1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21 Chi Xuyên (01)

      Edit: Nhật Dương

      Trong bốn năm phải Hứa Đường chưa lần gặp qua Chu Hiểm. Có năm tuyết lớn phủ kín cả ngọn núi, hết tết nên Hứa Đường trở lại trường, con đường về huyện Lộc Sơn có xảy ra vụ tai nạn xe cộ nên chiếc xe buýt ngồi bị ngăn giữa dòng xe cộ, qua vài tiếng đồng hồ mà vẫn chưa được.

      Sau đó dòng xe dần dần thông thoáng, trong dòng xe nối đuôi nhau tới lui đường Hứa Đường chợt chú ý thấy mái tóc màu đỏ chói mắt trong dòng xe đối diện. Phương Cử mặc bộ quần áo với chiếc áo khoác ngoài màu xanh lá cây quân phục, chỉ huy chiếc xe hơi lùi lại. Hứa Đường nhìn sang chỗ ghế tài xế, vừa nhìn thấy Chu Hiểm đánh tay lái.

      mặc bộ quần áo màu đen, mặt mày càng góc cạnh và sáng sủa hơn trong quá khứ. Hứa Đường nhìn qua lớp kính đục màu dơ bẩn gần năm phút đồng hồ, cho đến khi chiếc xe buýt thuận lợi chạy nhanh qua Chu Hiểm vẫn hề xoay đầu lại.

      Lời thề năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, bốn năm sau, người này rốt cuộc vượt qua mọi cách ngăn trùng điệp để đến trước mặt .

      Từng đợt hơi thở nóng bỏng của Chu Hiểm phun lên mặt , vừa hôn vừa dùng bản tay thô to của mình xốc áo lên rồi luồn vào trong dùng sức bóp cái, Hứa Đường bị đau, chuyện cũ năm đó như đèn kéo quân lướt nhanh qua, cảm xúc ngạc nhiên mừng rỡ chồng chất đan xen vào nhau, đến cuối cùng hóa thành nỗi chua xót oán hận, hề nghĩ ngợi mà dùng răng cắn vào môi của Chu Hiểm.

      Động tác của Chu Hiểm lập tức ngừng lại, lui ra hơn tấc rồi dùng đôi mắt nóng rực nhìn thẳng vào : "Thế nào, hôn cũng hôn được?"

      Chân Hứa Đường như nhũn ra, vội siết chặt cổ áo của : "Sao mà hôn Tôn tiểu thư?"

      "Tôn tiểu thư nào?"

      "Năm đó tên côn đồ nào phải trở thành con rể của ông trùm nhà đất Lộc Sơn, Tôn tiểu thư nào hả?"

      Chu Hiểm khẽ cười tiếng sau đó nhịn được trêu chọc : "Em làm vợ lớn, ta làm vợ , có được hay ?"

      Hứa Đường lập tức giãy giụa lung tung, Chu Hiểm vội siết chặt lấy : "Hứa Hải Đường, để em chờ quyết phụ em!" Vừa dứt lời, tay nắm lấy hông của sau đó lại cúi đầu ngậm môi của . Mùi thuốc lá và mùi máu tanh hòa lẫn vào nhau, Hứa Đường cảm thấy cả người như bị thiêu đốt. Chu Hiểm tháo bao tay, tay xoa nắn đường cong nhấp nhô trước ngực , tay tìm kiếm xuống dưới chiếm lấy nơi chặt chẽ của .

      Cả người Hứa Đường co rụt lại, xoay người trốn tránh lại làm cho càng thiếp chặt hơn. Vật cứng rắn như sắt thép chống đỡ giữa đùi , hai gò má của nóng đến mức muốn rỉ ra máu. giống như đỉnh ngọn núi dốc đứng sừng sững mà lại bị trói buộc gắt gao giữa đỉnh cứng rắn, gồ ghề như nham thạch đó.

      Chu Hiểm xé bỏ lớp che đậy, nâng lên rồi nhanh chóng động thân áp bức mà vào. Hô hấp vẫn bị đè nén giữa môi và lưỡi lập tức rối loạn, khẽ gọi tiếng, thoáng chốc đập tan đêm tối, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

      Giống như dòng nước xiết từ ngọn núi cao chảy thẳng xuống, mang theo sức mạnh của thiên quân vạn mã, đường xông qua nơi cằn cỗi mà điên cuồng chảy vào biển rồi đánh thẳng vào vách núi dốc đứng để tạo nên cơn sóng biển che khuất cả bầu trời.

      Cả người Hứa Đường bị thế tiến công mãnh liệt này làm cho rã rời, suy nghĩ giữa lay động cuồn cuộn của dòng nước như sợi dây bị đứt thành từng đoạn, giọng cầu xin tha nhưng Chu Hiểm lại vẫn liên tục tiến công chút mềm lòng, lực đạo càng lúc càng nhanh, cuối cùng thoáng lui ra sau đó dùng sức toàn thân mạnh mẽ đánh vào sâu bên trong lần cuối cùng! /lqđ/diễnđànLê@úy+)ôn

      Nhất thời đất trời yên tĩnh, ánh mắt Hứa Đường tan rã, qua lúc lâu mới thở ra hơi dài từ trong lồng ngực.

      Chu Hiểm ấn xuống nụ hôn lên bờ vai sáng bóng của , ôm đến ghế sa lon ngồi xuống, đốt điếu thuốc rồi từ từ rút ra.

      Cả người Hứa Đường cuộn tròn trong ngực , lúc sau hô hấp mới trở lại bình thường. muốn đứng lên thắp nến nhưng Chu Hiểm lại siết chặt hai cánh tay: "Để ôm chút."

      Xung quanh trống trải tối đen, nhiệt độ cơ thể dán sát vào nhau, có gì có thể ngăn cách hai người.

      yên bình yên ả trước nay chưa từng có, cho đến khi bụng Hứa Đường đúng lúc kêu lên tiếng.

      Hứa Đường lúng túng, "Em... em chưa ăn cơm tối." đưa tay đẩy lồng ngực của Chu Hiểm, từ ghế salon đứng lên, cầm quần áo mặc: "Em nấu mì, có ăn ?"

      Chu Hiểm "Ừ" tiếng.

      Hứa Đường bưng cây nến được thắp lên vào phòng bếp rồi đặt cây nến ở nơi cản gió, ngay sau đó mở bếp gas, vừa nấu nước, vừa mở vòi nước bắt đầu rửa sạch cà chua và cải thìa.

      lúc bỏ mì vào Chu Hiểm tới, ôm cánh tay dựa vào khung cửa nhìn : "Công việc tại của em tốt."

      Hứa Đường kinh ngạc: "Làm sao biết em làm công việc gì."

      " còn biết rất nhiều." Chu Hiểm nhàn nhã thong dong tiếp: "Người theo đuổi em ở phòng thị trường cũng tốt."

      Hứa Đường nhất thời hiểu được: ". . . . . . điều tra em?"

      "Dù sao cũng phải biết về người phụ nữ của như lòng bàn tay."

      Hứa Đường gì, mì trong nồi chín, tắt bếp, tìm hai cái tô để múc ra, Chu Hiểm qua bưng phụ, Hứa Đường nhìn lướt qua tay trái của sau đó lập tức cả kinh: "Tay của . . . . . ." ♣l♦q♠đ

      mu bàn tay trái của vết sẹo vặn vẹo sưng đỏ, theo khe hở giữa ngón áp út và ngón giữa vòng quanh tới tận rìa mu bàn tay, còn có thể thấy được vết khâu mờ mờ, giống như con con rết bám lên đó.

      Mới vừa rồi lúc hai người triền miên khắp nơi đều tối đen nên Hứa Đường hề chú ý, bây giờ nhìn thấy chợt cảm thấy sợ hết hồn: " bị thương lúc nào?"

      Chu Hiểm liếc mắt cái, nhàn nhạt : " và Phượng Cử muốn thoát khỏi tổ chức, Kiêu mất hứng nên chém dao."

      Ngón tay Hứa Đường run rẩy nắm lấy tay trái của , lật tay lên, lúc này mới phát ra vết thương này xuyên qua cả bàn tay —— có thể thấy được lúc ấy ngón út và ngón áp út cùng với phần bàn tay đều bị chém xuống hoàn toàn, sau đó mới được nối trở lại.

      "Vậy bây giờ. . . . . . Khỏi hẳn rồi sao?", Hứa Đường nhìn vết sẹo dữ tợn này chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

      "Tạm được, lúc trở trời ngứa" Chu Hiểm rút tay về: "Nhìn sợ, em đừng nhìn."

      Hứa Đường lời nào, chợt tiến lên bước ôm . Chu Hiểm vuốt ve lưng của , lát sau : "Hứa Hải Đường."

      "Hả?"

      "Mì muốn nhừ rồi."

      Hứa Đường: ". . . . . ."

      Ăn mì xong, Hứa Đường nấu nước tắm, hai người trở về phòng ngủ nằm xuống. Nằm lát, Hứa Đường chợt thấy có thứ gì đó dần dần cứng rắn. Chu Hiểm từ phía sau lưng đưa tay ôm lấy eo kéo vào trong lồng ngực của rồi bắt chước động tác khi đó, ý xấu đỉnh vào giữa hai đùi .

      Hứa Đường vừa xấu hổ vừa tức nên vươn khuỷu tay đánh về phía sau, Chu Hiểm khẽ cười tiếng rồi dán vào vành tai hỏi: "Hứa Hải Đường, em còn chưa ngủ vậy chúng ta tới giao phối."

      ". . . . . . có hiểu từ này là để hình dung động vật hay hả?" Hứa Đường phát điên.

      "Giống nhau." Chu Hiểm giọng cười tiếng, tay phải vòng qua phía trước, dò xét xuống dưới.

      Hô hấp của Hứa Đường lập tức rối loạn, thân thể co rụt lại, theo bản năng khép hai chân lại, Chu Hiểm lại tách ra.

      Sau lúc, lật cả người lại rồi đẩy áo lên cao cúi người xuống. lát sau, Chu Hiểm lại giọng : "Vẫn như vậy."

      Hứa Đường nắm gối đầu bên cạnh đánh lên lưng cái: " câm miệng!"

      Chu Hiểm giọng cười : "Được, câm miệng" vừa dứt lời, vội vàng kịp chuẩn bị mà đẩy lên .

      hơi của Hứa Đường thoáng chốc đọng lại ở cổ, chưa kịp phun ra Chu Hiểm bóp chặt hông , giống như gió táp mưa rào mà bắt đầu thảo phạt.

      Bởi vì lúc trước có lần nên lần này Chu Hiểm duy trì lâu. Đến cuối cùng thể lực Hứa Đường cạn kiệt, dưới tiến công càng chiến đấu càng mạnh mẽ của Chu Hiểm xụi lơ thành vũng nước.

      Đến rạng sáng Chu Hiểm mới ngừng lại, ôm hôn lúc mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ý niệm cuối cùng của Hứa Đường trước khi chìm vào giấc ngủ là sáng mai phải mua thuốc.

      ——

      Ngày hôm sau gần giữa trưa Hứa Đường mới tỉnh, cửa sổ mở ra khe hở , Chu Hiểm cả người trần trụi đứng trước cửa sổ hút thuốc lá. Hứa Đường vừa mở mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Sao mặc quần áo?"

      Chu Hiểm xoay người, Hứa Đường lập tức xoay mặt sang chỗ khác. Chu Hiểm cười tiếng, ngậm điếu thuốc tới bên giường ngồi xuống, đưa tay xoay đầu lại: "Cũng phải chưa từng xem qua."

      Hứa Đường gắt gao chịu quay lại: " mau mặc quần áo vào."

      Chu Hiểm cười khẽ, cũng làm khó . Tìm quần áo của rồi mặc vào, : "Rời giường thôi, Phượng Cử lái xe tới rồi."

      Lúc này Hứa Đường mới xoay đầu lại: " đâu vậy?"

      Chu Hiểm liếc nhìn cái: "Cắt băng."

      Lúc Hứa Đường rửa mặt, Chu Hiểm ở trong nhà dạo lung tung, thỉnh thoảng còn bình luận câu.

      "Màn ngủ xấu xí."

      "Tường phòng ngủ của em lại là màu vàng của phân."

      Hứa Đường mặc kệ , phát bốn năm thấy miệng người này càng tiện hơn trước kia rất nhiều.

      Chỉ lát nhanh chóng thu dọn xong xuôi, Chu Hiểm nắm tay ra ngoài, Hứa Đường nghiêng đầu liếc nhìn vào trong: "Bao tay của . . . . . ."

      "Em sợ, còn mang làm gì."

      Hứa Đường sửng sốt chút.

      Rất nhanh tới cửa chung cư, phía trước có chiếc xe Benz, cánh cửa xe bên ghế tài xế được mở ra, người đàn ông chui ra, lớn tiếng chào hỏi : "Chị dâu!"

      Hứa Đường định thần nhìn lại, kinh ngạc : "Phương Cử?"

      Tóc Phương Cử được nhuộm lại màu đen, còn được cắt tỉa gọn gàng, mặc bộ tây trang sẫm màu được cắt may vừa người, rất giống với khuôn mẫu chó hình người. Hứa Đường muốn than thở hai câu, bỗng thấy tay khoác lên cửa xe của đeo chiếc nhẫn ngọc bích rất to, lập tức nuốt lời muốn xuống.

      Xe chen chút con đường đầy lá khô chạy về hướng đông, cuối cùng dừng ở trước khách sạn. Hứa Đường vừa mới chui ra khỏi xe, dàn nữ nhân viên lễ tân mặc sườn xám màu đỏ thẫm đứng hai bên thảm đỏ và loạt nhân viên mặc đồng phục đứng trước cửa nhà hàng chợt đồng loạt khom người cúi chào Hứa Đường sau đó cao giọng hô: "Bà chủ!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, Iluvkiwi, duyenktn13 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22. Chi Xuyên (02)
      Edit: Windchime
      Beta: Phương Phan

      Hứa Đường bị cuộc dàn trận này dọa cho phát sợ, vừa đưa mắt nhìn qua thấy cửa quán rượu treo tranh chữ đỏ thẫm ghi: Nhiệt liệt chúc mừng quán rượu Chu Phủ Hải Đường chính thức khai trương! Hứa Đường nghi ngờ biết "Chu Phủ Hải Đường" này là cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, biển hiệu là bốn chữ lớn "Chu Phủ Hải Đường".

      Phương Cử lại gần, đưa ngón tay cái lên: "Cái tên này hay đúng chị dâu?"

      Hứa Đường hiểu tình huống liền quay đầu nhìn về phía Chu Hiểm, "Đây là..."

      Chu Hiểm nắm tay lên phía trước, " mở."

      Hứa Đường nhìn mặt tiền khí phái của cửa hàng trước mắt, vẫn cảm thấy khó có thể tin được, Phương Cử theo ở phía sau lập tức giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức đến phát triển trong thành phố, chị dâu hãy ở chỗ này đợi bốn năm, nhưng cũng phải học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm nhé."

      Trong lúc chuyện, Hứa Đường theo Chu Hiểm vào trong, bên trong có hai tầng, trang trí nguy nga lộng lẫy, mười mấy bàn tầng kín người, nhân viên phục vụ lo pha trà rót nước loay hoay chân chạm đất. Hứa Đường và Chu Hiểm mới vừa bước vào, người bên trong đồng loạt quay đầu chào hỏi: " Hiểm! Chị dâu!"

      Hứa Đường bị tiếng chào đồng loạt này làm cho mờ mịt, lòng nghi ngờ mình quay lại toà nhà năm đó ở Độ Hà trấn lần nữa. Nhưng xung quanh, những người ngồi uống trà chuyện phiếm đều mặc âu phục và cà vạt, giống như Phương Cử, cũng ra hình ra dáng lắm.

      Lần lượt mấy người tới xác nhận quy trình với Chu Hiểm và Phương Cử, chỉ chốc lát sau buổi lễ khai trương chính thức bắt đầu. Người chủ trì buổi lễ bắt đầu lên phát biểu, phía dưới tiếng vỗ tay dứt.

      Hứa Đường theo Chu Hiểm đến ngồi ở vị trí khách quý, chỗ đó có bảy tám người ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt đều có bảng tên. Hứa Đường quét mắt nhìn qua các bảng tên, thấy mấy cái tên này đều là những tên tuổi vang dội ở thành phố Chi Xuyên liền thầm kinh ngạc, Chu Hiểm có bốn năm phát triển liên tục có biết, nhưng phát triển đến mức này là chuyện mà tuyệt đối dám tưởng tượng.

      "Bây giờ hãy cùng chúng tôi mời Phó giám đốc Công ty TNHH Vận tải, ông Phương Cử lên sân khấu đọc lời chào mừng!"

      Người chủ lễ cắt ngang suy nghĩ lung tung của Hứa Đường, lập tức thu lại ánh mắt, nhìn Phương Cử quần áo chỉnh tề hùng dũng hiên ngang tiến lên sân khấu trong tiếng vỗ tay.

      Hứa Đường nhớ lại mái tóc màu đỏ trước kia của cậu, nếu kết hợp với thần thái hôm nay, ngược lại giống như con gà trống lớn giương oai.

      "...Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều tò mò vì sao quán rượu này lại có tên là "Chu Phủ Hải Đường", chuyện này phải kể đến chuyện tình của ông chủ và bà chủ của chúng ta. Lại năm đó ông chủ của chúng ta tuổi dậy , chính là lúc mới biết , ông chủ của chúng ta có thân thế long đong, cái gọi là Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng (Tạm dịch: Gió vàng móc ngọc khi gặp nhau - 1 câu trong bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quan), những người khác cũng trở nên lu mờ..."

      Hứa Đường nghe thấy vừa buồn cười lại vừa xấu hổ, đưa tay giật ống tay áo Chu Hiểm, che mặt hỏi:"...Có thể lôi cậu ta xuống ?"

      Sau mười phút, cuối cùng Phương Cử cũng kể xong, vừa xuống khỏi sân khấu liền cười với Hứa Đường, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Chị dâu, em chuyện thế nào?"

      Hứa Đường đành lòng xua hăng hái của cậu: "...Cũng được... Rất có tính kích động."

      Lại liên tục có mấy người lên chuyện, sau đó cuối cùng cũng đến nghi thức cắt băng. Website đăng truyện chính thức: ***************.com Chu Hiểm nắm chặt tay Hứa Đường cùng đám khách quý lên sân khấu. Lễ tân xếp thành hàng nâng băng vải đỏ, khay mỗi người đều có cái kéo. Khách quý đều cầm kéo lên, đến chỗ Hứa Đường lại thiếu cái. Lễ tân định quay người lấy, Chu Hiểm khoát tay, đưa cái kéo trong tay cho Hứa Đường, sau đó cầm lấy tay .

      Trái tim Hứa Đường như ngừng đập, bàn tay Chu Hiểm ấm áp, vững vàng nắm tay , giống như sóng biển bao trùm lấy con thuyền lênh đênh. Trong khung cảnh ngập tràn thanh, Chu Hiểm nắm lấy tay Hứa Đường, "roẹt" tiếng, cùng những người khách quý cắt băng khai trương.

      Sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

      Phương Cử khéo léo ăn khiến bàn khách quý cười dứt. Chu Hiểm uống rượu hào sảng, vẫn nhiều, chỉ khi đụng đến những vấn đề mấu chốt mới trả lời hộ Phương Cử hai câu. Dù sao cũng là cơm xã giao, tự nhiên thể tùy tâm sở dục (làm việc theo ý mình).

      Sau bữa tiệc, Chu Hiểm và Phương Cử tiễn khách quý ra về, sau khi trở lại Phương Cử lập tức reo lên:" Uống bụng nước, đồ ăn cũng chưa ăn được mấy miếng, Hiểm, chúng ta mở phòng bao, gọi nồi lẩu rồi từ từ ăn được ?"

      Chu Hiểm cúi đầu nhìn Hứa Đường, "Em ăn no chưa?"

      "Cũng tạm rồi."

      "Cũng may là no... , ăn lẩu." Kéo tay về phía tầng hai.

      Nước vừa sôi, cửa phòng bao chợt bị mở ra, người tới, cười :" Ngại quá, tới chậm." Phương Cử chuyển qua chỗ ngồi bên cạnh, nhường chỗ cho người đó.

      Từ khi ta vào cửa, Hứa Đường nhìn chằm chằm vào ta, đợi đến lúc ta ngồi xuống, cuối cùng cũng nhớ ra người này là Tiểu Ngũ. Cậu cũng mang âu phục phẳng phiu, chất phác giảm ít, nhường chỗ cho trầm ổn thay vào. Tiểu Ngũ cũng nhận ra Hứa Đường, liên tục chào hỏi với .

      Phương Cử thả thịt bò vào nồi: "Chị dâu, hôm nay Hiểm gọi chị qua đây, trừ việc để chị cắt băng, còn có chuyện khác."

      " Chuyện gì?"

      Phương Cử đặt lên bàn bốn chai bia mở ra, để trước mặt mỗi người chai: " Hiểm và em đều có kinh nghiệm quản lý quán rượu, cho nên muốn nâng ly giao cửa hàng cho chị quản lý."

      Hứa Đường giật mình: "Tôi cũng có kinh nghiệm..."

      "Chị học hành nhiều, hơn nữa sống trong thành phố cũng thấy qua nhiều việc. Hơn nữa thời đại học phải chị mở quán trà sữa à, nghe cũng kiếm lời được khoản tiền, có thể thấy được chị dâu có đầu óc làm ăn. Dù sao mở tiệm này cũng tốn mấy đồng tiền." Phương Cử thấy thịt bò trong nồi chín, ra hiệu mọi người bắt đầu ăn, "Ý của Hiểm là, tuỳ chị xử lý, thua lỗ cũng sợ. Nếu thành công, có thể có quy mô lớn với đặc sắc riêng, chúng ta tính chuyện mở thêm mấy cái."

      Vào năm thứ ba đại học, Hứa Đường nhìn trúng thời cơ thay đổi của quầy hàng, dùng học bổng hai năm đại học của mình thuê cái cửa hàng , hùn vốn cùng nữ sinh khoá bán trà sữa và sushi, kiếm được chút lời. Về sau chính sách quản lý buôn bán hè phố thay đổi, tiền thuê tăng lên, việc học lại bận rộn, Hứa Đường liền chuyển giao cửa hàng cho người khác.

      Nhưng cửa hàng trà sữa này cũng chỉ là làm ăn , còn "Chu Phủ Hải Đường" lại là quán rượu chiếm diện tích bốn năm trăm mét vuông, hai cái này thể đánh đồng, so sánh.

      Phương Cử thấy do dự liền tiếp: "Chị dâu đừng lo lắng, dù sao quán rượu này cũng chỉ là thử nghiệm, để mấy người chúng em làm chưa chắc kinh doanh tốt hơn chị."

      "Vì sao mọi người thuê quản lý quán rượu chuyên nghiệp?"

      Phương Cử cười cười: "Dù sao cũng phải người của mình."

      Hứa Đường còn muốn từ chối Chu Hiểm liếc nhìn : "Hứa Hải Đường, em sợ sao?"

      "Đừng dùng kế khích tướng với em, chuyện này phải là chuyện ..."

      Chu Hiểm nhìn , trầm giọng : "Em tình nguyện làm thuê cho ông chủ ngu xuẩn cũng muốn tự làm ông chủ sao?"

      Ánh mắt Hứa Đường thu lại.

      "Thậm chí có thua lỗ nữa, chỉ cái tiệm nát như vậy, mất mười cái cũng chẳng sao." gắp cho Hứa Đường hai miếng thịt bò, Windchimelqd "Làm được loại lời này cũng cần , nếu em dám, thẳng, cũng ép buộc."

      Mặc dù biết đây là kế khích tướng của Chu Hiểm nhưng trong lòng Hứa Đường vẫn nảy sinh lòng hiếu thắng, ngẫm nghĩ:" Em ký hợp đồng ba năm với công ty..."

      "Phải trả Tiền bồi thường hợp đồng đúng ?" Phương Cử lập tức hỏi, " có việc gì, chỉ cần chị dâu đến đây mọi chuyện đều là việc ."

      Hứa Đường hít hơi, lập tức cảm thấy gánh nặng đè lên, " phải vấn đề tiền bồi thường hợp đồng... Khi nào tôi có thể làm việc?"

      "Chỉ cần chị dâu đồng ý, lúc nào cũng được. Nếu như làm rồi thấy vui, lúc nào cũng có thể rời . Chị chính là tới làm lãnh đạo, phụ trách đưa ra những phương châm chính sách quan trọng, giao xuống có người giúp chị xử lý."

      Phương Cử nhàng linh hoạt nhưng Hứa Đường biết chuyện cũng đơn giản như vậy, cúi đầu trầm tư hồi lâu: "Tôi vẫn phải xử lý vài chuyện trước ."

      " có vấn đề gì, cửa hàng còn muốn thử kinh doanh nửa tháng, sau đó mới chính thức vào buôn bán."

      Hứa Đường gật đầu: "Vậy trong nửa tháng tôi làm xong thủ tục nghỉ việc, thuận tiện đến xem tình hình kinh doanh."

      Tiểu Ngũ nghe vậy lập tức lấy danh thiếp ra: "Em tạm thời phụ trách công việc trong quán, chị dâu có thể tuỳ lúc liên hệ với em."

      Phương Cử thấy việc thành, nâng ly lên, "Nào, uống nào."

      Bốn người chạm cốc, sau đó trò chuyện. Trong nồi hơi nóng cuồn cuộn, mùi thơm bốn phía. Phương Cử ăn đến nóng người, cởi áo khoác đặt ghế dựa, lại cho thêm mực vào nồi.

      Hứa Đường dần no bụng, thả chậm tốc độ ăn, quay đầu nhìn Chu Hiểm, hỏi: "Mấy năm này mọi người làm gì?"

      Phương Cử dừng đũa lát: "Ban đầu đương nhiên phải ràng với Kiêu, Hiểm vì chuyện này mà phải nhận dao." Phương Cử quét mắt nhìn mặt Chu Hiểm, "Em theo Tiểu Ngũ và Hiểm ra làm riêng, ba người góp tiền mua chiếc xe Đông Phong (Tập đoàn ôtô Đông Phong là trong 3 nhà chế tạo xe lớn nhất Trung Quốc), làm vận chuyển. Bắt đầu là vận chuyển đồ dùng trong nhà, sau đó là vận chuyển hoa quả. Về sau cứ kiếm đươc tiền lại mua thêm chiếc, vận chuyển nhiều, quay vòng vốn càng lúc càng nhanh, chúng em muốn tiếp tục chở hoa quả."

      Ba người bắt đầu liên hệ thương nghiệp cung ứng hoa quả xung quanh Độ Hà trấn, cuối cùng thành lập được mười hộ. Bắt đầu từ nơi này mười hộ dần dần khuếch trương quy mô, cũng bắt đầu tiến hành thu mua rau sống và đặc sản. Từ mười hộ, thành 20 hộ, mở rộng đến trăm hộ, từ điểm thành dây, từ dây thành mặt, ở trong quá trình này, công ty vận chuyển nhờ thế mà hình thành. Sau bốn năm, công ty vận chuyển nhận thầu đại bộ phận hoa quả chung quanh Độ Hà trấn, cung ứng cho hơn trăm hộ kinh doanh cũng như siêu thị ở huyện Lộc Sơn.

      Bây giờ nghiệp vụ công ty bắt đầu phân loại, bộ phận vẫn phụ trách rau quả, bộ phận khác bắt đầu phát triển vận chuyển Vật liệu xây dựng, cũng có chút thành quả.

      "Năm trước Độ Hà trấn xảy ra đại hạn hán, nông sản mất mùa, tiền vốn trong công ty nhất thời quay vòng được, suýt chút nữa đến quần cũng có mà đền." Phương Cử vừa nhúng thịt dê vừa , Dieendaanleequuydonn "Cả ba người cũng chuẩn bị tinh thần bắt đầu lại từ đầu."

      Hứa Đường hỏi: "Vậy lúc ấy làm sao mọi người vượt qua?"

      "À, lúc ấy Hiểm cơ duyên xảo hợp quen được con của địa chủ ở Lộc Sơn, ta cổ động cha mình bỏ vốn, lấy danh nghĩa nàng để làm cổ đông... giờ ta là đại cổ đông đứng thứ hai ở công ty."

      Động tác của Hứa Đường lập tức ngừng lại, cách tầng hơi nóng lượn lờ khỏi nhìn về phía Chu Hiểm chút, Chu Hiểm cúi đầu dùng bữa khiến thấy vẻ mặt của .

      Phương Cử cũng phát , tiếp: "Nhờ khoản tiền này, cuối cùng công ty cũng quay vòng được vốn, sau đó ta theo đề nghị của chúng tôi, chia ít vốn để làm vận chuyển Vật liệu xây dựng."

      Hứa Đường hơi cảm thấy bức bối, cười cười: "Cũng may là qua."

      "Đúng vậy." Phương Cử cũng hơi xúc động, bưng ly lên uống ngụm lớn, "Đến hôm nay cuối cùng cũng thoải mái."
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Iluvkiwi, 139, Hale205 1 thành viên khác thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23: Chi xuyên (03)
      Edit: Lạc Thần

      Hứa Đường trầm mặc lát: "Lão Trịnh đó ..."

      Phương Cử lập tức thu lại vẻ mặt: "Dựa theo căn cứ xác thực năm đó, hai đội ngũ chặn lấy, mắt thấy muốn tới tay, vậy mà dưới mí mắt xe lại lật ngược, lão Trịnh này xác thực giảo hoạt. Bây giờ ông ta cùng..." Phương Cử liếc liếc Chu Hiểm cái: "... theo phú thương trong huyện làm ăn, chỉnh đốn thành hội cao cấp. Người năm đó theo ông ta, cũng đều tiếp tục theo làm việc cho ông ta. Bề ngoài nhìn ông ta giống như tay trắng, chỉ có điều..."

      Chỉ có điều dưới vỏ bọc của hội cao cấp này cất giấu hoạt động gì, cũng được.

      Phương Cử uống đến mức cả khuôn mặt đều đỏ cả lên, nới lỏng cà vạt: "Là hồ ly chắc chắn lộ ra cái đuôi, tại chúng ta có nhiều thủ đoạn, muốn nắm chặt cái đuôi của ông ta, đúng là dễ hơn nhiều so với trước kia..."

      Hứa Đường yên lặng nhấp ngụm bia.

      Chu Hiểm và Phương Cử phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của , thời gian bốn năm, bọn họ thành công thoát khỏi sinh hoạt năm đó, mở công ty kiếm nhiều tiền, bây giờ lại muốn bắt đầu mở rộng chi nhánh ở thành phố. Trái lại bốn năm của , bình tĩnh bình thản, trừ bỏ cửa hàng trà sữa là buôn bán có lời nhất, còn thành tựu khác nữa.

      Do đó, nguyện vọng muốn kinh doanh tốt quán ăn trước mắt này càng thêm mãnh liệt.

      Phương Cử kêu người tới thêm canh, Chu Hiểm đặt đũa xuống đốt điếu thuốc. Phương Cử lại mở chai bia, cười hì hì hỏi Hứa Đường: "Bốn năm đại học của chị dâu trôi qua thế nào, có nghĩ tới Hiểm của bọn em hay ?"

      Hứa Đường xém chút nữa bị sặc, Chu Hiểm đưa tay khoác lên cái ghế đằng sau Hứa Đường, cúi đầu giống như cười mà phải cười nhìn .

      "Tôi... Cũng là học, nghe giảng, viết luận văn, tham gia hoạt động xã đoàn, thi cấp bốn sáu."

      " còn?" Khóe miệng Chu Hiểm cười mỉm, ánh mắt dừng khuôn mặt của .

      " còn."

      "Sao nghe ít người theo đuổi em?"

      Hứa Đường hất cằm lên: "Theo đuổi em làm sao, em đáng được theo đuổi sao?"

      Chu Hiểm cúi đầu nở nụ cười, thu cánh tay về, tiếp tục hút thuốc.

      Mở nồi canh ra lần nữa, Phương Cử bỏ thức ăn chay và bánh phở vào, mọi người đều tự ăn thêm chút phần của mình, sau đó giải tán. Phương Cử và Tiểu Ngũ còn làm việc, Chu Hiểm đưa Hứa Đường trở về.

      Xe vừa chạy được chút, đột nhiên Hứa Đường phát phương hướng cũng phải là hướng chỗ ở, quay đầu hỏi : " chỗ nào?"

      Chu Hiểm có trả lời , tay nắm tay lái, quay đầu liếc nhìn cái: "Câu hỏi của Phương Cử em vẫn chưa trả lời."

      "Câu hỏi gì?"

      "Bốn năm đại học, có nghĩ tới hay , hả?"

      Hứa Đường cứng cổ: " nghĩ."

      " nghĩ?"

      " nghĩ."

      Chu Hiểm cười tiếng: "Buổi tối em nghĩ."

      Bên tai Hứa Đường nóng lên, chợt nhớ tới còn chưa có mua thuốc: "Nếu phía trước trông thấy tiệm thuốc dừng lại bên cạnh chút."

      "Em muốn mua thuốc?"

      Hứa Đường nhìn : "Tối hôm qua ... nên uống thuốc sau khi việc xảy ra."

      Chu Hiểm lắc đầu: "Uống thuốc tốt, đừng uống."

      "Nếu cẩn thận..."

      "Vậy sinh nó ra."

      Hứa Đường trầm mặc, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Chu Hiểm. giống như đùa, nhưng cũng gọi là nghiêm túc được bao nhiêu, cắn cắn môi, chậm rãi lắc đầu: " được."

      Chu Hiểm quay đầu nhìn : "Vì cái gì được? Em cảm thấy nuôi nổi?"

      "Chúng ta còn chưa kết hôn."

      "Vậy kết hôn."

      "Chu Hiểm", ánh mắt Hứa Đường hơi trầm xuống: "Kết hôn và sinh con, phải là chuyện thuận miệng có thể ra được."

      Chạy tới phía trước là đèn đỏ, Chu Hiểm chạy tới đoạn, ngừng ở phía trước dòng xe cộ đằng sau, quay đầu nhìn : "Hứa Hải Đường, có thể cưới em bất cứ lúc nào." Câu này lại là mười phần nghiêm túc.

      Hứa Đường yên lặng vài giây, quay đầu chỗ khác, chuyện nữa.

      Chu Hiểm sa sầm sắc mặt, đưa tay quay đầu lại: "Hứa Hải Đường, em nguyện ý gả cho , nguyện ý sinh con cho đúng ?"

      Hứa Đường lắc đầu: "Chẳng qua là em cảm thấy bây giờ những chuyện này còn quá sớm."

      Ánh mắt Chu Hiểm hơi trầm xuống, nhìn thẳng ánh mắt của . Hứa Đường tránh né chút nào, ánh mắt có vài phần quật cường.

      Đèn đỏ biến thành đèn xanh, Chu Hiểm buông tay ra, tiếp tục lái xe, lạnh lùng thản nhiên câu: "Đọc sách bốn năm, còn già mồm."

      Hứa Đường chấn động, nhìn Chu Hiểm, cắn chặt môi, đợi cơn tức giận trong lồng ngực dịu lại chút, mới mở miệng: "Chu Hiểm, sinh con dễ dàng, nhưng để giáo dục tốt dễ dàng chút nào. tại em làm được, cũng làm được." dừng chút: " cho em mua thuốc cũng được... Đến lúc đó cũng là chết bị thương..."

      còn chưa dứt lời, Chu Hiểm chợt đạp mạnh chân ga, Hứa Đường ngồi vững, lập tức đưa tay chống đỡ. mặt Chu Hiểm bao phủ tầng lạnh lùng, trong lòng bàn tay Hứa Đường lập tức ra tầng mồ hôi: " lái chậm chút, chú ý an toàn..."

      Qua lúc lâu, cơn tức giận của Chu Hiểm mới dần dần tan, xe giảm tốc độ, sau cùng dừng phía trước tiệm thuốc : "Mua cái gì?"

      "Em là được."

      Chu Hiểm nhìn chằm chằm , Hứa Đường thu hồi bàn tay muốn mở cửa, dưới cái nhìn chăm chú của , báo tên thuốc.

      Hứa Đường nhìn bóng dáng Chu Hiểm vào trong tiệm thuốc, khỏi thở dài.

      Rất nhanh Chu Hiểm trở về cầm nước và thuốc, Hứa Đường nhìn chút bên trong túi nhựa trong tay , trừ hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, còn có ba hộp áo mưa BCS. Chu Hiểm ném cái túi và nước cho , cũng chuyện, phát động xe tiếp tục lái về phía trước. Hứa Đường yên lặng uống thuốc, muốn với Chu Hiểm câu gì, quay đầu trông thấy sắc mặt ủ dột của , mở đầu há miệng, cuối cùng im lặng .

      Rất nhanh xe quẹo vào tiểu khu, tiến vào nhà để xe sau đó dừng lại. Hứa Đường bụng hoài nghi, nhưng vẫn dám mở miệng, chỉ còn chờ Chu Hiểm dừng xe xong, theo cùng nhau vào thang máy.

      Thang máy dừng ở tầng 22, Chu Hiểm sải bước, Hứa Đường nhắm mắt theo đuôi, hai người rẽ phải ra mấy bước, dừng ở cửa 2207, Chu Hiểm móc chìa khoá mở cửa, Hứa Đường đến nhìn chút, nhất thời giật mình: Những đồ vật bày biện trong phòng khách của căn nhà trọ cũ nát trước đó, giờ phút này còn nguyên vẹn xuất ở trong căn phòng rộng rãi sáng ngời trước mắt.

      Hứa Đường đạp giày, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ —— mặt đất để cái rương của , lại kéo tủ quần áo trong phòng ngủ ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề treo quần áo của .

      Hứa Đường lập tức trở về phòng khách, Chu Hiểm cởi áo khoác dựa vào ghế sa lon hút thuốc, Hứa Đường kinh ngạc hỏi : " chuyển tất cả đồ đạc của em tới đây sao?"

      "Sớm muộn gì cũng phải chuyển."

      "... Nhưng sao thương lượng với em."

      Lúc này Chu Hiểm mới giương mắt nhìn : "Em muốn ở cùng ?"

      " phải là em muốn ở cùng với , chỉ là..."

      " phải là được rồi."

      Hứa Đường nhất thời nghẹn lại. yên lặng đứng lúc, quay người về phòng khách, lấy từng kiện từng kiện quần áo treo ở trong tủ ra, xếp xong bỏ vào trong rương. Xếp bốn năm kiện, chợt ánh sáng nơi cửa bị người ngăn trở, Hứa Đường nheo nheo mắt, vẫn là cúi đầu sắp xếp quần áo.

      Chu Hiểm nhìn động tác của : "Em có ý gì?"

      Hứa Đường lời nào, tiếp tục sắp xếp quần áo.

      Chu Hiểm ngậm điếu thuốc, tiến lên bước nắm lấy cánh tay : "Hứa Hải Đường, lại náo loạn nữa tức giận đấy."

      Hứa Đường ngửa đầu nhìn : " tôn trọng em."

      Chu Hiểm nheo nheo mắt: "Làm sao lại tôn trọng em?"

      "Giám thị sinh hoạt của em, thông qua đồng ý của em tùy tiện dọn nhà giúp em" Hứa Đường cắn cắn môi: "Em có điều tra , cũng có động chạm lung tung đồ của ."

      Chu Hiểm cười tiếng: "Hứa Hải Đường, em quên cũng nhanh , làm hư máy tính còn chưa để em bồi thường đấy."

      mặt Hứa Đường nóng lên: "Đó là trước kia..."

      Chu Hiểm ôm eo : " chỉ hỏi em câu, có muốn ở cùng hay ?"

      Hứa Đường trầm mặc.

      Chu Hiểm ngồi xuống giường, ôm Hứa Đường vào trong lồng ngực của mình, mãnh liệt hít hơi thuốc lá, sau đó bóp cái cằm của lấp kín miệng , Hứa Đường bị sặc ho trận mãnh liệt, Chu Hiểm nhếch mắt nhìn , khóe miệng cười mỉm: "Có muốn ở cùng hay ?"

      " muốn."

      Chu Hiểm cười tiếng, tiến lên trước tùy ý hôn trận: "Đúng là thiếu giáo huấn."

      lúc này, trong phòng khách điện thoại di động Chu Hiểm đột nhiên vang lên, Chu Hiểm đứng dậy ra ngoài. Hứa Đường ngồi yên lát, lại lấy quần áo trong rương ra, lần nữa cầm lấy mắc áo treo trở về.

      Lúc treo đến cái thứ ba, cảm thấy mình có chút đáng thương, có chút ngốc.

      Cũng có chút già mồm.

      ——

      Trong tuần, Hứa Đường làm tốt thủ tục nghỉ việc, thu xếp tất cả đồ vật này nọ vào cái rương, giao giấy nghỉ việc được điền đầy đủ và thẻ kiểm soát lên , ôm cái rương cùng tan ca với đồng nghiệp lần cuối cùng.

      Trong tuần này, thời gian làm việc của vẫn là làm như thường lệ, tan ca liền quán rượu thị sát. Đợi mấy ngày, dần dần nhìn ra chút vấn đề và cách thức. Căn cứ những vấn đề này, lại tìm số tư liệu đến xem, trong lòng dần dần có nắm chắc.

      Mỗi đêm đều bận đến mười giờ mới nghỉ ngơi, Chu Hiểm nhìn nóng lòng muốn thử, cũng phát biểu bất luận bình luận gì.

      Từ lúc nhậm chức đến nay, trợ lý phòng quản lý thị trường ở trước mặt đều rất sôi nổi, nghe Hứa Đường từ chức, cố ý chạy tới đưa tiễn . Mấy người chờ ở cửa thang máy, cúi đầu trông thấy trong tay Hứa Đường ôm thùng giấy , lập tức đưa tay muốn giúp đỡ. Hứa Đường lui ra phía sau bước, cười : "Đều là văn kiện, nặng."

      nữ đồng nghiệp bên cạnh thấp giọng cười tiếng: "Trợ lý Vương, số điện thoại của Hứa Đường còn giữ ? Cũng đừng đến lúc đó liên lạc được nha."

      Hứa Đường từ chức rất đột ngột, vừa mới qua thử việc chuyển sang chính thức, làm đến hai tháng liền từ chức, khỏi làm cho vài người cũ trong văn phòng nghị luận, tại người mới đều ăn được khổ, liền nhịn được làm chút công việc bẩn thỉu, như rồng leo, làm như mèo mửa (tiêu chuẩn cầu bản thân cao mà năng lực thực tế thấp), phập phồng yên, như thế nào như thế nào...

      Hứa Đường nghe vào trong tai, cũng so đo.

      Mấy người cùng tiến vào thang máy, nữ đồng nghiệp còn chuyện phiếm với trợ lý Vương, câu câu trong lời giấu giếm lời sắc bén, mở miệng ra toàn là những lời vui đùa liên quan đến Hứa Đường, trong lời ngàn điều trong đó có trăm điều gây bất lợi cho .

      Hứa Đường nghĩ đến lời Chu Hiểm, trong lòng khỏi đồng ý: Từ phương diện hứng thú và tính cách mà , có lẽ quả thích hợp loại công việc tuân theo quy củ này. khi tính chất công việc của bản thân đụng chạm trực tiếp đến quan hệ lợi ích, rất khó tránh khỏi việc các đồng nghiệp tranh giành cấu xé lẫn nhau. Hứa Đường cũng phải là hiểu, lại có chút mệt mỏi ứng đối với địch ý dù là cố ý hay là vô ý làm khó dễ của người cũ và nữ đồng nghiệp.

      Thang máy chạy xuống, rất nhanh tới lầu . Buổi chiều lại có cơn mưa rào đổ xuống, nước đọng đường. Xe của Chu Hiểm dừng ở ven đường, trông thấy Hứa Đường ra, chậm rãi quay cửa kính xe xuống.

      Hứa Đường dừng lại trước cửa xe, quay người lời từ biệt với đồng nghiệp, nữ đồng nghiệp đó hết sức kinh ngạc: "Tiểu Hứa, đây là bạn trai của ?"

      Hứa Đường nhìn vào trong xe chút, cười gật đầu, mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra sau đó để đồ đạt lên, sắp xếp đồ đạt xong lại lời chào tạm biệt với đồng nghiệp lần nữa, mọi người mở miệng "Có rảnh thường liên hệ", ánh mắt lại là nhìn chằm chằm Chu Hiểm ở phía trước, biểu tình hết sức phấn khích. Hứa Đường chỉ coi như thấy, kéo tay lái phụ ra ngồi vào, cười phất phất tay với mọi người bên ngoài lần cuối cùng, sau đó đóng cửa xe lại.

      Chu Hiểm lại gần hôn cái mặt : "Buổi tối cùng nhau ăn cơm với Hứa Dương."

      Hứa Đường kinh ngạc, muốn chuyện, ngoài cửa xe chợt truyền đến giọng của nữ đồng nghiệp kia: " là làm sao vứt bỏ 258 vạn, ra là ở bên cạnh người giàu có nha, chậc chậc... tại nữ sinh đại học, đơn giản."

      Chu Hiểm nhất thời sầm mặt lại, cơn tức giận nổi lên làm cho hai đầu lông mày nhíu lại, vặn chìa khoá cái phát động xe, lui về sau mấy mét, sau đó mãnh liệt phanh xe! Bánh xe ép qua nước đọng đường, trong nháy mắt tung tóe lên cả người nữ đồng nghiệp đó. Nữ đồng hét lên tiếng "Ôi chao", chỉ vào xe tức giận mắng: "Lái xe kiểu gì vậy! Có tố chất hay !"

      Hứa Đường quay đầu nhìn lại bên ngoài cửa sổ, trông thấy nữ đồng nghiệp chật vật khó thở, khỏi cười lên ha hả, tích tụ trong lòng quét sạch.

      Cười xong, cảm thấy mình theo Chu Hiểm có chút hư hỏng, vì thế càng thêm vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, Iluvkiwi, 1392 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24. Chi Xuyên (04)

      Chu Hiểm nhìn vui mừng, cũng nhếch môi cười cười. Hứa Đường cười lúc, nghiêm chỉnh lại : “ có liên lạc với Hứa Dương?”

      Mắt Chu Hiểm nhìn về phía trước: “Vì sao được liên lạc với nó?”

      Lúc Hứa Dương học Sơ Tam giống như đột nhiên thông suốt, thành tích tăng lên như hoả tiễn, thi cấp ba lại đậu vào trường trung học ở huyện. Dù sao số giáo viên ở trường huyện cũng nhiều hơn, Hứa Dương thi tốt nghiệp thuận lợi cũng có thể vào trường đại học tốt, lại còn là công lập.

      nhà hai sinh viên đại học, ở trấn Độ Hà xem như hiếm thấy, mẹ Hứa rất kiêu ngạo, ngày nhận được thành tích Hứa Dương còn đặc biệt viếng mộ ba Hứa, là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

      Hai chị em ở cùng nơi, bình thường cũng thường lui tới. Hứa Đường kinh ngạc Hứa Dương thế mà liên lạc với , mà là trực tiếp liên lạc với Chu Hiểm.

      suy tư chốc lát, lập tức hiểu: “Có phải vẫn hay liên lạc với nó ? Chuyện của em trong trường đều là nó với ?”

      Chu Hiểm cười tiếng: “Mới biết được? ngốc.”

      Chỗ ăn cơm vẫn là “Chu phủ Hải Đường nhà mình”, Hứa Đường vì cảm thụ khí trong tiệm, gần đây đều ăn ở đây.

      Năm Hứa Dương học cấp 3 vóc dáng phát triển nhanh, hôm nay cũng cao gần bằng với Chu Hiểm. Thân mình khoẻ mạnh hơn lúc trước, dáng dấp cũng kém, mặc quần áo đều là Hứa Đường chọn cho , sạch nhàng khoan khoái, trong trường rất được nữ sinh hoan nghênh.

      Hứa Dương sớm chờ trong tiệm, thấy Chu Hiểm sảng sảng khoái khoái kêu tiếng “”.

      Hứa Đường khiếp sợ, trước kia dù gì Hứa Dương cũng gọi “ Hiểm”, hôm nay dứt khoát chữ Hiểm cũng cần nữa.

      Ba người gọi năm món ăn, mới vừa khép thực đơn, Phượng Cử như cơn gió từ ngoài tiệm chạy vào, ngồi xuống cạnh Hứa Dương, cười với nhân viên phục vụ: “Lại thêm phần củ sen chiên.”

      Phương Cử vỗ vỗ vai Hứa Dương: “Em trai Hứa, gần đây thế nào?”

      Hứa Dương tiếp tục uống trà, để ý đến ta.

      Phương Cử cười hắc hắc, nghiêm chỉnh lại: “Mấy ngày nay nghe , đoán chừng tám chín phần, Trần Nhất Minh sắp mở khách sạn rồi.”

      rất lâu Hứa Đường nghe cái tên này, lập tức ngẩn ra, liếc mắt nhìn Chu Hiểm. Bởi vì Chu Hiểm, tuy Hứa Đường biết Trần Nhất Minh ở cùng thành phố, nhưng chưa bao giờ chủ động liên lạc với ta.

      Chu Hiểm híp mắt, đốt điếu thuốc: “Chọn chỗ nào?”

      “Thành Tây, khu vực sang trọng nhất, nghe đầu tư ít.” Phương Cử bổ sung câu: “Người ta là khách sạn có tiếng cũng có miếng, ăn uống dừng chân giải trí cái gì cũng có, giống chúng ta làm .”

      Chu Hiểm cũng để ý: “ ai chỉ ăn miếng là béo được.”

      Phương Cử cười cười: “ phải Trần Thủ Hà ngại nhiều tiền, hôm nay đầu tư hội sở giải trí, ngày mai lại mở cả khách sạn cho con trai chơi. Trần Nhất Minh ràng làm ăn được gì, chơi cái gì đền cái gì nha.”

      Chu Hiểm coi là đúng nhưng cũng nhiều lời: “Lúc nào khách sạn của ta mở?”

      “Tháng sau, nghe rất nhiều nhân vật có mặt mũi đến dự.”

      Chu Hiểm trầm mặc trong chốc lát, gõ gõ tàn thuốc: “Con đường làm quan của Trần Thủ Hà thông, trông cậy vào con đường ra của Trần Nhất Minh.”

      Phương Cử bừng tỉnh hiểu ra: “…Cho nên những công trình đầu voi đuôi chuột trong thị trấn đều là đưa thành quả cho người khác.”

      Vụ tai tiếng của Trần Thủ Hà và mẹ Chu Hiểm, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến nghiệp sau này của ông ta, hơn nửa đời người, đỉnh trời cũng là thủ phủ Lộc Sơn, chợt thấy trời cao công bằng.

      Bốn người trò chuyện, rất nhanh món ăn được bưng lên, Hứa Đường nếm mỗi món ăn đũa, chợt lấy quyển sổ trong túi xách, sột soạt viết chữ.

      Chu Hiểm thấy nhưng thể trách, Phương Cử cũng kinh ngạc: “Chị dâu, chị ăn cơm cũng ghi chép? Quá chăm chỉ, có phần để tâm này, khách sạn của chúng ta nhất định có thể buôn bán chạy.”

      Hứa Đường lại nhíu nhíu mày, trong lòng biết tình huống hề lạc quan, nhìn khách khứa ra vào, có nửa điểm liên quan đến “náo nhiệt”.

      Ăn cơm, Chu Hiểm và Phương Cử chuyện làm ăn, Hứa Đường cầm bút và quyển sổ dạo lung tung trong tiệm. Hứa Dương nghe Chu Hiểm và Phương Cử chuyện lúc, cảm thấy có ý nghĩa, đứng dậy tìm Hứa Đường.

      Hứa Đường ngẩng đầu nghiên cứu đèn treo, Hứa Dương tới cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Chị nhìn gì vậy?”

      “Màu sắc đền này đúng.”

      Hứa Dương nhìn chút, vẫn nhìn ra manh mối gì, tỉ mỉ nghiên cứu: “Bây giờ chị ở cùng với Chu Hiểm?”

      Hứa Đường lập tức cúi đầu xuống, nhìn Hứa Dương: “Có cảm giác tốt sao?”

      Hứa Dương im lặng chốc lát, gật đầu: “Em sợ người khác xấu.”

      Hứa Đường thở dài, sao lo chuyện này, nhưng cố tình chuyện này lại là kíp nổ của Chu Hiểm, dẫm vào liền tức giận. ở cùng Chu Hiểm tuần, cũng thích ứng, chỉ là cảm giác đủ quang minh lỗi lạc.

      “Chị và ấy xé chứng cứ rồi?”

      Hứa Dương thôi, rồi Hứa Đường càng lo: “Mẹ dễ dàng đồng ý.”

      Hứa Dương im lặng chốc lát: “Ngược lại Hiểm rất thích chị. ấy và Phương Cử buôn bán càng lúc càng lớn, đoạt rất nhiều tài nguyên của Trịnh thúc, có vận chuyển hàng đến huyện, bị người của Trịnh thúc đến cản đường, bị thương nặng. Lúc em thăm ấy, hỏi ấy cần gì phải buôn bán lớn như vậy, đắc tội với người của Trịnh thúc, ấy : “Chị em chờ thể nào để cho ấy thất vọng.”.

      Trong lòng Hứa Đường xúc động: “Chị biết .”

      Hiểm đối với chị nhất định là , trong bốn năm bên cạnh ấy cũng có người phụ nữ khác, liền lẫn lộn với Phương Cử và đám thủ hạ. Có lúc chuyển hàng gấp, đậu xe ven đường, chợp mắt trong xe, tiếp tục lái, đều là chuyện thường xảy ra. Năm trước gần năm mới, Hiểm đứng bồi hồi trước cửa nhà chúng ta, khi đó chị thực tập, còn chưa trở về nhà. Lúc ấy mẹ có ở nhà, em để ấy vào nhà ngồi chút. Sau khi vào ấy vào phòng ngủ của chị ngồi hơn mười phút, hút điếu thuốc. Hỏi ấy lễ mừng năm mới định làm gì, ấy qua năm còn phải chuyển hàng.”

      Hứa Đường cúi đầu trầm mặc, ngón tay tự chủ vân vê góc quyển sổ, vuốt thẳng, lại cuốn lại: “Em cũng với chị.”

      Hiểm em trước tiên đừng với chị, em cũng hiểu tâm tình của ấy, làm ra ít thành tựu, có mặt mũi kể khổ.”

      Hứa Đường ừ tiếng.

      “Cho nên chị có ý kiến gì, với Hiểm, ấy quan tâm chị, nguyện ý nghe chị .”

      Hứa Đường khẽ thở dài: “Từ từ từng bước thôi, bây giờ chị muốn làm xong chuyện trong tay.”

      Hứa Dương nhìn chằm chằm, chợt hỏi: “Chị, có phải chị thay lòng ?”

      Hứa Đường trợn to hai mắt: “Làm sao có thể?”

      Hứa Dương cười tiếng: “ phải là tốt rồi.”

      Hứa Đường vỗ chưởng: “Ngược lại em, lúc nào bị Chu Hiểm thu phục? Cùi chỏ hướng ra ngoài.”

      Hiểm trường trung học ở huyện rất tốt, bảo em tranh thủ thi vào.”

      “Mẹ ân cần dạy bảo em nghe, ngược lại chịu nghe lời Chu Hiểm .”

      Hứa Dương cười: “Lúc học huyện, bị viêm ruột thừa, dám cho mẹ biết, sợ bà ấy lo lắng, gọi điện thoại cho Hiểm. Lúc ấy Hiểm ở huyện, đoàn xe sắp chuyển hàng, lại chạy đến đưa em bệnh viện.”

      “….Em mổ ruột thừa?”

      “Tiểu phẫu.”

      Hứa Đường liếc nhìn cái: “Chu Hiểm đối với em tốt.”

      Hứa Dương dở khóc dở cười: “Ghen với em trai chị, có ý tứ .”

      lát sau, Hứa Dương còn : “Có lúc người chị thấy tốt hẳn là người tốt, người xấu cũng chưa chắc xấu như mọi người nghĩ.”

      Những lời này ngược lại Hứa Đường đồng ý, ừ tiếng.

      Đúng lúc Phương Cử vệ sinh, trong thấy Hứa Đường và Hứa Dương đứng dưới đèn chuyện, huýt sáo: “ thầm gì vậy?”

      Hứa Dương nhìn đồng hồ, sai biệt lắm phải trở về trường học. Chu Hiểm và Phương Cử trò chuyện cũng xê xích gì nhiều, Phương Cử lái xe đưa Hứa Dương trở về. Đợi hai người , Hứa Đường nhìn hai bóng người cao lớn càng xa, chợt bước lên ôm tay .

      Ngón tay Chu Hiểm giật giật, cúi đầu nhìn : “Sao vậy?”

      Hứa Đường lắc đầu, Chu Hiểm cười tiếng, nhân thể nắm tay , tới bên cạnh xe. Lên xe, Chu Hiểm hỏi : “Có muốn đâu hay ?”

      là chín giờ tối, Hứa Đường bận bịu cả ngày, cũng có ý định chơi, liền lắc đầu.

      Chu Hiểm cười : “Vậy chúng ta trở về nhà làm chính .”

      Lúc này Hứa Đường ngồi thẳng người: “Nếu chúng ta xem cảnh đêm chút.”

      “Muộn rồi.”

      Chu Hiểm đạp cần ga, nhanh chạy đến chỗ ở của hai người. tuần này mỗi đên Hứa Đường đều tra tài liệu đến hơn mười giờ, có lúc thậm chí đến mười mười hai giờ, Chu Hiểm nhìn dốc lòng học tập, cũng quấy rầy , nhịn vòng, hôm nay cũng nhịn nổi.

      Xe vừa lái vào nhà xe, Chu Hiểm rút chìa khoá khoá kĩ xe, liền ôm lấy Hứa Đường, đặt lên thân xe, cúi đầu hôn xuống. Hứa Đường bị trêu chọc hô hấp dồn dập, lo lắng có người tới đây, ngừng đẩy lồng ngựa của . Chu Hiểm lại nắm tay , chen vào hai chân , xoa nắn hai cái, cuối cùng lưu luyến rút tay về, sửa quần áo cho Hứa Đường, dắt vào nhà.

      Sau khi vào cửa, Chu Hiểm hoàn toàn kiềm chế được, khiêng Hứa Đường vào phòng ngủ: “Chưa tắm!”

      Bước chân Chu Hiểm dừng lại, bước tới phòng tắm: “Vậy được, cùng nhau tắm.”

      Hứa Đường tự chui đầu vào rọ, biết vậy chẳng làm.

      Chơi đùa trong phòng tắm lát, Chu Hiểm ôm ngang Hứa Đường, ném lên giường, ngay sau đó đè lên. Ngón tay Chu Hiểm dò xét, Hứa Đường nắm bàn tay , hổn hển hỏi: “ đối với Trương Tuyết cũng đơn giản thô bạo vậy sao?”

      “Trương Tuyết là ai?” Chu Hiểm nhíu mày, sau đó lại nhíu mày: “Em đơn giản thô bạo?”

      “Trương Tuyết là…Lúc em lớp mười hai, bạn .”

      Chu Hiểm cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nhớ ra được, ngoắc ngoắc môi: “Hứa Hải Đường, có phải em có chút hiểu lầm với ?”

      “Hiểu lầm gì?”

      “Em là người phụ nữ đầu tiên của .” Chu Hiểm dừng chút: “Dĩ nhiên cũng là người cuối cùng.”

      Hứa Đường khiếp sợ: “ thể nào!” Sau đó suy nghĩ, nhìn thủ pháp Chu Hiểm đơn giản thô bạo như vậy, hình như cũng phải là thể, nhưng về tình cảm lại có chút tin, người như Chu Hiểm, làm sao trước kia chưa từng có người…

      “Tại sao thể?”

      “Chính , các chơi đánh bài cá cược tiền, chỉ cởi quần áo, làm sao…”

      Chu Hiểm cười ha ha: “ cái gì em tin cái đó?”

      Hứa Đường tức giận, ngờ lại miệng lưỡi như vậy, đưa chân đá, lại bị Chu Hiểm bắt được, Chu Hiểm từ từ cúi xuống hôn: “Chúng ta từ từ.”
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, Iluvkiwi, 1392 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25: Chi Xuyên (5)
      Edit: KẹoĐắng

      Lúc này Chu Hiểm đúng là thả chậm lại tốc độ, nhưng ràng chứa ý định trêu đùa, chần chừ hồi lâu chậm chạp vào. Hứa Đường bị trêu chọc chỉ muốn để nhanh chóng vào cho xong hết mọi chuyện. Chu Hiểm thăm dò sắc mặt của , cúi người dán vào lỗ tai cười : “Cầu xin .”

      Hứa Đường thẹn quá thành giận: "Chu Hiểm! có còn muốn làm hay ?"

      Chu Hiểm nhíu mày, nắm lấy chân , động thân vọt vào. Hứa Đường thỏa mãn buông tiếng thở dài, nhìn thấy nét mặt bỡn cợt của Chu Hiểm, giận đến nhịn được liền há miệng cắn mạnh cái vai .

      Chu Hiểm rên lên tiếng, tăng nhanh tốc độ. Hứa Đường bị đâm đến rã rời, còn rỗi rãnh mà khiển trách .

      ——

      Hứa Đường cần sáng 9 chiều 5*, ngày hôm sau liền ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh. Nhìn thời gian ngờ 10 giờ sáng, nhất thời hối hận ngừng, vội vàng mặc quần áo, rửa mặt. Trong nhà chỉ còn mình , cũng biết buổi sáng Chu Hiểm rời lúc nào.

      *Thời gian làm theo quy định sáng 9 giờ làm, chiều 5 giờ tan làm.

      Hứa Đường tự chiên quả trứng gà làm bữa sáng, qua loa ăn xong, liền nhét những tài liệu thu gom trước đó vào trong túi xách, sau đó nhanh chóng xuống lầu.

      Đến cửa chung cư, Hứa Đường muốn về phía trạm xe bus, sau lưng chợt có tiếng kèn xe vang lên. lập tức quay đầu lại nhìn, thấy chiếc Honda màu đen dừng ở ven đường, người ngồi ghế tài xế là Tiểu Ngũ.

      Hứa Đường xoay người tới, Tiểu Ngũ liền hạ kính xe xuống, cười gọi tiếng: "Chị dâu!"

      Hứa Đường tự nhiên biết là Chu Hiểm bảo Tiểu Ngủ ở đây đợi . đột nhiên cảm thấy do dự, vội vàng kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phía sau.

      Tiểu Ngũ vừa lái xe vừa hỏi nàng: "Chị dâu, chị ăn sáng chưa?”

      Hứa Đường luôn miệng trả lời: "Ăn rồi! Để cậu chờ lâu như vậy là xin lỗi. Lần sau cậu đừng đợi, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”

      Tiểu Ngũ cười cười.

      Hứa Đường vốn muốn tìm thời gian trưng cầu ý kiến về chuyện nhà hàng với Tiểu Ngũ, hôm nay vừa đúng có cơ hội. “Chu Phủ Hải Đường đối với thực khách đến tột cùng nên sắp xếp như thế nào?”

      "Sắp xếp?"

      "Đúng vậy. Đến tột cùng là nên bán đồ ăn gì cho tầng lớp người gì ăn?” Hứa Đường lấy laptop từ trong túi xách ra, mở ra trang trong đó. “Tôi xem qua định giá phẩm chất món ăn cũng có tiêu chuẩn thống nhất cho loại người nào, đắc tiền quá đắc, rẻ tiền lại quá rẻ.”

      Tiểu Ngũ cười cười, "Cái này. . . . . . Bọn em ngược lại suy nghĩ nhiều như vậy."

      Hứa Đường gãi gãi đầu, “ ra những thứ này nên quyết định trước khi mở nhà hàng. Khẩu vị của khách hàng, phẩm chất đặc sắc của món ăn, thời gian kinh doanh, sửa sang lại phong cách….. tại vừa mở liền sửa chữa, chẳng những tốn thời gian, phí sức, còn lãng phí tiền bạc.”

      Tiểu Ngũ cười, từ kính chiếu hận liếc nhìn Hứa Đường cái, “Chị dâu, chị còn sao. Hiểm mở nhà hàng giống như là nhảy vào. Lúc đó em và Phương Cử cũng đề cập tới, nhưng Hiểm phải mở trước. Chính là muốn chứng minh cho chị xem, 4 năm này của ấy có trôi vô ích.”

      Hứa Đường sững sờ, cúi đầu nhìn lại mớ ghi chép chằng chịt của mình, trong lòng bỗng nhiôn có loại cảm giác khác lạ.

      Yên lặng mộ hồi, Hứa Đường tiếp tục hỏi Tiểu Ngũ về công việc của nhà hàng. “Đầu bếp cùng nhân viên phục vụ là mời từ nơi nào?”

      "Đầu bếp là Phương Cử tìm, nhân viên phục vụ phần là người thân của công nhân viên trong công ty, phần là tuyển vào."

      Hứa Đường nghe câu trả lời xong, khỏi nâng trán thở dài.

      Ba đầu bếp chỉ biết nấu món Quảng Đông, còn lại người nghề chính là món tự chế. Cùng món ăn, ba người nấu chính là ra ba mùi vị khác nhau, mỗi lần nấu lại cũng giống nhau. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng, lớn lên như thế nào biết, ngược lại trang điểm đến mức làm cho người ta kinh sợ, phối hợp thân đồng phục đỏ thẫm, nhìn thế nào cũng khó coi.

      "Chuyện lắp đặt thiết bị trong nhà hàng, ai là người chịu trách nhiệm?”

      "Phương Cử."

      "Khó trách." Hứa Đường nghĩ đến chiếc nhẫn ngọc đeo ngón trỏ của Phương Cử, đối với đáp án này có chút ngạc nhiên nào.

      Nhà hàng sửa sang đúng là có sang trọng, nhưng đỉnh đầu đều là ánh đèn chói lọi, rọi vào đồ ăn xanh xao khó coi , còn có chút nào làm cho người ta có cảm giác muốn ngồi dùng cơm lâu dài. Còn có, nhà hàng học đòi văn vẻ bày biện cây san hô cao cở nửa người, lập tức làm cho khẩu vị người khác tuột hơn phân nửa.

      Dùng cơm đơn giản chính là phục vụ món ăn, mùi vị, cùng khí. Ba điểm này Chu phủ Hải Đường nửa điểm cũng có, có thể buôn bán đắc khách mới là lạ.

      Hứa Đường suy nghĩ của mình với Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ liên tiếp đồng ý. “Người đọc qua sách chính là giống nhau. Chị dâu, chị phân tích vô cùng đúng chỗ.”

      Hứa Đường cũng dám tự nhận là “phân tích đúng chỗ”, trong lòng biết bản thân chỉ là đứng ở góc độ thực khách mà cho chút ý kiến đơn giản.

      " biết chị dâu tính toán thay đổi như thế nào?”

      "Tôi vẫn chưa hoàn toàn suy nghĩ kỹ.” Hứa Đường lắc đầu cái, nghĩ lát, chợt hỏi: “Sau khi đến nhà hàng, cậu có thể lái xe đưa tôi đến thị trường buôn bán sỉ chuyến ?”

      Tiểu Ngũ tò mò, " thị trường bán sỉ làm cái gì?"

      "Chọn ít đồ."

      Buổi trưa Hứa Đường cùng Tiểu Ngũ ăn ít đồ ăn đơn giản, rồi sau đó ngựa ngừng vó đến thị trường buôn bán sỉ.

      Phía Bắc thành phố Chi Xuyên có thị trường buôn bán sỉ cực lớn, đồng phục, đồ tạp hóa, mọi thứ đầy đủ. Hứa Đường thẳng vào vấn đề, cũng nhìn kỹ, đứng ở cửa tiệm quét mắt vòng liền ra. Tiểu Ngũ theo phía sau , cũng nhiều lời.

      dạo mười mấy tiệm, rốt cuộc Hứa Đường cũng tìm được đồ muốn tìm. Tiểu Ngũ theo ánh mắt của nhìn lại, liền nhìn thấy cái chụp đèn treo trần nhà màu đỏ. Cũng biết làm bằng vật liệu gì, ánh đèn tản ra vừa dịu dàng lại ấm áp. Hứa Đường hơi lấy 40 cái. Tiểu Ngũ tính toán mình xách lên xe, nhưng Hứa Đường lại kiên trì xách nửa.

      Sau khi cất đồ xong, hai người lộn ngược trở lại dạo khu đồ ăn. Hứa Đường chỉ nhìn chén dĩa gốm sứ, chọn hơn 10 loại có hình dạng, cấu tạo đặc sắc, màu sắc lại giống nhau, lại tự nhiên xếp thành bộ. Tiểu Ngũ dần dần theo kịp suy nghĩ của , cũng theo chọn lựa.

      Hứa Đường tính toán chút đống chén dĩa mình chọn. “Còn thiếu cái mâm lớn như vậy.” khoa tay múa chân diễn tả, “Chuyên dùng để đựng con cá lớn.”

      Tiểu Ngũ bên đâm đầu vào trong đại dương đồ sứ, chọn lựa hồi lâu, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ vào cái mâm với Hứa Đường. “Chị dâu, chị xem cái này chút.”

      Cái mâm đầu có hình dạng vừa mảnh vừa dài cực kỳ hợp quy tắc, đầu khác lại có hình dáng cánh hoa. Thoạt nhìn liền cảm thấy trắng trong thuần khiết, lại mất phần trang nhã. Hứa Đường gật đầu. “Chính là cái này!”

      Chọn xong các thứ lại mua hơn trăm cái, Tiểu Ngũ để lại địa chỉ nhà hàng cho người ta giao hàng tới cửa.

      "Có muốn mua gì khác nữa hay ?”

      Hứa Đường lắc đầu cái. “Những vật khác ở chỗ này mua được, hôm nay về trước.”

      Nhà hàng chưa tới giờ cơm, Hứa Đường cùng Tiểu Ngũ mang chụp đèn vào, chỉ huy nhân viên phục vụ treo đèn lên. Hơn 10 nhân viên phục vụ người lĩnh mấy cái, làm thành vòng nghe theo cách thức treo đèn Hứa Đường chỉ.

      Sau khi Hứa Đường hướng dẫn xong, liền nhờ mọi người giúp tay. cao gầy khoảng 20 tuổi xoay người lầm bầm câu: “Tổng giám đốc Phương cũng sửa sang xong, còn hao phí chuyện gì.”

      Hứa Đường há miệng, nhìn bóng dáng , cuối cùng gì.

      1 tiếng sau, toàn bộ chụp đèn được treo lên, Tiểu Ngũ nhìn hiệu quả sau khi treo xong, tấm tắc than thở, “Thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với trước kia.”

      Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên giọng của Phương Cử, “Cái gì tốt hơn nhiều?”

      Chu Hiểm cùng Phương Cử vào bên trong nhà hàng, nhìn lướt qua khí bên trong, đều bị sửng sốt. Phương Cử đẩy mắt kính, trừng mắt nhìn. “Như thế nào có cảm giác thay đổi nhỉ?”

      Hứa Đường tới trước người Chu Hiểm, ngẩng đầu nhìn : “ cảm thấy như thế nào?”

      Nhà hàng giống như trước kia đèn đuốc sáng choang, sau khi treo chụp đèn lên, toàn thân lộ ra ánh đèn màu đỏ dịu dàng.

      "Hoa đêm khuya thể ngủ, chỉ vì trang sức màu đỏ chiếu sáng thiêu đốt.” Hứa Đường thấp giọng câu.

      Chu Hiểm nghe vậy, ánh mắt hơi thu lại, chợt nhếch môi cười.

      Phương Cử nghe được sửng sốt chút, "Hoa gì, cái gì trang sức màu đỏ?"

      Hứa Đường cũng chỉ là cười tiếng, dời ánh mắt khỏi người Chu Hiểm, nhìn về phía Phương Cử. “Tôi cảm thấy phong cách nhà hàng đủ nhàng, cho nên cải tiến chút. Phương Cử, cảm thấy có được hay ?”

      Phương Cử vỗ đùi, “CMN quá tốt. Đừng , như vậy vừa nhìn liền có cảm giác nhà hàng sang trọng.”

      chuyện, chén dĩa vừa mua cũng được đưa đến. Ba nhân viên giao chén đĩa tới. Phương Cử cắt dây nilon buột, lấy cái mâm ra ngoài nhìn. “Hình dáng cái mâm này tệ.”

      giúp đỡ treo chụp đèn lên trước đó nhìn chén dĩa đầy đất, nhịn được lên tiếng: “Cũng phải là có mâm, cần gì phải lãng phí tiền mua lại đống khác.”

      “Tiểu Tinh, đây là hiểu.” Phương Cử cầm cái mâm trả về, “Cái đĩa dễ nhìn thỉ khẩu vị cũng tăng lên.”

      Tiểu Tinh bĩu môi, chuyện nữa.

      Công nhân mang vài mấy lượt, rốt cuộc cũng giao xong toàn bộ. Sau khi rửa sạch chén dĩa, Hứa Đường lại chỉ huy nhân viên tiến hành phân loại chỉnh lý. Chu Hiểm ngậm điếu thuốc, nhìn bận trước bận sau, giống như chú chuột biết mệt mỏi tích trữ lương thực để qua mùa đông. 4 năm trước cũng vui vẻ như vậy, giống như có thân nhiệt tình dùng hết.

      Hứa Đường nhìn thấy ở nơi đó hút thuốc, vẻ mặt như cười như , lập tức qua cướp điếu thuốc trong miệng . “ giúp tay coi như thôi , còn giống như đại gia đứng ở chỗ này giám công!"

      Chu Hiểm cười : “ vốn chính là.”

      "Nhà tư bản vạn ác!" Hứa Đường trừng mắt nhìn , vươn tay kéo vào trong đội ngũ đại quân lao động.

      Rất nhanh đổi xong toàn bộ, Hứa Đường nhìn đống chén dĩa được đổi lại xếp thành đống, có chút rầu rỉ. suy nghĩ chút, bỗng nhiên có ý tưởng. “Những chén dĩa này trước tiên các người đừng động đến.”

      Phương Cử nghi ngờ. “Còn để nơi này làm gì? Choáng chỗ. Nếu chúng ta mỗi người lấy 10 cái, đập chơi?”

      Mỗi lần Hứa Đường đều bị phát ngôn của Phương Cử làm cho nghẹn họng. “….. Giữ lại , tôi tự có sắp xếp.”

      "Được, chị dâu, chị giữ lại liền giữ lại.” Phương Cử phân phó mọi người: “Tất cả các người đừng có động vào, qua lại nhớ chú ý chút, đừng có đụng, toàn là đồ sứ đấy.”

      Hứa Đường bận rộn ngày cuối cùng cũng hoàn thành giai đoạn. Sau khi dùng cơm tối cùng Chu Hiểm trong nhà hàng xong, liền để cùng dạo trong trường học chút.

      Chu Hiểm lái xe, nghiêng đầu nhìn : "Có mệt hay ?"

      "Tạm được, coi như giảm cân."

      "Giảm cân cái gì, ngực vốn , giảm nữa còn có thể sờ sao?”

      ". . . . . . Chu Hiểm, có thể đứng đắn chút hay ?”

      " rất đứng đắn. Em nghĩ xem, sau này nếu như sinh em bé, hơn nửa đêm con muốn bú sữa, sờ soạng hướng bên trái táp cái, là ba ba, xoay qua bên phải táp cái, khóc, như thế nào vẫn là ba ba?” : )))))))))

      ——

      Cuộc sống ở thành phố Chi Xuyên rất là rực rỡ, kinh tế mặc dù tính là phát đạt, nhưng cuộc sống về đêm lại cực kỳ phong phú. Gần thành phố có cái hồ, trờ vừa tối, vòng ven hồ toàn là các hoạt động giải trí. Đại học Chi Xuyên nằm gần bên cạnh hồ, cũng nhiễm hơi thở khói lửa gần đó, học sinh được bồi dưỡng ra cũng có những phẩm chất đặc biệt.

      Mắt thấy sắp đến trường học, Hứa Đường lấy điện thoại di động ra gọi.

      Chu Hiểm nghe mấy câu “Có ở đó hay ?”, “Lập tức tới ngay,” đợi cúp máy, khỏi liếc nhìn cái. “Em còn thuận tiện đến tìm người?”

      " phải, em là đến tìm người, thuận tiện dẫn dạo chút.”

      Chu Hiểm cười tiếng, "Được, gan em lớn, lại thành “thuận tiện” rồi.”
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :