1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người tình Sputnik - Haruki Murakami

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 07 Part 1



      CHƯƠNG 7


      Điều đầu tiên tôi nghe thấy là giọng đàn ông trầm trầm tiếng rất nặng, kêu tên tôi oang oang, rồi hét lên, "Tôi gặp đúng người chứ?" Tôi ngủ say sưa. Đầu óc tôi trống rỗng, như cánh đồng lúa trong mưa dông, và tôi thể nghĩ được xảy ra chuyện gì. Tấm khăn trải giường vẫn phảng phất ký ức cuộc ân ái ban chiều, và thực rối tung lên như chiếc áo len cài nhầm khuy. Người đàn ông nhắc lại tên tôi. "Tôi gặp đúng người chứ?"


      "Ông gặp đúng người rồi," tôi đáp. Dường như nó giống tên tôi, nhưng chuyện gì đến đến rồi. Có tiếng lạo xạo lúc như có hai luồng khí khác nhau va đập mạnh.


      Tôi nghĩ chắc Sumire gọi cuộc điện thoại quốc tế từ Hy Lạp. Tôi để ống nghe ra xa tai chút, đợi giọng của vang lên tiếp tục câu chuyện. Nhưng giọng tôi nghe sau đó lại phải của Sumire mà là của Miu.


      "Tôi chắc nghe Sumire về tôi?"


      "Vâng, tôi có nghe," tôi đáp.


      Giọng chị điện thoại méo vì khoảng cách xa xôi, vì tác động của chất vô cơ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được căng thẳng chứa trong đó. cái gì đó cứng và rắn chắc như đám mây băng qua đường dây điện thoại tràn vào phòng khiến tôi tỉnh ngủ hẳn. Tôi ngồi bật dậy giường, vươn thẳng người, cầm chặt ống nghe.


      "Tôi phải nhanh," Miu ra hơi. "Tôi gọi từ hòn đảo Hy Lạp, và gần như thể liên lạc được với Tokyo, có khi cũng bị ngắt giữa chừng. Tôi thử nhiều lần rồi, và cuối cùng cũng kết nối được. Vì vậy cho phép tôi bỏ qua phép xã giao để vào việc ngay chứ?"


      "Chị cứ ," tôi đáp.


      " có thể đến đây được ?"


      "Đến đây, chị muốn là Hy Lạp?"


      "Vâng. Càng sớm càng tốt."


      Tôi buột miệng thốt ra ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu. "Có chuyện gì xảy ra với Sumire à?"


      Miu dừng lại lấy hơi. "Tôi vẫn chưa biết. Nhưng tôi nghĩ ấy muốn đến đây. Tôi chắc chắn thế."


      "Chị nghĩ ấy muốn thế?"


      "Tôi thể chuyện này qua điện thoại được. chẳng có hiệu quả gì khi chúng ta bị cắt giữa chừng, vả lại đây là vấn đề tế nhị, và tôi muốn chuyện trực tiếp với hơn. Tôi thanh toán vé khứ hồi cho . Chỉ cần đến. Càng sớm càng tốt. Hãy mua vé . Hạng nhất ấy, thích như thế nào cũng được."


      Mười ngày nữa năm học mới bắt đầu. Tôi phải quay về trước khi khai giảng, nhưng nếu tôi muốn chuyến dạo chơi Hy Lạp cũng phải điều thể. Theo kế hoạch trong kỳ nghỉ tôi phải đến trường hai lần để hoàn thành số việc nhưng tôi có thể nhờ người khác làm hộ.


      "Chắc là tôi có thể được," tôi . "Đúng vậy, tôi nghĩ mình có thể được. Nhưng chính xác tôi phải đến đâu?"


      Miu tên hòn đảo. Tôi ghi những điều Miu vào bìa trong cuốn sách để cạnh giường. Tên hòn đảo nghe quen quen.


      " bay từ Athens đến Rhodes rồi phà. Mỗi ngày có hai chuyến phà ra đảo, vào buổi sáng và vào buổi chiều. Tôi đến cảng đón bất cứ khi nào phà tới. đến chứ?"


      "Tôi nghĩ là mình thu xếp được. Chỉ có điều..." Tôi chưa kịp hết câu đường dây bị cắt. Đột ngột, thô bạo, như có người cầm rìu chặt vào dây thừng vậy. Và lại là tiếng lạo xạo khó chịu đó. Hy vọng liên lạc được nối lại, tôi ngồi yên lúc, ống nghe áp bên tai, chờ đợi, nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng động khó chịu ấy. Tôi gác máy và rời khỏi giường. Trong bếp, tôi uống cốc trà lúa mạch lạnh, tựa lưng vào tủ lạnh, cố sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.


      Tôi có thực phải lên máy bay và vượt bằng đấy đoạn đường tới Hy Lạp?


      Câu trả lời là phải. Tôi có lựa chọn nào khác. Tôi lôi từ giá sách xuống tập bản đồ thế giới để xác định vị trí của hòn đảo Miu . Nó nằm gần Rhodes, chị vậy, nhưng dễ tìm ra nó giữa vô số hòn đảo rải rác biển Aegean. Tuy nhiên, cuối cùng tôi cũng phát ra tên của nơi mình tìm kiếm được in xíu. hòn đảo nằm cạnh biên giới Thổ Nhĩ Kỳ. tới mức bạn thể được hình thù của nó.


      Tôi lấy hộ chiếu ra khỏi ngăn kéo và kiểm tra thấy nó vẫn còn hiệu lực. Sau đó tôi gom hết tiền mặt có trong nhà tống vào ví. Số tiền nhiều nhưng sáng ra tôi có thể rút thêm tiền ở ngân hàng. Tôi có ít tiền tiết kiệm và khoản tiền thưởng mùa hè hoàn toàn chưa dùng đến. Khoản tiền này cộng với thẻ tín dụng là đủ cho tôi mua vé khứ hồi đến Hy Lạp. Tôi nhét mấy bộ quần áo vào cái túi thể thao bằng nhựa kèm theo bộ đồ vệ sinh. Thêm hai cuốn tiểu thuyết của Joseph Conrad tôi định đọc lại. Tôi phân vân biết có nên mang theo đồ bơi , nhưng cuối cùng cũng mang . Có lẽ khi tôi đến đó mọi vấn đề dù là gì nữa cũng đều được giải quyết, mọi người đều vui vẻ, khỏe mạnh, mặt trời lơ lửng yên bình bầu trời, và tôi có thể bơi lội thỏa thích , hai lần trước khi phải quay về - dĩ nhiên đó là kết quả tốt đẹp nhất đối với tất cả những ai có liên quan.


      Thu xếp đồ đạc xong xuôi, tôi tắt đèn, ngả đầu xuống gối, cố gắng ngủ lại. Mới hơn ba giờ, tôi vẫn có thể chợp mắt chút trước khi trời sáng. Nhưng tôi thể ngủ được. Tiếng lạo xạo khó chịu đó vẫn đều đều gõ trong huyết mạch tôi. Sâu thẳm trong đầu mình tôi có thể nghe thấy giọng người đàn ông đó, quát tên tôi. Tôi bật đèn, lại rời khỏi giường, vào bếp pha cốc trà đá uống. Rồi tôi xem xét toàn bộ cuộc chuyện với Miu, từng từ từ đầu tới cuối. Lời chị nghe mông lung, mơ hồ, đầy ám chỉ. Nhưng trong những gì chị có hai việc. Tôi ghi lại vào sổ ghi nhớ:


      1. Có chuyện xảy ra với Sumire. Nhưng Miu biết là chuyện gì.


      2. Tôi phải đến đó càng sớm càng tốt. Sumire, theo Miu, cũng muốn thế.


      Tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sổ ghi nhớ. Và gạch dưới hai từ:


      1. Có chuyện xảy ra với Sumire. Nhưng Miu biết là chuyện gì.


      2. Tôi phải đến đó càng sớm càng tốt. Sumire, theo Miu, cũng muốn thế.


      Tôi thể hình dung nổi có chuyện gì xảy ra với Sumire hòn đảo Hy Lạp ấy. Nhưng tôi chắc chắn đó phải là chuyện xấu. Vấn đề là xấu như thế nào? Từ giờ đến sáng tôi cũng thể làm được gì cả. Tôi ngồi ghế chân gác lên bàn, đọc sách và chờ ánh sáng đầu tiên xuất . Nó dường như dài vô tận.


      Ngay khi trời hửng sáng, tôi bắt chuyến tàu Chuo Line đến Shinjuku, nhảy lên tàu Narita Express và tới sân bay. Đến chín giờ tôi rảo qua quầy bán vé mới hay có chuyến nào bay thẳng từ Narita đến Athens. Sau hồi mò mẫm tôi mua vé hạng thương nhân của hãng KML bay Amsterdam. Từ đấy tôi có thể bay đến Athens. Rồi từ Athens tôi lên chuyến bay nội địa của hãng Olimpic đến Rhodes. Hãng KML lo hết vụ này. Nếu có gì trục trặc hai chặng chuyển tiếp của tôi hanh thông. Đấy là cách nhanh nhất để đến đó. Tôi mua vé khống cho chuyến khứ hồi nên trong vòng ba tháng tới tôi có thể về lúc nào cũng được. Tôi trả tiền bằng thẻ tín dụng. Ông có gửi hành lý ? Họ hỏi tôi. , tôi đáp.


      Còn thời gian trước khi cất cánh, vì vậy tôi ăn sáng tại nhà hàng sân bay. Tôi rút ít tiền mặt từ máy ATM và đổi sang séc du lịch. Tiếp đó tôi mua cuốn hướng dẫn du lịch Hy Lạp ở hiệu sách. Tên hòn đảo Miu với tôi xuất trong cuốn sách này nhưng tôi cần biết thông tin về đất nước đó - tiền tệ, khí hậu, những vấn đề cơ bản. Ngoài lịch sử Hy Lạp cổ và kịch cổ điển tôi chẳng biết mấy về mảnh đất này. Cũng chỉ ngang bằng kiến thức của tôi về địa lý sao Mộc hay cách vận hành bên trong của hệ thống làm lạnh xe Ferrari mà thôi. Cả đời mình tôi chưa lần tính đến khả năng tới Hy Lạp. Ít nhất là cho tới hai giờ sáng cái ngày đặc biệt đó. Ngay trước buổi trưa tôi gọi điện ột đồng nghiệp. Tôi bảo người bà con của tôi gặp tai nạn nên tôi phải rời Tokyo khoảng tuần, biết có thể giúp tôi giải quyết công việc ở trường cho đến lúc tôi quay về . sao cả, đáp. Chúng ta nhiều lần giúp đỡ nhau như vậy nên chuyện này có gì khó khăn cả. "Vậy đâu?" hỏi. "Shikoku," tôi đáp. Tôi thể với tôi đường tới Hy Lạp.


      "Rất tiếc khi nghe tin này," . "Dù sao nữa, hãy bảo đảm là quay về kịp khai giảng năm học mới. Và nếu được nhớ mua quà kỷ niệm cho tôi nhé?"


      "Nhất định rồi," tôi đáp. Sau này tôi mua quà.


      Tôi vào phòng đợi của hành khách hạng thương nhân, ngả mình lên ghế và thiếp chốc lát, giấc ngủ chập chờn. Thế giới mất mọi ý nghĩa của thực tại. Màu sắc gượng gạo, chi tiết sống sượng. Phông bằng giấy bồi, các ngôi sao làm từ lá nhôm. Đâu đâu cũng thấy hồ dán và mũ đinh. Tiếng loa thông báo của sân bay ong ong trong đầu tôi. "Tất cả hành khách chuyến bay 275 của hãng hàng Air France tới Paris." Trong trạng thái chập chờn ngủ ra ngủ thức ra thức đó tôi nghĩ về Sumire. Giống như cuốn phim tài liệu về hàng bao tháng năm quá khứ, từng cảnh lại khơi lên trong tâm trí những nơi chốn, những khoảng thời gian chúng tôi chia sẻ cùng nhau. Trong cảnh náo nhiệt của sân bay, giữa các hành khách tới lui, cái thế giới mà tôi chia sẻ với Sumire dường như tồi tàn, mong manh và bấp bênh. Cả hai đứa tôi đều biết chuyện gì thực quan trọng cũng như có khả năng điều chỉnh nó. có gì vững chắc để chúng tôi có thể dựa vào. Chúng tôi gần như là hai con số vô hạn, chỉ là hai sinh vật nhoi đáng thương từ lãng quên này đến lãng quên khác.


      Tôi thức giấc, vã mồ hôi, chiếc áo dính chặt vào ngực. Cơ thể bơ phờ, đôi chân tê cứng. Tôi cảm thấy như mình bị bầu trời u ám nuốt chửng. Chắc hẳn trông tôi có vẻ nhợt nhạt. nhân viên phòng đợi lo lắng hỏi tôi có sao . "Tôi bình thường," tôi đáp, "chỉ do nóng thôi." Ông muốn uống chút gì lạnh ? hỏi. Tôi đắn đo chốc lát rồi đề nghị bia. mang cho tôi chiếc khăn mặt lạnh, lon Heineken và gói lạc tẩm muối. Sau khi lau khuôn mặt đẫm mồ hôi và uống hết nửa lon bia, tôi cảm thấy khá hơn. Và tôi có thể thiếp lúc.


      Máy bay rời Narita gần như đúng giờ và theo đường cực Bắc tới Amsterdam. Muốn ngủ thêm chút nữa nên tôi uống ít whisky, và khi thức dậy ăn tối . Do thấy ngon miệng nên tôi bỏ bữa sáng. Tôi muốn giữ đầu óc bận rộn nên khi thức tôi tập trung đọc Conrad.


      Đến Amsterdam tôi chuyển máy bay Athens, tới phòng đợi dành cho hành khách chuyến bay nội địa và lên chiếc 727 bay đến Rhodes. Hành khách máy bay phần lớn là thanh niên sôi nổi đến từ mọi đất nước có thể hình dung ra được. Tất cả họ đều rám nắng, mặc áo phông hay áo ngắn tay và quần bò ngố. Phần đông thanh niên để râu (hoặc quên cạo) và buộc tóc đuôi ngựa. Tôi trông có vẻ lạc lõng trong chiếc quần màu be, áo sơ mi thể thao ngắn tay và áo khoác bằng vải cotton màu xanh đậm. Thậm chí tôi còn quên mang theo kính râm. Nhưng, ai có thể trách tôi được? Mới mấy giờ trước tôi còn ngồi trong căn hộ của mình tại Kunitachi vò đầu bứt tai biết xử lý đống rác thải thế nào.


      Xuống sân bay Rhodes tôi đến bàn chỉ dẫn hỏi cách phà ra đảo. Phà nằm ở bến tàu bên cạnh. Nếu nhanh chân tôi có thể kịp chuyến phà chiều. " phà còn chỗ ?" tôi hỏi cho chắc. phụ nữ mũi nhọn khó đoán tuổi ngồi ở bàn chỉ dẫn tỏ vẻ khó chịu phẩy tay. "Lúc nào họ cũng kiếm được chỗ ột người nữa," bà ta . "Có phải thang máy đâu."


      Tôi bắt taxi ra bến. "Tôi vội," tôi bảo người lái xe nhưng có vẻ ta hiểu ý tôi. Xe có máy điều hòa, và ngọn gió nóng nực bụi bặm lùa vào qua khung cửa sổ mở. Suốt dọc đường tài xế luôn miệng chỉ trích đồng Euro bằng thứ tiếng trúc trắc, khó nhọc. Tôi lịch chêm vào mấy câu để chứng tỏ mình theo dõi câu chuyện nhưng thực ra nghe gì. Thay vào đó tôi ngắm nhìn quang cảnh thành phố Rhodes lướt qua rạng rỡ bên ngoài. Bầu trời gợn mây, dấu hiệu của mưa. Mặt trời nung rám các bức tường nhà bằng đá. Bụi phủ thành lớp các thân cây xù xì bên đường, dân chúng ngồi dưới tán cây hoặc dưới những chiếc lều ngoài trời và hầu như im lặng ngắm nhìn xung quanh. Tôi bắt đầu tự hỏi biết mình có đến đúng chỗ . Nhưng những tấm biển sặc sỡ viết bằng chữ Hy Lạp quảng cáo thuốc lá và rượu hồi tràn ngập dọc đường từ sân bay về thành phố mách cho tôi - cách khá chắc chắn - đây là Hy Lạp.


      Chiếc phà chiều vẫn đậu ở bến. Nó to hơn tôi tưởng. Ở phía đuôi có chỗ dành riêng cho ô tô, và đậu sẵn hai chiếc xe tải hạng vừa chở thực phẩm và hàng hóa lặt vặt cùng chiếc Peugeot cũ mui kín. Tôi mua vé lên phà, và vừa kịp ngồi xuống chiếc ghế xếp dây buộc phà được tháo ra khỏi bến và động cơ nổ ầm ĩ. Tôi thở dài nhìn trời. Bây giờ tất cả những gì tôi có thể làm là đợi chiếc phà đưa tôi tới nơi tôi đến.


      Tôi cởi chiếc áo vải cotton bụi bặm ướt đẫm mồ hôi, cuộn lại nhét vào túi sách. năm giờ chiều nhưng vầng thái dương vẫn lơ lửng giữa bầu trời, ánh nắng chói chang. cơn gió từ mũi phà lướt dưới cánh buồm, hiu hiu thổi đầu tôi, chậm rãi đến mức tôi bắt đầu thấy bình tĩnh hơn. Những cảm xúc u ám nảy sinh trong tôi khi ngồi ở phòng đợi sân bay Narita biến mất. Tuy nhiên vẫn còn chút dư vị cay đắng.


      phà chỉ có vài khách du lịch, do đó tôi đoán hòn đảo tôi tới phải điểm du lịch nổi tiếng. Hành khách đa phần là dân địa phương, chủ yếu là người già sang Rhodes mua hàng bây giờ trở về nhà. Hàng hóa họ mua về được đặt cẩn thận dưới chân như những con vật yếu đuối. Mọi khuôn mặt già cả đó đều hằn sâu nếp nhăn và ngây ra bất động, như thể vầng mặt trời chói chang và cuộc sống lao động cực nhọc tước mất của họ mọi biểu tình cảm.


      phà còn có mấy người lính trẻ. Và hai khách du lịch bụi, túi xách nặng cầm tay, ngồi bệt sàn. Cả hai đều chân gầy nhom, mặt dữ tợn.


      Cũng có Hy Lạp mặc váy dài. rất đáng , với đôi mắt đen sâu thẳm. Mái tóc dài tung bay trong gió khi trò chuyện với người bạn . Khóe miệng thoáng nét cười như có điều diệu kỳ nào đó sắp xảy ra. Đôi khuyên tai bằng vàng lấp lánh dưới ánh nắng. Mấy chàng lính trẻ dựa vào hàng lan can boong, hút thuốc, vẻ bình thản, thỉnh thoảng liếc vội về phía .


      Tôi nhấp ngụm soda chanh mua ở quầy hàng phà, ngắm nhìn mặt nước biển xanh thẳm và những hòn đảo tí xíu nhấp nhô xung quanh. Phần lớn đó phải đảo mà là những khối đá nổi biển, hoàn toàn hoang vắng. Những con chim biển trắng đậu mỏm đá, săm soi mặt biển tìm cá. Chúng thèm để ý con phà. Sóng vỗ vào chân vách đá, tạo thành dải trắng xóa. Thỉnh thoảng tôi nhìn thấy hòn đảo có người ở. Phủ trùm lên nó là những cái cây dáng khô cằn, các sườn dốc rải rác mấy ngôi nhà tường trắng. Những chiếc thuyền sơn đủ màu nhấp nhô trong lạch, các cột buồm cao vẽ thành hình vòng cung khi con thuyền lắc lư theo sóng.


      ông già nhăn nheo ngồi cạnh tôi lấy thuốc ra mời. Cám ơn ông, tôi mỉm cười, xua tay, nhưng tôi hút thuốc. Ông mời tiếp kẹo gum bạc hà. Tôi cầm thanh kẹo với vẻ cảm kích, vừa nhai vừa chằm chằm nhìn biển.


      Hơn bảy giờ phà cập đảo. Vầng thái dương chói chang xế bóng nhưng trời vẫn sáng như trước, ánh sáng mùa hè thực ra còn rạng rỡ hơn. Tên hòn đảo được viết bằng những chữ cái to bức tường trắng của bến tàu giống như tấm biển đề tên khổng lồ nào đó. Con phà rụt rè tiến vào cầu tàu, và hành khách lần lượt bước xuống ván cầu, hành lý cầm tay. Đối diện bến tàu có quán cà phê ngoài trời, và những người đón khách phà thường đợi ở đó cho đến khi nhận ra người mình tìm.


      Vừa đặt chân lên bờ tôi đảo mắt tìm Miu. Nhưng xung quanh chẳng thấy ai có vẻ giống chị cả. Mấy người chủ quán trọ bước đến hỏi có phải tôi tìm chỗ nghỉ . ", tôi cần," lần nào tôi cũng lắc đầu vậy. Thế nhưng, ai cũng đều đưa danh thiếp cho tôi trước khi bỏ .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 07 Part 2



      Những hành khách cùng rời phà với tôi tản các hướng. Người mua hàng lê bước về nhà, khách du lịch đến khách sạn và quán trọ. Những người ra đón sau khi gặp được người quen tay bắt mặt mừng rồi kéo nhau . Hai chiếc xe tải và chiếc Peugeot cũng dỡ hàng và gầm lên biến mất ở phía xa. Đến bọn chó mèo xúm lại vì tò mò chẳng mấy chốc cũng biến mất dạng. Chỉ còn lại mấy người già rám nắng trong tay có quá nhiều thời gian. Và tôi, túi thể thao tay, hoàn toàn lạc lõng ở nơi này.


      Tôi vào quán cà phê gọi cốc trà đá, băn khoăn biết nên làm gì tiếp theo. Tôi cũng chẳng có nhiều việc để làm. Màn đêm nhanh chóng buông xuống, còn tôi chẳng biết gì về hòn đảo cũng như quang cảnh vùng đất này. Nếu lúc nữa vẫn thấy ai đến tôi thuê phòng ở đâu đó, rồi sáng mai trở lại bến phà hy vọng gặp Miu. Theo lời Sumire Miu là người cẩn thận nên tôi thể tin nổi chị thất hẹn với mình. Nếu chị ra bến phà được chắc hẳn phải có lý do hợp lý. Cũng có thể chị nghĩ tôi đến nhanh thế.


      Tôi đói cồn cào. Cái đói khiến tôi quằn quại. khí mát lành ở biển khiến cơ thể tôi nhận ra là từ sáng đến giờ chưa có chút gì vào bụng. Tuy nhiên, tôi muốn bỏ lỡ mất Miu nên quyết định chờ thêm lúc nữa ở quán cà phê. Thỉnh thoảng, người dân địa phương ngang qua và liếc nhìn tôi vẻ tò mò.


      Ở quầy sách báo cạnh quán cà phê, tôi mua cuốn sách mỏng giới thiệu lịch sử và địa lý hòn đảo này. Tôi giở lướt qua cuốn sách trong lúc nhấp thứ nước trà đá vô vị đến độ tin nổi. Dân số đảo chừng từ 3000 đến 6000 người tùy theo mùa. Dân số tăng vào mùa hè do lượng khách du lịch và giảm vào mùa đông vì dân chúng kiếm việc làm ở nơi khác. Đảo có ngành công nghiệp nào đáng kể, nông nghiệp khá hạn chế - ôliu và mấy thứ cây ăn quả. Ngoài ra còn có nghề đánh cá và vớt bọt biển. Vì vậy từ đầu thế kỷ hai mươi hầu hết dân đảo di cư sang Mỹ. Phần lớn đến Florida, nơi họ có thể tận dụng các kỹ năng đánh cá và vớt bọt biển. Thậm chí ở Florida có hẳn thành phố mang tên hòn đảo này.


      đỉnh đồi có trạm rađa quân . Cạnh bến tàu dân có thêm bến thứ hai hơn dành làm nơi neo đậu cho tàu tuần tra của quân đội. Do giáp biên giới Thổ Nhĩ Kỳ nên người Hy Lạp muốn ngăn chặn những cuộc vượt biên trái phép và hành vi buôn lậu, vì vậy trong thành phố mới có quân lính. Mỗi khi có tranh chấp với Thổ Nhĩ Kỳ - thực tế những cuộc đụng độ xảy ra khá thường xuyên - lưu lượng giao thông ở cảng tăng hẳn lên.


      Hơn hai nghìn năm trước, trong thời kỳ cực thịnh của nền văn minh Hy Lạp, hòn đảo nằm con đường huyết mạch dẫn sang châu Á này phát triển thành trung tâm thương mại. Thời đó, các quả đồi vẫn còn phủ kín cây xanh, được ngành công nghiệp đóng tàu thịnh vượng tận dụng triệt để. Tuy nhiên, khi nền văn mình Hy Lạp suy tàn và cây bị đốn hết (cây cỏ bao giờ còn um tùm trở lại) kinh tế của hòn đảo này cũng tụt dốc nhanh chóng. Cuối cùng, người Thổ lên nắm quyền. Ách thống trị của họ rất hà khắc, theo cuốn sách viết. Nếu có điều gì trái ý họ, họ cắt mũi xẻo tai dân đảo dễ như đốn cây chặt cành. Cuối thế kỷ mười chín, sau vô số trận chiến đẫm máu, cuối cùng hòn đảo giành lại được độc lập từ tay người Thổ, và lá cờ xanh trắng của Hy Lạp tung bay bến cảng. Tiếp đó quân của Hitler đến. Người Đức xây trạm rađa và trạm khí tượng đỉnh đồi để quan sát vùng biển quanh đó, vì dãy đồi là nơi có tầm nhìn tốt nhất. lực lượng kích từ Malta oanh tạc các trạm này. Họ giội bom xuống cảng cũng như đỉnh đồi, đánh chìm vài thuyền đánh cá vô tội và giết chết số ngư dân may. Trong cuộc tấn công đó người Hy Lạp bị chết nhiều hơn người Đức, và nhiều dân chài kỳ cựu vẫn ấp ủ trong lòng mối oán giận đối với vụ ném bom này.


      Giống như hầu hết đảo Hy Lạp, ở đây ít đất bằng, chủ yếu là đồi dốc đứng, chỉ có duy nhất thành phố ven biển, ngay phía Nam cảng. Cách xa thành phố là bãi biển đẹp đẽ, yên tĩnh, nhưng muốn đến đó phải vượt qua ngọn đồi dốc. Những chỗ dễ đến có được bãi biển đẹp như thế, có lẽ đó là lý do khiến lượng khách du lịch vẫn giậm chân tại chỗ. đồi có mấy tu viện chính giáo Hy Lạp nhưng các thầy tu sống nghiêm theo giới luật nên du khách bình thường được phép vào thăm.


      Cứ như những gì tôi đọc được trong cuốn sách giới thiệu hòn đảo này có gì đặc biệt cả. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, người lại thấy nó đặc biệt hấp dẫn (dân vốn kỳ cục mà) và họ hăm hở xây dựng cả khu nghỉ mát ngọn đồi sát bến cảng. Cuối thập niên 1960 số nhà văn sống ở đây, vừa ngắm nhìn biển xanh mây trắng vừa viết tiểu thuyết. vài tác phẩm của họ được đánh giá cao khiến hòn đảo trở nên nổi tiếng trong giới văn chương quốc là chốn lãng mạn. Nhưng dân Hy Lạp địa phương lại chẳng mấy quan tâm đến khía cạnh văn hóa nổi bật đó của hòn đảo mình sống.


      Tôi đọc tất cả những điều này để quên cơn đói. Tôi gấp sách lại và nhìn quanh lần nữa. Mấy ông bà già trong quán dán mắt ra biển chừng như thi xem ai nhìn được lâu hơn. tám giờ tối, cơn đói của tôi gần như biến thành đau đớn về thể xác. Mùi thịt quay, cá nướng từ đâu bay tới làm ruột gan tôi cồn cào và, như kẻ tra tấn tốt bụng, bóp chặt ruột gan tôi. thể chịu đựng thêm chút nào nữa, tôi đành đứng dậy. Khi tôi vừa nhấc cái túi lên và dợm bước tìm hàng ăn người phụ nữ lặng lẽ xuất trước mặt tôi.


      Mặt trời, cuối cùng cũng chìm xuống biển, chiếu thẳng vào người phụ nữ, chiếc váy trắng dài chấm gối của chị lay khi chị bước xuống bậc thang đá. Chị giày tennis , đôi chân trẻ trung như chân con . Chị mặc áo choàng ngắn tay màu xanh nhạt, mũ hẹp vành và khoác chiếc túi vải . Dáng của chị rất tự nhiên, rất bình thường, chị như hòa vào khung cảnh nơi đây, và thoạt nhìn tôi tưởng chị là người địa phương. Nhưng chị tiến thẳng về phía tôi và khi người phụ nữ tới gần, tôi có thể nhận ra nét châu Á ở chị. Gần như theo phản xạ, tôi ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Người phụ nữ bỏ kính râm ra và tên tôi.


      "Xin lỗi vì tôi đến muộn," chị . "Tôi phải tới đồn cảnh sát, vì mọi công việc giấy tờ đó mất nhiều thời gian quá. Và tôi cũng ngờ đến được đây hôm nay. Tôi cứ nghĩ sớm nhất cũng phải trưa mai."


      "Tôi gặp trục trặc gì ở các chặng chuyển tiếp," tôi . Đồn cảnh sát?


      Miu nhìn thẳng vào mặt tôi, hơi mỉm cười. "Nếu ổn cả chúng ta đến chỗ nào đó ăn uống và chuyện. Hôm nay tôi chỉ mới ăn sáng thôi. Ý thế nào? có đói ?"


      Chị có thể chắc chắn là có, tôi .


      Chị dẫn tôi vào quán ăn trong con hẻm gần bến tàu. Cạnh lối vào có bếp than và mọi thứ đồ hải sản tươi sống được nướng vỉ sắt. thích cá ? Miu hỏi và tôi đáp có. Chị gọi món với người hầu bàn bắng thứ tiếng Hy Lạp ngọng nghịu. Đầu tiên ta mang đến bình vang trắng, bánh mỳ và ôliu. chúc rượu nhau cũng lần chần gì nữa, chúng tôi tự rót rượu uống. Để dằn bụng tôi ăn mấy miếng bánh mì thô và quả ôliu.


      Miu là người xinh đẹp. Ấn tượng đầu tiên của tôi là về thực tế ràng và đơn giản đó. , có lẽ hẳn là ràng và đơn giản thế. Có lẽ tôi ấn tượng nhầm lẫn khủng khiếp nào đó. Cũng có thể do số lý do, tôi bị cuốn vào giấc mơ thể thay đổi của ai đó khác. Bây giờ nghĩ lại tôi có thể cách chắc chắn là khi đó tôi thấy chị là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.


      Chị đeo mấy chiếc nhẫn những ngón tay thon thả. trong số đó là chiếc nhẫn cưới giản dị bằng vàng. Trong khi tôi cố sắp xếp trong đầu những ấn tượng đầu tiên về chị chị nhìn tôi bằng cặp mắt dịu dàng, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu vang.


      "Tôi có cảm giác từng gặp rồi," chị . "Có lẽ do lúc nào tôi cũng nghe về ."


      "Sumire cũng hay kể tôi nghe rất nhiều về chị," tôi đáp.


      Miu cười rạng rỡ. Khi chị mỉm cười, và chỉ khi đó thôi, khóe mắt chị lên những nếp nhăn mảnh mai quyến rũ. "Vậy tôi cho là chúng ta có thể bỏ qua phần giới thiệu rồi."


      Tôi gật đầu.


      Điều tôi thích nhất ở Miu là chị tìm cách che giấu tuổi của mình. Theo Sumire, chị hẳn phải 38, 39. Và quả trông chị cũng trạc tuổi ấy. Với thân hình gọn gàng, cân đối, trang điểm nhàng, và chị dễ dàng khiến mọi người tưởng nhầm là chưa đến ba mươi. Nhưng chị cố làm vậy. Miu để tuổi tác lên tự nhiên nét mặt, coi đó là chuyện đương nhiên và bình thản chấp nhận.


      Miu bỏ quả ôliu vào miệng, lấy ngón tay nhặt cái hột và duyên dáng bỏ vào gạt tàn, như nhà thơ đặt dấu chấm câu cho đúng chỗ.


      "Tôi xin lỗi gọi điện cho giữa đêm như thế," chị . "Tôi ước gì mình có thể giải thích mọi chuyện ràng hơn, nhưng tôi quá bối rối và biết bắt đầu từ đâu. Giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn tĩnh trí, nhưng đỡ bối rối hơn."


      "Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.


      Hai bàn tay Miu đan vào nhau đặt bàn, tách ra, rồi lại đan vào nhau.


      "Sumire biến mất."


      "Biến mất?"


      "Như làn khói," Miu .


      Chị tiếp tục. "Đây là câu chuyện dài nên tôi nghĩ tốt nhất mình kể lần lượt từ đầu trở . Nếu số sắc thái bị bỏ qua. Chuyện này khá tế nhị. Nhưng trước hết hãy ăn . Ngay bây giờ thời gian quá cấp bách, và bụng đói khó mà suy nghĩ sáng suốt được. Hơn nữa, ở đây ồn quá, khó chuyện."


      Quán ăn chật ních cư dân Hy Lạp hoa tay múa chân năng ồn ã. Vì thế để chuyện được với nhau, Miu và tôi phải vươn người qua bàn cúi sát đầu vào nhau. Lúc này người hầu bàn mang đến đĩa xalát Hy Lạp đầy và con cá hồi trắng nướng rất to. Miu rắc ít muối lên cá, vắt thêm nửa quả chanh, rưới ít dầu ôliu vào phần cá của mình. Tôi cũng làm tương tự. Chúng tôi tập trung ăn. Như chị , việc quan trọng nhất phải làm trước tiên. Chúng tôi phải làm dịu cơn đói .


      ở đây được bao lâu? Chị hỏi. " tuần nữa năm học mới bắt đầu," tôi đáp. "Vì vậy đến lúc đó tôi phải quay về rồi. Nếu khá phiền toái." Miu gật đầu đơn giản. Chị cắn môi, dường như tính toán gì đó. Chị đưa ra câu thường lệ nào như "Đừng lo, về kịp thôi" hay "Tôi biết liệu khi đó mọi việc ổn chưa." Chị chỉ tự mình rút ra những kết luận riêng, nhét chúng vào ngăn kéo, rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn.


      Sau bữa tối, khi chúng tôi uống cà phê, chị nhắc đến tiền vé máy bay. có muốn lấy đô la hay là séc du lịch? Chị hỏi. Hay để tôi chuyển sang tài khoản của bằng đồng yên khi về Tokyo? thích như thế nào hơn? Tôi trả lời, tại tôi gặp khó khăn về tiền bạc. Tôi có thể tự thanh toán. Nhưng Miu khăng khăng đòi trả. Tôi đề nghị đến đây mà, chị .


      Tôi lắc đầu. " phải tôi tỏ ra lịch hay cái gì đó tương tự. Tôi cũng định ít lâu nữa đến đây. Đấy là điều tôi muốn để chị hiểu."


      Miu trầm ngâm lát rồi gật đầu. "Tôi rất cám ơn . Vì đến đây. Tôi biết sao cho hết."


      Khi chúng tôi rời quán ăn, bầu trời rực rỡ sắc màu. Kiểu khí tạo cảm giác như nếu hít nó vào phổi của được nhuộm bởi đúng cái sắc xanh ấy. Những ngôi sao tí xíu bắt đầu nhấp nháy. thể chờ cho đến lúc ngày hè dài hoàn toàn trôi qua, sau bữa tối dân đảo đổ ra cảng dạo. Gia đình, tình nhân, bạn bè. Mùi thủy triều nhàng cuối ngày lan khắp phố xá. Miu và tôi bộ qua khu phố. Phía bên phải là hàng dãy cửa hiệu, khách sạn , các quán ăn bày bàn ra cả vỉa hè. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên các ô cửa sổ có cửa chớp bằng gỗ, nhạc Hy Lạp từ đài phát thanh vang vọng. Phía bên trái, biển trải dài, những con sóng đen sẫm êm đềm vỗ vào cầu tàu.


      " chút nữa là đường lên đồi," Miu . "Ta có thể leo cầu thang dốc hoặc theo con dốc thoai thoải. cầu thang nhanh hơn. ngại chứ?"


      " sao, tôi được," tôi đáp.


      Dãy bậc thang hẹp bằng đá chạy song song với sườn đồi. Chúng dài và dốc nhưng đôi chân giày thể thao của Miu lộ vẻ mệt mỏi và chị lần chậm bước. Gấu váy chị sột soạt đung đưa qua lại trước mắt tôi, đôi bắp chân rám nắng cân đối sáng bóng dưới ánh trăng gần rằm. Tôi là người kiệt sức trước và phải dừng lại thở. Càng lên cao, ánh sáng ở cảng càng xa và hơn. Tất cả hoạt động của mọi người ngay cạnh tôi bị hút vào cái dải sáng vô danh ấy. cảnh vô cùng ấn tượng, cảnh tôi muốn lấy kéo cắt ra đem găm lên bức tường ký ức của mình.


      Nơi Miu và Sumire ở là nhà nghỉ có hàng hiên trông ra biển. Tường trắng, mái ngói đỏ, cửa sơn màu xanh lá cây sẫm. giàn hoa giấy che kín bức tường đá thấp bao quanh ngôi nhà. Chị mở cánh cửa khóa mời tôi vào.


      Căn nhà mát mẻ dễ chịu. Có phòng khách, phòng ăn cỡ trung bình và bếp. Tường trát vữa trắng, treo mấy bức tranh trừu tượng. Trong phòng khách có chiếc tràng kỷ, giá sách, và dàn thanh nổi. Hai buồng ngủ và buồng tắm lát gạch sáng. Đồ đạc trong nhà có gì bắt mắt mà chỉ có vẻ ấm cúng và phù hợp.


      Miu bỏ mũ, đặt túi xách lên chiếc kệ để thức ăn trong bếp. " muốn uống chút gì ?" Chị hỏi. "Hay muốn tắm trước?"


      "Có lẽ tôi tắm trước ," tôi .


      Tôi gội đầu, cạo râu. Sấy tóc, thay áo và quần soóc mới khiến tôi cảm thấy mình bắt đầu trở lại trạng thái bình thường. Dưới chiếc gương trong buồng tắm có hai cái bàn chải đánh răng, xanh, đỏ. Tôi tự hỏi cái nào là của Sumire.


      Quay lại phòng khách tôi thấy Miu ngồi thoải mái trong ghế bành, tay cầm ly rượu brandy. Chị mời tôi cùng uống rượu nhưng tôi chỉ muốn bia lạnh. Tôi mở tủ lạnh lấy chai Amstel và rót vào chiếc cốc cao. Miu ngồi sâu trong ghế, im lặng khá lâu. Có vẻ như phải chị cố gắng tìm lời để mà là chìm vào ký ức riêng nào đó của mình, ký ức đầu cuối.


      "Chị ở đây lâu chưa?" Tôi phá vỡ im lặng.


      "Hôm nay là ngày thứ tám," Miu sau lúc nghĩ ngợi.


      "Và Sumire biến mất từ đây?"


      "Đúng vậy. Như tôi , như làn khói."


      "Chuyện xảy ra khi nào?"


      "Ban đêm, bốn ngày trước," chị , đưa mắt nhìn quanh phòng như tìm kiếm đầu mối. "Tôi biết nên bắt đầu từ đâu."


      "Trong thư Sumire kể cho tôi về chuyến từ Milan đến Paris," tôi . "Sau đó kể về việc bắt tàu đến Burgundy. Hai chị em nghỉ tại ngôi nhà lớn ở trang trại của người bạn chị trong ngôi làng Burgundy."


      "Vậy tôi bắt đầu câu chuyện từ đó," chị .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 08



      CHƯƠNG 8


      "Tôi quen biết những người sản xuất rượu vang ở làng này nhiều năm rồi và tôi hiểu về rượu vang của họ như hiểu địa thế nhà mình vậy. Loại vang nào được sản xuất từ những cây nho ở sườn đồi đó cánh đồng đó. Thời tiết trong năm ảnh hưởng đến hương vị ra sao, nhà sản xuất nào lao động cật lực nhất, con của ai giúp bố mình đắc lực nhất. Mấy nhà sản xuất nào trả được bao nhiêu nợ, ai mua chiếc Citroen mới. Những chuyện đại loại thế. Chế biến vang cũng giống như nuôi ngựa nòi vậy: phải biết giống và những thông tin mới nhất. thể kinh doanh chỉ dựa việc biết cái nào ngon cái nào ."


      Miu ngừng lại lúc để thở lấy hơi. Dường như chị thể quyết định nổi nên tiếp tục hay thôi. Chị kể tiếp.


      "Ở châu Âu tôi có mấy nơi để mua rượu vang, nhưng nguồn cung cấp là ngôi làng ở Burgundy này. Vì vậy năm nào tôi cũng cố gắng ít nhất lần dành khoảng thời gian hợp lý cho nơi này để củng cố quan hệ và thu thập tin tức mới nhất. Tôi luôn mình nhưng lần này chúng tôi thăm Ý trước, và tôi quyết định đưa Sumire cùng. Đôi khi trong những chuyến thế này cũng nên có người cùng, hơn nữa tôi cần tiếng Ý của ấy. Cuối cùng tôi quyết định mình thà mình còn hơn, và dự định phải tìm ra cớ gì đó để cho ấy về nhà trước khi tôi bay đến Pháp. Từ hồi trẻ tôi quen đây đó mình, và dù thân thiết đến thế nào cũng chẳng dễ dàng gì khi ở bên cạnh người khác hết ngày này sang ngày khác.


      Sumire tỏ ra tháo vát ngờ, ấy lo liệu mọi việc cho tôi rất chu đáo. Mua vé, đặt phòng khách sạn, thỏa thuận giá cả, ghi chép chi tiêu, tìm các hiệu ăn ngon ở địa phương. Những việc đại loại như vậy. Tiếng Ý của ấy cải thiện đáng kể, và tôi thích tò mò tích cực của ấy, nó giúp tôi trải nghiệm những điều tôi bao giờ có nếu mình. Tôi ngạc nhiên thấy việc cùng người khác cũng dễ dàng biết bao. Tôi cho là mình cảm thấy như vậy vì có điều đặc biệt nào đó mang chúng tôi lại với nhau."


      "Tôi nhớ rất lần đầu chúng tôi gặp nhau và chúng tôi trò chuyện về các Sputnik. ấy về các nhà văn thuộc nhóm Beatnik, còn tôi lại nhầm và 'Sputnik'. Cả hai phá lên cười và thế là quen nhau. có biết trong tiếng Nga 'Sputnik' có nghĩa là gì ? 'Bạn đường.' Tôi mới tra từ điển. Nghĩ về chuyện đó thấy đúng là trùng hợp kỳ lạ. Tôi chẳng hiểu vì sao người Nga lại đặt cho vệ tinh của họ cái tên lạ lùng đó. Nó chỉ là tảng kim loại bé tội nghiệp, bay quanh Trái đất."


      Miu im lặng lúc, rồi tiếp tục.


      "Dù sao nữa, cuối cùng tôi đưa Sumire cùng đến Burgundy. Trong khi tôi gặp gỡ người quen và bàn chuyện làm ăn Sumire, vốn mù tịt tiếng Pháp, mượn xe lái quanh vùng. Tại thị trấn, gặp bà già Tây Ba Nha rồi thành bạn. Bà này giới thiệu với ông người ở cùng khách sạn. Ông ta ngoại ngũ tuần, có viết lách gì đấy, rất thanh lịch và ưa nhìn. Tôi chắc chắn ông ta là người đồng tính. Ông ta có gã thư ký có vẻ như là bạn trai."


      "Họ mời chúng tôi ăn tối. Họ rất tử tế, và khi trò chuyện chúng tôi nhận ra hai bên cùng quen biết vài người, và tôi cảm thấy như mình tìm được những người tâm đầu ý hợp."


      "Ông người bảo chúng tôi ông có nhà nghỉ hòn đảo Hy Lạp và rất vui nếu chúng tôi đến đó ở chơi. Hè nào ông cũng đến đấy tháng, nhưng hè này có số việc nên đến được. Nhà phải có người ở, nếu đám người giữ nhà sinh lười biếng, ông vậy. Vậy nên nếu có gì phiền xin cứ tự do dùng nó. cách khác là ngôi nhà này."


      Miu đưa mắt nhìn quanh phòng.


      "Thời sinh viên tôi từng đến Hy Lạp. Đấy là chuyến lốc cuốn khi phải nhảy hết từ cảng này đến cảng khác, nhưng dù sao tôi vẫn đất nước này. Vì vậy lời mời đến ở miễn phí bao lâu tùy thích trong ngôi nhà hòn đảo Hy Lạp nghe hấp dẫn. Sumire cũng nhảy cẫng lên trước dịp may này. Tôi đề nghị trả tiền thuê nhà nhưng ông người từ chối, là ông phải người xây nhà cho thuê. Chúng tôi tranh luận hồi, cuối cùng đến thỏa thuận là tôi gửi chai vang đỏ đến nhà ông ở London để tỏ lòng cám ơn."


      "Cuộc sống đảo như trong mơ. biết bao lâu rồi tôi mới lần đầu tiên được hưởng kỳ nghỉ thực , phải bận tâm đến bất kỳ kế hoạch kinh doanh nào. Phương tiện liên lạc ở đây khá lạc hậu - biết về dịch vụ điện thoại khủng khiếp đó rồi đấy - và tuyệt nhiên hề có fax hay Internet. Nếu trở về Tokyo muộn hơn dự kiến khiến mọi người lo lắng, nhưng khi đặt chân lên nơi này dường như nó còn quan trọng nữa."


      "Sáng nào Sumire và tôi cũng dậy từ sớm, xách túi đựng khăn tắm, nước uống, kem chống nắng bộ sang bãi biển phía bên kia đồi. Bờ biển ở đó đẹp đến ngạt thở. Cát trắng xóa, sóng gần như có. Tuy nhiên, nó hơi xa xôi hẻo lánh nên rất ít người đến, nhất là vào buổi sáng. Mọi người, cả đàn ông lẫn đàn bà, đều tắm khỏa thân. Chúng tôi cũng vậy. cảm giác khó tả khi bơi trong làn nước biển xanh trong vắt buổi sáng, trần truồng như ngày chào đời. cảm thấy mình như thế giới khác vậy.


      "Bơi chán, Sumire và tôi nằm bờ tắm nắng. Thoạt đầu hai chị em cũng có chút ngượng ngùng khi khỏa thân trước mặt nhau, nhưng khi quen rồi chẳng thành vấn đề nữa. Tôi đoán nguồn năng lượng của nơi này tác động đến chúng tôi. Hai chị em bôi kem chống nắng lên lưng nhau, nằm xoài dưới ánh mặt trời, đọc sách, thiu thiu ngủ, chuyện gẫu. Tôi cảm thấy tự do.


      Chúng tôi băng núi trở về nhà, tắm rửa, ăn , sau đó theo đường cầu thang xuống phố. Hai chị em vào quán cà phê ở cảng uống trà, đọc sách tiếng , mua ít thức ăn ở cửa hàng, về nhà, rồi làm những việc mình thích cho đến chiều tối - đọc sách ngoài hiên hay nghe nhạc. Đôi khi Sumire ngồi trong phòng, hình như viết lách. Tôi có thể nghe thấy có tiếng mở máy tính và tiếng gõ bàn phím lách cách. Xế chiều chúng tôi ra cảng xem phà về. Hai chị em uống nước lạnh và quan sát hành khách lên bờ."


      >"Chúng tôi ở đó, lặng lẽ ngồi bên rìa thế giới, ai có thể nhìn thấy. Cảm giác đúng như vậy - giống như ở nơi này chỉ có Sumire và tôi. Chẳng phải nghĩ ngợi đến điều gì khác. Tôi muốn di chuyển, muốn đến bất kỳ nơi đâu. Tôi chỉ muốn ở lại đây mãi mãi. Tôi biết điều này là thể, cảnh sống - cuộc sống của chúng tôi tại nơi này chỉ là ảo ảnh nhất thời, và ngày nào đó thực tại kéo chúng tôi quay trở lại với thế giới nơi chúng tôi từ đó đến. Nhưng chừng nào ngày đó còn chưa đến tôi vẫn muốn được tận hưởng mỗi ngày cho đến tận cùng, vướng bận bất kỳ điều gì. Chúng tôi sống cuộc sống của mình ở nơi này. Cho tới bốn ngày trước."


      Sáng ngày thứ tư ở đảo hai chị em vẫn như thường lệ ra bãi biển, bơi khỏa thân, quay về nhà, sau đó lại ra cảng. Người hầu bàn ở quán cà phê nhớ mặt họ - khoản tiền boa hậu hĩ Miu luôn để lại phí phạm - và niềm nở chào đón. ta vài câu lịch khen họ hôm nay trông xinh đẹp biết bao. Sumire sang quầy báo mua tờ báo tiếng xuất bản ở Athens. Đấy là kênh liên lạc duy nhất của họ với thế giới bên ngoài. Công việc của Sumire là đọc báo. kiểm tra tỷ giá hối đoái và dịch to cho Miu nghe những tin chính hay bài báo thú vị mà tình cờ lướt qua.


      Vào cái ngày đặc biệt đó, bài báo Sumire chọn đọc to lên là bài tường thuật về bà già bảy mươi tuổi bị đám mèo của mình ăn thịt. Chuyện xảy ra tại vùng ngoại ô của Athens. Người phụ nữ bị chết mất chồng, thương gia, từ mười năm trước và kể từ đấy sống lặng lẽ trong căn hộ hai phòng chỉ có mấy con mèo làm bạn. hôm bà lên cơn đau tim, ngã dập mặt xuống trường kỷ và tắt thở. ai biết bà giãy giụa bao lâu từ khi bị đau đến khi chết. Dù sao nữa, linh hồn người phụ nữ đó qua chặng đường định trước khi từ giã người bạn đường già nua của mình, cái cơ thể nó cư ngụ bảy mươi năm qua. Bà ta có người họ hàng hay bạn bè nào thường xuyên đến thăm nên phải tuần sau người ta mới phát ra xác chết. Cửa chính đóng, cửa sổ khép chặt, và khi bà chủ chết bọn mèo thể ra ngoài được. Trong nhà có chút thức ăn nào. Chắc hẳn trong tủ lạnh cũng có thứ gì đó nhưng bọn mèo lại có được những kỹ năng cần thiết để mở cửa tủ. Khổ sở vì cơn đói, chúng ngấu nghiến da thịt của bà chủ.


      Sumire vừa thỉnh thoảng nhấp cà phê vừa dịch từng đoạn bài báo. Vài con ong vo ve quanh bàn, liếm chỗ mứt bị người khách trước làm đổ. Miu nhìn biển qua cặp kính râm, chăm chú nghe Sumire đọc.


      "Rồi sao nữa?" Miu hỏi.


      "Chỉ vậy thôi," Sumire , gập tờ báo làm đôi và đặt xuống bàn. "Báo chỉ viết vậy."


      "Chuyện gì có thể xảy ra với bọn mèo được chứ?"


      "Em biết..." Sumire , mím môi nghĩ ngợi. "Báo chí bao giờ cũng vậy cả. Chúng bao giờ cho người ta biết cái họ thực muốn biết."


      Lũ ong, dường như cảm thấy gì đó, bay lên vo ve lượn vòng lúc rồi lại đậu xuống bàn. Chúng lại liếm mứt.


      " biết số phận mấy con mèo đó ra sao," Sumire , kéo cổ chiếc áo phông quá khổ lên vuốt lại cho phẳng. mặc áo phông quần soóc, và - Miu tình cờ biết - mặc đồ lót.


      "Những con mèo quen mùi thịt người có thể trở thành mèo ăn thịt người, vì vậy có lẽ họ giết chúng rồi. Hay cũng có khi cảnh sát , 'Này, các chú chịu đựng thế đủ rồi,' và chúng được tha bổng."


      "Em làm gì nếu là thị trưởng hay cảnh sát trưởng nơi đó?"


      Sumire ngẫm nghĩ. "Cho chúng vào trung tâm từ thiện và làm chúng thay đổi sao? Biến chúng thành loài ăn chay."


      "Ý hay đấy," Miu cười. Chị tháo kính và quay lại đối diện Sumire. "Chuyện này làm chị nhớ lại bài học đầu tiên khi chị vào trường trung học Thiên Chúa giáo. Chị kể em nghe là chị từng học sáu năm ở trường trung học nữ sinh Thiên Chúa giáo rất nghiêm khắc chưa? Khi ở tiểu học chị học trường bình thường, nhưng khi lên trung học chị vào trường này. Ngay sau lễ khai giảng, bà xơ lụ khụ tập trung toàn bộ đám học sinh mới bọn chị vào giảng đường và lên lớp về đạo đức Thiên Chúa giáo. Bà xơ là người Pháp nhưng tiếng Nhật rất lưu loát. Bà ta đủ thứ nhưng chị chỉ nhớ câu chuyện về những con mèo và đảo hoang."


      "Nghe hay nhỉ," Sumire .


      " bị đắm tàu, dạt vào hoang đảo. Chỉ có con mèo lên được xuồng cứu hộ. Sau hồi lênh đênh biển, dạt vào hòn đảo lổn nhổn đá, có gì để ăn. Đến nước uống cũng . xuồng chỉ có ít bánh bích quy và nước uống đủ ột người dùng trong mười ngày, chỉ thế thôi. Đại loại câu chuyện là vậy."


      "Bà xơ đưa mắt quanh giảng đường rồi bằng giọng mạnh mẽ, ràng. 'Hãy nhắm mắt và hình dung ra cảnh này. Các bạn bị dạt lên hoang đảo cùng con mèo. Đó là hòn đảo đơn độc ở nơi xa xôi hẻo lánh. Hầu như thể xảy ra chuyện trong vòng mười ngày có người đến cứu. Khi thức ăn và nước uống cạn, các bạn nhất định chết. Vậy đấy, các bạn làm gì? Vì con mèo cũng đói khát như bạn, nên liệu các bạn có chia sẻ phần thức ăn ít ỏi của mình cho nó ?' Bà ta lại ngừng lời và nhìn khắp mặt bọn chị. '. Làm thế là sai lầm,' bà tiếp. 'Tôi muốn các bạn hiểu rằng chia sẻ thức ăn của mình cho con mèo là sai lầm. Lý do vì các bạn là những sinh linh cao quý được Chúa chọn, còn con mèo . Bởi vậy các bạn nên mình ăn hết thức ăn." Vẻ mặt bà xơ trông nghiêm trang tột độ.


      "Thoạt tiên chị nghĩ đây là truyện đùa. Chị chờ đến điểm nút. Nhưng có. Bà ta chuyển sang về phẩm giá và giá trị con người, nhưng đầu óc chị vẫn lẩn quẩn câu chuyện đó. ra, ý chị là, đâu là lý do để kể câu chuyện loại đó cho những đứa trẻ mới vào trường chứ? Chị hiểu được - chị vẫn thể."


      Sumire đăm chiêu nghĩ ngợi.


      "Ý chị là cuối cùng liệu có thể tán thành việc ăn thịt con mèo đó?"


      "Ờ, chị biết. Bà xơ đề cập xa đến thế."


      "Chị là người theo đạo à?"


      Miu lắc đầu.


      ". Chỉ là tình cờ ngôi trường đó ở gần nhà chị nên chị đến đó học. Chị cũng thích đồng phục của trường ấy. Ở trường chỉ có chị phải người Nhật Bản."


      "Chị trải qua bất kỳ kinh nghiệm tệ hại nào chưa?"


      "Vì chị là người Triều Tiên ư?"


      "Vâng."


      Miu lại lắc đầu. "Trường đó khá tự do. Các quy tắc có phần chặt chẽ, số bà xơ rất kỳ cục, nhưng nhìn chung bầu khí là tiến bộ, và , chị chưa bao giờ phải nếm trải bất kỳ thành kiến nào. Chị có mấy người bạn thân, và chung chị thích trường học. Chị cũng có vài kinh nghiệm khó chịu, nhưng đấy là sau khi chị vào đời. Nhưng điều đó chẳng có gì bất thường cả - hầu hết mọi người đều gặp phải những chuyện như thế."


      "Em nghe ở Triều Tiên người ta ăn thịt mèo. Có vậy ?"


      "Chị cũng nghe vậy. Nhưng trong số người quen của chị ai ăn cả."


      Trong ngày, đây là thời điểm nóng nực nhất, và đầu giờ chiều quảng trường thành phố gần như vắng ngắt. Hầu hết dân đảo đều trong ngôi nhà mát mẻ, tranh thủ chợp mắt lát. Chỉ du khách ngoại quốc mới đánh bạo ra đường lúc ấy.


      quảng trường có tượng hùng. Ông lãnh đạo cuộc khởi nghĩa của lục địa Hy Lạp và chiến đấu chống quân Thổ chiếm đóng đảo, nhưng bị bắt và bị xử tử. Quân Thổ đóng cái cọc nhọn giữa quảng trường rồi lột trần người hùng may ra và xiên vào đấy. Cái cọc đâm từ từ qua hậu môn rồi cuối cùng xuyên tới tận miệng khiến ông phải chịu đựng nhiều giờ hấp hối. Bức tượng được dựng ngay địa điểm hành hình. Khi mới được dựng, bức tượng đồng uy dũng này chắc hẳn khá bắt mắt, nhưng trước can thiệp của thời gian, với gió biển, bụi bặm và phân chim mòng biển, người ta khó có thể nhìn nét mặt người hùng. Dân đảo gần như chẳng ngó ngàng gì đến bức tượng tiều tụy đó nữa, và chính bức tượng cũng dường như quay lưng lại với thế giới này.


      " đến lũ mèo." Sumire buột miệng, "em có hồi ức rất lạ lùng về chúng. Hồi học lớp hai nhà em nuôi con mèo nhị thể sáu tháng tuổi rất xinh. chiều em ngồi ngoài hiên đọc sách con mèo bỗng nhiên chạy như điên quanh gốc cây thông to trong vườn. Bọn mèo thường hay thế. Chẳng có chuyện gì cả, nhưng chúng cứ đột nhiên rít lên, uốn cong lưng, lông dựng đứng, đuôi vểnh ngược, trong tư thế tấn công.


      "Con mèo kích động nên biết em nhìn từ mái hiên. Cảnh tượng khác lạ đến mức em phải bỏ sách xuống quan sát con mèo. Dường như nó cảm thấy mệt mỏi với trò chơi đơn độc của mình. ra, thời gian càng kéo dài nó càng hăm hở hơn. Giống như nó bị ma ám vậy."


      Sumire uống ngụm nước và gãi tai.


      "Càng nhìn em càng thấy sợ. Con mèo thấy cái gì đó mà em thể thấy, và dù là gì chăng nữa nó cũng khiến con mèo phát điên phát cuồng. Cuối cùng, nó bắt đầu chạy quanh gốc cây với tốc độ khủng khiếp, giống như con hổ biến thành bơ trong truyện thiếu nhi. Sau khi chạy đến kiệt sức nó nhảy lên cây. Em có thể nhìn thấy khuôn mặt bé của nó thấp thoáng sau đám cành lá cao. Em gọi vọng từ dưới mái hiên to tên nó, nhưng nó nghe thấy."


      "Cuối cùng, mặt trời lặn và làn gió cuối thu mát mẻ bắt đầu thổi. Em ngồi ở hiên chờ con mèo leo xuống. Con mèo đó khá thân thiện, và em nghĩ nếu mình ngồi đó lúc xuống. Nhưng nó xuống. Thậm chí em còn nghe thấy nó kêu meo meo. Trời mỗi lúc tối. Em thấy sợ và bảo với mọi người trong gia đình. 'Đừng lo,' mọi người bảo em, 'cứ mặc kệ nó rồi nó về ngay thôi. Nhưng con mèo bao giờ trở về."


      "Ý em là gì - bao giờ quay về?" Miu hỏi.


      "Nó biến mất. Như làn khói. Ai cũng bảo em chắc chắn trong đêm con mèo leo từ cây xuống và lang thang đâu đó. Bọn mèo thường bị kích động và trèo lên cây cao, rồi khi nhận ra cây cao đến thế nào chúng lại sợ và xuống được. Bao giờ cũng vậy. Nếu con mèo còn ở cây, mọi người bảo, chúng gào suốt đêm để người biết. Nhưng em tin thế. Em nghĩ con mèo chắc bám vào cành cây, sợ đến chết khiếp nên kêu lên được. Khi học về, em ra hiên ngồi nhìn cây thông, chốc chốc gọi tên nó. có tiếng đáp lại. Sau tuần, em bỏ cuộc. Em con mèo đó và chuyện này khiến em rất buồn. Lần nào tình cờ nhìn cây thông em cũng đều hình dung ra hình ảnh con mèo tội nghiệp đó, chết cứng, vẫn bám vào cành cây. Con mèo được đâu cả, chết đói và co quắp ở đó."


      Sumire nhìn Miu.


      "Em bao giờ nuôi mèo nữa. Em vẫn thích mèo, tuy nhiên ngay khi đó em quyết định rằng cái con mèo con tội nghiệp trèo lên cây và bao giờ quay trở lại đó là con mèo đầu tiên và cuối cùng của em. Em thể quên được nó và con khác."


      "Đấy là câu chuyện chúng tôi với nhau ở quán cà phê chiều hôm đó," Miu . Tôi nghĩ chúng chỉ là những ký ức vô hại, nhưng giờ dường như tất cả đều có ý nghĩa. Cũng có thể chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi."


      Miu quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn gió biển nhàng làm sột soạt tấm rèm xếp nếp. Khi chị chằm chằm nhìn vào màn đêm, căn phòng thậm chí còn có vẻ chìm trong im lặng sâu thẳm hơn.


      "Chị có phiền nếu tôi hỏi câu? Tôi xin lỗi nếu nó có vẻ ăn nhập với câu chuyện, nhưng điều này khiến tôi thấy băn khoăn," tôi . "Chị Sumire biến mất, biến mất 'như làn khói,' theo cách của chị. Bốn ngày trước. Và chị báo cảnh sát. Đúng thế ?"


      Miu gật đầu.


      "Tại sao chị lại cầu tôi đến đây thay vì liên lạc với gia đình Sumire?"


      "Tôi có bất kỳ manh mối nào cho thấy chuyện xảy ra với ấy. Và khi chưa có bằng chứng chắc chắn tôi biết có nên làm cho bố mẹ ấy hoảng loạn . Tôi suy tính lại và quyết định chờ xem sao."


      Tôi cố hình dung cảnh ông bố đẹp trai của Sumire phà đến đảo. Liệu người mẹ kế của , khi hiểu ra tình, có cùng ông ? Nó cảnh hỗn loạn. Tuy nhiên, xét ở chừng mực những gì tôi dính dáng vào, mọi thứ vốn hỗn loạn sẵn rồi. Làm sao mà người ngoại quốc lại có thể biến mất cái hòn đảo thế này suốt bốn ngày được chứ?"


      "Nhưng sao chị lại gọi tôi?"


      Miu bắt tréo đôi chân trần, đưa ngón tay nắm lấy gấu váy rồi kéo mạnh xuống.


      " là người duy nhất tôi có thể nhờ cậy được."


      "Nhưng chị chưa bao giờ gặp tôi."


      "Sumire tin tưởng hơn bất kỳ ai khác. ấy dù trong vấn đề gì cũng là người chín chắn."


      "Tôi sợ đó chỉ là ý kiến của thiểu số thôi."


      Miu nheo mắt và mỉm cười, những nếp nhăn xuất quanh mắt chị.


      Tôi đứng dậy đến trước mặt chị, cầm chiếc cốc của chị lên. Tôi vào bếp, rót ít rượu Courvoisier vào cốc rồi quay lại phòng khách. Chị cám ơn tôi và đón lấy cốc rượu brandy. Thời gian trôi , tấm rèm rung lặng lẽ. Làn gió mang theo mùi hương của miền đất lạ.


      " có thực , thực muốn biết ?" Miu hỏi tôi. Giọng chị nghe còn chút hơi sức, như thể chị phải đến quyết định khó khăn.


      Tôi ngước lên nhìn mặt chị. "Có điều tôi có thể chắc trăm phần trăm," tôi " đó là nếu muốn biết tôi đến đây."


      Miu liếc mắt về phía tấm rèm. Và cuối cùng bằng giọng lặng lẽ. "Chuyện xảy ra đúng vào đêm đó, sau khi chúng tôi ngồi ở quán cà phê chuyện về những con mèo."

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 09



      CHƯƠNG 9


      Sau cuộc trò chuyện ở quán cà phê cảng về những con mèo, Miu và Sumire mua sắm hàng tạp phẩm rồi quay về nhà nghỉ. Như thường lệ, hai chị em nghỉ ngơi cho đến bữa tối. Sumire ở trong phòng, viết lách máy tính xách tay. Miu nằm ghế bành ở phòng khách, chắp tay sau đầu, nhắm mắt, nghe Julius Katchen chơi các bản ballad của Brahm. Chiếc đĩa hát đó cũ rồi nhưng phần trình diễn vẫn tinh tế, cảm xúc và hoàn toàn thể nào quên được. chút tự phụ mà diễn cảm tột độ.


      "Nhạc làm phiền em chứ?" Miu hỏi khi nhìn vào cánh cửa dẫn tới phòng Sumire.


      Cửa mở toang.


      "Brahm bao giờ làm phiền em cả," Sumire quay ra .


      Đây là lần đầu tiên Miu thấy Sumire tập trung viết như vậy. Miệng mím chặt, như miệng con thú rình mồi, đôi mắt sâu thẳm hơn thường ngày.


      "Em viết gì thế?" Miu hỏi. " tiểu thuyểt Sputnik mới à?"


      Cái miệng mím căng của Sumire giãn ra chút.


      "Lặt vặt thôi. Chỉ là những ý nghĩ có thể hữu ích sau này."


      Miu quay lại ghế bành, thả mình vào thế giới thu nhạc phác họa trong nắng chiều; tuyệt vời biết bao khi chơi nhạc Brahm hay đến thế này, chị tư lự. Hồi trước mình luôn lúng túng với những tác phẩm viết theo điệu thứ của Brahm, chị nghĩ, nhất là các bài ballad. Chưa bao giờ mình có thể đắm trong cái thế giới của những sắc thái bất thường, thoáng qua này. Tuy nhiên, bây giờ chắc mình có thể chơi nhạc Brahm hay hơn trước rồi. Nhưng Miu biết rất : Mình thể chơi được gì. bao giờ được nữa.


      Đến 6h30 hai chị em nấu nướng trong bếp và mang ra hiên ngồi ăn. Xúp cá trap với rau thơm, xalát, và bánh mì. Họ uống ít vang trắng, và sau đó là cà phê nóng. Họ quan sát chiếc thuyền đánh cá ra ở vụng đảo và vẽ lên trung vòng cung ngắn màu trắng khi giong buồm vào cảng. Chắc chắn bữa tối nóng sốt chờ người ngư dân ở nhà.


      "Nhân tiện, khi nào chúng ta rời khỏi đây?" Sumire hỏi trong lúc rửa bát.


      "Chị muốn ở lại đây thêm tuần nữa, miễn là chị có thể thu xếp được," Miu đáp, nhìn lên lịch treo tường. "Nếu được theo ý mình chị ở đây suốt đời."


      "Nếu được theo ý mình em cũng vậy," Sumire cười tươi . "Nhưng biết làm sao được? Mọi điều tốt đẹp rồi cũng đến lúc kết thúc."


      Theo như thường lệ, gần mười giờ tối hai chị em về phòng riêng của mình. Miu thay bộ đồ ngủ cotton trắng dài tay và vừa đặt đầu xuống gối ngủ ngay. Nhưng chỉ lúc sau chị tỉnh dậy như thể bị khuấy động bởi chính tiếng đập của tim mình. Chị liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức du lịch bên cạnh; quá 12h30. Căn phòng tối đen, im lìm. Chị cảm thấy có ai đó nín thở nấp gần đó. Miu kéo chăn lên tận cằm và giỏng tai nghe ngóng. Tim chị đập thình thịch, nhấn chìm mọi thứ khác. phải cơn ác mộng khiến người ta giật mình tỉnh giấc - nhất định có ai đó ở trong phòng cùng chị. Cẩn thận gây tiếng động, chị thò tay kéo tấm rèm cửa sổ dịch sang hai phân. Ánh trăng bạc nhợt nhạt lẻn vào phòng. Chị ngồi yên nhúc nhích, đưa mắt nhìn quanh.


      Khi mắt quen với bóng tối chị có thể phân biệt được đường nét của cái gì đó dần dần ra ở góc phòng. Dưới bóng chiếc tủ quần áo cạnh cửa ra vào, nơi tối nhất. Dù nó là gì nữa, nó cũng thấp, cuộn thù lù như chiếc túi thể thao to bị bỏ quên lâu ngày. con vật? con chó to? Nhưng cửa trước khóa, cửa vào phòng đóng. Chó làm sao vào được.


      Miu giữ hơi thở , nhìn chăm chăm. Miệng chị khô khốc, lưỡi còn đọng lại vị rượu mạnh uống trước khi ngủ. Chị đưa tay kéo tấm rèm dịch thêm chút nữa cho ánh trăng rọi vào nhiều hơn. Dần dần, giống như gỡ cuộn chỉ rối, chị có thể nhận ra đường nét khối đen sàn nhà. Trông nó giống như thân người: tóc rủ trước trán, đôi chân khẳng khiu gập thành góc nhọn. Ai đó ngồi thu lu sàn, đầu cúi xuống giữa hai đầu gối, co người lại như muốn bảo vệ mình trước thứ gì từ trời rơi xuống.


      Đó chính là Sumire. Mặc bộ đồ ngủ màu xanh quen thuộc, ngồi co ro như con sâu giữa cửa ra vào và tủ quần áo. động đậy. Thậm chí Miu còn có thể thở nữa.


      Miu thở phào nhõm. Nhưng Sumire làm cái chết tiệt gì ở đây chứ? Miu lặng lẽ ngồi dậy giường và bật đèn. Căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng, nhưng Sumire vẫn hề nhúc nhích. Thậm chí có vẻ nhận ra đèn bật.


      "Có chuyện gì vậy?" Miu cất tiếng hỏi. Lúc đầu bằng giọng khẽ khàng, rồi to hơn.


      có tiếng đáp lại. Dường như Sumire nghe thấy giọng Miu. Chị rời khỏi giường lại phía Sumire. Tấm thảm trải sàn như thô ráp hơn dưới bàn chân trần của chị. "Em ốm à?" Miu hỏi, cúi xuống cạnh Sumire.


      Vẫn lời đáp.


      Miu nhận thấy Sumire cắn thứ gì đó trong miệng. Chiếc khăn mặt màu hồng luôn treo trong buồng tắm. Miu cố kéo nó ra nhưng miệng Sumire cắn rất chặt. mở mắt nhưng nhìn thấy gì. Miu thôi kéo, đặt tay lên vai Sumire. Bộ đồ ngủ của đẫm mồ hôi.


      "Tốt hơn hết em nên thay đồ ," Miu , "Em mà cứ ra mồ hôi nhiều thế này bị cảm lạnh đấy."


      Sumire trông đờ đẫn, nghe thấy gì, nhìn thấy gì. Miu quyết định phải cởi đồ cho Sumire, nếu cơ thể lạnh cứng mất. là tháng Tám nhưng thỉnh thoảng đêm đảo lại lạnh giá. Hai chị em hàng ngày thường cùng bơi trần và quen nhìn thấy cơ thể nhau, nên Miu nghĩ Sumire phật ý nếu chị cởi quần áo cho .


      Đỡ người Sumire, chị cởi cúc bộ đồ ngủ, và sau lúc cởi được phần . Rồi phần dưới. Cơ thể Sumire lúc đầu cứng đơ, nhưng dần mềm lại và cuối cùng rũ ra. Miu lấy cái khăn mặt ra khỏi miệng . Nó ngấm đầy nước miếng. Dấu răng in hằn bên .


      Sumire mặc quần lót. Miu túm lấy chiếc khăn tắm gần đó lau khô mồ hôi cho cơ thể . Thoạt đầu lau lưng, rồi đến tay, đến ngực. Chị lau bụng, sau đó lau nhanh khu vực từ thắt lưng đến đùi. Sumire phục tùng, hề chống lại. dường như biết gì hết, tuy nhiên nhìn vào mắt Miu vẫn thấy có dấu hiệu nhận thức.


      Trước đây Miu chưa bao giờ chạm vào cơ thể trần trụi của Sumire. Da căng mịn, mềm mại như da em bé. Khi nhấc dậy, Miu nhận ra Sumire nặng hơn chị tưởng, và bốc mùi mồ hôi. Khi lau mồ hôi cho , Miu lại thấy tim mình đập loạn. Nước miếng ứa ra đầy miệng, và chị phải nuốt nước bọt liên tục.


      Dưới ánh trăng, cơ thể trần trụi của Sumire lấp loáng như bức tượng gốm cổ. Ngực nhưng cân đối, hai núm vú xinh xắn. Chòm lông mu đen mồ hôi ẩm ướt lấp lánh như cỏ trong sương sớm. Thân hình trần truồng mềm oặt của khác hoàn toàn với thân hình Miu nhìn thấy dưới ánh nắng rực rỡ bãi biển. Trong thân hình đó có pha trộn những nét con chớm nở bị dòng thời gian đau đớn hối thúc mở bung ra cách mù quáng.


      Miu cảm thấy như nhòm ngó bí mật của người khác, nhìn thứ mình được phép nhìn. Chị né ánh mắt khỏi làn da trần của Sumire trong khi tiếp tục lau mồ hôi cơ thể , vừa làm vừa nhớ lại khúc nhạc của Bach chị được nghe hồi . Chị lau món tóc mái đẫm mồ hôi dính bết vào trán của Sumire. Thậm chí bên trong đôi tai của cũng ướt mồ hôi.


      Miu cảm thấy cánh tay Sumire lặng lẽ ôm lấy chị. Hơi thở của Sumire phả vào cổ chị.


      "Em ổn chứ?" Chị hỏi.


      Sumire đáp. Nhưng cánh tay ôm chặt hơn. Miu gần như bế Sumire lên giường. Chị đặt nằm xuống và kéo chăn đắp cho . Sumire nằm bất động, mắt nhắm nghiền. Miu quan sát lúc nhưng Sumire hề động đậy. Hình như ngủ. Miu vào bếp uống liền mấy cốc nước khoáng. Chị hít mấy hơi thở sâu và bình tĩnh trở lại. Tim chị còn đập loạn lên nữa dù ngực vẫn đau tức sau những giây phút căng thẳng vừa qua. Mọi vật chìm trong im ắng ngột ngạt. tiếng người, cả tiếng chó sủa. tiếng sóng, tiếng gió. Miu băn khoăn hiểu tại sao mọi vật lại chìm trong tĩnh lặng chết chóc đến thế.


      Miu vào buồng tắm, cầm theo bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi của Sumire, chiếc khăn tắm chị dùng lau mồ hôi cho , cái khăn mặt hằn dấu răng, và ném tất cả vào thùng quần áo bẩn. Chị rửa mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương. Từ khi đến đảo chị vẫn chưa nhuộm tóc, giờ nó trắng toát như tuyết vừa rơi vậy.


      Khi Miu trở lại phòng, Sumire mở mắt. Dường như chúng bị phủ lớp màng trong mờ, nhưng dấu hiệu nhận thức quay trở lại. nằm, chăn kéo đến vai.


      "Em xin lỗi," khàn giọng . "Thỉnh thoảng em vẫn bị như vậy."


      Miu ngồi xuống góc giường, mỉm cười, đưa tay lên mái tóc vẫn còn ướt của Sumire. "Em nên tắm chút cho dễ chịu. Người em đầy mồ hôi."


      "Cảm ơn chị," Sumire . "Em chỉ muốn nằm đây thôi."


      Miu gật đầu, đưa cho Sumire chiếc khăn tắm mới, rồi lấy từ tủ -mốt ra bộ đồ ngủ sạch của mình và đặt xuống cạnh Sumire. "Em cứ dùng bộ này . Chị nghĩ chắc em còn bộ nào khác phải ?"


      "Tối nay em ngủ ở đây được chứ?" Sumire hỏi.


      "Được chứ. Ngủ . Chị ngủ ở giường em."


      "Giường em chắc ướt đẫm rồi," Sumire . "Chăn gối, mọi thứ. Mà em muốn ở mình. Đừng bỏ em ở đây. Chị ở cùng em được ? Chỉ đêm nay thôi? Em muốn có thêm bất kỳ cơn ác mộng nào nữa."


      Miu nghĩ ngợi giây lát rồi gật đầu. "Nhưng trước hết hãy mặc đồ vào . Chị muốn có người trần truồng nằm ngay cạnh mình, nhất là cái giường hẹp thế này."


      Sumire chậm chạp nhỏm dậy, gạt chăn ra. đứng lên, vẫn trần truồng, rồi mặc bộ đồ ngủ của Miu vào. Trước hết cúi người mặc quần, sau đó mặc áo. Mất lúc để cài cúc. Ngón tay lóng ngóng. Miu giúp, chị chỉ ngồi đó quan sát. Cách Sumire cài cúc áo khiến Miu thấy giống như nghi thức tôn giáo. Ánh trăng làm núm vú Sumire cứng lên cách kỳ lạ.


      Có lẽ ấy vẫn còn trinh, Miu đột nhiên nghĩ.


      Mặc xong bộ đồ ngủ bằng lụa, Sumire lại nằm xuống giường, dịch vào trong. Miu cũng leo lên chiếc giường còn nồng mùi mồ hôi.


      "Em có thể ôm chị lúc được ?" Sumire lên tiếng.


      "Ôm chị?"


      "Vâng."


      Trong khi Miu chưa biết trả lời sao Sumire vươn tay ra nắm lấy tay chị. Lòng bàn tay vẫn còn ướt mồ hôi, ấm và mềm. vòng cả hai tay ra phía sau Miu. Ngực Sumire áp vào người Miu, ngay phía bụng. Sumire ép má vào giữa khe ngực Miu. Hai người nằm như thế hồi lâu. Sumire dường như run rẩy, rất khẽ. Chắc hẳn ấy khóc, Miu nghĩ. Nhưng dường như ấy thể để tiếng khóc thoát ra. Chị choàng tay quanh vai Sumire kéo lại sát hơn. ấy vẫn còn là đứa bé, Miu nghĩ. Đơn độc và sợ hãi, ấy muốn có hơi ấm của ai đó. Giống như con mèo con bám vào cành thông.


      Sumire dịch người lên chút. Chỏm mũi cọ vào cổ Miu. Ngực họ ép vào nhau. Miu nuốt nước bọt. Tay Sumire rờ rẫm lưng chị.


      "Em thích chị," Sumire khẽ.


      "Chị cũng thích em," Miu . Chị biết gì khác. Và đó là .


      Sumire bắt đầu cởi cúc áo phía trước của Miu. Miu cố ngăn lại. Nhưng Sumire dừng.


      " chút thôi," . "Chỉ chút thôi, xin chị."


      Miu nằm yên. Ngón tay Sumire nhàng dò quanh ngực Miu. Mũi cà tới cà lui cổ họng chị. chạm vào núm vú Miu, ve vuốt và giữ nó lại giữa hai ngón tay. Lúc đầu rụt rè, sau mạnh bạo hơn.


      Miu ngừng kể. Chị ngước nhìn tôi như tìm kiếm điều gì. Má chị ửng hồng.


      "Có điều tôi cần giải thích với . Cách đây rất lâu tôi gặp chuyện bất thường và tóc bạc trắng cả. Chỉ trong đêm. Từ đấy tôi bắt đầu nhuộm tóc. Sumire biết tôi nhuộm tóc, nhưng khi đến đảo vì có quá nhiều việc phải lo nên tôi thôi. Ở đây ai biết tôi nên chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả. Nhưng khi biết đến tôi nhuộm trở lại. Tôi muốn có ấn tượng khác lạ về tôi trong lần đầu gặp mặt."


      Thời gian trôi trong khoảng im lặng bao trùm.


      "Tôi chưa từng quan hệ tình dục đồng giới, và bao giờ nghĩ rằng mình lại có xu hướng đó. Nhưng nếu đó là điều Sumire thực muốn tôi nghĩ mình có thể giúp. Ít nhất tôi cũng thấy ghê tởm. Nghĩa là, chỉ cần chuyện đó được tiến hành với Sumire. Vì vậy tôi ngăn lại khi bắt đầu ve vuốt khắp người tôi hay khi cho lưỡi vào miệng tôi. Cảm giác lạ lùng, nhưng tôi cố làm quen với nó. Tôi để muốn làm gì làm. Tôi thích Sumire, và nếu việc này làm vui tôi cũng chẳng quan tâm làm những gì."


      "Nhưng cơ thể và đầu óc tôi là hai thứ khác nhau. phần trong tôi cảm thấy hạnh phúc khi được Sumire ve vuốt âu yếm như vậy. Nhưng dù đầu óc tôi sung sướng đến thế nào nữa cơ thể tôi vẫn phản kháng. Nó đầu hàng . Tim óc tôi hứng khởi, nhưng toàn bộ phần cơ thể còn lại như tảng đá cứng ngắc, khô khốc. buồn, nhưng tôi biết làm sao cả. Tất nhiên Sumire biết điều đó. Cơ thể bị kích thích, hơi ẩm ướt, nhưng tôi thể đáp ứng.


      "Tôi cho biết cảm giác của mình. 'Chị từ chối em,' tôi , 'nhưng chị thể làm được những việc như thế. Kể từ khi chuyện ấy xảy ra với chị mười bốn năm trước, chị còn khả năng hiến mình cho bất kỳ ai cõi đời này. Cái đó vượt ngoài tầm tay chị, nó được định đoạt ở nơi nào đó khác.' Tôi với ấy nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì, biết đấy, bằng ngón tay, bằng miệng tôi, tôi làm. Nhưng đó phải điều ấy muốn. Tôi biết như vậy.


      o O o


      " ấy hôn trán tôi và xin lỗi. 'Đấy chỉ vì em thích chị,' . 'Em bị ám ảnh lâu lắm rồi, và em phải thử.' 'Chị cũng thích em,' tôi bảo . 'Vì vậy đừng suy nghĩ gì cả. Chị vẫn muốn em ở cùng chị.'"


      "Như nước vỡ bờ, Sumire úp mặt vào gối nức nở hồi lâu. Trong khi khóc, tôi vuổt dọc tấm lưng trần của từ bả vai xuống thắt lưng, cảm thấy rất từng đốt xương của . Tôi muốn khóc cùng nhưng thể.


      "Và khi ấy tôi hiểu ra. Hiểu rằng chúng tôi là những người bạn đồng hành tuyệt vời, nhưng rốt cuộc chỉ là hai khối kim loại đơn độc bay theo quỹ đạo riêng của mình. Trông xa chúng như những ngôi sao băng đẹp đẽ, nhưng thực tế chúng chẳng là gì ngoài những nhà tù, nơi mỗi người chúng tôi bị nhốt đơn độc, đến nơi vô định. Khi quỹ đạo hai vệ tinh của chúng tôi ngẫu nhiên ngang qua nhau chúng tôi có thể ở cùng nhau. Thậm chí có thể mở lòng với nhau. Nhưng chỉ trong khoảng khắc hết sức ngắn ngủi mà thôi. Sang khoảng khắc sau chúng tôi lại rơi vào đơn độc tuyệt đối. Cho đến khi chúng tôi cháy bùng lên và trở thành hư vô."


      "Sau khi hả cơn khóc, Sumire đứng lên, nhặt bộ đồ ngủ rơi sàn mặc vào," Miu kể. " ấy muốn ở mình và trở về phòng . 'Đừng quá lo nghĩ,' tôi bảo . 'Mai là ngày mới, mọi việc lại như cũ thôi. Rồi em thấy.' 'Em cũng đoán vậy,' Sumire . cúi xuống, áp má vào má tôi. Má ướt và ấm. Tôi nghĩ thầm gì đó vào tai tôi. Nhưng khẽ đến mức tôi nghe được. Tôi định hỏi gì nhưng quay ."


      "Sumire lấy khăn tắm lau nước mắt rồi rời khỏi phòng. Cửa đóng, tôi lại chui vào chăn và nhắm mắt. Sau kinh nghiệm như vừa rồi tôi nghĩ khó mà ngủ được, nhưng kỳ lạ là tôi nhanh chóng thiếp ."


      "Bảy giờ sáng hôm sau khi tôi thức dậy Sumire có nhà. Chắc dậy sớm - hay cũng có thể ngủ lại được - và mình ra bãi biển. muốn ở mình lúc. Cũng lạ là để lại tin nhắn, nhưng nghĩ đến đêm hôm trước, tôi đoán vẫn còn bối rối, bất an.


      "Tôi giặt giũ, phơi khô chăn nệm, rồi ngồi ở hiên đọc sách đợi về. Cả buổi sáng trôi qua mà chẳng thấy Sumire đâu. Tôi thấy lo bèn ngó vào phòng xem sao, mặc dù biết mình nên. Tôi sợ có thể rời đảo. Nhưng túi đồ của vẫn mở, hộ chiếu vẫn ở trong ví, bộ đồ bơi và tất ướt phơi ở góc phòng. bàn vung vãi tiền xu, giấy ghi chép, và chùm chìa khóa. chiếc trong đó dùng để mở cửa trước nhà nghỉ.


      "Tôi thấy kỳ quặc. Ý tôi là bất cứ khi nào ra bãi biển chúng tôi cũng giày nặng và mặc áo phông bên ngoài áo tắm vì phải băng qua núi. Kèm theo túi bạt đựng khăn tắm và nước khoáng. Nhưng bỏ tất cả lại - túi xách, giày, đồ bơi. Vật duy nhất thấy là đôi dép da rẻ tiền mua ở cửa hiệu địa phương và bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng tôi cho mượn tối qua. Dù chỉ dạo quanh đây thôi nhưng nếu ở ngoài lâu ăn mặc như thế chứ, đúng ?"


      "Buổi chiều tôi sục sạo khắp nơi tìm . Tôi mấy vòng quanh nhà nghỉ, ra bãi biển, sau đó tới lui phố, cuối cùng quay lại nhà. Nhưng Sumire vẫn mất tăm mất dạng . Mặt trời lặn, đêm xuống. Gió nổi. Suốt đêm tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ. Bất kỳ tiếng động nào cũng làm tôi thức giấc. Tôi khóa cửa trước. Bình minh lên, vẫn thấy Sumire. Giường của vẫn y nguyên như khi tôi rời khỏi nó. Vậy là tôi đến đồn cảnh sát địa phương ở gần bến cảng."


      "Tôi trình bày mọi chuyện ột viên cảnh sát được tiếng . ' du lịch cùng tôi biến mất,' tôi bảo ta, 'và hai đêm nay chưa về.' Nhưng ta coi đó là chuyện nghiêm trọng. 'Bạn của bà quay lại,' ta . 'Bao giờ cũng thế cả. Mọi người đến đây nghỉ ngơi. mùa hè, họ là thanh niên, bà chờ đợi chuyện gì cơ chứ.' Hôm sau tôi lại đến, và lần này họ tỏ ra quan tâm hơn. Nhưng vẫn chưa đến mức bắt tay vào việc gì đó. Tôi gọi điện đến đại sứ quán Nhật Bản ở Athens và tình hình. Rất may, tôi gặp được người khá tử tế. ta cả quyết gì đó bằng tiếng Hy Lạp với cảnh sát trưởng và cuối cùng cảnh sát bắt tay vào điều tra."


      "Họ lần ra đầu mối. Họ hỏi những người ở cảng và quanh nhà nghỉ của chúng tôi, nhưng ai nhìn thấy Sumire. Trưởng phà và người bán vé cũng nhớ bất kỳ Nhật Bản nào lên phà mấy ngày gần đây. Sumire chắc hẳn vẫn còn đảo. Trước hết, mang theo tiền mua vé. hòn đảo này, Nhật Bản lang thang trong bộ đồ ngủ thể tránh khỏi chú ý của mọi người. Cảnh sát hỏi cặp người Đức sáng ấy bơi rất lâu ở bãi biển. Họ thấy bất kỳ Nhật Bản nào, cả ở bãi biển lẫn đường. Cảnh sát hứa với tôi làm hết sức mình và tôi nghĩ là họ rất cố gắng. Nhưng thời gian cứ trôi mà vẫn có tăm hơi gì."


      Miu hít thở sâu và lấy tay che nửa mặt.


      "Tất cả những gì tôi có thể làm là gọi điện về Tokyo cầu đến. Tôi vô phương rồi."


      Tôi hình dung ra hình ảnh Sumire, độc, lang thang dãy đồi mấp mô trong bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng và đôi dép da.


      "Bộ đồ ngủ màu gì?" Tôi hỏi.


      "Màu ư?" Miu hỏi lại, vẻ chắc chắn.


      "Bộ đồ ngủ của Sumire mặc khi biến mất ấy."


      "Nó màu gì à? Tôi chắc. Tôi mua nó ở Milan và chưa mặc lần nào. Sáng màu. Có lẽ là xanh nhạt? Nó rất , có túi."


      "Tôi muốn chị gọi lại cho đại sứ quán ở Athens và cầu họ cử người đến đây. Nhất quyết cầu vậy. Và đại sứ quán liên lạc với bố mẹ Sumire. Chắc họ bị sốc nhưng chúng ta thể giấu họ chuyện này được nữa."


      Miu khẽ gật đầu.


      "Sumire đôi khi hơi kỳ quặc, chị biết đấy," tôi , "và ấy làm những chuyện điên khùng nhất. Nhưng ấy bỏ bốn ngày mà lời nào. ấy phải loại người vô trách nhiệm như vậy. ấy biến mất trừ phi có lý do hợp lý. Lý do gì tôi biết nhưng hẳn phải là nghiêm trọng. Có thể ấy bị rơi xuống cái giếng ngoài đồng và chờ người đến cứu. Có thể ấy bị bắt cóc. Theo chỗ chúng ta biết, ấy có thể bị giết và vùi xác đâu đó. trẻ mặc đồ ngủ lang thang trong đêm - bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Dù sao nữa chúng ta cũng phải lên kế hoạch. Nhưng phải ngủ . Ngày mai ngày dài."


      " có nghĩ là...Sumire...tự sát ?" Miu hỏi.


      "Chúng ta thể loại trừ khả năng đó. Nhưng ấy để lại thư. ấy vứt lung tung mọi thứ thế này để bắt chị thu dọn. ấy chị và tôi biết là ấy coi trọng tình cảm của chị."


      Miu khoanh tay nhìn tôi lúc. " thực nghĩ thế?"


      Tôi gật đầu. "Tất nhiên. Tính Sumire là vậy mà."


      "Cám ơn . Đấy chính là điều tôi muốn nghe nhất."


      Miu dẫn tôi sang phòng Sumire. đồ trang trí, căn phòng hình hộp gợi tôi nghĩ đến khối lập phương khổng lồ. Có chiếc giường gỗ bé, bàn viết, tủ quần áo và bàn gương trang điểm . Dưới chân bàn có chiếc vali màu đỏ cỡ trung bình. Cửa sổ phía trước mở ra dãy đồi xa xa. bàn đặt chiếc máy tính Macintosh PowerBook mới.


      "Tôi dọn lại đồ đạc của ấy để có thể ngủ ở đây."


      Còn lại mình, tôi đột nhiên thấy buồn ngủ. gần nửa đêm. Tôi thay quần áo và chui vào chăn nhưng thể chợp mắt được. Chỉ mới đây thôi Sumire nằm chiếc giường này, tôi nghĩ. Chuyến dài vẫn khiến cơ thể tôi bồn chồn. Tôi bị ám ảnh là mình làm cuộc hành trình có tận cùng.


      Nằm giường, tôi xem xét lại tất cả mọi chuyện Miu kể, lập trong đầu danh sách những điểm quan trọng. Nhưng đầu óc tôi cứ trơ ra. Tôi suy nghĩ mạch lạc được. Đế đến mai hãy hay, tôi kết luận. Đột nhiên tôi nghĩ tới cảnh lưỡi của Sumire trong miệng Miu. Quên nó , tôi quyết tâm tự nhủ. Để đến mai. Nhưng, may, khả năng ngày mai được cải thiện hơn so với hôm nay lại rất mong manh. Những suy nghĩ ảm đạm chẳng đưa mình đến đâu hết, tôi quyết định, và nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      NGƯỜI TÌNH SPUTNIK
      Chương 10



      CHƯƠNG 10


      Khi tôi thức dậy, Miu ngồi bên bàn ăn sáng ở ngoài hiên. Lúc đó là 8h30, vầng mặt trời sớm mai tỏa nắng tràn ngập thế gian. Miu và tôi ngồi ở hiên ăn sáng, vừa ăn vừa ngắm nhìn mặt biển lấp lánh. Chúng tôi ăn bánh mì nướng với trứng và uống cà phê. Hai con chim trắng lướt xuống con dốc dẫn ra bờ biển. Chiếc đài phát thanh bật quanh đó, văng vẳng tiếng phát thanh viên đọc nhanh tin tức bằng tiếng Hy Lạp.


      cảm giác tê liệt mệt mỏi lạ lùng choán hết đầu tôi. Tôi thể tách biệt được ranh giới giữa cái thực và cái chỉ hình như là thực. Tôi ở đây hòn đảo Hy Lạp, ăn sáng cùng phụ nữ xinh đẹp lớn tuổi hơn mà tôi chỉ mới gặp ngày hôm trước. Người phụ nữ này Sumire, nhưng thể có bất kỳ ham muốn tình dục nào với . Sumire người phụ nữ này và ham muốn chị ta. Tôi Sumire và có ham muốn tình dục với . Sumire thích tôi, nhưng , và có bất kỳ ham muốn gì với tôi. Tôi có ham muốn tình dục với phụ nữ được giấu tên. Nhưng tôi ta. rối rắm, hệt như trong vở kịch sinh. Mọi thứ kết thúc ở đó, lựa chọn nào khác. Và Sumire rời sân khấu.


      Miu lại rót đầy cốc cà phê cạn của tôi. Tôi cám ơn chị.


      " thích Sumire phải ?" Miu hỏi tôi. "Ý tôi là như thích phụ nữ."


      Tôi khẽ gật đầu trong khi phết bơ vào bánh mì nướng. Bơ lạnh và cứng nên phải lúc mới phết đều lên bánh được. Tôi ngước lên thêm. "Tất nhiên đấy phải là việc có thể chọn mà được. Nó tự đến thôi."


      Chúng tôi tiếp tục ăn sáng trong im lặng. Bản tin hết, chiếc radio chuyển sang chơi nhạc Hy Lạp. Gió thổi đung đưa giàn hoa giấy. Nếu nhìn kỹ có thể thấy những con sóng bạc đầu ngoài xa.


      "Tôi suy tính lại và cho rằng mình nên đến Athens ngay," Miu trong khi gọt hoa quả.


      "Có lẽ ở đây rất khó liên lạc bằng điện thoại nên tốt hơn là tôi thẳng đến đại sứ quán chuyện trực diện với họ. Có thể người bên đại sứ quán sẵn lòng quay lại với tôi hoặc tôi có thể chờ bố mẹ Sumire đến Athens rồi quay lại với họ. Dù gì nữa tôi cũng muốn ở lại đây chừng nào có thể. Cảnh sát có thể liên lạc, và Sumire có thể trở về bất cứ lúc nào. giúp tôi chứ?"


      Tất nhiên, tôi đáp.


      "Tôi lại đến đồn cảnh sát xem việc điều tra thế nào, sau đó thuê thuyền tới Rhodes. Chuyến khứ hồi từ Athens cần thời gian, vì vậy tôi nghỉ lại khách sạn vài ngày."


      Tôi gật đầu.


      Miu gọt xong quả cam và lấy khăn ăn lau cẩn thận. " bao giờ gặp bố mẹ Sumire chưa?"


      Chưa bao giờ, tôi .


      Miu thở dài như ngọn gió nơi rìa thế giới. "Tôi biết phải giải thích chuyện này với họ sao đây."


      Tôi có thể hiểu bối rối của chị. Làm sao bạn có thể giải thích chuyện thể giải thích được chứ?


      Miu và tôi xuống bến cảng. Chị xách cái túi đựng quần áo để thay đổi, giày da cao gót và khoác chiếc túi hiệu Mila Schon. Chúng tôi ghé vào đồn cảnh sát. Tôi mình là bà con của Miu tình cờ du lịch gần đây. Họ vẫn chưa tìm ra manh mối nào. "Nhưng ổn cả thôi," họ vui vẻ . "Đừng lo gì cả. Nhìn quanh các vị mà xem. Đây là hòn đảo thanh bình. Tất nhiên chỗ chúng tôi cũng có vài vụ phạm tội - tình nhân cãi cọ, say rượu, đụng độ chính trị. Xét cho cùng chúng ta đề cập đến con người mà, và ở đâu cũng thế thôi. Nhưng chúng chỉ là những vụ ẩu đả giữa người địa phương. Mười lăm năm gần đây đảo này chưa có người ngoại quốc nào là nạn nhân của tội ác."


      Có lẽ đúng như vậy. Nhưng khi cầu giải thích biến mất của Sumire họ gì.


      "Bên bờ Bắc của đảo có động đá vôi lớn," viên cảnh sát đánh bạo . "Nếu lang thang ở đấy có lẽ ấy tìm được đường ra. Cái động đó bên trong như mê cung vậy. Nhưng nó ở rất xa. như thế thể bộ xa đến thế được."


      Có thể ấy bị chết đuối? Tôi hỏi.


      Đám cảnh sát lắc đầu. Quanh đây có dòng chảy xiết, họ . Thời tiết tuần qua ôn hòa, biển lặng. Nhiều ngư dân ra khơi đánh cá hàng ngày, và nếu bị chết đuối trong số họ có thuyền ngang qua xác ấy.


      "Còn giếng sao?" tôi hỏi. "Chẳng lẽ ấy thể ngã xuống cái giếng sâu đâu đó đường dạo sao?"


      Viên cảnh sát trưởng lắc đầu. " đảo này có cái giếng nào cả. Chúng tôi có nhiều con suối tự nhiên nên cần đào giếng. Vả lại đây toàn đá cứng nên đào giếng phải tốn rất nhiều công sức."


      Sau khi rời đồn cảnh sát, tôi bảo Miu tôi muốn đến bãi biển chị và Sumire thường đến, nếu có thể trong sáng nay. Chị mua tấm bản đồ đảo loại thường ở quầy báo và chỉ đường cho tôi; mỗi chiều về mất bốn mươi lăm phút, chị báo trước, nên cần phải mang giày cứng.


      Chị ra cảng và bằng thứ tiếng nửa Pháp nửa nhanh chóng thương lượng được với chiếc thuyền máy chở chị đến Rhodes.


      "Cầu ọi chuyện kết thúc tốt đẹp," chị với tôi khi chia tay. Nhưng mắt chị khác. Chị biết mọi việc hề đơn giản. Tôi cũng biết thế. Máy nổ, chị bỏ mũ xuống cầm ở tay trái, tay phải vẫy chào tôi. Khi chiếc thuyền mất hút ngoài xa, tôi cảm giác như bên trong mình vừa mất mát cái gì đó. Tôi lang thang quanh cảng lúc rồi ghé vào cửa hàng lưu niệm mua cặp kính râm sẫm màu. Rồi tôi leo lên các bậc thang dốc về nhà nghỉ.


      Mặt trời càng lên cao, khí càng trở nên nóng nực. Tôi khoác chiếc áo cotton ngắn tay, đeo kính râm và giày, rồi trèo qua con đường đồi dốc ra bãi biển. Chẳng mấy chốc tôi thấy hối hận vì mang theo mũ nhưng vẫn tiếp tục . Vừa leo dốc lúc tôi thấy khát. Tôi dừng lại uống nước và lấy kem chống nắng Miu đưa cho xoa lên mặt và cánh tay. Con đường trắng xóa bụi, hễ có gió là lại tung lên mù mịt. Thỉnh thoảng tôi ngang qua những người dân đảo chăn lừa. Họ cất cao giọng chào tôi "Kali mera!" và tôi cũng đáp lại họ như vậy. Tôi đoán đó là điều nên làm.


      Sườn đồi phủ đầy cây thấp, quăn queo. Cừu và dê núi chạy nhảy những tảng đá lởm chởm, mặt cau có. Những chiếc chuông đeo ở cổ chúng khẽ phát ra tiếng leng keng. Người chăn hoặc là trẻ con hoặc là người già. Khi tôi ngang qua họ liếc mắt nhìn và ngập ngừng giơ tay lên ra ý gì đó. Tôi cũng giơ tay lên đáp lại. Sumire thể tự mình theo đường này được. Chẳng có chỗ nào mà trốn, vả lại có người nhìn thấy .


      Bãi biển vắng ngắt. Tôi cởi quần áo, khỏa thân xuống biển. Nước biển trong vắt, dễ chịu. Lúc nào bạn cũng có thể nhìn thấy sỏi dưới đáy. chiếc du thuyền bỏ neo ở cửa lạch, buồm xếp lại, cột buồm cao lắc lư như cái máy đếm nhịp nhạc khổng lồ. thấy bóng ai boong. Mỗi khi thủy triều xuống, vô số những viên sỏi trơ ra, va vào nhau lạo xạo. Bơi lúc tôi lên bờ, trải khăn tắm nằm phơi trần ngửa mặt nhìn trời trong xanh cao. Những con chim biển bay lượn quanh vịnh tìm cá. Bầu trời gợn mây. Tôi nằm lơ mơ ở đó có lẽ khoảng nửa tiếng, suốt thời gian đó thấy ai ra bãi biển. Chẳng mấy chốc tôi bị bủa vây trong im lặng kỳ lạ. Bãi biển này lặng lẽ đến mức người ta chẳng thể ra đây mình, nó lại quá đẹp nữa. Nó khiến tôi tưởng tượng ra cách chết. Tôi mặc quần áo và lại theo đường đồi trở về nhà nghỉ. Trời còn nóng hơn trước. Vừa bước cách máy móc tôi vừa cố hình dung Miu và Sumire chuyện gì với nhau khi cả hai con đường này.


      Sumire chắc hẳn trầm tư suy nghĩ về ham muốn tình dục của mình. Y như tôi suy nghĩ về ham muốn của tôi mỗi khi ở bên . Tôi dễ dàng biết được cảm thấy như thế nào. Sumire hình dung cảnh Miu trần truồng bên cạnh mình và muốn gì hơn là ôm chị chặt. trông chờ, trộn lẫn nhiều cảm xúc khác - phấn khích, cam chịu, do dự, bối rối, sợ hãi - dâng trào rồi dần suy sụp. Bạn lạc quan được lát rồi sụp xuống vì biết chắc tất cả tan ra từng mảnh. Và rốt cuộc nó xảy ra như thế.


      Tôi leo lên đỉnh đồi, nghỉ ngơi uống nước rồi xuống. Khi mái nhà nghỉ vừa ra trong tầm mắt, tôi nhớ Miu có là sau ngày hai chị em ra đảo Sumire cứ ngồi ở phòng say sưa viết cái gì đấy. ấy viết gì? Miu gì thêm mà tôi cũng thúc giục. Có lẽ - chỉ có lẽ thôi - trong những gì Sumire viết có manh mối nào đó. Tôi giận mình đoán ra điều này từ trước.


      Khi về tới nhà nghỉ tôi vào phòng Sumire, bật máy tính của lên và mở ổ cứng. Chẳng thứ gì có vẻ hứa hẹn cả. Có danh sách chi tiêu cho chuyến châu Âu của họ, các địa chỉ, lịch làm việc. Mọi vấn đề liên quan đến công việc của Miu. có hồ sơ cá nhân. Tôi mở bảng chọn NHỮNG VĂN BẢN GẦN ĐẤY - có gì. Có lẽ muốn ai đọc nên xóa hết. Có nghĩa là lưu các hồ sơ cá nhân của mình trong chiếc đĩa mềm nằm ở đâu đó. Có vẻ như mang đĩa theo mà biến mất; vì lý do, bộ quần áo ngủ của mặc có túi.


      Tôi lục các ngăn kéo bàn. Có mấy cái đĩa nhưng chúng chỉ sao lại những thứ trong ổ cứng hoặc các hồ sơ khác liên quan đến công việc. Chẳng thứ gì có vẻ hứa hẹn. Tôi ngồi xuống cạnh bàn suy nghĩ. Nếu mình là Sumire mình để cái đĩa đó ở đâu. Phòng , chẳng có nhiều chỗ để cất giấu vật gì. Sumire vốn rất cầu kỳ trong việc quyết định xem ai là người có thể đọc được những gì viết.


      Tất nhiên, cái vali đỏ. Đó là thứ duy nhất trong phòng có thể bị khóa.


      Cái vali mới của dường như chẳng có gì bên trong vì bỗng; tôi lắc nó, nhưng chẳng có thanh gì. Tuy nhiên ổ khóa bốn số của nó khóa. Tôi thử vài tập hợp số mà tôi biết Sumire ưa dùng - sinh nhật, địa chỉ, điện thoại, mã bưu điện - nhưng đều được. có gì lạ, vì số người khác có thể dễ dàng đoán được chẳng mấy khi được lấy làm mã khóa. Nó phải là số nào đó có thể nhớ được, nhưng liên quan gì đến cá nhân. Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu và rồi bừng tỉnh. Tôi thử mã số vùng Kunitachi - cách khác, mã vùng của tôi. 0-4-2-5.


      Ổ khóa lách cách mở ra.


      chiếc túi vải màu đen được nhét ở túi trong vali. Tôi kéo khóa và thấy bên trong có cuốn nhật ký màu xanh lá cây và chiếc đĩa mềm. Tôi mở cuốn nhật ký trước. Nó được viết bằng nét chữ quen thuộc của . Chẳng có gì khiến tôi chú ý. Chỉ là thông tin về những nơi họ đến. Những người họ gặp. Tên các khách sạn. Giá xăng. Các thực đơn ăn tối. Các nhãn rượu và mùi vị của chúng. Về cơ bản chỉ là bản danh sách. Nhiều trang bỏ trống. Có vẻ như ghi nhật ký phải trong những điểm mạnh của Sumire.


      Chiếc đĩa có tên. nhãn của nó chỉ có đề ngày tháng bằng nét chữ ràng của Sumire. Tháng Tám 19**. Tôi cho đĩa vào máy tính và mở ra. Menu cho thấy có hai tài liệu, cái nào có đầu đề. Chúng chỉ là Tài liệu 1 và Tài liệu 2.


      Trước khi mở chúng ra, tôi chậm rãi ngó quanh phòng. Áo khoác của Sumire treo trong tủ. Tôi thấy chiếc kính râm, quyển từ điển tiếng Ý và hộ chiếu của . bàn làm việc có chiếc bút bi và bút chì bấm. Ngoài khung cửa sổ phía bàn viết có thể nhìn thấy con dốc thoai thoải, lởm chởm đá. con mèo đen thả bước tường nhà hàng xóm. Căn phòng trống trơn này chìm trong bầu khôbg khí tĩnh mịch buổi chiều muộn. Tôi nhắm mắt lại và vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bãi biển hoang vắng sáng nay. Tôi mở mắt, và lần này chăm chú lắng nghe cuộc đời thực. Tôi thể nghe thấy gì.


      Tôi cho con trỏ vào Tài liệu 1 và nháy đúp biểu tượng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :