể tắm nước nóng dành cho những người nhau thiết lập kiểu khác. Hứa Đường vốn định qua chỗ dành cho nữ để ngam mình, lại bị Chu Hiểm phiếu phủ quyết.

      núi đêm lạnh, sau khi Hứa Đường tắm rửa xong, bọc lấy áo choàng tắm vội vàng đến bên bể tắm nước nóng, Chu Hiểm ngồi bên trong bể tắm nước nóng, nhìn đứng bên cạnh ao do dự, chợt cười tiếng đứng dậy.

      Hứa Đường sợ tới mức lập tức che mắt, nghe thấy Chu Hiểm cười ha ha, liền mở mắt theo khe hở giữa kẽ tay nhìn ra —— người Chu Hiểm quấn khăn tắm.

      "Chu Hiểm ấu trĩ!"

      Chu Hiểm cười tới, kéo cái xuống, Hứa Đường khẽ kêu tiếng, trượt vào trong ao, Chu Hiểm xốc hết áo choàng tắm người lên, kinh ngạc: "Em mặc áo tắm làm gì?"

      Hai tay Hứa Đường che ở trước ngực, giơ giơ cái cằm: "Đương nhiên là vì phòng cầm thú."

      Chu Hiểm cười to: " là cầm thú, em và cầm thú giao phối, vậy em là cái gì, hả?"

      Hứa Đường tức giận: " có thể nghiêm túc chút hay ! Có tin em ngâm nước nữa hay !"

      Chu Hiểm khẽ khép nụ cười lại, đưa tay vò đầu chút: "Hứa Hải Đường, Có phải em thuộc loại pháo đốt hay hả?"

      Nghiêm túc bắt đầu ngâm nước nóng, Chu Hiểm vẫn coi như là quy củ, chỉ sai bảo hỗ trợ nắn vai đấm lưng, ngẫu nhiên bắt lấy hôn hai cái. Ngâm ước chừng 40 phút, Hứa Đường cảm thấy đầu có chút choáng váng, liền từ trong suối nước nóng đứng lên: "Em ngâm nữa, choáng đầu rồi."

      "Em trước, lại ngâm lát."

      Hứa Đường liền vào nhà vệ sinh trước, sau đó qua phòng tắm tắm rửa, tẩy đến nửa, chợt nghe tiếng đập cửa ngoài phòng tắm, Hứa Đường đóng nước, nghe thấy Chu Hiểm ở bên ngoài gọi .

      Hứa Đường vội vàng cất tiếng: " lên trước , em còn muốn gội đầu chút!"

      Hứa Đường chậm rãi từ từ tắm rửa xong, thay quần áo sạch . Vừa mở cửa phòng tắm ra, liền trông thấy Tôn Dao vội vã từ hành lang bên nọ tới, Hứa Đường vừa lau tóc vừa hỏi: "Tôn tiểu thư, làm sao vậy?"

      Tôn Dao gì nắm lấy cánh tay của , thở gấp : " Hiểm, Hiểm xảy ra chuyện!"

      Hứa Đường giật mình, cái túi cầm trong tay lập tức rơi xuống. Tôn Dao lôi kéo nhanh chóng chạy về phía trước, trái tim Hứa Đường tựa như muốn theo cổ họng nhảy ra ngoài: "Chu Hiểm ấy rốt cuộc làm sao vậy?"

      "Chính nhìn liền biết!" Tôn Dao cũng trả lời, chỉ lôi kéo liều mạng chạy về phía trước.

      Rất nhanh tới lầu hai tận cùng bên trong gian phòng, Hứa Đường la to tên Chu Hiểm, đầu xông vào.

      Người bên trong xoay người lại, Hứa Đường nhìn chút, gấp giọng hỏi: "Phương Cử, Chu Hiểm xảy ra chuyện gì?"

      Phương Cử kinh ngạc: " Hiểm xảy ra chuyện?"

      Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa phòng bị người đập mạnh cái! Hứa Đường giật mình, nhanh chóng xoay người vặn chốt cửa, nhưng mà cửa bị người ta khóa lại từ bên ngoài.

      Hứa Đường vạn vạn nghĩ đến tình dạng cẩu huyết này lại phát sinh ở người , lập tức nhìn người Phương Cử cái, may mắn là, hai người đều ăn mặc chỉnh tề.

      "Phương Cử, là ai bảo tới?"

      Phương Cử nheo lông mày lại trả lời: "Hà Tinh, ta Hiểm kêu mọi người tới đánh bài."

      Hứa Đường có chút dở khóc dở cười: "Các ấy nhốt hai chúng ta trong cái phòng làm cái gì..."

      Câu này lời còn chưa hết, TV treo tường để đó đúng tám giờ truyền hình bỗng nhiên lóe lên, tiếp theo xuất hình ảnh trần trụi. Khung hình, Hứa Đường chỉ nhìn cái, nhanh chóng dời ánh mắt, xấu hổ kinh hãi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.

      Trong TV truyền tới thanh cực kỳ khó nghe, nhưng vào lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên truyền ra tiếng cười noií to, mà lại chỉ , nghe tiếng bước chân, hình như có năm sáu người cùng tới.

      Hứa Đường nhất thời hoảng sợ, biết Chu Hiểm cũng hiểu lầm, cần phải là truyền lời đồn đại " và Phương Cử cùng ở trong căn phòng coi video đứng đắn", đối Chu Hiểm, đối với , đối với Phương Cử, đều là thương tổn to lớn...

      Hứa Đường cắn chặt môi dưới, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. ngẩng đầu tìm đầu cắm truyền hình, nhưng mà truyền hình treo tường, dây dắt đến cực cao, có lẽ Hà Tinh và Tôn Dao cũng cân nhắc đến điểm này, cố ý chọn phòng chơi bài này.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bỗng nhiên Phương Cử xoay người cái bò lên bàn mạt chược, quơ lấy ghế đập cái mạnh! Truyền hình lắc lư hai lần, toàn bộ đều rơi xuống, tiếng vang rung đọng trời đất!

      Dường như người bên ngoài là nghe thấy thanh này, trong tiếng hỏi hoảng sợ của người, tiếng bước chân cũng ngày càng phát ra gấp rút.

      Hứa Đường cũng là sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Phương Cử nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, xoay người nhảy lên bệ cửa sổ, Hứa Đường lập tức ngăn cản: "Phương Cử!"

      Cửa vang lên thanh của chìa khóa mở cửa, Phương Cử quay đầu nhìn về phía cửa, cắn chặt răng, nhảy xuống!

      Trong nháy mắt cửa mở ra, Chu Hiểm nhìn cái xác TV mặt đất, kinh hãi hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

      Hứa Đường khẽ cắn môi, nâng tay lên tát lên khuôn mặt khiếp sợ của Hà Tinh! ra tay lưu lại chút lực nào, tát đến Hà Tinh nhất thời lờ mờ. Hứa Đường nghĩ ngợi nhiều được, gào lên với Chu Hiểm: "Nhanh cứu Phương Cử!" xong đẩy mọi người chen chúc tại cửa ra vào ra hai bên, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu!
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, IluvkiwiChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :