1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 558: TRỞ VỀ RỒI?

      Còn nhớ từng sao? Cánh hoa đất nước này rơi rụng, nhưng vương quốc ngàn hoa này vẫn mở cửa, ra thời gian có thể giữ lại giây phút vui vẻ, đoàn tụ.

      Trung Quốc,12 giờ trưa.

      chiếc BMW màu vàng thắng gấp ở trước lối vào phi trường!

      Nhã Tuệ mặc váy yếm dài màu đen, tóc thẳng đến eo, chạy xuống xe trước, vẻ mặt vội vàng và kích động chạy như bay tới phía trước, Trần Mạn Hồng mặc váy ngắn Chanel màu vàng nhạt, cũng nhanh chóng xuống xe, Tiểu Nhu vẫn thắt hai bím tóc, mặc mặc váy yếm màu vàng nhạt, cũng rất vui vẻ chạy xuống xe, chạy vào trong. . . . . .

      " phải mười hai giờ máy bay hạ cánh sao? Tại sao bây giờ còn chưa tới ?" Nhã Tuệ kích động, căng thẳng chen chúc trong đám người ở đại sảnh, nhận điện thoại, ngắm nhìn lối dài phía trước.

      " đừng vội! Xuống máy bay còn phải qua kiểm tra, có nhanh như vậy." Trần Mạn Hồng đứng ở bên, cũng cười .

      Tiểu Nhu hai lời, liền cởi balo của mình, từ bên trong rút ra hộp giữ tươi, vẻ mặt kích động ôm lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn tới trước!

      "Đây là cái gì?" Trần Mạn Hồng gõ hộp giữ tươi của cái, ngạc nhiên hỏi.

      Tiểu Nhu chớp mắt to, nhìn Trần Mạn Hồng cười hì hì : "Khoai tây nha!"

      Trần Mạn Hồng rất bất đắc dĩ, rất tức giận nhìn con bé ngu ngốc này, kêu lên: "Có phải sinh khoai tây hay ? Lúc Khả Hinh , cũng nhét khoai tây vào trong túi xách của ấy, ấy trở về, cũng muốn cho ấy ăn khoai tây! ! Thứ này của , ở đường mua cả đống, ai mà thèm hả?"

      Tiểu Nhu lập tức rất ủy khuất mím môi, ôm hộp giữ tươi khổ sở cúi đầu, ừng ực : "Nhưng khoai tây của nhà chúng ta là. . . . . ."

      "Là thứ quý nhất đúng ?" Trần Mạn Hồng tức giận nhìn , tức giận : "Nhà các người thứ gì quý? Heo quý ? Long Nhãn quý ? Cà chua quý ? Bắp cải trắng quý ? trồng rau củ ở trước nhà Nhã Tuệ, nhanh chóng đào hết cho tôi, ăn cũng ăn hết, còn bị người trong chung cư chê cười, chúng tôi ăn mua nổi thức ăn, phải tự mình trồng!"

      Tiểu Nhu nghe vậy, lại ủy khuất cúi đầu, mếu máo.

      "Suốt ngày cũng chỉ biết mếu máo! ! xem loại người như làm sao gả ra ngoài? Trừ khi cha của là địa chủ, mua mảnh đất lớn tặng cho con !" Trần Mạn Hồng lại nhanh miệng .

      "Được rồi, được rồi. . . . . ." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, : "Các người đừng tranh cãi nữa, chúng ta tới đón máy bay, tại sao Khả Hinh vẫn chưa ra vậy?"

      Trần Mạn Hồng cũng nhắc cổ tay, nhìn thời gian phía , : "Vậy cũng sắp tới chứ?"

      Nhã Tuệ nghe vậy, rất căng thẳng nhìn sang, rốt cuộc hành khách ở bên trong dần dần ra, nhìn thấy có bóng dáng nhắn màu xanh dương nhạt, di chuyển tới bên này, hai mắt của sáng lên, lại căng thẳng nhìn, là Đường Khả Hinh kéo hành lý, tay nắm áo khoác màu trắng, chỉ mặc áo sơ mi xanh kẻ ô vuông, quần jean màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa cao về phía trước, tâm trạng của chợt kích động, nước mắt dâng trào ra vẫy tay, kêu to: "Khả Hinh . . . . . . . . "

      Đường Khả Hinh muốn kéo rương hành lý, tới phía trước, nghe được có người kêu mình, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trong đám người đông đúc, mấy tháng thấy hơi gầy gò, nhìn mình kích động rơi lệ vẫy tay, còn có Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cũng rất vui vẻ vẫy tay, hai mắt của chợt tràn lệ, kéo cái rương, cũng vui vẻ vẫy tay, kêu to: "Nhã Tuệ . . . . . . Quản lý . . . . . . Tiểu Nhu . . . . . ."

      Đất nước quen thuộc, người quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc.

      Đường Khả Hinh buông rương xuống, nhào về phía bạn bè tốt nhất.

      Nhã Tuệ cũng khóc đẩy đám người ra, lao ra lối , nhào tới bạn thân!

      Hai người ôm chặt nhau ở trong đám người, cũng kích động bật khóc, nhất là Đường Khả Hinh, tựa vào trong ngực ấm áp của Nhã Tuệ, nước mắt từng viên chảy xuống, nghẹn ngào khóc : "Tôi rất nhớ chị! Nhã Tuệ! Tôi rất nhớ chị!"

      "Tôi cũng vậy!" Nhã Tuệ ôm chặt Đường Khả Hinh, mấy tháng này lo lắng chết được.

      Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu hai người cũng rưng rưng về phía Đường Khả Hinh, nhàng gọi: "Khả Hinh. . . . . ."

      Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, buông Nhã Tuệ ra trước, nhìn Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu, lại vừa khóc vừa cười tới, ôm hai người các vào trong ngực, : "Quản lý, Tiểu Nhu, tôi rất nhớ hai người."

      "Tôi cũng rất nhớ côi!" Tiểu Nhu khóc mếu máo: "Tôi sợ Nước , bị người bán mất."

      Mọi người vốn thương cảm, nghe như thế cười trận, Trần Mạn Hồng nghẹn ngào rơi lệ, lại cười vươn tay, ôm thân thể của , : " sao, sao, đều qua, trở lại là tốt. Chúc mừng cơ đạt được hai lần hạng nhất cuộc so tài, hi vọng lần cuối cùng, cũng có thể đạt được thắng lợi!"

      "Cám ơn quản lý!" Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng cười .

      Nhã Tuệ từ bên kia kéo cái rương của Đường Khả Hinh, lau nước mắt nở nụ cười tới, : "Được rồi, đừng chuyện nữa, ấy ngồi máy bay mười mấy tiếng đoán chừng còn chưa quen múi giờ, về nhà nghỉ ngơi trước chút ."

      "Đúng, đúng, đúng." Tiểu Nhu lập tức vươn tay, kéo chặt cánh tay Đường Khả Hinh, cười : "Chúng ta về nhà! Tôi trồng trọt nhân giống rất nhiều rất nhiều rau củ ở nhà , sau này cần mua rau, ra cửa là có thể hái ăn, nếu như muốn ra ngoài mua thịt heo, tôi có thể dắt hai con heo đến nhà của cho nuôi!"

      Mọi người vừa nghe, tất cả đều bất đắc dĩ bật cười, Đường Khả Hinh cũng rất kích động, nhưng vẫn nhìn mọi người : "Tôi biết mọi người thương tôi, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đến Hoàn Á trình diện, mệt mỏi cũng phải đến đó trước."

      Mọi người vừa nghe vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cùng nhau cười ra ngoài phi trường.

      Văn phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, cài vạt áo hoa (potket squar) màu xanh dương đậm, ngồi ở trước bàn làm việc, chăm chú xem văn bản phê duyệt khách sạn dưới nước, mở môi mỏng đáp: “Vào ”.

      Đông mỉm cười đẩy cửa phòng làm việc ra, tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, gọi : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục xem tài liệu, đáp.

      Đông nở nụ cười có chút bí , về phía Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng : "Hôm nay có lẽ là ngày tốt đẹp của chúng ta."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ngạc nhiên liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn , mỉm cười : "Thế nào? Có chuyện gì vui vẻ?"

      Đông dịu dàng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, im lặng lát, mới cười : "Cuộc tranh tài rượu đỏ vòng thứ ba kết thúc ngày hôm qua, mà cuộc hành trình của Đường Khả Hinh ở Luân Đôn cũng kết thúc, trước mắt trở về nước, tới khách sạn của chúng ta, vào công ty Hoàn Á trình diện!"

      Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng lập tức mênh mông, vui mừng kích động bật cười hỏi: "Có ? Nhanh như vậy? phải còn bốn ngày nữa sao?"

      "Tranh tài kết thúc trước, có thể có suy tính khác." Đông vui thay cho Tưởng Thiên Lỗi cười .

      Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười, hai mắt lóe ra ánh sáng kích động, vui sướng, lập tức buông bút máy, tạm thời gát lại hợp đồng mua xi măng với nhà cung cấp, cài cúc áo tây trang xong, : "Lập tức đặt phòng ăn ở Nhã Các, tôi muốn tự mình đến đón ấy tẩy trần, ăn mừng thuận lợi trở về nước!"

      "Vâng!" Đông lập tức cười đáp.

      " tại ấy ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đông , căng thẳng hỏi.

      Đông tính toán thời gian chuyến bay Luân Đôn chút, liền cười : "Nếu như có chuyện ngoài ý muốn, đến rất nhanh."

      "Tốt!" Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới lúc Đường Khả Hinh khỏi, bộ dáng bi thương khổ sở, đáy lòng như kim đâm, tay nắm chặt tài liệu bàn làm việc, thâm tình gọi : "Khả Hinh . . . ."

      Sóng biển xô bờ, lao thẳng về phía hai nóc tòa nhà màu trắng huy hoàng Khách sạn Á Châu và Câu lạc bộ Á Châu, nó vẫn là tòa kiến trúc thần kỳ nhất thành phố này, tiếp nhận truyền thuyết hiển hách nhất, kích động lòng người.

      Chiếc BMW màu vàng chạy đường lớn Tân Hải dài, sau đó trực tiếp ngừng ở đại sảnh khách sạn!

      Đại sảnh khách sạn Á Châu.

      Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng vội vàng ra thang máy, nghĩ tới Đường Khả Hinh hầu rượu ở nước mấy tháng này, nhất định là đơn và vất vả, lo lắng rất nhiều tháng, rốt cuộc tại tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, mang theo cảm xúc mãnh liệt, mới vừa muốn tới phía trước, lại dừng ở trước thảm đỏ, nhìn chiếc BMW màu vàng dừng ở phía trước trước quảng trường, Nhã Tuệ và bọn Trần Mạn Hồng vui vẻ ra trước, sau đó cẩn thận dắt xuống, mặc sơ mi màu xanh kẻ ô, quần jean màu xanh dương, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, khuôn mặt ngọt ngào nở nụ cười, đón gió đứng đấy, hai mắt lấp lánh, lộ ra khí chất dịu dàng kiên nhẫn, xinh đẹp. . . . . . . . .

      kinh ngạc kích động nhìn , hai mắt lại lên chút ướt át.

      "Mau vào trình diện, sau đó thăm Thầy giáo chút, tôi liền muốn ở trong ngực Nhã Tuệ ngủ giấc ngon! !" Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, vừa về phía trước vừa cười .

      "Tốt! ! Tôi ôm ngủ! !" Nhã Tuệ cũng ôm lấy , mặt dán vào khuôn mặt nhắn của , may là nhìn có gầy, dù sao sắc mặt đỏ thắm, yên tâm chút.

      "Nhìn hai người các kìa!" Trần Mạn Hồng xách theo túi xách, chế nhạo bước , lại ngẩng đầu trong chớp mắt, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước thảm đỏ đại sảnh, nhìn Đường Khả Hinh chặt, sững sờ, cùi chỏ thúc Nhã Tuệ.

      "Hả?" Nhã Tuệ ngạc nhiên dừng lại, nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: "Chuyện gì?"

      Đường Khả Hinh cũng nghi ngờ dừng bước lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước đại sảnh khách sạn, gấp gáp, thâm tình, mang theo vài phần đau lòng nhìn mình, sắc mặt của hơi thu lại, khẽ chớp mắt, rất bình tĩnh nhìn . . . . . .

      Toàn bộ thế giới, tất cả đều rất yên tĩnh, chỉ có biển rộng mênh mông, xô bờ ở phía trước, bắn lên từng trận bọt sóng trắng xóa.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi di chuyển bước chân tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan nhắn của , hai má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, lộ ra mấy phần chín chắn và kiên cường, càng làm cho người ta mến, đè nén cảm xúc dâng trào, nhìn , nhàng dịu dàng cười : "Trở về rồi?"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 559: SỢ EM XOAY NGƯỜI

      Bầu trời Xanh thẳm, sóng biển tuôn trào, bắn lên bọt sóng trắng xóa, xô vào bờ cát.

      Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh dọc theo hành lang dài trước khách sạn, chậm rãi về phía trước.

      "Nghe em làm công việc hầu rượu ở nước , hoàn thành vô cùng xuất sắc, chúc mừng em." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn , sâu kín .

      Đường Khả Hinh nhàng ôm vai, đón gió về phía trước, mới hời hợt cười : "Người ly hương, mang theo từ điển tiếng đến đất khách quê người, có thể sống cũng rất dễ dàng, chưa tới công việc xuất sắc, chỉ là vận số thôi."

      Tưởng Thiên Lỗi hơi đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh chuyện nữa, mà ôm vai im lặng về phía trước.

      "Như Mạt Canada rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi theo bước chân của về phía trước, sâu kín .

      Đường Khả Hinh hơi sững sờ quay mặt sang, nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười quay mặt sang, nhìn : " ấy , hi vọng giống như rất nhiều người, vừa vừa nghỉ, trải qua cuộc sống của mình thoải mái chút, có được trái tim khỏe dễ dàng, phụ lòng sinh mạng của mình, còn nhờ tiếng cám ơn với em."

      Đường Khả Hinh im lặng nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh sâu, mỉm cười : "Trong khoảng thời gian em , vào lúc hoàng hôn, thường mang theo Os¬icar dạo ở phố náo nhiệt chút, biết vô tình đến trước quầy hàng vỉa hè, nếm thử chút quýt vừa lớn vừa chín, nhưng cũng quả nào ngọt cả. . . . . ."

      Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nhìn , tiếp tục im lặng.

      Tưởng Thiên Lỗi thở dài hơi, xoay người nhìn biển rộng mênh mông, vẻ mặt lộ ra tiếc nuối mỉm cười : "Mỗi ngày đều nếm mấy lần, nhưng có biện pháp. . . . . ."

      Đường Khả Hinh muốn nghe, quay mặt , hai mắt ửng hồng nhìn phía trước.

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lộ ra đau lòng, : "Có lúc, qua trạm xe buýt này, luôn nhớ tới em từng ngồi ở xe buýt, bởi vì câu chờ điện thoại của em, mà kích động rơi lệ. ra loại cảm giác này quên rất nhanh, nhưng lại nhớ tới rất mau. . . . . ."

      Ánh mắt của Đường Khả Hinh lóe lên, thở dài cái.

      " biết làm thế nào mới có thể quay trở lại như trước kia? Hoặc có thể bước từng bước quay lại cũng được . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt mỉm cười .

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, bình tĩnh nhìn , : "Tổng Giám đốc. . . . . ."

      "Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi có nhìn , chỉ đón gió rét lạnh, nhìn chiếc du thuyền nơi phương xa, hai mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm.

      "Em ở nước hơn ba tháng, ngày thứ nhất gặp phải gió tuyết lớn, xe buýt Cambridge dừng lại, em chỉ có thể ngồi xe điện ngầm, nhưng ngờ, lúc em chen chúc xe điện ngầm, lại mất ví tiền. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn sâu, .

      Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn .

      Đường Khả Hinh mỉm cười cất bước lên trước, nhìn du thuyền nơi xa thổi còi khởi hành, sâu kín : "Khi đó, người em mất tất cả, ôm cái rương, núp ở lối ra vào xe điện ngầm, dám nhúc nhích, em phát , khi đó, ngay cả bi thương em cũng có tư cách, bởi vì chỉ cần chút yếu ớt, em cũng bị lạc nơi thành phố đó, em biết ngay, thế giới này, khi mình gặp chuyện may, ai có thể giúp được mình, ngoại trừ bản thân mình."

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .

      "Khi đó nghĩ thầm, làm thế nào mới đói bụng, làm thế nào mới gom đủ tiền Cambridge, trong quá trình này, đơn vô dụng, sợ hãi, có ý nghĩ muốn chết, khi đó, trong lòng có chút niềm tin, đó là sống tiếp." Đường Khả Hinh nhớ lại chuyện cũ, khỏi bi thương cười : "Khi đó, rốt cuộc em phát , em con đường mà em thể yếu ớt và quay đầu được, bởi vì dọc theo con đường gập ghềnh này, tất cả đều là phản bội, mất mát, bị thương, đơn. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt nhanh chóng lóe lên, xoay người nhìn du thuyền trước mặt, nắm chặt quả đấm.

      " tại em sợ nhất làm chuyện, chính là bước từng bước trở lại quá khứ. . . . . . mỗi bước đều đau đớn. . . . . ." Đường Khả Hinh lòng, khổ sở : " tại bên người xảy ra chút chuyện có liên quan đến quá khứ, trong lòng cũng lơ đãng run sợ, chỉ sợ vừa tiếp xúc, toàn thân đau đến chịu nổi."

      "Khả Hinh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, tiếng gọi .

      Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng nghẹn ngào : "Đối mặt tình này, em từng xoay người, em phụ lòng chính mình. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh cũng chậm rãi xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười : " ra tình chính là phụ lòng mình. . . . . . Cám ơn hôm nay với em rất nhiều, cũng phụ bản thân mình, như vậy là đủ rồi. Sau này đừng nếm thử quýt nữa, bởi vì từ trước tới nay, vào mùa này quýt ăn ngon. Đợi năm sau hoa nở quýt chín tiếp, gặp được người , nên nắm chắc thời cơ và mùa cho tốt, đừng bỏ qua nữa. Chúc hạnh phúc."

      xong, liền nhàn nhạt qua bên cạnh , xoay người khỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, nhìn bóng dáng đơn, mình đơn về phía trước, đột nhiên mỉm cười : " rất thích nhìn em bộ. . . . . ."

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, đưa mắt nhìn phía trước.

      "Lúc mình, cảm giác hết sức đơn, nhưng bóng lưng cũng rất xinh đẹp . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười : "Nếu như , từng bị bóng lưng của em hấp dẫn, em tin ?"

      Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lên tiếng.

      "Cho nên. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn bóng lưng của , sâu kín : " sợ em xoay người. . . . . ."

      Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, nghi ngờ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cất bước tới trước mặt , đón gió biển mãnh liệt, buông cúc áo tây trang của mình, cởi nó ra, nhàng khoác lên người của này, mới đưa hai tay ra nắm bả vai của , cúi xuống do dự lát, muốn cái gì đó nhưng cuối cùng lại , nhếch miệng mỉm cười : "Đường Khả Hinh! ! Cám ơn em trở lại!"

      Đường Khả Hinh trừng to mắt nhìn .

      "Năm sau, đợi đến mùa quýt chín, nhất định nếm thử quýt khắp thế giới vì em, cho em quả ngọt. vì cái gì khác, chỉ vì em là Đường Khả Hinh, đáng để và quý trọng và chờ đợi Đường Khả Hinh! !" nắm chặt bả vai của , mỉm cười : "Mặc kệ quá khứ của em trọn vẹn hay hôm nay em hoàn mỹ, đều quý trọng sâu, bởi vì em. . . . . . Đường Khả Hinh!"

      Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn .

      "Tranh tài rượu đỏ sắp bắt đầu!" Tưởng Thiên Lỗi giữ lại chút lo lắng nhìn , mỉm cười : "Em có nghĩ tới, nếu em thành công lên cấp, tranh tài vòng thứ hai, em phải đối mặt với người nào hay ?"

      Đường Khả Hinh hơi nghi ngờ nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi hơi ngẩng mặt, nhìn lại mỉm cười : "Còn nhớ ba năm trước đây ? Nếu như em chiến thắng vòng thi đấu cuối cùng, em được thưởng thức ly rượu đỏ với người nào?"

      Đường Khả Hinh lại nghi ngờ nhìn .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, nhìn sâu, cười : "Là ."

      "À?" Đường Khả Hinh lại càng hiểu.

      "Cho nên. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẽ vươn tay, vuốt khuôn mặt nhắn của , mỉm cười : "Chuẩn bị , xuống tay lưu tình với em, mặc dù tương lai em là người phụ nữ của !"

      Đường Khả Hinh cau mày nhìn .

      Tưởng Thiên Lỗi cười nhạt, nhắc cổ tay, nhìn thời gian, : "Buổi chiều còn cuộc họp quan trọng phải mở, cho nên thể trò chuyện với em. Buổi tối gặp."

      xong, ánh mắt kiên định khỏi bên cạnh này, bước nhanh về phía trước, về phía trước ràng như thế, mục tiêu chính xác như thế!

      Đường Khả Hinh vẫn còn thất thần, nhớ mới vừa "Em có nghĩ tới, nếu em thành công lên cấp, tranh tài vòng thứ hai, em phải đối mặt với người nào hay ? lại cảm thấy ngạc nhiên : "Đối mặt với người nào? Đối mặt với Tưởng Thiên Lỗi? . . . . . . Hiểu rượu đỏ sao?"

      Văn phòng Công ty Hoàn Á.

      Đường Khả Hinh xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, vào phía sau vườn hoa, trong lòng suy nghĩ đến lời của Tưởng Thiên Lỗi mới vừa rồi, còn nghi ngờ. . . . . .

      "Tiểu Đường . . . . . . " Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Tào Kiệt, Lãnh Mặc Hàn cùng lúc ra, thấy Đường Khả Hinh quả trở lại, đến đài phun nước, bọn họ vui vẻ hưng phấn kêu lên! !

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn Lâm Sở Nhai, cũng vui vẻ mừng rỡ cười, gọi: "Phó tổng?"

      "Tới Phó tổng ôm! Xem hay nặng!" Tô Lạc Hoành nở nụ cười lập tức xông lại, ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay vòng ở tại chỗ, mới vui vẻ : " có mập ốm, vẫn là Tiểu Đường của tôi!"

      Đường Khả Hinh ôm cổ của Tô Lạc Hoành, cũng cười vui vẻ.

      "Đến phiên tôi, ! Đến phiên tôi," Lâm Sở Nhai cũng cười chạy như bay tới, lập tức nhận lấy Đường Khả Hinh ôm vào trong ngực, cúi xuống nhìn , lớn tiếng gọi: "Có nhớ Phó tổng hay ?"

      "Có! !" Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn , cười ngọt ngào đáp.

      "Ngoan! ! Hôn chút! !" Lâm Sở Nhai hai lời, muốn cúi xuống muốn hôn Đường Khả Hinh, Lãnh Mặc Hàn lập tức vươn tay, phát đẩy mặt của , : " bẩn!"

      " cút ngay! !" Lâm Sở Nhai tức giận : "Mỗi ngày làm bạn với con gián, biết cái gì là tình cảm giữa nam nữ chứ?"

      "Phi! !" Tào Kiệt lập tức giành Đường Khả Hinh, cười : "Mỗi ngày chỉ biết dùng nửa người dưới hiểu cái gì là tình cảm giữa nam nữ chứ!"

      "Tại sao cậu như vậy ?Cậu có bản lãnh, nên dùng nửa người dưới của mình hiểu tình cảm nam nữ, lão tử phục cậu!" Lâm Sở Nhai giận cười to .

      “Nửa người dưới của tôi rất oai phong được ?" Tào Kiệt giận ôm Đường Khả Hinh cười .

      "Trước kia cậu ngủ cùng tôi, nửa người dưới của cậu có oai phong hay , tôi biết sao?" Lâm Sở Nhai lại nhạo báng trước kia giống như phụ nữ!

      "Hai kẻ hư hỏng chán ghét các người! !" Lúc này Tiêu Đồng mới từ đại sảnh Hoàn Á, cười ra! !

      Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Đồng vẫn như xưa, mặc váy đồng phục màu đen, chải đuôi ngựa cao, lộ ra nụ cười ngọt ngào giống như chị , trong lòng của lập tức ấm áp, kích động kêu tiếng: "Tiêu Đồng?"

      Tiêu Đồng dừng bước lại, cố ý hé miệng mỉm cười nhìn con bé này, nước mấy tháng, trở lại chín chắn hơn chút so với bình thường, sắc mặt cũng tốt, bàn chân hồng hồng, ánh mắt lấp lánh, rốt cuộc cảm thấy an ủi tới, nhàng ôm vào trong lòng, kích động nghẹn ngào : "Khả Hinh, rốt cuộc trở lại, nhớ thương chết chúng tôi."

      Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Tiêu Đồng, nghẹn ngào cười : "Ừm! Tôi cũng vậy! Rất nhớ mọi người!" .

      " nhẫn tâm đấy, mấy tháng, ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi, giày vò chết chúng tôi, nhất là Nhã Tuệ, ngày ngày ăn ngon, ngủ ngon." Tiêu Đồng xúc động .

      Lúc này Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cùng Tiểu Nhu mới mỉm cười tới, nhìn bọn họ.

      " dám nghĩ. . . . . . Cũng dám . . . . ." Đường Khả Hinh xúc động khóc : "Sợ nghe được tiếng của mọi người, nhịn được, ở chổ đó, thể khóc, khóc lệ rơi ngừng, yếu ớt chút cũng ngã xuống. . . . . . Cũng bò dậy nổi. . . . . ."

      Hai mắt Tiêu Đồng rưng rưng, rất hiểu lời của ..., vươn tay vỗ sau lưng của , : "Tôi hiểu, vất vả cho rồi. Lần này hầu rượu rất thành công, cả Hoàn Á chúng ta đều hảnh diện vì . Trở lại là tốt rồi, sau này chúng tôi thương nhiều. Yên tâm."

      Đường Khả Hinh nở nụ cười cảm động, dựa sát vào trong ngực của .

      Mọi người vui vẻ, Lâm Sở Nhai lại ngạc nhiên cười hỏi: "Đúng rồi! ! Ngày vui vẻ như vậy, lão đại của chúng ta đâu?"

      Đường Khả Hinh nghe xong, sắc mặt hơi thu lại.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 560: CHƠI ĐOÁN SỐ

      Văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Á!

      Đường Khả Hinh đứng ở trước phòng làm việc, chăm chú nhìn cánh cửa kia, nhớ tới hẹn chín giờ, hai mắt dịu dàng chớp .

      Tiêu Đồng cũng đứng ở bên cạnh , nhìn cánh cửa kia, ngạc nhiên cười : "Lão đại rất ít như vậy, mặc kệ đối công việc, hay đối với người bên cạnh, cũng vô trách nhiệm như vậy, có thể có chuyện quan trọng gì đấy, tha thứ cho ấy."

      Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, : "Tôi có giận ấy. ấy làm chuyện gì, luôn có lý do của ấy, giống như ấy muốn khỏi tôi, cũng truyền thuyết rất đẹp."

      Tiêu Đồng quay đầu, nhìn .

      Đường Khả Hinh im lặng muốn chuyện, chỉ xoay người vào phòng thư kí, sau khi trình diện, liền mỉm cười khỏi Hoàn Á, đến Tổng Công ty Hoàn Cầu trình diện.

      Tiêu Đồng nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, càng ngạc nhiên suy nghĩ, rốt cuộc lão đại đâu?

      Mùa xuân ở trong nước so với Cambridge, rực rỡ hơn chút, Cambridge là địa phương làm cho người ta đặt mình trong ở trong phong cảnh xinh đẹp mộng mơ, cho nên đối với vẻ đẹp bốn mùa, càng lưu luyến, khó có thể thoát ra, lại càng ràng. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi trong xe tắc xi, quay cửa xe xuống, đón gió biển mãnh liệt, nhìn đường ven biển dài cong cong phía trước, trời xanh mây trắng vô cùng nhàng, mặc dù khí trong nước thiếu vẻ đồng quê của Cambridge và nét mê ly mộng ảo như Luân Đôn, nhưng nó dùng phương thức đặc biệt buông thả vẻ đẹp của mình, trở lại cố hương, loại cảm giác lâu này, giống như sống lại, hít sâu hơi, nở nụ cười vươn tay, muốn quét qua trận trận gió biển đập vào mặt.

      Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu.

      Văn phòng Quản lý Bộ rượu.

      Vitas mặc tây trang màu đen, giống như quý ông người , ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu xem nay đơn rượu đỏ của tất cả tuyển thủ tham gia thi đấu rượu đỏ sáng lập, lật xem đến phần tài liệu của Đường Khả Hinh, chăm chú nhìn. . . . . .

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên, hết sức nhàng linh hoạt và có lễ phép.

      “Come in. . . . . ." Vitas vừa nhìn tài liệu, vừa nhàn nhạt đáp.

      Cửa bị đẩy ra, Đường Khả Hinh cẩn thận lộ ra nụ cười ngọt ngào tinh nghịch, nhìn Vitas, quả nhiên Thầy giáo nghiêm khắc ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu xem tài liệu, nhịn được phốc tiếng bật cười.

      Vitas nghe tiếng cười, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch của Đường Khả Hinh, vẻ mặt ông vốn nghiêm khắc, càng nghiêm khắc, lạnh lùng nhanh: "Đường Khả Hinh tiểu thư, vui mừng vào, rốt cuộc biết gõ cửa!"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, liền có chút uất ức và ngượng ngùng tới trước mặt của ông, lấy lòng cười : "Ôi chao, nên như vậy nha, người ta mới vừa trở lại, ngay lập tức liền chạy tới thăm ngài."

      " mới chưa tới bốn tháng! phải bốn năm, có gì để thăm!" Vitas đóng tài liệu, cầm phần tài liệu khác xem.

      Khóe miệng Đường Khả Hinh co rúc đứng ở trước mặt của Vitas, nhìn ông chằm chằm.

      Khuôn mặt Vitas lạnh lùng thay đổi, cầm bút máy phê duyệt tài liệu, lúc này mới nhàn nhạt hỏi: "Trở về lúc nào?"

      "Buổi trưa!" Đường Khả Hinh vẫn nghiêng mặt nhìn ông, lại cắn môi dưới, mềm mỏng .

      Vitas xem tài liệu xong, mới lạnh nhạt : "Biết rồi. Sáng sớm ngày mai công bố kết quả cuộc thi đấu! Chọn lựa ba người đứng đầu tiến vào vòng đấu kế tiếp ! Cho dù có thể lên cấp hay , cũng nên xem thường, bởi vì đối thủ của chỉ là hai người này."

      "Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhàn nhạt đáp.

      " ra ngoài !" Vitas nhanh.

      ". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn có chút nở nhìn Thầy giáo.

      Vitas cảm thấy trước mặt có tiếng, liền nghi ngờ lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh : " còn muốn làm gì?"

      Đường Khả Hinh lui ra phía sau, chỉ là có chút mất mát nhìn Thầy giáo cái, có chút miễn cưỡng cười, : " có."

      " ra ngoài!" Vitas tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

      Đường Khả Hinh nghe vậy, có cách nào, liền cẩn thận đem cái màu xanh đen lớn chừng bàn tay, đặt ở trước bàn làm việc của ông, lạnh nhạt : "Đây là. . . . . . quà tôi tặng cho thầy, cám ơn ngài chọn lựa phòng ăn Bách Hợp xinh đẹp cho tôi."

      Vitas cúi đầu xem tài liệu, lên tiếng.

      Đường Khả Hinh nhìn ông cái, mới chậm rãi xoay người khỏi, nhàng cửa đóng lại.

      Lúc này, Vitas mới chậm rãi lộ ra ánh mắt quan tâm, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy Đường Khả Hinh sắc mặt ửng hồng, tinh thần sung mãn, hai mắt lấp lánh có hồn, hai mắt ông nhịn được lên an ủi, tự chủ nhìn cái hộp màu xanh đen đặt trước bàn làm việc, mặt còn có sợi ruy băng màu xanh dương kết thành nơ hoa, ông hơi ngạc nhiên vươn tay, cầm lấy cái hộp, nhàng mở ra, phát ràng bên trong là cái nơ màu đen nhãn hiệu Hoàng thất nước nổi tiếng, phía kim tuyến màu trắng, làm cho nó đặc biệt cứng rắn sức hấp dẫn, ông nhìn chằm chằm cái nơ, hai mắt lạnh nhạt, rốt cuộc lên nụ cười. . . . . .

      "Vitas! !" Đường Khả Hinh phịch tiếng mở cửa, cười : "Tôi trở lại rồi ! !"

      Vitas nhanh chóng để cái hộp xuống, tức giận bất đắc dĩ : "Đường Khả Hinh tiểu thư! !"

      Đường Khả Hinh cười hi hi nhìn cái hộp mở ra, lộ ra nét mặt bị tôi bắt tại trận, hả hê : "Gặp lại, thầy giáo quý của tôi! ! Tôi ở nước rất nhớ thầy! !"

      xong, thậm chí chạy tới hôn mạnh Thầy giáo cái, mới phịch tiếng đóng cửa lại!

      Vitas hết sức hết sức tức giận, hết sức hết sức bất đắc dĩ, quay mặt , thở dài!

      Vẻ mặt Đường Khả Hinh hài lòng mỉm cười bước , vừa muốn tới thang máy, lại nghe được có tiếng bước chân rất nhịp nhàng tới bên này, sắc mặt của hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước nam nữ dẫn đầu, nam mặc tây trang màu đen, hai mắt sắc bén lóe lên, sắc mặt lạnh lùng, nữ mặt sáng lán nở nụ cười, người mặc áo cúp ngực màu trắng dễ thương, quần màu đen quần bó sát người, bên ngoài khoác áo lông có tay, vẻ mặt tươi cười về phía bên này. . . . . .

      Đường Khả Hinh dừng bước lại, lập tức từ người của bọn họ tìm được loại hơi thở đồng hành mãnh liệt.

      Giang Dĩ Thần và Thiên Thiên, hai người tới bên này, lúc qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đồng thời nghiêng mặt nhìn cái.

      Đường Khả Hinh cũng nghiêng mặt nhìn bọn họ cái.

      Lập tức nhận ra nhau, cùng là tuyển thủ so tài, nhưng bởi vì có giới thiệu chính thức, đều tự im lặng lên tiếng hướng ngược lại.

      Đường Khả Hinh cũng xoay người về phía trước, nghĩ tới ngày mai sắp công bố kết quả cuộc so tài, ra cũng khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

      Đúng vậy, khó tránh khỏi có chút căng thẳng, dù sao quá trình nỗ lực kết thúc, bây giờ là thời điểm nhận kết quả cuối cùng, kết quả này, ai biết như thế nào, cuộc sống đặc sắc có lẽ là bởi vì điều biết trước này.

      Bởi vì căng thẳng cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Đường Khả Hinh trở về nước, liền xử lý nhiều chuyện, gặp rất nhiều người, bởi vì cả người mệt mỏi, cho nên ngủ giấc, nghĩ tới trận đấu ngày mai và người kia biết ở đâu.

      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua hoa tương tư, chiếu xuống!

      Đường Khả Hinh hung hăng ngủ giấc, bù đắp lại ba tháng hành trình gian khổ thiếu ngủ, ngủ đến buổi sáng tinh mơ liền tỉnh lại, thay váy ngắn ren màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhấc túi xách , đứng ở trước kính toàn thân, chăm chú nhìn mình lâu, lúc Nhã Tuệ mỉm cười mở cửa vào nhìn mình cũng quay mặt sang, vẻ mặt hơi lộ ra căng thẳng, khẽ mỉm cười.

      Vòng thi đấu thứ ba, là chuyên gia hầu rượu đem đơn rượu đỏ lập được ở vòng thứ ba, cộng thêm đơn rượu đỏ lập được ở vòng thi đấu thứ nhất và vòng thi đấu thứ hai, cho nên xem như Đường Khả Hinh đạt được hai lần hạng nhất, cũng có khả năng bởi vì vòng thi đấu thứ ba hơi kém, mà thua lên cấp danh ngạch! !

      Hôm nay là ngày trọng đại trong cuộc đời của Đường Khả Hinh, khổ cực lâu, rốt cuộc thể chút thành tựu ở trước mặt mọi người.

      Chiếc BMW màu vàng chạy như bay đường.

      Trần Mạn Hồng vừa lái xe, vừa liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong kính xe, mặt vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn khó nén căng thẳng, mỉm cười : "Khả Hinh! Đừng sợ! hạng nhất nhất định là ! cũng thắng hai lần! làm sao có thể thắng được hạng nhất?"

      Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nắm tay Đường Khả Hinh, cho chút ủng hộ và nụ cười khích lệ, : "Đúng vậy, Khả Hinh, đừng sợ."

      Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn hai người bạn thân, cũng khẽ mỉm cười, gật gật đầu : " có việc gì, tôi căng thẳng."

      Tiểu Nhu ngồi ghế lái phụ cũng xoay đầu lại, nhìn hai người bọn họ, trợn to mắt chu miệng : "Tôi cảm thấy kiểu thi đấu này kì lạ, tôi và em chơi đoán số xem người nào rửa chén, chính là ba bàn thắng hai mà!"

      "Phốc!"

      Bên trong xe tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đường Khả Hinh cũng phì cười, khỏi nhớ tới Trang Hạo Nhiên, tay nắm chặt túi xách. . . . . .

      Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Cầu tập trung vô số phóng viên chuyên nghiệp, cầm máy quay quay chụp hình ảnh cuộc thi đấu hôm nay, thậm chí còn có truyền hình trực tuyến các phương tiện truyền thông, lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu, cùng lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Á Châu, lãnh đạo cấp cao Tập đoàn Hoàn Á, rối rít xuống xe hơi tới phòng họp Tổng Công ty Hoàn Cầu chứa ngàn người, cuối cùng chiếc Rolls-Royce chạy tới, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, trước cổ áo cài bông hoa tơ tằm màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, cài cúc áo tây trang, ở trong từng trận ánh đèn flash về phía trước. . . . . .

      "Dĩ Thần tới chưa?" Tưởng Thiên Lỗi vừa về phía trước, vừa hỏi Đông .

      Đông lập tức trả lời: " đến!"

      "Sao thấy Trang Hạo Nhiên?" Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ hỏi: "Ngày trọng đại như vậy cậu ta làm sao bỏ qua thời cơ quảng cáo?"

      "Chúng tôi cũng lắm, Hoàn Á vẫn có tin tức của ấy." Đông nhàn nhạt .

      Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, ngay lập tức cất bước về phía trước.

      Phòng họp gần ngàn người đông nghẹt, đông đảo chuyên gia hầu rượu và nhân viên Bộ rượu ngồi ở tầng cuối cùng, tiếp đến theo chức vị mà lên, bọn người Lâm Sở Nhai và Tiêu Đồng ngồi ở hàng thứ hai cũng tò mò bàn tán ầm ĩ, cuối cùng nghe có người hô: "Tổng Giám đốc Tưởng đến!"

      Cả phòng họp gần ngàn người, lập tức im lặng, cung kính đứng lên.

      Cửa chính ầm ầm mở ra, Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng dẫn mấy người thư ký tới, hướng mọi người chậm rãi giơ tay gật đầu, mọi người nhanh chóng ngồi xuống, cũng nhàn nhạt về phía vị trí của hai Tổng Giám đốc bên trái ở hàng đầu, vừa buông lỏng cúc áo tây trang ngồi xuống, vừa nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, cau mày.

      Ba màn hình lớn trong phòng họp sáng lên, đồng thời ra hình ảnh của Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, còn có người phụ trách chủ yếu cuộc so tài rượu đỏ Hoàn Cầu, Johnson.

      Ngoại trừ Tưởng Thiên Lỗi, tất cả mọi người đều cung kính đứng dậy chào hỏi.

      "Bắt đầu !" Tưởng Thiên Lỗi muốn lãng phí thời gian.

      Hai thư ký của Vitas và Laurence nhận lệnh, lập tức căn dặn bảo vệ mở cửa, mời mười chuyên gia hầu rượu ưu tú trong vòng thi đấu thứ nhất vào, bao gồm đến từ Italy, Chile, Pháp, , Trung Quốc …, ba chuyên gia hầu rượu cuối cùng chậm rãi ra, bao gồm Giang Dĩ Thần, Thiên Thiên và Đường Khả Hinh. . . . . . Bọn họ dẫn đầu mười người cùng vào giữa phòng họp, hướng về phía mọi người gật đầu chào hỏi, rồi cùng hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi gật đầu chào hỏi.

      Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc váy ren ngắn màu trắng, khoác áo khoác màu đen, khuôn mặt hết sức mát mẻ tự nhiên dịu dàng xuất trong phòng họp, khẽ lộ ra nụ cười ôn hòa khích lệ.

      Đường Khả Hinh cũng nhịn ngẩng đầu lên nhìn cái, cũng khỏi liếc về phía vị trí trống rỗng bên cạnh , hai mắt trống rỗng, nghi ngờ chớp .

      "Mời tất cả chuyên gia hầu rượu ngồi!" Thư ký mời mười chuyên gia hầu rượu ngồi ở vị trí bên trái hàng đầu trong phòng họp, phía bên phải là Ban Tổ chức cuộc thi và Ban Giám sát, bao gồm Vitas, Laurence. . . . . . đám người tài giỏi của thế giới.

      " tại chúng ta bắt đầu công bố thành tích của tất cả chuyên gia hầu rượu trong vòng thi đấu thứ nhất !" Thư ký mỉm cười cầm hộp điều khiển từ xa, tắt đèn giữa phòng họp, mở ánh đèn màu vàng, sau đó vòng tròn ở giữa phòng họp, rơi xuống màn hình, đầu tiên phát chủ đề quảng cáo cuộc thi đấu, vô số phóng viên bấm cameras, sau đó mới trong tiếng nhạc êm ái, dãy ruy băng màu đỏ mang hình ảnh rượu đỏ xuất .

      Mười chuyên gia hầu rượu căng thẳng nhìn màn hình lớn.

      Rốt cuộc, kết quả vòng thi đấu thứ nhất xuất , tuyển thủ thứ nhất đạt thành tích, 180 ngàn!

      Cả phòng họp, nhất thời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Tuyển thủ thứ hai của Pháp đạt thành tích 230 ngàn !

      Mọi người lại vỗ tay cuồng nhiệt, Nhã Tuệ và bọn Lâm Sở Nhai cũng đưa tay vỗ , lại căng thẳng mong đợi thành tích của Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, hai mắt khẽ chớp, vẻ mặt hơi lộ ra căng thẳng, khẽ cúi xuống, hít sâu hơi.

      Thành tích vòng của từng tuyển thủ xuất , cho đến ba người cuối cùng, Thiên Thiên lấy 320 ngàn, tạm thời đứng hàng thứ ba, Giang Dĩ Thần lấy 370 ngàn, tạm thời đứng hàng thứ nhất, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, Giang Dĩ Thần ngồi vị trí hàng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhận lấy tiếng vỗ tay của mọi người, rốt cuộc đến thành tích của người còn lại trong vòng thi đấu thứ nhất, bọn người Nhã Tuệ đều an ủi nở nụ cười . . . . . .

      Đường Khả Hinh cũng hơi cười, nhìn màn hình lớn.

      Ở trong màn hình lớn, sợi ruy băng màu đỏ bồng bềnh chạy ra, mang theo dãy số, sau đó ở trong màn hình lớn xuất con số: 0! !

      Cả hội trường nhất thời xôn xao, sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn con số trong màn hình lớn, tiếp nhận nổi, căng thẳng kêu lên: "Tại sao có thể như vậy?"

      Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng nghi ngờ ngẩng đầu, lộ ra kinh ngạc, nhìn con số: 0! ! ?
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 561: CÔNG BẰNG

      "Tại sao có thể như vậy?" Nhã Tuệ nhất thời căng thẳng nhìn phụ đề trong màn hình lớn, kêu lên: "Lẻ? Làm sao có thể ? phải Khả Hinh giành được hạng nhất, cho nên mới lên cấp sao?"

      Vitas bình tĩnh ngồi tại chỗ, im lặng lên tiếng.

      Laurence cũng bất đắc dĩ, thở dài hơi.

      Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, cả đại não hỗn loạn tưng bừng, nhìn con số 0 trong màn hình lớn, hai mắt lập tức lên nước mắt, nghĩ tới những tháng ngày gian khổ, hoàn toàn thể tiếp nhận kết quả như thế, thể nào! ! thể nào! ! chợt lắc đầu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt cầu cứu, hỏi: "Có chuyện gì?"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn vẻ mặt , bình tĩnh nhìn Ban Giám khảo cuộc thi rượu đỏ, hỏi: "Theo tôi được biết, vòng thi đấu thứ nhất tuyển thủ Đường Khả Hinh giành được vị trí hạng nhất, tại sao là con số 0 này? Ai giải thích cho tôi chút?"

      Vẻ mặt của Đường Khả Hinh cũng căng thẳng nhìn sang Ban Giám khảo cuộc thi!

      Laurence đứng đầu, im lặng lúc mới chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người : "Ở vòng thi đấu thứ nhất, tuyển thủ Đường Khả Hinh vốn đạt được đơn rượu đỏ cao nhất, 370.001 đồng nhân dân tệ, lúc ấy được Ban Giám khảo chúng tôi nhất trí kết quả cuối cùng, nhưng trước khi công bố kết quả, liên quan đến Ban tổ chức cuộc thi rượu đỏ của Hoàn Cầu phía bên nước , Johnson tiên sinh có nghi ngờ đối với kết quả cuộc thi này, ông ta cho rằng trong cuộc thi đấu rượu đỏ thần thánh, phải là đầu cơ trục lợi, càng phải là trò chơi kỹ năng, cũng phải là trò chơi trí lực, trong quá trình này, mỗi tuyển thủ cẩn thận vì rượu đỏ vì phòng ăn vì Hoàn Cầu, vì lý tưởng mà phục vụ, tuyệt đối thể xảy ra chuyện tôn trọng nguyên tắc cuộc thi đấu như thế, 3 giờ chiều ngày hôm qua, ông ta gửi điện tín, kháng nghị với Ban Tổ chức rượu đỏ Hoàn Cầu, kháng nghị tuyển thủ Đường Khả Hinh, ở trong vòng thi đấu thứ nhất, dùng biện pháp đứng đắn, để giành được vị trí hạng nhất, xin huỷ bỏ tất cả thành tích của ấy lập nên lúc ấy !"

      Toàn trường cảm thấy khiếp sợ xôn xao.

      Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần cũng lộ ra nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh ngồi yên tại chỗ, cả người giống như bị số phận đánh đòn nặng, làm cho cả cuộc đời mình đều tan nát, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng có ở trước mặt người mất mát và đánh mất tôn nghiêm như vậy, đau lòng đến được lời nào, nước mắt từng viên chảy xuống.

      Ở trong màn hình lớn đầu kia, Trang Tĩnh Vũ ảm đạm tiếc nuối nhìn Đường Khả Hinh.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, có thành tích vòng thi đấu thứ nhất, đồng nghĩa với buông bỏ cuộc tranh tài rượu đỏ.

      Trong lòng của Nhã Tuệ cảm giác đau, nhìn Đường Khả Hinh, nước mắt chảy xuống.

      Bọn Lâm Sở Nhai càng gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh, cũng thể tưởng tượng nổi suy nghĩ: tại sao có thể như vậy?

      Tô Lạc Hoành đứng lên đầu tiên, kháng nghị hành động của Johnson, : "Ở trong cuộc thi đấu trang nghiêm, tôi tin tưởng mỗi vị tuyển thủ đều khát vọng nổ lực tốt nhất, đạt được thành tích tốt nhất, mỗi người bọn họ đều hướng tới cảm xúc mà đến tham gia thi đấu, nếu lúc ấy Ban Tổ chức rượu đỏ nội dung thi đấu vòng thứ nhất lấy đơn rượu đỏ làm chủ, cũng chứng tỏ ở trong cuộc tranh tài này có thể tận lực phát huy trí tuệ của bọn họ, linh hoạt của bọn họ, thực lực của bọn họ, mà theo tôi biết, lúc ấy tuyển thủ Đường Khả Hinh đề cử chai Laffey năm 1982 với Chủ tịch Trang đề đáng kính của chúng ta, lời Chí Tình Chí Nghĩa, trong lòng tràn đầy xúc động biết ơn, tại sao ở đất nước tôn trọng tình cảm như thế, có thể mang cuộc tranh tài đặc sắc, chia ra như vậy? Hơn nữa, ở trong tình huống tất cả đều chưa biết, ngay trước đông đảo tuyển thủ, cùng trước mặt nhân viên Hoàn Cầu và truyền thông, công bố kết quả thi đấu như thế, có thể quá tôn trọng người khác hay ?"

      "Đúng vậy! !" Tào Kiệt cũng lập tức đứng lên, giọng tức tối : "Hoàn Á tôi kháng nghị! !"

      Đường Khả Hinh khóc thành tiếng, đau lòng ra lời, mím chặt đôi môi, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

      Cả hội trường, tất cả mọi người đều vì kết quả cuộc thi đấu lần này, nêu lên ý kiến trái chiều, nhưng phần đông đều tán thành cách làm của Đường Khả Hinh.

      Lúc này Vitas vẫn lạnh lùng ngồi tại chỗ, im lặng lên tiếng.

      Laurence bình tĩnh nhìn bọn Tô Lạc Hoành, : "Quyết nghị cuối cùng này, là lúc rạng sáng ngày hôm qua, Ban Giám sát và Ban Tổ chức, bao gồm hai vị chủ tịch thông qua và nhất trí quyết định!"

      Vitas cũng chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt : "Tôi lấy thân phận của quản lý Bộ rượu làm chứng, kết quả thi đấu của Đường Khả Hinh trong cuộc tranh tài lần này có hiệu quả! Mà tôi là người thầy của ấy, trong hai lần bỏ phiếu, tôi bỏ phiếu phản đối! Tổng kết quả bỏ phiếu gồm 127 phiếu chống đối và ba phiếu tán thành! Cho nên. . . . . . Gần như có bất kỳ sai sót nào, ấy thua!"

      Bọn Tô Lạc Hoành nhất thời đau lòng nhìn Vitas.

      Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên kích động, run rẩy, suy nghĩ ý muốn cười, còn nghĩ hôm nay công bố kết quả, phải làm bánh ngọt cha thích ăn, đưa đến cho ông ăn, thuận tiện tin tức tốt của mình, đây là món quà lớn nhất con muốn dành cho cha, an ủi tốt nhất. . . . . . càng cúi đầu, run rẩy nở nụ cười, nước mắt từng viên chảy xuống, buồn bã trái tim như bị xé rách. . . . . . Cha. . . . . . Con vô dụng. . . . . .

      đột nhiên cách nào khống chế, đưa hai tay che mặt đau lòng nức nở.

      "Tại sao muốn đối với ấy như vậy? mới khổ cực từ nước trở về, thể để cho ấy lấy hơi sao?" Nhã Tuệ đau lòng cúi mặt khóc: "Khả Hinh của tôi. . . . . . Tối hôm qua còn , hôm nay có kết quả, phải tìm cha. . . . . . Khả Hinh của tôi. . . . . ."

      Lâm Sở Nhai đau lòng khẽ thở dài cái, vươn tay kéo Nhã Tuệ, bất đắc dĩ thở dốc hơi, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên chết tiệt kia chết nơi nào rồi? chết rồi sao?

      "Tôi vẫn phục! !" Lúc này Tiêu Đồng cũng đứng lên, nhìn Johnson đau lòng : "Theo chúng tôi thấy, chai rượu đỏ cảm xúc là vô giá, tại sao chuyên gia hầu rượu của chúng tôi thể bán ra chai rượu đỏ giá 370 ngàn?"

      Johnson lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, cho đáp án cuối cùng, : " chuyên gia hầu rượu hợp cách, có thể mang chai Laffey năm 1982, bán cho khách lấy 370 ngàn đồng sao? ấy dùng cảm xúc, đổi cơ hội! Cách làm này là đê hèn! !"

      Tiêu Đồng sửng sốt.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh như tro tàn, ngồi tại chỗ, mặc cho nước mắt chảy xuống.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở phía trước, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh cái, nhìn bộ dáng khổ sở mất mát, hai mắt khẽ lóe lên, : "Được rồi, trận này thi đấu bởi vì kết quả bất ngờ, làm cho tất cả mọi người kịp tiếp nhận, tạm thời ngừng lại cuộc thi vài phút, để cho mọi người nghỉ ngơi chút ."

      Nhã Tuệ lập tức muốn đứng lên, chạy tới Đường Khả Hinh. . . . . .

      " cần. . . . . ." Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hư mềm còn hơi sức, sâu kín .

      Mọi người đều nhìn , ánh mắt Vitas lộ ra đau lòng, đưa mắt nhìn phía trước, cũng có nhìn học trò.

      Đường Khả Hinh sâu kín nhìn tới trước, hai mắt chảy xuống từng viên nước mắt bi thương mất mát, : " mình tôi ở nước , khổ sở chống lên phòng ăn, mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, luyện tiếng , rửa che nđĩa, giặt khăn trải bàn, lau chùi bàn, ghi sổ, lúc đêm khuya, còn phải kiểm tra rượu đỏ, chỉ sợ bọn chúng lạnh hoặc nóng, khách uống ngon, rốt cuộc hiểu , cuộc sống đáng quý nhất, phải thời gian, mà là thời gian để cho mình học được gánh vác cuộc sống, rốt cuộc hiểu , có vài người trong quá khứ, nên được tha thứ, bởi vì bọn họ. . . . . . Rất có trách nhiệm. . . . . . Phải gánh vác rất nhiều việc, bao gồm hạnh phúc, cùng bất đắc dĩ. . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn .

      Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt đẫm lệ, nước mắt chảy xuống, mới u uất nghẹn ngào, cười khổ : "Ở nước , tôi nhìn thấy tôi mình cực khổ bỏ ra, hiểu chai rượu muốn bán , rất dễ dàng, rất dễ dàng. . . . . . Cho nên, đây chính là cuộc thi đấu công bằng, tôi tình nguyện chịu thua, tôi sai rồi."

      Nhã Tuệ đau lòng tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, nức nở khóc rống.

      Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần cùng chúng tuyển thủ, tất cả đều im lặng lên tiếng.

      "Tôi tiếp nhận xử phạt của cuộc thi này, tôi thối lui khỏi cuộc thi. . . . . ." Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người khẽ khom lưng, rơi lệ xin lỗi!

      "Khả Hinh. . . . . ." Tiểu Nhu ngồi ở phía sau, mếu máo bật khóc ô ô ô!

      " khóc cái gì à? Đồ vô dụng! ! Làm người chịu được chút sóng gió cò sống làm gì? chỉ biết thu hoạch khoai tây của ! !" Trần Mạn Hồng đau lòng, véo lỗ tai Tiểu Nhu, nghẹn ngào .

      Tâm trạng Tưởng Thiên Lỗi nặng nề cũng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, mới vừa muốn Đông đưa ra ngoài. . . . . .

      "Chờ chút. . . . . ." Vitas đột nhiên chậm rãi lên tiếng: "Đây là cuộc thi của , cho dù thua cuộc, cũng phải ngồi xuống, cho đến khi kết thúc, nhớ lấy dạy dỗ lần này, nhớ vất vả lần này, hiểu mất mát hôm nay, tương lai mới có thể nắm giữ cuộc sống của tốt hơn, kiểm điểm lại cuộc sống của ."

      Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Thầy giáo.

      "Ngồi xuống! Tôi có học trò chịu đựng được thua cuộc!" Vitas lạnh lùng ra lệnh!

      Đường Khả Hinh do dự lúc, nhưng vẫn muốn cắn răng rơi lệ ngồi xuống.

      khí nhất thời nặng nề, hai người thư ký nhìn tất cả mọi người đều im lặng lên tiếng, chỉ đành phải tiếp: "Bây giờ bắt đầu tiếp tục công bố thành tích vòng thi đấu thứ hai. . . . . ."

      Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, sắc mặt như tro tàn, nước mắt từng viên chảy xuống, trong đầu cảm thấy cuộc tranh tài tiếp tục diễn ra, nhưng có quan hệ tới mình. . . . . .

      "Vòng thứ hai cuộc thi đấu, Nhậm Thiên Thiên, đơn rượu đỏ được 140 ngàn, cộng vòng thi đấu thứ nhất 320 ngàn, tổng cộng đạt được 460 ngàn đơn rượu đỏ! Giang Dĩ Thần 150 ngàn đơn rượu đỏ, cộng thêm vòng thi đấu thứ nhất 370 ngàn, tổng cộng đạt được 520 ngàn, Đường Khả Hinh, bởi vì thi đấu thứ nhất là 0, cho nên đơn rượu đỏ của ấy là: 178 ngàn . . . . ."

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế chủ trì, đau lòng nhìn này, thở dài cái.

      "Vòng thi đấu thứ ba, Nhậm Thiên Thiên đạt được 190 ngàn đơn rượu đỏ, tổng cộng tất cả vòng thi đấu đạt được 650 ngàn đơn rượu đỏ, vòng thứ ba Giang Dĩ Thần đạt 150 ngàn đơn rượu đỏ, tổng cộng đơn rượu đỏ đạt được 670 ngàn!" Thư ký tiếp tục đọc.

      Vẻ mặt của Giang Dĩ Thần lộ ra nụ cười vui sướng.

      Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, trong đầu trống rỗng, thân thể giống như trôi nổi, hoàn toàn có linh hồn. . . . . .

      Thư ký tiếp tục đứng khán đài, cầm lên hộp điều khiển từ xa, mở thành tích của vị tuyển thủ cuối cùng, bình tĩnh : " vị tuyển thủ cuối cùng, Đường Khả Hinh! Mời đứng dậy!".

      Đường Khả Hinh thất thần, cũng nhúc nhích.

      Thiên Thiên nhìn như vậy, có chút đau lòng nhắc nhở , : "Khả Hinh? Đứng dậy . . . . ."

      Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt tiếp nhận tất cả. . . . . .

      Thư ký cúi đầu nhìn phiếu điểm trong máy vi tính mới vừa công bố, : "Vị tuyển thủ cuối cùng, Đường Khả Hinh, ở vòng thi đấu thứ ba, đơn rượu đỏ là. . . . . . 10 triệu!"

      Rầm! ! Cả hội trường đột nhiên nổ tung! ! !

      Đường Khả Hinh sững sờ quay mặt sang, nhìn thư ký, nước mắt chảy xuống, vẫn nên lời, đơn rượu đỏ của mình phải 180 ngàn sao? Tại sao có thể là 10 triệu, thất thần, vẫn xảy ra chuyện gì?

      "Có chuyện gì?" Nhã Tuệ vừa sợ vừa khóc vừa cười.

      Bọn Lâm Sở Nhai rối rít thể tin nổi kêu lên, : "10 triệu? Trời ạ! ! Làm sao có thể?"

      Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cau mày tâm, suy nghĩ có chuyện gì?

      "Mười. . . . . . Mười. . . . . Mười. . . . . . triệu?" Đường Khả Hinh cũng trợn tròn mắt, mới vừa bị kinh sợ vẫn chưa hết, tại cảm giác này, giống bị sét đánh, vẫn thể tin được : " triệu? Làm sao có thể ? có nhiều như vậy đâu?"


      Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn đứa bé đơn thuần đó, rốt cuộc chậm rãi : " thế giới này, có phạt, nhất định có thưởng, cháu vừa tiếp nhận công bằng, bây giờ chúng tôi trả lại cho cháu công bằng, Lạc Hoành đúng, cuộc tranh tài rượu đỏ, có thể tận lực phát huy trí tuệ của mọi người, linh hoạt của mọi người, thực lực của mọi người, nhưng còn có chút, vẫn là lời tôi lúc ban đầu, tất cả mọi thứ cũng sánh bằng điểm cảm xúc vô giá, các vị nhìn màn hình lớn chút. . . . . .".

      Mọi người kinh ngạc nhìn vào giữa màn hình lớn.

      Thư ký mỉm cười nhấn remode màn hình lớn cái, bên trong đột nhiên xuất hình ảnh Phòng ăn Bách Hợp ở Cambridge, thậm chí còn nhìn thấy Bruce, Niky và Mick vui vẻ nhìn về phía ống kính, mặt nở nụ cười chào hỏi: "Khả Hinh . . . . . ."

      Đường Khả Hinh mờ mịt rơi lệ nhìn bọn họ, nhất thời tâm trạng kích động đến ra lời, nhưng vẫn hiểu.

      Trang Tĩnh Vũ mỉm cười giơ tay về phía màn hình lớn, : "Các vị có nhìn thấy đứa bé trai trong màn hình lớn hay ?"

      Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình lớn có tên nhóc rất đẹp trai mấy tuổi, mặc áo ghi lê màu đen đẹp, hướng về phía ống kính mặt nở nụ cười. . . . . .

      Đường Khả Hinh nhìn bé Mick, có chút ngạc nhiên, bởi vì bình thường mình mặc quần áo cho nó, luôn là T-shirt và quần jeans ..., hôm nay tại sao nó mặc quần áo nghiêm trang như vậy?

      Trang Tĩnh Vũ nhìn mọi người cười : "Đứa bé trai này, ra cũng phải là cháu trai của Bruce, quản lý Phòng ăn Bách Hợp, mà là cháu trai còn trong tã lót của Công Tước York bị ôm trước kia, nhiều năm qua, Công Tước York vẫn khổ sở tìm kiếm cháu trai, nhưng có kết quả gì, cuối cùng ngày Khả Hinh kết thúc cuộc hành trình ở nước trở về nước, mới tìm đến Phòng ăn Bách Hợp, trải qua hai ngày xét nghiệm AND, xác nhận kết quả này, khi Công Tước York biết cháu trai bởi vì lúc sinh ra bị kinh sợ nghiêm trọng, vẫn thể mở miệng chuyện, mà Đường Khả Hinh quan tâm chăm sóc bằng trái tim, lại lần nữa tìm lại được thanh vui vẻ, vì cảm ơn Bruce và mọi người, cố ý tổ chức bửa tiệc tối Quý tộc long trọng chưa từng có ở Phòng ăn Bách Hợp, vào rạng sáng đêm qua, đưa đơn rượu đỏ đến trong tay Johnson tiên sinh, ông ấy tự mình nhận đơn rượu, cũng nhìn thấy khách ghi đơn rượu đỏ này được mua là vì ba tháng của Trung Quốc đáng đó. . . . . ."

      Đường Khả Hinh khiếp sợ nghe lời này, lập tức rơi lệ nhìn Bruce, khóc, biết ông ta giúp mình.

      "Khả Hinh! !" Bruce và Niky vui vẻ hướng về phía ống kính, kêu to: "I love you!" (Chúng tôi , Khả Hinh, chúng tôi ).

      Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, vừa buồn vừa vui, chịu nổi!

      Trang Tĩnh Vũ lại mỉm cười nhìn mọi người, : "Có lẽ các vị có thể , đơn rượu đỏ này được lập sau khi Đường Khả Hinh hầu rượu hoàn thành, cũng phù hợp quy định cuộc thi đấu, nhưng tôi muốn , chuyên gia hầu rượu và tặng thức ăn ngon cho người, đều là vì người, chút tình cảm trân quý trong cuộc sống là suy nghĩ xuất phát từ trong đáy lòng, chỉ cần suy nghĩ của ấy luôn duy trì, tinh thần của ấy cũng luôn duy trì! Trong cuộc tranh tài rượu đỏ lần này, kể từ lúc ấy bắt đầu vào Phòng ăn Bách Hợp, ấy bỏ cuộc, tinh thần ấm áp, truyền đến mỗi góc phòng ăn, bao gồm đồng nghiệp và thực khách trong phòng ăn, nếu ấy xem thường buông tha, có doanh thu kinh người hôm nay. . . . . . đêm qua chúng tôi mở cuộc họp thảo luận, xem xét đơn rượu đỏ gần tám trăm ngàn này có đưa vào trong quá trình ấy thi đấu hay , chúng tôi quyết định bỏ phiếu lựa chọn, cuối cùng lấy 130 phiếu thông qua toàn bộ! ! Chúc mừng Đường Khả Hinh! Giành được vị trí vô địch lần này, bằng tinh thần ngựa ô, tiến vào vòng tranh tài kế tiếp! Cố gắng lên! !"

      Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười vỗ tay.

      Cả hội trường gần ngàn người, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nở nụ cười, vỗ tay bày tỏ chúc mừng.

      Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy tự hào nhìn , cho tiếng vỗ tay kiêu hãnh.

      Nhã Tuệ cùng bọn Lâm Sở Nhai rất vui vẻ muốn phát điên kêu lên: "Trời ơi! ! Đây mới là quá kinh hiểm! !"

      Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu ngẩng đầu vui vẻ đứng lên, vỗ tay.

      Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mọi người, kinh ngạc nhìn mọi người vỗ tay cho mình, đột nhiên kích động vừa khóc vừa cười, nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng vẫn mơ hồ suy nghĩ tới tất cả chuyện bất ngờ này, rốt cuộc là sao?

      Khả Hinh, còn nhớ Jenny ? còn nhớ , ấy có mái tóc màu đỏ thẫm ? Còn nhớ vị hoàng tử kia có mái tóc màu vàng kim ? Tóc của Bruce cũng vàng, nhưng tóc của Mick màu vàng kim rất đẹp. . . . . . Đó là tóc của Quý tộc, chuyện này đưa tới chú ý của đàn ông, tên của ấy gọi là Trang Hạo Nhiên. . . . . .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 562: LẰN MƯA

      "Khả Hinh, quá tuyệt vời! ! !" Sau khi đám người trong phòng họp tản , bọn Lâm Sở Nhai lập tức xông lên trước ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay tròn vòng! !

      Đường Khả Hinh cũng kích động ôm Lâm Sở Nhai rơi lệ.

      Nhã Tuệ và Mạn Hồng cùng mấy người Tiêu Đồng, Tiểu Nhu càng vui vẻ tiến lên, đưa hai tay ra ôm Đường Khả Hinh chặt, vừa khóc vừa cười : "Chúc mừng! !"

      Đường Khả Hinh là vừa rớt địa ngục lại lên Thiên đường, cảm động nở nụ cười.

      Vitas và Laurence cùng đứng lên, về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

      Đường Khả Hinh được mọi người, bạn bè và Nhã Tuệ chúc mừng, thấy thầy giáo cùng Laurence tiên sinh, sắc mặt thu lại, vội vàng nhìn bọn họ.

      "Khả Hinh, chúc mừng ." Laurence lộ ra an ủi nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười .

      Đường Khả Hinh nhìn Laurence, nở nụ cười : "Cám ơn Laurence tiên sinh, cám ơn ngài."

      " cám ơn mình , tất cả đều do bản thân khổ cực có được." Laurence xong, liền nhìn Vitas cái, mới xoay người khỏi.

      Đường Khả Hinh lại vội vàng nhìn Thầy giáo, nhớ tới ông mới vừa : thua cũng phải ngồi xuống, cho đến khi kết thúc, ra có lẽ sớm biết kết quả cuộc so tài, nghĩ tới đây, hai mắt của lập tức đỏ bừng. . . . . .

      Vitas nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, : "Cuộc sống thành công là lúc quên mình. Cho nên tôi phái Cambridge, chính xác là binh nước cờ hiểm, nhưng muốn thành công, chỉ có thể con đường kỳ tích này thôi, chúc mừng hết trở lại."

      Đường Khả Hinh biết ơn nhìn Thầy giáo, hai mắt rưng rưng gật đầu.

      Ánh mắt Vitas lóe lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng, cảm thấy mình vẫn nên giải thích, : "Tha thứ cho Thầy lúc nảy bỏ phiếu phản đối."

      Đường Khả Hinh lập tức nhìn Thầy giáo, nghẹn ngào biết ơn cười : "Tôi hiểu! Bởi vì chỉ có thầy công bằng bọn họ mới cư xử với tôi thể công bằng, cám ơn thầy suy tính chu đáo cẩn thận vì tôi, cám ơn thầy! !"

      xong, lại rơi lệ khom lưng, hướng về thầy giáo kích động làm lễ.

      Vẻ mặt Vitas nở nụ cười, vốn muốn đưa tay vuốt đầu , nhưng lúc ngón tay động đậy vẫn im lặng xoay người khỏi.

      Đường Khả Hinh đứng dậy nhìn bóng lưng Thầy giáo thản nhiên khỏi, lại biết ơn hạnh phúc mỉm cười.

      Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh nhận lấy tất cả lời chúc mừng của mọi người, cười vui tươi và động lòng người, cũng chậm rãi nở nụ cười.

      Đông nhìn cái, mới chậm rãi tiến lên : "Tổng Giám đốc, chúng ta phải , buổi chiều còn có cuộc họp."

      Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, khẽ gật đầu liền đứng dậy, cài cúc áo tây trang xong tới Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh đứng ở giữa bạn bè, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi về phía bên này, sắc mặt của hơi thu lại, vẻ mặt lộ ra biết ơn, mỉm cười nhìn . . . . . .

      "Mới vừa rồi màn nguy hiểm, ngờ em lại có thể thay đổi Càn Khôn, tự hào vì em, chúc mừng em thành công lên cấp!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười vươn tay.

      Đường Khả Hinh cũng nhìn , mỉm cười vươn tay, bắt tay với , mỉm cười : "Cám ơn. Lúc nảy khán đài lo lắng cho em."

      Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn , hai mắt lên mấy phần ôn nhu.

      Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lẫn tránh ánh mắt .

      Tưởng Thiên Lỗi nhìn như vậy, liền chậm rãi buông tay ra, : "Buổi chiều còn có cuộc họp, mọi người từ từ ăn mừng."

      xong, liền im lặng xoay người khỏi.

      Mọi người hướng tới cung kính khom người gật đầu, Trần Mạn Hồng nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, cũng có chút cảm thán cười : " ra ngoại trừ trước kia , người đàn ông này tệ. Khả Hinh, cần suy nghĩ thêm chút ?"

      " chuyện này làm gì?" Nhã Tuệ lập tức bật cười ngăn cản, bởi vì nhắc tới, lòng của chợt run lên, lo sợ.

      Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt chỉ lộ ra nụ cười, lên tiếng.

      "Được rồi, nên ở chỗ này ngây người! Chúng ta lập tức trở về ăn mừng!" Lâm Sở Nhai lập tức cười .

      "Nhưng. . . . . ." Tô Lạc Hoành suy nghĩ chút, vẫn tức giận : "Loại thời điểm này, lão đại của chúng ta rốt cuộc đâu? Mới vừa rồi kinh hiểm như vậy, nếu như phải vì vòng đấu cuối cùng, Khả Hinh chúng ta phải nhất định thua sao? ra lão đại ở đây, có lẽ giúp được cái gì? Người này có chuyện gì? để ý à? Có phải lại gặp phải chị và dì rồi hay ?"

      Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, tất cả mọi người đều nghi ngờ.

      Lúc này Đường Khả Hinh cũng tức giận, cắn môi dưới, suy nghĩ chút nữa nhất định đạp cửa phòng làm việc của cái! !

      "Khả Hinh?" lúc mọi người phải đâu ăn mừng Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, : "Trước khi ăn mừng, có phải. . . . . . nên gặp người trước hay ?"

      Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt Nhã Tuệ, đột nhiên mỉm cười, gật đầu cái.

      Hôm nay ánh mặt trời vẫn rực rỡ, ngày xuân sắp hết, chồi non dần dần ra lá xanh, hoa Tử Kinh phủ lên cả rừng núi, màu tím khắp núi đồi.

      Gió mát bồng bềnh, dáng hoa chập chờn, ong mật vỗ cánh rối loạn.

      Núi non bao la xinh đẹp như thế vẫn thuộc về mỗi con người chúng ta.

      Chỉ là song sắt này giam cầm bao nhiêu linh hồn?

      Cửa két tiếng mở ra.

      Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, xách theo hộp điểm tâm màu hồng mộng ảo, nhìn tường rào quá quen thuộc nhiều năm qua, trái tim lại chua xót, loại cảm giác thể hạnh phúc này rốt cuộc giống như con sói dữ cắn chặt sinh mạng, ác độc.

      Chỉ là tia sáng mặt trời chiếu vào gian phòng đó.

      Cảnh sát dẫn đường ở trước mặt.

      Đường Khả Hinh xách theo hộp điểm tâm, từng bước từng bước về phía trước, mỗi lần tới nơi này, cũng quen đếm tiếng bước chân của mình, từ cửa chính đến phòng thăm tù, tổng cộng 62 bước. . . . . .

      "Vào !" Cảnh sát đứng ở trước phòng thăm tù, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh im lặng lên tiếng, xách theo đồ ăn im lặng vào, nhìn cái bàn cũ kỹ màu xanh lá cây, ngăn cách hai linh hồn, đặt hộp điểm tâm ở trước bàn, cởi ba lô của mình xuống, ngồi ở ghế, ngay sau đó hai mắt lộ ra mờ mịt. . . . . .

      Phía trước truyền đến loạt tiếng bước chân, gấp rút.

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn cửa sổ phía trước thoáng qua bóng đen, mặt của lộ ra nụ cười vui mừng, mới muốn gọi cha. . . . . .

      Hai cảnh sát lại mở khóa, lạnh lùng tới nhìn Đường Khả Hinh khàn khàn : "Phạm nhân 1218 hôm nay thân thể khỏe, cho nên tạm thời thể thăm tù!"

      Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức nước mắt chảy xuống, rất đau lòng, rất gấp gáp nhìn cảnh sát, căng thẳng hỏi: ", khỏe? Xin hỏi có biết, ông ấy khỏe thế nào ? Tôi là con của ông ấy, mặc dù ông ấy khỏe, cũng ra gặp tôi đó! Trừ khi ông ấy rất khó chịu! Xin cho tôi biết, ông ấy thế nào?"

      Hai cảnh sát liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lạnh nhạt : "Hôm qua ôn gấy bắt đầu phát sốt, mới vừa đưa đến phòng giám hộ, tiêm thuốc hạ sốt châm, uống thuốc, tại hôn mê, cho nên có biện pháp ra ngoài."

      Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu khóc thất thanh, loại bi thương này có cách nào ức chế, chỉ nhìn vị trí cha thường ngồi, khổ sở khóc, nước mắt từng viên chảy xuống, nhiều tháng thấy, rất nhớ rất nhớ cha. . . . . .

      vừa nghĩ đến thân thể của cha thoải mái, khó chịu hôn mê, hoặc có thể bởi vì tuổi tác cao mà gặp bất trắc, càng khổ sở đau lòng bật khóc.

      Cảnh sát chỉ đứng ở bên, im lặng nhìn .

      Ngoài cửa sắt, truyền đến thanh, hai cảnh sát khác vào, gấp gáp với đối phương.

      Cảnh sát phụ trách Đường Chí Long gật đầu cái, liền nhìn Đường Khả Hinh : "Phạm nhân 1218 đột nhiên phát sốt, đưa tới bệnh viện 217 cấp cứu, nhanh chóng lấy đơn thăm tù xem ông ấy !"

      Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức căng thẳng gấp gáp gật đầu, vừa rơi lệ vừa chạy như bay ra bên ngoài ! !

      Bệnh viện 217 nằm gần tòa nhà chính phủ phía Tây thành phố xa.

      chiếc tắc xi màu đỏ thẫm chạy gấp vào trước khoa cấp cứu bệnh viện, dừng lại! !

      Đường Khả Hinh vội vàng trả tiền cho tắc xi, run rẩy xuống xe, sắc mặt tái nhợt nắm chặt túi xách, nhào vào phòng cấp cứu bệnh viện, mới biết cha bị viêm phổi cấp tính được cấp cứu thành công, bây giờ chuyển phòng bệnh bình thường, lúc này tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, vừa lau lệ tới phòng bệnh, vừa đau lòng khó chịu nghĩ: cha, con phải làm gì mới có thể cứu cha ra khỏi nơi đáng sợ này, khỏi nơi muốn giam cầm cha cả đời?

      " cảnh sát! Xin chào, tôi là con của phạm nhân 1218! Đây là đơn thăm tù của tôi hôm nay!" Đường Khả Hinh tới trước gian phòng khu nội trú yên tĩnh ở lầu ba, thấy hai cảnh sát trông coi, vội vã lấy ra đơn thăm tù của mình !

      Cảnh sát liếc mắt nhìn đơn thăm tù, mới : "Vào ."

      "Cám ơn!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy cửa vào, nhìn thấy cha mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, yên lặng nằm ở giường bệnh, mặt đeo chụp dưỡng khí, tay trái tay vẫn đeo còng sắt, máy điện tâm đồ bên trái phát ra từng tiếng bíp có tiết tấu, hai mắt lập tức nổi nước mắt, nhào tới giường bệnh trước mặt, nhìn cha ngủ mê man, mái tóc hoa râm, hai mắt khép chặt, mặt nếp nhăn buồn bã nhíu lại, giống như già thêm chút. . . . . .

      "Cha. . . . . ." Đường Khả Hinh đưa đôi tay run rẩy, nắm bàn tay thô ráp của cha, cúi người xuống, nước mắt rơi xuống.

      Đường Chí Long yên lặng ngủ mê man, thể nghe được tiếng con gọi.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như bị xé rách, nước mắt lên, đau đớn đến thở nổi, nhìn cha, lại nghẹn ngào gọi : "Cha. . . . . Con là Khả Hinh. . . . . Con tới thăm cha . . . . ."

      còn chưa dứt lời, đau đớn cúi đầu run rẩy rơi lệ.

      Đường Chí Long ngủ mê, giống như ý thức được tiếng gọi nhàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lúc ý thức thức tỉnh, lồng ngực thở gấp, phát ra tiếng : "Mười. . . . . . Mười. . . . . . Ba. . . . . . mười ba. . . . . . Năm. . . . . . . Trước. . . . . ."

      Tiếng kèm theo tiếng thở từ trong chụp dưỡng khí truyền đến. . . . . .

      Đường Khả Hinh nâng đôi mắt đẫm lệ, căng thẳng nhìn cha, khổ sở gấp gáp nghẹn ngào : "Cha. . . . . . Cha muốn cái gì? có chuyện gì, lúc nảy con hỏi, bác sĩ cha suýt bị viêm phổi cấp tính, bây giờ cấp cứu xong, sao. . . . . ."

      Đường Chí Long giống như hôn mê trong thế giới của mình, mất ý thức vẫn gọi: "Thập. . . . . . Mười.. . . . . . Ba. . . . . . Năm trước. . . . . . Mười. . . . . Ba. . . . . . . Năm trước. . . . . . ."

      Đường Khả Hinh mờ mịt rơi lệ, giống như cảm thấy cha có lời muốn , hai mắt gấp gáp lóe lên, vẫn run rẩy vươn tay, cởi bỏ chụp dưỡng khí cho cha, từ từ cúi mặt xuống, để lỗ tai sát bên môi của cha, kích động nghẹn ngào : "Cha, cha muốn cái gì? Có lời gì muốn cho Khả Hinh?"

      Lồng ngực Đường Chí Long phập phồng, cuối cùng nhích động đôi môi khô khốc, mang theo hơi thở nặng nề, kêu : " Mười.. . . . . . mười ba. . . . . Năm trước. . . . . . Trận. . . . . . cháy. . . . . . Lớn. . . . . . cháy . . . . Lớn . . . . . . ."

      Đường Khả Hinh cau mày, hai mắt xoay tròn, đọc theo: "Cha muốn . . . . . . trận cháy lớn mười ba năm trước kia? Trận cháy thế nào?"

      "Trận lửa. . . . . . lớn. . . . . . . . . . . ." Đường Chí Long giống như có chút kích động, lồng ngực phập phồng, thậm chí cảm thấy có vô số oan khuất.

      Đường Khả Hinh khỏi chua xót rơi lệ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hai mắt cha khép chặt, nhưng hốc mắt già nua tràn nước mắt, gấp gáp thở hổn hển : "Cha! ! Cha trận cháy mười ba năm trước! ! Cha. . . . . . Cha muốn , trận cháy kia có khác oan khuất? Phải ?"

      Đường Chí Long im lặng nhắm mắt, cuối cùng nước mắt chảy xuống.

      "Cha! ! Cha muốn với con, mau ra, con nhất định nghĩ biện pháp giúp cha!" Đường Khả Hinh lại vội vàng nhìn cha rơi lệ gọi.

      Đường Chí Long lại giống như chìm trong ý thức hỗn loạn, rên rỉ từ từ ngủ say, sinh mạng lại lắng đọng ở dưới đáy sông.

      "Cha!" Đường Khả Hinh nhìn cha, đau lòng gọi.

      " hết giờ thăm bệnh!" Cảnh sát đột nhiên tới, chợt thấy Đường Khả Hinh lấy chụp dưỡng khí ra, liền thét lên: " muốn làm gì?"

      Đường Khả Hinh mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn cảnh sát, chụp dưỡng khí trong tay gấp gáp rơi vào cha mặt.

      " ra ngoài, ra ngoài!" Cảnh sát lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, : "Lần sau trở lại thăm bệnh! !"

      Đường Khả Hinh vừa bị cảnh sát đẩy ra phòng bệnh, vừa vội vàng nhìn cha nằm ở trước giường bệnh, bộ dáng thoi thóp hơi, lại đau lòng rơi lệ, kêu : "Cha. . . . . ."

      Tiếng sấm sét trong mùa xuân vang lên vào lúc hoàng hôn! !

      Gió lớn cuồng quét, cây cối trước bệnh viện lay động mạnh!

      Đường Khả Hinh mình thất hồn lạc phách xách theo túi xách, ra đại sảnh bệnh viện, nhìn đám người tới lui, nghĩ tới cha mới vừa rơi lệ câu kia, trận cháy mười ba năm trước, rốt cuộc là chỉ cái gì? suy nghĩ, mình bị người va vào bả vai phát, mới có chút tỉnh thần, nhìn thời gian cổ tay sáu giờ chiều rồi, liền nữa, cầm túi xách, che đầu, lao vào trong mưa.

      Trong lòng lại thầm nghĩ tới, nhất định phải điều tra ràng chuyện này.

      Bảy giờ tối, bầu trời u, cơn mưa lớn điên cuồng trút xuống.

      chiếc tắc xi đỏ thẫm dừng ở trước chung cư, Đường Khả Hinh trả tiền cho tài xế tắc xi, mới vừa muốn đẩy cửa xe ra ngoài, lại cảm thấy phía trước có chiếc xe màu đen sáng bóng ở trong đêm mưa chiếu rọi chói mắt, nhắm mắt cái, cảm thấy có bóng người đứng ở ngoài xe, sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc màu đen tây trang, che dù, đứng ở trong mưa to, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, lằn mưa cửa sổ xe rơi xuống, như nước mắt của .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :