1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47: Lộc Sơn (10)
      Editor: coki

      Hứa Đường đẩy cửa sắt bước vào sân, cửa bị khóa, lúc đẩy cửa vào thấy cỏ dại mọc um tùm trong sân được dọn sạch , hai bên có trồng thêm vài bụi cây, vừa hứng sương nên lá xanh biếc.

      Hứa Đường càng thêm tò mò, tới trước căn nhà, từ cửa sổ nhìn vào trong, phòng khách ở lầu là to như thế, xi măng đất được dọn sạch, đúng là mới làm xong.

      muốn nhìn kỹ đột nhiên nghe thấy tiếng huýt gió.

      ngẩng đầu nhìn lên thấy Chu Hiểm.

      dựa vào cửa sổ lầu hai, trong tay kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn , cười như cười.

      Hứa Đường ngẩn ra: “Tại sao lại ở chỗ này?"

      Chu Hiểm nhíu mày: “Đây là nhà , ở nơi này ở nơi nào?"

      Hứa Đường định hỏi tiếp Chu Hiểm chỉ vào cửa chống trộm: “Tự mở , cửa có khóa."

      Lầu hai cũng được mở rộng ra, năm xưa chỗ này từng là gác xép còn hôm nay lại rực rỡ hẳn lên, bên trong đầy đủ mọi thứ đồ dùng, TV nhưng cũng giống lầu , tường chỉ mới sơn được chút, ngay cả gạch cũng chưa lát.

      Những thứ đồ gia dụng này rất giống với khuynh hướng thẩm mỹ của chiếc bánh kem mừng sinh nhật hồng hồng xanh xanh của năm đó, Hứa Đường chỉ nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời ánh mắt .

      Chu Hiểm hút thuốc xong dụi vào trong cái gạt tàn thuốc, tới trước mặt Hứa Đường, đưa tay bóp mặt cái: “ ở nhà mừng năm mới, chạy đến làm gì?"

      " ăn cơm chưa, ăn cái gì rồi?"

      "A”. Chu Hiểm kéo ngồi xuống ghế sofa: “ gọi điện thoại gọi đồ ăn ở ngoài."

      Hứa Đường ngồi thẳng lên, mắt trừng to nhìn Chu Hiểm: “Làm gì có ai đêm ba mươi còn giao đồ ăn?"

      "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ."

      ". . . . . ." Hứa Đường trừng : “Là ai thể ở mình? Hứa Hải Đường, em khỏi cảm thấy quá vô dụng rồi?" hạ thấp giọng xuống, cố ý giả giọng của Chu Hiểm.

      Chu Hiểm bị chọc cho cười ha ha, đưa tay xoa đầu : “Được rồi, được rồi, phải là tết nhất sao, ai cũng bận chuyện cả."

      Mũi Hứa Đường cay xè, cúi đầu im lặng trong chốc lát: “Trong nhà có phòng bếp ?"

      "Có.” Chu Hiểm đưa tay chỉ về phía đối diện: “Sao vậy, em nấu cơm cho hả?"

      Hứa Đường đứng lên: “ có nguyên liệu nấu ăn ?"

      Chu Hiểm theo phía sau vào phòng bếp: “Chắc có, hình như ông chủ Lý của hiệu thuốc có chuẩn bị đồ tết giúp ."

      Trong góc phòng bếp chất đống khá nhiều túi, Hứa Đường lần lượt mở ra, bên trong là chân giò hun khói, thịt khô và các loại hoa quả khô. mở tủ lạnh ra, nguyên liệu tươi được sắp xếp rất gọn gàng.

      . . . . . . Rơi vào tay Chu Hiểm như vậy, sợ rằng kết quả cuối cùng của những thứ đồ này chính là phơi thây hoang dã.

      giờ biểu nghẹn của Hứa Đường có chút nghiêm trọng nên chỉ cần ngửi thấy chút khói dầu dạ dày lại sôi lên, suy nghĩ chút, định làm nồi lẩu, vừa dễ dàng lại mau lẹ.

      bảo Chu Hiểm lấy miếng sườn trong tủ lạnh ra rã đông sau đó cắt còn mình ngâm nấm hương phơi khô và cúc vàng vào nước ấm sau đó lại rửa ít hoa quả.

      Chu Hiểm đặt bếp lò còn chưa tháo bao bì ra đặt lên bàn trong phòng bếp sau đó đặt nồi nước xương lên rồi bưng các nguyên liệu chuẩn bị ra.

      "Em có lạnh ?"

      Hứa Đường sửng sốt chút: “."

      Chu Hiểm lại lấy máy sưởi ra, cắm điện vào, đặt ở dưới bàn.

      Nước trong nồi dần dần sôi, bốc lên từng làn khói trắng, trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Hứa Đường mới vừa ăn xong vả lại khẩu vị tốt cho nên có động đũa, chỉ ngồi gắp đồ ăn cho Chu Hiểm.

      "Nhà xây vào lúc nào vậy?"

      " bao lâu, mới vừa xây xong được hai tháng, rãnh nên giao cho người khác làm."

      Hứa Đường thêm cải trắng vào nồi: “Vậy còn đồ dùng trong nhà?"

      "A.” Chu Hiểm ngẩng đầu lên: “Đồ dùng trong nhà là Phương Cử chọn."

      ". . . . . ." Hứa Đường nhìn rèm cửa sổ có hình hoa màu hồng chút trong phòng ăn treo: “Đây cũng là do cậu ấy chọn?"

      "Ừ.” Chu Hiểm cười tiếng: “Cậu ta nghe sau này em vào ở nên cố ý tự mình chọn, còn em nhất định thích phong cách điền viên, tươi mát này."

      . . . . . . Nhưng này ràng đây phải là phong cách của nơi này.

      Hứa Đường chợt nhớ tới chuyện quan trọng hơn: ". . . . . . mới vừa gì, em vào ở?"

      "Tổ chức hôn lễ ở trấn nên phải có phòng tân hôn." Chu Hiểm nhíu mày: “Còn chưa biết trang trí theo phong cách gì, chờ em quyết định."

      Hứa Đường ngẩn ra, đầu cúi thấp, nhất thời lên tiếng.

      Chu Hiểm đưa tay đặt lên trán , nâng đầu lên: “Sao vậy, vui sao?"

      Hứa Đường vội vàng lắc đầu, ngước mắt nhìn : “Vậy đồng ý với em buổi tối đến nhà em ăn cơm."

      Chu Hiểm cười cười.

      " phải lá gan của rất lớn rất ư, bây giờ sợ rồi hả?"

      Chu Hiểm buông tay ra, nhìn sang chỗ khác: “Hứa Hải Đường, nghe lời, chuyện này phải bàn bạc kĩ hơn."

      Hứa Đường mím chặt môi, khi nhìn như có việc gì tiếp tục gắp thức ăn trong lòng đột nhiên nổi giận, đưa tay đoạt lấy đũa của . Chu Hiểm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn .

      "… Tại sao lại gấp gáp chút nào vậy?"

      Ánh mắt của Chu Hiểm nặng trĩu, nhất thời lên tiếng, Hứa Đường cho là nổi giận nên ngoài tức giận ra trong lòng càng thêm khó chịu, ngoài ra còn khó tránh khỏi khinh bỉ chính mình, tại sao bây giờ lại biến thành lo được lo mất như vậy nhưng hai tháng nữa bụng to lên, muốn mình và đứa bé có danh phân ràng như vậy. . . . . .

      Ai ngờ Chu Hiểm lại thở dài —— Hứa Đường rất hiếm khi nghe thấy Chu Hiểm than thở, là người có sao vậy, lại gan lớn bằng trời —— nhìn Hứa Đường sâu: “Hứa Hải Đường, sao cả, chỉ sợ em chịu uất ức."

      "Ngay cả người nhà em mà cũng chịu gặp em mới cảm thấy uất ức." Mũi Hứa Đường cay xè, đặt chiếc đũa đoạt từ lên bàn.

      " phải là dám.” Chu Hiểm xoay người, cầm tay Hứa Đường: “Em cũng biết thanh danh của tốt lắm, sợ mẹ em biết về mắng em, khiến em khó chịu."

      Hứa Đường lắc đầu: “Em sợ, mắng mấy câu cũng mất miếng thịt nào."

      Chu Hiểm trầm ngâm: “Qua mùng ba đến, có được ? Em bị hoảng sợ như vậy, trước tiên cứ ăn tết vui vẻ ."

      Hứa Đường im lặng hồi lâu, rốt cuộc gật đầu thuận theo, vào phòng bếp cầm lấy đôi đũa sạch đưa cho Chu Hiểm: “ ăn nhanh lên, ăn xong rồi tự rửa bát, em muốn xem tivi."

      Chu Hiểm cười tiếng.

      Sau khi cơm nước xong, Chu Hiểm và Hứa Đường đều vùi ở sô pha, bắt đầu nhớ lại những chuyện kinh khủng trải qua.

      "Trần Nhất Minh có làm gì em hay ?"

      Hứa Đường lắc đầu: “ phải là người xấu, nếu cũng khiến lão Trịnh nửa đường đứt gánh."

      Chu Hiểm hừ tiếng.

      Hứa Đường ngẩng đầu nhìn , cười hỏi: "Em giúp cho , ghen hả?"

      " ghen gì, Trần Nhất Minh là cái quái gì, uổng có gia tài bạc vạn trong tay mà lại trở thành thằng èo ọt như vậy. đến năm năm nữa, bảo đảm cả Lộc Sơn chỉ biết Chu Hiểm , biết Trần Nhất Minh là ai nữa."

      Trong lòng Hứa Đường hoảng sợ, vội vàng nắm ống tay áo của : “Chu Hiểm. . . . . ."

      Chu Hiểm cúi đầu nhìn : “Sao vậy?"

      ". . . . . . hãy đồng ý với chuyện."

      "Em ."

      Hứa Đường chần chờ trong chốc lát sau đó nghiêm túc mở miệng: “Sau này. . . . . . làm cái gì, muốn đối phó với ai cũng được nhưng phải đồng ý với em chuyện là đừng có kéo mình vào, cho dù là Trần Nhất Minh, Trần Thủ Hà hoặc là người khác. . . . . ."

      " hiểu."

      Hứa Đường vùi đầu vào trong lòng : “Em có chút sợ, tại chỉ sống cuộc sống an ổn. Mặc dù trước kia em vẫn tồn tại ý niệm báo thù cho ba nhưng ngộ nhỡ nếu như lúc này em thể trở lại mẹ em phải làm sao đây. . . . . . Cho nên Chu Hiểm, trước khi làm bất cứ chuyện gì nhất định phải suy nghĩ đến em chút."

      " hiểu." Chu Hiểm trả lời lần nữa.

      lát sau, Hứa Dương gọi điện thoại tới thúc giục Hứa Đường về nhà.

      Hứa Đường lưu luyến rời: “Ăn cơm tối xong em lại tới tìm , chúng ta cùng đến bờ sông ngăm pháo hoa."

      Chu Hiểm gật đầu, đứng dậy kéo khóa kéo áo lông của lên: “Ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo chút, đừng để bị lạnh đến cảm cúm."

      Cằm Hứa Đường cũng sắp bị cổ áo che mất rồi, lập tức đưa tay bắt lấy ngón tay Chu Hiểm: “Em biết rồi, buổi tối nhớ ăn cơm đúng giờ hoặc là đợi lát nữa em tới nấu cũng được."

      Chu Hiểm gật đầu cái, đột nhiên ôm lấy eo , hôn lên môi cái sau đó cười tiếng: “Hứa Hải Đường, rất thích em."
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48: Lộc Sơn (11)

      Editor: Quyền Khuyên

      Ăn xong cơm tối, cả nhà ngồi vây chung chỗ xem tiết mục cuối năm. Mấy năm nay chất lượng tiết mục cuối năm càng ngày càng xuống cấp, tiểu phẩmtấu đều là cứng rắn chọc người cười. Hứa Đường nhớ đến Chu Hiểm, càng thêm vô vị tẻ nhạt, thấy sắp đến mười giờ, rốt cuộc ngồi yên, "Mẹ, con ra bờ sông nhìn người ta đốt pháo hoa."

      Mẹ Hứa nhìn chằm chằm tiết mục ảo thuật, " xem dạ hội sao?"

      " xem..., con lập tức trở lại."

      Mắt mẹ Hứa cũng chớp, "Vậy được, chú ý an toàn, để Hứa Dương chung với con ."

      " được," Hứa Đường khẩn trương nháy mắt ra hiệu với Hứa Dương, "Hứa Dương xem ti vi cùng mẹ, mình mẹ ở nhà rất quạnh quẽ."

      Hứa Đường cầm theo cái đèn pin nho , mặt đường trơn trợt, từ từ về phía Chu Hiểm. Vừa tới đầu đường, liền nhìn thấy Chu Hiểm đứng dựa vào cửa, lẳng lặng hút thuốc lá.

      Chu Hiểm nhìn thấy , huýt sáo nho . Hứa Đường ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh , khoác cánh tay , " ăn cơm chưa?"

      Chu Hiểm gật đầu.

      "Vậy thôi."

      Trong miệng Chu Hiểm còn ngậm lấy điếu thuốc, Hứa Đường ngửi mùi thuốc lá dạ dày hơi sôi trào, " tắt thuốc lá được ? Mũi em thoải mái."

      Chu Hiểm vội vàng tắt thuốc, nhấc chân nghiền tắt, tay nâng lên mặt , nhìn chằm chằm lỗ mũi bọc băng gạc của , "Sao thoải mái? Có phải đụng vào chỗ nào hay ?"

      " có việc gì, " Hứa Đường nhè lấy tay ra, "Chỉ hơi đau."

      Còn chưa tới bờ sông, liền nhìn thấy bó lửa xông thẳng lên trời, chiếu sáng đêm tối, từng tiếng nổ vang đánh thẳng vào màng nhĩ. Đúng là thời điểm tuyết tan, nhiệt độ ban đêm cực thấp, nhưng Hứa Đường bị khí cuốn hút, thể biết lãnh. ngang qua cửa hàng Hoa Bạo mua pháo hoa, vẫn còn mở cửa. Hai người mỗi người chọn kiểu pháo hoa, để trong cái túi nilon đen để Chu Hiểm xách tay.

      Hứa Đường gan , lễ mừng năm mới khi đó sợ bọn nhóc đầu gấu cười với , thình lình vứt pháo đốt dưới chân . dám đốt lửa, chỉ cầm pháo hoa giơ ra xa, hiển nhiên là Chu Hiểm châm hộ. Ngòi nổ cháy hết, chỉ trong chớp mắt, pháo hoa nổ tung bay về phía trước. Hứa Đường sơ run, lập tức giơ pháo hoa lên.

      Chu Hiểm cười : "Trước kia em theo tôi quấn quýt làm phiền, sao nhát gan như bây giờ vậy."

      Hứa Đường trừng mắt nhìn , la lớn: "Người nào quấn quýt làm phiền hả! ràng là đuổi theo em đấy!"

      Chu Hiểm cười thể khép miệng được, cũng cãi cọ với , lấy dây pháo hương hoa từ trong túi ra, "Em chơi cái này thôi."

      Dài bằng chiếc đũa, trong phút chốc liền cháy hết, Hứa Đường cảm thấy chưa ghiền, ngồi xổm xuống. Lấy trọn để đốt, cắm ở chỗ đất bùn ở bờ sông. Pháo hoa cháy đùng đùng bắn ra những tia sáng màu vàng, chiếu sáng khuôn mặt trắng trong thuần khiết của .

      Chu Hiểm đứng ở bên cạnh nàng, khóe miệng nhếc lên, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

      Hai người đổi bãi đất khác, đốt số pháo hoa còn lại. Đêm càng khuya, bờ sông càng nhiều người, tiếng nổ vang lên bên tai dứt, che đậy toàn bộ thanh hai người chuyện, chỉ nhìn thấy đôi môi đối phương khép mở, mà chữ cũng nghe .

      Đêm ngủ, vẻ đẹp của ngày tốt lành.

      Hai người nắm tay nhau dọc theo đê, trong bầu trời đầy khói lửa, từ từ về phía trước.

      chút yên tĩnh, bỗng nhiên Hứa Đường cảm thấy điện thoại di động trong túi rung. kéo tay Chu Hiểm, dừng bước, lấy điện thoại di động ra nhìn, là Hứa Dương gọi tới.

      "Chị, hai người ở đâu? !"Hứa Dương hắng giọng hô to.

      Hứa Đường buông Chu Hiểm ra, chận lỗ tai kia, thanh trong điện thoại di động ràng hơn, "Sắp đến cầu rồi !"

      "Em với mẹ ở siêu thị gần đấy, lập tức tới chỗ chị ngay!"

      Hứa Đường sững sờ, hiểu được đây là Hứa Dương mật báo với , cúp điện thoại, lập tức kéo Chu Hiểm trở về.

      "Sao thế?"

      "Mẹ em cũng ra ngoài rồi!"Hứa Đường hô lớn, "Chúng ta nhanh về , tránh gặp phải bà!"

      Hai người trở về, vòng qua sông Độ Hà, tắt qua con hẻm, vòng qua siêu thị, về hướng nhà Chu Hiểm. Qua mười giờ, đường người đến càng ngày càng nhiều, xuyên qua đường cái, chợt thấy phía trước có nhóm người.

      Hứa Đường cũng còn ý định tham gia náo nhiệt, kéo Chu Hiểm vòng qua đám người nhanh, mà đúng lúc này ——

      "Hứa Đường!"

      Hứa Đường run lên, nhanh chóng bỏ tay Chu Hiểm ra, quay đầu nhìn lại, đám người bên ngoài, vừa vặn là mẹ Hứa cùng Hứa Dương đứng.

      Sắc mặt Hứa Dương lúng túng, mắt nhìn sang chỗ khác.

      Mắt mẹ Hứa lạnh lẽo, vốn là dừng lại người Hứa Đường, lại chậm rãi dời về phía Chu Hiểm. lát sau, bà bước bước dài tới trước mặt Hứa Đường, trợn mắt nhìn Chu Hiểm cái, phát kéo Hứa Đường qua.

      "Mẹ. . . . . ."

      "Con câm miệng!" Mẹ Hứa quát, mặt như phủ tầng sương lạnh, kéo Hứa Đường, nhanh về nhà.

      Hứa Đường thân bất do kỷ, quay đầu lắc lắc với Chu Hiểm, ngăn cản theo.

      Mẹ Hứa bước chân nhanh, vào trong nhà, đẩy Hứa Đường mạnh vào phòng ngủ, mạnh mẽ đóng sầm cửa, chống nạnh chỉ vào mũi Hứa Đường, "Thằng đấy chính là con muốn mang về nhà ăn cơm?"

      Hứa Đường muốn biện hộ đôi câu, nhưng mẹ Hứa nộ hỏa công tâm, giờ phút này chuyện, chỉ sợ thêm dầu vào lửa, liền chỉ buông xuống hé răng.

      "Hứa Đường ơi Hứa Đường, con đúng là có tiền đồ, chê mẹ mạng lớn phải hay ? Nhất định muốn làm mẹ tức chết phải ? Mẹ thấy con cái gì học bổ túc Hải Nam đều là chuyện vớ vẩn, đều là quấn lấy tên lưu manh này!"

      "Mẹ. . . . . ."

      "Mày câm miệng! sớm với mày, người này phải là người tốt, mày là Đại Học Sinh, con nhà đứng đắn, ở cùng có tiền đồ gì? Mày là thích diện mạo của nó hay là thích tiền bạc của nó, nam nhân bộ đầy đất, mày chọn ai được, nhất định chọn đứa con trai của kỹ nữ. Tiểu Tạp Chủng!"

      "Mẹ!" Bỗng nhiên Hứa Đường ngồi lên giường, "Mẹ đừng Chu Hiểm như vậy!"

      "Mẹ sai sao? Thời điểm nó hoành hành ngang ngược ở Độ Hà mày quên? Hôm nay ỷ vào tranh được mấy đồng tiền dơ bẩn, sống lưng cứng rắn, liền quên xuất thân của chính mình, duyên cớ làm bẩn trong sạch. . . . . ."

      "Mẹ!" Hứa Đường cắn chặt hàm răng, "Mẹ có biết là ba chết thế nào ? !"

      Mẹ Hứa sửng sốt.

      Chợt Hứa Đường xé băng gạc lỗ mũi ra, chóp mũi tím bầm sưng như ông già, rất là dọa người.

      "Con. . . . . . Cái lỗ mũi của con. . . . . ."

      Hứa Đường đau hít vào ngụm khí lạnh, nước mắt dâng lên, "Cha bắt gặp Trịnh thúc thực chế độc, người của Trịnh thúc động tay động chân vào giàn giáo chỗ ông làm, ngụy trang thành chuyện ngoài ý muốn, đem cha. . . . . ." hít lỗ mũi, đau đến nỗi nước mắt r càng thêm ngừng được, "Chuyện này, con vốn là có ý định cho mẹ biết. Nếu có Chu Hiểm, con cùng Hứa Dương báo được thù này."

      Theo sát là Hứa Dương gõ cánh cửa, "Mẹ, hai người đừng cãi nhau, có gì từ từ chuyện!"

      Mẹ Hứa tỉnh táo mấy phần, mở khóa cửa phòng ra, để Hứa Dương vào, "Hứa Dương, con , ba con chết là chuyện gì xảy ra, các con báo thù thế nào?"

      Hứa Dương nhìn Hứa Đường, người sau che miệng lại, rơi lệ.

      Cậu hít sâu hơi, liền kể đầu đuôi chuyện xảy ra mấy ngày nay xảy cho mẹ Hứa. mẹ Hứa nghe Hứa Dương trúng đạn cùng Hứa Đường bị bắt cóc sợ đến trắng bệch cả mặt.

      Đêm càng khuya, hình như đến 0 giờ, thời điểm đếm ngược bắt đầu, điện thoại di động trong túi Hứa Đường ngừng rung, làm tay tê dại.

      Hứa Dương kể xong, chuyện nữa, trầm mặc cúi đầu.

      Qua hồi lâu, mẹ Hứa dần dần tiêu hóa tất cả tin tức, ". . . . . . Con... các con đều là ?"

      Hứa Dương gật đầu, cởi áo lông người ra, kéo cổ áo len ra, lộ ra vết đạn bắt xương bả vai. Ngón tay mẹ Hứa chạm cái, giật nẩy như bị điện giật, "Con . . . . . . Các con làm chuyện gì, làm cái gì cũng cùng thông báo cho nhà tiếng, nếu như các con. . . . . ." Giọng của mẹ Hứa nghẹn ngào, quay mặt qua chỗ khác, lau mắt.

      "Mẹ, có Chu Hiểm cùng Phương Cử, đến bây giờ còn hiểu ba bị chết như thế nào. ấy làm nhiều chuyện xấu, nhưng ấy đối với con, đối với nhà chúng ta, mắc nợ gì. Hứa Dương học trung học ở trong huyện bị viêm ruột thừa, là Chu Hiểm đưa bệnh viện, tự mình chăm sóc. . . . . ." Hứa Đường xong, lần nữa đôi mắt lại đẫm lệ mông lung, thanh nghẹn trong cổ họng, " ấy ép buộc con, là con cam tâm tình nguyện theo ấy, thế giới này, thể tìm thấy người đàn ông thứ hai đối xử với con giống như ấy. . . . . ."

      "Được rồi được rồi!" Mẹ Hứa xua xua, " những lời này cũng ngại ngượng ngùng!" Bà nhìn hai chị em cái, lại lau mắt, "Chuyện như vậy mẹ tự có chừng mực. Hứa Đường, mấy ngày nay con ở trong nhà, đừng nghĩ cùng cái đó. . . . . . Cái gì Chu gặp mặt." xong, đứng dậy ra ngoài. Đến cửa, thấy Hứa Dương còn đứng ở tại chỗ, "Còn ở đấy làm gì, mau ra đây, để cho chị mày nghỉ ngơi sớm chút!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Chris, IluvkiwiHale205 thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      2 ng sắp đc về chung 1 nhà rồi lá là la.....

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49. Lộc Sơn (12)

      Đóng cửa lại, Hứa Đường vội vàng móc điện thoại ngừng rung trong túi ra, quả nhiên là Chu Hiểm gọi tới.

      “Có khoẻ ?” Chu Hiểm hỏi dồn dập.

      có gì.” Hứa Đường nhàng khịt khịt mũi: “Em chuyện của ba cho mẹ nghe rồi, bà làm khó .”

      Bên kia im lặng chút, Hứa Đường chợt nghe tiếng gì đó đập vào cửa sổ thuỷ tinh, tâm vừa động, bước nhanh về phía cửa sổ. Dưới bóng cây phía trước có bóng dáng mơ mơ hồ hồ, cách hàng rào nhìn sang đây.

      Hứa Đường nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, dùng sức phất phất tay về phía bóng dáng trong bóng tối, liền nghe tiếng Chu Hiểm cười trong điện thoại: “Em chút, đừng nhảy ra từ cửa sổ.”

      Hứa Đường cũng cười theo.

      “Thấy em an tâm chưa. Nghe lời , trước mắt đừng trái ý mẹ em, bà ấy gì, em cũng đồng ý trước.”

      “Em biết rồi.” Hứa Đường giọng cười tiếng: “Em đấu tranh với bà ấy có kinh nghiệm phong phú lắm.”

      “Ừ.”

      Chốc lát, trong bóng tối nổi lên ánh lửa, là Chu Hiểm bật lửa hút thuốc: “Hứa Hải Đường, còn chưa với em, năm mới vui vẻ.”

      Cổ họng Hứa Đường lại chua chua: “Năm mới vui vẻ.”

      im lặng nhìn ngón giữa Chu Hiểm đỏ thắm ánh lửa: “Gần đây có thể em có cách nào ra ngoài gặp mình nhớ ăn cơm đúng giờ.”

      Chu Hiểm cười tiếng: “Em tự quan tâm chính mình là được rồi.”

      “Dù sao cũng sắp tới mùng sáu, mẹ thả em ra.”

      Chu Hiểm im lặng trong chốc lát, chợt hỏi: “Hứa Hải Đường, mẹ em có đánh em ?”

      Hứa Đường ngẩng ra: “…Dường như mới chỉ đánh Hứa Dương.”

      “Đánh có nặng ?”

      “Dĩ nhiên nặng, đánh mấy cái, bà ấy khóc trước, chính là năng chua ngoa lòng như đậu hũ.”

      Chu Hiểm cười : “Tốt.”

      “… định làm gì?”

      có gì, Hứa Hải Đường, em chờ đến cưới em.”

      Hứa Đường ngẩng ra: “…Chu Hiểm, ngàn vạn lần đừng xúc động, có em rồi.”

      “Núp ở sau lưng đàn bà tính là đàn ông gì.” Chu Hiểm gạt khói thuốc: “Hứa Hải Đường, về trước đây, em tốt nhất nên nghỉ ngơi , tặng cho em bao tiền lì xì mấy ngày này cho em.”

      “Ai muốn lì xì…Này! đừng cúp máy!”

      Chu Hiểm đối diện cúp điện thoại, làm dấu tay, ánh sáng quá mờ, Hứa Đường cũng thấy . Chu Hiểm xoay người , ánh mắt Hứa Đường vẫn đuổi theo, cho đến khi đến đầu hẻm, ánh đèn đường mờ mờ kéo bóng dài.

      Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Hứa Đường sợ hết hồn, vội vàng cất điện thoại di động: “ vào.”

      Hứa Dương mở cửa, trong tay cầm lọ thuốc: “Mẹ em mang iod cho chị, chị bôi lên mũi .”

      Hứa Đường dở khóc dở cười: “Chị bôi, đau chết.”

      Hứa Dương tới, đặt bình lên sách, giọng hỏi : “Chị và Hiểm định thế nào?”

      Hứa Đường thở dài: “Có thể làm sao, ngộ nhỡ mẹ đồng ý, chị liền tiền trảm hậu tấu.”

      Hứa Dương im lặng trong chốc lát: “Mẹ xem trọng danh tiếng, cái người này sao lại…”

      “Hứa Dương.” Hứa Đường ngẩng đầu nhìn : “Nếu muốn quan tâm cái nhìn của người khác, vậy chị cả đời cũng đừng nghĩ ở cùng chỗ với Chu Hiểm.”

      Hứa Dương còn muốn nữa, ngoài cửa truyền đến giọng mẹ Hứa: “Hứa Dương, mang thuốc vào mau ra đây!”

      Hứa Dương đáp tiếng: “Vậy ta ra ngoài, chị, chị nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đến bệnh viện băng bó vết thương.”

      Hứa Đường ngồi lại giường, thở dài.

      sợ lỗ mũi cẩn thận chạm vào, tối ngủ chỉ có thể nằm ngang dám xoay người, ngủ được yên, nửa đêm tỉnh lại mấy lần, buổi sáng lưng đau.

      Mẹ Hứa làm điểm tâm trong nhà bếp, Hứa Đường vào phòng vệ sinh rửa mặt, nằm bồn rửa mặt suy nghĩ hồi lâu. Ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt lỗ mũi sưng to như cụ già, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.

      Hứa Đường thở dài, lau mặt ra ngoài. Mẹ Hứa bưng thức ăn lên bàn, liếc cái, nhàn nhạt : “Dậy rồi.”

      “Dạ.” Hứa Đường theo vào phòng bếp, giúp tay rửa chén dĩa.

      Chỉ chốc lát sau, Hứa Dương cũng rời giường.

      Người nhà ngồi bên cạnh bàn, im lặng ăn điểm tâm, khí cực kỳ quỷ dị.

      Khẩu vị Hứa Đường tốt, uống chén cháo no, mang bát đũa vào phòng bếp, vừa vào phòng ngủ, chợt nghe tiếng gõ cửa.

      Mẹ Hứa oán giận : “Người nào lại đến chúc tết sớm như vậy, trong nhà còn chưa dọn dẹp.” Đặt bát đũa, đứng dậy mở cửa, lập tức ngẩng người.

      Đứng ngoài cửa là Chu Hiểm và ông chủ Lý tiệm thuốc, hai người đều mặc chính trang, trong tay xách rượu và thuốc lá nổi tiếng.

      Mẹ Hứa chưa phản ứng kịp, ông chủ Lý chắp tay cười : “Bà Hứa, năm mới vui vẻ!”

      Trấn Độ Hà chỉ lớn bằng bàn tay, các cửa hàng tổng cộng có chín cửa. Tiệm thuốc của ông chủ Lý ở trấn Độ Hà cũng xem như tiệm lâu đời, trước kia mẹ Hứa cũng có mua thuốc ở đây, có câu đánh người mặt cười, tuy lúc nàu ông chủ Lý đến cùng Chu Hiểm, bà cũng thể có sắc mặt tốt.

      “Vậy… vào ngồi .” Mời hai người vài cửa, lại phân phó Hứa Dương pha trà, quay đầu lại, thấy Hứa Đường trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Hiểm, lập tức tức giận, mắng : “Nhanh về phòng!”

      Hứa Đường rụt cổ lại, biết trong hồ lô của Chu Hiểm bán thuốc gì, cửa phòng nhàng đóng lại, lại để lại khe hở, lắng nghe động tĩnh trong phòng.

      Ông chủ Lý ngồi xuống, uống hớp trà, trước tiên mấy lời đại cát đại lợi, xong mẹ Hứa trả lời cũng phải, trả lời cũng phải. Mà toàn bộ quá trình Chu Hiểm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, hoàn toàn có nửa điểm thái độ cà lơ phất phơ.

      Mẹ Hứa tìm ra lỗi, cổ họng giống như nhịn được, lại được, sượng mặt.

      Sau khi xong lời thoại, ông chủ Lý đặt ly trà xuống, cúi đầu lại mở miệng, đưa tay vỗ vai Chu Hiểm: “Bà Hứa, Chu Hiểm, bà biết chứ?”

      Mẹ Hứa hừ tiếng.

      “Về chuyện mẹ cậu ấy bà cũng có nghe qua. yếu đuối bị ông chủ có tiền lừa, mẹ quá con côi, cũng có người thân bên cạnh trông nom, mấy tên đạo chích muốn chiếm chút tiện nghi, có tiền, lại quay lại khai hoả…Bà làm việc ở trạm xe, duyệt người vô số, nghĩ đến tình huống như vậy cũng thấy được ít. Huống chi bà ở gần hai mẹ con nhi này, thường ngày ít nhiều cũng có lui tới, bà cũng ràng hơn người khác bà Chu là hạng người gì.”

      Mấy câu liền phủ đầu mẹ Hứa, người chết rồi, huống chi Chu Hiểm ở trước mặt, bà khó lòng câu phải.

      Ông chủ Lý cười cười, tiếp: “Thế đạo này, cười nghèo cười kỹ nữ. Bà Chu bệnh yếu nhà nghèo, tránh được bị người khi dễ. Tuy Chu Hiểm làm việc có lỗi, nhưng cũng có tình có lý, nào có ai nam nhi nhiệt huyết thấy người khác khi dễ mẹ mình lại còn thờ ở? Đứa này đường quanh co, cũng làm ít chuyện thương thiên hại lý, nhưng gốc rễ vẫn tốt, có câu , con hư nghĩ lại quý hơn vàng. Trước kia làm những chuyện mánh khoé, tại nó dính tới cái nào, nếu nó về chính đạo, cũng nên đánh nó gậy chết tươi, bà phải ?”

      Mẹ Hứa hồi lâu lên tiếng.

      Hứa Đường ở phía sau cánh cửa, nghe được trong mắt chua xót, nước mắt muốn rơi. Chu Hiểm là người kiêu ngạo như vậy, lại có thể kiên nhẫn ngồi đó để người vén vết thương của lên chiêu cáo thiên hạ…Nhưng vì , tất cả đều nhịn.

      “Hôm nay trong nhà Chu Hiểm còn người thân, nó là tôi nuôi lớn, tôi cũng xem như nửa trưởng bối của nó, cho nên hôm nay tự ý nhận việc, dẫn nó đến cầu hôn với bà.”

      Lời này vừa , mẹ Hứa lập tức sững sờ, bên Hứa Dương im lặng lên tiếng trừng mắt ngây ngô, trong lòng thầm than, Chu Hiểm hán tử.

      Hứa Đường cũng khiếp sợ thôi, nghĩ đến việc tối hôm qua Chu Hiểm với , cặp mắt lập tức mơ hồ.

      “Quy củ của trấn , nhà nam ít nhất cũng phải có mười vạn lễ hỏi. Nhưng tôi và Chu Hiểm cho rằng, mười vạn lễ hỏi sợ rằng uất ức lệnh ái, cho nên…” Ông móc trong túi ra sấp dày văn kiện, đẩy tới trước mặt mẹ Hứa: “Đây là tất cả tiền gửi ngân hàng của Chu Hiểm, cùng với bất động sản ở trấn , huyện Lộc Sơn với Chi Xuyên và cả xe hơi. Cổ phần của công ty giao hàng còn cần mấy ngày, nhưng toàn bộ để dưới tên lệnh ái.”

      Mẹ Hứa liếc nhìn sổ tiết kiệm, chợt thấy hết hồn: “Vậy…vậy cậu ấy còn lại gì?”

      “Chờ làm xong thủ tục, tất cả mọi thứ đều thuộc về lệnh ái, cái gì cũng giữ lại.”

      Mẹ Hứa là người dân lao động, chưa từng thấy nhiều tài sản chồng chất như vậy. Nhưng bà cũng phải người kiến thức hạn hẹp, cái bà để ý phải là tiền tài như thế nào, mà là Chu Hiểm có thể nguyện ý bỏ ra tất cả tài sản của mình.

      Mẹ Hứa rũ mắt trầm tư.

      Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lên tiếng. Hứa Đường ở phía sau cửa khỏi ngưng thở, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy lên cổ họng.

      Hồi lâu, mẹ Hứa hạ mí mắt, đẩy văn kiện về phía ông chủ Lý, nhìn về phía Chu Hiểm: “Cảm ơn cậu thích Hứa Đường như vậy, nhưng tôi cảm thấy hai người thích hợp.”

      Chu Hiểm mực im lặng lúc này mở miệng: “Dì, người hài lòng con ở điểm nào, con có thể sửa lại.” Thái độ kính cẩn, giọng kiêu ngạo cũng hèn mọn.

      Mẹ Hứa lắc đầu: “Cậu cần sửa lại cái gì…Dù sao, dù sao hai đứa chính là thích hợp!” Dứt lời quay người .

      Ông chủ Lý và Chu Hiểm trao đổi ánh mắt, hai người đứng lên, ông chủ Lý : “Bà cẩn thận suy tính chút , lệnh ái và Chu Hiểm là lưỡng tình tương duyệt. Có câu , thà huỷ ngôi miếu cũng huỷ mối nhân duyên.”

      Mẹ Hứa đứng dậy, tiếng động thở dài: “Hứa Dương, tiễn khách.”

      Hứa Dương nha tiếng, vội vàng đứng lên.

      Mẹ Hứa chống trán, than thở.

      lúc lâu, Hứa Dương trở lại, khép cửa lại. Mẹ Hứa giương mắt, nhìn thấy đống văn kiện còn đặt khay trà: “Bọn họ quên mang , con mang theo .”

      Hứa Dương đứng bất động: “Mẹ, muốn đưa tự mẹ đưa. Huỷ nhân duyên người ta, con làm.”

      Mẹ Hứa trừng mắt: “Con phản rồi!”

      Hứa Dương cười hì hì, xoay người trở về phòng.

      Trong phòng khách chỉ còn lại mình mẹ Hứa, bà liếc khay trà mấy lần, rốt cuộc nhịn được, cầm quyển mở ra, nhìn tỉ mỉ.

      Danh sách to lớn, làm bà sợ hãi than. Trong lòng khỏi nổi lên ý nghĩ, nếu Hứa Đường gả cho cậu ta, đời này cơm áo lo.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Lộc Sơn (13)

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Chút tâm tư này của mẹ Hứa đương nhiên cho Hứa Đường biết, bây giờ nỗi băn khoăn chủ yếu của bà là sợ người khác xấu, hai sợ tính tình của con mình áp được Chu Hiểm, sau này d[d[lqd theo cậu ta chịu uất ức.

      Ngoài mặt bà vẫn biến sắc, dẫn hai đứa con chúc tết, thăm thân thích thăm người thân, bận đến mùng tám, tất cả mới ổn định lại, bà tính chuyện với Hứa Đường —— Hứa Đường lại bình thản, những ngày qua hề liên quan tới Chu Hiểm.

      Xe tải dừng trước cửa siêu thị, ba người bước xuống xe tải, mẹ Hứa dẫn theo hai đứa con vào mua thức ăn nấu bữa tối, lúc ra, phát chẳng biết lúc nào trước cửa chiếc xen Big Ben dừng ở đó.

      Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi kế bên lái xe là Trấn Trưởng trấn Độ Hà.

      Mẹ Hứa sợ nhất giao thiệp với lãnh đạo, lôi kéo Hứa Đường muốn , ai ngờ Trấn Trưởng mở miệng cười : "Bà Hứa, đến mua thức ăn sao."

      Mẹ Hứa bị dọa sợ tay run lên.

      Trấn Trưởng giống tựa như cảm thấy gì, cười nhìn Hứa Đường cái, "Nghe nhà bà sắp có hỉ , đến lúc đó đừng quên phát thiệp mừng cho tôi đó."

      Mẹ Hứa miễn cưỡng cười cười, "Ngài nghe ai vậy?"

      "Còn có thể là ai, con rể Chu Hiểm của bà thôi! Tôi này, là Hậu Sinh Khả Úy. Trấn Độ Hà chiêu thương dẫn tư (đại khái là kêu gọi thương nhân đầu tư), bà biết chưa? Chu Hiểm bàn bạc, nếu bàn bạc thành công, chính là tạo phúc cho trấn Độ Hà."

      Mẹ Hứa nghe xong sửng sốt lát, bà đương nhiên biết cái chiêu thương dẫn tư là gì, nhưng có việc rất ràng, chính là bây giờ Trấn Trưởng hợp tác với Chu Hiểm, nghe giọng điệu này là rất tán thưởng Chu Hiểm.

      Mẹ Hứa cười cười, "Vậy. . . . . . Vậy tốt."

      Trấn Trưởng khoát tay áo, "Được rồi, làm trễ nãi thời gian của bà nữa."

      Mẹ Hứa hiểu, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Chu Hiểm là khách quý của Trấn Trưởng. Hứa Đường cũng rất nghi hoặc, liếc mắt nhìn chỗ tài xế ngồi, lập tức sửng sốt ——người lái xe nở nụ cười giảo hoạt, trừ Phương Cử còn có thể là ai?

      liền nhìn kỹ chiếc xe này, chính xác là chiếc xe mà Phương Cử hằng ngày chạy băng băng.

      Hứa Đường cẩn thận ngẫm lại, liền minh bạch. Hóa ra là Chu Hiểm đặc biệt mời Trấn Trưởng tới đây, hốt đúng thuốc cho tâm bệnh của mẹ Hứa ——bà sợ người ta xấu Hứa Đường, Chu Hiểm khiến người ta dám xấu dù chỉ câu.

      đường trở về, mẹ Hứa còn thầm, "Hứa Đường, mẹ hỏi con, Chu Hiểm có bản lãnh lớn như vậy sao?"

      "Mẹ tin sao?" Hứa Đường liếc nhìn bà cái, " ấy mở khách sạn ở Chi Xuyên, người tới cắt băng còn lớn hơn Trấn Trưởng."

      Mẹ Hứa chuyển ánh mắt sang Hứa Dương, Hứa Dương vội vàng gật đầu cái, "Mẹ, mấy năm này Hiểm buôn bán thuận lợi, rau quả ở trấn Độ Hà cơ hồ bị ấy lũng đoạn. Năm ngoái Miêu Tử Sơn đào được thạch cao, con nghe năm nay trấn xây nhà máy thạch cao."

      "Ý là, Chu Hiểm đầu tư sao?"

      "Dạ, cụ thể con ràng lắm, còn phải hỏi Hiểm."

      Mẹ Hứa suy nghĩ trong chốc lát, chợt phát Hứa Dương nhắc tới Chu Hiểm, lập tức nghiêm mặt : "Cái gì mặn ca ngọt ca (chắc là Hứa Dương gọi Chu Hiểm bằng Hiểm ngọt xớt)!"

      Hứa Dương cười hì hì, "Vậy phải gọi là gì? rể?"

      ". . . . . . Hứa Dương con muốn leo tường lật ngói phải ?"

      Từ hai chị em đấu trí đấu dũng với mẹ Hứa, làm sao biết trong lòng mẹ Hứa có chỗ dãn ra, chỉ cần Hứa Đường và Chu Hiểm biểu tốt, qua khoảng thời gian nữa, sợ rằng ngày mẹ đồng ý xa.

      Hứa Đường càng nghĩ càng thấy tiền đồ sáng lạng, nhất thời nén được cười, lập tức bị mẹ Hứa hung hăng trừng mắt cái, "Con là con , dè dặt chút !"

      Đêm đó, Hứa Đường ăn xong cơm tối đến phòng vệ sinh chuẩn bị tắm, bên ngoài chợt truyền đến giọng của Tưởng Hòa Hoa: "Chị Hứa Đường!"

      Từ khi về trấn, đây là lần đầu tiên Hứa Đường nhìn thấy Tưởng Hòa Hoa, vội vàng phủ thêm áo khoác ra ngoài.

      Hai người hàn huyên hồi, Tưởng Hòa Hoa liền đến ý chính: "Chị Hứa Đường. . . . . . ra em tới đây là muốn mượn cái đó. . . . . ."

      "Cái nào?" Vừa dứt lời, Hứa Đường mới hiểu.

      Tưởng Hòa Hoa cười cười, "Mới vừa tới, trễ nên siêu thị đóng cửa rồi."

      "Chỗ của chị có." Hứa Đường hô lớn về phía phòng mẹ Hứa, "Mẹ! Trong nhà còn băng vệ sinh ?"

      "Mẹ qua thời kì mãn kinh, lấy đâu ra băng vệ sinh!"

      Hứa Đường cười , "Nếu em cầm tờ giấy trước?"

      Tưởng Hòa Hoa bất đắc dĩ cười, "Chỉ có thể như vậy rồi."

      Hứa Đường tiễn tới cửa, "Ngày mai em bận cứ tới đây chơi."

      "Được." Tưởng Hòa Hoa cúi đầu, "Vậy chị Hứa Đường chị nghỉ ngơi sớm ."

      Hứa Đường nhìn Tưởng Hòa Hoa vào bên trong nhà, xoay người trở lại phòng khách, mẹ Hứa từ phòng ngủ ra ngoài, "Tháng này con còn chưa tới sao? Mẹ nhớ của con đến rất đúng ngày mà."

      Hứa Đường ngẩn ra, vội , "Trong khoảng thời gian này được nghỉ ngơi, nên bị kéo dài."

      Mẹ Hứa "Ừm" tiếng, cũng để ý.

      Hứa Đường chỉ sợ mẹ Hứa sinh nghi, thường ngày vẫn cực kỳ cẩn thận, lúc nôn nghén, đều khóa kỹ cửa, mở vòi nước ra, che thanh. Lúc ăn cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, chỉ ăn thức ăn thanh đạm, sợ là ở bàn cơm nhịn được.

      Hứa Đường tắm xong, ngồi giường sấy tóc, nên để ý, mẹ Hứa chợt thầm rảo bước vào. Hứa Đường sợ hết hồn, "Mẹ, mẹ vào chi vậy?"

      "Mẹ tìm chút đồ."

      Mẹ Hứa kéo tủ treo quần áo ra lật nửa ngày, lấy ra đôi bít tất bằng len nắm trong tay, cũng ra ngoài, đưa lưng về phía Hứa Đường, mở vớ ra, "Hứa Đường, mẹ hỏi con chuyện này."

      "Chuyện gì?" Hứa Đường tắt máy sấy, ngẩng đầu nhìn mẹ Hứa.

      Mẹ Hứa lăn qua lộn lại vớ, nhăn nhó hồi lâu, rốt cuộc giọng mở miệng, ". . . . . .Con... Con và Chu Hiểm có hay . . . . . . Cái kia?"

      Hai lỗ tai Hứa Đường đỏ bừng, vậy mà mặt chút gợn sóng, "Mẹ cái gì đó."

      "Mẹ với con, trước khi kết hôn, con ngàn vạn lần ** cùng cậu ta. . . . . ."

      Hứa Đường sững sờ, "Ý của mẹ là, đồng ý cho con kết hôn với Chu Hiểm?"

      Lúc này mẹ Hứa mới nhận ra mình lỡ miệng, xoay người trừng mắt nhìn , "Ai mẹ đồng ý? Mẹ chỉ là nghĩ, mặc kệ con muốn kết hôn với ai, trước khi kết hôn cũng. . . . . . Biết ?"

      Hứa Đường "Ừ" qua loa đôi câu, mẹ Hứa mới hài lòng, cầm vớ len ra ngoài, mới được hai bước, lại trở về, nhét vớ trở về tủ treo quần áo.

      Hứa Đường dở khóc dở cười.

      Sáng ngày hôm sau, Hứa Đường vào phòng tắm rửa mặt, ói đến nỗi trời đất u ám, hình như còn dữ dội hơn bữa trước, cũng biết có phải là do đứa bé trong bụng ngày càng lớn.

      lúc ấy, ngoài cửa chợt truyền đến giọng của mẹ Hứa: "Hứa Đường, con gọi điện cho Chu Hiểm, hỏi ngày sinh tháng đẻ của nó. . . . . ."

      Hứa Đường vội vàng mở vòi nước tối đa, cố nén buồn nôn, "Dạ."

      "Nghe ?"

      "Nghe, con gọi liền!"

      Ngoài cửa tiếng bước chân xa, chốc lát lại vang lên, "Con đưa mẹ sợi dây thừng bồn rửa mặt cho mẹ."

      Hai tay Hứa Đường chống lên bồn rửa mặt, quả có ý nghĩ muốn chết, "Con toilet! Lát nữa đưa cho mẹ!"

      "Con toilet mà đóng vòi nước? . . . . . .Con có đóng cửa , mẹ vào đó."

      Hứa Đường muốn ngăn cản, nhưng kịp.

      Mẹ Hứa sững sờ, "Con làm sao vậy?"

      Hứa Đường muốn dối, trong dạ dày lại dời sông lấp biển.

      Mẹ Hứa tới trước mặt, vỗ lưng của . Hứa Đường ói xong, ngẩng đầu suy yếu cười cười, "Con tham ăn nên đau bụng. . . . . ." còn chưa dứt lời, vì nhìn thấy mẹ Hứa lạnh lùng nhìn chằm chằm , trong mắt là tức giận cuồn cuộn.

      Phụ nữ sanh hai đứa bé, sao nhìn ra.

      Hứa Đường lập tức thu lại vẻ mặt, "Mẹ. . . . . ."

      Mẹ Hứa cắt lời , "Mấy tháng?"

      Hứa Đường cúi mặt, dám dối nữa, "Có lẽ hơn ba tháng rồi."

      "Mẹ thấy con mỗi ngày đều ở trong nhà tắm hết nửa ngày, ra lén lén lút lút mang thai cháu ngoại của mẹ!" Mẹ Hứa mạnh mẽ níu cánh tay Hứa Đường, lôi ra khỏi phòng tắm, kéo từ phòng ngủ tới trước mặt di ảnh ba Hứa.

      "Chính con với cha con , con làm mất mặt tổ tiên Hứa gia rồi!"

      Hứa Đường "Phù phù" tiếng quỳ xuống.

      Động tĩnh quá lớn, Hứa Dương còn ngủ bị đánh thức, dám ra khỏi phòng, biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy mẹ Hứa phát hỏa, cũng biết chuyện ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Hiểm, kêu lập tức tới ngay.

      mở cửa phòng, tới phòng ngủ, nhìn Hứa Đường quỳ dưới đất, lại nhìn khuôn mặt rét lạnh của mẹ Hứa, "Mẹ. . . . . ."

      "Con cũng quỳ xuống cho mẹ!"

      Hứa Dương chân tướng, ống quần chợt bị Hứa Đường nhàng kéo, liền quỳ theo.

      "Hứa Dương, con có biết chuyện này ?"

      Hứa Dương hiểu gì, "Chuyện gì?"

      "Chuyện gì?" Mẹ Hứa hừ lạnh tiếng, "Chị luôn ngoan ngoãn nghe lời của con mang thai cháu ngoại, chuyện như vậy con có biết ?"

      Hứa Dương sững sờ.

      Hứa Đường quỳ xuống thẳng tắp, "Mẹ, Hứa Dương biết, chuyện này liên quan tới em ấy."

      " liên quan? Bản thân làm chị sai dường, người làm em trai kéo lại, ngược lại còn thổi gió ủng hộ, cái này gọi là liên quan sao?" Mẹ Hứa giận đến phát run, cầm cây sào tre phơi đồ đặt ở bên, đập mạnh lưng Hứa Dương.

      Hứa Dương rên lên tiếng, mí mắt Hứa Đường cũng run theo.

      Mẹ Hứa đánh bảy tám lần, mỗi cái đều đánh hết sức, tựa hồ mệt mỏi, vứt cây sào tre , thở cái, "Xem ra, hai con căn bản đặt mẹ ở trong mắt . . . . ."

      Hứa Đường cay xè mũi, "Mẹ. . . . . ."

      "Các con , mấy tháng nay các con làm chuyện gì, đến nỗi sắp thành mạng người rồi?" Giọng của mẹ Hứa run cầm cập, "Mẹ hi vọng các con giàu có, chỉ hi vọng các con bình an? Hứa gia chỉ còn hai con, nếu các con xảy ra chuyện gì, sau này khi mẹ xuống đất gặp ba các con, mẹ biết làm thế nào. . . . . . Phải giao phó thế nào với ông ấy. . . . . ." Mẹ Hứa xoay mặt, mãnh liệt hít sâu.

      Hứa Đường rơi nước mắt, "Mẹ, con sai rồi! Sau này con làm mẹ lo lắng nữa!"

      lúc ấy, chợt truyền đến hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

      Mẹ Hứa lau nước mắt, "Hứa Dương, mở cửa."

      Người tới dĩ nhiên là Chu Hiểm, chạy tới vội vàng, nên thở hổn hển. Hứa Dương vội vàng ra dấu đừng lên tiếng, giọng : " Hiểm, sao em nghe chị em mang thai? Mẹ biết rồi, giáo huấn chị ấy."

      Chu Hiểm trợn to hai mắt, "Em cái gì?"

      Hứa Dương giật mình, " biết?"

      Chu Hiểm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của , "Em chị em mang thai?"

      Hứa Dương gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, Chu Hiểm buông ra, quay người vào trong nhà, căn bản kịp ngăn lại.

      Chu Hiểm đến cửa, thấy Hứa Đường cúi đầu quỳ mặt đất, nhất thời sắc mặt tái , khom mình, "Đông" tiếng quỳ gối bên cạnh Hứa Đường, "Dì, là do con sai!"

      Mẹ Hứa bỗng bớt tức giận mà nghiêm khắc , "Chu Hiểm, chuyện ba của Hứa Đường, tôi rất cảm ơn cậu, nhưng trong sạch của Hứa Đường, bị cậu làm bẩn rồi. . . . . ."

      "Mẹ!" Hứa Đường cắn môi, "Chuyện đó là con tự nguyện."

      "Con còn biết xấu hổ!" Mẹ Hứa khom lưng nhặt sào đất lên, chợt đánh vào Hứa Đường, mà Chu Hiểm vượt lên trước bước, ôm Hứa Đường vào trong ngực, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.

      Mẹ Hứa giận dữ, xuống tay càng lưu tình. Cây sào bằng sắt rỗng ruột, từng phát từng phát nện tấm lưng kiên cố của , "Thùng thùng" vang dội.

      Hứa Đường rơi nước mắt lã chã, mà Chu Hiểm vẫn ôm chặt, tiếng nào.

      hồi sau, cuối cùng mẹ Hứa dùng sức quá mạnh, cây sào trong tay văng ra, "Khi" tiếng, rơi xuống sàn nhà.

      Mắng cũng mắng, đánh cũng đánh, lồng ngực mẹ Hứa phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm hai người dưới đất hồi lâu, xoay người ra ngoài, "Phanh" cái đóng sầm cửa lại.

      Hứa Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, nức nở : "Chu Hiểm, sao chứ?"

      Chu Hiểm hơi cong môi cái, " có việc gì, gãi ngứa thôi."

      Hứa Đường "Phốc" rồi cười ra tiếng, cố gắng quá sức, mũi hít hít, cơ thể run run. Chu Hiểm vươn bàn tay thô kệch, lau nước mắt mặt , "Em mang thai sao?"

      "Chẳng lẽ còn là giả?"

      Ánh mắt Chu Hiểm chuyển qua bụng , nhìn chòng chọc hồi lâu, mở miệng phát ra thanh hơi run rẩy, "Sao em cho biết."

      "Em định chờ thời cơ mới cho biết."

      Chu Hiểm hừ tiếng, "Cái này còn đợi thời cơ sao? Em tính tìm ngày lành tháng tốt, tắm rửa dâng hương, ba lạy chín vái sau đó mới cho biết hả?"

      Hứa Đường bị lời tỏ vẻ nho nhã của chọc cười, "Bây giờ biết, cảm thấy vui mừng sao?"

      "Vui mừng, còn rất kinh ngạc." Chu Hiểm cúi đầu liếc nhìn cái, "Em đứng lên, đừng quỳ."

      Hứa Đường lắc đầu, "Mẹ em còn chưa nguôi giận đấy."

      "Vậy em ngồi đây, chờ mẹ vào quỳ nữa."

      Hứa Đường trừng , "Đây là ăn gian."

      "Dưới đất cứng rắn, em quỳ quần áo của ." xong Chu Hiểm cởi áo khoác xuống.

      Hứa Đường vội vàng ngăn cản , "Mẹ em vào nhìn thấy, khẳng định lại giận muốn đánh nữa. . . . . . có chuyện gì, quỳ cái chết người được."

      Chu Hiểm cố chấp nữa, "Vậy cũng tốt."

      "Ngày hôm qua em nhìn thấy Phương Cử, cậu ta vào trấn hồi nào vậy?"

      "Mấy ngày trước, tới đây để bàn bạc mở nhà máy thạch cao."

      Hứa Đường kinh ngạc, "Cho nên Trấn Trưởng ? Các muốn đầu tư?"

      Chu Hiểm liếc cái, " dối bao giờ?"

      "Phi, nếu là pinachio, lỗ mũi sớm đâm thủng tầng khí quyển của địa cầu."

      ". . . . . . Pinochio là ai ?"

      ". . . . . ."

      lát sau, Hứa Đường lại hỏi, "Bên huyện Lý thế nào rồi? Kiêu, còn có chị Đường. . . . . ."

      Chu Hiểm yên lặng mấy giây, " Kiêu mắc bệnh nan y, có thể sống nhiều nhất ba năm, Vi Vi và Đường Hồng đều ở đó với ấy."

      Hứa Đường ngờ mọi chuyện như vậy, nhất thời trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng, "Còn Trần Nhất Minh?"

      Chu Hiểm nhíu mày, "Hứa Hải Đường, phát lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, lúc này mà vẫn quan tâm Trần Nhất Minh."

      "Chẳng lẽ ăn dấm của ta?"

      ". . . . . . Bây giờ em là phụ nữ có thai, so đo với em."

      Hứa Đường mỉm cười.

      Sau lúc lâu, Chu Hiểm tiếp, "Vụ án của chú Trịnh đoán chừng phải thẩm tra hơn nửa năm, tại phía có tin đồn, huyện Lý mình lập công, Trần Thủ Hà, Trần Nhất Minh, cùng với cụ già của Trần Nhất Minh rốt cuộc có bị dính líu tới, còn chưa chắc. Tóm lại, sau này sợ rằng phải làm người cụp đuôi."

      Hứa Đường cúi mặt, "Thiện ác cuối cùng có báo."

      Chu Hiểm đưa tay xoa đầu , "Nghỉ lát, tiết kiệm chút hơi sức, còn biết phải quỳ bao lâu đây."

      Nửa giờ, ai tới gọi bọn họ.

      giờ, vẫn có ai tới gọi bọn họ.

      Tưởng Hòa Hoa ở sát vách tựa hồ làm thịt kho tiêu, mùi thơm sặc mũi bay vào cửa sổ khóa kín bay vào nhà. Hứa Đường chưa ăn sáng, đói bụng đến nỗi bụng kêu lên ùng ục.

      Chu Hiểm vươn cánh tay, "Nếu gặm cái này trước ?"

      Hứa Đường ghét bỏ đẩy ra, "Ba em nhìn đó, nghiêm túc chút ."

      "Hứa Hải Đường, mẹ em với em trai em ra ngoài rồi phải , sao bên ngoài có chút thanh nào? Nếu em len lén đứng lên , dù sao ai nhìn thấy."

      "Ba em nhìn!"

      "Ba em trách em."

      Hứa Đường trừng , "Sao biết?"

      Bốn phía yên tĩnh, từ trong khe cửa sổ có luồng ánh nắng vào, cột sáng màu vàng kim đầy bụi bậm chậm rãi lơ lửng.

      biết qua bao lâu, cửa chợt bị đẩy ra, Hứa Dương đứng ở cửa, cười hé hai hàm răng trắng tinh, "Chị, rể, mau đứng dậy, đến nhà Tưởng Hòa Hoa ăn cơm trưa!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :