Người Tình TRong Bóng Tối - Nguyệt Tà Ảnh Thanh (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 13 : Tìm đường sống trong chỗ chết 1

      " ở nhà sao ?"

      "- Tôi có nhà, là quản gia cho tôi biết. Tế Tế, cứ yên tâm vào đó mà ở, tiền để trong rương ở phòng khách, có thể dùng tuỳ ý..."

      ngắt lời : "- Uống tiên sinh, mẹ tôi bị bệnh..."

      Ngừoi đàn ông nghe vậy, ngừng lát, trầm giọng :"- đừng khẩn trương, chờ ở đó, tôi cho người đưa mẹ bệnh viện.."

      Nhan Tế Tế cúp điện thoại, dùng sức đỡ mẹ dậy, đúng lúc này, chuông tin nhắn vang lên, vừa nhìn, khỏi ngớ người, hồi, bỗng nhiên dùng sức vẫy chiếc taxi ngang qua , quát to lên : "- Mẹ , chúng ta thôi, chúng ta cần ở đây nữa, ..."

      Lên xe, mẹ Nhan nhìn mặt con của mình như là tử tù tìm ra được lối thoát, nỗi vui sướng tột đỉnh, môi hơi cong cong, nhìn kinh ngạc,

      Nhan Tế Tế quay sang với mẹ, giọng hưng phấn, hai mắt toả sáng : "- Mẹ, hôm nay mẹ có thể nhập viện ngay lập tức, Hoàng Tiểu Giác chuyển cho con 5 vạn vào tài khoản ngân hàng. Con nhận được thông báo từ bọn họ.."

      Khi đó, chiếc xe màu đen vừa vặn lướt qua chiếc taxi, trợ lý Uông Đông Lâm nhìn gương chiếu hậu, sau đó, cung kính đợi chỉ thị : "- Nhan vẫn chưa ở lại đây, mẹ con ấy vừa bắt taxi rời . "


      Tới rồi mà lại ?

      Có ý tứ.

      Cá chạy trước mắc câu sao ?

      Uông Đông Lâm gì, tựa cửa sổ thuỷ tinh của toà nhà 28 tầng nhìn xuống dưới đường, chỉ là khoé miệng lộ ra tia cười lạnh, như mèo vờn chuột.

      Trong bệnh viện, người ra vào tấp nập, chẳng biết tại sao lại có nhiều bệnh nhân như vậy.

      Mặt bác sĩ trầm lặng như nước, Nhan Tế Tế vội vàng hỏi han : "- Bác sĩ, mẹ của tôi bệnh tình thế nào ?"

      " - Bệnh tình của bệnh nhân chuyển biến xấu, chắc là do đau lâu, người nhà sao đưa bà ấy đến bệnh viện sớm chút? Bệnh này hoàn toàn là do được chữa trị kịp thời..."

      biết phải gì.

      "- Vẫn còn là giai đoạn giữa, đừng nóng vội, chỉ cần khống chế tốt còn hi vọng."

      ...

      Nhan Tế Tế làm thủ tục nhập viện cho mẹ rồi trở lại phòng bệnh, mẹ ngủ, sắc mặt vô cung mệt mỏi. Trong phòng có sáu bệnh nhân, ai cũng vô cùng khẩn trương, ngừoi thăm bệnh cứ đến rồi lại , bệnh nhân an bình. lặng lặng đến trước giường mẹ, ngồi xuống , tay mới chậm rãi mở ra danh sách thuốc dài dằng dặc, các loại phí dịch vụ, biết 5 vạn kia chống đỡ được bao lâu.

      người tiến vào mang theo cả khí lạnh bên ngoài, áo lông cáo tuyết trắng, giày cao gót nện xuống sàn phát ra thanh lanh lảnh, ánh mắt mọi người trong phòng bệnh đều đổ dồn vào người mỹ nữ. Nhan Tế Tế ngẩng đầu, lại là Từ Tiểu Nhã tới.

      Trang phục này của Tiểu Nhã vẫn là do nàng thiết kế quần áo. Ở hộp đêm làm vài năm, thu nhập kinh tế của vẫn tốt hơn Nhan Tế Tế .

      ngẩng đầu, cũng để ý ánh mắt những người xung quanh, trực tiếp đến trước giường bệnh, cầm phong bì đưa qua: "- Tế Tế, mình chỉ đến trong chốc lát, cũng mua hoa quả gì, đợi mẹ cậu tỉnh,mua gì đó cho mẹ cậu ăn. "

      Phong bì khá dày, Nhan Tế Tế cũng khách khí, giọng cảm ơn. Mẹ Nhan mê man, Từ Tiểu Nhã cũng ngốc, Nhan Tế Tế tiễn ra cửa, dừng lại ở khúc quanh, Từ Tiếu Nhã hỏi: " Dì nằm viện bao lâu? mình cậu có lo được ?"

      Tế Tế thở dài tiếng: " - Nếu phải Hoàng Tiểu Giác, tớ cũng biết phải làm thế nào. Tớ căn bản muốn lấy tiền của ấy, nhưng là, tớ còn biện pháp nào khác..."
      nhimxu thích bài này.

    2. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 14: Tìm đường sống trong chỗ chết 2

      Từ Tiểu Nhã dừng lại lát mới : "- Hoàng Tiểu Giác cũng coi như là đàn ông có tình, đem nhiều tiền cho cậu như vậy, cậu gặp được người tốt cũng là phúc phận, phải biết quý trọng, cần giống tớ, chỉ có chút tiền còn phải cho Chung Minh Huy đọc sách, học hết nghiên cứu sinh lại lên tiến sĩ, còn muốn tớ mua căn hộ cao cấp , tớ còn luyến tiếc mua nữa là. Aiiii~ chờ ta tốt nghiệp bác sĩ, thanh xuân của tớ đều mất hết....."

      "- Tiểu Nhã, cậu mau chia tay Chung Minh Huy . "

      mặt Tiểu Nhã tràn đầy vẻ tiều tuỵ, mệt mỏi: "- Chia tay? Tớ đâu có ngốc. Tớ tiêu tốn nhiều tâm huyết người ta như vậy. Từ khi ấy bắt đầu học năm tư đại học, chính tớ trợ cấp, đến khi học tiễn sĩ, ấy mới có thể kiếm được chút tiền. Nhưng là, số tiền ấy cũng chỉ đủ cho ấy tiêu,nhưng là, ấy , nghiệp ấy rất có tiền đồ, hơn nữa, chờ ấy tốt nghiệp Tiến sĩ xong bọn tớ lập tức kết hôn. Tớ vẫn chờ được đền đáp đây! Lại ,cả nhà trông cậy vào mình tớ, mẹ tớ ngày nào cũng gọi điện thoại muốn xây nhà mới, em trai tớ cũng muốn kết hôn, cái gì cũng cần tiền, tớ liều mạng cũng được. Hơn nữa, chúng ta làm nghề này, làm sao có thể mơ tưởng tới những ngừoi đàn ông tốt? Đàn ông có tiền chỉ chơi đùa mà thôi, ai cưới chúng ta? Chung Minh Huy đồng ý kết hôn với mình , mĩnh thấy xứng với ta rồi. Aiiii~, có lẽ, đây chính là số mệnh của tớ...."

      Nhan Tế Tế có cách nào phản bác lại, gần đây, câu nghe được nhiều nhất là " Số mệnh ", " Đây là số mệnh" , tự nhủ, vận mệnh, nó rốt cuộc là thứ gì ?

      Giống Từ Tiểu Nhã, nhờ vào trẻ đẹp của mình mà kiếm tiền nhưng mà ấy cũng có gì vui sướng đâu?

      Khi cửa thang máy dần khép lại, Từ Tiểu Nhã giọng hỏi: "- Uông Đông Lâm tìm cậu gây phiền toái chứ?"

      Uông Đông Lâm !

      May mà khi đó của thang máy cũng đóng kín, đem thanh của Từ Tiểu Nhã bảo phủ. Nhan Tế Tế nhìn những con số thang máy,từng tầng, từng tầng xuống sau đó mới thở hơi, bời vì, tại, hề muốn nghe đến ba chữ " Uông, Đông , Lâm"

      Điện thoại di động đổ chuông, là Hoàng Tiểu Giác gọi tới, thanh đầy ân cần: "- Dì khoẻ hơn chưa ?"

      "- Tốt hơn nhiều."

      " Đúng rồi, Tế Tế, bạn học đại học của phòng trọ ở C thị, gần đây ấy phải Singapore công tác mất nửa năm. Thời gian ngắn, ấy muốn đem phong cho thuê, đồng ý cho bạn bè ở tạm, chuyện với ấy rồi, em có thể chuyển qua đó ở. Tế Tế, em cũng đừng quá mệt mỏi, nên lo lắng quá, nghĩ biện pháp..."

      Nhan Tế Tế phát sầu vì vấn đề phòng ở, Lời của Hoàng Tiểu Giác khiến vui vẻ, giọng có chút nghẹn ngào " - Tiểu Giác, em biết nên cảm ơn thế nào ..."

      THanh của Hoàng Tiểu Giác vô cùng ôn nhu: "- Tế Tế, em hãy cố gắng thêm thời gian, sang năm trở về, em thaoir mái hơn chút..."

      Đó là ngày trời trong, ánh mặt trời khiến cho cái lạnh của mùa đông thêm chút sắc màu ấm áp, Nhan Tế Tế cúp máy, ngồi lúc băng ghế dài của bệnh viện, mặt cuối cùng cũng lộ vẻ tưoi cười.

      Tới gần cuối năm, chỉ cần bệnh nhân khoẻ lên chút, ngừoi nhà đều chuẩn bị đồ đạc cho họ xuất viện, hi vọng có thể ở nhà sum vầy cũng gia đình đón năm mới. Mẹ Nhan bệnh tình vẫn vậy, tốt lên được bao nhiêu, nằm trọng viện chỉ tốn tiền dịch vụ, vì vậy muốn xuất viện. Nhan Tế Tế lay chuyển được mẹ, hơn nữa, tiền trong thẻ ngân hàng cũng còn nhiều, hai mẹ con còn cần bươn chải cuộc sống sau này, cắn răng phải đồng ý.
      nhimxuolphuit thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Tìm được đường sống trong chỗ chết 3

      Nhà mới nằm ở trung tâm thành phố, giao thông vô cùng tiện lợi. Mất cả ngày để chuyển đồ đạc vào nhà mới, hôm sau, hai mẹ con Nhan Tế Tế ngủ liền tới sáng, sau khi hầu hạ mẹ Nhan rửa mặt, mới tự thưởng cho mình tắm nước nóng để thư giãn. dùng máy sấy tóc, nhìn thấy mẹ nhìn mình dời mắt , cười : "- Mẹ, lâu lắm rồi chúng ta mới được tắm nước nóng thoải mái như vậy."

      Mẹ Nhan ngắm nhìn bốn phía, thở dài tiếng : "- Tiểu Giác đứa bé ngoan, cái gì cậu ta cũng thay mẹ con mình suy nghĩ ổn thoả. Aii, nếu con có gả cho cậu ta, mẹ chết cũng có thể nhắm mắt."

      Nhan Tế Tế giận cười tiếng, vẫn chưa trả lời, nghe được tiếng đập cửa. Cửa vừa mở ra liền bị ôm chặt vào trong vòng tay, nửa mừng nửa lo, "- Tiểu Giác, phải cuối tuần mới có thể trở về sao? Như thế nào lại về sớm rồi?"

      Hoàng Tiểu Giác ôm chặt, hưởng thụ hương thơm tươi mát của , ngây ngô cười. Nhan Tế Tế đẩy ra, thấp giọng : "- Cửa mở, mẹ em còn ở bên trong.."

      Quả nhiên, mẹ Nhan nghe tiếng ra, thấy đúng là con rể đến nhà, vội vàng tiếp đón ân cần, bật máy sưởi. Hoàng Tiểu Giác còn chưa ngồi xuống nhịn được, hưng phấn cất giọng: " - Tế Tế, cho em nghe tin tức tốt. Công ty chúng ta tại Thành phố C mới xây khu mới, là dân bản xứ, quen thuộc tình huống, cho nên được điều làm giám đốc khu, năm sau phải Bắc Kinh nữa..."

      Nhan Tế Tế vui mừng, năng lộn xộn: "- tốt quá, tốt quá.... Mẹ, Hoàng Tiểu Giác được làm ở đây, bây giờ có người giúp chúng ta rồi..."

      GẶp phải chuyện tốt lành, khuôn mặt mẹ Nhan cũng bớt ba phần bệnh tật, vô cùng hài lòng nhìn Tiểu Giác.

      Đứa trẻ này cao lớn, tinh thần, đuôi lông mày, khoé mắt nhuộm đầy ý cười, vừa nhìn liền khiến người ta thích.

      Trong tay còn mang túi lớn hoa quả, dưỡng phẩm, tươi cười sang sảng: "- Dì, con trở về gấp gáp, cũng có mua gì đặc biệt."

      Nhan Tế Tế giận cười : " Chỗ này đủ cho chúng ta ăn tháng."

      cười ngây ngô, sờ tóc mình, nhận cốc trà nóng từ tay , uống ngụm rồi rất thân thiết hỏi chuyện bệnh tình của mẹ Nhan, còn lấy ra thêm túi lớn thuốc: " Tý nữa cháu quên mất, đây là ngừoi bạn giới thiệu cho cháu, loại thuốc này rất hữu hiệu đối với bệnh của dì. "

      Mẹ Nhan thấy cẩn thận như vậy, cười khép được miệng, Nhan Tế Tế cũng thầm cảm kích trong lòng nhưng ra, nhanh chóng chuẩn bị cơm.

      Cơm trưa có thịt cá nhưng lại tinh xảo, còn có canh, Hoàng Tiểu Giác ăn được nhiều, lớn tiếng khen ngợi : " - Tế Tế, trình độ nấu ăn của em ngày càng giỏi, ngon..."

      Nhan Tế Tế ngừng gắp thức ăn cho , thấy ăn thoải mái, cũng rất cao hứng, ôn nhu : " Tiểu Giác, đối với hai mẹ con em tốt hư vậy, em cũng có cách nào giúp được chuyện gì, chỉ cần thích đồ ăn em làm, về sau thường đến nhà ăn là được."

      Hoàng Tiểu Giác nâng chiếc đũa cao, ánh mắt sáng quắc: " Về sau, mỗi ngày em đều làm cho ăn?"

      Sắc mặt khẽ đỏ ửng, mẹ Nhan lập tức mỉm cười : "- Tiểu Giác, nếu cháu được điều trở về, mỗi ngày dì bảo Tế Tế làm đồ ăn cho cháu."

      "- Tốt, tốt, tốt, Tế Tế, em xem, mẹ em cũng đáp ứng, về sau ngày nào cũng tới ăn cơm..."

      Mẹ Nhan thức thời, cũng quấy rầy hai người, lấy cớ nghỉ ngơi vào trong phòng đóng cửa.
      nhimxu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Tìm đường sống trong chỗ chết 4

      Nhan Tế Tế rửa mặt xong, chà xát tay, vừa muốn quay đầu, Hoàng Tiểu Giác từ phía sau ôm lấy thắt lưng , cằm tựa vào vai , "- Tế Tế, em gầy hơn. Có phải gần đây em sống khổ lắm ?"

      "- có. Tháng này em thoải mái ít. tại mẹ cũng xuất viện, sang năm em tìm công việc."

      "- Chớ nóng vội tìm việc làm, trước hãy cứ chăm sóc mẹ, Tế Tế, em cũng phải chăm sóc bản thân mình..." xoay người đối diện với mình, nhìn cằm càng nhọn.

      Giọng của cùng nghiêm túc: "- Bệnh của dì năm sau vẫn còn phải chữa trị, em cũng thể phân thân, nếu vừa làm lại chạy bệnh viên, chắc chắn chịu được,... Em nhìn bản thân mình , người gầy trơ cả xương, rất đau lòng..."

      Nhan Tế Tế chà chà tay, có chút ngượng ngùng: "- Làm gì tới mức đó ? Em đâu có gầy tới vậy."

      "- Tế Tế, tiếp tục như vậy được "

      Nhan Tế Tế rũ mi mắt, cũng phải nghĩ tới vấn đề này, mời người giúp việc vhawm sóc cũng rẻ, chính mình lại tìm được công việc nào lương cao, tìm người giúp bằng tự mình làm. Hơn nữa, nội tâm cũng muốn dằn vặt : tại Hoàng Tiểu Giác trở lại bên cạnh, lại làm tiếp trà , rượu lừa đàn ông, thực cũng dán nhìn mặt . Nhưng là, miệng ăn núi lở, hề có nguồn thu nhập, biết làm thế nào ?

      " Tế Tế, lần này trở về cũng tính là thăng chức, tiền lương cũng tăng ít. quyết định, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng giao ra 5000NDT cho em trang trải cuộc sống, như vậy, hai mẹ con em có phí sinh hoạt bảo đảm. Số tiền còn lại giữ, dì nằm viện cũng tốn nhiều tiền cũng được, cần dùng gấp cũng được, em thấy thế nào?"

      Nhan Tế Tế dám tin, mở to hai mắt nhìn , lúc sau mới khẽ thở dài hơi: " - Tiểu Giác, như vậy, em biết cái gì cho phải....Em ... Em biết lấy gì báo đáp ..."

      Hoàng Tiểu Giác gần như nhìn thấy mình phản chiếu trong ánh mắt của , ràng là ánh mắt quen thuộc mà tim lại đập nhanh vô cùng, nhàng ôm đầu vai vào lòng, thanh ôn nhu: " - đương nhiên muốn em báo đáp , em có thể lấy thân báo đáp..."

      Nhìn mặt ửng hồng, nhịp tim tăng càng nhanh: "- Tế Tế, đợi dì hết bệnh, chúng ta liền kết hôn."

      " Nhưng em thành gánh nặng của mất..."

      chẳng hề để ý: " - Ngốc ạ, gánh nặng cái gì, cùng lắm là sau khi hết hôn, chúng ta tiết kiệm chút, dư tiền, mua phòng."

      Nhan Tế Tế vùi đầu vào ngực , vốn là cực ít khi khóc, lúc này cũng kìm được nước mắt, nức nở: " - Tiểu Giác, quá ngốc, nếu cưới người khác phải chịu khổ như vậy..."

      ôm chặt, cũng vô cùng xúc động. Khi đó, nhất định là bởi vì tình , cảm thấy khổ sở chút nào, ngược lại vô xùng vui mừng.

      Điện thoại của Hoàng Tiểu Giác đổ chuông, là mẹ gọi tới, thúc giục mau về nhà, thanh rất lớn, Nhan Tế Tế cũng nghe được ".... Tiểu Giác, phải 10h sáng là con về đến nhà sao? Như thế nào mà tối rồi còn chưa về? Con đâu ? Đứa này, có biết mẹ đợi cơm từ trưa hả ? "
      nhimxu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Cha mẹ chồng ghét bỏ (1 )

      " Mẹ, phải con gửi tin nhắn báo tối mới về sao? "

      "- Làm việc gì mà tối mới trở lại? Mau về nhà, năm rồi con chưa về thăm nhà đâu, biết ba mẹ nhớ con muốn chết sao? Về mau, được chậm trễ..."

      Hoàng Tiểu Giác cúp điện thoại, xoè tay, cười : "- có cách nào, mẹ gọi điện giục trở về..."

      Mẹ Nhan yên lặng mở cửa ra, bà quan sát hồi, thấy ánh mắt vẫn dõi theo từng hành động của con mình, rất lưu luyến muốn , lập tức : "- Tế Tế, con cũng Tiểu Giác tới thăm hai bác "

      Nhan Tế Tế sửng sốt, hoàn toàn chưa chuẩn bị tư tưởng, còn chưa nghĩ đén việc gặp phụ huynh đâu, nhưng mà Hoàng Tiểu Giác nghe được những lời này lại vô cùng mừng rỡ, chà chà tay: "- Bố mẹ cháu cũng muốn gặp Tế Tế, nhưng mà dì, Tế Tế ai chăm sóc cho dì, như vậy được."

      "- Tiểu Giác, cháu cần lo lắng, dì bị bệnh mãn tính, nghiêm trọng như vậy, dì có thể tự chăm sóc bản thân, Tế Tế, con cùng Tiểu Giác , nhớ mua quà cho hai bác, đừng tay người ta chê cười."

      "- Tốt, tốt, ăn xong cơm tối, cháu đưa Tế Tế về, dì cứ yên tâm."

      Nhan Tế Tế Thầm trách mẹ nhiều chuyện, nhưng lại khồn nỡ từ chối, trong lòng rối bời, chẳng biết tại sao, hề muốn tới nhà Hoàng Tiểu Giác. Gia đình bên đó chắc hẳn là biết hoàn cảnh nhà mình, làm cha mẹ, ai lại muốn con mình cưới người như , gánh cái phiền phức như vậy ?

      Hoàng Tiểu Giác hoàn toàn phát nghĩ đến xa như vậy, hào hứng ôm vào lòng: "- Tế Tế, ba mẹ hạ nghiệm lệnh, bảo năm nay phải mang bạn về nhà, thấy em, bọn họ rất vui mừng cho mà xem."

      Nhan Tế Tế chần chờ: "- Để em thay quần áo ."

      " - Cần gì phải thay đồ, em cứ mặc như vậy cũng được. Tế Tế như thế nào đều xinh đẹp cả, đừng lo lắng. có em họ, chị họ, đều tự nhận mình là xinh đẹp, cả ngày ăn mặc , trang điểm lộng lẫy nhưng cũng bằng góc của em đâu."

      Nhan Tế Tế buồn phiền cũng phải bật cười, sảng giọng : "- Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi "

      "- Hì hì, em biết vậy là tốt."

      Nhan Tế Tế bị kéo ra cửa, bước có phần loạng choạng, hỏi: " - Tiểu Giác, em nên mua gì đến ? Bố mẹ thích gì? "

      Hoàng Tiểu Giác lập tức đến hàng hoa quả bên cạnh mua rổ, cười hì hì : "- Như vậy là được"

      "- Như vậy được , có phải đơn giản quá? "

      " - Tế Tế, em đừng lo nghĩ nhiều như vậy. Con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng, em yên tâm, cha mẹ nhất định thích em."

      Nhan Tế Tế nghe vậy. bất an cũng giảm nửa.

      Nhà họ Hoàng nằm trong tiểu khu nổi tiếng xa hoa.

      Chuông cửa vừa vang lên, người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng sành điệu lập tức ra đón, ôm lấy Hoàng Tiểu Giác, lớn tiếng : "- Con trai, cuối cùng con cũng trở lại, làm mẹ nhớ con muốn chết, nhìn con này, gầy nhiều, có phải ở Bắc Kinh ăn ngon, ở tốt? Mẹ Bắc Kinh tốt, khí khô ráo, bão cát đầy trời, ăn cũng quen. là tự làm khôt mình, nào, mẹ châunr bị rất nhiều đồ ăn ngon cho con, lần này về nhà phải tẩm bổ chút cho béo lên... "

      Mẹ thao thao chuyện, chỉ lo cùng con trai thân thiết, hoàn toàn bỏ qua vị khác đứng ngoài cửa, Nhan Tế có chút xấu hổ.
      nhimxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :