1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 583: CHỌC DAO NHƯ THẾ NÀO?

      Trang Hạo Nhiên nghe tiếng cười, liền chuyển ánh mắt tới người của , tò mò hỏi: "Em cười cái gì?"

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, tiếp tục mỉm cười thêu.

      Trang Hạo Nhiên lại có để ý tới , vừa vặn là thời gian quảng cáo, liền mình đứng lên, về phía phòng bếp đầu kia, hỏi: "Uống gì ?"

      "Tùy tiện. . . . . ." Đường Khả Hinh dịu dàng .

      Trang Hạo Nhiên liền từ trong tủ bếp, lấy ra bình thủy tinh, ly thủy tinh, múc chút sâm vào trong bình, nấu sôi, lại từ trong tủ lạnh lấy ra bánh ngọt dâu tây, đặt ở bên trong khay, mới cầm ra.

      Đường Khả Hinh thêu, ngửi thấy mùi sâm thơm ngát, khỏi ngẩng đầu lên.

      Trang Hạo Nhiên để cái khay ở bàn trà, ngồi lại vị trí, ôm lấy gối ôm, nhìn chim cánh cụt mẹ để cho chim cánh cụt cha ấp trứng, mình ra ngoài kiếm ăn, chuẩn bị nghênh đón chim ra đời, khuôn mặt lại kinh ngạc. . . . . .

      " nhất định là người cha tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn trà sâm, mới tiếp tục đâm kim thêu, dịu dàng .

      "Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nghiêng người tới trước, nhắc bình trà, rót ly trà sâm cho , lại rót cho mình ly, nâng lên uống ngụm , tiếp tục xem thế giới động vật, hỏi.

      "Nhìn xem chim cánh cụt cha như vậy, nhất định rất cưng chiều đứa trẻ." Đường Khả Hinh mỉm cười .

      " ! Nếu như là con trai, vừa sinh ra, nấu ớt cho nó ăn!" Trang Hạo Nhiên bình tĩnh .

      "Con sao?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn hỏi.

      "Con , ăn ớt cay." Trang Hạo Nhiên cúi xuống, cầm muỗng múc phần bánh ngọt dâu tây ăn.

      ". . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lên tiếng, tiếp tục nhịn cười đâm kim thêu, phát phần màu xám tro thêu xong rồi, liền cầm chỉ màu trắng, rút lên vê ở giữa ngón tay, lại nhìn thoáng qua màu sắc, xác định là đúng, liền xỏ kim hơi nhắc bàn thêu lên, nhàng thêu. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhịn được nhắc mí mắt, nhìn sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh, dịu dàng, hai mắt chăm chú nhìn bàn thêu, tay niết cây kim , nhắm cái đuôi con cáo nhàng đâm xuống, bàn tay phía dưới nhàng kéo, ngón tay của rất đẹp mắt, thon dài, trắng nõn, động tác cầm kim thành thạo mà dịu dàng. . . . . .

      Đường Khả Hinh hơi nhắc mí mắt, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên liền lạnh nhạt cúi đầu, cầm muỗng, ăn bánh ngọt.

      Đường Khả Hinh cũng để ý tới , tiếp tục đâm thêu.

      Thế giới động vật tiếp tục phát hình.

      Rốt cuộc lúc 9 giờ 40 phút, Đường Khả Hinh thêu xong con cáo , thở hơi, mở ra xem chút.

      Trang Hạo Nhiên xem từ chim cánh cụt đến cá mập, chăm chú, thấy Đường Khả Hinh hài lòng giơ cao bàn thêu, nhìn con cáo phía , khẽ mỉm cười, cũng nghiêng người tới trước liếc mắt nhìn. . . . . .

      "Xem được ?" Đường Khả Hinh quay mặt sang, dịu dàng mỉm cười hỏi .

      "Ừ. . . . . ." đáp tiếng.

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, mình cũng hài lòng, liền nhàng để nó xuống, án biện pháp ông chủ tiệm thêu mới vừa dạy mình, nâng công cụ, cẩn thận buông bàn thêu ra, mới : "Em cũng biết có thể làm xong hay , thoạt nhìn rất phức tạp, lúc em nghe giống như rất phức tạp, cố gắng nhớ. Làm tốt, đến lúc đó phải đến tiệm."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên, khẽ lên tiếng, : "Biết rồi."

      Đường Khả Hinh gì, mà chăm chú cầm búa, khua khua gõ gõ ở trong bình phong, lát kéo vải, lát cầm kính thủy tinh. . . . . .

      Ban đầu Trang Hạo Nhiên vẫn xem ti vi, tự chủ bị tiếng gõ bang bang của hấp dẫn, quay mặt nhìn .

      Đường Khả Hinh cầm mặt kính thủy tinh, cẩn thận đặt vào, tay còn muốn lục lọi đinh gỗ bàn uống trà , sờ tới sờ lui sờ được, ngạc nhiên kêu tiếng: "Hả? Đinh gỗ đâu?"

      Trang Hạo Nhiên cúi đầu, thấy đinh gỗ ở bên ghế sa lon, liền đưa tay cầm lên.

      Đường Khả Hinh lập tức đoạt qua, lần nữa đóng vào.

      Trang Hạo Nhiên tựa vào ghế sa lon, hai mắt lên nụ cười dịu dàng, nhìn hôm nay mặc đẹp mắt, thể tài năng, lại có phong cách, mái tóc kiểu Hàn, mang theo chút quyến rũ, tóc hơi xoăn rũ xuống khuôn mặt trái xoan, hai mắt sáng ngời rất dịu dàng động lòng người, hơi nghiêng tới trước, bên eo có chút thay đổi, mềm mại, mảnh khảnh, nhớ tới đêm hôm đó, ôm lấy vóc người của tiến vào, nắm cái eo nhắn, rất thỏa mãn. . . . . .

      "Khụ! !" Trang Hạo Nhiên lập tức nhắc cổ tay, nhìn thời gian, mười giờ, liền nhanh chóng : "Mười giờ, phải ngủ, ngày mai làm tiếp thôi."

      "Sắp xong rồi." Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm búa, đem hai cây đinh gỗ cuối cùng, gõ vào cốc cốc cốc.

      "Vậy em từ từ làm! ngủ!" Trang Hạo Nhiên lập tức ném gối ôm, nhanh chóng đứng lên lên lầu.

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn cái, tiếp tục đóng bình phong, : "Ở nhà có mẫu rượu mới hay ? Em muốn mang về chút."

      "Tự em lấy ." Trang Hạo Nhiên ngồi lên giường, kéo chăn che ở người, nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía phòng khách dưới lầu, ngủ.

      Khoảng lát sau.

      Đường Khả Hinh lau mồ hôi trán, rốt cuộc sửa xong bình phong, cười vui vẻ giơ nó lên, đưa tới dưới ánh đèn, nhìn con cáo trắng như tuyết, cuốn rúc vào hoa lan, trông rất sống động, thõa mãn mỉm cười, cẩn thận đưa nó ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn lầu, ánh đèn tắt, hai tròng mắt của khẽ bối rối, vốn cho rằng rất chờ mong. . . . . .

      "Tổng Giám đốc? Bình phong làm xong rồi." Đường Khả Hinh tiếng gọi .

      lầu có tiếng.

      Đường Khả Hinh liền có cách nào, nhàng ôm bình phong, cẩn thận lên lầu, đặt bình phong vào trước bàn đọc sách, quay đầu nhìn người giường, ngủ rồi, rất yên tĩnh ngủ thiếp , liền im lặng về phía phòng đọc sách, tới trước phòng chuyên nghiệp, nhấn mật mã của mình, vào phòng rượu, nhìn ánh đè mờn lờ mờ, chiếu vào chai rượu, toả ra ánh sáng tinh tế tôn quý. . . . . .

      quen thuộc tới bên cạnh khu rượu mới, thấy có 20 loại rượu mẫu mới, đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn xoay người xách cái giỏ, lại thấy bóng người trước mặt, giật mình, kêu khẽ tiếng: " làm em sợ muốn chết!"

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trước phòng rượu, hai mắt lộ ra chút thâm thúy khác thường nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt nhìn .

      "Tại sao muốn như vậy?" Trang Hạo Nhiên nhìn , đột nhiên cười hỏi.

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh .

      "Mang ly trà sâm cho , rất khó sao?" Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt hỏi.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, cúi xuống.

      "Rốt cuộc phải giữ khoảng cách với em như thế nào mới thích hợp! ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , hỏi nữa! !

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh biết nên gì.

      "Là lạnh nhạt hay vui vẻ, vẫn giống như trước đây? Nếu như giống như trước đây, lại cho em ăn uống trà sâm, cho em ăn bánh ngọt làm thế nào?" Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

      "Em muốn vào thế giới của , những lời này, có thể quá ích kỷ hay ? muốn hiểu em, bao dung em, thông cảm em, quan tâm em, phải là chuyện dễ dàng, nhưng em cũng rất mau biết, tiền của cất ở đâu, bình phong của cất ở đâu!" Trang Hạo Nhiên rốt cuộc thẳng thắn trong lòng, bất đắc dĩ : "Em từng chút kiêng kỵ nào xông vào thế giới của , tại liền muốn dễ dàng khỏi như vậy?"

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn .

      " ra ngoài !" Trang Hạo Nhiên nhìn , cũng bất đắc dĩ cười : "Giống như tối hôm qua , thế giới của , em cũng hoàn toàn chưa có vào! Người của toàn thế giới, có thể cũng cho em áp lực, nhưng muốn. hiểu, muốn ra từ đoạn tình chết cũng muốn rất khó khăn. Em muốn kéo ra khoảng cách cũng được, tự mình mình cũng được! Chỉ là đừng buồn!"

      Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng.

      "Về . . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên tới, nhắc giỏ rượu, lấy gần 20 chai rượu, yên lặng bỏ vào trong giỏ xách, sau đó xoay người, qua bên cạnh ra ngoài.

      "Chờ chút. . . . . ." Đường Khả Hinh gọi .

      Trang Hạo Nhiên ôm rượu giỏ, đứng ở bên cửa, xoay người nhìn .

      Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn : "Em nghe vòng thi đấu thứ hai, quan trọng nhất là nếm thử chứ?"

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chút, liền đáp lời, : "Đúng vậy!"

      Đường Khả Hinh nhìn , : " có thể giúp em chút ? Tối nay em muốn thử trình độ của mình chút."

      Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn .

      "Làm ơn." Đường Khả Hinh cười cười.

      Trang Hạo Nhiên im lặng lúc lâu, rốt cuộc để giỏ rượu xuống, tới quầy trước bar, cầm hai ly thủy tinh, xoay người, thấy Đường Khả Hinh đóng cửa lại, tất cả ánh đèn trong phòng rượu đều mờ , ngắm nhìn .

      "Cho em miếng vải đen. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn , nhàng .

      Trang Hạo Nhiên do dự lát, mới cười : "Nhắm mắt lại là được."

      "!" Đường Khả Hinh khẳng định nhìn : "Em muốn tiếp nhận bất kỳ hấp dẫn."

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chút, liền tới đầu kia quầy bar, lấy miếng vải đen, chậm rãi đến trước mặt . . . . . .

      "Giúp em bịt kín. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn .

      Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chút, ngay lập tức tới đến phía sau của , vươn tay dùng miếng vải đen mỏng, che kín hai mắt , ở phía sau thắt cái gút, : "Được rồi."

      "Vậy chuẩn bị . . . . . ." Đường Khả Hinh cảm giác trước mặt tối tăm, .

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, im lặng liếc mắt nhìn khắp phòng rượu, liền nắm bình rượu đỏ , dùng đồ khui, nhanh chóng khui rượu, đổ rượu vào trong ly, lắc chút, mới đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vươn tay nhận lấy ly rượu, lắc ly rượu chút, mới cúi xuống ngửi mùi rượu cái, khẽ nhấp ngụm .

      Trang Hạo Nhiên nghiêm túc nhìn .

      Đường Khả Hinh mỉm cười : "Bourgogne 2008, Chardonnay."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên chút khen ngợi, nhanh chóng mở loại rượu khác, lại đưa đến trước mặt .

      Đường Khả Hinh chậm rãi nhận lấy ly rượu, xoay chuyển, mới sâu kín : "Burgundy Pinson Pháp 2003, Pinot Noir."

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lại muốn lấy rượu. . . . . .

      " tại em nhắm mắt lại, toàn bộ thế giới tối tăm, em nhìn thấy tất cả mọi thứ, thậm chí có chút sợ hãi, biết xa, trong lòng của em rất yên ổn. . . . . ." Đường Khả Hinh sâu kín .

      Trang Hạo Nhiên nhìn .

      "Nhắm hai mắt lại, trong thế giới của em, lên biết ơn, thấu hiểu, hoa nho và rượu đỏ, quá khứ vui vẻ. . . . . ." Đường Khả Hinh lòng : "Nhưng duy chỉ thứ. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên nhìn .

      " thứ gì đó, nếu toàn tâm toàn ý, vĩnh viễn quay lại được. Em muốn người em , cùng em tiếp nhận vĩnh viễn quay lại được. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, lạnh nhạt : " vẫn luôn khát vọng em trưởng thành, em vẫn khát vọng trưởng thành, làm chiếc ô cho người nào đó, em có thể làm được, nhưng nhất định mang cho bi thương. Ông trời làm chứng, phong cảnh đầm sâu đẹp, là bởi vì thế giới xung quanh nó cũng đẹp. . . . . . Em chỉ là thỉnh thoảng nhầm vào thắng cảnh, nằm ở trong gương, bướng bỉnh, bi thương, nở nụ cười. Em từng bởi vì được tôn trọng mà bị thương, tại sao em còn phải dùng phương thức giống nhau, tới tổn thương người quan trọng nhất trong đời em?"

      Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm.

      Đường Khả Hinh chậm rãi tháo miếng vải đen, mở hai mắt mộng ảo, nhìn Trang Hạo Nhiên rất đẹp trai đứng ở đầu kia, mỉm cười : " đáng được bất kì ai quý trọng, cần thiết vào thế giới trọn vẹn, cả đời em có thể mãi mãi cũng , loại cảm giác máu chảy đầm đìa, để mình em chịu đựng là được. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . ."

      im lặng ôm lấy rượu giỏ, chậm rãi ra ngoài, bóng dáng đơn, cũng theo.

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng bi thương cũng theo khối. . . . . .

      Đêm tối, ánh sao lấp lánh!

      Biển rộng mênh mông, tối nay yên lặng, trào trào, chỉ là nhàn nhạt quan tâm và dịu dàng.

      Đường Khả Hinh im lặng ôm rượu giỏ, hai mắt ngấn nước mắt, ra đại sảnh khách sạn, nhìn biển rộng nơi xa, khẽ mỉm cười, tiếp tục về phía trước. . . . . .

      chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở trước khách sạn.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro, chậm rãi ra, thấy Đường Khả Hinh, mặt lộ ra kinh ngạc, gọi : "Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn cái, gật đầu cái, liền khỏi.

      " đưa em . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, muốn mở cửa xe cho .

      " cần, em mình." Đường Khả Hinh từ chối , mình chậm rãi bước .

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn theo bóng lưng , cảm giác rất bi thương.

      Phía trước loạt tiếng bước chân gấp rút truyền đến.

      "Đường Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên gấp gáp đuổi theo ra, lại thấy Đường Khả Hinh tới đầu kia, ngồi lên xe buýt rồi, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, rất bi thương. . . . . . thở gấp, đau lòng nhìn .

      "Xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nóng mắt quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác tức giận chợt tràn lên, lập tức kéo cổ áo của ! !

      "Làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt hai tay của , cũng tức giận hỏi! !

      "Rốt cuộc chọc đao vào trong tim của người ta như thế nào?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn , bất đắc dĩ lại kích động hỏi.

      "Cậu gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , kêu to.

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn lâu, cuối cùng buông lỏng cổ áo của ra, bất đắc dĩ xoay người về phía trước, vừa vừa bất đắc dĩ thở dài. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi vẫn nghi ngờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 584: VƯỜN NHO

      Sáng sớm hôm sau.

      Ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, bóng cây hoa Tử Kinh chập chùng.

      Trong lòng ràng, có thể để cho thế giới cao rộng hơn.

      Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy bó sát người màu trắng, khoác áo khoác màu xanh dương, mang giày cao gót italy màu trắng, chậm rãi đẩy cửa sổ ra, hai mắt dịu dàng nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, tự chủ cười ngọt ngào.

      "Hôm nay dậy sớm như vậy ?" Nhã Tuệ mặc đồ ngủ, đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.

      Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Nhã Tuệ cười : "Hôm nay phải kho rượu Hoàn Cầu luyện tập nếm thử, ông ấy thích người tới trễ, liền dậy sớm ."

      "A, tôi lên ca buổi trưa, ngủ tiếp lát." Nhã Tuệ ngáp cái, xoay người về phía gian phòng của mình.

      "Chú và dì đâu?" Đường Khả Hinh nhìn , hỏi.

      "Vốn ngày hôm qua muốn thăm cha của , nhưng mẹ tôi cha của thích ăn bánh trứng muối nhất, liền muốn nhào bột mì làm xong, rồi đến thăm ông ấy. tại đoán chừng ở dưới lầu làm điểm tâm cho đấy?" Tiếng của Nhã Tuệ từ đầu kia truyền đến.

      Đường Khả Hinh suy nghĩ chút, mỉm cười.

      Chín giờ sáng.

      Đường Khả Hinh mỉm cười từ trong xe tắc xi xuống, xách theo túi xách màu trắng, vui vẻ về phía Hoàn Cầu, lại thấy Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần tây màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu đen đơn giản, bước nhanh ra đại sảnh, muốn ngồi lên xe.

      "Tôi ! ! Tôi ! !" Tiêu Đồng mặc thường phục, theo sau lưng lão đại, vẻ mặt khổ sở kêu to.

      Đường Khả Hinh tới, vẻ mặt sửng sốt.

      " phải vườn nho chuyến sao? Có lớn chuyện như vậy sao?" Trang Hạo Nhiên xoay đầu lại nhìn Tiêu Đồng, cảm thấy thứ vô dụng.

      "Tôi vẫn ! !" Tiêu Đồng nghĩ tới vườn nho, liền khó chịu, lần đầu tiên làm nũng!

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức bất đắc dĩ nhìn . . . . . .

      "Xảy ra chuyện gì?" Bóng dáng của Vitas chậm rãi xuất ở đại sảnh, nhìn hai người bọn họ ngạc nhiên hỏi.

      "Thầy . . . . . ." Đường Khả Hinh cung kính tới, chào hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh cái, nhớ tới chuyện đêm qua, nhịn được trận im lặng.

      Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng nhìn cái, cúi xuống.

      "Tôi muốn vườn nho! Nhất là vườn nho của Bác Dịch tiên sinh ! Nơi đó rất nắng! Gió biển lại lớn! !" Tiêu Đồng vẫn muốn .

      " nghe lời đúng ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , muốn bóp lỗ mũi .

      "Vườn nho của Bác Dịch tiên sinh ?" Vitas suy nghĩ chút, liền xoay người nhìn Đường Khả Hinh : "Khả Hinh. . . . . ."

      "Vâng!" Đường Khả Hinh đáp lời.

      "Nếu như Tiêu Đồng , , cùng Bác Dịch tiên sinh học tập mấy ngày, kiến thức rượu đỏ của cậu ta rất phong phú, hơn nữa đối với thưởng thức, có giải thích khác nhau." Laurence nhìn Đường Khả Hinh, lạnh nhạt .

      "À?" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo, : "Tôi?"

      Bóng cây chói lọi. Trang Hạo Nhiên ngỡ ngàng nhìn Đường Khả Hinh cái.

      Tiêu Đồng lại cười : "Tốt, tốt! Khả Hinh ! ! Lão đại muốn tán gẫu chính với Bác Dịch tiên sinh, chỗ của ấy có nhiều rượu mẫu! ! học tập chút rất tốt."

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh mờ mịt, có chút đỏ mặt nhìn Thầy giáo hỏi: " muốn tôi à?"

      "Ừ, !" Vitas xong, liền xoay người khỏi.

      "Khả Hinh! ! Cố lên! !" Tiêu Đồng mừng rỡ thôi, vỗ vỗ bả vai của , liền đem đống lớn tài liệu đặt ở người của , lập tức xoay người khỏi.

      "Này!" Đường Khả Hinh lập tức ôm tài liệu, có chút khó khăn.

      "Con bé chết tiệt kia! !" Trang Hạo Nhiên nhìn Tiêu Đồng kêu to: "Sau này mua đồ cưới cho !"

      "Tôi tình nguyện cần đồ cưới, cũng muốn vườn nho!" Tiếng của Tiêu Đồng từ đầu kia truyền đến.

      " là! !" Trang Hạo Nhiên tức giận kêu tiếng.

      Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ đứng ở bên, biết nên làm sao?

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh chiếc Audi Pikes Peak, nhìn Đường Khả Hinh cái, : "Có hay ? Vườn nho cách nơi này năm giờ đường xe. . . . . . cũng được!"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn mỉm cười : "Còn có thể sao? Thầy giáo của cũng lên tiếng."

      "Chậc!" Trang Hạo Nhiên bật cười, mới nhìn : "Đó là Thầy giáo của em đấy!"

      "Ông ấy phải là Thầy giáo của sao?" Đường Khả Hinh cố ý trừng .

      Trang Hạo Nhiên chớp mắt nhìn , mình ngồi lên ghế lái trước, kéo dây an toàn, : "Lên xe !"

      Đường Khả Hinh cũng nhìn , mới ôm đống lớn tài liệu, tới cửa bên cạnh tài xế, nhìn cánh cửa xe đóng chặt, cố ý lại trợn mắt nhìn của .

      Trang Hạo Nhiên nghiêng người sang, nhìn Đường Khả Hinh phía ngoài cửa sổ, gọi: "Tại sao lên xe?"

      " xem em ôm đống đồ lớn như vậy, làm sao lên xe ?" Đường Khả Hinh nhìn , tức giận kêu to: "Là người lịch phải mở cửa xe cho người ta chứ!"

      Trang Hạo Nhiên ah tiếng, bật cười, chỉ đành phải bất đắc dĩ buông dây nịt an toàn, đẩy cửa xe ra, sau đó vòng qua sườn xe, tới trước mặt , có chút dịu dàng nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn .

      "Em được!" Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở cửa xe cho , bất đắc dĩ : "Xin mời, Đường tiểu thư!"

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, ôm tài liệu ngồi vào ghế lái phụ.

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng khom người xuống, mở mui xe, sau đó ôm tài liệu trong ngực , đặt ở chỗ ngồi sau xe, lại cài dây nịt an toàn cho .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc về phía .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cái, mới đứng dậy về phía ghế lái, ngồi lên, cài dây nịt an toàn, hỏi: "Ăn điểm tâm chưa?"

      " có!" Đường Khả Hinh hừng hực : "Hôm nay sợ trễ, cũng có ăn điểm tâm đấy."

      "Vậy mua món gì cho em ăn trước, phải mấy giờ đường xe đấy." Trang Hạo Nhiên phát động xe, chậm rãi tới phía trước.

      "Kentucky?" Ánh mắt Đường Khả Hinh sáng lên, cười .

      "Ăn ngon! !"

      "Em muốn ăn!"

      "Em muốn ăn!"

      "Ăn ngon!

      "Em muốn ăn, em muốn ăn, em muốn ăn!" Đường Khả Hinh nhìn kêu to.

      Xe thắng gấp ở trước cửa Kentucky, Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, thở dài.

      Đường Khả Hinh cười vui vẻ chạy xuống xe, chạy tới tiệm Kentucky, muốn mua thùng giấy ba phần, còn có kem tươi dâu tây, vui vẻ ra ngoài, thấy Trang Hạo Nhiên cởi áo khoác xuống, mặc T-shirt màu trắng, quần tây màu trắng, đeo mắt kính đen, đầu tựa vào ghế xe ngủ, lập tức giả quỷ, thùng thùng chạy tới, kêu to: "Tổng Giám đốc! !"

      Trang Hạo Nhiên bị giật mình, ngẩng đầu lên, mắt lim dim có chút buồn ngủ, mất hồn nhìn người này, trật tay kêu lên: "Em làm gì thế? Làm người ta giật mình!"

      "Tiểu quỷ nhát gan! !" Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn cái, mới vòng qua sườn xe, ngồi vào ghế lái phụ, đem thùng giấy đặt ở sau xe, mình vui vẻ ăn kem tươi!

      Trang Hạo Nhiên ngỡ ngàng nhìn người này, : "Chỉ ly kem à?"

      "Cái này gọi là kem tươi!" Đường Khả Hinh nhìn người lớn tuổi này, .

      "Vậy tại sao em mua hai ly kem tươi?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn , .

      " phải phải lái xe sao! ?" Đường Khả Hinh nhìn kêu to.

      " lái xe cũng có thể ăn mà!" Trang Hạo Nhiên bị thương .

      "Vậy ăn !" Đường Khả Hinh có cách nào, cầm cái muỗng, múc chút kem, đưa đến môi , : "Ăn !"

      Trang Hạo Nhiên lườm cái, mới nghiêng người tới trước muốn ăn muỗng kem.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng rút muỗng kem, đưa vào trong miệng của mình, nhịn cười nhai.

      ". . . . . . . . . ." Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên trầm nhìn .

      Đường Khả Hinh để ý tới , vừa muốn xoay người ăn kem tươi.

      " cho ăn đúng ?" Trang Hạo Nhiên lập tức mạnh mẽ từ sau lưng ôm chặt Đường Khả Hinh, tay nhấn ghế xe xuống, đè dưới người mình, muốn hôn lên môi của ! !

      "Đây đây đây! !" Đường Khả Hinh xoay mặt chỗ khác, căng thẳng giơ cao ly kem tươi!

      Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn , đột nhiên mỉm cười, hả hê nhận lấy ly kem tươi của , bỏ vào trong miệng, ăn rất sảng khoái.

      Đường Khả Hinh ngồi dậy, hung tợn nhìn chằm chằm.

      "Rất ngon!" Trang Hạo Nhiên lại ăn muỗng kem tươi, lại đem nó nhét trước ngực Đường Khả Hinh, liền lái xe.

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn .

      "Thẳng thắn!" Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay lái, đạp chân ga, cho xe chạy tới phía trước.

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, dịu dàng nhìn cái, cũng cười nhìn tới trước.

      Tại Trung Quốc, vườn nho của Bác Dịch, nằm ở miền nam Trung Quốc, lúc ấy chọn lựa thế nào ? thời điểm đó, vì muốn tìm mảnh đất gần biển rộng, lại muốn có mỏ đá thô lớn gì sánh nổi, muốn ủ ra Cabernet Sauvignon mạnh mẽ kinh người, tìm lâu khắp Trung Quốc, rốt cuộc tìm được mảnh, rừng núi biển rộng, ở giữa dãy núi, khai khẩn vườn nho nho , vườn nho này lại trở thành nơi nổi tiếng trong nước.

      Bởi vì nơi này có linh hồn thợ nấu rượu.

      chiếc Audi Pikes Peak màu bạc, dọc theo đường ven biển dài, chạy tới dãy núi trùng trùng điệp điệp.

      Đường Khả Hinh ngồi xe mấy giờ, vẫn biết mệt mỏi, ở địa phương này, người ở thưa thớt, thậm chí làm bạn với mình, tất cả đều là núi non, cùng tiếng chim hót ngọt ngào, những loài hoa màu hồng, vàng, trắng đếm hết, tràn lan ở đường ven biển dài, người tới địa phương này, tâm hồn giống như được tẩy rửa, sạnh , thoải mái. . . . . . Hai mắt của lộ ra kích động, bật cười : "Trời ạ! ! Nơi này đẹp!"

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, chỉ nở nụ cười cầm tay lái, cho xe nhanh chóng chạy tới phía trước, đeo kính đen, nhìn con đường uốn lượn phía trước, sắp đến.

      "Em rất may mắn có thể nhìn thấy vườn nho ở trong nước chúng ta! ! Nhất định rất đẹp, rất lớn! !" Đường Khả Hinh nhìn , kích động cười .

      Trang Hạo Nhiên cười, muốn nhấn mui xe lên, bởi vì ánh mặt trời rất gắt.

      "Đừng đóng! ! Em thích nơi này! !" Đường Khả Hinh nhìn đường ven biển bên kia, lập tức vươn tay, quét gió biển, kêu to: " thoải mái . . . . . . biển nơi này khác với biển trong thành phố của chúng ta đấy!"

      "Dĩ nhiên khác! ! Buổi tối còn có tôm hùm bò lên!" Trang Hạo Nhiên cười .

      "! ?" Đường Khả Hinh nhìn , kinh ngạc hỏi.

      "Giả!" Trang Hạo Nhiên cười .

      " hư !" Đường Khả Hinh lập tức vươn tay muốn đánh .

      "Ôi, ôi! ! Chớ lộn xộn, lái xe đấy, em ngồi đàng hoàng cho , sắp đến rồi! !" Trang Hạo Nhiên cười nắm chặt bàn tay bé của , liền nhìn thấy con đường núi sâu thẳm, thẳng hướng bên trong, cổng vòm màu đen khổng lồ, phía treo năm chữ to, vườn nho của Bác Dịch. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 585: CON GÌ BỐN CHÂN

      Xe thể thao dừng ở trước cửa lớn màu đen vườn nho, Trang Hạo Nhiên mới vừa xuống xe, cũng thấy Đường Khả Hinh nhảy xuống xe, xông tới cánh cửa sắt màu đen kia, nhìn dáng vẻ nóng nảy, nhịn cười được.

      Đường Khả Hinh kích động đứng ở trước song sắt, hai tay nắm chặt thanh sắt, nhón chân lên nhìn đường núi yên tĩnh bên trong, khuôn mặt kích động, kêu lên: "Mau gọi người tới mở cửa! Tại sao có người gác cổng ?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười xuống xe, liếc đường núi sâu thẳm, liền lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Bác Dịch.

      Chuông điện thoại di động reo vang, nhưng có ai nghe.

      Trang Hạo Nhiên rất hiểu , liền tựa vào bên cạnh song sắt, nhắn tin cho Bác Dịch : "Là tôi và thư ký của tôi đến vườn nho rồi, mở cửa cho tôi ! Nhanh lên chút!"

      Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: "Vườn nho này chỉ có mình ấy sao?"

      "Bình thường là vậy." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, nóng đến có chút chịu nổi, tới dưới đại thụ gần cánh cửa sắt, thở ra hơi.

      " người làm sao trông nom vườn nho lớn như vậy?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Bình thường có việc gì, cũng chỉ là người!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn : "Lúc bận mời công nhân bên ngoài. Nơi này có mấy vườn nho, có người chủ phải chịu trách nhiệm tuyển chọn công nhân, bọn họ đều rất có kinh nghiệm."

      "Ồ. . . . . . ấy rất lợi hại ! mình trông nom cả vườn nho!" Đường Khả Hinh lại úp sấp trước song sắt, nhìn con đường mòn sâu thẳm, đột nhiên có chút nghi ngơ : " cách khác, nếu người này thăm bạn chút, hoặc về nhà ..., chúng ta có thể ở chỗ này mãi mãi sao?"

      " biết, có đôi khi ấy xuống hầm đất, đợi thêm lúc nữa." Trang Hạo Nhiên an ủi , .

      Đường Khả Hinh vẫn rất tha thiết ngẩng đầu, nhìn con đường núi sâu thẳm, thậm chí thấy hai bên đường, có nhiều hoa biết tên. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh : "Em qua đây nghỉ ngơi chút. Chúng ta có thể phải ở đây ít thời gian."

      ". Em muốn vào nhanh chút!" Trong cuộc đời, Đường Khả Hinh nhắc tới rượu đỏ, rất nhiệt liệt.

      Trang Hạo Nhiên có cách nào với , liền cười về phía xe thể thao, đóng lại mui xe, ngủ.

      Đường Khả Hinh xoay người, trợn mắt nhìn và chiếc Audi Pikes Peak cái, mình rất nhiệt tình chống hàng rào, như đứa bé trung thành, hết sức nghiêm túc chờ đợi.

      Mặt trời dần dần lên giữa trung, lại chậm rãi theo thời gian giữa trưa từ hai giờ, ba giờ, mà ngã về tây.

      Trang Hạo Nhiên ngủ ở xe lúc, nhìn cánh cửa sắt này, thở dài hơi, ra xe thể thao. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng chờ đến nhịn được, ngồi tê mông cửa sắt, cởi giày cao gót xuống, nặng nề thở dài, khổ sở : "Rốt cuộc lúc nào ấy mới ra ngoài?"

      Trang Hạo Nhiên bưng thùng giấy Đường Khả Hinh mua về phía , đem thùng lớn để dưới đất, dùng tay mở cola, rót cho mỗi người ly, liền cầm cánh gà, chậm rãi xé ăn.

      " giống như nóng nảy?" Đường Khả Hinh nhìn hỏi.

      "Gấp cũng được. ấy mở cửa !" Trang Hạo Nhiên ăn cánh gà còn giòn, vẻ mặt đau khổ : " thề, sau này lại ăn con gì bốn chân ở Kentucky, phải là người!"

      Phốc!

      Đường Khả Hinh nhịn được bật cười.

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn , : "Nhìn cái gì? Mua cái gì mua, mua loại này qua thời gian ăn tốt! ! Nó còn có thể là con bốn chân, con sáu chân! Sau này cho ăn!"

      Đường Khả Hinh cầm khối thịt ức gà bỏ vào trong miệng cắn.

      Trang Hạo Nhiên ghét bỏ nhìn người này ăn khối thịt rất lớn giống như ăn khoai lang, bất đắc dĩ lắc đầu cái : "Em mãi mãi cũng thể nào trở thành mỹ thực gia đấy!"

      "Vậy vào núi bắn nai rừng cho em ăn à?" Đường Khả Hinh xem thường liếc về phía , chắt lưỡi .

      "Kỹ thuật bắn súng của như thần! Nếu như thực có nai, nó sống lâu!" Trang Hạo Nhiên thở dài hơi, gặm cánh gà, bất đắc dĩ : " là làm nhục!"

      "Vậy cũng đừng ăn! !" Đường Khả Hinh muốn cướp cánh gà trong tay !

      Trang Hạo Nhiên giơ tay trở lại, nhanh chóng ăn ba cánh gà, lại ăn khối thịt ức gà lớn, giống như gặm thứ độc, gặm xong, lại nâng ly coca lớn uống xong, liền quyết định đứng lên : "Ăn no! ! Đến đây ! ! Vào thôi!"

      " vào? làm sao vào?" Đường Khả Hinh gặm miếng thịt gà cuối cùng, ồn ào đứng lên, nhìn hỏi.

      "Trèo vào! Nơi này đến buổi tối, cũng biết có sói hay ." Trang Hạo Nhiên là người thông minh, sợ hy sinh!

      "Trèo vào? Trèo thế nào?" Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn , : "Cửa này tối thiểu có ba thước, huống chi, nhìn thấy bên kia đầy đồ à?"

      " theo ," Trang Hạo Nhiên dẫn Đường Khả Hinh tới bên cạnh cánh cửa sắt màu đen kia, có bức tường hai mét rất cao, rất loang lổ, nhiều cỏ xanh, cắm chặt ở nơi khe hở, vươn tay kéo mạnh cây cỏ cái, bám chặt, : "Tới đây!"

      "Làm gì?" Đường Khả Hinh tới, nhìn , ngạc nhiên hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , : " ôm em lên ! Sau đó em cố gắng chút, qua! theo sau."

      "À? Em . . . . . Em . . . . . mình qua à? Chẳng may té làm thế nào? Chẳng may có rắn làm thế nào?" Đường Khả Hinh lắc đầu cái, chịu.

      " ! Bên kia là bụi cỏ, lúc nảy em còn bên kia xinh đẹp !" Trang Hạo Nhiên nhìn , sảng khoái .

      ". . . . . . cao hai mét đấy. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn sợ hãi.

      "Nghe lời! ! Nếu , chúng ta phải ở chỗ này qua đêm!" Trang Hạo Nhiên lại dụ dỗ : " có việc gì, tin tưởng , rất quen thuộc nơi này! Em hãy nghe cho kỹ, leo lên sau tường, lập tức nhắm mắt lại nhảy xuống, người sức tưởng tượng rất đáng sợ! Hiểu ?"

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn chịu.

      "Đường Khả Hinh! Dũng cảm chút! ! Giống như tối hôm qua, dũng cảm chút!" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, trêu chọc .

      Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên nhìn .

      "Tới đây. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại ngoắc.

      Đường Khả Hinh liền có cách nào, chậm rãi qua, tới trước mặt của .

      Trang Hạo Nhiên nhìn , mỉm cười : " ôm đấy!"

      vừa xong, chợt ôm chặt cái mông tròn của Đường Khả Hinh, lập tức nâng lên giống như người cha.

      "A!" Đường Khả Hinh khẽ kêu tiếng, ôm chặt cổ của , đỏ mặt cúi xuống, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, hết sức hấp dẫn, cố ý trừng .

      "Này! ! Cẩn thận !" Trang Hạo Nhiên ôm chặt Đường Khả Hinh dựa vào bên tường, : "Độ cao này hẳn đủ, em dán vào người của có lợi thế chiều cao."

      " dán và người của em chiều cao cũng tồi!" Đường Khả Hinh thuận thế lời này xong, mới cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Trang Hạo Nhiên cười ôm chặt : "Mau trèo qua! !"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, liền có chút run rẩy khổ sở đưa hai tay ra, nằm sấp ở tường cao loang lỗ, nhìn xuống mặt đất hai mét, cao nha, trái tim của đập thình thịch, nhắm mắt lại muốn khóc.

      "Đừng sợ! ! Mau!" Trang Hạo Nhiên chỉ sợ sợ, liền gọi : " sợ, đó chỉ là bức tường mà thôi! Đạp vai của ! ! Nghe lời!"

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải thở dài cái, lập tức cắn răng chỏi người lên, với tường, với tới, chỉ đành phải thử đưa thân thể lên , đạp ở bả vai Trang Hạo Nhiên, hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi nhìn xuống, lại hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch! !

      "Nhảy! !" Trang Hạo Nhiên để cho Khả Hinh đạp bả vai của mình, lại ôm chặt bắp đùi của , thúc giục.

      Đường Khả Hinh thở gấp, khổ sở khóc : "Rốt cuộc em biết tại sao Tiêu Đồng tới! Ô ô ô ô. . . . . ."

      "Đừng khóc! ! Nhanh lên chút! ! Cũng gần năm giờ rồi! Nơi này trời mau tối! Mau!" Trang Hạo Nhiên lại thúc giục!

      Bây giờ Đường Khả Hinh có biện pháp, chỉ đành phải ôm đầu tường, thân thể nghiêng qua bên này, dám nhìn phía dưới, liền ah tiếng nhảy xuống! !

      Cả thân thể của lập tức nhào vào cỏ mềm mại, chấn động gót chân rất đau, lại hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, nhìn bờ tường cao, thể tin chính mình nhảy xuống.

      "Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên đứng bên ngoài, ngẩng đầu căng thẳng gọi: " có sao chứ?"

      " có việc gì, chỉ là chân bị đau chút. . . . . ." Đường Khả Hinh đè chân của mình, có chút ủy khuất .

      " có việc gì là tốt! ! Cách xa bụi cỏ chút, nơi này rất nhiều xà!" Trang Hạo Nhiên lại thúc giục. (ha ha ha).

      Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hoảng sợ đến mất hồn, phát điên chạy ra bụi cỏ, đứng ở trong đường núi. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên biết Đường Khả Hinh ra, liền yên lòng lui về phía sau mấy bước, nhìn bờ tường cao, hai mắt lập tức sắc bén, chạy nhanh lên phía trước, tay vồ bụi cỏ chỗ khe hở hốc tường, liền tung người lên, tay chống đầu tường, liền nhảy xuống! !

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn bản lĩnh rất tốt.

      Trang Hạo Nhiên có chút hả hê vỗ vỗ bụi bậm trong tay, nhìn cười : "Rất lợi hại chứ?"

      "Chậc! Có bản lãnh mang theo em cùng nhảy!" Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim vẫn còn đập thình thịch.

      "Được rồi, đừng chuyện này! Cầm giày, cầm giày!" Trang Hạo Nhiên thúc giục .

      Đường Khả Hinh ngay lập tức tới cạnh cửa sắt, ngồi xổm xuống đưa tay ra cầm giày cao gót của mình, mệt mỏi chịu nổi, mặt đầy mồ hôi mang vào.

      "Tại sao gần đây chọn mang giày cao gót cao như vậy?" Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu này, nhìn , ngạc nhiên hỏi.

      "Ai cần lo!" Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn cái, mới nện giày cao gót về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên liếc cái, đột nhiên có chút buồn cười về phía trước, đúng lúc này, nghe được nơi xa chó tiếng chó sủa, sửng sốt.

      Đường Khả Hinh cũng trợn to hai mắt, nhìn tới trước mấy con chó sói lớn xông tới, grâuuu grâuuu chạy đến, hoảng sợ đến kêu to: "Cứu mạng ! ! Có chó! !"

      Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, mở trừng hai mắt, khiếp sợ kêu to: " ấy nuôi chó lúc nào vậy! ?"

      "Cứu mạng . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh liên tiếp lui về phía sau kêu lên! !

      "Chạy mau! !" Trang Hạo Nhiên lập tức kéo Đường Khả Hinh mất hồn mất vía, phát điên xông về cánh cửa sắt, nghĩ biện pháp mở cửa! !

      "Grâuuu . . . . . .. . . . . . " Bảy con chó sói nhào tới, nhe răng muốn xé nát Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh! !

      Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn, hoảng sợ, lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh ngồi xổm xuống, tay ôm đầu của dúi vào trong ngực của mình, mặt cúi xuống khuôn mặt của , tuyệt đối để cho mặt bị thương nữa, hí mắt nhận lấy tất cả! !

      "Tướng quân. . . . . ."

      Nơi xa giọng lạnh lùng truyền đến.

      Có vài chó lập tức dừng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hung hăng nghiến răng, lè lưỡi. . . . . .

      Hai người nhất thời hoảng sợ, nghĩ tới tình trạng đáng sợ nhất xảy ra, Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, mồ hôi đầm đìa nhìn mấy con chó sói lớn, còn cao hơn so với người, lại ngẩng đầu lên, nhìn người phía trước. . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến vỡ tim, đầu từ trong ngực Trang Hạo Nhiên chui ra, run rẩy ghé đầu, liếc về phía mấy chó sói lớn ở phía trước, còn có bóng đen áp xuống, hai tròng mắt của nhấp nháy, lại trợn to hai mắt, thấy phía trước có người đàn ông, khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tang thương, vẫn che giấu được nét đẹp trai vốn có của , đường nét sâu lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, có mấy phần mùi vị đàn ông phương Tây, mặc áo sơ mi màu nâu, quần tây màu đen, mang giày leo núi màu đen, dày, bùn đất dính người của , bao gồm mí mắt cũng dính chút bụi ố vàng. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 586: TRUYỀN THỪA

      Rừng nho trải dài vô tận, theo địa thế cao thấp, mở rộng ra bầu trời xanh bao la ở đầu kia, phía sau rừng cây xanh tươi, giống như dũng sĩ uy vũ, có mấy tòa nhà nóc màu nâu sậm phong cách Châu Âu, tọa lạc ở dưới chân núi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bậc thang màu trắng uốn lượn ở phía sau núi.

      Ba bốn giờ chiều, ánh mặt trời vẫn mãnh liệt, nóng bức chiếu xuống, rơi vào từng tầng cây nho.

      Ở chỗ này, bạn cảm giác trời đất mênh mông, sức sống mạnh mẽ, ngay cả tiếng hít thở trong thân thể bạn cũng rất nhịp nhàng.

      Tiếng bước chân gấp gáp buồn bực, từ ngay chính giữa con đường vườn nho truyền đến.

      Người đàn ông dẫn đầu, nện bước chân nặng nề về phía trước, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo, hai mắt thâm thúy, đưa mắt nhìn phía trước chút, cũng cảm giác mọi chuyện xảy ra thế giới, đều liên quan mình.

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh thở hổn hển theo phía sau, nhất là Khả Hinh, từ mới vừa nhảy tường vào, vào vườn nho, tốn tiếng đồng hồ, cộng thêm trước đó bị kinh sợ, vốn suy nghĩ tốt đẹp lại bị thực tế trắng trợn đánh vỡ, chỉ thấy chân , xách theo giày cao gót của mình, tựa bên cạnh Trang Hạo Nhiên, vừa loạng choạng về phía trước, vừa quay đầu, nhìn núi non trùng điệp, tầng tầng cây nho xanh rì, rất bao la lại tĩnh lặng nằm ở phía chân trời, bạn có thể cảm thấy linh hồn của bọn chúng cuộn trào, loại cảm giác mênh mông tự nhiên mà đến. . . . . .

      Sắp đến mùa hè, trải qua mùa xuân, mùa màng dịu dàng canh giữ, cây nho nhú ra cành lá xanh non, giống như bươm bướm giương cánh, giương thành màu xanh biếc, đón gió đng đưa, từng đợt mùi bùn tanh theo mùi cành lá đập vào mặt, rốt cuộc Đường Khả Hinh mới thoải mái thở dốc hơi, có chút kích động nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, chỉ cần nghĩ đến, quá khứ thưởng thức rượu ngon, toàn bộ đến từ thiên nhiên trân quý ban cho, nếu như dịch rượu là thượng đế, như vậy những cành lá xanh tươi này giống như võ sĩ dây leo, chính là vương quốc của nó. . . .

      "Hôm nay, mọi người tới đây làm gì?" Lúc này, Bác Dịch mới lên tiếng, vừa tới phía trước, nhàn nhạt hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo mà tục tằng của , có chút mệt mỏi thở ra, : "Tập đoàn chúng ta chuẩn bị tổ chức bình luận rượu, sau đó tranh tài chuyên gia hầu rượu, muốn mời làm giám khảo."

      Bác Dịch lạnh nhạt : "Cậu biết tôi có thời gian."

      "Cho nên tôi tìm được rồi." Trang Hạo Nhiên cười .

      "Tại sao. . . . . ." Mặc dù Đường Khả Hinh cảm thấy trước mặt cảnh đẹp tráng lệ, nhưng mệt mỏi chịu nổi, hỏi : "Tại sao. . . . . . Tại sao chúng ta . . . . . lái xe vào ?"

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng. . . . . .

      "Chỗ này của tôi cho phép có chút các-bon- ô-xít bay vào, ngoại trừ hầm rượu của tôi tự phát ra. . . . . ." Bác Dịch lạnh lùng .

      Đường Khả Hinh sững sờ, lại nhớ tới bộ dáng Tiêu Đồng khóc lớn, sáng nay dù chết cũng muốn tiến vào, sau lưng của trở nên lạnh lẽo.

      "Vậy ở trong vườn, tại sao nhận điện thoại?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cười hỏi.

      " suy nghĩ công việc . . . . . ." Bác Dịch qua con đường có cây ngô đồng, ánh mặt trời chiếu gay gắt, quẹo cua mới trả lời.

      ". . . . . . . ." Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn bóng lưng người đàn ông này, cảm thấy suy nghĩ của thể tưởng tượng nổi.

      "Lần này cậu tiến bộ, còn biết trèo tường." Bác Dịch lạnh lùng : "Lần trước cùng Tiêu Đồng, ở bên ngoài đóng quân dã ngoại buổi tối."

      Đường Khả Hinh khiếp sợ đến trợn to hai mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên, cảm thấy tức giận muốn vươn tay, bóp cánh tay của , muốn : lừa em !

      "Còn , lần trước chúng tôi sắp bị muỗi đốt chết!" Trang Hạo Nhiên cười xong, liền nhìn lại Khả Hinh ở bên cạnh mệt mỏi chịu nổi, mới : " này là Khả Hinh, thư ký thân cận của tôi, cũng là con ngựa ô nay tham thi đấu chuyên gia hầu rượu!"

      Rốt cuộc Bác Dịch dừng bước lại, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, này cởi giày cao gót xuống, vóc người xinh đẹp hơi thấp, mặc áo sơ mi trắng lịch , quần trắng, bên ngoài khoác tây trang màu xanh dương, sắc mặt ửng hồng nóng bỏng tràn mồ hôi, đôi mắt to lấp lánh linh động, có chút sợ hãi nhìn mình, mắt của nheo lại, rốt cuộc mở miệng : "Tiến hành đến giai đoạn thứ mấy?"

      "Thứ hai!" Trang Hạo Nhiên cười .

      "Lúc này tới đây làm gì?" Bác Dịch xoay người tiếp tục về phía trước.

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , sửng sốt.

      Trang Hạo Nhiên cười : "Vừa lúc Tiêu Đồng chịu , Vitas muốn để cho ấy cùng tôi, để cho ấy theo học tập mấy ngày ở vườn nho."

      "Học tập nếm thử tốt nhất là vào mùa thu, mùa xuân, hạ, đến cũng học được. . . . . ." Bác Dịch tự có ý của mình, xong, tiếp tục về phía tòa nhà hai tầng đầu tiên theo phong cách Châu Âu.

      "Nghĩa là sao ?" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi khẽ.

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng : "Đến lúc đó em biết. Bây giờ em cũng hiểu."

      Đường Khả Hinh cau mày nhìn cái, vẫn nhịn được đưa mắt thả vào vườn nho, lại ngoài ý muốn phát , vườn nho ở trong sách, giữa các bậc thang, luôn lật các loại bùn đất, giữa luống cây, tuyệt cỏ dại mọc thành bụi như vườn nho này, mà giữa cây nho khắp nơi sinh trưởng rất nhiều hoa cỏ màu xanh, đỏ, vàng, thậm chí phương xa còn trồng mảng Lavender nho , đón gió chập chờn. . . . . .

      Mùi thơm nhàng làm cho người ta quên lãng phiền não, nhất thời theo gió đập vào mặt.

      kinh ngạc kêu lên : "Tại sao, cây nho nơi này, đều quản lý? Thậm chí cũng làm cỏ dại...!"

      Trang Hạo Nhiên lập tức có chút bất đắc dĩ nhìn .

      Bác Dịch ở phía trước, dừng bước lại, nhàn nhạt hỏi : "Vậy cho tôi biết, trong mắt vườn nho là cái dạng gì?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn , : "Tối thiểu giữa các luống đều gọn gàng, có cỏ dại, để cho quả nho có thể lành lặn hút lấy tinh hoa nhật nguyệt."

      "Hả?" Bác Dịch chậm rãi gần , lạnh nhạt hỏi: "Sau đó?"

      "Sau đó. . . . . ." Đường Khả Hinh bởi vì chưa từng vườn nho, ra tiếp theo như thế nào.

      "Sau đó phun thuốc trừ sâu và phân hoá học, bảo đảm côn trùng gây bệnh xâm nhập cây cối, sinh ra các loại bệnh khác. Để cho quả nho có thể lớn lên giống như ngọc trai Hải Nam, dáng dấp vừa tròn vừa trơn bóng, sau đó dùng máy móc, cày đất, dùng thuốc diệt cỏ mạnh để loại bỏ cỏ dại, tránh cho nó hút mất nhiều chất dinh dưỡng, trấn áp nó, là như thế phải ?" Bác Dịch nhìn , lạnh lùng hỏi.

      ". . . . . . . . ." Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trong lòng suy nghĩ: là như thế này mà. . . . . .

      Bác Dịch lạnh lùng nhìn , : "Sau đó phun thuốc trừ sâu lên quả nho giống như sương trắng, chủ vườn nho cũng dám uống rượu mình chưng cất, dám uống sao? Thuốc trừ sâu bao trùm quả nho, cảm thấy vị như thế nào?"

      Đường Khả Hinh dám lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên hơi mỉm cười nhìn .

      "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi cũng lắm. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ.

      Bác Dịch hơi nhạo báng, nhìn : "Cho nên có thể thắng sao? chuyên gia hầu rượu cũng qua vườn nho, thể xưng chuyên gia hầu rượu hợp cách."

      "Vậy có thể cho tôi biết, lý do để cho cỏ dại tồn tại là. . . . . ." Đường Khả Hinh tò mò hỏi.

      "Cỏ dại?" Bác Dịch cau mày nhìn : "Ở trong mắt , thực vật dùng được gọi là cỏ dại?"

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở bên, dám lên tiếng.

      Bác Dịch gì, chỉ tạm thời tới đường bùn đất ở bên cạnh, nhắc cái sọt, về phía nhánh cây nho nào đó, hái xuống vài lá màu tím non nớt, bỏ vào trong sọt, mới sâu kín : "Con người bây giờ chỉ vì cái trước mắt, các loại rượu mới được quản lý lỏng lẻo, có theo nguyên tắc truyền thống trước đây, phun thuốc trừ sâu, tưới nước quá độ, nuôi quả nho vừa tròn vừa lớn, nhưng vị bằng lúc trước. có phát , quả nho trong siêu thị, luôn ăn ngon như lúc chúng ta còn bé hay ? Quả táo trong siêu thị, chúng ta ăn có hương vị ngọt ngào như lúc ? Nước quá nhiều, hương vị tập trung."

      Đường Khả Hinh sửng sốt.

      "Đó là bởi vì bọn họ tôn trọng nguyên tắc tự nhiên, chỉ cần sản lượng cần chất lượng, dù sao mọi người bị buộc chấp nhận cắn quả táo, nước quá nhiều cũng sao." Bác Dịch lạnh nhạt xong, lại tới phía đầu kia, hái chút cành lá màu xanh nhạt, bỏ vào trong rổ, mới tiếp: "Trong mắt thấy những hoa cỏ dại này, ra bọn chúng có sức hấp dẫn và ý nghĩa do thiên nhiên ban cho. Mặc cho hoa cỏ dại tự nhiên sinh trưởng, thứ nhất có thể giúp đất đai hấp thu những phần thành tốt, hai bên duy trì cân bằng sinh thái tự nhiên, hàng năm khi nước mưa quá nhiều, bọn chúng còn có thể trợ giúp cây nho và trái cây, hấp thu lượng nước dư thừa, giống như quá trình sinh trưởng dừng lại quá nhanh, để cho nho hút nước quá độ, ảnh hưởng hương vị. Đồng thời hương hoa của bọn chúng bị dây leo hấp thu, từ đó để cho quả nho, có thể toả ra mùi thơm giống các nơi khác. . . . . ."

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nghe những lời này.

      Bác Dịch lại chậm rãi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh : "Có lẽ cũng biết, thế giới này mỗi dạng thực vật đều có công hiệu hoạt hoá nguyên tố vi lượng dưới lòng đất, mà chút lượng nguyên tố có thể chuyển hóa vào trong cây nho và quả nho, để cho chúng có giá trị dinh dưỡng cao hơn."

      "A. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

      " nên xem tranh tài chuyên gia hầu rượu là kiện quan trọng của , còn sớm lắm!" Bác Dịch nhạo báng tiếng, mới chậm rãi đứng lên, nhìn gốc cây trước mặt có gần ba mươi năm tuổi, giống như đưa mắt nhìn người tình, vươn tay nhàng đè xuống, mới chậm rãi : "Thiên nhiên tự có nguyên tắc sinh tồn của nó, nếu như tôn trọng tự thiên, nó cũng trả lại cho càng nhiều, nhưng bây giờ người hiểu được đạo lý này quá ít."

      "Có thể có người vậy kiên trì như cũng rất ít rồi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cảm thán cười .

      Bác Dịch lạnh lùng quay đầu, nhìn : "Ít là bởi vì có tiếp thu tốt truyền thừa. Ít là bởi vì mọi người quá lười tiếp nhận! Ngay cả tư cách lên kháng nghị cũng có, mặc cho số thực phẩm nhàm chán có cơ hội phát triển, tạo ra giá trời. Nhân loại chúng ta gieo gió gặt bão."
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 587: NĂM LY NƯỚC

      Ba người tiếp tục dọc theo con đường bùn đất trong vườn nho, tới biệt thự, trong quá trình này, Bác Dịch nhắc tới nho trắng mình phơi nắng rất tốt, chuẩn bị làm rượu mạch can. . . . .

      Hạo Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Bác Dịch, : "Trời ạ! làm rượu mạch can?"

      Bác Dịch lạnh lùng vào nhà của mình, mới : "Thế nào? được sao?"

      Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ : "Rượu mạch can rất khó chưng cất, tốn thời gian rất nhiều."

      "Nếu linh hồn của được tự do, tại sao lại muốn chạy tới thế giới này?" Bác Dịch để sọt xuống, đón ánh trời chiều rơi xuống, nhìn từng gốc cây nho, cành lá phía quá nhiều, lúc chuyện, trong tay có thêm cây kéo, bước vào trong vườn, cắt tỉa cành lá.

      Đường Khả Hinh kích động đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao lớn của Bác Dịch đứng ở trước cây nho, hai mắt chăm chú cắt lá, khuôn mặt tang thương, khắc rất nhiều nếp nhăn kiên nghị, trong lòng của nghĩ tới, tại sao người đàn ông có thể tĩnh tâm chưng cất rượu mạch can?

      Rượu mạch can là loại rượu đỏ kinh điển từng hiển hách thời của Pháp, quả nho tốt nhất phải được công nhân hái xuống bằng tay, đặt ở trong lều, để cho quả nho kể từ ngày hái trở , trải qua mấy tháng hong gió, cho đến tháng tư năm sau, chờ cho quả nho dần dần bị bốc hơi nước, chỉ còn lại lượng đường (giống như nho khô), lại trải qua ép nước lên men mà thành, nhưng bởi vì phương pháp chưng cất rượu có lịch sử lâu đời truyền thống, bởi vì tốn thời gian, tốn công phí sức, mà từ từ thất truyền. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên im lặng vào ruộng bậc thang, đứng ở trước cây nho, hai tròng mắt dần dần thâm trầm, nắm lên nắm bùn đất, đưa lên mũi hít , lại đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm xuống.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngồi xổm ở trước mặt của , nhìn nét mặt nếm bùn đất, kinh ngạc : " nếm. . . . . . Nếm bùn đất à?"

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười cầm bùn đất, đưa đến mũi Đường Khả Hinh, để cho ngửi.

      Đường Khả Hinh cũng tò mò vươn người tới trước, nhàng cúi đầu ngửi bùn đất cái, hơi có mùi tanh đá, cau mày nhìn : "Bùn nàycó. . . . . . mùi đá?"

      Trang Hạo Nhiên gì, chỉ vươn tay chống gốc cây mấy chục năm tuổi ở trước mặt, nhìn vết sẹo bên ngoài, liếc về phía Bác Dịch ở đầu kia : "Cây này có. . . . . . 60 năm chứ?"

      "Ừ. . . . . ." Chỉ cần Bác Dịch đứng ở trong vườn, cũng ngừng suy nghĩ, dọc theo đường liền bắt đầu cắt tỉa cành lá.

      "Sắp loại bỏ chứ?" Trang Hạo Nhiên cười hỏi.

      "Sắp." Bác Dịch nhàn nhạt .

      "À? 60 năm cũng loại bỏ, phải rất đáng tiếc?" Đường Khả Hinh cũng biết, phải cây nho càng già càng tốt, bởi vì có số cây nho sau khi lão hóa có thể cho ra quả nho rất ít, hơn nữa hoàn cảnh địa lý và giống cầu cũng cao.

      "Cũng chỉ là trở về với tự nhiên mà thôi. Cây nho khu vực này, là cha của tôi giữ lại lúc còn trẻ, cha của tôi trước, nên do tôi chăm sóc." Bác Dịch lại tỉ mỉ nắm cành cắt lá.

      Đường Khả Hinh nhịn được ngẩng đầu lên nhìn .

      "Có cần giúp tay hay ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cười hỏi.

      " cần, các người nên đụng vào cây nho của tôi." Đối với vườn nho Bác Dịch cầu rất cao, sắp tới ngày mùa mùa, cũng nghiêm khắc chọn lựa công nhân, để phòng ngừa bọn họ hơi cẩn thận, liền hư hỏng năm trồng trọt.

      " về trước . Tôi theo sau ngay, lúc nảy bởi vì đưa hàng mẫu đến phòng thí nghiệm, tôi cũng chưa ăn cơm." Bác Dịch tay cầm vài cành lá nho, lại nhăn mặt cúi đầu, thông qua ánh sáng mặt trời chiều lặn về phía tây chiếu tới, tỉ mỉ chú ý bóng cành lá phóng xuống mà phán đoán tình trạng sinh trưởng của nó, lại cắt bỏ vài cành lá.

      "Tốt." Trang Hạo Nhiên mỉm cười kéo Đường Khả Hinh về phía tòa biệt thự độc lập, đó là nhà Bác Dịch ở mình, phía sau mới là căn phòng chính trong vườn nho, còn có nhiều phòng đọc sách, hầm rượu phân hai nơi, ở dưới mặt đất, ở trong hang núi, thỉnh thoảng gió thổi tới, cũng có thể cảm nhận nơi hang núi u tối truyền đến tiếng kêu đáng sợ giống như mãnh thú.

      " ấy mình trong vườn nho này à?" Đường Khả Hinh vừa vào trong, vừa kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, thể tin hỏi.

      "Đúng vậy. . . . . . Chỉ là ban ngày cũng có công nhân tới đây làm việc, bởi vì phía sau núi chính là thôn trang, em nhìn thấy nơi xa có mấy nóc nhà màu đỏ, là khu vườn của người khác." Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh vào căn phòng lớn bằng gỗ màu nâu của biệt thự, phía trước là cổng vòm màu đen, có rất nhiều hoa Kim Ngân rũ xuống, hai bên trồng hoa Lavender, hoa hồng, đung đưa, tỏa ra mùi thơm kì lạ. . . . . .

      Đường Khả Hinh hết sức kích động đứng ở ngoài cửa, nhìn ngôi nhà gỗ theo phong cách Châu Âu, còn có hoa hồng và hoa Lavender ở trước đình, cảm thán cười : " cần , em cũng cảm thấy quả nho nơi này, nhất định ăn ngon hơn chỗ khác."

      Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn Trang Hạo Nhiên, kích động cười : "Em vẫn cho rằng, nhất định phải ở đất nước truyền thống, mới có thể chưng cất rượu đỏ tốt nhất, đó là em nông cạn rồi, rượu đỏ là linh hồn, chỉ cần mình dụng tâm vung đắp, khẳng định có thể toả ra mùi rượu độc đáo của nó. Cho nên, bản thân rượu đỏ cũng là loại dẫn dắt, dẫn dắt trí tuệ của nhân loại, nhiệt tình nhân loại, còn có tinh hoa nhân loại. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới nhìn : "Vào ."

      "Tốt!" Đường Khả Hinh vui vẻ vào, lại như đứa bé đối với chuyện gì cũng rất tò mò, hỏi nữa: "Đúng rồi, tại sao ngoài vườn có rất nhiều tóc người ? Dùng làm gì?"

      "Đây chính là mảnh bình nguyên phía trước núi sâu, cho nên có rất nhiều heo rừng, heo rừng rất ưa thích ăn quả nho, bình thường thôn dân đuổi cũng chạy, thường ít vườn nho bị phá hoại, sau đó bọn họ liền nghĩ biện pháp, lấy tóc người, rải ra bên ngoài vườn nho, lỗ mũi heo rừng rất thính, ngửi được mùi của con người cũng dám tới." Trang Hạo Nhiên cất bước về phía trước, vừa .

      " giống như rất quen thuộc nơi này?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn , .

      " thường tới đây." Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên vào nhà của Bác Dịch, phát phòng khách trang nhã mà xa hoa, giống như trước, giữa ghế sa lon màu đen hình tròn bằng da sáng bóng, ngay chính giữa để cái bàn thủy tinh, phía ly rượu đỏ to, có nhiều lát chanh nổi lên, bên trái là giá sách gỗ tử đàn, rất nhiều bộ sách rượu đỏ, bên phải là giá rượu dựa vào tường, bên trong để vô số rượu đỏ trong và ngoài nước, còn có tủ cất rượu sư tầm . . . . .

      Đường Khả Hinh kinh ngạc đứng ở bên cửa, thấy phía trước ti vi LCD, bày ra sơ đồ, là sơ đồ quá trình tiến hóa của quả nho từ thời cổ đại đến bây giờ. . . . . .

      "Ngồi trước ." Rốt cuộc Bác Dịch xách theo rau dại tới, mình tới phòng ăn kiểu mở ở đầu kia, im lặng rửa tay.

      "Có cần giúp gì ?" Đường Khả Hinh nhìn , mỉm cười hỏi.

      " cần!" Bác Dịch đem rau dại ngâm vào trong nước, từ từ rửa sạch.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon, cũng xoay người nắm tay Đường Khả Hinh, cười : "Ngồi , lúc làm món ăn, thích người khác nhìn."

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh có cách nào, liền cảm thấy bên trong phòng khách nóng bức, cởi áo khoác ra, ôm ở trong tay, mới tò mò quan sát bốn phía.

      Bác Dịch rửa rau, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt to sáng ngời hút hồn nóng bỏng nhìn các nơi, liền im lặng lên tiếng xoay người, lấy ra năm ly thủy tinh đặt ở khay. . . . . .

      "Em khát quá!" Đường Khả Hinh có chút khó khăn nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ : "Em muốn uống nước."

      " có nước cho em uống." Trang Hạo Nhiên cởi tây trang xuống, tiện tay đưa cho Đường Khả Hinh cầm trong tay, câu hai nghĩa.

      "À?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn .

      Bác Dịch nhàn nhạt cầm năm cái ly nước nhìn như giống nhau, tới trước mặt của Đường Khả Hinh, : "Uống ."

      "Năm ly nước à? Tôi cần uống nhiều như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng lắc đầu .

      Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt cười, ngồi ở ghế sa lon đơn, lên tiếng.

      Bác Dịch sâu kín nhìn : " có bảo uống."

      "Vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên.

      "Ngửi, trong nước có mùi vị gì!" Bác Dịch đứng ở bên, giống như Đường Khả Hinh chỉ là cây nho, thâm trầm nhìn.

      "A. . . . . . Được rồi. . . . . ." Mặc dù Đường Khả Hinh hiểu , nhưng vẫn nghe lời nghiêng người tới trước, nâng ly nước thứ nhất, nhàng ngửi cái. . . . . . Ánh mắt của sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn , cười : "Chanh. . . . . ."

      Bác Dịch nhìn , lại nhàn nhạt gọi: "Ly thứ hai."

      Đường Khả Hinh lại nâng ly thứ hai, cúi xuống ngửi hết sức chăm chú.

      Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nhìn .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh có chút khó khăn ngẩng đầu lên nhìn .

      Ánh mắt Bác Dịch lóe lên, lại : "Ly thứ ba. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lại nâng ly thứ ba, hít , mới lại ngẩng đầu nhìn : "Đường. . . . . ."

      "Ly thứ tư. . . . . ."

      "Muối. . . . . ."

      "Ly thứ năm. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nâng ly nước cuối cùng, lại cúi xuống ngửi cái, liền có chút khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn , xin lỗi : "Tôi . . . . . ngửi được. . . . . ."

      "Uống hớp!" Bác Dịch lại .

      Đường Khả Hinh liền chu cái miệng cái, nhất thời cảm giác nước hết sức trong veo ngon miệng, nhưng đến cổ họng, có chút vị cam nhàn nhạt sau đó biến mất lại bắt nhận được mùi vị này, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn .

      Hai mắt Bác Dịch lóe lên, thâm trầm nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng kinh ngạc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cười : "Tôi có tính mang ấy tới đây nhanh như vậy, biết thời gian này bận rộn."

      " người mang đến, còn nhảm nhiều như vậy. Ăn cơm trước ." Bác Dịch xoay người lại căn dặn: "Mang ấy phòng tắm, đổi bộ quần áo, tới đây. . . . . ."

      "Tốt!" Trang Hạo Nhiên bật cười, biết Bác Dịch muốn làm gì.

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn hiểu nhìn hai người đàn ông, mờ mịt khó hiểu, thấy Trang Hạo Nhiên ra ngoài, ngạc nhiên hỏi: " đâu?"

      "Trở về phòng của chúng ta." Trang Hạo Nhiên nhìn , cười .

      "Gian phòng của chúng ta? Chúng ta phải ở nơi này sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

      "Đây là nhà của em à? thôi! ! Phía trước phong cảnh đẹp! mảnh Lavender lớn." Trang Hạo Nhiên lập tức lên trước, nắm bàn tay bé của Đường Khả Hinh, dắt ra.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :