Người Tình TRong Bóng Tối - Nguyệt Tà Ảnh Thanh (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 11 : Lưu lạc bên ngoài (6)

      "- Ba , cho dù có nghìn lần cũng vô dụng, việc này quá phổ biến, chẳng còn ai quan tâm nữa...."

      "- Đánh cái rắm! Ông đây tìn đời này còn có luật pháp...."

      Con trai cả nhịn được : "- Ba, chẳng lẽ ba muốn chúng con như Đường Phúc Trân, mang theo lọ xăng bên mình rồi tự thiêu cháy ? Con cho ba biết, chết người, truyền thông chú ý, ba tỉnh lại , con muốn chúng ta phải tự mình hại mình chết ..."

      " Lão già, ông cũng đừng có bướng bỉnh nữa, cánh tay lay được đùi, bài học đêm hôm đó ông quên mất rồi? Ông chán sống nhưng con trai . Con còn trẻ, bị giết chết biết làm thế nào ? Ông chuyển vậy chúng tôi ...."

      ....

      Nhan Tế Tế nghe hai ông bà cãi vã kịch liệt nhưng gì, yên lặng qua, gác xép, mẹ thấy trở về liền thở phào nhõm.

      Những đồ dùng được đóng gói trong mấy cái thùng giấy, từng cơn gió lạnh lẽo len qua ô cửa kính cũ nát thổi tới.

      Hai mẹ con nhìn lại căn phòng quá quen thuộc, lại phóng tầm mắt ra xung quanh, bốn bề, những nhà cao tầng dựng lên san sát nhau, đem toà nhà cũ này vây quanh như hòn đảo biệt lập. Ở giữa, những nhà đầu tư bất động sản quy hoạch xây dựng khách sạn xa hoa. khi còn chưa thu hồi được đất, bọn họ còn tổn thất, cho nên, lão Trương lại càng rời , chắc chắn " Đội Phi Hổ" ra tay độc ác.

      Tin nhắn từ di động vang lên, Nhan Tế Tế cầm lên nhìn nhìn, thấy vậy, mẹ lơ đãng hỏi: "- Ai gửi tin nhắn? "

      "- Hoàng Tiểu Giác gửi tới, chúc chúng ta lễ Giáng Sinh vui vẻ. Ây, nếu ấy , con quên hôm nay là lễ Giáng Sinh. "

      "- Hoàng Tiểu Giác ngày nào cũng gửi tin nhắn cho con ? "

      "- Cũng gần như thế, cở bản là ngày nào con cũng nhận được tin. "

      Mẹ Nhan còn có vẻ đăm chiêu :"- Hoàng Tiểu Giác phải ở Bắc Kinh sao ? Nghe công tác cũng tốt, được thăng chức là trưởng bộ phận... Tế Tế, con cũng còn nữa, Hoàng Tiểu Giác thực là người rất tốt, cũng có tiền đồ, nếu phải tại mẹ liên luỵ con,..."

      "- Mẹ, con và Hoàng Tiểu Giác chỉ là bạn bè bình thường. "

      Đối thoại đến đây là kết thúc, Tế Tế mang mấy thùng giấy lớn nhất, mẹ chỉ mang theo mấy đồ vật nho , là tất cả đồ đạc của hai người, bởi vì hay chuyển nhà, ngoại trừ các đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt, cũng có mấy thứ đồ linh tinh.

      Khi xe taxi chạy qua khu trung tâm, Nhan Tế Tế nhìn thấy tấm biển quảng cáo rất khoa trương, người người đổ xô ra đường, đem quảng trường lớn như vậy chật kín, chocolate, hoa tươi, ông già Noel, quần áo tình nhân, đâu đâu cũng thấy các tay cầm hoa hồng, đắm chìm trong tình đôi lứa... lại nhận được tin nhắn từ Hoàng Tiểu Giác : Tế Tế, rất nhớ em, Tết lịch trở về cùng em.

      Tết lịch, thực là quá xa vời.

      Tựa như mùa đông giá rét, thêm ngày, đều chịu đựng nổi nữa.

      xoá tin nhắn, trả lời.

      ....

      Mẹ bỗng dưng cất tiếng hỏi: " - Tế Tế, phòng trọ con mới tìm giá cả đắt chứ? Tìm nơi nào hợp lý chút, mẹ muốn chúng ta ở lâu dài...."

      cười khổ tiếng, nơi nào có thể cho mẹ con ở lâu dài đây ? Tựa như tin nhắn ngày đó của Hoàng Tiểu Giác, ăn được, chạm cũng tới, thậm chí có cách nào biến thành được ly trà sữa nóng hổi ở cái nơi rét lạnh này...

      Đàn ông trẻ tuổi, tài năng của họ có giúp ích gì cho chúng ta đây ? ? Lãng mạn ? Lời ngon tiếng ngọt ? Rồi sao ? Vẫn là đói bụng, hai tay trống trơn, tràn ngập hậm hực nhìn thế giới này?
      nhimxuquỳnhpinky thích bài này.

    2. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 12 : Lưu lạc bên ngoài (7)

      Trước mắt là gian phòng cực kì sang trọng, được trang trí bằng những đồ dùng xa xỉ, thức ăn chất đầy trong tủ lạnh, giường lớn thoải mái, quần áo xinh đẹp...

      khép lại điện thoại động, hơi hơi nhắm mắt lại, tay lơ đãng đưa về phía túi tiền trong áo lông, siết chặt chùm chìa khoá cổng, bóp trong lòng bàn tay gần như muốn toát mồ hôi.

      ngờ tới, mình vẫn nhận chùm chìa khoá này, hơn nữa, so với tưởng tượng càng giấu kín.

      "- Mẹ..." Thanh cực kỳ yếu ớt vang lên, " - Con có người bạn nước ngoài, có thừa căn hộ, nhờ chúng ta trông coi giùm... Mẹ xem, mẹ có muốn qua đó ở ? "

      " - Tế Tế, người bạn kia của con có tin tưởng được ? Mình ở nhờ nhà của người ta cũng tốt lắm đâu, Tế Tế, Tế Tế,..."

      Tiếng mẹ gọi liên tục kéo về thực, trán tất cả đều là mồ hôi, mờ mịt : "- Chúng ta đâu đây ? "

      "- Tế Tế, con khoẻ à ? Con có phải bị bệnh hay ? Bị bệnh chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử xem sao, thể vì tiền viện mà kéo dài..."

      Bàn tay gầy gầy, xương xương của mẹ vuốt ve trán , muốn xem xem nàng có bị sốt . Nhan Tế Tế cầm lại tay mẹ, đôi tay kia khô gầy chỉ còn da bọc xương, bởi bệnh lâu ngày mà được điều trị đúng cách, càng trở nên xám trắng, khô vàng như chiếc lá cây trơ trọi chống lại ngày đông giá rét, đơn giản chỉ vì lòng còn có chấp niệm mà chưa nguyện ý khô héo .

      Mẹ còn có nhiều thời gian chỉ chờ vận mệnh đến mang bà .

      Chỉ bằng Nhan Tế Tế lừa đông, lừa tây kiếm tiền, đủ sức để xoay chuyển Càn Khôn.

      Thậm chí, Hoàng Tiểu Giác - mỗi ngày đều gửi tin nhắn, điện thoại tới cũng làm được chuyện gì, ăn đủ no, mặc đủ ấm.

      Lòng đau như cắt, bồng nhiên cầu bác tài quay đầu xe, lớn tiếng địa chỉ : " - Làm phiền bác quay đầu, về phía hướng Nam... đúng, chính là địa chỉ đó..."

      Xe dừng lại tại khu biệt thự xa hoa.

      Trong khu nhà , điều kiện cực kỳ tốt, bể bơi, sân tennis, câu lạc bộ thể hình, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, hơn nữa còn có bãi cỏ rộng, những tán cổ thụ cao lớn,.. Mẹ Nhan ánh mắt lộ vẻ kinh nghi (kinh ngạc, nghi ngờ) : "- Tế Tế, con làm sao quen được bạn nhiều tiền như vậy?"

      Nghe mẹ hỏi, Nhan tế chợt nhớ đến chiếc xích đu đáng sợ hồi chiều, trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều, cả người gần như mệt lả.

      Sắc mặt mẹ Nhan từ từ nghiêm lại: " - Tế Tế..."

      "- Bạn của con nước ngoài, cả nhà chỉ có hai chúng ta ở, mẹ yên tâm..." Thanh của ngày càng tái nhợt đến mức, ngay cả chính mình cũng dám tin, càng về sau càng ngập ngừng, "- Mẹ, con cũng còn cách nào khác..."

      "- Tế Tế..."

      "- Mẹ..."

      Mẹ Nhan bỗng ngồi thụp xuống, tay che lấy bụng, đau tới mức gập người lại, mồ hôi trán thi nhau rớt xuống. Tế Tế luống cuống, vội vàng đỡ lấy mẹ, : "- Mẹ, mẹ là sao vậy? Mẹ ... Bệnh lại phát tác? Con lập tức đưa mẹ bệnh viện..."

      "- cần... cần ... có việc gì... Lấy thuốc cho mẹ..."

      Nhan Tế Tế luống cuống cầm lọ thuốc, nắp còn chưa mở, sắc mặt mẹ tối sầm lại, ngã ra đất. Lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc này, điện thoại di động đổ chung, nghe máy, biến sắc.

      Trong tai nghe, ngừoi đàn ông cười vô cùng đắc ý : "- Tế Tế, hai mẹ con về đến nhà? Hoan nghênh, hoan nghênh...."

      Về đến nhà ? là " Nhà " ?
      nhimxu thích bài này.

    3. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      truyện này có vẻ hay mà ko biết có ngược ko nữa :3. cơ mà truyện dài ghê trong khi chỉ có 2 bạn edit nên chắc hơi cực nhỉ

    4. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      @olphuit mình cũng biết nữa :)) đến chương 10 rồi mà đâu vào đâu đâu :)) có mình t edit thôi b à~~:yoyo69:
      olphuit thích bài này.

    5. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      @hoa kính tại phần giới thiệu thấy ghi editor là 2 người lên mềnh tưởng.....:yoyo4:. vậy cố lên bạn hen , đợi các chương mới của bạn :yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :