1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 593: NHỚ NHUNG QUAN TRỌNG HƠN ĐỘNG LÒNG

      Mưa rơi càng lúc càng lớn, bóng cây chập chờn.

      Cả người Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, ném cây dù, đứng ở dưới gốc cây nho, hái từng gốc từng gốc rau rại, hái được giỏ xách đầy, giọt mưa lớn như hạt đậu, lộp độp trút vào đầu của , mặt, rơi xuống vô số giọt mưa, lướt qua khuôn mặt kiên nghị của và hai mắt nóng bỏng. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, mang giày cao gót, hai mắt tràn lệ chống cây dù trong suốt, nhào tới ruộng bậc thang, thấy bóng lưng Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, hai tròng mắt của lập tức đỏ bừng, nắm chặt cây dù, nghẹn ngào gọi: "Trang Hạo Nhiên! !"

      Trang Hạo Nhiên mới vừa đứng dậy muốn tới đầu kia hái rau dại, nghe tiếng gọi, sửng sốt đứng ở trong mưa, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng , cảm xúc dâng trào kích động : "Ai bảo đội mưa hái những thứ rau dại này? phải là thứ rau dại sao? ăn chết à?"

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trong mưa, vẫn nhìn sâu.

      Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt , tức giận hơn : " cần như vậy, đừng để lời của em ở trong lòng! Càng cần tốt với em khắp mọi nơi, cần như vậy!"

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn lúc lâu, mới rốt cuộc chậm rãi hỏi: "Lúc nảy. . . . . . Châm cứu sợ ?"

      Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên có chút bất đắc dĩ cầm giỏ, bỏ chút rau dại tốt tươi vào bên trong, cười : " phải vạn năng, cũng phải tuyệt đối, cuối cùng có ngày, bên cạnh của em xuất người , xuất người em cần, dắt tay của em về phía trước, người kia có thể là Tưởng Thiên Lỗi, cũng có thể là bất cứ ai. . . . . ."

      Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống.

      "Trước kia rất tự tin, có thể mang hạnh phúc cho bạn bè bên cạnh và người , nhưng lúc nảy ý thức được, em bị từng kim châm đâm vào trong thân thể, nhưng làm gì được. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn rau dại trong giỏ xách bị nước mưa trút rũ xuống, hai tròng mắt chợt lóe lên.

      "Trang Hạo Nhiên. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn , rơi lệ mới vừa muốn chuyện. . . . . .

      " giỏ rau dại mà thôi, đừng phiền phức như vậy." Trang Hạo Nhiên gì, bước con đường bùn sình, xách theo rau dại về phía trước.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức tức giận vứt bỏ cây dù trong tay, mặc cho nước mưa vỗ vào người của mình.

      "Em làm cái gì! ! Em mới vừa châm cứu xong, thể mắc mưa!" Trang Hạo Nhiên lập tức lên trước, muốn nhặt cây dù lên. . . . . .

      "Động lòng rốt cuộc là cái gì?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên tức giận khóc lớn: "Rốt cuộc động lòng là cái gì?"

      Trang Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ nhìn .

      "Em Tưởng Thiên Lỗi như vậy! ! Lúc nhìn thấy ấy, trái tim luôn đập thình thịch, em hiểu đó là động lòng, nhưng sau đó em thiếu chút nữa chết vì đoạn tình này! !" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên rốt cuộc thẳng thắn lòng mình, khóc : " ra tại trong thế giới của em, động lòng phải quan trọng nhất, mà mặc kệ em xảy ra bất cứ chuyện gì, ấy cũng có thể ở bên cạnh em, cho dù ấy muốn khỏi, em cũng có thể cảm thấy tình cảm sâu đậm của ấy, em biết cho dù ấy khỏi, ấy vẫn quan tâm em !"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên ánh sáng, nước mưa lạnh lẽo vô tình dọc theo đôi mắt chảy xuống.

      "Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, nhưng trong thế giới của em, vẫn bởi vì có mà trở nên tuyệt vời, bởi vì luôn ở bên cạnh mà ấm áp tịch mịch. Có trời mới biết, em rất sợ hãi bị vứt bỏ, nhưng cho tới bây giờ cũng có! ! Điều này so với động lòng quan trọng hơn nhiều! ! Rốt cuộc đây có phải là tình hay ? Nếu là như vậy, tại sao em muốn từ chối ? Là bởi vì động lòng sao? Nếu là như thế, hãy để ông trời đánh chết em ! !" Đường Khả Hinh đơn, mâu thuẫn giằng xé, đứng ở trong mưa, hướng về phía vườn nho xung quanh cùng tiếng mưa rơi tí tách, khóc đến đau lòng khổ sở bất đắc dĩ.

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức muốn qua, đau lòng gọi . . . . . .

      "Rốt cuộc các người làm gì?" Lúc này Bác Dịch mới chống cây dù, bước nhanh tới, thấy cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, lập tức tức giận : "Tại sao dằm mưa, biết sau khi châm cứu thân thể thể chịu lạnh sao?"

      Đường Khả Hinh khóc đến ra lời, chỉ mềm nhũn ngồi xổm mặt đất, mặc cho nước mưa và nước mắt ào ào chảy xuống.

      Trang Hạo Nhiên căng thẳng mới vừa muốn gấp gáp lên. . . . . .

      "Quả quá hồ đồ! !" Bác Dịch lập tức ném cây dù trong tay mình, lập tức tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ôm cả người lên, chuẩn bị ngâm thuốc cho tắm lần nữa. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ, nhìn . . . . . .

      Đường Khả Hinh gì, chỉ là tựa vào trong ngực Bác Dịch, khóc đáng thương, mặc cho nước mưa thấm mái tóc dài của , đau lòng còn hơi sức rũ xuống mặt.

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn , bất đắc dĩ thở dốc hơi, rau dại trong tay rơi xuống đất, cũng có tiếng động.

      Bác Dịch mở ánh đèn lầu cuối, bên trong lại thắp ánh nến, từng trận mùi thuốc nồng đậm, xuyên qua làn mưa bay đến.

      Thân thể Đường Khả Hinh trần truồng, ngồi ở bên trong bồn thuốc đầy cánh hoa hồng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa khom người hái rau dại, lập tức nước mắt chảy xuống.

      Bác Dịch phịch tiếng, xông tới! !

      "A! !" Đường Khả Hinh lập tức ôm thân thể, núp ở bên trong bồn, căng thẳng nhìn , hỏi: " muốn làm gì?"

      Bác Dịch lạnh lùng nhìn , : "Tôi từng châm cứu cho phụ nữ, ấy lột sạch quần áo, tôi dùng kim châm đâm toàn thân của ấy, cũng có cảm giác ấy là người phụ nữ!"

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng, chỉ căng thẳng nhìn .

      "Tôi tùy tiện điều trị cho người khác!" Bác Dịch lại nghiêm túc và lòng nhìn : "Nếu như phải bởi vì Hạo Nhiên, tôi mặc kệ ! Nhưng nếu là bệnh nhân của tôi, lúc điều trị, phải chăm sóc tốt thân thể của , đừng để cho điều trị của tôi thất bại trong gang tấc! ! thế giới này, có ai có kia nhiều thời gian nhàm chán, thành toàn tình của các người!"

      ". . . . . . . . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, chống tay, núp ở trong nước thuốc dám lên tiếng.

      "Tối nay cho phép qua biệt thự bên kia! ! ngủ chung với tôi!" Bác Dịch lập tức xoay người ra ngoài .

      "À?" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn .

      " ngủ chỗ , tôi ngủ chỗ tôi đấy! Người kia bị tôi đuổi rồi, quấy nhiễu !" Bác Dịch biết hiểu lầm, liền ném lại câu, phịch tiếng đóng cửa lại.

      Đường Khả Hinh sững sờ ngồi ở trong bồn tắm, nhớ tới lời của Bác Dịch, lúc này mới nặng nề thở dốc hơi.

      Ánh đèn nơi khác chợt sáng lên.

      Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, sắc mặt hơi mệt mỏi, kéo bước chân có chút nặng nề, vào phòng khách, nhớ tới Bác Dịch mới vừa ôm lấy Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, đúng vậy, cuối cùng có ngày, trong cuộc đời của em xuất người kia mang em . . . . . .

      thở dốc hơi, tay vịn cầm tay, từng bước từng bước lên lầu.

      Để lại từng giọt nước mưa, dính ướt sàn gỗ.

      lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhảy mũi, chợt có mấy tiếng ho khan, tiếng đóng cửa vang lên, nhàng đóng lại tất cả thoải mái.

      Mưa to tiếp tục điên cuồng rơi xuống.

      Đường Khả Hinh ngâm thuốc, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng Bác Dịch chuẩn bị cho mình, chỉ là quần áo kia hơi lớn, lúc chân trần ra, xắn ống tay áo, lại thấy Bác Dịch đứng ở trước ban công, hai mắt lóe ra ánh sáng sâu thẳm, nhìn vườn nho của mình.

      ". . . . . . Còn chưa nghỉ ngơi à?" Đường Khả Hinh nhàng đến trước mặt của , nhìn nửa khuôn mặt của , nhàng hỏi.

      "Gian phòng thứ nhất ở lầu hai có đèn bàn màu đỏ là của , nghỉ ngơi !" Hai mắt Bác Dịch vẫn nóng bỏng nhìn vườn nho phía trước.

      " sao?" Đường Khả Hinh nhìn , hỏi.

      "Tối nay mưa rơi càng lúc càng lớn!" Bác Dịch nhìn vườn nho của mình, giống như vườn nho xơ cứng ở đỉnh núi chờ đợi hoá thạch, hai quả đấm nắm chặt, nhìn.

      " xảy ra chuyện sao?" Đường Khả Hinh có thể cảm nhận lo lắng của .

      " có quan hệ tới . ngủ ." Bác Dịch lạnh nhạt .

      Đường Khả Hinh nhìn , mới vừa muốn chuyện. . . . . .

      "Ngủ . Giằng co buổi tối, cũng nửa đêm." Bác Dịch nhàn nhạt .

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải lặng lẽ đáp lời: "Vâng. . . . . ."

      " lặng lẽ chạy về, xem cậu ta có bị cảm hay chứ?" Hai mắt Bác Dịch chợt lóe, đột nhiên hỏi.

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên.

      " thể nào?" Bác Dịch hỏi nữa.

      " biết. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, xoay người, chậm rãi khỏi ban công.

      Lúc này Bác Dịch mới chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh chậm rãi đơn. . .

      Đường Khả Hinh từng bước từng bước xuống dưới lầu, tới phòng gian thứ nhất tầng hai, nhàn nhạt đẩy cửa ra, mặt lộ vẻ gì bước thẳng vào, đóng cửa lại.

      Bác Dịch giống như nghe được tiếng đóng cửa, hai mắt nóng bỏng lại nhìn vườn nho của mình ở xa xa.

      Ùng ùng, bầu trời nơi xa xăm, chợt vang lên tiếng sấm mùa xuân.

      Lúc này Bác Dịch mới nhớ tới, phòng của Khả Hinh có cánh cửa sổ hư, phải rất dùng sức mới kéo lên, lập tức xoay người, nhanh chóng xuống lầu, tới trước cửa phòng của , nhàng gõ cái, gọi: "Khả Hinh! !"

      Bên trong có tiếng.

      Bác Dịch đứng ở bên cửa, cau mày suy nghĩ chút, liền gõ cái.

      Bên trong vẫn có tiếng truyền ra.

      lập tức nắm mạnh khóa cửa, vặn ra, mở cửa vào. . . . . .

      Gian phòng kia, u ám mảnh, cửa sổ vẫn có đóng, hai cửa sổ đong đưa, người kia thấy. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 594: LÊN MEN

      Đêm tối, mưa to trút xuống.

      Trang Hạo Nhiên mới vừa tắm nước nóng, mặc T-shirt màu trắng, quần tây màu trắng, đầu có nặng trĩu ra ngoài, vẫy tóc mới vừa sấy khô chút, sau đó ngã xuống giường, mở mắt, nhớ tới mới vừa rồi Đường Khả Hinh ở trong mưa thất thanh khóc rống : Mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, nhưng trong thế giới của em, vẫn bởi vì có mà trở nên tuyệt vời, bởi vì luôn ở bên cạnh mà ấm áp tịch mịch. Có trời mới biết, em rất sợ hãi bị vứt bỏ, nhưng cho tới bây giờ cũng có! ! Điều này so với động lòng quan trọng hơn nhiều! ! Rốt cuộc đây có phải là tình hay ? Nếu là như vậy, tại sao em muốn từ chối ? Là bởi vì động lòng sao? Nếu là như thế, hãy để ông trời đánh chết em ! !"

      đau lòng suy nghĩ những lời này, lại nhớ tới Bác Dịch ôm lấy Đường Khả Hinh, càng thở mạnh, nhắm mắt lại. . . . . .

      Tiếng ho khan, tiếp tục ở trong đêm mưa truyền đến.

      Đường Khả Hinh chống cây dù, đội mưa to, sải bước về phía trước căn nhà , ngẩng đầu lên thấy ánh đèn lầu hai vẫn sáng, hai tròng mắt của chợt lóe, nở nụ cười mấy phần dịu dàng, lập tức vào bên trong. . . . . . .

      Căn nhà rất yên lặng, chỉ có ánh đèn của phòng khách, chiếu ánh sáng màu vàng

      Đường Khả Hinh cũng có lên lầu, mà ở dưới lầu trực tiếp tới phòng bếp, biết Bác Dịch là người cẩn thận, ở mỗi nơi, đều cho người cung cấp thực phẩm và rượu.

      Ánh đèn phòng bếp sáng lên.

      Đường Khả Hinh dịu dàng vào phòng bếp, tới trước tủ lạnh, nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy bên trong có ít thực phẩm đơn giản, còn có trứng gà và rượu đỏ, vui vẻ mỉm cười, lập tức từ bên trong lấy trứng gà, rượu đỏ, liếc mắt nhìn thời hạn, ngay lập tức cầm cái đĩa thủy tinh có thể đun nóng, rót rượu đỏ vào bên trong, đặt ở lò, mở lửa đun nóng. . . . . ..

      Trong lúc đun nóng.

      Đường Khả Hinh lập tức cầm trứng gà cẩn thận đánh vào trong chén, lấy thêm cái muỗng, loại bỏ lòng đỏ, mới rót lòng trắng trứng gà vào trong rượu đỏ đun nóng, ngừng quấy, đến bao lâu, mùi thơm nồng rượu đỏ trứng gà bay ra, khẽ mỉm cười, tắt lửa, đổ rượu đỏ trứng gà vào trong ly tinh dài, liếc mắt nhìn màu sắc xinh đẹp của nó, liền nhàng đặt vào trong khay, chậm rãi ra ngoài. . . . . .

      Phòng khách truyền đến tiếng bước chân.

      Đường Khả Hinh bưng rượu đỏ ra phòng khách, mới vừa muốn quay người lên lầu, rồi lại hơi sửng sốt, đặt rượu đỏ trứng gà xuống, tới trước cửa lớn căn nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái! !

      này cảm thấy như vậy mình mới hài lòng an toàn, khẽ mỉm cười, lại bưng rượu đỏ trứng gà lên lầu. . . . . .

      Gian phòng tối đen.

      Trang Hạo Nhiên nằm ở giường, bởi vì thân thể chợt thoải mái, chợt cảm thấy đầu óc khó chịu choáng váng, thậm chí có tình trạng hơi ù tai, kéo chăn, đắp qua đầu che mặt ngủ.

      Tiếng gõ cửa, nhàng vang lên.

      Trang Hạo Nhiên nhấc lên chăn, đầu nhìn ra phía ngoài, hơi nghẹt mũi, mềm nhũn hỏi: "Ai đấy?"

      "Là em." Đường Khả Hinh cầm rượu đỏ trứng gà, đứng ở bên cửa, đáp .

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, hai mắt nhấp nháy trong bóng tối, mặc dù lên mấy phần kích động, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Thế nào? Bác Dịch phải em nên tới sao?"

      "Em . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt, cầm rượu trứng gà, đứng ở bên cửa dịu dàng : "Em lo lắng cho dầm mưa cả buổi tối, bị cảm, nấu chút rượu trứng gà cho . . . . . . mở cửa, em đưa vào cho . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng ấm áp, ho hai cái, mới khó chịu thở ra ra, mỉm cười : " cần, bị cảm, lây cho em... bây giờ em trong thời gian châm cứu, nên phân tâm vì chuyện khác. sao, ngủ giấc là được rồi."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, cảm giác sốt ruột : " được. Tuy thân thể khỏe mạnh, bình thường chắc chắn sinh bệnh, nhưng sinh bệnh chết người! Mau mở ra, em đưa vào cho . . . . . ."

      "Vậy tốt, đặt rượu trứng gà ở cửa là được, em mau trở về. hiểu tính của Bác Dịch, ấy phát em chạy tới đây, thu thập em là thể! Mau trở về!" Trang Hạo Nhiên lập tức nằm ở giường, thở dốc, nhịn ho khan muốn ngủ.

      Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua mấy phần gấp gáp, yên lòng : " được! ! Em lo lắng nửa đêm phát sốt, mở cửa, em vào xem chút."

      " cần. Nghe lời, mau trở về." Sắc mặt Trang Hạo Nhiên ở trong bóng tối lên mấy phần tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì nhắm mắt lại, kéo chăn che ở người, muốn yên lặng ngủ.

      ". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cầm ly rượu trứng gà, đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, biết người nọ quyết định chuyện gì dễ dàng phá vỡ, liền do dự chút, mới chậm rãi đặt ly rượu trứng gà ở cạnh cửa, dịu dàng : "Vậy. . . . . . em đặt ly rượu trứng gà ở cửa, lát nữa nhớ dậy uống. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Người bên trong nhàn nhạt đáp.

      Đường Khả Hinh cách nào, chỉ chậm rãi xoay người về phía trước, hai mắt nổi mấy phần lo lắng và sốt ruột, nhớ tới bộ dáng Trang Hạo Nhiên mới vừa đứng ở trong mưa, khom lưng vất vả, đột nhiên dừng bước, lập tức xoay người, nóng ruột nhìn cánh cửa kia.

      Gian phòng, rất yên tĩnh.

      Trang Hạo Nhiên cảm thấy bên ngoài còn thanh vang lên, mới có chút yên lòng nằm ở giường ho khan, ho đến cả người khó chịu buồn bực, thậm chí cảm thấy thân thể dâng lên từng luồng hơi nóng, nằm ngửa ở giường, đưa tay che trán của mình, được rồi, xác định là bị sốt, nuốt cổ họng, nhắm mắt lại, tiếp tục mơ màng ngủ.

      Nước mưa rơi ngoài cửa sổ, từng đợt vỗ vào cửa sổ, ; qua lại từng đợt tiếng vang đơn.

      Đường Khả Hinh đứng ở ban công căn phòng của mình, đội mưa to trút xuống vỗ vào người của mình, đầu, mặt tất cả cũng ướt đẫm rồi, vẫn cầm cái ly kia dùng cái túi trong suốt đậy rượu trứng gà lại, cắn răng cái cũng nhảy vọt qua ban công đối diện, cả người ướt nhẹp đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc cho nước mưa mặt, lại khẽ mỉm cười muốn kéo cửa sổ ra. . . . . .

      Bất đắc dĩ, cửa sổ đóng lại.

      Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng động, lập tức ngồi dậy, nhìn cái bóng đen ở cửa sổ sát đất, lập tức cả người hôn mê, nhưng vẫn đau lòng kêu : "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh đội gió mưa, cầm ly rượu trứng gà, mặc dù thân thể vừa châm cứu mềm nhũn, lại khẽ mỉm cười, nước mưa như nước mắt chảy xuống, : " còn nhớ chứ? Lúc thân thể của em khỏe, tâm trạng tốt, đều ở bên cạnh em, nắm tay của em, hát cho em nghe. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn bóng đen kia.

      Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện cũ, trong lòng khỏi đau xót, lại cười, nước mắt chảy xuống, sâu kín : "Cho nên, em nước mấy tháng, tới đất nước của , em cũng muốn học bài hát, tặng cho . . . . . . Nhưng tiếng của em tốt, hát bài hát đó hay, em nghĩ. . . . . . Nếu có ngày, ngã bệnh, nếu như em hát nghe hay, nhất định bệnh nặng hơn chứ?"

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói.

      "Em rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh nắm chặt ly rượu trứng gà vẫn nóng ấm, mím chặt miệng, mặc cho nước mưa vỗ vào người của mình, mặt, mới nghẹn ngào nức nở : "Em muốn làm cây dù che mưa cho . . . . . . Ý là, em hi vọng có thể chăm sóc cho giống như chăm sóc em. . . . . . Bởi vì đó là thứ rất quý giá trong cuộc đời. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở giường.

      " ngã bệnh. . . . . . Em hát cho nghe bài được ? Hát xong rồi, em đặt rượu trứng gà lại, . . . . . ." Đường Khả Hinh rơi lệ van xin.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, trong lòng bắt đầu có chút do dự, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở giường.

      "“Dying in the ¬sun”. . . . . ." Đường Khả Hinh yên lặng rơi lệ khẽ: "Tối nay em hát tặng . . . . . . đừng chê tiếng của em tốt. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên.

      Mưa to gió lớn bay đến.

      này đứng ở trong mưa, hai con ngươi nhấp nháy giọt lệ, sâu kín mở đôi môi mỏng tái nhợt, dùng giọng ngọt ngào, dịu dàng, rơi lệ hát khẽ: “Do you remember, The things we used to say? I feel so nervous When I think of yesterday” ( còn nhớ ? Chuyện chúng ta từng , khi em em nghĩ đến ngày hôm qua, em cảm thấy rất lo lắng.)

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, nghe bài hát này sâu kín truyền vào, thấm vào trong lòng của mình.

      “How could I let things Get to me so bad? How did I let things get to me? Like dying in the sun…… (Em làm sao có thể để cho mọi thứ tồi tệ xảy ra với em, em làm sao có thể để cho mọi chuyện xảy ra với em? Giống như dưới ánh mặt trời biến mất. . . . . . ) Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống, nhớ tới mọi chuyện trong quá khứ Trang Hạo Nhiên đối với mình rất tốt, cảm xúc của mênh mông, lại kích động nghẹn ngào hát: “Will you hold on to-me.I am feeling frail,will you hold on to me.We will never fail…… ( ôm em chặt ôm. . . . em cảm thấy thể nào từ chối, ôm em chặt ôm. . . . em khắc ghi suốt đời. . . . . ."

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau lòng gọi .

      Đường Khả Hinh vẫn đứng trong mưa, nước mưa tùy ý chảy xuống, tiếp tục hát: I wanted to be so perfect you see,dying in the sun…………”

      Câu hát cuối cùng, khóc hát: em từng muốn trở nên hoàn mỹ trong mắt , muốn trở nên hoàn mỹ, giống như dưới ánh mặt trời biến mất. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nghe câu cuối cùng của bài hát, lập tức đau lòng đứng lên, bước nhanh đến bên cửa sổ, phịch tiếng mở ra, hai mắt nóng bỏng nhìn trước mặt, đứng ở trong mưa gió ướt đẫm, tim của lập tức đau nhói.

      Đường Khả Hinh cầm ly rượu trứng gà, cả người ướt đẫm, mặt đều là nước mưa, lại ngẩng đầu lên nhìn đau lòng rơi lệ : " cho em biết, rượu ở dưới hầm đất, tại sao có lúc vang lên tiếng rì rầm?"

      "Bởi vì chút mùi hoa. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn , hai mắt thoáng qua đỏ thắm.

      " phải. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn , lắc đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên nghi ngờ, đau lòng nhìn .

      "Bởi vì nó lên men. . . . . ." Đường Khả Hinh xong, đột nhiên nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn , đau lòng khóc : "Ngây cả chính cũng hiểu sao? Vậy sao hiểu em? Đáng chết, lần sau còn dám đóng cửa thử xem? Ngay cả cửa chính phía dưới em cũng đóng ! !"

      Trang Hạo Nhiên vẫn khiếp sợ và khó tin nổi, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh hung hăng vươn tay, đánh mạnh bờ vai của , lần còn chưa đủ, lại đánh lần thứ hai, cũng hả hận, lại đánh lần thứ ba! !

      Sau đó Trang Hạo Nhiên chợt nghiêng người, cũng tự giác vươn tay, ôm eo nhắn trước mặt, lui vào bên trong căn phòng tối. . . . . .

      Cửa sổ sát đất, nhàng đóng lại.

      Chén rượu trứng gà nguội, lộ chút phấn ánh sáng hồng.

      Hai bóng đen, chậm rãi quấn lấy nhau, ôm chặt eo nhắn trước mặt, cúi xuống nhàng hôn môi của , trong lúc mút lấy đôi môi, vẫn cất giữ chút lý trí cuối cùng : " được, bị sốt. . . . . ."

      Ở trong bóng tối, mở hai mắt mê ly, dịu dàng nhìn .

      Hai mắt nóng bỏng ở trong bóng tối sáng lên, đưa hai tay ra, ôm chặt eo của , cúi xuống hôn môi của , mút lấy cánh môi hương vị ngọt ngào như Hoa đào, thậm chí xông vào đầu lưỡi, cùng với đầu lưỡi vẫn có chút ngượng ngùng, triền miên chung chỗ, ở trong bóng tối, đôi tay rũ xuống, khuôn mặt đỏ bừng hơi ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của , thân thể nhịn được dựa vào, dán ở tường. . . . . .

      Bóng dáng của , cũng nặng nề đè ở người của , khẽ rên tiếng , liền ôm lấy cả người , để cho thân thể cao hơn mình, lại ngẩng đầu cuồng nhiệt hôn .

      Mưa gió càng lớn, càng lớn, càng lớn ! !

      Hai bóng dáng, hòa nhau chung khối
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 595: CÁC BON -Ô-XÍT

      Sáng sớm, giọt sương giọt.

      Khu vườn nho rộng lớn bao la, kéo dài vô tận, lộ ra cuộc sống xanh tươi, toả sáng hấp dẫn, sức sống bừng bừng.

      Có con chim có phải như gọi mùa hè hay ? Con chim này lông màu vàng, nhàng dùng mỏ, gõ rào chắn cái, phát ra tiếng vang cốc cốc cốc.

      Đánh thức người nào?

      Người đàn ông giường, cởi trần nửa người , nằm ở giường nệm trắng như tuyết, đóng chặt hai mắt ngủ say, lại nghe được tiếng cốc cốc cốc, chậm rãi mở mắt, híp đường, thấy màn cửa sổ trắng tinh đong đưa, chậm rãi thoải mái mỉm cười, lộ ra chút ngọt ngào và mập mờ. . . . . .

      đến bao lâu, người đàn ông ngồi dậy, đêm qua sốt cao tới 40 độ, để lại nặng nề và thoải mái xông đến, chỉ thở dài cái, dùng năng lực siêu cường khống chế, ép xuống cảm giác thoải mái, mới đứng dậy về phía phòng tắm.

      Con chim vẫn còn ở ngoài song cửa sổ, mổ song cửa sổ, vang tiếng cốc cốc.

      Cửa sổ sát đất chậm rãi mở ra.

      Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong, mặc áo sơ mi mới trắng tinh, quần tây màu đen, hơi lộ ra chút tinh thần, ra ban công, vẻ mặt nở nụ cười nhàn nhạt, đôi tay chống lên thành ban công màu trắng, nhìn vườn nho mênh mông bát ngát trước mặt, xanh biếc và sức sống bừng bừng, bọn chúng cần người quý trọng và che chở, hai mắt nhịn được dịu dàng. . . . .

      Ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, khắp bầu trời đều là mảng màu xanh nhạt.

      Người đàn ông này, giống như có tình mà hấp dẫn hơn.

      đến bao lâu, cánh cửa ở ban công khác nhàng mở ra.

      Đường Khả Hinh mặc áo thun màu trắng, váy ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, vẻ mặt lộ ra trang nhã tĩnh lặng và dịu dàng, chậm rãi ra ban công.

      Chim kêu tiếng, đập cánh bay .

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt sáng lên, lộ ra nụ cười nhìn , mới vừa muốn gọi. . . . . .

      Đường Khả Hinh giống như rơi vào trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, đôi tay chống lên ban công, nhìn sân cỏ xanh biếc dưới lầu cùng bụi Lavender độc lập, hai mắt giống như thủy tinh, lóe ra ánh sáng mê man, cơn gió mát thổi tới, phất lên sợi tóc mềm mại trán , giống như rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh như xuất hồn. . . . . .

      Nụ cười Trang Hạo Nhiên dần dần thu lại, cũng yên lặng nhìn vẻ mặt của .

      Đường Khả Hinh giống như lộ ra chút nặng nề, thở dài, nắm lan can theo thói quen cúi đầu.

      Bản tính thỏa hiệp và cúi đầu trước kia vẫn có thay đổi.

      Trang Hạo Nhiên cứ yên lặng nhàn nhạt nhìn , hai tròng mắt khẽ lên chút ý nghĩ thấu hiểu, nhưng lập tức quay mặt nhìn phong cảnh trước mặt, đột nhiên mỉm cười, ho mạnh tiếng.

      Cả người Đường Khả Hinh giống như bị đánh thức, hơi sửng sốt, lập tức nhìn ban công.

      ban công trống trơn.

      sững sờ, hơi đến gần ban công, nghiêng người tới trước, muốn nhìn sang phòng bên nhà, gọi : "Trang Hạo Nhiên?"

      Xung quanh rất yên tĩnh, gian phòng càng lặng yên tiếng động.

      Đường Khả Hinh nghi ngờ đứng thẳng người, suy nghĩ mình mới vừa nghe được tiếng ho khan, có phải là ảo giác hay ?

      Trang Hạo Nhiên đứng ở ban công bên này, thấy Đường Khả Hinh nghiêng người tới trước nhìn sang bên kia, đột nhiên mỉm cười, lập tức tới phía sau , mạnh mẽ ôm vào trong lòng, hỏi nhanh: "Gọi à?"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ thẹn thùng, cảm giác người phía sau, rất bá đạo ôm mình, hai tròng mắt của lập tức kịp phản ứng mê ly và kinh sợ, nuốt ngụm nước bọt, hơi sợ hãi tựa vào trong ngực của , dám nhúc nhích. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười ngọt ngào, từ phía sau ôm eo nhắn, cúi xuống hôn ở cổ của .

      Đường Khả Hinh bị ôm cả người nhột nhột, mặt đỏ lên, theo bản năng đưa hai tay ra, muốn vặn bung ra hai tay của , tránh thoát ngực của . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, cúi xuống ở bên tai của , dịu dàng hỏi: "Em biết,lúc rượu lên men, ngoại trừ vang lên tiếng rì rầm, còn có gì nữa ?"

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , suy nghĩ, biết, liền lắc đầu cái.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại ôm chặt thân thể của , : " buông thả các-bon- ô-xít, cho nên em xuống hầm rượu đoạn thời gian, hít thở được. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhàng quay mặt sang, kinh ngạc hỏi: " à?"

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười đáp , mới hôn ở cổ của , lại sâu kín : "Nếu muốn giải quyết chuyện này, có cách. . . . . ."

      "Cách gì?" Đường Khả Hinh nghi ngờ xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , hai mắt chợt lóe, bưng mặt của , hôn môi của , mới dịu dàng cưng chiều cười : "Cho nó nụ hôn, để cho nó hô hấp ở trong lòng em."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt eo nhắn của Đường Khả Hinh, cúi xuống hôn ở môi ngọt ngào của , thậm chí thoát ra đầu lưỡi, cùng với đầu lưỡi vẫn có chút ngượng ngùng, nhàng quấn lấy nhau. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhịn được ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn của , trái tim đập thình thịch, thân thể bởi vì mềm yếu mà nhịn được ngửa ra sau, Trang Hạo Nhiên vẫn khao khát ngắm nhìn và đam mê hôn lên môi của , càng hôn càng ngọt. . . . . .

      Thân thể hai người hơi nghiêng trước ban công, có chút ngọt ngào và triền miên. . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị mạnh mẽ và bá đạo hôn làm cho mặt đỏ tới mang tai, đôi tay nhịn được chống lồng ngực của , nhàng tránh nụ hôn của , mắc cở đỏ bừng mặt nhàng gọi: " nên như vậy. . . . . . Ban ngày. . . . . . Để người ta nhìn thấy tốt lắm?"

      "Được. . . . . . Chúng ta để người ta nhìn thấy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức mạnh mẽ ôm Đường Khả Hinh lên, vừa hôn , vừa vào trong phòng.

      " nên như vậy. . . . . . Trang Hạo Nhiên!" Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên đè xuống giường, có chút hoảng sợ và xấu hổ muốn đẩy ra. . . . . . Trong đầu khỏi mềm nhũn.

      " thích hôn em. . . . . . Ngọt ngào. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mới vừa dứt lời, người hôn lên môi ngọt của Đường Khả Hinh, tay xông vào trong quần áo, xoa eo của , hôn cổ của , vành tai của . . . . . .

      Đường Khả Hinh thở gấp, hai mắt lập tức lộ ra mê ly, người đàn ông này lúc mạnh mẽ, mập mờ và độc chiếm giống như như dời núi lấp biển vọt tới, làm cho mình kịp phản ứng, lúc nụ hôn nóng bỏng của sắp rơi vào trước ngực của mình, trong lòng của hoảng hốt, mới vừa khôi phục ý thức từ chối. . . . . .

      Tiếng gõ cửa, đột ngột truyền đến.

      Hai người ở giường sửng sốt.

      "Ai vậy?" Trang Hạo Nhiên rất mất mát ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng, hỏi.

      "Trong vườn nho này còn có người thứ tư sao?" Tiếng của Bác Dịch lạnh lùng truyền đến.

      Đường Khả Hinh nghe được tiếng của Bác Dịch, lập tức sợ hết hồn, nhảy dựng lên, quỳ gối giường, căng thẳng thấp giọng : "Trời ạ, nguy rồi, bị ấy phát em ở trong phòng của làm sao đây?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, híp mắt nhìn mặt đỏ tới mang tai, cười : " phải trong phòng của , là ở trong phòng của em."

      "Đúng vậy! ở trong phòng của em! !" Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn Trang Hạo Nhiên rất lúng túng rất gấp gáp, căng thẳng : "Vậy làm sao bây giờ ? Để cho ấy phát ở trong phòng của em làm thế nào?"

      "Ở ở . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười, mới chịu nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

      " được! !" Đường Khả Hinh lập tức gấp gáp kéo cả người lên, vội vã : "Như vậy ấy hiểu lầm chúng ta !"

      "Hiểu lầm chúng ta cái gì?" Trang Hạo Nhiên cười có chút dịu dàng, mập mờ nhìn .

      "Hiểu lầm chúng ta tối hôm qua. . . . . . Tối hôm qua. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, căng thẳng lại hồ đồ : "Như vậy rất ngượng ngùng, em là . . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nghe như vậy, lại muốn cười, nhưng nghe được tiếng đập cửa gấp rút, mới vừa muốn đáp lời. . . . . .

      " lập tức trèo ban công trở về phòng của cho em, mau! !" Đường Khả Hinh kéo Trang Hạo Nhiên lên! !

      "À?" Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn Đường Khả Hinh, bật cười : "Nhảy qua hả! !"

      "Mau! !" Đường Khả Hinh tay kéo cả người lên, liều mạng đẩy ra ban công, nghe tiếng đập cửa càng ngày càng kiên nhẫn, lại đỏ mặt, tràn mồ hôi đẩy phía sau lưng của , : "Mau! ! Nhảy qua!"

      Trang Hạo Nhiên vẫn rất hiểu, đứng bên cạnh ban công, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, nhịn được cười hỏi: "Thân ái, chúng ta trộm tình sao?"

      "Mặc kệ! Nhanh lên nhảy qua cho em! !" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy .

      Trang Hạo Nhiên có cách nào, xoay người, bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ đành phải đưa tay chống thành ban công, cả người đẹp trai nhảy tới phía trước cái, hai chân vững vàng chạm đất, sau đó ngẩng đầu lên lập tức thấy Bác Dịch đứng ở trước ban công của mình, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. . . . . .

      sửng sốt.

      Đường Khả Hinh đứng ở nơi này, vừa nhìn thấy Bác Dịch lập tức giật mình, đôi tay che chặt khuôn mặt nhắn mắc cở đỏ bừng, cúi đầu.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 596: , HAI, BA

      Bác Dịch lạnh lùng ngồi ở ghế sa lon trong phòng, ôm vai, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đỏ mặt ngây ngô đứng ở bên, như học sinh tiểu học làm việc gì sai.

      Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải đứng ở bên cạnh , đôi tay cắm túi quần, nhắc mí mắt, cười như cười liếc về phía Bác Dịch. . . . . .

      "Tôi . . . . . ." Bác Dịch nén nổi giận trong bụng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên, đè nén tức giận : "Rốt cuộc là quấn quýt si mê đến cỡ nào, mới lén lén lút lút ở chung chỗ như vậy? Ngay cả ban công sân thượng cũng trèo qua?"

      Mặt của Đường Khả Hinh càng đỏ lên.

      Trang Hạo Nhiên lại nhịn được cười.

      Bác Dịch tức giận nhìn cái, mới lạnh lùng : "Cậu còn biết xấu hổ? Tối hôm qua xách giỏ hái rau mang cho thân thể ra chơi đùa như vậy, để người khác lén lén lút lút chạy ra ngoài, nhưng tôi rất buồn bực, làm sao ra ngoài được? Tôi ràng khóa cửa trong ngoài rồi."

      Đôi mắt Đường Khả Hinh mở to, có chút gấp gáp, nhưng lại dám .

      "!" Bác Dịch lạnh lùng .

      "Tôi . . . . . Tôi lấy chìa khóa ra ngoài. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ .

      Bác Dịch cau mày nhìn cái, ngạc nhiên : " làm sao biết tôi để chìa khóa ở đâu?"

      Đường Khả Hinh cũng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn thẳng thắn cúi đầu, lầu bầu : " biết, giống như. . . . . . tới lui nhìn thấy cái hộc tủ kia . . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, nhớ tới cái chìa khóa này để trong tủ , là mình đưa cho Bác Dịch, nhịn được cúi đầu mỉm cười.

      ". . . . . . cứ như vậy tới hộc tủ hả ?" Bác Dịch nén giận trong bụng, nhìn Đường Khả Hinh, thở dốc : "Tôi xem sớm có dự mưu! ! với rồi, trong lúc châm cứu thể đụng vào nước lạnh! ! Nếu như bị cảm lạnh, làm sao? ngã bệnh là chuyện , nhưng ảnh hưởng tôi phán đoán khứu giác của ! Bị cảm lạnh, đối với khứu giác chính là ảnh hưởng lớn nhất! ! Đầu óc của vốn dùng được! Tôi gõ cửa ở bên ngoài phòng, tên chán ghét này cũng hỏi là ai, còn bảo cậu ta trèo tường? !"

      Lúc này trong đầu Đường Khả Hinh chợt lạnh, nhớ tới hành động của mình lúc nảy, mặt đỏ lên, là ngu ngốc mà. . . . . .

      cúi đầu, muốn khóc.

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cúi đầu, buồn cười. . . . . .

      Bác Dịch lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận : "Cậu đừng cười! ! Cậu vốn là người rất chín chắn chững chạc, tại sao lại đầu óc lại phát triển như vậy? ấy bị cảm, lại hao tốn của tôi bao nhiêu thời gian?"

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch lập tức cười : " đừng nóng giận, nhiều lắm chúng tôi ở lại chỗ này mấy ngày, phụ giúp chút."

      " thế giới này, cũng chỉ có cậu mới có thể cảm thấy mình được hoan nghênh, vô lại ở trong nhà người khác chịu !" Bác Dịch tức giận nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức nở nụ cười : "Được rồi, nên như vậy, chúng tôi sai rồi."

      "Nhìn thấy cậu buồn nôn !" Bác Dịch lại nhìn Đường Khả Hinh, gọi: "! !"

      "À?" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, sững sờ hỏi: " có gì căn dặn?"

      "Từ nơi này đến trạm xe khoảng km, chạy bộ qua, cho đến khi xuất mồ hôi mới thôi, sau đó ngồi xe buýt tuyến số đến thị trấn , mua cho tôi hai bao rau mầm xà lách rồi trở lại!" Bác Dịch lạnh lùng đứng lên, chuẩn bị ra ngoài. . . . . .

      "Rau mầm xà lách? phải chỉ ăn rau dại sao?" Đường Khả Hinh như kẻ ngốc, lại còn biết xấu hổ hỏi vấn đề này.

      Quả nhiên. . . . . .

      Bác Dịch lạnh lùng quay đầu nhìn , lại nén lửa giận : "Tối hôm qua, chỉ vì muốn ăn ngon, người đàn ông trèo từ ban công phòng của hái tất cả rau dại của tôi còn nhổ tận rễ rồi!"

      ". . . . . . . . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

      Bản thân Trang Hạo Nhiên cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu, lại cười phốc tiếng.

      "Còn biết xấu hổ cười!" Bác Dịch giễu cợt xong, liền xoay người ra ngoài, để lại câu : " tốt nhất đừng lười biếng cho tôi, rốt cuộc có chạy bộ hay , có xuất mồ hôi hay , tôi biết !"

      Mặt của Đường Khả Hinh càng đỏ, cúi đầu, mất mặt lầu bầu : "Vâng . . . . ."

      Cửa, phịch tiếng đóng lại! !

      "Đều tại ! !" Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đôi tay vỗ mạnh vào lồng ngực Trang Hạo Nhiên, dậm chân kêu: "Tối hôm qua tại sao nhổ hết rau dại hả?"

      " phải em muốn ăn sao?" Trang Hạo Nhiên cười muốn né tránh .

      "Ghét, hái hết, sau này em có ăn!" Đường Khả Hinh tay đẩy ra, cả người rất tức giận ra ngoài, theo Bác Dịch muốn cầu tình, có thể đạp xe đạp hay . . . . . . km nha. . . . . . km. . . . . .

      Tiếng kêu nức nức nở nở, từ dưới lầu truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên lại tựa vào cạnh cửa, nhớ tới lúc nảy ôm thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, bộ dáng đỏ bừng mặt và mềm nhũn, trái tim nhịn được đập thình thịch, loại cảm giác ngọt ngào thậm chí hạnh phúc tràn đầy trong trái tim, khỏi cúi đầu, có chút vui vẻ và cười xấu hổ. . . . . .

      Cửa chính vườn nho.

      Bác Dịch lạnh lùng cùng năm con chó sói lớn, đứng ở cửa chính, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đồng 20 đồng mua rau mầm xà lách trong tay, rất ủy khuất đứng ở bên, có chút bất đắc dĩ thở dài. . . . . .

      "Bây giờ là 9h 00 sáng, 2 giờ chiều trở lại cho tôi," Bác Dịch xong, liền mang theo năm con chó xoay người khỏi, phịch tiếng, cánh cửa sắt tự động đóng chặt.

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, đáng thương cách song rào chắn, nhìn bóng dáng to lớn cao ngạo của Bác Dịch kiên quyết phía trước, thở dài, chỉ đành phải xoay người, cam chịu nhìn con đường lúc đến, quanh co uốn lượn, mênh mông, muốn khóc, nhưng chỉ đành phải cất bước nhanh tới phía trước. . . . . .

      Ngày hôm qua mưa to, ào ào trút xuống.

      Hôm nay mặt trời cũng chiếu ánh sáng rực rỡ, mặc dù là đầu xuân, nhưng bởi vì đến gần ngày hè cho nên hơi nóng.

      Thân thể Đường Khả Hinh vốn hơi yếu, chạy chậm mấy phút, lại chạy dọc theo con đường Bác Dịch chỉ định, quẹo cua chạy tới con đường nông thôn cũng thở hổn hển, cả người xuất mồ hôi, vừa lau mồ hôi, trong miệng vừa thở phì phò kêu: "Trang Hạo Nhiên đáng chết! Nếu phải nhổ hết rau dại, em mới cần chạy bộ !"

      xong, lại thở hổn hển chạy tới con đường nông thôn rộng rãi thoáng mát, hai bên đều là ruộng lúa chạy , thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc xe buýt rất cũ chạy ở phía trước.

      "Mệt chết được!" Đường Khả Hinh vừa chạy bước , chạy về phía trước, nghĩ tới trạm xe bus khẳng định còn xa.

      Sau lưng tiếng chuông xe đạp truyền đến.

      Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp, hai ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay to lớn, cùng đồng hồ bạch kim dây đen, rất đẹp trai hấp dẫn chạy tới bên này, nở nụ cười : "Vị tiểu thư phía trước, thấy chạy rất khổ cực, có muốn chở đoạn đường hay ?"

      Đường Khả Hinh vừa chạy phía trước, vừa quay đầu thấy Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp chạy tới, cười vui vẻ đến cỡ nào, sắc mặt của lập tức tối sầm lại, tức giận : " còn biết xấu hổ chạy tới?"

      "Ra ngoài vận động chút mà." Trang Hạo Nhiên vừa cởi xe đạp theo bước chân , vừa cười hỏi: "Có muốn ngồi lên hay ?"

      " muốn!" Đường Khả Hinh để ý tới , tăng tốc chạy về phía trước. . . . . .

      " lên , chở em đoạn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cẩn thận cởi xe, chú ý cái hố trước mặt, vượt qua. . . . . .

      " muốn!" Đường Khả Hinh cảm giác mình chạy đến mệt lả, đầu đầy mồ hôi, vừa nuốt nước miếng, vừa tiếp tục chạy về phía trước.

      "Nghe lời ! !" Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đến phía trước chút xíu, dừng lại, vươn tay ngoắc .

      Đường Khả Hinh sải bước chạy qua bên cạnh , sau đó kiêu ngạo chạy về phía trước. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên đỡ xe, dừng ở tại chỗ, nhìn bộ dáng hờn dỗi chạy về phía trước, đột nhiên mỉm cười, lập tức dựng xe đạp, chạy tới phía trước mấy bước, nắm cổ tay của , gọi : "Khả Hinh. . . . . ."

      "Buông tay!" Đường Khả Hinh lại muốn kéo tay của xuống, chạy tới phía trước.

      Trang Hạo Nhiên lại cười kéo cả người trở lại, : "Được rồi, lên xe. km nha, Bác Dịch biết thể chất của em, xuất mồ hôi như vậy đủ rồi."

      " cần!" Đường Khả Hinh lại muốn đẩy ra.

      "Nghe lời. . . . . ." Trang Hạo Nhiên dịu dàng xong, liền bế ngang cả người , tới xe đạp.

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng mệt mỏi chịu nổi, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi ôm cổ của , nhìn .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cái, : "Em nhìn như vậy, hôn em đấy!"

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu .

      Ánh mặt trời Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, ôm thân thể mềm mại của , tới trước xe đạp, mình cưỡi lên trước, liền thả ở đòn ngang phía trước, ôm vào trong ngực, mới : ", nhóc."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, chỉ tựa vào trong ngực của , nắm áo sơ mi trắng của au mồ hôi.

      Trang Hạo Nhiên cười to vì động tác này của , nhưng vẫn đạp bàn đạp, liền cưỡi xe đạp chạy tới phía trước.

      "Đạp hết sức!" Đường Khả Hinh nhớ tới sáng nay, hai chân Trang Hạo Nhiên chạm đất ở ban công đối diện, Bác Dịch như tượng phật giáng xuống, trong lòng có chút sợ hãi : "Chẳng may, đến trạm xe, ấy ở nơi đó chờ chúng ta sao?"

      " biết. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp, lại rẽ con đường , cưỡi vào con đường nông thôn khác. . . . . .

      "Tại sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Bởi vì tối hôm qua ấy giữ vườn nho cả buổi tối." Trang Hạo Nhiên chăm chú cưỡi xe, .

      "À? Giữ buổi tối? Tại sao?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc hỏi.

      "Bởi vì tối hôm qua mưa quá lớn, ấy sợ vườn nho có chuyện gì, liền giữ buổi tối, mỗi lần đến mùa hè, ấy đều như vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên .

      "Trời ạ. . . . . ." Đường Khả Hinh sợ hãi thán phục tinh thần kiên trì của Bác Dịch, sâu kín : " ấy người rất mạnh mẽ."

      "Đúng vậy!" Trang Hạo Nhiên cưỡi xe đạp chạy nhanh đoạn thời gian, rốt cuộc đến trạm xe buýt nho ở gần cửa thôn, dừng xe đạp, đỡ Đường Khả Hinh xuống xe trước, mới nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, : "Xe sắp tới."

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, nghe lời này, liền lầu bầu : "Biết rồi, mau trở về . cần theo em."

      " với em, nếu như bị Bác Dịch phát đưa em , bị chó ăn hết." Trang Hạo Nhiên nhìn , cười .

      Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn cái, trong lòng khỏi run lên, chỉ đành phải : " muốn , em cũng để cho , mau trở về ."

      "Chúng ta tới trạm xe rồi, tiếp. . . . . ." Trang Hạo Nhiên quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy chiếc buýt màu trắng cũng rất cũ kỹ, lái tới bên này, khắp sườn xe bám đất màu vàng, lập tức cười : "Xe tới rồi. Cẩn thận chút."

      "Biết rồi." Đường Khả Hinh để ý tới , xoay người cũng thấy xe buýt dừng ở trước mặt của mình, cũng đầy, lên xe buýt, nhanh chóng tới chỗ ngồi phía sau xe, ngồi xuống, vốn muốn nhìn bên ngoài, nhưng vẫn nhịn được quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên mỉm cười vịn vào xe đạp, rất đep trai nhìn mình, liền với : " mau trở về . Ánh mặt trời rất gắt."

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười gật đầu cái.

      Đường Khả Hinh liền tiếp tục nhìn , mà quay mặt nhìn phong cảnh phía trước.

      Cả buồng xe chỉ có người.

      Đường Khả Hinh cúi đầu, vuốt vuốt 20 đồng của mình.

      Tài xế thấy có người lên nữa, qua , hai, ba giây, liền vô số, đạp chân ga, cho xe buýt chạy tới phía trước. . . . . .

      bóng dáng màu trắng, lập tức ngồi ở bên cạnh .

      Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh mình, mỉm cười nhìn tới phía trước, khuôn mặt kiên nghị lộ ra mấy phần hơi thở tôn quý, áo sơ mi màu trắng, lộ ra tao nhã và lịch , bả vai rất rộng rãi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 597: TRÓI BUỘC

      ". . . . . . phải . . . . . . tới sao?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn , hỏi.

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười, : " làm sao có thể để lạc mất em nửa đường?"

      Đường Khả Hinh chăm chú nhìn .

      "Nhìn như vậy, rất tuấn tú chứ?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười vươn tay, kéo bả vai của .

      "!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy ra.

      "Xe này quá lắc!" Trang Hạo Nhiên lại muốn kéo .

      " tránh ra !" Đường Khả Hinh đẩy ra, quay mặt nhìn ruộng lúa mênh mông bát ngát phía ngoài cửa sổ.

      Trang Hạo Nhiên nhìn như vậy, nhịn được duỗi ra ngón tay, nhàng sờ mặt của .

      Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, trợn mắt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên lập tức quay mặt , nhìn tới trước, xe buýt lại dừng lại, có ba trẻ tuổi, ăn mặc còn hợp thời lên xe, thấy Trang Hạo Nhiên lập tức đỏ mặt.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng bọn họ, nhịn được mỉm cười.

      Trang Hạo Nhiên còn nhìn nửa gương mặt Đường Khả Hinh, khỏi nhớ tới lần đó hôn bên trong buồng xe ở dưới chân núi, liền vươn tay ôm vào trong ngực. . . . . .

      "Tránh ra." Đường Khả Hinh có chút lúng túng đẩy ra.

      Ba vừa nhìn Trang Hạo Nhiên, vừa về phía chỗ ngồi vị trí trước mặt của bọn họ, ba người chen vào hai vị trí, cũng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên thả. . . . . .

      "Nhìn mặt của em chút, có phải bị côn trùng cắn hay ? Có hơi đỏ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn tay, véo cằm của , có chút gấp gáp đưa mặt tới gần .

      "Có sao?" Đường Khả Hinh cũng đưa tay trái ra, vuốt má trái, ngón tay ngọc thon dài di động khuôn mặt. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bất cứ lúc nào cũng dịu dàng mà làm cho người ta tan chảy, nhịn được nghiêng trước mặt, hôn má trái của , vang ra tiếng ướt át, mới ngẩng mặt cười : "Tốt lắm. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lập tức như bị khi dễ, vuốt mặt, cắn chặt môi dưới, lại đưa tay vỗ bờ vai của , : "Ghét! ! Chiếm tiện nghi người ta."

      Trang Hạo Nhiên lập tức nắm bàn tay bé của , thả vào bên môi hôn, lại muốn vươn tay ôm .

      " nên như vậy, có người nhìn đấy?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu liếc trước mặt cái.

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt ngẩng đầu, thấy ba phía trước, hai thỉnh thoảng quay đầu liếc về phía mình, trong đó vóc người hơi mập, mặt tròn trịa, trong tay cầm khoai tây chiên, mắt ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt cũng muốn bốc lên hồng hoa to rồi, nhìn ở giữa, nhịn được bật cười, cố ý nhìn đá lông nheo cái. . . . . .

      "A!" mập lập tức té ở bên cạnh bạn thân, muốn ngất .

      Phốc!

      Đường Khả Hinh nhịn được cúi đầu mỉm cười.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, vươn tay ôm hông của Đường Khả Hinh, mới cúi đầu khe khẽ cưng chiều hỏi: "Em khát ?"

      Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên, ở khoảng cách gần nhìn , gật đầu cái, : "Khát. . . . . . Nhưng, lên xe, có cái gì uống...!!?"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra chút mập mờ và dịu dàng, thân thể lại bị dòng nước ấm kích thích, đột nhiên cúi xuống câu, có biện pháp. . . . . . xong, cũng hôn lên môi mềm của Đường Khả Hinh, chỉ cần đụng phải môi mềm của , trái tim của kích động sôi trào, giống như cưỡi mây đạp gió, dịu dàng, rất hưởng thụ mút làn môi của , đôi tay bá đạo, cuồng nhiệt nắm hông của , giống như là của mình . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đỏ mặt tim đập nhanh, đôi tay chống trước lồng ngực kiên cố của , muốn tránh nụ hôn của , bất đắc dĩ hẳn là người rất bá đạo, bất đắc dĩ xông đầu lưỡi vào quấn đầu lưỡi của mình, mút lấy, lộ ra mập mờ và mê người, theo bản năng muốn từ chối, lại nhịn được ngửa mặt, còn biện pháp đón nhận nụ hôn của . . . . . .

      Ba trước mặt trừng trừng nhìn trai đẹp vẫn ở trước mọi người làm cho người ta mặt hồng tim đập, lập tức mềm nhũn, cola, cánh, cọng khoai tây trong tay tất cả đều rớt xuống. . . .

      " nên như vậy, ở xe đấy. . . . . ." Trái tim Đường Khả Hinh gần như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng muốn đẩy ra, nhắc nhở người ta nhìn . . . . . .

      "Trong mắt của chỉ có em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nỉ non xong, lại hôn lên môi ngọt Đường Khả Hinh, cùng đầu lưỡi của , nhàng dây dưa, thậm chí ra lệnh : "Nhóc, chủ động chút. . . . . . em. . . . . ."

      Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, hai mắt chợt lộ ra mê ly, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông này, nhịn được thuận theo cầu của , lượn quanh đầu lưỡi của mình, cùng đầu lưỡi quấn lấy nhau, nhịn được vươn tay ôm cổ của , lại nhàng hôn đầu lưỡi của . . . . . .

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên kích động đến ra lời, vừa hôn vừa ngọt ngào mỉm cười, đè tại chỗ, vừa hôn lên môi của , vừa cảm thán : "Làm thế nào? rất thích, rất em, cuộc đời kết thúc quá nhanh, cả đời khẳng định đủ."

      Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như bị bọt nước vây quanh, có cách nào với người đàn ông trước mặt, mặc dù lo sợ, muốn từ chối, lại biết vì sao, lời của , nụ hôn của , luôn chọc thẳng vào lòng người, làm cho thế giới của mình, dần dần mới mẻ sôi trào.

      Xe buýt vượt bùn đất bụi đường, chạy tới con đường nông thôn .

      xe, người đàn ông từ phía sau ôm chặt, cùng với nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng hôn mặt của , câu ngọt ngào. . . . . .

      nhịn được cười khẽ.

      càng ôm chặt hông của , cúi xuống cắn vành tai, : "Hay là chúng ta chạy trốn . . . . . ."

      " đâu. . . . . ." Đường Khả Hinh ngây ngốc hỏi.

      "Chân trời góc biển. . . . . ."

      câu , bay xa, xa.

      Nơi xa, con bươm bướm xanh, phe phẩy đôi cánh, theo xe buýt, dịu dàng bay tới phía trước.

      Vườn nho cách thị trấn hơn hai mươi cây số, ngờ xa hơn trong dự liệu của Đường Khả Hinh, vốn cho rằng thị trấn nông thôn , nên trận cũ kỹ lạc hậu, nhưng ngờ thị trấn này rất nhộn nhịp, người đông đúc, náo nhiệt, phố lớn ngõ , khắp nơi có người bán rượu đỏ, hoặc là cửa hàng 24 giờ, còn vang ra tiếng hát ngọt ngào, quán ăn phía trước bay ra mùi bánh ngọt. . . . . .

      "Trời ạ. . . . . ." Đường Khả Hinh tới dưới tàng cây tương tư đường ngô đồng, nhìn con đường nhộn nhịp, nhịn được cười : "Nơi này. . . . náo nhiệt nha. . . . . ."

      "Buổi tối thỉnh thoảng còn có liên hoan rượu đỏ, có đôi khi và Bác Dịch ra đây, uống ly rượu trái cây. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mỉm cười tới bên cạnh , cười .

      Rượu trái cây?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía có chút kinh ngạc : "Schnaps?"

      "Ừ" Trang Hạo Nhiên cười .

      " ngờ nơi này cũng có Schnaps?" Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn hỏi.

      Ở Pháp, Schnaps được gọi là Sinh Mệnh Chi Thủy, độ cồn gần 50 độ, lượng đường trong trái cây nấu sôi nhiệt độ cao chuyển hóa thành rượu cồn, thông thường điều chế ra Sinh Mệnh Chi Thủy gồm các loại trái cây như đào, mâm xôi, lê, còn có đào. . . . . . dịch rượu có mùi thơm trái cây mãnh liệt, nếm thử, mặc dù nồng độ mạnh cũng cay, nhưng tràn ngập mùi hương trái cây nồng đậm. . . . . . Schnaps này ở Pháp bị quản lý chặt chẽ, số lượng có hạn, thợ nấu rượu phải báo cáo cho Chính phủ, nếu như muốn chưng cất tiếp, phải có văn bản đề xuất, cầu phù hợp mới có thể thực . . . . . .

      Bình thường, đàn ông thích uống nó sau khi ăn xong, phụ nữ chỉ thích dùng như ăn kẹo, có thể làm cho người ta lâng lâng, tràn ngập ở giữa cánh đồng hoa hồng, vô cùng vui vẻ.

      " thể nào đâu?" Đường Khả Hinh vẫn là chưa tin, rồi lại có chút mong đợi cười : "Nếu quả gặp phải, em cũng muốn uống!"

      " được!" Trang Hạo Nhiên cười về phía trước.

      Đường Khả Hinh lập tức dừng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn của , thất vọng hỏi: "Tại sao? có thể uống..., em thể uống?"

      Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn khẽ mỉm cười, : "Đứa ngốc! Em thể uống..., cũng thể uống!"

      "Tại sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Gần 50 độ nha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn , nhịn được cười : "Nếu mất khống chế lần, phiền toái."

      Đường Khả Hinh hơi sửng sốt nhìn người trước mặt, dáng vẻ vẫn có chút cẩn thận, trong lòng khỏi ấm áp, cúi đầu cười.

      ". . . . . . với em chút." Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn , vươn tay, sâu kín : "Tới đây. . . . . ." .

      Đường Khả Hinh nhìn tay Trang Hạo Nhiên ngừng trung, hiểu ý của , do dự lát. . . . . .

      "Nhóc. . . . ." Trang Hạo Nhiên có cho cơ hội do dự, chỉ rất mập mờ và dịu dàng gọi .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt nóng bỏng và mong đợi, giống như bị dính ma chú, bước chân nhịn được cất bước lên trước, nhàng đưa bàn tay bé mềm mại, đặt vào trong bàn tay thon dài hấp dẫn. . . . . .

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên ấm áp, lập tức nắm bàn tay bé, thậm chí mười ngón tay nắm chặt nhau, kéo về phía trước.

      Đường Khả Hinh cũng cảm giác loại tình cảm này, có chút lo lắng, nhưng bị dẫn dắt, bị bao vây, được che chỡ, được thương , để cho tâm trạng khỏi cảm thấy nhộn nhạo trong gió, cúi đầu khỏi nhìn tay của , hơi trắng nõn, đồng hồ bạch kim dây màu đen dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh sáng, đột nhiên có chút nhịn được cười : " đeo đồng hồ rất đẹp. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, đột nhiên có chút dịu dàng nhìn .

      Đường Khả Hinh có chút hiểu nhìn .

      "Lúc nào tặng cho đồng hồ?" Trang Hạo Nhiên nhớ tới hôm sinh nhật của Tô Thụy Kỳ. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng nhớ tới, lại nhịn được cười : " muốn đồng hồ làm gì?"

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi xuống, dịu dàng nhìn trước mặt, cười : "Nhắc nhở mọi lúc mọi nơi nắm em chặt, để cho em chạy mất. . . . . ."

      xong, chợt nhàng hôn lên môi của , hưởng thụ ngọt ngào, lại cười : " cam tâm bị trói buộc. . . . . ."

      Những người ơi, các người có nghe thấy ? Người đàn ông này hai câu thể được tình bằng cách khác. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :