1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 568: NGƯỜI CHÂN TRỜI, NGƯỜI GÓC BIỂN

      Mưa tiếp tục tầm tã, điên cuồng trút xuống cả vùng đất tối tăm.

      Phòng trọ màu trắng mở ánh đèn màu vàng, mùi thơm nồng đậm bay tới, xuyên qua đêm mưa lạnh lẽo.

      Đường Khả Hinh mặc T-shirt màu trắng có mũ, quần short màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, hai mắt chăm chú cầm miếng thịt bò, đặt lên tấm thớt, đập bộp bộp bộp mấy cái, đập vỡ sớ trong thịt, bắt chảo, dội dầu ô liu, đợi cho dầu sôi, đem thịt bò quét nước sốt tự chế, thả vào phía mặt chiên, mở lửa cháy riu riu, lập tức tới nồi nước sôi mở nắp ra, cái chung hầm cách thủy hình bầu dục, màu trắng xuất trong nước sôi, liếc cái, liền tắt lửa.

      Thịt bò chiên chín đến tám phần, lập tức dùng dao răng cưa cắt nó thành từng miếng từng miếng, lại dội lên nước sốt tiêu đen, cho vào vài bông cải xanh, sau đó bỏ vào đĩa đặt trong khay, lấy thêm cái chén có quai cầm múc ít cơm trắng, đặt vào khay, mới lại đeo bao tay đen, lưu loát cẩn thận bưng chung hầm cách thủy trong nồi nước sôi ra, đặt ở trong khay, nhắc cổ tay nhìn thời gian 12 giờ, lập tức bưng khay, nhanh chóng lên lầu.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Trang Hạo Nhiên tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu trắng Khả Hinh chuẩn bị cho mình, sắc mặt hơi tái nửa nằm ở giường, đắp chăn màu xanh nhạt, chỉ mở đèn bàn hơi yếu, mới chợp mắt được chút, nghe được tiếng gõ cửa, hư mềm khó chịu thở dài hơi, mới : "Vào . . . . . ."

      Đường Khả Hinh bưng khay im lặng tới, nhìn Trang Hạo Nhiên cái.

      Trang Hạo Nhiên lập tức đưa hai tay của mình giấu vào trong chăn, có chút giật mình nhìn .

      Đường Khả Hinh cười như cười nhìn cái, mới cầm khay tới, cẩn thận đặt nó ở bàn đọc sách bên giường, dịu dàng : "Bởi vì thời gian có hạn, nấu canh lâu, nhưng em vẫn lấy nhân sâm mới hơn mười năm từ dưới chân núi do ba mẹ Nhã Tuệ gửi tới, hầm gà cho , mùi vị hẳn là sai."

      xong, cũng cẩn thận mở nắp chung hầm cách thủy, sau đó lại mở cái nắp , thấy bên trong cháo gà nhân sâm kỷ tử, bay ra mùi thơm, thậm chí còn rất nóng hổi. . . . .

      Trang Hạo Nhiên lập tức ngửi được mùi canh gà nhân sâm, nhịn được rồi, mở mắt nhìn chén canh. . . . . .

      Đường Khả Hinh cầm chén , dịu dàng cầm muỗng múc chút canh đặc, sau đó dịu dàng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hướng về phía mưa lạnh ngoài cửa sổ bay vào chút gió, thổi chén canh nóng.

      Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở giường, đau lòng nhìn : " phải tay em bị thương sao? còn tưởng em gọi đồ ăn bên ngoài."

      "Mang bao tay làm, gọi đồ ăn bên ngoài làm gì, mình có thể làm nhất định tự làm, hợp khẩu vị của mình, huống chi kén chọn, gọi đồ ăn bên ngoài có thể để cho hài lòng ? Đói bụng hai ngày, khẳng định muốn ăn thứ mình thích. . . . . ." Đường Khả Hinh xong, liền múc chút cháo gà, đưa đến bên môi Trang Hạo Nhiên, : "Uống . . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra chút dịu dàng nụ cười : "Để tự ăn. . . . . ."

      " còn có hơi sức sao?" Đường Khả Hinh hỏi .

      Thân thể Trang Hạo Nhiên hư mềm ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, dù sao thuốc mê này quá mạnh, bởi vì cha biết người bình thường tới gần được mình, hơn nữa đường dài mệt nhọc, mệt mỏi. . . . . .

      "Uống , đây là canh bổ khí dưỡng thần. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đưa muỗng đến môi , ánh mắt dịu dàng.

      Trang Hạo Nhiên liền cười nghiêng tới trước, uống muỗng canh, ánh mắt lập tức sáng lên, : "Nhân sâm này. . . . . ."

      Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười, nhìn dịu dàng : "Rất thơm ngon chứ? Đây là nhân sâm dại ba mẹ của Nhã Tuệ đào ở đỉnh núi cho con , hơn ba mươi năm, tổng cộng có ba củ, Nhã Tuệ nở ăn, em mới vừa trộm cắt nửa củ, hầm canh gà cho , tại cho dù có tiền nữa, cũng có nhân sâm tâm ý như vậy đâu."

      Trang Hạo Nhiên cười nhìn Đường Khả Hinh.

      "Uống nhanh. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhàng múc canh, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên cẩn thận uống.

      Đường Khả Hinh đút cho ăn xong chén canh, sau đó cầm chén cơm , nắm ở trong tay, lấy thêm muỗng , múc phần thịt bò, đưa trước đến bên môi Trang Hạo Nhiên, mới : "Ăn . . . . . ."

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng ngày càng dịu dàng, ăn miếng thịt bò, ninh có cảm giác trơn mềm ngon miệng, liền vui vẻ cười : "Thịt bò này. . . . . ."

      "Ellen dạy em làm, mềm chứ? Nuôi dưỡng máu lại bồi bổ thân thể. . . . . ." Đường Khả Hinh múc chút cơm, đưa đến bên môi Trang Hạo Nhiên, mới có chút trách móc : "Chủ tịch Trang cũng thiệt là, cho dù muốn bắn thuốc mê cũng cần như vậy chứ, làm cho người ta khó chịu."

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, mở miệng ăn cơm, nhai .

      "Cười cái gì?" Đường Khả Hinh sợ khô miệng, lại múc chén canh cho .

      "Nhà chúng ta có ai đáng thương hơn . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút vui vẻ cười : "Bọn họ đều gọi là con trai của em, em trai của con. . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn người đáng thương này, hơi cười chút, lại đưa đến bên môi ngụm canh, mới : "Đó phải là rất thương sao?"

      "Vợ của rất hạnh phúc!" Trang Hạo Nhiên bật cười .

      Sắc mặt Đường Khả Hinh khẽ thu lại, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên hơi thu sắc mặt, nhìn .

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi ngoài cửa sổ tiếng sấm ùng ùng vang lên, tiếng nước mưa vang lên rào rào ràng hơn, Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm giác ngực đau đớn, lập tức đè vết thương, thở gấp hơi. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn , : "Thế nào?"

      "Ngực khó chịu. Con bé Điệp Y chết tiệt cũng ác độc, bắn phát vào nơi này!" Trang Hạo Nhiên khó chịu tựa vào trước giường, nhắm mắt lại hít sâu cái.

      Đường Khả Hinh nghe vậy, ngay lập tức đứng lên, tới trước quầy đầu tường bên kia, lấy rượu thuốc ớt cha ngâm, tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngồi xuống dịu dàng : "Rượu thuốc của cha em công hiệu tệ, em xoa cho chút, xem có thể khá hơn chút hay ."

      Trang Hạo Nhiên nhìn .

      Đường Khả Hinh khẽ vặn nắp chai rượu thuốc, sau đó ngồi gần chút, mới ngẩng đầu lên có chút lúng túng nhìn : "Em xoa à! ?"

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười như cười nhìn .

      Mặt của Đường Khả Hinh lập tức ửng đỏ, nhàng thở ra hơi, vươn tay cởi cúc áo của Trang Hạo Nhiên, lại cởi cúc thứ hai, nhìn thấy bên trong cơ ngực khỏe mạnh thậm chí có chút rộng lớn, mắt của khẽ chớp, có chút hít thở thông, khẽ thở , lại cởi bỏ cúc áo thứ ba, rốt cuộc vén lên, rốt cuộc nhìn thấy lồng ngực rắn chắc rộng lớn lộ ra bên ngoài, trợn tròn mắt. . . . . .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên nụ cười dịu dàng, nhìn . . . . . .

      Đường Khả Hinh bắt đầu kích động muốn thoa thuốc rượu, ngẩng đầu lên nhìn , có chút ngây ngốc : "Còn khó chịu hơn à?"

      Trang Hạo Nhiên nhìn , mỉm cười gật đầu : "Ừ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh thở hơi, lên tiếng, rót chút rượu thuốc ở trong lòng bàn tay bé, sau đó đưa tay dò vào trong cơ ngực bền chắc của , cảm thấy thân thể người đàn ông này rất rắn chắc, biết thường xuyên thích vận động, có việc gì liên tập Gym ở lầu cuối, suy nghĩ chút tinh thần bị phân tán, liền suy nghĩ nữa, xoa ở trái tim vị trí, khẽ cúi đầu, hai mắt lộ ra dịu dàng, nâng ngón tay thon dài xoa bắp thịt . . . .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn , cảm giác ngón tay dịu dàng xoa nắn lồng ngực của mình, chút dịu dàng và ngứa ngáy, làm cho người ta nổi lên kích động. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm giác mình chống đỡ nổi nữa rồi, nhưng vẫn phải nuốt cổ họng cái, xoa .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng lúc càng nóng bỏng nhìn , cho đến khi đầu ngón tay của lướt qua chỗ nào đó ngực của mình, lập tức nắm chặt cổ tay của , mạnh mẽ kéo ôm chặt vào trong ngực, đè dưới người, cúi đầu chứa ý cười nhìn . . . . . .

      "Ôi!" Đường Khả Hinh lập tức nằm ở giường, trừng to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: "... làm gì?"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên nụ cười khó có thể nắm bắt, lại dịu dàng, cảm tính vươn tay, vén tóc mềm mại bên mặt , : "Em . . . . . . Rất dịu dàng, rất săn sóc. . . . . ."

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng chớp mắt.

      Trang Hạo Nhiên nhìn hai mắt mê ly, cánh môi màu hồng, lộ ra sáng bóng hấp dẫn, nhớ tới XX đêm đó, cũng có cách nào khắc chế nữa, cúi xuống muốn hôn lên môi của . . . . . .

      "Đừng như vậy!" Đường Khả Hinh giống như chợt tĩnh táo quay đầu , căng thẳng sắc mặt đỏ bừng : "Chúng ta nên như thế! nên như vậy!"

      "Chúng ta như thế nào?" Trang Hạo Nhiên xong, tay đột nhiên bưng mặt của , lại muốn mạnh mẽ hôn lên môi của . . . . . .

      "Khả Hinh! !" Nhã Tuệ đột nhiên mở cửa, xông tới : "Sao về sớm vậy ! !"

      Cả căn phòng vang lên rào rào ào ào ! !

      Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt đỏ bừng, miệng khô lưỡi khát đứng ở bên giường, hai mắt nhấp nháy, như học sinh tiểu học làm việc gì sai.

      Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng ho khan tiếng, ngồi thẳng người, nhàng kéo chăn, nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười : "Quản lý Lưu!"

      Nhã Tuệ đứng ở bên cửa, đầu tiên liếc mắt nhìn lúng hai người lúng túng, sau đó nhìn sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút tốt lắm, nằm ở giường, liền ngạc nhiên cười : "A, Trang, Tổng Giám đốc Trang, cũng ở đây?"

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười : "Đúng vậy, thân thể của ấy có chút khỏe cũng bởi vì tôi, hơn nữa hai ngày chưa có ăn gì, tôi để cho ấy ở lại nghỉ ngơi chút, tôi làm ít món ăn cho ấy. . . . . Tôi..tôi còn cắt nửa cái nhân sâm của chị cho. . . . . ."

      tới chỗ này, mặt đỏ rần.

      Nhã Tuệ bật cười : "Cắt cắt, Nhân sâm vốn dùng để ăn, có thể giúp Tổng Giám đốc Trang, tôi rất vui vẻ."

      "Cám ơn . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở giường, cũng có chút ngượng ngùng cười.

      " cần câu nệ, tiếp tục nghỉ ngơi, tôi chỉ vừa tan việc, bữa tiệc tiến hành được nửa, con bé này đâu, bọn người Lâm phó tổng đều tìm ấy, ngờ mọi người trở về. . . . . ." Nhã Tuệ cũng có suy nghĩ nhiều, liền muốn kéo cửa phòng ra ngoài.

      "Nhã Tuệ! !" Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt gọi .

      "À?" ngạc nhiên quay đầu, cười hỏi: "Chuyện gì?"

      "Chị giúp Tổng Giám đốc Trang uống xong canh này , tôi có chút thoải mái, ra ngoài trước." xong, ngay lập tức chạy ra ngoài.

      "Này!" Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh, vội gọi .

      "A. . . . . ." Nhã Tuệ ngây người đáp, sau đó nhìn : " sao chớ?"

      " có việc gì!" Đường Khả Hinh nhanh chóng ra khỏi phòng, phịch tiếng kéo cửa lại, đè chặt trái tim nhảy thình thịch, thở gấp, nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, có khác với trêu đùa và nhu tình trước kia, càng thêm sợ, dám suy nghĩ quá nhiều, mà nhàn nhạt xuống lầu hai, chuẩn bị thu dọn phòng bếp chút, liền tắm rửa nghỉ ngơi . . . . . phòng khách lầu chỉ cần thắp sáng ánh đèn phòng bếp, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm sét rầm rầm, im lặng vừa muốn xoay người vào phòng bếp, lại cảm thấy cửa sổ sát đất phòng khách, có bóng dáng rất quen thuộc di động, cuối cùng khỏi. . . . . .

      sững sờ, ngạc nhiên tới bên cửa sổ sát đất, thấy nơi xa có bóng dáng màu đen, dọc theo đường lớn hoa đào, đội mưa điên cuồng trút xuống, chậm rãi về phía trước, có chút thể tin nổi híp mắt nhìn. . . . . . Quả nhiên là bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi di chuyển tới phía trước, ánh mắt của lóe lên, lập tức nắm chặt cửa sổ sát đất, đứng tại chỗ, hơi nhẫn tâm xoay người. . . . . .

      Bóng dáng trong mưa, từng bước từng bước di chuyển về con đường hoa đào, mặc cho nước mưa to vỗ vào, cũng mờ mịt để ý, mà từ nơi này đến chung cư xa xa. . . . . .

      Trái tim của Đường Khả Hinh lập tức bị đau đớn hít thở thông, khổ sở nhìn bóng dáng kia, bây giờ có biện pháp, chỉ đành phải cầm cây dù bên cửa sổ, bước nhanh ra ngoài, sấm sét đánh xuống ầm ầm, mưa to vô tình rơi khắp nơi, chống cây dù trong suốt cũng lớn, bước nhanh đuổi chạy ra, tức giận kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi!"

      Tưởng Thiên Lỗi mình đứng dưới trụ đèn, đội mưa gió, cả người ướt đẫm nhìn phía trước, hai mắt nóng bỏng lại mờ mịt.

      Đường Khả Hinh che dù thở hổn hển tới trước mặt của , thể tin nổi nhìn quả nhiên là , rất bi thương đứng ở trong mưa, hai mắt của lập tức đỏ bừng gọi: " đứng ở chỗ này làm gì? phải em với , em rất kiên quyết! ! đừng như vậy!"

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, đội mưa gió, lạnh nhạt : "Toàn bộ chỗ này đều là của em sao? . . . . . đứng cách nhà em rất xa cũng được?"

      Đường Khả Hinh thở dài hơi, lại đau lòng ngẩng đầu nhìn .

      "Em yên tâm! Cho dù em ra, cũng hiểu lầm em bởi vì mới ra đây." Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, sâu kín .

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn .

      "Mưa rất lớn, trở về , coi chừng bị lạnh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi xoay người muốn mình khỏi.

      Đường Khả Hinh có cách nào, chợt tiến lên, cứng rắn nhét cây dù trong tay mình vào trong lòng bàn tay , mặc cho nước mưa vỗ vào người mình, mới bất đắc dĩ : "Mau trở về , từ nơi này đến cửa chung cư rất xa!"

      xong, liền mình xoay người. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cổ tay của , hai mắt lộ ra thâm tình và khổ sở gọi: "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng quay đầu lại, đứng tại chỗ, mặc cho nước mưa vẩy vào người của mình, thân thể mới vừa ở bên trong nhà còn ấm áp, lại lần nữa lạnh lẽo.

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng dịu dàng của , đột nhiên gì thêm, chỉ đau lòng từ phía sau lưng ôm chặt , thậm chí khổ sở cúi xuống, cọ sát mặt của , giống như ban đầu có tách ra. . . . . .

      Đường Khả Hinh sững sờ, ý thức được tình cảm của theo thân thể của thả ra, chớp mắt đau lòng, nhưng vẫn cố sức giãy giụa mở ra : " buông em ra!"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng gì, chỉ ôm chặt trong ngực, mặc cho giọt mưa từ mắt của mình chảy xuống, tạo thành nước mắt, trợt xuống khuôn mặt kiên nghị, cũng ra được lời nào !

      Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống, có lẽ cũng tự hỏi, vì sao mấy tháng ngắn ngủn có thể khiến cho người góc bể, người chân trời? Trái tim của đau đớn như bị xét nát, chỉ là tình xa, lời cũng tận, còn bất kỳ ngôn ngữ nào chống đỡ đoạn tình cảm tan vỡ, đột nhiên cảm giác đau đớn kịch liệt, cố cắn chặt răng, tránh thoát kiềm chế của , chạy như bay về phía trước. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng ở đầu này, nhìn rơi nước mắt, kích động : " thể buông tha em, Đường Khả Hinh. . . . . . thể buông tha em. . . . . . thể. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe lời này, đau đến ra lời, chạy như bay trở lại trước vườn hoa nhà trọ, lập tức ngồi xổm mặt đất, che mặt rơi lệ nức nở, mặc cho nước mưa điên cuồng rơi vãi, nhưng vẫn đưa ra tay vỗ mạnh vào lồng ngực của mình, đau đớn nức nở. . . . . .

      Ánh đèn lầu hai vẫn yếu ớt.

      Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn Đường Khả Hinh lại lần nữa bởi vì Tưởng Thiên Lỗi xuất mà cực kỳ khổ sở, nức nở, giống như nhiều năm trước ở trong phòng làm việc của mình, khàn giọng kêu khóc: "Tại sao thể hiểu cho tôi? Tôi người đàn ông này, chết cũng muốn . . . . . ."

      Trong tim khẽ lên chút chịu đựng đau đớn.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 569 : ĐÁNG TIN

      Sáng sớm hôm sau, đêm qua nước mưa đánh đầy lá cây đất, trải đường cây ngô đồng.

      Nhân viên khu chung cư mặc đồng phục màu đỏ, cầm chổi, ở trong buổi sáng chim hót hoa thơm, nhàng quét từng chiếc lá non ướt đẫm đất.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, rơi vào trước phòng trọ màu trắng, hộ gia đình nước ngoài mặc quần áo thể thao màu trắng, đeo tai nghe chạy qua vườn hoa , nhìn vào bên trong, nở nụ cười kêu tiếng: "Oa."

      Ngày hôm qua, nước mưa tẩy rửa cả đêm, trong khu vườn giàn cà chua đỏ hơn, đất hơn mười bắp cải trắng rối rít mở cánh hoa, cây ớt cập bờ tường cũng rũ xuống từng trái, dây khoai lang bò đầy đất, phía trước khoảnh đất hình vuông, còn có từng trái dâu tây vừa lớn vừa chín đỏ, Thần ơi, rốt cuộc Tiểu Nhu tốn bao nhiêu tâm tư ở trong khu vườn , vốn còn muốn trồng hai cây long nhãn hai bên nhà, mùa hè đến che bóng mát cho bông hoa rau cỏ của , mùa thu cũng có long nhãn ăn, hoàn toàn quên mất ngôi nhà này, phải của Khả Hinh và Nhã Tuệ.

      Tiếng chuông cửa, trong buổi sáng yên tĩnh trong trẻo vang lên.

      "Ai vậy?" sáng sớm hôm nay Trang Hạo Nhiên tỉnh lại, có lẽ ngày hôm qua uống súp nhân sâm khá hơn chút rồi, nghe được chuông cửa, liền mình xuống lầu, vừa mở cửa vừa hỏi.

      sững sờ tại chỗ, giống như bị đóng băng nhìn ra cửa, chặn hai người già, nam khoảng sáu mươi tuổi, mặc quần áo vải bông màu xanh đen, nữ khoảng hơn 50 tuổi, mặc áo bông mỏng màu đỏ sậm, quần dài màu đen, dáng vẻ hết sức thôn quê, sau lưng khiêng cái túi lớn, mặt lộ ra vẻ chất phác và thà, cũng kinh ngạc nhìn mình. . . . . .

      "A. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút thích ứng được, nhìn hai người già này, miễn cưỡng mỉm cười, vẫn hết sức lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai người. . . . . . là . . . . ."

      Hai người già, ông nhìn tôi, tôi nhìn bà, cùng nhau nhìn trước mặt, trợn to hai mắt nhìn cậu đẹp trai Trang Hạo Nhiên, sửng sốt lâu, mới hỏi: "Xin hỏi. . . . . . Nơi này là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh phải ?"

      Trang Hạo Nhiên nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, lộ ra nụ cười cung kính và nhiệt tình, : "Đúng, đúng, đúng! Đây chính là nhà của Nhã Tuệ và Khả Hinh! Xin hỏi hài người là . . . . ."

      Giương mặt hai người già lập tức yên lòng bật cười : "Chúng tôi là ba mẹ của Nhã Tuệ !"

      "Ồ! !" Trang Hạo Nhiên vừa nghe, càng cung kính, bởi vì thường nghe Khả Hinh nhắc tới ba mẹ của Nhã Tuệ, hơn nữa còn hai người già bọn họ thương mình như con , lập tức tránh ra lối, mỉm cười : "Chú, dì mời vào, đoán chừng vẫn còn sớm, hai người bọn họ vẫn còn nghỉ ngơi."

      "Như vậy sao, được, được, được!" Lưu Chí Đức vác bao lớn, cười vào trước, sau đó vợ La Nguyệt Lan cũng mang theo cái giỏ lớn màu xanh, nhìn khắp ngôi nhà hết sức tinh xảo, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.

      "Chú, dì, để con mang đồ cho !" Trang Hạo Nhiên lập tức nhận lấy bao lớn và cái giỏ trong tay bà dì, đặt bên cửa sổ sát đất, nhìn hai người già đứng ở bên cửa, nhìn nhà sạch , có chút thận trọng, liền nở nụ cười : "Chú dì nhanh ngồi, con pha trà cho hai người trước, rồi gọi các , tại mới bảy giờ, đoán chừng bọn họ còn ngủ. . . . . ."

      "À, được, được, được." Lưu Chí Đức vừa nghe, chỉ đành phải cẩn thận ngồi ở ghế sa lon màu trắng sữa hết sức đắt giá, ngẩng đầu lên, thấy hết sức nho nhã lễ phép, vóc người cao lớn, tuổi trẻ đẹp trai đến ngây người, nở nụ cười phóng khoáng vào phòng bếp, nấu bình nước nóng, xem nơi này như nhà của mình, kéo tủ chén, mới hỏi: "Chú, dì quen uống gì trà?"

      Hai người già nhìn bóng lưng của cũng cảm thấy đẹp trai, đẹp trai đến ngây người, nghe hỏi, cùng mỉm cười : "Cái gì cũng được, cái gì cũng được, chúng tôi kén chọn!"

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, nở nụ cười : "Vậy uống chút trà hoa hồng , sáng sớm, uống trà xanh đối với bao tử tốt."

      "À, à, à, tốt, tốt!" Hai người già rối rít mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên liền mỉm cười lấy bình thủy tinh, chuẩn bị pha trà.

      La Nguyệt Lan ngồi ở ghế sa lon, mới có chút căng thẳng và vui mừng nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, chính là bóng lưng càng nhìn càng thích, bà vẫn luôn ở nông thôn đều rất lo lắng chuyện lớn cả đời của con , năm nay cũng 27 rồi, bên cạnh cũng bóng người, lần này đặc biệt đến thăm , thuận tiện chuyện chút chuyện này, nhưng ngờ, ở trong nhà này có thể nhìn thấy cậu trai đẹp, bà lập tức vui vẻ và hưng phấn hỏi: "Chú em, xin hỏi cậu là. . . . . ."

      Lúc này Trang Hạo Nhiên mới phát ra lúc nảy mình còn chưa kịp tự giới thiệu mình, ngay lập tức nở nụ cười bưng trà nóng tới, ngồi đối diện hai người già, mới cười : " xin lỗi, lúc nảy con quên tự giới thiệu mình, con là Hạo Nhiên, là bạn bè của Nhã Tuệ và Khả Hinh, hôm qua mới vừa từ nước ngoài về, bởi vì thân thể có chút thoải mái, nên tạm thời chiếm dụng phòng khách của các nghỉ ngơi."

      "A, mới vừa về nước sao. . . . . ." La Nguyệt Lan nhìn , coi như là con rể của mình rồi, càng nhìn càng đẹp, cười : "Vậy cậu là. . . . . . bạn của Nhã Tuệ hay bạn của Khả Hinh?"

      Đây là phương pháp hỏi ngầm của người già.

      Trang Hạo Nhiên nghe được, sững sờ, mới châm trà cho hai người già, cười : "Con là bạn bè của hai người bọn họ. . . . . ."

      Tên nhóc này chịu thừa nhận, còn có chút xấu hổ.

      La Nguyệt Lan càng nhìn , càng thích, thích đến cười híp mắt.

      "Này!" Lưu Chí Đức nhìn vợ luống cuống như vậy, vội vàng đẩy bà cái!

      La Nguyệt Lan liền dám lên tiếng, nâng trà nữa nheo mắt cười : "Ra nước ngoài, ra nước ngoài tốt. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, nhìn bộ dáng hai người già như vậy, lại có chút cười ngượng ngùng, nắm tay vịn ghế sa lon, : "À, chú dì, hai người ngồi trước. Con gọi các ."

      "Được, được, được!" Hai người già vội vàng nhìn , mỉm cười gật đầu.

      Trang Hạo Nhiên liền đứng lên, bước nhanh lên lầu hai. . . . . .

      "Ông , cậu ấy là bạn trai của con chúng ta hay là bạn trai của Khả Hinh?" La Nguyệt Lan lập tức có chút căng thẳng nhìn chồng.

      "Ôi chao, người ta cũng nhận thức, bà còn tính cái gì?" Lưu Chí Đức là hết cách với vợ rồi, ghét bỏ .

      "Ông đừng với tôi, ông thích! !" La Nguyệt Lan nhìn chồng, nhịn cười.

      "Ôi!" Lưu Chí Đức cũng hơi cười.

      Trang Hạo Nhiên lên lầu hai, tới phòng của Nhã Tuệ, nhàng gõ cửa, dịu dàng : "Nhã Tuệ? Quản lý Lưu?"

      "Hả?" Tiếng của Nhã Tuệ ở trong phòng mông lung truyền đến.

      "Ba mẹ của tới, dưới lầu." Trang Hạo Nhiên mỉm cười .

      "À?" Tiếng lo lắng của Nhã Tuệ truyền đến, lập tức oa tiếng mặc áo len màu xanh, quần màu đen bó sát người, tóc chải, mặt chưa rửa nhào ra, lập tức mở cửa, nhìn Trang Hạo Nhiên vui mừng cười : "Ba mẹ của tôi tới? Có ?"

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười .

      "Ba mẹ! ! !" Nhã Tuệ vui vẻ chạy , chạy như bay xuống dưới lầu! !

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Nhã Tuệ này vui vẻ, cười cười, quay đầu lại thấy bên trong căn phòng trang nhã ấm áp, giường nệm màu hồng, khác nằm còn ngủ mờ mịt, đột nhiên mỉm cười, đôi tay cắm túi quần vào, tới bên giường, thấy Đường Khả Hinh mặc áo ngủ dài quá gối màu hồng điểm trắng, nghiêng mặt nằm ở giường, khuôn mặt nhắn trắng nõn chôn ở gối đầu mềm mại, ngón tay níu góc chăn, hai mắt khép chặt, dịu dàng giống như con thỏ , ngủ say.

      Nhớ tới đêm qua mình đứng ở trong đêm mưa khóc rất đau lòng, cũng biết có cảm mạo nóng sốt hay ?.

      Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở bên giường, cúi xuống nhìn vẫn ngủ say như vậy, liền có chút lo lắng vươn tay đặt ở trước trán của , có cảm giác nóng, liền mỉm cười, vươn tay đặt ở vai của , vốn muốn cho ngủ thêm lát, nhưng nghĩ tới chú dì đến, ngủ cũng thích hợp, liền gọi : "Khả Hinh? Thức dậy, ba mẹ Nhã Tuệ tới."

      Đường Khả Hinh vẫn ngủ say sưa.

      "Khả Hinh?" Trang Hạo Nhiên lại đưa ra tay bưng khuôn mặt nhắn của .

      Đường Khả Hinh giống như muốn bị quấy rầy, trở mình, khuôn mặt lật qua hàng nước mắt xuống, nằm mơ vẫn còn khóc. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn hàng nước mắt mặt này.

      Đường Khả Hinh giống như có chút lạnh, theo bản năng kéo chăn che khuôn mặt nhắn, hai mắt đóng chặt, lại giọt lệ trợt xuống, nổi buồn bã từ người phát ra.

      ngây người nhìn , nhịn được vươn tay, lau nước mắt mặt .

      "Khả Hinh! ! ! !" Nhã Tuệ xông tới, cười to kêu to: "Ba mẹ đến rồi! !"

      Cả người Đường Khả Hinh bị chấn động, nhất thời hé mắt, có chút lim dim buồn ngủ mở mắt ra, nhìn Nhã Tuệ mông lung khàn khàn hỏi: "Ai tới?"

      "Ba mẹ! !" Nhã Tuệ bật cười : "Mau dậy ! !"

      Đường Khả Hinh cũng có chút giật mình ngồi dậy, vui vẻ nhìn Nhã Tuệ, cười hỏi: "Chú dì tới?"

      "Đúng vậy! !" Nhã Tuệ vào phòng tắm rửa mặt!

      Đường Khả Hinh cũng giật mình nở nụ cười, lại thấy vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn mình, sững sờ, mặt đỏ lên, bưng mặt cúi đầu, kéo cổ áo của mình, : "Này, này, này sao lại thế này? Tại sao ở chỗ này?"

      "Gọi em cũng tỉnh, ngủ say như heo!" Trang Hạo Nhiên nhịn được cười .

      Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt nhìn xem , : "Ai bảo em ! ! vào phòng con người ta có chuyện gì sao?"

      " còn ngủ ở trong phòng của em!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, quấy rầy bọn họ rửa mặt, : "Nhanh lên ! ! Đừng để cho hai người già đợi quá lâu!"

      Đường Khả Hinh rất ưa thích chú và dì, lập tức nhảy khỏi phòng, đẩy Trang Hạo Nhiên ra, vọt vào phòng của mình rửa mặt!

      Trang Hạo Nhiên bị đẩy cái như vậy, thiếu chút nữa té ngã, tức giận nhìn : "Em thể dịu dàng chút sao?"

      "Phi! !" Đường Khả Hinh phịch tiếng đóng cửa phòng của mình, : "Tối hôm qua còn em dịu dàng săn sóc!"

      Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn chòng chọc cánh cửa kia, : " thu hồi câu kia!"

      " thể thu về! !" Đường Khả Hinh tức giận từ bên trong gọi: " em mặc quần áo gì tốt? Chú và dì em chưa trưởng thành! !"

      Trang Hạo Nhiên để ý tới hai hoạt bát đáng , mà mình xuống lầu, thấy hai người già ngồi xổm sàn nhà, mở bao tải ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều táo, còn có sa sâm và thảo dược, lập tức cười : "Chú, dì, hai người nghỉ ngơi lát?"

      " nghỉ ngơi, ngồi xe lửa tới đây, ngủ đến đau lưng!" Lưu Chí Đức ngồi xổm sàn nhà, lấy thêm ra ít hạt sen và nguyên liệu để nấu canh đặt ở bàn , mẹ bắt hai con gà mái lớn nhốt bên ngoài, : "Ôi chao, vườn rau này nhất định là Khả Hinh chúng ta trồng rồi, nhìn hoa lá rau củ rất tốt? cũng có thuốc trừ sâu, cỏ dại còn đọng hơi sương, mương nước cũng khai tệ."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chỉ cười khổ, nhưng vẫn tìm chút đề tài để , nhận lấy táo chú đưa, : "Hai người lớn tuổi, ngồi xe lửa tiện, lần sau muốn đến, để con gọi điện thoại cho thư ký, con bảo ấy book vé máy bay cho hai người."

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan vừa vào, tạm thời dừng lại, có chút vui mừng nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở bên, nhìn hai người già nhìn như vậy mình, sững sờ, liền bật cười : "Có chuyện gì? Chú dì?"

      " có chuyện gì, có chuyện gì! Bảo thư ký book vé máy bay cho chúng ta. . . . . ." La Nguyệt Lan càng nghe cảm thấy người con rể này càng đến gần, cười đến híp mắt.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 570: CHỈ THAY THẾ, TRAO ĐỔI

      "Chú dì, con rất nhớ hai người! !" Mọi người chuyện phiếm ở dưới lầu, Đường Khả Hinh mặc váy màu đen bó sát người, áo sơ mi màu xanh lá cây, mang giày cao gót màu đen, cổ áo hơi mở ra, buộc tóc đuôi ngựa cao, dáng vẻ quả nhiên lộ ra mấy phần chín chắn, chạy như bay xuống lầu. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc đồ này nở nụ cười xuống lầu, hai mắt hơi lộ ra dịu dàng.

      "Chú dì!" Đường Khả Hinh nhào tới đến trước mặt Lưu Chí Đức hai người già bọn họ, lập tức ôm lấy bọn họ, vui vẻ cười : "Hai người đến đây lúc nào?"

      "Ôi chao, Khả Hinh !" La Nguyệt Lan lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh, bưng khuôn mặt nhắn của , biết vết sẹo bên má trái của cũng hết, hai mắt lập tức đỏ bừng, nghẹn ngào : "Dì cũng rất nhớ con, lúc ở quê hương, luôn nghĩ biết con sống có tốt hay , có bị uất ức hay . . . . . ."

      Đường Khả Hinh cũng cảm động nghẹn ngào nhìn dì.

      "Khả Hinh! !" Lưu Chí Đức nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức kích động, nắm cổ tay của , để cho ngồi ở bên cạnh, mới cảm khái lại đau lòng : "Mau tới đây! Để chú nhìn con kỹ chút !"

      Đường Khả Hinh cũng rất kích động nhìn Lưu Chí Đức, hai mắt rưng rưng, nghẹn ngào cười : "Chú, chú cần lo lắng, con rất tốt! Nhã Tuệ chăm sóc con rất khỏe."

      "Chỗ nào? Ba mẹ, hai người cũng biết con lười, việc lớn việc trong nhà, đều do ấy làm, ấy chăm chỉ như con kiến ." Nhã Tuệ cũng rửa mặt xong, mỉm cười xuống lầu.

      Người cả nhà cùng nhau nở nụ cười.

      Trong khí tưng bừng vui vẻ, Nhã Tuệ về phía giữa phòng khách, nhìn ba mẹ và Khả Hinh ngồi ghế sa lon dài và ghế sa lon người, liền tùy ý ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nhìn cha mẹ.

      La Nguyệt Lan nhìn thấy tất cả ở trong mắt, càng cười đầy thâm ý.

      Trang Hạo Nhiên bình tĩnh ngồi tại chỗ, thấy bộ dáng của bà dì, hai mắt khẽ lóe lên cái, mới nở nụ cười : "Chú, dì, hai người ngồi xe lửa đường dài tới đây, nhất định rất vất vả, có muốn nằm nghỉ lát hay ? Con bảo thư ký chuẩn bị bữa tiệc tiếp đãi mọi người."

      "Ôi, ôi, cần, cần." La Nguyệt Lan vừa cười rất vui vẻ rất an ủi : "Ngồi xe lửa lâu như vậy, chỉ muốn nhìn hai con bé này chút, chúng tôi có nhiều lời muốn đấy."

      "Đúng vậy. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên dịu dàng : "Trang tổng, lúc nảy cám ơn chiêu đãi ba mẹ của tôi, nếu như . . . . . ."

      " có việc gì!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười : "Khó được chú dì tới đây, tôi bảo Tiêu Đồng chuẩn bị chút thôi."

      " cần." Nhã Tuệ lập tức ngăn lại, mỉm cười : "Ba mẹ của tôi khẳng định muốn tự tay làm món ăn cho tôi."

      "Như vậy à?" Trang Hạo Nhiên vẫn hết sức săn sóc cười hỏi: " quá khổ cực chứ?"

      " có." La Nguyệt Lan nghe Trang Hạo Nhiên đến thư ký, lại nghe con gọi là Trang tổng, càng thêm hưng phấn nghiêng người tới trước, cười hỏi: "À, Nhã Tuệ, vị tiên sinh này. . . . . ."

      "Dì gọi con Hạo Nhiên là được rồi." Trang Hạo Nhiên lập tức cười .

      "Mẹ!" Nhã Tuệ nhìn mẹ mỉm cười : "Vị này là Tổng Giám đốc Trang tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta. . . . . ."

      Lưu Chí Đức nghe xong lời này, hai mắt lập tức sáng lên nhìn Trang Hạo Nhiên, lập tức nhớ lại chuyện gì, thân thể khỏi cứng ngắc, khó trách tên này quen thuộc như vậy.

      "Tổng Giám đốc?" La Nguyệt Lan giật mình hưng phấn nhìn Trang Hạo Nhiên, bật cười : "Còn trẻ như vậy, làm Tổng Giám đốc sao."

      Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng cười : "Đây là nghiệp gia tộc, con chỉ được đưa lên ngồi thôi"

      "À, à. . . . . ." La Nguyệt Lan biết gì, chỉ giương mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, cười vui vẻ.

      Nhã Tuệ híp mắt nhìn ánh mắt của mẹ nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, lòng của hoảng hốt, lập tức có chút căng thẳng và lúng túng gọi : "Mẹ! ! Mẹ làm sao vậy?".

      Đường Khả Hinh cũng cảm thấy ánh mắt của bà dì có chút đúng, liền trợn to hai mắt tò mò quay đầu nhìn bộ dáng của bà có chút giống mẹ vợ nhìn con rể, nhịn được cười phốc tiếng.

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên, ban đầu còn có chút nghi ngờ, bây giờ là hiểu, cũng chỉ lúng túng đứng lên, cười : "Chú, dì, hai người ngồi nghỉ, con thu dọn những thứ đồ này cho mọi người."

      "Này này, cần, cần. Làm sao biết xấu hổ để cho con phụ giúp." Lưu Chí Đức liền vội vàng đứng lên .

      Đường Khả Hinh cũng cười đứng lên, : "Chúng ta cùng nhau làm , hai người già ngồi đó, con và Tổng Giám đốc cất đồ xong, thuận tiện xin cho Nhã Tuệ nghỉ."

      "Xin nghỉ à?" Nhã Tuệ vẫn có chút căng thẳng : "Tối hôm qua mới mở tiệc, hôm nay nhất định có chuyện phải bận rộn. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên cười cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, : "Khó được chú dì đến đây, tôi gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, ấy phối hợp tốt."

      "Chuyện này. . . . . ." Nhã Tuệ vẫn có chút yên lòng.

      "Yên tâm." Trang Hạo Nhiên nhàng câu , liền cầm điện thoại di động, gọi cho Tiêu Đồng.

      Đại sảnh khách sạn Á Châu.

      Bốn người Lâm Sở Nhai, bao gồm Tiêu Đồng cùng nhau vừa vừa cười vào đại sảnh Á Châu, mới vừa thảo luận đến chuyện Johnson tối hôm qua, điện thoại di động vang lên.

      "Alô, lão đại!" Tiêu Đồng nắm điện thoại di động, mỉm cười đáp : "Chuyện gì?"

      Trang Hạo Nhiên giúp Đường Khả Hinh mang khoai lang như ngọc ra trước vườn hoa, mới cầm điện thoại di động : "Ba mẹ Nhã Tuệ tới, cho nên tôi muốn để cho ấy nghỉ ngơi ngày, gọi điện thoại đến phòng nhân của Châu Á chút , xin nghỉ trừ lương, tôi bồi thường cho ấy gấp ba."

      "Tốt! Thay chúng tôi gửi lời thăm hỏi tới chú và dì." Tiêu Đồng mỉm cười cúp điện thoại.

      "Chú dì nào tới?" Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn Tiêu Đồng hỏi.

      Tiêu Đồng cất điện thoại di động, mới nhìn bọn họ cười : "Ba mẹ của Nhã Tuệ tới, Tổng Giám đốc bảo tôi gọi điện thoại đến bộ phận nhân xin phép cho ấy nghỉ."

      Lâm Sở Nhai nghe xong, ánh mắt nhất thời sáng lên, rất gấp gáp tới, nhìn Tiêu Đồng căng thẳng hỏi: " ai tới?"

      "Ba mẹ của Nhã Tuệ!" Tiêu Đồng vừa cười vừa bước .

      "Ba mẹ của Nhã Tuệ! ! ?" Lâm Sở Nhai lập tức nắm chặt bả vai Tiêu Đồng, giật mình hỏi: "?"

      Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của , : "Đúng vậy, thế nào?"

      "Chuyện lớn như vậy, Trang Hạo Nhiên có thể gạt tôi?" Lâm Sở Nhai tức giận đến cắn răng nghiến lợi ! ! !

      Mấy người cùng nhau giật mình nhìn .

      "Lão tử tức giận! ! Mọi người theo tôi !" Lâm Sở Nhai hai lời, liền vẫy tay bảo mọi người cùng ra ngoài.

      "Tối hôm qua ăn nhiều nhân sâm à?" Tô Lạc Hoành nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai tức giận đùng đùng, tức giận : "Ba mẹ của người ta, mắc mớ gì tới hả?"

      Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt lên trước, nhìn bóng lưng Lâm Sở Nhai tức giận, : "Trong khoảng thời gian này, cậu ta giống như rất ít ra ngoài chơi."

      "Thế sao?" Tô Lạc Hoành quay đầu nhìn , ngạc nhiên : " muốn gì ?"

      Lãnh Mặc Hàn nhìn tên ngu ngốc này, bất đắc dĩ : "Hơn nữa cậu ta có việc gì, phải chui tới phòng ăn biển, chính là chạy tới bộ phận tiệc, ban đầu tôi còn tưởng rằng cậu ta nghe lời của lão đại, chăm sóc Nhã Tuệ, nhưng gần đây tôi nhìn thấy tác phong của cậu ta, đoán chừng. . . . . ."

      Tào Kiệt cười tiếng, thể tin nổi kêu lên : "Đúng vậy, người này ngày ngày dùng nửa người dưới suy tính. . . . . . Thích phụ nữ đàng hoàng rồi hả ?"

      " thể nào?" Tô Lạc Hoành tức giận kêu to lên: " cách khác, tương lai chỉ có mình tôi tác chiến giang hồ?"

      Tiêu Đồng nghe xong lời này, liền chắt lưỡi tiếng nhìn , cười : " quá buồn nôn... là Phương Đông Bất Bại sao? Tác chiến giang hồ, đây phải là chuyện vinh quang!"

      " !" Tô Lạc Hoành có loại cảm giác mất mát.

      "Mọi người còn đứng đó làm gì? Đợi lão tử cho mọi người Tiên Hạc Thần Châm đúng ? Mau cùng tôi! !" Lâm Sở Nhai hai lời, liền xông tới trước, ngoắc bọn họ, thuận tiện căn dặn: "Tào Kiệt, có nhiều người náo nhiệt hơn, gọi vợ cậu luôn! !"

      "Tại sao ?" Tào Kiệt la hoảng lên: "Hôm nay ấy trực đêm, rất vất vả."

      "Cho lão tử thêm can đảm! !" Tiếng của Lâm Sở Nhai từ đầu kia truyền đến.

      Phốc! !

      Tiêu Đồng nhịn được che miệng bật cười.

      Phòng trọ !

      Hôm nay ánh mặt trời rất rực rỡ, khắp nơi bóng cây che khắp nơi, hết sức thoải mái, thú vị.

      Đường Khả Hinh ra phía sau vườn, ngồi xổm trước cái tủ dựa sát hàng rào, mở ra, với Trang Hạo Nhiên ở sau lưng: "Đem bao lớn khoai lang này cất vào, khoai lang của chú và dì trồng ăn ngon, có chút mùi vị hạt kê, rất thơm rất thơm."

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền nắm cái bao đỏ, cũng ngồi xổm trước cái tủ , từ bên trong móc ra từng củ từng củ khoai lang cười : " khó cho chú và dì rồi, già rồi từ nơi xa xôi mang những thứ này tới đây, chắc rất mệt mỏi ?"

      "Đây là tấm lòng mà." Đường Khả Hinh vừa cất vừa cười .

      "Hạo Nhiên. . . . . ." Lúc này La Nguyệt Lan từ phòng khách ra, giống như gọi con rể kêu Trang Hạo Nhiên, cười : "Dì muốn làm cơm, con thích ăn cái gì? Dì làm cho con?"

      "A. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lúng túng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, mới xoay người cười : "Tùy tiện là được, con kén ăn, dì."

      Đường Khả Hinh nhịn được cười : "Dì thiên vị! hỏi Tổng Giám đốc thích ăn cái gì."

      "Đến nhà là khách, trước kia dì đều làm cho con ăn." La Nguyệt Lan cười vào trong nhà.

      ". . . . . . . . . . . ." tại Trang Hạo Nhiên có biện pháp quay đầu nhìn Đường Khả Hinh bật cười : "Hiểu lầm quá lớn."

      Đường Khả Hinh đứng lên, về phía đầu kia muốn hái chút dâu tây cho chú dì giải khát, cười : "Sợ cái gì, nếu có cách nào làm con rể của hai người già bọn họ là được? Nhã Tuệ chúng tôi tệ. . . . . ."

      cánh tay mạnh mẽ nắm cổ tay của , chợt kéo ra sau!

      "Ôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức té trước mặt Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên tia thâm thúy nhìn .

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt , trái tim đập thình thịch, có chút hoảng sợ.

      Thời gian qua lúc, ánh mặt trời chiếu xuống càng mãnh liệt, vài cơn gió mát thổi tới.

      Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nhìn lúc lâu, mới chậm rãi buông cánh tay của , mỉm cười : "Nơi này phải trồng cây đại thụ, nếu , đến mùa hè rất nóng, rất khó chịu."

      Đường Khả Hinh vẫn dám nhúc nhích, trợn to hai mắt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên cũng gì, chỉ im lặng xoay người vào trong nhà.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 571: TIM ĐẬP THÌNH THỊCH

      "Này, có chuyện gì vậy? Sáng sớm còn buồn ngủ chết người !" Hôm nay Trần Mạn Hồng khó được mặc áo len màu trắng tay cánh dơi, quần bó sát người màu đỏ, ủng ngắn màu đen, từng bước từng bước từ căn hộ khu chung cư của mình vòng qua đường lớn hoa đào, mới vừa muốn tới chỗ của Nhã Tuệ, lại thấy trước mắt có bóng dáng thoáng qua, ánh mắt lập tức sáng lên, thấy Tiểu Nhu như hồn bất tán, lại mặc quần yếm màu vàng nhạt, chải hai bím tóc, mang giày thể thao màu trắng, vai trái treo con vịt, vai phải treo con gà, sau lưng vác túi lớn, có đầu con ngỗng thò ra, hết sức lãng mạn nhìn phong cảnh phía ngoài. . . . . .

      " mau, mau, mau!" Tiểu Nhu còn ôm cái hộp giấy lớn trước mặt, kích động chạy về phía trước.

      "Đứng lại! !" Trần Mạn Hồng đứng ở phía sau, lạnh lùng gọi! !

      Tiểu Nhu sửng sốt quay đầu, thấy Trần Mạn Hồng lạnh lùng ôm vai tới, hai mắt của trợn to, cười gọi: "Quản lý!" .

      "Tôi . . . . . ." Trần Mạn Hồng vừa nhìn thấy như vậy liền choáng váng đầu, tức giận tới trước mặt , kêu lên: "Sáng sớm, tới đây nơi này làm gì? Dáng vẻ này bảo vệ của chung cư cho vào?"

      Tiểu Nhu nghe vậy, ngay sau đó mếu máo lầu bầu : "Tại sao cho tôi vào? Tôi còn có thẻ cư trú Khả Hinh đưa cho tôi, tôi mới cho mấy bảo vệ vài củ khoai tây nấu chín xong, biết bọn họ thích đến cỡ nào."

      "Hắc...! !" Trần Mạn Hồng hết sức buồn bực nhìn , hai bên vác gà, vịt, ngỗng, vẻ mặt ghét bỏ, tức giận che miệng, hỏi: " có việc gì, làm nhiều đồ như vậy tới làm gì?"

      Tiểu Nhu vừa nghe, lập tức rất nhiệt tình cười : "Nghe ba mẹ Quản lý Lưu tới, tôi liền chuyện này với mẹ tôi, bà kêu tôi mang gà mái nhà chúng tôi tới!"

      "Mang tới làm thịt ăn à?" Trần Mạn Hồng liếc về phía ba con vật sống sờ sờ, nghĩ tới giết cũng cảm thấy tàn nhẫn.

      "Đẻ trứng! !" Tiểu Nhu tròn mắt, .

      Sắc mặt của Trần Mạn Hồng tối sầm lại, nhìn , lại ghét bỏ : "Đẻ trứng? ?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu vui vẻ gật đầu, sau đó chính mình ngừng bước về phía trước, vừa vừa cười : "Quản lý mau tới ! ! Khẳng định chú và dì đói bụng, tôi còn mang theo rất nhiều khoai tây, thịt xông khói, đậu ván. . . . . ."

      Trần Mạn Hồng có cách nào với , đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng nhiệt tình của , trong lòng nghĩ: thế giới này tại sao có thể có thứ người như thế?

      Vườn hoa .

      Trang Hạo Nhiên tay cầm sọt màu xanh dương, đứng ở gần cây dâu tây, vẻ mặt lạnh lùng hái dâu tây, hái trái, hai trái, ba trái.

      Đường Khả Hinh nghe dì căn dặn, mình đứng ở bên trong lều, vừa hái cà chua, vừa nhìn về phía bóng dáng Trang Hạo Nhiên từ nảy đến giờ vẫn im lặng, liền gọi : "Tổng Giám đốc?"

      "Hả?" Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên vẫn nhàn nhạt hái dâu tây.

      "Bên kia. . . . . . Lớn chút." Đường Khả Hinh nhìn cái, mới chỉ vị trí bên chân , .

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền quay đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên có quả dâu tây lớn, lập tức cười cúi người xuống, nhặt quả dâu tây, : "Vậy em lợi hại, xa như vậy cũng nhìn lấy được."

      Đường Khả Hinh nữa, chỉ nhìn , do dự lát, mới tới chuyện. . . . .

      "Khả Hinh! !" tiếng gọi trong trẻo từ đầu kia truyền đến.

      ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cũng thấy Tiểu Nhu và Trần Mạn Hồng về phía bên này, lập tức cười gọi: "Mọi người tới rồi!"

      "Tôi nghe chú và dì đến rồi! !" Tiểu Nhu vác gà vịt của chạy vào, liếc mắt liền thấy Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn mình, ánh mắt của sáng lên, lập tức đứng thẳng người, rất cung kính khom lưng gọi: "Chào Tổng Giám đốc! !"

      Trần Mạn Hồng cũng mỉm cười gật đầu khẽ.

      "Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên rất thích Tiểu Nhu, nhìn cười : "Mang nhiều đồ như vậy tới đây à?"

      "Gà mái nhà chúng tôi đẻ trứng đặc biệt ăn ngon!" Tiểu Nhu rất nhiệt tình cười .

      "Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nở nụ cười : "Để đồ xuống trước ."

      "Tốt! !" Tiểu Nhu lập tức để gà vịt của mình xuống, bỏ cả thùng giấy lại, cũng rất vui vẻ chạy vào trong nhà, nở nụ cười kêu to: "Chào chú, dì! !"

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan ở phòng ăn gọt khoai lang như ngọc, nghe có người gọi, liền nhìn thấy hết sức hài hước dễ thương, mặc quần yếm, vẻ mặt hoạt bát đáng nở nụ cười tới, bọn họ cũng lập tức đứng lên, nhìn Tiểu Nhu cười : "Được, tốt. . . . . ."

      "Mẹ. . . . . ." Nhã Tuệ cười giới thiệu : " ấy là Tiểu Nhu, đồng nghiệp ở khách sạn bọn con."

      "Chú dì gọi cháu là Tiểu Nhu được rồi!" Tiểu Nhu hai lời, chạy qua, lập tức đỡ La Nguyệt Lan ngồi xuống, vừa nhìn người ta, vừa nhận lấy dao và khoai lang như ngọc trong tay bà dì cười nhiệt tình : "Ở nhà cũng có khoai lang à? Khoai lang này tốt, nghe mùi vị, rất ngọt rất bột, nhất định có phân bón, cái này trồng vào mùa đông chứ?"

      "Ôi chao, đứa này. . . . . ." La Nguyệt Lan hết sức kinh ngạc nhìn Tiểu Nhu, cười : "Làm sao cháu biết những thứ này?"

      "Nhà của cháu mở nông trường đấy! Mẹ cháu trồng rau củ trái cây, nhà cháu còn có rất nhiều rất nhiều cây long nhãn, ăn cũng ăn hết, nếu như chú và dì thích, hàng năm nhà cháu phơi bảo quản long nhãn, gửi qua cho mọi người!" Tiểu Nhu vừa lưu loát gọt vỏ, vừa nhìn dì, cười : "Lần này dì ở bao lâu ?"

      "Chỉ mấy ngày, tới thăm hai đứa này chút." La Nguyệt Lan cười .

      "Vậy lúc dì đến đây, nhất định gieo hạt đậu phộng chứ? Phải nhờ hàng xóm trông chừng chút à? Cho chút thuốc diệt côn trùng ở vùng phụ cận, nếu chuột đồng ăn hết đậu phộng!" Tiểu Nhu gọt vỏ, tiếp tục vui vẻ cười .

      "Đúng đúng đúng, hai ngày nay thu dọn đồ đạc, thậm chí quên gọi điện thoại!" La Nguyệt Lan cười .

      " có việc gì, người trong thôn chất phác, biết trồng thứ gì đều dễ dàng, cần cũng nhìn chút." Tiểu Nhu gọt khoai lang sột soạt sột soạt xong, bỏ tất cả vào trong rổ, cũng có khách khí cười với Lưu Chí Đức: "Chú, tối nay có chiên khoai tây ăn ?"

      "Ha ha ha, được, nếu như cháu thích, chú lập tức làm cho cháu!" Lưu Chí Đức cười đáp, ra ông già người ta được Đường Chí Long dạy nghề ít, cũng coi là đầu bếp tốt, chỉ là chuyện nhiều năm trước làm cho ông nản lòng thoái chí, liền muốn cầm vá, sạn nữa.

      " biết xấu hổ, mới vừa vào cửa nhà, cứ chuyện với chú dì như vậy, có lễ phép!" Trần Mạn Hồng nhạo báng vào, nhưng vẫn nhìn hai người già cung kính chào hỏi : "Chú, dì mạnh khỏe."

      "Ba mẹ, chị ấy cũng là đồng nghiệp Khách sạn Á Châu tụi con, quản lý xuất sắc nhất nhà hàng tây, Trần tiểu thư." Nhã Tuệ cười giải thích.

      "Chào Trần tiểu thư." Bọn Lưu Chí Đức vội vàng đứng lên chào hỏi.

      "Chú, dì gọi cháu là Mạn Hồng được rồi. . . . . ." Trần Mạn Hồng bật cười .

      "Mời ngồi, mời ngồi. . . . . ." La Nguyệt Lan vui vẻ cười .

      " cần khách sáo, cháu xem có cái gì giúp tay. . . . . ." Trần Mạn Hồng mỉm cười tránh ra.

      Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh người xách theo dâu tây, người xách theo cà chua tới. . . . . .

      "Ồ, dâu tây tôi trồng rốt cuộc chín rồi. Nhưng mùa xuân qua, hơi chua hay ?" Tiểu Nhu lại ôm bắp cải trắng, thả vào giỏ, .

      "Vậy tôi làm mới lạ chút cho mọi người. . . . . . vừa ngon, vừa giòn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên hai lời, để cho Đường Khả Hinh đem dâu tây rửa sạch , mình xắn ống tay áo, liền lấy nồi, rửa sạch, đặt lên lửa hong khô, căn dặn Đường Khả Hinh dùng tăm xâu dâu tây. . . . . .

      "Tốt. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp, lập tức rửa sạch dâu tây, ghim cây tăm vào.

      Lưu Chí Đức im lặng đứng ở bên, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở trước bếp, cầm vá hết sức chăm chú, trong đầu ông thoáng hình ảnh, nhớ lại nhiều năm trước vẻ mặt đứa bé trai đó chăm chú nhìn thức ăn. . . . . .

      Sau khi Trang Hạo Nhiên hong khô nồi, bỏ đường trắng vào, mở lửa lên ngừng khuấy đảo, đến bao lâu, đường trắng nhanh chóng chảy thành khối nước đường màu vàng, mỉm cười nhắc nồi, đổ nước đường lên dâu tây ghim tăm, mới lưu loát để xuống nồi, đổ nước lạnh vào, mới cười : "Được rồi! Chờ đường nguội, nếm thử chút."

      "Nhất định ăn ngon! ! Nhã Tuệ, chị nếm trước!" Tiểu Nhu hai lời, chờ đường nguội, liền chọn cái, đưa đến trong miệng Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ phòng bị vội há miệng, ăn trái dâu tây.

      "Ôi, cẩn thận nóng! !" Trang Hạo Nhiên lập tức gấp gáp lên trước, lúc Nhã Tuệ bỏng đến muốn phun dâu tây ra bàn tay ở bên bờ môi , cười : "Há miệng thở ra."

      Lúc này Lâm Sở Nhai gấp gáp giống như lửa thiêu mông đít, vào, mới vừa muốn chỉnh sửa tây trang, muốn hưng phấn gọi người sắc mặt thu lại, đứng ở cửa lớn, thấy Trang Hạo Nhiên và Nhã Tuệ hai người nhìn nhau, vừa vừa cười ăn dâu tây, nhất là Nhã Tuệ ngượng ngùng khẽ che môi, đỏ mặt, ánh mắt nhìn lão đại. . . . . .

      "Hạo Nhiên . . . . . . Con có mệt hay , nếu nghỉ ngơi chút. . . . . ." La Nguyệt Lan tới, nhìn Trang Hạo Nhiên giống nhìn con rể cười hỏi.

      " có việc gì!" Trang Hạo Nhiên cười lắc đầu.

      "Lau trán chút, lúc nảy con vất vả!" La Nguyệt Lan lấy khăn giấy, thân thiết lau trán Trang Hạo Nhiên.

      Ầm! ! Trái tim tan nát rơi xuống đất, giống như thanh miểng thủy tinh vỡ, Lâm Sở Nhai lập tức bị thương, muốn khóc. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 572 : CHO CƠ HỘI

      Lấy cái nĩa, lão tử muốn ghim chết Trang Hạo Nhiên ! !

      Lâm Sở Nhai tức giận, cả người giống như ống khói, còn thiếu có bốc khói!

      "Lâm phó tổng? Mọi người tới rồi?" Lúc này Đường Khả Hinh mới cảm thấy trước cửa có đống bóng người, nhất thời nhìn sang đầu kia, mỉm cười gọi.

      Bọn Tô Lạc Hoành vội vàng nhìn người trong nhà cười theo, nhưng Lâm Sở Nhai như con gà bị nhúng nước, còn sức sống.

      "Mọi người tới đây làm gì?" Trang Hạo Nhiên nước thời gian, biết chuyện của Lâm Sở Nhai, liền chỉ vào bọn họ mắng: " cần làm việc à?"

      Lâm Sở Nhai chợt ngẩng đầu lên, nhìn tên đê tiện này, tức giận muốn há miệng mắng chửi người!

      Tiêu Đồng thấy thế, ngay lập tức cười hắc hắc tới, cười : "Ôi chao, chúng tôi nghe ba mẹ của Quản lý Lưu tới, đều rất vui vẻ, liền đến đây thăm chú và dì. Dì, xin chào, cháu là Tiêu Đồng!"

      nhìn về phía hai ông bà già chào hỏi trước.

      "Chào cháu. . . . . ." Bọn Lưu Chí Đức vội vàng lễ phép cười theo.

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, liền cười xoay người, tiếp tục gọt khoai tây, : "Tới chào hỏi xong cút ngay! Hôm nay Công ty có nhiều chuyện lắm."

      Bọn Tô Lạc Hoành kinh ngạc căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn .

      Lâm Sở Nhai đứng ở nơi đó, tức giận đến nắm quyền kêu răng rắc, trái tim lại vỡ tan.

      Trần Mạn Hồng đứng ở bên, nóng mắt nhìn nét mặt Lâm Sở Nhai giống như nuốt con ruồi chết, nhịn được bật cười : "Lâm phó tổng, có chuyện gì vậy? Tối hôm qua. . . . . . có đuổi theo minh tinh, tinh thần à ?"

      Tào Kiệt muốn khóc, cúi đầu, muốn phun ra trứng vịt lớn trong miệng.

      Nhã Tuệ nghe vậy, lập tức nhìn cha mẹ, mặt đỏ lên.

      "À!" Lâm Sở Nhai như bị người trói gô lại cưỡng gian, rất uất ức, rất gấp gáp : "Trần, Quản lý Trần, đừng chuyện như vậy, tôi..tôi, tôi điểm chạy theo minh tinh lúc nào hả ?"

      "Ôi chao, minh tinh có gọi điện thoại cho à? Tối hôm qua Kiệt vẫn với tôi, minh tinh của gọi vào trong điện thoại di động của ấy." Trần Mạn Hồng ôm vai cầm lên cây rau xà lách, cười .

      Tào Kiệt muốn quỳ xuống, lạy vợ.

      Lâm Sở Nhai gấp đến độ trán toát mồ hôi, mặc dù cho tới bây giờ cũng có thổ lộ với Nhã Tuệ, nhưng trong lòng của chứa đựng tâm , đoán chừng Nhã Tuệ cũng quá hiểu, lúc này, nghĩ muốn chết rồi, thể hung ác đào hố chôn mấy em cùng chỗ! ! ! ! ! !

      "A, minh tinh là . . . . ." La Nguyệt Lan còn tưởng rằng là người mẫu.

      "Chính là trẻ tuổi! !" Trần Mạn Hồng nhìn dì cười : "Dì, dì biết, mấy người bạn thân của chồng cháu rất được hoan nghênh! ! Mọi người đều là . . . . ."

      "Vợ! !" Tào Kiệt hoảng sợ đến đầu đầy mồ hôi, gấp gáp gấp tới, ngăn ở trước mặt vợ, cười ha ha ha : "Em...Em, tối hôm qua phải em trực ca đêm sao? Hôm nay rãnh rỗi tới đây ngồi như vậy?"

      "Đây là nhà à? Hỏi em có rãnh rỗi tới đây ngồi? Nhã Tuệ là chị em của em, ba mẹ của ấy chính là ba mẹ của em! cút cút cút! Em còn chưa xong ! ! Ngứa da đúng ? Dám chen miệng?" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn chồng!

      " dám, dám, dám! phải lo lắng emkhổ cực sao. . . . . ." Tào Kiệt vội vàng nhận lấy rau xà lách trong tay vợ, muốn đỡ ngồi bên.

      "Ha ha ha. . . . . ." Tô Lạc Hoành rất buồn cười tiến lên, kéo Lâm Sở Nhai qua, nhìn bọn Lưu Chí Đức cười : "Xin chào dì, cháu là Lạc Hoành, giữa em bạn bè bọn cháu đùa, dì ngàn vạn lần nên tin, ấy là vợ của Kiệt, tất cả bọn cháu đều là đàn ông tốt thương vợ! ! Bao gồm lão đại của bọn cháu."

      "Lão đại mới thương vợ! !" Lâm Sở Nhai nhanh.

      Trang Hạo Nhiên ném dao bộp tiếng, tức giận quay nhìn mấy tên súc sinh : "Ai tôi thương vợ! ! !"

      Phốc! Đường Khả Hinh đứng ở bên, nhịn được cười.

      " đấy! !" Tô Lạc Hoành lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên, dàn xếp ổn thỏa, căng thẳng cười : "Tất cả mọi người đều thương vợ! Đàn ông nên ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, ở nhà cờ đỏ tung bay!".

      "Bên ngoài cờ nhiều màu dứt!" Trần Mạn Hồng nhịn được cười .

      Tào Kiệt hoảng sợ bưng chặt miệng vợ, nóng đến đầu đầy mồ hôi!

      "Tuyệt đối có cờ nhiều màu! ! vợ giống như nước! Trung thành trịnh trọng! !" Tô Lạc Hoành đỡ chặt bả vai của người em, giống như tuyên thệ, kêu to: "Đúng , em!"

      "Đúng, đúng, đúng! !" Lâm Sở Nhai lập tức giống như con chó gật đầu.

      "Nhìn dáng vẻ của giống như con chó, cũng biết tương lai rất thương Vợ! !" Tô Lạc Hoành ra roi thúc ngựa ! !

      Phốc! !

      Đường Khả Hinh cầm khoai tây, cười đến đầu đập xuống bàn.

      "Cái gì gọi là cờ đỏ tung bay, cờ nhiều màu dứt?" Tiểu Nhu là người đơn thuần, rốt cuộc tìm được câu đơn giản chen vào .

      Phốc!

      Trần Mạn Hồng lại nhịn được ngẩng đầu cười ha ha ha, : " cũng hiểu sao? Chính là trong nhà vợ, bên ngoài vô số vợ !"

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan khiếp sợ nhìn Lâm Sở Nhai.

      Lâm Sở Nhai cũng khiếp sợ nhìn hai người già, hoảng sợ gấp gáp đến toàn thân đổ mồ hôi.

      Nhã Tuệ đứng ở bên cũng muốn khóc, mặc dù chút tâm của có thể Lâm Sở Nhai biết, nhưng. . . . . . cũng muốn ba mẹ đối với có ấn tượng xấu. . . . . .

      " ra là ý này à?" Tiểu Nhu lại trợn mắt to nhìn chen vào câu.

      " còn cần xen vào chuyện người ta. Quản lý Trần người ta đùa!" Tô Lạc Hoành cười so với khóc còn khó coi hơn, vỗ mạnh bả vai Lâm Sở Nhai, kêu to: "Người em, mau chào hỏi chú và dì! Lúc nảy nghe chú và dì tới, cũng lập tức hết sức nhiệt tình và cung kính chạy tới ! Đúng ?"

      "Đúng, đúng, đúng!" Lâm Sở Nhai rất căng thẳng cười tiến lên, tay run, trán đổ mồ hôi cũng dám lau, liền hướng về phía hai người già khom lưng : "Chào chú, dì, cháu tên Lâm Sở Nhai, à, là bạn bè của Quản lý Lưu . . . . . ."

      Nhã Tuệ đứng ở bên, đỏ mặt nhìn .

      "A, chào cậu, chào cậu." Lưu Chí Đức lập tức cung kính cười theo : "Nhã Tuệ con bé này, ở khách sạn làm việc, có mọi người quan tâm, cám ơn mọi người."

      "Chuyện này. . . . . ." Lâm Sở Nhai lại căng thẳng : "Quản lý Lưu là người hiền lành, hào phóng, tốt bụng và ân cần, làm bạn bè với ấy là phúc phận của cháu !"

      Nhã Tuệ nhất thời có chút kinh ngạc nhìn .

      Lời này, thái độ này, rất nhiều người nghe được chút manh mối, ngay cả Trang Hạo Nhiên cầm dao, nheo mắt nhìn .

      Trần Mạn Hồng lại bật cười phốc tiếng, mới vừa lại muốn lên tiếng. . . . . .

      "Vợ. . . . . ." Tào Kiệt, người đàn ông đáng thương này cầm củ khoai tây muốn nhét vào trong miệng của vợ, khóc : "Hôm nay em tới kinh nguyệt rồi sao?"

      " chết ! !" Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, có chút cố kỵ nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, ngại mất mặt : "Tại sao chuyện này ở trước mặt nhiều người?"

      " muốn có con. . . . . ." Tào Kiệt có cách nào, chỉ muốn khóc chặn miệng vợ lại, nếu , chút nữa, có thể bị Lâm Sở Nhai cưỡng gian.

      "Phi! ! !" Lúc này Trần Mạn Hồng mới lúng túng xoay người.

      "Ăn khoai tây , tương lai đứa bé nhất định rất thông minh. . . . . ." Tào Kiệt cầm khoai tây nhìn Trần Mạn Hồng, khóc .

      " có kiến thức y học à? Phụ nữ có thai thể ăn nhiều khoai tây! !" Trần Mạn Hồng tức giận .

      "Ai !" Tiểu Nhu lập tức ngửa mặt : "Lúc mẹ.. mẹ của tôi mang thai tôi, ăn nhiều khoai tây. . . . . ."

      "Cho nên mới như vậy! Mang gà vịt ngỗng ngắm phong cảnh chung cư! Có muốn mang chúng nó cho hai người gác cổng hay ? Đẻ trứng! Hừ! !" Trần Mạn Hồng ôm vai xoay mặt, lấy tay quạt gió !

      Tiểu Nhu lại ủy khuất mếu máo!

      Tô Lạc Hoành thấy rốt cuộc chuyển sang đề tài khác, ngay lập tức đẩy Lâm Sở Nhai cười tiến lên, : "Sở Nhai, xem chú và dì bận rộn như vậy, còn chưa giúp tay?"

      Lưu Chí Đức và La Nguyệt Lan tay trống trơn đứng ở bên, sửng sốt nhìn Tô Lạc Hoành. . . . . .

      "A, a, a, được." Lâm Sở Nhai lập tức ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng cởi tây trang xuống, giao nó cho Nhã Tuệ. . . . . .

      Nhã Tuệ sững sờ nhìn , dám nhận.

      "Quản lý Lưu!" Tô Lạc Hoành dùng ánh mắt cầu xin : "Làm phiền cất tây trang, người đàn ông này lái xe tốc độ 180 km/h tới đây, rất mệt mỏi. . . . . ."

      Trong lòng của Nhã Tuệ ấm áp, nhìn Lâm Sở Nhai cái, liền nhanh chóng tiến lên, ồ tiếng, nhận lấy tây trang ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng.

      Động tác này, Đường Khả Hinh cũng nhìn hiểu, con ngươi lập tức lóe lên.

      Lâm Sở Nhai dám nhiều lời, chẳng qua ở trước mặt của mọi người, chôn mặt mũi của mình ở dưới đất, nhanh chóng xắn ống tay áo, về phía phòng bếp, nhìn Trang Hạo Nhiên cầm dao vừa nhìn mình, ngay cả bắp cải cũng quên cắt, lập tức tới, muốn làm đầu bếp từng trải, thở dài hơi : "Ôi, xem kìa, xem kìa! ! Cắt bắp cải cũng cắt được, tương lai làm sao lấy vợ? trách được rất nhiều chị cũng thích !"

      Xem , tình cảm em chính là xây dựng chỗ này sao, lúc gặp khó khăn, toàn bộ giủ bỏ xuống đất, chôn từng người từng người! !

      ". . . . . ." mặt Trang Hạo Nhiên biết bày ra vẻ mặt gì, nhìn Lâm Sở Nhai.

      "Cút cút cút, tôi tới ! !" Lâm Sở Nhai tay đẩy Trang Hạo Nhiên ra, thầm : "Nếu tối nay tình huống của tôi tốt, tương lai kết hôn, tôi theo họ của ! Tôi chuyện ba tuổi cua chị mẫu giáo, còn chạy theo Tinh Xuyên! Tôi xem có chết !"

      "Cậu lợi hại!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đưa dao cho , nhịn cười, : "Cậu làm? Cậu chỉ luôn biết ăn!"

      "Đó là tôi cho cơ hội biểu ! !" Lâm Sở Nhai tức giận ! !

      Phốc!

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cúi đầu cười, thiếu chút nữa cười ra nước mắt. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :