Người Tình TRong Bóng Tối - Nguyệt Tà Ảnh Thanh (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 6: Lưu lạc bên ngoài 1.
      Mẹ Nhan thở dài một tiếng, bà cũng có tiếp tục hỏi . Đối với việc con gái làm những việc kia ở bên ngoài bà phải hoàn toàn biết gì nhưng chỉ cần làm gái bán hoa thì bà có thể chấp nhận công việc hiện giờ của .

      Sau một lúc lâu, bà trầm giọng nói : “Tế Tế, mẹ giúp gì được cho con, ngược lại trở thành gánh nặng cho con, việc này đối với người làm cha mẹ thật đáng xấu hổ. Con bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, phải biết quý trọng bản thân biết !”

      Ba năm trước, mẹ Nhan mỗi ngày đều phải uống thuốc mới miễn cưỡng duy trì được thân thể gần như đã mục ruỗng này. Bây giờ bà tuy chưa đến 50 nhưng thoạt nhìn lại như bà cụ bảy mươi, tám mươi tuổi. Có lẽ cũng bởi khuôn mặt khô gầy cùng làn da xám đen của bà mà khiến người ta có nhận thức như thế.

      Nếu bà có sinh bệnh thì Tế Tế cũng phải gánh chịu tiền thuốc men cao như thế, có lẽ con gái của bà đã có một cuộc sống khác. có thể giống như những bạn bè đồng trang lứa, có công việc ổn ̣nh, có tiền lương hàng tháng, được shopping, du lịch, sau đó tìm một người bạn trai tốt....Nhưng hiện tại thì sao? Chính bà đã huỷ hoại tương lai của con gái bà.

      Bà đau xót nhìn đứa con gái duy nhất của mình, sau đó bà quay ra lấy nồi cơm điện đựng đồ ăn bà để dành cho : “Ăn con, rồi nghỉ ngơi cho lại sức.”

      Vì điện đã sớm bị cắt đứt nên nguyên một chén cơm nóng bà hâm cho giờ đã trở nên nguội lạnh.

      Nhan Tế Tế cầm bát cơm nguội lạnh tay. Cảm giác từ đầu ngón tay chảy vào đến tận trái tim. Bất chợt quay đầu nhìn cánh cửa sổ duy nhất có trong phòng, ngoài trời bây giờ đã sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, xem ra hôm nay là một ngày trời trong ở Bắc Kinh.

      * * *

      Tế Tế một mình ngồi trong góc khuất của một quán trà nhỏ, tay là một ly trà nóng vừa được phục vụ bưng ra. Mùi thơm đặc trưng của trà lài tràn ngập trong gian làm người ta cảm thấy thật thư thái.

      Bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm của đàn ông: “Nhan tiểu thư, để tôi đoán xem suy nghĩ cái gì nhé!”

      Nhan Tế Tế như nhìn thấy quỷ, suýt nữa thì liều mạng bỏ trốn. Đoán trước hành động đào thoát của , Uông Đông Lâm liền nhanh chóng bắt lấy tay , cười tủm tỉm: “Tế Tế, thật là hay quên, nhanh như vậy đã quên tôi rồi !”

      hung hăng đẩy hắn ra, cả người đầy phòng bị. Hắn ta cũng thức thời liền ngồi xuống ghế, những vậy còn đoan chính ngồi ngay trước mặt , ánh mắt hề kiêng nể bắt đầu đánh giá đối phương: Nhan Tế Tế vào buổi sáng đúng là làm cho người ta thấy thật giống một tiểu thư giàu có nhàn rỗi.

      “Như thế nào mà lại ngồi ở đây điềm nhiên uống trà vậy?” Hắn búng ngón tay cái “Tách”, lúc này Nhan Tế Tế mới giật mình phát hiện ra cả gian trà lâu giờ đã còn một ai.

      “Tôi đem toàn bộ nơi này từ xuống dưới bao hết, có như vậy mới thoải mái nói chuyện.”

      lại lần nữa đứng dậy nhưng ta đã nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, bộ dạng thoải mái, tự tại nói: “Nhan Tế Tế, mẹ bây giờ bệnh nặng, hàng ngày đều cầm cự nhờ thuốc men nay còn có chỗ ở ổn ̣nh. Vậy mà vẫn muốn dựa vào việc bán trà mời rượu để mưu sinh sao.

      " điều tra tôi?"

      "Đương nhiên! nguỵ tạo cho mình một tờ bệnh án ghi rằng bị Sida và luôn mang nó bên người, phòng khi có tên đàn ông nào có ý đồ bất chính với thì sẽ bị tờ giấy này doạ lui. Thủ đoạn này của thật cao minh, biết đã có bao nhiêu đàn ông bị lừa...”

      theo học tại trường đại học danh giá nhất ở Bắc Kinh nhưng sau khi học hơn 2 năm liền có tiền trả sinh hoạt phí chứ chưa nói đến tiền học phí và sau đó đã bỏ học để làm...”

      "Tôi còn biết cha 5 năm trước đã gây ra tai nạn xe ̣ đụng chết 2 người, cũng bởi thế mà nhà trở nên nghèo rớt mùng tơi. Sau đó hai năm cha thân mang tâm bệnh rồi qua đời, cũng chính thời gian đó đã thôi học. Mẹ cũng bị mắc bệnh mãn tính nhưng kì thật loại bệnh này muốn chữa khỏi cũng khó, nhưng quan trọng là cần có một số tiền lớn để tiến hành phẫu thuật. Bằng thì người bệnh sẽ bị giày vò trong đau đớn, bệnh này nhiều nhất chỉ kéo dài được trong hai, ba năm, quá thời hạn này thì mẹ nhất ̣nh thể chữa khỏi..”

      trực tiếp ngắt lời hắn, tức giận nói: “ sai, tôi ́ch thực là rất cần tiền nhưng tiền tôi có được đều là từ công sức lao động của tôi, tôi chưa bao giờ bán rẻ thân thể của mình để đổi lại những đồng tiền dơ bẩn kia.”
      nhimxu, quỳnhpinkyNữ Lâm thích bài này.

    2. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 7: Lưu lạc bên ngoài 2.

      Người lao động bán thể lực, kỹ nữ bán thân thể, chính khách bán lương tâm cho quỷ dữ, còn – Nhan Tế Tế chưa bao giờ đem mình quy vào những loại người như thế. Bởi vì dù có ở trong vũng bùn tội lỗi bẩn thỉu thì cũng bao giờ làm những chuyện bán rẻ bản thân. thừa nhận, công việc mời rượu, rót trà của cũng chỉ là bàn đạp để tiếp cận những nam nhân đó nhưng thế thì sao chứ. Nếu bọn họ phải là những kẻ xấu xa, đê hèn những lại luôn tự coi mình là cao quý thì sao có cơ hội để lừa được bọn họ? phải sao?

      Nhan Tế Tế đứng lên muốn nhưng hắn lần nữa lại đem giữ chặt, nói liền một hơi: “Tế Tế, mời rượu, tiếp trà thì so với những gái bán mình để kiếm tiền thì có gì khác nhau? Chẳng lẽ vẫn cho rằng mình so với bọn họ thì cao quý hơn? Bọn họ tuy bán thân thể mình nhưng vẫn là bán hàng thật, giá thật, còn thì lại lừa tiền tài của những kẻ đó, nếu so sánh thì càng hèn hạ vô sỉ hơn..”

      hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng nói câu nào.

      “Nhan Tế Tế, cũng phải là loại tiểu bạch thỏ ngây thơ, thiện lương, xem ra 2 ta cũng thể so sánh rằng ai cao thượng hơn, có phải ?”

      Hăn kiêng nể gì, cũng chẳng biết xấu hổ, dùng ánh mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kia. có làn da trơn bóng, đôi môi đỏ mọng, dáng người yểu điệu, còn có đôi chân thon dài cùng eo lưng thon gọn. Khi tức giận thì đôi lông mày sẽ nhướn lên, tựa như là cành liễu lay động trong gió. Quả thật hắn chưa thấy người nào tức giận mà lại có khuôn mặt khả ái như thế.

      giống như một con mèo hoang nhỏ khiến cho đàn ông nổi lên hứng thú tìm hiểu, còn loại phụ nữ dịu dàng nhu mì như đoá hoa thì lại chẳng gây chút hứng thú nào.

      “Tế Tế, cần tiền, tôi có thể cho tiền. Bây giờ chúng ta làm giao dịch, thấy sao?”

      Có lẽ là trải qua quá nhiều chuyện nên đến khí lực để tức giận cũng có. Sau khi uống một ngụm lớn trà, nói: “ muốn làm giao dịch gì?”

      “Ở cùng tôi 1 năm. Tôi sẽ chăm lo cho hai mẹ con nửa đời sau phải lo cơm ăn, áo mặc.”

      Nhan Tế Tế khoát tay, lạnh lùng : "Cút!"

      Uông Đông Lâm hề tức giận, cười hì hì : "Tế Tế, tôi biết sẽ đồng ý, bởi vì thực sự cần tiền. Trừ bỏ tôi thì còn lựa chọn nào khác.”

      nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của kẻ ngông cuồng tự đại này rất lâu. chợt nhớ tới hồi nhỏ: khi đó còn cho rằng thế giới này luôn ngập tràn ánh sáng cùng hi vọng, nhưng là khi lớn lên thì người ta mới biết rằng đó chỉ là ảo tưởng, rằng khắp thế gian này đều là cạm bẫy.”

      “Uông tiên sinh, nói đúng, tôi phải dạng cao sang gì, bất quá cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Đúng vậy, tôi thực sự rất cần tiền...”

      Hắn nhướn mày: “ Cho nên, cuộc giao dịch này...?”

      nhàn nhạt trả lời: “Đương nhiên tôi đồng ý.”


      Nơi tiến vào chính là khu vực biệt thự cao cấp nổi tiếng.

      Hắn dẫn vào bên trong căn biệt thư xa hoa của mình. Trần của căn biệt thự đặc biệt cao nhưng bên lại hề có chùm đèn như tưởng tượng, bao quanh toà nhà là hàng hồng nhung đỏ thắm, đằng sau biệt thự là khu vườn rộng lớn, nhưng lại vô cùng trống trải, nơi đó chỉ đặt duy nhất một chiếc xích đu.

      Nhan Tế Tế dừng bước, kinh ngạc nhìn chiếc xích đu.

      Điều làm kinh ngạc phải là chiếc xích đu mà là thiếu nữ ngồi đó. ta có mái tóc đen nhánh, mặc người đồng phục học sinh, nhưng bên dưới lại mặc gì, chỉ có đôi chân trắng trẻo, thon dài đung đưa.

      chợt nhớ tới đảo quốc có những học sinh ăn mặc như con hát mà lòng cảm thấy run rẩy.

      Lúc này, thiếu nữ ngồi xích đu lộ ra khuôn mặt ngọt ngào, động lòng người. Uông Đông Lâm qua chỗ ta, hai tay dùng sức, xích đu bỗng nhiên bay lên, đem thiếu nữ này văng lên cũng nó sau đó ta lại dùng bàn tay to kéo lại, xích đu từ từ thu về.

      Toàn bộ quá trình, thiếu nữ cười khanh khách, vô ưu vô tư, giống như hành động vừa rồi của ta khiến rất hài lòng. Bây giờ đã còn sớm, ánh chiều tà màu đỏ ối pha lẫn những tia sáng vàng cuối cùng còn sót lại của một ngày trải đều lên gian rộng lớn, làm cảm thấy tất thảy đều trở nên hư ảo, thật.
      nhimxu, quỳnhpinkyNữ Lâm thích bài này.

    3. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 8: Lưu lạc bên ngoài (3)

      Dưới ánh nắng chiều, cặp đùi trơn bóng của thiếu nữ khiến người ta có cảm giác đặc biệt chói mắt. Bàn tay to lớn của Uông Đông Lâm bóp chặt phần đùi trắng nõn, ngay lập tức xuất những vết đỏ như những đoá hoa rở rộ. Tiếng cười của thiếu nữ lại càng giòn giã hơn.

      Tế Tế hít hơi sâu, tự chủ mà lui về sau bước.

      Uông Đông Lâm lại tỏ vẻ có việc gì, vỗ vỗ tay, thiếu nữ từ xích đu bước xuống, thuận tiện ngả vào lòng Uông Đông Lâm nhưng hơi nghiêng người, đẩy thiếu nữ kia ra. ta tỏ vẻ có việc gì, nhún nhún vai, tiện tay nhặt chiếc áo khoác nam từ dưới đất lên, khoác vào người, che những phần da thịt lộ liễu.

      ta hơi nghiêng đầu, tai đeo đôi khuyên bảo thạch, cổ là vòng kim cương giá trị rất lớn, từ đầu đến chân như ngậm thìa vàng mà lớn lên, quần áo đẹp đẽ.

      ta đánh giá Nhan Tế Tế, Nhan Tế Tế đánh giá ta.

      Chậm rãi, ánh mắt ta rời khỏi Nhan Tế Tế, chu môi lên, ôm lấy eo Uông Đông Lâm, phát ra tiếng đầy ngây thơ: " , sao lại dẫn người này về đây?"

      Uông Đông Lâm cầm tờ chi phiếu tay, đưa cho ta: "Về , từ nay cần tới đây nữa."

      Thiếu nữ nhìn tờ chi phiếu, có lẽ hài lòng với con số bên trong, cười cách xinh đẹp, trong ánh mắt tỏ ý biết ơn: "Cảm ơn Uông tiên sinh, về sau nếu nhớ em gọi điện thoại cho em nhé."

      Sau đó, kiễng chân, hôn Uông Đông Lâm cái, lại quay đầu nhìn Nhan Tế Tế cách hung tợn, ánh mắt chứa đầy ghen tị rồi mới bước .

      Chiếc xích đu vẫn còn lay động, tản ra mùi nước hoa nổi tiếng của nàng vừa rồi, Uông Đông Lâm nhìn Nhan Tế Tế trợn mắt há mồm đầy kinh ngạc.

      "Thấy ? chỉ cần cởi quần áo, ngồi xích đu cho tôi thưởng thức chút, căn phòng này là của ...."

      Nhan Tế Tế nhìn chằm chằm gương mặt kia, người ta , người có tiền thường rất biến thái, nhưng là, ngờ lại biến thái tới mức độ này.

      Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu lên gương mặt , nghĩ, gương mặt này cũng đến nỗi nào.

      còn trẻ nhưng lại là người đàn ông thành thục qua năm tháng, cử chỉ ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn, năng tầm thường, thậm chí, khi ra những câu hạ lưu như vậy cũng mang vẻ đặc biệt thong dong, trấn định, lại giống như mời gọi người ta thưởng thức buổi ca kịch bình thường.

      Có lẽ Nhan Tế trầm mặc quá lâu, vỗ vỗ lên vai : "Tế Tế, hãy suy nghĩ chút , nghĩ ràng rồi trả lời tôi cũng muộn, đây là chìa khoá phòng, khi nào nghĩ thông suốt, đều có thể tới."

      Tay rụt lại chút, chìa khoá liền rơi mặt đất.

      thong thả nhặt chiếc chìa khoá lên, nghịch nghịch trong tay, huýt sáo tiếng: "Tế Tế, ngồi xích đu cho tôi xem xem."

      chuẩn bị tâm lý từ trước, Nhan Tế Tế vẫn thấy cả người run rẩy.

      "Khi tôi ở hộp đêm tỉnh lại, cùng lúc bị lừa gạt, tôi liền quyết định muốn mang về, để đánh đu cho tôi xem, hơn nữa, phải là cam tâm tình nguyện."

      Mở cái rương ra, bên trong là chồng tiền, hồng tới chói mắt. Cũng phải là chi phiếu mà là tiền mặt. Chi phiếu chỉ là chuỗi số, làm sao so sánh được với cảm giác cả rương tiền này mang lại cơ chứ?

      Uông Đông Lâm có biểu tình gì, trở thành kẻ lão làng, biết cách làm sao uy hiếp được phụ nữ. Phụ nữ trời sinh ham mê đối với tiền tài, giống như đàn ông thích đẹp vậy. Đưa bọn họ châu báu, áo lông đắt tiền, đều thể sánh bằng nhìn xấp tiền dày như vậy: nhìn xem, mắt chẳng phải phát sáng lên rồi sao.
      nhimxu, quỳnhpinkyIshtar thích bài này.

    4. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 9 : Lưu lạc bên ngoài (4)

      Uông Đông Lâm có biểu tình gì, trở thành kẻ lão làng, biết cách làm sao uy hiếp được phụ nữ. Phụ nữ trời sinh ham mê đối với tiền tài, giống như đàn ông thích đẹp vậy. Đưa bọn họ châu báu, áo lông đắt tiền , đều thể sánh bằng nhìn xấp tiền dày như vậy : nhìn xem, mắt chẳng phải phát sáng lên rồi sao .

      " - Đây là 30 vạn tiền mặt ! "

      Thân mình Nhan Tế Tế càng thêm run rẩy. Có 30 vạn này, mẹ có thể nhập viện mà điều trị, còn có thể mời y tá chăm sóc.

      " - Cởi ra, cởi quần ra ngồi đánh đu, số tiền này là của ! Mẹ được bác sĩ chăm sóc, hai mẹ con còn có nhà để ở, sau này cần lang thang khắp nơi!"

      vẫn chết lặng, nhìn chằm chằm đống tiền mặt.

      " - Nhan Tế Tế, căn phòng này sau cũng tặng cho !"

      Trước mặt , xích đu lắc lư, lắc lư tựa như mở miệng những lời tàn khốc, ràng là những lời hạ lưu, vô sỉ mà lại có vẻ lãng mạng mà ôn nhu đa tình, thấp giọng, chậm rãi, như mê hoặc ngừoi ta giao ra linh hồn cho ma quỷ : " - Tế Tế, bệnh của mẹ ngươi còn chịu được bao lâu nữa, nếu cứ kéo dài thêm, bệnh chỉ càng nặng, cũng muốn mẹ mình có nơi nghỉ ngơi yên tĩnh đúng ? Cái nhà này thích hợp để tĩnh dưỡng "

      Mặt Nhan Tế Tế sớm trắng bệch, Uông Đông Lâm như kẻ bề nhìn xuống , trong lòng nắm chắc, đắc ý huýt sáo.

      đưa tay chạm tới cánh cửa, lại lập tức đem tay cầm lại, dưới ánh chiều tà, đôi tay kia tái nhợt, gần như trong suốt, có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt, mềm yếu xương , mịn màng tới mức khó tin.

      "- Chỉ cần ngồi xích đu chút, tất cả những thứ này đều là cửa . Tế Tế, xem, là đơn giản, phải sao? Mỗi người phụ nữ đều có ao ước cởi quần áo trước mặt đàn ông. "

      Ánh mắt tham lam của dừng lại những đường cong thiếu nữ đầy yểu điệu, tưởng tượng hình ảnh khoả thân ngồi xích đu, lúc lâu mới dời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng lên vì phẫn nộ của , ha ha cười lên : "- Thôi được, riêng là ngoại lệ, lần này tôi cho phép ở trước. Về phần những chuyện khác, sau này hãy . Số tiền này cũng có thể lấy mà dùng. Cứ như vậy , tôi còn có chuyện phải làm. có muốn tôi đưa ra ngoài hay ?"

      ngơ ngác đứng tại chỗ, cơ thể vẫn nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xấp tiền hồng phấn xinh đẹp kia.

      Khoé miệng Uông Đông Lâm lên ý cười càng rệt, lại huýt sáo, cất bước , rất nhanh, căn phòng lớn chỉ còn lại mình đứng trong đại sảnh. lâu sau, hạ thấp người, cầm lấy xấp tiền mặt dày ở trong tay, suy nghĩ chút, lại chần chừ bỏ xuống. ai ngại nhiều tiền, nhưng mà, trong thế giới này, nếu muốn có tiền ăn cơm ngươi phải suy nghĩ chút, ngươi có thể trả giá lớn cho nó hay .

      Xích đu ngay bên người hơi hơi động, chóp mũi liền ngửi thấy được các loại mùi nước hoa, biết có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp ngồi nó.

      Uông Đông Lâm quả là kẻ có khuynh hướng biến thái! chỉ thích nhất là xem những trẻ tuổi cởi hết quần áo ngồi chơi đu dây!

      Hai tay có thể chạm tới những hoa văn tỉnh xảo, điêu khắc tay vịn của xích đu. Tay vừa chạm vào chút lại như chạm phải điện, lập tức rụt về. Sau lúc lâu, cắn răng đứng lên, môi bị căn gần như chảy máu, tay cũng càng nắm lại chặt chẽ: , còn chưa tới tình trạng này! chưa cần mang chính mình sỉ nhục như vậy.
      nhimxuquỳnhpinky thích bài này.

    5. hoa kính

      hoa kính New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      16
      Chương 10 : Lưu lạc bên ngoài (5)

      vội vã chạy ra ngoài.

      Ngoài cửa còn ai canh gác.

      dựa lưng vào cổng, tim chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay sờ chùm chìa khoá theo bản năng , khiến chũng cũng ướt nhẹp

      Gió lạnh thổi lên từng cơn, khoảng 100m, mặt Nhan Tế Tế xám lại. Tường vây xung quanh nhà sụp đổ, bị đập vỡ ra từng mảng trông vô cùng thê thảm. chiếc xe vận tải của công ty dọn nhà đỗ ngoài cửa, vài người dân vây lại xem, chỉ chỏ, bình luận.

      Tiếng hét phẫn nộ của lão già vang lên : "- Ai gọi công ty dọn nhà tới ? Ông đây chúng mày muốn làm bậy phải ? Ai dám tự tiện chuyển nhà, tao đánh người đó..."

      Bà cụ có vết thương mặt hiển nhiên là bị doạ cho sợ hãi:

      "- Vậy là hết, chúng ta bị liệt vào hộ bị cưỡng chế..."

      " Phi..." Lão già nhổ toẹt bãi nước bọt, thiếu chút nữa bắn cả vào mặt bà lão.

      "- Phòng ở của ông đây mà là hộ bị cưỡng chế ? *** quá khôi hài, đồ đạc của tao muốn bán tao mới bán, đúng ? Chẳng lẽ đất nước này cho phép quyền tư sản? Các ngươi cho rằng phá được nhà của tao ? Nhìn lại , ba người bọn tao có hơn trăm mét vuông phòng ở, tiền bồi thường lại chỉ có 50 khối? Ở phố đối diện, giá nhà chung cư 100 khối mét vuông, căn hộ này bị phá, nhà tao nghỉ ngơi ở đâu ? Ba đứa con tao làm thế nào ? "

      Bà cụ dám trả lời, ngược lại, những người xem náo nhiệt lại chen chân vào:

      "- Lão Trương, ông cũng đừng tranh chấp với bọn họ, ông dồn ép người ta quá...."

      "- Đúng vậy, cẩn thận bọn họ khởi tố ông ..."

      " Tao nhổ vào ..." Lão Trương lại nặng nề khạc ra cục đờm.

      "- Lấy ví dụ, tôi muốn làm nhà bất động sản, kiếm được 50 vạn đêm. Nhà bất động sản cảm thấy giá thấp, cầu 100 vạn đêm hoặc cho làm nữa. Nếu nhà bất động sản kiên trì cho làm, tôi chống án, cầu biện pháp mạnh ! Còn nếu tôi vẫn cứ muốn làm, làm xong liền mất 50 vạn ! vậy tất cả mọi ngừoi cùng thử nghĩ xem có nên làm hay ? Có làm được ? Trả giá 100 vạn đêm có cao quá hay đây ?

      Mọi người đứng xem đều bật cười, ngay cả Nhan Tế Tế lặng lẽ đứng ở bên cũng khỏi mỉm cười.

      sai, đạo lý chính là như vậy. Nhưng mà còn có biện pháp nào đâu.

      Qủa nhiên, con trai cả của lão Trương khuyên được, cau mày buồn bã : "- Ba, chúng ta dừng lại thôi, điện nước, ba xem chúng quanh đây chỉ còn có nhà chúng ta, như cái đảo biệt lập, mỗi ngày đều có xe đổ rác tại đây, bây giờ mùa đông còn ổn nhưng là khi xuân tới, mùi rác rưởi bốc lên , ba còn chịu đựng được chứ chúng con chịu được, lại còn mấy đứa biết làm thế nào ? Bọn sinh hoạt trong môi trường như vậy cũng là đủ lắm rồi, nhỡ đâu mắc các bệnh truyền nhiễm, biết làm sao? Bọn chúng còn , làm sao chịu đựng được những đống rác này ?..."

      Lão Trương nhổ nước bọt nữa, mày cau lại, rít hơi thuốc lá, ngữ khí mềm rất nhiều : "- được, muốn chúng mày , tao kiên trì lâu như vậy, bây giờ mà từ bỏ vậy chẳng phải tốn công trước đây chịu đựng ư ? Lại , tiền bồi thường bọn họ tăng thêm, ngược lại bớt mất mấy vạn,.. được, Tao muốn tìm toà soạn báo, tìm truyền thông, chúng bay cũng tìm người hỗ trợ ..."
      nhimxuquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :