1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Lộc Sơn (06)
      Edit: Lạc Thần

      Tuyết lớn phủ kín đường, huyện Lộc Sơn xoay quanh đường lớn, dòng xe cộ xếp hàng giống như rồng rắn, lấy tốc độ cực kỳ chậm chạp chậm rãi nhúc nhích về phía trước. Xe của Chu Hiểm cách hai ba chiếc xe con nối tiếp chiếc Audi màu đen của Khổng Ngọc Ngôn, đội xe theo gần như ngừng bất động, chậm rãi xuất phát về phía đỉnh núi.

      Sau nửa tiếng đồng hồ, dòng xe cộ cuối cùng cũng thưa thớt, càng hướng lên xe càng ít, sau khi vượt qua mấy vòng tiến vào khu rừng, rốt cuộc chỉ còn lại có xe Khổng Ngọc Ngôn và Chu Hiểm. Chu Hiểm dám theo quá gấp, xe bảo trì nhất định cách xa xa theo đằng sau Khổng Ngọc Ngôn. tay Hứa Dương nắm đĩa CD, tay cầm điện thoại di động, thân thể thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước. Chờ lúc, điện thoại di động đột nhiên chấn động, cậu nhìn màn hình chút, chán nản : "Lại tới nữa."

      Cậu cắn cắn môi, kết nối điện thoại, ấn loa ngoài, giọng cấp bách vang lên: " Hiểm, xe chúng ta bị chặn, theo kịp!"

      Chu Hiểm nhíu mày lại, " biết" .

      Hứa Dương tắt điện thoại, nhìn về phía Chu Hiểm: " Hiểm, bây giờ nên làm gì? hai chúng ta lái lên tới, cho dù tìm được chị em, cũng thể làm gì được."

      Vốn là sáng nay bọn họ an bài hai mươi mấy chiếc xe, tại mỗi cái giao lộ chờ lệnh, căn cứ lộ tuyến lái xe của Khổng Ngọc Ngôn, điều chỉnh cơ động, cuối cùng làm cho đội xe tụ hợp đến trước Khổng Ngọc Ngôn, như vậy có thể cam đoan đội xe dẫn đầu nhanh chóng tới đúng chỗ, đồng thời giảm bớt khả năng bứt mây động rừng. Nhưng trời đổ tuyết làm cho tình hình giao thông hỏng bét, khắp nơi đều kẹt xe, xe an bài tốt đều tắc lại, thể dựa theo kế hoạch vào chỗ đúng giờ.

      Chu Hiểm chuyện, chỉ duy trì tốc độ xe trước mắt, tiếp tục theo xe phía trước.

      Hứa Dương liếc nhìn Chu Hiểm chút, nhưng gì, kiềm chế tâm trạng lo lắng, như cũ nhìn chằm chằm điểm màu đen chậm chạp xuyên qua rừng tuyết đường.

      Qua mười mấy phút, Hứa Dương vẫn là nhịn được, quay đầu nhìn Chu Hiểm: " Hiểm, định làm như thế nào?"

      Chu Hiểm có trả lời, móc ra điếu thuốc ngậm lên miệng châm lửa, hạ cửa sổ thủy tinh xuống hơn tấc*, nhất thời trận gió lạnh thổi vào, Chu Hiểm híp híp mắt, vươn tay về phía Hứa Dương: "Đưa điện thoại cho ."

      * Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ

      Hứa Dương vội vàng đưa điện thoại qua, tràn đầy mong đợi nhìn Chu Hiểm.

      Chu Hiểm quét qua dãy số lưu trong nhật ký điện thoại buổi sáng, sau đó ấn kết nối mở loa ngoài đưa cho Hứa Dương, mở miệng hỏi: "Thế nào?"

      Hứa Dương điều chỉnh lượng cuộc trò chuyện đến lớn nhất, liền nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng của Kiêu: "Cậu thuê ba mươi bảo an toàn bộ đến nơi, lúc nào hành động, liền nghe câu khẩu lệnh của cậu."

      Hứa Dương nghĩ tới Chu Hiểm còn lưu hậu chiêu, vô cùng lo lắng và chán nản trong mắt nhất thời lại cháy lên hy vọng.

      Chu Hiểm "Ừ" tiếng, muốn chuyện, chợt nghe thấy câu mắng giận dữ của Kiêu, vặn lông mày hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Trần Nhất Minh nhận được tin tức! tại áp giải người lên xe!"

      Vừa dứt lời, Chu Hiểm liền nhìn thấy xe của Khổng Ngọc Ngôn ở phía trước tăng thêm tốc độ, có lẽ Khổng Ngọc Ngôn đối với tình huống của Trần Nhất Minh như lòng bàn tay.

      " Kiêu, ngăn xe của Trần Nhất Minh lại, thể để cho lên cao tốc."

      Phía trước có lối rẽ, dọc theo lối rẽ ra ngoài, lái ba cây số đường chính là cửa vào đường cao tốc của tỉnh lận cận, nếu để cho Trần Nhất Minh vượt lên trước, mang Hứa Đường ra khỏi thành phố Lộc Sơn, còn muốn ngăn chặn người, so với lên trời còn khó hơn.

      Chu Hiểm cũng lo được có thể bị Khổng Ngọc Ngôn phát hay , tắt điện thoại giẫm chân ga đuổi theo.

      Lái ra ngoài đoạn đường, dường như rốt cuộc Khổng Ngọc Ngôn phát mình bị theo dõi, chỉ huy tài xế lúc nhanh lúc chậm thăm dò trận, chợt để xe vắt ngang giữa hai đường, chặt đứt Chu Hiểm vượt qua khả năng.

      Hứa Dương nhịn được chửi câu: "Hai người này quả nhiên là phu thê, đều xảo quyệt giống như nhau !"

      Ánh mắt Chu Hiểm lạnh lẽo nhìn chăm chú phía trước, lần nữa tăng tốc tốc độ xe, cuối cùng hoàn toàn đuổi lên trước, cùng xe của Khổng Ngọc Ngôn vẻn vẹn bảo trì khoảng cách mấy mét.

      Lái như vậy ước chừng cây số, xuất bảng hướng dẫn cửa vào đường cao tốc, hai xe hẹn mà cùng lần nữa gia tốc, vượt qua chỗ vòng gấp, vừa nhìn thấy phía trước bảy tám điểm đen nối tiếp phía trước chiếc SUV màu đen. Lông mày Chu Hiểm nhíu chặt, nhấn mạnh xuống cái, phát ra thanh chói tai, phóng xe về phía trước, làm cho xe kề sát ven đường, giảm tốc độ chút nào vượt mức quy định chạy tới trước!

      Mắt thấy đụng vào đuôi xe phía trước, xe Audi quẹo nhanh tránh lui ra ngoài , tài xế bên trong chửi ầm lên, xe của Chu Hiểm khó khăn vượt qua sát thân xe.

      Hứa Dương cũng kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thu lại cánh tay chống đỡ ở phía trước, thở hổn hển chửi thề: " Hiểm, muốn sống nữa à!"

      "Khổng Ngọc Ngôn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, xảy ra chuyện thế nhưng là xác hai mạng, tài xế dám đồng ý." Chu Hiểm lạnh giọng giải thích.

      Đạo lý này đương nhiên Hứa Dương cũng hiểu được, nhưng dưới loại tình huống này, Chu Hiểm mảy may quan tâm, biết là quá lý trí hay là quá điên cuồng.

      Chu Hiểm bỏ qua Khổng Ngọc Ngôn, tiếp tục nhấn ga, cho dù hai bên có rừng cây bao trùm, tuyết đọng mỏng manh dưới chân núi, nhưng mặt đường vẫn là trơn ướt, tốc độ xe vượt qua tám mươi mã, tiếp tục gia tốc tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm trơn trợt. Mắt thấy xe của Trần Nhất Minh cách lối rẽ chỗ ra vào càng ngày càng gần, Chu Hiểm chợt mạnh mẽ giẫm chân ga, dừng xe ở ven đường, lạnh giọng quát: "Xuống xe!"

      Hứa Dương sửng sốt.

      "Xuống xe!" ánh mắt Chu Hiểm lãnh lùng nghiêm túc khí thế doạ người, Hứa Dương chỉ sững sờ hai giây liền lập tức mở cửa xe xuống xe. Vừa mới đóng cửa xe, xe tựa như mũi tên chạy nhanh ra ngoài, Hứa Dương chăm chú nhìn chút, đoán chừng vận tốc gần trăm cây số, nhất thời trong lòng mướt mồ hôi.

      Chu Hiểm nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thấy xe của Trần Nhất Minh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỗ ngã ba gần ngay trước mắt! xe Trần Nhất Minh tới trước bước, dẫn đầu quẹo cua... Chu Hiểm mắt cũng có nháy, quẹo nhanh đảo ngược trở lại theo hướng ngược đường xe chạy chen vào lối rẽ, nhấn cần ga cái, điên cuồng đánh tay lái nằm ngang trước xe Trần Nhất Minh. Lốp xe phát ra trận thanh cọ xát đến đinh tai nhức óc, hai xe va chạm rất , đồng thời dừng lại.

      Đội xe Kiêu theo sát phía sau, đồng loạt dừng xe kế bên, nhân viên bảo an nhanh chóng nhảy xuống xe, bao bọc vây quanh xe của Trần Nhất Minh.

      trận yên lặng quỷ dị, Chu Hiểm và Trần Nhất Minh đồng thời mở cửa xe, từ ghế lái bước xuống.

      Cách hai năm chiếc xe, ánh mắt hai người lần đầu tiên giao nhau.

      Nhưng mà chỉ trong cái chớp mắt, Chu Hiểm liền dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía ghế sau xe... Biểu tình của trong nháy mắt ngưng lại: Ghế sau xe ngồi hai người phụ nữ, bên trong người mặc quần áo của Hứa Đường, run lẩy bẩy đón nhận ánh mắt của —— ta phải Hứa Đường.

      Hứa Đường xe.

      Trái tim Chu Hiểm nhanh chóng chìm xuống dưới.

      Trần Nhất Minh chậm rãi cười lên, nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay cái: "5h10', còn có năm mươi phút đồng hồ, cậu muốn tiếp tục cân nhắc, hay là tại dùng CD trao đổi vị trí của Hứa Đường?"

      Chu Hiểm lần nữa đưa ánh mắt nhìn mặt Trần Nhất Minh. Vẻ ngoài có bảy tám phần tương tự, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

      Kiêu lên phía trước, nhìn ai người đối mặt, nhất thời cảm thấy hơi quỷ dị.

      Trong lúc trầm mặc lại giương cung bạt kiếm, xe Khổng Ngọc Ngôn đến. Cửa xe mở ra, đôi ủng da đạp mặt đất ướt sũng, tay Khổng Ngọc Ngôn đỡ cửa xe, xoay người chui ra.

      mặc bộ áo khoác len dạ trắng ngà, tóc buộc lên, đội cái áo khoác Berets cùng màu. Ủng da giẫm lên mặt đất xi măng, từng bước về phía Trần Nhất Minh. Khổng Ngọc Ngôn dừng lại trước mặt Trần Nhất Minh, ngửa đầu lạnh lùng nhìn cái, chợt giơ tay lên, bạt tai rơi vào mặt .

      Thanh giòn tan ràng, trong cái chớp mắt dường như khí cũng yên tĩnh lại.

      Đầu Trần Nhất Minh hơi lệch sang bên, ánh mắt nheo lại, nhưng vẻ mặt vẫn như thường. nghiêng đầu, yên lặng nhìn Khổng Ngọc Ngôn: "Em mang thai, nên xa nhà."

      Khổng Ngọc Ngôn nhìn , giọng lạnh nhạt, phập phồng chút nào: "Em nghe được lời đồn rất tốt, cần giải thích chút."

      " giải thích với em." Trần Nhất Minh đưa tay qua nắm tay Khổng Ngọc Ngôn, Khổng Ngọc Ngôn lại tiếng động tránh .

      Trong lúc Khổng Ngọc Ngôn và Trần Nhất Minh chuyện, Hứa Dương cũng chạy tới. Cậu thở hổn hển dừng bước lại, nhìn vào trong xe của Trần Nhất Minh hỏi: "Người đâu?"

      Chu Hiểm nhìn về phía Trần Nhất Minh: "Hứa Đường ở đâu?"

      Ánh mắt sau tròng kính cúa Trần Nhất Minh bình tĩnh như nước: "Trước giao CD ra."

      Giọng Chu Hiểm trầm lãnh: "Trần Nhất Minh, tôi có ba mươi người."

      Trần Nhất Minh cười cười: " quan trọng. Mày giao CD ra, tao vị trí của Hứa Đường cho mày biết, cho dù mày có ba trăm người cũng giống như vậy."

      Hứa Dương tiến lên bước hung hăng nắm chặt cổ áo Trần Nhất Minh: "Biến thái!"

      Ánh mắt Trần Nhất Minh hơi hơi hướng xuống, rơi vào mặt Hứa Dương, vẻ mặt của vẫn là bình thường, nhìn Hứa Dương phảng phất như nhìn thấy học sinh của mình: "Cậu là em trai của Hứa Đường? lớn như vậy."

      Hứa Dương "Xí" tiếng.

      Trần Nhất Minh bắt lấy tay cậu, nắm cổ áo chính mình, từ trong túi áo lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra đưa cho Hứa Dương.

      Hứa Dương tiếp nhận, vội vàng lật mấy tấm, nhất thời sắc mặt trắng bệch: Hứa Đường bị trói giường, sàn nhà bên giường tưới vòng xăng.

      Trần Nhất Minh lại nhìn đồng hồ cổ tay: "Còn có nửa giờ, các người cố gắng cân nhắc ."

      Hứa Dương khỏi đưa ánh mắt về phía Chu Hiểm, giọng khắc chế được run rẩy: "Hiểm, Hiểm..."

      Ánh mắt Chu Hiểm đặt tại mặt Trần Nhất Minh, yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: "Hứa Dương, lấy đĩa CD xe lại đây."
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44: Lộc sơn (07)
      Editor: coki

      Vào giờ phút này, ở trong biệt thự của Trần Nhất Minh, Hứa Đường bị trói chặt ở giường, thể động đậy. Cảm cúm cộng thêm nôn nghén khiến cả người gầy trông thấy, hốc mắt lõm xuống rất sâu, hai mắt thâm quầng.

      Ngoài cửa sổ, sắc trời u, hoàng hôn giống như tấm màn lớn chậm rãi bao phủ lên mọi vật, mặc dù Hứa Đường bây giờ chính xác là mấy giờ nhưng cũng biết là gần đến sáu giờ tối. Nghĩ đến đây, khỏi giật giật sợi dây trói ở cổ tay. Sợi dây siết quá chặt làm đau cổ tay , càng giãy nó càng siết chặt hơn.

      Nếu như có thể thuận lợi trốn khỏi đây thể dễ dàng chắp tay tặng cho Trần Nhất Minh được. chờ nhiều năm như vậy, Chu Hiểm đợi nhiều năm như vậy, Phương Cử cũng đợi nhiều năm như vậy. . . . . . Nước mắt đột nhiên trào ra khiến Hứa Đường phải hít mũi vài cái.

      trong tuyệt vọng đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

      Hứa Đường nghiêng đầu nhìn về phía cửa, là Đường Hồng.

      Đường Hồng khóa trái cửa lại, bước nhanh đến chỗ , chuyện mà chỉ bắt đầu cởi sợi dây cánh tay Hứa Đường ra.

      "Chị Đường. . . . . ." Hứa Đường khiếp sợ: “Chị thả em rồi ăn với Trần Nhất Minh như thế nào?"

      Đường Hồng nhíu mày: “ lo cho mình , vợ sắp tới rồi, nếu bị bắt được chắc chắn chịu nổi. Trần tiên sinh cũng là thất đức, lúc này còn mau giấu mà lại trói ở chỗ này. . . . . ." Chị ta liếc nhìn mặt đất: “Sáng sớm tôi chùi rồi, ai lại đổ nước xuống sàn như vậy?"

      Hốc mắt Hứa Đường lập tức ướt át, hít mũi cái sau đó bật cười nhìn chị Đường, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy, lừa Đường Hồng nhưng Đường Hồng lại dám ở trong thời điểm nguy cấp tới cứu .

      Rất nhanh Đường Hồng cởi được sợi dây ra, chị ta kéo Hứa Đường ra ngoài, vừa vừa khẽ: "Xe chở đồ ăn dừng ở cửa sau, hãy ngồi xe này ra ngoài. Tôi với lái xe rồi, cứ cho ta biết mình phải đến chỗ nào là được."

      Hứa Đường vừa gật đầu, vừa rón rén theo Đường Hồng xuống lầu.

      Bình thường bảo vệ đều canh giữ ở ngoài cửa, nếu có lệnh Trần Nhất Minh tùy tiện vào. Hứa Đường theo Đường Hồng, thuận lợi qua phòng khách ở lầu đến cửa sau. Đường Hồng vừa mở cửa sau ra lập tức nhìn thấy chiếc xe mô tô ba bánh dừng ở cách đó xa, có người đàn ông mặc áo bông quân đội dày, đầu đội mũ da nỉ, khăn quàng cổ màu xám tro che hơn nửa bên mặt cúi đầu hút thuốc lá.

      Đường Hồng liếc nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa yên tĩnh có bất cứ động tĩnh gì. Chị ta kéo Hứa Đường đến chỗ xe ba bánh: “ Triệu, này nhờ ."

      Người ông đó gì, chỉ hơi gật đầu.

      Hứa Đường định leo thùng xe, mới vừa bước được cái chân lên đột nhiên rút lại: “Chị Đường, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của chị hay , tôi. . . . . . Tôi muốn báo tin bình an cho người nhà."

      Đường Hồng gật đầu, lấy điện thoại di động ra đưa cho Hứa Đường.

      Hứa Đường nhận lấy, ngón tay khỏi run lên, hai tay siết điện thoại di động sau đó nhấn số của Chu Hiểm . . . . . .

      ——

      Hứa Dương chần chừ trong chốc lát, cậu cắn răng, cuối cùng vẫn nghe lời tới ghế phụ, lấy đĩa CD ra. Cậu cực kỳ cam lòng, cầm cái hộp chậm rãi tới chỗ Chu Hiểm sau đó nhìn .

      Chu Hiểm lên tiếng, chỉ gật đầu cái.

      Hứa Dương lại nhìn Trần Nhất Minh, đẩy cái kính sống mũi, môi hơi nhếch lên. Hứa Dương hít sâu hơi, nhắm lại mắt, cuối cùng chậm rãi vươn tay, đưa cái hộp cho Trần Nhất Minh. . . . . .

      Vào giờ phút này, điện thoại của Chu Hiểm đột nhiên vang lên, chỉ trong cái chớp mắt phá vỡ khí yên tĩnh cực kì quái dị vừa rồi. Hứa Dương thu tay lại theo bản năng, cầm đĩa CD chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hiểm.

      Chu Hiểm nhìn dãy số hiển thị điện thoại di động chút, ngón tay nhàng mở khóa trượt sau đó nhận điện thoại.

      "Chu. . . . . . Chu Hiểm. . . . . ."

      Vào lúc giọng đó truyền đến cả người Chu Hiểm hơi chấn động giống như bị điện giật, ngón tay siết lại, để điện thoại gần sát bên tai, trong nháy mắt hô hấp lập tức chậm lại: “Hứa Hải Đường."

      Trần Nhất Minh kinh ngạc, lập tức nhìn sang.

      "Chu Hiểm, em an toàn rồi, đừng giao đồ cho Trần Nhất Minh." Giọng của Hứa Đường hơi run, cách ống nghe truyền tới có chút được ràng. Vậy mà lại xác định đây chính là Hứa Đường, hình như giờ phút này Hứa Đường gần trong gang tấc.

      Ngón tay Chu Hiểm lại siết chặt thêm, trong giọng hàm chứa kích động khắc chế được: “Ừ."

      "Chờ em đến chỗ thích hợp gọi lại cho . . . . . . Em...em chờ tới đón. . . . . ."

      Lời còn chưa xong bên kia đột nhiên im lặng, ngay sau đó truyền đến tiếng thét chói tai, giọng lập tức Chu Hiểmo lên: “Hứa Hải Đường?"

      có người nào trả lời.

      "Hứa Hải Đường? !"

      Sau thời gian yên lặng trong cái chớp mắt giọng khàn khàn, mỉa mai vang lên: “Chuyển lời cho Trần Nhất Minh là lòng dạ đàn bà chắc chắn làm được chuyện lớn. Thấy trông giữ được con tin nên tôi tạm thời trông coi thay ."

      Ngón tay Chu Hiểm siết chặt: “Ông là ai?"

      Đầu kia cười tiếng: “Tôi họ Trịnh." Người này xong lập tức cúp điện thoại.

      Hứa Dương nhanh chóng bước lên hỏi: “ Hiểm, thế nào rồi?"

      Cánh tay Chu Hiểm chậm rãi buông thỏng, ánh mắt dừng ở mặt Trần Nhất Minh trong chớp mắt sau đó lập tức dời , nhìn về biệt thự ở nơi xa, giọng lạnh lẽo nặng nề: “Lão Trịnh đưa người rồi."

      Hứa Dương còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này Chu Hiểm hất tay về phía ghế lái, giày da giẫm ở nền xi măng ướt nhẹp, bước chân rất nặng nề. Hứa Dương sững sờ trong nháy mắt sau đó lập tức đuổi theo.

      Trong lúc Hứa Dương mở cửa xe Chu Hiểm bắt đầu khởi động xe, cho xe lùi lại mấy mét sau đó đảo tay lái, lướt qua xe Trần Nhất Minh, chạy nhanh về phía biệt thự.

      Đoàn xe của Kiêu theo sát ở phía sau.

      Trần Nhất Minh đứng tại chỗ lúc lâu sau đó mới mở cửa xe chỗ ghế phụ cho Khổng Ngọc. Khổng Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh, hai người có bất kì hành động nào. Sau khi giằng co mấy giây cuối cùng Khổng Ngọc Ngôn cũng cúi người ngồi lên xe.

      Xe được nửa thấy ở trong biệt thự bốc lên từng cột khói dày đặc, ngọn lửa giống như điên cuồng lan ra song cửa sổ, ánh lửa màu đỏ khuếch tán ra ngoài, chiếu sáng cả bầu trời mờ tối, giống như đóa hoa hồng đột ngột nở rộ sân khấu màu xám tro.

      Mấy chục người nhìn về phía biệt thự bốc cháy ở trước, nhất thời cảm thấy chấn động.

      Hơn mười phút sau, Chu Hiểm mới tới được biệt thự cháy hừng hực. Bảo vệ biệt thự đứng ở bên ngoài, tay chân luống cuống nhìn ngọn lửa càng cháy càng dữ dội. Chu Hiểm lập tức nhảy xuống xe, tiến lên túm cổ áo người: “Người chạy ra khỏi biệt thự ở chỗ nào?"

      " có, có ai ra khỏi biệt thự cả. . . . . ."

      Chu Hiểm thả ra, vòng qua biệt thự, chạy nhanh ra phía sau. Hứa Dương thở hồng hộc đuổi theo, lúc Chu Hiểm ngừng lại, cậu nhìn theo tầm mắt Chu Hiểm thấy ba vết bánh xe mặt tuyết chạy về phía con đường dẫn vào rừng.

      Chu Hiểm theo vết bánh xe, chạy về phía trước ngàn mét thấy chiếc môt ba bánh bị bỏ lại. Phía trước chiếc xe là sáu dấu chân, dấu chân biến mất ở khoảng đất trống được quét dọn sạch . Chu Hiểm đưa ánh mắt nhìn về phía điểm sáng lóe lên cách đó xa giữa bầu trời mờ tối, trong ráng chiều điểm sáng đó càng ngày càng xa dần.

      Hứa Dương đứng ở bên cạnh Chu Hiểm nhìn máy bay trực thăng dần dần biến mất, nhất thời trong lòng xám xịt như tro tàn.

      Gió lạnh thổi qua rừng núi làm trong rừng vang lên tiếng rơi của tuyết đọng cành cây.

      Hai người đứng lẳng lặng rất lâu, Chu Hiểm móc điếu thuốc đốt từ trong túi áo ra, ánh lửa đỏ rực giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, giọng Chu Hiểm lạnh lẽo: " thôi."

      Hứa Dương lời nào, cúi đầu thất thiểu theo sau lưng Chu Hiểm.

      Lúc Chu Hiểm và Hứa Dương trở về đội phòng cháy chữa cháy tới, dùng súng bắn nước cao áp bắn mạnh về phía biệt thự. Chu Hiểm chậm rãi tới sau lưng Trần Nhất Minh đứng thẳng tắp, híp mắt nhìn khói bốc lên dầy đặc trong hơi nước, lạnh lẽo mở miệng: "Nếu Hứa Hải Đường về được tao giết chết mày rồi chôn theo ấy."

      Kiêu lên phía trước, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm lên miệng, cắn đầu lọc nhưng lại đốt: “Khinh địch."

      Chu Hiểm lên tiếng.

      "Nhưng mà CD vẫn còn ở trong tay cậu vẫn còn cơ hội. Lão Trịnh bắt con tin đơn giản là muốn chứng cứ trong tay cậu."

      Chu Hiểm híp mắt lại: “ bắt cóc người có tiền lệ an toàn trở về."

      Kiêu lên tiếng.

      lát sau, Chu Hiểm mới mở miệng hỏi Trần Nhất Minh: “Lão Trịnh mang hai người , người còn lại là ai?"

      "Đường Hồng, người giúp việc."

      Động tác của Kiêu dừng lại, phun khói trong miệng ra: “Tên gì?"

      Trần Nhất Minh nhìn Kiêu cái: “Đường Hồng."

      "Hồng nào?"

      "Hồng trong cầu vồng."

      "Bao nhiêu tuổi?"

      Trần Nhất Minh chớp mắt cái, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “37."

      Sắc mặt Kiêu ca rất kì lạ, ta lấy ví ra, ngón tay hơi run run mở ra, đưa tới trước mặt Trần Nhất Minh: “Có phải là người này hay ?"

      Trần Nhất Minh liếc nhìn tấm hình trong ví tiền, đó là khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn tựa như trứng ngỗng, lúc cười lộ ra hai hàng hàm răng trắng sáng đều đặn, tóc sau lưng đen nhánh, bóng loáng.

      Trần Nhất Minh gật đầu cái.

      Đôi tay Kiêu thể khống chế được mà run rẩy, qua hồi lâu ta mới gấp ví lại: “Lúc này mà phá nát hang ổ của lão Trịnh cứu người tên tôi viết ngược lại!"
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Lộc Sơn (08-)

      Edit: Nhật Dương

      Đoàn người trưng dụng biệt thự của Chu Hiểm làm bộ chỉ huy tạm thời, lại chia tình huống trước mắt ra thảo luận nhiều lần, cũng nghĩ ra biện pháp đối phó nào vẹn toàn.

      Tính tình lão Trịnh rất độc ác, lúc này lại để người ta bắt được nhược điểm, tự nhiên dễ dàng thả con tin.

      Chỗ khó khăn trước mắt là: thứ nhất, tìm được vị trí giam giữ Hứa Đường và Đường Hồng; thứ hai, mặc dù biết vị trí nhưng muốn cứu người ra mà bị tổn thương gì khó như lên trời.

      Ngay lúc cuộc thảo luận rơi vào cục diện bế tắc Phương Cử dẫn theo người trở lại.

      Người tới có vóc người cao lớn, tóc để đầu đinh khoảng tấc, bộ dáng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, có làn da đen, lúc mạnh mẽ như gió, toát lên vẻ uy nghiêm.

      Phương Cử thở gấp hơi xong mới dậm tuyết chân ra rồi giới thiệu với mọi người: "Đây là đội trưởng trước đây của tôi, họ Ngô."

      Chu Hiểm khẽ gật đầu rồi mời đội trưởng Ngô ngồi xuống.

      Đội trưởng Ngô cũng khách khí, đốt điếu thuốc rồi mở bản đồ huyện Lộc Sơn ra bắt đầu phân tích từng chút với mọi người: "Tôi nghe Phương Cử về tình huống rồi, chúng ta nhìn chằm chằm lão Trịnh lâu như vậy cũng vì chờ cơ hội này. Bây giờ khó khăn ở đâu, tin tưởng trong lòng mọi người đều ràng."

      Phương Cử liếc mắt nhìn Chu Hiểm cái, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt nặng nề nghiêm túc: "Đội trưởng Ngô, em mặc kệ những thứ khác nhưng khi cứu chị dâu em phải đảm bảo bị tổn thương gì ra."

      Đội trưởng Ngô gật đầu: "Đây là chuyện đương nhiên. Nhưng chuyện phiền phức nhất là" ngón tay chỉ chỉ bản đồ: " tìm thấy người."

      "Địa phương hoạt động thường xuyên của Lão Trịnh lớn như vậy, cứ lật hết lần, tôi cũng tin tìm thấy!" Kiêu .

      "Động tĩnh lớn dễ dàng bứt dây động rừng, khi lão Trịnh đưa người ra khỏi Lộc Sơn muốn tìm người khó như mò kim dưới đáy biển."

      Chu Hiểm vẫn chuyện, lúc này mới dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu với Phương Cử: "Phương Cử, cậu lấy đoạn video qua để cho đội trưởng Ngô nhìn xem có manh mối gì ."

      Phương Cử lập tức mở máy tính xách tay bàn lên: "Đoạn video này vốn giao cho các , đội trưởng Ngô, xem trước . Em xem gần trăm lần, trừ bỏ việc có thể xác định lão Trịnh chứa chấp hút thuốc phiện, lại bắt được mấy minh tinh hút thuốc phiện này ra sử dụng được gì khác."

      Phương Cử mở đoạn video lên, bắt đầu chiếu lại từ đầu.

      Đội trưởng Ngô nhìn nửa phút, hút hơi thuốc mạnh rồi : "Lá gan của mấy cậu cũng quá lớn."

      Nhanh chóng qua hơn phân nửa, gặp được chỗ khả nghi, đội trưởng Ngô tua lại nhìn thêm lần nhưng vẫn tìm được manh mối có ích nào.

      Mắt thấy thời gian chiếu chỉ còn lại đoạn, Phương Cử thở dài: "Đằng sau cũng có nội dung gì quan trọng..."

      "Đợi chút!" Đội trưởng Ngô chợt đưa tay ngăn lại, dùng chuột kéo về đoạn, nhìn lần, lại kéo về mới nhấn nút tạm dừng, để tránh tự động chiếu tiếp. Sau đó tải hình ảnh dừng xuống, cắt hình xong mở phần mềm xử lý hình ảnh ra, trải qua việc làm nét, chỉnh sáng và loạt các thao tác khác xoay màn hình máy tính về phía mọi người: "Các cậu xem."

      Phương Cử xem qua đoạn video nhiều lần nên vừa liếc mắt là có thể nhận ra hình này được lấy ra từ đoạn nào: Hứa Dương cẩn thận xông vào phòng 708, hai nữ nam chơi "song phi", người đàn ông kia nằm người phụ nữ, sau khi bị Hứa Dương cắt ngang nghiêng đầu sang chỗ khác. Chỉ kéo dài tới hai giây, đây là điểm mà trước giờ Phương Cử chưa từng chú ý nhiều: "... Nhìn có chút quen mắt."

      Đồng tử Chu Hiểm co rút lại: "Khổng Trí Viễn."

      Mọi người đều kinh hãi, Phương Cử hít hơi lạnh: "Ba vợ của Trần Nhất Minh?"

      Đội trưởng Ngô nở nụ cười: "Phó bí thư Đảng ủy thành phố Chi Xuyên, nếu thứ này lọt ra ngoài..."

      "Chẳng trách muốn Trần Nhất Minh bắt người, tống tiền..." Phương Cử : "Vẫn là đội trưởng Ngô tinh mắt."

      Đội trưởng Ngô cười cười, đưa tay chụp bả vai Phương Cử: "Nếu về cẩn thận cậu vẫn kém cậu chút."

      Nếu tìm được người chủ mưu sau màn muốn đoạn video này chuyện dễ làm hơn. Tuy bây giờ lão Trịnh bắt cóc con tin là vì tự bảo vệ bản thân lão nhưng vẫn kiêng kỵ Khổng Trí Viễn mấy phần.

      Việc này thể chậm trễ, lúc này Chu Hiểm liên hệ với Trần Nhất Minh.

      tới nửa tiếng, điện thoại di động của Chu Hiểm vang lên, nhìn thoáng qua rồi mở loa lớn, giọng nam mạnh mẽ từ bên trong truyền ra: " cầu gì?"

      Chu Hiểm muốn chuyện, đội trưởng Ngô khoát tay : "Liên lạc với lão Trịnh để ông ta bảo đảm an toàn của con tin, còn phải đưa chúng tôi đến chỗ chỉ định."

      Bên kia im lặng lúc: "Sao tôi có thể tin tưởng mấy người?"

      Phương Cử cười lạnh: " có chỗ cho ông điều kiện, nếu nghe theo, ông cứ chờ người phía mời ông dùng trà . Chúng tôi chỉ cần con tin an toàn, thuận tiện xoá sạch lão Trịnh còn như Khổng bí thư ông ở giường với người phụ nữ nào chút chúng tôi cũng có hứng thú."

      Sau khi trầm mặc lúc lâu rốt cục Khổng Trí Viễn mở miệng: "Muốn đưa người đến chỗ nào?"

      Mấy người liếc nhau, Chu Hiểm chỉ chỉ bản đồ, đội trưởng Ngô khẽ gật đầu, Chu Hiểm trầm giọng : "Biệt thự Nguyệt Hà Loan, căn số 3 khu Đông."

      - -

      chuyện điện thoại xong, đội trưởng Ngô bắt đầu tiến hành bố trí lực lượng cảnh sát, chuẩn bị chờ đến lúc lão Trịnh đưa người đến lưới bắt hết.

      Rạng sáng ngày hôm sau lại nhận được điện thoại của Khổng Trí Viễn, chuyện xong xuôi với lão Trịnh, Hứa Đường và Đường Hồng sắp bị đưa tới Nguyệt Hà Loan.

      Phương Cử cực kỳ phấn khởi, cũng từng có lần như vậy, vẫn là lúc chuẩn bị theo sống mái với lão Trịnh. khỏi nghĩ đến ngày Phương Cử Kình rời nhà đảm nhiệm nhiệm vụ, khác với tại, ngày đó là ngày nắng đẹp, mặt trời lên cao, Phương Cử Kình ăn sáng ở nhà, trước khi còn thuận tiện cho chó ăn.

      Mẹ cực kỳ lo lắng, đưa đến cửa, Phương Cử Kình cười : " có chuyện gì, vài ngày sau trở về ạ."

      Chu Hiểm tới vỗ vỗ vai : " thôi."

      Phương Cử từ tuyết đứng lên, nhìn thoáng về phương xa, chợt đưa tay chỉ vị trí: "Nhà em ở đằng kia."

      Chu Hiểm qua xem.

      Phương Cử cười cười: "Vài năm về, nếu năm nay trở về mừng năm mới, nhất định bị mẹ em đánh gãy chân."

      Chu Hiểm nhất thời trả lời: " thôi."

      Phương Cử khẽ gật đầu, theo Chu Hiểm tới chỗ chiếc xe vừa ngừng ven đường.

      Để khỏi bứt dây động rừng, phá hoại hành động của cảnh sát, Chu Hiểm, Phương Cử và Kiêu chờ ở trong biệt thự bên cạnh. Rèm được kéo lên chỉ chừa khe hở đủ để trong phòng quan sát được tình huống bên ngoài.

      Kiêu cực kỳ nôn nóng, trong miệng ngậm điếu thuốc, cũng đốt, chỉ dùng sức cắn đầu lọc.

      Phương Cử biết chuyện Đường Hồng nên cười : " Kiêu, sao còn khẩn trương hơn Chu Hiểm vậy."

      Kiêu câu nào, chỉ híp mắt nhìn đường lộ.

      Đợi hơn hai mươi phút, trong tai nghe bỗng vang lên giọng : "Mục tiêu xuất , cách biệt thự 1000 thước!"

      Ba người biến sắc, khỏi ngưng thở để dễ dàng nghe khoảng cách ngừng rút ngắn lại: 900 thước, 800 thước, 700 thước... 100 thước!

      Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất chiếc xe tải màu trắng, rẽ khúc cua là lập tức chạy qua tới!

      Chu Hiểm khỏi mở to hai mắt.

      Bánh xe lăn đường xi măng sạch rồi chạy qua biệt thự, chỗ ngồi phía sau chợt lóe lên gương mặt thanh tú điềm tĩnh rồi biến mất.

      nhất thời cảm thấy ngực khó chịu.

      Xe chạy khỏi phạm vi tầm nhìn, ba người dám tùy tiện ra ngoài, chỉ hít hơi sâu rồi thở ra.

      biết qua bao lâu, đột nhiên bên cạnh vang lên từng đợt tiếng súng dữ dội, Chu Hiểm lập tức đẩy cửa sổ ra, bám vào cửa sổ, vươn người nhảy lên rồi nhảy ra ngoài.

      Phương Cử và Kiêu theo sát phía sau, nhưng vừa mới chạy ra được mấy bước thấy lão Trịnh từ trong biệt thự ra, trong tay còn kẹp người.

      Là Hứa Đường.

      Họng súng đen như mực chỉ thẳng vào huyệt thái dương của , khẩn trương cắn môi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt xuyên qua những người trước mặt mà nhìn về phía Chu Hiểm chạy như điên tới.

      Lão Trịnh hét lớn: "Tránh ra!"

      Hứa Đường bị cưỡng chế chậm chạp tới chỗ xe tải, nhưng ánh mắt vẫn cố định mặt Chu Hiểm. Bốn mắt nhìn nhau, có nhiều chuyện muốn nhưng ngàn vạn lời đều chỉ đọng lại trong cổ họng.

      vốn sợ hãi run bần bật nhưng lúc này từ từ bình tĩnh lại.

      Lão Trịnh từ từ lui đến cửa xe, họng súng lạnh như băng vẫn kề sát làn da của Hứa Đường, ông ta thể dùng tay nên đành phải bảo Hứa Đường: "Mở cửa!"

      Giọng Hứa Đường run run: "Tôi... tay tôi bị trói."

      Lão Trịnh mắng câu, đành phải buông Hứa Đường ra trước, rút ra bàn tay, họng súng vẫn nhắm ngay đầu : "Mày dám động chút xem, bảo đảm đầu mày nở hoa!" xong đưa tay kéo cửa xe ra.

      "Lên xe!"

      Hứa Đường cắn răng nhìn Chu Hiểm, hề động.

      "Mẹ nó, bảo mày lên xe!"

      Hai tay bị buộc sau lưng, động tác cực kỳ khó khăn chậm chạp, lão Trịnh lại nóng nảy, hung ác đá cái lên đùi : "Hành động nhanh lên!"

      Lần này Hứa Đường bị đá nhất thời mất thăng bằng, ngã từ xe xuống!

      Trong nháy mắt, ngay lúc súng của lão Trịnh có chỉa vào phát súng lập tức phá mà tới, bắn vào bờ vai ông ta từ phía sau!

      Hứa Đường thét chói tai, ngay sau đó nghe thấy tiếng súng thứ hai vang lên, người của lão Trịnh lập tức nghiêng sang bên, súng trong tay cũng rơi xuống đất. Hứa Đường theo bản năng nắm lấy khẩu súng nhắm ngay lãoTrịnh, hai tay phát run, khàn giọng hỏi: "Ông có nhớ Hứa Tự Cường hay !"

      Lão Trịnh đưa chân đá cái, khẩu súng trong tay Hứa Đường bay ra ngoài, đau đến mức rơi nước mắt nhưng vẫn khàn giọng : "Tôi hỏi ông có nhớ Hứa Tự Cường hay !"

      Nhưng mà cảnh sát ập tới đè lão Trịnh xuống đất, ngay sau đó đôi tay mạnh mẽ bế từ dưới đất lên.

      Hai mắt Hứa Đường đầy nước mắt nhìn , chậm rãi quay đầu, chống lại đôi mắt cực kỳ quen thuộc.

      Tiếng còi xe cứu thương vang lên phía sau, Chu Hiểm vươn ngón tay thô ráp mạnh lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt : "Hứa Hải Đường, em..."

      Nhưng mà giọng khàn khàn, rốt cuộc vẫn lên được lời nào.

      Cổ họng Hứa Đường như bị chặn lại, mũi cay cay: "Chu Hiểm..."

      Chu Hiểm ôm chặt lấy , mặt chôn vào vai , nghe tim vẫn đập mạnh liên hồi, rất lâu mới ấp úng : " có việc gì rồi..."

      - -

      Đến bệnh viện làm kiểm tra, xương ngón tay của Hứa Đường bị gãy, ngoài ra cũng có gì đáng ngại, chỉ là quá hoảng sợ, cần nghỉ ngơi. Chu Hiểm đuổi Phương Cử theo phối hợp với đội trưởng Ngô trong nhiệm vụ kế tiếp, lại sắp xếp Hứa Dương làm toàn bộ các công tác giao thiệp, sau đó chính ở lại biệt thự với Hứa Đường.

      Máy sưởi được mở suốt, Chu Hiểm mặc bộ áo dệt mỏng, Hứa Đường nhắm mắt nằm giường ngủ thiếp , mà lại nắm bàn tay bị thương của , tấc cũng rời.

      Rất lâu sau, ngoài cửa sổ tối đen, Chu Hiểm bỗng có cảm giác tay Hứa Đường giật giật.

      lập tức mở đèn bàn cạnh giường, Hứa Đường chậm rãi mở to mắt.

      Khoảnh khắc hai người yên tĩnh nhìn nhau, trước khi kịp mở miệng, Chu Hiểm chợt cúi người xuống hôn sâu.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      có vẻ truyện sắp hoàn rồi nàng nhỉ :yoyo55::yoyo55::yoyo55:

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46: Lộc Sơn (09)
      Editor: coki

      mũi Hứa Đường vẫn còn dán băng gạc, Chu Hiểm lại có chú ý động tác nên chạm vào khiến đau đến lập tức kêu lên tiếng. Chu Hiểm bị dọa sợ đến mức vội vàng lui về: “Sao rồi?"

      Hứa Đường đưa tay chạm vào băng gạc lỗ mũi, nước mắt lưng tròng nhìn : " chút, tại sao lại giống cầm thú như vậy."

      Đối với chuyện Hứa Đường an toàn trở lại Chu Hiểm vẫn còn chưa có cảm giác chân thực nên mới vừa rồi lúc cúi đầu hôn vẫn còn tưởng là ở trong mơ. tại khi Hứa Đường vui vẻ tranh cãi với mới cảm thấy à, người này là Hứa Đường, ràng chỉ mới xa cách mấy ngày mà lại giống như trải trải bãi bể hóa thành nương dâu vậy (ý là rất lâu).

      Hứa Đường vốn chuẩn bị ứng phó với đùa giỡn" của Chu Hiểm sau đó, ai ngờ lại nhìn sâu, im lặng gì.

      Trong lòng lo sợ nên đưa tay đẩy cái: “Sao, sao rồi?"

      "Hứa Hải Đường."

      Giọng của Chu Hiểm hết sức nghiêm túc, đây là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy.

      Hứa Đường lại càng sợ hơn, trong lòng rối như canh hẹ: “Sao vậy, có phải. . . . . . Hứa Dương hay là Phương Cử xảy ra chuyện gì hay ?"

      Chu Hiểm móc điếu thuốc từ trong túi ra đốt, trong đám khói màu xanh nhạt lượn lờ (cũng biết vì sao lại là màu xanh nhạt :v), vuốt ve bàn tay của Hứa Đường. Bàn tay rất thô, lòng bàn tay dày đặc vết chai, năm xưa từ lúc đánh nhau, sau đó tự gây dựng nghiệp cho mình đến bây giờ vẫn chưa bao giờ sống cuộc sống sung sướng cả.

      "Hứa Hải Đường, hỏi em câu."

      Hứa Đường nhìn .

      " định đầu năm kết hôn."

      Hứa Đường ngây ngẩn cả người: “Với ai?"

      Chu Hiểm trừng mắt nhìn , giống như đánh cho phát nhưng khi nhìn vết thương của lại sợ làm nó nặng thêm: “Bị đá ngu rồi hả? Còn có thể với ai nữa?" Chu Hiểm kẹp thuốc ở ngón giữa, nhìn , ánh mắt sâu thẳm mà nóng bỏng giống như con người của , rất thẳng thắn, linh hồn như lửa đánh trống reo hò, có ý định dừng lại: “Hứa Hải Đường, em có đồng ý gả cho hay ?"

      . . . . . . Còn sớm hạ quyết tâm giống như con thiêu thân ngu xuẩn.

      Cổ họng Hứa Đường giống như bị mắc nghẹn, nhớ tới lời ngày đó của Chu Hiểm: “Giữa chúng ta chưa từng có người khác, chỉ có hai người."

      đưa tay đè bụng của mình lại, : “Chu Hiểm, phải chuyện này cho trước."

      còn chưa kịp mở miệng đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc…cốc” vang lên.

      Chu Hiểm dụi thuốc, đứng dậy mở cửa, Hứa Dương và Phương Cử đồng loạt xông vào. Giọng Phương Cử cực kỳ lớn: "Chị dâu!"

      Hứa Đường chợt nhớ tới chuyện của Đường Hồng nên lập tức hỏi thăm.

      Phương Cử cười lộ ra hai hàng hàm răng: “ có việc gì, chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi, Kiêu ở cùng với chị ấy."

      Hứa Đường nghi ngờ mình nghe lầm rồi: “. . . . . . Người nào?"

      " Kiêu đó."

      Hứa Đường lập tức nhớ tới đoạn chuyện cũ mà Đường Hồng kể với , hít sâu hơi, : “. . . . . . Thế giới này ."

      lại hỏi tình huống của lão Trịnh.

      Phương Cử nhún vai: “Mặc dù có bản lĩnh đằng trời nữa bây giờ cũng đừng nghĩ tới chuyện trốn."

      Hứa Đường thở phào nhõm, trong lòng đột nhiên cảm khái nên lời.

      Phương Cử nhìn , dừng chút: “Chị dâu, em hỏi giúp chị rồi, chị. . . . . . ba chị. . . . . . ra ông cũng nhớ cụ thể là người nào, chỉ ra lệnh cho đàn em giết chết người làm lộ bí mật. Đời này người ông ấy phải đối phó quá nhiều, hoàn toàn. . . . . ."

      Phương Cử được nữa.

      Sau lúc im lăng Hứa Dương mở miệng: “Chị, Hiểm, hai người định lúc nào trở về trấn ?"

      Lúc này mọi người mới nhớ tới ngày mai là giao thừa.

      Quyết định cuối cùng là nghỉ đêm sau đó buổi sáng hôm sau lên đường, buổi tối Hứa Đường gọi điện thoại về nhà khiến mẹ Hứa cực kì mừng rỡ: “Còn tưởng rằng năm nay con về được."

      "Dạ, khóa đào tạo kết thúc trước thời hạn."

      "Hứa Dương đâu?"

      "Hứa Dương cũng đến trấn rồi, bọn con định sáng mai trở về."

      Mẹ Hứa cũng hỏi nhiều, chỉ : "Trở về được là tốt rồi."

      Ngày hôm sau lúc xuất phát, Phương Cử cũng định theo lên xe nhưng Chu Hiểm ngăn ta lại, nhìn phía trước chút: “Đừng theo, trở về đón năm mới ."

      Phương Cử đột nhiên dừng lại, lúc sau mới cười lên: “Có như vậy sao, này mới vừa vào tay trải qua, phải chi nhánh ngân hàng Lý đều có tương lai riêng."

      xong ánh mắt ta lướt qua đám sương màu trắng nhạt, nhìn về phía nơi xa.

      Chu Hiểm đóng cửa chỗ ghế lái lại, vẫy tay với Phương Cử: “ nha."

      Phương Cử gật đầu: “Năm mới vui vẻ."

      ——

      Trấn Độ Hà cũng đổ tuyết được ngày, mặt đất toàn là xác pháo, thỉnh thoảng lại vang lên vài nổ liên tiếp nhau, khí năm mới rất ràng.

      Hứa Đường và Hứa Dương ở xe bàn bạc về chuyện lừa gạt vết thương mũi Hứa Đường như thế nào.

      Bất tri bất giác qua cầu, vào đến đầu ngõ.

      Chu Hiểm đạp thắng xe ở chỗ này: “Dừng ở nơi này , tránh cho lúc vào bị người ta nhìn thấy."

      Hứa Đường sững sờ, nghiêng đầu nhìn : “. . . . . . cùng bọn em sao?"

      Chu Hiểm cười tiếng: “ lấy thân phận gì đây?"

      "Nhưng . . . . ."

      Chu Hiểm khoát tay chặn lại: “Mau xuống xe , còn phải đến hiệu thuốc chuyến."

      Hứa Đường và Hứa Dương xuống xe, Chu Hiểm lui xe ra ngoài đoạn, rẽ qua khúc quanh, nghiền nát tuyết đọng, chạy về phía xa.

      lâu sau Hứa Đường vẫn có thu hồi ánh mắt lại.

      Hứa Dương nhàng kéo cánh tay của : “Còn chưa có qua cửa của mẹ đâu, tùy tiện dẫn về sợ rằng năm hết tết đến mà cả nhà tức giận cũng tốt. Lại nếu bị người khác nhìn thấy thể nào cũng xấu chị và Hiểm."

      Hứa Đường nhíu mày, lên tiếng, chỉ cúi theo Hứa Dương vào trong ngõ hẻm.

      sợ người khác xấu, chỉ sợ mẹ Hứa mất hứng, càng sợ Chu Hiểm khó xử

      Nhưng tới bước này đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

      Mẹ Hứa đứng chờ ở ngoài cửa, khác hẳn với dịu dàng thắm thiết trong điện thoại ngày hôm qua, hôm nay trước khi hai người vào cửa bà mắng trận, đợi sau khi Hứa Đường giải thích về vết thương mũi xong lại mắng thêm trận nữa.

      Hai chị em chột dạ, chỉ biết cúi đầu yên lặng nghe.

      Cũng may mẹ Hứa mắng xong rồi thôi, sau khi dẫn hai người vào bắt đầu chỉ huy nấu cơm tất niên.

      TV phát 《 năm rồi lại năm 》, truyền hình trực tiếp về tiến độ chuẩn bị tiết mục cuối năm. Mẹ Hứa xới nửa chén cơm , hai chén thịt để ở bàn khoảng mười phút sau đó bỏ vào nồi hâm nóng lại.

      Đây là tập tục của bọn họ, dùng để cúng tổ tiên.

      Hứa Dương thừa dịp mẹ Hứa ở trong phòng bếp múc canh rót ít rượu trắng rồi tưới mắt đất, trong miệng lầm bầm câu.

      Hứa Đường yên lặng nhìn cậu.

      Lúc ăn cơm, Hứa mẫu hỏi han chuyện trong nửa năm nay của hai người. Hai chị em ngầm hiểu, láo chuyện Chu Hiểm phải cực kỳ khớp nhau.

      Như vậy khiến Hứa Đường cực kì ngột ngạt.

      cũng cảm thấy Chu Hiểm là người thể để lộ ra ngoài sáng, nếu bọn họ cũng thể báo thù cho ba được.

      đời này Chu Hiểm người thân đúng nghĩa, Hứa Đường vừa nghĩ tới đêm ba mươi cả nhà đoàn viên nhưng lại thân mình trong lòng quặn thắt từng hồi.

      "Sững sờ cái gì, ăn mau cơm , đồ ăn ngon à?"

      Hứa Đường lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu cái, gắp miếng sườn, nhai lúc lâu, càng nhai càng cảm thấy nhạt.

      thả đũa, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Hứa: “Mẹ, có người muốn đến nhà chúng ta ăn cơm."

      Mặt Hứa Dương lập tức biến sắc, vội vàng nháy mắt với Hứa Đường.

      Hứa Đường lại coi như nhìn thấy.

      Mẹ Hứa sửng sốt chút nhưng bà là người thông minh lõi đời nên lập tức hiểu ra ngay: “Bạn trai?"

      Hứa Đường gật đầu.

      Mẹ Hứa cẩn thận suy nghĩ chút, bây giờ Hứa Đường tốt nghiệp đại học, nếu có bạn trai cũng là chuyện bình thường. tại bà sống mình nên hy vọng bên cạnh có thêm hơi người, nếu Hứa Đường có thể sớm kết hôn bà còn có thể thừa dịp tay chân còn nhanh nhẹn giúp đỡ chăm sóc đứa bé mấy năm.

      Bà tính toán rất nhanh sau đó cười : "Nếu trở về với con tại sao dẫn về nhà?"

      Hứa Đường nhìn bà: “Sợ mẹ chấp nhận."

      Mẹ Hứa gắp rau vào bát Hứa Đường: “Con thử xem cậu ta như thế nào?"

      " ấy. . . . . . Tự mình mở công ty, ở huyện và thành phố đều có nhà ở. Vóc người tồi, cao hơn Hứa Dương chút, mấu chốt là rất tốt với con, cực kì thương con."

      Mẹ Hứa trầm ngâm: “Nếu bàn về điều kiện sợ rằng có chút với cao so với chúng ta. . . . . . Hai đứa quen nhau như thế nào?"

      Hứa Đường khẽ cắn cắn môi: “Gặp phải lưu manh, ấy giúp con giải vây."

      Hứa Dương ngồi ở bên cạnh nghe mà toát mồ hôi đầm đìa, ngờ chị mình lại ngu như vậy, cho mẹ nghe vào lúc này, sợ rằng sau này mọi chuyện càng khó giải quyết hơn: “Mẹ. . . . . ." Cậu đột nhiên lên tiếng, lượng lớn đến chính cậu cũng sợ hết hồn nên vội vàng đằng hắng sau đó : “ bằng cơm nước xong rồi hãy được ?"

      " giờ cậu ta ở đâu vậy?"

      Hứa Đường rũ mắt: “Trấn ."

      "Vậy mau gọi điện thoại tới đây, cùng nhau ăn bữa cơm. Gần sang năm mới rồi, mình rất đơn."

      Hứa Đường nhìn mẹ Hứa cái sau đó đứng dậy vào phòng gọi điện thoại cho Chu Hiểm.

      Chu Hiểm cười : “Vẫn nên để cho nhà em ăn cái tết vui vẻ thôi."

      Ngón tay Hứa Đường nhàng cạo lớp sơn tróc mặt bàn: “ là muốn kết hôn với em mà ngay cả dũng khí tới ăn bữa cơm cũng có sao?"

      "Dùng phép khích tướng với cũng vô dụng. Nghe lời, chờ qua giao thừa và tết chọn ngày rồi tới."

      "Nhưng mình . . . . . ."

      Chu Hiểm cười lên: “ thể ở mình? Hứa Hải Đường, em khỏi cảm thấy quá vô dụng rồi."

      "Em tin."

      Chu Hiểm dừng chút: “Hứa Hải Đường, đừng giả bộ ngớ ngẩn nữa. nhất định cưới em, chuyện này ai ngăn cản được nhưng muốn đối cứng với mẹ em, mẹ vợ tương lai của , nếu vậy em bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu."

      lớp sơn bị cạy xuống, ngón tay vẫn dính chút bột màu đỏ thắm, chà lên quần áo rồi : “Năm đó lúc trốn ở nhà em tại sao lại lễ phép như vậy."

      Trong tiếng cười Chu Hiểm có mấy phần vô lại: “Lúc ấy nghĩ kết hôn với em."

      Cúp điện thoại, Hứa Đường ở trong phòng chốc lát rồi mới ra ngoài.

      Mẹ Hứa nhìn : “Lúc nào đến?"

      Hứa Đường lắc đầu cái: “ ấy ăn rồi, chúng ta ăn cơm trưa trước, buổi chiều ấy tới."

      Sau khi cơm nước xong hai chị em rửa bát. Hứa Đường ngửi mùi có chút buồn nôn nên đưa tay che miệng lại: “Chị có chút thoải mái, em giúp chị rửa ."

      Hứa Dương gật đầu, liếc nhìn phòng khách, hạ thấp giọng hỏi: " Hiểm lúc nào tới?"

      Hứa Đường rũ mắt đáp: “ ấy thời cơ còn chưa chín mùi."

      "Em cũng vậy cảm thấy."

      Hứa Đường nhìn cậu: “Mẹ nhìn trái phải đều cảm thấy ấy thuận mắt, làm gì có phương pháp giải quyết hòa bình, còn bằng cứ phá cửa mà vào."

      Hứa Dương lắc đầu: “Nhưng cũng phải là hôm nay."

      Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch Hứa Đường mặc áo khoác vào, thừa dịp mẹ Hứa mẫu vệ sinh, lặng lẽ ra ngoài.

      vốn định gọi điện thoại cho Chu Hiểm hỏi chỗ ở của nhưng lại nhất thời thay đổi chủ ý, đạp nước tuyết bẩn đến căn nhà năm đó của Chu Hiểm.

      Vốn tưởng rằng mình thấy căn nhà cũ lộ vẻ tan hoang nhưng đứng sừng sững ở trước mắt lại là căn nhà bốn tầng màu trắng.

      Hứa Đường nghi ngờ là mình nhìn lầm nên cố ý lui về, nhìn hai bên chút, sau đó mới xác nhận đây chính là địa chỉ nhà Chu Hiểm năm đó.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :