Người Tình TRong Bóng Tối - Nguyệt Tà Ảnh Thanh (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 2: Kinh hồng thoáng nhìn 1 (*)

      (Nghĩa: ánh nhìn thoáng qua nhưng ấn tượng lại khắc sâu khó phai)

      Tiệc cưới kết thúc, các khách nhân lần lượt ra về.

      Vừa ra tới cửa khách sạn liền có một trận gió lớn thổi tới, Nhan Tế Tế liền thở dài một hơi.

      Đến cả Từ Tiểu Nhã xưa nay năng động, hoạt bát cũng trở nên trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn từng chiếc xe sang trọng lần lượt rời rồi thở dài:

      ” Hôm nay thuê xe đến dự hôn lễ chắc chắn chỉ có hai người chúng ta. Haizz, Tế Tế, cậu nói xem bao giờ chúng ta mới phát tài?”

      "..."

      “ Những lời Chu Tiểu Huyên nói hôm nay đều mang theo dao găm, hẳn là muốn găm lên người cậu. Cậu ta lúc trước cùng cậu tranh đoạt Hoàng Tiểu Giác nhưng Hoàng Tiểu Giác thích cậu ta. Vì thế nên nảy sinh lòng đố kị với cậu là điều bình thường. Nhưng đến hôm nay thì cậu ta lên mặt thấy rõ...”

      "..."

      “Vì sao Chu Tiểu Huyên có thể gả cho kẻ có tiền nhưng chúng ta thì thể ? Khi học đại học cậu ta nhìn xấu như vậy mà qua hai năm đã chỉnh hình thành mỹ nữ, ấy thể mà cũng gả được cho kẻ có tiền. Haizz, thật là... Thôi nói với cậu nữa, mình còn phải trực ca tối đây.”

      Nhan Tế Tế vẫn trầm mặc, sau đó nhìn ngực cỡ A của mình rồi bỗng nhiên nhanh chóng bỏ .

      Sếp của hôm nay gọi cho tới 3 cuộc nhưng lại bắt máy một cuộc nào. Một mình Tế Tế thẫn thờ bước đường cái.

      Một lúc sau, điện thoại của lại đổ chuông, nhìn số gọi đến nhưng bắt máy. Nhưng người bên kia có vẻ rất kiên nhẫn chờ bắt máy, Nhan Tế Tế ngừng lại vài giây, hít sâu một hơi rồi bắt máy: “Tiểu Giác, có chuyện gì sao?”

      Hoàng Tiểu Giác cất giọng đặc biệt cao hứng: “ Tế Tế, hôm nay thăng chức, em muốn quà gì? mua tặng em...”

      nhẹ giọng trả lời: “Chúc mừng .”

      “Mẹ của em vẫn chưa có tiến triển gì sao.”

      “Bà vẫn cần uống thuốc đều đặn. Bác sĩ có nói rằng, nếu làm phẫu thuật sẽ tốt hơn nhưng em nào có nhiều tiền như vậy.”

      “Bác sĩ nói cần bao nhiêu.”

      “Hai mươi vạn.”

      Đầu bên kia Hoàng Tiểu Giác trầm mặc một chút, Tế Tế cũng yên lặng, sau đó cúp điện thoại.

      được một đoạn liền sờ túi tiền rỗng tuếch, chậm rãi đứng lại dựa lưng vào hàng cây bên đường, đôi mắt mờ mịt nhìn dòng xe qua lại đường.

      Di động lại vang lên lần nữa, là Từ Tiểu Nhã gọi: “Tế Tế, hôm nay mình có việc cho cậu, mau mau tới đây , một đêm là 1000 yên, cậu mà nhanh tới là mình tìm người khác đấy.”

      Nhan Tế Tế thoáng chần chờ, Từ Tiểu Nhã gấp gáp nói: “Tế Tế, thế rốt cục là cậu có đến hay ?”

      “Mình..” cắn răng cái, dứt khoát trả lời: “Được, mình tới ngay...”

      Nơi mà đến chính là một chỗ giải trí tư nhân tên “Hậu cung”.

      Từ Tiểu Nhã nhìn thấy Nhan Tế Tế từ xa liền bay đến như một trận gió lốc. gấp rút kéo tay Tế Tế, miệng vội nói: “Tế Tế, , Chung Minh Huy hôm nay bị tai nạn giao thông nên mình phải lập tức tới viện nhưng bây giờ ở đây lại có người khách quan trọng nên cậu hãy thay mình phục vụ kẻ đó, quần áo mình đều để giá treo đồ, sau khi mình bệnh viện về sẽ lập tức thay cho cậu..”

      “Này...Tớ có thể làm được ?”

      “Đừng do dự nữa, có cái gì được chứ? Yên tâm , vì hôm nay có ai thay nên mình mới phải phiền cậu. Nghe vị này là một nhân vật lớn, có máu mặt, rất là hào phóng nha, nếu cậu có biểu hiện tốt thì sẽ được rất nhiều tiền boa đó. Nếu phải bạn trai mình gặp chuyện may thì tiện nghi này mình đời nào cho cậu đâu... nói nhiều nữa, mình đây..”

      Nhan Tế Tế trơ mắt nhìn Từ Tiểu Nhã chạy vội ra ngoài, mặc cho tự sinh tự diệt ở đây. Giờ còn cách nào khác, thôi, cứ liều vậy.

      cẩn thận bước vào phòng. Khi bước vào khỏi bị choáng ngợp trước sự xa hoa, lộng lẫy của căn phòng. hiểu sao tim cứ đập thình thịch từ khi bước vào đây
      Last edited by a moderator: 28/2/15
      nhimxu, Nữ Lâm, 10123 others thích bài này.

    2. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 3: Bệnh aids

      Trong phòng hề có cảnh tượng khó coi như nghĩ, mặc dù có bảy tám thiếu nữ xinh đẹp vây quanh người đàn ông. Dưới ngọn đèn vàng mờ ảo, bưng tay ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức. Tuy đứng từ xa nên nhìn tướng mạo của người đàn ông đó nhưng có thể lờ mờ thấy được những đường nét khôi ngô, tuấn tú gương mặt đó và dáng người cao lớn của ta. Nhưng điều làm thấy căng thẳng khi đối mặt với chính là luồng hơi thở đầy khí thế bá đạo tỏa ra từ người ta. Các thiếu nữ trẻ đẹp vây quanh ta nhưng họ tuyệt nhiên hề có bất kì hành động quyến rũ nào, thái độ của họ đối với ta đặc biệt cung kính, nó làm liên tưởng tới hình ảnh của vị đế vương.

      Sau khi đem rượu đặt lên bàn, Nhan Tế Tế hề nhiều lời liền xoay người bước . Đúng tại lúc này, giọng trầm thấp nhưng đầy bá đạo cất lên từ người đàn ông cao quý kia, ta lúc này đứng dậy nhưng tay vẫn cầm ly rượu vang đỏ: “ kia, đứng lại.”

      Nhan Tế Tế ngẩn ra.

      chợt nhớ tới người đàn ông gặp khi toilet tại buổi tiệc cưới của Chu Tiểu Huyên. ta chính là kẻ sau khi đánh giá vòng 1 của tặng cho nụ cười chế giễu.

      Mặt Nhan Tế Tế lúc này đỏ ửng, chỉ hận ở đây có cái hố nào để mình chui xuống.

      Ánh mắt của ta hề kiêng nể mà đánh giá người từ xuống dưới. Hành động này của ta khác gì buổi trưa nay, làm vừa ngạc nhiên, vừa xấu hổ.

      Các mỹ nữ xung quanh đều là người có kinh nghiệm nên thấy gì là lạ. có vẻ như là người dẫn đầu nhưng người khác nắm lấy bả vai ta cười khẽ: “ Đại nhân, vị này là thay cho người chỉ huy ca trực hôm nay. ấy mới tới nên hiểu quy củ, vả lại ấy chỉ là phục vụ thôi, phải người như chúng em…” Sau đó nàng ta chuyển hướng đến Nhan Tế Tế, khẽ quát: “Còn mau ra ngoài.”

      Nhan Tế Tế như người chết đuối vớ được cọc, vội vã chạy ra ngoài nhưng chưa tới cửa bị ngăn lại. Thanh của người vừa lên tiếng tràn đầy uy quyền, cho phép người ta phản kháng: “ ở lại, còn tất cả những người khác ra ngoài.”

      đám mỹ nữ lặng yên lui ra. vừa dẫn đầu đoàn người, khi ngang qua Tế Tế, ánh mắt ta hết sức phức tạp nhưng cái gì cũng bởi ta hết sức kiêng kỵ người đàn ông kia. Sau khi bọn họ rời ta liền đem đèn trong phòng mở rất sáng.

      Nhan Tế Tế nhất thời kịp thích ứng với ánh sáng mạnh liền nhắm mắt lại, lúc này chợt cảm thấy như mình đã rơi vào cạm bẫy của một tên thợ săn nguy hiểm.

      Nhưng khi đèn trong phòng được bật sáng thì lại có thể nhìn kỹ ngũ quan của người đàn ông kia. ta có mái tóc đen mượt, làn da trắng tì vết, xung quanh ta toả ra hương nước hoa Jasmine dịu nhẹ. Ánh nhìn của ta đối với ngày càng cuồng liệt, bỗng nhiên ta hít sâu một hơi rồi cất lời: “Tôi tên Uông Đông Lâm, đây là số điện thoại của tôi, có thể gọi tìm tôi bằng nó bất cứ lúc nào.”

      cầm tờ giấy ghi số điện thoại mà như cầm quả tạ nặng ngàn cân. Thế nhưng ta lại coi như chưa có gì xảy ra. Trong lúc còn đờ đẫn thì ta rút trong người ra hai cọc tiền rồi ném lên bàn một cách gọn gàng, dứt khoát: “Đủ chưa?”

      Nhan Tế Tế thấy tình hình ổn liền quay người bỏ chạy về phía cửa. Nhưng ta có thể để dễ dàng như vậy sao? Chỉ nghe thấy một tiếng phịch, cửa liền đóng lại, ta thoắt cái đã đứng chắn trước mặt , thanh lúc này đã tràn đầy khí thế bá đạo mạnh mẽ: “ tên là gì?”

      “Hôm nay tôi thấy thoải mái, thật xin lỗi nhưng giờ tôi muốn tan làm...”

      Nghe thế ta liền cười to một tiếng: “Phụ nữ tới nơi này phải vì tiền thì là vì cái gì?”

      trầm mặc.

      ta tò mò đánh giá khuôn mặt vì tức giận mà đỏ lên của . Nhìn có bộ dạng này ta càng hưng trí dạt dào, cảm xúc tràn đầy lưu luyến. ta chưa nhìn thấy gái nào có biểu cảm xinh đẹp động lòng người như vậy, thật giống một bé đáng . Nhất là cặp mắt tràn đầy phẫn nộ như muốn thiêu đốt con ngươi, sáng lạn đến mức khiến người đối diện dám nhìn gần. Cũng bởi thế mà ta chắc chắn phải loại người như đám phụ nữ vừa rồi. hề biết cách sử dụng ánh mắt để câu dẫn đàn ông, nhưng biểu cảm như thế này của biết có thể khiến biết bao đàn ông thần hồn điên đảo.

      Nhan Tế Tế nghiêng người bước , ngay sau đó, ta đã đem cánh tay của giữ chặt: “Tôi có thể đưa nhiều hơn so với tưởng tượng của ...”

      bị ta kéo lại liền mất đà ngã ngồi sô pha, ngay tức khắc nhắm chặt mắt lại, hề phản kháng.

      Nhưng Uông Đông Lâm cũng dừng lại. ta nhặt từ người lên một tờ giấy, đồng tử dần dần phóng đại, một lúc lâu sau hắn mới do dự nói: “ ra ngoài.”

      Nhan Tế Tế chút hoang mang liền cầm tờ giấy kia nhanh chậm ra ngoài. Vừa ra ngoài lập tức chạy trốn. Phía sau, ánh mắt Uông Đông Lâm ánh lên vẻ kỳ dị: đó là một tờ giấy khám bệnh, đó viết rõ ràng dòng chữ: Bị nhiễm aids.

      P/s: chap này muộn vì hôm qua mạng nhà mình lác quá, rất xl mọi người T.T
      nhimxu, Nữ Lâm, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    3. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương4: Cưỡng chế đất 1

      Nhan Tế Tế một mình bước con đường vắng tanh, bước chân của lảo đảo, tuy bây giờ gần đến bình minh nhưng ngoài trời vẫn rất tối. Thỉnh thoảng có những chiếc taxi qua đây rồi dừng lại bên chỗ , đám tài xế trong xe nhiệt tình mời chào: “Tiểu thư, có xe ? “

      Mang trong mình tâm trạng rối bời, cứ bước mà có mục ́ch. Đến cuối cùng vẫn quyết ̣nh lên một chiếc taxi, ngồi ở ghế sau, dựa người vào lưng ghế rồi nhắm chặt mắt lại.

      Ngay lúc đó, di động trong túi vang lên, người gọi điện là Từ Tiểu Nhã. uể oải bắt máy, vừa ấn nút nhận điện thoại thì đầu dây bên kia đã oang oang tiếng trách mắng: “Tế Tế, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên cậu lại bỏ ? Lần này mình bị cậu hại chết rồi!”

      "Xin lỗi, Tiểu Nhã..."

      "Xin lỗi gì nữa chứ, mình nhất ̣nh sẽ bị sếp mắng chết."

      Nhan Tế Tế cũng mệt mỏi nên muốn nhiều lời, một lúc lâu sau lặng lẽ cúp điện thoại.

      Dọc đường , tài xế taxi nói rất nhiều chuyện trời dưới bể. Lúc thì kêu tăng ca quá mệt nhọc nên gây ra viêm tiền liệt tuyến, lúc lại nói công ty này thu quy phí quá cao, mỗi ngày đều phải nộp ít nhất bốn, năm trăm yên khiến việc chi tiêu cho sinh hoạt phí mỗi ngày đều gặp khó khăn và kết quả là sinh thêm bệnh....bla...bla...

      Nhan Tế Tế bỗng nhiên hỏi: “Chú à, nếu chú bị oan mà ai giúp đỡ chú làm rõ chân tướng thì chú sẽ làm sao? kêu oan liệu có kết quả hay ?”

      "Như thế nào, gái, nhẽ có oan tình gì sao?"

      Nhan Tế Tế từ chối cho ý kiến.

      Tài xế cười rộ lên: " gái, thật ngây thơ, Bắc Kinh kêu oan sao? Đó thật là một việc làm điên rồ? biết rằng nơi này tồn tại một công ty bảo an tên 'An nguyên đỉnh' sao? Đó chính là nơi giam giữ các nhân viên lao động kêu oan, họ đem nhốt vào ngục tối mà đem đến thẳng trại tâm thần đấy. Thôi , kêu oan thì có tác dụng gì, tôi thấy rằng phận dân đen chúng ta thì cứ sống cuộc sống thanh đạm thôi. Nếu oan khuất nhỏ thì liền nhẫn nhịn còn nếu là oan khuất lớn thì cũng chỉ có chính bản thân ta mới có thể báo thù rửa hận mà thôi, ví dụ như là giết chết kẻ đó chẳng hạn..."

      Nhan Tế Tế trong lòng chấn động: vì sao chúng ta chỉ có thể sống một cuộc sống hèn mọn còn hơn cả thú vật nếu muốn tồn tại chứ?

      hơi hơi mở miệng, nhưng là, có phát ra bất kỳ thanh gì.

      Nơi ở là một ngõ nhõ trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, bốn phía xung quanh đây đều là những toà nhà cũ chờ được dỡ bỏ và những toà nhà cũ chưa được giải phóng. Và bây giờ những căn hộ đó đều chịu cảnh tượng bị cưởng chế đất, chung quy cũng là do tiền đền bù của nhà nước thoả đáng nên mới gây ra hiện tượng này. Vì được trả cái giá xứng đáng nên quanh đây vẫn còn nhiều hộ gia ̀nh vẫn ́ gắng bám trụ, khiến cho dự án quy hoạch bị gián đoạn nên khu vực này chẳng khác gì bãi đất hoang.

      Đó là hoang vu góc, bốn phía đều là đợi phá bỏ phòng cũ, hộ bị cưỡng chế nhóm vì thu hoạch cao chút tiền bồi thường dùng hết tất cả dân gian trí tuệ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, thế này mới nhượng này đó cổ xưa phòng ở bị tạm thời giữ lại.

      Cũng vì nơi đây hoang vắng nên để phòng ngừa phòng ở bị trộm đột nhập nên lão Trương cùng ông bạn già cùng nhau giữ nhiệm vụ “ Bảo vệ khu vực” , một ngày 24 giờ thì mỗi người phụ trách 12 giờ.

      Nhà của Nhan Tế Tế là tầng 3 dãy nhà ba tầng ở bên trong khu này. Lúc trước, nhà nước nói rằng người sống ở dãy nhà này chỉ được nhận bồi thường mấy vạn yên, thế nhưng số tiền đó so với tiền thuốc men mà mẹ Nhan Tế Tế cần lại chẳng thấm vào đâu chứ đừng nói là dùng để kiếm chỗ ở mới , vì thế mà 2 mẹ con cắn răng chịu đựng, nhất ̣nh chuyển khỏi nơi này.

      Buổi sáng, giả danh là một tiểu thư khuê các, danh giá nhưng đến tôi thì ai biết rằng sống tại một nơi đổ nát như vậy.

      Xa xa, căn hộ nhỏ tầng 3 khu nhà vẫn sáng đèn, Nhan Tế Tế dừng bước lại, xem cửa sổ phản chiếu ra một bóng người gầy gò, trong lòng tràn đầy ấm áp. Đó chính là mẹ , có mẹ hâm nóng lại đồ ăn để chờ về.

      Tế Tế chà xát 2 bàn tay lạnh lẽo, bắt đầu chạy nhanh về phía trước, bỗng nhiên phát hiện ra một tiếng động lạ. Ban đầu tưởng là gió lớn nhưng rất nhanh liền phát hiện ra điểm thích hợp. Tiếng động đó giống như là thanh hành quân gấp gáp, giống như có một trận chiến bắt đầu diễn ra.

      kinh ngạc dừng bước, ẩn mình đằng sau một thân cây ̉ thụ to lớn, dám có một cử động dù nhỏ nhất.

      lén lút nhìn về phía trước thì thấp thoáng thấy bóng dáng lão Trương - hàng xóm của . Dưới ánh đèn lờ mờ bỗng nhiên sáng lên, đúng lúc này, Nhan Tế Tế thấy được một hình ảnh mà dường như chỉ có ti vi : một đội Hắc y nhân gần như là từ trời rơi xuống, thực ra là họ nhảy dù xuống khu tập thể đổ nát này, người mỗi tên đều được trang bị những túi đồ rất to. Bọn họ hành động tất cả những việc này trong bầu khí yên lặng đến đáng sợ.
      Last edited: 28/2/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nàng ơi cách đoạn nữa ra nhé, ta cận khó đọc quớ :3
      quỳnhpinkysở thiên tuyết thích bài này.

    5. sở thiên tuyết

      sở thiên tuyết Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      103
      Chương 5: Cưỡng chế đất 2

      Con chó của lão Trương phát hiện ra tiếng động lạ, nó ̣nh cất tiếng sủa đầu tiên thì lập tức nghẹn họng, nằm vật ra đất.

      Ngọn đèn các căn hộ lập tức được tắt.

      Ngay sau đó là tiếng mở cửa căn hộ, đằng sau cánh cửa là lão Trương bị chăn quấn chặt cả người như bánh bao nhân thịt được ném ra ngoài, tiếp theo là trẻ em và phụ nữ trong nhà được đưa ra, người họ còn mặc đồ ngủ.

      Nhưng là, bọn họ khóc cũng nháo, tất cả đều yên lặng, thật lâu sau Nhan Tế Tế mới có phản ứng, đoán rằng mọi người đều bị hạ thuốc mê giống con chó vừa nãy.

      Mẹ đâu? nhẽ bà cũng ở bên trong?

      dám tạo bất kì tiếng động nào, ̉ họng khô khốc. Tiếp theo lại nghe thấy tiếng nổ, vừa quay ra liền nhìn thấy bức tường lúc nãy giờ chỉ còn là đống đổ nát... Họ phá các căn hộ còn lại ở đây...

      Hai chân run lên, dường như quên mất rằng mình trốn đằng sau thân cây ̉ thụ, đầu óc trống rỗng.

      Gần đến bình minh thì đội hắc y nhân kia liền tập hợp lại rồi tất cả bỏ . Bốn phía xung quanh bụi đất mù mịt, những căn hộ cũ gần đó giờ chỉ còn là một lớp bột phấn trắng xoá, nhìn cảnh tượng này gần như muốn hét lên nhưng liền lập tức che miệng của mình lại.

      Khi tất cả những kẻ kia thực sự đã xa, lúc này mới hoàn hồn, một mạch chạy thẳng đến khu nhà đằng sau.

      Toàn bộ dây điện hiển nhiên đã bị cắt, toàn bộ thiết bị liên lạc với bên ngoài đã bị phá hỏng.

      Chỉ có duy nhất một căn phòng ở hướng đông có ánh sáng nhàn nhạt toả ra. Bên trong vứt đầy những đồ điện đã bị phá hỏng, 4 cái ghế thì chất đống những tạp vật, tường dán chi chít những tờ giấy được cắt từ những tờ báo và những số liệu được tính toán. bàn đặt một chiếc máy tính cũ kết nối với các máy ghi hình hoạt động 24/24 giờ được lắp đặt xung quanh khu vực này. Đây chính là phòng ngoài của căn hộ nhà và đương nhiên công việc : theo dõi, quan sát, khống chế các máy quay là do đảm nhận

      Có vài lần những kẻ làm công việc giải toả cũng đến đây nhưng đều được phát hiện kịp thời nên nguy cơ mới được giải trừ.

      Nhưng hôm nay bọn họ đã thuê “Đội Phi Hổ” đến san bằng nơi này, căn bản trở tay kịp. Dù muốn thông báo cho người bên trong cũng có cách nào vì đường dây điện đã bị phá hỏng.

      Nhan Tế Tế chạy vội vào phòng trong, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ tiều tuỵ ngồi bệt bên chiếc giường đơn, người bà run run.

      "Mẹ... mẹ sao chứ?"

      "Tế Tế, con đã về rồi sao... Mẹ sao, chúng ta mau trốn ...”

      Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng chửi rủa của lão Trương. Bây giờ ông đã tỉnh lại nhưng những người khác đều bị đánh cho ngất xỉu. Phẫn nộ trước những gì xảy ra trước mặt, ông ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, miệng ngớt rủa xả.

      Lòng Nhan Tế Tế cũng đau như dao cắt, những kẻ vừa rồi chính là “Đội Phi Hổ”, chỉ dựa vào sức lực của những người dân lao động nghèo khổ như chúng ta thì làm sao có thể là đối thủ của họ.

      Sớm biết như thế này thì lúc trước đã đưa mẹ chuyển đến nơi khác, lúc này lại thấy hối hận khi nhận số tiền mà Uông Đông Lâm đã đưa. Tình hình hiện tại thật tệ đến mức còn gì để tệ hơn, cả ngày sống trong lo lắng, đề phòng, chỉ sợ rằng đến cả tiền bồi thường cũng được nhận.

      Nhan Tế Tế rất nhanh ổn định tâm trạng của mình, thậm chí mặt lúc này còn mang một chút tươi cười: “ Mẹ, nơi này xem ra thể ở lại được nữa, bây giờ chúng ta nên chuyển đến một nơi mới tốt hơn.”

      Mẹ Tế Tế mặt mày nhăn lại: “Chúng ta có thể chuyển tới nơi nào? Hiện tại giá thuê nhà rất đắt đỏ, bây giờ chúng ta lập tức chuyển thì lấy đâu ra tiền, mà cũng phải chỉ dăm ba ngày là chúng ta sẽ gom đủ tiền...”

      lấy từ trong túi ra 1 xấp tiền: “Mẹ, ở đây con có 1 vạn yên.”

      “Tế Tế, tiền này con lấy đâu ra?”

      Một chồng tiền thật dày, mới tinh.

      Rõ ràng đã gấp gáp rời vậy thì Uông Đông Lâm làm thế nào có thể đặt nó trong túi ? Nhưng bây giờ có thời gian truy cứu, cũng muốn hồi tưởng lại sự việc, con người muốn sống được đời này thì phải học cách để trở nên vô liêm sỉ.

      Mẹ nhìn chằm chằm, sau khi há hốc mồm ngạc nhiên thì bà cũng chỉ thở dài 1 tiếng.

      Nhan Tế Tế nở cụ cười trấn an bà: “Mẹ, người yên tâm, tiền này con có ăn cướp.”
      nhimxu, quỳnhpinkyNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :