1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Lộc Sơn (02)
      Editor: coki

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm ngày thứ ba Hứa Đường ở biệt thự trời đổ tuyết lớn. bị gió bấc gào thét đánh thức, khi mở mắt trông thấy bên ngoài cửa sổ đen ngòm, Hứa Đường lẳng lặng nhìn lúc rồi mặc áo khoác, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.

      Gió lạnh và bông tuyết thi nhau ùa vào. Hô hấp của Hứa Đường trở nên khó khăn, nín thở nhìn ánh đèn dưới chân núi xa xôi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đau đớn.

      Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, lo lắng cho Hứa Dương, lo lắng cho Chu Hiểm, càng thêm lo lắng cho người mẹ biết chuyện gì ở nhà.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đường cảm thấy cổ họng có chút đau, chắc hẳn là bị cảm rồi.

      Lúc người giúp việc đưa bữa sáng đến, Hứa Đường bảo ấy lấy hộp thuốc cảm cúm pha nước tới người giúp việc tỏ vẻ khó khăn, là đồ được đưa vào đều có quy định, thể tùy ý thêm bớt được.

      Hứa Đường cười cười, cầm muỗng lên bắt đầu húp cháo: "Vậy làm khó dễ nữa."

      Cuối cùng người giúp việc thấy sắc mặt Hứa Đường tái nhợt tiều tụy nên có chút đành lòng: “Hay là tôi thử gọi điện thoại xin phép Trần tiên sinh chút."

      Hứa Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người giúp việc: "Bây giờ Trần Nhất Minh có đây biệt thự sao?"

      "Từ ba ngày trước Trần tiên sinh ở chỗ này."

      Hứa Đường “ừ” tiếng sau đó cười với người giúp việc: “ biết phải làm sao mới liên lạc được với Trần tiên sinh?"

      Người giúp việc này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn trán rộng, làn da trắng muốt, mặc đồng phục màu cà tím, chuyện , cực kỳ ôn hòa: “Tôi tên là Đường Hồng, Hứa tiểu thư cứ gọi tên tôi là được."

      Đường Hồng ra ngoài gọi điện thoại sau đó cầm thuốc cho Hứa Đường vào.

      Hứa Đường cười : "Cám ơn chị, chị Đường."

      Sau khi Hứa Đường ăn cháo xong Đường Hồng dọn dẹp chén đĩa rồi vào quét dọn gian phòng.

      Hứa Đường kéo rèm cửa sổ ra nửa, tuyết ngừng, ngoài cửa sổ mảnh trắng xóa: “Sắp qua năm mới rồi, lúc nào chị Đường mới được nghỉ?"

      Đường Hồng miệt mài hút bụi thảm trải sàn: “Phải hai mươi tám tháng chạp."

      "Nhà chị ở huyện Lộc Sơn sao?"

      "Vâng, Hứa tiểu thư là người nơi nào?" Đường Hồng ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Thị Lý sao?"

      Hứa Đường cười cười: “Tôi học đại học ở Thị Lý."

      "Là bạn học với Trần tiên sinh sao?"

      Nụ cười mặt Hứa Đường ngừng lại chút sau đó giọng đáp “Vâng”.

      Đường Hồng “A” tiếng, vẻ mặt giống như bừng tỉnh: “Khó trách."

      Hứa Đường nghi ngờ: “Khó trách cái gì?"

      Đường Hồng cúi đầu xuống lần nữa, tiếp tục đẩy máy hút bụi: “Trần phu nhân đối với quản Trần tiên sinh rất nghiêm, bình thường Trần tiên sinh có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ khác."

      Hứa Đường sửng sốt chút, trực giác cho biết hình như Đường Hồng hiểu lầm cái gì đó, mí mắt giựt giựt, cố ý dẫn dắt câu chuyện: "Chị Đường gặp Trần phu nhân chưa?"

      "Dĩ nhiên là gặp rồi, dáng vẻ rất xinh xắn nhưng mà tính tình quá lạnh lùng lại có chút cao ngạo, vừa nhìn biết phải là người biết chăm lo việc nhà nhưng người ta là thiên kim đại tiểu thư, tốt số, cũng cần quan tâm đến chuyện nhà cửa làm gì."

      " ấy. . . . . . Quan hệ giữa ấy và Trần Nhất Minh là như thế nào?"

      Đường Hồng nghe vậy cười cười, giọng có chút tế nhị: “Dù quan hệ như thế nào nữa Trần tiên sinh cũng dám đắc tội, Hứa tiểu thư, lớn hơn con của tôi bao nhiêu, còn trẻ, làm gì mà được? Cho dù Trần tiên sinh có tốt hơn nữa cũng là người lập gia đình rồi."

      Quả nhiên Đường Hồng hiểu lầm Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp, ý chỉ nuôi bồ nhí) rồi, Hứa Đường suy nghĩ chút, cuối cùng giải thích, chỉ cúi đầu cười tiếng: "Có số việc chính mình thể quyết định được."

      Rất nhanh Đường Hồng quét dọn xong, Hứa Đường cám ơn sau đó tiếp: "Chị Đường, nếu chị còn chuyện gì nữa chuyện với tôi , Trần Nhất Minh chưa trở lại, mình tôi buồn chán sắp chết rồi."

      Đường Hồng liếc cái sau đó đồng ý.

      Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Đường Hồng cũng tới đây giải buồn làm cho những ngày này của Hứa Đường trôi qua còn buồn chán như trước nữa. Thông qua việc chuyện phiếm với Đường Hồng, Hứa Đường biết được ít chuyện tình của Trần Nhất Minh.

      Đường Hồng làm bảo mẫu ở nhà họ Trần nhiều năm, Trần Nhất Minh cũng là vì tin tưởng Đường Hồng nên mới phái tới biệt thự chăm sóc Hứa Đường. Theo lời Đường Hồng sau khi tốt nghiệp đại học Trần Nhất Minh muốn làm thầy giáo nhưng bị Trần Thủ Hà nhiều lần gây áp lực phản đối cuối cùng Trần Nhất Minh thể buông tha. Sau đó Trần Nhất Minh bắt đầu bắt tay vào thừa kế cơ nghiệp mà Trần Thủ Hà sáng lập nên đồng thời cũng cố gắng tiến tới trong giới chính trị, trong đó việc cưới Khổng Ngọc Ngôn chính là bước quan trọng nhất con đường làm quan của .

      Khi nhắc đến xì căng đan năm đó Trần Thủ Hà của Trần Thủ Hà Đường Hồng bắt đầu khóc nức nở: "Vì chuyện đó nên Trần lão tiên sinh và Trần lão phu nhân gây gổ ít lần, thậm chí Trần lão tiên sinh còn len lén tìm năm đó, đáng tiếc là thể tìm được."

      Hứa Đường kiềm chế lửa giận bốc lên trong lòng: “Tại sao Trần Thủ Hà lại muốn tìm?"

      Đường Hồng cười : " còn trẻ, có thể hiểu hết được. Khi người đàn ông đến độ tuổi, nhất là nghiệp chạm đến đỉnh, thời điểm quan hệ gia đình hòa hài rất hay nhớ đến tình cũ. Tôi nghe người ta năm đó bộ dạng của đó rất xinh đẹp, tính tình cũng là cực kì dịu ngoan, phụ nữ như vậy khi mang ra so sánh với người vợ quá mạnh mẽ trong nhà nhớ nhung cũng là hợp tình lý."

      Hiển nhiên là Hứa Đường cười nổi đồng thời cũng muốn tiếp tục đề tài này với Đường Hồng nên im lặng lúc lâu, cuối cùng đề tài này cứ vậy mà kết thúc.

      Giữa trưa hôm sau, Trần Nhất Minh trở về biệt thự.

      mang về cho Hứa Đường ít sách, tự mình đưa đến phòng . đặt sách ở bàn, nhìn Hứa Đường chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàng tằng hắng cái.

      Hứa Đường làm như nghe thấy, vẫn xoay người lại.

      "Ở đây có quen ?"

      Hứa Đường hơi mở mắt, nhàn nhạt : "Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi."

      Trần Nhất Minh suy nghĩ chút sau đó móc điện thoại di động của mình ra đưa cho Hứa Đường.

      Hứa Đường liếc điện thoại di động của cái: “Lòng nghi ngờ của mẹ tôi rất nặng, nếu phải là điện thoại di động của tôi lo lắng."

      Trần Nhất Minh im lặng nhìn , Hứa Đường cũng nhìn lại , vẻ mặt quật cường, có ý định thỏa hiệp. Cuối cùng Trần Nhất Minh gọi cuộc điện thoại sau đó có người đàn ông mặc áo đen cầm điện thoại di động của tới. Sau nhiều ngày như vậy nên điện thoại di động hết điện. Sau khi sạc điện lát, Trần Nhất Minh bật điện thoại di động của lên, tìm số điện thoại của mẹ Hứa trong danh bạ, nhấn gọi rồi mở chế độ hands-free.

      Đột nhiên người đàn ông mặc áo đen kia móc con dao từ trong túi áo ra, kề sát phía sau cổ Hứa Đường, giọng : "Đắc tội."

      Con dao lạnh như băng dán vào da thịt khiến da đầu Hứa Đường căng lên, sau khi nghe giọng quen thuộc từ đầu kia điện thoại nước mắt lập tức dâng lên nhưng cố gắng kìm lại, cười : "Mẹ."

      "Ai da, cuối cùng điện thoại của con cũng liên lạc được, mấy ngày nay mẹ gọi nhưng đều tắt máy cả, Hứa Dương con học bổ túc hả? Đứa bé này là, tại sao lại gọi điện thoại báo cho mẹ tiếng?"

      Hứa Đường cố gắng cười : “ gấp quá, công ty phong tỏa lớp học bổ túc, điện thoại di động cũng bị tịch thu rồi nên kịp báo cho mẹ."

      "Vậy lúc nào con học xong? Cũng hai bốn rồi, chừng nào con nghỉ?"

      Lòng Hứa Đường chua xót thôi, cổ họng như bị mắc nghẹn: “Mẹ, việc học bổ túc này rất quan trọng, chắc còn có cách nào trở về trước Tết được."

      Bên kia im lặng trong chốc lát sau đó thở dài cái: “Được rồi, con ở bên ngoài nhớ chú chú ý sức khỏe, đừng quá liều mạng, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, mẹ cũng trông mong còn kiếm nhiều tiền."

      Hứa Đường nghẹn ngào “vâng” tiếng.

      "Vậy bây giờ con ở nào, tuyết có rơi ? Thời tiết có lạnh hay ?"

      Hứa Đường định mở miệng trả lời lập tức cảm thấy con dao ở phía sau cổ kề sát thêm phân: “Con à, con ở bến cảng, thời tiết rất ấm áp, mẹ đừng lo lắng."

      "Vậy tốt, ở nhà có tuyết rơi, mẹ mua hai con gà mẹ, định lúc nào con về làm thịt nó."

      "Mẹ giữ lại cho Hứa Dương ăn , nó học đại học chắc gầy nhiều, phải bồi bổ cho tốt.” Hứa Đường mỉm cười tiếp: “Mẹ, Hứa Dương có chìa khóa nhà của con, con có mua cho mẹ đôi bông tai, kẹp ở trong quyển sách để ở ngăn kéo bàn đọc sách phía dưới cùng bên phải trong phòng ngủ của con, mẹ hãy gọi điện thoại cho nó bảo nó mang về cho mẹ."

      "Mẹ lớn tuổi như vậy rồi còn mang bông tai gì nữa, con mới kiềm được việc làm, phải tiết kiệm, đừng lãng phí."

      Sau khi chút về việc nhà và chuyện linh tinh cuối cùng mẹ Hứa cũng cúp điện thoại.

      Con dao phía sau cổ được thu về, Trần Nhất Minh bỏ điện thoại di động của vào túi áo sau đó : “ ăn thôi."

      Đây là lần đầu tiên Hứa Đường xuống lầu trong mấy ngày nay, bàn ăn trong nhà bếp được trải khăn trắng tinh, phía có để bình Bách Hợp, sau khi Đường Hồng bưng món ăn lên ý vị sâu xa liếc nhìn Hứa Đường cái rồi tự giác rời .

      Trần Nhất Minh cởi áo khoác, xắn tay áo lên, tháo đồng hồ đeo tay rồi cầm đũa lên gắp món ăn: “Có muốn trò chuyện với Chu Hiểm hay ?"

      Hứa Đường trừng mắt lên: “Tôi đứng ở lập trường của để thuyết phục Chu Hiểm, đừng phí sức nữa."

      Vẻ mặt Trần Nhất Minh rất bình tĩnh: “Hứa Đường, có số chuyện phải ràng là tôi dùng bạo lực có nghĩa tôi thể, chỉ là nể tình dù sao tôi với cũng là thầy trò nên tôi mới đồng ý cho Chu Hiểm thời gian để suy nghĩ."

      Hứa Đường “xì” tiếng.

      Trần Nhất Minh cũng tức giận, chỉ thong thả ung dung ăn đồ ăn: “Chúng ta đều là người trưởng thành, cần gì phải lãng phí thời gian như vậy."

      "Lãng phí thời gian là , tôi với là Chu Hiểm đồng ý." Hứa Đường nhìn thẳng vào : “ giam lỏng tôi phải nể tình thầy trò gì cả mà chỉ sợ ném chuột vỡ bình thôi. biết điểm khác nhau lớn nhất của và Chu Hiểm là gì ?"

      Động tác của Trần Nhất Minh dừng lại.

      "Điểm khác nhau lớn nhất của và Chu Hiểm chính là ấy biết lời đường hoàng để tô son trát phấn cho xấu xí và dã tâm của mình. Trần Nhất Minh, trắng ra là từng thấy thủ đoạn của Chu Hiểm nên mới sợ ngộ nhỡ tôi có chuyện gì chọc giận Chu Hiểm, lúc ấy trái lại rước họa vào thân mà thôi.” Hứa Đường cười to tiếng: “Nếu có can đảm cần gì phải bắt cóc tôi?"

      Hứa Đường thấy Trần Nhất Minh hít sâu sau đó tiếp tục .

      "Thời điểm mới quen tôi cảm thấy Chu Hiểm rất đáng thương. Cùng người cha nhưng hai người người là con cưng của trời, người lại mệnh như rơm rác nhưng bây giờ tôi muốn sữa lại cái nhìn lúc đầu của mình: “ Hứa Đường nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh: “Người đáng thương là . Mặc dù có những thứ tốt nhất nhưng lại thể quyết định được vận mệnh của mình mà phải trải qua cuộc sống đáng buồn như cha của —— cưới người phụ nữ mình thương sau đó truy đuổi hư vinh và quyền lực có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."

      Ánh mắt Trần Nhất Minh hơi híp lại nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Đừng thử chọc giận tôi."

      Hứa Đường cười tiếng: “Tôi cần phải chọc giận . Những lời tôi là người hiểu nhất."

      Trần Nhất Minh đáp lời, chỉ thản nhiên tiếp tục ăn đồ ăn.

      Hứa Đường nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó đặt đũa xuống, đứng dậy lên lầu. Người đàn ông áo đen lúc trước lập tức đuổi theo, đợi sau khi Hứa Đường vào phòng thfì khóa trái cửa lại.

      Hứa Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài cái.

      Trần Nhất Minh lớn hơn sáu tuổi nhưng lại mò mẫm, lăn lộn ở thương giới nhiều năm cho nên phức tạp và thâm trầm hơn nghĩ rất nhiều, chỉ dựa vào mấy câu mà muốn lung lay ý chí của chính Hứa Đường cũng tự nhận là quá ngây thơ rồi.

      Nhưng có điều Hứa Đường khẳng định cách chắc chắn là Trần Nhất Minh dám động đến —— Giữa và Chu Hiểm tạo thành quan hệ vững chắc là lừa gạt và bị lừa gạt.

      Việc bắt cóc tống tiền gì đó có lấy được lợi ích hay cũng gây nguy hiểm gì cho người bắt cóc nhưng đối với Chu Hiểm lại phải vậy.

      Việc bắt cóc tống tiền là người bị tống tiền sợ người tống tiền còn ở trong chuyện này cả Chu Hiểm và Trần Nhất Minh đều kiêng kỵ lẫn nhau.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Lộc sơn (03)

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Phương Cử ngủ nghỉ, xem video ghi hình ba lần, vẫn phát mờ ám gì. bất đắc dĩ, phải bắt đầu tiến hành bước kế tiếp: bắt đầu lại từ đầu tra xét những người xuất trong video.

      Trong lúc này, Tiểu Ngũ tìm được Hà Tinh.

      Vào giờ phút này Chu Hiểm nóng nảy giống như thùng thuốc súng, chút lửa là có thể nổ tung, nếu có Phương Cử lôi kéo, thiếu chút nữa trực tiếp quăng quả đấm.

      Phương Cử cũng rất nóng nảy, sắp loạn đầu tóc giống như chuồng gà, tìm Chu Hiểm mượn điếu thuốc rồi cắn trong miệng, nhìn Hà Tinh co ro trước mặt, trầm giọng hỏi : " chui vào như thế nào?"

      Lúc Tiểu Ngũ tìm thấy Hà Tinh còn ngủ, bị mấy người đàn ông vạm vỡ giam giữ kéo đường tới đây, bị dọa sợ đến nỗi chuyện đều lắp bắp: "Tôi...tôi cùng Trần Khác."

      Ngày đó sau khi Hà Tinh bị Phương Cử khuyên về, vốn tính trở về Lộc Sơn. Nhưng trước đó vẫn giữ liên lạc với Trần Khác, bình thường hai người chuyện giả giả mập mờ . Trần Khác nghe từ chức, liền mình muốn ra ngoài trường mướn phòng , bảo thuê, giúp tìm việc làm. Hà Tinh suy nghĩ chút, liền đồng ý.

      Sau đó bức họa của Trần Khác được thương nhân văn hóa coi trọng, sau khi hai người hàn huyên, hai bên đều cảm thấy chỉ hận gặp nhau sớm. Thương nhân kia muốn đầu tư vào Trần Khác d[d[lqd, trước hết dẫn vào vòng luẩn quẩn lăn lộn cho quen mặt. Thường xuyên qua lại, Trần Khác trở thành "Quốc hoạ Tân Tú" , nhận được nhiều lời mời, Hà Tinh liền theo.

      Phương Cử nghe xong hơi cảm thấy buồn bực, khách quan là Hà Tinh phá hư kế hoạch, nhưng chuyện này cũng phải là chủ ý của , bèn nhìn Chu Hiểm: " Hiểm, làm thế nào bây giờ?"

      Chu Hiểm dập thuốc, dặn dò Tiểu Ngũ: "Trông chừng ta!"

      Tiểu Ngũ dẫn Hà Tinh ra ngoài, Phương Cử ngáp cái, tiếp tục xem video.

      Hứa Dương xuất viện, tạm thời ở cùng với Chu Hiểm và Phương Cử. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều ngủ, tâm tình rất tệ. Vị trí của Hứa Đường chút đầu mối nào, Trần Nhất Minh lại hề gọi điện thoại tới đây, tất cả mọi người rất loạn, tìm được đường ra nào.

      Hứa Dương rót chén nước nóng, ngồi xuống ghế sofa. Trong cái gạt tàn thuốc bàn uống trà chứa đầy điếu thuốc, cầm lên đổ vào trong thùng rác, khuyên Chu Hiểm câu: " Hiểm, bớt hút thuốc ."

      Chu Hiểm "ưmh" tiếng, day day huyệt thái dương, tiếp tục xem tư liệu về Trần Nhất Minh.

      Hứa Đường ngồi chốc lát điện thoại di động reo, móc ra nhìn, người gọi là mẹ Hứa, chợt cảm thấy đau cả đầu. Mấy ngày nay mẹ Hứa gọi Hứa Đường được, Hứa Dương chỉ có thể dối chị mình ra ngoài huấn luyện, nhưng mẹ Hứa lại hỏi địa điểm cùng thời gian cụ thể, lại ấp úng ra, vì vậy hôm nay nhìn thấy dãy số này liền thấy chột dạ.

      Hứa Dương nhận điện thoại, muốn hàn huyên mấy câu theo thường lệ, mẹ Hứa thẳng vào chủ đề: "Chị con gọi điện thoại cho mẹ."

      Hứa Dương sững sờ, lập tức mở loa lớn, đặt điện thoại di động khay trà, "Chị gì?"

      Chu Hiểm chú ý tới cử động của , thả tài liệu trong tay ra nhìn sang.

      "Chị con huấn luyện ở cửa biển, qua năm có thể về nhà, con trở về bao lâu rồi? Cũng 25 tuổi, còn chưa thi xong sao?"

      "Con...Hai ngày nữa , chúng con còn phải huấn luyện."

      Mẹ Hứa "Nha" tiếng, "Các con là, đứa nào về nhà, cũng biết những người trẻ các con cả ngày bận rộn cái gì."

      "Mẹ." Hứa Dương nhìn Chu Hiểm cái, "Chị con gì nữa sao?"

      "À, nó nó mua cho mẹ đôi bông tai, để ở trong ngăn kéo trong phòng ngủ của nó, kẹp trong quyển sách dưới cùng."

      "Còn nữa ?" Hứa Dương vội vàng hỏi.

      " có, còn có chuyện gì? Con nhanh trở về , đến lúc đó tuyết rơi lớn, đường tiện . . . . . ."

      Hứa Dương cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Chu Hiểm, hai người đồng thời đứng lên, tới phòng ngủ. Phương Cử tháo tai nghe, thấy vẻ mặt vội vã của bọn họ, tò mò hỏi "Thế nào?"

      Chu Hiểm và Hứa Dương trả lời, Phương Cử thả tai nghe xuống đứng lên theo sau.

      Chu Hiểm kéo ngăn kéo ra hết, bên trong có vài cuốn sách, vài vật lẫn lộn. rút quyển sách dưới cùng ra, run lên, phát khuyên tai, chỉ thấy phiếu tên sách.

      Kết quả này ngoài ý muốn chút nào, Hứa Dương suy nghĩ chút, "Chị ấy có ý khác sao?"

      Chu Hiểm mím chặt miệng, lên tiếng, mở vị trí kẹp tờ giấy. Đây chính là thơ Đường bách khoa toàn thư mà ngày đó Hứa Đường ngày ngày ôm trong vòng tay, tờ bị kẹp kia là 《 Sông Ngâm 》 của Lý Bạch cùng tán thưởng, nhìn thô sơ có bất kỳ vật có giá trị.

      Chu Hiểm nghiên cứu lát, đưa cho Hứa Dương, "Cậu xem chút?"

      Hứa Dương nhận lấy, lẩm bẩm nhớ tới thơ: " Mộc lan chi duệ sa đường châu, ngọc tiêu kim quản tọa lưỡng đầu..."

      đọc thơ mấy lần, có bất kỳ thu hoạch, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm, chán nản lắc đầu cái.

      Phương Cử tiến lên bước, liếc mắt nhìn trang sách, phía trừ chữ "Đường" bị bút máy vẽ vòng ở ngoài, còn bất kỳ ký hiệu gì khác.

      Hứa Dương chưa từ bỏ ý định, cầm sách về vừa cẩn thận lật lật lại, trong sách có chữ "Đường" bị làm ký hiệu, nhưng trừ chỗ đó ra, còn chỗ đặc biệt nào. thở dài, đặt sách lên bàn, "Kéo mấy ngăn kéo khác thôi."

      Chu Hiểm lời nào, híp mắt nhìn phiếu tên sách mới vừa bị lấy ra thuận tay để lên bàn.

      Hứa Dương nhìn theo ánh mắt của , phiếu tên sách có tạo hình đáng , có hình dáng hươu cao cổ trong phim hoạt hình.

      Ánh mắt Hứa Dương sáng ngời, bật thốt lên: "Lộc Sơn!"

      Phương Cử khỏi cười tiếng, "Chúng ta là, càng nhanh càng loạn. Chị dâu đâu có năng lực biết trước, làm sao có thể vẽ ký hiệu trong sách trước? là kẹp ở trong sách, chúng ta còn nghiền ngẫm từng chữ !"

      Biết Hứa Đường ở Lộc sơn, tựa như đường ánh sáng chiếu vào cục diện hỗn độn trước mắt. Ba người liền thu dọn đồ đạc chạy tới Lộc Sơn, bảo Tiểu Ngũ tạm thời ở lại Chi Xuyên tiếp ứng.

      ——

      Hứa Đường cảm tốt, ngủ đêm, ngày hôm sau ngược lại càng nghiêm trọng hơn, đến ban đêm lại phát sốt . Trần Nhất Minh rời khỏi Lộc Sơn rồi, Đường Hồng dám tự tiện mời bác sĩ đến biệt thự, chỉ có thể nấu nấu canh gừng cho Hứa Đường, lại dùng phương pháp thủ công giúp chặn mồ hôi. Che mấy giờ, cuối cùng đốt xong. Đường Hồng nấu canh cho , Hứa Đường uống hai ngụm liền cảm thấy buồn nôn, phun toàn bộ ra.

      Đường Hồng lại gọi điện thoại cho Trần Nhất Minh, bên kia chỉ tự xử lí. Đường Hồng liền bất bình thay Hứa Đường: "Đàn ông bao giờ nhờ vả được!"

      Sáng sớm ngày hôm sau tinh thần của Hứa Đường khá hơn chút, nhưng khẩu vị vẫn tốt. Đường Hồng nhìn bộ dáng bệnh yếu của , lại nhịn được trấn an : "Sắp qua năm, chắc Trần tiên sinh vội vàng trở về với người nhà, Hứa tiểu thư đừng quá đa tâm."

      Hứa Đường lời nào, ấn đường khẽ nhíu lại.

      Đường Hồng thấy mất hứng, liền sang chuyện khác, "Hứa tiểu thư trở về ăn mừng năm mới sao?"

      Hứa Đường cắn răng, "Chị Đường chị thấy sao, Trần Nhất Minh cho tôi ."

      Đường Hồng có chút ngượng ngùng, "Cũng đúng."

      Lúc xế chiều, Trần Nhất Minh lại tới. Lần này vẻ mặt của vội vã, nhảm, thẳng vào vấn đề: " muốn như thế nào?"

      Hứa Đường cố gắng mở mắt, "Tôi có suy nghĩ gì."

      "Sắp qua năm, cần gì hao tổn như vậy, bảo Chu Hiểm nhanh chóng đưa đồ ra, khỏe mạnh trở về đoàn tụ với người nhà."

      Hứa Đường lời nào.

      Trần Nhất Minh nhìn cái, chợt móc điện thoại ra, bấm dãy số, rồi mở loa lớn.

      "Uy."

      thanh bên kia vừa truyền tới, Hứa Đường lập tức chấn động, trong nháy mắt trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, "Chu Hiểm!"

      Đầu kia tĩnh lặng, sau đó có thanh vang lên, trong khàn khàn có mấy phần đè nén kích động, "Hứa Đường."

      Trần Nhất Minh tắt loa ngoài, đưa điện thoại di động vào bên tai, nhìn Hứa Đường, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi hi vọng suy nghĩ kỹ, có thể biết, bạn của ngã bệnh. Tôi có thể đợi, nhưng ấy thể."

      "Chu Hiểm! Em sao! nên đưa đồ. . . . . . Ưmh. . . . . ." Người đàn ông áo đen lập tức tiến lên che miệng Hứa Đường d[[dlqd, ngăn cho tiếp. Mặt Hứa Đường sung huyết đỏ bừng, đưa tay tách tay đàn ông ra, nhưng thể lực hai người cách xa, Hứa Đường giãy giụa đều phí công.

      Trần Nhất Minh nghe đầu kia trầm mặc, khẽ mỉm cười, "Tôi cho thêm chút thời gian, sáu giờ tối ngày 28, nhất định phải giao đồ ra, nếu thứ cho tôi thể chiêu đãi bạn của ." xong liền tắt máy.
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      gay cấn :yoyo45::yoyo45:

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41 Lộc Sơn (04)

      Edit: Nhật Dương

      Người đàn ông mặc áo đen buông lỏng tay, Hứa Đường thở ra hơi mạnh sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Trần Nhất Minh. Trần Nhất Minh cũng giận quá hóa cười, rồi chậm rãi : "Hứa Đường, phải cảm ơn tôi, chưa có ai có được đãi ngộ như vậy."

      Môi Hứa Đường mím thành đường, câu nào nữa.

      Trần Nhất Minh mang theo người đản ông mặc áo đen rời khỏi phòng, lúc sau Đường Hồng mang thuốc vào, thấy Hứa Đường ngồi ở mép giường, bộ dạng hờn dỗi thở dài, khuyên nhủ: "Khó khăn lắm Trần tiên sinh mới tới đây lần, tiểu thư cần gì cãi nhau với ông ấy, từ từ dụ dỗ để ông ấy cho phép trở về mừng năm mới cũng được mà?"

      Hứa Đường ngẩng đầu lên nhìn Đường Hồng, trong lòng nhất thời giằng co, vốn vô ý lừa gạt Đường Hồng, chỉ cố ý đùa giỡn chút thủ đoạn là , bây giờ Đường Hồng hiểu lầm càng nhiều, thậm chí mấy ngày ở đây, trong lúc chăm sóc cũng sinh ra chút cảm giác chân thành đồng tình. Trực giác của cho biết đồng tình của Đường Hồng có thể trợ giúp trong tình cảnh này, nhưng để chủ động lợi dụng, lại làm được. . . . . .

      Hứa Đường yên lặng bưng ly thuốc cảm pha nước lại. Đường Hồng làm việc rất tỉ mỉ, thuốc trong tay nóng cũng lạnh. Hứa Đường uống hớp, chợt thấy dạ dày sôi trào, để cái ly vào trong mâm Đường Hồng bưng rồi vọt nhanh vào trong toliet.

      Hứa Đường nôn khan lúc rồi súc miệng, dùng nước rửa mặt xong ngẩng đầu, chợt thấy trong gương, Đường Hồng đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt sâu xa: "Hứa tiểu thư, tôi hỏi câu?"

      Hứa Đường xoay người lại, lẳng lặng nhìn Đường Hồng. Sắc mặt tái nhợt, má vẫn còn nước. Mấy ngày nay liên tục lo lắng, lại bị bệnh, mặt vốn , bây giờ lại càng thêm gầy gò ra hình người.

      Đường Hồng nhìn , há miệng, cảm giác giống như đành lòng, buông tiếng thở dài rồi khẽ hỏi : "Có phải mang thai rồi ?"

      ——

      Chu Hiểm và Phương Cử vừa lên Lộc Sơn lập tức tập hợp mọi người trong công ty, kết hợp với những người mà mọi người biết ở Lộc Sơn để tiến hành giăng lưới tìm kiếm tung tích của Hứa Đường. Nhưng Trần Nhất Minh có quyền thế, muốn giấu người ở huyện Lộc Sơn to lớn này quá dễ dàng. So ra tìm kiếm của Chu Hiểm và Phương Cử giống như mò kim dưới đáy biển.

      Mắt thấy việc tìm kiếm có chút tiến triển nào, Trần Nhất Minh lại xuống tối hậu thư, tình thế nghiêm trọng hơn trong quá khứ nhiều. ////dđ!e^@uy’+)o^n////3♥♥♥3

      Phương Cử đối chiếu từng người có số lần xuất nhiều trong đoạn băng hình để tiến hành điều tra, Hứa Dương giúp tổng hợp tin tức mà những người khác thu thập được, Chu Hiểm lại ra ngoài xác minh điều tra, ba người hoàn toàn ngủ nghỉ.

      Mà ở Chi Xuyên, Tiểu Ngũ lại cho bọn họ biết tin tức: tra được địa chỉ nhà của Trần Nhất Minh ở thành phố Chi Xuyên.

      "Trần Nhất Minh và vợ có ra vào lần, hơn nữa vợ còn mang thai."

      Phương Cử sửng sốt chút rồi mắng câu: " biết tích đức cho con mình."

      "Nghe vợ rất thương , nhưng cũng quản ta rất chặt. Bình thường Trần Nhất Minh tiếp xúc với ai cũng phải xin phép vợ ."

      Phương Cử cười tiếng: "Xin phép có ích gì, Trần Nhất Minh còn bắt người dưới mí mắt vợ , vậy mà vợ còn phải cái rắm gì cũng biết."

      Chu Hiểm nằm dựa ghế sô pha, nhắm mắt hút thuốc lá, nghe Phương Cử những lời này bỗng chốc mở mắt, híp mắt, chợt : "Chúng ta cần tự mình tìm người."

      Phương Cử nhìn Chu Hiểm: " Hiểm, có ý gì ạ?"

      Chu Hiểm dập tắt điếu thuốc, bỗng dưng đứng dậy, vừa sửa sang lại quần áo vừa với Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, cậu liên lạc với Hà Tinh, để ta nghĩ biện pháp tung tin tức Trần Nhất Minh kim ốc tàng kiều ra ngoài."

      Hai mắt Phương Cử tỏa sáng, vỗ đùi : "Ném đá giấu tay! Biện pháp này hay! Vợ của Trần Nhất Minh nhất định biết chỗ Trần Nhất Minh có thể giấu người hơn chúng ta, chúng ta chỉ cần nhìn chằm chằm hướng của vợ là được!"

      lại dặn dò Tiểu Ngũ: "Cậu Hà Tinh phải diễn tả tình huống nghiêm trọng!"

      sắp xếp này giống như viên thuốc ổn định tâm thần giúp mọi người vốn tinh thần sa sút lập tức phấn chấn.

      Như bọn họ suy nghĩ, sau khi Hà Tinh tung tin tức này ra ngoài Khổng Ngọc Ngôn_vợ của Trần Nhất Minh lập tức ngồi yên, phái người nhìn chằm chằm hành tung của Trần Nhất Minh, lại tìm người ở Lộc Sơn khắp nơi điều tra danh sách các bất động sản của Trần Nhất Minh.

      Mắt thấy sắp gần tới hai mươi tám tháng chạp, Phương Cử thể tăng nhanh động tác. Có hơn trăm người có mặt trong đoạn video, phần lớn đều ở trong giới giải trí, chỉ có căn phòng cuối cùng Hứa Dương xông vào đều là những nhân vật có mặt mũi trong giới chính trị và thương nghiệp của Chi Xuyên ngồi. Phương Cử lần lượt tra xét nhưng ai là có quan hệ lợi ích trực tiếp với Trần Nhất Minh.

      xem đoạn video dưới 20 lần, hôm nay điều tra lại cũng vẫn lâm vào bế tắt, có cách xoay chuyển, cảm thấy hơi thất bại.

      ——

      Khi Hứa Đường nghe thấy những lời Đường Hồng đầu óc lập tức trống trỗng, qua lúc sau mới kịp phản ứng, lập tức lắc đầu: " thể nào!"

      Đường Hồng nhìn chằm chằm : "Kỳ kinh nguyệt trước của là lúc nào?"

      Hứa Đường suy nghĩ chút, mặt vốn tái nhợt lập tức còn chút máu, đưa tay giữ lấy thành bồn rửa mặt sau lưng rồi từ từ thở ra: "Tôi. . . . . ."

      Ánh mắt của Đường Hồng liên tục thay đổi, cuối cùng khẽ thở dài: " nên nhanh chóng cho Trần tiên sinh biết để ông ấy dẫn bệnh viện kiểm tra."

      Hứa Đường vội vàng lắc đầu: "Chị Đường! Chị Đường, chị thể cho ông ta biết!"

      Đường Hồng nhíu mày: "Tại sao, đây là chuyện vui mà?"

      Hứa Đường cắn chặt môi rồi nhắm mắt lại : "Chị Đường, chị biết tại sao Trần Nhất Minh thả tôi sao?" mở mắt nhìn Đường Hồng, ở trong lòng câu "Xin lỗi", "Cũng như chị , tôi còn trẻ, làm được gì tốt? Lúc tôi biết Trần Nhất Minh, cũng biết ông ta kết hôn. Người như ông ta, vừa tao nhã lịch lại có học thức, tính tình cũng tốt. Tôi lại chưa bao giờ qua chuyện đương, cho nên vừa thấy ông ta . Là tôi chủ động theo đuổi ông ta, mà ông ta cũng từ chối. Gần đây tôi mới biết ông ta kết hôn, hơn nữa vợ ông ta cũng mang thai. Tôi chia tay với ông ta nhưng ông ta chịu đồng ý nên mới nhốt tôi ở đây. . . . . ." ///lqđ///

      quan sát biểu cảm mặt của Đường Hồng, ràng là ấy tin bảy phần. nhíu mày, nhìn Đường Hồng bằng ánh mắt lã chã chực khóc: "Nếu như mà tôi cho Trần Nhất Minh biết, ông ta càng thả tôi . Nhưng ông ta tuyệt đối ly hôn với vợ ông ta, mà đứa bé tôi sinh ra là con riêng." cắn môi: "Chị Đường, chị cũng biết Chu Hiểm _con riêng của Trần Thủ Hà, từ ta trải qua những ngày như thế nào, phải chị chưa từng nghe . . . . . ."

      Mấy ngày nay, Hứa Đường luôn tránh để bản thân chủ động suy nghĩ đến Chu Hiểm. Hôm nay lại đột nhiên nhắc tới tên dưới tình huống này, chợt cảm thấy trái tim như cây kim ghim đâm qua, vừa nhói vừa đau.

      Nếu mang thai đứa này có vào ngày sinh nhật của Chu Hiểm. Hôm đó hai người đều uống hết rượu nên có chút điên cuồng mất khống chế, cũng quên sử dụng biện pháp an toàn.

      Hứa Đường nhàng vỗ về cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, cả người bị cảm giác cực kỳ ngọt ngào và lo lắng xâm chiếm.

      Đường Hồng thở dài: "Vậy Hứa tiểu thư định làm sao?"

      Chân mày Hứa Đường nhíu lại rồi lại chậm rãi giãn ra, kiên định nhìn Đường Hồng: "Lúc này tôi phải rời , sau đó xóa bỏ đứa này, tìm người lòng dạ đối xử tốt với tôi, bắt đầu lại cuộc sống."

      Đường Hồng nhíu mày, lẳng lặng đứng đó lúc mới : "Tôi phòng bếp nấu chút canh cho ."

      Đợi Đường Hồng ra ngoài, Hứa Đường tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Sắc trời ảm đạm, tựa như tuyết lúc nào cũng có thể rơi. khẽ tựa đầu vào cửa kính, từ từ thở ra hơi dài.

      nhớ đến cậu thiếu niên năm đó ôm cái hộp tập tễnh bước ; nhớ đến lúc ngồi ở chỗ ngồi sau xe máy, lúc đó gió lướt nhanh qua lỗ tai; nhớ đến buổi sáng sớm ngày rời trấn Độ Hà, đoàn xe đưa tiễn , Vạn Sơn vắng vẻ, trầm mặc .

      Nhớ tới những điều này khiến khôi phục lại dũng khí giữa cảm giác lo lắng như ở địa ngục này. phải mình, phải suy nghĩ vì Chu Hiểm—— đây là đứa con đầu tiên của ấy, hơn nữa còn mang thai ngay hôm sinh nhật của , là người thân có huyết mạch tương liên với thế giới này.

      Năm đó giằng co với Chu Hiểm, có mấy câu Chu Hiểm rất đúng, thỏa mãn khi chỉ đứng xa xa nhìn , nghĩ trở thành người mang lại ấm áp cho sinh mệnh của . lòng dạ Thánh mẫu cũng tốt, ngu xuẩn ngây thơ cũng được. Mỗi người khi rơi xuống hay rời khỏi thế gian này đều chỉ lẻ loi mình. Nhưng đời này, có người trời sinh có được người thân chú ý và quan tâm nhưng có người số mệnh lại như rơm rác, khổ sở vùng vẫy trong ích kỷ hẹp hòi.

      cũng phải cường đại, lại càng giàu có, chỉ trùng hợp là may mắn hơn Chu Hiểm chút. tình nguyện để phần may mắn này trở thành cây diêm thắp sáng cuộc sống cằn cỗi mà xấu xí của .

      biết qua bao lâu, Đường Hồng bưng canh gà được nấu tốt lên. nhìn Hứa Đường tựa trước cửa sổ, thân hình nhắn mỏng manh tôn lên sắc trời xám trắng ngoài cửa sổ, giống như đóa hoa trắng trong rét lạnh.

      Đường Hồng đặt chén canh lên bàn sau đó khẽ gọi tiếng.

      Hứa Đường xoay đầu lại nhìn ấy, ánh mắt ướt át rồi lại sáng ngời, giống như ánh nến đong đưa trong gió rét nhưng thủy chung chịu tắt.

      Hứa Đường từ từ tới, ngồi xuống cạnh bàn rồi từ từ uống canh. Đường Hồng kéo ghế ra ngoài, ngồi xuống cạnh : "Xóa bỏ đứa cũng tốt. " Đường Hồng thở dài: "Nếu như năm đó chị có phần quyết tâm này của em bây giờ cũng đến mức hối hận như vậy."

      Hứa Đường ngước mắt nhìn Đường Hồng.

      Đường Hồng quay mặt sang chỗ khác, lau nước mắt nơi khóe mắt: "Tôi về con của tôi với chưa? Bây giờ hẳn là nó cũng học cấp ba rồi."

      Hứa Đường hơi ngạc nhiên: "Chị Đường chị chưa từng thấy con chị sao?"

      Đường Hồng lại mở miệng, trong tiếng thở dài này như chứa vô hạn phiền muộn: "Con bé sinh ra bao lâu tôi cũng chưa từng gặp lại nó." Đường Hồng cúi đầu nhìn tay mình rồi tự cười giễu tiếng: "Năm đó hiểu chuyện, lúc học cấp ba chuyện đương với người trong giang hồ. Khi đó biết trời cao đất rộng, lén gạt người nhà sinh con ra. Vốn tính ta có thể làm buôn bán , có thể sống tốt qua ngày, nhưng sao ta thu tâm được. ta có đại bang phái và các em cần được trông nom, còn phải cái gì là nghĩa khí giang hồ. Tôi cả ngày lo lắng đề phòng, sợ ta đánh nhau người ta rồi gặp chuyện may. Ngày ngày giống như cát lún. Dần dần, tôi chịu nổi. Ban ngày cho đứa uống sữa no len lén chạy về nhà. Tôi vừa trở về bị nhốt trong nhà, mấy lần hối hận muốn chạy trốn về, lại bị ba tôi bắt được. Cứ như vậy hơn nửa năm, tôi cũng còn suy nghĩ bỏ trốn. Ba tôi tìm cho tôi việc làm, dần dần tôi cũng muốn nghĩ lại chuyện này, cứ tạm thời cho là đó là giấc mộng dài mà thôi."

      Hứa Đường yên lặng nghe, dừng động tác lại rồi khẽ hỏi : "Chị Đường sau đó chị kết hôn sao?"

      Đường Hồng gật đầu: "Chịu đến năm hai mươi bảy tuổi chịu đựng được rồi. Chuyện tôi bỏ trốn với người ta rồi sinh đứa bé cũng gạt được, cơ bản là ai bằng lòng lấy tôi. Sau đó ba tôi tìm cho tôi người câm, tôi nghĩ ba tôi bị người ta trạc cột sống nhiều năm như vậy, tôi thể lại tổn thương tấm lòng của ống ấy nữa, nên cũng gả . Nhưng người câm phúc bạc, tôi còn chưa sinh cho ta đứa con trai con nào ta bệnh chết."

      Hứa Đường đưa mắt nhìn: "Vậy chị. . . . . . Sau đó tìm cha của đứa bé sao?"

      Đường Hồng bĩu môi: "Bây giờ ta sống rất tốt, nếu tôi lại muốn trở về tìm ta cho thấy tôi chê nghèo giàu rồi. Thôi. . . . . . Cũng còn ý nghĩa, chỉ là tôi sống đến tuổi này, lại nghĩ đến chuyện năm đó, cảm thấy có cảm giác gì. Cũng ai đúng ai sai, nếu chuyện giống vậy lại xảy ra lần khẳng định tôi vẫn trốn theo. Chỉ là tôi . . . . . Còn muốn gặp lại con của tôi, muốn biết nó lớn lên như thế nào rồi."

      Hứa Đường cũng nghĩ tới Đường Hồng lại trải qua chuyện cũ như vậy, nhất thời trầm mặc, trong lòng lại hơi buồn rầu. Nghĩ thầm suy cho cùng rất may mắn, có thể vượt qua những ngày tháng bình an với Chu Hiểm. Nếu Chu Hiểm giống như ba đứa bé trong miệng của Đường Hồng, giữ vững cái gọi là nghĩa khí giang hồ chính có thể có mấy phần chắc chắn giữ vững trái tim?
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Lộc Sơn (05)

      Edit: Windchime
      Beta: Phương Phan

      Buổi chiều 27 tháng Chạp, trời vốn tạnh ráo lại bắt đầu có tuyết rơi, cách thời gian Trần Nhất Minh quy định chỉ còn hai mươi bốn tiếng, bên trong trụ sở tạm thời ở Lộc Sơn, Phương Cử vẫn mở máy tính, dùng đôi mắt đỏ rực xem xem lại video xem dưới trăm lần; Hứa Dương chỉ mặc cái áo sơ mi, trong tay cầm điện thoại di động, để chân đất bước tới bước lui sàn nhà; còn Chu Hiểm ngồi ở ghế sa lon, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh bị hơi sương phủ mờ.

      biết sau bao lâu, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      Động tác của ba người lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cửa chính. Chu Hiểm khàn giọng, : "Vào ."

      Cửa bị mở ra, là bảo vệ được Tuần Hiểm điều động giữ trước cửa, bảo an xoa xoa tay : "Chu tổng, bên ngoài có người tìm ."

      Phương Cử sững sờ, nhìn về phía Chu Hiểm: " Hiểm, có hẹn ai sao?"

      Chu Hiểm gì, nhíu mày, ngón tay gõ mấy lần đầu gối, thấp giọng : "Mời họ vào ."

      Bảo vệ đáp lời rồi ra ngoài, sau lúc, cửa lại bị mở ra. Ánh mắt ba người lập tức hướng về phía cửa, hai người đứng ở cửa gồm nam nữ, người đàn ông có thân hình gầy gò, mặc lớp áo khoác bằng da, mang theo khẩu trang và kính râm, hai tay đút túi; nên cạnh ta là , khoảng 17, 18 tuổi, mặc áo khoác lông, đầu mang cái mũ đính cọng lông xù, mang khăn quàng cổ hay khẩu trang, gương mặt bị gió tuyết làm lạnh cóng đến đỏ bừng. mang theo bao tay, trong tay là hộp quà, trông thấy Chu Hiểm ngồi ở ghế sa lon liền kêu tiếng: " Hiểm! Phương Cử!"

      Người đàn ông bên cạnh cũng tháo khẩu trang cùng kính râm, hạ tay xuống đưa mắt nhìn về phía Chu Hiểm và Phương Cử. Phương Cử kinh hãi, ngu ngơ lát mới hô thành tiếng: " Kiêu?"

      Chu Hiểm gì, đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Kiêu và mới tới. Kiêu cũng khách khí, trực tiếp bước vào; liếc mắt nhìn phía cửa, thấy có thừa đôi giày nào mới dẫm mạnh chân rũ sạch tuyết giày, xong rồi mới vào. Website đăng truyện chính thức: ***************.com đặt hộp quà bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Kiêu, mắt nhìn sang Chu Hiểm.

      Hứa Dương mang đến cho hai người hai ly nước, Kiêu nhận lấy nhưng lại uống, tiện tay đặt xuống bàn trà, sau đó đưa mắt nhìn sang Chu Hiểm, giọng mặn nhạt: "Vi Vi nghe cậu trở về, cứ ồn ào muốn qua gặp."

      Ánh mắt Chu Hiểm hơi nheo lại, nhìn về phía Vi Vi. Vi Vi có chút mất tự nhiên, cười cười nhưng gì. Phương Cử nhân cơ hội tiếp câu chuyện, cười : "Thế nào, chỉ muốn gặp Hiểm muốn gặp sao?"

      Phùng Vi Vi là con duy nhất của Kiêu, học tại Lộc Sơn, sắp tới chuẩn bị thi đại học. Mấy năm trước lúc Kiêu bận rộn, Chu Hiểm còn họp hội phụ huynh cho Phùng Vi Vi. Đương nhiên Phương Cử cũng muốn hộ nhưng Phùng Vi Vi sợ mái tóc màu đỏ của cậu nên uyển chuyển từ chối.

      Chu Hiểm và Phương Cử đều hiểu lúc này Kiêu đưa con đến cũng phải đơn giản để đưa hộp sâm Hàn Quốc như vậy, sau khi hàn huyên vài câu, Phương Cử với Hứa Dương: "Em trai Hứa, làm phiền cậu đưa Vi Vi dạo xung quanh biệt thự."

      Hứa Dương lên tiếng đồng ý, ăn mặc chỉnh tề, mang theo Phùng Vi Vi ra ngoài. Phùng Vi Vi tới cửa, nhìn về phía cha mình chút, mày hơi nhíu lại.

      Chu Hiểm lấy hộp thuốc, rút ra điếu đưa cho Kiêu, ai ngờ Kiêu lại khoát tay từ chối: "Cai rồi."

      Chu Hiểm nhíu mày, tự đốt thuốc cho mình, im lặng nhìn về phía Kiêu: "Sao lại cai?"

      Giọng của Kiêu bình tĩnh: "Phổi tốt."

      Chu Hiểm hút thuốc, yên lặng lúc rồi mở miệng: "Nghe giờ mở công ty bảo vệ."

      Kiêu "Ừ" tiếng, "Cũng ổn."

      Phương Cử cười: "Cũng tốt, có nhiều thời gian với con ."

      Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cử, thân thể của ta gầy gò, hốc mắt lõm vào khiến ánh mắt càng sâu: "Cũng còn được mấy năm, biết còn có cơ hội nhìn thấy Vi Vi lấy chồng ." Cuối câu mang theo tiếng thở dài, giọng thêm chút thê lương.

      Phương Cử và Chu Hiểm bỗng im lặng.

      Qua lúc, Phương Cử mở miệng hỏi: " Kiêu, hôm nay tới..."

      Kiêu nhìn lên: "Các cậu tìm người đúng ?"

      Chu Hiểm lên tiếng.

      Kiêu nhíu mày: "Động tĩnh cũng , cũng sợ đả thảo kinh xà."

      Chu Hiểm biết Kiêu biết những gì, vẫn chưa lên tiếng.

      Kiêu phối hợp tiếp: "Bây giờ Lão Trịnh hoạt động ở Lộc Sơn nhưng vẫn luôn chú ý động tĩnh chỗ này, nếu các cậu làm việc mà chú ý, nơi này khắp nơi đều là tai mắt của ta, chỉ cần ta để tâm có thể thần biết quỷ hay phá hỏng mọi chuyện."

      Phương Cử nheo mắt nhìn vẻ mặt của Kiêu: " Kiêu định tiếp tục tranh với Trịnh Thúc sao?"

      Kiêu lộ vẻ mặt cười mà như cười: "Mạng chỉ còn nửa tranh làm quái gì..." ta im lặng chút, giọng lạnh dần, trong mắt mang theo hung ác, "Nhưng mẹ nó, mạng đây tuy chỉ còn nửa nhưng lôi kéo họ Trịnh kia làm đệm lưng, chết cũng thể nhắm mắt."

      Chu Hiểm nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Kiêu: "Đây chính là mục đích của ?"

      Kiêu phủ nhận, hỏi: "Chuyện bây giờ các cậu làm có liên quan đến Lão Trịnh đúng ?"

      Hai người đều gì, Kiêu cười tiếng: " đến cũng có ý gì khác, thêm người thêm sức, nếu có cái gì khó khăn, cần tiền hoặc cần người..."

      Chu Hiểm cắt đứt lời của ta: "Em dính đến mấy chuyện đó nữa."

      Ánh mắt Kiêu thu lại, nhìn tay trái của Chu Hiểm... Windchimelqd Vết thương mu bàn tay từng cục đáng sợ, giống như con rết. Kiêu lấy từ túi áo ra tấm danh thiếp, đẩy lên trước mặt Chu Hiểm.

      Chu Hiểm liếc mắt cái, trông thấy mấy chữ "Công ty bảo vệ Viễn Uy".

      ~

      Sau khi chuyện với Kiêu bao lâu, Hứa Dương đưa Phùng Vi Vi trở về. Kiêu lấy khẩu trang và kính râm đặt bàn trà, cúi đầu xuống trông thấy ly nước Hứa Dương đưa đến, bưng lên uống hơi cạn sạch: "Vi Vi, ."

      Phùng Vi Vi "A" tiếng, ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, cúi đầu ngoan ngoãn đuổi theo bước chân của cha. Phương Cử tiễn hai người đến cửa, đóng cửa lại, nhìn về phía Chu Hiểm, " Hiểm, định làm thế nào?"

      Chu Hiểm nhắm mắt, lặng im lát, thấp giọng : "Để sau hãy ."

      Ba người ăn cơm tối ở biệt thự xong bên ngoài gió tuyết cũng ngừng lại, nhưng tới gần nửa đêm lại bắt đầu bay lả tả. Phương Cử gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ xác định động tĩnh bên kia, biết được Khổng Ngọc Ngôn vẫn chưa có hành động gì, mà khoảng thời gian Trần Nhất Minh giao lại gần đến, khỏi lo lắng. Cậu báo lại tin tức cho Chu Hiểm, Chu Hiểm chỉ "Ừ" tiếng, cũng gì khác.

      Thấy đêm khuya lắm rồi, ba người đều cố nhịn lúc rồi tự ngủ.

      Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, Phương Cử ôm lấy chăn, nghe tiếng gió, mơ mơ màng màng ngủ. lúc nửa tỉnh nửa mê mơ hồ nhìn thấy Phương Kình mang đồng phục đứng giữa trời chiều nhìn về phía cậu và cười, tay giơ lên chào cách nghiêm trang.

      Trong lòng cậu vừa thấy khó chịu lại vừa vui vẻ, tiến lên đón, : " báo thù cho em.", Phương Kình chỉ cười chứ , để lộ hàm răng trắng chỉnh tề, nụ cười như ánh sáng chói mắt.

      Bỗng nhiên, trời đất chuyển động mạnh mẽ, chấn động khiến Phương Cử giật mình. Đến lúc mở mắt mới nhận ra chấn động là do điện thoại di động, cuống quýt cầm lên, trông thấy người gọi là Tiểu Ngũ liền lập tức tỉnh táo, ngồi dậy nghe, giọng của Tiểu Ngũ như theo ánh sáng mà đến: "Sáng sớm nay Khổng Ngọc Ngôn xuất phát đến Lộc Sơn."

      Phương Cử sững sờ mấy giây, nhất thời kích động thôi, kiềm chế tâm tình hưng phấn để xác nhận lại với Tiểu Ngũ, sau khi tắt điện thoại nhanh chóng chạy tới đánh thức Chu Hiểm.

      Sau mười lăm phút, ba người chỉnh tề ngồi trong phòng khách. Lúc này vừa mới qua năm giờ, trời vẫn còn tối, gió cuốn lấy tuyết, tuỳ ý tung bay.

      Ba người thu xếp rất nhanh, chỉ còn chờ Khổng Ngọc Ngôn đến Lộc Sơn, dựa theo định vị xe ta để xác định vị trí biệt thự của Trần Nhất Minh, sau đó đến biệt thự trước ta, nghĩ cách nhanh chóng cứu Hứa Đường.

      Thời gian còn sớm, Phương Cử ra nhà vệ sinh rửa mặt, Hứa Dương vào nhà bếp nấu bát mì.

      Chu Hiểm ngồi ở phòng khách, nhìn danh thiếp đặt bàn trà, nhất thời rơi vào trầm tư. Dieendaanleequuydonn Qua lúc, lấy tờ danh thiếp lên, rút điện thoại ra, nhập số điện thoại danh thiếp.

      Trời sáng dần, tới gần giữa trưa cuối cùng tuyết cũng ngừng. Đến hai giờ chiều xe Khổng Ngọc Ngôn cũng lái vào địa phận của Lộc Sơn.

      Ba người ngồi lên xe hơi từ sớm, Phương Cử ngồi phía sau, giành giật từng giây nhìn video. Ba người dù gi, nhưng trong lòng đều quyết định: Nếu như thực có cách nào cứu Hứa Đường, cứ như lời Trần Nhất Minh , giao video ra. Giờ tranh thủ cơ hội xem nhiều chút, có nhiều cơ hội tìm ra mục đích của Trần Nhất Minh hơn.

      đường tuyết đọng, tốc độ xe chậm chạp. Chu Hiểm lái xe ra ngoài được hơn 500 mét, bỗng nhiên thắng gấp.

      Phương Cử và Hứa Dương ngẩng đầu: "Sao vậy?"

      Chu Hiểm gõ tay lái, nhắm mắt, chợt : "Phương Cử, cậu với ."

      Phương Cử sững sờ: "Là sao?"

      Chu Hiểm nhìn về phía trước tuyết lớn mù mịt: " Kiêu đúng, thể chỉ nhìn trước mắt mà để ý lâu dài." híp mắt, thấp giọng lại ràng , "Nên thu lưới."
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :