1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 563: LÀM TỐT LẮM

      Mưa rơi càng lúc càng lớn, vang lên tiếng rào rào ào ào.

      Tưởng Thiên Lỗi che dù đứng ở trong đêm mưa, im lặng móc ví ra, chuẩn bị trả tiền cho tắc xi , Đường Khả Hinh nhàng quay cửa kính xe xuống, nhìn sâu kín : "Trả rồi."

      Tưởng Thiên Lỗi nắm ví tiền, nhìn cái, mới cất vào, sau đó liền cúi người kéo cửa xe tắc xi, che dù đứng ở bên ngoài, đội mưa to, nhìn .

      Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, ngẩng đầu lên nhìn cái, chỉ đành phải bước ra tắc xi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức tiến lên, đỡ tay của , dùng cây dù che thân thể của , đóng cửa xe cho .

      Tắc xi chậm rãi chiếu đèn lái .

      "Tại sao tới đây?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi nắm cây dù, che thân thể nhắn của Đường Khả Hinh, mỉm cười : "Sáng sớm tới rồi, chờ em lúc lâu."

      Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống, lên tiếng.

      "Em đâu?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , nhàng hỏi.

      " thăm cha của em?" Đường Khả Hinh dịu dàng trả lời: "Ông ấy ngã bệnh, mới vừa ở bệnh viện cấp cứu xong."

      Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hai mắt lộ ra gấp gáp, căng thẳng hỏi: " có sao chứ?"

      Đường Khả Hinh nhàng lắc đầu, vẫn còn đắm chìm trong bi thương của cha.

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cái, mới hiểu : "Vốn muốn tin tức tốt cho chú? ngờ thân thể ông ấy đột nhiên khỏe. . . . . ."

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, vẫn mệt mỏi còn hơi sức.

      "Ăn cơm chưa?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn , nhàng hỏi.

      Đường Khả Hinh lắc đầu cái.

      "Em ăn với chút , em về nhà như vậy khẳng định cũng có tâm tư nấu cơm." Tưởng Thiên Lỗi xong, liền vươn tay nắm bả vai của , muốn xoay người tới phía trước. . . . . .

      " cần. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàng từ chối, ngẩng đầu lên nhìn mỉm cười : " tại em rất mệt mỏi, muốn về sớm nghỉ ngơi chút, thậm chí nằm lát cũng được. cũng về sớm chút , sau này đừng trở lại chờ em nữa."

      xong, liền muốn xoay người khỏi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nắm cổ tay của , cười nhạt : " phải người xấu, bắt cóc em, cũng ăn thịt em, em từ chối hay , cũng có ý nghĩa, tại nghĩ biện pháp để cho mình thoải mái chút. Đừng suy nghĩ quá nhiều vì người khác."

      Hai mắt Đường Khả Hinh lệ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi gì thêm, nhưng có chút cứng rắn đỡ bả vai của , về phía trước, mới : "Lúc mới vừa đến đây, chú ý đến phía trước có con phố buôn bán, có ít đồ ăn, ngồi lát thôi."

      Đường Khả Hinh lại muốn từ chối.

      Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay của , kéo về phía trước.

      Tám giờ, mưa rơi lớn hơn, ánh đèn đường ở trong mưa to, có vẻyếu ớt.

      Đường Khả Hinh ngồi ghế trước cửa sổ sát đất ở trong quán cháo, xoay mặt nhìn lằn mưa ngoài cửa sổ thủy tinh, từng lằn chảy xuống, giống như nước mắt cha mới vừa buồn bã khóc, hai tròng mắt của lại lên nước mắt.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng ép , chỉ cởi tây trang xuống, mặc áo sơ mi màu đen, mở hai nút áo, cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay to lớn, ngồi ở đối diện với , cầm muỗng, nhàng khuấy tô cháo gà đen nhân viên phục vụ mới vừa đưa đến, bỏ vào trong chút hành lá, chút gừng sợi, mới hỏi: "Muốn để rau thơm vào ?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bưng đĩa rau thơm , bình tĩnh nhìn tô cháo, nhàn nhạt hỏi mình, do dự lát, mới lắc đầu cái.

      Tưởng Thiên Lỗi để đĩa xuống, dùng muỗng nhàng khuấy cháo gà xé sợi trộn lẫn vào hành lá và gừng sợi, mới : " em, nhưng cũng biết em thích ăn cái gì. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhìn , lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, múc lên chút cháo trắng, cúi xuống thổi thổi , cho đến khi cảm thấy cháo nguội, mới đưa nó đưa đến khóe miệng Đường Khả Hinh . . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn cái, mới vươn tay muốn nhận lấy muỗng. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt tay của , nhìn cười : "Em ăn hết muỗng này, đưa muỗng cho em."

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn cái, chỉ đành phải cúi đầu húp muỗng cháo. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , khẽ mỉm cười, rốt cuộc đặt cái muỗng vào trong tô cháo, nhàng đưa cho , mới : "Có bạn thích lãng phí thức ăn tốt, mặc kệ ấy khổ sở đến cỡ nào, thương tâm cỡ nào, vì chút thức ăn quý giá, ấy cũng nhất định phải ăn, loại cảm giác này, rất thực tế, rất an ủi, rất dụ dỗ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn , thở dài hơi.

      "Ăn . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn , dịu dàng .

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải cầm muỗng, cúi xuống im lặng húp từng muỗng từng muỗng cháo.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra mấy phần dịu dàng và thâm tình nhìn .

      ". . . . . . Trở về . Em ăn xong tự mình trở về. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa ăn cháo, vừa lạnh nhạt .

      " có đạo lý như vậy." Tưởng Thiên Lỗi nhìn mỉm cười .

      Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ thở dài cái, mới khuyên: " cần theo em, em sao. . . . . ."

      " phải theo em. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thẳng thắn cười : " nhìn em, tâm trạng của thoải mái."

      Đường Khả Hinh hết ý kiến.

      "Ăn mau, nếu cháo nguội. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi giục .

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, chỉ đành phải tăng nhanh tốc độ ăn cháo.

      Lúc này nhân viên phục vụ mới đưa tới ba viên sủi cảo tôm thịt, Tưởng Thiên Lỗi câu cám ơn, liền cầm đũa lên, gắp viên sủi cảo, đưa đến trong tô cháo của . . . . . .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn ba viên sủi cảo, ngạc nhiên : " ăn sao?"

      " ăn rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt .

      Đường Khả Hinh tin nhìn , : " mới vừa đợi em rất lâu, bảy giờ em trở về, làm sao có thể ăn cơm rồi?"

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, đột nhiên mỉm cười, : "Em lo lắng cho ?"

      Cảm giác còn hơi sức ập vào lòng, Đường Khả Hinh bất đắc dĩ để muỗng xuống, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn mỉm cười : " ăn rồi."

      Đường Khả Hinh có cách nào, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhàng gọi nhân viên phục vụ, : "Phục vụ, cho thêm phần cháo thịt bằm, muốn thịt tai heo băm."

      "Có ngay!" Bên kia bà chủ cười đáp.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên cảm động và ngọt ngào nhìn .

      Lúc này Đường Khả Hinh mới bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, : ", sau này đừng trở lại, em trở lại như ban đầu, nếu như tình là cát, em gom góp qua, cũng tham dò qua, tại em có hơi sức chuyện tình cảm, em cũng muốn . Em ăn no, từ từ ăn , ăn xong rồi về nhà."

      Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng, nhìn sâu.

      Đường Khả Hinh cũng hít sâu cái, mệt mỏi nhìn .

      "Cháo thịt bằm đến rồi!" Bà chủ cẩn thận bưng cháo đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, mới cười : "Trai đẹp, cậu tới rồi?"

      Đường Khả Hinh nghe vậy hơi sửng sốt nhìn bà ta.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng khá bình tĩnh, nhìn bà ta cái, mỉm cười gật đầu.

      "Rất lâu có đến rồi! Vị này là bạn của cậu chứ?" Bà chủ cầm khăn lau lau tay, nhìn Đường Khả Hinh cười : "Ôi chao, này dáng dấp đẹp mắt! cũng biết, lúc ra nước ngoài, bạn trai của ngày ngày tới nơi ăn cháo, bạn ở gần nơi này, cậu ấy có thời gian tới đây dạo chút, thuận tiện chờ trở về, tại cuối cùng cũng trở về! !"

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

      Tưởng Thiên Lỗi chỉ cúi đầu cười cười, cầm muỗng, nhàng khuấy tô cháo nóng hổi, quen bỏ vào thêm hành tây, gừng sợi. . . . . .

      "Mọi người từ từ ăn!" Bà chủ cười ra ngoài, vẫn với bé phục vụ:"Này, bạn của đẹp trai trở lại!"

      Mấy nhân viên phục vụ trong quán, bao gồm đầu bếp ở bên trong nghe vậy, đều hết sức tò mò thò đầu ra, nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh gấp gáp cúi xuống, thở mạnh nén nước mắt, nắm túi xách đứng lên : " ăn từ từ, emđi trước! Cám ơn chờ em."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng lên tiếng, nhàng khuấy tô cháo.

      Đường Khả Hinh ở trong ánh mắt kinh ngạc nhiều người, bước nhanh đến trước quán, đẩy cửa kính ra ngoài, trận gió mưa cuồng loạn trút xuống, có chút lạnh lẽo, ôm chặt túi xách, muốn khỏi, lúc ngang qua cửa sổ sát đất, dừng bước lại, nhìn bên trong Tưởng Thiên Lỗi mình yên lặng ngồi ở tại bàn, cầm muỗng, húp từng ngụm từng ngụm cháo, mặt lộ vẻ gì, nhai , có lẽ cảm giác vị hơi nhạt, lại bỏ thêm chút muối và gừng sợi. . . . . . Lòng của chợt cảm thấy đau, tràn lệ nhìn . . . . . .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, có lẽ cảm thấy hôm nay gừng rất giòn, thêm chút gừng sợi nữa, húp từng ngụm từng ngụm.

      Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, nhìn bóng dáng đơn lẻ loi, đột nhiên cảm giác lòng chua xót, xoay người, dựa vào góc tối bên cạnh, ngồi xổm xuống mặt đất, che miệng khẽ khóc thút thít.

      Có lẽ Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận được tiếng nức nở của bên ngoài cửa sổ, hai mắt cũng lên đau đớn, cầm muỗng húp từng ngụm từng ngụm, hoàn hảo cháo nóng nóng.

      Gió mưa điên cuồng trút xuống, cửa sổ thủy tinh trong suốt tiếp tục trợt xuống từng lằn mưa giống như nước mắt người tình.

      Đường Khả Hinh lại nắm túi xách nhàng đứng lên, xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn mình ngồi ở bên trong ăn cháo, nước mắt của chảy xuống, nhưng vẫn xoay người khỏi. . . . . .

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi, động tác trong tay mới ngừng lại, hai mắt lên vài tia mất mát, nhìn Đường Khả Hinh cháo thịt bằm mới vừa ăn xong, chỉ dính vài hạt cháo, cái muỗng nho lệch ra bên, khẽ mỉm cười, : "Làm tốt lắm, Đường Khả Hinh. . . . . . Chính là phải khỏi như vậy, như đàn ông mới có thể quyết định muốn đoạt em trở về. . . . . . Làm tốt lắm. . . . . ."
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 564: TỚI CHẬM

      Ngày thứ hai sau cuộc thi đấu !

      Đường Khả Hinh lên cấp cùng với 20 tuyển thủ, vào sáng ngày ba mươi, tham gia cuộc họp báo của Hoàn Cầu, đồng thời công bố danh tính của tất cả mọi người với bên ngoài, cùng với thành tích kinh người của bọn họ tại phòng ăn toàn thế giới, trong lúc đó, Tổng Công ty Hoàn Cầu cũng tuyên bố chuyên gia hầu rượu thi đấu vòng thứ hai. Vòng thứ nhất thi lịch sử phát triển rượu đỏ, vòng thứ hai thi quy định uống rượu cồn, phương thức sản xuất, nhân tố địa lý, nguồn gốc phân bố, ngoài ra tăng thêm kiến thức như xì gà, trà. . . . . . kèm theo thức uống khác, vòng thứ ba, còn lại là thử thành phẩm!

      Tất cả chuyên gia hầu rượu đều đưa mắt đặt vào vòng thi đấu thứ ba, bởi vì đó mới là vòng thi đấu nhìn thấy bản lãnh !

      Ánh đèn flash lóe lên từng hồi! !

      Tất cả 20 tuyển thủ mặc đồng phục chuyên gia hầu rượu màu đen của Tổng Công ty Hoàn Cầu, áo sơ mi trắng, trong cùng lúc, đeo bao tay trắng lên, nhận lấy cái hộp nhung màu xanh do nhân viên làm việc của Ban Tổ chức đưa tới, nhàng mở ra, đột nhiên thấy bên trong là cây kim cài áo bằng bạch kim hình quả nho hai lá, phía dưới lá khéo léo nhàng rũ xuống quả nho giống như giọt sương, giống như sắp trưởng thành. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn thấy quả nho, lập tức thích đến nhịn được nở nụ cười.

      "Chúc mừng các vị đạt được chứng nhận trung cấp chuyên gia hầu rượu do Trường học rượu đỏ West và Ban Tổ chức cuộc thi của Hoàn Cầu ban hành, kim cài áo quả nho bạch kim này là quà tặng cho thân phận của mọi người, còn có giấy chứng nhận tư cách!" Laurence mỉm cười trong ánh đèn nhấp nháy, giơ tay để cho nhân viên làm việc phát giấy chứng nhận cho mọi người!

      Vitas lạnh lùng chậm rãi đứng lên, là Hiệu trưởng Trường West, cài cúc áo tây trang, tới trước mặt tuyển thủ thứ nhất, nhận lấy giấy chứng nhận trong tay nhân viên làm việc, đưa đến trong tay chuyên gia hầu rượu hạng nhất, câu: "Congraturations! !" (Chúc mừng bạn).

      "Thank you!" Nam tuyển thủ Italy mỉm cười nhận lấy chứng nhận!

      Vitas lại phát từng chứng nhận cho tất cả tuyển thủ, cuối cùng đến phiên Giang Dĩ Thần, nhìn ông ta cái, mới đưa giấy chứng nhận. “Congraturations! !"

      "Thank you!" Giang Dĩ Thần đưa đôi tay nhận lấy giấy chứng nhận, khẽ gật đầu, cung kính cám ơn.

      Vitas lại cầm giấy chứng nhận của Thiên Thiên, tới trước mặt luôn nở nụ cười sáng ngời động lòng, nhàn nhạt : “Congraturations! !"

      "Thank you!" Thiên Thiên mỉm cười vui vẻ đưa hai tay ra nhận lấy giấy chứng nhận, mới vui vẻ : "Có thể nhận lấy giấy chứng nhận ở trong tay ngài, đây là mơ ước của tôi! Hôm nay rốt cuộc mơ ước của tôi thành !".

      Vitas lộ ra nụ cười lạnh nhạt, : "Cuộc sống là lúc khiêu chiến với chính mình mà phải vượt qua người khác, cố gắng lên."

      "Cám ơn!" Thiên Thiên lại kích động gật đầu, cám ơn.

      Vitas cầm lấy quyển chứng nhận cuối cùng, lạnh lùng tới trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh vui vẻ kích động đến ra lời, giương mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhìn Thầy giáo! !

      Vitas giống như nhìn cũng thuận mắt, nắm quyển chứng nhận màu bạc, nhìn học trò, có chút tức giận : "Về sau tới phòng làm việc của tôi, có thể gõ cửa trước hay ! ?"

      Phốc! ! Ở đầu kia có người cúi đầu nở nụ cười.

      Đường Khả Hinh lập tức lộ ra nụ cười lúng túng, nhìn Thầy giáo, : "! Nhất định !"

      Vitas có chút tin, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn người này trong chốc lát, mới đưa giấy chứng nhận đến trước mặt của , nhàn nhạt : "Congraturations."

      "Thank you!" Đường Khả Hinh nhận lấy chứng nhận, lớn tiếng đáp! !

      Vitas bất đắc dĩ nhìn cái, lúc này mới chậm rãi lộ ra nụ cười ấm áo, trở về vị trí ngồi xuống.

      Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới từ vị trí chủ tọa, dẫn Laurence cùng thành viên Ban Tổ chức cuộc thi rượu đỏ, bắt tay với từng chuyên gia hầu rượu, : "Chúc mừng. . . . . ."

      "Cám ơn. . . . . ." Mọi người rối rít bắt tay với , cung kính gật đầu tỏ vẻ kính ý.

      Sau khi Tưởng Thiên Lỗi bắt tay với Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần, rốt cuộc người cuối cùng tới trước mặt của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh khẽ ngẩng đầu nhìn , suy nghĩ ngày hôm qua khỏi quán cháo lúc nào?

      Tưởng Thiên Lỗi giống như hiểu ý ánh mắt của , khẽ vươn tay, nhàn nhạt : "Tối hôm qua ăn xong cháo về nhà."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh sững sờ nhìn .

      Thiên Thiên đứng ở bên, hai mắt lóe lên cái, liếc bọn họ.

      "Chúc mừng em." Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ giơ tay về phía , mỉm cười .

      Lúc này Đường Khả Hinh mới có chút bừng tỉnh, cũng chậm rãi vươn tay, cười nhạt : "Cám ơn. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn chăm chăm cái, mới chậm rãi xoay người, ngồi trở lại vị trí chủ tọa.

      Dưới cầu của Ban Tổ chức, 20 chuyên gia hầu rượu cầm chứng nhận chia làm hai hàng, đứng ở ống kính trước mỉm cười chụp hình chung lưu niệm, khi ánh đèn flash nhoáng lên, danh tiếng của 20 chuyên gia hầu rượu lập tức tăng lên rất nhiều, thậm chí có truyền thuyết về Đường Khả Hinh luôn mực vì rượu đỏ được người trong giới rối rít bàn tán.

      Giữa trưa hôm nay tổ chức xong cuộc họp báo, liền giữ lại chút thời gian cho các chuyên gia hầu rượu trao đổi với phóng viên, sau đó buổi tối Hoàn Cầu tổ chức tiệc ăn mừng 20 chuyên gia hầu rượu thuận lợi lên cấp, nghe bửa tiệc rượu đỏ lần này, mời tất cả chuyên gia rượu đỏ đẳng cấp nhất Thế Giới tham gia bữa tiệc, thậm chí còn có nhân vật chính trị nổi tiếng, cùng Chủ tịch, còn có các ông chủ vườn nho và các minh tinh nổi tiếng. . . . . . Cho nên, sau khi họp báo xong lúc giữa trưa, phóng viên lập tức chạy tới sảnh tiệc Khách sạn Á Châu, chuẩn bị tư liệu đầu tay, mà bọn Đường Khả Hinh cũng tạm thời buông lỏng tâm trạng thi đấu căng thẳng chút, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối nay.

      Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh vừa vừa cười ra thang máy, về phía phòng thư kí bàn tán đến bữa tiệc tối nay, nhất định phải mặc trang phục lộng lẫy . . . . . .

      "Trang phục lộng lẫy?" Đường Khả Hinh vùa về phía trước, vừa cười : "Tôi là người bình thường, dù ăn mặc thế nào cũng có gì nổi bật."

      "Tôi cho biết nha!" Tiêu Đồng hết sức đứng đắn nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm nghị : " nên biết mấy ông già ở bên nước ngoài rất chú trọng tiệc tối này, nếu như chút khéo léo, rất dễ dàng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bọn họ, dù sao ở nước ngoài, hình tượng là thứ rất quan trọng!"

      "Ở trong nước, hình tượng cũng rất quan trọng!" Đường Khả Hinh nở nụ cười .

      "Cho nên ! ! Tối nay nhất định phải xinh đẹp! Johnson đó cũng tới!" Tiêu Đồng vẫn nhớ lúc tranh tài lão già thối tha này thiếu chút nữa chặt đứt tiền đồ của Đường Khả Hinh.

      "Johnson tiên sinh?" Đường Khả Hinh kinh ngạc .

      "Đúng vậy! Hơn nữa ông ta là trong giám khảo chủ yếu vòng thứ hai ! cũng phải cẩn thận chút! được cám ơn, cũng ngàn vạn lần được chọc giận ông ta, biết ?" Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh có chút căng thẳng .

      "À. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ gật đầu đáp .

      "Cho nên nhanh chuẩn bị ! Nếu như có lão đại ở đây, còn có thể cho chút ý kiến! Rốt cuộc ấy đâu vậy? Thư ký bên cũng có tin tức của ấy!" Tiêu Đồng đứng ở trước cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, cảm thán .

      Đường Khả Hinh cũng nhìn cánh cửa kia, lên tiếng.

      "Tiêu Đồng, điện thoại!" Phòng thư kí có người gọi.

      "Tốt!" Tiêu Đồng lập tức buông Đường Khả Hinh ra, ra ngoài.

      Đường Khả Hinh chậm rãi đến trước cánh cửa kia, nhớ tới đêm hôm đó sau khi xảy ra chuyện, tên đàn ông xấu xa này giống như ăn sạch sành sanh sợ chịu trách nhiệm chạy mất, chẳng lẽ cho rằng chai sữa tươi, ổ bánh mì, mình muốn chịu trách nhiệm? Hừ! ! Cực kỳ đáng ghét! ! hai lời, ôm chứng nhận, liều mạng đạp cánh cửa kia cái! !

      "A. . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức đau khổ nằm bên tường, cúi đầu nhìn giày cao gót màu đen của mình, khóc ô ô gọi: "Chân của tôi . . . . ."

      Phốc! Đồng nghiệp Bộ phận hành chính bên kia rối rít cúi đầu, che miệng cười.

      Đường Khả Hinh đỏ mặt nhìn mọi người cái, lại hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, : "Đừng để cho em nhìn thấy , em nhất định đâm hai mắt ! ! Đâm chết ! !"

      xong, liền oán hận , mới chưa được mấy bước, mặt nhăn nhúm kêu : "Chân của tôi, Trang Hạo Nhiên đáng chết!"

      Ban đêm, quả nhiên những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

      Trước đại sảnh huy hoàng Khách sạn Á Châu, đèn thủy tinh màu vàng chiếu sáng, vô số xe hơi sang trọng nổi tiếng xe dần dần dừng ở trước thảm đỏ, dưới hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, rối rít mời khách tới sảnh tiệc lầu hai.

      Tháng sau, Nhã Tuệ hoàn toàn được thăng lên Quản lý Bộ phận sảnh tiệc, người mặc đồng phục quản lý, đứng ở bên dưới đại sảnh, tay cầm máy điện đàm, rối rít chào hỏi mỗi vị khách phía trước, vừa phải trông chừng Đường Khả Hinh đến lúc nào? Phần lớn khách khứa đều đến, bao gồm những bậc thầy giới rượu đỏ, Vitas tiên sinh, Laurence tiên sinh, Johnson tiên sinh . . . . . Còn có chuyên gia hầu rượu hàng đầu đến từ các nước thế giới, cùng các ông chủ vườn nho, bao gồm Bác Dịch tiên sinh, người từng giành được huy chương vàng thế giới về rượu Sherry, chủ tịch Tưởng, Tưởng Tuyết Nhi, thậm chí Tưởng Thiên Lỗi đều đến. . . . . .

      "Tại sao Khả Hinh còn chưa tới?" Nhã Tuệ nhịn được đón gió biển mãnh liệt, có chút gấp gáp ra đại sảnh, che tay nhìn tới đoạn đường tối phía trước, rốt cuộc thấy được chiếc tắc xi màu đỏ thẫm chậm rãi dừng ở trước thảm đỏ, sửng sốt.

      Đường Khả Hinh mặc váy ren dạ hội màu trắng cao cổ có tay, vén búi tóc trang nhã cổ điển, rũ xuống bên trái, dùng vô số hoa ngọc trai nho cố định búi tóc, trang điểm nhàng thanh nhã, khẽ mỉm cười kéo đuôi váy dài, tay cầm túi xách ngọc trai, xuống tắc xi. . . .

      Nhã Tuệ thấy Đường Khả Hinh tối nay giống như đóa sen, ăn mặc vừa vặn kín đáo, chút chói mắt, cũng làm cho người chú ý để ở trong lòng, cảm thán mỉm cười, : "Phải mua xe rồi, ăn mặc như vậy, ngồi tắc xi."

      Váy lễ này là Trang Ngải Lâm chọn trước khi ra khỏi nước.

      đuôi váy ren đều thêu Tiên Hạc màu trắng, đuôi váy dài rũ xuống thảm đỏ, làn gió bay tới, như hương hoa sen buổi sớm phả vào mặt.

      Rất nhiều tân khách tại quầy tiếp tân rối rít tò mò nhìn ra đại sảnh, ngay cả nhân viên tiếp tân biết Đường Khả Hinh cũng nhìn ngây người.

      "Tại sao muộn như vậy?" Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng hỏi.

      Đường Khả Hinh hơi cười khổ nhìn , làm sao dám với , hôm nay mình đá cánh cửa phòng của Trang Hạo Nhiên đau chân, chậm chút.

      "Mau lên! Rất nhiều tân khách đều tới. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh tối nay xinh đẹp như vậy, cũng có chút mất hồn.

      "Ừm!" Đường Khả Hinh nở nụ cười nhàng đáp lời, sau đó nắm đuôi váy màu trắng dài, bước chân tao nhã lên lầu.

      Nhã Tuệ đứng ở trước đại sảnh, nhìn Đường Khả Hinh mặc váy dài trắng, nắm túi xách ngọc trai lên lầu, Tiên Hạc đuôi váy dài xinh đẹp, nếu như tối nay có thể gặp được chân mạng thiên tử, từ nay về sau được hạnh phúc là tốt rồi, sau đó tổ chức hôn lễ. . . . . . Nhã Tuệ tự với mình xong cũng nhịn được nở nụ cười.

      Đại sảnh bữa tiệc mảnh náo nhiệt, các loại rượu đỏ, giống như thế giới rực rỡ, trình tại trước mặt mọi người, mọi người rối rít nâng ly cười .

      Laurence và Vitas, còn có Johnson cầm Conti 2000 ngồi chuyện phiếm, Tưởng Vĩ Quốc cùng với con mặc váy lễ màu hồng nhàng trò chuyện với Cục trưởng và số nhân vật chính trị, chuyên gia hầu rượu trúng tuyển làm quen với chuyên gia hầu rượu hàng đầu thế giới, tối nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, đeo bông hoa tơ tằm màu trắng, cùng ông chủ vườn nho chuyện phiếm, đột nhiên nghe Đường tiểu thư tới, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc váy dạ hội màu trắng, chải búi tóc trang nhã, đứng ở lối vào sảnh tiệc, xinh đẹp giống như đóa sen, xinh đẹp mộng ảo nhìn mọi người, hai mắt lóe lên, hơi rung động nở nụ cười. . . . . .

      Trong sảnh tiệc, mấy người đàn ông trẻ tuổi, rối rít tò mò nhìn .

      Tất cả thiên kim và tiểu thư cũng rối rít nhìn .

      Đường Khả Hinh chỉ khiêm tốn bưng sâm banh, tiếng cám ơn, theo bản năng tiến vào hội trường, sau đó lẫn trốn. . . . . .

      "Khả Hinh?" Trong ánh nhìn của mọi người, Vitas nhìn học trò, gọi : "Tới đây. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe đến thầy giáo gọi , đoán chừng muốn giới thiệu mình cho người trong nghiệp giới biết, liền khẽ gật đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo đuôi váy về phía thầy giáo. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong đám người, lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh, tối nay đẹp. . . . . .

      "Thầy. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng tới trước mặt của Vitas, khẽ gật đầu.

      Vitas liền lạnh lùng đỡ hông của , tới trước mặt Trang chủ người Pháp, nhàng giới thiệu: "Vị này là Billy tiên sinh, từng giành giải thưởng Cabernet Sauvignon năm 1999."

      "Chào ngài." Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cung kính gật đầu chào hỏi.

      Billy tiên sinh giơ ly rượu lên, biết hiểu tiếng Pháp, mỉm cười chào hỏi.

      Đường Khả Hinh nhàng cụng ly với ông ta, uống hớp , Vitas lại dẫn giữa mọi người.

      Nhiều chuyên gia hầu rượu nhìn Vitas mến Trung Quốc như thế, khỏi hết sức hâm mộ.

      Vitas dẫn Đường Khả Hinh làm quen từng người, tới trước mặt mấy ông già trong giới rượu đỏ, Laurence mới mỉm cười : "Khả Hinh, tối nay là ngày vui mừng, vốn phải do Tổng Giám đốc Trang của dẫn gặp khách, tại sao thấy cậu ấy?"

      Bọn Lâm Sở Nhai đứng ở bên cũng dám lên tiếng, cảm thấy Trang Hạo Nhiên xuất , rất mất mặt, tối nay nhiều người đều xôn xao bàn tán.

      Đường Khả Hinh nhìn Laurence cũng bất đắc dĩ mỉm cười, : "Đúng vậy, biết ấy đâu?"

      Chết rồi sao! !

      Vitas nhàn nhạt nâng ly rượu, uống hớp , mới : "Muốn cậu ta xuất làm gì, cũng chỉ thêm người vào phòng làm việc gõ cửa."

      Phốc! Đường Khả Hinh buồn cười . . . . . .

      "Ha ha ha. . . . . ." tiếng cười sang sãng bên ngoài sảnh tiệc truyền đến, : "Xin lỗi các vị, tôi tới muộn! !"

      Tất cả người trong sảnh tiệc đều rối rít tò mò ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài sảnh tiệc, bao gồm Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng và Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức sững sờ, căng thẳng nhìn bên ngoài sảnh tiệc, vặn chặt túi xách trong tay! !

      Rốt cuộc ở trong chờ mong của mọi người, Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong áo sơ mi màu xanh dương, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài corsages màu xanh dương đậm, tác phong nhanh nhẹn, khí phách hiên ngang vào hội trường, nhất thời chúng phóng viên rối rít giơ cameras, bấm máy chụp hình, trong ánh đèn lóe sáng, ánh mắt lóe lên, nở nụ cười nhiệt tình nhìn mọi người. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 565: NHẢY BẢN

      "Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Chúng tân khách và mọi người nhìn Trang Hạo Nhiên, nâng ly hoan hô.

      Trang Hạo Nhiên tự nhiên nhanh chóng tới, thò tay tiếp nhận Laffey năm 1982, nhanh chóng cất bước tới, nâng ly hướng chúng tân khách nở nụ cười : "Bởi vì bên Pháp có chuyện vướng bận cho nên thể đích thân đến trường chứng kiến hình ảnh tuyệt vời của các chuyên gia hầu rượu, tiếc nuối, hi vọng tối nay có thể chơi tận hứng rồi về, đồng thời cũng cám ơn tất cả chuyên gia rượu đỏ, đích thân tới trường Khách sạn Á Châu, cùng chung ăn mừng khoảnh khắc kích động này. Cám ơn các vị."

      "Chess. . . . . ." Chúng tân khách thấy Trang Hạo Nhiên, rối rít nâng ly nở nụ cười.

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười khẽ uống hớp rượu đỏ, trước tiên, nhanh chóng qua mọi người, tới trước mặt của Tưởng Vĩ Quốc, cung kính gọi: "Chú! !"

      Tưởng Vĩ Quốc ngồi ở ghế sa lon, lạnh lùng : "Tới trễ như thế, cần tới nữa!"

      Trang Hạo Nhiên lập tức cười ha ha ha : "Như vậy sao được? Để Thiên Lỗi mình chống đỡ cả cục diện, quá cực khổ!"

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên, cười nhạt tiếng : "Cậu cũng biết xấu hổ!"

      "Ôi!" Trang Hạo Nhiên lập tức tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, dùng ly rượu trong tay của chính mình, chạm vào ly rượu của , mới nở nụ cười : "Tổng Giám đốc Tưởng, ngồi vị trí quan trọng, chủ trì đại cục nho , cũng cần tôi, nếu khổ cực ở Tập đoàn Á Châu, tôi cũng thể ngày ngày vui đùa! Đều là làm hư tôi rồi !"

      Tưởng Thiên Lỗi muốn chuyện với !

      " trai !" Tưởng Tuyết Nhi hai lời, liền ném búp bê, tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhào vào trong ngực của .

      "Tuyết Nhi của có ngoan ?" Trang Hạo Nhiên ôm Tưởng Tuyết Nhi, tay vuốt tóc xoăn của , cười hỏi: "Gần đây có uống thuốc đúng hạn hay ?"

      "Có!" Tưởng Tuyết Nhi lại chôn mặt ở ngực trai, bàn tay dịu dàng chống tại vị trí trái tim của , cảm giác chỗ đó giống như bị lửa thiêu, hai mắt của lập tức lộ ra ánh sáng trong suốt thấy đáy.

      "Tuyết Nhi!" Tưởng Vĩ Quốc ngồi tại chỗ, lạnh lùng : "Để trai chào hỏi khách!"

      Tưởng Tuyết Nhi nở, vẫn ôm Trang Hạo Nhiên.

      "Tuyết Nhi ngoan! chút nữa trai tới chơi với em!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười đỡ Tưởng Tuyết Nhi ngồi ở ghế sa lon, đưa búp bê vải tới trong tay của , thương nhìn xuống cái, mới đứng lên, tiếp tục bưng qua cái ly rượu khác, tới chúng tân khách. . . . . .

      "Lão đại! !" Bọn Lâm Sở Nhai lập tức tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, khiếp sợ hỏi: "Khoảng thời gian này đâu? xuất nữa, chúng tôi đều cho rằng mất tích!"

      " nhảm!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười cầm ly rượu đỏ giơ về phía Trang Chủ Pháp, hớp ngụm ! !

      "Vậy đâu vậy? có biết Khả Hinh thi đấu rất kinh hiểm ? Tô Lạc Hoành lại căng thẳng nhìn .

      "Tôi biết ! Xem trong TV!" Trang Hạo Nhiên xong, ánh mắt tìm kiếm đám người cả hội trường.

      " tìm Khả Hinh à?" Tào Kiệt bật cười : " lo lắng ấy nhất định đâm chết !".

      " có!" Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Thiên Thiên hôm nay mặc váy ngắn thấp ngực màu bạc phao phao, buộc tóc đuôi ngựa cao, mcâ ly sâm banh nhiệt tình tán gẫu với thân sĩ , lập tức giơ tay cười gọi: "Thiên Thiên? Tới đây!"

      Thiên Thiên quay đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đám người, rất đẹp trai và rất cưng chiều gọi mình, lập tức vui vẻ lên tiếng chào với vị khách bên cạnh, liền cười rất ngọt ngào tới, : "Tổng Giám đốc, ngài gọi tôi?"

      "Thi đấu hầu rượu lần này biểu rất tốt!" Trang Hạo Nhiên kéo hông của , nở nụ cười cùng với về phía trước, : "Tôi dẫn gặp tất cả chuyên gia rượu đỏ và Thầy giáo, phải tiếp tục phát huy tinh thần vốn có, biết ?"

      "Biết rồi!" Thiên Thiên vui vẻ đáp.

      Trang Hạo Nhiên liền đỡ hông của , dẫn gặp tất cả tân khách, dùng tiếng , tiếng pháp, tiếng Đức, tiếng Italy rối rít giới thiệu Thiên Thiên với tất cả khách, Thiên Thiên càng thêm vui vẻ nâng ly với khách, có vẻ tự nhiên thanh thản.

      Đường Khả Hinh nắm chặt ly rượu đỏ trong tay, trợn tròn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, tác phong nhanh nhẹn và đẹp trai nghiêm nghị đỡ hông của Thiên Thiên, dẫn giới thiệu cho chuyên gia rượu đỏ và khách quan trọng, thậm chí còn từ có thể nghe hiểu tiếng , Thiên Thiên là ngôi sao mới trong giới rượu đỏ, tương lai vô hạn, đột nhiên mỉm cười, xoay người, hai mắt mãnh liệt xoay tròn khó hiểu, đôi tay gần như muốn vặn gảy cái ly cao cổ giống như sợi dây! !

      "Khả Hinh . . . . . ." Tiêu Đồng mặc váy dài màu đen hở ngực, buộc đuôi ngựa cao, đến gần Đường Khả Hinh có chút lo sợ : " ngàn vạn lần được để ý, lão đại là Tổng Giám đốc, Thiên Thiên là học trò giỏi đầu tiên của ấy, huấn luyện nhiều năm, rốt cuộc để cho ấy tỏa sáng trong khoảng thời gian này, cho nên phải đưa ấy giới thiệu cho mọi người, đây là điều cần thiết!"

      Đường Khả Hinh thở dài cái, xoay người nở nụ cười nhìn Tiêu Đồng, để cho mình giọng tận lực tự nhiên lưu loát : "Chị gì vậy? Tôi phải ở đố kỵ, chỉ là ở nước trở lại lâu như vậy, cũng có tin tức của ấy, cho nên. . . . . . ấy phải lên tiếng chào hỏi tôi tiếng sao?"

      "Lập tức tới ngay!" Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh nhanh chóng cười .

      Đường Khả Hinh liếc về phía Trang Hạo Nhiên đỡ hông của Thiên Thiên, tới trước mặt của đám người Laurence, nâng ly hướng mọi người mỉm cười tạ lỗi, thậm chí lấy thân phận của chủ nhà, mời tất cả mấy ông già bậc thầy, cùng ông chủ vườn nho Pháp cùng nhau ngồi vào ghế Vip màu tím, để Thiên Thiên dựa sát vào bên cạnh mình, cùng các tân khách khác chuyện trời dưới đất, đến chuyện Hoàn Á có gần mười hai tuyển thủ trúng tuyển, càng bật cười sảng khoái, tràn đầy nhiệt tình, vẻ mặt hớn hở, tức giận uống hơi cạn sạch ly rượu trong tay, bộp tiếng, nện trong khay người phục vụ rượu, liền xoay người khỏi! !

      Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh dắt đuôi váy dài tới bên kia, lại căng thẳng nghi ngờ quay đầu, thấy bên kia Trang Hạo Nhiên hoàn toàn xem Đường Khả Hinh như trong suốt, suy nghĩ có chuyện gì ?

      "Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ở Pháp?" Johnson ngồi ở ghế sa lon, tay nâng Conti 2000, nhìn Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.

      "Đúng vậy!" Trang Hạo Nhiên nở nụ cười .

      Johnson im lặng lên tiếng, hai mắt thâm thúy nghiêm nghị nhìn chòng chọc.

      Trang Hạo Nhiên nâng ly nhìn tất cả tân khách, bật cười : "Tranh tài rượu đỏ lên cấp lần này, là quá kinh hiểm! tiếc nuối, tôi thể đích thân tới trường!"

      Vitas lạnh nhạt : "Johnson tiên sinh là nhà bình thẩm chuyên nghiệp nhất trong giới rượu đỏ, rất nhiều cuộc tranh tài ở trong tay của ông ấy cũng có thể cực kỳ kinh hiểm!"

      Những lời này có chút vui và châm chọc!

      Lão Johnson lạnh lùng, nhìn Vitas, hai người này thích đối phương lâu rồi, người đa nghi, người bảo thủ, người khó chịu, người quá quái dị!

      Trang Hạo Nhiên cảm giác hai người này có mùi thuốc súng, cười hai tiếng, mới sảng khoái với Thiên Thiên : "Thiên Thiên, nếu như muốn chọn Laurence tiên sinh, Vitas tiên sinh, Johnson tiên sinh, ba vị tiên sinh làm Thầy giáo, muốn chọn người nào?"

      Ba ông già cùng nhau nhàn nhạt nhìn Thiên Thiên.

      Thiên Thiên lập tức tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười : "Tôi đương nhiên chọn Laurence tiên sinh! !"

      "Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhịn cười, ngạc nhiên hỏi.

      "Ngày ngày ăn gừng sống, ai chịu nổi?" Bình thường Thiên Thiên cùng Trang Hạo Nhiên hay tán gẫu, học giọng điệu của .

      "Ha ha ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên tay nắm bả vai của , cười lớn.

      Ba ông già cũng cùng nâng ly, sắc mặt hơi dịu lại, mút rượu đỏ.

      "Đúng rồi." Vitas nhìn Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt : "Tối nay Khả Hinh cũng tới, tại sao gặp?"

      "Cùng mọi người trò chuyện lát, lần này ấy biểu tốt làm tôi bất ngờ, tỏa sáng lấp lánh, để cho ấy hưởng thụ thời khắc tuyệt vời này!" Trang Hạo Nhiên khẽ nhấm hớp rượu đỏ, rốt cuộc ánh mắt quét nhìn Đường Khả Hinh, tối nay mặc váy dài trắng tao nhã, chải búi tóc kiểu cổ điển, tay nâng ly cao cổ, cùng chuyên gia hầu rượu Italy mỉm cười chuyện phiếm, ánh mắt của tuyển thủ này nhìn Đường Khả Hinh hết sức mập mờ. . . . . .

      "Tổng Giám đốc! !" Thiên Thiên lập tức cười ngọt ngào nhìn Trang Hạo Nhiên!

      "Hả?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, nhìn Thiên Thiên, hỏi: "Thế nào?"

      "Lần này thành tích của tôi được tốt lắm. . . . . ." Thiên Thiên nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn có chút mất mát .

      Trang Hạo Nhiên mỉm cười vươn tay, véo cằm của , dịu dàng cười : "Đứa ngốc, bất quá mới hơn 20 tuổi, có thể có thành tích như vậy, cũng là rất kinh người rồi."

      Thiên Thiên yên lòng bật cười, nhìn nâng ly : "Đây còn phải là ngài bồi dưỡng sao?"

      Trang Hạo Nhiên nở nụ cười lên tiếng, cũng nâng ly cụng ly với , : "Tất cả đều do tự cố gắng có được!"

      Hai người cụng ly, nhìn đối phương, ngẩng đầu uống sâm banh.

      Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia, lơ đãng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cùng Thiên Thiên hai người nhìn đối phương uống rượu, rất thâm tình chân thành nhìn đối phương, ah tiếng, hiểu lắc đầu cái, nhưng nhìn thêm nữa, mới vừa muốn cất bước về phía trước, lại cảm giác hội trường tối sầm lại, sửng sốt ngẩng đầu, nhìn thấy mình đứng ở trong sàn nhảy, tất cả tân khách khiêu vũ từ từ thối lui ra khỏi ánh đèn sàn nhảy màu đỏ, cũng vội vàng muốn nhấc đuôi váy khỏi. . . . . .

      "Đường Khả Hinh tiểu thư, có thể mời nhảy bản ?" Có giọng truyền đến.

      Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong sàn nhảy, bóng dáng cao lớn kiêu ngạo nghiêm nghị, khí phách động lòng người nhìn mình, sửng sốt. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tối nay rất xinh đẹp và trang nhã, lại nhìn , nhàng vươn tay : "Có thể mời nhảy bản ?"

      Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế sa lon bên cạnh, hai mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 566: CÓ THỂ XOAY NGƯỜI

      " xin lỗi, hôm nay em hơi mệt, muốn khiêu vũ." Đường Khả Hinh trực tiếp từ chối, mới vừa muốn xoay người qua bên cạnh , muốn khỏi. . . . . .

      Tưởng Thiên Lỗi lại khẽ mỉm cười, nắm cổ tay của , kéo trở về trước mặt của mình, ôm lấy eo của , thản nhiên theo vũ khúc, nhàng di chuyển bước chân.

      ". . . . . ." Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của , ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nhìn , kêu : "Tưởng Thiên Lỗi!"

      "Hả?" Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp, theo vũ khúc lãng mạn, hưởng thụ ôm trong ngực, cùng rất nhiều người xoay tròn trong sàn nhảy.

      " đừng như vậy! nên biết, em rất cẩn thận đưa ra mỗi quyết định của cuộc đời em!" Đường Khả Hinh cau mày nhìn , bất đắc dĩ .

      " biết . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười .

      "Vậy tại sao còn phải như vậy?" Đường Khả Hinh rất buồn rầu .

      Tưởng Thiên Lỗi cúi xuống, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười : "Bởi vì cũng rất cẩn thận đưa ra mỗi quyết định của cuộc đời , bao gồm em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn .

      "Thả lỏng, đối với quá khứ chúng ta khó khăn chia lìa, ôm nhảy có khoảng cách, đủ xa rồi." Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lên đau lòng, nhìn .

      " như vậy là giày vò chính mình!" Đường Khả Hinh nhìn , bất đắc dĩ .

      "Em quan tâm ?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

      Đường Khả Hinh nhìn .

      "Tối hôm qua có nhớ ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn tối nay, chải búi tóc thanh nhã cổ điển, trang điểm quyến rũ, mắt to ngập nước có vẻ mộng ảo, còn có cánh môi hấp dẫn mở ra, hai mắt khẽ lóe lên mập mờ, cảm tính hỏi.

      " có." Đường Khả Hinh nhanh.

      "Em dối." Tưởng Thiên Lỗi cười.

      " đừng quá tự tin!" Đường Khả Hinh trực tiếp nguội lạnh .

      Tưởng Thiên Lỗi lại chậm rãi cười, : " chút tự tin này vẫn có."

      Đường Khả Hinh ah tiếng, bất đắc dĩ quay đầu, : " nên ép em nhẫn tâm từ chối !"

      "Ví dụ nhẫn tâm từ chối như thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi ôm vòng eo hấp dẫn của , sâu kín hỏi: "Bạt tai ? lời nhẫn tâm? Từ chối ở ngoài cửa? Để cho dầm mưa buổi tối?"

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên , nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi bị vẻ mặt làm cho tức cười, nắm bàn tay bé của , bước theo điệu nhảy : "Em từ chối và liên quan. . . . . . em là bởi vì em đáng giá để , mà phải bởi vì muốn chiếm đoạt cuộc đời của em."

      Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, theo bản năng lại muốn đẩy ra.

      Tưởng Thiên Lỗi lại càng ôm chặt hơn, lại lòng : "Yên tâm, tại chỉ muốn cho vật, tồn tại trong thế giới của em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi mỉm cười, hai mắt thoáng lộ ra thâm tình, sâu kín : "Chính là khi toàn thế giới yên tĩnh, em cũng có thể nghe được thanh trái tim của đập vì em. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng tràn lệ, cũng chịu được loại cảm giác này nữa, đẩy ra, : "Đủ rồi! Em muốn nghe nữa!"

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn , hai mắt đột nhiên lên mấy phần kích động : "Nếu như em , tại sao sợ nghe?"

      Đường Khả Hinh nghẹn ngào : "Nếu như em, ràng, lúc này em cần cái gì!".

      "Em cần cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, khổ não nhìn , : "Tôi cần cái gì đều quan trọng, mặc kệ bao nhiêu, nếu người kia cần, xin đừng cho thêm, ấy phiền não và khổ sở. Nếu như ấy, xin cho ấy thế giới yên lặng. Để cho ấy từ từ quên lãng , từ từ quên quá khứ khổ sở, để cho ấy bắt đầu cuộc đời mới của mình mà phải chỉ vì tình của , để cho người khác thêm phiền não."

      "Chỉ mấy tháng như vậy còn ?" Tưởng Thiên Lỗi tin hỏi.

      Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, bất đắc dĩ rơi lệ nức nở : "Đây phải là chuyện mấy tháng, đây là chuyện em bị tổn thương sâu sắc! Tình chết cũng muốn , lúc sinh mạng hoàn toàn biến mất qua! Đừng bảo là ba tháng, dù là ba giây, xoay người có thể quên mất! biết loại đau thương này đau bao nhiêu ? Sau lưng bị thọc mạnh đao, nhìn bóng lưng xa dần, ngươi để cho em dùng máu tươi cáo biệt ! Lúc em ở nước , thỉnh thoảng nửa đêm nằm mộng, xoay người nhớ lại, đều là mảng đỏ tươi! Mênh mông khổ sở, toàn bộ mãnh liệt xông tới em! Ngay cả chính em cũng thương hại bản thân em !"

      "Khả Hinh. . . . . . Cho cơ hội, làm cho em hạnh phúc. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đau lòng lại muốn tiến lên ôm .

      " đừng đối với em như vậy." Đường Khả Hinh đau khổ, rơi lệ đẩy ra, nghẹn ngào khổ sở : "Cho em con đường sống , em muốn hạnh phúc của mọi người cho, toàn bộ đều rất mong manh, rất dễ gãy, giống như Như Mạt, vừa đụng vỡ!"

      xong, liền khổ sở nhấc váy dài, lao ra bên ngoài sảnh tiệc! !

      Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong sàn nhảy, nhìn bóng dáng Đường Khả Hinh chật vật bị thương, tim của quặn đau, muốn cất bước, nhưng nắm chặt quả đấm tiếp tục đuổi theo. . . . . .

      Tiếng bước chân dồn dập, từ trong hành lang truyền đến.

      Đường Khả Hinh vén đuôi váy dài, đau đớn rơi lệ chạy như bay xuống dưới lầu, trong ánh mắt kinh ngạc củua mọi người, đau lòng rơi lệ chạy như bay ra bên ngoài. . . . . .

      Biển rộng sôi trào, gió lớn ập tới, mạnh mẽ đánh về phía bên bờ.

      Đường Khả Hinh mình đau lòng khổ sở rơi lệ, đón gió biển mãnh liệt, nhào tới hành lang dài, đôi mắt đẫm lệ nhìn mặt biển sôi trào mãnh liệt trong bóng tối, nhớ tới từng mình từng , tình từng toàn tâm toàn ý trả giá, cảm thấy khổ sở vịn rào chắn, ngồi xổm mặt đất thất thanh khóc.

      bóng dáng, chậm rãi xuất tại bờ biển bên kia.

      Đường Khả Hinh vẫn khổ sở chặn ngực, khóc rất đau thương, nước mắt từng viên lăn xuống, trái tim lại thương, đau đến mình thốt nên lời.

      Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng , nhàn nhạt nhìn .

      Đường Khả Hinh khóc lâu lâu, rốt cuộc phát tiết sạch đau đớn và toàn bộ đè nén, mới hư mềm còn hơi sức vịn rào chắn muốn đứng lên, lúc xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở bên, nhàn nhạt nhìn mình, nhìn thấy , càng tức giận, cố gắng lau nước mắt mặt, để ý tới , mà xoay người bước . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng từ từ xa, cho dù tới, theo phía sau , gọi : "Khả Hinh?"

      " tránh ra! ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn kêu to: "Em muốn nhìn thấy ! ! Đàn ông các người tất cả người nào tốt! ! Đem sinh mạng hứa hẹn giống như ăn cơm! !" Đường Khả Hinh tức giận xoay người, lại chuyển thân bước nhanh về phía trước! !

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại muốn đuổi theo! !

      " đứng lại! !" Đường Khả Hinh đứng ở hành lang đầu kia, phẫn uất nhìn Trang Hạo Nhiên cách mình xa, tức giận cởi xuống giày cao gót màu trắng của mình, nhắm ngay vị trí ngực của , dùng sức ném qua! !

      Trang Hạo Nhiên rên lên tiếng, cũng nhúc nhích, đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh cảm thấy chưa hết tức giận, lại cởi giày cao gót xuống, nhắm người của ném qua, lại đập trúng trái tim.

      Trang Hạo Nhiên đột nhiên che vị trí trái tim, cắn răng hít sâu cái.

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cái, lại tức giận xoay người khỏi! !

      Trang Hạo Nhiên nhìn cái, liền bất đắc dĩ theo sát, gọi : "Đường Khả Hinh? nên tức giận nha. . . . . . Đêm hôm đó có tới, là có nguyên nhân . . . . . ."

      "Em hoàn toàn quan tâm tại sao tới?" Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, tức giận nhìn , rơi lệ kêu to: "Em đợi ! Em cũng có tức giận, tại sao có tới cũng cho em biết? Để cho em giống như đứa ngốc!"

      Trang Hạo Nhiên nghe như vậy, đột nhiên mỉm cười.

      " còn cười?" Đường Khả Hinh nhìn , tức giận kêu to, cảm thấy trong tay còn đồ để ném, nhìn thấy nơi xa có cục đá, ánh mắt của sáng lên!

      "Ôi, cái đó được! !" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ .

      " khốn kiếp! ! theo Thiên Thiên ! !" Đường Khả Hinh tức giận trừng , tức giận xoay người khỏi! !

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lập tức chạy như bay lên, nắm cánh tay của , : "Em nghe giải thích mà!"

      "Em muốn nghe giải thích! !" Đường Khả Hinh đẩy mạnh ra, khóc : "Chuyện cách nhiều ngày rồi, Internet, điện thoại, mail, rất nhiều cách giải thích, bây giờ mới đến giải thích? Bánh bao cũng quá hạn! !"

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng tức giận, căng thẳng lập tức ôm lấy thân thể của , cẩn thận an ủi : "Em đừng tức giận mà! Nghe giải thích!"

      "Em muốn nghe! ! tránh ra! ! Chuyện gì đều có lý do! !" Đường Khả Hinh lại cắn răng đẩy ra, mới xoay người, ai ngờ váy quá dài, cẩn thận đạp xuống, cả người phòng bị, té ngã phía trước, bàn tay cũng bị rách ra, đau đớn giơ bàn tay của mình, nhìn tia máu phía , trong lòng khỏi đau, oa tiếng khóc: "Ghét! ! Tất cả các người đều đáng ghét! ! Ngay cả đường sống cũng cho tôi."

      Trang Hạo Nhiên đau lòng lập tức tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh khổ sở, đau lòng ngồi dưới đất cầm bàn tay bị thương khóc, cảm thấy đau lòng lập tức bế ngang thân thể của , gấp gáp : "Mau! ! Đến xe , có cái hòm thuốc!"

      "Em muốn chết xe ! buông em ra! !" Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, càng ngừng giãy giụa, mạng vỗ vào ngực của , kêu to.

      Trang Hạo Nhiên để ý đến , chỉ ôm bước nhanh tới xe mình! !
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 567: ĐÓI RỒI

      " buông em ra! !" Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên cứng rắn nhét vào buồng xe Audi Pikes Peak, tức giận đánh người của , thậm chí muốn xoay người mở cửa xe bên kia ra ngoài!

      "Tay em bị thương! ! Đừng tùy hứng như vậy! !" Trang Hạo Nhiên vừa dứt lời, lập tức ôm chặt thân thể của , đón gió biển, đội chút mưa phùn bồng bềnh, lập tức nghiêng người tới trước ghế lái đè nút mui xe, để cho đôi cánh kim loại chợt bung lên, đậy nắp buồng xe, lần nữa nhốt hai người bọn họ ở trong thế giới nho .

      " buông em ra! ! Em chán ghét ! ! Em ghét ! ! Em ghét các người!" Tối nay Đường Khả Hinh khổ sở, bị thương rơi lệ, tức giận lại muốn đẩy ra! Mặc cho bị Trang Hạo Nhiên nhét vào.

      "Đường Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên nắm chặt bả vai của , đột nhiên tức giận kêu to: "Em có thể đừng hành động bừa bãi như vậy hay , nghe giải thích được ? phút! ! Chỉ phút được ?"

      " phút em cũng cho ! !" Đường Khả Hinh nhìn kêu to! !

      Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, hai mắt nóng lên, cũng có chút tức giận nghiêng người tới trước, đẩy cửa xe bên kia : "Hành động bừa bãi như vậy, tin người, vậy em !"

      " ! !" Đường Khả Hinh hai lời liền xoay người muốn ra xe.

      "Em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên có cách nào tiến lên, từ phía sau ôm chặt hông của , lại trấn an : "Được rồi, được rồi, được rồi, sai rồi, sai rồi, được ?"

      " có sai! ! buông em ra! !" Đường Khả Hinh lại muốn giãy giụa mở kiềm chế của .

      "Ngày đó tìm em trở về, trúng đạn." Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm chặt , vuốt khuôn mặt nhắn của , mới bất đắc dĩ .

      Đường Khả Hinh chợt dừng lại động tác, trợn to đôi mắt đẫm lệ xoay người, mượn chút ánh sáng ngoài cửa xe chiếu vào, sững sờ nhìn , vẫn mang theo chút tin : "Trúng, trúng đạn?"

      lập tức cúi đầu, ánh mắt tìm tòi mỗi chỗ thân thể , ngạc nhiên hỏi: "Vậy trúng đạn chỗ nào?"

      "Trái tim. . . . . ." Cuối cùng Trang Hạo Nhiên có chút mệt mỏi nằm tại chỗ, nuốt ngụm nước bọt, thở .

      "Trái tim?" Đường Khả Hinh tin tưởng kêu to tiếng, lại thu hồi sắc mặt, tức giận nhìn : "Trái tim của trúng đạn, còn có thể sống được trở về gặp em sao? lừa gạt ai vậy?"

      ". . . . . ." Trang Hạo Nhiên có chút khó chịu .

      Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn cái, thấy sắc mặt có chút tái nhợt, liền nán lại chút, nhưng vẫn tin đưa tay : "Em tin, em xem chút!"

      lời nào, chỉ ngồi tại chỗ, lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi bỏ cúc áo tây trang màu trắng của Trang Hạo Nhiên, đầu tiên nhìn cái, sau đó nhanh chóng cởi bỏ cúc áo áo sơ mi màu xanh dương, nới lỏng từng cúc, từng cúc, cởi đến cúc thứ ba, mới căng thẳng vén lên nhìn, nhìn vị trí trái tim của , mảnh bình thản, chỉ là làn da mê người, hai mắt của trừng to, cắn răng nghiến lợi nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận kêu to: " lừa em? Khốn kiếp đáng chết, cho đến bây giờ còn dám gạt em?"

      hai lời, lại muốn xoay người khỏi.

      "Chờ chút! !" Trang Hạo Nhiên lại tay ôm chặt hông của , để cho tựa vào ngực của mình, mới có chút mệt mỏi bủn rủn, nuốt ngụm nước bọt : "Nghe giải thích nha, ngày đó gặp em, nghĩ tới chuyện buổi tối, ngờ mới vừa trở về biệt thự, ngực liền bị bắn, khi đó, cảm giác từ trái tim lan đến cả người đều nóng rát, đến bao lâu, liền ngất . . . . . ."

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh ngồi dậy, vẫn chưa tin nhìn Trang Hạo Nhiên.

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt , chỉ phải cười khổ : "."

      "Vậy, ai đó muốn tổn thương hả? Trúng đạn, lồng ngực lại có chuyện gì?" Đường Khả Hinh vẫn tức giận hỏi.

      "Cha của ," Trang Hạo Nhiên cảm thấy buồng xe có chút ngột ngạt, gió mát mẽ, để cho thở phào cái.

      "Cha của ? Tại sao ?" Đường Khả Hinh sợ hãi kêu lên.

      Trang Hạo Nhiên tựa vào ghế xe, thở dốc, bởi vì mới vừa ôm rất mệt mỏi, : "Bởi vì cha của phát Johnson giống như biết chuyện của và em, trước khi em kết thúc công việc hầu rượu ở , ngày đó phải kiểm tra, thậm chí bí mật phái người điều tra , em cũng biết, ở nước là xã hội thống trị, là Tổng Giám đốc cũng thay đổi được truyền thống và nguyên tắc, huống chi, đây là cuộc tranh tài rượu đỏ bọn họ coi là máu của Thượng Đế ? Huống chi, chuyện mọi người so tài, chẳng qua cũng chỉ có hai vị chủ tịch và giám khảo biết, cho nên lúc đó nhận được tin tức chậm chút, dưới tình thế cấp bách, cha của phái Điệp Y, chính là nữ vệ sĩ của , bắn súng thuốc mê cho !"

      "À?" Đường Khả Hinh nghe hơi sửng sốt, cuối cùng khiếp sợ : "Loại chuyện như vậy, với được sao? Tại sao phải đánh thuốc mê ?"

      Trang Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, nhìn , dịu dàng mỉm cười : "Đúng vậy, với tiếng được sao? Nhưng cha của sợ chịu khỏi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sững sờ, ngây ngô nhìn .

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn , cười khổ : " ngủ suốt ngày đêm tỉnh lại, mới phát em trở về nước, muốn gấp gáp ngồi máy bay tư nhân trở về, lại ngoài ý muốn nghe được cha của đến chuyện Johnson muốn phản đối kết quả thi đấu của em ở vòng thứ nhất, lập tức nghiên cứu chênh lệch múi giờ của hai nước Trung, mượn giao tình của cha , tìm Công Tước York, thuyết phục ông ấy tổ chức tiệc tối tại Phòng ăn Bách Hợp. . . . . . khi đó vốn muốn gọi điện thoại cho em, nhưng cha của cho, nếu như em biết , ở trong trận đấu hơi lộ ra vẻ mặt biết trước, bị Johnson phát , thất bại trong gang tấc. Đến bây giờ Johnson vẫn nghi ngờ . . . . . . Cho nên mới vừa vào sảnh tiệc, cũng dám liên lạc với em chính là nguyên nhân này. Chỉ sợ bởi vì kích động nhất thời, làm tổn thất tư cách tranh tài của em, như vậy làm sao đạt được tâm nguyện, cuộc đời của , cũng có phạm phải sai lầm như vậy."

      Đường Khả Hinh nghe xong, trừng to mắt nhìn .

      mặt Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra chút nụ cười kinh ngạc, véo cằm của , mới : "Đối với việc này, rất kinh ngạc, cha của có thể thích em như vậy, chấp nhận giúp em vượt qua khổ sở, cảm thấy ông ấy đối với em thương tiếc sâu, thậm chí tiếc tổn thương tới con trai của mình để thành toàn cho em. . . . . . Ôi. . . . . ."

      xong, cũng khó chịu đè chặt nơi ngực lần nữa, ngẩng đầu nhắm mắt thở dài nghỉ ngơi.

      Đường Khả Hinh nhìn khó chịu như vậy, nhất thời mình cũng có chủ ý, ngây ngốc nhìn , căng thẳng : "Vậy, vậy. . . . . . vết thương của . . . . . . làm sao? Cái này phải là bắn thuốc mê sao?"

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt có chút tái nhợt cười : "Thân ái, đó phải là loại thuốc mê bình thường, nó có thể làm vài con trâu ngất xỉu, có trời mới biết lúc nảy vào sảnh tiệc, mẹ kiếp, dùng ý chí chống đỡ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn .

      Trang Hạo Nhiên gì thêm, nhưng vẫn chống mạnh thân thể, nghiêng người tới trước từ trong hộc trước xe, lấy ra hòm thuốc.

      "... làm gì?" Đường Khả Hinh nhìn , hỏi .

      "Bôi thuốc cho em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ xong, liền có chút mệt mỏi mở hòm thuốc ra.

      " cần!" Đường Khả Hinh có chút đau lòng vội vàng đỡ thân thể của , muốn ngăn cản .

      "Ngồi yên đó!" Trang Hạo Nhiên ra lệnh ngồi xong, sau đó lấy thuốc nước và bông băng, thấm nước sát trùng, mới cầm bàn tay bé bị thương của Khả Hinh, đặt ở đầu gối mình, câu: "Nhịn đau chút. . . . . ."

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, sững sờ nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nghe tiếng trả lời, liền nghiêng mặt nhìn , hai mắt có chút dịu dàng nở nụ cười.

      Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vì mới vừa rồi mình giống như người điên, cúi đầu.

      Trang Hạo Nhiên nhịn được cười : "Cũng mình chống lên phòng ăn rồi, vẫn kích động như thế, ngay cả giải thích cũng nghe, còn muốn cầm tảng đá đập ?"

      "Em . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn , lại đỏ mặt.

      Trang Hạo Nhiên gì, chỉ nhàng dùng bông băng dính nước thuốc, nhàng bôi vết thương.

      "A. . . . . . Đau. . . . . ." Đường Khả Hinh co rụt lại tay.

      Trang Hạo Nhiên lập tức cúi đầu, thổi vết thương. . . . . .

      Đường Khả Hinh cảm thấy lòng bàn tay hơi mát mát, liền tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn nửa khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, hai mắt dịu dàng, cúi đầu thổi vào lòng bàn tay của mình, cảm nhận nhu tình của , yên lặng nhìn . . . . . .

      "Rất đẹp trai chứ?" Trang Hạo Nhiên cầm miếng dán cầm máu, mỉm cười hỏi.

      "!" Đường Khả Hinh muốn rụt tay về.

      Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt tay của , nhìn cười : "Em ngoan ngoãn chút! Để cho dán hết! cũng đói muốn chết, vì làm xong việc trở về gặp em, hai ngày nay phải dựa vào bánh mì em đặt ở biệt thự của chống đỡ đấy."

      "Xong." Trang Hạo Nhiên lấy băng keo cầm máu, dán vào trong lòng bàn tay của , lúc này mới thở phào nhõm, lại sợ thương, lại cúi đầu thổi thổi .

      " ăn à?" Đường Khả Hinh vẫn chưa tin.

      Trang Hạo Nhiên nhìn , hai mắt lên chút dịu dàng cười : " tin à?"

      Đường Khả Hinh nghiêng mặt trừng ! tin! !

      "Vậy nếm thử chút. . . . . ." Trang Hạo Nhiên xong, đột nhiên nghiêng người tới trước, ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, nghênh qua mặt muốn hôn môi của .

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn , thân thể nhanh chóng cứng ngắc!

      Trang Hạo Nhiên lại nghiêng mặt để môi mỏng dừng ở bờ môi , rũ mắt xuống, nhớ tới nét mặt mới vừa ra sảnh tiệc khóc rống, đột nhiên mỉm cười.

      Đường Khả Hinh nuốt ngụm nước bọt, tròng mắt xoay vòng nhìn .

      "Còn đau ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , sâu kín hỏi.

      "Cái gì?" Đường Khả Hinh hiểu : " tay của em?"

      "Tình cảm của em. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn .

      Đường Khả Hinh rũ mắt, lên tiếng.

      "Nhìn em như vậy, em đau, cũng đau. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thở dốc hơi, mới thả Đường Khả Hinh ra, tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại : "Nhìn em khóc như vậy, làm cho người ta rất bất đắc dĩ. Có lúc, muốn quan tâm em, nhưng lại nhịn được, nghe người ta đối với em tốt như vậy, ngay cả tiếng cám ơn cũng có. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nhịn được bật cười, nhìn : "Cám ơn. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên lại cười khổ : "Ngay cả nụ hôn cũng có, có chút thành ý!"

      Đường Khả Hinh lại trợn mắt nhìn của .

      Trang Hạo Nhiên bật cười, : "Được rồi! Đùa với em! thôi. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chống người , nhàng hôn ở mặt , dịu dàng : "Cám ơn. . . . . ."

      Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, cảm giác mặt truyền đến chút ấm áp và ngứa ngáy, ngây ngốc quay đầu, nhìn mắc cở đỏ bừng mặt, lại lộ ra vô hạn dịu dàng và quyến rũ.

      Mặt của Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng lập tức : "..., đừng hiểu lầm, em chỉ cám ơn mà thôi!"

      xong, liền xấu hổ muốn đẩy cửa ra ngoài. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, kéo về trong ngực của mình, cúi xuống hôn mạnh ở môi của .

      "Ưmh. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, đôi tay kéo áo sơ mi của , theo bản năng muốn tránh thoát nụ hôn kia.

      Trang Hạo Nhiên lại bá đạo đè ghế xe, cúi đầu mút đôi môi mềm của , thậm chí đầu lưỡi dò vào cùng với đầu lưỡi nho của triền miên quấn lấy chặt chẽ, tay nhịn được cởi tây trang của mình xuống, ném sang bên, ôm trong ngực, hôn cuồng nhiệt. . . . . .

      Ngoài cửa sổ, nước mưa rào rào, trợt xuống từng đường mưa, nơi xa sóng biển tuôn trào.

      Ở trong đêm mưa tối tăm này, cách cửa sổ xe mông lung , thấy hai người ở bên trong buồng xe, ôm nhau chặt cứng, nụ hôn nóng bỏng, người đàn ông kia lại bị cởi nút áo, đột nhiên cười mập mờ, lại ôm chặt trong ngực, hưởng thụ mút liếm ngọt ngào của , trong lòng khao khát, mút làn môi của , : "Nhóc à. . . . . . đói rồi. . . . . ."

      Đúng vậy, đói bụng, vì tương lai này, hai ngày có ăn cơm rồi.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :