Chương 4.2
“Em muốn!” Ô Nguyệt Vân giãy giụa muốn thoát khỏi ngực . , hôm nay sao lại. . . lại như vậy . . . .
“Đây là trừng phạt. Hôm nay em là hầu , phải giúp chủ nhân vui vẻ!” Chu Uy Tuấn lại lập tức kéo người xuống: “Nhanh lên! Tự mình lấy mứt dâu bôi lên . . . Nếu như em làm chúng ta cứ tiếp tục duy trì tư thế này đấy.”
“A. . .”
“Vân Vân, ngoan ngoãn chút, biết em cũng rất hưng phấn, nhìn xem, em cũng ướt rồi này!” Tay trượt vào khe mông của , bóp cái, cảm giác được ở giữa trở nên ẩm ướt.
“Sao, sao lại như vậy. . .”
“Được rồi, thả lỏng chính mình, đừng có thẹn thùng như vậy nữa, để giúp em mở nắp.” xong, cầm lọ thủy tinh rồi vặn nắp ra: “Tự mình bôi , em muốn bôi ở đâu cũng được, đừng lo lắng, ăn hết, bỏ sót chỗ nào.”
Chuyện đến mức này, có ngượng ngùng cũng làm được gì, bằng gạt hết lý trí sang bên, chơi đùa với hồi rồi tính . . . . Ô Nguyệt Vân nghĩ vậy, trong lòng hạ quyết tâm.
Có đôi khi con người bị ép tới đường cùng ngược lại cắn răng, nhấc chân lên, làm ra những chuyện mà bản thân thể nào tưởng tượng được.
Lúc này Ô Nguyệt Vân chính là như thế.
bắt đầu lấy ngón tay quét miếng mứt dâu, ngón tay run rẩy, chậm rãi đem mứt dâu đỏ hồng bôi lên nụ hoa, từng chút từng chút , dần dần bôi loạn khắp nơi.
Hô hấp của Chu Uy Tuấn càng lúc càng trở nên nặng nề, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Đầu vú của bởi vì mứt dâu lạnh buốt mà dần dần thức tỉnh, run rẩy đứng thẳng lên, bầu ngực được tô điểm thêm màu đỏ hồng óng ánh lại càng trở nên ngon miệng và đẹp mắt.
“Tốt lắm.” Giọng của người nào đó lại càng trở nên trầm khàn quyến rũ.
“Nâng lên, dâng tới cho , cầu xin ăn nó.” Chà chà, là quá lớn, quá hoàn mỹ!
Ô Nguyệt Vân nghe lời, nâng ngực trái lên, đem nụ hoa tràn ngập hương vị dâu tây đến bên miệng .
“Chủ nhân, xin ngài hãy ăn em . . .” cố gắng ưỡn thẳng ngưởi, đem nụ hoa xinh đẹp mê người đến bên khóe môi khô khốc của người đàn ông.
Chu Uy Tuấn rên lên tiếng, hai tay vòng ra sau lưng để đỡ , liếm môi, cúi đầu xuống thấp hơn chút, mái tóc phớt qua xương quai xanh của .
Đầu lưỡi ấm áp của hung hăng liếm mút nụ hoa, đem mứt dâu mút hết vào trong miệng, từng chút từng chút, nuốt hết mứt dâu đỏ hồng, sau đó mở miệng ngậm hết nụ hoa, hết ngậm rồi lại mút, mút đến phát ra thanh.
Mút hết bên rồi lại chuyển xuống dưới, giống như con sói bị bỏ đói ba ngày ba đêm, điên cuồng mà thô lỗ mút lấy thức ăn ngon miệng trước mắt, chút cũng buông tha, cuối cùng còn đẩy hai tay vướng víu của ra, tự mình dùng tay trái để giữ lấy.
Chóp mũi của lướt qua bầu ngực, chạm lên nụ hoa.
Ô Nguyệt Vân nhìn cách làm với , lần đầu tiên nhìn thấy trở nên thô lỗ và đói khát như vậy. nhìn ngực trái của mình bị cầm trong tay, bầu ngực thơm ngào ngạt ở giữa những kẽ tay nhô lên thành vài ngọn núi , mứt dâu bị liếm sạch, khắp nơi đều dính nước bọt của .
Ô Nguyệt Vân phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cảnh tượng này quá ướt át, quá kích thích!
run rẩy nhắm mắt lại, thế nhưng giác quan lại càng trở nên nhạy bén.
cảm nhận được lưỡi lướt qua nụ hoa, sau đó ngậm lấy rồi mút mạnh, cảm giác tê tê ngứa ngứa từng chút từng chút mà tăng lên.
“Để giúp em làm sạch nó. . . .” Chu Uy Tuấn thở ra hơi, cất giọng tuyên bố, nhìn bầu ngực trắng nõn bị mình gặm cắn đỏ bừng đến đáng thương, kìm lòng được mà hôn lên nhũ hoa cứng ngắc: “Đổi sang bên phải , nhanh lên!”
Ô Nguyệt Vân nghe lời, nâng ngực phải lên, ánh mắt mờ mịt nhìn biến thành sói, gặm cắn ngực .
Lần này, Chu Uy Tuấn vừa mút, vừa cố tình dùng tay trêu chọc ngực trái vừa bị miệng lưỡi mình hành hạ.
Ô Nguyệt Vân càng thêm run rẩy, đôi môi đỏ mọng hé mở, phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, toàn thân cũng trở nên ửng hồng.
“Vân Vân, phomat dâu tây em làm ăn ngon ! Đáng tiếc là em được ăn. . .” Chu Uy Tuấn lầu bầu .
“Đừng nữa, đáng ghét!” Ô Nguyệt Vân đặt hai tay lên vai , nhìn đầu điên cuồng vùi vào ngực mình. Mặc dù quyết định vui vẻ cùng , nhưng khi nghe những lời như vậy, Ô Nguyệt Vân vẫn khỏi thẹn thùng, tim đập rộn lên.
“Sao lại ? Em vừa thơm vừa mềm, lại còn có mùi sữa thoang thoảng, rất hợp với khẩu vị của . . . . Tuy thích ăn đồ ngọt nhưng món phomat này của em khiến bị nghiện!”
“Đáng ghét! đủ chưa?” Những lời xấu hổ như vậy. . . . tại sao có thể mà mặt đỏ, thở gấp chứ?
“Đương nhiên là chưa!” lấy tay gảy gảy viên thịt trước ngực , đầu lưỡi ẩm ướt liếm đường qua ngực trái: “Aiz, ăn ngon như vậy, nếu sau này được ăn nữa phải làm sao bây giờ? Vân Vân, lần sau lại cho ăn tiếp có được ?”
“ được. . .”
Chu Uy Tuấn cũng lên tiếng, chỉ say mê liếm mút, quan tâm đến kháng nghị của , dù sao lúc muốn ăn, tự có cách.
ngừng lại động tác trong miệng, ngẩng đầu, quệt miệng, nhìn bầu ngực mềm mại trở nên đỏ rực, thương khẽ cười rộ lên: “Bé cưng, đáng thương!” Ngón tay men theo dấu hôn ngực .
“Xong rồi sao?”
“ muốn uống nước trái cây.” Hai mắt Chu Uy Tuấn sáng lấp lánh.
“Hả?”
Dưới ánh nhìn ngơ ngác của Ô Nguyệt Vân, Chu Uy Tuấn đưa tay sờ soạng phía dưới của .
“Nhìn xem, quần lót chữ T cũng ẩm ướt rồi!” Đầu ngón tay của tiến vào chính giữa, tìm kiếm lớp vải bị giấu bên trong, nhàng kéo ra.
“Đừng kéo. . .” Ô Nguyệt Vân vươn tay giữ chặt lấy khuỷu tay của , thắt lưng bởi vì tình dục mà chậm rãi đong đưa, vừa rồi bị làm vậy, cộng thêm việc mặc bộ đồ mát mẻ người khiến cho dễ dàng bị tình dục khống chế.
“Em rất thích đúng ? Eo và mông của em vặn vẹo giống như muốn thứ gì đó!”
“Ừm. . .”
“ sắp bắt đầu uống nước trái cây đấy!” Chu Uy Tuấn vừa , vừa đẩy trong ngực nằm lên bàn, để thân thể mình ở giữa hai chân , lấy tay vén cao váy, tay kéo xuống quần lót chữ T, tay nắm lấy bàn tay yếu ớt vô lực vẫn còn dính ít mứt dâu tây của , từ từ dẫn dắt để mở rộng hai chân.
“Cảm thấy thế nào? Nước trái cây của em ngọt!”
“Tuấn, đừng như vậy . . . .” Ô Nguyệt Vân cầu xin tha thứ, hôm nay nhận quá nhiều kích thích rồi.
Sao Chu Uy Tuấn có thể dễ dàng buông tha cho ? Khi liếm hết chỗ mứt dâu tây cuối cùng, lập tức thể chờ đợi được nữa mà cúi thấp đầu mút cách mãnh liệt.
thanh liếm mút ngừng vang vọng trong phòng khách, lọt vào trong tai Ô Nguyệt Vân, cảm thụ khoái cảm mà mang lại, bụng dưới bắt đầu co rút, chưa đến vài phút đạt đến cao trào!
Bụng dưới của siết chặt, cửa huyệt khép khép mở mở, ái dịch mãnh liệt tuôn ra, Chu Uy Tuấn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mặt dính đầy dịch lỏng, dáng vẻ có chút chật vật.
Thế nhưng cũng thèm để ý, mở to miệng hứng lấy chất lỏng ngừng chảy ra.
“A . . . nhiều!” kề sát miệng vào cửa huyệt, đầu lưỡi ngừng cuốn lấy, muốn bỏ sót giọt mật dịch nào làm điên cuồng.
“Tuấn. . . .” Ô Nguyệt Vân vịn lấy bả vai , mười ngón tay ấn sâu vào trong da thịt, há miệng thở dốc, từng ngụm từng ngụm.
“Vân Vân, em quá tuyệt vời, chảy nước vừa nồng vừa ngọt, cánh hoa xinh đẹp hòa cùng mứt dâu tây, mọi thứ tốt đẹp đời so ra đều kém xa . . . . Đợi hưởng thụ xong để em trai thưởng thức nhé!” cởi quần xuống, bên trong cũng mặc thêm cái gì, nam tính đỏ sậm nghênh ngang ra trước mắt bọn họ.
Chu Uy Tuấn ôm lấy Ô Nguyệt Vân vẫn còn mơ màng, xoay người lại, để đưa lưng về phía mình, sau đó vịn lấy eo của , đem phái nam được đeo áo mưa tiến vào từ phía sau!
Cảm giác căng đầy khiến Ô Nguyệt Vân hít sâu hơi, nhưng còn chưa kịp thở ra người đàn ông phía sau thể chờ nổi mà bắt đầu chuyển động.
“Vân Vân, em trai cũng muốn ăn em, em vừa trơn vừa ngọt, cực kỳ ngon miệng!” Chu Uy Tuấn ra những lời thô tục, nhưng đối với tình dục mà , nghe những lời này lại vô cùng dễ chịu, làm cho bầu khí giữa hai người càng trở nên nóng bỏng.
Chu Uy Tuấn từ dưới vọt lên, ngừng thẳng tiến, mà hai bầu ngực của Ô Nguyệt Vân cũng theo đó mà lay động, Chu Uy Tuấn vươn tay ra vuốt ve nắn bóp, cảm thụ sức nặng của nó.
“Tuấn . . . Em, em sắp chịu nổi, lớn quá, khó chịu. . . .” Ô Nguyệt Vân nức nở nghẹn ngào, bị người đàn ông của mình đùa giỡn đến mức phải cất tiếng cầu xin tha thứ.
“Mới như vậy mà chịu nổi rồi sao?” Mỗi lần ra từ, lại dùng sức đâm mạnh vào trong.
“Mạnh quá. . .”
“Như vậy được chưa? Em siết chặt quá!” Chu Uy Tuấn giảm biên độ lại, nhàng ma sát vách tường thịt nóng hổi.
“Ừ, tuyệt quá . . . . A!” lại đẩy mạnh cái. “Ha. . . chơi xấu!”
“Cũng chỉ chơi xấu với em mà thôi!” Chu Uy Tuấn cúi đầu gặm cắn lung tung lên cổ : “Em càng tỏ vẻ đáng thương như vậy, lại càng muốn chơi xấu với em đấy!”
“A. . . chậm chút!” còn biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm nữa rồi, chỉ có thể ngừng cầu xin người đàn ông phía sau, đến cả ngón chân cũng co quắp lại: “ , cần đụng đến chỗ đó . . . .”
“Chỗ này sao?” Chu Uy Tuấn dùng sức đẩy chút.
“ xấu lắm, đừng đụng vào chỗ đó, em chịu nổi. . . .” Ô Nguyệt Vân cảm giác như mình đứng ở vách núi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Vân Vân, em sắp ra rồi sao? cũng sắp, sắp ra rồi! Chúng ta cùng tới được ? A!” Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dục vọng căng trướng tới cực hạn, muốn phun ra khoái cảm, động tác của càng thêm mãnh liệt, mông hẹp lại càng dùng sức, tiến vào càng thêm mạnh mẽ.
Rốt cuộc, ở lần cuối cùng, lúc Chu Uy Tuấn cắm sâu dục vọng căng cứng vào bên trong hoa huyệt, hai người đồng thời đạt đến cao trào, trong tiếng gầm hòa cùng tiếng nức nở, phóng thích ra nhiệt tình của mình. . . .
Last edited by a moderator: 30/4/15