1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 603: TÌNH ĐAU KHỔ

      Mưa đá qua! !

      Gió lớn vẫn thổi, mưa to vẫn rơi! !

      Đến nửa đêm Trang Hạo Nhiên và Bác Dịch cả người ướt đẫm vẫn còn lôi kéo giàn che, tránh để mưa đá lần thứ hai ! !

      Phía trước có giàn che buộc chắc, răn rắc siêu vẹo, sắp ngã xuống!

      Trang Hạo Nhiên nhìn thấy, lập tức đội mưa to, chạy như bay qua, lập tức đưa hai tay muốn đẩy giàn che, ngờ nóc rơi xuống mấy viên mưa đá, rầm rầm rầm nện ở trán của , kêu to tiếng, tay che trán lại cảm giác có máu tuôn ra. . . . . .

      Bác Dịch vừa đẩy giàn che lên, vừa nghiêng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Trang Hạo Nhiên! ! Cậu bị thương?"

      " có việc gì!" Trang Hạo Nhiên hai lời, mặc cho nước mưa xối lên vết thương trán, vẫn đứng ở trước giàn nho, chăm chú đẩy giàn che ra!

      Hai mắt Bác Dịch thoáng lộ ra kích động nhìn người đàn ông trước mặt, rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông nhiệt huyết như thế, cũng nữa, tiếp tục đẩy giàn nho lên! !

      Hơn nửa đêm, sau khi từng trận bận rộn, rốt cuộc hai người đàn ông đẩy xong giàn trong vườn, sau đó thở hổn hển té ở gốc cây, ngừng dùng cánh tay lau mồ hôi.

      Bác Dịch thở hổn hển nhìn Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, mồ hôi và nước mưa trộn lẫn nhau, mệt mỏi ngồi dưới đất, mặc dù máu ngưng chảy, nhưng vết thương trán vẫn còn, lập tức cau mày lạnh lùng : "Mau trở về ! Bảo Khả Hinh lau cho cậu! Mới vừa rồi tôi trở về lấy dây, ấy muốn chạy ra, tôi đuổi ấy rồi ! Đoán chừng tại. . . . . . ở phòng chờ cậu!"

      Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười, đón gió mưa to lớn, nhìn Bác Dịch : "Tại sao biết ấy ở trong phòng chờ tôi?"

      "Cậu là người đàn ông bình thường! Tôi nhìn cậu rất tốt!" Bác Dịch lạnh lùng lấy tay bốc bùn đất giày, phát có gốc rau dại, bị giẫn nát.

      "Tôi rất ưa thích ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đón gió mưa to lớn, nhìn khắp vườn nho, sâu kín .

      "Tôi biết . . . . . ." Bác Dịch tiếp tục bốc bùn ướt.

      " biết. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười : "Kể từ lúc nhìn thấy ấy lần đầu tiên, tôi liền có loại cảm giác rất kì lạ, có cảm giác thứ gì đó níu kéo tôi rất khó hiểu, ngay cả khi tôi biết trong lòng ấy có người, còn chiếm có 99%. . . . . ."

      Bác Dịch có chút kinh ngạc nhìn , : " thế giới này, còn có đàn ông hấp dẫn hơn cậu sao?"

      Hai tay Trang Hạo Nhiên chống trong bùn đất, bày ra tư thế người mẫu của mình, hơi co chân dài, đặt ở giữa ruộng bậc thang, rất thoải mái cười : "Tôi phải thừa nhận ấy có sức hấp dẫn hơn tôi."

      Bác Dịch cau mày nhìn .

      " lòng đối đãi người phụ nữ, nhiều năm như vậy, mặc dù tôi ghét hành vi của ấy, nhưng trong đáy lòng tôi vẫn khâm phục ấy. . . . . ." Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi nặng nề, lại cười khổ : " đời này, có người đàn ông có thân phận hiển hách giống ấy, vì tình mà trung thành với cảm xúc của mình? Ít nhất. . . . . . Tôi thể hiểu được, tôi cũng làm được. . . . . ."

      Bác Dịch im lặng lắng nghe.

      Trang Hạo Nhiên thở dốc hơi, mỉm cười : "Có lúc, đấu với ấy thương trường, thỉnh thoảng ấy thắng, thỉnh thoảng tôi thắng, mặc dù tôi thừa nhận mình thông minh, nhưng có lúc, ấy vẫn rất nhàng lấy chuyện lớn làm trọng . . . . ấy có sức hấp dẫn. . . . . ."

      "Tổng Giám đốc Tưởng?" Bác Dịch đoán được, lại giễu cợt : " ngờ nàng tiên bảo cậu trèo tường. . . . . . có thể giày vò hai Tổng Giám đốc?"

      "Là hai Tổng Giám đốc giày vò ấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại mệt mỏi thở dốc hơi, lại dịu dàng : " thể hiểu, người của ấy có loại dũng khí, giống như trời sinh ngừng, vì tín ngưỡng trong lòng, ấy có thể bỏ ra rất nhiều rất nhiều, ví dụ như. . . . . . Mua bó hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ người mãi mãi tới, đứng ở trong mưa, cố chấp tin tưởng người kia. . . . . ."

      Bác Dịch yên lặng lắng nghe.

      "Trong thân thể của ấy rất chấp nhất rất kì lạ, thậm chí để cho tôi tin tưởng, có lẽ cả đời ấy cũng người khác nữa. . . . . ." Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên chút đơn.

      "Vậy tại sao cậu còn muốn đưa chân vào?" Bác Dịch nhìn , bất mãn .

      ". . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng lúc, sâu kín : "Tình cảm rất kì quái, giống như chưng cất rượu, thu hoạch, lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm, sau đó bỏ ở trong thùng, trải qua lên men, chờ đợi mười năm, hai mươi, ba mươi năm, năm mươi năm thời gian, chờ đợi đến thời cơ chín muồi. . . . . . mặc dù ngày kia trưởng thành, cũng nhất định có thể thưởng thức mà rơi vào trong tay người. . . . . ."

      Bác Dịch suy nghĩ những lời này.

      " hiểu ý tôi sao?" Trang Hạo Nhiên chế nhạo cái cọc gỗ này.

      Bác Dịch nhịn được cười.

      Mọi người hiểu ? Là cái gì làm cho rượu lên men? Là chút cảm xúc của thợ nấu rượu. . . . . . Là lột vỏ, rút tim, bỏ hạt, ngâm. . . . . . trải qua thời gian dài đơn chờ đợi. . . . . . Chờ đợi cái gì? Chờ đợi chút mùi hoa năm sau. . . . . . Chờ đợi chút mùi hoa tương đồng và tán thành. . . . . .

      người đàn ông hiểu được đạo lý đó, biết số phạn và tình khổ sở, lại lựa chọn chủ động đón nhận.

      Mưa vẫn rơi xuống càng dữ dội.

      Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, đội mưa to gió lớn, từng bước nặng nề đạp bùn lầy, chịu đựng mưa lạnh vỗ vào miệng vết thương làm cho bị viêm, sinh ra sốt cao, thở nặng nề, ho khan vài tiếng, mới đến trước căn nhà , ngẩng đầu nhìn gian phòng của mình mở đèn, hai mắt chợt lóe, lên nụ cười, hơi bước mau, vừa ho khan vừa nắm tay vịn, chậm rãi lên lầu. . . . .

      Hành lang tối tăm yên tĩnh.

      Trang Hạo Nhiên cảm giác bên ngoài thân thể ướt đẫm lạnh băng, bên trong thân thể lại sốt cao khó chịu, hai loại nóng lạnh chạm nhau, khiến cho người đàn ông giống như bằng sắt gần như ngất xỉu, hai mắt khẽ chớp hôn mê, tay vịn vách tường, rốt cuộc đến trước gian phòng của mình, nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ tới bên trong có bóng dáng ấm áp, lại so với quá khứ hiểu ý nghĩa tình hơn chút, mỉm cười đưa tay nắm khóa cửa, vặn cái, dịu dàng kêu tiếng: " xin lỗi, Khả Hinh, về trễ. . . . . ."

      Gian phòng trống rỗng, thậm chí có gió lạnh mưa lạnh thổi vào từ ngoài cửa sổ, chiếc đèn bàn , chỉ phát ra ánh sáng hơi yếu.

      Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, hai mắt mờ mịt hơi chớp, nhìn gian phòng trống rỗng, lên mấy phần mất mát, nhưng rồi lại muốn hiểu lầm, liền chậm rãi lê thân thể nặng nề, xoay người ra khỏi phòng, tới trước cánh cửa đối diện, vẻ mặt tận lực bình tĩnh, để cho mình lộ ra tiều tụy, mỉm cười vươn tay, nhàng gõ cửa cái, dịu dàng gọi: "Khả Hinh?"

      Bên trong gian phòng, giống như có tiếng động.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi lóe lên, nhưng vẫn mỉm cười gõ cửa cái, lại rất cưng chiều gọi : "Khả Hinh. . . . . . về, xin lỗi, tới chậm. . . . . .".

      Bên trong vẫn có tiếng động.

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh, chờ chút, theo bản năng lắng nghe tiếng kéo chăn bên trong gian phòng, trong lòng của đau nhói, lại mỉm cười : "Nhóc à, có phải giận hay ? Xin lỗi, lúc nảy bởi vì giàn che quá nhiều. . . . . . Mở cửa, cho gặp em. . . . . . Hả?"

      Bên trong vẫn có tiếng động.

      "Khả Hinh. . . . . ." Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, tối nay cảm xúc giống như có chút quá độ, vội vàng : " muốn trèo ban công nữa, phải biết chúng ta có thể tới hôm nay, vẫn rất vất vả, mấy ngày nay trong lòng nghĩ tới lúc nước Pháp tìm em mấy tháng, rất quý trọng. . . . . . Bởi vì nhóc của đáng giá để quý trọng, giống như từng mũi kim từng sợi chỉ trong tấm bình phong em đưa cho , ngày đó ra rất cảm động. . . . . . thưởng thức thương nhóc của , hiểu chưa? Nếu em muốn ở cùng với , sao cả, ra ngoài cho gặp em. . . . . . Hả?"

      Bên trong vẫn có tiếng động.

      Trang Hạo Nhiên mệt mỏi tựa đầu cửa, thân thể cực độ suy yếu, mồ hôi chảy xuống, nhưng vẫn nặng nề, mềm nhũn, cầu khẩn gọi : "Khả Hinh. . . . . . Mở cửa ra. . . . . . Tối nay rất muốn em. . . . . . Mở cửa. . . . . . biết em ở bên trong cửa. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cuốn rúc vào bên khe cửa, đôi tay bịt kín miệng, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại nhớ tới cha mới vừa khỏi bệnh, lòng của chợt thấy đau đớn. . . . . . có người nào có thể hiểu, này lo sợ sinh mạng cha biến mất đến cỡ nào. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . . Mở cửa. . . . . . Tin tưởng . . . . . Mở cửa. . . . . . Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng có thể xử lý tốt. . . . . . Hả?" Trang Hạo Nhiên cảm giác đầu óc hôn mê, gần như muốn ngủ vùi trong đau ốm.

      Bên trong vẫn lặng yên tiếng động.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ tuyệt vọng nhìn cánh cửa kia, lập tức xoay người, chậm rãi dọc theo cạnh cửa, ngồi xuống, mặc cho thân thể ướt đẫm, nhưng vẫn nhắm mắt lại, lạnh lẽo chờ đợi, muốn căn phòng đối diện tìm kiếm chút ấm áp. . . . . .

      Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

      Bình minh hé dạng, bầu trời xanh từ từ ra, trong đêm, từng mãnh cây xanh vườn nho, được hai người đàn ông bảo vệ lại xuất sức sống bừng bừng. . . . . .

      Trời cao tưởng thưởng cho chút cố gắng, lúc này chiếu xuống ánh mặt trời cho khắp cả vùng đất này.

      Vừa vặn chiếu xuống từng tàng cây nho. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 604: PHẠM VÀO LỖI GÌ

      Cửa phịch tiếng, nhàng mở ra.

      Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng lúc tới, quần màu trắng bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa cao, sắc mặt tái nhợt ra. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn .

      "Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh, hai mắt lập tức lộ đau lòng, vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhắn của , căng thẳng hỏi: "Tối hôm qua có mưa đá, em sao chứ?"

      Đường Khả Hinh tránh ánh mắt đối diện, sâu kín quay đầu , : " có việc gì. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt, hai mắt sưng vù vô hồn, vẻ mặt mang theo chút đau đớn, tim của buộc chặt, đôi tay khẽ nắm chặt. . . . . .

      "Em có chút việc gấp, phải lập tức khỏi nơi này, cám ơn đến thăm em . . . . ." Đường Khả Hinh nhàng đẩy tay ra, liền xoay người nhanh chóng khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, canh chừng bóng lưng , nhanh chóng bước theo .

      Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên tiều tụy, tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng lưng gấp gáp xa, hai mắt lộ ra đau lòng, cũng im lặng bước .

      Vườn nho, cả đêm mưa đá, gió to tẩy rửa được bảo vệ lành lặn.

      Sân cỏ xanh xanh, theo nước mưa lạnh tưới vào càng thêm xanh tươi, sinh trưởng tốt.

      Đường Khả Hinh bước nhanh về phía sân cỏ xanh, hai mắt run rẩy nước mắt, nghi ngờ, hiểu, đau lòng. . . . . .

      Bác Dịch mặc áo sơ mi màu xám tro, quần tây dài đen, hai tay áo xắn lên, mới vừa cất bước ra trước vườn hoa, quen đứng ở giữa ruộng bậc thang nhìn vườn nho của mình, lại nghe được tiếng động dồn dập, nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy bóng dáng nho của Đường Khả Hinh, nhanh chóng tới bên này, cau mày gọi: "Đường Khả Hinh!"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Bác Dịch, lập tức bước nhanh đến trước mặt của , gấp rút : "Bác Dịch tiên sinh, tại tôi có chút việc gấp, phải lập tức rời khỏi vườn nho!"

      "Cái gì?" Bác Dịch cau mày nhìn .

      "Tôi lập tức muốn rời khỏi vườn nho! !" Đường Khả Hinh hết sức gấp gáp nhìn , kêu lên!

      Bác Dịch mới vừa muốn chuyện, lại nghe được tiếng bước chân phía trước, nghi ngờ ngẩng đầu lên, cũng thấy Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên chậm rãi đến, hơi lộ ra kinh ngạc gọi: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

      Tưởng Thiên Lỗi dẫn đầu tới, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt.

      "Bác Dịch tiên sinh! Xin để cho tôi khỏi. . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở cầu khẩn .

      " được!" Bác Dịch trực tiếp nhìn , : " còn châm cứu ba ngày nữa, làm sao có thể khỏi được?"

      "Tôi thực có lý do bất đắc dĩ, tôi cầu xin . . . . . ." Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn , hai mắt tràn lệ .

      "Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tới trước mặt , nghi ngờ hiểu nhìn , hỏi: "Có chuyện gì, muốn gấp gáp khỏi như vậy?"

      Đường Khả Hinh biết giải thích làm sao, chỉ cúi đầu, đau lòng thở gấp.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, đau lòng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của .

      Bác Dịch ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên cái, nhìn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, nhớ tới câu của đêm qua ở trong vườn nho, thở dốc hơi. . . . . .

      "Bác Dịch tiên sinh! !" Đường Khả Hinh nắm mạnh cánh tay của , khổ sở nhìn .

      " được!" Bác Dịch kiên trì nguyên tắc, nhanh: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chuyên gia hầu rượu, phải lấy nghiệp làm trọng! nên quấy rối! Tôi làm điểm tâm, ăn xong trở lại nhà khách nghỉ ngơi. . . . . ."

      xong, ngay lập tức xoay người muốn rời khỏi.

      "Bác Dịch tiên sinh! !" Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt cánh tay Bác Dịch, rất nghiêm túc, rất trầm trọng, rất đau lòng gọi: "Tôi có lý do khỏi vạn bất đắc dĩ! Tôi cầu xin !"

      " ngay cả nghiệp cũng để ý sao ?" Bác Dịch lập tức hất tay của ra, nghiêm túc hỏi!

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn , trong lòng đau nhói.

      "Tôi mặc kệ bây giờ có lý do đương bất đắc dĩ như thế nào, nhưng tại khứu giác của quan trọng nhất!" Bác Dịch lạnh lùng kiên quyết : " cho ! Nếu như , sau này cũng đừng bước vào khu vườn của tôi bước, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ tôi điều trị cho . . . . . ."

      "Tôi cầu xin . . . . . . Tôi . . . . . . Cầu xin . . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, tràn đầy đau thương và bất đắc dĩ nhìn , hai mắt tràn đầy nước mắt lộ ra ánh sáng rất vạn bất đắc dĩ: "Tôi phải rời khỏi. . . . . . Tôi cầu xin . . . . . . Tôi phải lập tức khỏi. . . . . ."

      Bác Dịch cau mày nhìn thái độ như vậy, còn nghi hoặc. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên chậm rãi lên trước, nắm bàn tay bé của , đè nén kích động vào đáy lòng, nặng nề : "Chúng ta chuyện chút. . . . . ."

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh kéo xuống tay của . . . . . .

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, quay đầu kinh ngạc nhìn , nhưng vẫn chịu đựng khổ sở thân thể sắp bốc cháy, dịu dàng khuyên: "Chúng ta . . . . . chuyện chút. . . . . . Hả? Chỉ chút. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở giữa hai người, nhìn bọn họ.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh bất đắc dĩ rơi lệ : " tại em lập tức khỏi, em cũng muốn chuyện gì. . . . . . Em cũng muốn nghe chuyện gì! Em phải lập tức khỏi! Em phải lập tức khỏi!"

      Trang Hạo Nhiên im lặng đau lòng nhìn , xuất phát từ trong lòng sâu kín gọi: ". . . . . . chán ghét chỗ này sao?"

      "Em . . . . . . . . . . ." Trong lòng Đường Khả Hinh khổ sở, nuốt hoài nuốt mãi nhưng nuốt trôi, hai mắt tràn lệ, khổ sở : " nên ép em, hãy nghe em . . . . . Để cho em lập tức khỏi. . . . . . Em phải lập tức khỏi. . . . . ."

      "Đường Khả Hinh! !" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng tới trước mặt , căng thẳng cũng đau lòng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Em cầu xin mọi người! ! Em muốn muốn rời khỏi! tại lập tức khỏi! Em cũng thể chờ đợi phút nào. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống .

      Bác Dịch nhìn bộ dáng này khổ sở và kiên quyết như vậy, hai mắt lóe lên cái, mới đưa ra quyết định, xoay người về phía trong nhà : "Dùng điểm tâm trước . . . . . ."

      "Bác Dịch tiên sinh!" Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , khổ gọi.

      Bác Dịch dừng bước lại, nghiêng mặt : "Cho dù muốn khỏi, cũng phải dùng điểm tâm chứ? Từ nơi này trở về phải năm tiếng! chết đói, đừng gấp gáp, đừng chết đói ở cửa nhà tôi. . . . . ."

      "Bác Dịch!" Trang Hạo Nhiên lo lắng khứu giác của Đường Khả Hinh, kêu .

      "Tôi và mọi người cùng , dù sao cuộc so tài sắp bắt đầu, tôi là trong số giám khảo, tôi căn dặn người trông chừng vườn nho. . . . . ." xong, liền mình vào trong phòng.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức sáng lên.

      Tưởng Thiên Lỗi tới trước mặt , vươn tay nắm bả vai của , dịu dàng : "Bác Dịch đồng ý với emi, vào ăn điểm tâm trước, rồi trở về. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe vậy, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng cũng chỉ đành phải xoay người muốn vào biệt thự. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đỡ thân thể của vào trong.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nhìn hai người phía trước ăn ý như vậy, hai tròng mắt bị sốt cao để lại mờ mịt, đau lòng nhìn vườn nho trước mặt. . . . . .

      Bữa cơm sáng này, từng người đều có tâm của mình.

      Đường Khả Hinh ngồi ở trước bàn ăn, khuôn mặt tái nhợt cầm bánh mì, xé miếng ăn, ăn mùi vị gì. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, đau lòng nhìn , cầm sữa tươi đưa đến trước mặt . . . . . .

      Sắc mặt Trang Hạo Nhiên tái nhợt, ngồi ở đối diện, nâng ly nước trái cây uống vài hớp.

      Bác Dịch cầm đầu, nhìn hai người bên cạnh, cũng rất im lặng nhanh chóng ăn mì, cắn sandwich, mới nhàn nhạt hỏi: "Hạo Nhiên, cậu hết sốt chưa?"

      Đường Khả Hinh nghe những lời này, rốt cuộc hơi chuyển ánh mắt, có chút lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên.

      " có việc gì." Trang Hạo Nhiên bưng nước trái cây uống hớp nữa, cắn bánh mì nướng, hời hợt .

      Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn .

      " phải cậu là sắt sao?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn : " lúc nào bị bệnh."

      "Tôi cũng là người, cũng sinh lão bệnh tử." Trang Hạo Nhiên lại xé phần bánh mì, bỏ vào trong miệng, nhai .

      Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ nhìn , mới vừa muốn chuyện. . . . . .

      "Cậu chết, bao nhiêu người tịch mịch?" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nâng sữa tươi uống hớp, mới .

      Hôm nay Trang Hạo Nhiên có ý định đùa, chỉ nhàn nhạt ngồi.

      Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ đành phải đứng lên, từ trong hộc tủ lấy ra thuốc hạ sốt, đưa tới trước mặt của : "Uống , mệt mỏi nữa."

      " cần, có việc gì." Trang Hạo Nhiên luôn có ý chí kiên cường, từ từ cảm giác trán đầy mồ hôi, chỉ nâng nước trái cây uống hớp lớn, đặt bàn hơi mạnh, : "Mọi người từ từ ăn, tôi no rồi."

      xong, liền mình đứng lên ra ngoài.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lạnh lùng tiều tụy, ra ngoài, đau lòng . . . . . .

      "Cậu ta làm sao vậy?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Bác Dịch hỏi.

      "Tôi biết! Cậu ta luôn bị thần kinh." Bác Dịch gì nữa, chỉ nâng sữa tươi uống hớp lớn.

      Đường Khả Hinh nắm chặt sữa tươi ly, muốn đứng lên, cuối cùng nặng nề ngồi xuống.

      đến bao lâu, tất cả mọi người đều ăn điểm tâm xong.

      Bác Dịch nhanh chóng thu dọn đồ đạc, gọi điện thoại căn dặn công nhân tới giúp mình trông coi vườn nho mấy ngày, liền nhắc túi hành lí ra ngoài. . . . . .

      Xe của hai người đàn ông đều ngừng ở bên ngoài nhà nghỉ, từng người đứng ở bên cạnh xe của mình. . . . . .

      sững sờ, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, cúi đầu, im lặng lên tiếng. . . . . .

      "Khả Hinh, lên xe. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mở cửa xe, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh cửa xe Audi Pikes Peak, sâu kín nhìn .

      Bác Dịch xách theo hành lý, suy nghĩ chút, : "Tổng Giám đốc Tưởng, đưa tôi đoạn đường , tôi quen ngồi xe thể thao."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Bác Dịch, cũng phản ứng.

      Đường Khả Hinh nghĩ tới đường xá xa xôi, người nọ giảm sốt cao, hai mắt rưng rưng, sâu kín : "Tổng Giám đốc giảm sốt, lái xe khổ cực, Bác Dịch tiên sinh giúp ấy lái xe . . ."

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn .

      Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh cái, chỉ đành phải xách theo hành lý về phía chiếc Audi Pikes Peak.

      Tưởng Thiên Lỗi lên trước, đỡ thân thể Đường Khả Hinh mệt mỏi, ngồi lên ghế lái phụ, tự mình kéo dây an toàn cho . . . . . .

      " thôi, nhìn cũng vô ích. . . . . ." Bác Dịch cất hành lý, vỗ bờ vai của cái, tự mình chủ động ngồi lên ghế lái.

      Trang Hạo Nhiên cũng vẫn nhúc nhích đứng ở bên cạnh xe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng ngồi lên ghế lái, kéo dây an toàn, lái xe, cầm tay lái cho xe chạy nhanh chóng tới phía trước, quét qua trận gió mát. . . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nghiêng mặt nhìn bóng dáng độc trước nhà nghỉ, khó nhịn bi thương, nước mắt chảy xuống. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 605: TÁC THÀNH

      Thời gian từng giờ trôi qua.

      Đường lúc đến và lúc giống nhau, lịch sử luôn ngừng tái diễn kì lạ!

      Bác Dịch và Tưởng Thiên Lỗi lái xe 5 tiếng đồng hồ, rốt cuộc chạy vào nội thành. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhắc nhở Tưởng Thiên Lỗi mình trở về khách sạn, nhờ chạy tới bên kia.

      Tưởng Thiên Lỗi liền đồng ý, lái xe quẹo phía trái. . . . . .

      Bác Dịch cầm tay lái, sửng sốt nhìn phía trước.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng nhàn nhạt nhìn chiếc xe hơi màu đen quẹo trái, sâu kín : "Trở về. . . . . . Về khách sạn . . . . . ."

      Bác Dịch suy nghĩ chút, ngay lập tức xoay tay lái, chạy về phía khách sạn.

      Hai chiếc xe tách ra tại đây.

      Nội thành, rất phồn hoa náo nhiệt.

      Tưởng Thiên Lỗi theo phương hướng Đường Khả Hinh chỉ dẫn, dừng ở trước quảng trường, quay mặt sang có chút nghi ngờ nhìn , hỏi: "Khả Hinh? Em muốn đâu? trực tiếp đưa em là được."

      " cần!" Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi dây nịt an toàn, quay mặt sang biết ơn nhìn Tưởng Thiên Lỗi : "Cám ơn . . . . . . Em tới đây là được rồi. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn , cười khổ : "Giữa chúng ta . . . . . trở nên khách sáo như vậy từ lúc nào?"

      Đường Khả Hinh nhìn sâu, trong lòng hơi đau nhói, nhưng vẫn nhắc túi xách, có chút gấp gáp : " xin lỗi, hôm nào. . . . . . Mời uống cà phê, hẹn gặp lại."

      xong, lập tức đẩy cửa xe, ra ngoài.

      Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, nhìn mình nắm túi xách gấp rút về phía trước, cũng hiểu mấy phần, chỉ đành phải lái xe chuyển hướng khỏi.

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, xoay người nhìn xe hơi của Tưởng Thiên Lỗi khỏi, lập tức tới ven đường, ngoắc tắc xi.

      chiếc tắc xi đỏ thẫm ngừng lại.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng ngồi lên xe, ngẩng đầu lên gấp gáp với tài xế: "Tài xế! ! Lập tức đến nhà giam Tây Hoa!"

      Tài xế nghe xong, lập tức lái xe chạy tới phía trước.

      Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, đón gió lạnh, nhìn xe cộ đông đúc phía ngoài cửa sổ, lại nhớ tới lời của Lưu Chí Đức ngày hôm qua, hai tròng mắt của lập tức ứa lệ, nghi ngờ nghĩ: cha, rốt cuộc có lý do gì, con thể cùng Trang Hạo Nhiên ở chung chỗ?

      Tại sao, thể ở chung chỗ?

      Chiếc tắc xi đỏ thẫm xuyên qua nội thành, chạy về phía trước! !

      Nhà giam Tây Hoa!

      Đường Khả Hinh nhanh chóng nhảy xuống tắc xi, về phía nhà giam để làm sáng tỏ tình hình, nhưng hôm nay nhà giam thông báo thời gian thăm tù vào 9 giờ ngày mai. . . . . .

      "Hôm nay được?" Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa lớn, trái tim đập vang dội, nhìn Trưởng nhà giam rơi lệ : " được sao? Tôi có chuyện rất gấp, ngài làm ơn. . . . . .".

      " được! !"

      Cánh cửa sắt ầm tiếng, nặng nề đóng lại chặt kín! !

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cánh cửa sắt đầy loang lổ đóng chặt, trong lòng bi thương, lui về phía sau mấy bước, đột nhiên cả người mệt mỏi nắm dây túi xách, mang giày cao gót, lảo đảo về phía chòi canh gác bên cạnh nhà giam, dọc theo bên tường, còn hơi sức ngồi xổm xuống, mờ mịt nhìn rừng hoa Tử Kinh trước mặt. . . . . .

      Cảnh sát gác cửa trước mặt, nhìn Đường Khả Hinh còn hơi sức ngồi xổm ở bên tường, liền lạnh lùng hỏi: " thăm tù, vẫn còn ở nơi này làm gì?"

      Đường Khả Hinh cũng biết mình nên làm gì, chỉ sâu kín rơi lệ nhìn tới trước.

      Cảnh sát gác cửa nhìn kiên trì, cũng có để ý đến , tiếp tục đứng nghiêm.

      Gió mát từng làn thổi tới, đến bao lâu, bởi vì là đầu mùa hè nên có trận mưa, toàn bộ thế giới giống như ướt đẫm, thanh róc rách bao phủ khắp cả cảnh vật.

      Đường Khả Hinh vẫn ngồi xổm ở bên tường, may mái che chòi canh gác của cảnh sát đưa ra, che cho chút gió mưa. . . . . .

      Cảnh sát gác cửa lại nghi ngờ xoay người, nhìn hai mắt này ứa nước mắt, đón gió lạnh, sắc mặt rất tái nhợt, cũng có chút đành lòng : "Mau trở về , đứng ở chỗ này làm gì? đợi thêm cũng được! Đây là kỷ luật !"

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, bình tĩnh, còn hơi sức nhận biết địa phương nào, nhưng trong lòng nghi ngờ làm cho cuộc đời của giống như bị trói buộc, trói chặt, chặt. . . . . .

      Thời gian lại trôi qua.

      Người gác cổng đổi hai ca, mưa to tiếp tục rơi xuống, đêm tối lại tới. . . . . .

      kia vẫn ngồi ở bên tường chòi canh gác cũng nhúc nhích, nhìn rừng núi phía trước, mảnh tối đen.

      Giao ban, Trưởng nhà giam ra ngoài nhìn cái, lại im lặng đóng cửa vào.

      Đường Khả Hinh đầu tựa vào bên tường, cả người mệt mỏi và đói bụng, sắc mặt tái nhợt ôm đầu gối nhìn tới trước, hai mắt lại nhàng rơi xuống từng giọt nước mắt.

      Nước mắt rơi xuống đất.

      Thời gian lần lượt thay đổi, giống như đêm qua người đàn ông vì chờ đợi, tối nay này cũng ở đây canh chừng thế giới này. . . . . .

      Đúng vậy, thời gian rất đau lòng cũng đến buổi sáng.

      Bầu trời mới vừa hừng sáng, trời xanh xanh lấp lánh ánh sao.

      Bóng cây đứng yên, mưa to rốt cuộc chấm dứt.

      Thời gian thăm tù còn tiếng đồng hồ.

      Đường Khả Hinh, này, tái nhợt khuôn mặt, tóc trước trán xốc xếch, hai mắt lộ ra mờ mịt bi thương, giống như người chết nhìn tới trước. . . . . .

      Rốt cuộc, Trưởng nhà giam trở ra, cau mày nhìn Đường Khả Hinh có thể ởchỗ này ngày cả đêm, thở dài cái, chỉ đành phải khàn khàn : "Vào ! !"

      Hai mắt Đường Khả Hinh sưng đỏ tiều tụy, lóe lên cái, mờ mịt quay đầu nhìn Trưởng nhà giam, bởi vì chờ đợi cả đêm, lý trí và tình cảm tất cả đều yếu ớt. . . . . . .

      "Mau vào !" Cảnh sát gác cửa nhắc nhở , : "Cho phép thăm tù trước!"

      Tinh thần Đường Khả Hinh khẽ chấn động, vội vàng nắm túi xách, chống thân thể ngồi xổm tê rần khó chịu, nhanh chóng vào nhà giam!

      Cửa rầm rầm rầm đẩy ra! !

      Đường Khả Hinh đến con đường thăm cha nhiều năm, hai mắt ứa lệ, theo hai người cảnh sát vào phòng thăm tù, rốt cuộc đến trước cánh cửa, nặng nề mở ra.

      Đường Chí Long mặc quần áo tù màu xanh dương đậm, tay còng xích sắt, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn con .

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh trải qua ngày đêm khổ sở, rốt cuộc nhìn thấy cha, nhào tới, ngồi ở trước bàn, vươn tay nắm chặt hai tay bàn tay nhăn nheo của cha già. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Đường Chí Long đau lòng cầm ngược bàn tay bé của con , ngẩng đầu lên tràn lệ nhìn khuôn mặt trái xoan nhắn của con , nhớ tới Lưu Chí Đức, trong lòng đau nhói.

      "Cha. . . . . . Thân thể cha có khỏe ?" Đường Khả Hinh rất đói khát, cảm xúc sụp đổ, vốn trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng lúc nhìn thấy cha, trái tim lập tức mềm nhũn.

      "Khỏe. . . . . . Rất khỏe. . . . . ." Đường Chí Long nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con , nhưng trong lòng đau nhói, khó nhịn đau thương cúi đầu, đột nhiên rơi lệ.

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cha, nghẹn ngào : "Tại sao cha khóc?"

      "Cha có lỗi với con. . . . . ." Đường Chí Long hối hận, : "Nếu như phải là cha, con cũng chịu khổ sở . . . . . ."

      ". . . . . . Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh biết Lưu Chí Đức cho cha nghe chuyện ba năm trước đây, rơi lệ lắc đầu : "Cha, con hối hận làm con của cha, con rất hạnh phúc làm con của cha. . . . . . Chỉ là. . . . . . hôm nay con có chuyện, hiểu. . . . . . Tại sao con. . . . . . thể cùng Trang Hạo Nhiên ở chung chỗ? Tại sao. . . . . ."

      Đường Chí Long lập tức ngẩng đầu lên, rốt cuộc muốn xác định nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: "Con cho cha biết! ! Có phải con cùng Hạo Nhiên ở chung chỗ hay ? sống chung sao?"

      "Tôi . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, biết nên gì, khuôn mặt tiều tụy, cúi đầu. . . . . .

      "Khả Hinh! !" Đường Chí Long đột nhiên nghiêm túc nắm chặt đôi tay con , căng thẳng : "Cha cho con vào Hoàn Cầu, là vì ước mơ chuyên gia hầu rượu của con! Nhưng cha tuyệt đối ngờ rằng, con có thể cùng Hạo Nhiên ở chung chỗ! ! Các con thể ở chung chỗ! ! Các con tuyệt đối thể ở chung chỗ! !"

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn cha, bật khóc : "Cha làm sao thế? Lần trước phải con với cha về Tổng Giám đốc, cha cũng có phản đối sao?"

      "Nhưng cha nghĩ tới các con ở cùng nhau! !" Đường Chí Long đau lòng nhìn con : "Chuyện nhiều năm trước, cha cho rằng tất cả qua! ! phát sinh kí ức nữa! Nhưng bây giờ được! ! Các con thể ở chung chỗ! Nếu như các con ở chung chỗ, cha xem như có đứa con này!"

      "Cha . . . . . ." Đường Khả Hinh khổ sở, rơi lệ sụp đổ, gọi cha: "Cha, cha biết ? Kể từ lúc cha vào nhà giam, mẹ tái giá, trai vì chị dâu có để ý đến con... con vẫn ở cùng với Nhã Tuệ lớn lên, nhưng cha biết, nổi khổ trong lòng con, rất đơn, rất đơn, con rất khát vọng , con rất khát vọng người khác thương con, con mới vừa trải qua đoạn tình sống chết, trong lòng vốn như tro tàn, chạy trốn tới nước , nhưng Trang Hạo Nhiên, ấy tựa như ánh mặt trời cuối cùng trong cuộc đời của con, cho con tất cả ấm áp, ấy đối với con rất tốt, rất tốt, ấy gọi con là nhóc, vẫn xa rời con. . . . . . Con ăn cơm, ấy gắp thức ăn đút cho con, con thi đấu, ấy thức khuya làm bảng đăng kí cho con, con vì tình , mấy lần biến mất, ấy phát điên tìm con, con nước , vốn sống nổi nữa, ấy đốt củi sưởi ấm con, khứu giác của con biến mất, ấy mang con vườn nho, tình của con biến mất, ấy dùng tình của mình kêu gọi con…. con hiểu nổi khổ trong lòng ấy, nhắc đến tình qua, ấy hẳn rất uất ức, nhưng ấy lại tới trước mặt của con, ôm con dỗ dành con . . . . . Cuộc sống của con từ từ khôi phục, ấy đối với con mà , chỉ có , ấy ở trong mưa, cắt quả dương đào, vực dậy tinh thần của con, thương con, để cho lòng của con giống như cha chưa từng rời khỏi, rất thực tế và an toàn. . . . . . Cha, mấy ngày nay quả con rất hạnh phúc, con biết đó là loại tình cảm như thế nào, nhưng con vô cùng vui vẻ. . . . . . Cha. . . . . . cho tới bây giờ con cũng có cầu xin cha cái gì. . . . . . Lần này, cha hãy tác thành cho con . . . . . . Con cầu xin cha. . . . . . Tôi thể rời khỏi ấy, tối hôm qua ấy bị sốt còn canh giữ ở phòng của con, lòng của con như dao cắt, nhưng con cũng làm được gì. . . . . . tại vẫn rất khổ sở. . . . . . Bởi vì con có thể cảm nhận được ấy chân . . . . . . Cha, con thể vứt bỏ ấy. . . . . . Con thể. . . . . . Con thể. . . . . . Con có thể. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . ."

      Đường Chí Long lệ già giàn giụa, khổ sở nắm tay của con , thân thể run rẩy. . . . . .

      "Cha! ! Con cầu xin cha! Mặc kệ ra tình cảm gì, con cũng thể có lỗi với ấy, con cũng thể vứt bỏ ấy. . . . . . Cha. . . . . . nhiều năm qua, con khó gặp được người dốc hết lòng đối với con như vậy. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . . Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh nắm chặt tay cha, gục đầu mu bàn tay của cha, thất thanh khóc rống: "Con muốn để cho ấy thất vọng, con cũng muốn làm cho ấy đau lòng khổ sở. . . . . . ấy vì con bỏ ra rất nhiều! Con muốn trả lại cho ấy chút. . . . . . Cha. . . . . . Con cầu xin cha. . . . . ."

      " được! ! được! Các con tuyệt đối thể ở chung chỗ! !" Đường Chí Long vẫn kiên trì.

      "Cha . . . . . . " Đường Khả Hinh nắm mạnh tay cha, khóc cầu khẩn: "Con cầu xin cha, rốt cuộc có lý do gì phải phản đối chúng con? Cha . . . . . . con thể rời khỏi ấy, con muốn để cho ấy đau lòng. . . . . . Cha . . . . . ."

      Đường Chí Long rơi lệ, đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn con , hỏi: "Con . . . . . . Muốn sống chung với cậu ấy?"

      "Con . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn cha, nhớ tới tình của Trang Hạo Nhiên đối với mình, nước mắt chảy xuống, sâu kín : "Con . . . . . Con muốn rời khỏi ấy. . . . . . Con muốn làm cho ấy đau lòng, khổ sở. . . . . ."

      Ánh mắt Đường Chí Long lóe lên, đột nhiên sâu kín gật đầu, : "Tốt. . . . . . Tốt. . . . . . vậy cha tác thành cho con. . . . . ."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, có chút kích động nhìn cha.

      Sắc mặt Đường Chí Long đột nhiên tái nhợt, giống như quyết định, chậm rãi đứng lên, : "Các con ở chung chỗ . . . . . . Cha tác thành cho các con. . . . . ."

      Ông xong, thân thể già nua đứng lên, xoay người khỏi.

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng đứng lên, nhìn cha. . . . . .

      "Các con ở chung chỗ . . . . . . Ở chung chỗ. . . . . . Cha chúc mừng các con. . . . . ." Vẻ mặt Đường Chí Long giống như phủ lên tầng chết chóc, cất bước ra khỏi phòng thăm tù. . . . . .

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đau lòng gọi.

      Cánh cửa nhàng đóng lại, ngăn cách hai cha con.

      Đường Khả Hinh ngồi yên ở bên, đột nhiên rơi lệ hiểu cha. . . . . .

      Trong nhà giam, phạm nhân khắp nơi.

      Đường Chí Long bước từng bước, dọc theo hành lang dài, trở về nhà giam, hai mắt già nua mờ mịt, trong tay biết từ lúc nào, xuất cây tăm gọt thành dao nhọn, nằm lại giường, nghe bạn tù đùa giỡn, ông thê lương cuộn tròn thân thể, đắp kín chăn, tay cầm cây tăm, run rẩy duỗi tới bên cổ tay, buồn bã đau lòng : "Khả Hinh. . . . . . Cha thành toàn cho các con. . . . . . Cha trước bước. . . . . ."

      Cây tăm nhanh chóng đâm vào trong thịt, máu tươi tràn ra!

      Cửa nhà giam mở ra, Đường Khả Hinh mờ mịt mệt mỏi, nắm túi xách từng bước từng bước, loạng choạng ra ngoài, nghĩ tới vẻ mặt cha mất mát, tan nát cõi lòng, còn có giọng tuyệt vọng, trong lòng của như dao cắt, nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .

      "Chờ chút! !" Có cảnh sát gác cửa, đột nhiên nhận được thông báo, lập tức nhìn Đường Khả Hinh, kêu to: "Vị tiểu thư phía trước, đừng , cha tự sát! ! đưa bệnh viện! !"

      Đường Khả Hinh xoay người, vừa nghe đến những lời này, trái tim chợt vỡ vụn, oa tiếng, đau lòng sụp đổ, áy náy bật khóc, kêu to: "Cha. . . . . . ."
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 606: CẦN LÝ DO

      Bệnh viện.

      Đường Khả Hinh khẩn cấp nhào vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy cha mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, được cấp cứu xong, thoi thóp nằm ở giường, đôi tay rũ bên, cổ tay bị cắt, quấn băng gạc dầy, hai tròng mắt già nua chỉ còn chút ánh sáng nhìn trần nhà trắng tinh, lộ ra vô hạn thê lương. . . . . .

      "Cha!" Đường Khả Hinh lập tức quỳ trước mặt cha, đau lòng nắm chặt tay ông, khóc : "Cha làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cha nghĩ ra như vậy?"

      Đường Chí Long cũng lời nào, chỉ lộ ra thê lương, khuôn mặt già nua khẽ co quắp, nước mắt đau thương chảy xuống.

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn cha khổ sở như vậy, lòng của như dao cắt, đau đớn rơi lệ nắm tay cha chạm vào mặt mình, mới nghẹn ngào : "Cha biết ? Từ mẹ và trai vứt bỏ con, cuối cùng con có loại cảm giác, chỉ có con và cha sống nương tựa lẫn nhau, cha còn sống chính là hạnh phúc lớn nhất của con trong tại, nếu , con cũng biết con cố gắng là vì cái gì, cho dù thế giới này xảy ra chuyện kinh thiên động địa cha của con vẫn là người máu mủ ruột thịt trong đời con, nếu như cha xảy ra chuyện, con bị mất tất cả . . . . . Con biết con ích kỷ, hiểu cha ở trong tù sống bằng chết, nhưng con vẫn hi vọng cha có thể sống, cho dù thể hầu hạ dưới gối của cha, ít ra cũng cần phải rời khỏi cuộc đời, có lúc đơn đau khổ, còn có thể được nhìn thấy cha, tâm lời trong lòng, chôn xuống nắm đất vàng, chỉ là tình cha con trân quý nhất giữa chúng ta, mà còn chút ấm áp khi tay cầm tay, có trời mới biết phần ấm áp này, mới là vô giá đời . . . . . ."

      Đường Chí Long mờ mịt thê lương rơi lệ.

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, khóc : "Cha là người quan trọng nhất trong cuộc đời con, con có thể vì cha buông tha tất cả mọi thứ. . . . . . Nếu cha phản đối con và Trang Hạo Nhiên ở chung chỗ, con hứa với cha. . . . . . Con sống chung cùng ấy nữa. . . . . ."

      Đường Chí Long đau lòng chậm rãi quay đầu nhìn con , nước mắt lại từng viên trượt khuôn mặt đầy nếp nhăn rơi xuống. . . . . .

      "Cha!" Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt cha như vậy, lập tức rơi lệ : "Chỉ cần cha hứa với con, cha làm việc ngốc nữa, chuyện gì con cũng đồng ý với cha! Nhưng nếu cha còn đối với thân thể của mình như vậy, con tha thứ cho cha, con chết cùng cha! ! Con tuyệt đối sống trộm!"

      Trong lòng Đường Chí Long đau nhói, nhìn con khổ sở như vậy, chậm rãi vươn tay, run rẩy khẽ vuốt khuôn mặt con .

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay cha, nước mắt từng viên chảy xuống.

      Đường Chí Long muốn chuyện, mà nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

      Đường Khả Hinh lặng lẽ rơi lệ nhìn cha khổ sở như vậy, lòng của đau đớn, cả người ngã tại mặt đất, cả đời đều muốn, muốn làm sao để nhận lấy hết bi thương về mình, để cho tất cả người bên cạnh hạnh phúc?

      Bầu trời tối tăm, mây đè xuống nặng nề, mây đen càng ngày càng dày đặc.

      Có chỉ con bươm bướm xanh vì tránh gió mưa ngoài cửa sổ, bay vào phòng bệnh trắng tinh, đậu ở song cửa sổ, phe phẩy đôi cánh mệt mỏi.

      Cửa nhàng đóng lại.

      Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt rưng rưng mệt mỏi ra phòng bệnh, bởi vì hai ngày thân thể có nghỉ ngơi, cực độ yếu đuối, tay vịn vách tường, từng bước từng bước về phía trước.

      ra, ai có thể hiểu kiên cường , chúng ta kiên cường, dũng cảm, có đôi khi bởi vì bên cạnh mình có người đáng giá để cho bạn trả giá.

      này, cả đời đều cố gắng, chỉ vì trong lòng của người cha vĩ đại, cho suy nghĩ cao thượng, để cho còn tuổi mà có thế giới rất rộng lớn. . . . . . Tương lai giống như ở nơi rất xa, chỗ đó có cỏ Lavender màu tím, chong chóng gió Hà Lan màu trắng, còn có hình ảnh bé với chiếc giày cao gót hạnh phúc . . . . . . Cho tới bây giờ cũng luôn gặp phải ác mộng, và cho tới bây giờ cũng gặp giấc mộng rất hạnh phúc, trong mộng có người trai lớn, hứng lấy chong chóng gió khắp nơi, cõng về phía trước. . . . . .

      Thậm chí còn nằm mơ thấy trai lớn nắm bàn tay bé của , cùng nhau nằm ở trong thảm cỏ Lavender, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, còn có con chim bay qua. . . . . .

      Tuổi thơ của hạnh phúc, nhưng vẫn dừng lại đó.

      Hôm nay, biết vì sao, Đường Khả Hinh đột nhiên rất nhớ, rất nhớ tới người trai lớn khi còn bé, đánh đàn Piano rất êm tai, và cõng mình rất xa. . . . . .

      Mưa to lại tiếp tục rơi xuống.

      Khắp nơi đều là mảnh trắng xóa.

      Chiếc tắc xi màu đỏ dừng ở cửa chung cư.

      Đường Khả Hinh nắm túi xách, lòng như tro tàn xuống xe, mặc cho nước mưa trút xuống, mới vừa muốn cất bước về phía trước.

      bóng dáng màu trắng, ngăn ở trước mặt của mình.

      sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, hai mắt ngưng lệ sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu trắng ngày hôm qua, chống cây dù trong suốt, khuôn mặt kiên nghị, lộ ra mấy phần mệt mỏi và tiều tụy, ống quần ướt đẫm, nhìn ra chờ đợi ở đây lâu lâu, lúc nhìn , hai mắt lộ ra ánh sáng bình tĩnh. . . . . .

      Có lẽ, đây là chuyện quan tâm nhất có thể làm vì .

      Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn , nước mắt từng viên từng viên lăn ra.

      "Nếu được tự nhiên như vậy, tại sao còn phải khổ sở như vậy?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn , nhàn nhạt hỏi.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên cái, cả người đều chứa đựng bi thương, nhưng cũng lời nào.

      " muốn ép buộc em bất cứ chuyện gì, từ tối hôm qua vẫn đứng ở chỗ này chờ em, chỉ muốn kết quả." Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi .

      " muốn kết quả gì?" Giọng của Đường Khả Hinh yếu ớt còn hơi sức, giống như linh hồn bị hút hết.

      "Em. . . . . . Quyết định ngay cả 1% cơ hội, cũng cho ?" Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, hai mắt ửng đỏ, đau đến nước mắt chảy xuống, sâu kín : "Em chỉ muốn cho bản thân mình 1% cơ hội này. . . . . .".

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhấp nháy, tràn ra mấy phần đau lòng, đè nén xúc động tràn dâng trong thân thể mình, thở dài hơi, mới khó khăn hỏi: "Tại sao?"

      Đường Khả Hinh có nhìn , chỉ nhìn chăm chú cây hoa đào ướt sũng bên trong chung cư, hai mắt nổi lên hơi nước, nghẹn ngào : "Em rất muốn hạnh phúc, em khát vọng có thể sống vui vẻ từng ngày, nhưng em phát , những cuộc gặp gỡ trong đời và số phận được định sẳn cho mình có liên quan chặt chẽ, ra em có cố gắng nữa, cũng có biện pháp ngăn cản chút chuyện xảy ra, ví dụ như. . . . . . cuộc sống của em, phải của riêng em. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn .

      "Ví dụ như tình của em, phải là của bản thân em. . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đột nhiên cười, cười xinh đẹp, xinh đẹp giống như hoa đào mùa xuân.

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, trong lòng đau nhói.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh vô hạn thê lương, nhưng vẫn thẳng thắn trải lòng mình, sâu kín : " tại em mới hiểu được, trong tình , chia tay là tột cùng thống khổ. . . . . . Sau lưng bị đâm đao, trái tim bị moi ra, là vết thương cạn nhất. . . . . . Được dễ dàng, những vết thương sau lưng, có nghĩ gì?"

      "Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên đau lòng gọi : " như vậy sao?"

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, dịu dàng : "Rốt cuộc ai có thể hiểu được tình ? Em phát , càng , càng hiểu. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên thốt nên lời.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông kiên nghị, phóng khoáng dưới cây dù, chậm rãi : "Tối hôm qua em gặp giấc mơ, em mơ thấy mình khi còn bé, gặp người trai lớn mặc áo sơ mi trắng, quần trắng, ấy rất dịu dàng với em, rất tốt, rất thích cõng em về phía trước. . . . . . Khi em tỉnh lại, có thoáng thất thần nghĩ chính là người trai lớn lúc em còn . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn .

      "Nhưng, điều này cũng chỉ là trong thoáng chốc thất thần mà thôi, hôm nay cuộc đời của em tỉnh lại. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người khỏi , mặc cho mưa gió vỗ vào mặt mình, để lại quyết định sau cùng, sâu kín : "Trang Hạo Nhiên, em thể chấp nhận tình của . . . . . . xin lỗi. . . . . ."

      này để lại những lời này, liền dọc theo con đường lớn cây hoa đào màu xanh thẵm tới, bóng lưng nhàn nhạt, nhàn nhạt, giống như luồng tư tưởng.

      Trang Hạo Nhiên, người đàn ông này, che dù đứng ở trong mưa, sâu kín nhìn bóng lưng kia dịu dàng khỏi, cuối cùng hai mắt lên nước mắt, thở dài hơi, nhìn con đường quanh co phía trước, cất bước khỏi. . . . . .

      Tình ơi, mi có biết ?

      Lúc chia tay, người bạn, muốn với bạn rất nhiều lý do, nhưng người bạn cần lý do. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 607: ĐÍCH THÂN GẶP MẶT

      Đêm, mưa ngừng rơi, ánh đèn nê ông trong thành thị sáng lấp lánh.

      Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu trắng, ngồi ở quán bar hẻo lánh, tay cầm ly Whisky, nhìn các mặc váy ngắn hấp dẫn trước mặt, đứng ở trong sàn nhảy ca hát, uống hớp rượu lớn.

      Lâm Sở Nhai, Tào Kiệt, Tô Lạc Hoành cùng Lãnh Mặc Hàn ngồi chung ở đối diện, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên chuyện, chỉ mực nghe ca sĩ hát: Khi ánh mắt em ngắm nhìn vào mắt , từ nay thế giới hề cần ngôn ngữ nữa, đôi môi em, nghênh đón nụ hôn của , từ nay thế giới cần thời gian nữa, có tình ôm ấp trái tim , có em có khổ sở và ngọt ngào. . . . . . những gì ngày hôm qua, có thể nhốt chặt ước vọng hôm nay, có bao nhiêu lần lạc lối, là vì có thể dừng lại trong chớp nhoáng này, bởi vì em, cho nên mới có ngày hôm nay. . . .

      chuyện gì, uống ngụm rượu lớn!

      "Được rồi, đừng uống nữa ! Cũng mấy chai rồi !" Lâm Sở Nhai nhìn đành lòng, nhắc nhở .

      " cũng đáng đời!" Tô Lạc Hoành nhìn , tức giận : "Ban đầu hỏi , có phải thích Tiểu Đường hay ! ngậm miệng thừa nhận! thừa nhận chúng tôi cũng đưa ra biện pháp tốt cho thôi!"

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, tiếp tục uống hết ngụm rượu cuối cùng, chỉ thở dài hơi, nhàn nhạt lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, nhìn tấm hình Đường Khả Hinh chụp ở Cambridge nở nụ cười ngọt ngào, ngón tay nhàng lướt qua khuôn mặt của , ánh mắt của , cái mũi của , miệng của . . . . . . Mặt của dần dần lên nụ cười. . . . . .

      "Nhớ ấy gọi điện thoại cho ấy !" Tô Lạc Hoành nhìn , bất đắc dĩ .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhàng di động mấy phần nhớ nhung, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, : " tại tôi chỉ nhớ người. . . . . ."

      "Người nào?" Bốn người cùng nhau hỏi .

      "Tưởng Thiên Lỗi." Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt .

      "À?" Mấy người kinh ngạc nhìn .

      xong, lại sâu kín nhìn trong màn hình điện thoại di động, giống như cảm giác say ập tới, tay rũ xuống bên ghế sa lon, trầm trầm ngủ mất. . . . . .

      Thế nhưng cũng biết, ngón tay giữa vô ý nhấn cái, nhấn dãy số của kia, từ tối hôm qua tới hôm nay, gọi hơn trăm cuộc. . . . . .

      Điện thoại trực tiếp gọi tới đầu khác.

      Phòng trọ màu trắng.

      Nhã Tuệ cùng cha mẹ, hết sức kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao ngắn màu trắng, chải hai bím tóc, mang bao tay màu xanh dương, cầm bàn chải trắng, ngồi xổm ở dưới sàn phòng tắm, càng ngừng chà sát khe hở, vừa chà vừa thở mệt nhọc . . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng gọi , : "... làm sao vậy ?"

      "Hai ngày chưa có trở về! Nơi này quá dơ rồi !" cũng gì nữa, chỉ phát điên chà sàn nhà, lại mở thùng nước, dội rửa. . . . . .

      "Khả Hinh, con mới vừa trở về, nghỉ ngơi chút ." Lưu Chí Đức lo lắng nhìn này.

      " cần . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục dùng sức chà sàn nhà, vừa chà vừa nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của Trang Hạo Nhiên hôm nay che dù, đứng ở trong mưa nhìn mình, nước mắt tràn ra. . . . . .

      Điện thoại di động ở đầu kia vang lên.

      Nhã Tuệ giật mình vội vàng xoay người vào gian phòng, thấy điện thoại của Khả Hinh, vội vàng cầm lên chạy như bay qua, : "Khả Hinh, điện thoại của . . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn điện thoại cái, trong lòng giống như bị điện giật. . . . . .

      "Điện thoại của Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Nhã Tuệ .

      Đường Khả Hinh nghe vậy, sắc mặt hơi thu lại, do dự lát, rốt cuộc cầm điện thoại, tựa vào cạnh cửa, lắng nghe . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên ngủ say, điện thoại di động vẫn tiếp thông. . . . . .

      Toàn bộ thế giới giống như có chút tiếng động, nữ ca sĩ trong quán bar tiếp tục hát bài: “To day”: Khi bàn tay của , mơn trớn ngón tay của em, thế giới từ nay ít đơn, khi cả đời này chỉ vì mỗi ngày em nhiều thêm chút, thế giới từ nay có thêm khuôn mặt tươi cười, có tình ôm ấp trái tim em, có có khổ sở và ngọt ngào, những gì ngày hôm qua, là vì có thể nhốt chặt ước vọng hôm nay, có bao nhiêu lần lạc lối, là vì có thể dừng lại ở trong chớp nhoáng này, bởi vì , cho nên mới có ngày hôm nay. . . . . .

      Đường Khả Hinh nghe ca từ bài hát này, nước mắt lập tức tràn ra. . . . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên say mơ màng, giống như vào giấc mộng.

      Nước mắt cũng trong thoáng chốc này, trong cái thế giới kia ngừng chảy.

      ra, đối với bọn họ chuyện tàn nhẫn nhất, chính là bọn họ chia tay mà biết nguyên nhân chia tay.

      ***

      Mặc kệ chuyện bi thương đến bao nhiêu, chỉ cần bạn còn sống, phải tiếp nhận an bài của vận mệnh.

      Sáng sớm hôm sau.

      Đường Khả Hinh rời giường trước Nhã Tuệ, mặc quần váy ống rộng màu đen, áo thun màu đen, dùng khăn quàng cổ màu trắng quấn quanh cổ, dài tóc dài rũ xuống bay bay, đứng ở trước kính toàn thân, cầm hộp phấn, nhàng thoa khuôn mặt trái xoan nhắn, đánh bóng mắt xinh đẹp, thoa chút son môi màu đỏ thẫm, để cho mình trông có vẻ tiều tụy. . . . . .

      "Khả Hinh? Dạy rồi hả. . . . . ." Nhã Tuệ đẩy cửa phòng ra, thấy Đường Khả Hinh mỉm cười gọi .

      Đường Khả Hinh cũng quay đầu nhìn , mỉm cười : "Ừ. Hai ngày nay có đến công ty, có chút lo lắng, hơn nữa Bác Dịch tiên sinh hẹn tôi dùng điểm tâm, đoán chừng là muốn mắng tôi."

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn , cười hỏi: " có sao chứ?"

      Đường Khả Hinh nhìn , mặt lên nụ cười, : " có việc gì. . . . . ."

      Nhã Tuệ nhìn chằm chằm, cũng chỉ gật đầu cái.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người, cầm lên cái áo khoác ngắn màu đen phủ thêm, nhắc túi xách màu đen, mang giày cao gót màu đen đế dày, bước nhanh xuống lầu, mỉm cười chào tạm biệt hai ông bà Lưu Chí Đức, liền nhàn nhạt ra cửa.

      "Khả Hinh. . . . . . có sao chứ?" Lưu Chí Đức vẫn có chút lo lắng nhìn bóng lưng này, hỏi Nhã Tuệ mới xuống lầu.

      ". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ đứng ở góc cầu thang lầu, nhìn theo bóng lưng , khẽ thở dài hơi.

      tại ánh nắng mặt trời rực rỡ, Đường lớn Tân Hải, gió mát thổi tới, sóng biển tuôn trào! !

      chiếc xe buýt màu trắng, chậm rãi dừng ở trạm xe trước Khách sạn Á Châu.

      Đường Khả Hinh nắm túi xách, nhanh chóng xuống xe, vừa về phía trước, vừa nhắc cổ tay, nhìn thời gian, 9 giờ 20 phút, đón gió lớn lập tức về phía trước, nhưng chưa được mấy bước, liền ngây ngốc nguyên chỗ. . . . . .

      Đại sảnh khách sạn Á Châu, nhất thời trải thảm tím, lá cờ hiệu từ năm biến thành sáu lá cờ, ở hai bên thảm tím thẫm, đứng đầy toàn bộ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoàn Cầu, bao gồm nhân viên Hội đồng quản trị Tổng Công ty, Laurence và Vista cũng đứng vào vị trí quản lý Bộ rượu hàng thứ ba. . . . . .

      Bày trận lớn như thế, xảy ra chuyện gì?

      Đường Khả Hinh còn ngây ngốc tại chỗ, đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

      lập tức lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy số của Tiêu Đồng gọi tới, lập tức nghe, đáp: "Vâng !"

      "Bây giờ ở đâu?" Tiêu Đồng gấp gáp gọi.

      "Ở đây, ở đây, ở quảng trường trước đại sảnh. . . . . ." Đường Khả Hinh khỏi có chút cảm giác căng thẳng, ngây ngốc đáp.

      "Lập tức tới ngay! ! Chủ tịch Trang và Trang phu nhân Hoàn Á chúng ta, còn có Trang tiểu thư trở về nước, chủ tịch Tưởng và Tưởng phu nhân cùng Tuyết Nhi tiểu thư, tự mình nhận điện thoại, cùng nhau tới khách sạn chúng ta, Chủ tịch Trang muốn đích thân gặp ! !" Tiêu Đồng vội vã gấp gáp .

      ". . . . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ choáng váng, sửng sốt hỏi: "Đích thân. . . . . . gặp tôi?"

      "Đúng vậy! ! Bây giờ ở chỗ nào?" Tiêu Đồng cầm điện thoại di động, nhanh chóng ra đại sảnh khách sạn, ngắm nhìn khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh mình đón gió lớn, ngây ngốc đứng ở quảng trường, nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngoắc tay kêu to: "Khả Hinh! ! ! Mau! ! Chủ tịch tới ngay!"

      "À. . . . . . Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe xong, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, hồn phách cũng bay mất, há miệng run rẩy cất điện thoại di động vào túi trong túi xách của mình, vội vàng bước nhanh tới. . . . . .

      Nhưng người còn chưa tới đại sảnh khách sạn, đầu kia đoàn xe hơi đông nghẹt, lái tới bên này.

      đón gió lớn, nhìn chiếc Rolls-Royce màu bạc dẫn đầu, còn có đoàn xe hơi màu trắng của Tổng Lãnh quán nước chạy theo phía sau, lập tức cảm thấy trái tim muốn nhảy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :