1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Mùi thơm này

      Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm hành lang dài kia, giống như nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều bụi phấn hồng tung bay bầu trời, bất luận y tá, hay bác sĩ, bọn họ từ lối kia ra cũng mang theo mùi thơm hoa hồng giống nhau. . . . . .

      "Khả Hinh! chuyện với đó! Xảy ra chuyện gì?" Nhã Tuệ có chút gấp gáp nắm cánh tay Khả Hinh, hỏi.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào, rốt cuộc hai mắt của sáng lên, ngửi thấy mùi thơm hoa hồng nồng đậm chậm rãi truyền đến, vội vàng bước lên trước, muốn qua lối kia, ngờ tức khắc ở bên trong phòng VIP, ra hai người mặc âu phục màu đen, lạnh lùng và nghiêm nghị vươn tay chắn ở ngoài lối , nghiêm nghị : "Nơi này là phòng bệnh tư nhân! được vào bên trong!"

      Đường Khả Hinh gấp rút ngẩng đầu nhìn hai người cảnh sát!

      "Khả Hinh! làm sao? ?" Nhã Tuệ gấp gáp vươn tay, kéo Đường Khả Hinh trở về, : " nên như vậy! Người bên trong này, chúng ta thể đắc tội được!"

      Đường Khả Hinh tức khắc quay đầu lại, hai mắt xẹt qua chút nghi ngờ nhìn Nhã Tuệ.

      Nhã Tuệ nhìn ánh mắt đáng thương của Đường Khả Hinh, chỉ liếc cái, rồi : "Nơi này. . . . . . Dường như là phòng bệnh riêng của tình nhân Tưởng Thiên Lỗi, Tổng Giám đốc của chúng ta. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh trừng to, trong lòng càng thêm nghi ngờ muốn xông vào lối VIP, nhưng đột nhiên nghe được tiếng cười ngọt ngào, từ lối truyền đến. . . . . .

      Nhã Tuệ lập tức kéo Đường Khả Hinh đứng sang bên, căng thẳng khe khẽ : " nên xằng bậy!"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, nhìn chằm chằm lối .

      Tần Vĩ nghiệp là Thị Trưởng trẻ tuổi nhất, mặc âu phục màu xám bạc, mang cà vạt màu đen, vạt áo trước đeo huy chương thân phận chính phủ, bộ dáng hiên ngang qun tử, gương mặt sáng rỡ, giống như bạch mã hoàng tử, đỡ xinh đẹp từ bên trong tới lối , đặc cảnh và vệ sĩ theo phía sau, hai con chó cảnh sát sau cùng, được hai người đặc cảnh dẫn giống như Vũ Sĩ tiến tới phía trước. . . . . .

      Ngay sau đó Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn kia, vẻ mặt xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng giống như áng vân, mặc váy lụa mỏng màu hồng, bên ngoài khoác lông thú màu trắng, tựa vào trong ngực Tần Vĩ nghiệp, dịu dàng nhìn mỉm cười : " ra cần đặc biệt tới đây, chỉ là tình huống bị kích thích ngắn ngủi mà thôi. . . . . . Em biết bận rộn công vụ. . . . . ."

      Hai mắt Tần Vĩ nghiệp hơi lộ ra nhu tình nhìn vợ, khẽ xoa cánh tay của , mỉm cười : "Vợ có chuyện, làm sao có thể đến? Vừa rồi nghe tin em nhập viện liền nhanh chóng rồi."

      Như Mạt chỉ đành phải khẽ mỉm cười, tựa vào trong ngực chồng, về phía trước.

      mùi thơm hoa hồng nồng nặc bay tới! ! Giống như ở xung quanh Như Mạt hợp thành thế giới màu hồng! !

      Là mùi thơm này! ! Là mùi thơm này! !

      Nhất thời Đường Khả Hinh lệ nóng đoanh tròng, vô cùng uất ức làm cho cắn răng nghẹn ngào bi phẫn muốn xông lên!

      "Làm cái gì?" Hai người vệ sĩ đột nhiên cao giọng xông lên trước, lập tức đẩy Đường Khả Hinh ngã xuống đất! !

      Hai con chó đột nhiên gầm tiếng, phóng qua mọi người, xông về phía Đường Khả Hinh nhe răng rống lên tiếng! !

      "A. . . . . ." Đường Khả Hinh giật mình, ôm đầu ngồi xổm mặt đất, hoảng sợ khóc rống lên! ! !

      Tần Vĩ nghiệp và Như Mạt có chút giật mình, nhìn về phía mảnh mai cuộn rút đất.

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ lo lắng nhào tới, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn hai con chó kinh khủng đáng sợ này nhìn mình chằm chằm, nhất thời vẻ mặt run rẩy, lông dựng lên, ôm chặt Khả Hinh, cúi đầu, dám lên tiếng.

      Như Mạt thấy Nhã Tuệ mới nhớ tới, chính là gặp ở trong cơn mưa xối xả hôm nay, lập tức cúi đầu, lên tiếng tựa vào trong ngực chồng, giả vờ hoảng sợ!

      Tần Vĩ nghiệp ôm chặt vợ, cao giọng hỏi: " là ai? Muốn làm gì?"

      Đường Khả Hinh lập tức bi phẫn ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, kích động gào lên: "Là ! !"

      Hai mắt Như Mạt lập tức lộ ra hoảng sợ nhìn trước mặt, chợt ngạc nhiên nhìn sợi tóc đen nhánh che giấu nửa má trái , dường như là vết sẹo đáng sợ. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng ôm Khả Hinh, mới vừa muốn lôi .

      Đường Khả Hinh tiếp tục kích động rơi lệ nhìn , muốn xông trước, lại thấy hai con chó nhe hàm răng bén nhọn nhìn mình, trong lòng của run lên, lùi lại.

      "Chúng ta thôi! Có thể là kẻ điên!" Như Mạt thấy ánh mắt của Nhã Tuệ, tiếp tục nhiều, muốn kéo chồng rời .

      Đường Khả Hinh thấy Như Mạt muốn rời khỏi, liền kích động muốn gào lê nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, phát mùi thơm khác, từ hành lang bay tới, hơn nữa mùi thơm càng thêm nồng đậm và tinh tế hơn. . . . . . hoảng sợ nhìn về phía hành lang u ám trong bệnh viện. . . . . .

      Như Mạt lên tiếng, chồng nên truy cứu, cùng nhau về phía trước, vừa vừa tựa vào trong lòng chồng, quay đầu nhìn về phía ngã nhào đất. . . . . .

      Hai tròng mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay chuyển, theo bản năng phát huy mãnh liệt khứu giác của mình, cảm giác mùi thơm càng ngày càng xa, do dự lát, chân trần bước nhanh về phía hành lang khác có mùi thơm. . . . . .

      "Khả Hinh!" Nhã Tuệ ngạc nhiên theo phía sau Đường Khả Hinh, về phía trước, vừa vừa vội vàng gọi: " làm sao vậy?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng, bước nhanh qua hành lang, theo mùi thơm, lại ra khỏi đại sảnh bệnh viện, mờ mịt nhìn đám người lui tới xung quanh bệnh viện, mỗi người đều bị mùi thơm hoa hồng này che phủ, giống như mỗi người cũng mang theo mùi thơm nồng đậm đặc biệt này, mà mùi thơm kia dần dần biến mất ở trước cửa bệnh viện. . . . . .

      Trái tim của lập tức chìm xuống, mờ mịt cất bước, mềm nhũn còn hơi sức ra đại sảnh bệnh viện, ngay sau đó cơn gió lạnh thổi đến, mùi thơm kia rốt cuộc biến mất ở trong khí tươi mát sau cơn mưa. . . . . .

      Đường Khả Hinh tuyệt vọng đứng dưới bầu trời, nhìn mùa đông trời đầy mây, cây dong vẫn lộ ra xanh lá đầy sức sống, nơi xa cây phượng cành lá vẫn uốn lượn hướng lên trung, vô số người đường lui tới, mặt phủ kín khí mùa đông tái nhợt lạnh lùng. . . . . .

      Trái tim của khỏi đau.

      "Khả Hinh. . . . . . làm sao vậy?" Nhã Tuệ đến gần Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

      Đường Khả Hinh lên tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt, cảm giác có chút tàn nhẫn, có chút hung ác, có chút mưu, lắng đọng trong mùa đông, thể theo đuổi đến cùng, chỉ có nụ hôn của người đàn ông ở trong bóng tối vẫn còn môi của mình, sót lại chút đau.

      Thoáng chốc, ở trong bi thương nhớ lại lời cam kết với người đàn ông ở trong bóng tối, sâu kín hỏi: "Nhã Tuệ. . . . . ."

      "Hả?" Nhã Tuệ căng thẳng nhìn .

      Đường Khả Hinh ôm tia hi vọng, nhìn cảnh tượng mờ mịt xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Tưởng lão Tổng Giám đốc. . . . . . Là ai ?"

      Nhã Tuệ nghe, mặc dù ngạc nhiên câu hỏi của Khả Hinh nhưng vẫn trả lời : "Tưởng lão Tổng Giám đốc chính là ông cụ Tưởng tập đoàn khách sạn Á Châu của chúng ta, nhiều năm bên tai dứt về ông, lời đồn đãi dừng lại ở hai tháng trước. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, yên tĩnh lắng nghe. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Nhã Tuệ bất đắc dĩ : "Tưởng lão Tổng Giám đốc qua đời ở hai tháng trước. . . . . ."

      Trái tim Đường Khả Hinh bỗng rơi xuống vỡ nát vì thực, bi thương lan ra khắp cả người, nước mắt lăn xuống. . . . . .
      Nhược Vân thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Ba năm sau

      Ba năm sau.

      Đầu mùa hè!

      Ánh mặt trời, chiếu rọi khắp mọi nơi.

      Khắp trung tâm thành phố, cao ốc thương mại thế giới giống như cây cột chống trời, lấp lánh ánh sáng màu bạc, dựng đứng lên trung.

      Hành lang dài ngoài biển, truyền đến tiếng chạy của chiếc du thuyền hào hoa, vô số cỗ xe xe sang trọng như con thoi chạy giữa đường lớn, cây ngô đồng con đường dài màu đen quanh co xuyên trung tâm thành phố, lộ ra sức sống mạnh mẽ.

      chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản dài mười hai mét, do cảnh sát mở đường chạy giữa mười hai chiếc xe con đường lớn, dưới cột đèn đường phố màu trắng, chậm rãi trải chạy qua Club bạch kim Á Châu, dọc theo hành lang dài ven biển, chạy về phía Khách sạn Á Châu nổi tiếng thế giới. . . . . .

      Khách sạn Á Châu! trong mười khách sạn hàng đầu thế giới! Có thể khách sạn nhất hạng nhất thế giới, cũng là khách sạn bảy sao đầu tiên thế giới, bên trong trang bị phương tiện giải trí, nhân viên phục vụ xuất sắc đầu ngành khách sạn, tòa nhà này trước khi xây lên Khách sạn Á Châu, lấy ba nóc tòa nhà màu bạc hình bầu dục làm chủ, kiến trúc sư hàng đầu thế giới, thiết kế ba nóc tòa nhà mặt biển, có mười tầng, mặt bằng kiến trúc chiếm diện tích khoảng hai mươi tám km vuông, thiết kế giống như cánh buồm khổng lồ, ở ba nóc tòa nhà trải dài cao chọc trời.

      Vô số máy bay trực thăng, chậm rãi bay qua, mọi người từ nhìn xuống toàn cảnh thành phố thán phục Khách sạn Á Châu, phong cách và năng động, là cảnh quan đẹp nhất của thành phố này! !

      Chiếc Mercedes phiên bản dài chậm rãi chạy nhanh tới đại sảnh Khách sạn Á Châu!

      Trong hành lang khách sạn xa hoa 3.000 mét vuông, ra ba người quản lý mặc đồng phục màu đen, bọn họ rối rít chỉnh sửa bảng tên chút, thở hơi, cùng mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng bước nhanh ra phòng khách của khách sạn, Giám đốc Hoắc Minh đích thân tiến lên, mở cửa chiếc xe phiên bản dài, bằng thái độ chuyên nghiệp, cung kính kêu : "Tô tiểu thư. . . . . ."

      Tô Linh, cháu ruột của Thủ tướng, hôm nay muốn xem ca kịch trong Khách sạn Á Châu, dẫn đầu mọi người, chỉ thấy hơi mỉm cười mặc váy ngắn lụa mỏng màu hồng, mang bao tay ren trắng, đội chiếc mũ dạ màu trắng, mỉm cười dưới hướng dẫn của Giám đốc, qua đại sảnh bạch kim, ngắm nhìn đèn pha lê màu lam nhạt thiết kế nóc, dài gần ngàn mét vuông, màu sắc chói mắt, lóe lên thế giới xinh đẹp nhất, tỏa sáng xinh đẹp khác thường. . . . . .

      hài lòng mỉm cười, nhìn về phía Giám đốc ngọt ngào : "Nghe gần đây Khách sạn Á Châu mới xây rạp chiếu phim, đạt đẳng cấp thế giới, có thời gian mời Giám đốc dẫn chúng tôi tham quan học tập chút."

      "Đây là vinh hạnh của chúng tôi!" Giám đốc lập tức mỉm cười, dẫn Tô Linh tới phía trước.

      Trước quầy lễ tân, quản lý Từ Trạch Minh, người đàn ông gần 30 tuổi mặc đồng phục màu đen của khách sạn, qua bên cạnh Giám đốc, đầu tiên cung kính khom người chào hỏi, sau đó vội vàng ra ngoài, mới vừa ra khỏi, nghênh gió biển thổi đến phần đất trống trước đại sảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặc đồng phục váy ngắn màu đen của khách sạn, bên trong là áo sơ mi trắng thắt nơ bươm buớm, đứng ở trước cây cột màu bạc của khách sạn, cũng lo lắng chờ đợi, lập tức tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặt nghiêm nghị cẩn thận hỏi: "Người tới chưa?"

      Nhã Tuệ lập tức quay đầu, xin lỗi nhìn phía trước quản lý quầy lễ tân, miễn cưỡng cười : "Sắp đến, xin đợi chút...!"

      Từ Trạch Minh bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ : "Nhã Tuệ! Lần này tôi tuyển dụng ấy, hoàn toàn là vì mặt mũi của ! Nhưng phải bảo đảm cho tôi, ấy tuyệt đối thể phạm sai lầm, cũng thể làm ra bất kỳ chuyện gì phá hỏng hình tượng khách sạn!"

      Nhã Tuệ lập tức cười theo với Từ Trạch Minh: " ! ! ấy vô cùng thông minh! Tuyệt đối xảy ra chuyện gì! Hơn nữa ấy từng có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar, tuyệt đối có thể đảm nhiệm công việc. Hơn nữa ấy phù hợp với khách, về điểm này, xin yên tâm!"

      Từ Trạch Minh nghe xong, vẫn ôm nghi ngờ nhìn về phía trước, : "Nếu là người đúng giờ, vậy tại sao lại trễ?"

      "Có thể là có chuyện gì gây chậm trễ, làm ơn chờ chút!" Nhã Tuệ xin lỗi xong, cũng nhìn về phía đường lớn ven biển phía xa xa, khẽ thở dài : "Con bé chết tiệt kia, tại sao còn chưa tới?"
      Nhược Vân thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Hết sức

      Đường lớn ven biển xảy ra tai nạn giao thông! !

      Cảnh sát giao thông xét nhanh chóng mở đèn cảnh sát hú còi, vội vàng chạy tới phía bên này! ! Bởi vì tối nay Thủ tướng muốn tham gia dạ tiệc ở Khách sạn Á Châu, sau đó đích thân tới xem nhà hát kịch xem opera, tất cả cảnh sát dọn dẹp phong tỏa toàn con đường lớn ven biển, xe cộ khắp thành phố chạy qua con đường lớn này đều phải hạn chế tốc độ ba mươi km/h, thể bấm tiếng còi xe, cũng thể tùy ý ngừng lại!

      Nhưng vừa lúc đó, chiếc xe vận chuyển hải sản đông lạnh cũng bị bể bánh thắng gấp, hầm đông lạnh trượt khóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm hùm, cua càng dài vận chuyển bằng đường hàng từ Nhật Bản đến, còn có cá biển tươi, mười lăm đầu bào ngư, hải sâm cùng vây cá thượng đẳng. . . . . .

      Lão đầu bếp nhảy ra xe, tức giận ném cái mũ đầu bếp đập xuống đất, chạy đến phía sau xe, thấy hải sản có giá trị gần ba triệu, tất cả đều đổ ra lối bộ, ông ôi tiếng, gấp đến độ chạy đến hầm đông lạnh, hung hăng đá cái vào lốp xe, mới đưa lên đôi tay, lớn tiếng kêu la: "Hôm nay ở quầy lễ tân người nào điều xe? ?"

      Tài xế xe đông lạnh hoảng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ra : "Dường như là. . . . . . . . . . . . là . . . . . Lưu Đội trưởng!"

      "Trở về tôi lột da cậu ta! !" Lão đầu bếp kích động đến cao giọng xong, tức giận kêu mấy đầu bếp trẻ trong xe đông lạnh: "Còn mau nhặt cho tôi! ! ! Sắp kịp thời gian rồi! Cẩn thận mang hải sản cho tốt, nếu tôm hùm ít sợi râu, con cua đứt cái càng, ngày mai các người đến phòng kế tính tiền cho tôi! ! !"

      "Dạ!" Mấy đầu bếp trẻ lập tức bước nhanh ra phía sau xe đông lạnh, mang toàn bộ tôm hùm, cua đưa lên xe đông lạnh, có đầu bếp trẻ bởi vì quá gấp, lúc đôi tay cẩn thận cầm lấy cua càng dài Nhật Bản muốn về phía xe đông lạnh, đột nhiên phát con cua trong tay mình, cái càng dài nửa thước bị rơi mặt đất, ta hít vào hơi lạnh, nhìn càng cua dài nửa thước rơi bên chân của mình, ta hoảng sợ đến có chủ ý ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp xoay người nhìn về phía người khác mang con tôm hùm và cá mú lớn, trái tim phanh phanh nhảy, ta lập tức cầm lên càng cua này, há miệng run rẩy cầm lên sợi dây thun, khéo léo đem càng cua và thân cua buộc dính lại, sau đó vẻ mặt hốt hoảng đem con cua ném vào trong hâng lạnh phía trước, ta mới thở phào nhõm, lau mồ hôi trán, xoay người, thấy lão đầu bếp trợn cặp mắt giận dữ nhìn mình!

      "A! !" Tiểu Lý Tử hoảng sợ đến lui về phía sau bước nhìn lão đầu bếp, kêu : "Sư phụ!"

      "Làm gì mang con cua lâu như vậy?" Lão đầu bếp tức giận nhìn Tiểu Lý Tử hỏi!

      "Tôi . . . . . mới vừa rồi tôi cẩn thận bị cua kẹp cái. . . . . ." ta lập tức lui bước!

      Lão đầu bếp hài lòng nhìn cái rồi : "Làm đầu bếp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đứt ngón tay, còn sợ bị cua kẹp! ! Tháng này kiểm tra, phải cài hết sức!"

      "A!" Tiểu Lý Tử muốn khóc nhìn lão đầu bếp!

      "Mau cho tôi mang! !" Lão đầu bếp vừa chỉ huy mọi người nhanh chóng mang hải sản, vừa nhìn xe cộ bị tắc nghẽn, tất cả chạy từ từ, ông ta tức giận trừng con ngươi to, lau mồ hôi trán, phụ mọi người cùng nhau mang!

      lúc phía đằng trước mọi người lo lắng dọn dẹp hải sản đất, phía sau có chiếc xe tắc xi màu xanh lá cây dừng ở trước đông lạnh, bởi vì phía trước đều là hải sản trân quý nên dám chạy nhanh.

      bên trong xe mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, để tóc ngắn chạm vai, đôi tay ôm túi tài liệu, mặt bên trái bị sợi tóc đen nhánh xinh đẹp nhàng che giấu, chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp trong veo, lúc này có chút gấp gáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gió biển thổi mạnh, nhìn mấy người đầu bếp ngoài cửa xe, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, hốt hoảng nhặt hải sản đất.

      "Tại sao cố tình ở chỗ này xảy ra tình trạng này!" Tài xế nhấn tay lái cái, có chút phiền não .

      Đường Khả Hinh có chút gấp gáp cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay, chín giờ ba mươi phút, suy nghĩ nữa, vươn tay móc ra tiền đưa cho tài xế : "Trước mặt chính là Khách sạn Á Châu xa, tôi xuống ở chỗ này thôi!"

      Tài xế có chút ngạc nhiên nhận lấy tiền, : "Còn hai cây số nữa, xuống ở nơi này sao?"

      Đường Khả Hinh lên tiếng nữa, chỉ đẩy cửa xe gió biển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phất sợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làm lộ ra vết sẹo lớn chừng bàn tay, theo bản năng cúi đầu, tay giấu má trái, muốn tránh những hải sản, chạy nhanh ra phía trước nhưng lại nghe được phía sau lưng có tiếng kêu thảm thiết, ngạc nhiên quay đầu lại. . . . . .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: đáng thương

      Tiểu Lý Tử quỳ mặt đất, tay bị con tôm hùm Châu Úc kẹp đỏ lên mặt, đau đến khàn giọng kêu to: "Đau chết mất!"

      Đường Khả Hinh thấy thế, quay đầu nhìn bộ dáng đầu bếp trẻ đáng thương, nhất là càng tôm kẹp ngón cái của ta chảy máu, thở dài bất đắc dĩ, vừa xoay người quỳ gối trước mặt của ta, vừa nhìn con tôm hùm hung hăng kẹp chặt tên nhóc, nhàng vươn tay, nắm đầu con tôm hùm, : "Bắt Tôm hùm thể bắt mình tôm, phải bắt đầu tôm hùm!"

      xong, liền đè mạnh xuống đầu con tôm, quả nhiên càng tôm hùm mềm nhũn ra.

      "Đau quá!" Tiểu Lý Tử vừa vẫy ngón tay, vừa đau đến gào lên liên tiếp.

      Đường Khả Hinh bắt con tôm trong tay, nhìn bộ dáng kia của ta, lại hỏi: "Con tôm hùm này đặt ở chỗ nào? Tôi giúp cậu để vào! Tránh cho cậu lại bị cắn!"

      Tiểu Lý Tử kìm lòng được nhìn khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng đáng của Đường Khả Hinh, nhất là mái tóc ngắn gọn gàng, càng lộ vẻ xinh xắn, nhất thời ta hơi đỏ mặt chỉ vào xe đông lạnh, : "Để vào xe đông lạnh. . . . . . Cám ơn . . . . . ."

      " cần cảm ơn!" Đường Khả Hinh có thời gian lập tức đứng lên, trong tay cầm con tôm hùm to, cắn túi tài liệu trong miệng của mình, cẩn thận bước qua rất nhiều hải sản, tới trước xe đông lạnh, nhìn vào bên trong thùng chứa tôm hùm đặt ở giữa kho đông lạnh, thuận tiện giúp người làm đến cùng, bước lên xe đông lạnh, đem con tôm hùm đặt vào xong. . . . . .

      "Này là ai vậy?" Lão đầu bếp mới vừa rồi xong điện thoại, tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh hỏi.

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vừa ra xe đông lạnh, vừa muốn giải thích, nhưng bất chợt dưới chân đạp cục đá vụn, oa tiếng, thu chân được, cả người lui về phía sau liền ngã xuống!

      "Ầm. . . . ." tiếng lớn! ! Cả người Khả Hinh lui về phía sau lưng va phải thùng bên hầm chứa đá, nhất thời hải sản còn sót lại bên trong xe tất cả đều ào ào từ trong thùng toàn bộ ngã xuống, kể cả khối nước đá, tất cả cũng đều hướng người của Đường Khả Hinh trút xuống! !

      "A. . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ kêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cá cá tôm tôm cua cua nện xuống người, còn có nước đá lạnh thấu xương, nhất thời, hoảng hồn cả người ướt nhẹp, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng lớn nhìn người ngoài xe. . . . . . (ặc ặc, quá buồn cười)

      Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lão đầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tất cả đều khiếp sợ đứng thành nhóm, nhìn đáng thương phía bên trong xe!

      Đường Khả Hinh dường như muốn khóc, vươn tay xoa xoa nước đá mặt, vừa mới muốn bước ra, ngờ lại nghe ầm tiếng. . . . . .

      "Cẩn thận! !" Tiểu Lý Tử căng thẳng chỉ phía đầu Khả Hinh, kêu lên!

      "A! !" Đường Khả Hinh luống cuống ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy thùng rong biển chuyên làm thức ăn cho cá ầm ầm ngã xuống! !

      Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, còn chưa kịp kêu thành tiếng, liền bị cái thùng rong biển đè xuống!

      Đại sảnh khách sạn!

      Từ Trạch Minh từ trong hành lang ra lần nữa, nhìn thấy Nhã Tuệ vẫn còn nóng nảy chờ đợi, khẽ thở dài hơi, tới bên cạnh , hỏi: "Người còn chưa tới sao? qua tiếng rồi."

      Nhã Tuệ cảm thấy có lỗi nhìn Từ Trạch Minh, có chút lo lắng : "Có thể có chuyện gì làm chậm trễ rồi? chờ chút. . . . . . phải ba giờ mới bay sao? Bây giờ còn sớm mà. . . . . ."

      Từ Trạch Minh cố ý trừng mắt liếc nhìn Nhã Tuệ, cười : "Quản lý Lưu thân mến! Tôi còn có 20', phải đến sân khấu ca kịch điều khiển buổi tập dợt cho bữa tiệc tối nay! Tôi bận rộn đến hai giờ, sau đó ngồi xe chuyên dụng của khách sạn đến phi trường! Tôi có bao nhiêu thời gian cho và bạn bè của rồi. . . . . ."

      "Ôi chao! ! Quản lý Từ! !" Nhã Tuệ còn muốn cầu cạnh, nhưng nhìn thấy trước mặt có chiếc xe tắc xi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, vui mừng cười : "Đến rồi!"

      Từ Trạch Minh nghe vậy hơi xoay người, nhìn về phía chiếc tắc xi kia.

      Tài xế tắc xi cẩn thận mở cửa ra, bên trong xe ra "Người thực vật", đầu của , người, có thể toàn bộ dính đầy rong biển màu xanh, mặt cũng dính lá rong biển lau quá sạch , còn có mấy cọng giắt lỗ tai. . . . . .

      Nhã Tuệ nhất thời kinh hãi trừng lớn con ngươi!

      Lông mày của Từ Trạch Minh cũng nhíu thành đường, xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !
      Nhược Vân thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Đưa tay ra

      "Khả Hinh! ! xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đem mình biến thành như vậy?" Nhã Tuệ lo lắng tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hai ba, kéo đến sau cây cột tròn to của khách sạn, gỡ xuống rong biển người , vừa gỡ vừa tức giận hỏi.

      "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh cũng gấp gáp xin lỗi, vừa vươn tay nắm rong biển người mình, vừa : "Vừa rồi lúc tôi tới đây, gặp phải chiếc xe đông lạnh xảy ra tai nạn giao thông ở phía trước, rất nhiều hải sản đổ hết xuống mặt đường, tôi giúp mang. . . . . . tôm hùm bỏ vào trong xe đông lạnh chút, ngờ bị trợt chân, va phải thùng hải sản, thiếu chút nữa bị rong biểu chôn. . . . . ."

      Đường Khả Hinh càng càng cảm thấy mất mặt, cuối cùng chỉ cúi đầu, thở hơi, dám lên tiếng.

      Nhã Tuệ đau lòng nhìn cái, mới xoay người nhìn về phía Từ Trạch Minh cười lấy lòng, : "Quản lý. . . . . ."

      "Ngừng!" Gương mặt Từ Trạch Minh căng thẳng, ôm vai, có chút tức giận nhìn Khả Hinh cái, sau đó cúi đầu nghiêm túc với Nhã Tuệ: "Đây chính là người bạn thân mà . . . . . . thông minh, lanh lợi, vừa đáng , lại hết sức say mê công việc? ấy mang bộ dáng này tới gặp tôi? Muốn để lại ấn tượng sâu sắc với tôi đúng ?"

      " phải, phải, phải! Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!" Nhã Tuệ vội vàng vươn tay nắm rong biển đáng chết người Khả Hinh.

      "Khách sạn là nơi cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra! ! Mặc dù chúng ta thể hoàn toàn loại bỏ!" ánh mắt Từ Trạch Minh chợt lóe nhìn người của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh cũng có chút sốt ruột nhìn Từ Trạch Minh, ngượng ngùng cười chút, thuận tay lấy xuống rong biển tóc mình, ai ngờ lấy xuống cái càng cua chết! giật mình cầm càng cua này liếc mắt nhìn rồi vội vàng vứt nó! Đôi tay vội vàng đặt ở đùi xoa xoa!

      Khiêu chiến đến cực hạn cuối cùng của Từ Trạch Minh, ta nặng nề thở dốc hơi, ngẩng đầu lên muốn nhìn nữa, bản thân có cảm giác người này gây họa cho mình!

      Vẻ mặt Nhã Tuệ căng thẳng tiến đến gần trước mặt của Từ Trạch Minh, lấy lòng : "Chúng tôi thích nhất Quản lý Từ hiền lành đẹp trai, hào phóng, tao nhã, phong độ, nhanh nhẹn. . . . . . Đây chỉ là tình trạng bất ngờ, sau này biết, này rất ưu tú! Rất chăm chỉ!"

      Từ Trạch Minh liếc mắt nhìn Nhã Tuệ!

      "Quản lý Từ!" Nhã Tuệ lập tức cầu xin, vươn tay nắm cánh tay của ta, lắc lắc.

      "!" Từ Trạch Minh tức giận phủi tay xuống, mới chỉ vào bộ dáng của Đường Khả Hinh, : "Cho dù tôi đồng ý, bộ dạng này của ấy có thể qua được cửa Trần Mạn Hồng sao?"

      Nhã Tuệ nghe có hi vọng, lập tức cười : "Chỉ cần đồng ý, chuyện của Mạn Hồng tôi giải quyết!"

      Từ Trạch Minh lên tiếng, lại nhìn Đường Khả Hinh, nhìn lâu, lâu, lại nhìn Lưu Nhã Tuệ bình thường luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận, mới thở dài, : "Nhanh dẫn ấy đến nhà hàng tây trình diện, có việc gì đừng giằng co loạn! Nhã Tuệ, đây là tôi cho mặt mũi lần sau cùng! Sau này cho dù là ông trời tôi cũng mặc kệ!"

      Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút vui mừng nhìn người đàn ông hiên ngang, phong độ gần 30 tuổi!

      Từ Trạch Minh muốn nhìn hai người bọn họ nữa, chỉ vào đống rong biển người Đường Khả Hinh, nhanh chóng : ", , . . . . . . Nhanh thu dọn sạch rong biển người, nhanh trình diện chút! Đừng làm trở ngại công việc của Quản lý Lưu ! !"

      Đường Khả Hinh cảm kích gật đầu, thấp thỏm cười : "Vâng . . . . . Cám ơn Quản lý Từ!"

      còn biết mình họ Từ?

      Từ Trạch Minh liếc nhìn Nhã Tuệ cái, Nhã Tuệ cười như nịnh nọt, ta lắc đầu cái, bất đắc dĩ : "Mau ! Tôi có thời gian cùng chuyến đến nhà hàng tây! Cẩn thận Mạn Hồng! Hôm nay nghe ấy đến ngày kinh nguyệt rồi !"

      Nhã Tuệ và Khả Hinh nhịn được bật cười, hai người bạn thân nhìn nhau!

      "Nhanh lên! Sắp đến mười giờ trưa rồi! ! Hai quản lý nhà hàng tây hôm nay cũng làm cả buổi trưa! ! Mười giờ bọn họ phải ăn cơm! Mau!" Nhã Tuệ lập tức dắt tay Khả Hinh về phía trước!

      Đường Khả Hinh cũng hơi lo lắng bước theo Nhã Tuệ.

      Hai người vòng qua đại sảnh khách sạn, dọc theo lối dành cho nhân viên, bước nhanh về hướng lối nhân viên nhà hàng tây, lúc qua vườn hoa trước khách sạn, nhìn thấy trong vườn hoa khách sạn có hai người khách nước ngoài ngồi, ăn mặc trang phục tình nhân, ôm nhau chung chỗ, ở trong buổi sáng lãng mạn, ôm nhau hôn môi. . . . . .

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu theo Nhã Tuệ, rốt cuộc tới trước thang máy màu trắng trong suốt, Nhã Tuệ đè xuống mở khóa cửa, xoay người về phía bạn thân : "Khách sạn chúng ta, tổng cộng có 12 nhà hàng tây có phong cách khác nhau, muốn tiến vào nhà hàng tây, đây là nhà hàng tây thuộc về khu giải trí, cho nên cấp của là Tiền Chí Bân quản lý khu giải trí, kế tiếp, nhà hàng có hai người quản lý, nam là Giám đốc Tào Kiệt, ấy là người thoải mái, vui vẻ, đẹp trai, ba năm trước đây du học ở Âu Châu mới trở về, cách quản lý và kinh doanh đều theo phong cách phương tây, nữ quản lý tên là Trần Mạn Hồng, tính cách ấy có chút kì lạ bắt bẻ nhưng vô cùng chuyên nghiệp! Tôi đều chào hỏi, chỉ cần bình thường để xảy ra sai lầm gì, đánh nát hai cái ly, ra chúng tôi có thể giải quyết riêng, nhưng chuyện này ngàn vạn lần được với người khác"

      Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, cùng Nhã Tuệ vào thang máy, thậm chí tim đập thình thịch.

      Thang máy lên tới tầng thứ hai mươi tám, dừng ở trước tấm thảm màu tím đậm, trước lối màu vàng xa hoa.

      Nhã Tuệ dẫn Đường Khả Hinh qua hành lang dài, vừa vừa chỉnh sửa quần áo ướt đẫm cho , vuốt lại tóc chút, mới vòng qua cửa chính nhà hàng tây, về phía phòng nghỉ ngơi kiêm phòng làm việc nhà hàng tây, ngờ bọn họ mới vừa vào cũng nghe thấy tiếng khóc ‘oa’ của nữ nhân viên phục!

      Nhã Tuệ dẫn Khả Hinh ngạc nhiên đứng ở cửa, thấy trước quầy Bar phòng nghỉ ngơi, có cao gầy mặc đồng phục màu đen của khách sạn, trang điểm tinh tế thanh nhã, chải búi tóc cao gọn gàng, cầm trong tay đầu cây roi thép dài, chỉ vào năm nữ nhân viên phục vụ đứng vào dán tường, lạnh lùng quát lên: "Đưa tay ra!"
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :