1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 573 : CHỊU TRÁCH NHIỆM (hai)

      thế giới này bị người lừa bịp, đoán chừng chính là Lâm Sở Nhai.

      Người này vì cưới được vợ, quay đầu sớm? Ngày ngày ôm hôn minh tinh, cũng chưa có nghĩ tới ngày như thế?

      Lâm Sở Nhai mặt như tro tàn đứng ở trước tấm thớt, nhìn bắp cải to, tươi ngon nằm ở trước mặt của mình, do dự lát, suy nghĩ nên cắt thế nào? khỏi nhớ tới tối hôm qua cùng bọn Lạc Hoành đến nhà ăn ăn cơm tối, đao pháp của đầu bếp kia như thần, giơ cao bắp cải trắng, bằng giọng bắc kinh, ngón tay rất xuất thần nhập hóa : "Bắp cải trắng! ! Bạn đừng xem nó đơn giản, ra nó phải bắp cải trắng bình thường! ! Nó thông qua bàn tay khéo léo của đầu bếp, có thể chế tạo ra 320 món ăn! ! Mẹ tôi nắm bắp cải trắng, coi trọng tách lá ra! ! Món hành tây xào bắp cải trắng phải chú ý việc cắt ra! Món bắp cải trắng xào ớt đỏ, bắp cải trắng xào thịt, dưa cải chua xào ruột già. . . . . . Cũng có riêng hàng ngàn chú ý! Cho nên nên coi thường bắp cải trắng!"

      Tối hôm qua bốn người còn rằng ông ta rất xuất sắc, vỗ tay khen ông ta, vỗ tay khen mẹ của ông ta!

      Lâm Sở Nhai rất hồi hộp cầm dao, nhìn vật tròn trịa, nhịn được nữa, mới vừa muốn cắt xuống chính giữa.

      "Này này này!" Lưu Chí Đức đứng ở bên, mỉm cười lên trước, nhận lấy dao trong tay Lâm Sở Nhai, mỉm cười : "Chú biết cháu biết nấu ăn, nhưng hôm nay chú muốn làm chút món ăn mới cho mấy đứa bé, hay là cháu nghỉ ngơi ."

      ra cần phải , mọi người nhìn dáng vẻ của cũng hiểu muốn làm gì rồi.

      Nhã Tuệ ôm tây trang của Lâm Sở Nhai, đỏ mặt đứng ở bên, cúi đầu dám lên tiếng.

      "Chú, có chuyện gì, cháu giúp mà. . . . . ." Lâm Sở Nhai đứng chỗ làm bộ cười .

      " có việc gì, cháu đường chạy tới, nhất định rất mệt, nghỉ ngơi chút." Lưu Chí Đức là nhân vật nào, theo Đường Chí Long làm trợ lý nhiều năm, làm sao nhìn ra người có thể cầm dao hay ? Chỉ thấy ông gì nữa, cầm dao lên, tay xoay bắp cải trắng, từ cắt xuống, xoay vòng, dùng sức cắt làm hai, lúc này phần lớn tim của bắp cải trắng từ trong miệng buông lỏng ra.

      Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn tay nghề này, phải người bình thường làm được.

      Lưu Chí Đức hai lời, đổi dao, đem khoai tây, cà rốt gọt xong dùng dao bén cắt thành hình vuông, nhanh chóng cắt thùng thùng thùng thùng mấy cái, liền cắt khoai tây và cà rốt thành sợi, bỏ vào trong nước sôi chút muối, nấu sôi, lập tức vặn lửa, thả hành tây, thịt heo băm, thêm chút rượu, nước tương, thả vào cà rốt và khoai tây vào trộn đều. . . . . .

      Quá trình này, Trang Hạo Nhiên nhìn say sưa.

      Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên, nhìn Nhã Tuệ đỏ mặt lâu, lập tức nóng mắt, vụng trộm kéo Trang Hạo Nhiên khẽ: " theo em ra ngoài!"

      "Này, còn chưa nhìn xong mà?" Trang Hạo Nhiên nhìn ra Lưu Chí Đức nhất định là người đơn giản, thậm chí cảm thấy đao pháp của ông rất quen thuộc, nghĩ ra, thậm chí muốn nhìn ông nấu món ăn thế nào. . . . . .

      "Mau! !" Đường Khả Hinh lại nắm tay Trang Hạo Nhiên, kéo ra khỏi vườn hoa , ném cho cái rổ, mình cũng cầm cái rổ, cùng nhau ngồi xổm ở trong đất cà chua, rất thần bí.

      "Em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên ngồi xổm mặt đất, nhìn cà chua xanh treo trước mặt, bật cười hỏi: "Chuyện gì ?"

      "Lâm phó tổng rất thích Nhã Tuệ chúng ta à?" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hạ thấp giọng, hỏi lần cuối cho chắc chắn.

      "Chắc là vậy?" Trang Hạo Nhiên muốn nghiêng người sang, xem chút có còn cà chua chín hay .

      "Có ?" Đường Khả Hinh lại rất kích động hỏi.

      Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt như kinh hãi, bật cười : "Đúng vậy. . . . . ."

      " được! !" Đường Khả Hinh đột nhiên giống mẹ của người ta, kêu to!

      "Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười rộ lên hỏi.

      Đường Khả Hinh căng thẳng, rất gấp gáp, rất tức giận : "Em cũng phải Lâm phó tổng tốt, ấy rất tốt, nhưng em biết ấy trong hơn nửa năm này, ấy ôm phụ nữ ra vào cái khách sạn này tối thiểu tới 300 người, cũng có hai trăm chứ?"

      "Cường điệu vậy?" Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn .

      "Đúng vậy! !" Đường Khả Hinh lại lo sợ : "Có lúc, buổi sáng ấy ôm người đưa lên xe, buổi trưa cùng người ăn cơm, buổi tối lại ôm hôn người! ! giỏi số học tính toán cho em xem! ngày ba người, tháng bao nhiêu người?"

      "90 người?" Trang Hạo Nhiên ngây ngốc trả lời .

      " đúng lắm! !" Đường Khả Hinh lại kích động nắm cái rổ, ngồi xổm gần ngẩng mặt : "Vậy mười tháng là 900 người rồi !"

      "Thôi thôi thôi! !" Trang Hạo Nhiên lại ngồi xổm qua chút, rốt cuộc nhìn thấy trái cà chua, dưới mặt đất, mới trách móc : "Em làm như cậu ấy là Kim Cương vô địch? Cũng phải là rèn sắt khi còn nóng, sắt cũng cong sao!"

      Đường Khả Hinh tức giận phồng mặt, đỏ rừng rực nhìn ! !.

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên cảm thấy Đường Khả Hinh lên tiếng, mới ghé đầu liếc về phía vẻ mặt bác lo lắng cho bạn thân biến thành đóa hoa bị ăn sạch, bất đắc dĩ cười : "Thân ái, em hãy nghe , Sở Nhai mê chơi, nhưng cậu ấy có chừng mực, hiểu chưa? Người trẻ tuổi, mấy ai thích vui chơi? Chơi qua thời gian, thu tâm dưỡng tính mà."

      " ngủ mười giờ! Tại sao bọn họ học ngủ mười giờ?" Đường Khả Hinh hét to.

      "Cũng cần , đó là bởi vì bối cảnh gia đình của so với bọn họ thảm hơn nhiều!" Trang Hạo Nhiên cười hái quả cà chua.

      " được! ! được! !" Đường Khả Hinh lại căng thẳng ngồi xổm qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Lâm phó tổng trời sanh mê chơi, còn chọc đống nợ phong lưu, thậm chí Tiêu Đồng cũng ấy biết gieo bao nhiêu nòng nọc ở bên ngoài! Nhã Tuệ chúng ta là trinh nữ đáng ! ! Trinh nữ, biết ? Trinh nữ rất kiêu ngạo đấy! ! Muốn ăn liền ăn à? Muốn ăn hết chịu trách nhiệm đúng ?"

      Rổ ngã xuống, cà chua lăn ra.

      Tay của Trang Hạo Nhiên trống trơn ngồi xổm mặt đất, nghe xong trái tim đập thình thịch, hoảng sợ đến mất hồn mất vía quay đầu, trừng to mắt nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới chuyện ở Cambridge. . . . . .

      Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ tới chuyện xảy ra giữa hai người, mặt đỏ lên, vội vàng cúi đầu, hái mấy trái cà chua vừa sinh ra đến bao lâu, nện vào trong rổ.

      " ra. . . . . . bây giờ phải em lo lắng cho bạn bè, là . . . . . lên tiếng phê phán sao?" Trang Hạo Nhiên lại quay mặt sang, khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh .

      "Em nào có? Em chỉ thuận tiện thôi!" Đường Khả Hinh lau mồ hôi trán, mới phát mặt trời hôm nay gắt.

      " chịu trách nhiệm, Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn , nhanh.

      "Ai muốn chịu trách nhiệm?" Đường Khả Hinh nghe xong, ngay lập tức căng thẳng nhìn , kêu lên: "Em muốn chịu trách nhiệm! ! muốn hay quá nhỉ, chịu trách nhiệm! ! Em...em, cho dù em còn là trinh nữ nữa cũng kiêu ngạo! Tại sao em sao muốn chịu trách nhiệm? Các người đều phải đàn ông có thể để cho người ta uỷ thác suốt đời! đám người em 18! người chị mấy chục tuổi! Cảm thấy rất kỳ cục, tóm lại phải là người của gia đình ! ! !"

      "Này!" Trang Hạo Nhiên nhìn , có chút tức giận : "Mấy người bọn họ chỉ mê chơi, có chừng mực, nếu như người, khi lập gia đình, bọn họ có thể thương vợ hơn so với bất cứ ai, em tin hay ?"

      "Vậy sao khẳng định, Lâm phó tổng rốt cuộc là Nhã Tuệ bằn nửa người hay Nhã Tuệ bằng nửa người dưới?" Đường Khả Hinh nhìn , kịch liệt hét to.

      "Đây phải là bắp cải trắng cũng muốn cắt sao? Em thấy cậu ấy vì phụ nữ cúi mặt mũi thấp như vậy lúc nào hả?" Trang Hạo Nhiên nhìn , bất đắc dĩ cao giọng .

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, sáp tới gần Trang Hạo Nhiên kêu to: " Bắp cải trắng là có thể đòi vợ?"

      " đối với em tốt như vậy, hôn em cái, ngón tay cũng muốn gảy! ! Cái này có thể so sánh được!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ : "Huống chi, em nhìn nét mặt và ánh mắt của Quản lý Lưu, đây phải là đầy đủ rồi sao?"

      "Em phản đối!" Đường Khả Hinh rất tức giận .

      "Lúc ấy em và Thiên Lỗi cũng hòa hợp, Nhã Tuệ cũng phản đối, có hiệu lực . . . . " Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, có chút cố kỵ ngẩng đầu, liếc .

      Quả nhiên sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt biến, híp mắt trừng chặt , từng chữ từng chữ : "Cho nên hôm nay em mới biến thành bộ dạng này! !"

      xong, liền ném rổ đứng lên, muốn vào trong nhà. . . . . .

      "Này này này!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nắm cánh tay của , xin lỗi, cười : "Được rồi, sai rồi! Đây phải là thuận miệng sao! xin lỗi!"

      " buông tay!" Đường Khả Hinh liều mạng xoay người lại, đẩy ra, sau đó giận dữ chạy vào trong nhà! !

      Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đất, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của , thở dài cái.

      "Nhã Tuệ! ! Chị qua đây, chúng ta có chuyện! !" Sắc mặt của Đường Khả Hinh nặng nề vào trong phòng, hai lời liền kéo bạn thân lên lầu.

      "Này!" Nhã Tuệ ngạc nhiên theo Đường Khả Hinh lảo đảo lên lầu!

      Tiêu Đồng vừa bóc vỏ tôm vừa quay đầu, tò mò nhìn bọn họ, cười : "Chuyện gì, thần thần bí bí như vậy?"

      Ánh mắt của Trần Mạn Hồng sáng lên, cũng im lặng nắm mấy củ cà rốt, vừa cắn vừa lên lầu.

      Lâm Sở Nhai nhìn Nhã Tuệ lên lầu, chú dì bận, cũng lập tức ngoắc : "Mấy tên khốn kiếp các người theo tôi !"

      Trang Hạo Nhiên mới vừa vào phòng, liền nhìn thấy bốn người Lâm Sở Nhai thần bí lên lầu, lập tức biến sắc, xoay người muốn .

      "Tới đây! !" Lâm Sở Nhai đứng ở cầu thang, nhìn Trang Hạo Nhiên khẽ vẫy tay, đe dọa : " tới đây, hai ta thắp nhang lạy Quan Nhị Ca, hôm nay liền cắt đứt! !"

      "Người nào thắp nhang lạy Quan Nhị Ca với cậu !" Trang Hạo Nhiên nhìn , nhịn được cười .

      "Vậy nếu như có ngày, nhà họ Trang các người chặt đứt hương hỏa, đừng trách tôi !" Lâm Sở Nhai quẳng câu tàn nhẫn! !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 574: THÂN CÂY

      "Buông tôi ra! ! Buông tôi ra! !"

      Tào Kiệt nằm ở ghế sa lon trong phòng đọc sách, liều mạng đẩy ra Lâm Sở Nhai, kêu to: "Cứu mạng !"

      "Hôm nay tôi cưỡng gian cậu, có lỗi vì từng theo cậu bái lễ kết nghĩa em! Cậu dạy vợ như thế nào? Có thể để cho ấy như vậy ở trước mặt cha mẹ vợ tương lai của tôi hạ mặt mũi của tôi? Tôi chửi con mẹ cậu!" Lâm Sở Nhai hai lời đè Tào Kiệt xuống ghế sa lon, sau đó liều mạng tháo cà vạt của ra, lại cởi tây trang của ra, chính là muốn cưỡng gian ! !

      "Buông tôi ra!" Tào Kiệt liều mạng níu chặt áo sơ mi, đưa chân đạp .

      "Này, đừng đạp em trai, đoạn tuyệt đường con cái của ấy, tương lai bắt con trai của cậu nuôi đấy!" Tô Lạc Hoành ngồi ghế sa lon ở đầu này, cười ha ha ha .

      "Hôm nay tôi muốn làm cho cậu ta làm cho tuyệt đường con cái! Xem cậu ta còn dám ân ái với vợ quên em hay ! !" Lâm Sở Nhai muốn đưa tay ra cởi dây lưng của , mặt cúi thấp xuống muốn hôn.

      "A! ! nên như vậy! là ghê tởm!" Tào Kiệt quay đầu, tránh nụ hôn của , khóc kêu to: " liên quan đến tôi mà! ấy biết thích Nhã Tuệ, chúng tôi cũng biết, thông cảm chút được sao? Lão đại, cứu mạng ! !"

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt mình yên lặng ngồi ở ghế sa lon, nhìn mấy người này đùa giỡn giống như đứa bé, liền thở dài, quay đầu giả bộ tao nhã.

      "Cứu mạng! !" Tào Kiệt liều mạng đẩy Lâm Sở Nhai ra, kêu to: "Tôi vợ tôi giúp được ?"

      Lâm Sở Nhai lập tức dừng lại động tác, cúi đầu nhìn bộ dáng uất ức như vợ , hỏi: "Có ?"

      "! ! buông tôi ra!" Tào Kiệt tức giận đẩy Lâm Sở Nhai ra, sửa lại quần áo, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngồi ở đùi của , ôm cổ của khóc.

      " ! !" Trang Hạo Nhiên tay đẩy ra, cau mày : "Đừng làm rộn!"

      "Làm thế nào? Mọi người làm sao bây giờ?" Lâm Sở Nhai lập tức ngồi ở ghế sa lon, căng thẳng nhìn mấy người bọn họ : "Mới vừa rồi mọi người có lưu ý đến, Mạn Hồng xong, ánh mắt của dì nhìn tôi, tôi cảm thấy đất dung thân! ! Vốn cơ hội của tôi cũng rất lớn, nếu phải bị lão đại nhanh chân đến trước. . . . . ."

      "Phi! ! Người nào nhanh chân đến trước hả !" Trang Hạo Nhiên nhìn , : "Tôi đẹp trai, người nào nhìn cũng thích! Dì thích tôi, tôi có biện pháp gì?"

      "Cho nên chôn vùi em! !" Lâm Sở Nhai nhìn , hung tợn .

      " ! Tôi muốn chôn cậu...cậu có thể sống đến tại?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhàm chán .

      "Được rồi, cũng đừng làm rộn! Nghĩ biện pháp chút ?" Tô Lạc Hoành vẫn hết sức đứng đắn ngồi ở ghế sa lon, bên cạnh Lãnh Mặc Hàn cũng có chút căng thẳng : "Tôi xem xét đánh giá những lời của Mạn Hồng vừa rồi, ra dì và chú nửa tin nửa ngờ, người già dễ giải quyết, chủ yếu nhất là Quản lý Lưu có ý gì ?"

      "Tôi làm sao biết?" Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, nghĩ tới cũng có chút nản chí.

      Trang Hạo Nhiên hí mắt nhìn : "Cậu biết, dám vọt tới nhà người ta?"

      "Đây phải là ở nơi này sao?" Lâm Sở Nhai lầu bầu .

      "Tôi ở nơi này liên quan gì tới cậu?" Trang Hạo Nhiên nhìn , cao giọng .

      "Dáng vẻ đáng chết của , cha mẹ vợ kia lại thích à? Chẳng may, thành kiểu mẫu, mấy người chúng tôi sống thế nào?" Lâm Sở Nhai .

      "Cũng đúng thế . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhịn cười .

      "Vậy, có biết ràng ý của Quản lý Lưu hay ? Tôi phải biết hoàn toàn, chút . . . . . . chút xíu?" Tô Lạc Hoành nhìn em : " phải biết, con câu, tốt hơn con rể 100 câu."

      ". . . . . . . . . . . ." Lâm Sở Nhai suy nghĩ chút, mới có chút khó khăn : "Con bé này giống như đối với người nào cũng vậy, cũng cung kính có lễ phép, cười ngọt ngào, khách sạn Á Châu dạy rất tốt. Tôi nhìn ra, rất tốt với tôi, giống như có chút ý tứ, lại như có gì."

      "A" Trang Hạo Nhiên thở dài hơi, mới bật cười : " tại cậu ứng nghiệm câu."

      "Gì?" Lâm Sở Nhai nhìn .

      " ra ngoài lăn lộn sớm muộn phải trả giá!" Trang Hạo Nhiên nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa ở trong vườn hoa , thở dài, mới : "Chỉ dựa vào biểu ưu tú trước kia của cậu, thích cậu, cũng dám thích. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên : "Vậy người kia xử lý thế nào? Mỗi buổi tối, tôi cũng ngủ mười giờ?"

      "Thôi thôi thôi! ngủ đủ 24h hay , Quản lý Lưu cũng băn khoăn!" Tô Lạc Hoành nhìn Lâm Sở Nhai : "Bây giờ quan trọng nhất chính là làm tâm ý của Quản lý Lưu, có mấy phần tâm ý, có ý phát triển tiếp với hay , bắt đầu hôm nay cũng đừng mập mờ nữa, làm chuyện trong sáng chút !"

      Lâm Sở Nhai giống như đứa bé bị thương, ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành, : " có thể ?".

      " nhất định !" Tô Lạc Hoành hiểu phụ nữ, cười : "Tục ngữ có ba người đàn bà trở thành cái chợ, mới vừa tôi thấy mấy người các tiến vào, đoán chừng là tán gẫu chuyện này, ra tiến vào, tôi lại lo lắng Mạn Hồng, ấy là người từng trải qua mưa gió, đối với đàn ông có chút hiểu biết, tại tôi lo lắng nhất chính là người!"

      "Người nào! ?" Bọn Lâm Sở Nhai cùng nhau hỏi.

      Tô Lạc Hoành xấu xa cười nhìn Trang Hạo Nhiên : "Tiểu Đường!"

      "Cậu lo lắng Tiểu Đường, nhìn tôi làm gì?" Trong lòng Trang Hạo Nhiên giật mình, chuyện này, muốn, tính đếm xỉa đến, quay đầu !

      Tô Lạc Hoành lại gần bên cạnh Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt như xong việc, cười : "Lấy cá tính đơn thuần của Tiểu Đường, dĩ nhiên hi vọng Quản lý Lưu có thể gả cho đàn ông tốt, mới vừa ra ngoài chính là tán gẫu chuyện này chứ?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn .

      Tô Lạc Hoành nhịn cười nhìn , nheo mắt : "! ! Mới vừa có bán em hay ? Có câu tốt hay ?"

      " có!" Trang Hạo Nhiên lòng .

      "?" Lâm Sở Nhai nhìn , tin!

      Trang Hạo Nhiên muốn giơ chân đạp ! !

      "Vậy ở trước mặt của Khả Hinh, thuyết phục tốt cho Sở Nhai, cũng thuận tiện khuyên nhủ Khả Hinh!" Tô Lạc Hoành nghĩ kế : "Đường Khả Hinh luôn nghe lời ."

      "Tại sao tôi phải khuyên ?" Trang Hạo Nhiên xoay người, biết xấu hổ .

      "Tại sao là ?" Lâm Sở Nhai lập tức nhào tới trước mặt của , tức giận kêu to: "Tôi làm trâu làm ngựa cho nhiều năm như vậy, hôm nay tôi muốn vợ, chịu giúp tay?"

      "Nếu là người khác hề gì!" Trang Hạo Nhiên nhìn , khó xử : "Đây chính là Quản lý Lưu, rất đơn giản, trải qua kinh nghiệm tình trường như cậu à? Đừng bảo là Khả Hinh tin cậu, tôi cũng tin cậu! ! Chính cậu tin tưởng mình sao? Mỗi ngày sáng trưa tối thay, xe nào cũng chạy qua cậu có mới nới cũ à?"

      "Sau này tôi lái xe được chưa? Sau này tôi lái máy bay! !" Lâm Sở Nhai tức giận : "Xe có thể đánh đồng với phụ nữ sao? Tôi thích ấy đến bây giờ hơn nửa năm rồi, ngay cả tóc của ấy tôi cũng dám chạm! cẩn thận quý trọng nâng niu ấy! !"

      Trang Hạo Nhiên có chút tin, cười nhìn , lại im lặng.

      "! Tôi vì Nhã Tuệ, tôi có thể buông tha cả rừng rậm!" Lâm Sở Nhai lại nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to.

      ***

      "Tôi tin, Lâm phó tổng thân cây buông tha cả rừng rậm!" Đường Khả Hinh đè Nhã Tuệ ghế sa lon tại mép giường, hết sức nghiêm túc và căng thẳng nhìn !

      Tiểu Nhu cầm quả táo, vẻ mặt hiểu, ngồi ở ghế sa lon, trợn to hai mắt nhìn bọn họ.

      Trần Mạn Hồng cũng ôm vai, ngồi ở giường, vẻ mặt ngậm bút nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ đỏ mặt ngồi ở ghế sa lon, liếc về phía Đường Khả Hinh, muốn cái gì, nhưng lại dám .

      "Trời ạ. thích chứ? Dù là thích, cũng có đúng hay ? Dù là , cũng rất đúng ?" Đường Khả Hinh nhìn , căng thẳng hỏi.

      "Tôi . . . . ." Nhã Tuệ nghe lời này, im lặng cúi đầu, dám lên tiếng.

      "Nhã Tuệ! Lâm phó tổng được! Tôi ấy tốt, nhưng chị suy nghĩ chút, bên cạnh ấy có rất nhiều rất nhiều phụ nữ? Bọn họ phải em là ngôi sao lớn, đoán chừng trong di động của ấy có tên hơn ngàn ! Chị dám ở nên đàn ông như vậy ? Như vậy là đào hầm chôn mình!" Đường Khả Hinh căng thẳng .

      " có nghiêm trọng như vậy chứ?" Trong lòng của Nhã Tuệ có chút lo sợ .

      "Chị suy nghĩ chút ? Bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi chỉ có phụ nữ, tôi sống bằng chết, chị sao?" Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn bạn thân kêu to.

      "Ôi, ôi!" Trần Mạn Hồng nhìn sang, cười : "Đó là tình huống giống nhau, Tổng Giám đốc Tưởng là trong muôn ngàn! Nếu bây giờ Khả Hinh ở bên Tổng Giám đốc Tưởng, cũng có thể là trong muôn ngàn!"

      " tại Lâm Sở Nhai cũng trong muôn ngàn." Đường Khả Hinh vẫn rất căng thẳng !

      ". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ là người đơn giản, nghe lời này, có chút có chủ ý nhìn Đường Khả Hinh.

      "Nếu như chị tin, chị hỏi Tiểu Nhu chút!" Đường Khả Hinh mang dáng vẻ ngây thơ đơn thuần tới hỏi: "Tiểu Nhu, nếu như Lâm phó tổng theo đuổi ... chấp nhận ấy sao?"

      Tiểu Nhu lập tức trợn to hai mắt, nhìn Nhã Tuệ, suy nghĩ chút, vẻ mặt đau khổ : " muốn! Có mấy lần ở phòng ăn, tôi nhìn thấy ấy ôm hôn trẻ tuổi!"

      Mặt của Nhã Tuệ lập tức đỏ, có chút bị thương.

      "Chị nghe chưa!" Đường Khả Hinh lại căng thẳng nhìn Nhã Tuệ.

      "Này này! Hỏi đầu khoai tây này làm gì?" Trần Mạn Hồng mỉm cười tới, : "Thực tế mà , ra bốn cấp dưới của Tổng Giám đốc Trang cũng tệ. , rất chăm sóc người, rất có nghĩa khí, chồng tôi chính là ví du. Nhưng Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, hai người này là quá ham chơi. Đàn ông chơi, có loại theo thói quen, ấy dưỡng thành thói quen này, rất khó từ bỏ. Nhưng ham chơi có hai loại, loại ham chơi, loại ra ngoài cùng em chơi đùa, chuyện này thể tránh được nha, có lúc Kiệt cũng , nhưng có loại hướng đến phụ nữ. Lâm phó luôn là thuộc loại phía sau. . . . . . Nhã Tuệ, tôi và làm bạn bè nhiều năm, tôi hiểu tâm tư của , đoán chừng rất thích phong lịch của ấy, phụ nữ đều rất thích. Nhưng lòng muốn chọn đàn ông để sống phải. . . . . . Quy củ chút."

      Đường Khả Hinh lập tức xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !

      Nhã Tuệ im lặng , ngồi tại chỗ, nghĩ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, từ lúc Đường Khả Hinh bị đâm dao thiếu chút nữa mất trái tim, người đàn ông này vẫn ở bên mình, cho đến khi Khả Hinh ra khỏi nước, càng cẩn thận tinh tế chăm sóc, nhưng chính xác trong khoảng thời gian này, vẫn có gián đoạn lui tới với phụ nữ . . . . . .

      Vốn chỉ thích riêng, nhưng sau khi hiểu tâm ý của , lại thành chuyện phiền lòng của hai người.

      Nhã Tuệ im lặng.

      " suy nghĩ cho ràng, hoặc là từ chối, hoặc là tiếp nhận, tóm lại thể con đường ở giữa, đây là giày vò nhất." Trần Mạn Hồng nhìn , lòng .

      Nhã Tuệ nghĩ tới những lời này, Đường Khả Hinh cũng im lặng nghĩ tới những lời này. . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 575: VÀO ĐƯỢC

      buổi tối, tất cả mọi người đều có tâm , nhưng vẫn vui vẻ ăn bữa cơm này.

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan đều biết mình hiểu lầm, cũng có chút xin lỗi, nhưng Trang Hạo Nhiên cũng hết sức rộng rãi trò chuyện vui vẻ ăn cơm với hai người già, Nhã Tuệ ngồi ở bên cạnh của mẹ, Lâm Sở Nhai cũng thông qua ngầm cho phép, ngồi ở bên cạnh , còn hết sức cung kính lấy lòng, còn gắp thức ăn cho hai người già, còn chăm sóc Nhã Tuệ tốt. . . . . .

      Nhã Tuệ ngồi ở bên, im lặng nhìn Lâm Sở Nhai là giống như con rể của ba mẹ, biểu tốt, thậm chí lúc mẹ của mình hỏi tình huống gia cảnh của , lập tức mỉm cười , nhà mình có hai trai, ở California mở nông trường, cha mẹ đều ở bên kia, chị lập gia đình, tại Nhật Bản, mình tốt nghiệp trường thương mại ở Mĩ, theo Tổng Giám đốc Trang nhiều năm, ở các nơi thế giới đều có bất động sản và nhà hàng của mình. . . . . còn cười , nếu như chú dì lớn tuổi, muốn đến California dưỡng lão, vào lúc đó nhất định bố trí biệt thự. . . . . .

      Nhã Tuệ yên lặng nghe hết, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Đường Khả Hinh ngồi ở đối diện, cắn đôi đũa, căng thẳng nhìn bạn thân! !

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở phía dưới, im lặng gắp con tôm, đưa đến trong chén của , khẽ gõ chén của cái.

      Đường Khả Hinh giật mình, quay đầu nhìn .

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn , thậm chí nhíu nhíu mày.

      Đường Khả Hinh lập tức bày ra thái độ che chở con cái với .

      Trang Hạo Nhiên nhịn được bật cười, lại gắp khối thịt kho, đưa đến bờ môi . . . . . .

      Đường Khả Hinh xoay mặt .

      Trang Hạo Nhiên để ý tới , chỉ cười đưa cục thịt vào trong miệng của mình, chậm rãi nhai.

      Lưu Chí Đức ngồi ở bên, im lặng nhìn hai người bọn họ, nhớ lại chuyện trong quá khứ, yên lặng nâng chén ăn cơm.

      Cứ như vậy, bữa cơm rất nhanh ăn xong, Lâm Sở Nhai ăn cơm nước xong, còn ở lại, chuyện phiếm với chú và dì, còn đích thân gọt táo cho hai người già, chọc cho La Nguyệt Lan vui vẻ cười to, Nhã Tuệ cũng cười xấu hổ, Đường Khả Hinh vẫn ngồi bên cạnh chú, nhìn chòng chọc hai người bọn họ, chỉ sợ Nhã Tuệ có ý tưởng gì.

      "Khả Hinh. . . . . ." Lúc này Lưu Chí Đức mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, có chút quan tâm hỏi: "Trong khoảng thời gian này có thăm cha ?"

      "Thăm rồi." Đường Khả Hinh nhìn Lưu Chí Đức, mỉm cười : "Đoạn thời gian trước, thiếu chút nữa ông ấy bị viêm phổi, nguy hiểm tính mạng, may phát sớm, đến bệnh viện cứu chữa, con vẫn ở bên cạnh, bây giờ sao."

      Nhắc tới Đường Chí Long, hai mắt Lưu Chí Đức lập tức đỏ bừng, cảm thán : " Đường là đầu bếp tốt nhất, người tốt nhất. ấy nên có kết quả như thế."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh ngồi bên cạnh chú, im lặng lên tiếng.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở phòng ăn đầu kia, cùng Tiểu Nhu gọt táo, nhìn Đường Khả Hinh lộ ra bối rối và đau lòng, hai mắt lên chút nghi ngờ và lo lắng.

      "Ôi. Ngày mai chú cùng Nguyệt Lan thăm ông ấy chút, ông ấy vẫn còn ở bệnh viện chứ?" Lưu Chí Đức nhìn Khả Hinh, hỏi tiếp.

      "Phải . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu.

      "Tốt. . . . . ." Lưu Chí Đức gật đầu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên ngồi ở trước bàn ăn chăm chú gọt táo, nở nụ cười giống như lúc thiếu niên, ông lại nhìn Đường Khả Hinh, có chút ý thâm ý hỏi: "Khả Hinh, Tổng Giám đốc Trang và con là . . . . . Quan hệ thế nào?"

      "Quan hệ thế nào?" Đường Khả Hinh cười : " có gì!"

      "Con đừng gạt chú !" Lưu Chí Đức nhìn Đường Khả Hinh, lòng, cẩn thận : "Con chọn lựa bạn là chuyện lớn."

      " có quan hệ!" Đường Khả Hinh im lặng nở nụ cười.

      Lưu Chí Đức nghe xong, lại ngẩng đầu lên, mang theo chút nghi ngờ và bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng cảm thán: là nghiệt duyên . . . . . .

      Ăn khuya xong, đám người Trang Hạo Nhiên muốn tạm biệt về, Nhã Tuệ liền đưa đề nghị, tiễn Lâm phó tổng, trong lòng tất cả mọi người biết , rối rít mỉm cười gật đầu, chỉ có Đường Khả Hinh căng thẳng muốn theo, Trang Hạo Nhiên tay kéo trở lại : "Trong vườn khoai lang chưa cất xong ! Đừng quấy rầy người ta."

      "Em muốn xem chút!" Đường Khả Hinh chịu!

      "Người ta là người lớn, đừng xem Nhã Tuệ như đứa bé!" Trang Hạo Nhiên kéo .

      Đêm lạnh như nước, trăng sáng treo cao, giống như bánh xe.

      Xung quanh chung cư mảnh tĩnh lặng, bóng cây hơi lay động, nhưng chút gió thổi.

      Hai bóng đen nhàng di động tới phía trước.

      Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai hai người cùng nở nụ cười về phía trước, thỉnh thoảng nhìn nhau cái, cũng có chút xấu hổ, cười.

      " ngờ, ba mẹ của chung đụng tốt như vậy, cho nên mới dạy dỗ được con đáng hiền lành ưu tú như thế." Lâm Sở Nhai mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu bạc, đôi tay cắm vào túi quần, chậm rãi về phía trước.

      Nhã Tuệ mỉm cười ôm tây trang của , dịu dàng : "Ba mẹ của tôi đều là người rất chất phác, là người cực tốt, rất hiểu lễ nghĩa, từ dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người, tôi học tốt lắm. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai dịu dàng quay đầu nhìn Nhã Tuệ mặc áo len màu xanh, quần bó màu đen sát người, vóc người cao gầy, tóc dài chạm vai, bên cạnh dùng cài tóc hoa bằng đào thủy tinh, kẹp ở bên tai, trong sáng, tự nhiên, trang nhã, giống như đóa hoa lan, buông thả hương thơm động lòng người. . . . . .

      Nhã Tuệ quay đầu, thấy ánh mắt nóng bỏng của Lâm Sở Nhai, lập tức đỏ mặt cúi đầu, có chút xấu hổ cười hỏi: "Thế nào? mặt của tôi có gì sao?".

      Lâm Sở Nhai lên tiếng, cười về phía trước, bình thường lúc vào, cảm thấy đường trong khu chung cư dài, nhưng tại sao nhanh như vậy đến? nhàng dừng bước lại. . . . . .

      Nhã Tuệ cũng ngẩng đầu lên, hai mắt trong trẻo nhìn cửa chính khu chung cư, khẽ mỉm cười, đưa tây trang trong tay cho Lâm Sở Nhai, : "Phó tổng, hôm nay cám ơn cố ý tới đây thăm ba mẹ của tôi, hai người bọn họ rất vui vẻ. . . . . . Tôi nhìn cũng rất vui vẻ. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai nhàng nhận lấy tây trang trong tay , mỉm cười : " nên hiểu, vì sao tôi làm như vậy. . . . . ."

      Nhã Tuệ bình tĩnh mỉm cười gật đầu, : "Tôi hiểu, cám ơn khen tặng và ưu ái tôi, hôm nay sau khi hiểu chút tâm ý của , tôi có chút kinh ngạc, bởi vì trước kia. . . . . . Tôi vẫn cho rằng chỉ có mình tôi yên lặng thưởng thức , lại chưa từng nghĩ tới đáp lại."

      Lâm Sở Nhai căng thẳng nhìn .

      "Nhưng. . . . . ." Nhã Tuệ có chút áy náy cười : "Nhưng sau khi hiểu được mọi chuyện, tôi mới phát loại yên lặng thưởng thức này là sạch và trong sáng, liên quan đến tất cả mọi người, chỉ liên quan đến tốt đẹp trong lòng tôi. . . . . ."

      "Nhã Tuệ. . . . . ." Lâm Sở Nhai đột nhiên tiếng gọi .

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai, đau lòng nghẹn ngào : " ra tôi muốn tiếp tục cất giữ loại yên lặng thưởng thức này, tương lai. . . . . . Cho dù tôi cùng người khác ở chung chỗ, vẫn rất biết ơn Lâm phó tổng từng chăm sóc."

      Trái tim của Lâm Sở Nhai đập mạnh.

      Nhã Tuệ khẽ cúi xuống, lòng : "Cá tính của tôi tương đối yếu ớt, thậm chí có chút dễ bị thương và thiếu hụt cảm giác an toàn. Mà Phó tổng hẳn là muốn tìm ưu tú hơn và có cá tính cởi mở, bầu bạn bên cạnh , đứng ngang hàng với , càng có thể hiểu hành động và suy nghĩ của . Tôi . . . . . với cao, xin lỗi. . . . . ."

      Cả người Lâm Sở Nhai rét run, sững sờ nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước mặt của mình, lời từ chối cũng rất tự nhiên thanh thản, quan tâm chu đáo, nhưng tại sao trái tim của mình như bị rách ra? Cho tới bây giờ. . . . . . Cho tới bây giờ cũng nào từ chối Lâm Sở Nhai , cho tới bây giờ cũng có. . . . . .

      Nhã Tuệ giống như cảm giác sắp hít thở thông, buồn bực khó chịu, sắp nghẹn họng, thở ra hơi, lại lòng : " tại thời gian hơi trễ, lúc trở về, lái xe cẩn thận chút. Hẹn gặp lại."

      xong, liền gấp gáp xoay người, bước nhanh về phía nhà mình.

      Lâm Sở Nhai vẫn nhúc nhích, đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng dáng Nhã Tuệ xa, hai mắt kịch liệt chớp lóe, nhìn tới trước, đột nhiên buồn bực khó chịu ra lời.

      Mọi người cười về phía trước, cũng thảo luận hôm nay Lâm Sở Nhai có thể thắng lợi trở về hay . . . . . .

      " !" Đường Khả Hinh nhanh .

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn .

      "Nhã Tuệ trở lại! !" Tiêu Đồng nhìn tới trước, cười .

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thấy Nhã Tuệ gấp gáp chạy tới bên này, lập tức căng thẳng chạy lên, căng thẳng hỏi: "Như thế nào?"

      Hai mắt Nhã Tuệ rưng rưng, nhìn Đường Khả Hinh cái, cúi đầu : "Tôi từ chối ấy rồi! tiễn mọi người , tôi về trước đây."

      xong, liền nhanh chóng chạy .

      ". . . . . . ." Đường Khả Hinh mất hồn nhìn bóng dáng bạn thân đau lòng độc. . . . . .

      Đám người Tô Lạc Hoành nghe được Lâm Sở Nhai bị từ chối, mặt liền biến sắc, đuổi theo.

      "Từ chối. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng cũng có vui vẻ, chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng bạn thân khổ sở, nhất thời ra lời, thậm chí trong lòng có chút áy náy đối với Lâm Sở Nhai . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, : "Em hài lòng?"

      Đường Khả Hinh chợt quay đầu, sững sờ nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn mình, hai mắt có chút vui. . . . . . Mặt của lập tức đỏ bừng, ô ô a a : "Em….em, em hài lòng cái gì ?"

      "Đây phải là em luôn muốn?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười hỏi .

      " có ý gì?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn : "Em cũng chỉ suy nghĩ cho bạn thân của mình! ! Em muốn chị ấy giống như em! Biết cái hố, tại sao phải nhảy xuống ?"

      "Đường Khả Hinh! nên bạn bè của như vậy," Trang Hạo Nhiên xem Lâm Sở Nhai là em của mình, cùng chung hoạn nạn rất nhiều năm, biết tối nay bị từ chối, nhất định rất khổ sở, liền nhịn được lộ ra mấy phần bất đắc dĩ : " người cũng đừng sợ bị thương! Sợ bị thương cũng đừng ! Tại sao cho bọn họ cơ hội?"

      "Vậy lúc ấy tại sao ngăn cản em và Tưởng Thiên Lỗi ở chung chỗ?" Tâm trạng Đường Khả Hinh cũng tốt hỏi.

      " . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhất thời ra lời.

      " tại em tỉnh lại cũng được?" Đường Khả Hinh nhìn , đột nhiên nghẹn ngào to: " ấy đứng ở trước mặt của em, lòng em như dao cắt, nhưng em vẫn kiên quyết muốn chia tay! Điều này cũng được? Muốn như thế nào mới được?"

      Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vẻ mặt lập tức nguội lạnh, nhìn : " có ai ngăn cản em ấy! Bây giờ em cũng có thể ấy! ! tại bên cạnh ấy có bất kỳ ai, em ấy càng thích hợp hơn rồi ! Đây là tình của em, người nào có thể cho em chút đề nghị tốt, để cho em hạnh phúc!"

      Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hai mắt lập tức đỏ bừng : "Tại sao em phải ấy? Hơn nữa, mặc kệ em hay , em muốn làm chuyện gì, có quan hệ gì tới ?"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức nóng lên, đau lòng nhìn , cũng cao giọng : "Lúc ấy . . . . . đối với em. . . . . . đối với em thưởng thức sâu, lúc bắt đầu em quên mình Tưởng Thiên Lỗi! ! Chỉ có người dũng cảm mới có thể mang đến hạnh phúc cho người khác! ! Bao gồm Tưởng Thiên Lỗi! Ít ra ấy có thể hạnh phúc lâu! ! Nhớ lại, cũng từng có người toàn tâm toàn ý ấy! ! ! ấy vẫn nhận được! !"

      xong, trong đau nhói lập tức xoay người khỏi.

      "Trang Hạo Nhiên! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên đứng ở đầu này, nhìn kêu to! !

      Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, cũng có xoay người!

      "Mượn tối nay với ! !" Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của , nhớ tới lời của Mạn Hồng, nắm chặt đôi tay : "Chuyện chúng ta ở Cambridge, coi như là chưa từng xảy ra qua! ! Em quấy cuộc đời của ! Em cũng muốn vào cuộc đời của !"

      Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt sang bên, lạnh lùng cười : "Chỉ dựa vào trí khôn và yếu ớt trong lòng em, muốn vào cũng vào được!"

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ tại chỗ, ra lời.

      Bóng dáng của cao lớn, kiêu ngạo, nghiêm nghị phía trước càng càng xa. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 576: THIÊU ĐỐT

      Đêm, sâu.

      Nước , mưa bụi tràn ngập, mông lung.

      Ánh đèn trong tòa biệt thự còn mấy ngọn, rất tịch mịch, mặc kệ bạn từng rực rỡ bao nhiêu, cũng ngăn cản được nó ăn mòn.

      Tiếng gõ cửa lặng lẽ vang lên.

      Trang Tĩnh Vũ mặc quần áo ở nhà màu trắng, ngồi ở bàn sách gỗ đỏ trong phòng đọc sách to lớn, đeo mắt kính, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn tài liệu trong tay, chăm chú, vô cùng suy tư, mới nhàn nhạt đáp: “Vào ”.

      Trong phòng đọc sách hơi tối chỉ là mở ngọn đèn , chiếu sáng cả phòng đọc sách trăm mét vuông, cho nên lúc thư ký Tử Nam và Thái Hiền tiến vào, đều lưu lại hai bóng đen.

      "Thế nào?" Trang Tĩnh Vũ tiếp tục xem tài liệu khách sạn dưới nước, nhàn nhạt hỏi.

      Tử Nam và Thái Hiền đồng thời im lặng tới, cẩn thận đặt tài liệu ở bàn sách, mới chậm rãi : "Chủ tịch, đây là tài liệu ngài muốn tra, chúng tôi thu gom toàn bộ đầy đủ."

      Trang Tĩnh Vũ lấy mắt kính xuống, nhìn Tử Nam, : "Nhanh như vậy?"

      Tử Nam gật đầu.

      Trang Tĩnh Vũ suy nghĩ chút, mới nhìn túi giấy màu vàng dưới ánh đèn bàn chiếu xuống, nhàn nhạt hỏi: "Hạo Nhiên trở về nước, thân thể còn tốt chứ?"

      Thái Hiền lập tức đáp lại: "Tôi vẫn nghe theo lệnh của Tổng Giám đốc, ở Nhật Bản, cho nên hình huống của ấy ở trong nước, tôi lắm, nhưng hôm nay gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, phát thân thể của ấy có chút ổn."

      Hai mắt Trang Tĩnh Vũ khẽ xoay chuyển, mới nhàn nhạt đáp lại: "Biết rồi. Mọi người ra ngoài ."

      Tử Nam và Thái Hiền đồng thời gật đầu, liền im lặng ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

      Trang Tĩnh Vũ im lặng vào mắt kính, đưa tay vặn sáng đèn bàn trước mặt, mới vươn tay cầm túi giấy màu vàng lên, cẩn thận mở ra, từ bên trong rút ra bảng giới thiệu vắn tắt, này nhìn ống kính cười ngọt ngào, ánh mắt cong cong vầng trăng, nhìn rất hiền lành, khuôn mặt trái xoan nhắn, rất ngọt ngào động lòng người, ông im lặng nhìn trong hình, hai mắt lóe lên ánh sáng hiền hòa, chậm rãi gật đầu mỉm cười.

      Theo Quy định cuộc so tài rượu đỏ, tất cả giám khảo và người của Hội đồng quản trị, đều được biết tài liệu cá nhân người được ứng cử, bao gồm cái tên tuổi, chẳng qua lúc ở Cambridge cùng đứa này có duyên gặp mặt lần, trong lòng có xúc động kì lạ, rất ưa thích đôi mắt to hiền lành của , còn có chút cảm xúc quen thuộc, cho đến khi công bố kết quả cuộc thi đấu, ông mới biết đứa bé này tên là: Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh. . . . . .

      Trong lòng của Trang Tĩnh Vũ lặng lẽ đọc cái tên này lâu lâu, rốt cuộc thở ra hơi, tiếp tục dựa vào nghi ngờ trong lòng, mở phần tài liệu khác, thấy bên trái tài liệu cá nhân Đường Khả Hinh, tên họ của cha mẹ, cha: Đường Chí Long. . . . . .

      Ánh mắt của ông sáng lên, kích động nắm phần tài liệu này, hai mắt lập tức đỏ thắm nhìn tên cha của này, Đường Chí Long. . . . . . thậm chí ông vô cùng vui mừng mỉm cười, nghẹn ngào gọi : "Chí Long. . . . . . Quả nhiên là ông ! !"

      Đèn bàn chậm rãi phát ra ánh sáng ấm áp.

      Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xem tài liệu ngồi tù của Đường Chí Long, sau đó đến tình huống cá nhân của Đường Khả Hinh, khi ông xem đến lúc đứa bé này mười chín tuổi, bởi vì chuyện ngoài ý muốn, mà bị người tạt axít đến nỗi khuôn mặt bị phá hủy, lẫn trốn ở kho hàng ba năm, làm nhân viên kho hàng siêu thị vào ban đêm, rửa chén cho nhà hàng, thậm chí dọn vệ sinh ở quán bar, tóm lại ba năm này, đứa bé này kiên cường nhưng cũng khổ sở gắng gượng sống, ông kinh ngạc xem từng phần tài liệu, hai mắt tràn lệ, ngón tay run rẩy, thậm chí trái tim khó chịu đến nỗi hít thở thông. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . . Đứa bé ngoan, mấy năm này uất ức cho cháu." Trang Tĩnh Vũ nhìn phần phần tài liệu này, khó có thể tin cúi đầu, khổ sở sụt sùi khóc, nhớ tới bóng dáng to lớn cao ngạo nghiêm nghị của Đường Chí Long, nhớ tới bé Khả hinh khi còn bé bất cứ lúc nào cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đứng ở thảm cỏ Lavender nhà họ Tưởng, váy màu trắng bồng bềnh. . . . . . Ông thở dài hơi, có liên quan đến kí ức trong quá khứ, quay đầu cũng cảm thán tai nạn lường của kiếp người. . . . . .

      "Khả Hinh, tất cả đều qua, có chú ở đây, mặc dù làm trái với lời hứa trước kia, chú cũng nhất định bảo vệ cháu tốt...cháu là tốt đứa bé, trưởng thành, rất gian khổ tới, chú tự hào vì cháu, đứa bé đáng thương của chú. . . . . ."

      Tiếng khóc sụt sùi khe khẽ mà bất đắc dĩ, nhẫn vang lên ở trong phòng đọc sách yên tĩnh.

      Đêm vẫn là đêm.

      Sương mù nặng nề, ươn ướt, phòng trọ màu trắng nặng nề lộ ra trong màn đêm.

      bóng dáng trằn trọc trở mình ở giường, hơi thở càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng. . . . . .

      "Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Có giọng giường kêu lên.

      giường, trở mình, giấc mộng đáng sợ đó quấy rầy nhiều năm, tiếp tục giống như quỷ dữ quấn chặt mình.

      "Cha. . . . . ." này khẽ tiếng nức nở, tiếp tục ở trong gian tối tăm vang lên, giống như nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng kêu khóc. . . . . .

      "Chí Long. . . . . . Chí Long. . . . . . nên như vậy làm, nên như vậy làm! !" Đó là tiếng kêu khóc của mẹ.

      giường Khả Hinh mở hai mắt ra, chăm chú nhìn xung quanh tối đen, cảm giác nước mắt chảy xuống, lại theo bản năng lắng nghe tiếng kêu khóc của mẹ ở bên ngoài, rất đau khổ và đáng thương, lòng của cũng khỏi đau đớn, nhàng lau khô nước mắt, vén lên chăn, chân chạm đất, chậm rãi đến trước cửa phòng, cẩn thận mở ra. . . . . .

      Lý Tú Lan quỳ gối trước mặt chồng, níu mạnh ống tay áo của , khóc : " nên như vậy! Đừng. . . . . . Em chuộc tội, hãy để cho em . . . . . . đừng , đừng. . . . . . Bọn đều cần . . . . . ."

      Hai mắt Đường Chí Long rưng rưng, đứng ở trong phòng khách , nặng nề nhìn cánh cửa gỗ mun, cắn chặt hàm răng lên tiếng.

      " cần. . . . . . cần. . . . . ." La Nguyệt Lan lại níu ống tay áo của , rơi lệ : "Suy nghĩ cho các con chút , em cầu xin , bọn chúng cần . . . . . ."

      Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nhìn cảnh tượng này, trái tim khỏi đau đớn và nặng nề.

      Đường Chí Long cũng gì, chỉ quỳ gối trước mặt vợ, ôm vào trong ngực, bóng dáng cao lớn, rốt cuộc mình co quắp khóc sụt sùi.

      "Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người khóc như vậy?" Đường Khả Hinh đột nhiên rơi lệ ra khỏi phòng, nhìn bọn họ, sợ hãi kêu lên.

      Đường Chí Long và Lý Tú Lan đồng thời rưng rưng khiếp sợ nhìn , phịch tiếng, lòng đất nổ tung thành cái hố lớn, thân thể của bọn họ nhanh chóng rơi xuống dưới, kêu to: "Khả Hinh . . . . . .. . . . . . cha nở bỏ con! !"

      "A . . . . . ."

      tiếng thét chói tai đáng s trong vào buổi sớm kinh khủng vang lên.

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan còn có Nhã Tuệ mới vừa rời giường nghe tiếng thét chói tai, cũng lập tức từ phương hướng khác nhau xông lên, nhào tới phòng của Khả Hinh, đập mạnh cửa, kêu to: "Khả Hinh? Con làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao ?"

      Đường Khả Hinh mặc váy ngủ trắng như tuyết, thở hổn hển, nhìn bức tranh đồng lúa mì trước mặt, trợn to hai mắt, suy nghĩ cách nào tập trung, trán mồ đổ hôi lạnh, từng viên chảy xuống.

      "Khả Hinh! ! !" Nhã Tuệ tìm được chìa khóa mở cửa, cùng ba mẹ xông tới, thấy Đường Khả Hinh mình ngồi tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngốc trệ, lập tức qua ôm Khả Hinh vào lòng, áp khuôn mặt nhắn của vào bả vai, mới đau lòng : "Lại gặp ác mộng sao ?"

      Đường Khả Hinh hoảng sợ thốt nên lời, chỉ ngơ ngác ngồi ở giường, mặc cho Nhã Tuệ ôm, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

      "Khả Hinh. . . . . . Con làm sao?" Lưu Chí Đức rời xa Khả Hinh nhiều năm, cũng tình huống của .

      "Đúng vậy, đứa này bị giật mình?" La Nguyệt Lan lập tức ngồi ở bên cạnh , tay đè ở trước trán của , kêu tiếng ôi chao: "Tại sao trán lạnh như vậy?"

      Nhã Tuệ bên ôm Khả Hinh, vừa nhìn cha mẹ gấp gáp đau lòng : "Mọi người biết, kể từ sau khi chú vào nhà giam, con ngủ chung với ấy, mỗi ngày, ấy đều gặp ác mộng đáng sợ, cha của mình bị oan, là vô tội. . . . . . Thường nửa đêm khóc tỉnh, đáng thương."

      Lưu Chí Đức nghe xong lời này, sâu kín nhìn Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, bộ dáng khổ sở chỗ nương tựa, đau lòng rơi lệ vì cha, lòng của ông cũng quặn đau, bất đắc dĩ : "Tại sao trai của đứa bé này nhẫn tâm như vậy? Bỏ mặc em , nhiều năm qua chẳng quan tâm! Coi như tức giận cha cũng thể như vậy!"

      La Nguyệt Lan lên tiếng, chỉ ôm lấy Khả Hinh, thở dài.

      "Khả Hinh. . . . . ." Lưu Chí Đức đau lòng đứng ở trước mặt của , nắm bàn tay nhắn của , an ủi : "Tất cả đều qua, đều qua. . . . . . có việc gì. . . . . . có việc gì. . . . . ." .

      " qua. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, rơi lệ nức nở : "Cha vào nhà giam nhiều năm, con có ngủ được ngày, hình ảnh cảnh sát bắt cha lúc ấy, thường cách đoạn thời gian lùa vào trong đầu của con, con liều mạng cố gắng, liều mạng phấn đấu, muốn bù đắp cuộc đời thiếu sót của cha. Nhưng con phát , nếu như con có thể ở bên cạnh cha, thân thể khỏe mạnh, hạnh phúc mỹ mãn hết cuộc sống tiếp theo, cho dù con giảm thọ chỉ còn lại ngày cuối cùng, con cũng cam tâm tình nguyện, loại cảm giác này làm cho con vẫn thể hạnh phúc đến cùng. . . . . . Chú!"

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn Lưu Chí Đức, rơi lệ : "Trận cháy năm đó, chú cũng biết mấy phần, chú tin tưởng là cha đốt sao?"

      "Chuyện này. . . . . ." Lưu Chí Đức đột nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh lại đau lòng khó chịu nghẹn ngào : "Phần lớn cuộc đời của cha con đều hiến tặng mình cho nghiệp vĩ đại của ông ấy, cũng hiến tặng cho tất cả mọi người cần nó, con thường xuyên ở bên cạnh cha, ngồi ở sau nhà hàng đại dương, lắng nghe cha dạy cho con, cảm nhận trách nhiệm và tánh tình cẩn thận của cha, có lúc, nhìn thấy cha chuẩn bị về nhà, cũng quay trở lại xem mọi thứ trong phòng bếp chút, cha , sinh mạng như đồng cỏ, chỉ có bốn mùa mới có thể làm cho cỏ xanh mọc khắp nơi, cho dù là ai cũng thể lấy bất kỳ lý do bị kích động và đáng ghê tởm thiêu đốt sinh mạng! Cha làm sao có thể nổi lửa đốt rụi mạng sống của số người? ! Con tin! Con tin! Đến nay con cũng tin! !"

      xong, cũng rất đau lòng đau bật khóc.

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm Đường Khả Hinh trong ngực khóc thầm, thở khẽ dài, đau lòng : "Khả Hinh, bỏ qua cho mình . . . . . ."

      "Tại sao tôi có thể bỏ qua bản thân mình? Cha của sinh ra tôi nuôi tôi, bây giờ ở trong song sắt, nhận lấy trừng phạt đáng thương. . . . . ." Đường Khả Hinh lại tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, nhàng nức nở.

      Lưu Chí Đức nhìn bộ dáng Khả Hinh, hai mắt lóe ra ánh sáng nặng nề, nhớ lại chuyện cũ, suy nghĩ vì đứa bé trong lòng đối với cha về điểm này tín ngưỡng, có nên phơi bày chút chân tướng hay ?
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 577: CÓ HỎI

      Phòng trọ , phòng ăn.

      Nhã Tuệ ngồi ở trước bàn ăn, vừa ăn sandwich ba lớp, vừa cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh ở đối diện.

      Đường Khả Hinh im lặng bưng tô mì thịt bò to chú làm sáng nay, từng hớp từng hớp bỏ vào miệng, ăn như hổ đói, lúc cảm thấy nhạt, còn bỏ vào vài muỗng băm tiêu chú sáng nay mới làm.

      "Khả Hinh. . . . . . ăn chậm chút." Nhã Tuệ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, nhàng .

      "Chú làm sợi mì rất ăn ngon . . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ cười , mới vừa gặp ác mộng, tâm trạng dần dần bình phục, nhưng nhìn bạn thân có chút tiều tụy, hai tròng mắt của xẹt qua chút áy náy, nhàng : "Chị. . . . . . Vẫn tốt chứ? ?"

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên dịu dàng mỉm cười, : " có việc gì. . . . . ."

      Đường Khả Hinh quay đầu, thấy chú và dì ở trong phòng bếp bận rộn, mới nhàng lại gần Nhã Tuệ, có chút áy náy : "Nhã Tuệ, tối hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi . . . . . tôi nghĩ, có phải tôi quá xúc động, quá căng thẳng hay ? Ngăn cản chỉ và Lâm phó tổng lui tới. . . . . ."

      Nhã Tuệ có chút bất đắc dĩ nhìn , cười : "Chuyện này liên quan , ra cũng biết cá tính của tôi có dũng cảm kiên cường, tôi cũng ngờ, Lâm phó tổng lại có thể thích tôi . . . . . Lúc ấy chỉ là tôi thầm thích ấy, loại cảm giác này rất tươi đẹp, mặc kệ ấy cùng với những phụ nữ kia ở chung chỗ, tôi cũng quan tâm, bởi vì ấy người tốt, nhưng. . . . . . sau khi ấy thổ lộ với tôi, tôi càng suy nghĩ nhiều, nó còn đáng sợ hơn so với những gì . . . . . . Tôi là người nhát gan và thiếu hụt cảm giác an toàn, . . . . . . dám chấp nhận được người giống như Lâm Phó tổng, ấy ngồi ở chức vị quan trọng, suy nghĩ cao siêu, tôi với cao nổi. . . . . . Càng cần phải , lịch sử phong lưu của ấy. . . . . . Tôi nằm mơ cũng có nghĩ tới, có ngày mình có thể bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh im lặng nhìn .

      Nhã Tuệ nhìn bộ dáng Khả Hinh vẫn yên lòng, liền cười cười, vươn tay nắm bàn tay nhắn của bạn thân, : "Chúng ta chơi đùa từ đến lớn, có tâm , lừa gạt được lúc nào?"

      Đường Khả Hinh cố ý nhìn , : "Chị thích Lâm phó tổng với tôi."

      "Tôi cũng biết là ưa thích!" Nhã Tuệ cười , tiếp tục uống sữa tươi.

      Đường Khả Hinh cau mày nhìn , bật cười : "Chị biết đó là thích? Làm sao có thể ?"

      Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cười : "Lúc ban đầu tôi cảm thấy ấy rất tốt, chuyện phiếm cùng với rất vui vẻ, nhìn ấy thích người khác, tôi có cảm giác. . . . . . có suy nghĩ nhiều như vậy. . . . Tình ở trong thế giới của tôi giác ngộ rất chậm, thậm chí vô tình đặt người kia vào trong đáy lòng, mình cũng ngơ ngẩn biết, đợi đến khi phát , cũng khó có thể tự đẩy ra rồi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn , ngây ngốc : "Tại sao có thể như vậy?"

      "Bởi vì thế giới này và thế giới kia, khoảng cách rất xa. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn , cười .

      Đường Khả Hinh lên tiếng, suy nghĩ tới những lời này.

      "Khả Hinh, thẳng thắn, đối với tình rất ràng, khác với tôi . . . . . Rất nhát gan, thậm chí tôi cũng có chút lo sợ, tính tôi yếu đuối, có thể mang đến hạnh phúc cho người khác hay . . . . . ." Nhã Tuệ suy nghĩ chút cảm thấy hơi tiếc nuối, nhàng nâng ly sữa tươi uống hớp .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, nhịn được nhớ lại lời của Trang Hạo Nhiên đêm qua: đối với em thưởng thức sâu, lúc bắt đầu em quên mình Tưởng Thiên Lỗi! ! Chỉ có người dũng cảm mới có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. . . . . .

      "Khả Hinh?" Nhã Tuệ đột nhiên ngạc nhiên nhìn , cười hỏi: " làm sao vậy? Gọi cũng nghe."

      "À?" Đường Khả Hinh mất hồn nhìn .

      Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh sâu, dịu dàng mỉm cười hỏi: "Có phải tối hôm qua. . . . . . cãi nhau với Tổng Giám đốc Trang hay ?"

      " có!" Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm đũa lên, ăn mì!

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt của vịt chết còn cứng mỏ, cười : "Mặc kệ như thế nào, Tổng Giám đốc Trang là người đàn ông tốt nhất tôi gặp qua, hào phóng, khéo léo, rất quan tâm người khác, lại đúng chừng mực, chưa bao giờ quá mức, cũng quá xa, đối với càng sánh được, tôi chưa từng thấy, thế giới này có người nào đối với giống như ấy. . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn , cười : "Kì lạ, tại sao chị đột nhiên chuyện này?"

      Nhã Tuệ nhìn lòng : "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần được làm ấy bị tổn thương, bởi vì ấy đáng cho quý trọng."

      "Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh cười khổ ăn mì sợi.

      "Này!" Nhã Tuệ nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cười : " có việc gì. Tôi xử lý. Nếu như hai người đàn ông, bên trái là biển lớn, bên phải là đầm sâu, chọn nhảy vào đâu?"

      "Tôi biết bơi lội, cho nên tôi nhảy." Nhã Tuệ cười .

      Đường Khả Hinh cũng cười, nhớ tới Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cười : " phải chúng ta nên thi bằng lái sao? Ghi danh lâu như vậy, tôi còn chưa có học được khóa nào, tôi muốn nhanh chóng thi được bằng lái, sau đó tự mình lái xe, tự mình về nhà, tự mình làm, lúc tâm trạng tốt, du lịch khắp nơi, có chuyện gì, cũng phải làm phiền người khác, lúc tôi nước , làm phiền cảnh sát, ở Cambridge làm phiền Bruce, tôi . . . . . . muốn mình độc lập kiên cường. . . . . ."

      Nhã Tuệ sâu nhìn , bật cười, : "Tốt! Chúng ta thi bằng lái, có chuyện gì, dựa vào chính mình!"

      Đường Khả Hinh hơi gật đầu, cũng cười.

      Hôm nay ánh nắng sáng lạn, hoa Tử Kinh còn bay màu tím nhạt.

      Đường Khả Hinh chui vào trong tủ treo quần áo lớn Trang Ngải Lâm mua cho mình để gần ngàn bộ quần áo, chọn áo sơ mi cao cổ màu đen bó sát người, váy ngắn màu đỏ thẫm, mang cao gót Italy màu đen, chải mái tóc kiểu Hàn rẽ hai nhánh tóc hơi xoăn rũ xuống hai bên trán, trang điểm màu bóng mắt, vuốt cong lông mi, kiêu ngạo, tự tin đứng ở trước gương, mặt lộ ra nụ cười nhìn mình.

      "Hả?" Nhã Tuệ mặc áo sơ mi trắng, váy bó sát người màu đen, xách túi xách vào phòng, nhìn Đường Khả Hinh ngạc nhiên cười hỏi: "Hôm nay ăn mặc rất nghiêm túc?"

      Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Nhã Tuệ cười : "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm sau khi về nước, tôi vẫn là thư ký Tổng Giám đốc phụ trách phương diện kho rượu, cũng là người giám sát mua hàng, buổi sáng có cuộc họp khá quan trọng, nước để cho tôi hiểu, hình tượng đại biểu cho mình, cũng đại biểu cho cả tập đoàn, càng. . . . . . Đại biểu cho cả đất nước. . . . . . Cho nên tôi muốn thay đổi chính mình lần nữa."

      Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh rất tự tin, cũng cười : "Tốt. Tôi ủng hộ . Chỉ là . . . . Hôm nay có cuộc họp quan trọng nào?"

      "Laffey đột nhiên xuất tình trạng bọt bong bóng, rút khỏi khỏi thị trường Trung quốc chúng ta. . . . ." Đường Khả Hinh cầm lên túi xách màu đen sáng bóng, mỉm cười ra khỏi phòng, mới : "Kinh ngạc chứ?"

      "Trời ạ?" Nhã Tuệ ngạc nhiên : "Tại sao tôi có nhận được tin tức?"

      Đường Khả Hinh cười cùng với ra ngoài, mới : "Tin tức này rất lâu rồi, chỉ là trong khoảng thời gian này, ảnh hưởng tương đối lớn."

      "Có thể có ảnh hưởng doanh thu của khách sạn chúng ta hay ?" Nhã Tuệ có chút bận tâm hỏi.

      "Cho nên chúng ta phải họp. . . . . ." Đường Khả Hinh cùng với cùng xuống lầu mới : " nhanh , sắp tới trễ."

      "Ừm! Hôm nay họp lần đầu, phải biểu tốt chút."

      "Cố hết sức. . . . . ."

      9 giờ 20 phút!

      Lúc này Đường Khả Hinh mới từ tắc xi bước xuống, nhanh chóng tới đại sảnh Hoàn Á, ngờ mới vừa vào, cũng thấy Tiêu Đồng nhanh chóng vào đại sảnh, chuẩn bị thang máy, mỉm cười lên tiếng gọi: "Tiêu Đồng?"

      Tiêu Đồng dừng bước lại, nhìn Đường Khả Hinh, lập tức cười : "Mau tới! cần cà thẻ ! Trong thời gian thi đấu, cần cà thẻ và mặc đồng phục! Sắp họp rồi, lầu phụ hành chánh, phòng họp số ba. Hồ sơ cá nhân của , tôi chuẩn bị xong cho ."

      "Tốt!" Đường Khả Hinh lập tức tới, cùng Tiêu Đồng vào thang máy.

      "Lâm Phó tổng có sao chứ?" Đường Khả Hinh vẫn có chút lo lắng cho Lâm Sở Nhai, đau lòng hỏi.

      Tiêu Đồng nở nụ cười : " có việc gì! Bị từ chối, nhất định có chút đau lòng, chỉ dựa vào cá tính đánh chết của ấy, nhiều lắm là uống rượu buổi tối liền hết chuyện. Tối hôm qua tất cả mọi người ở bên ấy, lão đại cũng uống rượu với ấy, uống đến ba giờ sáng mới ngủ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh càng áy náy.

      Tiêu Đồng nhìn , cười : "Buông lỏng chút. có chuyện gì! !"

      Đường Khả Hinh chỉ đành phải cười cười.

      Thang máy đến lầu tám, mở ra.

      Đường Khả Hinh cùng Tiêu Đồng bước nhanh ra thang máy, qua đại sảnh nhẵn bóng sáng ngời, sau đó chuyển ra cây cầu treo trong suốt nối giữa ở Khách sạn Á Châu và tòa nhà hành chánh.

      "Nhanh lên chút, tôi trở lại cầm tài liệu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!" Tiêu Đồng kéo Đường Khả Hinh, từng người ôm tài liệu của mình, qua cây cầu treo, nhìn thấy cánh cửa gỗ đỏ bên trái đại sảnh tòa nhà hành chánh đóng lại chặt kín, bảo vệ và trợ lý thư ký yên lặng chờ đợi bên ngoài, bọn họ lập tức gấp gáp chạy qua, đưa thẻ làm việc cho bảo vệ, mới nhàng đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Laurence, Vitas, Quản lý mua hàng, bao gồm Phó Quản lý Bộ rượu của Hoàn Cầu, khách sạn, Câu lạc bộ và Giám đốc khách sạn các khu vực chủ yếu, tổng cộng hơn mười người ngồi chờ ở trước khán đài hình bán nguyệt, mà Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc hàng đầu, vẻ mặt nghiêm túc xem tài liệu. . . . . .

      Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh kinh hãi, lập tức đứng ngoài cửa, hướng về phía hai vị Tổng Giám đốc cúi người thấp gật đầu, lập tức muốn tới vị trí của mình. . . . . .

      "Tại sao tới trễ?" Trang Hạo Nhiên cũng ngẩng đầu lên hỏi.

      Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh mới vừa muốn đến chỗ ngồi, nghe được câu này, lập tức sửng sốt.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay ăn mặc chín chắn, cá tính mới mẻ, hai mắt lên nụ cười dịu dàng.

      "A, tôi mới vừa. . . . . ." Tiêu Đồng vừa định trả lời. . . . . .

      " có hỏi !" Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, rút nắp, lạnh lùng .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :