1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Hàn Trinh Trinh

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 553: CUỘC SỐNG BÁO TRƯỚC

      "Nghe chị Giai Giai , từng nợ nụ hôn của ? cũng từng. . . . . . vì đoạn tình cảm, nhớ thương đến bây giờ?" Đường Khả Hinh tin nhìn .

      Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn lát, mới cười khổ : "Ở trong mắt em, tự nhiên, là bởi vì đủ chứ?"

      Nước mắt Đường Khả Hinh lóe lên, hơi thu lại bi thương, nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt , đoán chừng là ý này, đột nhiên mỉm cười, thở dốc hơi, ngồi dậy, nhìn tới phong cảnh trước hồ bơi, ánh sáng màu xanh nhộn nhạo, sóng xanh lay động, hai mắt giống như ngôi sao, lóe ra ánh sáng kí ức, : "Đó là chuyện rất nhiều năm trước, lúc này nhớ lại có lúc mơ hồ giống như giấc mơ, nhưng vẫn có cách nào quên, ở trong bóng tối, ôm ấy, hôn lên môi của , nếm mùi máu tươi, loại cảm giác này giống như ở giữa ranh giới sống và chết, hết sức ảnh hưởng đến cuộc sống của . . . . . ."

      đột nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên cười cười : "Giống như từ lúc đoạn ký ức kia bắt đầu, mỗi khi hôn môi cũng dừng lại. . . . . . Thậm chí có cách nào tiếp tục. . . . . ."

      Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn , nhịn được nhớ tới mình và . . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nghĩ đến chuyện này, ho khụ khụ hai tiếng, cũng cười có chút xấu hổ đứng lên : "Có thể là đề phòng em, có nghĩ muốn hôn em, cho nên rất trực tiếp. . . . . ."

      Đường Khả Hinh lên tiếng, ánh sáng màu xanh dưới hồ bơi chiếu vào khuôn mặt này, giống như tinh linh trong đêm tối, rất xinh đẹp, ảo mộng.

      Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn khuôn mặt ngọt ngào của Đường Khả Hinh, còn có cặp mắt to mộng ảo, đột nhiên cười : "Có lúc rất kì lạ, bộ dáng của em thường trùng lắp với của ở trong bóng tối. . . . . ."

      " của trong bóng tối ?" Đường Khả Hinh muốn làm khí dịu lại, nhàng cười : " biết xấu hổ! Tại sao biết ấy là của ?"

      " ấy chính là của !" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cười .

      "Thậm chí ngay cả tên ấy là gì cũng biết chứ? Còn là của ? Chậc!" Hai chân Đường Khả Hinh đá bọt nước mặt hồ bơi, tay cầm ly Margaux, lại nếm thử chút, sau khi bình tĩnh lại, mới phát Trang Hạo Nhiên chọn rượu này cho mình, phẩm rượu tao nhã và ôn hòa, cũng có quá mạnh. . . . . . muốn mượn rượu an ủi mình.

      Đôi tay Trang Hạo Nhiên chống mặt hồ, hơi thu hai chân, mỉm cười nhìn vật nơi bóng tối phương xa, : "Cho nên đây là loại cảm giác rất kì lạ, cùng với ấy ôm nhau chặt trong đêm tối, loại cảm giác này giống như nhịp tim theo rất nhiều năm, ấy tồn tại giống như nữ thần trong lòng ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe, trong lòng khỏi đau xót, nghe chuyện xưa của và Giai Giai, chút cũng có hâm mộ, nhưng lúc này, phát mình ghen, ghen, bởi vì mặc dù hai người có tình , nhưng Trang Hạo Nhiên luôn xem mình như tâm can bảo bối, đây là loại cảm giác bẩm sinh, để cho có cảm giác mình là người đặc biệt nhất trong cuộc đời của . . . . . .

      "Em làm sao vậy?" Trang Hạo Nhiên phát sắc mặt của đúng, liền quay đầu nhìn .

      Đường Khả Hinh quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt đột nhiên lên vài tia nghi ngờ và để ý, cười : "Nếu như có ngày, em cũng giống như ấy khỏi ... cũng nhớ em giống như nhớ ấy hay ?"

      Trang Hạo Nhiên lên tiếng, im lặng nhìn .

      "Có ?" Tối nay Đường Khả Hinh giống như uống quá nhiều, hai mắt lên chút vội vàng nhìn .

      "Đường Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhàng gọi : "Em biết ? Em ở Luân Đôn nước biến mất dưới mắt của , bị người ta lừa đến Pháp tìm em ba tháng. . . . . ."

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn .

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu, mỉm cười : "Nếu như Giai Giai là vẫn thưởng thức, , kia tồn tại giống như giấc mộng, nhưng trong lòng của , em có ấn tượng quá hoàn chỉnh, nhưng vẫn nhớ thương nhất. . . . . . Cực kỳ nhớ thương . . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, nghẹn ngào nhìn .

      "Loại cảm giác này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại chuyển tầm mắt, nhìn tới trước, giống như tìm được truyền thuyết xa xôi, chậm rãi : "Loại cảm giác này là bẩm sinh, giống như em , em là nho hoa, là rượu đỏ, sinh mạng báo trước chúng ta nhất định tách ra, cho nên. . . . . . mới có thể nhớ thương như vậy . . . . . ."

      Đường Khả Hinh khỏi rơi lệ, đột nhiên đau lòng, nghẹn ngào : " có ý gì?"

      Có lẽ tối nay Trang Hạo Nhiên cũng say, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mang theo chút khổ sở, : "Phụ nữ bên cạnh là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, ra cũng chút mùi hoa thân thiết của Khả Hinh để cho sôi trào. . . . . ."

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn .

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên lên mấy phần đau lòng, vươn tay vỗ khuôn mặt nhắn của , lại sâu kín : "Lúc en đối mặt với rượu đỏ, đẹp đẹp, con mắt to, lấp lánh. . . . . . Lúc nở nụ cười, rất ngọt, rất ngọt, giống như đóa hoa , lay động trái tim của , khỏi níu kéo, khỏi. . . . . . Nhớ thương. . . . . ."

      Giống như lời chia tay.

      Đường Khả Hinh đột nhiên có chút kích động nhìn , nức nở : "Cho nên em hỏi có ý gì? muốn tách khỏi em sao? lại muốn tách khỏi em sao? Ba tháng tháng nay, em cũng biết làm thế nào trải qua, dựa vào chút niềm tin trong lòng, còn có mong đợi của đối với em! ! Đêm hôm đó em ra khỏi nhà của , em khóc cả buổi tối, bởi vì em biết nhất định tìm em, lúc em ra, trong lòng của em rất đau, loại tách ra này khó chịu, khó chịu! !"

      Trang Hạo Nhiên nhìn sâu.

      "Tại sao người quan trọng nhất bên cạnh em cũng lấy loại phương thức đáng buồn, hoặc đoạn truyền thuyết rất đẹp, khỏi bên cạnh em? ra em rất sợ rất sợ đơn! ! Hôm nay nhận được đôi giày kia, biết em cảm động bao nhiêu sao? Em vô cùng cảm động, rất cảm động! ! đặt em ở trong lòng! ! Nhưng . . . . . . có thể biết em thích nó! ! rất đáng ghét! !" xong khóc lên, lập tức từ trong nước thu hai chân, nhắc đôi giầy, chạy như bay ra bên ngoài.

      Trang Hạo Nhiên nhìn xa, nhớ tới tình thể nào quên của , có thoáng kích động muốn để cho chạy , nổi buồn khổ và khó chịu dâng trào, lập tức nắm cả chai rượu, ngửa mặt ực! !

      Đường Khả Hinh vừa khóc ra ngoài, vừa nhớ tới Trang Hạo Nhiên nóiem là nho hoa, là rượu đỏ, sinh mạng báo trước chúng ta nhất định tách ra. . . . . . Trái tim cũng đau đớn, đột nhiên đứng ở bên Piano trước vườn hoa, khó chịu, khó chịu che mặt khóc.

      Trang Hạo Nhiên nghe trước vườn hoa truyền tới tiếng khóc đau lòng, hai mắt lại lên mấy phần khổ sở, lại đem rượu đỏ còn sót lại bên trong chai, uống hơi cạn sạch, rốt cuộc bất đắc dĩ để chai rượu xuống, bước chân có chút tập tễnh tới. . . . . .

      Đường Khả Hinh khóc rống, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi, từng như thế cũng tách ra, mình còn có thể giữ lại cái gì? Cảm giác bi hận làm cho đột nhiên đứng lên, đè nén bi thương, lại muốn mình khỏi. . . . . .

      "Khả Hinh!" Trang Hạo Nhiên gấp gáp từ phía sau vườn hoa ra, trải qua bên hồ bơi, bắt được cổ tay Đường Khả Hinh rơi lệ muốn , : "Đừng . . . . . . Rượu còn chưa uống xong mà?"

      " buông tay!" Đường Khả Hinh gấp gáp hất tay của ra, tức giận khổ sở khóc : "Bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, người muốn uống rượu với cũng rất nhiều, phải mình em!"

      " người nào có thể uống ra mùi vị giống như em! !" Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cổ tay của , kéo trở về trước mặt, đau lòng : "Chỉ có em, mới có thể nếm mùi vị giống !"

      " dối! ! Khứu giác của em mất!" Đường Khả Hinh tức giận đẩy ra, muốn xoay người về phía trước.

      Trang Hạo Nhiên chợt từ phía sau ôm , đôi tay buộc chặt bên hông, mới thở dốc lo lắng : "Đừng ! ! Nếu như trong cuộc đời, người muốn cùng nhau hưởng ngọt bùi cay đắng của rượu, người kia nhất định là em!"

      Trong lòng của Đường Khả Hinh lại đau xót, cắn răng tránh ra khỏi ngực của , khóc : "Em tin lời của !"

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, chợt nắm chặt bả vai của , nhìn khuôn mặt của lệ rơi ngừng, trong lòng đau nhói, : "Em tin tưởng sao?"

      "Em tin! !" Đường Khả Hinh kêu to!

      " mới vừa uống Margaux, bây giờ em muốn nếm thử chút ?" Trang Hạo Nhiên nhìn , vội vàng .

      Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn tức giận kêu to: "Em muốn! !"

      "Nếm thử chút! !" Trang Hạo Nhiên lời mới vừa dứt, lập tức vươn tay bưng khuôn mặt nhắn của , cúi xuống hôn lên môi của .

      "Ưmh. . . . . ." Đôi môi Đường Khả Hinh bị lấp kín, kêu khẽ tiếng, đôi tay liều mạng nắm chặt cánh tay của , muốn giãy giụa tránh nụ hôn kia! !

      Trang Hạo Nhiên lại bá đạo mạnh mẽ ôm chặt eo nhắn của , hôn môi của , cuồng nhiệt khẽ liếm mút. . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh lại níu áo sơ mi trắng của , khó chịu nổi kích tình của , mới vừa muốn mở miệng thở, đầu lưỡi của Trang Hạo Nhiên xông vào, cùng với đầu lưỡi của hoàn toàn quấn lấy, đôi tay nắm chặt hông của , ngừng xoa, xoa mạnh, váy ngắn rút lên, giữa hai chân như như . . . . . .

      Ngoài vườn hoa truyền đến chút tiếng động, quản gia cho rằng ông chủ khỏi, vừa muốn vào tắt đèn, lại thấy Trang Hạo Nhiên ôm hôn ngọt ngào tối nay, ông ta lập tức lách mình khỏi vườn hoa, thuận tiện đóng cửa sắt lại.

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhìn ra ngoài cửa, lập tức ôm ấp lấy Đường Khả Hinh, vừa hôn vừa tới căn hộ.

      "Trang Hạo Nhiên! ! buông ra! ! khi dễ em," Hai người bọn họ kích tình hôn môi nóng bỏng, di chuyển đến cạnh cửa căn hộ Đường Khả Hinh khóc muốn đẩy ra. . . . . .

      "Khả Hinh!" Trong lòng Trang Hạo Nhiên lại lộ ra mấy phần khát vọng sau khi say, ôm thân thể mềm mại của giãy giụa, lại đè bên cạnh cửa, lại cúi xuống hôn lên môi của , vừa triền miên nóng bỏng hôn, vừa cảm tính dẫn dụ : "Chẳng lẽ, em thích nụ hôn của ? chút cũng thích?"

      Đường Khả Hinh bị đè ở bên tường, hôn tình mê ý loạn, trong đầu nhớ tới mới vừa : Phụ nữ bên cạnh là Quỳnh Tương Ngọc Dịch, ra cũng chút mùi hoa thân thiết của Khả Hinh để cho sôi trào. . . . . . Nước mắt của là chả rơi xuống. . . . . .

      "Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên chợt ôm lấy Đường Khả Hinh, vừa nóng bỏng hôn, vừa lên lầu.

      ***

      " buông em ra!" Bên trong gian phòng truyền đến tiếng kêu khóc.

      Trang Hạo Nhiên chợt đè Đường Khả Hinh ở giường nệm trắng như tuyết trong gian phòng theo phong cách Châu Âu, ở giường nệm mềm mại như nước, càng mút cánh môi của mạn hơn, chỉ cần thưởng thức vị ngọt của, vẫn kềm chế được.

      "Buông em ra. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa lắc khuôn mặt, vừa khóc níu áo sơ mi của , ngờ dùng sức quá mạnh, kéo cúc áo sơ mi của xuống, lộ ra lồng ngực kiên cố của .

      Trang Hạo Nhiên là nhân vật nào? ngây thơ, quá hiểu làm thế nào trêu đùa và hấp dẫn, tối nay say, hơi thở cả người tản ra giống như dời núi lấp biển lao thẳng tới, ôm chặt vào trong ngực, mạnh mẽ hôn môi của , tay cách quần áo trắng như tuyết, mạnh mẽ xoa nắn hai bầu ngực căng tròn của , chút sôi trào, giống như động vật bị kích thích, từ đầu ngón tay của , thẳng vọt tới đại não, hưởng thụ tiếng kêu rên: "Khả Hinh, bảo bối của . . . . . . muốn em. . . . . ."

      Đường Khả Hinh giãy giụa, bị vỗ về chơi đùa đến đỏ mặt đỏ tai, cả đại não lập tức tê dại, thân thể dần dần mềm nhũn, mặc dù hai chân muốn co lên giãy giụa, lại dần dần còn hơi sức. . . . .

      Đêm kéo dài.

      Trăng sáng giống như muốn theo dõi bí mật của bọn họ, nhưng ánh đèn cả căn hộ chợt tắt ngấm. . . . . .

      "Nhóc. . . . . ."

      Hai bóng người chồng lên nhau, lại nồng tình mật ý giao nhau chung chỗ, từng trận tiết tấu, lay động giường nệm, phát ra thanh kích tình làm người ta đỏ mặt, cho đêm lãng mạn này tăng thêm mấy phần cảm động.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 554 : CHỊU TRÁCH NHIỆM

      Nước , tòa biệt thự.

      Mấy con chim bồ câu trắng như tuyết bay lượn ở bầu trời xanh thẳm, tòa biệt thự trang nghiêm đứng vững giữa trời, tọa lạc trong dãy núi xanh tươi, phía trước tượng phun thần tình màu vàng óng, phun vô số bọt nước lãng mạn, tạo thành cầu vồng bảy màu, ngay cả đám mây trắng cũng vui vẻ bay qua. . . . . .

      Tiếng chuông điện thoại di động, giống như từ chỗ vắng vẻ trong tòa biệt thự vang lên.

      Đó là phòng ngủ xa hoa, trang nhã tinh khiết gần hai trăm mét vuông mang phong cách Châu Âu, bên trái phòng ngủ để bức tranh vô giá do danh gia điêu khắc, lò sưởi trong tường, hai bên trái phải là hàng nến, lộ vẻ quí phái, ghế nằm màu tím đặt xuống ở bên cạnh cửa sổ sát đất cao ba thước, ánh mặt trời chiếu xuống, bức màn che màu vàng nhạt có tua ren rũ xuống do chuyên gia thời trang quốc tế tự tay may. . . . . .

      cơn gió nhàng bay tới.

      Bức rèm che giữa phòng ngủ nhàng đung đưa, lờ mờ nhìn thấy bên trong giường lớn cổ xưa xa hoa, có vật đen lay động.

      Chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên.

      Người giường nệm, mặc váy ngủ dài trắng như tuyết, tóc hơi xoăn, vén bên ngực trái, nằm nghiêng ở giường nệm trắng như tuyết, hai mắt khép chặt, lông mi dài mộng ảo phủ xuống.

      thanh tin nhắn vang lên lần nữa.

      Ân Nguyệt Dung khẽ nhíu mày, rốt cuộc mở hai mắt hơi lộ ra mệt mỏi, cả người có chút đau nhức đưa tay nắm điện thoại di động, mắt buồn ngủ lim dim liếc nhìn màn hình, là tin nhắn đa phương tiện, bà ngạc nhiên mở ra xem, sau đó nhìn thấy tấm hình, đó là tấm hình học viện Trinity ở Cambridge, đầu tiên bà liếc nhìn con trai của mình, đứng ở dưới cây táo xấu xí, có thể giơ lên tay làm dấu yeah, bà sững sờ, người giống như vẫn còn ở trong mộng, mắt lơ đãng quét nhìn bên cạnh . . . . . .

      "Soạt! ! ! !" Ân Nguyệt Dung lập tức căng thẳng vén chăn ngồi dậy, tay giơ máy lên, dùng ngón tay trỏ và ngón cái lập tức phóng đại tấm hình kia, sau đó nhìn thấy ngọt ngào, khuôn mặt trái xoan, hai mắt to, nở nụ cười giống như vầng trăng rằm, vài sợi tóc buông xuống trán, càng lộ ra khí chất trong sáng hiền lành. . . . . .

      Ân Nguyệt Dung ngây người, giơ máy lên, trừng to mắt nhìn cực kỳ đáng cực kỳ ngọt ngào ở bên trong, bà giống như bị kinh sợ khổng lồ, chợt dùng hết huyệt Dũng Tuyền, phát ra tiếng kêu lớn nhất, kêu: "A . . . . . ."

      Cả tòa biệt thự chợt bị chấn động! ! Quản gia hai nước Trung Tây, còn có mấy người phụ tá cho quản gia, bao gồm người giúp việc thân cận chăm sóc, rối rít ở mỗi nơi trong tòa biệt thự xa hoa, lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn hành lang dài yên tĩnh.

      Vô số tiếng bước chân nhanh chóng vang lên!

      Nữ quản gia người Trung Quốc tuổi chừng bốn mươi, Ngọc Phân, người mặc đồng phục màu đen, chải búi tóc trang nhã, nghe thanh này, dẫn cả đám người giúp việc bước nhanh tới, vừa chạy vừa căng thẳng gọi: "Bà chủ! !"

      Cửa chính phòng ngủ bị mở ra, đám người Ngọc Phân gấp gáp tới, cũng thấy Ân Nguyệt Dung mặc váy dài ngỗ lông ngỗng trắng tinh, bên ngoài khoác áo choàng tua ren màu trắng, mái tóc dài rũ xuống bên trái, cái ót cắm cây trâm bằng kim cương 13 Karla khảm chim Phượng Hoàng 12 màu sắc, người chân quỳ gối ở trước tủ quần áo tường bên mép giường, hết sức căng thẳng, hết sức cuồng loạn, hết sức hưng phấn lấy quần áo sang trọng của mình, nhét toàn bộ vào trong rương, động tác nhanh chóng, cử chỉ nhanh nhẹn khiến tất cả mọi người thất kinh! !

      "Bà chủ? Bà. . . . . . Bà làm gì vậy?" Ngọc Phân lập tức nửa quỳ ở trước mặt của Ân Nguyệt Dung, căng thẳng hỏi.

      Ân Nguyệt Dung vừa cầm quần áo nhét vào trong rương, vừa ngẩng đầu nhìn Ngọc Phân hào hứng phấn đến muốn khóc : "Tôi muốn tìm con dâu của tôi! ! Tôi lập tức tìm con dâu của tôi! ! Ôi chao, cũng biết, ấy có đôi mắt to, tôi vừa nhìn chỉ thích, tương lai sinh ra đứa bé nhà tôi, nhất định là rất đẹp! !"

      xong, lại cầm hộp trang sức, bên trong tất cả đều là đồ trang sức vô giá làm bằng pha lê, toàn bộ nhét vào ! ! !

      "Bà chủ! Trước tiên bà đừng kích động như thế! !" Ngọc Phân có chút lo sợ, lập tức xoay người, căn dặn phạ tá, : "Nhanh trường đua ngựa thông báo cho ông chủ!"

      "Vâng! !" Nữ phụ tá mặc đồng phục màu xanh dương đậm, lập tức căng thẳng chạy ! !

      " cần thông báo cho ai, tôi muốn mình tìm con dâu của tôi! !" Ân Nguyệt Dung lập tức mình cắn răng nắm rương hành lýthật to của mình, lập tức mang giày đáy bằng màu trắng, phát điên kéo ra ngoài.

      "Bà chủ! Trước tiên bà nên kích động, cho dù muốn ra ngoài, cũng phải rửa mặt trước, bà cho tôi chút thời gian, chúng tôi lập tức gọi máy bay trực thăng!" Ngọc Phân thực vội vã căng thẳng, lộ ra bất đắc dĩ theo sát ở phía sau, gọi!

      " cần! Tôi muốn tự lái xe ! Dù sao tôi thi được bằng lái!" Ân Nguyệt Dung xong, người lôi kéo cái rương ra khỏi phòng ngủ chính của mình, hết sức kích động dọc theo hành lang dài màu vàng, xuống dưới lầu.

      " xảy ra chuyện gì?" Trang Ngải Lâm mặc áo thu ba lỗ màu trắng và quần thể thao màu đen, vừa ngáp, vừa vặn eo bẻ cổ, ra gian phòng của mình, sau đó mơ hồ lim dim nhìn thấy mẹ của mình, gấp gáp kéo rương, phát điên ra ngoài, sững sờ, lập tức ngăn ở giữa hành lang, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ! ! Mẹ làm gì thế?"

      Ân Nguyệt Dung nhìn thấy con , lập tức giống như tiên nữ nhào tới bên cạnh , hưng phấn mở điện thoại di động, kích động : "Con xem ! ! Bạn của Hạo Nhiên !"

      "À? Bạn ?" Trang Ngải Lâm vừa nghe, trước hết ghét bỏ hơi cười, mới nghiêng người tới trước mở to hai mắt nhìn hình trong điện thoại di động, quả em trai của mình cùng khả ái, ăn mặc nhàng khoan khoái đứng chung chỗ, ánh mắt của nhíu lại, : " bé này khá quen ?"

      "Con biết?" Ân Nguyệt Dung trợn to hai mắt, nhìn con , la hoảng lên: "Con biết?"

      Trang Ngải Lâm lên tiếng, lại cúi đầu liếc mắt nhìn bé kia, quả nhiên là Đường Khả Hinh, lập tức nhìn mẹ, bất đắc dĩ cười : "Ôi chao, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, ấy phải bạn của Hạo Nhiên, ấy là em của Hạo Nhiên mới vừa nhận ở trong nước."

      "Em ?" Ân Nguyệt Dung kêu to lên: "Em ?"

      "Đúng vậy. . . . . ." Trang Ngải Lâm cười .

      "Con bé ngu ngốc này! !" Ân Nguyệt Dung lập tức đoạt lấy điện thoại di động, lại phóng đại cả khuôn mặt của con trai cho con nhìn, : "Con thấy được chưa? Thấy ? Nhìn chút, mắt, mũi, miệng, còn có vẻ mặt!"

      Trang Ngải Lâm chút cũng có hứng thú, liếc về phía khuôn mặt thối của em trai, cười : "Con thấy rồi, mấy chục năm cậu ấy thay đổi, chính là dáng vẻ chán ghét."

      Ân Nguyệt Dung rất vội, kêu tiếng, lại : "Tại sao con ngốc như vậy chứ? Con có thấy qua lúc em trai của con ở bên cạnh , là nét mặt này sao? Đây chính là nét mặt thích! ! Nét mặt rất ưa thích, rất ưa thích ! !"

      Trang Ngải Lâm nhìn mẹ kích động như thế, liền bật cười nhìn lại tấm hình này, : " thể nào?"

      " chuyện với con vô dụng! Mẹ phải tìm con dâu của mẹ!" Ân Nguyệt Dung hai lời, liền muốn cất điện thoại di động bước . . . . . . .

      "Nguyệt Dung?" Trang Tĩnh Vũ mặc thường phục, nhanh chóng từ trường đua ngựa tới, thấy vợ kích động như thế, ông lập tức rất hồi hộp hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Quản gia em. . . . . ."

      "Tĩnh Vũ! ! nhìn con dâu chúng ta!" Thấy chồng tới, lập tức căng thẳng hưng phấn cầm điện thoại di động, mở hình cho chồng nhìn, kích động : "Rất ngọt ngào! ! Rất đáng ! ! Rất hiền lành! ! xem , ấy giơ dấy tay, rất đáng ! ! ấy chính là con dâu em muốn tìm !"

      "Chuyện này. . . . . ." Trang Tĩnh Vũ nghe vợ kích động như vậy, ông cũng tò mò cầm lấy điện thoại, quả nhìn thấy con trai cùng vui vẻ đứng chung chỗ chụp hình, sau đó kia tựa vào bả vai của con trai, nở nụ cười xinh đẹp nhìn ống kính, có chút ngượng ngùng giơ dấu tay đáng . . . . . . Hai mắt của ông lập tức ngưng tụ! !

      ***

      Cambridge, sáng sớm sươngmù chưa tản , tràn ngập ở giữa rừng cây.

      đến bao lâu, ánh mặt trời đón trận gió, chiếu xuống, rơi vào nóc căn biệt thự màu trắng, biệt thự ở khu vực này, phải là chính khách nước hoặc xã hội thượng lưu, thể vào ở.

      Bên trong vườn truyền đến tiếng va chạm dọn dẹp chén đĩa.

      Quản gia đứng ở cạnh bể bơi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn những người giúp việc mặc đồng phục màu đen, nhanh chóng dọn dẹp rượu và bánh ngọt đêm qua, đặt vào trong xe thức ăn, thỉnh thoảng ông ta lại căn dặn mấy người giúp cố gắng nhàng, bởi vì ông chủ vẫn còn nghỉ ngơi, xong, quản gia cũng nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ban công màu trắng lầu hai, cửa sổ sát đất đóng lại chặt kín, rèm cửa sổ màu trắng rơi xuống. . . . . .

      Ánh mặt trời theo thời gian trôi qua, chiếu xuống trước cửa sổ sát đất.

      Gian phòng lập tức sáng lên mảng lớn.

      Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, người trần truồng lộ ra phần lưng to lớn, nằm ở giường nệm trắng như tuyết, thở dốc hơi, lại kéo chăn nệm, che đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say.

      "Soảng ! !" Dưới lầu có tiếng chén đĩa vỡ vụn, trong buổi sáng yên tĩnh truyền đến!

      Hai mắt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, rốt cuộc theo bản năng ở trong mơ hồ tỉnh lại, thở mạnh hơi, chậm rãi mở mắt, híp đường may, nhìn thấy cửa sổ sát đất phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, tạo thành vùng sáng nhức mắt, khép mắt lại, cả người đau nhức ngồi bật dậy, tựa vào trước giường, mặt ngó cửa sổ sát đất, tiếp tục nhắm mắt lại nghĩ làm sơ nghỉ ngơi, lồng ngực to lớn bên trái lướt qua vài dấu tay màu hồng. . . . . .

      Cả căn phòng, vẫn phát ra mùi rượu đỏ hết sức mê hoặc.

      Trang Hạo Nhiên mệt mỏi, mơ hồ mở mắt, yên lặng nhìn chai Conti cũng hết rồi, chai rượu nằm nghiêng thảm lông in mảng lớn vết rượu đỏ thẫm . . . . . .

      "Tối hôm qua uống bao nhiêu ?" Trang Hạo Nhiên vươn tay vuốt mạnh cái trán, thanh khàn khàn kêu tiếng, vừa định nhấc chăn đứng dậy, nhất thời cảm giác cả người mình trống , đầu tiên sững sờ, sau đó mơ hồ nghiêng mặt nhìn giường nệm mềm mại trắng tinh bên cạnh, có vết máu đỏ thẫm, vào buổi sớm hôm nay đặc biệt chói mắt, trái tim nhảy lên, ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn chòng chọc vết máu này, lúc này trong đầu ra đoạn ngắn nào đấy đêm qua, có ở trong bóng tối khóc thút thít, đón mình tiến vào, nước mắt ào ào lăn xuống!

      Nhưng tại thấy!

      "Trời ạ! !" Lúc này xung quanh Trang Hạo Nhiên như bị sét đánh, rầm rầm vang lên, lập tức nhớ lại đêm qua uống rượu xong và tất cả những chuyện làm với Đường Khả Hinh, lập tức gấp kêu lên tiếng, vừa căng thẳng điên cuồng gấp kéo áo ngủ trắng tinh mặc lên người, vừa ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, người kia đâu? buộc chặt dây, vừa lao ra phòng kêu to: "Đường Khả Hinh? ? ?"

      Quản gia nghe được tiếng của Trang Hạo Nhiên, lập tức vào biệt thự, lại thấy Trang Hạo Nhiên nhào xuống lầu, căng thẳng hỏi mình: "Where is Khả Hinh?" (Đường Khả Hinh ở nơi nào?)

      Ông ta cũng có chút căng thẳng trả lời: "She had al¬ready left" ( ấy khỏi)

      Trang Hạo Nhiên lập tức kinh hãi, hỏi: "When did she leave?" ( khỏi lúc nào)

      Quản gia nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn đồng hồ, mới ngẩng đầu lên nhìn : "Sev¬en alound. . . . . ." (ước chừng bảy giờ)

      Trang Hạo Nhiên vừa nghe, đau lòng kêu tiếng, lập tức xoay người vọt vào biệt thự, trong lúc bối rối tắm rửa người chút, để cho mình bình tĩnh lại, suy nghĩ tới có thể về nơi đó, mới vội vàng mặc áo len cổ chữ V màu xanh dương, quần tây màu đen, nắm tây trang màu đen, vừa mặc, vừa nhảy lên xe thể thao, điên cuồng đạp chân ga cho xe chạy về hướng nhà hàng! ! !

      Xe chạy qua con đường uốn lượn! !

      Trang Hạo Nhiên vừa cầm tay lái, vừa căng thẳng nhớ tới đêm qua mình ôm Đường Khả Hinh ở trong bóng tối, này ở trong ngực mình khóc thút thít đau, đau lòng kêu to tiếng, vỗ mạnh vô lăng, kêu to: "Đáng chết! ! ! ! Mẹ kiếp. Tôi cần ăn đòn! !"

      vội vàng nhắm hướng, đau lòng lái xe chạy nhanh tới phía trước! !

      Phòng ăn Bách Hợp.

      Bruce và Niky thức dậy, ra chỗ ngồi ngoài trời, sửa sang lại khăn trải bàn màu tím . . . . . .

      Xe thể thao thắng gấp ở đường lớn cây Nguyệt Quế, chi tiếng vang dội.

      Trang Hạo Nhiên cảm giác cuồng loạn, gấp gáp dừng xe, quay đầu nhìn thấy Bruce và Niky kinh ngạc nhìn mình, tim của nhảy thình thịch, suy nghĩ xem người kia đâu? lập tức nhảy xuống xe thể thao, căng thẳng bước nhanh tới phòng ăn, trải qua cây cầu mới vừa muốn hỏi Đường Khả Hinh đâu, lại nghe được bên trong có loạt tiếng bước chân, lập tức dừng bước chân, thấy khuôn mặt nhắn của Đường Khả Hinh còn chút đỏ ửng, nhưng vẫn có chút tiều tụy, mặc đồng phục phòng ăn, ôm bao lớn khăn trải bàn màu tím, trong phòng ra, đầu óc hỗn loạn, biết nghĩ cái gì. . . . . .

      Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng tiều tụy của , trong lòng lập tức đau nhói, gọi : "Đường Khả Hinh?"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên gấp gáp nhìn mình tới, hai mắt lộ ra vội vàng và hối hận, nhìn ánh mắt , trái tim đập lợi hại, nắm chặt khăn trải bàn, ánh mắt nhấp nháy, mâu thuẫn căng thẳng. . . . . .

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên bước tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mới vừa muốn chuyện. . . . . .

      " cần chịu trách nhiệm với em! ! !" Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng chỉ vào , tức giận kêu to! !

      Trang Hạo Nhiên sững sờ, trợn to hai mắt nhìn , biết làm sao, kêu khẽ tiếng: "À?"
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 555: CHÍN GIỜ TỐI NAY

      "Em cũng chịu trách nhiệm với ! !" Đường Khả Hinh lại kêu to!

      Trang Hạo Nhiên nghe vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn : "Em biết em ?"

      "Em biết muốn gì!" Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn : " muốn với em, cùng em lên giường, muốn chịu trách nhiệm với em đúng ?"

      " . . . . ." Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn chuyện.

      " nghĩ quá nhiều! !" Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng, lúng túng đến đỏ mặt : "Lên lần giường để cho chịu trách nhiệm? Vậy phải em rất thua thiệt?"

      ". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên rất khó tin nhìn .

      Đường Khả Hinh rất nóng nảy cuồng loạn, ôm khăn trải bàn, ánh mắt lóe lên căng thẳng : " đừng hiểu lầm! Em tuyệt đối phải bởi vì thích mà lên giường với ! Đó là bởi vì em uống say, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên mới xảy ra chuyện như vậy! ! Đây vốn chính là chuyện rất khoa trương! cũng cần phóng đại! ! Nếu như đến lỗi, chúng ta đều có lỗi! Chủ yếu lỗi ở em..em nên nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi!"

      "Chuyện giữa chúng ta đừng ấy!" Trang Hạo Nhiên nhanh.

      "Đó là lỗi của Từ Chí Ma!" Đường Khả Hinh kêu to.

      "Liên quan gì đến Từ Chí Ma?" Trang Hạo Nhiên gấp chết người, gọi.

      "Nếu như phải bởi vì bài thơ đó, chúng ta xảy ra chuyện như vậy! Đều là lỗi của ông ấy! !" Đường Khả Hinh kêu to.

      "Thân ái! ! Có thể để cho câu ?" Trang Hạo Nhiên chịu nổi, gọi! !

      "Đó chính là lỗi của Margaux! lỗi của Conti! ! Tóm lại tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là sai! !" Đường Khả Hinh lại kêu.

      Trang Hạo Nhiên sắp điên, cũng kêu lên: "Tất cả đều là lỗi của ! ! Là tốt! ! Để cho em bị thương! ! làm cho em khổ sở như vậy, lúng túng như vậy, xin lỗi! Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, tối hôm qua chúng ta lên giường là !"

      "A . . . . . . " Đường Khả Hinh nghe xong lời này, đột nhiên điên cuồng ôm khăn trải bàn, kêu to: "Niky. . . . . . . ."

      Niky cầm đĩa ra, nghe tiếng gọi như thế, đĩa trong tay soảng tiếng rơi mặt đất, kích động kêu to: "No. . . . . . . "

      Trang Hạo Nhiên mất hồn, nghe được phía sau phòng ăn truyền đến tiếng kêu, đột nhiên trợn mắt, thấy phía trước vọt ra năm con chó lông vàng cực to nhe răng phóng tới bên này, hít vào ngụm khí lạnh, trợn to hai mắt lui về phía sau mấy bước, cuối cùng hoảng sợ đến ngã mặt cỏ.

      Năm con chó lông vàng cực to rống tiếng, nghe mệnh lệnh của chủ nhân, mới vừa muốn nhào tới Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên hoảng sợ muốn kêu lên. . . . . .

      "Ngừng! !" Đường Khả Hinh thở hổn hển ngẩng đầu, cách giữa con chó bự lông vàng, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: " ! Em rồi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra qua! ! !"

      Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh gấp gáp : "Khả Hinh! ! Cho cơ hội ngồi xuống chuyện với em chút được ? muốn biết, tối hôm qua. . . . Rốt cuộc có làm đau em hay , muốn biết . . . ."

      "A . . . . . " Đường Khả Hinh lại khàn giọng hô to, lại muốn gọi cẩu cẩu. . . . . .

      "No! !" Niky chợt nhào qua, phát kéo lấy dây xích chó con chó lông vàng cực to cầm đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to: "Go! Now!"

      "Đường Khả Hinh! ! Ngay cả cơ hội chuyện cũng cho sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn kêu to! !

      " ! !" Đường Khả Hinh dậm chân quát to tiếng, liền ôm lấy khăn trải bàn của mình, chợt xoay người bước , đúng lúc này, thấy Ellen đứng ở hành lang phòng ăn nhìn mình, trong lòng của căng thẳng, chuyện nữa, qua bên cạnh nhanh về phía trước.

      Ellen nhìn cái, mới có chút tức giận và phẫn uất nhìn Trang Hạo Nhiên.

      "Khả Hinh! !" Trang Hạo Nhiên lại muốn tiến lên!

      "Grừ..! ! !" Con chó lông vàng cầm đầu muốn cắn chết Trang Hạo Nhiên!

      Trang Hạo Nhiên chợt lui về phía sau bước, cố kỵ nhìn mấy con chó chết tiệt này, thở gấp, vẫn nghĩ tới Đường Khả Hinh, chịu lui về phía sau. . . . . .

      "Go! ! No!" ( mau, tôi giữ nổi.) Niky đầu đầy mồ hôi kéo con chó lông vàng, nhìn Trang Hạo Nhiên gấp gáp gọi.

      Ellen cũng thuận thế xuống, nhìn : "Let her calm down. . . . . ." (để cho ấy yên tĩnh chút).

      Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn cánh cửa phòng ăn, do dự lâu, mới bất đắc dĩ xoay người khỏi.

      Bên trong gian phòng.

      Đường Khả Hinh ôm khăn trải bàn, tựa vào cạnh cửa, hai mắt nổi lệ nghe bên ngoài tiếng chó sủa ít dần, biết người kia khỏi, thở dốc hơi, đầu tựa vào cửa, trong đầu cảm giác hỗn loạn, muốn chuyện.

      Qua lúc lâu.

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      Thân thể Đường Khả Hinh cứng rắn, lập tức căng thẳng gọi: "What?"

      Tiếng của Niky truyền đến: "Is me!" (là tôi)

      Đường Khả Hinh nghe ậy, mới chậm rãi đứng lên, mở cửa, thấy Niky có chút bất đắc dĩ cười nhìn mình, vẻ mặt cũng mờ mịt và mệt mỏi nhìn Niky. . . . . .

      "He asked me to give you. . . . . .” (vừa rồi ấy lại quay lại, ấy bảo tôi đưa cho . . . . . . ) Niky đột nhiên nâng cái túi, đưa cho Đường Khả Hinh.

      Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhận lấy cái túi, từ bên trong lấy ra cái hộp màu hồng, mở ra, là đôi giày múa chuồn chuồn đêm qua mình để lại hồ bơi, trong lòng của đau nhói, nhìn đôi giày này, nhớ tới đêm qua hai người ngồi ở bên bể bơi chuyện phiếm, ra đây là ngày thứ nhất nghe Trang Hạo Nhiên lời xuất phát từ đáy lòng, hai mắt của chợt đỏ bừng, mới vừa muốn đậy nắp, lại nhìn thấy bên cạnh có tờ giấy nho . . . . . .

      ngạc nhiên cầm tờ giấy lên, mở ra, trước mặt là chữ viết của Trang Hạo Nhiên: tỉnh dậy nhất định có ăn cái gì chứ? Mua cho em bánh mì và sữa tươi em thích ăn.

      Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ, nhắc túi, từ bên trong lấy ra cái hộp tiện lợi, mở ra, thấy bên trong là bánh ngọt chocolate và chai sữa tươi dâu tây mình thích ăn, trong lòng khỏi ấm áp, có chút xúc động, phát bên cạnh bánh ngọt đút tờ giấy nho màu xanh dương, cũng là chữ viết phóng khoáng của Trang Hạo Nhiên: "Tối nay chín giờ tới đón em."

      có lời thừa thải, câu đơn giản: tối nay chín giờ tới đón em.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh khẽ ấm áp, nhìn bánh ngọt và sữa tươi, nước mắt chảy xuống.

      chiếc Rolls-Royce phiên bản dài hướng về phía Cambridge chạy nhanh tới.

      Trang Ngải Lâm mặc T-shirt màu trắng, cổ sâu tay ngắn, quần jean màu xanh dương đậm, tựa bên cửa xe, hết sức hết sức nhàm chán cắn viên ô mai trước khi ra ngoài, bất đắc dĩ thở dài, nhìn phong cảnh Cambridge, suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì?

      " này tên gọi là gì?" Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung kích động hưng phấn dựa vào con , hỏi! !

      Trang Ngải Lâm thở dài, mới trả lời mẹ: "Gọi Khả Hinh. . . . . ."

      "Khả Hinh?" Ân Nguyệt Dung vừa nghe cái tên này, mắt sáng lên, lại kích động : "Cái tên này dễ nghe! !"

      Trang Ngải Lâm ngáp mạnh cái, quay mặt muốn nhìn mẹ.

      " ấy biết bơi lội hay ?" Ân Nguyệt Dung lại căng thẳng nhìn con , hỏi!

      Trang Ngải Lâm vẫn còn rất giấc buồn ngủ, nhìn mẹ thở dài, : " biết. . . . . ."

      Ân Nguyệt Dung sững sờ, lập tức rất nghiêm túc vươn tay che lồng ngực của mình : " biết bơi lội có quan hệ! ! Mẹ học! !"

      Trang Ngải Lâm cảm thấy buồn cười quay mặt sang, nhìn mình mẹ, : "Mẹ học?"

      "Đúng! ! Mẹ học! !" Ân Nguyệt Dung rất chắc chắn.

      Trang Ngải Lâm hết sức khoa trương nhìn mình mẹ rất căng thẳng, nhịn được nữa cười : "Mẹ! ! Mẹ căng thẳng như vậy, chẳng may người con dâu này ấy phải là bạn của Trang Hạo Nhiên mẹ làm sao?"

      Ân Nguyệt Dung lập tức nghiêm trang : "Nam chưa cưới, nữ chưa gả, cái gì cũng có thể, vô cùng có thể! Đây là cha của con đấy!"

      Trang Ngải Lâm im lặng, bất đắc dĩ nhìn mẹ, ah tiếng, cười : "Mẹ lợi hại!"

      "Tại sao xe này chạy chậm như vậy? Chẳng may con dâu của mẹ biến mất sao?" Ân Nguyệt Dung lại căng thẳng nhìn tài xế, gọi: "Lái nhanh chút! !"

      "Vâng! Bà chủ! !" Tài xế lập tức tăng tốc lao .

      "Mẹ, bình thường phải mẹ say xe sao? Mẹ luôn ngồi máy bay trực thăng đấy?" Trang Ngải Lâm trêu chọc mẹ của mình, cười .

      Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung căng thẳng nhìn tới trước xe, gấp gáp : "Mẹ muốn lúc mẹ nhìn thấy con dâu, xảy ra cố rơi máy bay!"

      ". . . . . . . . . ." Trang Ngải Lâm nhìn bà, phản đối.

      "Em trai con đâu?" Lúc này Ân Nguyệt Dung mới nhớ tới con trai của mình.

      Trang Ngải Lâm suy nghĩ chút, liền gãi tóc dài : "Giống như ở Cambridge chứ?"

      "Con gọi điện thoại cho nó, mẹ tới, nó có thể cút!" Mặt mũi Ân Nguyệt Dung tràn đầy hưng phấn cười .

      ***

      Trang Hạo Nhiên bâng quơ mở mui xe thể thao của mình, dọc theo đường lớn dài trong rừng chạy nhanh tới phía trước, gió mãnh liệt đập vào mặt, nhớ tới ở trong phòng ôm hôn Đường Khả Hinh, ôm thân thể mềm mại của , mút đầu lưỡi của , bị bắt được chút trí nhớ, đôi bàn tay bé của ôm cổ mình, hai mắt thoáng qua nụ cười cảm động, cùi chỏ khẽ tựa vào bên cửa xe, ngón tay chạm vào môi mỏng khoêu gợi của mình. . . . . .

      "Đau quá. . . . . ."

      Lúc bị tiến vào, giống như vẫn còn nghe tiếng khóc trong đêm qua.

      Trang Hạo Nhiên cầm vô lăng tay, hai mắt lại lên vài tia kịch liệt, nuốt cổ họng, thở dốc hơi, tập trung tinh thần lái xe, nhìn biệt thự ở phía trước, liền lái chậm lại, cho xe từ từ dừng ở dưới gốc cây đào trước biệt thự. . . . . .

      bóng đen, từ trong rừng cây ra, vẻ mặt nghiêm túc và trầm nhìn .

      Trang Hạo Nhiên ngồi ở xe thể thao, yên tĩnh suy nghĩ kỹ lúc, mới cởi bỏ dây nịt an toàn ra.

      Trong bóng tối, từ trong rừng cây xuất , chậm rãi giơ súng lục lên, nhắm ngay vị trí trái tim Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra ánh sáng thần chết.

      Trong lòng Trang Hạo Nhiên còn nhớ tới Đường Khả Hinh, có lưu ý tình huống xung quanh, chỉ cất bước tới biệt thự.

      Phụt . . . . . . .

      tiếng súng vang, thức tỉnh con chim trong lồng, thức tỉnh đám mây bay bầu trời, thức tỉnh vận mệnh ngủ mê.

      Trang Hạo Nhiên im lặng ở trước cửa biệt thự, nhìn tới trước cửa, cảm giác trái tim bốc cháy, chớp hai mắt, giống như muốn rất nhiều lời, nhưng vào lúc này, chậm rãi ngã xuống đất. . . . . .

      Ánh mặt trời chiếu xuống, rơi vào thân thể của , chiếu rọi nghiêng mặt của , hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài, giống như chỉ ngủ thiếp .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 556: MÙA NÀY ĐỪNG TỚI

      Mấy chiếc xe hơi màu đen từ thị trấn Cambridge chậm rãi chạy đến, dần dần chạy tới Phòng ăn Bách Hợp, làm cho người đường rối rít ghé mắt. . . . . .

      Ngồi trong xe dẫn đầu là quý ông người chừng sáu mươi tuổi, Johnson, Trưởng Giám sát viên cuộc so tài rượu đỏ lần này, chuyên gia rượu đỏ được hoan nghênh nhất thế giới, mặc tây trang màu đen, thắt nơ màu bạc, khuôn mặt lạnh lùng, ngồi ở sau xe, xoay mặt nhìn đường phố náo nhiệt của Cambridge. . . . . .

      chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi từ con đường Cambridge khác lái tới, sắp đụng đầu với chiếc xe phía trước, nhưng đột nhiên xuất hai người mặc đồng phục màu đen ra ngăn cản ở trước xe.

      Chi . . . . . . chiếc xe Rolls-Royce thắng gấp ở trước hai người, tài xế chỉ thiếu chút nữa tức miệng mắng to: "Ai dám cản đường?"

      Trang Ngải Lâm và Ân Nguyệt Dung hai người ngạc nhiên ghé đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Hai người đàn ông áo đen, nhanh chóng tới chỗ ngồi sau xe, thấy Trang Ngải Lâm cung kính gọi tiếng đại tiểu thư, liền cúi đầu xuống, ở bên tai của gì đó, nghe xong, ngay lập tức gật đầu.

      " xảy ra chuyện gì?" Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn con , ngạc nhiên hỏi.

      Trang Ngải Lâm lên tiếng, chỉ căn dặn tài xế : " tại chúng ta khỏi, trở về Luân Đôn!"

      "À?" Ân Nguyệt Dung nghe vậy, đột nhiên kinh ngạc nhìn con hỏi: "Ngải Lâm! ! Con cái gì ? Chúng ta vất vả tới chuyến, tại muốn về? Mẹ muốn tới tìm con dâu của mẹ !"

      "Ôi chao, mẹ! !" Trang Ngải Lâm lập tức kéo bả vai của mẹ, lại ngẩng đầu lên căn dặn tài xế, gấp gáp : "Mau! Chúng ta trở về Luân Đôn, lập tức!"

      "Vâng!" Tài xế nghe xong, lập tức chuyển tay lái, quay xe chạy về Luân Đôn!

      Mấy chiếc xe hơi màu đen lập tức quẹo cua lái về phía Phòng ăn Bách Hợp, chiếc Rolls-Royce chợt biến mất ở trong đường lớn.

      Johnson ngồi ở sau xe, giống như nhìn vào trong kính chiếu hậu, xuất chiếc xe nào đó hết sức quen thuộc, nhưng bởi vì phương hướng chạy về phía trước quá nhanh mà thấy , ông ta cũng truy cứu, ánh mắt nhìn phía trước lần nữa, tranh tài rượu đỏ vòng cuối cùng về doanh thu sắp hoàn thành, hôm nay ông ta theo quy định cuộc thi đấu đến kiểm tra kết quả cuối cùng.

      Phòng ăn Bách Hợp.

      Chuông điện thoại vang lên, Bruce chạy vào phòng ăn nhận, đến bao lâu, liền có chút gấp ra ngoài, nhìn Đường Khả Hinh : "Khả Hinh! Giám sát viên cuộc tranh tài đến rồi!"

      Đường Khả Hinh đứng ở bàn ăn ngoài trời, chuẩn bị trải khăn trải bàn, chuẩn bị buôn bán, nghe được câu này, lập tức rất gấp gáp : "Mau! Chúng ta phải nhanh dọn dẹp phòng ăn."

      Bruce và Niky cùng Sophie, Ellen, Gordon, bọn họ rối rít kiểm tra phòng ăn của mình, Đường Khả Hinh cũng rất căng thẳng, đôi tay sửa lại tóc chút, sửa sang đồng phục của mình chút, còn muốn xuống hầm đất kiểm tra khu rượu đỏ nhưng nhìn thấy nơi xa mấy chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lái tới bên này, hai tròng mắt của chợt lóe, lập tức bước nhanh tới, qua cây cầu , đứng lối vào phòng ăn, đối với xe hơi dẫn đầu khom lưng gật đầu.

      Johnson lạnh lùng từ trong xe ra, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, nhìn Đường Khả Hinh cái.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh khỏi chấn động, cũng dám chuyện.

      Johnson gì, mà dẫn đoàn người giám sát viên mặc đồng phục màu đen, nghiêm túc, cẩn thận qua cây cầu , đạp cỏ xanh mềm mại, ngẩng đầu lên nhìn Phòng ăn Bách Hợp ngày xưa cũ rách chịu nổi, hôm nay rực rỡ hẳn lên, hơn nữa khắp nơi cây cối, hoa cỏ hương thơm chim hót, hoàn cảnh hết sức tuyệt đẹp, ông ta im lặng lên tiếng, đeo bao tay trắng, tới trước bàn ăn, cầm lên ly cao cổ trong đó, nghiêm túc giơ lên, hướng về phía ánh mặt trời soi. . . . . .

      Đường Khả Hinh đứng ở bên, động dám động.

      Rốt cuộc Johnson để ly thủy tinh xuống, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh cái, vẫn có buông lỏng, mà im lặng cất bước vào phòng ăn, trải qua hành lang, liếc ghế nằm màu tím bên cạnh, còn có cành hoa Kiếm Lan và Hỏa Liệt Điểu cắm trong bình, hai lời tiến vào phòng ăn, câu: "Sổ sách đơn rượu đỏ!"

      Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức về phía quầy bar, từ bên trong rút ra đơn rượu đỏ phòng ăn tiêu thụ.

      Johnson nhìn cái, im lặng nhận lấy đơn rượu đỏ, hai mắt sắc bén lật xem, sau lưng nhân viên làm việc, lập tức cầm máy ảnh, chụp lấy toàn bộ mỗi góc Phòng ăn Bách Hợp, có số nhân viên thậm chí muốn vào hầm rượu kiểm tra tình hình hầm rượu, sau đó thông qua đơn rượu, tài liệu rượu đỏ còn sót lại, kiểm kê lần cuối cùng.

      Đối với chuyện này, Bruce rất ngạc nhiên bởi vì liên quan đến doanh thu phòng ăn, trong quy định của cuộc thi đấu có giám sát, cũng có chuyên gia trông coi, chẳng lẽ bọn họ sợ trong quá trình này, Đường Khả Hinh báo cáo khống số lượng, hoặc dùng thủ đoạn?

      Johnson im lặng xem sổ sách lúc, mới ngẩng đầu lên, dùng tiếng trung lưu loát nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Trong quá trình hầu rượu, có tiến hành mua bán rượu đỏ thích hợp hay ? Hoặc báo cáo khống đơn rượu?"

      Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn ông ta căng thẳng : " có!"

      Johnson nghe xong, sắc lạnh lẽo hỏi: " có thể bảo đảm lời của , tất cả là sao? Nếu trong quá trình này, chúng tôi điều tra được, có bất kỳ hành động sai trái, chỉ bị thua cuộc thi đấu lần này, còn có thể bởi vì thành thực, mà tiếp nhận trừng phạt rút lui khỏi cuộc tranh tài!"

      "Tôi bảo đảm!" Đường Khả Hinh nhanh.

      Johnson vừa nghe, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đột nhiên kêu tiếng: "Ellen!"

      Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, bọn Bruce và Niky cũng nhìn nhau, ngạc nhiên.

      đến bao lâu, trong phòng bếp ra người, Ellen mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, cầm khăn tay trắng, vẻ mặt lộ ra mấy phần nhẫn ra ngoài, nhìn mọi người.

      Đường Khả Hinh vẫn hiểu nhìn Ellen, ngạc nhiên tại sao Johnson lại kêu tên của nhàng như vậy.

      Johnson lại chút lưu tình nhìn Ellen hỏi: "Ellen, trong lúc buôn bán và làm việc ở phòng ăn, chuyên gia hầu rượu Đường có thực mua bán rượu đỏ phi pháp và báo cáo khống đơn rượu hay ?"

      Trong não Đường Khả Hinh nổ ầm tiếng vang dội, khiếp sợ quay đầu, nhìn Ellen! !

      Ellen đứng ở bên, mặc dù hai mắt lên ánh sáng mấy phần đau lòng, nhưng vẫn lặng lẽ lắc đầu cái, : " có. . . . . ."

      Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng nhìn , trái tim lập tức tan vỡ, chẳng trách mình ở nơi nào cũng có thể gặp , ra muốn tới giám sát mình! ! cảm thấy khổ sở, nắm chặt quả đấm, căng thẳng nhìn .

      "Trong lúc hầu rượu, chuyên gia hầu rượu Đường có gặp gỡ bất kỳ người hướng dẫn rượu đỏ hay người phụ trách chủ yếu hay ?" Johnson lạnh lùng hỏi tiếp.

      Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt căng thẳng, nhớ lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Trang Hạo Nhiên trong hai ngày này, khuôn mặt của lập tức trắng bệch, nhìn Ellen, thở hổn hển, ra lời.

      Ellen đứng ở trước cửa phòng bếp, nhắc mí mắt sâu kín nhìn Đường Khả Hinh, mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt so với vẻ dịu dàng và ngượng ngùng trước kia có chút khác biệt.

      Đường Khả Hinh nắm chặt quả đấm, hai mắt lay động nước mắt nhìn .

      Bọn Bruce và Niky cũng im lặng nhìn !

      "No. . . . . ." Ellen đột nhiên nhìn , khẽ lắc đầu .

      Trái tim Đường Khả Hinh chợt rơi xuống, vẫn vì chuyện này, khiếp sợ nhìn Ellen.

      Johnson nghe xong lời này, sắc mặt ngưng lại, nhìn nhân viên làm việc thu góp tất cả tài liệu chỉnh tề, liền nhận lấy tài liệu trợ lý đưa cho mình, lại đưa về phía Đường Khả Hinh : "Hôm nay là 12 giờ trưa Luân Đôn, ngày 27 tháng 3, thời gian hầu rượu của bắt đầu kết thúc từ bây giờ, bên trong có vé máy bay khoang hạng nhất ngày mai trở về Trung quốc, còn có 100 ngàn tiền mặt, cùng với 60% cổ phần Phòng ăn Bách Hợp thuộc về !"

      Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Johnson, thể tin nổi : "Cái gì? Cổ phần của tôi?"

      "Đúng! Đây là Chủ tịch Trang và Chủ tịch Tưởng, cùng tất cả giám khảo cuộc so tài, nhất trí quyết định đưa cho 60% cổ phần, trong đó còn có 10% cổ phần của Bruce và Niky!" Johnson trầm giọng .

      Bruce và Niky lập tức kinh ngạc kêu lên.

      Đường Khả Hinh thể tin nổi cúi đầu, nhìn phần tài liệu kia, nhớ tới mình mấy tháng gian khổ, hai tròng mắt của chợt tràn đầy kích động chảy nước mắt.

      "Nhiệm vụ của Ellen kết thúc, bây giờ lập tức theo chúng tôi, chúng ta cử đầu bếp xuất sắc nhất tới chịu trách nhiệm là đầu bếp phòng ăn, về phần , tương lai quay lại Phòng ăn Bách Hợp hay , tất cả phải chờ cuộc tranh tài rượu đỏ kết thúc mới quyết định! Bruce tiếp tục quản lý phòng ăn, có quyền đưa ra quyết định lợi nhuận đối với phòng ăn! Bắt đầu bây giờ tự do! Chúc đạt được thành công trong cuộc so tài lần này !" Johnson xong, liền lạnh lùng nhìn hơi gật đầu, liền dẫn tất cả nhân viên làm việc ra ngoài, bao gồm cả Ellen. . . . . .

      Đường Khả Hinh ôm tài liệu, kích động nhìn đám người Johnson khỏi, lại nhìn thấy Ellen ra cửa nhà hàng xoay đầu lại nhìn mình, giống như dịu dàng và quan tâm, giống như có trăm ngàn lời muốn nhưng kịp , trong lòng của đau nhói, muốn gọi , nhưng đột nhiên ra lời.

      Bruce và Niky, còn có Sophie và Mick, bọn họ rối rít im lặng nhìn , mọi người cùng nhau chung sống mấy tháng, giống như người nhà.

      Ánh mắt Ellen dịu dàng nhìn mọi người vòng, cuối cùng nhìn Đường Khả Hinh.

      Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng.

      nhìn , đột nhiên mỉm cười, cho chút ánh mắt khích lệ, liền quyết tuyệt xoay người khỏi phòng ăn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chủ tịch Trang giao phó.

      Còn nhớ sao? từng có ông chú, đáp ứng cho này đầu bếp ưu tú nhất.

      Đường Khả Hinh đột nhiên kích động cùng bọn Bruce theo ra ngoài, Ellen theo nhân viên làm việc ngồi xe hơi màu đen, cửa phịch tiếng đóng lại, thậm chí tự trách dám quay đầu, liếc mắt nhìn phía ngoài. . . . . .

      "Ellen! !" lúc xe chuyển hướng phía trước, Đường Khả Hinh đột nhiên chạy như bay ra ngoài, đau lòng kêu to: "Ellen! ! Wait! !"

      Ellen ngồi ở bên cửa xe, lập tức thò đầu ra, đau lòng nhìn .

      "Cám ơn ! ! Cám ơn ! ! I love you!" Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy, muốn dùng phương thức người , chào tạm biệt , khóc, vừa theo đuổi xe, vừa gọi: "I love you!"

      Hai mắt Ellen lên nụ cười vui vẻ và cảm động, khẽ mỉm cười, nghẹn ngào nhìn chạy như bay ở giữa đường, kêu : "I love you. . . . . ."

      Đường Khả Hinh rất đau lòng, rất hận biệt ly, vừa đuổi theo vừa kêu to: "Thank you! ! Ellen! I love you!"

      Xe chậm rãi chạy về phía xa.

      Đường Khả Hinh đứng ở giữa đường, nhìn chiếc xe hơi màu đen, đau lòng rơi lệ, đứng nơi đường Hoa đào từng cùng Ellen tản bộ, nhìn tài liệu trong tay mình, vừa khóc vừa lấy ra từng phần tài liệu, nhìn phía là sổ quyền cổ phần, 100 ngàn đôla, còn có cổ phần của Bruce và Niky, đột nhiên cảm thấy khổ sở lại khóc thút thít, loại cảm giác buồn vui lẫn lộn, đột nhiên muốn chia sẻ với người, muốn với , thời gian hầu rượu của mình cuối cùng cũng kết thúc, hôm nay nên đuổi , bởi vì mặc kệ có xảy ra quan hệ hay , nhưng vẫn làm bạn bên cạnh mình, có lấy bất kỳ lý do gì khỏi, loại tình nghĩa này, so tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn. . . . . .

      Hôm nay là ngày vui mừng, cũng chính xác là ngày bi thương.

      Đường Khả Hinh cùng mấy người Bruce cùng nhau ăn mừng tranh tài hầu rượu kết thúc, bởi vì thiếu đầu bếp Ellen, cho nên bọn họ tạm ngừng buôn bán ngày, lúc màn đêm buông xuống, tạm thời mang tất cả thức ăn trong phòng bếp ra ngoài, vui vẻ mở chút bia và rượu đỏ rẻ tiền ở ngoài phòng ăn, ăn uống..., ngay cả Mick vui vẻ vây quanh mọi người cùng nhau chạy khắp nơi.

      Bruce và Niky cùng mọi người cũng cười ha ha, đến tất cả chuyện ba tháng qua, còn có sau khi Khả Hinh tranh tài xong trở về nước, lập tức quay lại, nhất định làm cho phòng ăn càng ngày càng tốt.

      Bọn họ cũng chưa có nghĩ tới, Đường Khả Hinh quay lại.

      Đường Khả Hinh mặc váy yếm màu đen, bên ngoài khoác áo khoác len màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, ngồi tại chỗ, nghe Bruce hơi say chuyện, khuôn mặt dịu dàng của khẽ thu lại, nhưng vui vẻ cười : "Đúng vậy! Tôi quay lại rất mau, cho nên ông nhất định phải quản lý tốt phòng ăn của chúng ta, Tổng Công ty rất mau phái chuyên gia hầu rượu mới và đầu bếp mới tới đây, nhất định thể lười biếng!"

      "Yes." Mọi người lại nâng ly cười vui kêu to.

      Đường Khả Hinh cũng mỉm cười giơ bia lên, cùng mọi người cụng ly, uống hớp , ánh mắt lơ đãng liếc thời gian cổ tay, tám giờ ba mươi phút, tự chủ nhớ tới Trang Hạo Nhiên chín giờ tới đón mình, trong lòng của khỏi căng thẳng, có lẽ vào lúc này, mình hi vọng nhìn mặt lần, nhớ tới sáng nay vô tình, theo như mình hiểu, nhất định rất gấp gáp, liền nhìn mọi người bật cười : "Mọi người từ từ uống..., tôi lui xuống trước."

      xong, đẩy ghế ra, nhìn thời gian 8g35, liền im lặng trở về phòng, đơn giản tắm cái, thay lại chiếc áo len màu trắng lộ vai, váy ngắn màu đen, mang đôi giày trắng chuồn chuồn, cười khẽ nhìn vào gương, buộc tóc đuôi ngựa cao, tiềm thức buông lỏng tâm trạng ra phòng ăn, thấy mọi người náo nhiệt rối rít uống rượu, nhìn thời gian 8 giờ 58 phút, liền mỉm cười qua bên cạnh bọn họ, qua cây cầu , đứng ở con đường hoa nguyệt quế tỏa hương thơm, nhìn ánh đèn đường màu xanh soi con đường uốn lượn, trong lòng khỏi xúc động, tâm trạng kích động. . . . . .

      con đường tiến về phía trước, vẫn cám ơn , em mới có thành tựu hôm nay, hôm nay là ngày đáng nhớ và vui mừng như vậy, em hi vọng có thể chia sẻ với . . . . . . .

      Lời sâu kín, giống như từ trong mùi hoa nguyệt quế bay ra.

      Đường Khả Hinh đứng ở con đường, vẫn mỉm cười thoải mái chờ đợi. . . . . .

      Thời gian từng phút trôi qua, ngờ mùa hè lặng lẽ tới, đôm đốm màu xanh đỏ giống như từ trong tư niệm, nhàng vây lượn bên cạnh . . . . . .

      Đường Khả Hinh yên tĩnh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn con đường phía trước chờ đợi, thời gian 9 giờ 45 phút rồi, vẫn tràn đầy tự tin. . . . . .

      cơn gió thổi qua, trăng sáng lẩn vào trong tầng mây.

      Bọn Bruce nhìn thời gian hơn mười giờ, uống sạch , rối rít giải tán, cũng có phát Đường Khả Hinh đứng ở con đường ở đầu kia chờ đợi người, mà từ người tự giải tán.

      Đường Khả Hinh lặng lẽ đứng ở con đường ngô đồng, rốt cuộc hai mắt chuyển tới con đường đầu kia nhìn mấy phần .

      Lại cơn gió mát thổi tới, vô số mưa phùn tí tách rơi.

      Toàn bộ thế giới, lập tức ướt đẫm, khắp nơi tràn ngập ưu thương sâu.

      Thời gian mười hai giờ, coi như cái thế giới này có hoàng tử, bé lọ lem cũng phải tỉnh.

      Đường Khả Hinh che dù, vẫn sâu kín đứng ở trong mưa bay, nghe tiếng mưa rơi tí tách, vẫn cố chấp nhìn con đường uốn lượn ở đầu kia, nhớ tới mỗi lần cùng Trang Hạo Nhiên trong mưa, cũng kéo mình bên trong, nhìn mình nở nụ cười rất dịu dàng. . . . . . Rốt cuộc tuyệt vọng nhìn tới trước, nước mắt chảy xuống, lòng bàn tay mềm nhũn, cây dù rơi xuống mặt đất ướt đẫm . . . . . .

      "Hôm nay em đối với em có phải rất tàn nhẫn hay ? Nhưng em muốn chịu trách nhiệm, chị Giai Giai dũng cảm buông tay, là hy vọng có thể tìm được người , có được hạnh phúc. . . . . . Ông trời làm chứng, em rất hi vọng có thể hạnh phúc. . . . . . Cho dù đến, với em tiếng, để cho em gặp lại nổi đau. . . . . . rất đau rất đau. . . . . . Em từng nghĩ qua cho dù ai bỏ rơi em, nhưng em có nghĩ qua, có ngày buông tay. . . . . . Sớm biết hôm nay mùa này đừng tới, cũng cần để cho cuộc sống của em cố gắng vì mà hồi sinh. . . . . ."

      Tiếng khóc từ trong con đường tối tăm, ướt đẫm truyền đến.

      Mưa phùn bồng bềnh, tiếp tục bay tán loạn, đứng giữa đường, rốt cuộc khó nhịn tuyệt vọng, che mặt thất thanh khóc rống lên.
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 557: BAO GIỜ HỐI HẬN

      Sáng sớm tinh mơ.

      Mây mù lượn quanh, bóng cây mông lung, nơi xa tầng tầng kiến trúc, vẫn giống như vị tướng quân trong thị trấn luôn bảo vệ nơi trang nghiêm thánh khiết này.

      Sáng nay Phòng ăn Bách Hợp đắm chìm trong mộng đẹp đêm qua, còn chưa bừng tỉnh, nhưng từng đóa hoa hồng đỏ tươi, mở ra cánh hoa hơi sớm, nghênh đón ánh mặt trời và đám sương, giọt sương từng viên rơi xuống, phát ra ánh sáng trong suốt.

      Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi xanh kẻ ô trắng, quần jean ống đứng màu xanh dương, bên ngoài khoắc áo khoác len màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa cao, kéo rương hành lý vừa dầy vừa nặng của mình, cũng giống như lúc đến, ra phòng ăn. . . . . .

      Vẻ mặt của Bruce và Mick muốn, theo ra ngoài, Niky khóc đến thành tiếng, đứng ở bên cầm khăn tay lau nước mắt, vừa lau vừa nức nở : "Khả Hinh, you must come back!"

      Đường Khả Hinh đứng ở ngoài hành lang, nhìn về phía Niky, đột nhiên cười, : "Don't worry, i will be back, you must take good care of yourself!" (Yên tâm, tôi nhất định trở lại, mọi người nhất định phải tự chăm sóc mình tốt.)

      Hai mắt Bruce rưng rưng nhìn .

      Thằng bé Mick còn hiểu bi thương, nhìn Đường Khả Hinh, lộ ra nét mặt mờ mịt khó hiểu, biết chị này mỗi ngày tắm cho mình, dỗ mình ngủ, đút cơm cho mình muốn nơi nào, có lẽ, nó nghĩ chị trở lại nhanh, nhưng nó cũng khỏi buồn. . . . . .

      Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn Mick, lập tức tới, ngồi xổm ở trước mặt của nó, ôm của nó, đáy lòng vốn kiên cường thành đê nhanh chóng sụp đổ, nước mắt tràn đầy hai mắt, hung hăng hôn Mick, mới nghẹn ngào : "Sister will be back soon. . . . . ." (chị rất nhanh trở lại, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của ông nội.)

      Mick rất ngoan ngoãn gật đầu.

      “Sister had a wish, I hope one day, can hear you ask sister. . . . . .” (Chị có nguyện vọng, hi vọng có ngày em có thể mở miệng gọi chị là chị) trong lòng Đường Khả Hinh xúc động, nghẹn ngào .

      Mick lên tiếng, chỉ nhìn Đường Khả Hinh sâu.

      Tiếng xe truyền đến.

      Đường Khả Hinh có chút căng thẳng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy nhân viên Tổng Công ty Hoàn Cầu tới, bọn họ đưa mình đến phi trường, an toàn hộ tống mình lên máy bay.

      Cuộc sống chính là như vậy, chỉ cần bạn cố gắng, tương lai có thể nhất định thưởng thức thành quả của bạn.

      Niky nhìn bọn họ tới, khóc càng lợi hại.

      Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, tới ôm chặt , khẽ vuốt sau lưng của , nghẹn ngào : "Don't be sad. I will be back. I love you. Thank you for your company!” (Đừng đau lòng, tôi nhất định trở lại, tôi , bảo bối, cám ơn làm bạn cho tới nay."

      Niky rơi lệ ôm chặt Đường Khả Hinh, khóc : "Me too! I love you!"

      Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nước mắt chảy xuống, lại nhàng buông ra, chậm rãi tới trước mặt của Bruce, nhìn quý ông lịch hơn 50 tuổi, mặc đồng phục quản lý phòng ăn, tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy nhìn mình, hai mắt nổi lên đau lòng, im lặng nhìn ông ta, nhớ tới mình lúc mới tới, sáng sớm kéo ôn ta dậy, muốn chợ mua đồ, đến nay còn nhớ hai người gây gổ, đột nhiên trở nên kích động nhào tới trong ngực của ông ta, gọi: "Dad¬dy!" (cha)

      Bruce nghe tiếng gọi này sững sờ, cuối cùng hai mắt rưng rưng, ôm , nghẹn ngào, mỉm cười an ủi: "Take care of yourself, I hope you won the championship, come back early, by the way bring my wish to china” (Chăm sóc tốt bản thân, tôi hi vọng con có thể giành giải vô địch trong cuộc so tài lần này, trở về sớm chút, thuận tiện gửi lời chúc mừng và lời xin lỗi của chúng tôi đến Trung Quốc, vì từng người Trung Quốc tốt. . . . . . )

      Đường Khả Hinh ở trong ngực ông ta, nghẹn ngào gật đầu.

      "Ok!" Bruce tuổi tác cao, đối với chút chuyện xúc động cũng muốn trút hết, chỉ lý trí vươn tay vỗ nhè sau lưng của , cam kết : “I'll take the management of restaurant, you can res assured” (Tôi nhất định quản lý phòng ăn tốt, con yên tâm.)

      Đường Khả Hinh lại rơi lệ gật đầu, liền nhàng buông ngực của ông ta, lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn ba người vẫn làm bạn cùng mình, giống như người nhà, nhanh chóng kiên cường lau nước mắt mặt, cúi người thấp với bọn họ, lại ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên, cởi mở cười : "My name is Đường Khả Hinh! ! (Tên của tôi là Đường Khả Hinh)

      từng có người , nếu như muốn người khác tôn trọng đất nước của , tôn trọng chính , hãy bắt đầu từ tên của trước!

      Bruce và Niky nghe hiểu lời của ..., cũng gật đầu sâu.

      Đường Khả Hinh lại dũng cảm mỉm cười, nước mắt từng viên chảy xuống, cầm vé máy bay và hộ chiếu, vẫy tay với bọn họ cái.

      Niky ngừng rơi lệ, vẫy tay tạm biệt, Bruce và Mick cùng nhau vẫy tay tạm biệt.

      Đường Khả Hinh nhìn bọn họ sâu, liền dũng cảm xoay người, nắm rương hành lý, cố nén nức nở nhanh ra ngoài.

      Nhân viên Tổng Công ty Hoàn Cầu chờ bên ngoài, thấy Đường Khả Hinh rơi lệ kéo rương hành lý qua cây cầu tới, người dẫn đầu nhận lấy rương hành lý, mở cốp xe ra bỏ vào, lại dám nhìn phòng ăn đầu tiên thuộc về mình nhiều hơn nữa, chỉ che mặt ngồi ở sau xe, nức nở rơi lệ.

      Mick, đứa bé này nhìn Đường Khả Hinh ngồi vào bên trong xe, ông chú bên cạnh cũng im lặng ngồi xuống, chiếc xe cũng sắp khởi động, nó đột nhiên co chân chạy ra bên ngoài.

      Chiếc xe chậm rãi chạy tới phía trước.

      Mick chạy như bay qua cây cầu , dọc theo con đường ngô đồng dài, rốt cuộc vẫn tay kêu to: "Sis¬ter! ! ! Sis¬ter! !"

      Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhào về phía cửa sổ xe, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm thân thể nho của Mick, chạy như bay đến bên này, kêu to: "Sis¬ter! ! Sis¬ter! I love you!"

      khiếp sợ, rơi lệ nở nụ cười kêu to: "Dừng xe! !"

      Chiếc xe hơi màu đen chi tiếng ngừng lại, Đường Khả Hinh vừa khóc vừa nhào xuống xe, ngồi xổm người xuống, ôm chặt Mick nhào tới, vui mừng hạnh phúc bật khóc : "I love you. Mick, I love you, I will take good care of you until the end of life . . . .” (Chị em, Mick, chị em, chị quan tâm đến tương lai và cuộc sống của chị, rốt cuộc có ngày, chị quay trở về, sắp xếp cho em cuộc sống tốt nhất. Chị em!).

      Mick khóc lớn ôm Đường Khả Hinh, sau đó Bruce và Niky chạy tới, tất cả đều vui mừng chạy tới, ôm chặt nhau chung chỗ.

      từng, vào những tháng ngày gian nan nhất, ba người cùng với Đường Khả Hinh vượt qua cuộc sống khó khăn trong cuộc đời, trong tương lai sau đó bao lâu, Bruce và Niky thuận lợi kết hôn, trong ngày hôn lễ của bọn họ, thề với trời đất, vốc hết cả đời bảo vệ Phòng ăn Bách Hợp đến khi sinh mạng kết kết thúc, bao giờ hối hận!

      Xe hơi lại khởi động lần nữa, Đường Khả Hinh lại lần nữa ghé đầu ra cửa xe, hướng về phía ba người đứng giữa đường vẫy tay từ biệt.

      Niky ôm lấy Mick, tựa vào trong ngực Bruce, lại vẫy tay từ biệt lần nữa.

      nở, nở, nở, luôn nở như thế, người cùng chung hoạn nạn, ra so với người nhà còn quý trọng hơn nhiều, tha thứ cho tôi có tinh thần nước của tôi, tôi tha thứ cho có tinh thần nước của , lúc sống chung, cũng có mâu thuẫn, nhưng bởi vì tâm hồn tốt đẹp mà kết hợp với nhau chặt chẽ, cuộc sống vốn là quá trình kết hợp. . . . . .

      Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhớ tới người khác làm bạn với mình trong cuộc đời, hai mắt lên nước mắt, nhưng vẫn mang lưu luyến này, theo gió bay .

      Chiếc xe chạy qua, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, soi sáng con đường nơi xa, đưa này đoạn đường cuối cùng.

      Cuối cùng cũng khỏi đất nước xinh đẹp này.

      Gió nhàng mơn man, nắng ban mai chiếu sáng xuống trước căn biệt thự từng làm cho sinh mạng kết hợp nhau, ràng nhìn thấy trước căn nhà dán thông báo: chủ nhân khỏi, căn hộ tạm ngừng đóng cửa, hàng chữ tiếng xin miễn quấy rầy khéo léo, phía dưới sân đặt cái hộp nho , bên trong có bánh mì và sữa tươi người đàn ông thích ăn.

      này mãi mãi bao giờ quên, mình khổ sở tìm người đàn ông kia nhìn thấy đứng ở trong cửa sổ thủy tinh, tay xé miếng bánh mì ăn, nụ cười có chút đơn, hình ảnh này vĩnh viễn ở lại trong đầu của .
      Last edited by a moderator: 25/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :